Chương 78:
"Đồng ý với hắn, tiểu tử lừa đảo, đây chính là tộc Khổng Tước!" Sư Vô Cữu vội vã truyền âm nói.
Thật sự là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy đến khi gặp được chẳng tốn công, thân phận người đại khí vận của Chu Trường Dung đúng là không nói chơi, chỉ ra ngoài mua đồ thôi cũng có thể dẫn người tộc Khổng Tước tự chui đầu vào lưới.
Chu Trường Dung không làm theo lời Sư Vô Cữu nói, không trực tiếp đồng ý mà ngược lại cẩn thận quan sát Khổng Thư vài lần, cười nói, "Xin lỗi, vị đạo hữu này. Bên ta mới mua nhiều đồ vật lắm, nhất thời không nhớ rõ ta đã mua cái gì, hơn nữa hôm nay ta thực sự có hơi mệt nhọc, nếu ngươi muốn, không bằng ngày mai ngươi lại tới đây, chúng ta từ từ nói chuyện."
Khổng Thư thấy Chu Trường Dung đeo mặt nạ, cũng nhìn không ra rốt cuộc đối phương có mệt hay không. Mà chỉ tốn chút công sức như vậy, yêu tộc bọn họ dễ mệt vậy sao?
Nhưng người ta đã nói như vậy rồi, cũng không phải muốn cự tuyệt, Khổng Thư chỉ có thể đồng ý.
"Một lời đã định, tại hạ Khổng Thư, ngày mai sẽ đợi đạo hữu ở chỗ này."
"Tại hạ Chu Trường Dung." Chu Trường Dung cũng thuận theo báo tên mình ra, "Đạo hữu yên tâm, nếu ngày mai ta không đến, ngươi cứ trực tiếp đến tộc Ô Nha tìm ta là được."
Dứt lời, Chu Trường Dung mới xoay người cùng Sư Vô Cữu rời đi.
"Anh, sợ là người này muốn nâng giá gốc!" Mấy huynh đệ bên cạnh Khổng Thư nhịn không được nói.
Đang yên đang lành, rõ ràng có thể bán ngay ngày hôm nay mà không bán, khẳng định không có ý tốt.
"Hắn ra tay xa hoa như vậy, sao có thể nâng giá chỉ vì một viên hổ phách kém nhất?" Khổng Thư lắc đầu một cái, vẻ mặt lộ ra nghi hoặc, "Ngược lại lúc nãy khi hắn nhìn ta, khiến ta cảm thấy có hơi quái lạ."
Trực giác của Khổng Thư từ trước đến giờ đều không sai, mà vừa rồi bị Chu Trường Dung quan sát, cảm giác giống như bị thiên địch theo dõi vậy, khiến y rất bất an.
Nhưng y là tộc Khổng Tước, huyết thống cao quý, có mấy ai có thể khiến cho y bất an như vậy chứ?
Khổng Thư chỉ nghi ngờ một lát rồi lại không suy nghĩ thêm nữa, e rằng chỉ là ảo giác của bản thân thôi.
"Sao ngươi không đáp ứng hắn?" Sư Vô Cữu hơi khó hiểu, hắn đã cố ý nói cho Chu Trường Dung biết đó là khổng tước rồi mà!
"Vừa nãy ta mới nhìn một chút, trang phục hắn mặc không tầm thường, hơn nữa trong ba người bọn họ hắn là người dẫn đầu." Chu Trường Dung cười trả lời, "Hai người bên cạnh hắn kia, hẳn cũng là người tộc Khổng Tước."
"Ừa, chẳng qua người ở giữa có huyết thống khổng tước tinh khiết nhất." Sư Vô Cữu khẳng định nói.
"Tộc Khổng Tước từ trước đến giờ kiêu ngạo, loại thi đấu này cũng không có mấy ai để ý. Ta thấy người tộc Khổng Tước nói chuyện vừa nãy tướng mạo xuất chúng, phỏng chừng có liên quan đến cuộc thi hoa hậu. Bởi vậy, hắn hoặc là Khổng Di, hoặc là Khổng Thư. Nhưng nghe nói Khổng Di đã là cấp bậc yêu tôn, sao có thể tự mình chạy đến nơi như hải thị mua một viên hổ phách chứ? Hơn nữa, trên mặt người nọ còn mang theo nét u buồn, vì vậy chắc tám chín phần mười người trước mắt kia là Khổng Thư."
"Điều đó có liên quan gì đến việc ngươi từ chối hắn?" Sư Vô Cữu sửng sốt trong phút chốc, "Nếu ngươi đồng ý, tất cả đều dễ bàn."
"Chỉ là một viên hổ phách, với tính cách của tộc Khổng Tước sao có thể bắt chuyện với ta?" Chu Trường Dung chậm rãi lắc đầu, "Ta bảo hắn ngày mai lại tới, chỉ để gây lòng tò mò trong hắn mà thôi. Nếu ngày mai hắn đến, ta cũng không dễ dàng bán hổ phách cho hắn. Vất vả lắm mới đụng trúng một khổng tước ngốc nghếch, sao ta có thể dễ dàng buông tha chứ? Vô Cữu ngươi cứ yên tâm, nếu tộc Khổng Tước có liên quan tới manh mối về kí ức của ngươi, chắc chắn ta sẽ điều tra rõ ràng."
Chu Trường Dung dám nói như vậy, nhất định rất có lòng tin. Chỉ là Sư Vô Cữu lại không nhịn được thắp cho khổng tước nọ một ngọn nến, xem ra khổng tước kia chạy không thoát rồi.
Ui, đúng là đồ ngốc.
Không phải chỉ vừa mới bị tộc nhân thay thế tham gia dự thi hoa hậu sao, vậy thì cứ an ổn ngốc ở nhà đi là được rồi. Kết quả yên ổn không chịu còn tùy tiện đi dạo loạn, gặp phải Chu Trường Dung, đó mới gọi là thảm thật sự!
"Ngươi nói Khổng Thư mang người đến hải thị?" Khổng Di nhìn báo cáo của thủ hạ, chậm rãi suy tư, "Hắn có mua thứ gì không?"
"Không có. Hắn muốn mua một viên hổ phách hải trùng, thế nhưng đã bị người ta mua trước. Người kia nói hôm nay hắn mua đồ mệt rồi, nếu Khổng Thư muốn mua, vậy ngày mai lại tới."
"Mặc kệ Khổng Thư muốn mua cái gì, các ngươi đều phải mua về trước cho ta, bất kể giá nào, hiểu chưa?" Khổng Di nghiêm túc dặn dò.
Được Khổng Thư coi trọng, tuyệt đối là đồ tốt. Dù trước mắt không nhìn ra tốt xấu gì nhưng chắc chắn sau này sẽ có tác dụng lớn. Bây giờ Khổng Di ở trong tộc có thể được xưng là nói một không nói hai, đã hưởng qua tư vị như vậy thì nào có thể nguyện ý trở lại như trước đây? Vì vậy, gã phải phòng bị Khổng Thư chặt chẽ, tuyệt đối không thể để y có ý tưởng vùng vẩy gì nữa.
"Vâng."
"Khổng Thư à Khổng Thư, tại sao ngươi không thể an ổn nhận mệnh đi?" Thời điểm Khổng Di ở một mình, nhịn không được tự nhủ.
Khổng Di ngồi một mình trong phút chốc rồi chậm rãi lấy ra một bức tượng gỗ.
"Chuyện ngươi nói lúc trước, ta đồng ý, nhưng mà ta cũng có một điều kiện..."
Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu vừa mới trở lại nơi ở, lập tức nhìn thấy các tộc nhân hai tộc Ô Nha và Ma Tước tập hợp trước cửa phòng bọn họ, đầy mặt lo lắng.
"Các ngươi ở đây làm gì?" Chu Trường Dung mở miệng hỏi.
"Tốt quá rồi, hai người đã về rồi."
"Là như vầy, vừa nãy bên phía thi đấu đến truyền tin, bảo muốn mời tuyển thủ dự thi cùng nhau đến dự một bữa tiệc, có chuyện phải thương lượng. Bởi vậy chúng ta mới lập tức chạy tới đây thông báo nhưng hai vị lại không ở, chúng ta chỉ có thể chờ ở chỗ này."
"Vậy khi nào tham gia?"
"Ngay đêm nay."
Gấp vậy sao? Xem ra thật sự có việc quan trọng, nếu không sẽ không gấp như thế. Chẳng trách người hai tộc Ô Nha và Ma Tước sốt ruột.
"Ta biết rồi, hôm nay ta và Vô Cữu sẽ tới, có vấn đề gì cần chú ý, các ngươi có thể nói thử xem." Chu Trường Dung rất phối hợp.
Người hai tộc nhanh chóng nói hết những chuyện cần phải kiêng kỵ, Chu Trường ghi nhớ từng cái một.
Sư Vô Cữu thì hoàn toàn không để ý đến những vấn đề này, ngược lại chỉ cần Chu Trường Dung nhớ kỹ là được.
Đến buổi tối, hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu đi dự tiệc. Tiệc rượu tổ chức quá gấp, hơn nữa trước đó cũng không để lộ bất kì tin tức gì ra ngoài, vẻ mặt của những người tộc điểu khác cũng mang theo nghi hoặc.
Nhưng mà phải nói, người dự thi đeo khăn che mặt hoặc mặt nạ như Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu thật sự không ít. Trước khi cuộc thi chính thức bắt đầu, mọi người đều muốn giữ lại chút cảm giác mới mẻ.
Bởi vậy, nhìn qua rất giống như một buổi dạ tiệc hóa trang.
Chu Trường Dung không khỏi cảm thấy hơi buồn cười, nhưng cũng có chút ước ao cuộc sống thản nhiên tự đắc như yêu tộc. So với tranh đấu, hiển nhiên cuộc sống bình yên an bình như vậy càng khiến lòng người yêu thích hơn, dù là yêu tộc hay là nhân tộc, có mấy ai muốn tranh đấu mãi đâu?
Chỉ là phong thái của một số người, dù có đeo mặt nạ hay khăn che mặt cũng không thể che chắn nổi. Thí dụ như Sư Vô Cữu vậy, dù hắn đeo mặt nạ nhưng một thân khí độ của hắn lại không phải là thứ thuộc về người bình thường.
Sư Vô Cữu vừa tới yến hội, lập tức có không ít tầm mắt của người dự thi bắn chíu về phía hắn, hận không thể xuyên thấu qua lớp mặt nạ nhìn rõ gương mặt thật của Sư Vô Cữu.
Đối mặt với kiêng kỵ của nhiều người như vậy, quả thực toàn thân Sư Vô Cữu đều là vui sướng, vênh đến vui vẻ.
Trước đây ở tầng trời Thị Phi, tầng trời Hồng Trần gì gì đó, đều chỉ có mấy người lớn lên vớ va vớ vẩn, dù hắn có đẹp hơn nữa thì trong lòng cũng luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Bây giờ lại không giống như vậy, hầu hết ở đây đều là đại mỹ nhân, nhưng hắn vẫn là người xuất sắc nhất trong số đó, có thể không vui, không kích động sao?
So với một đám xấu xí thì có ích gì, muốn so thì dĩ nhiên phải so với người đẹp mới gọi là so.
Không lâu sau, đã có người chậm chậm thong thả đến gần Sư Vô Cữu, ý đồ tìm hiểu chút tin tức. Tỷ như lúc Sư Vô Cữu tranh tài thì dự định mặc quần áo màu gì, để bọn họ tránh né vân vân. Hay hoặc giả là trong ngày thường Sư Vô Cữu làm thế nào bảo dưỡng chăm sóc bản thân, hiệu quả Mỹ Dung Đan nào tốt, bọn họ cũng có thể mua một ít về ăn thử.
"Mấy cái đó chỉ là ngoại vật mà thôi." Khẩu khí Sư Vô Cữu không nhỏ, "Chỉ cần trời sinh quyến rũ, mấy thứ đồ bảo dưỡng đó chẳng qua cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, ngay cả nhân loại nếu gặp mọi chuyện trôi chảy, vạn sự như ý, tinh thần phấn chấn thì nhan sắc cũng đẹp thêm mấy phần, huống chi là chúng ta?"
Nói thì nói như thế, nhưng mà có ai mỗi ngày đều vui vẻ được đâu?
Dù là Sư Vô Cữu, chẳng phải cũng mới gặp phải đả kích trọng đại đó sao? Nhưng chỗ tốt của Sư Vô Cữu là hắn không nhớ dai. Chuyện dù có lớn bằng trời sập thì chỉ cần trôi qua một đoạn thời gian là hết, năng lực điều chỉnh tâm tình của hắn không phải nói đùa.
Chu Trường Dung âm thầm cười trong lòng, Vô Cữu trả lời vấn đề của người ta như vậy, nghe vào trong tai người ta có khác gì đang khoe khoang đâu chớ?
"Vị đạo hữu này nói chuyện cũng có mấy phần đạo lý, chỉ là tộc điểu chúng ta bình thường phải bận rộn rất nhiều điều, muốn mọi việc trôi chảy, sợ là không dễ dàng như vậy." Đúng như dự đoán, lập tức có một điểu tộc không cam lòng, trực tiếp xuất hiện phản bác.
"Đúng vậy, các hạ không phải người trong điểu tộc, chắc hẳn ngày thường không cần phải lo lắng công việc hàng ngày, dĩ nhiên sắc mặt mới tốt như thế."
Vốn Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu là ngoại viện được mời tới, vẻ ngoài của tộc nhân tộc Ma Tước và Ô Nha chẳng lẽ bọn họ còn không biết? Chỉ là không biết tu luyện từ nơi nào, vậy mà ngay cả nửa điểm tin tức cũng không chịu tiết lộ ra ngoài.
"Đó là do các ngươi không biết điều tiết bản thân." Sao Sư Vô Cữu có thể để bọn họ bác bỏ dễ dàng như vậy, "Đợi một lát ta dạy cho các ngươi chơi một trò chơi, bảo đảm giúp các ngươi tâm tình sảng khoái, chỉ cần bốn người là chơi được."
Chu Trường Dung bất đắc dĩ đỡ trán.
Hắn không nên làm thêm cho Sư Vô Cữu mấy bộ mạt chược.
Cũng may tiệc rượu tổ chức gấp, không để trống quá nhiều thời gian cho người dự thi, nếu không sợ là Sư Vô Cửu sẽ trực tiếp lôi kéo người ta chơi mạt chược mất.
Sư Vô Cữu khá tiếc nuối kéo Chu Trường Dung ngồi xuống, đã lâu lắm rồi hắn không được xoa mạt chược, có hơi ngứa tay. Mà ba tỷ muội đang ở trong Sổ Sinh Tử không thể tùy tiện xuất hiện, nếu không sẽ bị yêu tộc trông chừng ngay lập tức.
Ui, cô quạnh quá đi.
"Yến hội lần này tổ chức quá gấp, ta cũng biết trong lòng mọi người chắc chắn có điều thắc mắc." Người đứng nói chuyện ở phía trên vừa vặn là trưởng lão nhánh chính của tộc Giao Nhân, tu vi đã đạt đến cấp bậc yêu tôn, thêm vào già đời, bối phận cao, đi lên nói chuyện cũng không có người xen vào.
"Tộc Giao Nhân bọn ta cũng vừa nhận được tin tức." Trưởng lão tộc Giao Nhân cũng không cố làm ra vẻ bí ẩn, trực tiếp nói rõ vấn đề, "Yêu Hoàng bệ hạ sắp xuất quan, bệ hạ truyền ý chỉ, nói muốn nhìn nhóm yêu tộc nhân tài mới xuất hiện trong vạn năm nay của chúng ta. Vừa vặn hội thi đấu của chúng ta cũng được tổ chức trong quãng thời gian này, vì vậy người đứng đầu giải thi lần này sẽ cùng bọn ta đi bái kiến bệ hạ."
Tiếng nói vừa dứt, những người dự thi dồn dập kích động.
Đó chính là Yêu Hoàng bệ hạ đó!
Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu liếc mắt nhìn nhau một cái, cảm thấy thời cơ này có hơi không phù hợp. Hơn nữa, hai người bọn họ cũng không sốt ruột đi gặp Ngọc Sương, dù sao trưởng lão Ngọc Tư Chu Trường Dung cũng đã gặp qua.
Mục đích hiện giờ của bọn họ, chủ yếu vẫn là tìm lại kí ức và thân thế cho Sư Vô Cữu. Vào lúc này, nếu Sư Vô Cữu bại lộ quá sớm, sợ là sẽ chọc phải một mớ phiền phức.
Nhưng nhìn từ một góc độ khác mà nói, có lẽ đây cũng là một cơ hội.
Địa vị của trưởng lão Ngọc Tư và Yêu Hoàng Ngọc Sương tại tầng trời Tiêu Dao rất cao, nếu như có được sự giúp đỡ của bọn họ, muốn tìm ra kí ức cùng lai lịch của Sư Vô Cữu sẽ dễ dàng đơn giản hơn rất nhiều.
Nguy hiểm này, rốt cuộc là mạo hay không mạo, vẫn cần phải cân nhắc cẩn thận.
Khổng Di ngồi trong tiệc rượu, nghe thấy lời trưởng lão tộc giao nhân nói, ngược lại thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng xảy ra một số chuyện khác với gã nhìn thấy trong mơ nhưng đại sự thì vẫn xảy ra như nhau.
Nếu không thể gặp mặt Yêu Hoàng, gã đi tham gia một giải đấu như thế làm gì?
"Muốn gặp mặt Yêu Hoàng bệ hạ thì phải thận trọng. Bởi vậy, thi đấu lần này ngoại trừ những chương trình trước đây thì có thể nhiều hơn mấy quy trình, không chỉ dung mạo khí độ, mà tu vi tâm tính cũng phải thử thách toàn diện, cuối cùng đến buổi chung kết mới công bố người đứng đầu. Đương nhiên, giám khảo của cuộc thi lần này, đều sẽ do người trong vương thất nhánh chính Giao Nhân đảm nhiệm, chắc chắn không có bất kỳ bất công nào."
Tộc Giao Nhân cũng đã phái người trong vương thất ra làm giám khảo rồi, những người dự thi đương nhiên cũng không còn gì để dị nghị.
Chẳng trách yến hội lần này lại đột nhiên tổ chức khẩn cấp như vậy, thì ra là vì việc này.
Khổng Thư không phải người dự thi, không tới tham gia bữa tiệc, nhưng cũng không có nghĩa là y không có cách để hỏi thăm.
Đợi đến nghe nói người đứng đầu thi đấu lần này sẽ được gặp mặt Yêu Hoàng bệ hạ, phản ứng đầu tiên trong lòng Khổng Thư chính là "Hẳn là Khổng Di đã biết việc này từ trước?"
Nếu không thì phải giải thích tại sao đột nhiên Khổng Di lại muốn thay thế y tham gia tranh tài như vậy?
Chỉ là việc này nói đến thì không có chứng cứ, ngay cả y cũng không tin phán đoán của mình thì làm sao người khác có thể tin?
Trong lòng Khổng Thư chợt sinh ra chút kinh hoảng.
Nếu như đối thủ của mình thật sự có thể biết trước tương lai, vậy y còn có mấy phần thắng?
Tiệc rượu kết thúc, không còn ai nguyện ý bồi Sư Vô Cữu chơi mạt chược. Bọn họ phải nâng cao thực lực, dự định trở về chăm chỉ tu luyện, hoặc là chuẩn bị trang phục cho bản thân, lỡ đâu bọn họ cũng có cơ hội chiến thắng được gặp mặt Yêu Hoàng thì sao?
"Hai vị chậm đã." Khổng Di trực tiếp gọi hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu lại.
Vốn gã định dặn dò thủ hạ đi mua hổ phách trong tay Chu Trường Dung, nhưng không ngờ có thể vừa vặn đụng phải trong tiệc rượu lần này, vậy thì dứt khoát tự mình mua luôn.
"Tại hạ Khổng Di. Hôm nay biết huynh trưởng Khổng Thư của ta yêu thích một viên hổ phách hải trùng, nên đặc biệt đến đây thay huynh trưởng cầu lấy." Khổng Di ở trước mặt người ngoài bày ra bộ dạng anh em tốt.
Chu Trường Dung thấy Khổng Di lớn lên cũng coi như không tầm thường, chỉ nói riêng về dung mạo, ngược lại có thể bất phân cao thấp với Khổng Thư. Chỉ là ánh mắt nhìn người khác của Khổng Di thật sự quá giả tạo, bản thân Chu Trường Dung là tay lừa đảo lão luyện, sao có thể không nhìn ra người khác hư tình giả ý?
"Buổi chiều hôm nay ta đã nói rõ với huynh trưởng nhà ngươi, việc này ngày mai lại nói. Các hạ làm điều thừa, không cần phải như vậy." Chu Trường Dung nói thẳng lời từ chối.
"Lúc thường huynh trưởng bận rộn nhiều chuyện, ta làm đệ đệ của hắn mà hổ thẹn trong lòng, bởi vậy muốn mua ít đồ nhận lỗi, cũng là tấm lòng thành của ta." Khổng Di tiếp tục khuyên nhủ.
"Vậy các hạ chọn nhà khác đi." Chu Trường Dung nghiêm túc trả lời, "Có rất nhiều nơi bán hổ phách. Người khác thì ta không biết, nhưng con người của ta đã nói là làm. Nói ngày mai bán cho hắn thì ngày mai mới bán. Ta còn có việc, đi trước một bước."
Dứt lời, Chu Trường Dung kéo Sư Vô Cữu đi, không hề để lại cho Khổng Di chút mặt mũi nào.
Trên mặt Khổng Di mang ý cười nhưng trong lòng đã chém giết Chu Trường Dung đến bảy, tám lần. Gã ở tộc Khổng Tước đã không còn ai dám không nể mặt gã như thế, không ngờ lại có một tiểu yêu vô danh chẳng biết đến từ đâu đến, ngược lại dám hạ nhục gã.
Ngày sau còn dài, cứ chờ mà xem.
"Cùng là tộc Khổng Tước, trái lại ngươi đối với tên kia không khách khí chút nào." Sư Vô Cữu nở nụ cười.
"Người tên Khổng Di này mang đến cho ta cảm giác rất không tốt." Chu Trường Dung nói rõ ràng mười mươi, "Thật ra ta không chán ghét người ngốc, người ngốc cũng có người ngốc tốt." Tỷ như Sư Vô Cữu, dốt nát lại ngu ngốc, nhưng tâm tính thiện lương, làm người chính trực, là một người có thể thâm giao. Hay như Trần Hóa Vũ, tuy thực lực không mạnh nhưng làm một người bạn không có gì để chê, không chỉ giúp bạn bè che giấu bí mật mà còn có thể cùng bạn bè vào sinh ra tử.
"Giao du với người thông minh cũng rất tốt, bởi vì người thông minh vừa nói đã hiểu." Chu Trường Dung mỉm cười, "Chỉ là, ta ghét nhất là người tự cho mình thông minh. Khổng Di này, nếu thật sự muốn cầu hổ phách tặng huynh trưởng thì lén lút tìm ta nói là được, hà tất phải nói trước mặt mọi người? Hơn nữa, hắn cũng nói, chỉ là một viên hổ phách, không phải đồ vật gì quan trọng, đáng để hắn tự mình ra tay sao? Khổng Thư bị hắn thay thế vị trí, không vui cũng là chuyện đương nhiên, nhưng bị hắn nói như vậy thì lại trở thành lỗi của Khổng Thư."
Phàm là người biết chút lễ phép, có chút tình anh em với Khổng Thư đều không làm như vậy.
Nếu là thiếu niên không hiểu chuyện, không hiểu nhân tình lõi đời thì thôi đi, nhưng Khổng Di đã là người có tiền đồ nhất trong tộc Khổng Tước, hơn nữa còn nổi tiếng ở bên ngoài, nếu nói ngay cả chút lí lẽ ấy gã cũng không hiểu thì đúng là đang kể chuyện cười.
"Đương nhiên, còn có điều quan trọng hơn." Chu Trường Dung nhìn về phía Sư Vô Cữu, "Quan hệ ác liệt giữa Khổng Thư và Khổng Di đã là chuyện quá rõ ràng, nếu ta xem trọng Khổng Thư thì sao có thể giao dịch với Khổng Di?"
"Cũng có lý." Tiểu tử lừa đảo rất biết nhìn người, nếu hắn không thích Khổng Di thì cũng chứng minh chắc chắn Khổng Di có vấn đề, "Nhưng mà Ngọc Sương tiểu nhi đột nhiên muốn xuất quan vào lúc này, ngược lại khiến ta có chút bất an. Đừng nói là tên Ngọc Tư kia nhận ra gì đó rồi chăng."
"Không hẳn." Chu Trường Dung cũng không tiện giải thích rõ, "Mà thời gian gần đây quả thật hơi rối loạn. Yêu Hoàng Ngọc Sương xuất quan vào lúc này, chắc chắn có đại sự phát sinh."
"Vậy ta đi xem xem sao." Hai mắt Sư Vô Cữu đột nhiên sáng lên, "Vừa lúc, ta cũng muốn nhìn xem Ngọc Sương bây giờ đã lớn thành hình dáng gì rồi?"
Mặc dù Chu Trường Dung đã quen với Sư Vô Cữu "Thần lai nhất bút" nhưng vẫn bị Sư Vô Cữu dọa sợ.
[Thần lai nhất bút: Mô tả một người có khả năng truyền cảm hứng và có thể làm những điều khiến mọi người kinh ngạc.]
Hắn còn đang muốn tránh làm sao để Sư Vô Cữu không gặp mặt Ngọc Sương thì Sư Vô Cữu đã muốn chủ động gặp mặt Ngọc Sương?
Thứ lỗi cho Chu Trường Dung thật sự không hiểu được suy nghĩ này.
"Bây giờ ngươi đi gặp hắn, lỡ đâu bị Ngọc Tư phát hiện ra rồi xem là địch nhân thì ngươi làm gì?" Chu Trường Dung nhịn không được hỏi.
"Không bị phát hiện là được rồi?" Sư Vô Cữu tự có logic của chính mình, "Hơn nữa, Ngọc Sương đã giữ vị trí Yêu Hoàng, ta phải đi xem coi hắn có xứng với vị trí này hay không chứ."
Dù người ta không xứng thì bây giờ ngươi cũng không thể làm Yêu Hoàng nữa đâu.
Chu Trường Dung đè câu nói này ở trong lòng không phun ra ngoài.
"Đúng rồi, ngươi có muốn đặc sản gì không?" Sư Vô Cữu cũng lười làm rõ phức tạp luẩn quẩn trong lòng Chu Trường Dung, "Ngọc Sương là linh ngọc thành tinh, dù chỉ là linh ngọc trên người hắn thì cũng có mười phần linh khí, là thứ tốt hiếm có. Tu vi ngươi bây giờ đã hơi buông lỏng, mặc dù yêu khí bên trong yêu tộc không gây trở ngại gì cho ngươi nhưng cũng không trợ giúp được gì. Ngược lại linh ngọc trên người Ngọc Sương có thể trợ giúp ngươi tu hành."
"Vậy thì tùy tiện mang về cho ta một khối đi." Chu Trường Dung nghe Sư Vô Cữu nói như vậy là đã biết Sư Vô Cữu không đi không được.
Người để ý đến lai lịch thân phận của mình nhất chính là Sư Vô Cữu. Dù trong miệng hắn nói không thèm để ý, nhưng chưa chắc trong lòng lại nghĩ như vậy. Thậm chí, ở trong tiềm thức, Sư Vô Cữu vẫn xem chính mình là Yêu Hoàng. Hắn muốn đi gặp xem Yêu Hoàng sau này như thế nào, cũng là một loại nhận thức.
"Đợi tin tốt của ta là được." Sư Vô Cữu vỗ vỗ vai Chu Trường Dung, "Yên tâm, thực lực bản tọa cao cường, dù bị bọn họ phát hiện cũng không đánh lại ta."
"Nếu Vô Cữu ở nơi đó bị người phát hiện, chỉ sợ ta cũng giấu không được bao lâu." Chu Trường Dung lùi một bước để tiến hai bước, nói thẳng, "Bây giờ chúng ta có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục. Nếu Vô Cữu bị người bắt, chắc chắn ta sẽ đi cứu ngươi."
"Xùy xùy xùy, ngươi nói mấy cái này làm gì?" Sư Vô Cữu nghe xong sắc mặt trực tiếp biến đen, "Thôi thôi, ta sẽ cẩn thận một chút, bảo đảm không bị phát hiện được chưa."
Sư Vô Cữu đúng là thích mềm không thích cứng.
Nếu Chu Trường Dung trực tiếp bảo hắn cẩn thận một chút, chắc chắn Sư Vô Cữu sẽ xem như gió thổi bên tai. Nhưng nếu Chu Trường Dung nói Sư Vô Cữu bị bắt thì hắn sẽ đi cứu người trước thì ngược lại Sư Vô Cữu sẽ ngượng ngùng.
Nếu ngay cả hắn cũng bị bắt thì tiểu tử lừa đảo chính là đồ ăn dâng tới cửa!
Thấy Sư Vô Cữu thật sự đặt lời nói của mình ở trong lòng, cuối cùng Chu Trường Dung cũng coi như được thở phào nhẹ nhõm.
Sư Vô Cữu nói được làm được.
Tầng trời Tiêu Dao, cung Yêu Hoàng.
"Trưởng lão, hà tất gì ngài phải đợi ở đây? Nếu bệ hạ xuất quan, chúng ta sẽ lập tức tới bẩm báo cho ngài."
Đối với rất nhiều yêu tộc mà nói, đại trưởng lão yêu tộc Ngọc Tư so với Yêu Hoàng còn quý trọng hơn rất nhiều. Vị trí Yêu Hoàng, đặt ở mười ngàn năm trước, đó chính là một tấm bùa đòi mạng, ai giữ thì chết. Mãi tới khi cháu đích tôn của đại trưởng lão tu hành thành công, leo lên vị trí Yêu Hoàng mới coi như cuộc tranh chấp vị trí Yêu Hoàng được ổn định lại.
Mà đa số những chuyện này đều nhờ có đại trưởng lão yêu tộc Ngọc Tư.
"Ta nhàn rỗi không có chuyện gì nên ở đây một lát." Ngọc Tư lắc đầu một cái, ngược lại dặn dò những thủ vệ lui xuống nghỉ ngơi trước, "Ngọc Sương xuất quan, yêu khí trên người nó đại thành, sợ là các ngươi sẽ không chịu nổi, hay là lui xuống trước đi."
"Đa tạ trưởng lão."
Kỳ thực những thủ vệ phòng thủ bên ngoài cũng đã có chút không chịu nổi, bọn họ đã liên tục thay đổi vài nhóm người, một khi không chịu nổi thì lập tức đổi sang nhóm mới. Có điều đối với bọn họ mà nói, yêu lực Yêu Hoàng càng mạnh cũng mang ý nghĩa yêu tộc sẽ càng thêm vững vàng, dù có chút khó chịu thì trong lòng cũng tình nguyện.
Ngọc Tư thấy cháu đích tôn vẫn còn chưa xuất quan, lấy ra một ít rượu và trái cây từ trong giới tử không gian, chậm rãi chờ đợi ở bên ngoài.
Mặc dù yêu lực cháu trai đại thành cũng có thể xưng tụng là đệ tử xuất sắc nhất trong tộc bọn họ. Chỉ là so với thực lực Yêu Hoàng thì vẫn có chút yếu kém không bằng.
Bên trong tầng trời Tiêu Dao bọn họ sắp xuất thế bí tàng, nếu thực lực Yêu Hoàng không đủ, sợ là khó có thể ổn định bốn phương.
Tác giả có lời muốn nói:
Sư Vô Cữu: Tác giả, ngươi phải ngẫm lại đi, đã đến lúc này rồi mà thực lực của nhóc lừa đảo vẫn có một tí như thế, ngươi phải để hắn nhanh chóng trở nên mạnh mẽ đi chứ, nếu không tinh thần của bản tọa cứ phải hoảng loạn mãi.
Tác giả: ... Hắn đã ăn ngươi muốn no nê rồi, ngươi còn lo lắng cho hắn?