Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 81


2 năm

trướctiếp

Chương 81:

Chu Trường Dung một hơi từ chối tất cả những nhóm điểu tộc tới cửa yêu cầu hắn rút khỏi cuộc thi khiến cho tộc Ô Nha hận không thể cúng bái lạy lục Chu Trường Dung hết cỡ.

Tộc Ô Nha vì biểu đạt lòng cám ơn của mình mà đưa cho Chu Trường Dung một đống quần áo màu sắc rực rỡ, còn có một đống nhạc cụ tráng lệ vô dụng, nhìn chẳng khác nào một ngọn núi nhỏ.

Gần đây bởi vì sự kiện dự thi hoa hậu mà một số vải vóc đẹp đẽ bị nâng giá lên gấp mấy lần, mấy bộ quần áo này vốn là vật liệu khó tìm, bây giờ càng có giá trị không nhỏ. Nhạc cụ này nọ, hầu như đều là pháp bảo được chế tạo từ vật liệu đỉnh cấp, nếu để nhóm âm tu [âm nhạc] nhìn thấy chúng nó bị vứt chồng chất như vậy, sợ là sẽ sinh ra tâm ma mất.

Chu Trường Dung nhìn đống vải vóc nhạc cụ đó, nhất thời ngẹn trong lòng ngực. Mấy cái này đều là nguyên liệu tốt khó tìm, dùng để luyện chế pháp bảo cũng có thể, cố tình lại lấy ra để làm quần áo, tìm niềm vui, còn làm rực rỡ lòe loẹt như vậy? Trước đây rất ít khi Chu Trường Dung cảm thấy mình nghèo, nhưng từ khi đến tầng trời Tiêu Dao, hắn mới chân thực cảm thấy, so với yêu tộc, hắn quả thực rất rất nghèo.

Với tâm chí của Chu Trường Dung mà còn thấy như vậy thì càng khỏi phải nói đến những nhân tộc khác.

Phỏng chừng đến tầng trời Tiêu Dao một lần thì phải bị đả kích một lần.

"Chu đạo hữu, ngài còn muốn cái gì hay yêu thích cái gì, cứ việc nói ra nha, chúng ta có thể đặt mua cho ngài, nhất định đều sẽ mua cho ngài." Giờ khắc này ánh mắt người tộc Ô Nha nhìn Chu Trường Dung so với ánh mắt của tín đồ nhìn bồ tát chẳng khác gì nhau.

Đây là người rất tốt á.

Vì tuân thủ ước định với bọn họ mà cự tuyệt biết bao nhiêu tộc điểu cưỡng bức dụ dỗ, đây chắc chắn là người Thánh Yêu Hoàng Bệ Hạ phái tới giải cứu tộc Ô Nha bọn họ!

"Chu đạo hữu, còn có mấy nhạc cụ này, có thể mua được chúng ta đều đã mua cho ngài hết rồi. Vòng tỷ thí thứ hai ngày mai, chắc chắn ngài sẽ khiến mọi người kinh ngạc!"

"Có cần ta nhảy chung hong?"

"Có muốn chúng ta mua chút hoa tươi gì đó để tung ra luôn hong?"

"Không cần, ta chỉ muốn nghỉ ngơi một chút thôi." Chu Trường Dung không khỏi đỡ trán, hắn cảm thấy đau đầu quá. Vừa nghĩ tới vòng tỷ thí thứ hai là biểu diễn tài nghệ, ca hát khiêu vũ gì đó là hắn đã muốn nhức đầu lắm rồi.

Sao hắn có thể đã từng học mấy cái đó chứ?!

Hai đời Chu Trường Dung đều là một người theo chủ nghĩa thực dụng, ca hát khiêu vũ có thể giúp hắn giảm bớt đau đớn hay là có thể giúp hắn giữ mạng không? Vì vậy, đối những cái này, hắn nửa cái cũng không biết.

Nhưng đối với tộc điểu mà nói, ca hát khiêu vũ là thiên phú, là kỹ năng căn bản của bọn họ, bởi vậy muốn thể hiện thật đặc sắc trong vòng thi thứ hai thì phải tốn một chút công phu. Nhưng đối với Chu Trường Dung mà nói không biết là hoàn toàn không biết.

Có điều, nếu thực sự thua cũng không thể trách hắn, dù sao hắn thật sự không biết.

Nghĩ vậy, Chu Trường Dung mới cảm thấy dễ chịu hơn một tí.

"Tiểu tử lừa đảo, suy nghĩ của ngươi viết hết lên trên mặt rồi kìa." Sư Vô Cữu đột nhiên xuất hiện trong phòng, gục mặt xuống bàn, hơi ngoẹo cổ nhìn về phía Chu Trường Dung, "Đúng là khó thấy, ngươi thế mà cũng có lúc thể hiện cảm xúc rõ ràng như vậy."

Bình thường chỉ được nhìn dáng vẻ thận trọng tự tin của Chu Trường Dung, tình cờ thấy hắn bối rối như vậy một lần, ngược lại đáng yêu một cách bất ngờ.

Thật đáng yêu!

Giống như có vô số ấu tể lông xù nhảy nhót tưng bừng trong lòng hắn vậy, ngứa, mềm, tựa như chỉ cần đưa tay ra chạm một cái là sẽ có được một niềm vui sướng không thể tưởng tượng nổi đang chờ đợi mình.

Sư Vô Cữu hơi nhấc tay lên, lập tức phản ứng lại, mờ mịt cúi đầu nhìn phút chốc rồi lại thả tay xuống.

... Tại sao vừa nãy hắn lại muốn chạm vào mặt tiểu tử lừa đảo một cái vậy?

Mặc dù hình như chạm vào thì rất thích.

Phải nhịn xuống!

Nhịn xuống!!

Sư Vô Cữu gian nan dời tầm mắt của mình ra chỗ khác.

Cứ cảm thấy hình như gần nhất thẩm mỹ của hắn đã xảy ra vấn đề gì rồi.

Trước đây thấy tiểu tử lừa đảo đẹp thì thôi đi, bây giờ lại còn thấy hắn đáng yêu?

Chẳng lẽ, bản tọa trúng phải pháp thuật quái lạ gì đó, khiến cho ánh mắt trở nên kém?

"Khụ, ta chỉ là bị cuộc thi của yêu tộc làm cho khó hiểu mà thôi." Chu Trường Dung cảm thấy ánh mắt Sư Vô Cữu có hơi quái lạ, hắn bị nhìn chằm chằm mà lông mao cả người muốn dựng đứng, có điều vẫn ăn ngay nói thật, "Vừa nãy tộc Ô Nha đưa tới quần áo và nhạc cụ, có lẽ thi đấu ngày mai ta sẽ bị đào thải."

"Đào thải? Tại sao?" Sư Vô Cữu hơi không rõ.

"... Ta không biết hát hò khiêu vũ." Chu Trường Dung thành thật trả lời.

"Chẳng phải ca hát khiêu vũ đều được học từ nhỏ sao?" Sư Vô Cữu rất khó hiểu, mấy cái này khó chỗ nào?

"Ai nói những thứ này đều được học từ nhỏ?" Chu Trường Dung mới thật sự không hiểu, đối với người tu tiên mà nói, biết mấy cái này mới là hiếm gặp.

"Đánh đàn thổi tiêu đâu? Đàn tranh, đàn tỳ bà, đàn cổ, ngươi biết cái gì?" Sư Vô Cữu chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp.

"Đều không biết." Bị Sư Vô Cữu hỏi như vậy, Chu Trường Dung trái lại đã bình tĩnh hơn nhiều. Không biết thì không biết, cứ thoải mái nói ra hết luôn.

Ánh mắt Sư Vô Cữu nhìn Chu Trường Dung tràn đầy khiếp sợ.

Trên thế giới thật sự còn có người không biết ca hát khiêu vũ sao?

Chu Trường Dung yên lặng đối diện với Sư Vô Cữu.

Hồi lâu sau, cuối cùng Sư Vô Cữu chịu thua.

"Không biết thì có thể học." Sư Vô Cữu vẫn còn tồn một chút chút hi vọng.

"Ngày mai phải tỷ thí, hiện tại học thì không kịp nữa rồi. Hơn nữa, người tham gia thi đấu phỏng chừng đều rất giỏi ca múa, dù ta lâm thời học tạm bợ, sợ là cũng không được." Chu Trường Dung trả lời vô cùng thản nhiên.

"Không được, ta đã rút khỏi thi đấu rồi, sao ngươi có thể thua chớ?" Sư Vô Cữu lập tức đứng phắt lên ghế, "Ngày mai chỉ cần biểu diễn tài nghệ thôi, không nhất định phải ca hát khiêu vũ, biểu diễn cái khác cũng được!"

"Vậy biểu diễn cái gì thì được?" Chu Trường Dung hỏi ngược lại.

Lần này Sư Vô Cữu á khẩu không thể trả lời.

Sao hắn biết biểu diễn cái gì mới được chứ? Rõ ràng Chu Trường Dung không biết gì cả.

"Thật ra tham gia hay không tham gia so tài cũng không quan trọng, chỉ cần Yêu Hoàng Ngọc Sương xuất quan, muốn gặp được hắn có rất nhiều biện pháp. Nếu thật sự không được, ta có thể đi tìm Ngọc Tư trước, thông qua quan hệ với lão đi tìm Ngọc Sương." Chu Trường Dung nhìn Sư Vô Cữu một cái, nhỏ giọng động viên nói, "Cho nên cuộc so tài này, đừng để ý quá, thắng hay thua, hoàn toàn không liên quan đến đại cục."

"Nhưng ta không muốn ngươi thua." Sư Vô Cữu không chút do dự trả lời, "Từ xưa đến nay ngươi chưa từng bại bao giờ, cuộc thi đấu này, đương nhiên ngươi cũng không thể thua."

Chu Trường Dung sửng sốt một chút, "Thế nào gọi là không muốn ta thua?"

"Là ý trên mặt chữ đó." Nhất thời Sư Vô Cữu cũng không thể hiểu rõ rốt cuộc bản thân đang nghĩ cái gì. Hắn chỉ đơn thuần cảm thấy, từ khi hắn và Chu Trường Dung bắt đầu quen biết, hầu như Chu Trường Dung chưa bao giờ thua người nào, dù tình cờ có khiếm khuyết thì đó cũng là do Chu Trường Dung chưa đủ kinh nghiệm nên mới trúng chiêu.

Mà với tâm trí và nghị lực của Chu Trường Dung, xưa nay không bất kì người nào hoặc bất kì vấn đề gì có thể khiến hắn dao động.

Thi đấu đúng thật chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng nghĩ đến Chu Trường Dung sẽ thua bởi một cuộc thi nho nhỏ như thế, Sư Vô Cữu cảm thấy cả người đều không thích hợp.

"Trong thiên hạ này, ngoại trừ bản tọa thì ngươi là người đẹp mắt nhất, nếu ngươi thua, vậy chẳng phải chứng tỏ ánh mắt bản tọa có vấn đề sao?" Gần đây rất ít khi Sư Vô Cữu tự xưng 'bản tọa' trước mặt Chu Trường Dung, mà giờ khắc này, không biết là vì để tăng sức thuyết phục trong lời nói của mình hay sao, Sư Vô Cữu lại nhặt lên hai chữ này.

"Bại bởi những con chim nhỏ ngổn ngang kia cũng chứng minh ánh mắt bản tọa thật sự xảy ra vấn đề. Theo ta thấy, ngươi chỉ cần tùy tiện động động tay cũng đã mạnh hơn bọn họ rất nhiều." Sư Vô Cữu đưa ra kết luận cuối cùng, hoàn toàn không cho phép nghi ngờ.

Không sai.

Chính là như vậy!

Dạo gần đây hắn càng nhìn thì lại càng thấy tiểu tử lừa đảo dễ nhìn, cho nên nếu tiểu tử lừa đảo có thể đoạt giải trong cuộc thi đấu lần này thì cũng chứng minh ánh mắt của hắn không bị hỏng.

Sư Vô Cữu tự nghĩ ra một lời giải thích hoàn mỹ cho biểu hiện lạ của mình gần đây.

"Tại sao ngươi không nói chuyện?" Sư Vô Cữu đợi một hồi lâu mà mãi vẫn không đợi được câu trả lời của Chu Trường Dung.

"... Ta cũng không biết nên trả lời như thế nào." Chu Trường Dung thật sự không biết nên tiếp lời như thế nào. Hắn cảm thấy những lời này của Sư Vô Cữu hình như còn mang theo một tầng ý nghĩa sâu xa nào đó, nhưng với trí thông minh của Sư Vô Cữu, chắc chắn ngay bản thân hắn cũng không thể nghĩ ra.

Mà, Chu Trường Dung lúc này tựa như đã thấp thoáng hiểu ra được gì đó.

Nếu Sư Vô Cữu không muốn hắn thua như thế, vậy thì hắn sẽ thử so đấu với người khác một lần, như vậy hình như cũng không tệ.

Không phải vì gì khác, chỉ là hiếm khi thấy Sư Vô Cữu đưa ra yêu cầu như thế, bác bỏ mặt mũi của hắn, tựa hồ cũng không quá tốt.

Chu Trường Dung cảm thấy suy nghĩ này của mình cũng có một chút vấn đề.

Giống như trước đây hắn chưa bao giờ làm những chuyện vô bổ như vậy.

Có lẽ là thói quen dễ thuận theo lời Sư Vô Cữu của hắn chăng, Chu Trường Dung nghĩ.

Tuy Chu Trường Dung bảo Sư Vô Cữu không cần lo lắng, nhưng sao Sư Vô Cữu có thể không lo lắng? Chu Trường Dung nói, nhạc cụ gì đó hắn đều không biết, vậy hắn định làm thế nào để thắng người khác đây?

"Đúng rồi, Vô Cữu, ngươi bổ sung thêm cho ta chút yêu khí đi." Chu Trường Dung kéo tay Sư Vô Cữu.

"Được."

Ngày tỷ thí thứ hai, vẫn đúng hẹn mà thi.

Chu Trường Dung rút thăm, xếp giữa, không phải nhóm biểu diễn cuối cùng nhưng cũng không quá tệ. Bởi vì từ lúc thi đấu đến bây giờ, ngoài ca múa thì vẫn là ca múa, không có gì mới mẻ. Chu Trường Dung không mang theo nhạc cụ gì cả, cứ như vậy tay không mà lên.

Sư Vô Cữu gấp muốn chết, mà Chu Trường Dung thì vẫn bình tĩnh ngồi dưới đài thi đấu, giống như những người dự thi khác xem người dự thi trên đài.

Người dự thi đều xuất chúng trong dự liệu, biểu diễn tài nghệ lần này, tộc điểu đến thi đấu đều là tay điệu nghệ.

Ca hát, chất giọng uyển chuyển, dư âm hãy còn văng vẳng bên tai.

Đánh đàn, có thể hấp dẫn hồ điệp dừng chân, trăm hoa nở rộ, chẳng khác nào tiên nhạc.

Khiêu vũ, dáng người thướt tha, rồng bay phượng múa.

Ngay cả người trong vương thất tộc giao nhân cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng, than thở nói thẳng người dự thi lần này quả nhiên nhân tài xuất hiện lớp lớp.

Tùy tiện chọn đại một người cũng đã được mệnh là tông sư.

Mà nhóm những người dự thi lại không có ai biểu hiện ra vẻ nắm chắc mười phần thắng, bởi vì dựa vào trước mắt mà nói, trong số bọn họ vẫn chưa xuất hiện người nào có đủ tài nghệ để trấn áp đám đông.

Như Sư Vô Cữu từng nói, đối với tộc điểu, ca hát khiêu vũ đánh đàn gì đó, có thể nói là thứ bọn họ đã được học từ nhỏ. Chỉ cần hơi nỗ lực là có thể khiến mọi người trong tộc hâm mộ không ngừng.

Nhưng, cũng bởi vì tất cả mọi người đều biết, cho nên so tới so lui sẽ dễ dàng làm cho thẩm mỹ của người xem bị lờn.

"Tiếp theo, tộc Ô Nha, Chu Trường Dung."

Lúc đến phiên Chu Trường Dung, dù là người dự thi hay không dự thi, hầu hết đều sẽ tập trung tầm mắt lên trên đài.

Ai cũng biết, đây là một kình địch, cũng là một kẻ tất cả mọi người nhìn không rõ lai lịch.

Hai người Khổng Di và Khổng Thư, cũng ngồi ở một bên lén lút quan sát.

"Chu đạo hữu sẽ biểu diễn cái gì đây?" Hiển nhiên Khổng Thư là lo lắng cho Chu Trường Dung, mặt khác, càng lo lắng Khổng Di sẽ hạ độc thủ.

Hôm qua nghe nói có rất nhiều tộc điểu đi tìm Chu Trường Dung, bắt hắn rút khỏi thi đấu, Chu Trường Dung không đồng ý, thậm chí cự tuyệt rất nhiều chỗ tốt khiến người ghen tị đỏ mắt, làm cho người người kinh ngạc không thôi. Mà Khổng Thư lại cảm thấy, đây mới là Chu Trường Dung y biết.

Tuy thời gian quen biết Chu Trường Dung không lâu, nhưng cũng hận gặp nhau quá trễ.

Khổng Thư biết rõ tính cách của Khổng Di, gã đã hao tổn biết bao tâm cơ để giành lấy danh gạch thi đấu tiêu chuẩn từ trong tay mình, chắc chắn sẽ không cho phép thi đấu lần này xuất hiện bất cứ sai lầm nào. Mà Chu Trường Dung nhìn kiểu gì cũng là cục đá chặn ngang đường, dù thế nào thì y cũng phải đến, lỡ đâu thật sự xuất hiện chuyện gì đó thì cũng có thể cứu Chu Trường Dung kịp thời khỏi tay Khổng Di.

"Thư ca ca, đó chính là Chu Trường Dung huynh nói lúc trước sao?" Đứng bên cạnh Khổng Thư là một thiếu nữ ngoại hình tinh xảo, quần áo cũng không thua kém gì Khổng Thư, chắc hẳn trong tộc Khổng Tước cũng là một người khá được sủng ái. Trên cổ nàng đeo một sợi dây chuyền vô cùng đẹp, chính giữa mặt dây chuyền là một viên hổ phách càng khiến người chú ý.

"Đúng, viên hổ phách mà muội thích, là nhờ hắn bán cho ta đấy." Khổng Thư mĩm cười, "Bán giá gốc."

"Hai người đã là bạn bè, chẳng phải nên đưa không cho huynh sao?" Khổng Noãn không hiểu hỏi.

"Thì bởi vì là bạn bè, cho nên mới có thể bán giá gốc cho ta. Hắn không thiếu số tiền này, chỉ là lúc đầu chúng ta đã bàn rõ là mua và bán, đương nhiên hắn phải tuân thủ ước định." Khổng Thư là một người xem trọng lời hứa, theo tự nhiên cũng sẽ yêu thích cách xử sự tuân thủ lời hứa của Chu Trường Dung.

"Ồ." Khổng Noãn như hiểu mà không hiểu, "Vậy tại sao chúng ta không ngồi cùng một chỗ với Di ca ca, ngược lại phải ngồi ở chỗ khác?"

"Lúc trước chúng ta cũng không nói muốn tới, cho nên ngồi ở chỗ khác là được, miễn cho lúng túng." Tuy Khổng Thư bất hòa với Khổng Di nhưng lại không muốn để Khổng Noãn bị cuốn vào tranh đấu giữa bọn họ. Dù sao bọn họ cũng đều là tộc Khổng Tước, hiển nhiên cũng như thể tay chân, phải giúp đỡ lẫn nhau mới đúng.

Nếu không phải Khổng Noãn đột nhiên chạy tới thì Khổng Thư cũng định đi một mình. Mà Khổng Noãn lại một lòng muốn xem xem so tài là như thế nào nên Khổng Thư cũng chỉ đành dẫn theo nàng.

Khổng Noãn còn nhỏ, mà khổng tước cái trong tộc lại quá ít, vì sinh sôi, chỉ có thể thúc giục bọn họ kết hôn sớm.

Chu Trường Dung đứng ở giữa đài, tạm dừng trong một phút chốc, nhưng lại không giống như mọi người suy nghĩ sẽ bắt đầu ca hát khiêu vũ hay là đánh đàn tấu nhạc gì đó, mà là lấy ra một cây phù bút, bắt đầu sáng tác phù văn trên không trung.

"Làm gì vậy?"

"Hình như đang vẽ bùa."

"... Vẽ bùa cũng được tính là tài nghệ ư?"

"Cũng không có quy định nói vẽ bùa không được tính là tài nghệ."

"Chẳng phải vẽ bùa là bản lĩnh của nhân tộc sao?" Một giao nhân đã từng cảm nhận được sự lợi hại của bùa chú đột nhiên lên tiếng, "Ca hát đánh đàn, là thiên phú của rất nhiều yêu tộc. Yêu tộc vẽ bùa, ta thấy cũng không có mấy ai. Theo ta, chắc cũng được xem là tài nghệ."

"Hình như hắn không chỉ vẽ bùa mà còn bày trận nữa. Nhưng mà mọi người yên tâm, đây không giống như loại bùa công kích."

"... Ca hát khiêu vũ chúng ta còn có thể đánh giá được ưu khuyết điểm. Vẽ bùa bày trận, vậy phải đánh giá như thế nào?"

Lời này vừa nói, các giao nhân khác cũng có chút choáng váng.

Đúng vậy, bọn họ đâu biết xem bùa chú trận pháp gì đâu chứ.

Những người dự thi cũng đầy mặt mờ mịt.

Chẳng phải từ trước đều giờ khi nhắc đến biểu diễn tài nghệ mọi người đều ngầm thừa nhận là ca hát khiêu vũ sao? Làm sao mà đột nhiên lại vẽ bùa bày trận, hơn nữa nhìn tình huống, những giao nhân đó cũng cảm thấy không có vấn đề gì cả, hoàn toàn không có ai đến ngăn cản.

Bọn họ tuyển mỹ chứ có phải đấu võ đài đâu?

Mà, quái lạ hơn chính là, rõ ràng có không ít yêu tộc muốn đứng ra nói chuyện, nhưng không biết tại sao, chỉ mới vừa sinh ra tí xíu ý nghĩ muốn đứng lên thì lập tức cảm giác bản thân như bị thứ gì đó rất khủng bố theo dõi vậy, hai chân mềm nhũn, chỉ có thể ngồi.

Sư Vô Cữu hừ lạnh một tiếng, không hề kiêng dè phóng thích thần thức khuếch tán ra ngoài.

Ngược lại hắn muốn xem xem, ai dám đứng lên cản trở tiểu tử lừa đảo!

Nhưng mà vẫn có chút tức giận, rõ ràng tiểu tử lừa đảo đã chuẩn bị kỹ càng, vậy mà cứ không chịu nói ra. Hắn biết mà, rõ ràng ngày hôm qua vẫn chưa tới ngày, cớ làm sao lại đột nhiên bảo hắn bổ sung yêu khí, thì ra là chuẩn bị cho hôm nay vẽ bùa.

Vẽ bùa bày trận thì nhất định phải dùng sức mạnh của bản thân Chu Trường Dung, bởi vậy yêu khí của Sư Vô Cữu cũng phải gia tăng.

Chu Trường Dung đã chuẩn bị sẵn sàng.

Thi đấu lần này, ngay từ lúc bắt đầu đã không giống như lúc thường. Biểu diễn tài nghệ không có văn bản quy định rõ ràng, như vậy nếu hắn muốn làm gì đó hơi khác thì hoàn toàn có thể phản bác lại.

Hơn nữa, yêu tộc không am hiểu vẽ bùa bày trận, nếu hắn có thể biểu diễn hiển nhiên cũng có thể xem là chấn kinh lòng người, dù không thể vươn lên hạng cao nhưng trong số hơn nửa yêu tộc không có ai vẽ trận pháp bùa chú thì chắc hắn cũng không đến nỗi bị đào thải ra ngoài đâu ha.

Chu Trường Dung bày, là Thiên Nữ Tán Hoa Trận.

Trận pháp này nói ra cũng chẳng hề tính khó, các tiên nhân khi bày yến tiệc tiếp khách cơ bản đều dùng nó.

Chỉ cần vẽ đầy đủ phù văn, sau đó khởi động trận pháp, trong trận pháp sẽ xuất hiện đủ loại mỹ nhân khiêu vũ diễn tấu. Mà người khác nhau sẽ nhìn thấy tiết mục khác nhau, nó sẽ tự động xuất hiện giai điệu và bước nhảy hay nhất trong tim của mỗi người.

Có vậy mới có thể thỏa mãn sở thích của tất cả khách mời.

Chu Trường Dung đã cải biến trận pháp này rất nhiều, làm cho nó dễ sử dụng và thuận tiện đơn giản hơn.

Đợi đến khi đặt bút cuối cùng xuống, phù văn lít nha lít nhít bốn phía xung quanh bay lên trời, không ngừng xoay tròn trên không trung, biến thành một trận pháp hoàn chỉnh.

"Thiên nữ tán hoa, khai trận pháp —— "

Chu Trường Dung búng ngón tay một cái, trận pháp vốn đang yên tĩnh đột nhiên bắt đầu chuyển động.

Trong mắt mọi người, bỗng nhiên xuất hiện những cảnh tượng khác nhau.

Trong mắt Sư Vô Cữu là vô số tia sáng lộng lẫy kéo dài.

Chiêu của tiểu tử lừa đảo quá tuyệt!

Quả nhiên hắn có chuẩn bị mà đến.

Đây đây đây...

"Là Thiên Hoa Tán Hoa Trận?"

"Ta biết trận pháp này, ngay cả nhân tu của tầng trời Hồng Trần cũng rất ít khi dùng."

"Ai nha, yêu tộc ta vậy mà cũng có người biết vẽ trận pháp á? Đúng là không dễ mà!"

Đợi đến trận pháp hoàn thành, nhóm những giao nhân dù không tinh thông trận pháp thì cũng biết trận pháp này của Chu Trường Dung tuyệt đối không bình thường.

Bây giờ chỉ mới qua bao lâu mà đã có thể bố trí ra một trận pháp như vậy, điều này chứng tỏ hắn đã bỏ ra biết bao công sức vào chuyện này.

Tinh diệu như thế, sao có thể không gọi là tài nghệ?

Còn những người dự thi thì lại có suy nghĩ hoàn toàn khác.

Vậy cũng được à?

Rõ ràng đây chính là gian lận!

Tên tộc Ô Nha kia, quả nhiên không phải kẻ tốt lành gì, một bụng đầy ý xấu, có khác gì đám quạ đen thùi lùi đâu chứ!

Mà người tộc Ô Nha ở dưới đài đã bắt đầu tung hô, thậm chí còn có thể nghe thấy mấy tiếng "cạc cạc". Rõ ràng là quá cao hứng, nhất thời ngay cả giọng nói nguyên hình cũng để lộ ra luôn.

Vòng tỷ thí thứ hai trôi qua, người dự thi không còn lại mấy người.

Tiếp theo là trận chung kết, phải tiến hành tỷ thí chung với nhóm điểu tộc quanh năm đoạt giải nhất.

Có thể đi đến bước này cũng đã khiến tộc Ô Nha vui muốn chết.

Bình thường trước đây bọn họ đều bị đào thải ngay vòng tỷ thí đầu tiên, bây giờ có thể đi tới chung kết, mắt thấy còn có tư thế sắp đoạt giải, sao bọn họ có thể không vui?

Mà mấy người Khổng Di và Khổng Thư thấy thế, cảm xúc trong lòng lại càng khác nhau.

Người này bản lĩnh như thế, sao trong mơ gã chưa từng mơ thấy? Khổng Di có hơi bất an trong lòng, gã lo lắng Chu Trường Dung là bởi vì người này chưa từng xuất hiện trong mộng của gã. Nhưng nhất cử nhất động của hắn bây giờ đều chứng minh hắn tuyệt đối không phải là một người bình thường.

Hơn nữa, gã cũng nghe nói Khổng Thư và Chu Trường Dung đã gặp mặt.

Không được.

Xem ra gã phải sớm ra tay thôi, nếu không thì người đứng đầu thi đấu lần này có thể rơi xuống vào tay gã hay không còn chưa biết chắc.

Nhìn những giao nhân đó rõ ràng hôm nay đều đang tán thưởng có thừa, sợ là vòng tỷ thí thứ hai cũng không thể đào thải Chu Trường Dung.

Khổng Di sờ sờ tượng gỗ trong ngực, trong lòng đã có chủ ý.

Vốn chỉ là hậu chiêu nhưng bây giờ xem ra, ngược lại phải chuẩn bị từ sớm.

Gã không muốn làm đến bước này, nhưng ai bảo Khổng Thư lại có loại bản lĩnh khiến người chán ghét như vậy làm chi. Rõ ràng đã bị gã tước đoạt tư cách dự thi, rồi lại quen biết một kẻ không biết từ đâu tới, mà kẻ này còn mơ hồ có thể uy hiếp đến kết quả cuộc so tài lần này của gã?

Nếu tiếp tục mặc kệ, nói không chừng những thứ gã cướp được sẽ bị người ta cướp lại mất!

"Không ngờ Chu đạo hữu còn có bản lĩnh như vậy." Khổng Thư rất ngạc nhiên, "Từ trước đến giờ yêu tộc ta đều không tinh thông tri thức của nhân tộc. Nếu như có thể xuất hiện một trận pháp đại sư, vậy sau này yêu tộc ta cũng không cần phải trả giá cao mời những trận pháp sư nhân tộc đó đến tu bổ trận pháp nữa rồi."

Mấy tên trận pháp sư nhân tộc cũng không thành thật, mỗi lần đều muốn bắt ép bọn họ lập lời thề đạo tâm thì mới chịu an phận.

Hiện tại xuất hiện một Chu Trường Dung, trong lòng bọn họ cũng có thể an tâm hơn nhiều rồi.

"Thư ca ca, xem ra người bạn huynh biết, thật sự không đơn giản đâu." Khổng Noãn nhìn lướt qua người trên đài dưới đài, mỉm cười nói, "Dù Yêu Hoàng bệ hạ ở đây, nhìn thấy một màn biểu diễn tài nghệ như vậy, chắc chắn cũng rất vui vẻ, Chu Trường Dung này thực sự không đơn giản."

"Đúng vậy." Khổng Thư vẫn chưa phát giác ra tình huống gì khác thường, "Nếu vẫn tiếp tục thuận lợi, người đứng đầu thi đấu lần này, tám phần mười chính là hắn."

Khổng Noãn cười sờ sờ hổ phách trên cổ mình, "Khi đó, tiệc cưới của chúng ta, nếu có thể mời hắn đến thì tốt rồi."

"Đó là đương nhiên." Khổng Thư gật gật đầu.

"Có câu, văn không đệ nhất, võ không đệ nhị, với tiết mục khi nãy cũng vậy. Vãn bối bất tài, chỉ học qua loa một trận pháp, có thể được mọi người thừa nhận trong lòng đã là màn trình diễn thành công nhất." Chu Trường Dung hơi nghiêng mình, chắp tay hướng về phía dưới đài, "Tại hạ lợi dụng kẽ hở, kính xin chư vị thứ lỗi."

Chu Trường Dung hướng về vị trí Sư Vô Cữu, khẽ mĩm cười.

"Vô Cữu, xem như ta đã không để ngươi mất mặt rồi chứ." Chu Trường Dung bí mật truyền âm nói.

"Khụ, mất mặt thì không đến nỗi, chỉ là lần sau ngươi có ý tưởng thì phải nói trước với ta một chút." Cũng đỡ cho hắn lo lắng suốt đêm không ngủ được ngon giấc. Tuy bây giờ hắn cũng không cần ngủ, nhưng vẫn sẽ sốt ruột đó.

"Ngẫu nhiên lo lắng một chút cũng đâu phải chuyện gì xấu."

Lúc thường Sư Vô Cữu dọa hắn mệt tim, cũng không ít.

Cứ coi như lấy lại chút lãi nhỏ.

Tán gẫu với Sư Vô Cữu nói xong, Chu Trường Dung mới xuống đài, tiếp tục xem những người dự thi biểu diễn.

Chỉ là không biết tại sao, những người dự thi xếp sau Chu Trường Dung sau khi lên đều có dáng vẻ mất tập trung, so với những người dự thi lúc trước, trình độ đều kém hơn một bậc.

Có lẽ bởi vì thực lực của những người xếp trước đều khá mạnh.

Chu Trường Dung không hề gánh nặng trong lòng mà nghĩ vậy đấy.

Tác giả có lời muốn nói:

Những người dự thi: Không phải mà, bọn ta cũng rất mạnh đó, là bị ngươi làm cho vô tâm so tài!!!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp