Chương 71:

Trong khoảng khắc hai mắt bị khoét, kỳ thực Diệp Tiêu cũng không cảm thấy đau đớn bao nhiêu.

Ít nhất so với nỗi đau lúc mất Vệ Liên Hoàn, vết thương nhỏ như vậy có thể bỏ qua không tính.

Vào lúc này, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Diệp Tiêu không phải "con mắt của ta bị người ta khoét mất", mà là "thì ra cảm giác bị khoét mắt là vậy, sớm biết như thế, tại sao lúc trước không khoét sớm hơn."

Bình tĩnh mà xét, thật ra Diệp Tiêu cũng không yêu hai con mắt này của mình là mấy.

Hai mắt này của hắn nhìn thấy quá nhiều thứ, đồ dơ bẩn cũng quá nhiều. Mà tương tự, cặp mắt này cũng giúp hắn tìm được Vệ Liên Hoàn.

Vào lúc ấy, Diệp Tiêu bị đuổi giết hoảng quá không lựa đường, bất cẩn xông vào chỗ hai tiên tôn đang đấu pháp.

Hai vị tiên tôn, lúc đó chỉ mới tới tu vi thiên tiên mà thôi nhưng đối với Diệp Tiêu mà nói thì đó chính là những đại nhân vật hắn không dám nhìn đến. Nơi bọn họ đấu pháp, tu sĩ bốn phía không dám tùy tiện đi lại, đa số đều tìm chỗ trốn, trốn tới khi bọn họ chuyển sang đấu ở chỗ khác rồi mới ra.

Mà Diệp Tiêu, sau khi đưa mắt quét sạch một vòng quanh đó, cuối cùng chọn trúng vị trí của Vệ Liên Hoàn.

"Phiền phức chen một chút."

Vệ Liên Hoàn lúc đó, gần như không dám tin nhìn hắn, vô cùng tò mò, "Ta có bí pháp tổ truyền của Vệ gia, có thể ẩn nấp bên trong dãy núi, dù là cấp bậc tiên tôn cũng không thể phát hiện ra sự tồn tại của ta. Ngươi làm thế nào tìm ra?"

Công đức nồng nặc trên người ngươi gần như đang phát sang lấp lánh kia kìa, sao ta có thể không nhìn ra?

Nhưng mà lúc đó Diệp Tiêu không nói thẳng, mà nhìn về phía Vệ Liên Hoàn nói, "Nếu như ngươi muốn biết, vậy thì mang theo ta đi, ta biết ngươi có biện pháp chạy trốn."

Người có công đức dày như vậy mà không trốn thoát thì hắn lại càng không thể trốn.

Vệ Liên Hoàn đầy vô tội nhìn Diệp Tiêu, "Ngươi đang chơi xấu sao?"

"Đúng, ta chơi xấu đó, mặt mũi chỉ là chuyện nhỏ, sống chết mới là chuyện lớn." Nếu mà để hai tiên tôn đang đánh đánh chém chém nhau kia phát hiện ra hai mắt hắn dị thường thì khi ấy sẽ trở thành cục diện là hai đánh một mất.

Vệ Liên Hoàn nhìn Diệp Tiêu hồi lâu, cuối cùng vẫn đáp ứng.

"Vừa vặn hôm nay ta vẫn chưa làm xong một việc thiện mỗi ngày, giúp ngươi một tay vậy."

Có lúc, ngươi bỗng có lòng tốt cứu giúp thì đó lại là thứ phiền phức đeo bám mãi không dứt, muốn quăng cũng quăng không được.

Diệp Tiêu vừa in là thứ phiền phức kia.

Nghĩ tới đây khóe miệng Diệp Tiêu không khỏi giương lên.

Hai người Sùng Minh và Mạc Hàn, một người lấy mắt, một người lấy đèn Thanh Tà, ngay lúc đang vô cùng đắc ý, kết quả lại thấy Diệp Tiêu không chỉ không phẫn nộ mà ngược lại còn cười?

Đừng nói bị kích thích mạnh quá, điên rồi?

"Ta nói này, tại sao các ngươi không hành động đi?" Dù Diệp Tiêu mất mắt Khuy Chân nhưng với tu vi của hắn thì hắn vẫn có thể cảm nhận được khí tức của mọi người xung quanh như trước.

"Trong tay bọn họ, một người có mắt của ta, một người có đèn Thanh Tà, nếu các ngươi còn không ra tay, bọn họ sẽ bỏ chạy."

Diệp Tiêu không có mắt, nhưng lại bình tĩnh thoải mái, dáng vẻ tựa như rất vui.

Điên rồi, sợ là điên thật rồi.

Không chỉ nhóm tiên tôn, mà ngay cả những ma tu xuất thân từ tầng trời Thị Phi cũng không thể hiểu được bây giờ trong đầu Diệp Tiêu đang nghĩ cái gì?

Nếu như đổi lại mình là Diệp Tiêu, chắc chắn sẽ giận đùng đùng chuẩn bị báo thù, nào còn có chuyện bình tĩnh như thế?

Nhưng trong lòng Diệp Tiêu lúc này lại không nghĩ như vậy.

Thật ra hắn cũng chẳng để ý đến chuyện mình còn hay không còn cặp mắt này, hẳn chỉ để ý đến, hắn đã không còn cơ hội dùng hai mắt để nhìn ngắm gương mặt của Vệ Liên Hoàn nữa mà thôi. Bị người khác khoét mất mắt Khuy Chân, hắn cũng chỉ cảm thấy đến thế.

Rốt cuộc, thứ hắn quan tâm chỉ vậy thôi sao?

Cũng không phải.

Ngược lại, nếu Vệ Liên Hoàn thật sự xuất hiện ở trước mặt hắn, nhìn thấy bộ dáng thảm thương của hắn lúc này, chắc cũng không đến nỗi quay đầu bỏ đi đâu nhỉ.

Diệp Tiêu và Vệ Liên Hoàn đã làm đạo lữ nhiều năm, đừng thấy Diệp Tiêu ở bên ngoài oán trời trách đất, nhưng trên thực tế khi ở trước mặt Vệ Liên Hoàn hắn vẫn rất cẩn thận. Mặc kệ Liên Hoàn có chuyển kiếp đầu thai như thế nào, chỉ cần linh hồn bất biến thì cá tính của hắn cũng sẽ không biến hóa quá lớn.

Hai người Sùng Minh và Mạc Hàn không thể không chiến đấu với nhóm tiên tôn ma tôn.

Chỉ là ngay cả Diệp Tiêu mà hai người bọn hắn cũng dám tính kế thì sao có thể sợ hãi đám ô hợp này?

"Làn trúc lấy nước cũng bằng không, các ngươi chắc chắn tay không ra về rồi, ha ha ha." Mạc Hàn cất tiếng cười to, tiện tay tung một cái bí bảo, trực tiếp kéo theo Sùng Minh bay trốn.

Nhóm tiên tôn ma tôn cũng không nghĩ ngợi được gì nhiều, lúc này lập tức đuổi theo.

Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu vừa mang Tử Sơn Quân đang hôn mê xuất hiện trong phủ thành chủ đã lập tức nhận ra điểm khác thường trong thành.

Hả... Chuyện gì xảy ra?

Nóc nhà cũng bị người ta phá hủy luôn à.

Bên ngoài có tiếng kêu đánh kêu giết, hoàn toàn không ai chú ý tới nơi này xuất hiên thêm ba người.

"Đèn Thanh Tà bị cướp!" Sư Vô Cữu dùng thần thức càn quét khắp toà thành trong nháy mắt, "Tiểu tử lừa đảo, ta đi trước một bước."

"Tiền bối đừng lo lắng, trực tiếp hỏi Diệp Tiêu muốn đèn là được." Chu Trường Dung ở sau lưng hô một câu, cũng mặc kệ Sư Vô Cữu có nghe được hay không.

"Tử Sơn Quân, trước tiên ngươi nghỉ ngơi ở đây cái đã." Chu Trường Dung dìu Tử Sơn Quân khỏe mạnh không chút tổn hại đến một gian phòng khác, đặt lên giường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn không thể mang Tử Sơn Quân ra ngoài như thế.

Chu Trường Dung nhấc tay, trực tiếp gọi Ứng Trúc Xuân và Bạch Đồng Tử xuất hiện.

"Chủ nhân."

"Bái kiến chủ nhân."

"Lúc ta và Vô Cữu tới nhân gian, có chuyện gì phát sinh sao?" Chu Trường Dung hỏi.

"Chủ nhân, gã Mạc Hàn quả nhiên có gì đó quái lạ!" Bạch Đồng Tử giành nói trước, "Lúc nãy hắn lén lút vào phòng, lấy vỏ đao A Tà. Gian phòng kia cũng bị hắn phá hủy!"

Chu Trường Dung nhìn vào bên trong tràng hạt không gian, quả nhiên phát hiện không còn vỏ đao A Tà.

"Chủ nhân, Mạc Hàn tựa như cũng che giấu tu vi, sau khi bọn ta suy nghĩ, cũng không tùy tiện ra tay, xin ngài thứ lỗi." Ứng Trúc Xuân hơi nghiêng mình hướng về phía Chu Trường Dung.

"Không ra tay là đúng, Mạc Hàn và Sùng Minh, e là cùng một nhóm. Bọn họ phí hết tâm tư tới đây, chắc hẳn là vì Diệp Tiêu. Ta và Vô Cữu, chỉ vừa vặn làm bè cho bọn họ." Ngược lại Chu Trường Dung cũng không cảm thấy thất vọng bao nhiêu.

Hắn đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu.

Tu sĩ bên trong tầng trời Thị Phi không giống như giới Tu Chân, người nào người nấy cũng đã thành tinh.

"Hai người các ngươi ở đây chăm nom Tử Sơn Quân, ta ra bên ngoài nhìn xem." Chu Trường Dung mở miệng nói, muốn rời đi.

Cửa vừa mở, Chu Trường Dung đã nhìn thấy một thanh niên tuấn tú, tướng mạo ôn hòa tuấn tú đang mỉm cười đi về phía hắn.

"Tặng ngươi."

Không biết thanh niên này lai lịch ra sao, lần đầu tiên nhìn thấy Chu Trường Dung đã lấy một cành hoa nhài đông từ đống hoa trong ngực, đưa tới trước mặt Chu Trường Dung.

Chu Trường Dung lập tức cảnh giác, "Ngươi tới từ khi nào?"

"À, ngay lúc ngươi mang theo sơn thần nọ đi vào thì ta đã tới rồi. Nhưng mà đồng bạn của ngươi đi nhanh quá, ta vẫn chưa kịp tặng hắn một nhành hoa đây này." Thanh niên mỉm cười, nghi hoặc nhìn Chu Trường Dung nói, "Ngươi không thích hoa nhài đông sao?"

Đương nhiên Chu Trường Dung sẽ không tùy tiện nhận đồ từ người xa lạ, huống chi người này còn xuất hiện kỳ hoặc như thế.

"Lòng nghi ngời của ngươi quá nặng." Thanh niên thở dài, không nói gì nữa nhét hoa trong tay vào người Chu Trường Dung, "Nếu không nhờ ta, lúc các ngươi ở Thế Gian thì đã bị những yêu tộc kia bắt đi từ lâu rồi."

Chẳng trách lúc trước ở nhân gian, hắn không thấy một tộc nhân yêu tộc nào.

Hiển nhiên Chu Trường Dung đã tin hai phần, "Vì sao ngươi giúp ta?"

"Cũng không phải giúp ngươi, chỉ là cảm thấy khá thú vị nên tới xem một chút." Thanh niên nhìn vào bên trong gian phòng, hơi bất đắc dĩ, "Ngươi thật sự không muốn mời ta vào ngồi chút sao, muốn ta đứng ở đây nói chuyện với ngươi?"

"Đứng là được." Chu Trường Dung gật đầu, không hề dịch bước, chẳng có lòng thuơng hương tiếc ngọc gì cả.

"Chu Trường Dung, tại sao ngươi lại như vậy?" Thanh niên nhíu mày, "Ta không thích."

"Ta cũng không cần các hạ yêu thích."

Thanh niên bị chặn họng, cuối cùng không biết nhớ ra gì đó, vẫn đỡ trán nói, "Ngươi đã từng gặp qua ta, ở bên trong Lệ Cư Thần Tàng từng ở, chắc hẳn hắn đã để lại một số hồi ức trên cây đào."

Chu Trường Dung nghe vậy ngẩn người, "Ngươi..."

"Giang Nam vô sở hữu, liêu tặng nhất chi xuân." Thanh niên thấy hình như Chu Trường Dung đã nghĩ ra, nụ cười càng chân thành hơn rất nhiều, "Dịch Chi Xuân, gặp qua đạo hữu."

Lúc Sư Vô Cữu chạy tới chỗ Diệp Tiêu, nhìn thấy hai mắt Diệp Tiêu nhắm chặt, khóe mắt chảy không ít máu, trông rất thê thảm. Chỉ là bản thân Diệp Tiêu làm cho người ta có cảm giác chẳng dính líu gì đến hai chữ thê thảm hết.

"Là ngươi? Ngươi về rồi, ngươi tìm được người?" Diệp Tiêu nhấc tay muốn nắm chặt ống tay áo Sư Vô Cữu, bị Sư Vô Cữu né đi.

"Người đã tìm được, vẫn đang ngủ đó, ngươi đợi một lát là có thể nhìn thấy hắn." Sư Vô Cữu thuận miệng trả lời, "Ngươi cũng giỏi thật, hai mắt mất thì thôi đi, vậy mà ngay cả đèn Thanh Tà cũng để mất? Lúc trước ngươi không cam đoan với bọn ta như thế."

"Nhưng mà hình như ngươi cũng chẳng lo lắng là mấy." Diệp Tiêu cảm thấy hơi kì lạ, nếu Chu Trường Dung nói lời này thì hắn sẽ không hoang mang, chỉ cảm thấy rất hợp tình hợp lí. Còn Sư Vô Cữu, hình như cũng đâu thận trọng đến thế.

"Lúc đó ngươi đã đáp ứng với bọn ta, chỉ cần tìm được chuyển kiếp của Vệ Liên Hoàn thì sẽ giao đèn Thanh Tà giao cho bọn ta, hiển nhiên sẽ có biện pháp. Vừa vặn, bản tọa cũng lười đuổi theo. Nếu ngươi có biện pháp lấy lại đèn Thanh Tà thì làm nhanh chút. Nếu như hết cách, dù hơi chậm trễ một chút nhưng bản tọa cũng đuổi được."

Quan trọng nhất là, lúc nãy tiểu tử lừa đảo nói hắn nghe được, hiện tại hắn chỉ cần hỏi Diệp Tiêu muốn đèn. Nếu Diệp Tiêu không bỏ ra nổi, vậy thì đừng hòng nhìn thấy Tử Sơn Quân.

Chỉ là rốt cuộc Diệp Tiêu có làm được hay không? Ngay cả con mắt của mình mà hắn cũng không bảo vệ nổi, nhìn qua hình như có hơi không đáng tin.

"Hai mắt thì ta không thể ra sức, nhưng mà đèn Thanh Tà thì ta có biện pháp." Diệp Tiêu như nhận ra suy nghĩ của Sư Vô Cữu, chủ động nhắc tới, "Bởi vậy ta mới thả bọn họ đi, là để hai người kia dẫn theo nhóm tiên tôn và ma tôn ra ngoài. Đợi đến khi bọn họ chạy đủ xa, những người của tầng trời Hồng Trần và tầng trời Tiêu Dao sẽ tưởng bọn họ cầm theo đèn Thanh Tà, như vậy bọn họ sẽ không chú ý vào ngươi và Chu đạo hữu. Các ngươi tìm Liên Hoàn cho ta, ta đương nhiên sẽ dọn sạch đường cho các ngươi."

Diệp Tiêu làm thành chủ nhiều năm như vậy cũng không vô ích.

Ngoại trừ Chư Tinh Kiếm Trận, hắn cũng để lại hậu chiêu tương tự.

"Lít nha lít nhít, rốt cuộc ngươi có làm được hay không?" Sư Vô Cữu phát hiện ngoại trừ phí lời với Chu Trường Dung thì những người khác hắn chẳng nghe quen.

"Khoảng cách hơi xa, nếu khoảng cách gần hơn một ít thì sẽ nhanh hơn." Diệp Tiêu mĩm cười, kiên trì giải thích.

"Ngươi không nói sớm!" Sư Vô Cữu một tay nhấc cổ áo Diệp Tiêu lên, nháy mắt biến mất tại chỗ.

Cuối cùng hai người Sùng Minh và Mạc Hàn cũng coi như đã bỏ xa đám tiên tôn ma tôn, đè nén tâm tình kích động, quả thực vui không chịu được.

"May là không phụ sự kỳ vọng của chủ nhân, ta lấy được mắt Khuy Chân rồi!" Trong lòng Sùng Minh tràn đầy vui sướng, không có mắt Khuy Chân, Diệp Tiêu sẽ xuống dốc không phanh. Đợi tới khi trở về bẩm báo cho chủ nhân, nói không chừng hắn vẫn còn có thể nối lại mối duyên phận thầy trò với Tử Sơn Quân.

Tuy duyên phận thầy trò với Tử Sơn Quân là giả, nhưng đây cũng là một đoạn sinh hoạt thú vị thoải mái nhất của Sùng Minh.

"Chỉ là một cặp mắt, thế mà ngươi lại lãng phí nhiều năm như vậy?" Mạc Hàn cười nhạo nói, "Nếu không có ta hỗ trợ, ngươi đã bị Diệp Tiêu giết chết từ lâu."

"Ha ha, ngươi vất vả lắm mới giết chết được tên sư phụ kia của ngươi, kết quả lại để đao A Tà của sư phụ ra ngoài, chỉ lấy được mỗi cái vỏ đao, lẽ nào không mất mặt?" Sùng Minh châm biếm lại.

"Ít nhất bây giờ, đèn Thanh Tà ở trong tay ta..."

Mạc Hàn còn chưa dứt câu đã nhìn thấy hai người Diệp Tiêu và Sư Vô Cữu xuất hiện ngay trước mặt bọn hắn.

Sao có thể?

Đây là bí bảo chủ nhân ban tặng, dù là lão tiên tôn cũng chưa chắc có thể đuổi tới.

"Sư Vô Cữu, ngươi nhất định phải đối nghịch với bọn ta?" Mạc Hàn biết hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của Sư Vô Cữu, nhưng cũng không thể không nỗ lực kiên cường.

"Không phải chuẩn thánh, nhưng đánh các ngươi vẫn có thể." Sư Vô Cữu khinh bỉ nhìn Mạc Hàn, phảng phất như nhìn một con rệp, "Đợi lúc nào đó, chủ nhân các ngươi là thánh nhân chân chính rồi ngươi hãy quay lại đây cáo mượn oai hùm."

Dứt lời, Sư Vô Cữu cũng lười chờ Diệp Tiêu, trực tiếp vươn tay đoạt lấy đèn Thanh Tà trong tay Mạc Hàn còn có hai mắt của Diệp Tiêu trong tay Sùng Minh.

Trong chớp mắt Sư Vô Cữu động thủ, pháp bảo hai người Sùng Minh và Mạc Hàn cưỡi lập tức chia thành hai nửa.

"Ngươi đi trước." Mạc Hàn nôn ra một ngụm máu, trực tiếp đẩy Sùng Minh đi, giơ cao đèn Thanh Tà trong tay, ý đồ công kích Sư Vô Cữu.

"Nếu ngươi muốn đèn Thanh Tà, vậy thì ngoan ngoãn nếm thử uy lực của nó đi!" Mạc Hàn có trong tay phương pháp khống chế đèn Thanh Tà.

Nhất thời, ánh đèn sáng choang.

Diệp Tiêu lại không chút hoang mang, vươn ngón tay, trích chút máu, vẽ trên mi tâm của mình một hình phù quái lạ. Tiên nguyên, ma nguyên bên trong đan điền hắn không ngừng biến hóa, Chư Tinh Kiếm Trận trên không trung cũng rục rịch.

"Tâm đèn chiếu lối, vạn pháp về một."

"Đèn Thanh Tà, mau trở về --!"

Vèo một tiếng.

Mạc Hàn còn chưa dứt lời, đèn Thanh Tà trong tay hắn bắt đầu kịch liệt lay động.

Thanh Tà Đèn bỗng dưng biến mất khỏi tay Mạc Hàn không còn tăm hơi, đảo mắt một cái đã rơi vào trong tay Diệp Tiêu.

"A." Sư Vô Cữu thấy thế, tiện tay vỗ một cái, trực tiếp đập nát nguyên thần và toàn thân Mạc Hàn.

Đây là một đòn mạnh mẽ cỡ nào?

Mạnh mẽ đến mức làm cho nhóm tiên tôn và ma tôn vẫn còn chưa đuổi tới ở xa xa không dừng bước không được.

"Phía trước có năng lượng của đại năng đảo qua, chúng ta... Ài, chúng ta và đèn Thanh Tà không có duyên phận!"

Dù trong lòng không cam thế nào thì những tiên tôn và ma tôn này cũng đã rõ ràng, cường giả tiên tôn và thánh nhân ở phía trước là thật. Ở trong mắt bọn họ, bọn hắn chẳng được tính là cái gì.

Nếu đèn Thanh Tà rơi vào trong tay đại năng như vậy, bọn họ còn có cửa để diễn trò sao?

Nghĩ tới đây, tự tin của mọi người tụt hơn phân nữa, chỉ có thể mất hứng mà về.

Nhưng mà Mạc Hàn lại cứng rắn chống đỡ, hai mắt phẫn hận nhìn Sư Vô Cữu, khởi động bí pháp chủ nhân để lại cho hắn, biến mất không còn tăm hơi.

"Bản lĩnh chạy trốn không nhỏ." Sư Vô Cữu cũng không muốn đuổi theo nữa, miễn cho lúc nào đó va phải hai chuẩn thánh phía sau, vậy thì không hay.

"Phụt."

Mạc Hàn toàn thân trọng thương xuất hiện bên cạnh Sùng Minh đang ngồi trên pháp bảo.

"Mặc dù không có đèn Thanh Tà, nhưng tốt xấu gì vẫn có mắt Khuy Chân." Thời điểm này Sùng Minh cũng không nói móc Mạc Hàn, thấy bộ dạng của hắn bây giờ là biết đèn Thanh Tà đã ném mất.

Đương nhiên hai người Mạc Hàn và Sùng Minh không thể gọi là tay không mà về, nhưng bọn họ đúng là đã coi thường Diệp Tiêu, càng coi khinh Sư Vô Cữu hơn. Nếu Diệp Tiêu dễ bị sắp đặt như thế, thì sao hắn có thể một mình trốn thoát khỏi truy sát nhiều năm như vậy, một đường an ổn sống đến bây giờ? Sư Vô Cữu, lại càng là biến số bên trong biến số.

Mà Sùng Minh và Mạc Hàn lúc này, chỉ đành nặng nề trở về.

"Chủ nhân đã nói, một khi cả hai đèn Thanh Tà và mắt Khuy Chân gặp nguy nan, nhất định phải bảo vệ cặp mắt." Trong lòng Sùng Minh bây giờ càng thêm kính nể chủ nhân thêm một phần.

Có phải chủ nhân đã dự tính được từ lâu sẽ có chuyện như hôm nay, bởi vậy mới có thể dặn dò bọn họ nên lựa chọn thế nào không?

Dù sao so với đèn Thanh Tà ẩn chứa bí mật liên quan đến cái chết của Thần Tàng thánh nhân, mắt Khuy Chân, đặc biệt là mắt Khuy Chân đã bị móc thì lại chẳng đáng kể chút nào.

Mắt Khuy Chân đã bị móc, nhiều nhất cũng chỉ có thể dùng được một trăm năm là vô dụng.

Mà chủ nhân, tự có suy tính người.

Sư Vô Cữu nhìn đèn Thanh Tà trong tay Diệp Tiêu, trong lòng ngứa ngáy, phảng phất như nhìn thấy tu vi chuẩn thánh đang vẫy vẫy tay với mình.

Diệp Tiêu lại hơi dịch chuyển đèn Thanh Tà ra sau.

"Muốn gặp Tử Sơn Quân đúng không? Được, một tay giao đèn, một tay giao người, cũng coi như giao dịch công bằng." Sư Vô Cữu chỉ có thể nhịn xuống xúc động đoạt đèn. Dù sao đèn này đã định là vật trong túi của hắn rồi, sớm một chút hay muộn một chút hình như cũng không khác gì nhau.

"Ngài hiểu lầm, ta cũng không vội gặp hắn." Diệp Tiêu phủ nhận, lắc đầu một cái.

"Thế nào, ngươi cũng không muốn xác nhận một chút?"

"Phủ thành chủ là địa bàn của ta, trong chớp mắt hắn vào, ta đã biết hắn chính là người ta muốn tìm, không sai." Trên mặt Diệp Tiêu lộ ra nụ cười hài lòng.

"Nói trước, tuy thực lực bản tọa mạnh mẽ nhưng cũng không có bản lĩnh giúp ngươi tìm lại hai mắt Khuy Chân đâu."

"Không phải cái này." Diệp Tiêu cười nói, "Ta chỉ nghĩ, chắc hắn cũng không thích ta. Bởi vì ngay từ lúc bắt đầu, Liên Hoàn cũng không thích ta. Lúc ấy tốt xấu gì ta vẫn còn có một thân chính khí kiếm tu, nhưng ta bây giờ lại bị ma khí quấn thân, với bộ dáng này, sợ là sẽ dọa hắn gặp phải ác mộng mất."

Sư Vô Cữu không nhịn được nhớ lại vẻ ngoài của Tử Sơn Quân bây giờ, một gương mặt nam nhân trung niên, đã vậy còn có đam mê "biến già" nữa chứ, khá vui vẻ vỗ vỗ bả vai Diệp Tiêu, "Thật ra có lúc, ngươi bị mù cũng không tệ."

"Dù hắn đẹp hay xấu, kỳ thực cũng không sao." Diệp Tiêu nghe rõ ý tứ khó nói trong lời của Sư Vô Cữu, "Lúc trước, khi ta vẫn chưa có cách kiềm chế mắt Khuy Chân, những người ta nhìn thấy đều là một bộ xương trắng, ngay cả Liên Hoàn cũng không ngoại lệ."

Cho nên từ lúc bắt đầu, thứ gọi là "tình cảm" giữa Diệp Tiêu và Vệ Liên Hoàn hơn phân nửa đều là Diệp Tiêu giả vờ, chỉ là đợi đến sau này, những chuyện Diệp Tiêu và Vệ Liên Hoàn trãi qua cùng nhau càng nhiều, Diệp Tiêu mới thật sự xem Vệ Liên Hoàn là đạo lữ của mình.

Rốt cuộc, vẫn chỉ có Diệp Tiêu khiến Vệ Liên Hoàn thua thiệt rất nhiều.

"Vậy ngươi muốn cái gì? Cứ việc nói đi." Sư Vô Cữu rất hào phóng, chuyện hắn không làm được rất ít.

"Hắn mất đồ đệ, chắc hẳn rất đau lòng. Ấn sơn thần trong tay Sùng Minh này, chắc là của hắn." Diệp Tiêu mở lòng bàn tay, nằm phía trên là một cái ấn sơn thần nho nhỏ, không biết Diệp Tiêu đoạt lại nó từ trong tay Sùng Minh lúc nào.

"Sùng Minh là đệ tử hắn tận tâm tận lực bồi dưỡng." Sư Vô Cữu gật đầu, "Bây giờ hắn đang mê man, cũng là do Sùng Minh ra tay."

"Như vậy, ta đền cho hắn một đồ đệ."

"Hả?" Sư Vô Cữu ngẩn người, bây giờ nói chuyện với nhân tộc, sao hắn chẳng hiểu gì vậy?

Chu Trường Dung nhìn Dịch Chi Xuân trước mắt hồi lâu, lúc này mới có thể ghép thanh niên trước mắt với thiếu niên ở Lệ Cư trong trí nhớ lại với nhau.

Hình như... Đúng là cùng một người.

"Chủ yếu ta chỉ muốn đến nhìn một chút, rốt cuộc người thừa kế đạo thống quỷ tu trong quẻ tính của Thần Tàng trông như thế nào?" Dịch Chi Xuân hiếu kỳ quan sát Chu Trường Dung vài lần, "Ta nhớ Thần Tàng nói với ta, người kế thừa đạo thống quỷ tu, sẽ không dễ nhìn."

"Khụ, ta mới khôi phục dung mạo không lâu." Chu Trường Dung giải thích.

"Như vậy à, ta..." Dịch Chi Xuân còn muốn nói gì đó, sắc mặt đột nhiên biến đổi, "Gay go, lão già kia tới bắt ta. Đúng rồi, hoa này ngươi giữ đi, hữu dụng. Ta đi trước, đừng nói đã gặp ta!"

Dịch Chi Xuân đột nhiên biến mất giống như lúc hắn xuất hiện vậy.

Lão già trong miệng hắn, là ai?

Chu Trường Dung gõ gõ đầu, phát hiện không hiểu, dứt khoát không nghĩ nữa, nhấc chân tìm Sư Vô Cữu trước.

Nói đi thì cũng phải nói lại, cành hoa này, nhìn như cũng không có gì đặc biệt.

"Tiểu tử lừa đảo, ta trở về rồi!" Khóe mắt đuôi mày Sư Vô Cữu đều lộ ra vẻ vui sướng, trong tay còn vung vẩy đèn Thanh Tà, hiển nhiên mọi chuyện rất thuận lợi.

Sư Vô Cữu thật sự rất vui vẻ, nụ cười xuất phát từ nội tâm làm cho dung mạo của hắn càng rạng ngời rực rỡ như phát sáng dưới ánh mặt trời.

Chu Trường Dung làm bộ lơ đãng chăm chú nhìn thêm mấy lần, sau đó mới tiến lên chúc mừng nói, "Chúc mừng tiền bối được như mong muốn."

"Dễ thôi, dễ thôi." Sư Vô Cữu vui vẻ không thể kiềm chế, khóe mắt dư quang thoáng nhìn thấy cành hoa trong lồng ngực Chu Trường Dung.

"Khoan đã, sao trong tay ngươi lại xuất hiện cái này?" Sư Vô Cữu kinh ngạc không thôi, trực tiếp nhét đèn Thanh Tà trong tay vào lồng ngực Chu Trường Dung, sau đó cầm cành hoa kia lên tỉ mỉ quan sát.

"Tiền bối, vừa nãy đột nhiên có một người trẻ tuổi xuất hiện cho ta, rồi hắn lại đột nhiên biến mất." Chu Trường Dung thuật lại hai câu đơn giản, "Ngài biết?"

"Có phải hắn vừa há mồm là giới thiệu bản thân bằng hai câu thơ?"

"... Phải."

"Vậy không lầm đâu, người ngươi gặp so với ta còn sống lâu hơn, có thể nói là yêu tộc sống lâu nhất trong yêu tộc bọn ta, Yêu Hoàng Dịch Chi Xuân." Giọng nói Sư Vô Cữu mang theo không ít vẻ ước ao ghen tị, "Trước ta, hắn mới là Yêu Hoàng có hy vọng trở thành chuẩn thánh nhất, nhưng chẳng hiểu vì sao, hắn lại cự tuyệt tài nguyên yêu tộc dự định cho hắn. Hắn đã không hề lộ diện trước mặt người khác lâu lắm rồi, cành hoa này, đúng là có chút tác dụng, nhưng mà, không phải dùng trên người chúng ta."

Dứt lời, Sư Vô Cữu giơ tay trực tiếp hái đóa hoa trên cành hoa xuống, đưa tới trước mặt Diệp Tiêu.

Trong nháy mắt đóa hoa hóa thành một luồng ánh sáng hồng, tràn vào hai mắt Diệp Tiêu.

------------------------

Lúc Tử Sơn Quân tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong động phủ của Hoàng Đại Tiên.

Hả?

Sùng Minh đâu?

"Tất cả đều đã kết thúc." Hoàng Đại Tiên đã an dưỡng nghỉ ngơi đầy đủ nhìn Tử Sơn Quân nói, "Ngược lại ngươi rất may mắn, ngủ một giấc mọi chuyện đã xong."

Tử Sơn Quân nháy mắt mấy cái, cảm thấy hơi khó hiểu.

"Hầy, mọi chuyện sau này ta chậm rãi nói với ngươi." Trần Hóa Vũ ở bên cạnh cũng vỗ vỗ vai Tử Sơn Quân, "Mấy người Chu đạo hữu không thể xuống được, cho nên chỉ truyền lời cho chúng ta. Bây giờ ngươi có cảm thấy trên người có gì đó không đúng không?"

"Chỉ là có hơi mất sức."

"Đây là bình thường, ngươi nghỉ ngơi nhiều một chút là được." Trần Hóa Vũ lại vỗ vai Tử Sơn Quân.

"Đáng tiếc, ta vẫn không thể ngăn cản Sùng Minh." Tử Sơn Quân than thở, lâm vào bi thương.

Nhất thời hai người Trần Hóa Vũ và Hoàng Đại Tiên không biết nói gì.

"Vào đi." Trần Hóa Vũ gọi bên ngoài cửa.

Cửa "kẹt kẹt" hai tiếng, mở ra.

Từ bên ngoài cửa đi vào là một nhóc con chỉ mới 3-4 tuổi, so với Sùng Minh trước đây còn nhỏ hơn nhiều.

Đứa trẻ này thoạt nhìn rất thận trọng, hai mắt lại mông lung như sương mù.

"Hắn..."

"Hai mắt đứa bé này không tốt lắm, hình như trước đây bị người ra móc mất, con mắt sau này là nhờ tiên pháp tạo ra." Trần Hóa Vũ thở dài nói, "Là một đứa trẻ đáng thương, nghe đâu bị người nhà bỏ rơi từ nhỏ. Nhóc con được mấy người Chu đạo hữu nhặt ở ven đường, sợ ngươi một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, cho nên đưa đứa bé này đến đây làm đệ tử của ngươi, ngươi có thể yên tâm bồi dưỡng. Duyên thầy trò của ngươi, không đặt trên người Sùng Minh, nói không chừng là ở trên người đứa trẻ này."

Tử Sơn Quân nhìn nhóc con 3-4 tuổi, trong lòng cứ cảm thấy là lạ.

Nhưng hắn lại không thể nào nói lên lời từ chối.

"Con nguyện bái ta làm thầy?" Tử Sơn Quân nhẹ giọng hỏi.

"Đệ tử Diệp Vệ, bái kiến sư phụ. Sư phụ phía trên, xin nhận một lạy của đồ nhi."

Đã làm lễ bái sư thì coi như chính thức nhận người.

Tử Sơn Quân vẫn cảm thấy là lạ.

Hắn tưởng mình bị Sùng Minh phản bội thì sẽ đau lòng lắm thay, nhưng sau khi có đồ đệ mới, hắn chỉ đau buồn được có mấy ngày là đã quẳng Sùng Minh ra sau đầu.

Không gì khác, bởi vì nhóc đồ đệ mới nhận này thật sự quá tri kỷ, là một đồ đệ hai mươi bốn chữ hiếu đích thực, Tử Sơn Quân đã bị cuộc sống được đồ đệ hiếu kính đẹp đẽ thu phục từ lâu.

Quả thực đến thần tiên cũng không muốn đổi.

Ánh mắt của mấy người Chu đạo hữu tốt thật, chọn nhóc đồ đệ, tuyệt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play