Chương 74:
Sư Hoàn Chân, Sư Vô Cữu.
Cùng là họ Sư, nhưng là hai người hoàn toàn khác nhau.
Chu Trường Dung luôn cảm thấy rất kỳ lạ, trong số những người hắn từng gặp, dù là ai đi nữa, khi nhắc đến Thánh Yêu Hoàng Đại Đế, đều khen đối phương cao thâm khó dò, xem trọng ân uy, là một Yêu Hoàng tựa như nhân vật quan trọng nhất trong tất cả các sự kiện.
Nhưng vị đại đế bọn họ nhắc tới kia, lại không hề giống với Sư Vô Cữu mà hắn biết chút nào, hoàn toàn không thể ghép vào nhau nổi.
Hắn đã từng tự hỏi không chỉ một lần, rốt cuộc thần kinh người trong yêu tộc phải thô cỡ nào, mới có thể đẩy một người đơn thuần ngây thơ như Sư Vô Cữu lên vị trí Yêu Hoàng?
Sư Vô Cữu chưa từng nhắc tới một người bạn nào khi hắn còn ở yêu tộc, kí ức về chuyện bên trong yêu tộc cũng hầu như thiếu khuyết không đầy đủ. Tuy ngoài miệng hắn nói phải về tầng trời Tiêu Dao, nhưng tựa hồ cũng không cấp bách bao nhiêu.
Quan trọng nhất là, nếu Thánh Yêu Hoàng Đại Đế thật sự chỉ ngủ say mà không phải đã chết, vậy tại sao người trong yêu tộc lại không tới tìm? Yêu Hoàng Dịch Chi Xuân đã là người của mấy đời trước, Ngọc Tư thân là đại trưởng lão yêu tộc lại không tiếc chạy đến mấy tầng trời khác tìm kiếm, vậy thì sao có thể từ bỏ một người như Sư Vô Cữu?
Sư Vô Cữu vẫn luôn nói, hắn bị người ta hãm hại. Nhưng tu vi chuẩn thánh, lại dễ bị hãm hại như vậy sao? Lại càng không nói, đến bây giờ Sư Vô Cữu vẫn chưa nói ra được một cái tên của những người đã từng hại hắn.
Nếu từ xưa đến nay Sư Vô Cữu không phải Sư Hoàn Chân, cũng không phải Thánh Yêu Hoàng Đại Đế, vậy những vấn đề này đều đã được giải thích.
Chỉ là, nếu vậy thì lại xuất hiện một vấn đề mới.
Rốt cuộc Sư Vô Cữu là ai? Thực lực cường đại còn có dung mạo của hắn, đều chứng minh hắn không phải hạng người vô danh.
Người như vậy tại sao lại nghĩ mình là một người khác? Tại sao lại không có một chút tiếng tăm gì?
Hơn nữa giữa Sư Vô Cữu và Sư Hoàn Chân chắc chắn có gì đó, nếu không thì sao có thể giải thích Sư Vô Cữu tự cho rằng mình là Sư Hoàn Chân.
"Ngọc trưởng lão có giữ lại ảnh chân dung của Thánh Yêu Hoàng Đại Đế không?" Chu Trường Dung muốn xem xem dung mạo của hai người bọn họ có giống nhau hay không.
"Trước khi bệ hạ tọa hóa, đã từng nói, yêu tộc phải xóa tất cả ghi chép, hình ảnh liên quan tới người." Ngọc Tư chậm rãi lắc đầu, "Tuy ta không biết tại sao bệ hạ lại làm như vậy, nhưng ta là thuộc hạ của bệ hạ, ý chỉ của bệ hạ, chúng ta sẽ vâng theo."
Xóa tất cả ghi chép, hình ảnh liên quan đến bản thân?
Sao lại kì lạ như thế?
Dù sao ghi chép bị hủy thì cũng không thể diệt tiêu được hết những người đã từng thấy gương mặt thật của Yêu Hoàng. Hành động này, quả thực giống như là đã biết trước sau này sẽ có một người giống hệt mình xuất hiện, sau đó cố ý bảo vệ người đó.
"Thánh Yêu Hoàng Đại Đế có truyền nhân hay con cháu giáng thế không?"
"Trong thân thể bệ hạ bọn ta cường thịnh hỏa diễm, yêu tiên ma phật đều khó tới gần, làm sao có thể có truyền nhân cùng huyết thống?" Vẻ mặt Ngọc Tư tiếc nuối, "Nếu bệ hạ thật sự để lại truyền nhân, dù huyết thống không tinh khiết thì cũng như trước, có thể khiến chúng yêu thần phục, làm sao để xuất hiện tình cảnh yêu tộc rối loạn ngày hôm nay?"
Bởi vậy, có lẽ chưa chắc Sư Vô Cữu là yêu tộc.
Gay go.
Đột nhiên Chu Trường Dung nghĩ đến, bây giờ Sư Vô Cữu đang ở chỗ Hỏa Nhất chuẩn thánh. Nếu Hỏa Nhất chuẩn thánh nhận ra Sư Vô Cữu không phải Thánh Yêu Hoàng Đại Đế, trước tiên không đề cập tới Hỏa Nhất chuẩn thánh có nghĩ Sư Vô Cữu thành hạng người mạo danh hay không, chỉ với việc Sư Vô Cữu biết mình không phải Thánh Yêu Hoàng Đại Đế, chỉ sợ cũng...
"Cớ sao Chu công tử lại hốt hoảng như vậy?" Ngọc Tư rất nghi hoặc, mới vừa rồi còn tốt lắm, hai người tán gẫu đôi câu, sao đột nhiên lại biến sắc rồi?
"Ngọc trưởng lão, tại hạ đột nhiên có việc gấp, cho phép tại hạ cáo từ trước." Chu Trường Dung nghĩ đến đây thì đã có chút ngồi không yên.
Sư Vô Cữu bên kia, có thể là một vấn đề lớn.
Tuy hắn còn có rất nhiều điều muốn hỏi Ngọc Tư, nhưng ngay lúc này, sợ rằng cũng phải bất chấp.
"Chu công tử, chuyện của ngươi còn..." Ngọc Tư cũng có rất nhiều vấn đề muốn thương lượng với Chu Trường Dung, nhưng thấy Chu Trường Dung đột nhiên sốt sắng như vậy cũng chỉ có thể nuốt lại nửa câu sau muốn nói.
Mới vừa nãy lão còn cảm thấy tính tình người thừa kế đạo thống quỷ tu này rất thận trọng, có ngày tung hoành tài năng. Bây giờ xem ra, hắn vẫn còn quá trẻ, sẽ đặt suy nghĩ đăm chiêu trong lòng nặng hơn đại cục.
Mà... Chuyện này cũng đâu có gì không tốt.
Thậm chí Ngọc Tư còn có chút nhàn nhạt ước ao.
Bây giờ trong cửu thiên thập giới, có rất nhiều người vì lấy đại cục làm trọng mà bỏ qua tất cả tình cảm cá nhân. Mặc dù có lợi cho trời đất, nhưng chung quy vẫn mất đi mấy phần sức sống.
Người như Chu Trường Dung, có gì mà không tốt đâu?
"Cũng được." Ngọc Tư khẽ gật đầu, "Nếu các hạ có việc, vậy ngày khác lại nói."
"Đa tạ Ngọc trưởng lão." Chu Trường Dung không trì hoãn nữa, lúc này lập tức hóa thành một tia sáng rời đi.
Ngọc Tư nhìn Chu Trường Dung đảo mắt một cái đã biến mất không còn hình bóng, không khỏi cúi đầu chuyển động chén rượu trong tay, nhịn không được bật cười, "Người trẻ tuổi đúng là có sức sống."
Liệt Hỏa Sơn.
"Hoang đường!" Cảm giác bất an trong lòng Sư Vô Cữu càng ngày càng khuếch đại, trái tim bình tĩnh ban đầu ngay lúc này đã hóa thành chột dạ, âm thanh phản bác cũng càng lớn, bên trong còn ẩn giấu một tia yếu đuối, "Rõ ràng lúc trước chính ta đã đến đây gặp ngươi, ta nhớ rất rõ ràng, Hỏa Nhất chuẩn thánh, ngươi thân là chuẩn thánh, cũng nên biết không thể vọng ngôn."
Dù hình thái của đối phương có là Chu Trường Dung đi nữa thì hắn cũng có thể ra tay.
"Các hạ nói ngươi đã từng gặp ta, vậy có thể nhớ rõ thời gian cụ thể không?"
Sư Vô Cữu nhất thời nghẹn lời.
"Lúc ngươi đến, ngươi có nhớ người đi bên cạnh ngươi là ai không?"
Sư Vô Cữu mà nhớ được thì còn bị người ta nói đến không thể trả lời nổi sao?
"Một khi trở thành chuẩn thánh thì phải chịu sự quản lí của thiên đạo, dù tu vi rớt xuống, cũng sẽ tự khôi phục trong thời gian ngắn nhất. Nếu như không thể khôi phục, vậy thì không còn là chuẩn thánh nữa. Bởi vậy, cũng chưa bao giờ có phương pháp khôi phục tu vi chuẩn thánh."
Sư Vô Cữu bị nói đến không thể phản bác.
"Nếu ngươi đã từng là chuẩn thánh, chắc chắn trên người sẽ có khí tức được thiên đạo nhận định. Chỉ là ngươi bây giờ, tuy tu vi đã gần tiếp cận tới chuẩn thánh, nhưng vẫn không phải." Hỏa Nhất chuẩn thánh nhìn Sư Vô Cữu, đàng hoàng trịnh trọng trả lời, "Với tu vi của ta cũng không có cách nào nhìn thấu nhân quả trên người ngươi."
"Đó là do ngươi học nghệ không tinh." Sư Vô Cữu trào phúng không hề khách khí.
Hỏa Nhất chuẩn thánh là một người không dễ tức giận, hoặc là nói hắn hoàn toàn không có tính khí, cho nên bị Sư Vô Cữu trào phúng như vậy, đối với hắn mà nói cũng không được xem là bất kính gì cả.
"Ngày xưa Thánh Yêu Hoàng Đại Đế là huyết mạch phượng hoàng cuối cùng trong tộc, hai cánh giang rộng là đã có thể che kín bầu trời." Hỏa Nhất chuẩn thánh nghiêm túc nói, "Các hạ nói mình là hắn, vậy có thể hiện nguyên hình ra hay không?"
"Bản tọa đây sẽ để ngươi xem cho rõ!" Sư Vô Cữu bị kích thích, đã mất đi bình tĩnh lúc thường.
Dù có là ai đi nữa thì khi đột nhiên nghe thấy một tin tức như thế, phỏng chừng cũng không đỡ hơn Sư Vô Cữu bao nhiêu.
Hai mắt Sư Vô Cữu nổi lên ánh sáng xanh lục, sức mạnh trên người cũng không cần kéo mà lên.
"Là yêu khí, có điều, hình như lại có chút khác biệt, là cái gì?" Hỏa Nhất chuẩn thánh phát hiện trên người Sư Vô Cữu có quá nhiều bí mật hắn không biết.
Sư Vô Cữu không ngừng hồi tưởng dáng vẻ của phượng hoàng trong đầu, dự định hóa ra nguyên hình.
Khi trong đầu vừa mới suy nghĩ thì thân thể đã trở nên nhẹ nhàng, chỉ là vừa chuẩn bị giương cánh muốn bay thì đã bị câu nói tựa như một chậu nước lạnh của Hỏa Nhất chuẩn thánh giội tỉnh.
"Đây là Huyễn Hóa Chi Thuật, tuy có hình dáng nhưng không có thật, không phải nguyên hình của ngươi."
Trong lòng Sư Vô Cữu lạnh lẽo.
Biến đi.
Biến đi!
Hắn là Thánh Yêu Hoàng Đại Đế, là huyết mạch phượng hoàng duy nhất của tộc, là phượng hoàng duy nhất bên trong trời đất này.
Nhưng vì sao hắn biến hóa không ra?
Biến hóa nương theo suy nghĩ của Sư Vô Cữu mà đổi, một luồng sinh cơ mạnh mẽ cuồn cuộn không ngừng.
Hỏa Nhất chuẩn thánh phát hiện, mặt đất khô cằn trống rỗng ban đầu thế mà lại xuất hiện một mảnh xanh biếc?
Liệt Hỏa Sơn bị Tam Vị Chân Hỏa thiêu đốt nhiều năm, đã trở thành một mảnh đất cằn cỗi từ lâu, chẳng còn một tia sức sống nào.
Rốt cuộc người này có lai lịch gì?
Hỏa Nhất chuẩn thánh nghi hoặc trong lòng nhưng cũng rất nhanh từ bỏ. Nếu đổi thành một chuẩn thánh khác, chắc chắn sẽ bắt Sư Vô Cữu lại tìm tòi nghiên cứu một phen, nhưng cố tình lại là Hỏa Nhất chuẩn thánh chẳng hứng thú với bất kì thứ gì.
Có lẽ đây cũng là phúc duyên của Sư Vô Cữu.
Nhưng hắn lúc này vẫn còn chưa phát giác ra được, một hồi nguy cơ chưa nảy mầm cũng đã bị bóp tắt.
Sư Vô Cữu trở lại hình người, nhìn hai tay của mình, tựa như hơi run rẩy.
"Xem ra ngay cả ngươi cũng không biết nguyên hình của mình như thế nào, cho nên ngươi mới biến không ra. Ta có thể cảm giác thấy tâm hồn ngươi ngay lúc này tràn đầy mê man. Mặc dù ta rất tò mò về ngươi nhưng lại không có tâm tình truy cứu cặn kẽ." Hỏa Nhất chuẩn thánh cười trả lời, "Chỉ là, đổi thành người khác, có lẽ sẽ không suy nghĩ như vậy. Đặc biệt là người giống như ngươi, đã gần tiếp cận tới chuẩn thánh nhưng vẫn không thể bước vào cánh cửa đó, sợ rằng sẽ gây bất lợi cho ngươi."
Nguồn sức sống mạnh mẽ bên trong cơ thể Sư Vô Cữu, ngay cả hắn cũng cảm thấy khiếp sợ.
"Ta trở về tầng trời Tiêu Dao." Trong lòng Sư Vô Cữu mờ mịt nhưng sắc mặt vẫn rất kiên cường, "Ta chính là Thánh Yêu Hoàng Đại Đế, chắc chắn người bên trong yêu tộc sẽ nhận ra ta. Lời của ngươi, nhất định là nói dối, sao ta lại không phải..."
"Thánh Yêu Hoàng Đại Đế, ta không nhớ lầm, tên của hắn là Sư Hoàn Chân."
Sư Hoàn Chân?
Sư Hoàn Chân!
Ba chữ này, giống như một đòn búa tạ, trực tiếp đánh nát tia may mắn cuối cùng trong lòng Sư Vô Cữu.
Hình như hắn... biết cái tên này.
"Sư Hoàn Chân, ngươi có thể đừng ấu trĩ như vậy nữa không?"
"Ngươi chỉ còn lại một trăm năm tuổi thọ thôi, mà ta cũng đã chú định có mệnh chết trẻ, là một đôi trời đất tạo nên!"
"Yêu tộc... Chỉ có thể như thế. Muốn xuất hiện thêm một số mệnh như vậy, ít nhất cũng phải đợi thêm mười ngàn năm."
"Bệ hạ hồng phúc tề thiên, tuyệt đối sẽ không ngã xuống."
"Ngài đã là thân thể chuẩn thánh, chỉ cần thành thánh là có thể trốn thoát mệnh chết trẻ, bệ hạ, xin ngài đừng..."
"Sư Hoàn Chân ta vốn không tin vào số mệnh, nhưng bây giờ, có lẽ ta không thể không tin."
...
A, kỳ lạ.
Tại sao bản tọa lại cảm thấy muốn khóc?
Sư Vô Cữu giơ tay lên, nhìn thấy trên mấy ngón tay dụi mắt vừa rồi có một vệt nước khả nghi như nước mắt.
Nhưng, hắn vẫn không thể ức chế được sinh ra một loại cảm giác bi thương, giống như là mất đi một ai đó rất quan trọng.
Sư Hoàn Chân là Thánh Yêu Hoàng Đại Đế chân chính, vậy hắn thì sao?
Sư Vô Cữu là ai?
Bên trong cửu thiên thập giới này, có ai biết đến sự tồn tại của hắn?
Từ trước đến giờ Sư Vô Cữu rất kiêu ngạo, luôn cho rằng không có gì là mình không làm được. Nhưng bây giờ, hắn lại phát hiện những điều đó đã lập tức hóa thành cát bụi, bị cuộn sóng không tên cuốn trôi đi mất.
Hắn là ai? Có thể là ai?
"Ta chưa từng nghe nói đến cái tên Sư Vô Cữu." Ngay lúc này Hỏa Nhất chuẩn thánh bỗng nghe được nghi hoặc từ trong đầu Sư Vô Cữu truyền đến, sự nghi ngờ này đã bao trùm toàn bộ Sư Vô Cữu, hắn muốn lơ đi cũng khó.
Sư Vô Cữu chỉ cảm thấy buồn cười.
Hóa ra hắn luôn nghĩ là hắn nhưng lại không phải là hắn, hóa ra kí ức về quá khứ cuộc đời của hắn lại là cuộc sống của một người khác.
Nhưng hắn là ai?
Có lẽ Sư Hoàn Chân sẽ biết.
Nhưng Sư Hoàn Chân đã bỏ mạng từ 7 vạn năm trước.
Hắn chỉ là một người không biết mình đến từ đâu, muốn đi đâu.
Thậm chí, ngay cả nguyên hình của mình là gì hắn cũng không biết.
"Tu vi ngươi như thế, chỉ cách chuẩn thánh một đoạn đường. Chỉ là tâm tính ngươi bất định, vẫn chưa tìm được đạo của mình. Chờ tới ngày ngươi tìm được nó thì cũng chính là thời khắc ngươi trở thành thánh." Đại khái Hỏa Nhất chuẩn thánh cảm thấy Sư Vô Cữu khá thú vị, cũng không keo kiệt chỉ điểm một, hai.
Sư Vô Cữu hơi nản lòng thoái chí vung tay, ra hiệu mình muốn rời đi.
Hỏa Nhất chuẩn thánh nhẹ nhàng phất tay, trực tiếp chuyển Sư Vô Cữu ra ngoài.
"Nếu trong lòng ngươi có nghi hoặc, vậy thì đi tìm kiếm lai lịch của ngươi đi. Đợi tới khi ngươi tìm ra, có lẽ cũng là lúc ngươi thực sự trở thành chuẩn thánh, khi đó ta nghĩ chúng ta sẽ gặp lại nhau."
Sư Vô Cữu đã không thèm để ý đến lời Hỏa Nhất chuẩn thánh nói.
Lúc hắn tới đây thì tràn đầy phấn khởi, lúc ra ngoài thì hoàn toàn trống rỗng.
Tầng trời Thị Phi lớn như vậy sao?
Sư Vô Cữu mê man nhìn bầu trời, không nhịn được nghĩ trong lòng như vậy. Hình như từ xưa tới nay ta chưa bao giờ nghiêm túc ngắm nhìn vùng thế giới này, sau khi bị đánh thức, những kí ức còn sót lại trong đầu cũng trở nên không chân thật.
Vào giờ phút này, Sư Vô Cữu hơi nhớ Chu Trường Dung.
Nếu có hắn ở đây, hắn sẽ nói gì với mình đây?
Cười mình? Hay an ủi mình?
Sư Vô Cữu cảm thấy như được sinh ra một chút sức lực, hắn đề hơi, bay về hướng thành A Thanh.
Bay chưa được một khắc thì đã nghe thấy một giọng nói hổn hển.
"Vô Cữu."
Hắn quay đầu, nhìn thấy Chu Trường Dung đang cuống quýt bay lại đây.
Đại khái Chu Trường Dung đi hơi gấp, tóc của hắn bị gió thổi loạn, góc áo cũng không biết đã quàng trúng nơi nào, rách một lỗ hổng.
Từ thành A Thanh tới đây, không phải xa bình thường, với tu vi của Chu Trường Dung chỉ sợ phải dốc toàn lực bay không ngừng nghỉ mới có thể miễn cưỡng tìm tới.
Vì đã tiêu hao hết chân nguyên mà tử khí bên trong cơ thể Chu Trường Dung cũng bắt đầu cuồn cuộn xuất hiện. Nhưng mà những cái đó đều đã bị Chu Trường Dung tạm thời quên hết. Lo lắng cho Sư Vô Cữu gần như đã lấn át tất cả.
"... Sao ngươi lại chật vật vậy?" Không biết tại sao Sư Vô Cữu lại đột nhiên nở nụ cười.
Trái tim vốn đang trôi nổi trên không trung, lúc này tựa như đã yên tĩnh hơn rất nhiều.
Ít nhất hắn có thể xác định Chu Trường Dung.
Không phải giả.
Chu Trường Dung bình thường hắn biết là một người thận trọng chẳng khác nào ông cụ non, từ đầu đến chân đều rất cẩn thận tỉ mỉ. Được nhìn thấy Chu Trường Dung chật vật như vậy, hình như cũng không thiệt thòi mấy.
Ngược lại là Chu Trường Dung, thấy dáng vẻ mỉm cười của Sư Vô Cữu, cảm giác bất an trong lòng càng ngày càng tăng thêm, cẩn thận nói, "Ngươi... Ngươi gặp Hỏa Nhất chuẩn thánh rồi?"
"Gặp rồi." Sư Vô Cữu gật gật đầu, thấy vẻ mặt lo lắng của Chu Trường Dung, trong lòng càng thoải mái, tựa như trong mùa đông khắc nghiệt lại được uống một chén trà ấm, tuy không thể chống chọi với cái lạnh thấu xương nhưng cũng có thể tạm thời trục xuất nỗi lạnh lẽo bên người.
"Hẳn ngươi đã biết chuyện gì xảy ra rồi nhỉ." Thật ra Sư Vô Cữu không ngốc, hắn thấy Chu Trường Dung vội vàng chạy tới như thế là đã biết Chu Trường Dung biết.
Ngay cả Hỏa Nhất chuẩn thánh cũng có thể nhận ra hắn không phải là Sư Hoàn Chân, thì Ngọc Tư thân là đại trưởng lão yêu tộc không thể không nhận ra.
"Trước đây ta cứ luôn gọi ngươi là tiểu tử lừa đảo, tiểu tử lừa đảo, nhưng thì ra ta mới là kẻ lừa đảo kia, ta là một tên lừa gạt." Sư Vô Cữu tự giễu nói, "Xin lỗi, ta nói dối. Xưa nay ta không phải Thánh Yêu Hoàng Đại Đế gì cả, cũng không phải Sư Hoàn Chân, càng không phải là chuẩn thánh, mà chỉ là một người chẳng là cái thá gì."
"Vậy vừa vặn, ta lừa ngươi một lần, ngươi cũng gạt ta một lần." Chu Trường Dung không do dự nói tiếp, "Không phải Thánh Yêu Hoàng Đại Đế cũng không sao, xưa nay ta chỉ biết một người là Sư Vô Cữu, không phải là Sư Hoàn Chân, cũng không phải Thánh Yêu Hoàng Đại Đế. Cho nên ngươi là ai thì có liên quan gì đâu?"
"Ta không phải chuẩn thánh, cũng mang ý nghĩa ta không thể bảo vệ ngươi, ngươi hiểu chưa?" Sư Vô Cữu không thể không nói, "Trên người ngươi có Sổ Sinh Tử, ngươi cần một người mạnh mẽ hơn giúp ngươi."
"Khế ước Sổ Sinh Tử đã định, sao có thể tùy tiện đổi?" Chu Trường Dung không trả lời câu hỏi, "Ngươi có tin ngươi vừa rời khỏi ta một bước, là ta sẽ bị kẻ địch bốn phương tám hướng xé nát không?"
Sư Vô Cữu trầm mặc.
Đại khái không tin.
Chu Trường Dung tức cười, hắn khởi động đan điền của mình, trực tiếp lấy Sổ Sinh Tử ra, "Nếu như ta mở nó ra ngay tại đây, ngươi cảm thấy bên trong tầng trời Thị Phi này có bao nhiêu người nhận ra được hơi thở của nó?"
Sổ Sinh Tử, yên tĩnh nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Đây là thứ có thể khiến thánh nhân động tâm.
"Ngươi không muốn sống nữa hả?" Sư Vô Cữu bị hành động bất đắc dĩ của Chu Trường Dung làm cho sợ hết hồn, vội vàng gắt gao đè lại Sổ Sinh Tử, "Còn không nhanh thu lại? Có biết chỗ này cách Liệt Hỏa Sơn bao xa không?"
Dù Hỏa Nhất chuẩn thánh vô dục vô cầu, nhưng cũng chưa chắc không động lòng với đại đạo thánh binh!
"Cho nên Vô Cữu ngươi xem, ta là một kẻ vừa kích động vừa lỗ mãng cỡ nào. Đối mặt với cường địch, ta chỉ có mỗi một mình Sổ Sinh Tử hộ thân, nếu ngươi rời khỏi ta, đại khái chẳng mấy chốc nữa ta sẽ bị đuổi giết đến chết, kết cục của ta, so với Diệp Tiêu chắc chắn thảm hơn nhiều." Chu Trường Dung chân thành nói.
Nhất thời sắc mặt Sư Vô Cữu phức tạp.
Trước đây hắn chưa bao giờ hiểu rõ người như Chu Trường Dung, nhưng bây giờ hình như hắn đã hiểu.
Chu Trường Dung là một tên lừa đảo dễ dàng tấn công vào sâu bên trong trái tim người ta.
Giống như bây giờ, Sư Vô Cữu cảm thấy mình lại bị lừa gạt vào vực sâu vô tận. Rõ ràng hành động vừa nãy của Chu Trường Dung là tự tìm đường chết, nhưng lại cố ý để cho hắn xem, mà, cả người Sư Vô Cữu lại thật sự trở nên bình tĩnh.
Thì ra dù ta không phải Thánh Yêu Hoàng Đại Đế, không phải Sư Hoàn Chân, trên thế giới này vẫn có một người như thế, thật sự cần ta.
Điều này giống như bên trong biển rộng đại dương bao la vô bờ bến, bỗng nhiên xuất hiện một chiếc thuyền nhỏ; rồi lại giống như lục bình không rễ đột nhiên tìm được phương hướng, không còn tiếp tục vô định trôi nổi nữa.
Trong khắp cửu thiên thập giới, cũng chỉ có một mình Chu Trường Dung.
Nếu một ngày nào đó, tầng trời Hoàng Tuyền thật sự sẽ mở ra vì người trước mặt này, như vậy đối với toàn bộ sinh linh trên thế giới mà nói, đều là một chuyện tốt.
Trái tim Chu Trường Dung rất mềm mại.
Mặc dù ngày thường hắn có nói cái gì, làm cái gì khiến ngươi cảm thấy hắn đáng sợ không giống người, khiến lòng ngươi sinh sợ hãi, khiến ngươi không tự chủ được muốn rời xa như thế nào đi nữa, thì Chu Trường Dung cũng chưa bao giờ muốn truy cứu bởi vì những chuyện nhỏ nhặt đó.
Nghĩ kỹ lại, trong những ngày tháng Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu ở cùng nhau, hắn có chủ động ra đòn sát thủ bao giờ chưa? Hắn có vì người khác xem thường hắn, bất kính với hắn mà ra tay hại người chưa? Hắn có vì lợi ích bản thân mà cố ý tổn thương người nào chưa?
Quỷ Tinh Cửu Mệnh của hắn, bây giờ vẫn chỉ có hai người.
Không phải Chu Trường Dung không gặp được, mà là hắn không muốn ra tay mà thôi.
Chu Trường Dung không chỉ là một tên lừa gạt, mà còn là một gã ngốc.
"Ngươi ngu như vậy, đúng là khiến người không yên lòng." Sư Vô Cữu có hơi cảm động khó giải thích được.
Chu Trường Dung lại cảm thấy hình như Sư Vô Cữu đang hiểu lầm cái gì đó.
Trong mắt Chu Trường Dung, Sư Vô Cữu mới là kẻ ngốc từ đầu đến giờ. Nếu là hắn, làm sao có thể để thời gian trôi qua lâu như vậy rồi mà vẫn không phát hiện ra chỗ kì lạ trên người mình? Cố tình Sư Vô Cữu lại không phát hiện, còn cảm thấy người khác có vấn đề.
Bây giờ, đầy mặt đều viết mấy chữ "yếu đuối", "bất lực" và "mê man", giống như thật lâu trước đây khi Chu Trường Dung còn ở thời hiện đại, nhìn thấy mấy con mèo con, chó con bị chủ nhân bỏ rơi vậy, nếu như chưa từng có chủ nhân, thật ra cũng là một điều rất tốt.
Bị một thằng ngốc nói mình ngốc, Chu Trường Dung cảm thấy có hơi mắt cười. Chẳng qua, cân nhắc đến tình huống đặc biệt của Sư Vô Cữu bây giờ, Chu Trường Dung chỉ có thể nhịn xuống. Dù sao đây cũng là sự thật.
Đợi đến sau này, đương nhiên hắn sẽ giúp Sư Vô Cữu biết, ai mới là kẻ ngốc.
"Trời đất bao la, bản tọa chỉ còn lại một mình ngươi làm tuỳ tùng cho bản tọa." Sư Vô Cữu lại chứng nào tật nấy, khá tiếc nuối.
Nhưng mà, hắn sẽ không bạc đãi tiểu tử lừa đảo đâu.
Nếu sau này thật sự có chuẩn thánh tới giết Chu Trường Dung, hắn, hắn sẽ mang theo Chu Trường Dung cùng chạy, sẽ không bỏ lại hắn chạy trước. Dù không cẩn thận chết cùng một chỗ, hắn cũng nhận.
Có điều cái này không thể để cho tiểu tử lừa đảo biết, biết rồi chẳng phải sẽ muốn lên trời sao? Bản tọa không thể để hắn chê cười.
Chuyện này có thể gọi là tuỳ tùng sao?
Quả thực Chu Trường Dung rất muốn cười.
Thôi thôi thôi, kệ hắn đi. Ít nhất như vậy mới là dáng vẻ vốn có của Sư Vô Cữu, Sư Vô Cữu yếu đuối mê man, không phải là kiểu hắn thích.
Hả? Đợi đã, thích?
Chu Trường Dung bị suy nghĩ của mình dọa sợ.
"Bên trong tầng trời Thị Phi, rất thích hợp cho ngươi tu hành." Sư Vô Cữu nói tiếp, "Ta cũng ở lại đây nỗ lực tu hành. Nếu ta không phải chuẩn thánh, vậy ta sẽ phải cố gắng tu hành, tranh thủ thành chuẩn thánh chân chính mới được. Hỏa Nhất chuẩn thánh nói, khoảng cách ta sắp đắc đạo chỉ còn một bước, chỉ cần tìm được đạo của ta, mở ra nhân quả trên đời, ta sẽ là chuẩn thánh."
Tâm thần Chu Trường Dung hơi động, lập tức vứt bỏ suy nghĩ dọa người trong đầu vừa rồi ra, "Đại đạo đã thành, trước tiên phải xác định bản ngã thì mới có thể trở về chân ngã. Thực lực Vô Cữu ngươi đã được rồi, thế nhưng bản nguyên không rõ, bởi vậy mới ngăn cản ngươi đắc đạo."
"Gần như là ý này." Sư Vô Cữu hơi suy nghĩ, gật đầu nói.
Muốn thành chuẩn thánh, đầu tiên phải biết mình là ai, đạo của mình là gì. Phải nhìn thẳng vào chấp niệm sâu nhất bên trong nội tâm, nắm giữ sức mạnh truyền thừa của đạo thống, vượt qua các chư thần bên trên, thực lực, tâm tính, ngộ đạo, cơ duyên, một thứ cũng không thể thiếu. Bản ngã, chân ngã, siêu ngã, tam ngã hợp nhất, mới thật sự được thiên đạo thừa nhận.
Trời giáng ánh tím thuở hồng hoang, như vậy mới được xem là chuẩn thánh.
"Vậy chúng ta tới tầng trời Tiêu Dao đi." Chu Trường Dung nghiêm túc đề nghị, "Đi đến đó có thể tìm hiểu về quá khứ của ngươi."
Sư Vô Cữu sững sờ, hoài nghi mình nghe lầm.
"Quá khứ của ngươi liên quan chặt chẽ đến Thánh Yêu Hoàng Đại Đế Sư Hoàn Chân, không thể tách rời." Dù là Hỏa Nhất chuẩn thánh, hay là Ngọc Tư, đều không biết mối quan hệ giữa Sư Hoàn Chân và Sư Vô Cữu, nhưng trong bọn họ, chắc chắn có một loại liên hệ nào đó không rõ.
Đi đến đó, mới có thể biết tất cả.
Chu Trường Dung nói đâu ra đấy, "Đi vào đó, nghiêm túc tìm một chút, ta cùng tìm với ngươi, mặc kệ tìm được hay không, ngươi cũng có thể hoàn toàn đặt xuống."
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Trường Dung: Không ngờ ta bị một người ngu chính gốc nói ta ngu?
Sư Vô Cữu: Quả nhiên ngươi không thể rời bỏ bản tọa.
Tác giả: Được rồi, mở phó bản tầng trời Tiêu Dao nào.
ps, thấy có độc giả thiên sứ nhỏ mờ mịt, phục bút đâu hở? Đừng bảo tui không nhắc, bộ mọi người thật sự cảm thấy chiêm chiếp đơn thuần dễ lừa như vậy có thể làm Yêu Hoàng sao??
Sư Vô Cữu: Ta cảm thấy ngươi đang ám chỉ ta.