Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 80


2 năm

trướctiếp

Chương 80:

“Chu đạo hữu, mặc dù có hơi mạo muội nhưng lần này ngươi đại biểu cho tộc Ô Nha tham gia thi đấu sao?” Khổng Thư không phải người nhiều chuyện, sau khi nói xong chuyện người trong lòng thì nghiêm túc lo lắng thay Chu Trường Dung, “Nếu là lúc trước thì cuộc so tài lần này không có gì quan trọng, thắng thua cũng không đáng kể. Chỉ là thi đấu lần này còn dính đến Yêu Hoàng bệ hạ, chỉ sợ phải cẩn thận khắp nơi. Mặt nạ này của ngươi, cố gắng đừng gỡ xuống trước mặt người ngoài.”

Khổng Thư không thích nói xấu sau lưng người khác, nhưng thấy dáng vẻ của Khổng Di, sợ rằng đã quyết nhất định phải thắng cuộc thi. Tuy y chưa từng thấy dung mạo của Chu Trường Dung nhưng nhìn dáng người khí độ của Chu Trường Dung là đã biết tướng mạo đối phương chắc chắn không tệ. Lỡ đâu bị Khổng Di coi là kẻ kịch, sức mạnh của tộc Khổng Tước, Khổng Thư biết rõ trong lòng.

Sợ là lúc đó gia tộc sẽ vì đưa Khổng Di đến trước mặt Yêu Hoàng bệ hạ mà ra tay đối phó với những tộc điểu nhỏ yếu này.

“Không sao, ta vẫn chưa mức bị nhằm vào đâu.” Chu Trường Dung hơi mỉm cười, “Đeo mặt nạ là do thói quen, ngược lại quên lấy xuống, Khổng đạo hữu xin đừng trách.”

Dứt lời, Chu Trường Dung tiện tay tháo mặt nạ xuống, tựa như không hề để ý đến tướng mạo của mình có bị nhìn thấy hay không.

“Ta không phải có ý này.” Khổng Thư ý thức được có thể lời nói của mình có nghĩa khác, khiến Chu Trường Dung hiểu lầm, nhưng đợi đến Chu Trường Dung lấy mặt nạ xuống, y vẫn không tự chủ được nhìn sang.

Bình tĩnh mà xét, Chu Trường Dung không phải là loại hình khiến người liếc mắt một cái đã cảm thấy kinh ngạc.

Nhưng nếu ngươi nhìn hắn nhiều thêm mấy lần thì sẽ cảm thấy hắn tựa hồ so với tưởng tượng còn đẹp hơn nhiều. Bây giờ trong khắp cửu thiên thập giới, có rất nhiều người được gọi là mỹ nhân, lúc đầu nhìn thì kinh diễm nhưng đợi đến nhìn nhiều thêm mấy lần thì sẽ cảm thấy có rất nhiều khuyết điểm. Mà Chu Trường Dung thì ngược lại, nhìn càng lâu càng cảm thấy mỗi một ngũ quan của hắn đều vừa đúng, sâu sắc tựa như thủy mặc.

“Xem ra Chu đạo hữu sẽ là đại địch của Khổng Di trong cuộc thi lần này.” Khổng Thư chân tâm thực lòng nói, người của tộc giao nhân so với y chỉ có thể nghiêm khắc hơn. Dung mạo của Chu Trường Dung, so với khí độ, phong thái của hắn, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều chỉ có thể xem là dệt hoa trên gấm.

“Ta?” Chu Trường Dung nghe xong cảm thấy có hơi buồn cười, “Ta không được, ta chỉ là bồi theo mà thôi. Đợi ngươi nhìn thấy Vô Cữu, ngươi sẽ không nói như thế nữa.”

Chu Trường Dung không cảm thấy dung mạo của mình khó coi, nhưng mỗi ngày đối diện với gương mặt của Sư Vô Cữu thì cũng sẽ không cảm thấy bản thân mình đẹp đến mức nào.

Khổng Thư hơi nghi hoặc một chút, “Người ngươi nói kia, là người cùng ngươi tham gia thi đấu, thay thế tộc Ma Tước dự thi đúng không?”

“Đúng vậy.” Chu Trường Dung khẳng định nói, “Chỉ cần hai mắt của người tộc giao nhân không mù, chắc chắn đều sẽ chọn hắn.”

Khổng Thư nổi lên lòng hiếu kỳ, “Tộc giao nhân kiến thức rộng rãi, mỹ nhân kiểu gì cũng đã gặp. Chu đạo hữu, nói chuyện như vậy, không giống như phong cách của ngươi.”

“Đã là chuyện tất nhiên, đương nhiên ta sẽ nói thêm một ít chứ.” Chu Trường Dung mỉm cười, cũng hơi kiêu ngạo. Về điểm này, hắn thật sự không tưởng tượng ra ai có thể đánh bại Sư Vô Cữu.

Chu Trường Dung ở trước mặt Khổng Thư nói chuyện vô cùng chắc chắn, kết quả đợi đến khi hắn vừa bước vào phòng, lập tức nhìn thấy Sư Vô Cữu ngồi trên giường của hắn, cầm gương, vẻ mặt u sầu.

“Ầy, không ngờ sẽ có một ngày bản tọa chủ động phủ kín tro bụi che đi dung mạo hoàn mỹ này.” Sư Vô Cữu nhìn mình trong gương, hai mắt ủ rũ.

Chu Trường Dung nghe thấy lời ấy, bước chân không khỏi tạm ngừng. Sư Vô Cữu định làm trò gì nữa đây, lời này nghe sao cứ cảm thấy có hơi không ổn.

“Tiểu tử lừa đảo, ngươi về rồi.” Sư Vô Cữu lấy gương ra, nhìn về phía Chu Trường Dung, bất đắc dĩ nói, “Có lẽ ta phải rút khỏi cuộc so tại lần này rồi. Bây giờ ta đang định tìm cớ, nói mặt mình bị hủy, muốn rút khỏi trận đấu.”

Thiếu chút nữa Chu Trường Dung tưởng mình nghe lầm.

Trước Sư Vô Cữu còn rất tốt mà, nhìn rất chi là thoả thuê mãn nguyện, dự định lấy quán quân, sao đột nhiên nói rút là rút chứ?

“Chẳng lẽ, Vô Cữu ngươi đến cung Yêu Hoàng bên kia xuất hiện sai lầm gì sao?” Nghĩ tới nghĩ lui, hình như cũng chỉ có khả năng này.

“Là ta quá coi thường tiên ma trong cửu thiên thập giới.” Sư Vô Cữu hơi bất đắc dĩ, “Ma tôn tiên tôn ta gặp lúc trước, đều không phải đối thủ của ta, ta cũng có chút bất cẩn. Không ngờ, Ngọc Sương ở cung Yêu Hoàng, sợ rằng thực lực không kém ta, ta chỉ thoáng sơ ý đã lập tức bị hắn phát hiện hành tung. Vì để thoát khỏi hắn, ta bất đắc dĩ phải để lộ mặt…”

Mà người đứng đầu thi đấu lần này phải đi gặp Ngọc Sương. Vì vậy, Sư Vô Cữu chỉ có thể rút khỏi cuộc thi.

Bởi vì nếu hắn tham gia thi đấu, người chiến thắng nhất định sẽ là hắn.

Bên trong lời nói của Sư Vô Cữu, lộ ra ba phần tiếc nuối, bảy phần kiêu ngạo, nhất thời khiến Chu Trường Dung cũng không biết nên trả lời thế nào mới đúng.

“A, đúng rồi, so với cái này, ta còn nghe được một bí mật.” Cuối cùng Sư Vô Cữu cũng dời lực chú ý ra khỏi bản mặt của mình, nhanh chóng nhìn Chu Trường Dung nói ra bí mật mình nghe được, quan trọng nhất là bí cảnh Thần Tàng thánh nhân để lại.

“Tiểu tử lừa đảo lúc trước ngươi dự cảm đúng rồi, quả nhiên bên trong tầng trời Tiêu Dao cũng có đồ Thần Tàng lưu lại, hơn nữa còn là phần quan trọng nhất.” Sư Vô Cữu vô cùng tin tưởng vào trí thông minh của Chu Trường Dung, bởi vậy chuyện phân tích vẫn nên giao cho hắn làm đi.

Vừa nãy Sư Vô Cữu tự mình nỗ lực, đúng thật chẳng phân tích được cái gì.

“Nếu Thần Tàng thánh nhân đã để lại đồ bên trong tầng trời Hồng Trần và tầng trời Thị Phi thì lý nào lại bỏ qua cho tầng trời Tiêu Dao. Hơn nữa, hắn cũng sinh hoạt bên trong yêu tộc một quãng thời gian rất dài, nơi này còn có sức mạnh thiên nhiên chống đỡ, đặt đồ ở đây cũng là chuyện đương nhiên.” Ngược lại Chu Trường Dung đối với bí tàng trong miệng Sư Vô Cữu không để ý chút nào.

Tin tức Sư Vô Cữu nghe được cũng không hoàn chỉnh, tuy bọn họ biết có một vật như vậy tồn tại, nhưng khi nào bí tàng mở, mở ở đâu thì bọn họ không biết gì cả, dù có sốt ruột cũng vô dụng.

Có hai tiền lệ là Lệ Cư và đèn Thanh Tà phía trước, đều chứng tỏ Thần Tàng đã để lại hậu chiêu từ sớm, hai người bọn họ cũng liên lụy đã sâu, dù lúc đó không muốn đi, chỉ sợ cũng phải đi. Càng khỏi nói, trong này còn có thể có liên quan đến Sổ Sinh Tử.

So với những cái đó, trái lại điều Chu Trường Dung lưu ý chính là những gì Sư Vô Cữu nói liên quan tới Sư Hoàn Chân.

“Vô Cữu, ngươi xác định mình không phải là Sư Hoàn Chân chứ?” Chu Trường Dung thấy vẻ mặt Sư Vô Cữu không giống như che giấu, mở miệng hỏi.

“Xác định.” Mặc dù Sư Vô Cữu có hơi chán ngán thất vọng nhưng càng nhiều vẫn là thoải mái, “Ta cảm thấy, ta không phải Sư Hoàn Chân rất tốt. Tuy hắn là Thánh Yêu Hoàng Đại Đế cao quý, nhưng trên căn bản hắn không thể rời khỏi cung Yêu Hoàng, rời khỏi yêu tộc. Hỏa khí trong cơ thể hắn rất mãnh liệt, so với tử khí không thể khống chế trong thân thể ngươi không kém bao nhiêu. Hơn nữa, hắn cũng không có một quyển Sổ Sinh Tử để trấn áp nó. Sinh linh bình thường bị hắn đụng tới đều chết ngay lập tức.” Sư Vô Cữu không nhịn được xoa xoa cánh tay, “Ta không thích bị nhốt, càng không thích sống cô độc, cũng không thích người khác nhìn ta đều mang theo sợ hãi.”

Sư Vô Cữu rất hài lòng với cuộc sống của chính mình bây giờ.

Nếu để làm một Yêu Hoàng mà phải trao đổi nhiều thứ hắn yêu thích như vậy thì hắn không hứng thú với vị trí Yêu Hoàng này một chút nào.

“Nhưng rõ ràng ngươi có thể nhìn thấy ký ức của hắn.” Chu Trường Dung đưa ra nghi ngờ của bản thân, “Những kí ức này không phải ngươi chủ động nhớ tới, mà là bởi vì ngươi tới cung Yêu Hoàng, trở lại chốn cũ cho nên mới nhớ tới, đúng không?”

“Cũng không khác bao nhiêu.” Sư Vô Cữu đối với những điều này thật sự không có bao nhiêu năng lực nhận biết.

“Vậy ta có thể yên tâm.” Chu Trường Dung thở phào nhẹ nhõm, nhìn Sư Vô Cữu cười nói, “Ta còn lo lắng ngươi là thân thể dự bị Thánh Yêu Hoàng Đại Đế tự để lại cho bản thân, tỷ như dùng để đoạt xác gì đấy.”

Dù sao Sư Vô Cữu và Sư Hoàn Chân giống nhau như đúc, tu vi còn mạnh hơn, muốn dùng để đoạt xác, sợ rằng không thể tốt hơn. Càng khỏi cần phải nói, từ khi Sư Hoàn Chân sinh ra đã buộc phải chết trẻ, cũng tương tự như hắn.

Bản thân Chu Trường Dung không muốn chết, sợ là vị Thánh Yêu Hoàng Đại Đế này cũng không muốn chết.

Nếu Sư Vô Cữu vì đoạt xác mà ra, vậy dung mạo và tu vi của hắn cũng có thể giải thích.

“Cũng may bây giờ xem ra không phải như vậy.” Chu Trường Dung tiếp tục nói.

Nếu thật sự dùng để đoạt xác, Sư Vô Cữu sẽ không có kí ức như vậy. Trạng thái của Sư Vô Cữu bây giờ, giống như bên trong cơ thể bị phong ấn toàn bộ ký ức của Sư Hoàn Chân, thế nhưng những ký ức ấy nhất định phải ở những cảnh tượng đặc thù thì mới có thể phát động. Đơn thuần dùng để đoạt xác mà nói thì những ký ức này rất dư thừa.

Hơn nữa, nếu thực sự dùng để đoạt xác, Sư Vô Cữu cũng không đến nỗi bị mình tìm thấy ở bên trong tầng trời Hồng Trần.

“… Ngươi còn nghĩ tới loại khả năng này? Đúng vậy, tại sao ta lại không nghĩ đến còn có loại khả năng này chứ?” Sư Vô Cữu bất giác phản ứng lại, trừng mắt liếc Chu Trường Dung một cái, “Tại sao lúc trước ngươi không nói?”

“Trước sợ ngươi lo lắng nên không nói.” Kỳ thực càng sợ Sư Vô Cữu lửa giận công tâm, trực tiếp giết lên tầng trời Tiêu Dao, cho nên Chu Trường Dung không nói.

Bây giờ nói ra, hiển nhiên là bởi vì loại khả năng này đã được loại bỏ.

“Quên đi, quên đi.” Sư Vô Cữu không định tính toán điều này với Chu Trường Dung, nếu thật sự quánh lộn với Chu Trường Dung thì cuộc sống sau này khỏi cần qua nữa, “Chúng ta tìm một lí do, phải rút khỏi thi đấu, trong thời gian ngắn sợ là ta không thể gặp Ngọc Sương lần nào nữa, miễn cho hắn hoài nghi. Cuộc so tài và gặp mặt Ngọc Sương lần này, cũng chỉ có thể giao cho ngươi.”

Chu Trường Dung chợt cảm thấy có vô số gánh nặng đè trên đầu vai, “Vô Cữu, ta cảm thấy có lẽ ta không thích hợp với thi hoa hậu như vậy đâu…”

“Ai nói ngươi không thích hợp?” Sư Vô Cữu hơi nhíu mày, tà ác liếc mắt nhìn Chu Trường Dung một cái, “Ngươi so với mấy dong chi tục phấn kia đẹp hơn nhiều. Yên tâm đi, nếu thật sự có cường địch, ta bảo đảm thần không biết quỷ không hay xử lý kẻ đó cho ngươi, chắc chắn ngươi có thể lấy vị trí người đứng đầu!”

Chu Trường Dung càng ngày càng bất an.

Vụ tuyển mỹ này, tại sao lại rơi trên đầu hắn?

Trong cung Yêu Hoàng.

Ngọc Tư gần như không thể tin vào tai của mình, nhưng đây thật sự là lời thốt ra từ miệng của cháu trai lão.

“Thánh Yêu Hoàng bệ hạ đã mất từ lâu, là ta tận mắt nhìn thấy, sao có thể khởi tử hoàn sinh chứ?” Ngược lại Ngọc Tư còn nghĩ lẽ nào Ngọc Sương đã trúng ảo thuật gì đó rồi, “Có lẽ con hoa mắt nhìn lầm thôi, hoặc là có người cố ý biến hóa thành dung mạo của Thánh Yêu Hoàng bệ hạ.”

“Không, dù muốn giả mạo dung nhan của bệ hạ thì tuyệt đối cũng không thể linh động như vậy.” Ngọc Sương trả lời như đinh chặt sắt, “Tu vi đối phương không kém con, cần gì phải giả mạo ngài ấy chứ? Ông nội, con cảm thấy, con đã thật sự gặp được Thánh Yêu Hoàng bệ hạ. Có lẽ là dòng dõi của bệ hạ, hoặc là bệ hạ tái thế trọng sinh…”

“Bệ hạ vốn nghịch thiên mà sinh, nói chi mà tái thế, nói gì mà trọng sinh?” Ngọc Tư lắc đầu một cái, “Bệ hạ ngã xuống, là triệt để, nửa phần cũng không còn. Ngọc Sương, con vừa mới xuất quan, có lẽ tâm tình bất ổn, nhất thời nhìn lầm.”

“Nhưng năm đó bệ hạ ngã xuống, tại sao còn cố ý yêu cầu tiêu hủy tất cả hình ảnh, ghi chép chứ?” Ngọc Sương cảm thấy có lẽ vẫn có một tia hi vọng.

“Tuy tiêu hủy ghi chép, nhưng bên trong yêu tộc vẫn có không ít thủ hạ trung tâm của bệ hạ, lén lút giấu hình ảnh của bệ hạ bên trong gia tộc.” Ngọc Tư lắc đầu một cái, “Thí dụ như tộc Khổng Tước, cũng giấu chân dung của bệ hạ, ta chỉ giả vờ không biết mà thôi.”

Những yêu tộc này, đều chỉ vì muốn kỷ niệm bệ hạ thôi, chỉ cần bọn họ giấu kín, lão sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt.

“… Chắc vậy, là do con nhìn lầm.” Trong lòng Ngọc Sương vẫn giữ một tia may mắn, nhưng vì để Ngọc Tư không tiếp tục lo lắng nữa liền nói, “Mặc kệ là thật là giả, đối phương đã nghe được tin tức bên trong tầng trời Tiêu Dao có bí tàng, chắc chắn sau này chúng ta vẫn còn có cơ hội gặp lại.”

Vào lúc đó, chắc chắn hắn sẽ tự mình mang tới người trước mặt để ông nội nhìn, rốt cuộc có phải Thánh Yêu Hoàng bệ hạ hay không? Nếu thật sự có người dám to gan giả mạo, hắn tuyệt sẽ không khoan dung!

Tộc Ma Tước biết Sư Vô Cữu chịu khổ bị người đố kị “hủy dung”, hiển nhiên căm phẫn sục sôi. Chắc chắn bọn họ đã hỏi thăm được mỹ mạo của Sư Vô cữu cho nên mới hạ thủ!

Đối với việc nghi ngờ có thể Sư Vô Cữu sẽ nói dối, bọn họ hoàn toàn không hề nghĩ tới. Theo cái nhìn của bọn họ, thi đấu lần này liên quan trọng đại, có thể gặp mặt Yêu Hoàng bệ hạ, dù thế nào đi nữa cũng phải cực kì coi trọng. Bây giờ có người vì thắng lợi mà ra tay diệt trừ đối thủ thì cũng là chuyện đương nhiên.

Nhưng mà bởi vậy, tộc Ô Nha đối với Chu Trường Dung càng thêm chăm sóc nghiêm mật. Hận không thể kè kè bên cạnh Chu Trường Dung mọi thời mọi khắc, tránh để hắn cũng bị người ta hạ đòn sát thủ.

Ban đầu Chu Trường Dung cũng muốn “Rút khỏi trận đấu”, nhưng lại không tìm được thời cơ thích hợp, chỉ có thể kiên trì tiếp tục dự thi.

Tuy thi đấu bởi vì Yêu Hoàng mà gia tăng thêm mấy quy trình, nhưng vòng đấu loại thì vẫn như cũ. Tất cả đại biểu dự thi cho tộc điểu đều phải tháo mặt nạ, mặc quần áo màu sắc thống nhất, kiểu tóc thống nhất, không trang điểm phấn son, tiến hành bước đầu lựa chọn.

Quần áo thi đấu có tới năm, sáu màu, thoạt nhìn vô cùng hỗn tạp, nhưng chỉ có như vậy mới có thể nhìn ra ai là mỹ nhân chân chính.

Tựa như yêu quái, chỉ cần hoá hình thành công, trên căn bản đều không có người xấu. Trang điểm thích hợp, kiểu tóc thích hợp, quần áo thích hợp, mọi thư kết hợp với nhau mới có thể tạo ra một mỹ nhân.

Nhưng cuộc thi hoa hậu của yêu tộc, đương nhiên không thể làm như những cái đó, giai đoạn đầu phải để tất cả thống nhất hình thức, vào giai đoạn sau mới được mặc trang phục tùy thích. Người bình thường mặc quần áo màu sắc tươi đẹp, chải chuốt kiểu tóc đơn giản thì dù đủ màu cũng chỉ có thể còn sáu, bảy phần.

Nhưng yêu tộc nhiều mỹ nhân, người dự thi hoa hậu lại càng là mỹ nhân bên trong mỹ nhân. Tùy tiện kéo ra một người, đặt ở bên trong xã hội hiện đại của Chu Trường Dung trước đây cũng đủ để nổi tiếng khắp toàn cầu.

Dù nghiêm ngặt như thế nhưng người bị đào thải vẫn chỉ lác đác không có mấy ai.

Chu Trường Dung không thể nghi ngờ là một người khá xuất chúng trong số đó.

Trang phục càng đơn giản thì khí chất càng dễ nổi bật. Trong những người dự thi, bộ dạng thanh tú đẹp đẽ thì rất nhiều nhưng tuấn mỹ thuần túy như Chu Trường Dung lại là số ít, trong một đống mỹ nhân, vẻ đẹp này lại càng sáng chói hơn.

Có thể suy ra, giờ khắc này Chu Trường Dung đã phải chịu đựng bao nhiêu ánh mắt căm thù từ rất nhiều người dự thi.

Mà đây cũng là lần đầu tiên trong đời Chu Trường Dung cảm thấy lúng túng.

Trước đây trong số những ánh mắt nhìn hắn, có cừu hận, có sợ hãi, có kiêng kỵ. Mà ánh mắt ghen tỵ và ước ao trần trụi như những yêu tộc này, hơn nữa còn vì dung mạo của hắn mà sinh ra lại khiến Chu Trường Dung cảm thấy không thoải mái chút nào.

Thật giống như, đột nhiên hắn xông vào phải một thế giới không nên thuộc về hắn vậy.

Cảm giác kì quái này của Chu Trường Dung có thể giấu giếm được những người khác, nhưng không giấu giếm được Sư Vô Cữu.

Tuy Sư Vô Cữu đã “rút khỏi thi đấu”, nhưng vẫn đến đây nổi lửa tiếp sức cho Chu Trường Dung.

Tộc Ô Nha rất kì vọng vào Chu Trường Dung.

Bây giờ trong một loạt người dự thi, vẻ ngoài thống nhất, theo lý mà nói sẽ rất khó tìm thấy một người. Nhưng Chu Trường Dung lớn lên cao ráo, khí chất xuất chúng, dù không phải người đẹp mắt nhất thì cũng được người nhìn thấy từ sớm.

Tộc Ô Nha bị không ít bằng hữu dò hỏi.

“Ngươi này là ngoại viện từ đâu tới vậy?”

“Ở đâu đó? Sau này tụi ta cũng đi tìm một người.”

“Năm nay, nói không chừng tộc Ô Nha các ngươi có thể lấy được hạng đầu trở về, rạng rỡ tổ tông nha!”

Người tộc Ô Nha nghe thấy, hiển nhiên mừng tít mắt. Người không biết còn tưởng bọn họ là tộc Hỉ Thước.

[Hỉ Thước (chim khách): người xưa cho rằng chim khách báo tin vui]

“Chu tiên sinh đương nhiên không tầm thường.”

“Ngươi xem, nhiều người như vậy, chỉ có mình Chu Trường Dung là bình tĩnh, vô cùng trầm ổn, không giống như những người dự thi khác, cười thiệt là tùy tiện.”

“Loại khí chất trầm ổn trấn định này mới là điều chúng ta phải học tập.”

Người tộc Ô Nha tâng bốc Chu Trường Dung lên tận trời.

Sư Vô Cữu ở bên cạnh không nhịn được nữa phụt cười một tiếng.

Ha ha ha, ha ha ha ha.

Hắn có thể dựa vào việc này cười tới mấy trăm năm luôn mất.

Tiểu tử lừa đảo trầm ổn chỗ nào, rõ ràng tay chân cứng ngắc không biết để ở nơi nào kia kìa. Hãy nhìn vào hai con mắt đó đi, trừng muốn toét ra luôn rồi.

Ôi ôi, hắn và Chu Trường Dung ở cùng với nhau lâu như vậy mà đây là lần đầu tiên nhìn thấy Chu Trường Dung như thế đó.

Thú vị, thú vị quá đi mất!

Sư Vô Cữu mất rất nhiều sức mới có thể kiềm chế bản thân cười không quá trớn.

Chu Trường Dung đứng ở trên đài, đủ để nhìn rõ biểu tình của Sư Vô Cữu.

Kệ.

Nếu có thể giúp Sư Vô Cữu vui vẻ, hắn cứ đứng ở đây vậy.

Chỉ cần mình không xấu hổ, lúng túng sẽ là người khác.

Khổng Di thì có các tộc nhân khác làm bạn, đứng ở trong bóng tối quan sát những người dự thi khác.

Thi đấu lần này, bởi vì chỉ có người đứng đầu mới có thể gặp mặt Yêu Hoàng, vì vậy tất cả mọi người đều sử dụng bản lĩnh toàn thân, cần phải tìm hiểu một số đối thủ trọng điểm từ sớm.

“Thiếu chủ, trong sô những người dự thi này, sợ là chỉ có người của tộc Ô Nha kia sẽ là đại địch của ngài.”

Những tộc điểu quanh năm đoạt giải nhất đều không cần phải tham gia cuộc thi dự tuyển. Vốn Khổng Di cũng có thể Lã Vọng buông cần, nhưng tộc nhân trong tộc nói trong cuộc thi dự tuyển lần này xuất hiện hắc mã, nhất định phải cẩn thận.

[Lã Vọng buông cần: điển tích ‘câu cá chờ thời’ của Khương Tử Nha là một câu chuyện về đức tính kiên nhẫn của người làm việc lớn]

Kiếp trước Khổng Di không hề để ý đến thi đấu lần này, vì vậy cũng không rõ rốt cuộc có bao nhiêu người đến thi đấu. Gã chỉ biết năm ngoái Khổng Thư thắng được cũng không mấy dễ dàng, nhưng không dễ dàng cụ thể ra sao, gã cũng không mơ thấy.

Bây giờ, được tộc nhân chỉ cho thấy Chu Trường Dung, tâm lý Khổng Di lại có chút nắm chắc.

Vẻ ngoài của người này, xác thực sẽ là kình địch của gã.

“Có biện pháp gì để ép hắn rút khỏi thi đấu hay không?” Khổng Di đi đến mức độ này ngay cả Khổng Thư cũng có thể ép xuống, nếu lại bại bởi một người ngoại lai, chẳng phải gã đã uổng phí thời gian sao?

“Lúc trước thì có nhưng hiện tại sợ là không.” Một tộc nhân Khổng Tước ở bên cạnh tiếc nuối nói, “Tộc Ma Tước còn có mấy người dự thi của tộc điểu khác đều đã bị người hạ độc thủ, sắc mặt tộc giao nhân cũng rất khó nhìn, hiện tại đều được bảo vệ chặt chẽ. Dù sao nơi này cũng là lãnh địa của tộc giao nhân, yêu tộc trên đất bằng chúng ta ở đây không tiện ra tay.”

Nếu không, tất cả mọi người đều muốn ném đá giấu tay, cuộc so tài sẽ không có cách nào tiếp tục.

“Không sao, để ta nghĩ biện pháp là được.” Khổng Di đã có ý nghĩ trong lòng, đối phương là ngoại viện, phỏng chừng đã được tộc Ô Nha cho rất nhiều chỗ tốt mới đến. Chỉ cần gã cho càng nhiều, khiến đối phương chủ động rút khỏi thi đấu là xong.

Cuộc thi hoa hậu của tộc điểu bọn họ, vinh quang được diện kiến Yêu Hoàng, vì sao phải để cho một kẻ bên ngoài tộc điểu?

Chu Trường Dung không ngờ bản thân vẫn chưa ra tới sân thi đấu mà đã bị rất nhiều tộc điểu chặn lại.

Tất cả người chặn hắn đều là người dự thi.

“Ngươi chính là Chu Trường Dung, là ngoại viện tộc Ô Nha mời tới?” Người mở miệng nói trước là một thanh niên vẻ ngoài khá kiêu ngạo lãnh khốc, nếu Chu Trường Dung nhớ không lầm, đây hình như là bộ tộc Thanh Loan.

[thanh loan]

Tộc Thanh Loan bên trong tộc điểu cũng có thể xưng tụng là huyết thống cao quý, chỉ là liên tiếp nhiều lần thi đấu đều bại bởi tộc Khổng Tước, vì vậy vẫn phải giống như những tộc điểu khác bắt đầu tham gia từ cuộc thi dự tuyển.

Mà người trẻ tuổi trước mắt này, hiển nhiên cũng là người đẹp số một số hai trong tộc Thanh Loan. Trước khi Chu Trường Dung ngang trời xuất hiện trong cuộc thi, mọi người đều khá xem trọng cậu.

“Đúng vậy.” Chu Trường Dung khẽ gật đầu.

“Tộc Ô Nha cho ngươi bao nhiêu chỗ tốt, tộc Thanh Loan ta cho gấp đôi. Bây giờ ngươi nhanh nhanh rút khỏi thi đấu, ta bảo đảm sẽ làm không khó ngươi.”

“Đúng, chúng ta cũng cho một phần.”

“Tộc chúng ta cũng có thể cho ngươi.”

Trong phút chốc Chu Trường Dung có xíu động lòng.

Yêu tộc vốn giàu có, tộc Ô Nha đưa Chu Trường Dung không ít lễ vật, nếu cộng thêm những người này, khi nào Chu Trường Dung trở về tầng trời Hồng Trần thì dùng để trao đổi, phỏng chừng gia sản có thể đuổi sát một tiên quân lâu năm.

“Xin lỗi, tộc Ô Nha cho ta, không chỉ là lễ vật.” Tuy Chu Trường Dung động lòng nhưng vẫn từ chối. So với những cái đó, ngược lại hắn lại càng muốn gặp Ngọc Sương một lần, xem có thể tìm hiểu một chút tin tức nào từ hắn hay không.

“Ngươi rượu mời không uống chỉ uống rượu phạt đúng không?” Tộc nhân Thanh Loan không vui, cậu tự hỏi bản thân đã đủ khách khí, “Nói chung đây là cuộc thi của điểu tộc, một người ngoại lai như ngươi vốn không có tư cách tham gia.”

“Chính xác.”

“Trước kia thi đấu thì thôi, nhưng hiện tại việc này liên quan đến ấn tượng của Yêu Hoàng bệ hạ đối với tộc điểu chúng ta, người ngoại lai thì nên ngoan ngoãn rời đi đi, tránh trở thành kẻ địch của toàn bộ điểu tộc.”

“Nếu Yêu Hoàng bệ hạ biết các ngươi dùng phương pháp này để đạt được thắng lợi thì đó mới là bất lợi với tộc điểu.” Chu Trường Dung không nhanh không chậm sửa sang lại quần áo, “Các ngươi có thời gian tới tìm ta, không bằng trở về chỉnh trang lại bản thân mình đi. Dáng vẻ của các ngươi bây giờ, thật sự vô cùng xấu xí.”

“Ngươi!”

“Hơn nữa, sợ là các ngươi cũng không đủ tư cách đại biểu cho toàn bộ tộc điểu đâu.” Chu Trường Dung hờ hững nhìn bọn họ một cái, tràn đầy miệt thị, “Đợi tới khi các ngươi lên làm tộc trường rồi hãy quay lại đây nói với ta kết cục của việc là kẻ địch với điểu tộc là gì.”

“Đáng ghét!” Những người này bị dáng vẻ nhìn từ trên cao xuống của Chu Trường Dung làm cho tức chết, lúc muốn động thủ thì nhìn thấy có giao nhân đi về phía bên này nên chỉ có thể nhịn.

Chu Trường Dung không tiếp tục để ý tới bọn họ nữa, sãi bước chân ra ngoài.

Tác giả có lời muốn nói: 

Sư Vô Cữu: Quả nhiên nhóc lừa đảo rất đẹp trai.

Chu Trường Dung: Thật sự không nghĩ tới tuyển mỹ lại là ta?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp