Chương 152:

Ngày (năm) thứ năm.

Tình huống ở Thế Gian thật sự không thể nói quá tốt.

Giữa cường quốc đấu đá lẫn nhau, bách tính trôi dạt khắp nơi, luôn luôn có thể nhìn thấy người chết đói ngã vào ven đường. Càng về sau, có thể nhìn thấy phụ nữ và trẻ em lại càng hiếm. Hưng, bách tính khổ; vong, bách tính khổ. Trong những năm bình thường, tình cảnh của phụ nữ và trẻ em đã không quá tốt, huống chi là trong lúc loạn thế?

Thường nói, thà làm chó thời bình còn hơn làm người thời loạn.

Thế đạo hiện giờ, thật sự đã không thể cho người sống tiếp tục tồn tại.

“Thôi, cô nương, ta không ăn đâu, bộ xương già không thân không quen như ta, đến cuối cùng chỉ còn một đứa cháu gái cũng bị bọn ác tặc kia làm hại thì ta còn ăn làm gì nữa chứ?” Ông lão một đầu hoa râm, hai mắt đã có chút vẩn đục. Lão đã đói bụng nhiều ngày, nhưng khi có bánh đưa tới trước mặt lão vẫn lắc đầu từ chối.

Ông lão đã sinh ra ý muốn chết.

“Lòng tốt của cô, cho ta đi, ta còn muốn sống.”

“Cho ta!”

Dân chạy lại bốn phía nhìn thấy đồ ăn trong tay Mai Lan, hai mắt lập tức tỏa sáng. Nếu không phải nhìn thấy bên cạnh Mai Lan có nhiều sĩ binh, chỉ sợ giờ này bọn họ không phải cầu khẩn mà là trực tiếp nhào tới tranh giành, thậm chí ngay cả Mai Lan da mỏng thịt mềm ở trong mắt bọn họ cũng trở thành món ngon hiếm có.

“Phân phát cho bọn họ một chút lương khô.” Mai Lan thở dài.

Khi còn sống, trong nhà ba chị em các nàng cũng gặp phải tai họa, không có cơm để ăn mới bị bán đi, nàng biết rất rõ cảm giác bị bỏ đói. Năm nay gặp phải hạn hán, không thể thu hoạch được một hạt lương thực nào. Nhưng đám văn võ bá quan thậm chí là hoàng đế triều đình cũng đã bị nhóm “tiên sư” đầu độc mong ước trường sinh, không muốn cứu tế lại chỉ muốn muốn hủy diệt nước láng giềng, sau đó cầu cạnh một phần tiên duyên.

Mấy năm qua, bọn họ không ngừng thu dân chạy nạn, dẫn binh tác chiến, trái lại chiếm được một mảnh đất, trở thành nơi thế ngoại đào nguyên bên trong thời loạn, tiếng tăm cũng càng lúc càng lan xa. Rất nhiều dân chúng sau khi nghe nói đến đều chủ động đến đây định cư, giảm bớt cho bọn họ không ít chuyện. Dưới sự trợ giúp của mấy người Mai Hà, vùng đất nguy hiểm ban đầu dần dần hình thành nên trật tự, có quan chức, có nha dịch, tất nhiên cũng có tiểu thương thợ săn, cộng thêm được không ít thần tu che chở, có thể xem là nơi mưa thuận gió hòa.

Nhưng tương tự, nơi đó cũng bắt đầu trở thành nơi hội tụ số mệnh mới, trước mắt đã bắt đầu bị không ít “tiên sư” chú ý tới.

Đợi đến khi “gặt hái” xong xuôi vận nước, đợt này đến đợt khác, số mệnh nơi mấy người Mai Lan chiếm giữ cũng càng ngày càng dồi dào, hiển nhiên cũng sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp của bọn chúng.

Không phải Mai Lan sợ những người đó làm gì, chỉ là cũng sẽ cảm thấy lo lắng thay cho những người phàm bên dưới. Hơn nữa nàng phải khó khăn cực khổ lắm mới có thể cứu được những người phàm đó trở về, số mệnh của bọn họ là do bọn họ luôn cố gắng kiên trì tồn tại, lao động không ngừng nghỉ mới có thể từ từ tích lũy, chẳng biết trong đó có bao nhiêu tu sĩ cùng nhau đồng lòng góp sức, dựa vào đâu phải làm đá kê chân cho những kẻ kia nâng cao tu vi?

“Hi vọng chủ nhân có thể mở ra tầng trời Hoàng Tuyền sớm một chút, lúc ấy hả, những kẻ đó đừng hòng có ai trốn thoát, tất cả đều chạy không khỏi nợ nần.” Mai Lan yên lặng cầu nguyện ở trong lòng như thế, đợi đến khi nhóm dân chạy nạn trước mặt ăn xong, thoáng buông bỏ cảnh giác với bọn họ thì nhóm người Mai Lan mới tiến hành chỉnh đốn lại đội ngũ, bài trừ kẻ ác, số còn lại có một người thì tính một người, tất cả đều mang về chỗ mình.

Bây giờ địa bàn của bọn họ đang trong quá trình kiến thiết, cần rất nhiều sức lao động.

Mấy người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu nhìn cầu thang thật dài phía trước, khá bất đắc dĩ.

“Sao mà dài thế này?” Kiên trì của Sư Vô Cữu đã đến mức sắp khô kiệt, “Ta cảm thấy hình như tầng trời Hoàng Tuyền của các ngươi có chút vấn đề rồi, cái này tỏ rõ nó không muốn bị người mở ra.”

Dựa theo lời hắn nói, hẳn phải trong lúc Chu Trường Dung được Sổ Sinh Tử thừa nhận thì tầng trời Hoàng Tuyền cũng sẽ tự động mở ra.

“Sắp đến rồi.” Chu Trường Dung nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Sư Vô Cữu, “Ta có dự cảm, chúng ta sẽ kết thúc sớm thôi.”

“Được rồi, ta nghe lời ngươi.” Sư Vô Cữu cúi đầu ủ rũ gật gật đầu.

Hắn chỉ thích đồ chơi thú vị, không thích loại độ chơi làm hao mòn kiên trì thế này.

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Tâm tình của Thái Sơn phủ quân lại không được bình tĩnh như Sư Vô Cữu, ngược lại, tâm tình của hắn tỉ lệ thuận theo từng bậc thang mình bước lên mà dần trở nên trầm trọng.

Giống như lời Sư Vô Cữu từng nói, bên trong tầng trời Hoàng Tuyền ngổn ngang đủ thứ. Theo lý thuyết, Chu Trường Dung giữ Sổ Sinh Tử rồi thì hẳn phải nhanh chóng vượt qua mới đúng.

Nếu vấn đề không xuất hiện bên phía Chu Trường Dung, như vậy vấn đề chỉ có thể xuất hiện ở bên phía hắn, bởi vì hắn là người đánh trận đầu.

Cho dù tên của hắn đã được viết lên trên khế ước Sổ Sinh Tử, trở thành quỷ tinh của Chu Trường Dung nhưng hắn vẫn không được thừa nhận?

Thái Sơn phủ quân vừa nghĩ tới có một khả năng như thế, tâm tình lập tức nặng nề.

“Phủ Quân, ngươi đừng nghĩ nhiều đến thế, tiếp tục đi là được.” Chu Trường Dung như nhận ra Thái Sơn phủ quân đang do dự, ở đằng sau nhẹ giọng nói, “Đôi lúc dù biết rõ sẽ sai thì cũng phải tiếp tục đi tiếp, chúng ta bây giờ đã không còn đường quay đầu.”

Thái Sơn phủ quân nghe thấy Chu Trường Dung nói, tâm tình vốn nặng nề đột nhiên nhẹ nhõm.

“Đúng vậy, Phủ Quân, chúng ta đã đi được hơn phân nửa cầu thang rồi, bây giờ muốn lâm thời quay đầu cũng không kịp.”

“Ngươi cũng không thể dừng lại vào lúc này đâu.”

“Phủ Quân, chúng ta tiếp tục đi thôi.”

Các quỷ tinh như Ứng Trúc Xuân cũng nhanh chóng phụ họa, dưới cái nhìn của bọn họ, Thái Sơn phủ quân ký xuống khế ước, trở thành quỷ tinh thì đã là huynh đệ của bọn họ. Trước kia khi đối mặt với nguy cơ không rõ, Thái Sơn phủ quân lại có thể bình tĩnh xông lên, bây giờ chỉ bởi vì gặp phải một ít khó khăn mà nghi ngờ Thái Sơn phủ quân, so với bọn lòng lang dạ sói vong, ân phụ nghĩa thì có khác nhau đâu?

“Khụ, lời bản tọa nói lúc trước, không phải ghim ngươi đâu.” Sư Vô Cữu cũng có hơi ngượng ngùng, “Ngươi đừng để ý.”

Thái Sơn phủ quân không cần quay đầu lại cũng có thể biết lời bọn họ nói là lời xuất phát từ tấm lòng, không hề mang một ý giả tạo nào.

Không hiểu sao, trong lòng Thái Sơn phủ quân lại sinh ra một tia cảm xúc kì diệu.

Quanh năm làm ngôi sao dẫn đường cho quỷ tu, Thái Sơn phủ quân đã quen với việc có người khác dựa vào hắn, ngược lại rất ít khi có cơ hội được cảm nhận loại cảm giác có người cẩn thận an ủi mình từng li từng tí một.

Có điều cảm giác này cũng không hề tệ.

“Đi thôi.”

Ngày (năm) thứ sáu.

“Trần Quốc bị diệt, thủ đô Trịnh Quốc bị bao vây, Lý Quốc cầm thắng lợi trong tầm mắt cũng không tốt hơn chỗ nào, Hoàng đế nước đó chỉ mới năm tuổi, phải biết vua trẻ dân nghi…”

“Tất cả các đại quốc nổi danh đều phải chấm dứt tại đây.”

“Buồn cười chính là, đến lúc này rồi mà đám hoàng đế kia vẫn không chịu nghĩ đến việc làm thế nào để cứu lại quốc gia tràn đầy nguy cơ, trái lại đi cầu trợ bọn tiên nhân đã làm cho quốc gia bọn họ rơi vào tình cảnh đó, hi vọng bọn họ có thể dùng tiên pháp đánh bại kẻ địch…”

Phải biết, sở dĩ những quốc gia đó biến thành dáng vẻ như thế, chính là bởi vì đám tiên nhân.

Không biết có phải bởi vì đám tiên nhân hóa thân nán lại ở Thế Gian lâu quá nên cũng lây dính phải khí bẩn ở Thế Gian hay không mà khi mấy người Mai Hà phát hiện ra các hóa thân bị bọn họ bắt dường như cũng đã bắt đầu xảy ra biến đổi rất lớn so với trước kia.

“Các ngươi thật sự không bắt sai người?” Mai Hà trợn mắt ngoác mồm nhìn nhóm tiên ma hóa thân trước mắt, luôn tự hỏi có phải bọn họ bắt lầm người rồi hay không.

“Không bắt sai, một tiên tu, một ma tu, một yêu tu.” Tu sĩ động thủ cũng cảm thấy không đúng lắm, nhưng vẫn kiên định với ý kiến của mình, “Lúc đầu ta cũng hoài nghi, nhưng mà sau khi ta động thủ mới phát hiện ra không hề sai.”

Ánh mắt của những kẻ trước mắt bị vẩn đục, khí tức táo bạo không thể khống chế, thần trí hôn hôn trầm trầm, thật sự chính là nhóm tiên ma hóa thân.

“Bộ dạng thế này sao mà có chút giống với thần tu bọn ta rơi vào tà đạo thế kia?” Một thần tu nhịn không được sáp tới nói.

“Nói thế nào?”

“Thần tu bọn ta thu thập tín ngưỡng người phàm để tu hành, nhưng các ngươi cũng biết, dục vọng người phàm nhiều mà hỗn tạp, ước muốn của bọn họ đôi khi cũng không phải là chuyện tốt. Nếu người dân địa phương đó văn hóa không tốt, cầu đều là một số thứ lệch lạc tà đạo. Nếu thần tu không thể giữ nổi bản tâm, luôn có cầu tất ứng với bọn họ, tuy cũng có thể thu hoạch tín ngưỡng nhưng lâu dần bản thân bọn họ cũng sẽ bị dao động tâm tình, kế tiếp đó sẽ rơi vào tà đạo, lâm vào con đường ma đầu không còn thần trí. Gặp phải thần tu như vậy, bọn ta thấy một kẻ giết một kẻ, thanh lý môn hộ.”

“Thần tu các ngươi thu thập tín ngưỡng, bọn họ thì dùng phương pháp hóa thân thu gặt số mệnh, hiệu quả có chỗ như nhau.” Mai Hà nghĩ tới đó, không khỏi nở nụ cười, “Có điều không biết bản thể của những tên tiên ma yêu sử dụng hóa thân ở hạ giới kia có bị ảnh hưởng hay không đây?”

Nếu bản thể cũng chạy không khỏi, vậy thì rất thú vị.

Cung Yêu Hoàng.

“Bệ hạ, lại có bộ tộc xuất hiện sự kiện hại người.”

“Tộc Hoa Yêu đến cầu viện, hi vọng bệ hạ có thể phái người hỗ trợ trấn áp phản loạn trước.”

“Điểu tộc cũng báo nguy.”

Ngọc Sương nghe báo lên từng đợt tin tức xấu, sắc mặt còn lạnh lẽo hơn so với hàn băng mùa đông, “Bây giờ bên trong tầng trời Tiêu Dao xuất hiện nhiều yêu tộc thần chí không rõ, tấn công hại người như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Là… là…” Yêu tộc phía dưới ấp úng, hoàn toàn không thể nói rõ ràng.

“Bởi vì tất cả đều những kẻ hại người đều là tộc nhân dùng phương pháp hóa thân xuống hạ giới, đồng thời tu vi tăng vọt, có phải thế không?” Ngọc Sương lạnh lùng chất vấn.

“Bệ hạ tha mạng!” Người báo tin vội vã quỳ xuống, không dám nhiều lời.

“Nếu lúc trước các ngươi không nghe ta nói, khăng khăng muốn tu hành tà pháp, hẳn cũng có thể nghĩ đến sẽ có một ngày như thế.” Ngọc Sương chỉ tiếc mài sắt không nên kim nói, “Bây giờ những người tu vi còn thấp, nhìn thấy tiền lệ như bọn họ mà vẫn không chịu tỉnh ngộ?”

“Bệ hạ, bọn họ không về được.” Người báo tin khắp mặt xấu hổ, “Sau khi chúng ta phát hiện ra phương pháp đó có điều không đúng đã muốn kêu gọi những tộc nhân vừa mới tu hành không lâu nhanh chóng phế bỏ phương pháp đó, nhưng bất kể chúng ta kêu gọi như thế nào, dùng phương pháp gì cũng không có cách nào gọi bọn họ tỉnh lại.”

Nếu thời gian tiếp tục kéo dài, đợi đến khi nhóm người mới vừa tu hành phương pháp hóa thân cũng bắt đầu thần trí không rõ thì lúc ấy yêu tộc bọn họ mới thật sự dẫn tới thương vong nghiêm trọng.

Lúc đó chỉ sợ tử thương cũng chẳng hề kém cạnh gì so với cuộc đại chiến nhân tộc yêu tộc vào thời kỳ thượng cổ.

“Nhốt tất cả lại!” Ngọc Sương trầm mặc một lát, cảm thấy yêu tộc bọn họ đã tự đưa thân vào vòng xoáy khổng lồ, “Mở đại trận hộ pháp tầng trời Tiêu Dao ra, bắt nhốt toàn bộ yêu tộc tu hành phương pháp vào, không cho bọn họ ra ngoài.”

“Bệ hạ, rất nhiều người bọn họ chỉ vì nhất thời bị ma xui quỷ khiến mà thôi, kính xin bệ hạ khoan dung độ lượng…”

“Không phải bổn hoàng không khoan dung, mà là bây giờ chỉ có thể kéo, hiểu không?” Ngọc Sương không muốn tiếp tục dây dưa với bọn họ, “Nếu các ngươi không tuân theo mệnh lệnh của ta, như vậy về sau các ngươi cũng đừng trở lại cầu ta nữa.”

“Vâng… Bệ hạ.”

Ngọc Sương đuổi các tộc đến xin người cầu viện, sắc mặt đã trở nên tái nhợt.

“Dịch Chi Xuân, ngay cả yêu tộc ngươi cũng không buông tha?” Ngọc Sương cảm thấy bản thân thật sự quá ngây thơ, chẳng lẽ chỉ bởi vì Dịch Chi Xuân là yêu tộc thì hắn cứ cho rằng lúc Dịch Chi Xuân động thủ sẽ hơi khoan dung với yêu tộc hay sao?

Chẳng trách Dịch Chi Xuân luôn nói chỉ là trò đùa trẻ con, thì ra sát chiêu chân chính đang trốn ở đây!

Đợi đến khi tất cả những người tu hành phương pháp hóa thân đánh mất thần trí, mà mỗi một người trong bọn họ lại có tu vi mạnh mẽ, hầu hết đều là sức chiến đấu đỉnh cấp trong cửu thiên thập giới.

Cho đến khi đó, bên trong chín tầng trời còn có mấy ai may mắn sống sót?

Thế này sao có thể gọi là tai kiếp, đại kiếp nạn diệt thế cũng chỉ đến mức đó!

Ngọc Sương đăm chiêu hồi lâu, quyết định đi tìm Dịch Chi Xuân trước. Dù thế nào, yêu tộc cũng không thể bị hủy như vậy.

Đạo trường Phục Hy.

Tịch Chu quái lạ nhìn Dịch Chi Xuân trong trận pháp, phát hiện hắn không hề vội vã, trái lại rãnh rỗi chủ động kích động các trận pháp, thỉnh thoảng trên mặt còn biểu hiện ra vẻ than thở, giống như hắn không phải bị nhốt lại mà đang vui chơi giải sầu vậy.

Tại sao?

Trực giác Tịch Chu mách bảo không đúng.

Từ trước đến giờ Dịch Chi Xuân luôn bày mưu cẩn thận rồi mới hành động, một tay hắn thúc đẩy kiếp nạn diễn biến, không thể không có một chút động tĩnh nào được.

Chẳng lẽ, có điều gì không biết đang lặng yên biến hóa?

Tịch Chu nhìn vị trí của mình một chút, cuối cùng vẫn đứng lên.

Hắn không yên lòng, nhất định phải trước đi xem sao!

Dịch Chi Xuân trong trận pháp dường như nhận ra được gì đó, nhẹ giọng cười, “Hiện tại mới đi xem, chậm. Ngươi cũng vậy mà Chu Trường Dung cũng vậy, các ngươi quá khinh thường lòng tham con người.”

Đặc biệt là của nhóm tiên ma.

Khát vọng của bọn họ đối với tu vi đã khắc vào trong xương.

Ngay cả đám phật tu tôn trọng khổ hạnh cũng không nhịn được hấp dẫn, lén lút xuống hạ giới, huống chi là người khác?

Hắn chẳng cần làm gì cả, chỉ cần đứng tại chỗ chậm rãi chờ là xong.

Ngày (năm) thứ bảy.

Cuối cùng mấy người Chu Trường Dung cũng leo lên đỉnh cầu thang.

Đỉnh cầu hoàn toàn bị bầu trời âm khí cùng tử khí che ngợp bao trùm, không nhìn được một tia ánh sáng.

Đứng tại nơi cao nhất, Thái Sơn phủ quân chỉ cảm thấy thân thể mình trở nên trầm nặng vô cùng, không thể không khom người mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng. Hơn nữa, chẳng biết vì sao tâm tình của hắn cũng đột nhiên trở nên nặng nề, rất táo bạo, cực kỳ giống với tẩu hỏa nhập ma, hắn phải dùng hơn một nửa tinh thần mới có thể miễn cưỡng áp chế lại.

Ở đằng sau âm khí là tầng trời Hoàng Tuyền!

Khi đối mặt với toàn bộ tầng trời Hoàng Tuyền bị phong bế, ngoại trừ Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu, không ai có thể đứng thẳng.

Các quỷ tinh khác cũng không ổn hơn chỗ nào.

Như là loại quỷ tinh lâu năm như Ứng Trúc Xuân Bạch Đồng Tử thì vẫn có thể miễn cưỡng đứng khom người, còn loại quỷ tinh mới chuyển hình như Trần Hóa Vũ Tử Sơn Quân thì trực tiếp ngã quỵ trên mặt đất, muốn đứng cũng đứng không nổi.

“Ta đột nhiên có hơi nhớ Bạch Linh.” Đột nhiên Bạch Đồng Tử nói, “Thật kỳ lạ, sao ta lại nhớ tới hắn lúc này?”

“Ta cũng nhớ.” Vương Bình Nhược bình tĩnh nói.

“Ta… Ta nhớ tới các anh chị em chết oan năm đó, thật muốn khóc.” Phong Tế Tế khóc thút thít, viền mắt đã đỏ.

“Ta thật hận, lúc trước nếu ta có bản lĩnh như bây giờ thì sẽ không bị bọn họ giam cầm nhiều năm như vậy!” Đầy mặt Ứng Trúc Xuân đều là hận ý.

Sư Vô Cữu khẽ cau mày, hơi gảy ngón tay, bày xuống kết giới bao quanh tất cả bọn họ lại, “Các ngươi bị ảnh hưởng, khí ở đây có công hiệu rung động lòng người, bây giờ đỡ hơn chưa?”

“Đỡ hơn một chút.”

“Đa tạ Sư công tử.”

Mặc dù tâm tình bây giờ vẫn có rất nhiều thứ phun trào, nhưng so với trước đó thì vẫn đỡ hơn rất nhiều.

Tầng trời Hoàng Tuyền cũng không khỏi quá mức dọa người.

Tu vi bọn họ như thế mà vẫn bị ảnh hưởng cỡ ấy?

Bá đạo như vậy, vô tình đến thế.

Đây là tầng trời Hoàng Tuyền!

“Tầng trời Hoàng Tuyền quả nhiên không tầm thường.” Tuy Sư Vô Cữu có thể đứng thẳng người, nhưng cũng phải bỏ ra rất nhiều sức lực, hắn có thể cảm nhận được sự khủng bố của âm khí.

Muốn cởi bỏ phong bế tầng trời Hoàng Tuyền thì phải xua tan đi âm khí cùng tử khí đầy trời kia.

Những khí tức này chính là thứ trực tiếp ngăn chặn lối ra vào tầng trời Hoàng Tuyền.

Chúng nó lấp kín rậm rạp, không một chỗ hở, dù tấn công chúng nó thì chúng nó cũng có thể lập tức khôi phục lại như ban đầu, không cho bất kì cơ hội nào.

“Những thứ này, chắc hẳn chính là khí bẩn mà tầng trời Hoàng Tuyền phải gánh chịu từ nhiều năm trước.” Chu Trường Dung nhìn hướng bầu trơi, trên mặt mang theo vẻ thất vọng mà Sư Vô Cữu không thể hiểu được, “Dù là người, là yêu hay là ma, nếu bọn họ muốn đầu thai chuyển kiếp thì đều phải đi qua tầng trời Hoàng Tuyền một lần, quên hết trước kia, tẩy đi một thân nghiệp chướng, bắt đầu lại từ đầu. Mà nghiệp chướng cũng không tự nhiên mà mất, chúng tích lũy từng chút từng chút một trong tầng trời Hoàng Tuyền. Thời điểm đạo tổ còn tồn tại, có thể dùng pháp lực vô biên của mình tiêu diệt nghiệp chướng, hóa thành các loại nghiệp báo nhân quả.”

Đáng tiếc đến khi đạo tổ chết, bọn chúng cũng không còn nơi để đi.

Những đệ tử khác trong tầng trời Hoàng Tuyền không có năng lực giải quyết loại chuyện như vậy, vì vậy tầng trời Hoàng Tuyền vì để bản thân không bị những thứ đó phá hủy mà lựa chọn tự phong bế.

Muốn mở ra tầng trời Hoàng Tuyền thì phải xua tan nghiệp chướng, mở ra một con đường đi rồi hẳn bàn đến cái tiếp theo.

“Khoan đã, ta cứ có cảm giác không đúng.” Sư Vô Cữu lặp lại lời Chu Trường Dung nói trong lòng mấy lần, “Ý ngươi là phải xua tan nghiệp chướng thì mới có thể mở ra tầng trời Hoàng Tuyền. Nhưng tầng trời Hoàng Tuyền bị phong bế cũng là bởi vì không thể gánh chịu nổi chúng.”

Chẳng phải rất mâu thuẫn sao?

“Không mâu thuẫn.” Thái Sơn phủ quân tiến lên một bước, “Sổ Sinh Tử vốn là một phần của tầng trời Hoàng Tuyền, lợi dụng sức mạnh của nó, cộng thêm có mười quỷ tinh làm vật dẫn, tất nhiên có thể tạm thời áp chế sức mạnh nghiệp chướng trong thời gian ngắn.”

Dứt lời, Thái Sơn phủ quân nhìn về phía Chu Trường Dung, “Sư thúc, ngươi mở Sổ Sinh Tử ra đi, ta thử xem.”

Lúc trước sư phụ hắn nói, trước khi đến tầng trời Hoàng Tuyền thì phải dùng quỷ tinh thứ mười làm vật dẫn, sau đó mới có thể mở ra con đường mới.

Nếu hắn đã quyết định thì sẽ không lui về sau.

Sổ Sinh Tử đã dựng thẳng trong lòng bàn tay Chu Trường Dung.

“Phủ Quân.” Chu Trường Dung đột nhiên gọi một tiếng.

Thái Sơn phủ quân lại tiến lên hai bước, quỷ khí trong cơ thể không ngừng tăng vọt, dù Sư Vô Cữu bên trong kết giới cũng có thể nhận ra sức mạnh khổng lồ ẩn chứa bên trong hắn lúc này.

Quỷ tu đỉnh cấp sử dụng toàn lực, sẽ như thế nào?

Trước đây có lẽ không ai có thể thấy được, nhưng bây giờ lại có cơ hội chứng kiến.

“Tầng trời Hoàng Tuyền phong bế đã lâu, cửu thiên thập giới cũng đã khổ lâu lắm rồi.” Cơ thể Thái Sơn phủ quân thuận theo khí tức trong thân thể tăng vọt mà chậm rãi đứng thẳng.

Tại thời khắc cuối cùng, vẫn nên chính diện đối mặt tầng trời Hoàng Tuyền.

“Phủ Quân, bảo trọng.” Chu Trường Dung mở Sổ Sinh Tử ra, cái tên Thái Sơn phủ quân bên trên Sổ Sinh Tử đã bắt đầu lấp lóe, rất hiển nhiên, đó là dấu hiện Thái sơn phủ quân đang bắt đầu thiêu đốt tuổi thọ.

Phương pháp nhanh chóng nâng cao tu vi vòng qua vòng lại cũng chỉ có mấy biện pháp như thế.

Thái Sơn phủ quân chọn con đường nhanh nhất.

“Nào có.” Thái Sơn phủ quân khẽ mỉm cười, trên mặt nhiều hơn mấy phần thoải mái, “Dựa vào số mệnh của ta mà có thể nhìn thấy tầng trời Hoàng Tuyền mở, may mắn như thế, cầu còn không được.”

Từ khi hắn bước vào con đường quỷ tu đến nay, không biết đã phải trải qua bao nhiêu năm tháng, cũng không thể nhớ nổi hắn nghênh đón bao nhiêu người sinh ra, tiễn đưa bao nhiêu người ra đi.

Đến giờ, người cuối cùng hắn phải tiễn đưa, chính là mình.

Thái Sơn phủ quân hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời.

Sáng nghe Đạo, tối chết cũng cam lòng.

Hắn muốn đi mở mang kiến thức một chút, rốt cuộc sinh tử đại đạo chân chính bên trong tầng trời Hoàng Tuyền có dáng vẻ như thế nào.

Hắn muốn nhìn thấy đạo thống quỷ tu từ suy chuyển thịnh, lần nữa khôi phục trở thành dáng vẻ trước đây trong ký ức của mình.

Đạo tổ đích thân tới, vô số người trong cửu thiên thập giới đều muốn lắng nghe giáo huấn của ngài.

Người có đường của người, quỷ có cách của quỷ.

Sinh linh khác biệt, đạo thống khác nhau, nhưng cũng có thể hài hòa với nhau, từng người yên bình tĩnh lặng sống ở bên trong địa giới của mình.

Tốt nhất là Đạo trường Thái sơn của hắn sẽ không bao giờ trở thành nơi các oan hồn không thể đầu thai tập trung nữa.

Nói thật, nó có hơi chật.

Thái Sơn phủ quân xòe lòng bàn tay, trên mặt mang theo nụ cười thoải mái, lập tức cả người hóa thành một vệt sáng đột nhiên xông lên trên.

Đã biết sinh tử là vô ích, ngại gì mộng cũ chuốc cuồng ngông!

Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu cộng thêm chín quỷ tinh không hẹn mà cùng nhìn lên bầu trời.

Bọn họ đều mang biểu cảm tương tự nhau.

Nghiêm túc, trầm trọng, lại có vẻ mong đợi.

Tên Thái Sơn phủ quân trên Sổ Sinh Tử chậm rãi phai nhạt đi, mà giữa tử khí cùng âm khí đầy trời kia cũng xuất hiện một tia sáng.

Tia sáng kia chiếu sáng ra một lối nhỏ, mơ hồ dẫn tới nơi sâu xa nhất.

Cùng lúc đó, toàn bộ Đạo trường Thái sơn đột nhiên bắt đầu kịch liệt chấn động.

Cây thông mọc trên đỉnh Đạo trường Thái Sơn bỗng hóa thành một thân cây khô không lý do, lá cây rụng rời.

Tiếng chuông vang lên ——

“Sư phụ!”

Đệ tử quỷ tu trong Đạo trường Thái Sơn, tựa hồ như đồng thời nhận ra gì đó.

Nếu chủ nhân đạo trường không chết, chắc chắn đạo trường sẽ không xảy ra cảnh tượng như vậy.

Bọn họ đồng loạt hướng về đỉnh Đạo trường Thái Sơn, quỳ xuống, nước mắt tuôn trào.

Chủ nhân Đạo trường Thái Sơn đã không còn tồn tại.

Sư phụ của bọn họ, cũng biến mất.

“Chớ khóc, sư phụ đi, các con phải chăm chỉ tu hành.”

“Thay ta nhìn tầng trời Hoàng Tuyền!”

Lúc ẩn lúc hiện, dường như có giọng nói của sư phụ vang vọng bên tai.

Các đệ tử ngẩng đầu lên, thế nhưng không thể nhìn thấy gì.

“Thành công!”

Trong tay Chu Trường Dung mang theo bao tay được bện từ đức công, theo sau là chín quỷ tinh, dùng tốc độ khó có thể diễn tả bằng lời xông thẳng vào lối nhỏ.

Chỉ cần leo lên nó, là có thể vào tầng trời Hoàng Tuyền!

Đạo trường Phục Hy.

Dịch Chi Xuân dùng tay nâng má, cảm thấy khá buồn cười lại có chút bất đắc dĩ nhìn lên bầu trời.

“Không ngờ, Thái Sơn phủ quân lại hy sinh bản thân để đổi lấy mở ra tầng trời Hoàng Tuyền?”

Dịch Chi Xuân cảm thấy dường như mình phải đổi mới cái nhìn về Thái Sơn phủ quân.

Tuy lỗ mãng, nhưng cũng làm người kính nể.

Chỉ tiếc, trên thế giới có rất nhiều việc không thể thành công chỉ bằng một bầu máu nóng nhiệt huyết của ngươi.

“Tầng trời Hoàng Tuyền không mở được.”

Trong nháy mắt mấy người Chu Trường Dung đi vào lối nhỏ, dị biến nảy sinh!

Lối nhỏ phát ra ánh sáng kia đột nhiên tắt, đảo mắt đã bị hỗn hợp tử khí cùng âm khí mới cưỡng ép bao vây lại.

Biến mất.

Mà bao tay công đức Chu Trường Dung đeo trên tay kia cũng bị ăn mòn cùng với lúc đám khí xuất hiện.

Thất… Thất bại?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play