Chương 73:

Nghe nói yêu quái thành tinh từ ngọc thạch, từ khi sinh ra đến khi chết đi, luôn luôn bảo trì được dáng vẻ hoá hình ban đầu của mình.

Ngọc thạch cứng cỏi, bọn họ tăng trưởng tu vi cũng chầm chậm, tuổi thọ lại càng dài đến không nhìn thấy điểm cuối. Tương tự, ông trời cũng chú định bọn họ không thể nào tu hành thành đại năng.

Yêu tộc đại trưởng lão Ngọc Tư, đã là một lão yêu quái sống rất nhiều năm. Trong lòng Chu Trường Dung biết sợ là người này không dễ bị lừa gạt, nhưng khi thật sự nhìn thấy một thiếu niên chỉ mới 17-18 tuổi, nhất thời vẫn không thể nào tiếp thu được, cháu trai người ta cũng đã là Yêu Hoàng.

Người trong yêu tộc, đúng là gợi người ghen tỵ.

"Tại hạ là Chu Trường Dung, bái kiến đại trưởng lão." Chu Trường Dung hơi chắp tay nói.

Ngọc Tư không nhận lễ của Chu Trường Dung, lui về sau một bước, trên gương mặt lạnh nhạt cũng nhiều thêm hai phần nhân khí, "Người thừa kế Độ Vong Kinh, khác nào đệ tử thân truyền của đạo tổ, ngươi ta luận bàn ngang hàng là được rồi."

Vừa mới gặp mặt, Chu Trường Dung đã bị lột trần thân phận, chứng tỏ ngày thường Ngọc Tư cũng thu thập được không ít tin tức của tầng trời Hồng Trần. Hơn nữa, người có thể ngồi vững vào vị trí đại trưởng lão trong yêu tộc, cũng không phải ngồi không.

Nếu như từ trên xuống dưới yêu tộc đều có cá tính như Sư Vô Cữu, chắc hẳn tầng trời Tiêu Dao đã bị nhân tộc chiếm lấy từ lâu rồi. Tóm lại, yêu tộc vẫn có người thông minh.

"Vậy đa tạ Ngọc đạo hữu." Chu Trường Dung cũng không khách khí, trước mặt Sư Vô Cữu cũng đã đổi xưng hô, luận bàn trên dưới với đại trưởng lão yêu tộc cũng không có ý nghĩa gì.

"Ngươi ta không cùng tộc, cũng không phải đồng đạo, không cần dùng xưng hô đạo hữu." Ngọc Tư lắc đầu nói.

"Ngọc trưởng lão." Chu Trường Dung rất thức thời.

"Chu công tử." Ngọc Tư cũng cười, "Tu sĩ ta từng gặp qua cũng coi như không ít, nhưng người như công tử lại rất hiếm thấy."

"Khách khí."

"Mời ngồi." Ngọc Tư khẽ gật đầu, ra hiệu Chu Trường Dung ngồi xuống nói chuyện.

Chu Trường Dung thuận theo tự nhiên ngồi xuống, thấy trên bàn đã bày đầy rượu ngon món ngon, không khỏi bật cười, "Xem ra đại trưởng lão đã biết ta muốn đến từ trước."

"Nếu không phải muốn gặp mặt các hạ một lần, hôm qua ta đã đi." Ngọc Tư cũng không khách sáo, trực tiếp nói rõ ràng, "Ta đi tới đây, là vì muốn tìm Yêu Hoàng. Nghe nói các hạ từng nhận được quà tặng của thánh nhân ở bên trong Lệ Cư. Dịch Yêu Hoàng có giao tình thâm hậu với Thần Tàng thánh nhân, chắc chắn hắn sẽ đến đây gặp ngươi."

"Cũng chỉ là vội vã gặp mặt một lần." Hành tung của Dịch Chi Xuân đã bị nhìn thấu từ lâu, hắn muốn phủ nhận cũng không được.

"Tính tình Dịch Yêu Hoàng hào hiệp, không thích làm chuyện tầm thường. Ta đã tìm hắn hơn một nghìn năm, nhưng vẫn chậm một bước." Trong mắt Ngọc Tư dẫn theo ý cười, "Có điều, việc này cũng không sao. Tuy lần nào Yêu Hoàng bệ hạ cũng trốn ta như trốn hổ, nhưng mỗi lần đều để lại manh mối cho ta."

"Hửm, đây là vì?"

"Yêu tộc rung chuyển. Có không ít lão nhân trong yêu tộc biết ta đang tìm Dịch Yêu Hoàng, cho nên không dám lay động địa vị của cháu ta. Nếu ta cứ mãi đâm đầu đi tìm mà không có động tĩnh gì, chắc chắn bọn họ sẽ làm khó làm dễ, nhưng nếu lần nào cũng gặp thoáng qua, bọn họ sẽ không dám hành động." Ngọc Tư cầm chén rượu lên, hai mắt cong cong, "Mấy lần qua lại, ta đã biết, đó là Yêu Hoàng bệ hạ có ý muốn trợ giúp yêu tộc."

"Thì ra là vậy." Chu Trường Dung lý giải gật gật đầu, đối với yêu tộc mà nói, không có Sư Vô Cữu thì Dịch Chi Xuân chính là hi vọng của bọn họ. Chỉ cần người này còn nguyện ý mang đến hi vọng cho yêu tộc thì người có ở hay không, kỳ thực cũng không quan trọng.

"Hơn nữa, ta càng hứng thú với Chu công tử hơn một chút." Ngọc Tư vừa nói vừa rót cho Chu Trường Dung một chén rượu, "Rượu này được chế biến từ linh quả cực phẩm ngàn năm trong yêu tộc bọn ta, chỉ khi khách quý đến, bộ tộc ta mới có thể lấy ra đãi khách. Không bằng Chu công tử nếm thử xem."

Chu Trường Dung nhẹ nhàng ngửi một hơi, rượu này trong vắt như nước, nhưng mùi thơm nức mũi lạ lùng. Một ngụm vào bụng, lập tức cảm thấy tu vi hơi thả lỏng, cả người như rơi vào ấm áp, mỗi một lỗ huyệt bên trong cơ thể đều được nước rượu giội rửa, không khỏi thông thuận thêm mấy phần.

Chỉ là, nếu tu vi thấp, sợ rằng sẽ không chịu nổi hiệu lực của rượu này.

Một chén thấy đáy, Chu Trường Dung không tránh khỏi phải khởi động Độ Vong Kinh mới có thể triệt để tiêu hóa hiệu lực của rượu, chưa đến nỗi ngồi yên bất động, đánh mất phong độ.

Ngọc Tư ở bên cạnh chăm chú nhìn, thái độ đối với Chu Trường Dung cũng không khỏi thu liễm đi mấy phần xem thường.

Không hổ là người nối nghiệp đạo thống của đạo tổ.

Rượu của yêu tộc bọn họ từ trước đến giờ đều rất bá đạo, rượu có hiệu quả càng cao, thông thường chỉ có yêu tộc huyết thống cao đẳng bất phàm bẩm sinh mới có thể chịu đựng được. Chu Trường Dung dùng thân thể nhân tộc, cấp bậc tu vi thiên tiên, không chỉ có thể tiêu hóa hiệu lực của rượu mà còn có thể dùng nó nâng cao tu vi của bản thân.

Bởi vậy có thể thấy, tuy hắn tuổi trẻ, thế nhưng ngộ tính và cơ sở lại tuyệt đối là trong vạn người chưa chắc có được một người.

Trước đây lần đầu tiên Ngọc Tư uống rượu cũng không khỏi náo loạn một hồi trò cười.

Chu Trường Dung từ từ mở mắt, phát hiện tu vi của mình đã tăng hơn nửa cấp, mơ hồ bước vào ngưỡng cửa đại la kim tiên.

Hắn nhìn số rượu còn dư lại trên bàn, đẩy về phía trước, "Đa tạ ý tốt của Ngọc trưởng lão, sợ là ta không thể uống thêm nữa."

Đã nếm được chỗ tốt của rượu này rồi mà vẫn không động tâm?

Ngọc Tư nhìn dáng vẻ kiên định của Chu Trường Dung, trong lòng chợt lóe lên một tia vui mừng. Xem ra người này không phải đại địch của yêu tộc lão rồi. Nếu đặt ở thời điểm trước đây, yêu tộc còn đại chiến với nhân tộc, lão mà phát hiện ra người này, chắc chắn sẽ dốc hết tâm huyết triệt tiêu gọn gẽ.

"Chu công tử không muốn uống nữa?"

"Rượu ngon tuy tốt, nhưng nếm thử mùi vị cũng đã đủ. Về tu vi, vẫn nên tự ta cố gắng." Chu Trường Dung cười khéo léo từ chối, "Ta không thích ỷ vào ngoại vật quá nhiều, nếu cứ dựa vào những thứ mình chiếm được thì luôn cảm thấy không bền chắc."

"Nói có lý." Ngọc Tư cũng không tiếp tục mời rượu, "Nhìn cách ngươi xử sự làm người, ta rất vui. Nếu ngươi có vấn đề gì, cứ hỏi là được, nếu có thể giải đáp, ta sẽ giải đáp cho ngươi, cũng coi như kết một mối thiện duyên."

Thậm chí Ngọc Tư đã bắt đầu dự định trong lòng, tiếp theo phải làm thế nào để tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với người thừa kế đạo thống quỷ tu, giúp yêu tộc được thơm lây.

"Xin hỏi Ngọc trưởng lão, làm thế nào để xác định thân phận của ta?" Tuy Chu Trường Dung không muốn che giấu mãi, có điều vừa đến đã bị Ngọc Tư vạch trần thân phận, vẫn có hơi kinh ngạc.

"Chủ yếu là vì Dịch Yêu Hoàng tìm ngươi, hắn nhìn người, chắc chắn không sai." Ngọc Tư trả lời, "Thứ yếu, là bởi vì ngươi."

"Ta?"

"Ngươi rất thông minh, dáng vẻ ngươi để bại lộ lúc trước hoàn toàn khác biệt với bây giờ, rất dễ qua mặt người khác. Nhưng hồi ngươi còn ở hạ giới, đã từng qua lại với những người bạn kia của ngươi. Bây giờ vì việc của Diệp Tiêu, mà ngươi lại xuất hiện cùng một chỗ với mấy người đó, so sánh trước sau, hiển nhiên sẽ sinh ra hoài nghi."

Thì ra Ngọc Tư không dựa vào bất kì thứ gì, mà là thấy Chu Trường Dung có quan hệ tốt với mấy người Trần Hóa Vũ, Tử Sơn Quân nên mới bắt đầu hoài nghi.

Cũng coi như mở ra một lối đi riêng.

"Hơn nữa, ta cũng rất hiếu kỳ." Đợi đến khi Chu Trường Dung hỏi xong, Ngọc Tư cũng đặt vấn đề, "Có một tiểu cô nương cữu vĩ hồ bên trong bộ tộc của ta trở về nói, bên người các hạ xuất hiện một yêu tộc rất mạnh, thậm chí đồng thuật của yêu tộc kia còn có thể phá vỡ bao vây bởi đồng thuật của cửu vĩ hồ bọn họ. Vốn ta cho rằng đó là Dịch Yêu Hoàng, nhưng sau đó phát hiện không phải, chẳng hay người này là ai?"

Đây mới là nguyên nhân Ngọc Tư đợi Chu Trường Dung đến. Bên trong yêu tộc đột nhiên xuất hiện một đồng tộc cường đại như thế, mà lão thân là đại trưởng lão yêu tộc lại không biết, thật sự vô cùng quái lạ.

Thân phận của Vô Cữu, không thể nói thẳng ra.

Có ai biết được đại trưởng lão Ngọc Tư có quan hệ gì với người đã phong ấn Vô Cữu lúc trước hay không, vẫn phải thăm dò trước xem sao.

Đối với chuyện liên quan đến Sư Vô Cữu, Chu Trường Dung không khỏi suy nghĩ nhiều hơn một chút.

"Nhắc đến, đây cũng là một hồi duyên phận." Chu Trường Dung suy tư chốc lát, châm chước từ ngữ nói, "Chân tướng cụ thể của vị tiền bối kia ta cũng không biết, yêu tộc đối với nguyên hình chân chính của mình tựa như có hơi kín miệng."

"Đúng là có một số yêu tộc như thế." Ngọc Tư gật đầu khẳng định nói, một số người có nguyên hình đặc biệt quý giá khan hiếm, hoặc là nguyên hình khá kiêng kỵ, đều không dễ dàng nói ra.

"Nhưng mà vị tiền bối kia rất ngưỡng mộ Thánh Yêu Hoàng Đại Đế." Chu Trường Dung đổi đề tài, giọng điệu tự nhiên, "Câu cửa miệng của hắn là: Thánh Yêu Hoàng Đại Đế chính là người hắn hằng theo đuổi học hỏi suốt đời, là hình mẫu yêu tộc trong hắn. Không biết Ngọc trưởng lão có thể xác định thân phận?"

"Người ngưỡng mộ Thánh Yêu Hoàng Đại Đế nhiều biết bao nhiêu." Ngọc Tư không ngờ lại có thể nghe được tên vị đại đế này từ trong miệng Chu Trường Dung, biểu cảm cũng không khỏi có chút cô quạnh, "Trong số yêu tộc, mười người thì có đến chín người ngưỡng mộ Thánh Yêu Hoàng Đại Đế."

"Ồ?" Tựa như Chu Trường Dung nổi lên lòng hiếu kỳ, "Vị tiền bối kia cũng thường nói với ta về Thánh Yêu Hoàng Đại Đế, nhưng dù sao nói cũng không nhiều. Trước kia ta hiếu kỳ cũng đã từng điều tra qua, mới phát hiện hình như tin tức lưu truyền về vị đại đế thanh danh hiển hách này rất ít ỏi. Aiz, cũng không biết là do thời gian xa xưa hay sao, vị tiền bối này uy năng như thế, vậy mà lại bị thế nhân từ từ quên lãng."

"Đương nhiên là do nhân tộc không cho phép lưu truyền tin tức liên quan đến Thánh Yêu Hoàng Đại Đế rồi. Hừ, thời gian xa xưa? Thời gian bao lâu? Hơn nữa, Thánh Yêu Hoàng Đại Đế ở cùng thời đại với Thần Tàng trong miệng nhân tộc các người, chỉ là thành danh chậm hơn Thần Tàng một ít thôi." Ngọc Tư một hơi uống liền ba chén, tựa như vẫn còn tức giận bất bình, cảm xúc có hơi kích động, "Mấy tên nhân tộc ăn thiệt thòi trong tay Thánh Yêu Hoàng bệ hạ, đặc biệt là những tên đại năng kia, kiêng kỵ nhắc đến tên Thánh Yêu Hoàng bệ hạ. Bọn họ cố ý phong tỏa tin tức, nhân tộc nào có thể truyền lưu tên của bệ hạ?"

Xem ra Vô Cữu đã khiến mấy nhân tộc kia ăn thiệt thòi không phải lớn một cách bình thường.

Nhưng mà đặt ở trên người Vô Cữu, hình như cũng rất hợp tình hợp lý.

Gần như Chu Trường Dung có thể tưởng tượng ra dáng vẻ những người đó sau khi nhìn thấy Vô Cữu, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Đè lại nụ cười, Chu Trường Dung tiếp tục hỏi, "Uy vọng của Thánh Yêu Hoàng bệ hạ bên trong yêu tộc rất cao."

"Bệ hạ anh minh cơ trí, tu vi càng cao thâm khó dò, xem trọng ân uy, hiển nhiên là tồn tại khiến người người trong yêu tộc ngưỡng mộ. Ngay cả Dịch Yêu Hoàng, không chỉ cảm thán một lần: yêu tộc ta có bệ hạ, phục hưng chỉ trong tầm mắt."

Thực sự Chu Trường Dung rất khó lồng mấy câu này lên người Sư Vô Cữu.

"Xem ra thủ đoạn của bệ hạ rất phi thường."

"Đó là đương nhiên." Ngọc Tư cộng đồng quang vinh, "Trước kia ta tự nhận bản thân thông minh tuyệt đỉnh, không đặt ai vào trong mắt, nhưng ở trước mặt bệ hạ, ta lại chẳng khác gì đứa con nít ba tuổi, không dám mảy may lừa gạt. Hơn nữa dung mạo của bệ hạ huy hoàng tựa như ánh mai, sinh linh nhìn thấy chỉ biết than thở, là người được vô số tinh hoa trong yêu tộc nuôi dưỡng mà thành."

Lời này nếu để Vô Cữu nghe thấy, sợ là sẽ vui đến mức quẩy đuôi lên trời mất.

Nếu như Vô Cữu có đuôi.

"Thế mà lại là một nhân vật như thế?!" Trên mặt Chu Trường Dung cũng biểu hiện ra vẻ kinh ngạc, "Nhưng mà, nhưng mà một nhân vật như vậy, tại sao sau này lại không có tin tức gì?"

"Còn không phải bởi vì tên nhân tộc kia s..." Ngọc Tư nói được nửa câu rồi cưỡng ép ngừng lại, "Chu công tử, hình như ngài cảm thấy rất hứng thú với bệ hạ."

"Ngưỡng mộ cường giả, vốn là chuyện thường tình." Chu Trường Dung cũng biết mình đã truy hỏi quá mức, chỉ có thể tận lực biểu hiện bình thường "Hơn nữa, thỉnh thoảng ta có nghe Dịch Yêu Hoàng nhắc đến, nói khi vị Thánh Yêu Hoàng bệ hạ sinh ra, trời giáng dị tượng, vừa ra đời đã được xem là ứng cử viên cho đời Yêu Hoàng tiếp theo. Hơn nữa vị tiền bối bên cạnh ta cũng thỉnh thoảng nhắc tới, nên mới không nhịn được hiếu kỳ."

"Thánh Yêu Hoàng bệ hạ, đúng như lời ngươi nói." Ngọc Tư thoáng thả lỏng cảnh giác, "Chỉ là bệ hạ đã mất 7 vạn năm, nhắc lại chỉ thấy thương tiếc, có ích lợi gì chứ?"

Chu Trường Dung thấy bầu không khí đau thương trên người Ngọc Tư không giống như giả bộ, trong lòng cũng an tâm hơn không ít.

Ít nhất Vô Cữu trong yêu tộc, vẫn có người đáng để tin.

Chỉ là không biết rốt cuộc Dịch Yêu Hoàng kia, có biết đến sự tồn tại của Vô Cữu hay không?

Tầng trời Thị Phi, chỗ ở của Hỏa Nhất chuẩn thánh.

Sư Vô Cữu thuận theo cầu thang, bước từng bước vào bên trong Liệt Hỏa Sơn.

Càng đi về phía trước, khí lửa càng ngày càng ít ỏi.

Sở dĩ Liệt Hỏa Sơn thanh danh hiển hách, là bởi vì có Hỏa Nhất chuẩn thánh. Cũng giống như Sư Vô Cữu trước đây, dù hắn không chú ý đến sự vụ trong yêu tộc, nhưng vẫn là tấm gương của yêu tộc.

Sự tồn tại của Chuẩn Thánh, đối với bất kỳ bộ tộc nào mà nói, chính là những nhân vật như định hải thần châm.

[định hải thần châm: là tên đầy đủ của Như Ý Kim Cô Bổng trong tay Tôn Ngộ Không, là bảo vật trấn thủy trong thiên hà, điều kì diệu là nó gặp yếu thì sẽ yếu, gặp mạnh thì sẽ mạnh, chủ nhân của nó càng mạnh mẽ thì uy lực của nó phát ra càng lớn]

Sâu bên trong Liệt Hỏa Sơn là một mảnh hư vô.

Tiên thiên ma tộc vô tình vô dục, vì vậy trong đây cũng không có cần bất kỳ thiên tài địa bảo nào.

Nhưng càng hư vô thì lại càng trống rỗng, càng khiến người ta cảm thấy đáng sợ, tựa như vĩnh viễn không thể đi hết đoạn đường này.

Sư Vô Cữu không biết mình đã đi được bao lâu.

Đổi lại là người bình thường, chắc hẳn ngay lúc này đã bắt đầu hoài nghi có phải bản thân đã đi nhầm rồi hay không. Bởi vì núi này, thoạt nhìn không lớn đến vậy.

Nhưng Sư Vô Cữu lại không để ý chút nào.

Với năng lực của chuẩn thánh, có chuyện gì mà không làm được? Biến một ngọn núi trở nên vô hạn vô tận, đi mãi không hết, chỉ cần động một ngón tay mà thôi.

Lúc này đáy lòng Sư Vô Cữu nghĩ, Hỏa Nhất chuẩn thánh, ngược lại có hơi thú vị. Bình thường nhìn như vô dục vô cầu, sao đột nhiên lại hứng thú với đèn Thanh Tà cơ chứ?

Hay là nói, Hỏa Nhất chuẩn thánh cũng muốn đồ vật Thần Tàng thánh nhân lưu lại?

Nhưng Hỏa Nhất chuẩn thánh cũng đã có thân thể chuẩn thánh, hiện tại muốn đổi đạo sợ là không kịp.

Hay là, muốn đồ trong tay Thần Tàng?

Hầy, vẫn là do trí nhớ của mình không đủ.

Sư Vô Cữu khá tiếc nuối.

Theo cách nói của Sư Vô Cữu, đó là thiếu hụt phần cứng bát quái.

Nếu hắn nhớ hết thì chỉ cần tâm sự nhiều chuyện với tiểu tử lừa đảo về những đại nhân vật này, để tiểu tử lừa đảo phân tích, nói không chừng còn có thể nghĩ ra được gì đó.

Sư Vô Cữu càng nghĩ càng thấy vui.

Một đoạn đường dù có tẻ nhạt thế nào đi nữa, hắn cũng có thể não bổ ra chuyện vui.

Từ khi bắt đầu đi vào đạo trường của Hỏa Nhất chuẩn thánh, tâm tư Sư Vô Cữu vẫn không có cách nào bình tĩnh nổi.

Đại khái chắc là hắn đối với việc sắp được khôi phục tu vi chuẩn thánh quá kích động vui vẻ chăng.

Sư Vô Cữu nghĩ vậy, dù có muốn bình tĩnh cũng không bình tĩnh nổi.

"Không ngờ trên đời này lại có người tâm tính như vậy? Ngươi vào đi."

Từ trong hư không, truyền tới một giọng nói tựa nam không nam, tựa nữ không nữ, tựa già không già, tựa trẻ không trẻ.

Tiên thiên ma tộc có thể tự do lựa chọn giới tính của mình, có thể là nam cũng có thể là nữ, có thể già cũng có thể trẻ. Nhưng tiên thiên ma tộc bẩm sinh, trên người sẽ mang theo một luồng sức mạnh ma mỵ, càng tới gần càng dễ bị dục vọng của bản thân cám dỗ. Mà tiên thiên ma tộc lại không thích ăn đồ ăn, chỉ thích ăn thất tình lục dục do sinh linh sinh ra.

Sư Vô Cữu khẽ nhíu mày, phát hiện vị trí cảnh tượng quanh mình có điều biến hóa. Không gian hư vô lúc nãy rõ ràng đã gom tụ lại trong một căn phòng bình thường.

Đương nhiên, bình thường này là so với tình hình lúc trước mà thôi.

Nói là bình thường, thực ra chỉ hơi sáng hơn một chút.

Mà thứ cung cấp chút ánh sáng ấy, trùng hợp lại là đèn Thanh Tà lấy từ Sư Vô Cữu lúc nãy.

Nhưng ở trong gian phòng, lại có thêm một đám sương đen không thấy rõ thân hình dung mạo đang lơ lửng trên trời, đối diện với Sư Vô Cữu.

Đây là Hỏa Nhất chuẩn thánh.

Sư Vô Cữu nhìn Hỏa Nhất chuẩn thánh thế mà lại hóa hình như vậy bên trong đạo trường của bản thân, không khỏi vui mừng, "Tuy nói tiên thiên ma tộc vốn nhờ hư vô hoá hình mà ra, nhưng mà dáng vẻ của chuẩn thánh các hạ, vẫn khiến ta giật mình."

"Thân hình chỉ là túi da, vốn là ngoại vật, ta thích hình thái như vậy, tự tại." Đối diện với câu hỏi của Sư Vô Cữu, Hỏa Nhất chuẩn thánh cũng không tức giận, "Nếu ngươi muốn ta hóa thành hình người, cũng có thể."

Lời này của Hỏa Nhất chuẩn thánh cũng không mang theo chút cảm xúc vui giận nào, chỉ đơn thuần thuận theo lời nói của Sư Vô Cữu.

Trong kí ức không trọn vẹn của Sư Vô Cữu, hắn nhớ vị Hỏa Nhất chuẩn thánh này là một người rất dễ nói chuyện.

Ngươi có yêu cầu gì, cứ trực tiếp nói với hắn là được, hắn thích thẳng thắng dứt khoát. Loại hành vi xử sự này, ngược lại khiến không ít tu sĩ từ bỏ.

Hỏa Nhất chuẩn thánh trực tiếp hóa thành dáng vẻ của Chu Trường Dung trước mặt Sư Vô Cữu, dọa cho Sư Vô Cữu nhảy một cái.

"... Sao, sao lại biến thành bộ dáng này?"

"Bởi vì ta chỉ thấy ở trong đầu ngươi một người như vậy." Hỏa Nhất chuẩn thánh dùng dáng vẻ của Chu Trường Dung, ăn nói nề nếp, "Ngươi rất kỳ quái, ở trên thân thể ngươi, ta không nhìn thấy tương lai hay quá khứ, chẳng khác nào đứa trẻ vừa mới ra đời. Trong lòng ngươi cũng không có chấp niệm đối với thứ gì, ấn tượng khắc sâu nhất, chỉ có một người này. Bởi vậy ta mới biến thành dáng vẻ này, trò chuyện với ngươi."

Sư Vô Cữu bị nói sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.

Sao hắn cứ có cảm giác Hỏa Nhất chuẩn thánh đang chửi hắn, nói hắn đại não trống trơn, chẳng biết cái gì?

"Lời này của Chuẩn Thánh cũng có lí do." Hiển nhiên Sư Vô Cữu không chịu thừa nhận, "Chỉ là ta vừa mới tỉnh dậy từ cơn ngủ mê, quên mất rất nhiều chuyện cũ trước kia mà thôi."

Hỏa Nhất chuẩn thánh nhìn Sư Vô Cữu lắc đầu một cái, "Cũng không phải như vậy."

"Ngài nói đúng." Sư Vô Cữu lười tranh luận với hắn, chủ yếu bởi vì đối phương dùng dáng vẻ của Chu Trường Dung, khiến Sư Vô Cữu cứ cảm thấy mình mà biện luận thì chắc chắn sẽ thua, tâm lý cũng chịu ảnh hưởng, "Đèn Thanh Tà này là thật, ta tới tìm ngài thực hiện lời hứa."

"Là thật, ngươi nói đi." Hỏa Nhất chuẩn thánh nhìn về phía Sư Vô Cữu gật đầu nói.

"Ta muốn hỏi, làm sao ta mới có thể khôi phục tu vi chuẩn thánh trước kia." Sư Vô Cữu cũng lười khách sáo với đối phương, trực tiếp nói ra mục đích của mình.

Chỉ cần khôi phục tu vi chuẩn thánh, hắn chẳng sợ ai hết.

Nhưng không ngờ, Hỏa Nhất chuẩn thánh lại dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn Sư Vô Cữu, nhìn đến nỗi làm cho Sư Vô Cữu cảm thấy cả người có gì đó không đúng.

"Vì sao Chuẩn Thánh lại nhìn ta như thế?" Tiên thiên ma tộc vốn vô tình vô dục, chẳng thèm để ý đến dung mạo của túi da.

Kỹ năng mê hoặc của yêu tộc không có tác dụng với tiên thiên ma tộc.

Sư Vô Cữu cảm thấy có hơi bất an.

Đúng như dự đoán, lời kế tiếp của Hỏa Nhất chuẩn thánh khiến cho Sư Vô Cữu không dám tin tưởng.

"Ngươi chưa bao giờ đạt được tu vi chuẩn thánh, sao có thể nói đến khôi phục?"

Sắc mặt Sư Vô Cữu trắng bệch, "Chuẩn Thánh, lời này ngài nói có hơi quá đáng. Nếu không biết, cứ nói thẳng ra là không biết, cần gì phải lừa ta?"

Hắn có phải chuẩn thánh hay không, lẽ nào hắn không biết?

"Thiên đạo từ cổ chí kim, từ trước đến giờ con số chuẩn thánh đều đã được định sẵn. Dù hôm nay thiên đạo buông lỏng, ai là chuẩn thánh, ta cũng đã gặp qua toàn bộ. Ngươi chưa bao giờ có được tu vi chuẩn thánh, ta không lừa ngươi."

"Hỏa Nhất chuẩn thánh!" Sư Vô Cữu hơi tức giận, "Bảy vạn năm trước, ta là chuẩn thánh của yêu tộc đã từng gặp mặt ngài, ngươi thật sự đã quên?"

Dù tiên thiên ma tộc không nhớ mặt, được nhắc tỉnh như thế hẳn cũng đã nhớ ra.

Hỏa Nhất chuẩn thánh đi tới trước mặt Sư Vô Cữu, tỉ mỉ xem xét nhìn Sư Vô Cữu một cái, "Đúng là ngươi có hơi quen mắt. Mà ta xác định, ta chưa từng gặp ngươi."

"Nếu chưa từng gặp, sao lại thấy quen mắt?"

"Chuẩn thánh yêu tộc ta từng gặp, không phải ngươi!"

...

"Sợ rằng không phải mất, mà là bị phong ấn ngủ say thì sao?" Chu Trường Dung tính thăm dò tiết lộ một số tin tức, đồng thời quan sát biểu cảm của Ngọc Tư.

"Lúc bệ hạ mất, trưởng lão yêu tộc bọn ta đều tận mắt nhìn thấy, sao có thể giả bộ?" Vẻ mặt Ngọc Tư chợt lóe lên một tia đau đớn, "Không biết ta đã khẩn cầu bao nhiêu lần, bệ hạ chưa từng mất, chỉ là đang ngủ say mà thôi. Thế nhưng ngọn lửa trên người bệ hạ đã triệt để tắt, sinh cơ đoạn tuyệt. Hai mắt vàng kim cũng tan thành xám, dù đích thân đạo tổ tới cũng không thể cứu vãn."

"Hai mắt vàng kim?" Chu Trường Dung chỉ cảm thấy hoang đường, trong đầu hắn mơ hồ sinh ra một loại suy đoán đáng sợ không dám đào sâu.

"Đúng vậy." Ngọc Tư nghiêm túc nói, "Thánh Yêu Hoàng Đại Đế bọn ta là Cửu Thiên Huyền Phượng, là huyết mạch phượng hoàng hiếm hoi duy nhất còn sót lại. Chân long chân phượng đã biến mất trong thiên địa từ lâu, bệ hạ sinh ra là nhờ khổng tước Đại Minh Hoàng bên người phật tổ, tập hợp toàn bộ lực lượng phượng hoàng trong tộc nghịch thiên mà sinh. Lúc người được sinh ra, thay đổi bất ngờ, dị tượng liên tục, ngay cả thánh nhân, đạo tổ tầng trời Tạo Hóa cũng lòng sinh cảm ứng. Đáng tiếc đạo tổ từng nói một câu, vốn bệ hạ không nên xuất thế, nghịch thiên mà sinh chắc chắn sẽ chết trẻ. Ban đầu cũng có biện pháp tránh né mệnh chết trẻ, thế nhưng bệ hạ..."

Ngọc Tư nhắc tới chỗ thương tâm, đã không muốn nói nhiều thêm.

"Lẽ nào không phải hai mắt bích lục?" Chu Trường Dung tự lẩm bẩm.

"Không biết ngươi đã nghe đồn đại từ đâu." Ngọc Tư nghe Chu Trường Dung lầm bầm lầu bầu, phủ nhận nói, "Bộ tộc phượng hoàng làm sao có thể có hai mắt bích lục? Khổng tước Đại Minh Hoàng cũng không có hai mắt bích lục."

Không, Sư Vô Cữu thật sự có hai mắt bích lục, hơn nữa sinh cơ vô hạn!

"Thánh Yêu Hoàng Đại Đế các ngươi, có phải sinh cơ trong cơ thể cuồn cuộn không dứt, dung nhan tuyệt thế?"

"Dung nhan đương nhiên tuyệt thế." Ngọc Tư ngẩn người, "Trong khắp cửu thiên thập giới, có một không hai. Ngoài ra, Thánh Yêu Hoàng bệ hạ bọn ta thân là tộc phượng hoàng, phượng hoàng niết bàn, sinh cơ trong cơ thể cũng hiển nhiên cuồn cuộn không ngừng."

Chu Trường Dung chậm rãi yên lòng.

"Chỉ là tuy rằng sinh cơ trong cơ thể bệ hạ không dứt, nhưng bởi vì nguyên nhân huyết thống, người thường không thể tiếp cận, nếu không sẽ phải chịu cảm giác liệt hỏa thiêu thân, dù là tiên tôn ma tôn cũng khó có thể chịu đựng."

Chu Trường Dung biến sắc, "Dám... Xin hỏi danh hào của Thánh Yêu Hoàng Đại Đế?"

Ngọc Tư chỉ nghĩ Chu Trường Dung lòng sinh kính ngưỡng với Thánh Yêu Hoàng bệ hạ, bởi vậy cũng tốt bụng trả lời, "Tên của Thánh Yêu Hoàng bệ hạ là Sư Hoàn Chân, dùng đại đạo mà quy về chân tâm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play