Chương 79:
Nơi Sư Vô Cữu muốn đi, thiên hạ rộng lớn, thật sự không có mấy ai ngăn được hắn.
Nói ra thì cũng kỳ quái, đối với lai lịch của mình Sư Vô Cữu gần như không nhớ rõ, thế nhưng đối với sự việc bên trong yêu tộc lại nhớ rất rõ ràng. Thậm chí, đợi tới khi hắn đến cung Yêu Hoàng, nhìn thấy từng cọng cây ngọn cỏ trong cung, đều có thể sinh ra một loại cảm giác quen thuộc vô cùng tự nhiên.
Sư Vô Cữu không tiếp tục bay nữa mà trực tiếp hạ xuống dưới.
Hắn nhìn cảnh vật quen thuộc xung quanh, kí ức tựa như một cuộn tranh kéo dài không dứt, từng bức từng bức biểu diễn ở trước mặt hắn.
Người trong trí nhớ và hắn giống nhau như đúc, chỉ là vùng giữa hai mày mang theo vẻ cao ngạo u buồn lại khác một trời một vực với hắn. Vẻn vẹn chỉ liếc mắt một cái, Sư Vô Cữu đã có thể xác định, người này tuyệt đối không phải mình.
Người này, là Sư Hoàn Chân sao?
Sư Hoàn Chân buồn bực ngán ngẩm đi lại bên trong cung Yêu Hoàng, đi qua đi lại, nhìn có vẻ hơi cô tịch. Đột nhiên, tầm mắt Sư Hoàn Chân bị một nụ hoa vàng nhạt trong bụi cỏ hấp dẫn.
Loại hoa kia thoạt nhìn cũng chỉ là một chủng hoa phổ thông, theo lý mà nói hẳn không thể xuất hiện ở trong cung Yêu Hoàng. Có lẽ là gió đưa phấn hoa đến đây hoặc là nó không cẩn thận vô tình trộn lẫn bên trong những hạt giống khác cùng nhau vào đây.
Nó thoạt nhìn vừa nhỏ vừa đáng yêu.
Lúc này, hình như nó đang rất cố gắng nở hoa.
Không biết Sư Hoàn Chân suy nghĩ gì, dứt khoát ngồi xuống, trực tiếp nhìn chằm chằm nụ hoa này, xem coi nó có thể nở ra hay không.
Đợi khoảng chừng hai ngày, nụ hoa màu vàng đã hoàn toàn bung ra, cánh hoa nở rộ, nhìn qua không diễm lệ yêu kiều bằng những chủng hoa tươi khác, nhưng núp ở đằng sau những rặng cây lại có một loại xinh xắn khác.
Sư Hoàn Chân lẳng lặng nhìn, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười nhỏ.
Trời cho mưa lớn, gió thổi gào thét, sinh mệnh linh hoa linh thảo xung quanh cứng cỏi, không hề sợ hãi chút nào. Nhưng đối với một đóa hoa cúc nhỏ phổ thông mà nói lại là nguy hiểm trí mạng.
Mắt thấy rễ cây của nó sắp bị gió lớn thổi bay, Sư Hoàn Chân theo bản năng đưa tay ra, muốn giúp nó ngăn gió lớn.
Nhưng mà, trong chớp mắt Sư Hoàn Chân đưa tay tiếp cận đóa hoa cúc nhỏ kia, hoa cúc lập tức bị ngọn lửa bỏng rực đốt cháy, toàn bộ bụi cỏ cũng theo đó mà hóa thành than tro.
Sư Hoàn Chân giật mình tại chỗ, qua một hồi lâu mới chậm rãi thu tay về.
Y cười khổ trong phút chốc rồi không dừng lại nhìn bất cứ sinh vật nào bên trong cung Yêu Hoàng nữa, một thân một mình chậm chạp quay về.
"Cõi đời này, có thứ mà ta có thể thật sự chạm tới sao?" Sư Hoàn Chân tự lẩm bẩm.
Sau khi nói xong, Sư Hoàn Chân nhanh chóng thu liễm lại toàn bộ tâm tình, đại khái y cũng chỉ cho phép bản thân lộ ra một chút cảm giác chân thật trong những thời điểm không có người như vậy.
Câu nói của Sư Hoàn Chân, Sư Vô Cữu nhớ rất nhớ.
Hắn che lại lồng ngực của mình, luôn cảm thấy loại cảm giác cô tịch kia gần như muốn ép vỡ hắn vậy.
Hừ, đây không phải là cảm giác của bản tọa mà là của Sư Hoàn Chân kia.
Bản tọa không có loại thiên phú đòi mạng này, chạm phải ai thì người đó chết, hắn không cô độc thì ai cô độc?
Vốn tưởng rằng Thánh Yêu Hoàng Đại Đế trong miệng Ngọc Tư chính là phượng hoàng nghịch thiên mà thành, hỏa khí trong cơ thể không tầm thường, người thường chớ đến gần chỉ là cách nói khuếch đại. Bây giờ vừa nhìn, rõ ràng Ngọc Tư nói quá đơn giản!
Hỏa khí trong cơ thể Sư Hoàn Chân, rõ ràng đã mạnh đến mức y khó có thể khống chế. Chỉ cần y muốn, sợ rằng ngay cả chuẩn thánh cũng có thể bị đốt trọng thương. Uy lực như thế, khi y còn tại thế, không có ai dám to gan đưa ra chủ ý tấn công yêu tộc là có thể hiểu.
Qua một hồi lâu, Sư Vô Cữu cảm thấy loại tâm trạng không thuộc về mình kia đang từ từ tản đi, trong lòng mới hơi hơi dễ chịu một chút.
"Vừa nhìn như thế, bản tọa không phải Sư Hoàn Chân, nói không chừng là một chuyện tốt." Đến đây, Sư Vô Cữu mới chính thức tách biệt bản thân và Sư Hoàn Chân thành hai người hoàn toàn triệt để.
Hắn thích chơi, yêu làm loạn, còn thích đi dạo khắp nơi, thích hưởng thụ người khác sùng bái mình. Vừa nghĩ tới nếu hắn thật sự là Sư Hoàn Chân, quanh năm nhất định phải ở trong cung Yêu Hoàng, vì yêu tộc mà cúc cung tận tụy, hơn nữa còn phải khống chế bản thân giữ khoảng cách với ngoại giới, miễn cho không cẩn thận là gây chết người, vậy cũng không tránh khỏi quá thảm.
Sư Vô Cữu lòng mang sợ hãi, cứ cảm giác bản thân tránh được một hồi đại nạn.
Vừa đúng lúc này, trong cung Yêu Hoàng lại xuất hiện một chút động tĩnh.
Sư Vô Cữu lập tức bay qua phía đó.
Chỗ đó là nơi bế quan, xem ra thằng cháu nhà Ngọc Sương muốn xuất quan!
Vẫn chưa tới nơi bế quan, Sư Vô Cữu đã phát hiện Ngọc Tư đang đợi ngoài cửa, lúc này lập tức dùng một pháp thuật che giấu khi tức cho chính mình, tránh cho bị Ngọc Tư phát hiện ra manh mối nào đó.
Dù gì Ngọc Tư cũng là đại trưởng lão yêu tộc, thực lực không thể khinh thường.
Cửa đá nơi bế quan dần dần mở ra, một thanh niên da trắng như tuyết xuất hiện từ bên trong cửa ra ngoài.
Da dẻ người thanh niên này trắng đến đáng sợ, tóc tai cũng màu trắng, chỉ có hai mắt mang theo màu xám nhàn nhạt, khiến hắn thoạt nhìn như một người sống mà không phải là một khối ngọc chạm khắc.
Chỉ nói riêng về vẻ ngoài, hắn nhìn qua còn lớn hơn Ngọc Tư hai tuổi, thực sự khó có thể tin giữa Ngọc Tư và hắn là quan hệ ông cháu.
Nếu tộc Linh Ngọc thành tinh, màu sắc của bản thể bọn họ sẽ được thể hiện bên trên yêu thân. Thí dụ như Ngọc Sương, từ tên đến ngoại hình cũng có thể biết hắn chính là một khối bạch ngọc.
Mà Ngọc Tư, hình như nhớ không lầm hẳn là một khối bích ngọc.
"Ông nội." Trong chớp mắt Ngọc Sương xuất hiện, ngay cả Sư Vô Cữu cũng cảm giác được không khí bốn phía trở nên sạch sẽ, khiến người tâm thần sảng khoái.
Ồ?
Sư Vô Cữu trừng mắt nhìn, hình như đã biết được gì đó.
"Nhìn qua, con đã do thám được đến đại lộ rồi." Ngọc Tư thấy tu vi của cháu trai mình bây giờ, sắc mặt cũng rất vui sướng. Lão đã sớm biết cháu trai của mình tư chất xuất chúng nhưng lại không ngờ có thể xuất sắc đến trình độ này.
Ngọc Sương bây giờ, chỉ cách ngưỡng cửa chuẩn thánh một bước nữa thôi.
E rằng mấy vạn năm nữa, Ngọc Sương thật sự có thể thử xung kích chuẩn thánh một chút.
"Ông nội, con không thành chuẩn thánh được." Ngọc Sương tựa như đã nhìn thấu suy nghĩ của Ngọc Tư, chậm rãi lắc đầu, "Con có Ngọc Vô Tâm, có thể tu hành đến đây, có thể hóa thành hình người đã là nhờ công lao điểm hóa của Thánh Yêu Hoàng bệ hạ, con có thể cảm giác rất rõ ràng, đời này con chỉ có thể như thế."
"... Là lỗi của ông nội, lúc trước không nên lấy con ra khỏi khối đá quá sớm." Ngọc Tư có chút hổ thẹn, "Nếu để con ngưng kết ra thạch tâm rồi mới lấy ra thì tốt rồi."
"Nếu như vậy, e rằng con đã bị nhân tộc đào đi từ lâu." Vẻ mặt Ngọc Tư lộ ra một nụ cười mĩm, "Ông nội hà tất gì phải lưu ý như thế? Nguyên nhân chính là nhờ con không có thạch tâm nên con mới có thể không hề lo lắng mà tu hành."
Ai nha!
Cuối cùng Sư Vô Cữu cũng nghĩ ra.
Hắn đã nói sao Ngọc Sương này lại nhìn quen mắt như vậy?
Hình như trước kia có một lần đại trưởng lão Ngọc Tư vội vội vàng vàng ra ngoài, ngay cả xin nghỉ cũng quên mất. Đợi đến khi lão trở lại thì ôm về một khối bạch ngọc cỡ lớn, chính giữa bạch ngọc bị người đào mất một khối, mơ hồ sắp vỡ nát.
Ngọc Tư quỳ gối trước mặt Sư Hoàn Chân, thỉnh cầu Sư Hoàn Chân khoan dung.
Đó chính là linh ngọc cửu phách quý giá nhất của yêu tộc. Cửu phách ngàn chuyển, cần vô số vận may đúng dịp mới có thể ngưng tụ mà thành. Kết quả nhân tộc ngao du đến yêu tộc không biết vật quý, xem nó thành bạch ngọc phổ thông, gần như chặt đứt nó còn dùng kiếm đào mất thạch tâm.
Không biết, linh ngọc cửu phách mất đi thạch tâm, chưa tới phút chốc sẽ hóa thành ngọc bích phổ thông, không còn một chút hiệu quả nào.
Mà khối bạch ngọc cỡ lớn kia, vốn trưởng lão bộ tộc Ngọc Tư chuẩn bị dâng cho Sư Hoàn Chân. Có linh ngọc cửu phách này thì có thể áp chế hỏa khí trong cơ thể Sư Hoàn Chân, giúp y ít nhất không phải chịu cảm giác quanh năm không thể chạm vào ngoại vật.
"Thôi, dù là linh ngọc cửu phách hoàn chỉnh cũng chưa chắc có thể áp chế hỏa khí trong cơ thể ta." Sư Hoàn Chân cười lắc đầu, "Ta thấy linh ngọc cửu phách này, ngọc khí thành sương, dường như có một hồi cơ duyên. Nếu bây giờ gặp khó thì không cần tiếp tục hy sinh vì ta. Chỗ ta vừa vặn có một bình đế lưu tương, dùng để tu bổ vết rách cho nó, đợi đến khi thời cơ chín mùi nó hóa hình người mà ra, sẽ là cháu đích tôn của ngươi."
Ngọc Sương này, đại khái chính là linh ngọc cửu phách lúc trước.
Sư Vô Cữu không nhịn được nghĩ đến, không ngờ loại linh ngọc này cũng có thể thành tinh? Càng là bảo vật nghịch thiên, nếu muốn mở linh trí thì tính khả thi sẽ càng thấp. Nếu không mất đi thạch tâm, sợ là linh ngọc cửu phách sẽ không thể ngưng kết thành hình người.
Nhưng nếu thành công ngưng tụ thành hình người, chắc chắn tư chất của nó sẽ trên cao mọi người.
Chẳng trách Ngọc Sương có thể ngồi vững trên vị trí Yêu Hoàng, đúng là danh bất hư truyền.
Sư Vô Cữu hơi yên lòng một chút.
Nếu đã quen từ lâu, vị trí Yêu Hoàng để hắn ngồi cũng không tính thiệt thòi.
"Cuối cùng vẫn thiếu một bộ phận." Nếu không thấy Ngọc Sương có tư chất và cơ duyên thì thôi nhưng hôm nay nhìn thấy Ngọc Sương có tu vi như thế, sao Ngọc Tư có thể không vì hắn mà trù tính, "Bí cảnh Thần Tàng nhân tộc để lại ở tầng trời Tiêu Dao chúng ta sắp xuất thế, Thần Tàng nợ yêu tộc ta rất nhiều, bên trong bí cảnh của hắn, nhất định sẽ có không ít thứ tốt. Có lẽ sẽ có đồ vật bù đắp đủ thạch tâm cho con."
"Thần Tàng thánh nhân và yêu tộc ta, xác thực có ngàn vạn nhân quả." Ngọc Sương nghe lời ấy của ông nội cũng tán thành gật đầu, "Chỉ là bí cảnh của hắn vừa mở, sợ rằng đại năng trong khắp cửu thiên thập giới đều muốn đi vào."
"Ta đã liên lạc với Nhân Hoàng." Ngọc Tư ra hiệu Ngọc Sương không cần lo lắng quá, "Chỉ riêng mấy lần Thần Tàng thánh nhân biếu tặng lúc trước đã khiến Thế Gian giới, Tu Chân giới và Tiên giới tầng trời Hồng Trần không được an bình, mà đó đều là việc bên trong nhân tộc, Nhân Hoàng không thể ra tay. Bây giờ bí cảnh này dính dáng đến hòa bình giữa yêu tộc ta và nhân tộc, hắn thân là Nhân Hoàng, tất phải ra tay."
"Nhân Hoàng Tịch Chu gì cũng tốt, chỉ là lòng dạ quá mềm yếu." Ngọc Tư cũng cảm thấy nhân sinh vô thường, "Lúc trước cạnh tranh vị trí Nhân Hoàng có rất nhiều tiên nhân, cuối cùng vẫn là Tịch Chu trở thành Nhân Hoàng. Lúc trước con còn cảm thấy có phải đạo trường Phục Hy xảy ra vấn đề gì không, tại sao lại chọn Tịch Chu tâm địa mềm mại? Bây giờ xem ra, nguyên nhân chính là Tịch Chu tâm địa mềm mại nên mới có thể bắt tay với yêu tộc cùng vượt qua cửa ải khó khăn."
Ngọc Sương tự nghĩ quả thật là thế.
"Bí cảnh kia là đồ vật cuối cùng Thần Tàng thánh nhân để lại, bên trong tầng trời Hồng Trần và tầng trời Thị Phi có không ít đại năng nắm giữ chìa khóa mở cửa bí cảnh. Cũng may bí cảnh chỉ có thể chứa đựng lượng nhân số nhất định, những đại năng đó sẽ không dễ dàng báo tin tức cho người khác." Giọng điệu của Ngọc Sương khá trào phúng, "Ngoài miệng tiên nhân nhân tộc đều nói không đội trời chung với ma đạo nhưng lại liên thủ che giấu bí cảnh, có thể nói mối hợp tác này không chê vào đâu được."
Vì sao Lệ Cư và đèn Thanh Tà lại hấp dẫn rất ít đại năng? Đó là bởi vì những đại năng đỉnh cấp chân chính đều biết, hai thứ đó chỉ là một góc rìa vụn vặt thôi, ra tay hay không ra tay thì phải xem xem có đang nhàn hạ hay không mà thôi.
Bảo vật cần phải chân chính tranh đoạt mới là bí cảnh bên trong tầng trời Tiêu Dao
Vốn bí cảnh kia chính là bảo khố bên người của Thần Tàng thánh nhân, sau khi thánh nhân ngã xuống thì nó hóa thành bí cảnh. Bên trong bí cảnh có vô số bảo vật.
Thậm chí có người suy đoán, tại nơi sâu xa nhất của bí cảnh nói không chừng còn có đại đạo thánh binh!
Sổ Sinh Tử biến mất nhiều năm, nửa điểm tin tức cũng không có.
Mà những lời đồn về Thần Tàng thánh nhân thì lại có một ít tin tức liên quan đến đại đạo thánh binh.
"Thời gian Thần Tàng từ chuẩn thánh lên thánh nhân quá ngắn. Tuy hắn chỉ là một chuẩn thánh vừa mới thành thánh nhân nhưng lại có thể một chấp với ba thánh nhân lâu năm mà không rơi xuống thế hạ phong, chắc chắn trong tay có đại đạo thánh binh." Mặc dù Ngọc Tư không ưa gì Thần Tàng nhưng vẫn phải thừa nhận hắn rất mạnh.
Danh hiệu ba ngàn đại đạo, vạn pháp Thần Tàng, không phải thổi mà ra, nó đã thông qua từng trận từng trận đấu pháp của Thần Tàng mà thành.
Vào lúc ấy, có không ít người hoài nghi Sổ Sinh Tử năm ở trong tay Thần Tàng. Chỉ là sau khi người ta trở thành thánh nhân, dù người khác có suy đoán như thế nào cũng đành bất lực.
"Nếu bên trong bí cảnh thật sự có Sổ Sinh Tử thì tốt rồi." Ngọc Tư xa xôi thở dài, "Sổ Sinh Tử là củ khoai lang nóng bỏng tay, chỉ có thánh nhân mới có thể nắm giữ. Nếu là nhân tộc chỉ sợ sẽ nổi loạn mấy ngàn năm vạn năm vì Sổ Sinh Tử, vừa vặn có thể để yêu tộc ta nghỉ ngơi lấy sức."
Ngọc Tư suy nghĩ rất rõ ràng, Sổ Sinh Tử kia là họa vô phúc, rơi vào tay yêu tộc chắc hẳn cũng không mang đến vận may gì tốt, vẫn nên sớm ném nó ra ngoài mới được.
Nói không chừng nguyên nhân Thần Tàng thân là thánh nhân mà cũng phải bỏ mạng, cũng là vì Sổ Sinh Tử kia!
Cái gì?
Ở đây có bí cảnh Thần Tàng lưu lại? Sao ta lại không biết?
Hơn nữa còn có lời đồn đại bên trong bí cảnh của Thần Tàng có Sổ Sinh Tử? Nhưng mà rõ ràng Sổ Sinh Tử đang ở trong tay tiểu tử lừa đảo!
Sư Vô Cữu bị lượng thông tin cực lớn này dập cho bối rối, nhất thời hơi thả lỏng.
"Ông nội, ông..." Ngọc Sương định nói gì đó đột nhiên phát hiện ra điều không đúng.
"Người nào?!" Ngọc Sương hoảng hốt trong lòng, hắn vậy mà tới bây giờ mới phát hiện có người? Rốt cuộc đối phương đã ẩn giấu ở đây bao lâu, nghe được bao nhiêu?
Trong một khắc Ngọc Sương nói chuyện cũng lập tức đánh về phía vị trí của Sư Vô Cữu.
Sư Vô Cữu cũng không ngờ bản thân chỉ hơi hơi thả lỏng một chút như thế đã bị Ngọc Sương tóm gọm.
Bây giờ tu vi của hắn quá thấp, mà tu vi Ngọc Sương lại cao hơn sức tưởng tượng của hắn.
Nếu đánh nhau thật, e rằng thắng bại là năm năm.
Sư Vô Cữu không muốn ham chiến, chỉ muốn nhanh trở về, phải báo tin tức này cho Chu Trường Dung.
Nhưng mà Ngọc Sương nào có thể thả hắn rời đi?
Người này mạnh mẽ như thế, lại nghe được nhiều bí mật như vậy, nếu để cho hắn chạy thoát, chắc hẳn sẽ vô cùng hậu hoạn.
Ngọc Sương đuổi tận không buông, quả thực phiền muốn chết.
Sư Vô Cữu không dám chạy về hướng của Chu Trường Dung, không thể dẫn kẻ địch tới chỗ Chu Trường Dung. Cũng may bây giờ Chu Trường Dung đã nắm giữ được Sổ Sinh Tử không tệ, chỉ cần hắn không chủ động lấy ra thì sẽ không bị phát hiện dễ dàng.
Nhưng mà dù vậy thì Ngọc Sương cũng đuổi theo chặt quá đi.
Sư Vô Cữu càng oán niệm, quan hệ giữa Sư Hoàn Chân và hắn là như thế nào? Cho hắn ký ức mà sao không cho hắn một thân tu vi đó luôn chứ.
Mắt thấy Ngọc Sương càng đuổi càng chặt, nếu tiếp tục kéo dài thời gian chắc hẳn tiểu tử lừa đảo sẽ lo lắng. Lúc đó, tiểu tử lừa đảo thật sự tự dâng tới cửa thì phải làm sao đây?
Nhớ tới đối thoại giữa Ngọc Sương và Ngọc Tư lúc nãy, Sư Vô Cữu cũng không lo lắng đến vấn đề mặt mũi nữa.
Hắn gỡ mặt nạ của mình ra, đột nhiên xoay người hướng về phía Ngọc Sương, mô phỏng theo dáng vẻ cao ngạo u buồn của Sư Hoàn Chân trong trí nhớ, nhẹ giọng gọi Ngọc Sương một câu, "Ngọc Sương."
Ngọc Sương nhất thời sửng sốt, khắp mặt đều là vẻ không thể tin.
"Yêu... Yêu Hoàng bệ hạ..."
Thừa dịp Ngọc Sương sững sờ, Sư Vô Cữu đã biến mất không còn hình bóng.
Ngọc Sương vẫn còn chưa hoàn hồn trở lại.
Đợi đến khi Ngọc Tư đuổi tới, nhìn thấy vẻ mặt dại ra của Ngọc Sương, thiếu chút nữa cho rằng cháu trai của mình bị trúng tà.
"Ông nội, con... con..." Ngọc Sương nắm lấy vai Ngọc Tư, gian nan mở miệng, "Con nhìn thấy Thánh Yêu Hoàng bệ hạ."
——————————————
Sư Vô Cữu gần như là chạy trốn trở lại phòng Chu Trường Dung.
Sắc trời đã sáng choang, Chu Trường Dung không ở trong phòng, đoán chừng đã đi ra ngoài tìm khổng tước nọ.
Cũng được, phải để hắn điều chỉnh tâm trạng ổn định lại đã.
Sư Vô Cữu nằm trên giường Chu Trường Dung, học theo dáng vẻ của Chu Trường Dung, tự liệt kê ra những thông tin mình nghe được, trước tiên thử phân tích một chút, nói không chừng có thể tìm ra đầu mối gì đó thì sao?
Lúc này Chu Trường Dung vẫn chưa biết Sư Vô Cữu đi ra ngoài một chuyến mà đã nghe được một bí mật vô cùng trọng đại. Nhưng mà dù hắn biết, đại khái cũng chỉ có thể cảm thán một câu "Người ngốc có phúc của người ngốc". Đến bây giờ mà Sư Vô Cữu vẫn có thể nhảy nhót tưng bừng cũng là nhờ ông trời yêu chuộng hắn quá rồi.
Dựa theo ước định, Chu Trường Dung tới hải thị lần thứ hai, đợi gặp mặt Khổng Thư, bán viên hổ phách hải trùng kia đi.
Khổng Thư đã chần chờ hồi lâu mới lại đây.
Từ sau tiệc rượu, y đã nghe được tin tức Khổng Di ngăn Chu Trường Dung muốn mua hổ phách hải trùng. Tuy lúc đó Chu Trường Dung từ chối, nhưng nghe nói sau đó Khổng Di cũng đã phái người mang theo một đống lớn bảo vật đi vào, nói không chừng Chu Trường Dung đã bán viên hổ phách kia ra rồi.
Mà nghĩ tới nghĩ lui, Khổng Thư vẫn quyết định đi một chuyến.
Biết đâu, vận may của y cũng không kém như thế?
Vốn Khổng Thư chỉ ôm một phần hi vọng đến đây, dù Chu Trường Dung không ở, y cũng không trách người ta. Nhưng đợi tới khi y nhìn thấy Chu Trường Dung thật sự ở đây, vẫn nhịn không được cảm thấy cao hứng.
Trong yêu tộc, vẫn có người giữ lời!
Tuy bây giờ Khổng Thư ở tộc Khổng Tước không thể so với Khổng Di, nhưng vẫn rất được coi trọng. Cá tính kiêu ngạo của tộc Khổng Tước cũng được thể hiện vô cùng trọn vẹn trên người y. Nếu ngày hôm qua Chu Trường Dung sảng khoái đáp ứng bán hổ phách cho y, chắc hẳn đảo mắt một cái y sẽ quăng Chu Trường Dung ra tận sau đầu.
Nhưng bây giờ Chu Trường Dung từ chối Khổng Di, tuân thủ lời hứa đến đây, điều này sẽ làm cho Khổng Thư chân chính sinh ra lòng kết giao.
Người tuân thủ lời hứa, sao có thể là một người xấu chứ.
Khổng Thư vội vàng đi lên, cười nói với Chu Trường Dung, "Làm phiền đạo hữu đợi lâu, không bằng chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống trước rồi từ từ nói nhé?"
Chu Trường Dung thận trọng gật đầu, "Vậy làm phiền."
"Nào có."
Hiển nhiên Chu Trường Dung biết lí do vì sao thái độ trước sau của Khổng Thư lại biến hóa to lớn như thế, nhắc tới cũng là nhờ phúc của Khổng Di.
Quả nhiên, bọn họ là đối thủ của nhau, từ chối một người thì mới có thể thân cận với một người.
Nếu Chu Trường Dung đã thành lòng muốn kết giao với một người, vậy thì sẽ không có ai mà không hắn không thể kết bạn được.
Nhanh chóng, Khổng Thư lập tức phát hiện người trước mắt này quả thực chính là người bạn trong lí tưởng của y. Không cần hứa hẹn, hơn nữa còn rất nặng tình. Rõ ràng hắn là người bị Khổng Di làm khó dễ, lại còn ở trước mặt Khổng Thư nói lời hay thay Khổng Di, đồng thời nhắc nhở Khổng Thư, người như Khổng Di mặc dù có huyết thống huynh đệ nhưng chỉ cần duy trì khách khí mặt ngoài là được, không cần thổ lộ tình cảm quá mức.
Những câu nói này Chu Trường Dung, vừa vặn chọt trúng ý nghĩ trong lòng Khổng Thư.
Đúng là y kiêng kỵ Khổng Di là bởi vì liên hệ máu mủ, không muốn làm loạn một mất một còn với Khổng Di. Dòng dõi tộc Khổng Tước ít ỏi, tuổi trẻ thì lại càng đếm trên từng đầu ngón tay. Nếu y và Khổng Di đánh tới tối mặt tối mày, sợ rằng sẽ trở thành tấm gương xấu cho các huynh đệ tỷ muội trong tộc.
"Ta cũng muốn duy trì quan hệ tốt với Khổng Di, chỉ là hắn lại dứt khoát xem ta là địch nhân. Bây giờ, địa vị của hắn ở trong tộc đã vượt qua ta nhưng vẫn không muốn gỡ bỏ khúc mắc với ta. Ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết rốt cuộc mình đã đắc tội hắn lúc nào, khiến hắn suy nghĩ như vậy." Khổng Thư cũng cảm thấy rất khó hiểu, từ nhỏ hai người bọn họ đã lớn lên cùng nhau, dù có mâu thuẫn gì thì cũng đã mỉm cười cho qua rồi.
"Có lẽ, là hắn không cam lòng chăng." Chu Trường Dung hờ hững nói, "Quanh năm sống dưới cái bóng của một người khác, tự nhiên sẽ sinh ra rất nhiều không cam lòng. Ở điểm này, yêu tộc và nhân tộc cũng không khác gì nhau."
"Ta tự hỏi bản thân đối xử với mỗi một anh chị em đều rất bình đẳng." Khổng Thư thở dài không thôi, "Bây giờ ta còn nói những cái này làm gì chứ? Đợi lần này hắn trở thành người đứng đầu cuộc thi, sau đó được gặp mặt Yêu Hoàng bệ hạ, chắc chắn trong tộc sẽ để hắn làm tộc trưởng đời tiếp theo, lúc đó, có lẽ hắn sẽ không băn khoăn với ta nữa. Ta cũng chỉ muốn cùng nhau tu hành với Tiểu Ấm, thời điểm đó xuất môn ngao du một phen, nhìn xem tầng trời Hồng Trần của nhân tộc có dáng vẻ gì?"
Tiểu Ấm trong miệng Khổng Thư, tên là Khổng Noãn, là khổng tước cái hiếm thấy trong tộc Khổng Tước, đã định hôn ước với Khổng Thư từ nhỏ.
Đối với yêu tộc mà nói, sinh sôi dòng dõi và tu hành là hai chuyện trọng đại ngang nhau. Trong cơ thể Khổng Thư có một nửa phượng hoàng huyết, nếu có thể sinh nhiều thêm mấy khổng tước con, đối với tộc Khổng Tước đều là chuyện tốt. Bởi vậy, Khổng Noãn và Khổng Thư đã định hôn ước từ lâu. Đợi đến khi tuổi tác giữa bọn họ không sai biệt lắm thì có thể bắt đầu kết làm đạo lữ.
Thời gian yêu tộc thai nghén dòng dõi quá dài, hiển nhiên phải sớm một chút mới được.
"Thật không dám giấu giếm, viên hổ phách hải trùng kia cũng là ta muốn tặng cho Tiểu Ấm." Khổng Thư nhắc đến vị hôn thê của mình, nụ cười trên mặt chân thực hơn rất nhiều, "Ta và Khổng Di tranh chấp mấy năm qua, cũng chỉ có Tiểu Ấm luôn luôn ở bên cạnh cổ vũ ta. Người trong tộc đều khuyên nàng đổi hôn ước khác, nàng đều từ chối, một mực chờ đợi ta."
"Thì ra là vậy." Chu Trường Dung trực tiếp lấy ra viên hổ phách hải trùng Khổng Thư muốn, đưa tới trước mặt Khổng Thư, "Nếu Khổng huynh nói với ta là tặng cho vị hôn thê của ngươi thì ta đã đưa ngươi từ lâu rồi."
"Việc này sao có thể quang minh chính đại nói ra chứ?" Khổng Thư có hơi thẹn thùng, có lẽ khi người trẻ tuổi nhắc đến người trong lòng đều như vậy chăng.
"Chu huynh có người trong lòng chưa?" Khổng Thư nghĩ mình đã nhắc đến người trong lòng của mình rồi thì Chu Trường Dung cũng phải nói luôn, như vậy mới xem như công bằng.
Giữa bằng hữu với nhau, chắc đều như vậy.
Nếu không tại sao người ta đều nói yêu tộc thẳng tính chứ?
Chu Trường Dung dở khóc dở cười, "Người trong lòng của ta không thích hổ phách như thế."
Không có trực tiếp trả lời.
Với cái tính của Sư Vô Cữu, nếu đưa hổ phách cho hắn, sợ là hắn sẽ bùng nổ mất, có khi còn oán giận tại sao không tặng năm mươi mấy cái gom thành một bộ mạt chược luôn.
Chu Trường Dung nghĩ tới đây, lập tức trở nên trầm tư.
Tại sao nhắc đến đề tài người trong lòng, phản ứng đầu tiên của hắn lại là Sư Vô Cữu chứ?
Có phải, có chỗ nào đó xảy ra vấn đề rồi ư?
Tác giả có lời muốn nói:
Sư Vô Cữu: Ách xì —— ai chửi sau lưng ta?
Chu Trường Dung: Khổng Thư đó, hắn nhắc đề tài.
Khổng Thư: Oan!