Chương 82:

Lẽ ra vòng tỷ thí thứ ba của cuộc thi hoa hậu phải là bình xét dung mạo, nhưng lúc Chu Trường Dung nhận được thông báo thì lại bị đổi thành đấu pháp trong bí cảnh.

Giao nhân đến thông báo nói rõ từng câu từng chữ, "Bởi vì thi đấu lần này không tầm thường, hơn nữa có rất nhiều người dự thi có ý kiến đối với trận pháp các hạ dùng để tranh tài trong vòng thứ hai. Vì vậy, chúng ta quyết định thay đổi trình tự thi đấu của vòng thi thứ ba. Nhưng mà ngươi yên tâm, tỷ thí vòng thứ ba sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, tất cả mọi người đều phải tham gia, thời gian là ba ngày sau, chuẩn bị cẩn thận."

Nói xong, giao nhân tự động rời đi.

Trái lại người tộc Ô Nha so với Chu Trường Dung càng căm phẫn sục sôi hơn, "Đùa gì thế? Đấu pháp trong bí cảnh, chúng ta thi hoa hậu chứ có phải thi đấu pháp đâu!"

So đẹp bọn họ không sợ, nhưng nếu so đấu pháp, tu vi Chu Trường Dung chỉ mới là hậu kì Thiên Yêu (ngang thiên tiên), đặt ở trong những người đó thì còn đánh đấm gì nữa? Nhớ không lầm, bây giờ trong số những người dự thi còn lại kia, bản lĩnh thấp nhất cũng đã là La Thiên Đại Yêu (đại la kim tiên).

"Chắc chắn là mấy tên điểu tộc sợ bị chúng ta đoạt danh tiếng, cho nên mới làm mấy trò ở sau lưng này."

"Chắc chắn luôn, trước đây có bao giờ so đấu pháp đâu chứ."

Người tộc Ô Nha hận không thể vọt vào địa bàn tộc giao nhân, mổ chết hết đám cá thối đó. Nhưng bây giờ, dù bọn họ có tức giận hơn nữa cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

"Chu đạo hữu, có thể đi tới đây, tộc Ô Nha bọn ta đã rất cảm kích." Cuối cùng, trưởng lão tộc Ô Nha bước ra, hơi cúi người với Chu Trường Dung nói, "Tuy nói bí cảnh đấu pháp không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mọi việc đều có lỡ đâu. Nội bộ tộc điểu có rất nhiều người lòng dạ hẹp hòi, sợ là trong bí cảnh sẽ có người gây bất lợi cho ngươi."

Tộc Ô Nha không phải loại tộc sẽ cưỡng ép yêu cầu Chu Trường Dung bất chấp nguy hiểm đến tính mạng giúp bọn họ thi đấu. Trước đây bọn họ chỉ có thể bơi lội ở vòng một, bây giờ có thể đi tới đây cũng coi đã kiếm đủ mặt mũi, họ không thể trơ mắt nhìn Chu Trường Dung chịu chết.

Hơn nữa, trong lòng trưởng lão tộc Ô Nha cũng rất rõ ràng, trình tự thi đấu đột nhiên phải sửa lại, một hai nhánh điểu tộc thì không thể làm được loại chuyện như vậy. Chắc hẳn có không ít tộc điểu liên hợp lại, mới có thể ép tộc giao nhân thay đổi trình tự thi đấu.

Bởi vậy, có thể thấy bọn họ rất kiêng kỵ Chu Trường Dung.

Như vậy ở bên trong bí cảnh đấu pháp, tình cảnh của Chu Trường Dung sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm.

"Đa tạ trưởng lão nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận." Chu Trường Dung hoàn toàn không hề lo lắng, tương phản, hắn còn có chút mong đợi.

Nếu phải tiếp tục so đẹp như vậy nữa, sợ là hắn sẽ phát điên mất, trái lại trực tiếp đấu pháp hắn không sợ. Có Sư Vô Cữu ở bên cạnh nhìn chằm chằm, chẳng lẽ còn có người thật sự có thể thương tổn hắn?

Nếu không phải sợ bị người hoài nghi, quả thực Chu Trường Dung rất muốn bật cười.

Chu Trường Dung thật sự hận không thể ngày mai bắt đầu vòng thi đấu thứ ba luôn, sớm ngày kết thúc cuộc thi hoa hậu lung ta lung tung mới tốt.

Mà biểu hiện này ở trong mắt tộc Ô Nha chính là Chu Trường Dung đang nỗ lực chống đỡ.

"Ầy, Chu đạo hữu, ngươi yên tâm, sau này ngươi vẫn là người thân của tộc Ô Nha chúng ta. Ngày sau ngươi có gì cần giúp đỡ, chúng ta sẽ không từ chối." Trưởng lão nắm tay Chu Trường Dung, cảm động không thôi biểu đạt lòng biết ơn của mình.

Chu Trường Dung giật giật khóe miệng, chậm rãi rút tay về, "Đa tạ ý tốt của trưởng lão, nhưng mà lúc trước ta bố trí trận pháp tiêu hao không ít chân nguyên, cần phải điều tức lại một quãng thời gian mới có thể chuẩn bị cẩn thận cho vòng thi đấu thứ ba."

"Được, lão hủ cũng không quấy rầy nữa." Trưởng lão tộc Ô Nha vẫn cảm động lệ nóng quanh tròng, không ngờ Chu Trường Dung lại có thể làm đến trình độ này, "Chu đạo hữu cứ việc yên tâm, nếu có tộc điểu khác dám ném đá giấu tay với ngươi, tộc Ô Nha chúng ta cũng không phải ăn chay đâu."

Khuyên can đủ đường, cuối cùng Chu Trường Dung cũng coi như khuyên được trưởng lão tộc Ô Nha.

"Vừa nãy ta đến chỗ tộc giao nhân nhìn một chút, đúng là bọn họ bị tộc điểu liên hợp lại ép sửa trình tự thi đấu." Sư Vô Cữu cười híp mắt đánh giá Chu Trường Dung, "Ngươi đúng là lợi hại, hiện giờ người trong điểu tộc đều coi ngươi là đại địch số một, lúc này mới liên hợp ra tay đối phó ngươi. Thiếu sót rõ ràng nhất của ngươi bây giờ chính là tu vi thấp, cho nên bọn họ mới yêu cầu thay đổi trình tự thi đấu. Ngươi có biết dẫn đầu tộc điểu là ai không?"

"Hẳn là tộc Khổng Tước." Chu Trường Dung suy nghĩ rồi nói, "Có năng lực, có thủ đoạn một hơi tập hợp nhiều tộc điểu lại như vậy, không ai khác ngoài tộc Khổng Tước."

"Không sai, chính là tộc Khổng Tước." Sư Vô Cữu chỉ có thể cảm thán trong lòng một lần nữa, rốt cuộc cái đầu này của Chu Trường Dung đã lớn lên kiểu gì, "Tộc Khổng Tước từ trước đến giờ vốn kiêu ngạo, sao có thể tha cho một kẻ không biết lai lịch đến cướp đoạt danh tiếng của bọn họ chứ? Chẳng qua bọn họ hung hăng càn quấy quen rồi, bởi vậy nếu ngươi có thể cho bọn họ một bài học cũng là chuyện tốt."

"Ta nhận được tin Khổng Thư gửi cho ta." Chu Trường Dung mở thư Khổng Thư truyền tin cho mình, "Khổng Thư nói, vị hôn thê của hắn muốn cảm tạ ta chuyện hổ phách, cho nên mời ta đến làm khách."

"Vô sự lấy lòng, không gian tức đạo, hơn nữa còn trong thời điểm vi diệu như vậy..." Sư Vô Cữu nghe mà cảm thấy không bình thường, "Ta đi với ngươi."

"Nếu ngươi đi, chỉ sợ sẽ là tiệc rượu bình thường. Khổng Thư người này, ngược lại ta tin được, chỉ là vị hôn thê của hắn, xuất hiện khéo như nhế, bởi vậy có hơi kỳ quái, hy vọng là do ta nghĩ nhiều." Chu Trường Dung lắc đầu một cái, "Nếu ngươi thật sự lo lắng, không bằng ẩn thân đi theo sau ta đi."

"Bớt nói chuyện cười đi, ta mà lo lắng cho ngươi?" Sư Vô Cữu như bị đạp phải chân đau, lập tức phản bác, "Nhân tộc các ngươi thường nói, người tốt sống không lâu, gieo vạ lưu ngàn năm. Cái loại gieo vạ như ngươi, ít nhất cũng phải sống đến mấy vạn năm!"

"Nhưng ta lo lắng cho ngươi." Chu Trường Dung hơi cúi đầu trầm tư, nói, "Lúc trước ngươi đi tìm Ngọc Sương, ta rất lo lắng. Giữa bằng hữu lo lắng cho nhau, chẳng phải là bình thường sao?"

Nhất thời Sư Vô Cữu không biết nên nói gì mới đúng.

Thật là, hắn không có việc gì nói với Chu Trường Dung mấy thứ này làm chi!

Bàn về trình độ mồm mép, có mấy hắn cũng không bằng một tiểu tử lừa đảo.

"Ngươi muốn đi thì đi đi, bản tọa không thèm hầu." Dứt lời, Sư Vô Cữu trực tiếp xoay người, hoàn toàn không cho Chu Trường Dung cơ hội tiếp tục nói chuyện.

Xem ra, là thẹn quá hóa giận.

Chu Trường Dung đè xuống khóe miệng sắp nhếch lên, có điều, cái này có gì hay mà thẹn quá hóa giận đâu chớ?

Trong nhất thời, trong đầu Chu Trường Dung xuất hiện ra một nguyên nhân.

Dù hơi mơ hồ nhưng cũng khiến tâm trạng Chu Trường Dung rất tốt.

Ngày hôm sau lúc Chu Trường Dung quyết định đi đến chỗ hẹn, còn cố ý nói với Sư Vô Cữu một tiếng, "Vô Cữu, ta đi ra ngoài trước."

"Kệ ngươi." Sư Vô Cữu tức giận trả lời.

Chu Trường Dung cười một tiếng, tùy tiện sửa soạn bản thân, mang theo lễ vật, cứ vậy vui vẻ ra cửa.

"Không nói gì với ta nữa?" Sư Vô Cữu khiếp sợ không thôi, "Chỉ có tí tu vi như thế mà cũng dám lắc lư bên ngoài? Đúng là không sợ chết mà!"

Hắn còn tưởng tốt xấu gì Chu Trường Dung sẽ cho hắn một bậc thang, sau đó dỗ hắn bảo hắn đi cùng, kết quả Chu Trường Dung thế mà không làm gì luôn?

Sư Vô Cữu rất tức giận!

Cảm giác gần đây Chu Trường Dung có hơi lên mặt với hắn rồi đó.

Mà, tức thì tức, Sư Vô Cữu vẫn lặng lẽ dùng thuật ẩn thân, đi theo sau Chu Trường Dung.

Nếu Chu Trường Dung thật sự bị người ta ám toán, trong lúc mấu chốt mình sẽ xuất hiện, lúc đó lại trắng trợn cười nhạo Chu Trường Dung một chập, cũng đỡ cho mình phải tự tìm cơ hội xuất hiện.

Không phải hắn vì quan tâm nhóc lừa đảo mà tới đâu!

Chu Trường Dung cắn cắn môi, nụ cười trên mặt càng ngày càng ôn hoà.

Hắn có thể cảm giác được, Sư Vô Cữu đang ở phía sau hắn. Điều này không nhờ bất kì manh mối nào để đoán ra, mà là trực giác hắn nói như vậy.

Thì ra cũng có lúc, trực giác so với pháp thuật còn linh hơn rất nhiều.

"Tiểu Ấm, sao muội lại gửi thiệp mời cho Chu đạo hữu vậy?" Khổng Thư phát hiện bên trong số thiệp mời thiếu một tấm, hơn nữa Khổng Noãn còn lấy danh nghĩa của y đặt một bàn tiệc rượu, sau khi điều tra mới biết thì ra khách mời đến hôm nay là Chu Trường Dung?

Trong lúc nhất thời, Khổng Thư suy nghĩ rất nhiều.

"Có phải trong gia tộc có người muốn muội làm như thế?" Khổng Thư vội vàng hỏi.

Tin tức gia tộc liên hợp với các tộc điểu khác đổi vòng thi đấu thứ ba thành bí cảnh đấu pháp, Khổng Thư cũng vừa mới biết được, loại hành vi này của gia tộc thật sự quá trơ trẽn. Cố tình vào lúc này, Khổng Noãn lại muốn mời Chu Trường Dung đến dự tiệc, Khổng Thư không thể không nghĩ nhiều.

"Ở trong mắt Thư ca ca, ta chính là loại người không biết phân biệt thị phi sao?" Khổng Noãn bị Khổng Thư chất vấn như thế, viền mắt hồng hồng, "Chỉ là ta thấy trình độ trận pháp của hắn cao siêu, muốn thảo luận một phen với hắn mà thôi."

"Trận pháp?" Khổng Thư ngẩn người, "Sao vậy, muội còn có hứng thú với trận pháp nữa ư?"

"Ta đã tự học rất lâu, nhưng vẫn chưa chạm được tới kỳ môn, hơn nữa, người trong nhà không cho ta tùy tiện rời khỏi tầng trời Tiêu Dao." Vẻ mặt Khổng Noãn có chút mất mát, ánh mắt hiện rõ nét u buồn "Trong yêu tộc, người biết trận pháp thực sự quá ít. Thư ca ca, ta bảo đảm với huynh, ta tuyệt đối sẽ không gây bất lợi gì với Chu Trường Dung. Nếu huynh không tin, ta có thể tuyên thề với Thánh Yêu Hoàng Bệ Hạ!"

"Không cần, ta tin tưởng muội." Rốt cuộc Khổng Thư vẫn nguyện ý tin tưởng Khổng Noãn mình đã nhận thức nhiều năm, "Đúng rồi, muội học trận pháp, sao không nói ta biết? Ta có thể giúp muội đi tìm một ít sách liên quan đến trận pháp, như vậy muội cũng có thể học càng nhanh hơn."

"Người trong tộc không thích ta học cái này." Khổng Noãn nín khóc mỉm cười, xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, giả vờ thoải mái nói, "Bọn họ nói, yêu tộc chúng ta không biết những cái này rất bình thường. Hơn nữa ta là khổng tước cái hiếm có, ra ngoài dễ bị người khác thương tổn, cho nên ta vẫn luôn lén giấu giếm. Lần này ta nhìn thấy Chu Trường Dung dùng trận pháp lợi hại như vậy, thật sự rất muốn lãnh giáo hắn một chút."

"Như vậy à." Khổng Thư thoáng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì lời Khổng Noãn nói không giống như nói dối, nếu là lời nói dối thì cũng không cần thiết phải soạn ra một lí do như vậy, "Chỉ là Chu đạo hữu sắp phải tĩnh tâm cho vòng tỷ thí thứ ba, lúc này mời hắn, sợ là sẽ khiến hắn khó xử."

"Thư ca ca, huynh xem đây là cái gì?" Sắc mặt Khổng Noãn lộ rõ vẻ đắc ý, trong tay nàng xuất hiện một viên lưu ly to bằng nắm tay, bên trong viên lưu ly mơ hồ còn có một con rồng nhỏ.

"Đây chẳng phải là... long tinh ta đưa muội?" Khổng Thư nhìn thấy vật trong tay Khổng Noãn, trên mặt xuất hiện nụ cười vui mừng. Long tinh này là do long khí chân long biến thành, uy lực mười phần, rất hiếm thấy, bên trong yêu tộc giàu có cũng được xem là bảo vật hàng đầu.

Viên long tinh trong tay Khổng Thư, là đồ tổ tông truyền xuống. Hắn đưa cho Khổng Noãn, xem như quà sính lễ, không ngờ Khổng Noãn luôn mang nó bên người?

"Tu vi Chu Trường Dung vẫn chưa tới La Thiên Đại Yêu, nhưng mà ta đoán cũng không kém bao nhiêu. Viên long tinh này, chúng ta cho hắn mượn dùng một lát, nói không chừng có thể giúp hắn có thêm hai phần thực lực tự bảo vệ bản thân. Chúng ta là hậu duệ phượng hoàng, hiệu quả long tinh đối với chúng ta có hạn, còn không bằng đưa nó cho người cần thiết dùng." Hai mắt Khổng Noãn nhìn Khổng Thư không rời cười nói, "Thư ca ca rất thích người bạn này, đương nhiên ta cũng sẽ thích. Lấy long tinh cho bằng hữu mượn, không có gì không tốt cả."

Khổng Thư vừa vui trong lòng vừa kích động.

Không ngờ Tiểu Ấm có thể vì hắn mà làm đến nước này? Mặc dù long tinh đối với tộc Khổng Tước bọn họ có chút vô bổ, nhưng dù sao nó cũng là trân bảo khó gặp. Nếu Khổng Thư đã tặng nàng thì đó là đồ của nàng. Thế nhưng Khổng Noãn lại dùng nó để giúp đỡ bằng hữu của y.

Loại thâm tình này, còn cần phải nói sao?

"Cảm tạ, Tiểu Ấm." Khổng Thư chân tâm thực lòng ôm chầm Khổng Noãn nói.

"Chuyện của Thư ca ca cũng chính là chuyện của ta. Huynh đối với ta tốt như vậy, những điều này là việc ta nên làm."

Thời điểm Chu Trường Dung vừa đến nơi ước định, đã nhận ra nơi này được bố trí một loại trận pháp khá hiếm thấy.

Đúng dịp, là quỷ trận.

Đối với trận pháp sư mà nói, quỷ trận là trận pháp hiếm thấy nhất. Nhưng đối với Chu Trường Dung, quỷ trận chính là trận pháp nhập môn mà hắn phải học.

"Khổng đạo hữu, nếu ngươi đã hẹn ta đến đây, vì sao lại đặt trận pháp trước cửa?" Chu Trường Dung không tùy tiện đi lên, trái lại thoáng dò hỏi trước cửa.

"Trận pháp này do ta thiết trí." Giọng nói của Khổng Noãn truyền từ trong nhà ra, "Trước đó thấy trận pháp của đạo hữu cao minh, ta cũng nổi chút lòng háo thắng. Ngày thường ta cũng hơi nghiên cứu trận pháp, kính xin Chu đạo hữu chỉ giáo."

Khổng Thư khá kinh ngạc nhìn Khổng Noãn, "Muội còn biết bố trí trận pháp?"

"Sẽ không làm người ta bị thương." Khổng Noãn mĩm cười, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo "Ta cũng muốn nhìn thử một chút, trình độ trận pháp của ta như thế nào."

Khổng Thư cảm thấy không thích hợp, buông tay đang ôm Khổng Noãn ra, nói thật, "Hành động này đối với Chu đạo hữu quá thất lễ, ta phải ra ngoài bồi tội với hắn trước, sau này hai người lại thảo luận cũng được mà."

Khổng Thư cảm thấy trong thời điểm này mà Chu Trường Dung vẫn có thể đến buổi hẹn đã là quá nể tình, vậy mà bây giờ còn dùng trận pháp thăm dò hắn, đây mà là loại chuyện bằng hữu nên làm sao? Người không biết, còn tưởng là làm trò ra oai phủ đầu.

"Xem ra Thư ca ca vẫn chưa tin ta." Khổng Noãn khẽ thở dài một hơi, "Ta đã nói, sẽ không làm hắn bị thương."

"Đây không phải là vấn đề bị thương hay không bị thương, mà là vấn đề lễ nghi." Khổng Thư lắc đầu một cái, "Đối xử người ngoài thì thôi đi, thế nhưng đối xử bằng hữu thì không thể làm như vậy. Nhưng mà những vấn đề này, ngày sau ta chậm rãi dạy muội là được, hiện tại ta phải ra ngoài nói lời xin lỗi với Chu đạo hữu trước đã."

Nói xong, Khổng Thư cười sửa lại làn tóc rối cho Khổng Noãn, chuẩn bị ra ngoài nói rõ ràng với Chu Trường Dung.

Nụ cười trên mặt Khổng Noãn trong khoảng khắc Khổng Thư xoay người nháy mắt trở nên âm trầm.

"Thư ca ca."

Khổng Noãn ở sau lưng đột nhiên gọi một tiếng.

Khổng Thư quay đầu lại, đối diện là một đao đâm thẳng vào tim.

"Tiểu Ấm, muội..." Khổng Thư tựa hồ còn chưa kịp phản ứng, hắn nhìn dao găm cắm trước ngực là dao găm được làm bằng long cốt, trong phút chốc huyết dịch toàn thân trở nên lạnh lẽo.

Tộc Khổng Tước đã gần như đao thương bất nhập, nhưng vẫn có nhược điểm.

Thiên địch của long phượng, là dao găm làm từ long cốt, có thể phá hủy tầng phòng ngự của tộc Khổng Tước. Mà vật như vậy, trong tộc không cho tàng tư, để phòng ngừa đồng tộc tương tàn.

Nhưng bây giờ, tại sao trong tay Tiểu Ấm lại có nó? Hơn nữa, dao găm còn đâm về phía y?

Phản ứng đầu tiên của Khổng Thư không phải vì sao Khổng Noãn lại tấn công y mà là Khổng Noãn có dao găm từ đâu, có phải nàng bị người lợi dụng?

"Khổng Thư, huynh đúng là người tốt." Khổng Noãn vừa nói vừa nhấn dao găm đâm càng thêm sâu hơn một ít. Đợi đến khi độc tính trên dao găm long cốt triệt để lan tràn, dù đích thân Yêu Hoàng tới cũng không thể cứu vãn.

"Tiểu Ấm, tại sao?" Đau nhức lần thứ hai rốt cục khiến Khổng Thư thanh tỉnh hơn một ít, y hoàn toàn không hiểu, vì sao mọi chuyện biến thành như vậy? Vừa nãy Khổng Noãn và y còn rất tốt kia mà, tại sao bây giờ lại muốn động thủ với y?

"Ta xảy ra chuyện, Tiểu Ấm, muội cũng sẽ bị truy cứu." Khổng Thư nắm chặt tay Khổng Noãn, phát hiện tay Khổng Noãn thật lạnh lẽo.

Tại sao lại lạnh như thế?

Tay Tiểu Ấm, từng lạnh như vậy sao? Y không biết.

Khổng Noãn là khổng tước cái trời sinh thuộc tính "hỏa", bởi vậy lúc sinh ra, cha mẹ nàng đặt tên là chữ "Ấm".

Dòng dõi trong tộc vốn ít ỏi, khổng tước cái lại càng đếm được trên đầu ngón tay. Vì vậy từ khi Khổng Noãn sinh ra, đã được định hôn ước với Khổng Thư, người ưu tú nhất trong tộc. Hai đứa nhỏ thanh mai trúc mã vô ưu vô tư, ai nhìn mà không nói một câu ông trời tác hợp?

"Ta nói rồi, ta sẽ không làm Chu Trường Dung bị thương. Nếu hại hắn thì sẽ không có ai làm hung thủ giết ngươi."

Vừa bắt đầu, Khổng Noãn đã nghĩ xong, để Chu Trường Dung cõng cái nồi này trên lưng. Trận pháp bên ngoài, chẳng qua chỉ để kéo dài thời gian.

"Chu đạo hữu không có lý do gì để hại ta cả, mà cũng không có bản lĩnh này." Khổng Thư cười khổ nói.

Chu Trường Dung chỉ mới là tu vi cấp bậc Thiên Yêu, sao có thể làm y bị thương? Hơn nữa, làm kẻ địch của tộc Khổng Tước, không phải một hành động sáng suốt.

"Hắn từng ở bên trong hải thị trắng trợn mua thương phẩm, trong đó vừa vặn có một cây dao găm long cốt. Hơn nữa trên người hắn có nhiều vảy rồng tinh khiết như vậy, chứng tỏ có quan hệ thâm sâu với Long Tộc." Khuôn mặt xinh đẹp của Khổng Noãn lộ ra vẻ đắc ý, "Về phần lý do... Hắn sắp phải vào bí cảnh đấu pháp, nhưng tu vi hắn thấp. Trên người ngươi có long tinh, hắn vì đoạt bảo mà giết người, cứ vậy suy ra là xong."

"Chuyện này... Đây không phải là điều trong một phút chốc mà muội có thể suy nghĩ ra được, chắc chắn đã dự mưu từ sớm!" Thậm chí, để làm được những việc này, một mình Khổng Noãn không thể làm được.

Đang yên đang lành, vì sao Khổng Noãn lại xuất hiện vào lúc này, vì sao lại lấy ra long tinh, vì sao mời Chu Trường Dung dự tiệc, liên tiếp những sự kiện xuất hiện xâu chuỗi trong đầu Khổng Thư, hiển nhiên đã sáng tỏ.

Đây là kế sách một mũi tên trúng hai con nhạn.

Loại trừ hắn, còn có thể loại trừ Chu Trường Dung.

Mà người cuối cùng được lợi, không phải Khổng Di thì là ai.

Bởi vậy, thủ phạm thật sự phía sau màn, cũng theo đó mà lộ diện.

"Khổng Di tuyệt đối không phải loại người lương thiện, sao muội có thể làm bạn với gã?" Khổng Thư đè giọng, muốn loại bỏ dao găm ra ngoài, nhưng y chỉ vừa mới nghĩ thì dao găm tựa như có linh tính của bản thân, trong nháy mắt phóng ra sức mạnh lớn hơn, đánh thẳng vào lục phủ ngũ tạng của y.

Khổng Thư đau đớn kêu rên một tiếng, mềm oặt ngã xuống đất.

"Đây là dao găm long cốt đặc chế, ta đã đoán được ngươi sẽ không ngoan ngoãn bó tay chịu trói." Khổng Noãn khom người, vén tóc trước mặt Khổng Thư ra, giọng nói êm dịu, "Ngươi ngoan một chút thì sẽ bớt chút thống khổ mà chết. Lúc đó, ta sẽ thay ngươi giết chết Khổng Di, báo thù cho ngươi."

Thoạt nhìn Khổng Noãn vẫn mỹ lệ ôn nhu như trước nhưng sự tàn nhẫn và sát khí mà nàng thản nhiên phơi bày ra ngoài lại khiến Khổng Thư cảm thấy vô cùng xa lạ.

"Tại sao?" Khổng Thư chỉ cảm thấy sức mạnh và sức sống toàn thân như đang từng chút từng chút trôi đi, y có thể cảm nhận được, có lẽ bản thân sẽ phải chấm dứt tại đây.

Y đã từng nghĩ tới rất nhiều cái chết của bản thân, từng nghĩ tới sẽ bị người giết chết, nhưng người đó, tại sao lại là Khổng Noãn?

"Tại sao? Ha, ta cũng muốn hỏi tại sao!" Khổng Noãn đầy dữ tợn, mơ hồ lộ ra vẻ điên cuồng, "Ngươi có biết ta thích gì không? Ngươi có biết ta vì tu luyện trận pháp mà tiêu hao bao nhiều công sức không? Thế ngươi biết cái gì, ngươi chỉ biết ta là vị hôn thê của ngươi, là khổng tước cái thuộc tính "hỏa" hiếm gặp, còn những thứ khác thì sao, ngươi hiểu ta bao nhiêu?"

Lập tức, Khổng Noãn lộ ra nụ cười tự giễu, nhỏ nhẹ nói, "À, ngươi không biết, tên Khổng Di ngu xuẩn kia cũng không biết. Dù sao các ngươi đều là thiên chi kiêu tử trong tộc, là người ứng cử cho tộc trưởng đời kế tiếp, nào sẽ quan tâm đến suy nghĩ của ta?"

"Ngươi muốn cái gì?" Vốn Khổng Thư cho rằng Khổng Noãn bị Khổng Di lợi dụng, nhưng bây giờ xem ra, không phải như vậy.

"Tự do, ta muốn tự do." Khổng Noãn cũng không ngại nói rõ với Khổng Thư, "Ngươi là người tốt, nhưng đáng tiếc, chỉ cần ngươi còn sống, ta sẽ không được tự do."

"Không có ai giam cầm ngươi." Khổng Thư vẫn không hiểu, "Khổng Di biết ngươi giết ta, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi."

"Muốn giết ta, hắn mà có loại bản lĩnh này." Khổng Noãn mĩm cười khinh bỉ, "Đối tượng hợp tác chân chính với thần nữ là ta, hẳn chẳng qua chỉ là tấm chắn cho ta mà thôi. Yêu tộc chúng ta, từ trước đến giờ xem thường nhân tộc, mà dưới cái nhìn của ta, yêu tộc còn không bằng nhân tộc."

"Nhân tộc có thể tự quyết định vận mệnh của mình, chúng ta lại chỉ có thể làm tổ ở đây, xem nhân tộc như hồng thủy mãnh thú! Nữ tử nhân tộc có thể tu hành, có thể tu hành giống như nam tử, tranh quyền đoạt lợi, muốn làm gì thì làm cái đó. Thậm chí một nữ tu phàm nhân phổ thông cũng có thể chém xích long, không phải chịu đựng nỗi khổ sinh dục. Ta đường đường xuất thân là tộc Khổng Tước, nhưng bởi vì trời sinh ta là khổng tước cái thì ta phải cân nhắc vấn đề sinh sôi đời kế tiếp cho tộc, quả thực buồn cười đến cực điểm!"

[xích long (rồng đỏ): hiểu theo nghĩa ẩn dụ là kinh nguyệt của phụ nữ, câu 'nữ tu phàm nhân... chém xích long' nghĩa là người phụ nữ có thể cắt bỏ kinh nguyệt, không cần phải dựng dục]

"Ta thích trận pháp, trong tộc không cho, bởi vì trận pháp vô dụng với sinh dục. Ta muốn rời khỏi tầng trời Tiêu Dao, trong tộc không cho, bởi vì ta là khổng tước cái có thể đếm trên đầu ngón tay. Ta muốn tự trãi qua cuộc sống của chính mình, an tâm tu luyện, nhưng trong tộc lại buộc ta và ngươi phải kết hôn. Không có ngươi, thì vẫn còn có Khổng Di, còn có những kẻ khác. Chỉ cần dòng dõi trong tộc mãi ít ỏi thì cả đời này của ta, nhất định phải vì sinh sôi mà nổ lực với ngươi. Lý tưởng của ta, cá tính của ta, khát vọng của ta, các ngươi hoàn toàn không thèm để ý!"

"Khổng Thư, ngươi có thật sự hiểu rõ ta chưa? Ta cũng là người của tộc Khổng Tước, ngươi ngao du ở bên ngoài, ngươi kết giao bằng hữu ở bên ngoài, ngươi có biết ta ước ao cỡ nào không? Ta biết, người tới tìm ta hợp tác lúc trước là một nữ tiên nhân tộc, ta đã hiểu, đây chính là cơ hội duy nhất của ta. Chuyện cô ta có thể làm thì ta cũng có thể."

Không phải nàng chưa từng chống cự, nhưng người trong tộc chỉ yêu cầu nàng cân nhắc đại cục, bảo nàng nhẫn nại, đợi tới khi nàng sinh ra ấu tể thì sẽ có tự do.

Mà sinh sôi dòng dõi, há có phải là việc một sớm một chiều? Sinh một đứa thì vẫn phải sinh đứa thứ hai, thứ ba, thứ tư. Chỉ cần vấn đề sinh sản trong tộc vẫn chưa giải quyết được, cả đời nàng đều phải bị nhốt lại.

Khổng Thư đúng là một người rất tốt, y ôn nhu, chính nghĩa, thiên phú cao. So với những người khác trong tộc, chẳng biết mạnh hơn bao nhiêu lần. Dù Khổng Noãn không thích vụ hôn nhân này thì cũng không muốn đổi thành Khổng Di. Loại tiểu nhân kia, nàng càng khinh thường.

Nhưng vậy thì sao?

Nếu chưa từng biết nữ tử nhân tộc tiêu sái tự do, có lẽ nàng chỉ đành nhận mệnh. Nhưng bây giờ có một cơ hội bày ngay trước mắt, có thể một hơi diệt trừ cả Khổng Di lẫn Khổng Thư, có thể để nàng cơ hội thở lấy hơi, thậm chí nàng còn có thể nhờ vào đó rời khỏi tầng trời Tiêu Dao.

Vì thế, cái gì nàng cũng có thể làm!

Không ai có thể ngăn cản.

Khổng Noãn nói, từng câu từng chữ, toàn bộ nặng nề đập vào trong lòng Khổng Thư.

Y nghĩ Khổng Noãn di tình biệt luyến, hay hoặc là Khổng Noãn bị người lợi dụng, những cái này y đều có thể tức giận, oán hận. Nhưng, đợi đến Khổng Noãn nói ra nguyên nhân thật sự, ngược lại y không thể sinh ra một tia tức giận nào.

[di tình biệt luyến: yêu một người sau đó lại không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới]

Như Khổng Noãn từng nói, y có tư cách gì trách nàng đây?

Tại thời điểm y và Khổng Di tranh đấu không ngừng, tất cả mọi người đều nghĩ có khi nào Khổng Noãn sẽ đổi một vị hôn phu mới, nhưng có ai nghĩ đến nàng có bằng lòng hay không?

Bản thân Khổng Thư cũng chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này.

Yêu tộc sinh sôi, vẫn luôn là một nan đề. Nhưng ở đằng sau nan đề khó khăn, đã có bao nhiêu nữ tử phải hy sinh giống như Khổng Noãn?

Yêu tộc trọng huyết thống, trọng dòng dõi, mà những thứ này, đều do nữ tử trong tộc gánh chịu. Các nàng không tình nguyện, đã từng có ai cân nhắc qua chưa?

Khổng Thư cảm thấy bản thân chết, hình như cũng không oan uổng.

Dù sao, y thật sự chưa từng nghĩ tới những chuyện như vậy, cũng chưa từng hỏi qua Khổng Noãn có thật sự yêu thích những món đồ y tặng hay không?

"Chu đạo hữu rất thông minh, ngươi nhanh chạy đi, ta sẽ nói cho hắn biết, là do ta tự sát." Khổng Thư gian nan kéo góc áo Khổng Noãn, "Chậm, ngươi sẽ chạy không thoát."

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả: Đây là cơm hộp của ngươi, chuẩn bị chút, sắp nhận được rồi.

Khổng Thư: ??? Có sớm quá không.

Tác giả: Ầy, chết sớm dễ siêu sinh, chết rồi thì ngươi là người của vai chính, là cơ duyên lớn, cầu cũng cầu không được.

Chu Trường Dung: Ta đã nói rồi mà, chắc chắn yêu tộc sẽ xảy ra chuyện, yêu tộc không bằng nhân tộc là bởi vì vấn đề của mấy người quá nghiêm trọng!

Sư Vô Cữu: ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play