Chương 151:

Tịch Chu cảm thấy mình sống thật rất thất bại.

Mấy người Chu Trường Dung không hiểu vì sao trước đó hắn phải giúp đỡ Dịch Chi Xuân, mà Dịch Chi Xuân bây giờ cũng không hiểu vì sao đến cuối cùng hắn lại muốn giúp đỡ Chu Trường Dung?

Thay đàn đổi dây, nay Tần mai Sở, đúng là không phải một từ hình dung tốt.

Mà, ai có thể hiểu hắn bây giờ chỉ là do bất đắc dĩ đây?

Làm Nhân Hoàng, hắn không thể cãi lại mệnh trời, chỉ có thể trơ mắt nhìn đại kiếp nạn giáng xuống. Không chỉ không thể ngăn cản, trái lại còn phải gia tăng tốc độ đại kiếp nạn bạo phát, chỉ như vậy mới có thể bảo đảm tuyệt đại đa số nhân tộc được tồn tại.

Vì toàn bộ lợi ích của nhân tộc mà hi sinh một phần nhỏ người, đây là lựa chọn hắn không thể làm khác đi được.

Mà hiện giờ, đại kiếp nạn đã bắt đầu dao động đến phần gốc rễ của nhân tộc, hắn mới kinh ngạc phát hiện ra tình huống đã hoàn toàn mất khống chế, dù phải thiêu thân lao đầu vào lửa cũng không thể quay lại.

Cuối cùng, chỉ có thể dùng bốn chữ “Thân bất do kỷ” mà thôi.

[*Thân bất do kỷ: Nguyên văn chữ Hán: “身不由己”. Trong phim kiếm hiệp cứ hay nói nguyên câu thế này: “Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ” = sống trong giang hồ, có nhiều khi mình không khống chế được những việc mà mình đang làm, có những chuyện mình không muốn làm mà vẫn phải làm để tồn tại với hoàn cảnh sống hiện tại của mình.]

“… Mấy chục năm ngắn ngủi trong miệng ngươi là bao gồm biết bao nhiêu tính mạng nhân tộc đếm mãi không hết.” Vẻ mặt Tịch Chu hiện lên vẻ bi thương, “Ta là Nhân Hoàng nhân tộc nhưng không thể thay đổi mệnh trời là lỗi lầm của ta. Nhưng nếu dao động đến gốc rễ của nhân tộc thì dù có phải liều mạng một phen, ta cũng chịu.”

“Nhân Hoàng cảm thấy, ngươi là đối thủ của ta sao?” Dịch Chi Xuân cười nhạt nói, giống như chẳng thèm đặt biểu hiện của Tịch Chu vào trong mắt.

Hắn đã mưu tính nhiều năm như thế, tất nhiên cũng tính đến khả năng Tịch Chu phản bội giữa đường. Vì vậy, hắn cũng không hoảng hốt, trái lại còn còn có vẻ muốn nhìn xem rốt cuộc Tịch Chu có thể làm ra chuyện gì.

“Ở bên ngoài Đạo trường Phục Hy, đương nhiên ngươi là vô địch, nhưng ở bên trong Đạo trường, tuy ta không thể thắng được ngươi nhưng cũng chưa chắc sẽ thua!”

Dứt lời, Đạo trường Phục Hy tựa như muốn đáp lại lời Tịch Chu nói, toàn bộ đạo trường bắt đầu bốc lên mênh mông sương mù, trong nháy mắt đã bao phủ lại toàn bộ đạo trường, biến khắp nơi trở nên trắng xoá. Cùng lúc đó, vô số trận pháp bên dưới Đạo trường Phục Hy xuất hiện, phát ra vô số mốc sáng bên trong sương mù. Mà những mốc sáng đó, tất cả đều là nơi mắt trận tồn tại.

Cảnh tượng trước mắt có thể nói là cực kì đẹp.

Nhưng ở bên trong cảnh đẹp như thế lại ẩn chứa sát khí đủ để làm một Chuẩn Thánh không dám vọng động.

Dù chỉ di chuyển một bước cũng sẽ bị cuốn vào bên trong những trận pháp khác nhau. Hơn nữa, một khi tác động đến một trận pháp thì sẽ dẫn tới vô số trận pháp khác tấn công.

Nghe đồn năm xưa trước khi thánh nhân ở Phục Hy còn chưa thành thánh đã có vô số kẻ thù, vì thế hắn đã bày xuống tầng tầng sát trận bên trong đạo trường, chẳng biết có bao nhiêu kẻ thù bị hắn diệt sạch, có thể nói thanh danh lan xa.

“Không ngờ sẽ có một ngày ta được chứng kiến Đạo trường Phục Hy phát huy toàn bộ sức mạnh, thật là coi trọng ta.” Dịch Chi Xuân cười nói với Tịch Chu đã biến mất, “Được thôi, ta đã nghe nói đến thanh danh của Đạo trường Phục Hy từ lâu, bây giờ có cơ hội cũng phải thử một lần, nếu không chẳng phải đã bỏ qua một cơ hội tốt hay sao?”

Biên giới tầng trời Thị Phi.

Ba người Chu Trường Dung đã đi tới nơi “Nới lỏng nhất” Thái sơn phủ quân nói đến.

Xác thực, nồng độ tử khí ở đây nhạt nhẽo hơn những nơi khác phải rất nhiều, nhưng mà phạm vi cũng có hạn. Nhưng điều Chu Trường Dung cảm thấy kì lạ chính là, vì sao tử khí ở đây lại nhạt hơn? Theo lý mà nói, tử khí hẳn phải giống với linh khí, luôn lưu động, ở bên trong khu vực này đáng lẽ phải không tồn tại nơi nồng nơi nhạt mới đúng.

Chu Trường Dung có nghi ngờ, dứt khoát thẳng thắng hỏi ra.

Thái sơn phủ quân trầm tư chốc lát, “Nghe đâu sau khi tầng trời Hoàng Tuyền đóng, cũng có không ít Chuẩn Thánh đến đây muốn tiếp cận tầng trời Hoàng Tuyền, mà nơi bọn họ dừng chân lúc trước chính là ở đây. Thời gian qua lâu, vì thế nó cũng dính lại một ít khí tức của các đại năng, từ đó tử khí ở đây mới nhạt nhẽo hơn những nơi khác.”

“Dù là Chuẩn Thánh, muốn để lại khí tức ở đây qua nhiều năm cũng không phải chuyện đơn giản. Chỉ sợ phải có rất nhiều Chuẩn Thánh từng dừng chân tại đây mới có thể như vậy.” Chu Trường Dung nghiêm túc phân tích nói, “Vậy thì lại thú vị hơn, nhiều Chuẩn Thánh đến đến thế, mà mỗi một lần đến đều dừng lại cùng một vị trí, là bởi vì chỗ này có gì đó đặc biệt sao?”

“Chuyện này… Ta cũng đã từng thử nghiệm đi qua, chỉ tiếc thực lực ta không đủ, nhiều nhất chỉ có thể đến gần được nửa tấc [5cm]. Hơn nữa, thực lực càng mạnh thì khoảng cách tới gần sẽ càng ngắn. Đợi đến khi trở thành Chuẩn Thánh mới có thể chân chính đứng lên trên.” Thái sơn phủ quân nghiêm túc giải thích, “Sợ là chỉ có nguyên nhân như thế mới có thể thu hút các Chuẩn Thánh từ cổ chí kim đến gần như vậy.”

“Xem ra ở đây chắc chắn có điểm gì đó đặc biệt…” Chu Trường Dung nghi hoặc nhìn một chút, chỉ là không thể phát hiện ra điều gì không đúng.

“Ta đi lên xem một lát là được.” Sư Vô Cữu nghe thấy Chu Trường Dung nghi ngờ, dứt khoát đi lên.

Trước đây người đứng ở đây đều là Chuẩn Thánh, Sư Vô Cữu cảm thấy mình cũng sẽ không thua bọn họ. Bây giờ thời gian không còn nhiều, đương nhiên phải sử dụng cho tốt, đứng ở một bên phân tích sao có thể nhanh bằng tự mình ra trận?

Sư Vô Cữu dám to gan có hành động như vậy, thứ nhất là bởi vì tự tin vào vũ lực của mình, chút việc nhỏ ấy hắn hoàn toàn không thèm để vào mắt; thứ hai cũng bởi vì có Chu Trường Dung bên cạnh, căn bản chẳng cần lo lắng đến vấn đề đường lui.

Kết giới khó có thể vượt qua trong mắt Thái sơn phủ quân khi ở trước mặt Sư Vô Cữu lại trở nên mỏng manh như một tờ giấy, hầu như không có bất kỳ lực cản nào.

Nhưng trong nháy mắt đến được đó, Sư Vô Cữu mới phát hiện mình đã xem thường nơi này.

Trước mắt hắn, trong phút chốc chợt lóe lên vô số hình ảnh.

“Vào thời kì sáng thế, trời đất đã bị ta cướp mất đi tia sinh cơ xuất hiện đầu tiên, nhận đạo ý của ta thì sau này sẽ là đại đạo thánh binh của ta.”

“Đại đạo thánh binh mất đi đạo ý, sao còn tồn tại được đến bây giờ? Mà thôi, nếu đã có duyên thì ta nhận vậy.”

“Không thể tế luyện, vật ấy không có cơ duyên với ta.”

“Hoàn Chân.”

“Ngươi đừng giống như ta.”

Ký ức của Sư Vô Cữu giống như bị người nhớ tới cố ý lật xem, những thứ không thể nhớ được, tất cả đều thoáng hiện bên trong đầu hắn tựa như cưỡi ngựa xem hoa, cuối cùng hình ảnh cố định còn lại chính là Sư Hoàn Chân bên trong Cung Yêu Hoàng đã từng xuất hiện trong mộng của hắn.

Sư Vô Cữu đột nhiên tỉnh lại, trên đầu lấm tấm mồ hôi lạnh.

Hắn lui về sau hai bước, sắc mặt tái nhợt, nhìn về phía Chu Trường Dung và Thái sơn phủ quân nói, “Ta ở đây, giống như được nhìn thấy kiếp trước kiếp này của mình.”

Sư Vô Cữu đã được xem là tốt.

Tổng cộng hắn chỉ sống có một đời.

Lúc làm đại đạo thánh binh, hắn không có linh trí, bởi vậy chỉ chiếm cứ một phần nho nhỏ, ký ức sau khi sinh ra linh trí cũng có hạn. Vì vậy hắn mới có thể nhanh chóng tỉnh lại thoát khỏi ảo cảnh, tâm trạng cũng không bị thay đổi quá rõ ràng.

Hắn đã là cấp bậc Chuẩn Thánh.

Theo lý mà nói, ở trong cửu thiên thập giới hẳn phải không có bất cứ đồ vật nào có thể ảnh hưởng đến hắn mới đúng, chứ nói chi là dò xét ký ức của hắn. Nếu ở đây thật sự có vật như vậy, cũng khó trách các Chuẩn Thánh đều muốn đến.

Nếu số lần luân hồi chuyển kiếp nhiều, nói không chừng cũng có thể nhớ lại tất cả tại đây, cuối cùng đạt được mục đích rèn luyện tâm thái tăng cao tu vi. Các Chuẩn Thánh tới đây, có phải là vì thế?

“Thật sao?” Biểu cảm của Thái sơn phủ quân có hơi kích động, quay đầu nhìn về phía Chu Trường Dung nói, “Nghe nói ở bên trong tầng trời Hoàng Tuyền có một viên Thạch Tam Sinh, nó có thể làm cho người ta nhớ lại ký ức kiếp trước kiếp này. Chỉ là sau khi tầng trời Hoàng Tuyền phong bế thì không còn thấy qua nữa, chẳng lẽ, Thạch Tam Sinh ở đây?”

Đó cũng không phải không thể, dù sao trước kia Sổ Sinh Tử cũng đi ra từ tầng trời Hoàng Tuyền, điều này không có nghĩa vật khác không thể ra.

Chu Trường Dung nghe vậy đi về phía Sư Vô Cữu.

Lúc sắp bước tới gần Sư Vô Cữu, Chu Trường Dung cũng nhận ra được có một nguồn sức mạnh ngăn cản bước đi của hắn. Nhưng sau khi hắn lấy Sổ Sinh Tử ra, nguồn sức mạnh đó lại biến mất không còn tăm hơi, Chu Trường Dung cũng thuận lợi đi tới bên cạnh Sư Vô Cữu.

Trong chớp mắt đứng trên đó, vốn ban đầu Chu Trường Dung đã chuẩn bị xong sẽ nhìn thấy kiếp trước kiếp này, nhưng sau khi hắn bước lên, lại chẳng xảy ra gì hết.

Chu Trường Dung đi quanh một vòng vẫn không phát hiện ra động tĩnh gì.

Sư Vô Cữu đen mặt.

“Sao ở đây còn chơi trò kỳ thị nữa?”

Vừa nãy hắn đến thì không có gì khác thường, cớ gì đến lúc Chu Trường Dung đến thì chẳng bị gì hết.

“Chắc là bởi vì ở đây không thể chiếu ra kiếp trước của ta.” Ngược lại trong đầu Chu Trường Dung có một loại suy đoán, hắn không phải người trong giới này, bởi thế Thạch Tam Sinh mới không thể soi ra thứ gì. Dù là ở trên Sổ Sinh Tử thượng thì cũng chỉ ghi chép đến đời này của hắn mà thôi.

“Thôi đi, bản tọa cũng sắp quen rồi.” Sư Vô Cữu nói ra lời này rất thật lòng, dù sao hắn cũng không thể so sánh với con ruột của thiên đạo như Chu Trường Dung, “Nếu ở đây có vấn đề, có muốn ta đào chỗ này ra, móc cái cục đá gì mà các ngươi nói không?”

“Đào ra rồi thì ngươi định làm gì?” Chu Trường Dung tâm trạng tốt hỏi Sư Vô Cữu một câu.

Định làm gì?

Sư Vô Cữu suy nghĩ trong chốc lát rồi lại phát hiện ra đúng là chẳng có tác dụng gì.

Được rồi, vậy không đào.

“Ở đây có đồ vật thuộc về tầng trời Hoàng Tuyền cũng mang ý nghĩa nơi này cách tầng trời Hoàng Tuyền gần nhất.” Chu Trường Dung nói như thế rồi thả chín quỷ tinh của mình ra, “Góp gió thành bão, để tất cả mọi người cùng nhìn xem.”

Mấy người Ứng Trúc Xuân, Bạch Đồng Tử, Khổng Thư lục tục hiện thân, nhìn hoàn cảnh xung quanh cũng rất ngạc nhiên.

Mặc dù bọn họ biết chủ nhân muốn cùng bọn họ mở ra tầng trời Hoàng Tuyền, nhưng cụ thể làm thế nào để mở ra lại không có ai biết được.

“Nếu tầng trời Hoàng Tuyền và tầng trời Thị Phi gần nhau, không bằng bay lên trên xem một chút?” Khổng Thư trầm tư một lát, đề xuất ý kiến của mình. Cứ ở chỗ này mãi hình như cũng không có tác dụng nào. Chu Trường Dung cũng đã thả cả chín quỷ tinh ra rồi nhưng vẫn không thấy xảy ra biến hóa gì.

“Đó đúng là một biện pháp.” Chu Trường Dung gật gật đầu, cười nhìn Sư Vô Cữu, “Sư Vô Cữu, có thể làm phiền ngươi cùng lên trên xem với ta một lát không?”

“Chuyện đó có gì khó?” Sư Vô Cữu rất hưởng thụ cảm giác Chu Trường Dung nhờ cậy mình, bắt lấy vai Chu Trường Dung, đảo mắt đã biến mất không còn hình bóng.

Một lát sau, Sư Vô Cữu và Chu Trường Dung đã bay đến nơi cao nhất.

Bọn họ có thể rõ ràng cảm nhận được, không khí ở trên đây và bên dưới hoàn toàn khác biệt.

Không chỉ có tử khí, âm khí, oán khí mà còn có một số khí rất kì lạ hoàn toàn không thể hình dung nổi cũng không biết nơi xuất xứ từ đâu, tất cả cùng hòa hợp trộn lẫn vào nhau, tạo thành lực cản cực mạnh.

“Thứ gì, phá cho ta!”

Sư Vô Cữu khẽ cau mày, có hơi không vui, đột nhiên phất tay, trực tiếp đánh tan đám khí kia, tiếp tục kéo Chu Trường Dung lên trên.

Nhưng sau khi đám khí nọ bị Sư Vô Cữu đánh tan lại dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng được ngưng tụ lại cùng nhau, đồng thời cắn nuốt sức mạnh của Sư Vô Cữu, trái lại càng trở nên lớn hơn.

Sư Vô Cữu đang muốn tiếp tục động thủ thì bị Chu Trường Dung đè lại.

“Sư Vô Cữu, sinh cơ trong người ngươi nồng nặc, không bằng dùng sinh khí thử xem?” Chu Trường Dung đề nghị.

Theo lý mà nói, tầng trời Hoàng Tuyền có sinh thì sẽ có tử, hai thứ đó đều đạt tới trạng thái khá cân đối hài hòa, nhưng bắt đầu từ khi bọn họ tiến vào, lại chỉ thấy vô cùng vô tận tử khí, còn sinh khí thì không có một chút nào, điều đó hoàn toàn không phù hợp với đạo thống tinh diệu tồn tại ngay bên trong bản bản thân tầng trời Hoàng Tuyền.

Vì vậy Chu Trường Dung cho rằng, điểm mấu chốt để phá cuộc hẳn phải là dẫn vào một ít sinh khí, từ đó đạt được hiệu quả rút dây động rừng.

Có lẽ, đây cũng là nguyên nhân trời cao an bài cho hắn và Sư Vô Cữu gặp nhau.

Sư Vô Cữu gật gật đầu, lấy ra một vệt sinh khí bên trong cơ thể, vệt sinh khi kia hóa thành một tia ánh sáng xanh lục, trực tiếp bay vào bên trong đám khí nọ.

Xèo ——

Tựa như âm thanh giọt nước bắt vào nồi chảo dầu.

Khu vực này vốn lúc đầu vẫn còn khá yên tĩnh, sinh khí vừa xuất hiện nó đột nhiên bắt đầu chấn động kịch liệt.

Thái sơn phủ quân ở bên dưới cảm nhận chấn động càng kịch liệt hơn, cần phải tốn một ít thời gian mới có thể ổn định thân thể, trên mặt cũng không khỏi xuất hiện biểu cảm vô cùng trịnh trọng.

“Điểm phá cuộc mấu chốt là sinh khí?” Thái sơn phủ quân tự lẩm bẩm, “Cũng đúng, quỷ tu chúng ta thiếu nhất chính là một vệt sinh cơ như thế.”

Nguyên nhân bởi vì như vậy, cho nên từ cổ chí kim mới có nhiều quỷ tu không thể đến gần tầng trời Hoàng Tuyền.

Còn nếu người tu tiên bình thường đi vào, nếu không có Sổ Sinh Tử trợ giúp, muốn thoát khỏi thử thách Thạch Tam Sinh đã là chuyện rất khó, chứ nói chi đến cái khác?

Chỉ có nắm giữ Sổ Sinh Tử, thấy rõ ảo diệu bên trong, đồng thời mang theo Chuẩn Thánh tràn đầy sinh cơ như Sư Vô Cữu tiến vào thì mới có biện pháp tới gần tầng trời Hoàng Tuyền chân chính.

Từng sự kiện một, mỗi một việc đều tỏ rõ, Chu Trường Dung mới là người được số mệnh an bài có thể mở ra tầng trời Hoàng Tuyền!

Ngay lúc này, Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu đứng ở trên trời, nhìn đám khí nọ bị một vệt sinh khí lôi kéo, ầm ầm tiêu tán. Chẳng biết cuồng phong kéo đến từ đâu, trực tiếp thổi tan toàn bộ tử khí, thậm chí ở mặt đất bên dưới cũng để lộ ra một tảng đá lớn.

Thái sơn phủ quân hơi mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn phía trước.

Nơi tử khí bị thổi tan nhanh chóng hóa ra bậc thang sâu không lường được.

Trước sau bậc thang có tổng cộng mười tám loại hình dạng, bên trên bậc thang lại mọc một ít cây cỏ màu sắc rực rỡ, thoạt nhìn nhiều thêm mấy phần sinh khí, xóa bỏ một ít tâm lý nghiêm trọng.

Nhưng nếu nói đây là bậc thang thì khi bình tĩnh nhìn lại sẽ nhìn thấy bên trong dường như có rất nhiều cảnh tượng kì lạ, làm người nhìn mà phát sợ. Bên tai tựa như có rất nhiều âm thanh vang vọng, có vui mừng cũng có khóc than.

“Bậc thang này hoàn toàn không thể đoán nổi, rốt cuộc nó có thể đến gần tầng trời Hoàng Tuyền không?” Sư Vô Cữu hoàn toàn chẳng biết gì về bản lĩnh của quỷ tu, mà điều đó cũng không trở ngại hắn cảm thấy bậc thang tồn tại nguy hiểm cùng kỳ ngộ.

Thời kỳ thượng cổ, khi người phàm muốn thành tiên thành thần cũng có một bậc thang lên trời như thế. Tương tự, thành người thành quỷ tất nhiên cũng có một bậc thang xuống đất.

“Không ai hiểu rõ.” Chu Trường Dung chậm rãi lắc đầu, “Nhưng mà nếu không đi có lẽ cả đời chúng ta cũng sẽ không biết.”

Đợi đến khi Thái sơn phủ quân cũng từ bên dưới bay đến chỗ bậc thang, Chu Trường Dung mới lấy Sổ Sinh Tử ra, nhìn về phía Thái sơn phủ quân nói, “Phủ quân, lời ngươi nói trước đây đều là lời phát ra từ tận đáy lòng?”

“Từng câu từng chữ, đều là thật lòng.” Thái sơn phủ quân nhìn Sổ Sinh Tử trong tay Chu Trường Dung, biết bây giờ đã đến lúc mình đưa ra lựa chọn.

Nhưng có làm sao?

Hắn đã quyết định từ lâu.

Vì chờ tới ngày hôm nay, chẳng biết đã có bao nhiêu tổ tiên đạo thống quỷ tu bọn họ ngã xuống, người sau tiến lên, chỉ vì một tia hi vọng mịt mờ muốn mở ra tầng trời Hoàng Tuyền, muốn chấn chỉnh đạo thống.

Ở trong đó, có rất nhiều người đi đường vòng, như đệ tử Hoan Hỉ quỷ mẫu của hắn. Hắn còn nhớ lúc trước khi mình nhận nàng làm đệ tử, nhớ tới mong đợi đối với nàng, cũng nhớ tới những lần dạy bảo nàng, nhưng nàng vẫn ở dưới mí mắt của hắn từng chút từng chút một nhảy lên con đường sai lầm.

Mỗi khi nhớ tới, trong lòng Thái sơn phủ quân đều nghĩ, nếu tầng trời Hoàng Tuyền mở ra, có thể làm cho đứa đệ tử ngốc nghếch của hắn nhìn thấy hi vọng nhìn con đường phía trước, có một mục tiêu kiên quyết không rời thì nàng sẽ rơi vào kết cục như vậy sao?

Không có hy vọng tu hành, đối với các tu sĩ tuổi thọ dài lâu mà nói đúng là một loại hành hạ lớn lao.

Nếu bọn họ có thể mở ra tầng trời Hoàng Tuyền, thế thì sau này cũng sẽ không bao giờ xuất hiện những người giống như Hoan Hỉ quỷ mẫu. Vì vậy, dù hắn phải hy sinh nhiều hơn thì có gì không được?

Trong đầu Thái sơn phủ quân lóe lên vô số ý nghĩ, cuối cùng hắn vẫn ký tên của mình lên trên Sổ Sinh Tử.

Hắn vốn là quỷ tu, muốn chuyển thành quỷ tinh của Chu Trường Dung không hề khó.

Chu Trường Dung khép Sổ Sinh Tử lại, ánh mắt nhìn Thái sơn phủ quân cũng không khỏi nhiều hơn mấy phần kính phục, “Phủ quân, tiếp theo tất cả phải xem bản thân chúng ta.”

Thái sơn phủ quân gật gật đầu, nói, “Trước đây sư phụ ta nói phải dùng quỷ tinh thứ mười làm vật dẫn, vì lý do an toàn, ta sẽ đi trước. Nếu xuất hiện biến hóa, các ngươi đừng cứu ta, trực tiếp rời đi là được.”

“Phủ Quân yên tâm.”

Thái Sơn phủ quân khẽ đáp lời, dứt khoát dẫm lên bậc thang đầu tiên bước tới.

Trong nháy mắt dẫm lên, nhất thời có vô số oán khí kéo tới.

Đám oán khí kia hóa thành vô số dáng người, tất cả đều là những người bên trong ký ức của Thái Sơn phủ quân, tất nhiên trong đó cũng có đệ tử Hoan Hỉ quỷ mẫu của hắn.

“Thái Sơn phủ quân, ngươi chớ có càn rỡ!”

“Ha ha ha, quỷ tu các ngươi chú định héo tàn, tư chất ngươi như thế đúng là đáng tiếc. Không bằng ngươi trở thành con rối của ta, tương lai ta phi thăng ngươi cũng có thể thơm lây.”

“Bảo vật này là của ta, sư huynh, đừng trách ta nhẫn tâm, có trách thì trách sư phụ xưa nay chỉ bất công một mình ngươi!”

“Giao Niết Bàn Kinh ra.”

“Sư phụ, cứu con!”

Oán khí, sẽ căn cứ vào ký ức của người mà thay đổi?

Chỉ sợ đây chính là tầng khảo nghiệm chân chính đầu tiên!

Vậy cũng quá coi thường hắn!

Thái Sơn phủ quân cực kỳ kiên định, dù các oán khí hóa thân thành bạn bè của hắn, hắn cũng không hề khiếp sợ, trực tiếp đánh tan oán khí, tiếp tục tiến lên.

Mấy người Chu Trường Dung đứng ở phía sau Thái Sơn phủ quân, an toàn vô lo vượt qua bậc thang đầu tiên.

“Trước đây lúc ta tu hành ở Đạo trường Thái Sơn, ta đã biết Thái Sơn phủ quân không thể khinh thường, không ngờ hắn có thể hành động ngoài dự đoán mọi người như vậy.” Phong Tế Tế nhịn không được cảm thán với Phong Tiểu Lâu.

Hoan Hỉ quỷ mẫu là kẻ thù của bọn họ, mà Thái Sơn phủ quân lại là sư phụ của Hoan Hỉ quỷ mẫu.

Lúc cô và em trai đến Đạo trường Thái Sơn tu hành, Thái Sơn phủ quân không những không ra tay đánh bọn họ, trái lại còn cẩn thận giáo dục. Bây giờ phải mở ra tầng trời Hoàng Tuyền, trong đó có vô số nguy cơ, nhưng Thái Sơn phủ quân vẫn không lùi bước về sau, ngược lại quyết định muốn dùng thân làm vật dẫn đường.

Nếu quỷ tu tồn tại nhiều người như vậy thì còn lo gì không thể phục hưng?

Phong Tế Tế chưa bao giờ cảm thấy đạo thống quỷ tu thua kém đạo thống tiên tu chỗ nào, bây giờ càng lấy đó làm kiêu ngạo.

Lựa chọn của bọn họ không hề sai!

Bước chân của Thái Sơn phủ quân rất vững vàng, mỗi một bản lĩnh quỷ tu hắn bày ra cũng giúp cho Chu Trường Dung ở phía sau được rất nhiều lợi ích.

Đi tới ngày thứ tư, bậc thang cũng đã đi được một phần ba.

Mà khi sắp đến bậc thang thứ bảy, cầu thang bỗng nhiên hóa thành một đầm nước, đầm nước trực tiếp che mất Thái Sơn phủ quân, tốc độ nhanh chóng đến mức làm Sư Vô Cữu chỉ kịp nắm lấy một đoạn ống tay áo Thái Sơn phủ quân.

Nước trong đầm thoạt nhìn rất trong suốt, nhưng khi cúi người nhìn vào thì lại không thể nhìn thấy cái bóng của mình, chỉ có thể nhìn thấy một vài đoạn ký ức quan trọng ngắn ngủi lúc còn sống.

“Hình như đây là nước Vong Xuyên.” Chu Trường Dung kinh ngạc vô cùng, lúc hắn tu hành ở bên trong Sổ Sinh Tử cũng đã từng nhìn thấy, nhưng sao lại xuất hiện ở đây, vào lúc này?

Mấu chốt nhất chính là, Thái Sơn phủ quân thế nào rồi?

“Nước Vong Xuyên?” Sư Vô Cữu sửng sốt một hồi, dù hắn không hiểu về quỷ tu, nhưng cũng đã từng nghe nói đến tên tuổi Vong Xuyên, “Hình nhữ mỗi một âm hồn trước khi đầu thai chuyển kiếp đều phải uống một chén nước Vong Xuyên. Hiện giờ Thái Sơn phủ quân đã đi xuống hoàn toàn rồi, thế nào đây?”

“Ta cũng không biết.” Sắc mặt Chu Trường Dung nghiêm túc, “Nhưng mà Thái sơn phủ quân có Niết Bàn Kinh, dù thật sự “thân tử đạo tiêu” cũng có thể niết bàn trọng sinh lại lần nữa. Mà bây giờ cũng không xuất hiện biến hóa, chắc Phủ Quân chỉ tạm thời bị nhốt thôi.”

Chu Trường Dung dứt lời không lâu, đầm nước đang yên tĩnh lập tức biến hóa.

“Lui.” Sư Vô Cữu theo bản năng che ở trước mặt Chu Trường Dung, chuẩn bị có thể tấn công bất cứ lúc nào.

Đầm nước kia trào ra rất nhiều dòng nước, dường như muốn kéo mấy người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu gần đó cùng vào.

Dòng nước chỉ mới vừa tới gần bọn họ, Sư Vô Cữu đã truyền một chút sức mạnh vào bên trong bài mạt chược, ném thẳng một viên qua.

Ầm!

Trong nháy mắt bài mạt chược trong tay Sư Vô Cữu gặp phải nước lập tức nổ tung, bọt nước tung tóe, lại không thể bắn lên trên người Chu Trường Dung.

“Nếu Thái Sơn phủ quân còn có thể sống lại lần nữa, ta cũng sẽ nghiêm túc ra tay hơn chút.” Sư Vô Cữu tràn đầy phấn khởi nói.

Thứ hắn gọi là nghiêm túc chính là móc ra mấy chục tấm bài mạt chược, truyền sức mạnh của mình vào bên trong, sau đó mò một viên, vứt một viên, biến không khí căng thẳng xung quanh trở thành trò chơi.

“Tam vạn!”

“Nhất sọc!”

“Ngũ văn.”

“Lấy về nhị vạn, ù rồi!”

Sư Vô Cữu một hơi ném ra một đống bài mạt chược xuống, oanh tạc đầm nước đến mức không thể ngưng tụ lại.

Lập tức, đầm nước nhìn như vĩnh viễn không thể khô cạn cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa Sư Vô Cữu bị nổ tung, trực tiếp “nôn” Thái Sơn phủ quân đang bị vây nhốt ra rồi khôi phục trở lại dáng vẻ bậc thang trước kia.

Chu Trường Dung: …

Chúng quỷ tinh: …

“Sư công tử, ngài ném cái gì ra vậy ạ?” Trần Hóa Vũ mới vừa trở thành quỷ tinh không lâu, tạm thời vẫn chưa lĩnh hội được điểm ảo diệu của bài mạt chược, còn tưởng Sư Vô Cữu ném ra là pháp bảo nào đấy.

Trước kia hắn từng nghe nói Sư Vô Cữu sở hữu bảo khố của Yêu Hoàng, lúc hắn đại chiến một trận thành danh ở bên trong hư không cảnh giới có thể một hơi lấy ra hơn trăm kiện món bí bảo thượng cổ, còn nhiều hơn so với toàn bộ kho của tầng trời Tiêu Dao.

“Là thứ thú vị nhất trên đời.” Sư Vô Cữu giả vờ nguy hiểm nói, “Đợi sau này ngươi sẽ biết.”

Nói xong, Sư Vô Cữu còn nghịch ngợm nháy mắt với Chu Trường Dung mấy cái.

Có hơi đáng yêu.

Thôi.

Chu Trường Dung nghĩ như thế, dù sao đối với Chuẩn Thánh mà nói, ngoại trừ đại đạo thánh binh thì những vũ khí khác đều giống nhau. Dù là bí bảo thượng cổ hay là bài mạt chược, chỉ cần Sư Vô Cữu dùng tiện tay thì cũng có thể trở thành lợi khí.

Chỉ là sau này chắc mình thật sự phải khắc cả một căn nhà mạt chược luôn mới đủ cho Sư Vô Cữu vứt chơi như thế.

Tác giả có lời muốn nói:  

Tác giả: Im lặng, để tui đi chơi một ván mạt chược cho đã nghiền cái.

Sư Vô Cữu: … Chẳng phải ngươi thua hết sạch Happy Beans rồi sao?

Tác giả: QAQ không sao, ta còn có mấy cái acc clone để chơi thua nữa, khi nào thua hết rồi nói tiếp.

[bên Trung có mấy cái app chơi game như mấy cái app đánh bài bên mình hay chơi vậy đó, app bên mình dùng tiền ảo game cho lúc đầu mới vào game thì app bên tác giả chơi dùng happy beans =))))]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play