Chương 83:
Địa vị của Khổng Thư bên trong tộc Khổng Tước không thấp, hơn nữa bản thân y cũng có số mệnh hơn người, nếu muốn giết chết y, tuyệt đối không phải là việc đơn giản. Không cẩn thận, còn dễ dàng trở thành mầm họa, bởi vậy, hoặc là không động thủ, một khi động thủ thì phải một đòn trúng đích.
Bây giờ các trưởng lão trong tộc Khổng Tước đều đặt mắt ở trên người Khổng Di, nơi này cũng không phải địa bàn của tộc Khổng Tước, người động thủ là hôn thê của Khổng Thư, Khổng Noãn, dao găm nàng sử dụng là do nhân tộc trên Tiên giới tầng trời Hồng Trần đưa tới. Lúc này, đã chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà, đây là thời điểm động thủ tốt nhất!
Có rất nhiều người muốn giết Khổng Thư.
Vì tự do mà giết Khổng Thư, Khổng Noãn.
Vì vị trí tộc trưởng tộc Khổng Tước mà động thủ, Khổng Di.
Còn có vì giá họa cho Chu Trường Dung mà giết Khổng Thư, tiên nhân tầng trời Hồng Trần.
Đủ loại số trời run rủi, Khổng Thư nằm trong cuộc mà không biết cuộc, hiển nhiên khó tránh khỏi cái chết.
Khổng Noãn hơi cúi đầu, nhìn Khổng Thư đã không còn hơi thở, viền mắt hồng hồng.
Trên thế giới cũng có người tốt như Khổng Thư, thế nhưng người tốt đều sống không lâu.
Nếu Khổng Thư không lo lắng cho tình đồng tộc mà triệt để chèn ép Khổng Di, hay hoặc là y đừng tin tưởng Khổng Noãn như thế, mọi việc cũng không đi đến bước này.
Bây giờ, làm cũng đã làm, còn cần gì phải giả vờ tình thâm nghĩa đậm?
Ngón tay Khổng Noãn lau đi giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống nơi khóe mắt, thảy viên long tinh vào trong mắt trận. Đợi tới khi Chu Trường Dung phá trận, viên long tinh này dính máu tươi của Khổng Thư sẽ tự động rơi vào trong tay Chu Trường Dung.
Sự việc đến đó, sát cục đã thành.
Khổng Noãn lấy ra một bức tượng gỗ nho nhỏ, chỉ là tượng gỗ này so với cái trong tay Khổng Di tinh xảo hơn biết bao nhiêu lần.
"Đã dựa theo kế hoạch của ngươi giết chết Khổng Thư, còn sau này làm thế nào để diệt trừ Chu Trường Dung là chuyện của ngươi." Khổng Noãn bấm pháp quyết, tay cầm tượng gỗ, cuối cùng xoay đầu liếc mắt nhìn Khổng Thư đã tử vong, khẽ cắn răng, kiên định quay đầu lại, mượn sức mạnh của tượng gỗ biến mất khỏi căn phòng không còn tăm hơi.
Nếu có kiếp sau, hi vọng Khổng Thư đừng đầu thai vào tộc Khổng Tước.
Tầng trời Hồng Trần.
"Muội muội, mọi chuyện đã xong." Sắc mặt nữ thần quân hết sức dịu dàng, "Lần này Chu Trường Dung nhất định sẽ kết thâm cừu đại hận với tộc Khổng Tước."
Hoan Hỉ Quỷ Mẫu nghe vậy, biểu cảm trên mặt hơi đổi, "Bàn về thủ đoạn, vẫn là tỷ tỷ thông minh. Tên Chu Trường Dung kia tưởng trốn lên tầng trời Tiêu Dao là có thể bình chân như vại rồi sao? Đã vậy, vừa vặn để hắn chôn xương ở đó, cũng coi như giúp hai chị em ta báo thù. Chỉ là Độ Vong Kinh trên người hắn, sợ là không thể đến tay tỷ tỷ rồi."
"Cái này không vội." Nữ thần quân chậm rãi lắc đầu, "Ta tự có chuẩn bị."
Các nàng có thể thành công, cũng là nhờ thời cơ vừa vặn. Nếu không để những người khác trong Tiên giới biết đến Chu Trường Dung và truyền thừa trên người hắn, chỉ sợ sẽ chẳng đến tới tay bọn họ.
Nghĩ tới đây, trong lòng nữ thần quân hơi chút tự đắc.
Mấy lão già tiên tôn bất tử kia đều đặt mọi tầm mắt lên bí tàng ở tầng trời Tiêu Dao, cho rằng ở bên trong bí tàng là có thể thoải mái lấy Sổ Sinh Tử tới tay. Lại không biết, muốn đánh động đến Sổ Sinh Tử, ít nhất cũng phải được đạo tổ tầng trời Hoàng Tuyền tay cầm tay để lại truyền thừa mới được.
Thời điểm đó, Sổ Sinh Tử thuộc về ai, chỉ có thể nhìn cho rõ!
Về phần Khổng Thư, ngay cả tên ả cũng không nhớ nổi, đó chẳng qua chỉ là một con tốt không quan trọng trong kế hoạch của ả mà thôi.
Nhưng mà, con tốt này lại là một biến số mang đến bất ngờ ngoài ý muốn.
Ngay khi Khổng Noãn vừa rời đi, Khổng Thư nguyên bản đã không còn tiếng động, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Y biết vận mệnh của mình đã như vậy, sợ là không sống được bao lâu nữa, vừa rồi chẳng qua chỉ là giả chết để lừa gạt Khổng Noãn mà thôi. Khổng Noãn chưa từng giết người bao giờ, đặc biệt là chưa từng giết qua đồng tộc nào, nàng không biết thời điểm tộc nhân tộc Khổng Tước chân chính tử vong thì sẽ hóa thành nguyên hình, mà không phải duy trì hình người.
Sau khi hóa thành nguyên hình, y vẫn còn có thể có giữ lại một hơi thở.
Khổng Thư biết, sợ là bản thân không thể kiên trì đợi đến lúc Chu Trường Dung đến.
Đây là việc của tộc Khổng Tước bọn họ, lại muốn hại một người vô tội bị liên lụy, cần gì?
Khổng Thư không tự chữa trị thương thế cho chính mình mà đưa mắt liếc nhìn chung quanh, hóa thành nguyên hình.
Đây là một con khổng tước thành niên chỉ vừa mới thay lông tơ.
Cái đuôi của nó vẫn còn chưa đạt tới trình độ lộng lẫy khiến người tán thưởng.
So với tuổi thọ của tộc Khổng Tước, Khổng Thư cũng chỉ vừa mới thành niên.
Chỉ là, ngay cả y tựa như cũng đã quên mất điểm này. Thời kì thành niên của yêu tộc quá dài, mà những gì y nghe thấy nhìn thấy cũng đã khiến y trưởng thành vô cùng nhanh.
Mà trên người tiểu khổng tước đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng lóa mắt.
Đảo mắt một cái ánh sáng đã tràn ngập cả căn phòng, mang theo một loại cảm giác khiến người sợ hãi lại không nhịn được bị mê hoặc trong đó.
Ngũ Sắc Thần Quang, không gì là không thể xóa bỏ!
Chỉ trong nháy mắt, Khổng Thư đã xóa bỏ toàn bộ "vết tích đánh nhau" xung quanh do Khổng Noãn gây ra, ngay cả cái bàn, vật trang trí, tất cả mọi thứ có thể chứng minh ra vết tích ở đây đều được dọn sạch sẽ.
Những thứ đồ này rất khó thiêu hủy, phía trên đều được khắc trận pháp, Khổng Noãn chuẩn bị rất đầy đủ.
Chỉ là dưới ảnh hưởng của Ngũ Sắc Thần Quang, tất cả đều trở nên mỏng manh mà trắng nhợt.
Có vậy, hẳn Chu đạo hữu sẽ không bị nhắm vào.
Khổng Thư trừng mắt nhìn, muốn cố gắng nhấc đầu mình lên, nhưng lại chẳng còn bao nhiêu sức lực.
Chỉ cần người tộc Khổng Tước nhìn thấy thì sẽ biết nơi này đã bị Ngũ Sắc Thần Quan quét qua. Mà Ngũ Sắc Thần Quang, chỉ có tộc Khổng Tước mới có thể làm được.
Y là một khổng tước vừa mới thành niên, tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận y chưa thể thi triển được Ngũ Sắc Thần Quang.
Điều này, là do y muốn đợi thêm mấy năm nữa mới báo cho tộc nhân.
Y ở trong tộc đã thể hiện rất nhiều tài năng, nếu lại có thêm Ngũ Sắc Thần Quang, sợ rằng anh chị em trong tộc đều sẽ trở nên xa lạ với y.
Không ngờ, lần đầu tiên sử dụng Ngũ Sắc Thần Quang ra bên ngoài lại là vì để dọn dẹp nhặt xác cho bản thân.
Có hơi buồn cười, nhưng lại cảm thấy xót xa.
Y lẳng lặng nằm trên nền đất, nhìn trần nhà, nhất thời cảm thấy có chút vô vị.
Tựa như Khổng Noãn từng nói, thật ra y cũng rất muốn rời khỏi tầng trời Tiêu Dao ra bên ngoài nhìn ngắm thế gian một chút.
Gánh nặng của tộc Khổng Tước, thật sự quá nặng nề.
Tất cả mọi người đều biết bọn họ là hậu duệ phượng hoàng, thậm chí còn có thánh nhân đi theo bên người phật tổ. Thánh Yêu Hoàng Đại Đế Bệ Hạ, cũng có thể nói là thân thích của bọn họ.
Tại tầng trời Tiêu Dao, tộc Khổng Tước có thể xưng là phong quang vô hạn.
Nhưng dưới cái bóng tiếng tăm mấy vạn ngàn, trách nhiệm trên lưng cũng áp lực hơn mức bình thường.
Thật ra y không muốn tranh đấu với Khổng Di, cũng muốn vui vẻ giao ra gánh nặng này. Thế nhưng Khổng Di thì không được, gã chỉ nhìn thấy tộc Khổng Tước hiển hách phồn vinh, lại nhìn không rõ sóng ngầm cuồn cuộn sau lưng, cho nên y không thể không tranh. Y cũng không muốn dành hết một đời chỉ để phát triển tộc Khổng Tước trở nên huy hoàng thịnh vượng, y không muốn nói ra Ngũ Sắc Thần Quang của bản thân là bởi vì lo lắng trong tộc sẽ vì điều này mà càng ngày càng kiêu ngạo, lần nữa đè ép gánh nặng lên trên người y.
Chỉ riêng ở điểm này, y đã không bằng Khổng Noãn, vì y nhận được tộc nhân coi trọng, ân sâu tựa biển, y không dám nói những câu nói đó ra khỏi miệng, dù đôi lúc rảnh rỗi hơi suy nghĩ một chút cũng đã cảm thấy cực kì hổ thẹn.
Quá mệt mỏi.
Có lúc, y tình nguyện được làm một tiểu yêu huyết thống thấp kém, cũng tốt hơn là hậu duệ phượng hoàng vạn người chú ý.
Bây giờ, ngược lại có thể nghỉ ngơi một phen rồi.
Với sự thông minh của Chu đạo hữu, hẳn cũng có thể tự mình tẩy thoát hiềm nghi, còn lại, y có tâm vô lực.
Tiểu khổng tước nọ, chỉ vừa mới thành niên không lâu đã dần dần lặng yên khép lại hai mắt.
Lông đuôi của nó vẫn chưa hoàn toàn phát triển, thoạt nhìn vẫn còn thiếu một lớp nhỏ.
Chỉ là, đã không còn cơ hội phát triển nữa rồi.
Ban đầu Chu Trường Dung vẫn còn đang chậm rãi phá trận, bữa tiệc rượu này thực sự quá quái lạ, dĩ nhiên hắn phải thận trọng hơn một ít, cũng để xem xem Khổng Thư và hôn thê của y rốt cuộc đang bán cái nút gì rồi mới quyết định bản thân có nên vào hay không.
Ngược lại Sư Vô Cữu đi theo ở phía sau không nhịn được nhắc nhở, nói khí tức của khổng tước bên trong đã biến mất, lúc này Chu Trường Dung mới ý thức được sự việc không đơn giản.
"Vô Cữu, trước tiên che giấu khí tức của chúng ta cái đã." Chu Trường Dung theo bản năng gọi.
"Biết rồi." Sư Vô Cữu cũng không hề nghi ngờ, bấy giờ lập tức dùng pháp thuật lên trên người hai người.
Sau khi trải qua sự kiện ở tầng trời Thị Phi, bọn họ xử lý sự việc cũng càng ngày càng cẩn thận. Trước đây ở giới Tu Chân, ỷ vào tu vi bọn họ có thể tùy hứng làm bừa, thế nhưng tại tầng trời Tiêu Dao thì càng phải cẩn thận chặt chẽ hơn.
Sư Vô Cữu cũng hiểu rõ đạo lý hoàn cảnh mạnh hơn người.
Chu Trường Dung dùng tốc độ nhanh nhất phá trận, sau đó có một viên bảo vật lấp lánh ánh vàng lập tức vọt thẳng vào trong ngực hắn, hắn muốn tránh cũng tránh không kịp.
"Long tinh, là đồ tốt." Sư Vô Cữu đã hiện thân, nhìn thấy đồ vật trong lòng Chu Trường Dung, không khỏi nhíu mày.
Chu Trường Dung ngửi thấy giữa không trung như có như không mùi máu tanh.
Trên mặt đất là một khổng tước đã hóa nguyên hình, nhìn tuổi tác con khổng tước này cũng không quá lớn, cây dao găm cắm trên lồng ngực đã nói rõ nguyên nhân cái chết của nó.
"Bên ngoài có rất nhiều khổng tước muốn qua đây, sắp tới rồi." Giọng nói của Sư Vô Cữu mang theo lo lắng, "Đây là vu oan giá họa!"
Trong hiện trường bây giờ chỉ có bọn họ, thế nhưng ở đây lại có một con khổng tước đã chết, trong ngực Chu Trường Dung còn có một viên long tinh. Thấy thế nào cũng là tình huống bị người phát hiện hiện trường giết người kinh điển.
"Không ngờ bọn họ lại động thủ ở đây." Chu Trường Dung cúi đầu nhìn khổng tước đã chết một cái, nội tâm có hơi phức tạp.
Khổng tước này chết, sợ rằng không tránh khỏi có liên quan đến hắn. Chỉ là xung quanh bốn phía, ngoại trừ khổng tước đã tử vong ở bên ngoài, nửa điểm vết tích còn lại cũng không có.
Khổng tước bị đâm ngực mà chết, theo lý mà nói hẳn là sẽ để lại không ít vết máu mới đúng, nhưng ngoại trừ mùi máu tanh từ lúc bắt đầu kia, những thứ còn sót lại ở đây đã hoàn toàn trống rỗng.
Tại sao lại như vậy?
Nếu như là giết người vu oan, chứng cứ ở đây hẳn phải càng ngày càng nhiều mới đúng, cố tình chỗ này lại giống như đã được người dọn sạch sẽ từ lâu.
Đừng nói là vết tích đánh nhau, đến ngay cả vật dụng trang trí bình thường nhất cũng không có.
Nếu muốn hãm hại, cần gì phải làm thừa?
Nếu như không được dọn sạch từ trước, sợ rằng Chu Trường Dung đến bây giờ vẫn còn chưa kịp thu thập xong, mà chính bởi vì đã được dọn sạch sẽ, trái lại Chu Trường Dung có thể chạy trốn mà không cần phải gánh chịu.
Khác thường như vậy, sao Chu Trường Dung có thể không để ý?
Đáng tiếc thời gian thu thập eo hẹp, bây giờ Chu Trường Dung cũng không kịp suy nghĩ sâu xa.
Nhóm khổng tước bên ngoài, chắc hẳn là do hung thủ đưa tới.
Một khi hắn bị tóm, dù hắn có thể biện giải cho bản thân, chỉ sợ cũng phải làm lỡ rất nhiều thời gian. Yêu tộc bao che khuyết điểm, mà dòng giống tộc Khổng Tước ít ỏi, hắn lại không hợp với Khổng Di, e rằng tộc Khổng Tước sẽ vì báo thù mà thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót.
"Vô Cữu, chúng ta lập tức rời khỏi đây." Chu Trường Dung cũng chẳng có tâm tư thảo luận án mạng với nhóm người tộc Khổng Tước bên ngoài, một khi hắn bị hãm tại đây thì sẽ hoàn toàn nằm ở thế bị động.
Tróc nã phạm nhân, chỉ cần hắn không bị bắt, đến lúc đó tự nhiên sẽ có biện pháp thoát thân.
"Được." Sư Vô Cữu đã chuẩn bị bắt đầu bấm pháp quyết mang người rời đi.
Lúc này, Sổ Sinh Tử lâu rồi không dị động nằm sâu trong đan điền Chu Trường Dung đột nhiên xuất hiện, lật trang trên không trung một phen, hào quang loé lên, khổng tước đã tử vong trên mặt đất kia lập tức bị Sổ Sinh Tử hút vào bên trong, đến đây, nơi này chính thức trở thành không còn chút vết tích nào để lại.
Ngoài cửa đã truyền đến tiếng người.
"Trưởng lão, nếu anh họ biết ngài tự mình đến đây nhìn anh ấy, chắc chắn sẽ rất vui vẻ..." Giọng nói của Khổng Di truyền đến.
"Đi." Sư Vô Cữu kéo tay Chu Trường Dung, nhanh chóng biến mất trong nháy mắt.
Hiện trường thoáng trở nên rỗng tuếch.
Ban đầu Khổng Di còn đang vô cùng đắc ý, dự định dẫn các tộc nhân đến, cũng diễn cho hay hiện trường bắt kẻ ác, nhưng đợi tới khi bọn họ bước vào phòng, lại phát hiện nơi này chẳng có cái gì cả.
Không có Khổng Thư, không có Chu Trường Dung, thậm chí ngay cả một vết máu cũng không có.
Thật giống như, nơi này hoàn toàn chưa từng có ai đến vậy.
"Ngươi xác định Khổng Thư ở đây?" Trưởng lão tộc Khổng Tước nhìn thấy căn phòng trống rỗng, nhìn kiểu gì cũng không giống như là nơi có người ở.
Khổng Di nhất thời cũng có chút khiếp sợ, thiếu chút nữa hoài nghi bản thân đi nhầm đường.
Nhưng chỗ này chắc chắn là nơi ở của Khổng Thư không sai.
Rốt cuộc con đàn bà Khổng Noãn kia làm gì vậy?
Đừng nói là thi thể Khổng Thư, tại sao ngay cả một vết máu cũng không có! Đừng nói con đàn bà kia lâm thời phản loạn, không nỡ giết giết chết hôn phu của ả ta đấy chứ.
"Trưởng lão, ở đây có Ngũ Sắc Thần Quang quét qua." Một tộc nhân tộc Khổng Tước đột nhiên nói, "Chỗ này đã được dọn dẹp."
"Ngũ Sắc Thần Quang?" Trưởng lão tộc Khổng Tước ngẩn người, "Khổng Di, là ngươi?"
"Chuẩn bị đầy đủ, miễn cưỡng có thể thử một lần." Chỉ là cũng không dám khen tặng uy lực. Mặc dù Ngũ Sắc Thần Quang là sát chiêu của tộc Khổng Tước nhưng phải chờ đợi tới khi trưởng thành mới có thể học được, chỉ là trước đó cũng phải tiêu tốn đến ngàn năm thời gian. Bây giờ Khổng Di nào có làm được? Đừng nói là gã, Khổng Thư trong mộng, tựa hồ cũng phải rất mất nhiều năm sau mới có thể làm được.
"Chẳng lẽ, là tộc nhân khác đến đây đón Khổng Thư đi?"
"Cũng có thể. Khổng Thư luôn được nhị trưởng lão coi trọng, thi đấu lần này để Khổng Di tham gia, nhị trưởng lão đã bất mãn với chúng ta từ lâu."
"Nhưng mà cứ đi là đi như vậy sao, ngay cả nói trước một tiếng cũng không nói, đúng là quá đáng."
Mọi người trong tộc Khổng Tước cũng không hề nghĩ tới khả năng Khổng Thư đã chết, chỉ cảm thấy chắc là Khổng Thư biết bọn họ đến nên lâm thời rời đi.
Dù sao, nơi này chẳng có gì cả, đang yên đang lành ai lại nghĩ tới Khổng Thư sẽ chết chứ?
Đầu óc Khổng Di cũng trở nên mơ hồ, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc chuyện này như là thế nào.
Trong tay gã có lệnh bài trận pháp Khổng Noãn đưa, thời điểm trận pháp bị phá, gã đã lập tức dẫn trưởng lão trong tộc đến, dù tốc độ Chu Trường Dung có nhanh cũng không thể dọn dẹp nơi này đến không còn tì vết.
Sau khi trở về, chắc chắn gã phải nói chuyện rõ ràng với con đàn bà Khổng Noãn kia một chút.
"Chắc là, anh họ chỉ đang tức giận thôi, chờ ngày khác ta gặp được anh họ, nói lời xin lỗi với anh họ là được." Khổng Di vẫn giả vờ bày ra bộ dáng em trai tốt.
"Không cần." Trưởng lão hừ lạnh một tiếng, "Đợi ngươi thắng thi đấu, được Yêu Hoàng coi trọng, dù Khổng Thư có là cháu trai ruột của nhị trưởng lão cũng không thể làm dao động địa vị của ngươi, ngươi cố gắng so tài, hiểu chưa?"
"Vâng." Đối với thi đấu lần này Khổng Di rất tự tin, bí cảnh đấu pháp, gã đã là cấp bậc Yêu Tôn, chẳng lẽ còn thất bại được sao?
Lúc hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu trở về phòng của mình, vẫn không có ai đến thăm.
Nói cách khác, chỉ cần bọn họ cắn răng không nhận, chưa từng bước ra khỏi cửa phòng thì dù tộc Khổng Tước có tìm tới cửa cũng không thể làm gì.
"Sổ Sinh Tử thu người cho ngươi? Nhanh lấy ra cho ta xem một chút." Rõ ràng Sư Vô Cữu so với chủ nhân là Chu Trường Dung còn sốt ruột hơn. Sổ Sinh Tử và tên của nó đều rất giống nhau, thỉnh thoảng sẽ nhảy ra chứng tỏ độ tồn tại, còn đâu bình thường hầu như đều giả chết.
Nhưng mà đó cũng xem như là một chuyện tốt, nếu ngày nào Sổ Sinh Tử cũng nhảy tới nhảy lui thì dù bọn họ có một vạn cái mạng cũng không đủ để bị đuổi giết.
"Được." Bản thân Chu Trường Dung cũng cảm thấy rất tò mò, Sổ Sinh Tử đã lâu không có động tĩnh gì, rồi lại đột nhiên hút khổng tước đã chết kia vào là vì sao?
Đợi đến khi Sư Vô Cữu phong bế cẩn thận gian phòng, Chu Trường Dung mới lấy Sổ Sinh Tử ra.
Thi thể khổng tước nọ từ bên trong Sổ Sinh Tử rơi xuống đất, mà linh hồn của nó lại chậm rãi thoát khỏi thi thể, cuối cùng hóa thành một bóng người quen thuộc, mờ mịt luống cuống nhìn về phía Chu Trường Dung.
Chu Trường Dung lẳng lặng nhìn linh hồn Khổng Thư vẫn chưa hồi phục tinh thần, trong lòng thở dài một hơi.
Một lần gặp gỡ, bọn họ vẫn còn nâng cốc trò chuyện vui vẻ, bây giờ Khổng Thư chỉ có thể trở thành quỷ tinh của hắn.
Sinh mạng mỏng manh như vậy, dù là tộc Khổng Tước ngồi tuốt trên cao cũng không ngoại lệ.
Muốn sống bình yên, nhưng ở bên trong cửu thiên thập giới này, thực sự quá khó khăn.
"Chu đạo hữu, ngươi... ngươi là quỷ tu?" Sau khi Khổng Thư mờ mịt trong phút chốc, cuối cùng cũng coi như khôi phục chút thần trí. Y nhớ rất rõ ràng, mình đã chết rồi, nhưng bây giờ y lại dùng hình thức linh hồn tồn tại. Có thể làm được điều này, ngoại trừ nhóm quỷ tu thì không còn ai khác.
"Không ngờ khổng tước đã chết kia thật sự là ngươi." Chu Trường Dung không phủ nhận lời Khổng Thư, xem như đã xác nhận thân phận quỷ tu của bản thân, "Sao ngươi lại đột nhiên rơi xuống bước này? Ta đã nhìn qua gương mặt ngươi, hẳn là mạng chưa tuyệt mới đúng."
"Chu đạo hữu, ngươi không sao chứ." Khổng Thư phản ứng lại, gấp gáp hỏi thăm, "Bọn họ muốn lợi dụng cái chết của ta giá họa cho ngươi, tuy trước khi ta chết đã dọn sạch, nhưng sợ là vẫn có người hoài nghi ngươi."
"Ta đã nói vì sao người giá họa ta lại đi dọn sạch sẽ chỗ đó, thì ra người dọn dẹp là ngươi." Cuối cùng Chu Trường Dung đã hiểu rõ, "Ta nghĩ, thừa dịp hiện tại không có ai quấy rối, ngươi có thể nói rõ đầu đuôi sự việc cho ta nghe không."
Sắc mặt Khổng Thư vô cùng phức tạp nhưng bây giờ hắn đã chết, Chu Trường Dung thân là khổ chủ, muốn biết chuyện đã xảy ra cũng là điều đương nhiên.
Nhưng mà liên quan đến việc xấu trong tộc, sao y có thể mở miệng nói?
"Ngươi không nói, sợ rằng sau nay ta cần phải đối phó như thế nào cũng không biết." Chu Trường Dung vừa nhìn đã biết Khổng Thư bị làm khó, nhưng hắn chắn chắn phải biết rõ.
Khổng Thư trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng vẫn đưa ra lựa chọn.
"Mọi chuyện là như vầy..."
Đợi đến khi Khổng Thư nói rõ đầu đuôi sự việc, Chu Trường Dung chưa kịp tức giận, Sư Vô Cữu đã tức điên lên.
"Tộc Khổng Tước các ngươi giáo dục ấu tể như thế? Đúng là hoang đường! Sinh sôi dòng dõi đúng là đại sự của yêu tộc, thế nhưng nếu sinh mà không dạy, không chú ý bồi dưỡng mỗi một đứa trẻ thì yêu tộc sao có thể mạnh mẽ? Chỉ lo sinh mà không lo nuôi, chẳng phải đã lẫn lộn đầu đuôi. Nếu ngày xưa tộc phượng hoàng biết hậu duệ của mình là loại đạo đức như vậy, chắc hẳn đã phun một ngụm chân hỏa phượng hoàng đốt chết đám con cháu bất hiếu các ngươi!"
Sư Vô Cữu muốn bùng nổ.
Trước đây Chu Trường Dung nói với hắn, yêu tộc quá chú trọng dòng dõi, chú trọng huyết thống, phân rõ đẳng cấp lẫn nhau, chắc chắn không phải là một chuyện tốt, khi ấy hắn còn cãi lại. Nhưng sự việc của Khổng Thư và Khổng Noãn ngày hôm nay, không thể nghi ngờ chính là một bàn tay, dứt khoác tát thật mạnh ở trên mặt Sư Vô Cữu.
Tộc Khổng Tước đã như vậy, thế thì những yêu tộc khác sẽ ra sao, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra.
Tại sao lại có thể ngu đến mức đó?
Vì sinh sản mà hy sinh hết giống cái trong tộc, hành vi này so với tự chặt một tay có khác nhau chỗ nào? Hắn và Chu Trường Dung nơi nơi tránh né, trong đó có không ít nữ tiên nhân tộc ra tay.
Cho dù bọn họ là kẻ địch nhưng Sư Vô Cữu cũng phải than thở một tiếng những nữ tiên đó rất quyết đoán và đầy bản lĩnh.
Dù sao người không có bản lĩnh, chỉ sợ cũng đã bị người tính kế giết chết từ lâu trước khi phi thăng rồi.
Nữ tiên nhân tộc như vậy, vì sao yêu tộc không có?
Điều này không cần nghĩ kĩ Sư Vô Cữu đã muốn tức điên lên rồi.
Nếu hắn thật sự là Thánh Yêu Hoàng Sư Hoàn Chân, sợ rằng ngay lúc này đã vọt thẳng đến chỗ tộc Khổng Tước đánh đến long trời lở đất!
Khổng Thư vừa mới dùng hình thức hồn phách xuất hiện, thần trí vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, lúc nãy cũng chỉ nhìn thấy một mình Chu Trường Dung. Bây giờ giọng nói của Sư Vô Cữu truyền đến bên cạnh, Khổng Thư mới phát hiện ở đây thế mà vẫn còn một người nữa?
Dù Khổng Thư lớn lên trong yêu tộc, đã từng gặp qua vô số mỹ nhân thì cũng chưa từng thấy người nào dưới cơn tức giận mà vẫn còn có thể giữ được vẻ đẹp như thế. Tuy từ trước tới nay y chưa từng gặp được Yêu Hoàng Ngọc Sương bệ hạ bao giờ, nhưng chắc hẳn khi so với người trước mắt này cũng chưa chắc có thể thắng.
Quan trọng nhất là, y đã là tộc Khổng Tước, trong cơ thể có một nửa chân huyết phượng hoàng, yêu tộc có thể áp bức y dựa vào huyết thống gần như chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Mà khi nhìn thấy người này, y lại cảm thấy rất sợ sệt, thậm chí không dám nhìn thẳng.
Loại sợ hãi này dù bây giờ y đã trở thành hồn phách cũng khó mà tiêu trừ.
"Nhìn cái gì, bản tọa nói không đúng chắc?" Sư Vô Cữu nhìn Khổng Thư là tức, "Tốt xấu gì cũng là hôn thê của ngươi, thế mà ngươi lại không phát hiện ra một chút gì? Ngươi sống ở tộc Khổng Tước lâu như vậy, bộ không cảm giác được quy củ trong tộc các ngươi cần phải sửa đổi sao?"
"... Tất cả yêu tộc huyết thống cao đẳng hầu hết đều như vậy." Khổng Thư đầy mặt bất đắc dĩ, nói ra cũng cảm thấy cực kỳ hổ thẹn, "Nếu trước khi ta chết Tiểu Ấm không nói ra nỗi thống khổ, có lẽ cả đời ta cũng không biết. Ta đặt mình trong đó, tất cả mọi người bên cạnh đều như vậy, sao ta có thể phát hiện ra điều không đúng?"
Nhớ tới lúc trước, tựa hồ Tiểu Ấm cũng đã từng mịt mờ nhắc đến vấn đề dòng dõi.
Câu trả lời của y hình như là "Không bắt buộc, nhưng sẽ cố gắng."
Sợ rằng, bắt đầu từ lúc đó, Tiểu Ấm đã quyết định không tiếp tục tin tưởng y nữa chăng.
Chỉ là người sắp chết thường nói lời hay, sau khi y chết qua một lần mới có thể cảm nhận được nỗi không cam lòng cùng phẫn nộ trong lòng Khổng Noãn.
Vốn y nghĩ, cứ như vậy biến mất trong trời đất, kiếp sau đầu thai làm một tiểu yêu cũng không có gì không tốt.
Mà khi y biết Khổng Di và các trưởng lão trong tộc muốn tới bắt Chu Trường Dung, trong lòng y sinh ra một loại không cam lòng dày đặc.
Nếu y cứ thế chết đi thì Tiểu Ấm phải làm sao bây giờ? Tộc nhân trong tộc phải làm thế nào?
Trong tộc còn có nhiều khổng tước cái như vậy, ai sẽ tới cho các nàng một cơ hội? Người cùng hợp tác với Tiểu Ấm, chắc chắn không phải hạng người lương thiện gì. Nếu những khổng tước cái khác trong tộc cũng bị kéo vào đó thì phải làm sao?
Có lúc, chết không phải là kết thúc, mà nó chỉ là một bắt đầu.
Quỷ tu trong tầng trời Tiêu Dao ít ỏi đến gần như trở thành một truyền thuyết, mà bây giờ truyền thuyết đã phát sinh trên người y.
Nếu có thể nắm lấy cơ hội duy nhất, y không muốn bỏ qua.
"Chu đạo hữu, ta không muốn cứ biến mất như vậy." Đột nhiên Khổng Thư trực tiếp quỳ gối trước mặt Chu Trường Dung, "Nếu được, ta muốn đi khuyên nhủ Tiểu Ấm, muội ấy đã gần kề tới điên cuồng, chuyện gì cũng có thể làm. Ta không hận nàng giết ta, nhưng chắc chắn phải ngăn cản nàng."
"Ngươi có biết, nếu ngươi ký kết khế ước với quỷ tu, dù hồn phách ngươi tan hết thì vẫn phải chịu sự khống chế của ta, đáng giá sao?" Chu Trường Dung không thể nói rõ thân phận của mình, trái lại cho Khổng Thư một cơ hội, "Một khi trở thành quỷ tinh của ta, thứ ngươi phải đối mặt, không chỉ có phản bội như bây giờ."
"Đáng giá." Khổng Thư chăm chú nhìn Chu Trường Dung trả lời, "Như vị tiền bối này đã từng nói, tệ nạn của yêu tộc ta đã đến mức nước sôi lửa bỏng. Nếu ta không có năng lực thì thôi. Nhưng hôm nay, có một con đường khác bày ra ở trước mặt ta, ta sẽ dùng hết sức mình thay đổi tộc nhân của ta. Vì thế, cho dù phải từ bỏ thời gian sau này, cũng đáng giá."
Chu Trường Dung lẳng lặng nhìn Khổng Thư, nhận ra những câu nói này của y, quả thật xuất phát từ chân tâm thực lòng.
"Đã như vậy, tới đi." Chu Trường Dung lấy ra Sổ Sinh Tử, vận chuyển Độ Vong Kinh, ngón tay chầm chậm đặt vào giữa trán Khổng Thư.
Vô tận tử khí rót thẳng vào bên trong hồn phách Khổng Thư.
Thân thể hồn phách mơ mơ ảo ảo ban đầu lấy tốc độ mắt thường có thể thấy dần dần trở nên sinh động, đảo mắt một cái đã khôi phục đến mức không khác gì người thường.
Nếu không phải trên đất vẫn còn có một bộ thi thể khổng tước nằm đó, Khổng Thư gần như đã phải hoài nghi bản thân hoàn toàn chưa chết.
Nhưng dựa theo sức mạnh khế ước từng bước cải tạo thân thể y, cũng tại một nơi sâu xa nào đó trong cơ thể y cảm thấy sức mạnh của Chu Trường Dung không hề tầm thường.
Quyển sách cổ nhìn như bình thường trong tay hắn kia, thế mà lại là đại đạo thánh binh đã biến mất khiến vô số đại năng bên trong cửu thiên thập giới không tìm được, Sổ Sinh Tử?!
Ngay lúc này, bên trên Nghiệt Ngục Quyển, hai chữ "Khổng Thư" đã rõ ràng hiện ở trên đó.
Khổng Thư nhắm mắt lại, đột nhiên phát hiện có mấy trăm linh hồn kết hợp với tinh thần của y, chỉ cần y hơi suy nghĩ, những linh hồn đó sẽ lập tức xuất hiện từ bên trong Sổ Sinh Tử, giúp y một tay.
"Chúc mừng chủ nhân có thêm một quỷ tinh."
Vô số linh hồn bên trong Sổ Sinh Tử trăm miệng một lời nói.
"Tiểu tử lừa đảo, tu vi ngươi tăng rồi!" Giọng nói của Sư Vô Cữu cũng truyền vào trong tai Chu Trường Dung, đủ để trấn áp lời chúc mừng của vạn ngàn linh hồn.
Chu Trường Dung lúc này, tu vi đã vượt qua cấp bậc Thiên Tiên, đạt đến cấp bậc Đại La Kim Tiên!
Tác giả có lời muốn nói:
Sư Vô Cữu: Đừng hỏi bản tọa, hỏi là thấy tức, yêu tộc đúng là khiến ta mất hết mặt mũi.
Tác giả: Chắc là ngươi không biết, lúc những yêu tộc này khẩn cầu dòng giống đều nhắc tới tên ngươi, cầu xin ngươi phù hộ cho đó.
Sư Vô Cữu: Phù hộ cục cớt, tầm nhìn ngắn như vậy, dứt khoát diệt tộc luôn đi, đỡ cho lúc nào đó bị nhân tộc lấy ra làm trò cười.
Nhân tộc: ... Nếu thật sự được như thế, vậy vô cùng cảm ơn.