Chương 153:

Thất bại?

Tại sao?

Chu Trường Dung thật sự không hiểu.

Rõ ràng Thái sơn phủ quân hy sinh bản thân, Sổ Sinh Tử cũng đã đáp lại, con đường mở ra tầng trời Hoàng Tuyền cũng đã xuất hiện, tại sao trong thời khắc quan trọng lại sắp thành chuyển bại?

Rốt cuộc xuất hiện vấn đề từ khâu nào?

Tất cả các cửa ải trước đó đều không có chỗ nào khác thường, nếu thật sự phải nói có chỗ nào không đúng, có lẽ chính là vì Thái Sơn phủ quân không phải là quỷ tinh thứ mười chân chính.

Nhưng vấn đề chính là, trên Sổ Sinh Tử chỉ có chín quỷ tinh, hắn phải đi đâu để tìm ra quỷ tinh thứ mười?

Hiện giờ, cửu thiên thập giới nào còn có thời gian để hắn thí nghiệm từng người một?

“Cẩn thận!” Lúc Chu Trường Dung đang phân tâm, Sư Vô Cữu xông lên, dùng một chưởng đánh tan đám âm khí đến gần Chu Trường Dung.

“Ngu ngốc, đừng ngẩn người vào lúc này chứ.” Sư Vô Cữu tức giận nhìn Chu Trường Dung, “Lỡ đâu ngươi bị thương thì sao?”

“Trong thân thể ta cũng có tử khí, hẳn sẽ không tạo ra quá nhiều tổn thương lên ta.” Chu Trường Dung vẫn có tự tin đó.

“Thế nhưng đám tử khí kia muốn tiến vào thân thể ngươi, rối loạn cân bằng, nếu nó lại bắt ngươi cảm thấy đau đớn thì sao?” Sư Vô Cữu căn bản chả thèm nghe lời Chu Trường Dung giải thích vào tai, “Trước kia lúc ngươi còn là người đã bị nó dằn vặt, chẳng lẽ bây giờ vất vả lắm mới trở thành một quỷ tu chân chính, vẫn còn muốn tiếp tục bị dằn vặt hả?”

Vẻ lo lắng trên mặt Sư Vô Cữu quá rõ ràng, cho nên Chu Trường Dung cũng không biết phải dùng thái độ thế nào để trả lời hắn.

“Xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa.” Chu Trường Dung chỉ có thể nói vậy.

“Ngươi phải nhớ cho thật kĩ đó.” Sư Vô Cữu đối với việc này cũng không dễ bị lừa, “Lần nào ngươi cũng vậy hết, bộ ngươi cảm thấy mình có Sổ Sinh Tử trong tay là không cần phải lo lắng mình sẽ chết nữa hay gì.”

Dù người bây giờ thật sự không thể chết, nhưng hắn vẫn sẽ lo lắng.

Sư Vô Cữu không nói chuyện đến mức trắng ra, để tránh cho Chu Trường Dung nghe thấy dẫn đến quá đắc ý vênh váo.

Có lúc, Sư Vô Cữu sẽ cảm thấy mình như vậy quá sướt mướt, kiểu giống như hắn mỗi một tiếng nói mỗi một hành động đều bị Chu Trường Dung nắm mũi dắt đi.

Thế nhưng vừa nghĩ tới việc, nếu mình nói không đủ rõ ràng thì sẽ lại phải chứng kiến Chu Trường Dung chết thêm một lần nữa, hắn bằng lòng để bản thân thoáng trở nên chẳng phải mình.

Bây giờ, những người hắn để ý không nhiều, mà Chu Trường Dung chính là người quan trọng nhất.

Một đường đi đến bây giờ, hắn đã không thể hình dung ra cảnh tưởng một người sinh hoạt là cảnh tượng như thế nào rồi.

“Chủ nhân, Thái Sơn phủ quân thất bại, nếu không để ta thử xem đi.” Ứng Trúc Xuân khẽ cắn răng, vẫn chủ động xin đi đầu nói.

Thời gian còn dư lại không nhiều.

Bọn họ hiện giờ nhất định phải chọn cho đúng.

Nếu tốc độ nhanh hơn một chút, biết đâu còn có thể đuổi kịp đúng lúc.

Ứng Trúc Xuân cảm thấy mình thân là quỷ tinh đầu tiên của Chu Trường Dung, vào lúc này đương nhiên phải biểu hiện tốt hơn một chút.

Hắn không có thực lực cao cường như Bạch Đồng Tử, cũng không bằng mấy người Trần Hóa Vũ Vương Bình Nhược là bạn thân của Chu Trường Dung. Điều duy nhất hắn am hiểu chỉ có luyện đan, nhưng bây giờ đã có Trần Hóa Vũ có thể thay thế hắn.

Trong số chín quỷ tinh, hắn tự biết mình là người vô dụng nhất.

Ngoại trừ đi theo Chu Trường Dung lâu nhất, hắn không còn cống hiến nào khác.

Đã vậy, hắn đi làm quỷ tinh thử nghiệm cũng không có gì không được.

Không lý nào Thái Sơn phủ quân làm được, mà hắn làm không được!

“Hay là để ta đi.” Phong Tế Tế cũng cướp lời nói, “Ta là người có liên lụy nhân quả sâu nhất với Thái Sơn phủ quân, cũng là người được hắn chỉ điểm tu vi, mặt dày nói mình là nửa đệ tử của hắn cũng không quá đáng. Bây giờ hắn dùng thân tuẫn đạo, không lý nào ta lại trốn ở phía sau người khác.”

“Chị, muốn đi cũng phải là ta đi.” Phong Tiểu Lâu ngăn cản Phong Tế Tế, “Ta nghiệp chướng nặng nề, cũng không có gì tốt để tưởng nhớ. Chị còn có Quy Cửu là sư phụ chân chính của mình, hắn luôn một mực chờ đợi chị.”

“Ta đi.” Vương Bình Nhược nhấc kiếm lên, lạnh lùng thản nhiên nói.

“Các ngươi đi hẳn cũng sẽ không có gì thay đổi.” Chu Trường Dung nhìn chúng quỷ tinh tranh giành chịu chết, trong lòng không khỏi sinh ra một loại cảm xúc phức tạp, “Nếu tên của Thái Sơn phủ quân đã được ký kết khế ước trên Sổ Sinh Tử, nhưng vẫn không thể mở ra tầng trời Hoàng Tuyền, như vậy cũng mang ý nghĩa vấn đề không nằm ở trên khế ước, mà là ở trên ứng cử viên quỷ tinh.”

“Có lẽ, chúng ta cần phải đi tìm quỷ tinh thứ mười.” Trước mắt đây cũng là suy đoán có khả năng nhất.

“Chỉ còn ba ngày, đi đâu tìm đây?” Sư Vô Cữu nghe thấy Chu Trường Dung nói thế, cảm thấy độ khó rất cao, “Ngươi có thể chắc chắn người đó còn sống hay chết không? Cứ coi như trước mắt hắn đang ở trạng thái linh hồn, nhưng ngươi cũng không thể bảo đảm chắc chắn hắn sẵn sàng chịu chết!”

Phải biết, vừa nãy sau khi Thái Sơn phủ quân chết cũng không thể lưu lại nửa phần nguyên thần nào, nói một câu hồn phi phách tán cũng không quá đáng.

Thế nhưng dù là như vậy thì vẫn sắp thành lại bại.

Phải tìm ra một quỷ tinh cam tâm tình nguyện gánh vác nguy hiểm, đã thế thời gian hạn định chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, nào có tới kịp?

Trừ phi, ông trời vẫn muốn đứng về phía Chu Trường Dung, đưa người đến trước mặt hắn.

Chu Trường Dung trầm mặc một lát nói, “Sư Vô Cữu, chúng ta đến Đạo trường Phục Hy một chuyến đi.”

“Được rồi, nghe lời ngươi.” Vào lúc này, ngoại trừ tin tưởng Chu Trường Dung cũng không còn biện pháp nào khác.

Tầng trời Hồng Trần, Tiên giới.

“Hạc tán nhân, ngươi điên rồi?”

Mấy tiên nhân đang mở tiệc rượu vội vàng lấy pháp bảo của mình ra, vây công một tiên nhân khác.

Bọn họ vốn còn đang vui vẻ uống rượu mua vui với nhau, cùng chúc nhau tu vi tăng tiến sau bao nhiêu năm phủ đầy bụi bặm, kết quả đột nhiên nhân vật chính Hạc tán nhân của tiệc rượu lại đột nhiên phát điên tấn công bọn họ.

Không hề có lý do, quả thực làm người khó đề phòng.

“Giết các ngươi, giết các ngươi!”

Khuôn mặt ánh tuấn thường ngày của Hạc tán nhân đã bị một luồng lệ khí thay thế, cặp mắt vô cùng vẩn đục. Từ một tiên quân phong độ nhẹ nhàng tiền đồ vô lượng, giờ khắc này hắn còn tà khí hơn so với tiên nhân đã rơi vào ma đạo.

“Tinh thần Hạc tán nhân không đúng lắm.”

“Tại sao tu vi của hắn lại tăng vọt nhiều như vậy? Chẳng phải trước đây hắn chỉ có một chút thành tựu thôi sao?”

“Hồi trước hắn che giấu tu vi, rõ ràng hắn đã sắp tiếp cận đến cấp bậc tiên tôn!”

Những tiên nhân nọ giao thủ với Hạc tán nhân đã biết mình không thể địch lại.

Tuy Hạc tán nhân thần trí không rõ, thế nhưng tu vi bọn họ còn xa lắm mới có thể ở trên hắn. Không lâu sau đã để lại trên người bọn họ không ít vết thương.

Nếu cứ tiếp tục như thế, chắc chắn bọn họ sẽ chết!

“Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây, mời tiên tôn tới xem sao.” Các tiên nhân không ai muốn chết, dù bọn họ đều là bạn tốt của Hạc tán nhân, nhưng bây giờ nhìn thấy tình trạng hắn thế này, cũng phải bảo vệ mạng của mình trước lại nói.

Nhưng mà đợi đến các tiên nhân thật vất vả chạy ra ngoài, mới phát hiện tình huống bên ngoài cũng không tốt hơn là bao.

Tiên giới tuy rộng lớn nhưng rất yên bình, về lâu về dài đừng nói là tiên nhân đấu pháp, dù muốn nhìn thấy một tiên nhân cũng chưa chắc thấy được.

Mà hôm nay không biết vì sao, khắp nơi tiên giới đều tràn ngập hơi thở đấu pháp.

Tương tự, lúc bọn họ đang nhanh chóng chạy về đến chỗ tiên tôn cầu viện cũng nhìn thấy rất nhiều tiên nhân hoảng loạn không kịp lựa đường đang chạy trốn các tiên nhân khác.

Các tiên nhân không ngu ngốc.

Rất nhanh, bọn họ đã nhận ra tính nghiêm trọng trong đó.

Mà trong khi bọn họ đang chạy trốn khỏi những tiên nhân thì cũng có một tiên nhân trong họ không hiểu vì sao đột nhiên nổi cơn điên, tu vi tăng vọt, từ đó suy đoán trong lòng bọn họ cũng hoàn toàn biến thành hiện thực.

Những người đó, tất cả đều tu hành phương pháp hóa thân!

“Hóa thân ta đâu?”

“Từ khi nào liên hệ giữa ta và hóa thân dưới hạ giới lại trở nên mỏng manh như vậy?”

“Khốn kiếp!”

Mọi người vốn còn muốn tụ tập cùng nhau chạy, nhưng nhanh chóng bọn họ đã tứ tán bốn phía, không muốn tiếp tục đồng hành với người khác.

Bởi vì người tu hành phương pháp hóa thân quá nhiều, trong đó bao gồm cả bọn họ.

Không biết người bên cạnh sẽ đột nhiên phát điên vào lúc nào, mà có lẽ người đó cũng là chính bọn họ!

“Cứu mạng —— “

Một tiên nhân bị mấy tiên nhân phát điên khác truy đuổi đến kiệt sức, trên mặt đã hiện rõ tuyệt vọng.

Hắn không tu hành phương pháp hóa thân quái lạ kia, chỉ một lòng muốn bế quan tu hành. Nhưng bạn bè bên cạnh hắn ai ai cũng khuyên hắn tu luyện, đồng thời còn lấy bản thân mình ra làm ví dụ thuyết phục người khác, nói bọn họ tu hành nó tu vi sẽ tăng mạnh, đồng thời cũng không có bất kỳ di chứng nào.

Mà trên thế giới sao có thể có loại công pháp như vậy được?

Hắn không tin, vì vậy cũng không bao giờ học.

Đợi đến khi hắn xuất quan, lại phát hiện những bạn tốt nói sẽ cẩn thận hộ pháp ở bên ngoài cho hắn, tưng người từng người đều phát điên.

Hắn một địch nhiều, chạy đến bây giờ cũng đã không còn bất kỳ con đường nào nữa rồi!

Trong nháy mắt pháp bảo của các hảo hữu nện xuống, trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một người.

“Nếu không tu hành công pháp thì nhanh chóng tìm một nơi hẻo lánh trốn đi!” Khí tức người nọ cực kỳ mạnh mẽ, khí thế uy nghiêm, nhưng khi nhìn vào người nọ lại làm ngươi không tự chủ được sinh ra lòng thân cận.

“Nhân Hoàng bệ hạ!”

“Còn không đi?”

“Vâng.” Tiên nhân liếc mắt nhìn nhóm bạn tốt bị Nhân Hoàng Tịch Chu đánh ngã trên đất, vội vàng muốn xin khoan dung, “Bệ hạ, bọn họ không có ác ý, chỉ vì công pháp tu hành cho nên mới…”

“Đi đi.” Tịch Chu thở thật dài một hơi, “Ta không giết bọn họ, chỉ là sẽ nhốt bọn họ lại, đợi đến khi bọn họ khôi phục thần trí.”

“Đa tạ bệ hạ, đa tạ bệ hạ.”

Tịch Chu tiện tay thu các tiên nhân phát điên vào trong Tháp Bản, xoay đầu chạy về phía khác.

Hắn riêng biệt luyện chế ra Khóa Tiên Tháp Bản là vì để giam cầm những ma tu, không ngờ hôm nay kết cục lại dùng để giam cầm tiên nhân.

Mà hắn chỉ mới đi trong một lúc, thế nhưng bên trong Khóa Tiên Tháp Bản đã nhốt hơn ngàn người!

Thế Gian.

“Đại cô nương, chúng ta bị bao vây.”

“Nhóm tiên sư ai ai cũng đều đã bị biến thành đại ma đầu giết người không chớp mắt, đến ngay cả quân đảo chính, bọn thổ phỉ nước mất nhà tan cũng phải sợ hãi, muốn đến đây tìm kiếm che chở.”

“Nhị cô nương, đại trận hộ pháp của chúng ta đã bị hư hại không ít, chỉ sợ không thể chống lại đám tà ma bên ngoài tấn công.”

“Nên làm thế nào đây?”

Bây giờ, mấy người Mai Hà Mai Lan dường như đã trở thành trụ cột tinh thần cho những người phàm cùng các tu sĩ.

Hai đạo thống quỷ tu và thần tu tại đây đã hoàn toàn vang dội thanh danh.

Mà điều này cũng không giúp các tu sĩ thần tu cùng quỷ tu vui vẻ bao nhiêu, bởi vì nếu có thể đổi lại, bọn họ tình nguyện cứ vắng vẻ vô danh mãi thế.

Các “tiên sư” bên ngoài kia, vốn chính là hóa thân của các tiên ma mạnh mẽ trong cửu thiên thập giới.

Bây giờ bọn họ mất đi thần trí, là những kẻ dị tộc ngay cả người thân của mình cũng không có ai ủng hộ. Ở Thế Gian bây giờ, hầu như thỉnh thoảng đều có thể nhìn thấy một số yêu quái khổng lồ, cũng có một số kẻ thân thể hoàn toàn không hề có xương máu vâng vâng.

Vốn thương tổn bọn họ gây ra cho người phàm đã rất lớn mà giờ đây họ còn không thể duy trì trạng thái hình người lại càng làm cho người phàm tuyệt vọng. Đối với những thứ không biết, người phàm sợ sệt luôn chiếm đa số.

“Chống đỡ!” Mai Hà chỉ có thể nói như vậy.

Nàng thử liên hệ với Chu Trường Dung, mà phản hồi nhận lại cũng không quá khả quan.

Bởi vì tình huống ở tiên giới bên kia cũng không đỡ hơn Thế Gian là bao, bọn họ muốn trốn cũng không có cách nào để trốn.

“Bắt đầu từ hôm nay, bất kể là tu sĩ đạo thống gì, đều phải bắt đầu tuần tra. Người phàm cũng phải tham gia công tác, tiến hành rèn đúc tường thành…”

“Rèn đúc tường thành có thể dùng bao lâu?” Có tu sĩ không rõ.

“Ít nhất cũng giúp người phàm thoáng an tâm một ít. Có chuyện cho bọn họ làm, bọn họ mới không gây sự.”

“Đại cô nương, lúc trước ngài nói chủ nhân ngài là chủ nhân Sổ Sinh Tử, bây giờ thế giới đã biến thành bộ dáng này, người đó vẫn không có chỉ thị nào mới sao?” Tâm tình tuyệt vọng cũng đang lan tràn trong nhóm các tu sĩ.

Bọn họ vốn tưởng rằng lúc ở giới Tu Chân, nhìn thấy tông môn của mình bị phá vụn, các đồng môn các trưởng lão chết cũng đã làm cho bọn họ biết được thế gian hiểm ác. Không ngờ khi chân chính đến Thế Gian, họ mới biết thì ra Thế Gian có nhiều ân oán tình cừu như vậy. Mà các “tiên nhân” bọn họ nhìn thấy trước đó, ngoại trừ sức mạnh mạnh hơn bọn họ một chút thì hoàn toàn không có gì khác với bọn họ.

Tại sao lại biến thành bộ dáng này?

Bọn họ không hiểu.

Bọn họ cũng không có làm loại chuyện tội ác tày trời nào, vì sao cố tình lại gặp phải những điều này?

“Chủ nhân của ta đang rất cố gắng cứu lấy toàn bộ cửu thiên thập giới.” Mai Hà nghiêm mặt nói, “Ít nhất chúng ta còn phải tiếp tục chống đỡ ba năm, sử dụng hết tất cả biện pháp cũng phải tiếp tục, phải bảo đảm cho người phàm tồn tại.”

“Ba năm sau thì sao?”

“Tất cả sẽ khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.” Sắc mặt Mai Hà vô cùng kiên định, “Ba chị em bọn ta đều sẽ ở lại đây, cùng mọi người chứng kiến thời khắc ấy đến!”

Trên thế giới không có việc gì chủ nhân không làm được.

Các nàng cực kỳ tin chắc điều đó.

Đạo trường Phục Hy.

“Ngươi cố ý!” Tịch Chu chạy ở bên ngoài một vòng rồi mới trở lại chỗ cũ, trên mặt mang rõ phẫn nộ, “Đừng nói Thế Gian, dù là Tiên giới cũng có rất nhiều tiên nhân bắt đầu tăng vọt tu vi tùy ý hại người, không hề có thần trí, đây cũng lí do ngươi hờ hững đến bây giờ?”

Tịch Chu đã bắt hết những tiên nhân phát điên mà hắn gặp được trở về, Khóa Tiên Tháp Bản đã đông như mắc cửi.

Mà đó cũng không thể làm cho cục diện chuyển biến tốt bao nhiêu.

Bởi vì tiên giới quá lớn, mà các tiên nhân lại quá nhiều. Hắn hoàn toàn không biết hiện giờ đã có bao nhiêu tiên nhân bắt đầu đánh mất lý trí.

Tất cả những thứ này vượt xa tưởng tượng của hắn.

Hắn vốn cho rằng đại kiếp nạn chỉ muốn làm một tiên nhân tử thương, làm giới Tu Chân tổn thất một ít truyền thừa đạo thống, có lẽ cũng sẽ làm người phàm thương vong, nhưng chắc chắn có thể nằm trong tầm khống chế.

Mà bây giờ nhìn thấy, lại tuyệt đối không chỉ có thế.

Nếu cứ tiếp tục như thế, toàn bộ cửu thiên thập giới sẽ không còn bao nhiêu người sống sót.

Dịch Chi Xuân không tỏ rõ ý kiến, “Nhân Hoàng cần gì phải giận dữ đến thế? Lẽ nào ngươi cho rằng loại tiên nhân chỉ vì tu hành mà có thể tùy ý phá hoại hạ giới cũng được làm tiên mà không gặp phải ác báo sao? Bây giờ bọn họ gieo gió gặt bão, Nhân Hoàng ngươi phải vui lên mới đúng.”

“Điên rồi, ngươi thật sự điên rồi.”

Tịch Chu không dám tin tưởng nhìn về phía Dịch Chi Xuân, “Không, không chỉ có nhân tộc, yêu tộc, chỉ sợ ngay cả ma tộc cũng chạy không thoát. Đây tuyệt đối không phải đại kiếp nạn bình thường, ngươi muốn kéo toàn bộ cửu thiên thập giới vào, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

“Ta chỉ muốn tất cả bắt đầu lại từ đầu.” Dịch Chi Xuân hơi nghiêng đầu, “Ta không thích cửu thiên thập giới hiện giờ, thôi thì cứ dứt khoát cho thiên đạo cơ hội tái tạo lại sinh linh. Nhân Hoàng đừng tức giận, người có thế sống sót đến cuối cùng mới là người không dính nhân quả, không làm việc ác. Kết cục, thiện ác có báo, đó mới gọi là nhân quả.”

“Ngươi sẽ không được như ý.” Tịch Chu dừng lại một chút, đột nhiên nói, “Lúc trước khi ta ra ngoài, phát hiện trời đất dị động. Thái Sơn phủ quân chết, chắc chắn hắn và Chu Trường Dung có thể mở ra tầng trời Hoàng Tuyền. Chỉ cần tầng trời Hoàng Tuyền mở, nhất định sẽ có biện pháp ngăn cản tình huống hiện giờ chuyển xấu.”

“Ngươi nói lớn tiếng như vậy, là đang gạt người khác hay tự gạt chính ngươi?” Dịch Chi Xuân khẽ cười nói, “Không ngờ ngươi lại có sở thích lừa mình dối người thế đó? Nếu tầng trời Hoàng Tuyền thật sự mở ra thì sao đến giờ vẫn chưa có phản ứng gì? Hơn nữa, tầng trời Hoàng Tuyền căn bản không thể mở ra nổi!”

“Ngươi có ý gì?” Tịch Chu hít vào một hơi khí lạnh, không dám suy tư lời Dịch Chi Xuân nói.

Cái gì gọi là không thể mở ra?

Nếu tầng trời Hoàng Tuyền không thể mở ra, dưới hoàn cảnh bây giờ thì sẽ còn bao nhiêu người có thể sống sót?

“Không có ý gì, chỉ nói là dứt lời.” Dịch Chi Xuân dời đề tài nói, “Nhân Hoàng, hình như bên ngoài có người đang gọi ngươi đấy, không đi nhìn xem à?”

Tịch Chu thả thần thức ra, biến sắc, lập tức bay ra ngoài.

“Bệ hạ, cầu ngài cứu sư đệ!”

Lúc này bên ngoài Đạo trường Phục Hy, một đạo nhân nhốt một tiểu đồng rõ ràng đã đánh mất thần trí đang quỳ trên mặt đất.

Hiển nhiên Tịch Chu biết tiểu đồng kia.

Đây là đứa bé hắn từng cứu ở Thế Gian, vẫn luôn hỗ trợ trông coi sơn môn Đạo trường Phục Hy. Đứa bé lớn lên thông minh lanh lợi thường sẽ bớt đi một ít vẻ nghịch ngợm. Vốn trước kia Tịch Chu còn định chờ thằng bé lớn thêm một chút thì sẽ nhận nó làm đệ tử ký danh, thế nhưng tiểu đạo đồng cũng đã…

“Hắn cũng tu hành tà pháp kia?” Vẻ mặt Tịch Chu lạnh lẽo.

Thân thể đạo nhân lớn tuổi run lên, chỉ có thể quỳ trên mặt đất khẩn cầu, “Bệ hạ, ngài mau cứu sư đệ đi, sư đệ tuổi còn nhỏ, cảm thấy công pháp kia thú vị nên mới tu hành.”

Tịch Chu liếc mắt nhìn tiểu đạo đồng một cái, giọng điệu càng ngày càng lạnh lùng, “Hắn đánh mất thần trí đã lâu, chỉ sợ đã tu hành rất lâu về trước.”

Đạo nhân lớn tuổi không dám đáp lời.

Dù hắn không trả lời, lẽ nào Tịch Chu cũng không biết?

Đạo trường Phục Hy cũng nằm trong một phần kế hoạch của Dịch Chi Xuân, hắn đã từng muốn mình đi phân tán lực chú ý của Chu Trường Dung thì sao có thể không đặt vài con cờ bên trong Đạo trường Phục Hy?

“Ta không cứu được hắn!” Tịch Chu như lần đầu tiên biết tiểu đạo đồng, “Ta cũng không có bản lĩnh đó.”

“Nhân Hoàng cần gì không có tình người như thế?” Dịch Chi Xuân đã biết chuyện gì xảy ra, giọng nói trực tiếp truyền ra từ bên trong đạo trường, “Thật ra cũng có biện pháp có thể cứu người, chỉ là phải xem Nhân Hoàng bệ hạ có bỏ được hay không?”

“Biện pháp gì?”

“Rất đơn giản, chỉ cần xóa đi tất cả tu vi lẫn ý thức của hắn, trở lại đầu thai, dĩ nhiên sẽ không sao nữa.” Lời nói của Dịch Chi Xuân tựa như là mật đường thoa quanh độc dược, “Sau khi hắn đầu thai cũng sẽ luôn duy trì được tâm hồn trẻ thơ, vĩnh viễn lương thiện thiện tâm.”

“Đó…. Đó chẳng phải sẽ làm kẻ ngu si cả đời?” Đạo nhân lớn tuổi nghe đến đó, đã phát giác ra điều không đúng, “Bệ hạ, sư đệ hắn thật sự biết sai rồi, thật sự mà, bệ hạ.”

Tinh thần Tịch Chu cũng đã đặt trên chuyện khác.

“Đây chính là mục đích của ngươi?” Vốn Tịch Chu còn cảm thấy Dịch Chi Xuân chỉ phát điên thôi, bây giờ mới phát hiện ra Dịch Chi Xuân không chỉ phát điên mà còn là một kẻ có suy nghĩ kì lạ.

Làm ý thức của các sinh linh trở về hỗn độn, giống như các ấu tể yêu tộc không thể khai sinh linh trí, vô tri vô giác sống hết đời, đây chính là mưu đồ của Dịch Chi Xuân?

Trên thế giới còn có loại hình phạt nào tàn khốc hơn thế sao?

Có thể tu hành phương pháp hóa thân đồng thời đạt được thành tựu, dù là tiên là yêu hay là ma, chắc chắn đều là người tài năng xuất chúng, bởi vì muốn sử dụng phương pháp hóa thân thật sự cũng không hề dễ dàng.

Mà Dịch Chi Xuân lại muốn cướp đoạt luôn cả tâm tình “hối hận không kịp” của những người này, cứ vậy khiến bọn họ vĩnh viễn làm một kẻ ngu si?

“Người tu hành chúng ta, chẳng phải mục đích cuối cùng chính là đoạn tuyệt tình ái, vô tình vô dục, tiêu dao trường sinh sao? Nếu đã dự định từ bỏ thất tình lục dục, vì sao không dứt khoát từ bỏ triệt để một chút chứ?” Dịch Chi Xuân không cảm thấy suy nghĩ của mình có vấn đề gì, “Dầu gì đó cũng là một con đường sống, chẳng phải sao?”

“Nhân Hoàng, ngươi còn đang chờ cái gì?” Dịch Chi Xuân hơi thở dài, “Nếu để qua thời điểm, lúc đó con đường sống cuối cùng cũng mất. Bên trong Khóa Tiên Tháp Bản của ngươi còn có thể nhốt thêm bao nhiêu người? Chỉ cần ngươi nói ra phương pháp này cho tất cả nhân tộc, để những tiên nhân kia tự mình chọn, tìm kiếm tất cả những kẻ tu hành phương pháp hóa thân, xóa đi tu vi cùng thần trí của bọn họ là đã có thể giải quyết đại kiếp nạn, công đức viên mãn!”

“Dưới cái nhìn của thiên đạo, sinh lĩnh đã khai linh trí và không khai sinh linh trí đều giống nhau. Bởi vậy, ngươi là đang cứu người, là đang tích lũy công đức, thiên đạo sẽ không giáng xuống bất kỳ trừng phạt nào —— “

Tâm cảnh Tịch Chu đang âm thầm dao động.

Giữ lại kẻ điên dại phát rồ cả đời, thậm chí không thương tiếc đi phá hoại mọi thứ hay là giữ lại kẻ ngu si không biết bi thương, không biết thống khổ cũng không biết vui sướng cả đời?

Làm vua nhân tộc, điều hắn cần phải cân nhắc là sinh sôi và sinh tồn của nhân tộc.

Mà một kẻ ngốc, dường như cũng không ảnh hưởng gì nhiều.

“Tịch Chu, ngươi bị ngu chắc?!” Ngọc Sương không thể duy trì phong độ của mình nữa, trực tiếp chửi ầm lên.

Nhân Hoàng cái gì, bệ hạ cái gì?

Đừng xem thân phận Tịch Chu bây giờ nói ra đủ để khiến toàn bộ cửu thiên thập giới run rẫy, thế nhưng ở trong mắt Ngọc Sương, từ trong xương hắn vẫn chỉ là tên Tịch thợ sắn vừa ngu ngốc vừa nhẹ dạ cả tin dễ bị người lừa gạt mà thôi.

“Chửi giỏi lắm!” Sư Vô Cữu không nhịn được khen một câu.

Hắn và Chu Trường Dung gặp được Ngọc Sương giữa đường.

Lúc đuổi tới, tất nhiên bọn họ cũng nhìn thấy tình trạng bi thảm ở tiên giới hiện giờ. Sư Vô Cữu còn chưa kịp cười trên sự đau khổ của người khác đã nhìn thấy Ngọc Sương sắc mặt vội vàng, sau khi gặp nhau hắn mới kể lại tình huống yêu tộc bây giờ.

Năng lực gieo vạ của Dịch Chi Xuân, đúng là mạnh mẽ!

Mạnh đến mức làm Sư Vô Cữu dường như không dám tin, Dịch Chi Xuân này và Dịch Chi Xuân nằm trong trí nhớ của Sư Hoàn Chân thật sự cùng một người sao?

“Xem ra các ngươi đã mở ra tầng trời Hoàng Tuyền thất bại.” Hình như Dịch Chi Xuân không hề ngạc nhiên khi Sư Vô Cữu và Chu Trường Dung đến, “Thật tiếc cho Thái Sơn phủ quân, hắn không nên chết vì những kẻ này.”

“Ngươi là quỷ tinh thứ mười?” Chu Trường Dung nhìn về phía Đạo trường Phục Hy, lên tiếng hỏi.

Sư Vô Cữu và chín quỷ tinh bị lời nói đột ngột của Chu Trường Dung dọa sợ.

Bên trong Đạo trường Phục Hy truyền đến tiếng cười của Dịch Chi Xuân.

“Đúng.”

Tác giả có lời muốn nói: 

Chín quỷ tinh: …Cùng là phận quỷ tinh, tại sao Dịch Chi Xuân lại xuất sắc đến thế?

Dịch Chi Xuân: Không vậy thì sao ta có thể xứng với vai phản diện số một?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play