Chương 75:

Tầng năm là tầng trời Hồng Trần, tầng sáu là tầng trời Tiêu Dao, tầng bảy là tầng trời Thị Phi, tầng tám là tầng trời Hoàng Tuyền.

Rõ ràng nhân tộc và yêu tộc là tử địch nhiều năm, nhưng tầng trời Tiêu Dao của yêu tộc lại là khu vực đệm giữa hai bên tiên tu nhân tộc và ma tộc phải qua. Không thể không nói, đây đúng là một tình huống khá châm chọc.

Bởi vì ở trong mắt nhân tộc, bất đồng đạo thống so với bất đồng chủng tộc còn khó có thể tiếp thu hơn.

Nhưng bởi vì tầng trời Tiêu Dao ở giữa hai bên, vì vậy ba tầng ngược lại có thể đạt thành một trạng thái khá ôn hòa. Nếu nhân tộc tầng trời Hồng Trần và ma tộc tầng trời Thị Phi ở gần nhau thì không biết phải ồn ào ra bao nhiêu vấn đề nữa.

Mà tầng trời Tiêu Dao, là tầng trời giàu có nhất cửu thiên thập giới, bởi vậy cũng là nơi ra vào hà khắc nhất, thanh danh của nó so với tầng trời Thị Phi trong giới nhân tộc còn cao hơn nhiều.

Dù sao tầng trời Thị Phi ngoại trừ ma đầu thì vẫn là ma đầu, thế nhưng bên trong tầng trời Tiêu Dao lại có vô số kỳ trân dị quả, yêu thú linh thú, nào có ai mà không mơ tưởng mong ước?

"Bên trong tầng trời Tiêu Dao có kết giới năm đó Nữ Oa thánh nhân để lại. Nữ Oa thánh nhân là mẹ chung của nhân tộc, tầng trời Tiêu Dao của yêu tộc chính là nơi thánh nhân xuất thân, vì vậy nhân tộc vào tầng trời Tiêu Dao sẽ phải chịu ảnh hưởng của nhân quả, tu vi bị ức chế. Đây cũng là nguyên nhân loài người thèm muốn tầng trời Tiêu Dao nhiều năm mà không cách nào động thủ phân chia tài nguyên."

Tuy Sư Vô Cữu không còn là Thánh Yêu Hoàng Đại Đế nữa, nhưng hiểu biết đối với mọi sự bên trong tầng trời Tiêu Dao vẫn thuộc lòng trong tầm tay.

"Nhân tộc hành tẩu bên trong tầng trời Tiêu Dao cũng bị khống chế sao?" Chu Trường Dung nói.

"Đương nhiên sẽ." Sư Vô Cữu khẳng định, "Bên trong tầng trời Tiêu Dao có không ít động thiên phúc địa, một khi để mặc nhân tộc đi loạn xung quanh, chưa tới mấy năm chắc chắn sẽ xuất hiện nhiều nhân tộc vào đó thám hiểm. Việc này trước đây không phải chưa từng xảy ra, bảo vật nhân tộc các ngươi tìm được còn lợi hại hơn so với tộc chuột của tầng trời Tiêu Dao."

Trước đây mỗi khi có nhân tộc đến là tầng trời Tiêu Dao không mất một ít trái cây thì sẽ thiếu một ít hoa cỏ, vận may kém hơn nữa thì đôi phu thê yêu tộc vất vả lắm mới sinh được một mụn ấu tể cũng bị người ta trộm đi. Nhưng nếu vì một chút chuyện nhỏ như thế mà làm hỏng nền hòa bình giữa hai tộc thì thật sự không đáng, cuối cùng yêu tộc chỉ có thể ngậm miệng a thiệt thòi.

Nhưng mà một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, sau đó yêu tộc cũng biết thông minh ra, nhân tộc không đến thì thôi chứ một khi có người nào đến thì cứ để 7, 8 yêu tộc cùng nhau nhìn chằm chằm, nhờ vậy mấy tình huống như trên mới hạ thấp xác suất xuất hiện.

"Có điều, nhân tộc muốn tự do hành tẩu bên trong tầng trời Tiêu Dao thì vẫn có biện pháp." Sư Vô Cữu vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Chu Trường Dung, "Mặc dù biện pháp không có mấy cái, nhưng trùng hợp bản tọa lại vừa lúc có một."

"Kính xin Vô Cữu dạy ta." Chu Trường Dung vô cùng nể tình, cung kính chắp tay thỉnh giáo Sư Vô Cữu, đủ để thỏa mãn lòng khoe khoang của Sư Vô Cữu, sau đó mới chịu nói đáp án.

"Ngươi ngụy trang thành yêu tộc là được rồi." Sư Vô Cữu rộng lượng vỗ vỗ vai Chu Trường Dung, "Chẳng phải trên người ngươi có tử khí sao? Nhanh biến hai vành mắt đen kia của ngươi ra đi, ngụy trang thành bộ tộc Thực Thiết thú là xong. Tiếp đó bản tọa truyền cho ngươi chút yêu khí, vậy là sẽ không bị phát hiện nữa."

Rốt cuộc giữa mình và Thực Thiết thú có loại duyên phận gì vậy? Bây giờ muốn ngụy trang thành yêu tộc mà vẫn phải mượn thân phận này sao?

Thậm chí Chu Trường Dung còn hoài nghi, chẳng lẽ kiếp trước của mình là cây trúc thành tinh, có thù không đội trời chung với tộc Thực Thiết thú, cho nên mới có duyên phận như vậy!

"Bởi vì nguyên nhân đồ ăn mà bộ tộc Thực Thiết thú chỉ an phận ở một góc, rất ít người trong yêu tộc từng thấy bọn họ. Ngươi ngụy trang thành bọn họ là quá thích hợp." Sư Vô Cữu sợ Chu Trường Dung không muốn, ở bên cạnh nỗ lực chào hàng, "Hơn nữa đặc điểm của bộ tộc Thực Thiết thú rất dễ nhận biết, chỉ cần hai vành mắt đen hơn một chút, da dẻ trắng hơn một chút thôi à, thật sự rất xứng với ngươi luôn."

"Được rồi, ta thử xem." Chu Trường Dung cảm thấy khá đau đầu, cũng lười tiếp tục tranh luận với Sư Vô Cữu. Nếu không, sẽ làm lỡ thời gian.

Dứt lời, Chu Trường Dung điều động tử khí trong cơ thể, chậm rãi lưu động lên hai mắt.

Rất nhanh, hai mắt Chu Trường Dung chẳng khác nào bị đánh đen, thoạt nhìn nhiều hơn mấy phần yêu dị.

Nhưng mà, Chu Trường Dung không làm như Sư Vô Cữu nói, trực tiếp biến ra hai vành mắt đen thui, ngược lại khá giống như kĩ thuật trang điểm mắt khói của hiện đại, nhìn qua khá kinh diễm.

[trang điểm mắt khói giống như này]

Sư Vô Cữu ngơ ngác nhìn chăm chú Chu Trường Dung hồi lâu, sau đó mới lên tiếng ngăn cản, "Không được không được, sau khi bộ tộc Thực Thiết thú hoá hình đa số đều theo kiểu êm dịu đáng yêu, dáng vẻ này của ngươi không giống."

Đẹp như vậy đi đến tầng trời Tiêu Dao, sợ là sẽ bị đám tộc điểu thích chưng diện kia bắt trói ngay lập tức mất.

"Nhưng chẳng phải ngươi mới vừa nói, bộ tộc Thực Thiết thú ít khi đi lại ở bên ngoài, người bên ngoài hiếm khi thấy bọn họ sao?" Chu Trường Dung đâu có dễ bị Sư Vô Cữu dắt mũi như thế.

"Được rồi, được rồi." Sư Vô Cữu cúi đầu đăm chiêu trong phút chốc, chỉ có thể để như vậy, nếu Chu Trường Dung tiếp tục hỏi nữa, mình không cẩn thận bị hắn dụ cho nói thật, chẳng phải sẽ mất mặt sao?

Hơn nữa, hình như gần nhất thẩm mỹ của bản tọa có hơi kỳ quái?

Sư Vô Cữu nhịn không được bắt đầu nghi ngờ hai con mắt mình, rõ ràng trước đây mình nhìn ai cũng cảm thấy không đẹp bằng mình cơ mà, sao bây giờ càng nhìn Chu Trường Dung thì lại càng cảm thấy đối phương càng ngày càng đẹp vậy ta?

"Vô Cữu, ngươi định làm gì để truyền yêu khí cho ta?" Chu Trường Dung vừa thấy Sư Vô Cữu ngẩn người là đã biết tâm tư đối phương đang trôi dạt nơi phường trời nao rồi, bởi bậy không thể không lên tiếng nhắc nhở.

"À, đơn giản lắm." Sư Vô Cữu kéo tay Chu Trường Dung qua, chậm rãi truyền một chút yêu khí của mình vào các vị trí trên cơ thể Chu Trường Dung, bao bọc Chu Trường Dung chặt chẽ toàn diện.

Chu Trường Dung nhìn trong chốc lát là đã hiểu rõ nguyên lý.

Nói trắng ra là để một đại yêu dùng yêu khí của bản thân gói gọn nhân tộc lại, không để lộ một tí khí tức nào thuộc về nhân tộc ra ngoài. Những yêu tộc khác nếu kề sát nhân tộc thì chỉ có thể nhận ra yêu khí thuộc về đại yêu.

Bởi vậy, chỉ cần không hóa thành nguyên hình thì chắc chắn sẽ không bị nhận ra.

Nói thì rất đơn giản nhưng nếu muốn làm được thì phải có năng lực khống chế yêu khí cực kì mạnh mẽ mới được. Nếu không cẩn thận, ngược lại yêu khí sẽ xâm nhập vào thân thể, tạo thành thương tổn không thể cứu vãn đối với thân thể người được nhận.

"Tuy tử khí trên người ngươi đã bị áp chế nhưng nó vẫn tồn tại. Yêu khí của ta, đại khái cũng chỉ có thể giúp ngươi duy trì mười ngày nửa tháng, có điều ta sẽ bổ sung yêu khí đúng lúc cho ngươi." Sư Vô Cữu ra hiệu Chu Trường Dung yên tâm, bên trong tầng trời Tiêu Dao không đơn giản, đương nhiên hắn sẽ không rời Chu Trường Dung nửa bước.

"Được."

Giải quyết xong vấn đề thân phận, mọi chuyện tiếp theo đơn giản hơn nhiều.

Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu giao lại vị trí đại diện thành chủ thành A Thanh cho phó thành chủ trung thành tuyệt đối của Diệp Tiêu, sau đó rời đi, ngược lại cũng không gặp bao nhiêu trở ngại.

Bây giờ thành A Thanh không có đèn Thanh Tà và Diệp Tiêu, tuy không thể tiếp tục bảo trì địa vị cao như trước, nhưng cũng không đến nỗi sa sút. Chủ yếu vẫn là bởi vì lúc Diệp Tiêu đấu pháp với người khác đều cố ý tránh xa chủ thành, không hủy hoại tâm huyết nhiều năm của bản thân.

Bởi vậy thành A Thanh cũng có thể chậm rãi khôi phục trong yên lặng.

Chu Trường Dung bị Sư Vô Cữu kéo bay lên cao.

"Yên tâm, bản tọa sẽ kéo ngươi cẩn thận." Sư Vô Cữu nắm thật chặt tay Chu Trường Dung, cười híp mắt nói, "Đừng sợ."

Muốn từ tầng trời Thị Phi xuống tầng trời Tiêu Dao, ngoại trừ con đường bình thường thì cũng chỉ còn một con đường duy nhất là nơi giao nhau giữa hai tầng trời.

Không phải Sư Vô Cữu và Chu Trường Dung không thể đi con đường bình thường, nhưng Sư Vô Cữu lại không muốn đi.

"Tuy bây giờ ta không phải Thánh Yêu Hoàng Đại Đế, nhưng nên phô trương thì vẫn phải phô trương. Tu vi ta như thế, quay về cố hương tầng trời Tiêu Dao thì sao có thể đi con đường bình thường giống như những phàm phu tục tử đó?"

Ước chừng là do bị kích thích.

Sư Vô Cữu ở trước mặt Chu Trường Dung càng buông thả thì ở trước mặt người ngoài lại càng sĩ diện.

Không biết chân thân có phải là mặt mũi thành tinh không nữa?

Chu Trường Dung ngoại trừ đáp ứng thì cũng không còn cách nào khác.

Vì vậy, hai người không thể không đối mặt với từng cơn sấm sét, từng trận gió siết, cát vàng mênh mông, mất rất nhiều công sức mới có thể thuận lợi đi xuống tầng trời Tiêu Dao.

Tuy cơ thể không mệt mỏi, nhưng tâm mệt lại là thật.

Sư Vô Cữu cười vô cùng vui vẻ.

Trước đó vài ngày Chu Trường Dung còn lo Sư Vô Cữu có thể vì mình không phải là Yêu Hoàng mà thương tâm khổ sở hay không. Nhưng bây giờ xem ra, hắn không còn lớp vỏ Yêu Hoàng thì lại càng tùy ý.

Ngược lại giúp Chu Trường Dung thở phào nhẹ nhõm.

Ít nhất muốn làm gì đó thì cũng phải có tâm tình mới làm được.

Vào ngày Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu hoàn toàn rời khỏi tầng trời Thị Phi, hỏa diễm trên Liệt Hỏa Sơn đột nhiên ngừng cháy trong phút chốc.

Hỏa Nhất chuẩn thánh tiện tay quăng đèn Thanh Tà qua một bên, cũng không để ý đến sự tồn tại của nó.

Ngay cả lai lịch đặc thù của Sư Vô Cữu mà hắn còn không hứng thú, huống chi là một cốc đèn Thanh Tà nho nhỏ?

"Cam kết nhiều năm về trước, ta đã thực hiện, Thần Tàng." Hỏa Nhất chuẩn thánh tự lẩm bẩm, "Rốt cuộc lúc trước ngươi đã thăm dò được bao nhiêu thiên cơ..."

Tầng trời Tiêu Dao.

Tầng trời Tiêu Dao là địa vực của yêu tộc, từ trước đến giờ được phân chia theo chủng tộc. Thí dụ như như tộc sói thích sống quần cư, thường sẽ chiếm cứ vùng núi, tộc cá thích sông lớn thì chiếm cứ đáy biển. Còn tộc điểu, đương nhiên sẽ ngụ ở rừng rậm, cứ thế suy ra, miễn cưỡng phân chia địa bàn rạch ròi xong xuôi một lần.

Nhưng mà cũng có những yêu tộc không thích sống quần cư, tứ tán tự do, như nhóm yêu tinh thực vật phân bố khắp nơi. Tóm lại, xem như hòa bình. Tình cờ xuất hiện một số tranh đấu, thông thường các đại chủng tộc cũng tự mình điều tiết, nếu thật sự xảy ra vấn đề lớn thì mới có thể bẩm đến tai Yêu Hoàng.

Nhưng dòng dõi yêu tộc quanh năm ít ỏi, phần lớn có đất mà không có người, tâm tư tranh đoạt địa bàn của mọi người cũng phai nhạt đi không ít. So với phí hết tâm tư cướp đoạt địa bàn còn không bằng nghĩ cách làm sao để sinh thêm mấy ấu tể.

Không biết là may mắn hay bất hạnh, hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu vừa tới tầng trời Tiêu Dao là đã bị truyền tống đến lãnh thổ của tộc điểu.

Tộc điểu này cũng có thể xưng tụng là một nhánh lớn bên trong yêu tộc. Trong đó nhánh nhỏ thì có hơn trăm loại. Nhưng bởi vì quá ít ỏi nên không được xếp vào danh sách của bộ tộc.

Sau khi Chu Trường Dung tới tộc điểu mới phát hiện, thì ra cây cối còn có thể trở lên lớn đến như vậy, mà phòng ở, cũng có thể xây dựng ở trên đại thụ!

Lúc này tầm mắt có thể nhìn đến cũng chỉ hết một cây đại thụ lớn đến mức khó có thể tin.

Trong chuyện thần thoại ở kiếp trước của Chu Trường Dung, thường có thứ gọi là cây thế giới. Bây giờ ở tầng trời Tiêu Dao, cây thế giới tựa như chẳng hiếm thấy bao nhiêu.

Nhìn tới nhìn lui, tuổi thọ mỗi một cây gần như đều đã được vạn năm trở lên, đã mở linh trí từ lâu.

So sánh với nhau, ba cây thụ yêu lúc trước ở Lệ Cư so với những cây đại thụ này, quả thực giống như trẻ nhỏ vừa mới ra đời.

Sư Vô Cữu thấy vẻ kinh ngạc không thôi của Chu Trường Dung, trên mặt cũng hiện ra vẻ đắc ý nhàn nhạt.

Bên trong yêu tộc, không cùng tộc thì tập tính sinh hoạt cũng khác nhau, đương nhiên phong cách cũng khác biệt, chỉ dạo chơi thì cũng phải dạo hơn trăm năm mới có thể dạo xong.

Cái gọi là Sổ Tay Vạn Yêu được người biên soạn thật ra cũng chưa tới một phần mười số lượng yêu tộc. Một ít tập tính sinh hoạt trong đó cũng đã là của thời quá khứ.

Nhân tộc thay đổi, yêu tộc cũng sẽ đổi thay.

"Thiên tính của tộc điểu là thích xây tổ, đặc biệt là xây ở trên cây. Bởi vậy quan hệ giữa tộc điểu và nhóm thụ yêu rất tốt. Những thụ yêu này không thích di chuyển nên để tộc điểu xây đạo trường ở trên thân cây. Nếu muốn rời đi, đổi hoàn cảnh sinh hoạt cũng thuận tiện hơn rất nhiều." Sư Vô Cữu thuận miệng giới thiệu cho Chu Trường Dung, "Có điều cũng có tiền lệ một điểu tộc cãi nhau với thụ yêu, cuối cùng thụ yêu trong cơn tức giận phá hủy đạo trường của điểu tộc, sau đó điểu tộc kia không bao giờ tìm được thụ yêu nguyện ý cho hắn xây tổ nữa."

"Hả, vì sao?" Chu Trường Dung hứng thú, cảm thấy cuộc sống của yêu tộc tựa như rất muôn màu muôn vẻ.

"Hình như là bởi vì điểu tộc kia trêu hoa ghẹo nguyệt nhiều quá." Sư Vô Cữu nghiêm túc suy nghĩ một chút, rồi nói, "Thụ yêu đó là một người thích thanh tĩnh, điểu tộc kia lại có quá nhiều tình nhân, cứ hai ba ngày thì lăn một trận, sao thụ yêu có thể chịu được?" Sư Vô Cữu vừa nói vừa chậc chậc hai tiếng, "Bị hủy đạo trường cũng đáng. Giữa các thụ yêu tự có con đường truyền lưu tin tức riêng, một khi bị thụ yêu chán ghét thì trên cơ bản chỉ có thể đến chỗ khác xây tổ."

Chu Trường Dung thấy Sư Vô Cữu nói vô cùng hứng thú, không nhịn được hỏi, "Kí ức quan trọng thì ngươi không nhớ, còn mấy kí ức lung ta lung tung thì ngược lại ngươi nhớ rất rõ ha."

Mà có lẽ bởi vì bên trong cái đầu nhỏ của Sư Vô Cữu toàn là mấy kí ức không quá quan trọng như vậy, cho nên tính cách hắn mới thế kia.

Sư Vô Cữu nghe vậy có hơi buồn bực, "Ta cũng đâu có muốn, nhưng mấy cái này nó cứ ghi trong đầu đấy thôi."

Chu Trường Dung nói sang chuyện khác, "Chúng ta đến tộc điểu cũng là chuyện tốt. Nghe nói Thánh Yêu Hoàng Đại Đế là phượng hoàng, cái gọi là bách điểu hướng phượng, có lẽ ở bên trong tộc điểu, chúng ta cũng có thể phát hiện ra một chút manh mối."

"Ngược lại cũng không tệ." Lực chú ý của Sư Vô Cữu cũng theo lời Chu Trường Dung nói mà thay đổi, dường như hắn nhớ ra gì đó, mở ra bảo khố bên người của mình, lấy ra từng chùm từng chùm quả mọng.

"Đây là quả mọng tộc điểu thích ăn nhất, chúng ta lấy cái này làm lễ vật, tộc điểu sẽ mời chúng ta tới nhà làm khách." Sư Vô Cữu như hiến vật quý đưa chùm quả mọng tới trước mặt Chu Trường Dung, "Ngươi muốn ăn một quả không?"

Quả mọng đo đỏ nhìn óng ánh long lanh, còn tản ra mùi thơm ngát mơ hồ, lớp thịt quả bên dưới vỏ tựa như vật sống, chầm chậm lưu động, nhìn qua đã biết không phải vật phàm tục.

Chu Trường Dung như ý thức được gì đó, vội vã hỏi Sư Vô Cữu, "Bảo khố bên người ngươi bây giờ là của ngươi chứ?"

"Đương nhiên là của ta." Sư Vô Cữu khó hiểu, chẳng lẽ bảo khố cũng là của người khác?

"Trong bảo khố này có kỳ trân dị bảo của tầng trời Tiêu Dao, chắc chắn là của Yêu Hoàng không thể nghi ngờ. Nếu Vô Cữu có thể mở ra, vậy cũng mang ý nghĩa rất có thể chính Thánh Yêu Hoàng để lại cho ngươi." Lúc trước bởi vì Chu Trường Dung bị lời nói đột nhiên của Ngọc Tư dọa sợ, sau đó lại lo lắng cho vấn đề cảm xúc của Sư Vô Cữu, cho nên mới quên mất vụ bảo khố.

"Ngươi mau nhìn xem, trong bảo khố có manh mối gì liên quan tới ngươi hay không?" Chu Trường Dung thúc giục.

"Ò." Sư Vô Cữu nháy mắt mấy cái, nhét chuỗi quả mọng vào lòng Chu Trường Dung, "Trong bảo khố của ta có rất nhiều thứ, manh mối ngươi nói, đại khái giống cái gì?"

"Chính là những thứ mang tính biểu trưng, tỷ như phải là một loại đồ nào đó chỉ tồn tại trong điều kiện nhất định mới có thể sinh trưởng, hoặc là trân bảo đỉnh cấp ngoại trừ Yêu Hoàng thì hầu như không ai tìm được." Chu Trường Dung thoáng suy tư rồi trả lời, "Từ đó, nói không chừng có thể điều tra ra quỹ tích sinh hoạt của Thánh Yêu Hoàng Đại Đế, chúng ta dọc theo đó mà tìm, cũng đỡ hơn so với tản mạn không mục đích."

Dòng suy nghĩ của Chu Trường Dung rất rõ ràng nên Sư Vô Cữu không hoài nghi hắn, nghiêm túc tìm kiếm.

Hơn nửa ngày sau, vậy mà Sư Vô Cữu thật sự có thể tìm ra mấy thứ.

"Đây là hoa hoàng trúc." Sư Vô Cữu chỉ vào một đám hoa trúc bích lục nhỏ nói, "Gậy trúc hiếm nở hoa, nhưng hoàng trúc là tiên thiên linh vật của chi nhánh khổ trúc, là vật vô cùng quý giá. Một đóa hoa nhỏ như thế cũng đủ sinh ra một mảng nhỏ hoàng trúc, mà hoàng trúc chẳng những là đồ ăn quý giá nhất của bộ tộc Thực Thiết thú, mà cũng là nguyên liệu cao cấp nhất yêu tộc dùng để luyện chế pháp bảo."

Dù ở bên trong bộ tộc Thực Thiết thú thì cũng phải đến mấy chục năm mới có một mình tộc trưởng bọn họ có thể hưởng thụ mĩ vị của hoàng trúc, càng khỏi nói đến hoa hoàng trúc. Sợ là hoa hoàng trúc bộ tộc Thực Thiết thú tích lũy nhiều năm cũng không nhiều bằng hoa hoàng trúc trong tay Sư Vô Cữu.

"Đây là Cùng Kỳ Tâm." Sư Vô Cữu chỉ vào một cục thịt đen thùi lùi, trên mặt còn mang theo chút ghét bỏ, "Tuy Cùng Kỳ cũng là yêu tộc, nhưng tính cách tàn bạo, rất nhiều yêu tộc chết dưới tay của nó. Cho nên, mỗi khi một Cùng Kỳ xuất hiện, đích thân Yêu Hoàng sẽ đi giết nó, lấy đó để chứng minh thực lực của Yêu Hoàng. Ta thấy cái này không sai biệt lắm cũng đã được 9 vạn năm rồi, chúng ta tra xem 9 vạn năm trước Cùng Kỳ này đã xuất hiện ở nơi nào hiện tại, có thể đi xem một chút."

"Còn có cái này là..." Sư Vô Cữu cố ý lấy cái này ra cuối cùng là bởi vì ngay cả bản thân hắn cũng thấy ngượng.

Hắn thật sự đã quên phải sắp xếp lại bảo khố của mình.

Bảo khố tích lũy nhiều đồ như vậy, sao hắn có thể nhớ rõ ràng hết? Kết quả không tìm còn đỡ, đợi tới khi tìm được, Sư Vô Cữu lại thấy vô cùng lúng túng.

Không ngoài gì khác.

Ngay lúc này nằm ở trên tay Sư Vô Cữu, là một cốc đèn xanh bình thường.

So với đèn Thanh Tà lúc trước bọn họ hao hết công sức mới tìm được giống nhau như đúc.

"Bản tọa vừa mới kiểm tra thử, đây chính là đèn Thanh Tà, giống nhau như đúc." Sư Vô Cữu ngại ngùng sờ mũi một cái, "Ta nghĩ, chắc là được cố ý luyện chế ra. Bởi vì bản thân đèn Thanh Tà chỉ là một ngọn đèn dùng để cung phụng bình thường, nhưng sở dĩ nó mang thần lực là bởi vì có thánh nhân. Thánh nhân ra tay, muốn luyện chế thêm một cốc đèn Thanh Tà dễ như ăn cháo."

Nếu lúc đó bọn họ hơi sửa sang lại bảo khố bên người một chút, nào phải phiền phức như vậy nữa, trực tiếp giao cái đèn Thanh Tà này ra là xong.

"Nói cách khác, Thánh Yêu Hoàng Đại Đế và Thần Tàng thánh nhân, bọn họ quen nhau." Chu Trường Dung trầm mặc một lát nói, "Không những quen biết mà quan hệ giữa bọn họ cũng không tệ lắm."

"Dựa theo thời kì, hẳn là sau khi Thần Tàng thánh nhân ngã xuống rồi Đại Đế mới thành danh, miễn cưỡng coi như cùng một thời đại."

"Thánh nhân thành danh đã lâu và một nhân tài yêu hoàng mới xuất hiện của yêu tộc, đúng là rất thú vị." Không nói cái khác, chỉ riêng sự phát hiện này, đã giúp bọn họ tiết kiệm được rất nhiều thời gian, bớt đi rất nhiều đường vòng.

"Nếu như Thần Tàng thánh nhân và Thánh Yêu Hoàng Đại Đế biết nhau, vậy Dịch Chi Xuân Dịch Yêu Hoàng chắc chắn cũng biết." Chu Trường Dung nhìn về phía Sư Vô Cữu, trên mặt mang theo hai phần buông lỏng, "Nếu chúng ta có thể tìm ra hắn, hẳn có thể biết rất nhiều chuyện."

Thần Tàng thánh nhân ném mất đèn Thanh Tà, trong bảo khố của Sư Vô Cữu cũng vừa vặn có một cốc đèn Thanh Tà.

Nếu nói trong đó chỉ là sự trùng hợp, Chu Trường Dung sẽ không tin.

Hai người hắn và Sư Vô Cữu, dường như từ nơi sâu xa nào đó có liên quan đến Thần Tàng thánh nhân và Thánh Yêu Hoàng Đại Đế.

Con đường hai người bọn họ đi qua, có lẽ đã được an bài từ mấy vạn năm trước?

Loại suy đoán này không phải không có nguyên do, nhưng Chu Trường Dung liếc mắt nhìn vẻ vui mừng trên mặt Sư Vô Cữu, vẫn không nói ra mấy điều này.

Hắn đã không thông thì hà tất gì phải để cho Sư Vô Cữu phiền não?

Chuyện Sư Vô Cữu phải lo lắng rất nhiều.

"Ngay cả Ngọc Tư cũng không tìm được hắn thì chúng ta muốn tìm ra hắn sợ rằng cũng không dễ dàng."

"Ít nhất chúng ta cũng biết cần phải đi tìm người nào."

"Đúng vậy."

Thật sự không ngờ tới, vốn cho rằng rất gian nan lại chẳng hề tính khó. Trong vạn nhánh tơ thật sự có một nhánh tơ manh mối có thể giúp bọn họ nhanh chóng tìm ra quá khứ thuộc về hắn.

Không có Chu Trường Dung, chẳng biết đến bao giờ hắn mới có thể nhớ ra bảo khố bên người.

Cùng lúc đó.

Bên trong vùng rừng rậm của đủ loại điểu tộc cũng bắt đầu vội vàng cuộc sống của bọn họ.

Trong rừng của bọn họ sắp tổ chức đại hội tuyển mỹ trăm năm một lần, đủ loại tộc điểu đều đang liều mạng làm đẹp cho bản thân.

Đối với tộc điểu mà nói, dự thi hoa hậu, chính là sự kiện trọng đại hiếm có của bọn họ.

Chỉ là nguyên hình của các điểu tộc không giống nhau, màu sắc to nhỏ cũng không đồng nhất, dùng nguyên hình tuyển mỹ thì phải mài da chuẩn bị cho giai đoạn đầu của cuộc chiến. Vì vậy vào mấy vạn năm trước, Thánh Yêu Hoàng Đại Đế đã định ra quy củ, thi hoa hậu thì phải dùng hình người để thi.

Thống nhất tiêu chuẩn thì mới có thể chọn được điểu đẹp nhất!

Sau khi trở thành điểu đẹp nhất, tộc đó sẽ có được quyền sử dụng pháp bảo trăm năm ngày xưa Thánh Yêu Hoàng Đại Đế ban cho tộc điểu. Đợi đến thời hạn một trăm năm, cuộc thi hoa hậu lần tiếp theo chọn ra tân quán quân thì pháp bảo này mới mất hiệu lực.

Bởi vậy, dù tộc điểu không quá tán thành việc dùng hình người để tuyển mỹ, nhưng sau nhiều lần làm như vậy thì đã trở thành hệ thống đánh giá hoàn thiện khổng lồ từ lâu.

Có một số điểu tộc vì nhân số quá ít mà phải tìm ngoại viện từ các yêu tộc khác nhờ vả, chỉ là điều kiện tương đối hà khắc.

Lúc này, hai tộc trưởng tộc Ô Nha [quạ đen] và tộc Ma Tước [chim sẻ] đang rầu rĩ vì vấn đề ứng cử viên.

Quạ đen và chim sẻ đều là yêu tộc huyết thống phổ thông, không có truyền thừa huyết mạch đặc biệt gì, vì vậy tuy số lượng khổng lồ nhưng số lượng tộc nhân có thể mở linh trí lại càng ngày càng ít, nhiều lần dự thi hoa hậu đều chỉ đi theo cho có, đã không còn lòng háo thắng từ lâu.

Nhưng mà năm nay, hai tộc bọn họ thậm chí ngay cả ứng cử viên ra dáng cũng không có là sao?

Trước đây người bọn họ chọn để tham gia thi đấu, thông thường đều sẽ bị các tộc điểu khác cười nhạo, nói hai tộc bọn họ kéo trình độ thẩm mỹ của toàn bộ tộc điểu xuống, tộc nhân sau khi tham gia dự thi trở về cũng rầu rĩ không vui, ngậm đắng nuốt cay.

Mọi người đều là điểu tộc, có ai vui vẻ bị người ta cười nhạo đâu chứ?

Đến năm nay, tộc nhân lớn lên hơi hơi đẹp một chút, hoặc là mượn cớ muốn tìm đạo lữ, hoặc là cố ý tự làm mình xấu đi, hoặc là thẳng thắn tìm cớ ra ngoài ngao du không trở lại.

Tuy vẫn còn có mấy người miễn cưỡng ở lại vì bộ tộc, thế nhưng với nhan sắc đó, có đi thì cũng chẳng khác gì từ bỏ thi đấu cả.

Xem ra, bọn họ chỉ có thể tìm ngoại viện thôi!

Tác giả có lời muốn nói:

Sư Vô Cữu: Tuyển mỹ, có ta đây!

Chu Trường Dung: ... Ta biết rồi, yêu tộc thật sự rãnh rỗi đau "trứng".

Sư Vô Cữu: Hình như tộc điểu hổng có trứng trứng, cũng hổng có đinh đinh.

Chu Trường Dung: ???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play