Chương 72:

Bên trong tầng trời Thị Phi.

Sư Vô Cữu thưởng thức đèn Thanh Tà trong tay, bình chân như vại, đột nhiên nhìn về phía Chu Trường Dung hỏi, "Chị em Phong Tế Tế, Phong Tiểu Lâu, Tử Sơn Quân, Diệp Tiêu, thật ra mấy người bọn họ đều rất hợp để làm Quỷ Tinh Cửu Mệnh của ngươi. Chỉ cần ngươi hơi nhúng tay vào chuyện của bọn họ, muốn bọn họ trở thành quỷ hầu của ngươi, thật sự rất dễ dàng."

Với đầu óc của Chu Trường Dung, thậm chí không cần chủ động sắp đặt bọn họ, chỉ cần thuận theo tự nhiên thì cũng có thể khiến bọn họ cam tâm tình nguyện trở thành quỷ hầu của Sổ Sinh Tử, trở thành sức mạnh của Chu Trường Dung.

Bây giờ, Sư Vô Cữu có đèn Thanh Tà trong tay, tu vi sắp được khôi phục, ngược lại rất nhàn hạ thoải mái bận tâm đến vấn đề tu vi của Chu Trường Dung.

Kỳ thực cứ nhìn các tình huống trước đó mà xét là có thể thấy tiến độ tu vi của Chu Trường Dung có cùng một nhịp thở với Quỷ Tinh Cửu Mệnh. Mỗi khi thu một Quỷ Tinh Cửu Mệnh, tu vi Chu Trường Dung sẽ nhảy vọt một bước dài.

Nếu thu hết những người này, tu vi Chu Trường Dung ít nhất cũng phải đến cấp bậc quỷ tôn.

Nhưng hôm nay, tu vi Chu Trường Dung chậm chạp trì trệ không tiến. Nếu đặt ở trên người những người khác thì đương nhiên chuyện này rất bình thường. Mà Chu Trường Dung đã hưởng qua phần ngon ngọt của việc tăng trưởng tu vi từ lâu, bây giờ lại nhìn thấy nhiều tiên tôn ma tôn như vậy, lẽ nào trong lòng không sinh ra dục vọng tranh cường háo thắng sao?

Tuy Sư Vô Cữu đã có câu trả lời trong lòng, nhưng đôi lúc, hắn vẫn muốn nghe suy nghĩ thật lòng xuất phát từ miệng Chu Trường Dung.

Có lẽ bởi vì người như Chu Trường Dung, là ngoài dự đoán của mọi người, suy nghĩ từ trước đến giờ đều khác với tất cả mọi người xung quanh. Chu Trường Dung tựa như vực sâu vô biên vô tận, mỗi lần ngươi cảm thấy đã chạm được đến lớp đáy đó thì ngươi lại phát hiện đằng trước vẫn còn tồn tại một đoạn đường.

Sư Vô Cữu tự nhận đã sống rất nhiều năm, nhưng người thú vị như Chu Trường, vẫn là lần đầu tiên gặp được.

Chu Trường Dung khẽ nhíu mày, "Chẳng lẽ ở trong lòng tiền bối, ta chính là loại người không từ bất kì thủ đoạn nào?"

"Không phải, ta chỉ muốn hỏi một chút thôi." Sư Vô Cữu lắc đầu, "Chẳng phải bản tọa đang rảnh rỗi sao, cho nên thuận miệng hỏi một chút? Người đời đều truy đuổi sức mạnh, có lẽ ngay từ lúc bắt đầu ngươi không đặt sức mạnh vào trong mắt, nhưng lần này những người ngươi nhìn thấy, đều là những nhân vật nổi danh trong khắp cửu thiên thập giới. Đừng thấy bây giờ nhiều tiên tôn ma tôn như vậy, nhưng trên thực tế đặt ở trong toàn bộ cửu thiên thập giới, số lượng này lại ít đến mức đáng thương."

Nhưng mà Chu Trường Dung có Sổ Sinh Tử trong người, còn là người đại khí vận, tiên nhân tầm thường trong ngàn vạn năm cũng chưa chắc có cơ hội được nhìn thấy tiên tôn ma tôn, nhưng đại khái ở trong mắt Chu Trường Dung thì họ lại chẳng khác gì cải trắng ven đường.

"Ngươi thấy bọn họ, theo tự nhiên sẽ dễ xem mình giống như bọn họ. Mà tu vi của ngươi lại không theo kịp, tuy ta tin với tâm trí của ngươi, sẽ không đến nỗi để bản thân lạc lối nhưng lòng người thì dễ đổi thay, nên muốn nhắc nhở ngươi một chút." Sư Vô Cữu tự thấy mình đã để ý đến Chu Trường Dung quá nhiều, trước đây đối với ấu tể trong tộc cũng chưa từng để ý đến như vậy!

Có điều nên nhắc nhở thì vẫn nên nhắc nhở.

Chu Trường Dung quá thông minh, mà một khi người quá thông minh đi nhầm bước, thường thường so với những người không thông minh càng khó có thể cứu vãn.

"Đối với những tiên tôn ma tôn đó, ngươi cảm thấy thế nào?" Sư Vô Cữu tiếp tục hỏi.

"Không có ý kiến gì cả." Chu Trường Dung trầm tư một chút mới nói, "Ta không biết bọn họ, khó có thể đưa ra phán đoán."

"Ngươi nhìn cách bọn họ làm việc, lúc chiếm ưu thế thì bọn họ đắc ý dào dạt, nhưng một khi phát hiện tình huống không đúng thì sẽ quyết đoán rút lui. Không chỉ nhân tộc, mà ngay cả cường giả bên trong yêu tộc cũng vậy. Con đường tu hành gian khổ, thông thường thân nhân, bằng hữu, đạo lữ bên cạnh chết hết thì mới có thể đạt được thành tựu, danh vọng một phương. Thời gian qua lâu, thất tình lục dục của con người cũng trở nên lãnh đạm. Lâu dần, mỗi khi bọn họ hành động xử sự thì chỉ nhìn ưu khuyết, chỉ nhìn kết quả, không hỏi quá trình."

"Nhưng ta thấy Sư Vô Cữu ngươi, tựa như rất tràn trề sức sống." Chu Trường Dung không nhịn được đùa giỡn một câu.

Đạo lý đương nhiên hắn hiểu.

Tóm lại, bởi vì bình thường những tiên tôn ma tôn đó luôn tùy ý làm bậy nên quen rồi. Dù họ có làm chuyện đê hèn như thế nào đi nữa thì thủ hạ của họ cũng chỉ có thể mở miệng khen họ có phong độ của một đại tướng, không câu nệ tiểu tiết. Khi sức mạnh đạt tới một trình độ nhất định thì dù thủ đoạn có ra sao cũng không còn là chuyện quan trọng nữa.

Trực tiếp bóp chết một con kiến, hay là dìm chết nó, đốt nó, hoặc là dứt khoát ném nó cho gà ăn thì có gì khác nhau sao?

Chỉ cần kết quả là con kiến chết, trong quá trình đó muốn dùng biện pháp gì thì hiển nhiên dùng tiện cái gì thì dụng cái đấy thôi.

Đừng nói là thế giới của người tu hành cao cao tại thượng, dù là xã hội hiện đại thì cũng có những người chỉ vừa có chút tiền, có chút quyền lực đã hận không thể ngự trị bên trên những người bình thường, xem pháp luật đạo đức chẳng ra cái đinh gì.

Cứ thế suy ra, vẫn hiểu được.

"... Đương nhiên bản tọa khác với đám phàm phu tục tử đó rồi." Sư Vô Cữu khẽ hừ một tiếng, lập tức phản ứng lại, "Không đúng, vừa nãy ngươi dám gọi tên ta trực tiếp. Lá gan ngươi gần đây phồng hơi to rồi đấy."

Bây giờ tiểu tử lừa đảo đã không còn tôn trọng hắn như vậy rồi sao?

"Khụ, chúng ta đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện sống chết như thế, ta cứ nghĩ chúng ta đã là bằng hữu." Vẻ mặt Chu Trường Dung buồn bã, tựa như có hơi đau lòng, "Giữa bằng hữu với nhau, gọi tên của nhau không phải là chuyện thường sao?"

Nếu quan hệ đã thay đổi thì dứt khoát đổi luôn xưng hô.

Lý do này hình như cũng không sai.

Khoan đã, không đúng.

"Nếu đã là bằng hữu, không bằng ngươi cũng giải trừ khế ước trên Sổ Sinh Tử luôn đi." Sư Vô Cữu bây giờ không còn ngu nữa đâu, mỗi ngày ở cùng một tên quỷ kế đa đoan như Chu Trường Dung, hắn phải thông minh hơn một chút, lỡ đâu ngày nào đó thành thánh rồi mà vẫn bị Chu Trường Dung bẫy chết.

"Đợi tu vi tiền bối khôi phục, ta đương nhiên sẽ giải trừ khế ước." Chu Trường Dung chỉ có thể kéo dài việc này từng chút trước, nếu giải trừ khế ước sớm quá, Sư Vô Cữu chạy mất thì phải làm sao bây giờ?

"Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta." Sư Vô Cữu cũng không hi vọng Chu Trường Dung sẽ giải trừ khế ước lúc này. Đợi đến khi hắn khôi phục tu vi chuẩn thánh, hiệu lực của khế ước sẽ giảm đi phân nửa, lúc đó trời đất bao la, hắn muốn chạy đi đâu mà không được?

Khế ước chỉ bảo đảm không cho hắn thương tổn Chu Trường Dung, mà hiện tại hắn cũng không muốn thương tổn Chu Trường Dung.

"Thu Quỷ Tinh Cửu Mệnh quả thật rất quan trọng, nhưng mà chị em Phong thị cũng tốt, mấy người Tử Sơn Quân cũng được, mỗi người trong bọn họ đều có cuộc sống riêng của mình. Nếu mệnh vẫn chưa tuyệt thì ta giúp đỡ đôi chút cũng chẳng sao."

Người có thể trở thành Quỷ Tinh Cửu Mệnh, số mệnh vốn nhấp nhô. Không nhắc đến Phong Tiểu Lâu, chỉ riêng Phong Tế Tế khởi tử hoàn sinh, trở thành quỷ tu, trong đó không biết đã phải trải qua bao nhiêu kiếp nạn. Còn Tử Sơn Quân và Diệp Tiêu, không chỉ dây dưa hai đời, mà còn bị ép cuốn vào tranh đấu giữa các chuẩn thánh.

Nhưng bọn họ vẫn nỗ lực sống tiếp.

Nếu không gặp được thì thôi, nhưng đã có duyên gặp được, Chu Trường Dung cảm thấy, mình không nên là điểm kết thúc cuối cùng của bọn họ.

Ngược lại, hắn có thể giúp bọn họ thay đổi đường đời ngắn ngủi, kéo dài thêm một đoạn.

Hơn nữa, đó cũng là một phần công đức, một cọc chuyện tốt.

Chu Trường Dung nói tới đây, không khỏi nở nụ cười, "Ứng Trúc Xuân và Bạch Đồng Tử đã không còn đường sống, không có lựa chọn. Nhưng nếu bọn họ có lựa chọn thì chúng ta vẫn cứ chờ thôi. Đợi đến khi tuổi thọ bọn họ chấm dứt, ta lại tìm đến cũng không muộn."

Đến lúc đó, hắn cũng không thẹn với lương tâm, khi nghĩ tới cũng sẽ không cảm thấy tội lỗi. Mà chắc với tính cách của bọn họ, chỉ sợ cũng sẽ cam tâm tình nguyện trở thành Quỷ Tinh Cửu Mệnh của hắn mất.

"Vào lúc ấy không biết phải mất bao nhiêu năm." Sư Vô Cữu liếc hắn một cái, "Một khi bọn họ thoát khỏi kiếp nạn, tựa như rồng bay cửu thiên, con đường ngày sau bằng phẳng. Nói không chừng đợi đến khi bọn họ chết theo một cách tự nhiên thì ngươi đã không cần đến Quỷ Tinh Cửu Mệnh nữa rồi."

"Đợi được thì là duyên phận, không đợi được thì không có duyên phận, ngược lại cũng không nên cưỡng cầu." Chu Trường Dung vô cùng hào hiệp, "Cứ mãi mượn sức mạnh của Quỷ Tinh Cửu Mệnh để tu hành, cũng là một nhược điểm. Nếu ta đã có Sổ Sinh Tử trong tay, tự thân chậm rãi tu hành cũng được. Hơn nữa, nếu ta cứ thế thấy chết mà không cứu, lương tâm sẽ không chịu được. Trước đây khi ta thi làm âm quan, đã từng gặp được Nghiệt Kính Đài. Nghiệt Kính Đài nói, thiện ác trong một chớp mắt. Ác niệm nhất thời là ác niệm một đời. Thứ gọi là đường biên này, không lui được cũng không nhường được."

[Nghiệt Kính Đài (đài gương soi ác nghiệp): khi người gây nghiệp ác đứng trước gương thì nghiệp ác ấy sẽ hiện rõ trong đài gương]

"Mà ngươi không có nhiều thời gian, người muốn giết ngươi rất nhiều." Trong lòng Sư Vô Cữu cực kỳ thỏa mãn với câu trả lời của Chu Trường Dung, nhưng trên mặt vẫn bày đặt giả vờ lo lắng.

"Có Vô Cữu ngươi ở đây là đã có thể bù đắp bất kì Quỷ Tinh Cửu Mệnh nào rồi."

"Chỉ một thôi?"

"Không, tất cả."

Cuối cùng lần này Sư Vô Cữu cũng coi như hài lòng.

Trở lại chuyện chính.

Chẳng bao lâu sau, sau khi tán gẫu với Sư Vô Cữu không lâu, rốt cuộc Chu Trường Dung cũng biết đại khái tại sao Dịch Chi Xuân lại muốn chạy.

Bởi vì hộ vệ của phủ thành chủ thành A Thanh đến báo, nói đại trưởng lão yêu tộc Ngọc Tư đột ngột đến thành A Thanh, không biết lí do vì sao.

À, thuận tiện nhắc luôn, trước khi Diệp Tiêu đi thì đã nhường lại vị trí thành chủ cho Chu Trường Dung. Người trong thành A Thanh từ trên xuống dưới đều rất trung thành với Diệp Tiêu, thêm vào thực lực của Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu cũng đã đủ để khiến cho một số giọng nói trong thành tắt ngóm, vì thế chuyện này cứ như vậy thuận lý thành chương.

Ngược lại cũng không cần nhọc lòng cai trị thành A Thanh thế nào, cứ tiếp tục sử dụng chính sách trước đây Diệp Tiêu để lại là được.

Nhóm ma tộc và ma tu đều nuôi thả, không có loại người bề trên muốn mưu cầu hạnh phúc từ người bình thường, vì vậy lúc quản lý cũng khá bớt lo, chỉ cần bọn họ không bị làm phiền.

Chu Trường Dung vẫn đang suy nghĩ Ngọc Tư là ai?

Nếu như nhớ không lầm, chẳng phải Ngọc Tư là ông nội của Yêu Hoàng Ngọc Sương đương nhiệm sao? Đồng thời, cũng là người đảm nhiệm chức vụ đại trưởng lão khi Sư Vô Cữu còn là Yêu Hoàng?

Có thể khiến Dịch Chi Xuân vội vã, sợ là không chỉ như thế.

Suy nghĩ kỹ một chút thì đã có thể hiểu.

Dù sao yêu tộc hiện giờ không có một người đủ mạnh để tọa trấn, có lẽ tư chất của Yêu Hoàng Ngọc Sương vẫn hơi kém một chút. Ngọc Tư thân là đại trưởng lão của yêu tộc, chắc chắn rất muốn tìm một người lợi hại làm Yêu Hoàng.

Mà Dịch Chi Xuân trong miệng Sư Vô Cữu, là một nhân vật được đánh giá rất cao, thậm chí đối phương còn là bạn bè tốt của Thần Tàng thánh nhân, thật khó có thể tưởng tượng tu vi của đối phương đã cao thâm đến mức độ nào? Chỉ cần đầu óc Ngọc Tư không bị úng nước, nhất định sẽ nhìn chằm chằm Dịch Chi Xuân.

Yêu tu thực vật, sống lâu đến vậy, không thể nào.

Nhưng mà so sánh với đó, Dịch Chi Xuân đối với Chu Trường Dung mà nói, chỉ là một người tốt hơn người xa lạ một chút chút mà thôi. Chu Trường Dung khá để ý, vẫn là thái độ của Sư Vô Cữu bây giờ.

"Ngay cả Ngọc Tư cũng tới?" Sư Vô Cữu nhất thời rơi vào tình thế khó xử, khó có thể lựa chọn, "Sao mà lúc thì không tới, lúc thì kéo tới cùng lúc vậy chứ?"

"Vô Cữu, ngài... ngài đang lo lắng gì sao?" Chu Trường Dung không nhịn được tò mò hỏi, đèn Thanh Tà cũng đã tới tay rồi, đột nhiên Sư Vô Cữu mất hứng là sao?

"Ta dự định ngày mai đi gặp chuẩn thánh của tầng trời Thị Phi, nếu bây giờ ta gấp rút lên đường thì khi đến nơi cũng đã là giữa khuya. Tuy nói tu sĩ không để ý ngày đêm, nhưng đối phương là chuẩn thánh, lễ nghi nên có thì vẫn phải có." Sư Vô Cữu thở dài nói, "Ta giữ đèn Thanh Tà này cũng là vô dụng, còn không bằng đi sớm đổi lấy cam kết của chuẩn thánh còn tốt hơn."

"Vậy thì cứ đi thôi." Chu Trường Dung giật giật mắt nói.

"Nhưng mà ta cũng muốn đi gặp Ngọc Tư nữa." Sư Vô Cữu đỡ trán, "Ta cũng đã nói với ngươi rồi mà, có rất nhiều thứ ta không nhớ rõ, thế nhưng Ngọc Tư lại là trong số ít người ta nhớ rõ. Đợi ta gặp lại hắn, hẳn ta có thể nhớ ra tại sao lúc trước mình bị phong ấn, do người nào ra tay."

"Vậy thì gặp ngay bây giờ." Chu Trường Dung không rõ.

"Cái tên Ngọc Tư kia, cầu kỳ vô cùng, lão đã ghét bỏ tầng trời Thị Phi từ lâu, chắc chắn hôm nay lão sẽ dành cả ngày để dọn dẹp quét tước, không gặp ai. Qua ngày mai, một khi lão phát hiện Dịch Chi Xuân không còn ở đây thì sẽ rời đi ngay lập tức. Cho nên, cơ hội chỉ có ngày mai."

Nhưng đi gặp chuẩn thánh của tầng trời Thị Phi, ít nhất cũng phải mất một ngày, chuẩn thánh cũng đâu có dễ gặp.

Nói trắng ra, phải chọn một trong hai.

Nhưng đối với Sư Vô Cữu mà nói, hiển nhiên bên phía chuẩn thánh càng quan trọng hơn.

"Vô Cữu, chẳng phải trong lòng ngươi đã có đáp án rồi sao?" Chu Trường Dung nghe đến đây, sao còn có thể không nhận ra ý đồ của Sư Vô Cữu, cũng nguyện ý giúp đỡ Sư Vô Cữu, "Ngày mai ta sẽ giúp ngài đi gặp đại trưởng lão Ngọc Tư."

"Khụ, bản tọa, không phải ta muốn ép ngươi hỗ trợ, nhưng ta thật sự không thể phân thân." Thấy Chu Trường Dung chủ động ôm việc này, cuối cùng Sư Vô Cữu cũng không cau có mặt mày nữa, vẻ ưu sầu ngay lập tức được thay bằng một nụ cười.

Chu Trường Dung cảm thấy, chắc có lẽ Sư Vô Cữu ở với mình lâu quá nên cũng học được trò lật mặt rồi.

Càng chọc hắn mắc cười hơn chính là, rõ ràng kỹ thuật lật mặt của Sư Vô Cữu không đến nơi đến chốn, ngụy trang cũng chẳng tinh tế. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt ưu sầu của Sư Vô Cữu, hắn lại nhịn không được muốn tiến lên hỗ trợ.

Nhất thời, Chu Trường Dung cũng không phân biệt rõ rốt cuộc bởi vì Sư Vô Cữu có thiên phú đặc biệt, hay là bởi vì cái gì khác.

"Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai ta đi gặp chuẩn thánh, ngươi đi gặp Ngọc Tư, nhớ giúp ta hỏi rõ, rốt cuộc lúc trước những người nào đã hại bản tọa? Còn có, bản tọa phải làm thế nào mới có thể khôi phục kí ức?"

"Được." Chu Trường Dung gật gật đầu, biểu thị đã nhớ rồi.

"Còn có, bộ quần áo ta thích nhất trước kia hắn để ở đâu rồi? Thế mà ta không tìm thấy nó trong bảo khố bên người. Còn có còn có, loại trái cây trước đây ta hay ăn kia, hắn có mang theo không, có thì nhớ giúp ta lấy về một ít..."

Sư Vô Cữu bắt đầu huyên thuyên không ngừng.

Chu Trường Dung không thể không móc ngọc giản, ghi chép lại những thứ Sư Vô Cữu muốn hỏi.

Đại khái bởi vì kí ức không hoàn chỉnh, thứ Sư Vô Cữu muốn hỏi quả thực rất phong phú toàn diện, khiến người choáng đầu hoa mắt.

Chu Trường Dung nghĩ, nếu lúc mình tới đó thật sự hỏi hết những vấn đề này, chỉ sợ Ngọc Tư không bị mình làm phiền chết thì cũng phải đánh mình đến chết.

"Tạm thời hỏi một ít như vậy thôi." Sư Vô Cữu vẫn còn nói chưa đã thèm, nhưng mà cân nhắc tới vấn đề thời gian, vẫn nên đơn giản hơn một chút.

Chu Trường Dung yên lặng nhìn ba tấm ngọc giản, xem như đã được lĩnh giáo.

[ngọc giản]

Người sống lâu, vấn đề muốn hỏi cũng nhiều hơn người thường.

Hôm sau trời vừa sáng, hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu lần lượt xuất phát. Một người mang theo đèn Thanh Tà đi tìm chuẩn thánh tầng trời Thị Phi, còn một người tìm nơi ở của Ngọc Tư bái kiến, xem như tạm thời tách ra.

Mặc dù Ngọc Tư là đại trưởng lão yêu tộc, là lão yêu quái sống nhiều năm, nhưng trên thực tế lão cũng không có thói quen sống trong nhung lụa gì cả, nếu không cũng không ngại vạn dặm xa xôi đuổi theo Dịch Chi Xuân khắp nơi.

Điều kiện sinh hoạt bên trong tầng trời Thị Phi đều giống nhau, thành A Thanh đã có thể xem là không tệ. Nhưng so với Ngọc Tư sinh sống bên trong yêu tộc mà nói, hiển nhiên không đáng nhắc tới.

Dù sao yêu tộc giàu có, mọi người đều biết.

Chu Trường Dung đi tới trước của tửu điếm, phát hiện từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài tửu điếm đều rất sạch sẽ, bốn phía xung quanh đều có yêu tộc canh gác.

Nói trắng ra, thủ vệ ở đây, tu vi thấp nhất còn mạnh hơn Chu Trường Dung.

Hơn nữa quần áo những thủ vệ này mặc đều là đồ tốt, đặt ở bên trong tầng trời Hồng Trần, sợ rằng cũng không hề kém hơn nhóm tiên quân xuất thân giàu có.

Chẳng trách nhiều người tầng trời Hồng Trần đỏ mắt tầng trời Tiêu Dao như vậy? Từ xưa tới nay, thù giàu cũng là một đặc tính được khắc vào trong gen của nhân tộc.

"Nơi này đã được chúng ta mua lại, không thể đi vào." Thủ vệ nhìn thấy tu vi Chu Trường Dung thấp kém, cũng không vội vã ra tay, chắc hẳn đã được Ngọc Tư căn dặn từ trước.

Không hổ là yêu tộc, nhìn này, người khác ở tửu điếm thì thuê, còn yêu tộc ở tửu điếm thì trực tiếp mua đứt luôn.

Không biết trưởng lão Ngọc Tư có hứng thú mua thêm phủ thành chủ để ở không nhỉ?

"Tại hạ là Chu Trường Dung, đến đây cầu kiến trưởng lão yêu tộc." Bây giờ Chu Trường Dung thấy yêu tộc, ngược lại khách khí thêm mấy phần.

Có lẽ yêu ai yêu cả đường đi chăng.

"Trưởng lão chúng ta không gặp người ngoài."

"Nếu không muốn gặp, tại sao lại để tin tức huyên náo khắp thành?" Chu Trường Dung cười chắp tay, "Kính xin thông báo một tiếng, tại hạ bây giờ cũng xem như là người đại diện cho thành chủ thành A Thanh, hi vọng trưởng lão Ngọc Tư đồng ý gặp ta."

Thủ vệ hơi trầm tư, "Các hạ chờ, ta đi vào thông báo một tiếng."

Đợi không tới thời gian uống cạn một chén trà, thủ vệ đã ra, thái độ với Chu Trường Dung cũng khách khí hơn nhiều, "Trưởng lão mời ngài vào."

"Đa tạ." Chu Trường Dung gật đầu, đưa tay nói, "Thỉnh cầu dẫn đường."

Vào tửu điếm, cuối cùng Chu Trường Dung cũng coi như đã biết vì sao đối phương phải mua lại tửu điếm. Từ trong ra ngoài tửu điếm gần như được bao phủ bởi một lớp ngọc thạch quý giá, hoa cỏ được trồng trong bồn hoa cũng đều là thiên tài địa bảo cực kỳ trân quý. Có điều đặt ở đây, cũng chỉ có thể ngắm cho đã mắt mà thôi.

Ngoài ra, đủ loại hoa chim trùng cá, ở đây muốn gì có đó. Rõ ràng chỉ là một tửu điểm bình thường tại một góc của tầng trời Thị Phi, nhưng ngay lúc này lại tựa như một thế giới tự hình thành.

Cái gọi là động phủ thần tiên trong tưởng tượng của người phàm, cũng chỉ đến thế.

Ngẫm lại, quả thật trước đây đã khiến Sư Vô Cữu oan ức.

Ngọc Tư chỉ là trưởng lão yêu tộc, ở bên ngoài cũng đã tạo ra tác phẩm như vậy. Sư Vô Cữu thân từng là Yêu Hoàng, đương nhiên sẽ càng hào hoa xa xỉ hơn. So với đó, những cái Chu Trường Dung đưa Sư Vô Cữu trước đây, đại khái ở trong mắt Sư Vô Cữu cũng chẳng khác gì rác thải bên đường.

Chẳng biết vì sao, Chu Trường Dung cảm thấy hơi chột dạ.

"Trưởng lão bọn ta đang ở bên trong, mời vào." Bước chân của thủ vệ ngừng lại, chỉ tay vào sâu bên trong, sau đó đứng lại tại chỗ.

Chu Trường Dung khẽ gật đầu, đi thẳng vào.

Cùng lúc đó.

Chỉ trong nháy mắt, Sư Vô Cữu đã gần như đứng trước đạo trường của vị chuẩn thánh bên trong tầng trời Thị Phi.

Vị chuẩn thánh bên trong tầng trời Thị Phi này, nếu nhớ không lầm thì hắn tự xưng mình là Hỏa Nhất, vì vậy tu sĩ trong cửu thiên thập giới mới tôn xưng hắn là "Hỏa thánh nhân".

Hỏa nhất thành diệt, đây là vị tiên thiên ma tộc được thiên địa sinh dưỡng, từ tên gọi cũng đã có thể thấy cá tính của hắn, chính là một người không sợ trời không sợ đất.

[Hỏa là 火, nhất là 一, hỏa nhất kết hợp tạo thành chữ diệt 灭 => hỏa nhất thành diệt có nghĩa là ngọn lửa áp đảo, tiêu diệt tất cả]

Tiên thiên ma tộc vốn vô tâm vô tình, rất dễ tu luyện, một số tiên thiên ma tộc vừa ra đời đã có được sức chiến đấu của ma tôn, có thể nói cực kì khủng bố. Chỉ là tiên thiên ma tộc càng mạnh mẽ thì điểm yếu cũng càng rõ ràng. Bởi vì họ vô tâm vô tình, cho nên đối với rất nhiều chuyện đều không có dục vọng gì, thường chỉ sống được một đoạn thời gian ngắn rồi vì cuộc sống mà lựa chọn hóa thành hư vô. Còn những tiên thiên ma tộc lây dính thất tình lục dục, mất đi đặc tính vô tâm vô tình thì thực lực sẽ bị giảm sút đi rất nhiều.

Bởi vậy, tuy tiên thiên ma tộc mạnh, nhưng đối với nhân tộc mà nói, lại chẳng có lực uy hiếp bằng yêu tộc.

Có điều, đợi đến khi nhóm nhân tộc ma tu bắt đầu chú ý đến vùng bảo địa tầng trời Thị Phi thì tình hình này lại lập tức thay đổi. Tuy tầng trời Thị Phi là lãnh địa của các tiên thiên ma tộc, nhưng từ khi ma tu phi thăng đều được đưa tới đây thì chỗ này đã trở thành đại bản doanh của nhóm ma tu.

Ma tu cũng là con người, những gì nhân tộc có thì bọn họ cũng có, hơn nữa thủ đoạn so với tiên tu càng ác độc hơn.

Bởi vì tầng trời Thị Phi có thêm nhóm ma tu tham gia, trong thời gian ngắn ngủi đã đạt được địa vị tương đương với tầng trời Tiêu Dao, tầng trời Hồng Trần.

Mà chuẩn thánh bên trong tầng trời Thị Phi, cũng là một vị tiên thiên ma tộc rất kỳ lạ. Hắn so với ma tộc bình thường có nhiều hơn một chút nhân tình, nhưng lại không đến nỗi khiến thực lực hắn giảm xuống, ngược lại còn không biết vì loại nguyên nhân nào mà trực tiếp thành chuẩn thánh.

Cho tới hôm nay, Sư Vô Cữu thì rớt từ cấp bậc chuẩn thánh xuống dưới mà người ta thì vẫn rất tốt.

Có thể thấy, bản lĩnh cao đến bất thường.

Thái độ của Sư Vô Cữu đối với cường giả, vẫn có mấy phần tôn kính. Mà khi vị cường giả này còn có bản lĩnh giúp mình khôi phục thực lực, đương nhiên thái độ tôn kính của Sư Vô Cữu cũng đậm thêm mấy phần.

Hơn nữa, Sư Vô Cữu có nhớ trước đây mình đã từng gặp vị Hỏa Nhất chuẩn thánh này một lần, nhưng mà tình hình cụ thể thì hắn lại không nhớ rõ.

Dù sao giữa yêu tộc và ma tộc, cũng không có giao tình gì đậm sâu, mọi người chỉ là xem ở mặt mũi chuẩn thánh, lúc gặp nhau cũng tránh cho hai tộc tranh đấu, nếu không sẽ để nhân tộc chiếm tiện nghi.

Tên đạo trường của Hỏa Nhất chuẩn thánh cũng rất đơn giản, gọi là Liệt Hỏa Sơn. Nơi này quanh năm rừng rực Tam Vị Chân Hỏa, nước dội không tắt, gió thổi không diệt, đất giấu không xong, người bình thường còn chưa tới gần thì đã muốn hóa thành tro dưới ảnh hưởng của Tam Vị Chân Hỏa, vì vậy nơi này không hề có thủ vệ.

Ngẫm lại cũng đúng, nếu có người mạnh mẽ đến mức dám khiêu khích chuẩn thánh thì dù có nhiều thủ vệ hơn nữa cũng chẳng có lợi ích gì, đúng không?

Chỉ là lửa này ngăn được người khác, nhưng lại không ngăn được Sư Vô Cữu.

Có rất nhiều yêu tộc sợ lửa, nhưng Sư Vô Cữu lại cảm thấy rất gần gũi với lửa, chẳng cảm thấy sợ hãi gì cả.

Hắn đứng ở dưới Liệt Hỏa Sơn, hơi suy nghĩ, quyết định vẫn nên lễ phép.

Haizz, hoàn cảnh đè người, mình cũng không còn là chuẩn thánh như năm đó, dù thế nào, cũng phải bái kiến trước cái đã.

"Chuẩn Thánh đã từng nhận lời, nếu mang đèn Thanh Tà đến thì có thể cầu một chuyện. Đèn Thanh Tà, ta đã mang đến rồi." Sư Vô Cữu xòe tay ra, bên trên là đèn Thanh Tà đã bị hắn thuần phục vô cùng ngoan ngoãn.

Mặc dù đèn Thanh Tà hữu ích, nhưng đối với một chuẩn thánh mà nói, hình như cũng không có bao nhiêu tác dụng. Nhưng Sư Vô Cữu cũng lười truy xét, hắn chỉ cần lấy được thứ mình muốn là được.

Tỷ như phải hỏi cho rõ ràng, làm sao mới có thể khôi phục tu vi chuẩn thánh?

Cùng lúc vừa lấy đèn Thanh Tà ra, Sư Vô Cữu cũng cảm giác được có một nguồn sức mạnh muốn lấy đèn đi.

Hắn nhân cơ hội buông tây, đèn Thanh Tà lập tức biến mất vô ảnh vô tung.

Xem ra chuẩn thánh muốn kiểm tra hàng trước.

Đợi một lúc, Sư Vô Cữu nhìn thấy hỏa diễm cháy rực quanh năm không ngừng ở Liệt Hỏa Sơn đột nhiên biến mất, bỗng nhiên từ bên trên ngọn núi cũng xuất hiện một chiếc thang trời, trực tiếp kéo dài tới chân Sư Vô Cữu.

Sư Vô Cữu nhấc chân bước lên.

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Trường Dung: Một mình Vô Cữu ngươi đã đủ để bù đắp bất kì Quỷ Tinh Cửu Mệnh nào.

Sư Vô Cữu: Chỉ một thôi?

Chu Trường Dung: Không, tất cả.

Sư Vô Cữu thoả mãn gật gật đầu.

Tác giả: Thằng nhỏ ngốc, ý của người ta là muốn ngươi bảo vệ hắn cả đời đấy. Nếu hắn thu hết tất cả Quỷ Tinh Cửu Mệnh lại, vậy chẳng phải ngươi không còn giá trị tồn tại à?

Sư Vô Cữu: ???!!! Là vậy sao?

Các độc giả: Không, ngươi đừng tin tác giả, tác giả là mẹ kế, cô ta muốn chia rẽ hai người, tụi tui vẫn còn nhớ tag "gương vỡ lại lành" đấy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play