Chương 164: Chu Trường Dung x Sư Vô Cữu (2)

1.

Vốn ban đầu Chu Trường Dung dự định mang Sư Vô Cữu vào thế giới ký ức của mình.

Nhưng mà không biết có phải do thực lực hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu quá mạnh nên đã vượt qua cực hạn có thể chịu đựng của Thạch Tam Sinh hay không. Lúc bọn họ được truyền tống, đích đến không phải là thế giới bên trong ký ức của Chu Trường Dung mà là từ bên trong ký ức của Chu Trường Dung, trực tiếp truyền tống Chu Trường Dung trở về căn nhà hiện đại của hắn.

Sở dĩ Chu Trường Dung nhận ra đây là thế giới chân thật mà không phải là thế giới ký ức bên trong Thạch Tam Sinh là do Sư Vô Cữu.

Sau khi truyền tống về đến nhà, dung mạo Sư Vô Cữu lập tức giảm xuống, trở thành dung mạo bình thường thuộc về tu chân giới.

Đó là vẻ đẹp bình thường mà con người có được sau khi chưa sử dụng các loại đan dược để biến đổi.

Nếu là thế giới ký ức, hoàn toàn không cần phải thế.

Chu Trường Dung lại thử điều động sức mạnh của mình một chút, phát hiện tu vi của mình cũng bị cắt giảm về trình độ kỳ Kim Đan.

"Sao tu vi ta lại giảm xuống nhiều thế này?" Sư Vô Cữu cũng nhanh chóng phát hiện ra điều không đúng trên người, "Nhóc lừa đảo, sao ngươi lại trở nên xấu thế?"

"Chỉ sợ đây là thế giới thật." Chu Trường Dung lấy Sổ Sinh Tử ra, nhìn Sư Vô Cữu nói, "Ở thế giới của ta không có tiên nhân, chỉ có địa phủ, cho nên sức mạnh của chúng ta cũng sẽ bị hạn chế."

Nhưng mà Chu Trường Dung chỉ mới vừa lấy Sổ Sinh Tử ra không lâu, cửa phòng của hắn đã bị người gõ vang.

Bên ngoài có một đống âm quan địa phủ kéo tới, đều là người tài giỏi, trong đó còn có một người là giám khảo trước kia của Chu Trường Dung......

Ở thế giới này, cũng có Sổ Sinh Tử, chỉ là sức mạnh của nó thấp hơn Sổ Sinh Tử của tu chân giới rất nhiều, Sổ Sinh Tử ở đây chỉ có tác dụng với người phàm. Mà sau khi Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu vừa mới truyền tống đến thế giới này đã bị địa phủ phát hiện ra ngay lập tức, vì thế mới có một đống người tìm tới cửa.

Chu Trường Dung không thể không giải thích đủ đường, cuối cùng miễn cưỡng tiễn đi các âm quan địa phủ, hơn nữa còn phải xử lý giấy tờ hộ tịch và chứng minh thư cho hắn và Sư Vô Cữu.

Tiện thể nhắc luôn, bởi vì Chu Trường Dung xuyên qua cho nên hắn ở hiện đại đã là người chết. Hiện giờ hắn và Sư Vô Cữu giống nhau, đều phải một lần nữa đăng ký xử lý "không hộ khẩu."

Sau khi bảo đảm sẽ không tùy tiện sử dụng sức mạnh ở thế gian, quấy nhiễu trời đất, cuối cùng Sư Vô Cữu và Chu Trường Dung cũng có thể an cư ở thế giới này.

Sư Vô Cữu thích ứng tốt hơn Chu Trường Dung nghĩ nhiều.

Không, phải nói Sư Vô Cữu đã bị đủ loại truyện cười cùng các loại phương thức giải trí của thế giới hiện đại chinh phục.

Hắn bắt đầu trầm mê vào trò chơi, phim truyền hình, ham thích các loại video ngắn hoặc hài kịch nổi tiếng, đồng thời còn gia nhập làm fan trung thành của vô số chương trình hài kịch, mỗi ngày Chu Trường Dung đều có thể nghe thấy giọng cười "ha ha ha" của hắn.

Đối với một người có gu chuyện cười thấp, hơn nữa còn không có bao nhiêu tế bào giải trí như Sư Vô Cữu mà nói, nơi này quả thực chính là thiên đường.

Bây giờ dù các Thánh Nhân Đạo Tổ có cung cung kính kính bảo hắn đến tầng trời Tạo Hóa tu hành, hắn cũng sẽ từ chối không chút do dự.

Cuộc sống vừa dài dòng vừa chán ngắt, sao có thể so được với ở đây?

Cái khác không nói, chỉ cần một trò chơi "Destroy The Stars" đơn giản là đã có thể làm Sư Vô Cữu đại chiến ba ngày ba đêm.

Dù sao hắn cũng có thể không ngủ mấy tháng, hoàn toàn không thành vấn đề.

Cùng với đó, Sư Vô Cữu còn là tay chơi game bá đạo vừa chăm vừa có tiền. Dù sao người bình thường chơi game cũng cần phải ngủ, còn hắn thì không cần ngủ. Mấy thứ kỹ năng lung tung rối loạn phàm nhân muốn thao tác thành thục thì phải cần một khoảng thời gian rèn luyện, nhưng Sư Vô Cữu lại chỉ cần nhìn là đã có thể học được.

Sư Vô Cữu thành một trạch nam vô cùng triệt để.

Trạch đến mức Chu Trường Dung muốn kéo ra ngoài chơi cũng khó.

Thất sách.

Chu Trường Dung nhịn không được nghĩ thế, lực chú ý của Sư Vô Cữu đã hoàn toàn rời khỏi người hắn rồi. Từ khi quen biết Sư Vô Cữu đến nay, đây là lần đầu tiên Chu Trường Dung gặp phải nguy cơ lung lay tình cảm.

Mà đối thủ cạnh tranh của hắn, chính là các loại tiểu thuyết, TV, trò chơi và hài kịch.

—— Cảm giác đối thủ có hơi lợi hại.

2.

"Đệt, ta vậy mà lại thua?" Sư Vô Cữu nhịn không được quăng chuột, "Nhóc lừa đảo, mau tới giúp ta!"

Xem, chỉ có vào lúc này Sư Vô Cữu mới chịu nhớ tới hắn.

"Sao vậy?" Chu Trường Dung đi lại gần, dựa vào chỗ ngồi gần Sư Vô Cữu.

"Ta tham gia tổng cộng 800 trận cờ tỉ phú, trong đó có 500 trận đánh vào chung kết, nhưng ta chưa giành được quán quân trận nào hết, có hai ID cứ thắng ta mãi. Trận mới vừa rồi ấy, ta thế mà lại thua nữa?"

Đương nhiên Sư Vô Cữu không thể so may mắn với Chu Trường Dung, nhưng ở thế giới này so với người phàm bình thường thì vẫn cao hơn rất nhiều. Chơi loại thi đấu này, trước kia hắn luôn giành được quán quân, thêm vài trận nữa là đã có thể tham gia giải đấu cờ tỉ phú toàn quốc rồi.

Kết quả lúc hắn đang nỗ lực chiến đấu, đột nhiên xuất hiện hai ID, cướp mất vị trí quán quân của hắn, sao Sư Vô Cữu có thể không tức giận?

"Một đứa tên 'Bần tăng không phải lừa trọc', một đứa tên 'Khổng tước không phải màu xanh', ta cảm thấy nói không chừng bọn họ là vợ chồng đấy, liên thủ với nhau mới có thể đánh thắng ta, ngươi xem ID của bọn họ cũng rất giống nhau nè!" Sư Vô Cữu càng nghĩ càng cảm thấy mình đã tìm ra chân tướng.

Chu Trường Dung nhìn thoáng qua ID của Sư Vô Cữu, bên trên viết "Nhân tộc toàn là kẻ lừa đảo".

Nếu nói ID giống nhau, rõ ràng Sư Vô Cữu cũng không tốt hơn chỗ nào.

"Ngươi tới giúp ta đánh một trận, ta cũng không tin ta không thắng được." Sư Vô Cữu hận đến nghiến răng, "Ta đi chơi game đây, sắp đến thi đấu tông sư rồi, ta còn phải phát sóng trực tiếp nữa."

ID của Sư Vô Cữu đã quét ngang đủ loại bảng xếp hạng chiến lực, muốn không gây chú ý cũng khó. Sư Vô Cữu không muốn ra ngoài kiếm tiền, dứt khoát đeo khẩu trang mở phát sóng trực tiếp, mỗi ngày phát sóng trực tiếp đánh trận là đã có một đống tiền thưởng vào túi.

Vốn ban đầu các bạn chơi trong trò chơi đều cho rằng "Nhân tộc đều là kẻ lừa đảo" là do một đoàn đội chuyên nghiệp chơi, nhưng đợi đến khi nhìn thấy một mình Sư Vô Cữu liên tục mở phát sóng trực tiếp mấy ngày, cách nói đó càng ngày càng ít.

Dù sao thao tác của Sư Vô Cữu cũng rất lợi hại.

Rất nhiều chiến đội chuyên nghiệp sôi nổi vươn cành ôliu với Sư Vô Cữu, đều bị Sư Vô Cữu từ chối. Ngay cả Chu Trường Dung còn không thể kéo Sư Vô Cữu bước ra khỏi cửa nhà một bước, huống chi là các phàm nhân khác? Nếu hắn đi ra ngoài công tác, chẳng phải sẽ bị phát hiện bí mật hắn không cần ngủ sao?

Sư Vô Cữu đeo khẩu trang, mới vừa mở phòng phát sóng trực tiếp đã có vô số nhà giàu bắt đầu tặng quà.

"┗|`O′|┛ Gâu ~~, đại thần Kẻ lừa đảo lại mở phát sóng trực tiếp."

"Đại thần có phải anh thật sự không cần ngủ không vậy? Đáng sợ."

"Tui cảm thấy nói không chừng đại thần là đa bào thai đó, thật ra mỗi ngày đều sẽ đổi người, chỉ là chúng ta không biết mà thôi."

".....Đa bào thai chơi trò chơi đều giỏi vậy sao??"

"Mặc kệ, dù sao tui cũng đã tặng quà rồi, cứ 666 [lợi hại] là đủ."

"Uiii, mắt đại thần đẹp quá, nếu liếc mắt nhìn tui một cái tui sẽ mang thai mất."

Sư Vô Cữu hơi nhướng mày, thấy màn hình chạy đầy bình luận đến mức không thể phân biệt rõ, cuối cùng tâm trạng cũng tốt hơn một chút.

Tuy vận may hắn hơi thiếu chút nhưng kỹ thuật của hắn không hề thổi phồng.

"Được rồi, các phàm nhân, chúng ta bắt đầu mở phát sóng trực tiếp."

Sư Vô Cữu nghiêm túc tiến hành hình thức thi đấu bình thường.

Chu Trường Dung chơi một trận cờ.

Vốn ban đầu Chu Trường Dung cũng không để ý chút nào, bởi vì vận may của hắn từ trước đến giờ luôn rất tốt, cho nên đánh cực kỳ tùy ý, kết quả nhanh chóng làm Chu Trường Dung thua một trận.

Hửm???

Chu Trường Dung không khỏi ngồi ngay ngắn lại, trở nên nghiêm túc.

Hắn thế mà lại thua?

Chẳng lẽ đối phương chơi tool? Không thể nào, dù chơi tool thì dưới sự ảnh hưởng khí vận của mình chắc chắn cũng sẽ bị trò chơi phát hiện. Nói cách khác, khí vận của đối phương không dưới hắn?

Chu Trường Dung nghiêm túc đánh vài trận với đối phương.

Cuối cùng có thua có thắng, có thể nói đánh ngang tài cân sức.

"Tiểu hòa thượng, ta nói nè, tên Kẻ lừa đảo kia tuyệt đối không đơn giản."

"Tiền bối nói phải."

"Tam Dương, chẳng lẽ hai cái ID này là người trong đồng đạo?"

"Không chắc lắm."

"Chậc."

3.

Sư Vô Cữu trầm mê trong trò chơi hơn nửa năm, đợi đến khi hắn phục hồi tinh thần trở lại mới phát hiện ra không biết Chu Trường Dung đi nơi nào.

"Nhóc lừa đảo, nhóc lừa đảo?" Sư Vô Cữu lật tung hết cả căn nhà cũng không tìm ra bóng dáng Chu Trường Dung.

Hắn cẩn thận suy nghĩ, hình như từ một tháng trước Chu Trường Dung đã bắt đầu thường xuyên "mất tích". Nhưng mà ở thế giới này hoàn toàn không có bất kì thứ gì có thể uy hiếp đến Chu Trường Dung, bởi vậy Sư Vô Cữu cũng không thèm để ý.

Chẳng phải chỉ chơi nửa năm thôi sao?

Tiên nhân bế quan đều phải trên trăm năm, hắn có tính là gì?

Sư Vô Cữu không tiếp tục chơi game nữa, nửa năm nay hắn đã kiếm đủ tiền để hắn và Chu Trường Dung thoải mái trải qua thế giới hai người vài chục năm rồi.

Đợi khoảng chừng một ngày, Chu Trường Dung vẫn chưa trở về.

Sư Vô Cữu bắt đầu ngồi không yên.

Điện thoại không tiếp, WeChat không trả lời cũng không có tin nhắn, Chu Trường Dung cứ như thế "bốc hơi khỏi thế gian".

Rốt cuộc Sư Vô Cữu đã có chút luống cuống.

Hắn mở Weibo ra, đơn giản đăng một tin, kể lại chuyện của mình với các fans, phía dưới Weibo lập tức bị đủ loại bình luận "Châm nến" "Là muốn chia tay rồi" "Đại thần nhìn em đi" v.v bao phủ.

Không thể nào.

Hắn chỉ chơi trò chơi nửa năm, chẳng lẽ Chu Trường Dung đã muốn rời khỏi hắn? Đùa cái gì thế, Sư Vô Cữu tuyệt đối không tin, chắc chắn là bởi vì Chu Trường Dung có chuyện nên mới đi.

Chẳng phải ở đây có địa phủ gì đó sao?

Sư Vô Cữu dứt khoát đi tìm quanh địa phủ một vòng.

"Ê, ngươi đụng vào người sao không biết xin lỗi?"

Sư Vô Cữu vừa mới đi qua, đột nhiên bị người phía sau gọi lại.

Hả? Vừa rồi hình như đụng phải thứ gì đó.

Sư Vô Cữu quay đầu lại, trong lòng hơi kinh ngạc. Tu vi hắn bây giờ ở thế giới này tuy đã bị hạn chế, nhưng độ nhạy bén đối với hơi thở hắn vẫn còn đó. Dù cô hồn dã quỷ đi ngang qua người hắn, hắn cũng sẽ phát hiện ra, nhưng người trước mắt lại dường như rất giống không khí, nếu không cẩn thận phân biệt, hắn đã xem nhẹ bỏ qua.

Thú vị.

"Thật là kỳ lạ, ta thế nhưng lại không thể cảm nhận được sự tồn tại của ngươi?" Sư Vô Cữu đi đến trước mặt người nọ, trên mặt mang theo tò mò rõ ràng, "Ngươi không phải người."

"Ngươi cũng không phải?" Thanh niên sửng sốt trong chốc lát, nhìn kỹ Sư Vô Cữu, tức khắc bị lượng công đức nồng nặc chói mắt trên người đối phương làm cho kinh ngạc.

Chẳng trách đối phương không cảm nhận được hắn, công đức đậm đặc đến thế, chỉ sợ người lương thiện tu hành muôn đời cũng thua xa! Hắn vốn là kiếp sau của Nghiệt Kính Đài trong địa phủ, người càng có công đức thâm hậu, trời sinh tính tình thiện lương sẽ càng không thể cảm giác được hắn, chỉ có trong mắt những kẻ ác nhân tội ác chồng chất mới cảm thấy hắn là tuyệt thế mỹ nhân.

Nhưng cố tình hắn lại bị M, chỉ thích những người hoàn mỹ hoàn toàn không thèm để ý đến hắn.

Không thể nghi ngờ Sư Vô Cữu chính là người có công đức nồng nặc nhất hắn gặp kể từ khi hắn chào đời đến giờ, cũng là người hoàn mỹ nhất.

"Ngươi tới tìm người sao?"

"Ta tìm Chu Trường Dung."

"Chu Trường Dung? À, kia chẳng phải là tên âm quan vừa mới thi đậu lại đột nhiên biến mất, ngay cả tên cũng hiện ở trên Sổ Sinh Tử đó sao? Hắn không ở địa phủ đâu, Diêm Vương nói hắn không phải người trong thế giới này, không chịu sự cai quản của địa phủ chúng ta."

"Không ở? Được rồi, ta đi chỗ khác tìm." Sư Vô Cữu hơi hơi gật đầu, lập tức rời khỏi địa phủ.

Sư Vô Cữu lần thứ hai tới nhân gian.

Hắn tìm từ sáng đến tối, vẫn không thể tìm được Chu Trường Dung.

Không thể nào, chẳng lẽ Chu Trường Dung cáu kỉnh với mỉnh, cố ý trốn mình?

Tức khắc Sư Vô Cữu cảm thấy có hơi tủi thân.

Chu Trường Dung còn dám tức? Chẳng phải mình chỉ chơi game không để ý đến hắn thôi sao, lúc trước ở tầng trời Hoàng Tuyền Chu Trường Dung toàn giành thời gian để dạy dỗ đám học sinh, lúc đó không phải mình cũng an tĩnh đợi hắn đấy sao?

Quả nhiên, nhân tộc đều là đồ lừa đảo!

Sư Vô Cữu ngồi ở trên ghế dài trong công viên, tức đến nghiến răng, nhưng thật ra lại có không ít người qua đường lén lút chụp ảnh hắn, điên cuồng đăng lên khắp nơi, "Trời ơi, tui thế mà lại được gặp người đẹp vậy sao? Là minh tinh hay là người mẫu vậy?"

"Anh đẹp trai."

Một bé gái đi đến trước mặt Sư Vô Cữu, duỗi tay đưa cho hắn một đóa hoa, "Có anh trai kia nhờ em nói với anh, nói anh đi đến nơi có nóc nhà nhòn nhọn tìm hắn."

Nóc nhà nhòn nhọn?

Sư Vô Cữu từ từ đứng lên, "Cảm ơn em, em gái nhỏ."

"Anh có thể chụp với em một tấm không? Mẹ em ở đây."

Sư Vô Cữu quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi trang điểm thời thượng đang kích động nhìn hắn, tâm trạng phập phồng, có câu con gái là áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ, quả nhiên là thật!

Cô thành công chụp với người đẹp.

"Được." Sư Vô Cữu ngẫm nghĩ, miễn cưỡng đồng ý.

Dáng vẻ xấu xí như vầy, hắn thật sự không muốn giữ lại ở thế giới này.

Nhưng mà từ trước đến giờ hắn luôn khoan dung với ấu tể, thật ra cũng không phải không thể.

Chụp gần tới hai phút, kiên nhẫn của Sư Vô Cữu đã cạn kiệt.

"Cảm ơn cậu." Bà mẹ trẻ tuổi nọ vội vàng ôm con gái lại, hôn mạnh lên mặt con gái một phát, "Còn nữa, chúc mừng."

Hở?

Là chúc mừng hắn tìm được người sao?

"Cùng vui." Sư Vô Cữu đơn giản trả lời lại một câu, bay thẳng đến nơi có nóc nhà nhòn nhọn kia.

Quả nhiên Chu Trường Dung ở đây!

"Sao ngươi lại đi biệt tích thế?" Vẻ mặt Sư Vô Cữu nhịn không được mang theo chút tức giận, "Cùng lắm thì sau này ta không chơi game nữa là được."

Chu Trường Dung quay đầu, cười tủm tỉm bắt lấy tay Sư Vô Cữu, "Trò chơi có thể chơi, nhưng mà về sau vẫn nên đi chơi với ta đi."

"Thật sao?" Sư Vô Cữu không ngờ Chu Trường Dung lại bỏ qua dễ dàng như vậy?

"Đương nhiên." Chu Trường Dung kéo tay Sư Vô Cữu, cười nói, "Ngoại trừ trời đất không ai có thể chứng kiến hôn lễ của chúng ta, ngay cả thượng đế cũng không có tư cách. Nhưng mà, khó có khi được tới thế giới này, không đến giáo đường một lần thì thật sự quá đáng tiếc."

Chu Trường Dung hơi hơi búng tay.

Giáo đường vốn trống rỗng không có vật gì nháy mắt được vô số hoa tươi vây quanh.

Hương hoa lập tức tràn ngập cả giáo đường.

Âm nhạc chậm rãi vang lên.

Sư Vô Cữu cúi đầu, thấy nhẫn nước mắt giao nhân trên ngón tay mình đang lấp lánh ánh sáng.

"Lần trước đưa nhẫn cho ngươi, có mấy câu ta vẫn chưa kịp nói, bây giờ vừa lúc có thể bổ sung." Chu Trường Dung nhìn Sư Vô Cữu đã hơi phát ngốc, cũng không dừng lại.

Hắn muốn đánh chính là làm Sư Vô Cữu trở tay không kịp.

Nhìn xem, bộ dáng ngốc ngốc không phản ứng như thế đáng yêu cỡ nào.

"Vô Cữu, dù ta có phải chủ nhân tầng trời Hoàng Tuyền hay không, dù ta có thú vị hay không, dù ta đang sống hay đã chết, ngươi có đồng ý cùng ta, cùng chứng kiến cửu thiên thập giới biến đổi, cho đến khi nhắm mắt không?"

"Miễn cưỡng, xem thành ý của ngươi." Sắc mặt Sư Vô Cữu hơi hồng, không khỏi nghiêng đầu đi.

"Ngươi đang thẹn thùng sao? Vì sao không trả lời trước mặt ta?" Chu Trường Dung nhịn không được cười lên tiếng.

"Tự ngươi không biết nhìn nhẫn hả? Nó đang sáng lên kìa." Sư Vô Cữu đấm Chu Trường Dung một phát, hơi thẹn quá hóa giận, "Được rồi thì thôi chứ."

Tay Chu Trường Dung giao chặt với tay Sư Vô Cữu.

"Không sao, ta có rất nhiều thời gian chờ đến khi ngươi không còn ngại nữa."

".... Đồng ý."

"Giọng hơi nhỏ, có thể lặp lại lần nữa không?"

"Lời hay không nói lần thứ hai."

Sư Vô Cữu định rời khỏi nơi làm hắn vừa thẹn thùng lại xấu hổ này, nhưng lập tức bị Chu Trường Dung một phát kéo qua, hai môi kề sát.

Nhẫn nước mắt giao nhân trên tay lập loè ánh sáng vừa nhu hòa vừa dài lâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play