Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 150


1 năm

trướctiếp

Chương 150:

Trần Hóa Vũ nhìn thi thể mình nằm nhoài trên bàn, cảm giác khá mới mẻ.

Trong chớp mắt hồn rời khỏi người, hắn cũng cảm giác được bản thân bị một nguồn sức mạnh từ nơi sâu xa nào đó trói buộc.

Hắn nhìn thấy một quyển sách đang phát sáng nhưng lại khá mơ hồ.

Trong chớp mắt nhìn thấy nó, Trần Hóa Vũ đã biết nó chính là Sổ Sinh Tử.

Cũng chỉ có Sổ Sinh Tử mới có thể khiến hắn cảm thấy như vậy.

Đây là một loại trực giác không thể nói ra.

Tựa như hắn phải gặp nó từ rất lâu rồi, phảng phất như một loại số mệnh an bài.

Đến khi Sổ Sinh Tử lật sang trang mới, trên trang giấy viết rõ cái tên “Trần Hóa Vũ”.

Chứng tỏ quỷ tinh đã ký kết khế ước thành công.

Trần Hóa Vũ thử áp sát lại gần, phía bên trên nhìn thấy tiểu sử về cuộc đời mình.

“Thì ra ta vốn đã chết vào lúc đó rồi?” Trần Hóa Vũ thấp giọng nở nụ cười, “Không ngờ ta lại có thể sống lâu như vậy?”

Nghĩ tới đó, Trần Hóa Vũ đã cảm thấy mình kiếm lời quá nhiều.

Sau khi phục hồi tinh thần, hắn đã xuất hiện ở trong phòng.

Tử Sơn Quân chỉ cần tản hết tu vi là được, lúc này còn đang kinh ngạc nhìn Trần Hóa Vũ bồng bềnh trên không trung. Mà Diệp Vệ bây giờ hẳn vẫn còn đắm chìm bên trong ký kết khế ước, có vẻ hơi mờ mịt vô thần.

“Thì ra tận mắt nhìn thi thể của mình là cảm giác như thế này.” Trần Hóa Vũ bay vòng quanh thi thể mình vài vòng, chỉ cảm thấy ngạc nhiên không thôi. Vẻ phiền muộn bởi vì cái chết trong lòng đã biến mất hầu như không còn tăm tích, “Thân thể mới không tệ nha, cảm giác bây giờ có thể một quyền đánh bầm mười người như mình hồi trước.”

Sau khi Trần Hóa Vũ trở thành quỷ tinh, tu vi cứ thế thẳng tắp tăng lên, sức mạnh này đối với hắn mà nói thật sự khó có thể tưởng tượng.

“Sau khi trở thành quỷ tinh, ngươi cần phải nổ lực thích ứng với sức mạnh của mình, nếu không sẽ dễ gặp phải sự cố.” Vương Bình Nhược liếc mắt nhìn Trần Hóa Vũ hưng phấn đến mức không thể kiềm chế nổi, nhịn không được tạt cho hắn một thau nước lạnh, “Chúng ta cũng phải trải qua một đoạn thời gian để thích ứng. Trình độ mạnh nhất của quỷ tinh là cấp bậc tiên Quỷ tôn, lên trên nữa thì là Chuẩn Thánh, mức đó đã vượt qua sức mạnh mà Sổ Sinh Tử có thể tăng lên được.”

“Đổi thành lời ta nói, dù có chuyển sinh thêm chục lần nữa cũng chưa chắc tu hành đến mức đó.” Trần Hóa Vũ nghiêm túc trả lời, không hề có vẻ như đã chiếm tiện nghi còn lên mặt, “Nhưng mà đối với Vương huynh ngươi chắc sẽ phải chịu thiệt một chút.”

Với bản lĩnh của Vương Bình Nhược, nếu có thể thuận lợi  tiến tới, hẳn vị trí tiên tôn cũng không thể chạy thoát khỏi hắn.

Bây giờ, Vương Bình Nhược đã tu hành đạt tới đỉnh nhân sinh, đó là chuyện tốt nhưng cũng là chuyện xấu.

“Không có gì là thiệt thòi hay không thiệt thòi, ta cảm thấy như vậy rất tốt, việc ta đang làm cũng rất có ý nghĩa.” Vương Bình Nhược thản nhiên trả lời, “Lý tưởng cuộc đời ta, hiện giờ trên cơ bản cũng đã thực hiện được, nếu cho ta cơ hội chọn lại một lần nữa thì ta vẫn sẽ chọn trở thành quỷ tinh.”

“Đúng rồi, thi thể của ta làm sao bây giờ?” Đột nhiên Trần Hóa Vũ nghĩ tới rồi hỏi, thi thể của các ngươi xử lý thế nào? Nếu làm không tốt, lỡ đâu sau này có người lấy thi thể của ta làm chuyện xấu thì sao bây giờ?”

“… Sổ Sinh Tử sẽ thu thi thể của chúng ta vào, ngươi yên tâm đi.” Vương Bình Nhược thật không hiểu tư duy Trần Hóa Vũ sao lại nhảy số nhanh đến thế, “Diệp Vệ xong nữa là được, lúc đó Sổ Sinh Tử sẽ thống nhất xử lý.”

“Đại đạo thánh binh đúng là thần kỳ.” Trần Hóa Vũ cảm thán không thôi.

Vương Bình Nhược: …

Bỏ đi.

Xem ra độ chấp nhận của Trần Hóa Vũ với thân phận mới của mình rất hài lòng, là do hắn suy nghĩ nhiều.

Chu Trường Dung mở Sổ Sinh Tử ra, bên trên đã có đủ chín cái tên quỷ tinh.

Cuối cùng vẫn phải đi tới đây.

Chu Trường Dung cũng không khỏi nghĩ ngợi, mình thật sự đã thay đổi số mệnh của những người này sao? Hay là nói, thật ra mình cũng là một mắt xích trong đó.

“Cứ như vậy đi, sau này chúng ta vẫn có thể ở cùng một chỗ.” Sư Vô Cữu nắm chặt tay Chu Trường Dung nói, “Ngươi đừng quá lo lắng, đợi tầng trời Hoàng Tuyền mở ra rồi ngươi để chúng quỷ tinh của mình tự do đi ngao du thế gian là được. Ta tin, ngươi có thể làm tốt hơn bất cứ người nào.”

“… Ừm.” Chu Trường Dung nhìn Sư Vô Cữu, khẽ gật đầu một cái.

Chu Trường Dung cũng là người, thỉnh thoảng sẽ có lúc mê mang.

Nhưng may mắn bên cạnh hắn có một Sư Vô Cữu luôn giúp hắn rời khỏi mê mang.

E rằng, đây cũng là trời chú định.

Ngày (năm) đầu tiên.

Thế Gian.

Mai Lan tách khỏi hai tỷ muội của mình ra, nhanh chóng tìm được một đôi sư huynh đệ đồng môn bên trong một căn nhà tranh trên ngọn núi nào đó.

Đôi sư huynh đệ này vốn dĩ là hai thiên tài rất nổi tiếng khi còn ở giới Tu Chân, chỉ là thời điểm tông môn bị phá hủy, bọn họ được các chưởng môn và trưởng lão trong môn phái liên hợp với nhau đưa ra ngoài, sau đó bọn họ bỏ chạy đến Thế Gian tu hành.

Nhớ không lầm, hai người bọn họ đều đã đạt tới tu vi kỳ Hóa Thần.

Đặt ở bên trong giới Tu Chân cũng có thể xưng tụng là thượng đẳng, hiển nhiên đặt ở Thế Gian lại càng cao siêu.

Sở dĩ Mai Lan tìm hai người bọn họ trước tiên là bởi vì đôi sư huynh đệ nọ vẫn chưa bao giờ từ bỏ ý định báo thù.

Bọn họ ở Thế Gian cũng có thu dưỡng mấy đứa trẻ có tư chất tu hành, nhận làm đồ đệ, dốc lòng giáo dục, chuẩn bị đông sơn tái khởi, phục hưng tông môn. Tương tự, bọn họ cũng khá nổi danh trong số những tu sĩ, nếu có bọn họ hỗ trợ, chắc chắn những tu sĩ khác cũng sẽ tình nguyện gia nhập vào đội ngũ phản cách đám tiên ma hóa thân.

Trong ba chị em, Mai Lan là người linh hoạt nhất.

Nàng biết, đi tìm từng người một là biện pháp rất củ chuối, mà thời gian cũng không kịp, bởi vậy phải suy nghĩ ra một biện pháp làm thế nào để lợi dụng sức mạnh của những tu sĩ đó. Hiện giờ dưới tay chủ nhân có nhiều quỷ tinh lợi hại như vậy, trên phương diện tu vi nàng không sánh bằng các quỷ tinh, vì thế phải cố gắng biểu hiện tốt trên những phương diện khác mới được.

Nếu không đợi đến sau này chọn người chơi mạt chược với Sư công tử, chắc chắn sẽ không đến phiên nàng.

Vậy tuyệt đối không được!

Mục tiêu của Mai Lan rất kiên định, nàng muốn trở thành thị nữ có khả năng nhất bên cạnh chủ nhân và Sư công tử, ai cũng không thể cướp với nàng!

Rất nhanh, Mai Lan lập tức tìm ra hai huynh đệ, cũng nói rõ với bọn họ dự định của mình.

“Mai cô nương, chủ nhân trong miệng cô nói có phải là chủ nhân của Sổ Sinh Tử không, hắn cũng không có cách ngăn cản đại kiếp nạn sao?” Sau khi sư đệ chấp nhận đề nghị của Mai Lan, nhịn không được nói với Mai Lan, “Ta nguyện ý xuất lực, nhưng ta lại càng muốn biết, vì sao chủ nhận Sổ Sinh Tử trong miệng cô lại không thể ngăn cản đám tiên ma hóa thân xuống hạ giới chứ?”

Bọn họ không quên, kẻ đánh nát mộng tưởng của bọn họ chính là những kẻ trên tiên giới.

Bây giờ nghe Mai Lan nhắc đến chủ nhân trong miệng cô, đôi sư huynh đệ nọ cũng rất lo lắng, lo lắng mình sẽ rơi vào cái bẫy mới.

“Từ lúc mới bắt đầu, là do người ở giới Tu Chân các ngươi liên tiếp liên hệ với người trên tiên giới.” Mai Lan nhanh chóng đưa ra đáp án của mình, “Nếu không có chủ nhân chúng ta hỗ trợ thì ngươi có còn cảm thấy Thế Gian có thể chống đỡ đến bây giờ không? Hiện giờ, là bởi vì chủ nhân muốn kết thúc đại nạn cho nên mới để các ngươi tham dự vào. Chuyện của Thế Gian là chuyện của Thế Gian. Hiện giờ các ngươi lưu vong ở Thế Gian cũng đã trở thành người nửa thế gian, các ngươi không cứu được giới Tu Chân, vậy mà còn muốn từ bỏ nơi mình có thể đặt chân cuối cùng?”

Đôi sư huynh đệ cùng trầm mặc.

“Ta biết các ngươi có rất nhiều vấn đề, cũng có rất nhiều ý nghĩ, thế nhưng người phàm Thế Gian không có thời gian chờ các ngươi lâu như vậy.” Mai Lan nói như đinh chặt sắt, “Ta cần các ngươi giúp ta thuyết phục những tu sĩ khác.”

“Chỉ dựa vào mấy người chúng ta cộng thêm những người phàm kia là có thể chống lại các tiên ma đó sao?”

“Thời đại thượng cổ, nhân tộc là tộc yếu nhất trong bách tộc.” Trong mắt Mai Lan lập loè ánh sáng kiên định, sáng đến mức làm cho hai sư huynh đệ dường như không dám nhìn thẳng, “Chủ nhân nói, một ngọn lửa nhỏ cũng có thể cháy lan ra đồng cỏ.”

Tương tự dù chỉ là một nhóm các tu sĩ cũng có thể phát ra ngọn lửa.

Cảnh tượng như thế cũng xuất hiện ở khắp nơi trên Thế Gian.

Đương nhiên, cũng có mấy tu sĩ không muốn xuống núi, cứ thế ở như vậy đến cuối đời, đối với những người như vậy, nhóm quỷ hầu cũng không muốn cưỡng ép bọn họ, chỉ để lại một câu nói tràn đầy tiếc nuối, “Các ngươi mất đi ý chí chiến đấu, coi như đã là người phế nhân.”

Ngay cả lòng phản kháng cũng không có, những người này đã không thể tiếp tục tu hành.

Tu hành, vốn dĩ đi ngược lên trời.

Ngày (năm) thứ hai.

“Mai Lan tỷ, trước mắt số tu sĩ đồng ý giúp đỡ chúng ta đã đột phá lên một vạn người. Trên cơ bản, có bảy phần mười tu sĩ đồng lòng đứng lên phản kháng.”

“Xem ra giới Tu Chân vẫn có thể cứu.”

Mai Lan nghe các quỷ binh, quỷ hầu bẩm báo, không ngừng tập hợp thông tin của các tu sĩ đó lại, bao gồm cả giới tính, tuổi tác, xuất thân môn phái, cấp bậc tu vi,… cố gắng ghi chép tỉ mỉ hết sức có thể.

Lỡ đâu ngày sau có tác dụng thì sao?

Nàng làm việc, từ trước đến giờ đều lo trước khỏi hoạ.

“Dựa theo chúng ta bố trí trước đó, phân tán mấy tu sĩ này ra, trộn lẫn với nhóm người phàm muốn khởi nghĩa, một bên cứu trợ nạn dân, một bên đánh du kích.”

“Vâng.”

“Chú ý đến các tu sĩ một chút, để  bọn họ đừng gây mâu thuẫn, hiện tại không phân biệt môn phái đạo thống, mọi người đều là người một nhà.”

“Vâng.”

“Còn nữa, nhớ nói cho các tu sĩ đó, không được coi thường những người phàm cùng hành động với bọn họ. Bàn về đơn đả độc đấu, đúng là các tu sĩ rất lợi hại, thế nhưng bàn về bày binh đánh trận, âm mưu thủ đoạn, nhóm người đó lại kém xa tít tắp người phàm.”

“Tuân mệnh!”

“Mai Lan tỷ, bên phía Mai Hà tỷ tỷ truyền tin đến, có một tên tiên sư lặng lẽ gia nhập vào một nhánh đội ngũ của các nàng, muốn đánh lén bọn họ, cũng may Mai Hà tỷ bắt được người.”

“Có thể tra hỏi ra gì không?”

“Hỏi một ít bài binh bố trận, sau đó tên tiên sư kia lập tức tự bạo. Lúc trước để bắt được hắn phải dùng rất nhiều tu sĩ sử dụng xa luân chiến mới có thể nhốt hắn lại.”

[Trong Binh thư của Tôn Tử, “xa luân chiến” là phương pháp sử dụng 2 cánh quân xa thay nhau tấn công làm đối thủ xoay xở không kịp, liên tục bị động, không biết nên tập trung đối phó với bên nào.]

“Nói cho Mai Hà, phương pháp bày binh bố trận hắn nói không thể tin, phải chú ý, có lẽ đó là mưu kế của kẻ địch.” Mai Lan im lặng một lát rồi nói, “Những người ở hạ giới chỉ là hóa thân thôi, bị bắt họ cũng chẳng thèm để ý, dưới tình huống như thế, khả năng tin tức hắn phun ra không phải thật rất cao.”

“… Vâng.”

Tuy thời gian ngắn ngủi chỉ trong vòng một năm, nhưng nghĩa quân của các quốc gia khắp nơi gần như đều không dám coi thường nữ tu tên Mai Lan. Thoạt nhìn nàng rất yếu đuối nhưng lại rất cẩn thận, kiểu gì cũng có thể phát hiên ra vấn đề người khác không thể phát hiện ra, hơn nữa còn rất bình tĩnh. Tuy không biết dùng binh, nhưng lại khiến các tướng quân vô cùng thán phục, thẳng thắn khen ngợi “Mày liễu không nhường mày râu”.

“Không biết chủ nhân bên kia thế nào rồi?” Mai Lan có hơi lo lắng, nhưng lại không dám tùy tiện liên hệ với Chu Trường Dung.

Nàng không phải quỷ tinh, đi xuống hạ giới cũng không bị hạn chế, nhưng nàng trung tâm với Chu Trường Dung không thể nghi ngờ.

Dựa theo kế hoạch lúc trước của chủ nhân, tuy thế cuộc ở Thế Gian tranh đấu không ngừng, nhưng vẫn có thể giữ ổn định trong khoảng thời gian ngắn. Muốn hoàn toàn phá vỡ cục diện bế tắc, vẫn phải trông cậy vào chủ nhân.

Ngày (năm) thứ ba.

Đạo trường Thái sơn.

“Tốc độ của sư thúc nhanh hơn ta tưởng rất nhiều.” Thái sơn phủ quân nhìn Chu Trường Dung trước mặt, phát hiện khí tức trên người hắn càng thêm trầm nặng thâm thúy hơn mấy ngày trước đây.

Chắc là do có thể tập hợp đủ các quỷ tinh trong mấy ngày nay.

Quỷ tinh hội tụ cũng mang ý nghĩa bọn họ có thể bắt đầu thử nghiệm đi mở tầng trời Hoàng Tuyền. Hẳn đây cũng là lí do Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu đến Đạo trường Thái sơn vào lúc này.

“Vậy chúng ta đi.” Thái sơn phủ quân không chờ Chu Trường Dung nói ra khỏi miệng cũng đã đứng lên.

Vốn ban đầu Chu Trường Dung còn muốn cho Thái sơn phủ quân một cơ hội đổi ý, nhưng thấy thái độ Thái sơn phủ quân kiên định không rời như vậy, trái lại hắn cũng không nói ra khỏi miệng.

Hắn cảm thấy nếu mình nói ra, đối với Thái sơn phủ quân mà nói chỉ sợ đó chính là một loại sỉ nhục.

“Phủ quân biết làm thế nào để tới gần tầng trời Hoàng Tuyền không?” Chu Trường Dung mỉm cười, không nói ra những lời đã chuẩn bị từ trước.

“Tất nhiên.” Thái sơn phủ quân khẽ gật đầu, “Xin mời hai vị theo ta. Tuy khu vực biên giới giữa tầng trời Hoàng Tuyền với tầng trời Thị Phi nồng nặc tử khí nhưng cũng có điểm yếu, ta tìm kiếm tầng trời Hoàng Tuyền nhiều năm, đối với việc này cũng coi như có điều nắm chắc.”

Thân là quỷ tu còn là truyền nhân của Niết Bàn Kinh, hiển nhiên bản thân Thái sơn phủ quân cũng có chỗ hơn người. Trên phương diện tìm kiếm tầng trời Hoàng Tuyền, tất nhiên hiểu biết rõ hơn người thường rất nhiều.

Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu không chút do dự đi theo Thái sơn phủ quân rời khỏi tầng trời Hồng Trần, đi tới nơi giáo nhau giữa tầng trời Thị Phi và tầng trời Hoàng Tuyền.

Trở lại tầng trời Thị Phi, hiển nhiên cũng có rất nhiều cảm xúc.

Chỉ là bây giờ không phải lúc để nhớ lại quá khứ, lực chú ý của hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu càng chú tâm vào biên giới hơn.

Tầng trời Thị Phi vốn rộng lớn vô biên, lại không có linh khí, đương nhiên cũng không có thực vật sinh trưởng. Mà ở đây, tại nơi giao nhau với tầng trời Hoàng Tuyền lại càng thêm âm u đầy tử khí.

Tốc độ của Sư Vô Cữu nhanh nhất.

Hắn mang theo hai người bay đi, vốn ban đầu nếu chỉ có Chu Trường Dung và Thái sơn phủ quân thì phải cần hai đến ba ngày mới có thể đi tới nơi thì giờ đây chỉ cần hai canh giờ ngắn ngủi là đã có thể đến.

Mà trong hai canh giờ này, Thái sơn phủ quân vừa thán phục thực lực của Chuẩn Thánh, vừa phổ cập kiến thức cho Chu Trường Dung.

“Tầng trời Thị Phi ở cạnh tầng trời Hoàng Tuyền, không phải không có nguyên do. Lúc trước Sinh Tử đạo tổ lo lắng ma tổ sẽ làm cho ma khí ở tầng trời Thị Phi tứ tán khắp nơi, sẽ uy hiếp đến các sinh linh mấy tầng trời khác, bởi vậy mới cố ý mở tầng trời Hoàng Tuyền ở phía trên tầng trời Thị Phi, nếu tầng trời Thị Phi có động tĩnh gì thì tầng trời Hoàng Tuyền cũng có thể kịp thời giúp đỡ đầu tiên, chỉ tiếc chẳng ai ngờ rằng xuất hiện vấn đề đầu tiên lại là tầng trời Hoàng Tuyền, còn tầng trời Thị Phi lại vẫn đang rất tốt.”

Có thể thấy thứ gọi là cơ duyên, căn bản khó dám nói chắc.

“Cho dù nằm trong tầng trời Thị Phi, nhưng khu biên giới nơi này cũng không có ai đến thăm. Dù có là tu vi ma tôn, nếu không cẩn thận đi nhầm cũng sẽ phải lột một lớp da. Nơi này bị tử khí của tầng trời Hoàng Tuyền ảnh hưởng, chỉ có quỷ tu và Chuẩn Thánh mới có thể miễn cưỡng đi vào bên trong.”

Nơi Thái sơn phủ quân nói, tất nhiên chính là nơi giao nhau.

“Nhưng nếu trong người có bí bảo nào đó thì cũng có thể sinh tồn ở đây.” Thái sơn phủ quân không nói đến mức hết đường lui, “Vốn dĩ ở đây không có vấn đề gì. Nhưng mà từ khi Sổ Sinh Tử xuất hiện từ bên trong tầng trời Hoàng Tuyền, mấy người Thiên Huyền lão tổ cũng không thể làm tan tử khí lan tràn ở bên ngoài, nơi đây cứ thế bị tử khí bao vây. Lúc đó sư phụ ta và Hỏa Nhất chuẩn thánh cùng hợp sức, phong ấn luồng tử khí kia tại một chỗ, tránh cho nó lan tràn ra ngoài.”

Sắc mặt hai người Chu Trường Dung cùng Sư Vô Cữu thay đổi khá vi diệu.

Không vì gì khác.

Bởi vì nếu tử khí ở đây nồng nặc thêm một chút nữa thì sẽ cực kì giống với tử khí tỏa ra từ trên người Chu Trường Dung.

Lúc trước Sư Vô Cữu nói tử khí trên người Chu Trường Dung đến từ tầng trời Hoàng Tuyền, quả nhiên không phải nói bậy.

Bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ tất cả những thứ đó đều đến từ Sổ Sinh Tử.

Chu Trường Dung muốn trở thành chủ nhận mệnh định của Sổ Sinh Tử tất nhiên cũng phải chịu đựng nhân quả do Sổ Sinh Tử mang lại. Hai đời hắn đều bị tử khí dằn vặt, chắc hẳn cũng là vì thế.

“Sư thúc, tử khí ở đây chính là điểm đặc biệt của tầng trời Hoàng Tuyền, tốt nhất chúng ta vẫn nên vận chuyển công pháp áp chế. Nếu để tử khí chui vào cơ thể thì sẽ chẳng khác nào hình phạt tàn khốc.” Thái sơn phủ quân nghiêm túc đề nghị.

“Không sao.” Sắc mặt Chu Trường Dung như thường đi xuyên qua kết giới, thích ứng khá tốt với tử khí trong đây, thật giống như Chu Trường Dung đã hoàn toàn hoà vào vùng đất này vậy.

Tử khí ở đây khá mỏng manh so với tử khí trong thân thể hắn, vì vậy khi tử khí vào cơ thể cũng chỉ là trò trẻ con, hoàn toàn không tạo ra bất kì ảnh hưởng nào lên người Chu Trường Dung. Trái lại nếu Chu Trường Dung muốn sử dụng tử khí trong cơ thể mình để điều khiển vùng đất này cũng không phải việc gì khó.

“Sao có thể?” Cả người Thái sơn phủ quân đều có vẻ không đúng, trước đây mỗi khi hắn tới, nếu không cẩn thận thì chỉ có nước trúng phải tử chiêu, sao đến phiên Chu Trường Dung lại không hề bị gì hết?

“Này đối với ta mà nói chính là nhìn nhiều thì quen.” Chu Trường Dung cười nói với Thái sơn phủ quân, tử khí trên người cũng dần dần tản ra, đảo mắt đã hòa cùng với tử khí xung quanh. Đợi đến khi Thái sơn phủ quân đi vào, tử khí quanh quẩn bên cạnh hầu như đều như đã bị Chu Trường Dung điều khiển mở ra ý thức.

“Trước đây sư thúc đã từng tới sao, có thể điều khiển tử khí nơi đây?” Thái sơn phủ quân thấy thế, vẻ mặt kinh ngạc, không khỏi hỏi lên lời.

“Chưa từng tới bao giờ.” Chu Trường Dung lắc đầu một cái, “Nhưng mà từ khi ta sinh ra tới nay, trong cơ thể đã chứa đựng tử khí giống như đúc, ta biết làm thế nào để điều khiển chúng nó.”

“Từ khi sinh ra tới nay đã có?” Thái sơn phủ quân không khỏi cau mày, “Đã như thế, sư thúc thế nhưng vẫn còn có thể sống sót? Đúng là được trời cao che chở.”

“Ai nói không đúng chứ?” Sư Vô Cữu vô cùng tán thành với Thái sơn phủ quân nói, “Nhiều lần ta đều tưởng hắn không sống nổi. Nhưng mà may mắn hắn gặp được ta, nếu không coi chừng đã chết thật rồi. Sổ Sinh Tử, đúng là không phải thứ người bình thường có thể lấy.”

“Đều đã là chuyện quá khứ.” Chu Trường Dung thật sự không biết nên nói tiếp thế nào, “Phủ quân, tiếp theo chúng ta phải làm gì?”

“Nơi nới lỏng nhất đang ở phía trước, chúng ta đi tiếp lên trên, sau đó sư thúc mở Sổ Sinh Tử ra, gọi chúng quỷ tinh tề tụ.” Thái sơn phủ quân hơi suy tư một phút chốc, sau đó đưa ra một đáp án. Mặc dù trong lòng hắn mơ hồ biết rõ phải làm như thế nào, nhưng dù sao cũng chưa từng thật sự làm qua, trong chốc lát cũng không thể nói rõ được.

“Được.”

Đạo trường Phục Hy.

“Sao ngươi lại còn mời ta đến đây?” Dịch Chi Xuân đi dạo quanh Đạo trường Phục Hy một lát rồi nhìn về phía Tịch Chu bên cạnh, “Đệ tử trong Đạo trường Phục Hy đều bị ngươi đuổi đi.”

“Dù sao ngươi cũng là người trong yêu tộc, sao ta có thể để cho những người khác phát hiện ra sự tồn tại của ngươi được chứ?” Tịch Chu không hề hoang mang trả lời, “Hơn nữa, nhìn tình huống dưới Thế Gian hiện giờ, đệ tử ta có thể phái ra trợ giúp còn thiếu rất nhiều thì sao ta lại có thể giữ đệ tử ở bên cạnh hầu hạ mình được?”

Dịch Chi Xuân khẽ cười một tiếng, không đáp lời.

Nếu Tịch Chu muốn cãi cố, hắn cần gì phải vạch trần?

Tịch Chu nhìn vẻ mặt hờ hững của Dịch Chi Xuân, bất an trong lòng càng ngày càng lan rộng.

Hắn không ngờ Dịch Chi Xuân lại đồng ý đến Đạo trường Phục Hy dễ dàng như vậy, dáng vẻ dường như không hề hoài nghi, thật sự rất khác thường. Hơn nữa, kể từ khi hắn thẳng thắn với Chu Trường Dung thì không tiếp tục ra tay nữa, yên lặng đến mức làm cho Tịch Chu tưởng rằng hắn đã thu tay.

Nhưng trên thực tế lại không.

Những “tiên sư” ở Thế Gian có thể hiểu rõ quy tắc và luật lệ Thế Gian trong khoảng thời gian ngắn như vậy, điều đó không thể thiếu Dịch Chi Xuân thêm dầu vào lửa.

Đặc biệt là trong số ít các yêu tộc hóa thân, càng thể hiện ra bản lĩnh giả giối mưu ma hơn hẳn nhân tộc. Mà những yêu tộc kia, đa số đều là những người khá gần gũi với Dịch Chi Xuân. Nếu nói trong đó không có Dịch Chi Xuân nhúng tay, kiểu gì Tịch Chu cũng sẽ không tin.

“Ta không hiểu.” Tịch Chu thẳng thắn hỏi, “Ngươi muốn thúc đẩy đại kiếp nạn vào khuôn mẫu, giới Tu Chân đã mười không còn một, héo úa suy tàn, gốc gác thâm sâu cứ thế đứt gãy trong phút chốc, không đến mấy ngàn năm căn bản không thể khôi phục lại nổi. Hiệu quả thiên đạo muốn đã đạt thành, ngươi cần gì còn phải khuyếch tán tai họa đến Thế Gian? Nếu ngươi chịu đứng ra giúp đỡ Cung Yêu Hoàng, gọi những yêu tộc kia trở về, hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể bù đắp lỗi lầm của mình.”

“Tu sĩ Tu Chân giới chiếm đoạt linh khí thiên địa, không ngừng xuất hiện người đắc đạo phi thăng, tránh thoát khỏi sinh lão bệnh tử, tất nhiên thiên đạo sẽ không tha cho bọn họ. Mà ngươi tưởng Thế Gian bên kia hoàn toàn vô tội sao?” Dịch Chi Xuân cười lạnh một tiếng, “Người phàm ngoại trừ tuổi thọ ngắn hơn thì những việc bọn họ làm, so với đám tu sĩ tiên nhân cũng chỉ có hơn chứ không kém. Bao nhiêu người phàm bởi vì trong nhà có một tu sĩ mà được hưởng hết thảy phú quý ở thế gian, bây giờ giới Tu Chân xảy ra chuyện, tất nhiên Thế Gian cũng phải bụng làm dạ chịu.”

“Nhưng những người ngươi nói cùng lắm chỉ là thiểu số, tuyệt đại đa số người ở Thế Gian đều là những người dân gian nan cực khổ chỉ vì muốn sinh tồn.”

“Chu Trường Dung có Sổ Sinh Tử trong tay, có thể ghi rõ ưu khuyết đúng sai của mỗi một người. Đời này bọn họ sống khổ, chết vì thiên kiếp thì đời sau sẽ được sống càng tốt hơn hiện tại.” Dịch Chi Xuân lạnh nhạt trả lời, “Nếu kiếp này khổ lâu như thế thì ta giúp họ đến một thế giới khác tốt hơn, bọn họ phải cảm tạ ta mới đúng.”

Người này điên rồi!

Hoàn toàn không thể thuyết phục!

Đến bây giờ Tịch Chu mới nhận ra tư duy của Dịch Chi Xuân dường như đã không còn như người bình thường.

Hắn tự hình thành một tư duy hoàn toàn mới lạ, không ai có thể thuyết phục được hắn.

Không sợ người phát điên, chỉ sợ người phát điên còn giữ lý trí.

Chắc chắn Dịch Chi Xuân là kiểu người phía sau không thể nghi ngờ.

Hắn biết việc mình làm sẽ gây ra hậu quả thế nào, cũng biết có người vô tội, thế nhưng những điều đó đối với hắn mà nói, không phải vấn đề gì hết.

“Thật ra ta cũng không thể hiểu nổi ngươi.” Dịch Chi Xuân ngừng bước chân, nhìn về phía Tịch Chu, “Ta đưa ngươi mắt Khuy Chân, ngươi hoàn toàn có thể dùng cặp mắt đó tìm lại viên thạch tâm Ngọc Sương thiếu hụt, dùng nó để cắt đứt đoạn tình kiếp ngươi chưa bao giờ nếm trãi.”

Chẳng qua là hắn cảm thấy thú vị.

Nhân Hoàng và Yêu Hoàng bắt đầu dây dưa từ thời Thần Tàng và Sư Hoàn Chân, bây giờ Tịch Chu và Ngọc Sương cũng bởi vì ảo cảnh Thần Tàng để lại mà bắt đầu dây dưa với nhau. Nhân Hoàng chưa từng có tình kiếp, bây giờ hắn cũng bởi vì đó mà cảm thấy đạo ý lay động, muốn tìm lại thạch tâm của Ngọc Sương trở về, coi như đang tự dặn dò mình nên cắt đứt đoạn nhân quả không nên tồn tại kia.

“Ngươi chỉ cần làm tốt vị trí Nhân Hoàng của mình là được, mấy chục năm sau, trận đại kiếp nạn này tự nhiên sẽ kết thúc. Chỉ vì mấy chục năm ngắn ngủi, ngươi cần gì phải đứng về phía đối lập với ta chứ?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp