Chương 01:
Người đời đều tìm tiên, tiên có ở tầng trời thứ 9.
Từ dưới tầng trời thứ 5 đều gọi là Hồng Trần: phàm nhân, tu sĩ, yêu tinh, quỷ quái tất cả đều sinh hoạt tại đây.
Tầng trời thứ 6 tên là Tiêu Dao: là nơi Đạo tổ yêu tộc vì người tu yêu mà khai sinh ra.
Tầng trời thứ 7 có tên Thị Phi: chỉ hỏi sinh tử, không hỏi đúng sai, duy chỉ ma đạo mới có thể vào.
Tầng trời thứ 8 mang tên Hoàng Tuyền: cai quản sinh tử luân hồi, người chưa chết không thể vào.
Tầng trời thứ 9 là Tạo Hóa: thánh nhân, đàn tràng Đạo tổ là nơi mong mỏi trong lòng mọi thế nhân.
Lúc này, tận cùng của tầng trời thứ 7.
"Cát nhật hề thì lương, mục tương du hề thượng hoàng...."
[Gió lành chừ ngày tốt
Hớn hở chừ đón ngài
.........
Bài thơ: Cửu Ca • Đông Hoàng Thái Nhất - Khuất Nguyên
Bản dịch của Đào Duy Anh]
Một nữ đạo sĩ mặc y phục rực rỡ tĩnh tọa trên đài sen, vẻ mặt hưng phấn, bàn tay trắng như ngọc nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa cùng sóng nước, trong miệng xướng câu thơ dâng tặng cho Đông Hoàng Thái Nhất, tư thái khoan thai, tự nhiên là khí thế tiên gia.
Nhưng mà, chỉ có một mình nữ đạo sĩ mới biết, tư thái bây giờ cũng chỉ là làm cho người ngoài xem mà thôi. Người tới đây, ngoại trừ nàng cũng có không ít đại năng.
Thí dụ như người đánh đàn làm vui trước đó, nam tử tựa như quý công tử thế gia, nhìn như vênh váo kiêu ngạo, trên thực tế đã liên tiếp đàn sai mấy điệu; lại thí dụ như hòa thượng kia trong miệng đọc vô vàng kinh văn, ngón tay cũng không ngừng gảy phật châu, trên người khoác một bộ cà sa đơn giản cũng không thể giúp hắn ổn định tinh thần.
Diệu Pháp đạo sĩ, Thiên Huyền lão tổ, Trì Trai phương trượng.
Ba người này nói ra ở cửu thiên thập giới cũng là những nhân vật nổi tiếng, chỉ cần một bước nữa là đến con đường thành Thánh, là đối tượng của vô vàng tu sĩ, tiên nhân kính ngưỡng cùng sùng bái, nếu có được hai câu chỉ điểm, sợ là cả đời hưởng thụ cũng không hết.
Nhưng giờ phút này ba người đều cùng hội tụ một chỗ, một mực canh giữ một phương trời này, một tấc cũng không rời.
Bọn họ ở nơi này chờ đợi đã trăm năm, bây giờ thời gian cách ngày Hoàng Tuyền mở cổng trời còn chưa đủ một ngày, cho dù bọn họ có nhiều năm đạo hạnh đi nữa cũng không khỏi lo lắng khẩn trương.
Từ khi Thánh Nhân cùng Đạo Tổ khai sinh ra tầng trời Tạo Hóa rồi định cư ở đó. Tại cửu thiên thập giới, liền khó có thể tìm ra tung tích Thánh Nhân, vì thế mà con đường thành thánh đã mấy chục vạn năm chưa có người mới nào xuất hiện. Thiên đạo có thừa, vị trí Đạo Tổ cùng Thánh Nhân đã đủ, bởi thế dù người đến sau có kinh tài tuyệt diễm như thế nào thì cũng chỉ có thể dừng bước tại cảnh giới nửa bước Thánh Nhân. Trừ khi có một Đạo Tổ hoặc Thánh Nhân ngã xuống mới có một cơ hội thành thánh.
Mọi người đều biết, tám vạn năm trước cổng trời Hoàng Tuyền mở, Vô Thường đạo tổ cai quản sinh tử luân hồi ngã xuống, làm đàn tràng đạo tổ Hoàng Tuyền cũng phong bế từ đây, không một người nào có thể ra vào. Tiếp đó dưới trướng Vô Thường đạo tổ là quỷ tu, yêu ma, quỷ quái cũng vô cùng suy yếu, cứ như thế quỷ tu một mạch lụi tàn.
Cứ tưởng rằng từ đây quỷ tu sẽ rời khỏi sân khấu, không nghĩ tới ngàn năm trước, một kẻ nửa bước thánh nhân có ý đồ bước ra khỏi ranh giới sinh tử, thăng cấp thành thánh ngay thời khắc sắp ngã lại ngoài ý muốn thấy được một tia sinh tử ảo diệu. Hoàng Tuyền phong bế đã lâu nay lại có dấu hiệu buông lỏng, quỷ tu vì thế cũng kéo lấy được chút hơi tàn.
Theo tính toán, người ta mới biết tại tầng trời Hoàng Tuyền có đại đạo Thánh Binh xuất thế.
Tục ngữ nói, "Không có thánh nhân thì không có thánh binh, có thánh binh tất phải có đạo tổ."
Đại đạo Thánh Binh chính là tinh hoa cả đời đại đạo Đạo Tổ tạo thành. Một Đạo Tổ, cũng chỉ có thể rèn luyện ra một kiện đại đạo Thánh Binh. Có được Thánh Binh giống như được đích danh Đạo Tổ thân truyền, tương lai nhất định là một Thánh Nhân!
Nếu không phải những Thánh Nhân đó cùng hộ tống Đạo Tổ vào tầng trời Tạo Hóa tu hành, sợ là bọn họ đã sớm ra tay cướp đoạt cái đại đạo Thánh Binh đó từ lâu rồi.
Ba người Diệu Pháp đạo sĩ đã đánh bại qua vô số đồng đạo, là những người ở gần tiêu chuẩn chuẩn thánh nhất chỉ nửa bước nữa là thành Thánh Nhân!
Nếu là có thể đạt được đại đạo Thánh Binh, một bước thành thánh đó là ở trong tầm tay!
Cho nên ba người bọn họ trong giờ phút này mới tâm hoảng ý loạn như thế. Bởi vì trong ba người bọn họ, chỉ có một người có được đại đạo Thánh Binh, còn hai người còn lại sợ là đều sẽ ngã xuống tại đây. Nhưng nếu có thể thành thánh, những nguy cơ này có được coi là gì?
Tỉ lệ một phần ba, đã đủ cho bọn họ liều một phen rồi.
Sấm chớp đùng đùng.
Trên bầu trời, bỗng nhiên lộ ra một khe hở nhỏ đến không thể nhỏ hơn nữa.
Khe hở vừa mở, tất cả hoa cỏ cây cối trong trong một khoảng trời nháy mắt tàn lụi, một mảnh hoang vu, tựa như tiên cảnh trần gian chim hót hoa nở vừa rồi kia chưa từng tồn tại.
Trong nháy mắt, ba người đều hướng về phía khe hở kia bay đi.
Trong lúc bay vẫn không quên thi triển vô thượng thần thông, gây trở ngại cho hai người còn lại tới gần tầng trời Hoàng Tuyền đã lộ ra ngoài một khe hở.
"Diệu Pháp, ngươi tu từ bi đạo, tại sao còn cùng ta tranh đoạt đại đạo Thánh Binh của sinh tử đạo?" Thiên Huyền lão tổ nhịn không được chửi ầm lên. Về tình về lý, thứ này nên do là hắn người tu hành diệt đạo tới lấy mới đúng.
"Nếu có được bảo, ta bỏ đạo tu lại thì lại làm sao?" Diệu Pháp đạo sĩ hừ lạnh một tiếng, một chút cũng không để lời Thiên Huyền lão tổ vào tai.
Nếu không phải các Thánh Nhân không thể rời khỏi tầng trời Tạo Hóa, thứ này làm gì có cửa đến phiên ba người bọn họ đến tranh giành? Đến ngay cả Thánh Nhân cũng phải tranh đoạt, bỏ đạo tu lại đã là cái quái gì?
Trì Trai phương trượng thừa dịp hai người lên tiếng tranh cãi, tiện tay giật xuống một thân cà sa.
Cà sa gặp gió liền dài, bộ dáng mộc mạc vốn có vì thế mà đại biến, trên cà sa hiện đầy lưu ly, ngọc thạch, mã não, trân châu, phỉ thúy các loại, lộng lẫy vô cùng. Nhưng hôm nay ai cũng không có tâm tư đi thưởng thức cái cà sa này, bởi vì trong phút chốc nó đã hóa thành tấm màn đen che trời vững vàng chặn đi ánh mắt của Diệu Pháp đạo sĩ cùng Thiên Huyền lão tổ.
Chỉ cần một cái chớp mắt như vậy cũng đủ cho hắn lấy được đại đạo Thánh Binh!
Trì Trai phương trượng từ trước đến nay nổi danh đạo tâm thanh chính, điềm tĩnh dù chỉ trong nháy mắt cũng không hề xuất hiện một tia buông lỏng.
Đại đạo Thánh Binh là của hắn rồi!
Diệu Pháp đạo sĩ cùng Thiên Huyền lão tổ hai mắt trợn trừng muốn nứt, hận không thể lấy thân thay thế.
Dị biến nảy sinh.
Lúc khe hở Hoàng Tuyền đang cách Trì Trai phương trượng gần trong gang tấc bỗng nhiên đóng kín, một quyển thư tịch thất lạc cổ xưa xuất hiện trên không trung như ẩn như hiện.
"Sổ Sinh Tử!"
Nghe đồn Vô Thường Đạo Tổ ngày xưa tại Hoàng Tuyền đã dùng pháp bảo này nổi danh cửu thiên thập giới, dưới thánh nhân, sống chết đều có trong Sổ Sinh Tử!
Thì ra Sổ Sinh Tử chính là đại đạo Thánh Binh của Đạo Tổ?!
Trong lòng Trì Trai phương trượng lửa nóng càng sâu, bàn tay của hắn xuyên qua hư ảnh, va vào hư không.
"Xem ra ngươi không có duyên với nó."
Diệu Pháp đạo sĩ cùng Thiên Huyền lão tổ vô cùng vui mừng, Trì Trai phương trượng lấy không được bảo bối này vậy thì cơ hội của hai người bọn họ sẽ lớn hơn chút.
Tất nhiên, vận may của hai người bọn họ cũng không có mạnh tới đâu.
Sổ Sinh Tử rõ ràng gần ngay trước mắt, nhưng cho dù bọn họ có dùng đủ loại phương pháp gì cũng đều không lấy được.
Khe hở tầng trời Hoàng Tuyền đóng, Sổ Sinh Tử cũng tựa như con diều bị cắt dây, đảo mắt một cái liền không thấy tung tích.
Tin tức đại đạo Thánh Binh Sổ Sinh Tử không rõ tung tích nhanh chóng lan truyền khắp nơi, làm chấn kinh cửu thiên thập giới, dự đoán ngàn vạn năm tới phân tranh không ngừng.