Chương 77:

Khổng Di đích thực là người được trời cao chăm sóc.

Xuất thân cao quý, tư chất xuất chúng, trưởng bối coi trọng.

Nếu thật sự phải nói có chỗ nào thiếu sót thì chính là bên cạnh gã còn có một Khổng Thư xuất thân cao quý hơn gã, tư chất càng xuất chúng hơn gã, đồng thời càng được trưởng bối coi trọng hơn.

Cùng là nhánh chính tộc Khổng Tước, để phán đoán tư chất tốt hay xấu thường sẽ chiếu theo lượng tinh huyết phượng hoàng bên trong cơ thể mà phân chia. Trong cơ thể có càng nhiều tinh huyết phượng hoàng thì chứng minh tư chất càng tốt, thậm chí lông đuôi khi xòe ra sẽ càng trở nên hoa mỹ.

Tinh huyết phượng hoàng bên trong cơ thể Khổng Di không sai biệt lắm có ba phần mười, là người có tư chất xuất chúng trong số người cùng thế hệ. Nhưng lượng tinh huyết phượng hoàng bên trong cơ thể anh họ Khổng Thư lại đạt tới năm phần mười. Bởi vì có huyết thống bán phượng hoàng, thậm chí Khổng Thư còn có thể sử dụng một số pháp thuật độc nhất của phượng hoàng.

Có Khổng Thư tồn tại, tuy các trưởng bối cũng rất sủng ái Khổng Di, nhưng sủng ái và coi trọng lại hoàn toàn khác nhau.

Tuy Khổng Di không cam tâm, lại chẳng thể làm gì. Bởi vì tư chất cùng huyết thống, là hai rãnh nước không thể vượt qua vắt ngang bên trong yêu tộc. Muốn vượt qua, đó không phải là một chuyện đơn giản có thể hoàn thành.

Vốn Khổng Di cho rằng, mọi chuyện sẽ tiếp tục kéo dài như vậy. Đợi thời gian trôi qua, gã có thể buông xuống nỗi không cam trong lòng, bản thân theo đó sẽ an tâm tu luyện. Nhưng mọi chuyện dần bắt đầu thay đổi kể từ khi gã mơ được giấc mơ kia.

Từ lúc bắt đầu, giấc mơ của Khổng Di luôn đứt quãng, hơn nữa mơ tới đều là cảnh tượng tương lai Khổng Thư công thành danh toại. Khổng Di cho rằng điều này là do bản thân ngày nghĩ đêm mơ mà ra.

Nhưng dần dần, giấc mơ của gã cũng càng ngày càng rõ ràng, ngay cả địa điểm Khổng Thư chiếm được cơ duyên, gã gần như đều có thể thấy rõ. Cảnh tượng trong mộng cũng càng ngày càng nhiều, nhiều đến nỗi khiến Khổng Di ngủ không yên.

Đột nhiên có một ngày, Khổng Di phát hiện, chuyện trong mộng bỗng trở thành sự thật!

Ở trong mơ, Khổng Di nhìn thấy Khổng Thư được lão tộc trưởng tặng cho một cái quạt lông vũ, bên trên quạt lông vũ được bện từ rất nhiều lông phượng hoàng, người của tộc Khổng Tước có thể phát huy uy lực của nó đến mức lớn nhất.

Sau đó, Khổng Di thật sự nhìn thấy Khổng Thư được trưởng lão đưa cho cây quạt đó.

Khổng Di lập tức phản ứng lại.

Hình như gã đã chiếm được một bảo tàng khổng lồ mà gã không biết, đợi đến khi tỉnh lại thì lập tức rơi vào trạng thái mừng như điên.

Mượn mộng cảnh, Khổng Di không ngừng chiếm được rất nhiều tài nguyên không nên thuộc về mình, mà Khổng Thư không có những cơ duyên bên ngoài này trợ giúp, tu vi cũng trở nên trì trệ.

Cho đến khi Khổng Di hấp thu được tinh huyết phượng hoàng, tinh huyết phượng hoàng bên trong cơ thể cũng đạt tới năm phần mười, lực chú ý của các trưởng lão trong tộc cũng dần dần chuyển từ trên người Khổng Thư sang Khổng Di.

Bây giờ, Khổng Di thay cho Khổng Thư tham gia cuộc thi hoa hậu.

Giải thi đấu trăm năm một lần, tộc Khổng Tước chính là khách quen với giải quán quân. Pháp bảo ban thưởng cho giải thi đấu cũng thường được tộc Khổng Tước mang đi, từ nhỏ Khổng Di đã nhìn quen, cũng không cảm thấy có gì đặc biệt. Thứ hấp dẫn Khổng Di, là một thứ khác.

Ở trong mơ, gã nhìn thấy Yêu Hoàng Ngọc Sương xuất quan, từ trên xuống dưới yêu tộc đều hào hứng ăn mừng. Vừa vặn, người đứng đầu cuộc thi hoa hậu lần này sẽ được Yêu Hoàng triệu kiến, được Yêu Hoàng bệ hạ thưởng tặng.

Trong mộng, thứ Khổng Thư được Yêu Hoàng Ngọc Sương thưởng tặng là một sợi linh vũ của Thánh Yêu Hoàng Đại Đế!

Thánh Yêu Hoàng Đại Đế, là phượng hoàng mạnh mẽ nhất từ xưa tới nay, tu vi càng đạt tới cấp độ chuẩn thánh. Lúc ngài còn sống, cũng là yêu tộc cường đại nhất. Chỉ một sợi linh vũ của ngài cũng đã đủ để thay thế cho toàn bộ lông vũ của phượng hoàng khác.

Trong mộng, sau khi Khổng Thư nhận được sợi linh vũ kia, đem đi rèn luyện, ngưng luyện ra một tia chân huyết, dung nhập vào bên trong cơ thể, cuối cùng thậm chí trên người Khổng Thư còn xuất hiện hiện tượng phản tổ, có thể hóa thành phượng hoàng bay lượn trong khoảng thời gian ngắn. Sau đó, lập tức được chỉ định trở thành tộc trưởng đời kế tiếp cho tộc Khổng Tước, phong quang vô hạn.

[Hiện tượng phản tổ đề cập đến sự di truyền một số tính trạng của tổ tiên ở một số sinh vật.]

Sau khi Khổng Di tỉnh mộng, lập tức vận dụng bản lĩnh toàn thân, thậm chí không tiếc sử dụng những tài nguyên lúc trước mình lấy được, cứ thể nâng cao tu vi bản thân lên đến cấp bậc Yêu Tôn, lúc này mới thay thế cho Khổng Thư đã báo tên dự thi xong.

Sợi linh vũ của Thánh Yêu Hoàng Đại Đế, đã định là của gã rồi!

Một bên khác.

Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu được sắp xếp vào phòng ở đặc biệt dành cho người dự thi.

Vì hai tộc Ô Nha và Ma Tước không muốn để lá bài tẩy của bọn họ bại lộ quá sớm nên đã mang đến cho Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu mặt nạ, đợi tới thời điểm tranh tài thì hót lên một tiếng kinh người, thanh danh triệt để khai hỏa.

Dù sao so với một mỹ nhân từ trước tới nay chưa bao giờ gặp mặt qua với một mỹ nhân mà mọi người đã nhìn quen thì lực sát thương hoàn toàn không giống nhau.

"Với nhan sắc của bản tọa, dù bọn hắn có nhìn mỗi ngày thì vẫn là đệ nhất như thường thôi." Sư Vô Cữu đối với chút tâm tư nhỏ như vậy cũng khịt mũi coi thường, chẳng qua được người nhờ vả, hết lòng vì người khác nên Sư Vô Cữu vẫn còn một tí lòng trách nhiệm.

"Vô Cữu, chi bằng chúng ta ra ngoài đi dạo đi." Chu Trường Dung dời đề tài, "Bên ta mới nhìn một chút, phần lớn tộc điểu đều chọn người trong tộc tới tham gia, tình cờ có mấy ngoại viện, cũng toàn là hồ yêu và hoa yêu, ngược lại không gì đặc biệt mới mẻ. Ngược lại là nơi tổ chức thi đấu, ta cảm thấy khá thú vị."

Nơi tổ chức thi đấu hoa hậu thế mà không đặt ở trên mặt đất mà là ở dưới đáy biển.

Phụ trách tổ chức cuộc thi hoa hậu lần này không phải tộc điểu, mà là tộc giao nhân. Dù sao nếu để tộc điểu phụ trách tổ chức thì cũng tránh không được muốn tranh giành lợi ích cho tộc mình. Tộc điểu và tộc giao nhân, một ở trên trời, một ở dưới biển, hai bên không có qua lại gì, hiển nhiên sẽ công bằng công chính.

Ngoài ra, kỳ trân dị bảo ở đáy biển vô số, thiên tính của tộc điểu là thích chưng diện, người tới tham gia thi đấu lần này có thể mua được kỳ trân dị bảo gì ở đáy biển thì sẽ mua sạch sành sanh, ra tay hào phóng không mặc cả.

Hiển nhiên, tộc giao nhân cũng rất nguyện ý làm ăn với tộc điểu.

Đôi bên cùng có lợi thì cuộc thi hoa hậu lần này mới có thể tiến hành lâu dài được.

Ngay lúc Chu Trường Dung vừa bước vào biển, phát hiện cung điện đáy biển ở đây so với long cung trong kịch truyền hình còn mỹ lệ hơn nhiều. Trân châu san hô thì giống như cục đá hạt cát ven đường, khắp nơi đều có. Hầu như xung quanh vách tường cung điện đều được bao trùm bởi vải giao nhân, nhìn qua chẳng khác nào áng mây tía nơi chân trời chiếu rọi vào bên trong phòng, có một loại vẻ đẹp tựa như ảo mộng.

Vẻ đẹp của yêu tộc hoàn toàn khác biệt so với nhân tộc hàm súc đoan chính.

Yêu tộc khác nhau thì thẩm mỹ cũng khác nhau, nhưng vẻ đẹp của bọn họ lại càng thêm tự do, càng thêm dã tính, thoạt nhìn như xông thẳng lòng người.

Hoặc là nói, trời sinh yêu tộc đều là nghệ thuật gia, bọn họ theo bản năng sẽ biết cái gì đẹp hơn, đồng thời biết sắp xếp chúng nó ở trong nhà mình.

Sau khi Chu Trường Dung nhìn thấy diện mạo của những yêu tộc này, kinh ngạc không thôi, hiển nhiên cũng muốn nhìn nhiều hơn một chút, hiểu rõ hơn một chút. Hắn đối với sự việc bên trong yêu tộc, dốt đặc cán mai.

Bạch Đồng Tử còn đỡ, nhóc vốn là yêu linh, ở trong yêu tộc có thể sống vô cùng thoải mái, sau khi vào biển mới có biểu hiện đúng với độ tuổi mà một đứa trẻ nên có, nhanh chóng hòa nhập vui chơi với các bạn tiểu yêu tinh khác. Nhưng mà còn Ứng Trúc Xuân và ba tỷ muội lại chỉ có thể trông mà thèm, tuy bọn họ có thể không khác gì người sống nhưng lại không thể trở nên giống yêu tộc, vẫn nên ngoan ngoãn tu luyện bên trong Sổ Sinh Tử vậy.

Chu Trường Dung thấy thế, có hơi hổ thẹn.

Bạch Đồng Tử vừa ra đời đã phải đi lắc lư khắp nơi với hắn, tình cờ ra ngoài thì cũng là lúc đấu pháp, nhưng mà, nhóc mới bao lớn chứ? Hoàn toàn chưa từng được hưởng thụ quãng thời gian thơ ấu bình thường.

Yêu tộc đều rất yêu thương ấu tể, thêm vào tu vi Bạch Đồng Tử cũng không có trở ngại, ngược lại không cần quá lo lắng điều gì. Thiên địa ở yêu tộc, càng thích hợp cho nhóc tu luyện.

"Tinh quái trong biển nhiều lắm, để cho tiện nên chúng ta thống nhất gọi là hải tộc. Thực lực thật sự rất mạnh mẽ, bên trong hải tộc có rất nhiều lão tiền bối thực lực chỉ cách chuẩn thánh một bước, thậm chí nghe đâu còn có đại năng có thể đột phá chuẩn thánh bất cứ lúc nào, trên người ngươi có đại đạo thánh binh, phải khiêm tốn chút." Sư Vô Cữu không khỏi nhắc nhở Chu Trường Dung nhiều hơn một chút, miễn cho tiểu tử lừa đảo không cẩn thận bị người ta phát hiện ra vết tích.

"Ngày xưa long phượng xưng bá, long tộc chính là bá chủ trong biển. Hơn nữa long tộc từ trước đến giờ không có quan niệm trinh tiết, chính là ngay cả một cục đá cũng có thể hóa xanh. Trong biển này không biết có bao nhiêu long tử long tôn. Ta đoán, đa số những đại năng trong biển đều là huyết thống chân long. Chỉ là một khi trở thành chuẩn thánh thì chắc chắn sẽ hóa thành chân long chân chính, lúc đó mới gọi là phiền toái."

"Hóa thành chân long không tốt sao?" Chu Trường Dung không hiểu tư duy của yêu tộc.

"Nếu như chỉ có một chân long, đương nhiên là chuyện tốt." Sư Vô Cữu hơi ngẩng đầu, "Ngươi nghĩ trong hải tộc có bao nhiêu hỗn tạp long không phải chân long? Đó là bởi vì bên trong hải tộc có không ít đại năng chỉ kém khoảng cách chuẩn thánh một bước, bởi vậy bọn họ mới có thể an ổn sống qua ngày trong biển. Một khi trong số bọn họ có một người biến thành chuẩn thánh, hóa thành chân long chân chính, chắn chắn sẽ bị những long tộc còn lại hợp tác tấn công, hận không thể thay đổi một thân máu rồng của mình thành huyết thống chân long. Mà yêu tộc trên biển, cũng sẽ để vị chân long này đứng ra thống lĩnh yêu tộc."

Vừa trở thành thống lĩnh, vừa trở thành ham muốn của các phe phái khắp nơi.

Bước khỏi bước cuối cùng trở thành chuẩn thánh, tỷ lệ tử vong không thấp. Thế nhưng thay đổi huyết thống Chân long, lại có thể làm được.

Ai cũng muốn không làm mà hưởng, ai cũng muốn an toàn trở thành chuẩn thánh.

Vì vậy, những đại năng hải tộc này, lại càng phải cẩn thận chặt chẽ.

"Nhân số hải tộc đông đảo, ngoại trừ Long tộc thì không có ai đã từng làm Yêu Hoàng, ngươi có biết vì sao không?" Sư Vô Cữu hỏi.

"Bọn họ không có nguy cơ." Chu Trường Dung suy tư phút chốc rồi cho ra một đáp án.

"Không sai, bọn họ không có." Sư Vô Cữu gật gật đầu, "Nước biển chính là tấm bình phong thiên nhiên của bọn họ, dù gặp phải bất kì nguy hiểm gì thì chỉ cần trốn vào trong biển một chút là bọn họ có thể an toàn. Nói cách khác, chỉ cần không rời khỏi biển, bọn họ chính là người mạnh nhất."

"Ngày xưa long tộc ra biển tranh đoạt địa vị bá chủ thiên địa, gần như là diệt sạch, vì vậy càng khiến cho những hải tộc còn lại sợ sệt. Thậm chí bọn họ còn định ra quy củ, cấm tộc nhân ra biển. Bọn họ sống trong hoàn cảnh an toàn năm này qua năm kia, đã mất đi ý chí chiến đấu phấn đấu hướng lên cao. A, không phải bản tọa xem thường bọn họ, nếu toàn bộ những đại năng trong biển cùng tấn công chuẩn thánh mà có thể thành công một lần, đã xem như là may mắn."

Sư Vô Cữu vừa dẫn Chu Trường Dung ra ngoài đi dạo, vừa giới thiệu phong tục tập quán trong biển cho Chu Trường Dung nghe.

"Đằng trước chính là hải thị." Sư Vô Cữu dẫn Chu Trường Dung tới một nơi nước biển giao nhau, "Chỗ này là nơi hội tụ của hải tộc tứ phương, bên trong thường có rất nhiều thứ tốt không tưởng tượng nổi."

Nói xong, Sư Vô Cữu lấy ra một cái hộp từ bên trong bảo khố, đặt vào tay Chu Trường Dung, vô cùng hào phóng, "Ngươi thấy thích cái gì thì cứ việc mua cái đó. Trong hộp này, chính là vảy rồng, hải tộc đều biết cái này."

Chu Trường Dung nhẹ nhàng mở ra một khe hở, bên trong lấp lánh ánh vàng, nhất thời long khí tán ra khắp nơi, hải tộc xung quanh cũng vì đó mà yên tĩnh.

Lập tức, bùng nổ âm thanh chào hàng mạnh mẽ.

"Vị đạo hữu này, chỗ bọn ta có giao sa ngàn năm, ngài muốn nhìn một chút không?"

"Đạo hữu đạo hữu, nhìn ta nè, đây là dạ minh châu thượng hạng, một thùng lớn như vầy đều đưa ngươi, chỉ cần cho ta một chiếc vảy rồng là được rồi, không, nửa mảnh cũng được."

"Khách nhân, khách nhân, mau nhìn thanh bảo kiếm này xem, đây chính là thứ đại năng nhân tộc ngày xưa tới đây thất lạc đấy, khá lắm, chém giết được rất nhiều yêu tộc mạnh mẽ, cho ta một chiếc vảy rồng, bảo kiếm này sẽ là của ngươi."

...

Hải tộc bốn phía ngửi được mùi ngon, toàn bộ lập tức chạy về phía Chu Trường Dung, ra sức chào hàng sản phẩm của mình với Chu Trường Dung, ngay cả Sư Vô Cữu cũng bị đẩy ra ngoài.

Hiếm khi thấy Chu Trường Dung luống cuống tay chân.

Dù lí trí có vững vàng như thế nào đi nữa thì bị nhiều thương gia như thế vây quanh, sợ là cũng chỉ có thể ngoan ngoãn dâng ví tiền của mình lên.

Chu Trường Dung cũng phải gian nan lắm mới có thể kiềm chế ham muốn mua đồ mù quáng của mình.

Tuy những thứ này trước mắt đối với tu vi hắn mà nói đều rất hữu dụng.

"Ai nha, chết chưa, đưa tiểu tử lừa đảo vảy rồng phẩm chất có hơi quá tốt rồi." Lúc này Sư Vô Cữu mới làm bộ ảo não vỗ đầu một cái, "Đây là ta trước đây, thôi, cũng không biết có phải ta hay không nữa, nhưng mà ta trong trí nhớ đúng là đã đặc biệt chạy đến hải tộc tìm những đại năng hải tộc đó đánh nhau, đánh được chiến lợi phẩm."

Những vảy rồng này, hắn trong trí nhớ đã tự tay rút ra từng mảnh từng mảnh.

So với vảy rồng phẩm chất bình thường không ra sao lưu thông bên trong hải thị, còn chẳng biết có phải là vảy cá tiến hóa thành vảy rồng hay không thì những vảy rồng trong tay Chu Trường Dung này đủ để mua lại toàn bộ hải thị.

Tâm trạng Sư Vô Cữu cực kỳ sảng khoái.

Đây mới là cuộc sống hắn nên trãi qua, tiêu tiền như nước.

Dáng vẻ nghèo hề hề trước đây của Chu Trường Dung, hắn đã thấy đủ rồi. Đến yêu tộc, Sư Vô Cữu nhất thời trở thành phú hào.

Muốn cái gì, mua cái đó.

Đương nhiên, loại cảm giác cho người tiền tiêu này, đặc biệt là khi cho Chu Trường Dung tiêu tiền, càng khiến Sư Vô Cữu cao hứng.

"Huynh trưởng, chỉ là một cuộc thi hoa hậu thôi, không đáng kể chút nào."

"Đúng vậy, đối với tộc Khổng Tước chúng ta mà nói, chỉ là dạo chơi thôi, ngược lại quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy nhà thắng."

Hai người đi bên cạnh Khổng Thư cẩn thận an ủi khuyên bảo, chỉ lo nhắc đến chuyện thương tâm của Khổng Thư.

Hơn nữa, các trưởng lão trong tộc cũng thực sự không khách khí, ngay cả tên Khổng Thư cũng đã báo lên rồi, thế nhưng còn có thể bị sửa lại? Thi đấu hay không thi đấu gì đó đều không đáng kể, nhưng mấu chốt là người làm ra loại chuyện như vậy thực sự quá buồn nôn.

Khổng Di kia cũng vậy, lúc trước thì xem thường cuộc thi hoa hậu, rồi sau khi tu vi tăng tới yêu tôn thì lại cướp. Chỉ là một cuộc thi đấu, không đáng kể chút nào, đối với các trưởng lão tộc Khổng Tước mà nói, nếu Khổng Di muốn đi, bọn họ cảm thấy chỉ cần nói một câu là xong chuyện, hoàn toàn không lưu ý.

Nhưng đối với Khổng Thư mà nói, ý nghĩa lại không giống như vậy.

Hôm nay chỉ vì Khổng Di nói một câu là đã lập tức hủy bỏ tư cách tranh tài của y, tương lai nói không chừng vì Khổng Di, cũng có thể bán luôn Khổng Thư.

Từ hiện thực so sánh rõ ràng, điều đó mới làm cho lòng người thương tổn.

Khổng Thư người này, thân thể như ngọc, phong độ nhẹ nhàng, dù đặt ở bên trong nhánh chính Khổng Tước, cũng là loại hình khá xuất sắc. So sánh với đó, Khổng Di lại âm nhu hơn một ít, nhìn qua khiến người ta cảm thấy quai quái.

"Thi đấu hay không thi đấu, ngược lại ta không thèm để ý." Khổng Thư lắc đầu một cái, ra hiệu chuyện mình quan tâm không phải việc này, "Thứ khiến ta quan tâm chính là, rõ ràng lúc trước Khổng Di rất xem thường thi đấu, vì sao bây giờ lại muốn tham gia?"

"Đệ thấy, hắn chỉ cố tình muốn gây sự với huynh trưởng huynh thôi."

Có rất nhiều vấn đề Khổng Thư không rõ.

Nói thật, trước đây quan hệ giữa y và Khổng Di cũng không kém đến vậy, đối với vị đường đệ tư chất xuất sắc này, Khổng Thư coi như khá chăm sóc, quan hệ giữa bọn họ vẫn rất được. Nhưng không biết từ khi nào, Khổng Di lại xem y như quân địch, có lúc sẽ làm một số chuyện tất cả mọi người không thể làm được, nhưng thường thường kết quả cuối cùng lại không tệ lắm.

Quả thực... Quả thực giống như biết trước vậy.

Không, trên thế giới sao có thể có chuyện biết trước chứ?

Khổng Thư rất muốn đè xuống suy nghĩ này, nhưng đứng trước tất cả những sự kiện Khổng Di từng làm lại khiến suy nghĩ đó trồi ra.

Có lúc, Khổng Di sẽ mượn một số lí do thoạt nhìn rất vụng để ra ngoài, hoặc đi chỗ nào đấy, sau đó ma xui quỷ khiến tìm được rất nhiều loại tài nguyên, hoặc là được những nhân vật nào đó thưởng thức. Dần dần, trong tộc bắt đầu có người nói, hẳn Khổng Di là người đại khí vận mới có thể như vậy.

Nhưng Khổng Thư và Khổng Di cùng nhau lớn lên từ nhỏ, đối phương có phải người đại khí vận hay không chẳng lẽ y không biết?

"Đúng rồi, viên hổ phách hải trùng ta muốn đâu?" Khổng Thư biết suy đoán của mình rất khó tin, nỗ lực dời sự chú ý lên vấn đề khác.

Lời vừa nói đã nhìn thấy mấy giao nhân vội vàng chạy nước rút lên phía trước, ngay cả hàng hóa của bọn họ cũng được khiêng lên toàn bộ, quên cả việc bỏ vào túi trữ vật.

"Trước đệ đã bàn bạc xong với ông chủ bán hổ phách kia rồi, sẽ ở chỗ này chờ chúng ta, kỳ lạ, sao trên đường đến đây không có một hàng quán nào vậy nhỉ?"

"Chờ đã."

Lúc này mấy người tộc Khổng Tước ngăn cản mấy giao nhân lại, "Giao nhân sa của các ngươi bán thế nào?"

"Không bán, không bán." Giao nhân thiếu kiên nhẫn vung vung tay, "Ngày mai trở lại đi, bọn ta phải gấp rút lên đường đây!"

"Xin lỗi, mấy đứa em của ta có chút nóng nảy." Khổng Thư tiến lên chắp tay nói, "Chỉ là hình như hôm nay hải thị có hơi khác với ngày xưa, mấy vị vội vàng như thế, là muốn đi làm gì sao?"

Khổng Thư lớn lên đẹp, thái độ cũng tốt, mấy giao nhân nhìn thời gian, không khỏi hơi cúi đầu ủ rũ, "Aiz, phỏng chừng chúng ta không dự được rồi. Các ngươi không biết, phía trước có một vị khách lớn, trong tay đều là vảy rồng phẩm chất thượng thừa nhất, là người trên đất bằng muốn tới mua đồ. Nghe nói hắn một hơi mua rất nhiều đồ, bọn ta phải nhanh chân chạy qua đó cho hắn chọn!"

"Vảy rồng bọn ta cũng có mà." Một khổng tước lấy ra một mảnh vảy rồng phẩm chất không tệ, "Bọn ta cũng rất có tiền."

"Không đúng không đúng, cái này của các ngươi, đều là vảy cá chép sau này hóa rồng thôi." Nhóm giao nhân vừa nhìn, phẩm chất của vảy rồng đúng là không tệ, đổi lại là trước đây, chắc chắn cũng là khách hàng lớn, chỉ là so sánh với bây giờ thì không giống.

"Vảy rồng trong tay vị khách hàng kia đều là vảy rồng hậu duệ của long tộc có chân huyết long mạch thượng thừa. Hắn vừa mở hộp đựng vảy rồng ra, chúng ta cách từ xa xa cũng có thể cảm nhận được hơi thở long khí đích thực ẩn chứa bên trong đó, ngăn cũng ngăn không nổi."

Hải tộc đều có năng lực cảm ứng đặc biệt đối long tức, vì vậy Chu Trường Dung mới phát hiện, hải tộc vây bên người hắn càng nhiều, sản phẩm chào hàng cũng trở nên đa dạng.

Hơn nữa số lượng lớn vô cùng lời, một mảng vảy rồng nhỏ là có thể đổi lấy tất cả mọi thứ trong tay họ.

Nếu đặt những thứ này ở bên trong tầng trời Thị Phi hoặc tầng trời Hồng Trần, ít nhất có thể tăng giá gấp mấy lần!

"Bạo tay như vậy sao?" Nhóm khổng tước ngây ngẩn cả người, vảy rồng hậu duệ có khí tức chân long của long tộc, đó đều được cung phụng như bảo vật, vậy mà có người dám lấy nó ra mua đồ?

Một người coi tiền như rác như thế, chẳng trách tất cả mọi người đều muốn chạy tới bán.

"Cho nên, người bán hổ phách hải trùng kia, phỏng chừng cũng ở đó."

"Chúng ta đi xem." Lúc này Khổng Thư lên tiếng nói.

Vảy rồng đối với hải tộc mà nói là vật rất có giá trị, thế nhưng đối yêu tộc trên đất bằng mà nói, lại có hơi vô bổ.

Nhưng viên hổ phách hải trùng này, Khổng Thư rất yêu thích. Hải trùng bên trong đó cực kỳ giống phượng hoàng, hơn nữa màu sắc hổ phách cũng đặc biệt sáng ngời. Vốn Khổng Thư dự định mua nó làm dây chuyền, dùng làm quà tặng sinh nhật cho hôn thê, chỉ là lần trước không mang đủ vảy rồng, bởi vậy mới thương lượng với chủ quán, chờ đến hôm nay trở lại mua.

Cũng may để tìm Chu Trường Dung không khó chút nào.

Chỉ cần chỗ nào có nhiều hải tộc, đồng thời vây thành từng tầng từng tầng là được rồi.

"Này, ông chủ, ta muốn mua viên hổ phách kia." Khổng Thư ở trong đám người, nhanh chóng tìm ra chủ quán nọ. Chủ quán đang thương lượng với một đồng tộc bên cạnh làm thế nào để phân chia mảnh vảy rồng này!

"Xin lỗi, khách nhân, hổ phách kia ta bán cho vị bên trong đó rồi." Chủ quán cười híp mắt nói, "Đợi lần sau ta lấy hàng, chỉ lấy người tám phần."

"Chúng ta đã bàn trước, sao ngươi lại nuốt lời?" Khổng Thư cau mày nói.

"Ngươi có bị bệnh không hả, ai biết ngươi có muốn đến mua lại hay không chứ? Rất nhiều khách nhân đều nói lần sau đến mua nhưng mà cũng đâu có lần sau, có người ra giá cao, đương nhiên ta phải bán đi chứ." Chủ quán trừng mắt liếc Khổng Thư một cái, "Tiền trao cháo múc, vốn là chuyện hiển nhiên. Nếu ngươi thích, vậy đi mua lại là xong rồi?"

"Chư vị, chư vị, ta không mua nữa, tu di giới tử của ta sắp chứa không nổi rồi." Chu Trường Dung không thể làm gì đành giơ tay lên, "Xin lỗi xin lỗi, tản đi đi, ta thật sự không mua nổi nữa."

[tu di giới tử: nghĩa là hạt cải nhỏ chứa cả núi Tu Di, đây là một thuật ngữ Phật giáo, để giải thích thì mình có chú thích một câu chuyện ở cuối chương nhé]

Từ bên tai Chu Trường Dung truyền đến tiếng cười nhạo không chút khách khí của Sư Vô Cữu.

"Ha ha ha, tiểu tử lừa đảo, sao vậy, ta thấy tu di giới tử của ngươi vẫn còn có một đống không gian không có tác dụng đấy."

"Ta cảm thấy chúng ta dùng ít đi chút thì khá tốt." Chu Trường Dung không ngốc, nhìn thấy dáng vẻ tranh nhau mà chạy của hải tộc thì biết chắc chắn vảy rồng trong tay mình cực kì quý giá.

"Không sao đâu, thực sự không còn thì ta lại đi rút tiếp cho ngươi." Sư Vô Cữu vỗ ngực một cái, "Vật này mua bán không cần vốn, rút xong thì là của ta."

Lúc trước khuyên hắn khiêm tốn, Sư Vô Cữu đâu có nói như vậy.

"Ta đi là được, ngươi cứ ngoãn ngoan chờ ở đây, bản tọa không thiếu chút tiền ấy." Sư Vô Cữu nói thật, "Cuộc sống của ngươi trước đây sao có thể gọi là cuộc sống? Đến yêu tộc, chắc chắn bản tọa sẽ cho ngươi cảm thụ rõ cái gì gọi là cuộc sống!"

Hắn đã cảm thụ đủ rồi.

Yêu tộc thật sự rất thích tự sướng.

Đại khái thấy Chu Trường Dung thật sự quyết tâm không muốn mua đồ nữa, những người ở hải tộc cũng chỉ có thể chậm rãi tản đi, nhưng mà bọn họ vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ, trực tiếp bày sạp ở gần Chu Trường Dung.

Lỡ đâu được đối phương coi trọng thì sao?

Chu Trường Dung bị những ánh mắt như lửa của hải tộc nhìn chằm chằm, có hơi không muốn ở lại nữa.

"Vị đạo hữu này." Khổng Thư hai ba bước xông lên, chắp tay với Chu Trường Dung.

"Ta không mua, không có tiền." Chu Trường Dung theo bản năng phản bác.

Khổng Thư dở khóc dở cười, "Đạo hữu, tại hạ không phải là chủ sạp, chỉ muốn mua lại một viên hổ phách từ ngài thôi. Hôm nay ta đặc biệt đến đây cũng là vì vậy, kính xin ngài bỏ qua yêu thích, giá cả chúng ta có thể thương lượng."

Tác giả có lời muốn nói:

Khổng Di: Ta có thể dự kiến được tương lai, hướng đến đỉnh cao nhân sinh, không một ai có thể biết hết.

Khổng Thư: Ta biết rồi.

Chu Trường Dung: Ta cũng biết.

Các độc giả: Tụi tui cũng biết.

Sư Vô Cữu: Vậy các ngươi có biết ta có rất nhiều tiền không?

CÂU CHUYỆN VỀ HẠT CẢI CHỨA NÚI TU DI:

Thích sử Giang Châu Lý Bột đời Đường hỏi Thiền sư Trí Thường: "Trong kinh Phật có nói đến chuyện 'núi Tu Di ở trong hạt cải, hạt cải chứa cả núi tu di', phải nói là quá kỳ lạ khó hiểu, nhỏ như hạt cải làm sao có thể chứa hết cả núi Tu Di to lớn đồ sộ như vậy?".

Thiền sư Trí Thường nghe nói mà bật cười, ông hỏi: "Người ta nói ông đọc sách hư rách đến cả vạn quyển, có chuyện ấy thật không?".

Đương nhiên là có rồi! Lý Bột dương dương tự đắc nói.Thế hàng vạn cuốn sách mà ông đã đọc nay đang ở đâu?Ở trong này này! Lý Bột chỉ vào não bộ nói.

Thiền sư Trí Thường chắp tay trước ngực tỏ vẻ tôn kính, mỉm cười: "Kỳ lạ nhỉ, tôi thấy cái não của ông chỉ lớn bằng cái gáo dừa làm sao có thể chứa hết vạn cuốn sách nhỉ?".

Lý Bột nghe thế, lập tức đại ngộ: Thì ra sự vật vốn không phân biệt lớn nhỏ, lớn hay nhỏ đều do tâm sinh ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play