Chương 142:
Đám người Trần Hóa Vũ ở trong đạo trường dưới đáy biển của Dịch Chi Xuân cực kỳ thoải mái.
Chủ nhân đạo trường không ở, mấy người bọn hắn hoàn toàn có thể cải tạo nơi này thành dáng vẻ bản thân muốn. Mặc dù bên ngoài có trận pháp phòng ngự nhưng thực tế cũng không hạn chế bọn họ ra ngoài, nếu muốn, bọn họ cũng có thể rời khỏi đạo trường ra ngoài, nhưng mà thời gian chỉ kéo dài chừng khoảng hai canh giờ, nếu không trận pháp sẽ tự động phong bế, ngăn cách bọn họ ở bên ngoài.
Tuy bọn họ cũng rất lo lắng cho Chu Trường Dung, nhưng bọn họ càng hiểu rõ hơn, nếu tùy tiện ra ngoài thì chỉ có nước bị bắt giữ trở thành nhược điểm của Chu Trường Dung mà thôi. So với ra ngoài gây thêm phiền phức cho Chu Trường Dung, chẳng bằng ở đây nổ lực tu hành.
Chỉ là đôi lúc bọn họ cũng sẽ thấy hơi nhàm chán một chút.
“Không biết bên ngoài thế nào rồi.” Tử Sơn Quân vẫn còn khá lo lắng, “Chỉ tiếc chúng ta bây giờ không thể ra ngoài tra xét, nếu được nói không chừng cũng có thể giúp được việc.”
“Tử Sơn Quân ngươi chỉ thích lo việc không đâu.” Trần Hóa Vũ nghiêm trang nói, “Dựa vào tu vi của chúng ta, có thể tự vệ đã là không tệ rồi, huống chi là cái khác? Trong bốn người chúng ta, có mỗi một mình Diệp Vệ là biết chiến đấu thôi.”
Sao Tử Sơn Quân không biết điều đó được, nghe vậy cũng chỉ có thể than thở một tiếng, “Trước đây cảm thấy làm thần tu rất tốt, chỉ cần phù hộ cho tín đồ rồi thu thập tín ngưỡng là được, khỏe hơn các tiên tu phải hô mưa gọi gió biết bao nhiêu. Nhưng hôm nay thật sự xảy ra chuyện mới phát hiện, việc tiên tu có thể chiếm được vị trí độc nhất trong vô số đạo thống, không phải không có nguyên nhân.”
Có lẽ tiên tu sẽ ước ao bọn họ trường sinh vô lo, nhưng nào có biết bọn họ cũng ước ao nhóm tiên tu có thể dùng lực phá địch, kiếm quét thiên hạ?
“Đúng là vậy. Nhưng mà ta từ trước đến giờ yêu thích đan đạo, còn đối với đấu pháp thật sự cũng không quá am hiểu.” Ứng Ngọc Xuân ở bên cạnh cười nói, “Với bản lĩnh của Chu đạo hữu, dù là nguy cơ gì, hẳn đều có thể khắc phục.”
“Ngược lại cũng đúng.” Trần Hóa Vũ gật đầu phụ họa, “Sư Vô Cữu còn là Chuẩn Thánh nữa đấy, toàn bộ cửu thiên thập giới cũng không tìm được bao nhiêu Chuẩn Thánh đâu. Nếu chồng chồng hai người bọn họ cũng không có cách nào giải quyết thì dù có một trăm một ngàn chúng ta cũng không thể giải quyết nổi.”
“Chồng chồng?” Ứng Ngọc Xuân sửng sốt một chút, qua một hồi lâu mới phản ứng lại, “Ý của Trần đạo hữu là, Chu đạo hữu và Sư công tử ở bên cạnh hắn là quan hệ đạo lữ?”
“Gì? Ngươi không biết hả, nào, ta và ngươi cùng nhau tán gẫu chút nào.” Hai mắt Trần Hóa Vũ sáng lên, nhất thời nổi hứng thú. Hắn ngốc ở trong đạo trường đến mức tẻ nhạt sắp chết luôn rồi, cuối cùng cũng coi như có chuyện để làm.
“Này, ngươi không biết chứ, lúc đó rõ ràng hai người bọn họ đều có ý với nhau, nhưng mà á lại không chịu thừa nhận, mỗi ngày ở trước mặt chúng ta liếc mắt đưa tình, nếu không nhờ ta đạo tâm kiên định, chỉ sợ đã muốn đánh bọn họ rồi…”
Tộc Khổng Tước từ trước đến giờ đều không quá thích nước, hay phải nói là, bất cứ loài chim nào trên đời cũng đều không có hảo cảm với nước. Tuy các nàng hiện tại đã thoát khỏi tập tính cơ bản nhất, nhưng đối với việc xuống đáy biển tra xét cũng không quá hào hứng là mấy.
Nhưng lời những ít tu sĩ đó nói cũng đúng. Nếu ẩn thân dưới đáy biển, độ an toàn sẽ tăng lên rất cao. Mà hóa thân của tiên nhân cũng không đến mức sẽ truy sát một ít tu sĩ tu vi thấp lên tận trời dưới biển.
Khổng Noãn bây giờ, đã biết suy bụng ta ra bụng người.
Những tu sĩ kia thực lực yếu ớt, tông môn vụn vỡ, dáng dấp nơm nớp lo sợ của bọn họ thật sự giống như nàng trước kia biết bao? Dưới tình huống như vậy, dù có một số hành động không thỏa đáng cũng là chuyện đương nhiên. Bởi vì bọn họ phải thông qua phương thức như thế để làm cho bản thân càng có cảm giác an toàn hơn một ít.
Nghĩ như vậy, trái lại trong lòng Khổng Noãn lại có chút hổ thẹn.
Không có trải qua nhiều việc thì sẽ không thể nào hiểu được hành động của mình trước kia đã làm cho người khác tổn thương biết bao nhiêu.
Khổng Thư không làm gì có lỗi với nàng, ngược lại nàng mới là người có lỗi với đối phương rất nhiều.
Nghĩ đi nghĩ lại, bất tri bất giác Khổng Noãn đã đi xuống tận đáy biển sâu.
Hử?
Trực giác Khổng Noãn có điều không đúng.
Tuy thoạt nhìn đáy biển này chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể thấy rõ mồn một, dường như không có chỗ nào đặc biệt, nhưng Khổng Noãn bây giờ sau khi trải qua rèn luyện cũng đã mơ hồ có thể sử dụng Ngũ Sắc Thần Quang. Mà rõ ràng thiên phú thần thông của nàng có phản ứng, điều đó chứng tỏ nơi này chắc chắn có một thứ gì đó như bảo vật tồn tại.
Là ta không nhìn thấy, hay bởi vì có trận pháp?
Khổng Noãn chần chờ một hồi rồi nhanh chóng đưa ra quyết định.
Chỗ này cùng lắm chỉ là đáy biển dưới Thế Gian, cũng chưa từng nghe nói có đại năng nào đến đây cư ngụ. Chẳng bằng tỉ mỉ tra xét một phen, nói không chừng có thể tìm cho những tu sĩ bên ngoài nơi dung thân.
Lúc này Khổng Noãn lập tức hóa thành nguyên hình, dòng nước xung quanh bởi vì yêu khí mạnh mẽ của nàng mà tách ngang.
Ngũ Sắc Thần Quang phát ra ánh sáng chói chang dưới đáy biển.
Trận pháp ở bên ngoài đạo trường bị Ngũ Sắc Thần Quang tấn công mà để lộ ra một lỗ thủng nhỏ, hình ảnh đạo trường cũng thoáng hiện trong nháy mắt. Chỉ là lỗ thủng của trận pháp chỉ tồn tại trong chốc lát rồi lập tức tự động trở lại bình thường.
Mà dù chỉ trong chốc lát nhưng cũng đã đủ để Khổng Noãn nhìn rõ toàn cảnh đạo trường.
“Nơi này thế nhưng lại tồn tại một đạo trường lớn như vậy?” Khổng Noãn không ngờ, nàng chỉ đánh bậy đánh bạ mà lại thật sự tìm ra một chỗ ẩn thân hoàn mỹ đến thế?
Chỉ là, đạo trường này từ đâu đến? Nếu dùng linh khí nhân gian, chỉ sợ cũng không thể cung cấp cho đạo trường sử dụng. Nhìn dáng vẻ của đạo trường, ngược lại hình như có hơi giống Cung Thủy Tinh của Long tộc. Chẳng lẽ, là một hậu duệ nào đó của Long tộc, tạo ra một cái đạo trường như vậy ở nhân gian?
Cũng không phải không thể.
Tuy hậu duệ Long tộc không mạnh bằng Long tộc thượng cổ, nhưng cả người đều là bảo, thường thường rất được các tu sĩ nhân tộc yêu tha thiết. Nếu bọn họ ở trong đó, bởi vì muốn tránh né tu sĩ nhân tộc truy sát nên cố ý chạy đến một chỗ như vầy để xây dựng đạo trường, cũng không phải không thể.
Hai tộc long phượng từ trước đến giờ là thiên địch của nhau, cho dù bây giờ bọn họ chỉ là hậu duệ của hai tộc long phượng cũng vậy. Khổng Noãn nghĩ đến đây rất có thể là đạo trường của hậu duệ Long tộc, nhất thời lập tức cảm thấy đạo trường này sao mà vừa mắt đến thế, đúng lúc tìm cho những tu sĩ kia chỗ an thân.
Nhưng mà trận pháp bên ngoài có hơi phiền phức, cần phải suy nghĩ thật kỹ phá giải như thế nào.
“Bên ngoài có người phá trận?!” Mấy người Trần Hóa Vũ ở trong đạo trường, đột nhiên cảm giác được một cơn chấn động. Rất hiển nhiên là bên ngoài có người phá trận pháp.
“Đám người Sùng Minh kia đến nhanh thế sao?” Trần Hóa Vũ lẩm bẩm nói, “Mà bây giờ, cố tình lại không có Dịch tiền bối, phải làm sao mới ổn đây?”
Trên người bọn họ còn mang theo Khóa Liên Tâm, hoàn toàn không phải là đối thủ của đám người Sùng Minh. Bọn hắn bây giờ chỉ có thể gửi hy vọng vào trận pháp ở đây chắc chắn hơn một ít, không dễ bị người công phá. Bằng không tất cả bọn họ cũng hết chỗ chạy.
“Để ta đi xem xem.” Diệp Vệ nhấc kiếm của mình theo, chủ động đứng lên, “Các ngươi ở đây chờ.”
“Không được.” Tử Sơn Quân theo bản năng ngăn cản, “Hay là để ta đi đi, Sùng Minh sẽ không đến nỗi làm ta bị thương.”
Tử Sơn Quân không nói còn đỡ, vừa mới nói, sắc mặt Diệp Vệ ngay lập tức trở nên kiên định, “Ở đây thực lực của con mạnh nhất, đương nhiên là con đi.”
Nói xong, không đợi Tử Sơn Quân hoàn hồn, Diệp Vệ đã trực tiếp xông ra ngoài.
Tử Sơn Quân chợt cảm thấy ảo não, đang tốt lành tự nhiên kéo Sùng Minh ra làm chi nữa? Không biết hắn rốt cuộc đã tạo ra nghiệt gì, nhận một đồ đệ so với một đồ đệ càng ngày càng hẹp hòi, thật sự.
“Chắc là do động vật biển quanh đây không cẩn thận đụng phải trận pháp thôi.” Ứng Ngọc Xuân biết khả năng đó rất nhỏ, nhưng vẫn nói ra để trấn an mọi người.
“Ầy, hi vọng là thế.”
Diệp Vệ đi đến bên cạnh trận pháp, xuyên thấu qua trận pháp có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng bên ngoài.
Ngoài ý muốn chính là, bên ngoài không có Sùng Minh và Mạc Hàn, cũng không có một đám người đến vây công mà là chỉ có một cô gái.
Yêu khí trên mặt cô gái nọ vẫn chưa tan, nhìn khí thế, chỉ sợ cũng xuất thân từ cao đẳng yêu tộc. Trước đó nghe nói yêu tộc cũng có rất nhiều tu sĩ hóa thân xuống nhân gian, bây giờ xem ra cô ta chính là một trong số đó.
Điều duy nhất đáng ăn mừng chính là, tựa hồ nữ tử không phải người của Mạc Hàn, không biết cô ta tấn công trận pháp là vô tình hay cố ý? Nếu chỉ đơn thuần đi ngang qua, nói không chừng có thể thương lượng.
Nghĩ đến đó, Diệp Vệ chủ động giải trừ một số cấm chế của trận pháp, mở miệng hô, “Cớ sao đạo hữu bên ngoài lại phá hoại trận pháp đạo trường của ta? Nếu vô sự, kính xin nhanh chóng rời đi.”
Khổng Noãn nghe vậy, không khỏi nhíu mày, “Đạo trường này là đạo hữu xây?”
Với cá tính của hậu duệ Long tộc, chỉ sợ chưa chắc bọn họ sẽ tự tạo ra một đạo trường xa hoa như thế, càng nhiều khả năng nơi này vốn thuộc về một động vật biển nào đó, sau đó bị bọn họ chiếm đoạt.
Diệp Vệ bỗng chần chờ, không biết có nên thừa nhận hay không.
Mà đạo trường đúng là không phải của hắn, lỡ đâu người bên ngoài kia là bạn của Dịch Chi Xuân thì sao?
“Xem ra không phải.” Thấy ngươi bên trong chậm chạp không nói, chứng tỏ đạo trường không phải của hắn. Trong lòng Khổng Noãn đã tự có tính toán, cao giọng trả lời, “Đạo hữu, nếu đạo trường không phải của ngươi, không bằng dứt khoát nhường lại cho ta mượn dùng? Mấy năm sau, chắc chắn tại hạ sẽ trả lại cho ngươi.”
Đến cướp đạo trường?
Diệp Vệ hơi kinh ngạc, nhưng cũng không dám hoàn toàn thả lỏng, nói không chừng người bên ngoài chỉ đang mượn cớ cướp đạo trường mà thôi. Hơn nữa, dù thật sự đến cướp đạo trường, muốn không làm mà đòi có ăn thì cũng chẳng phải loại người tốt lành gì.
“Các hạ nói đùa, đạo trường ta đang ở rất tốt, muốn dùng cũng phải trả lại cho chủ nhân ban đầu của nó dùng.”
Ha ha, chưa từng nghe nói hậu duệ Long tộc cướp đồ của người khác còn muốn trả lại?
Khổng Noãn đã hơi mất kiên nhẫn, cô ở đây đã làm lỡ quá nhiều thời gian, “Nếu các hạ không muốn giao đạo trường ra, vậy đừng trách ta không khách khí. Tuy trận pháp của ngươi xảo diệu nhưng rất đáng tiếc, thứ ta không sợ nhất chính là trận pháp!”
Khổng Noãn nói ra không hề chột dạ.
Cô vốn hiểu biết nghiên cứu rất nhiều về trận pháp, trên người còn có huyết thống khổng tước, Ngũ Sắc Thần Quang cũng đã có một ít thành tựu, dù không thể hoàn toàn phá hoại trận pháp, thế nhưng đánh trận pháp ra một khe hở, nhân cơ hội đó tiến vào bên trong lại không khó.
Dứt lời, Khổng Noãn lập tức lấy ra đủ loại trận kỳ mà mình luôn mang trên người cắm xuống xung quanh đáy biển, dự định dùng trận phá trận, cưỡng ép gây loạn sự vận hành của trận pháp.
Mấy trăm trận kỳ nhanh chóng hội tụ thành một đồ án trận pháp huyền diệu khó hiểu, dưới sự điều khiển của Khổng Noãn, mơ hồ nối liền thành một đường, trong khoảng thời gian ngắn ngủi lập tức hội tụ ra rất nhiều linh khí.
Sắc mặt Diệp Vệ trở nên âm trầm.
Xem ra đây không phải đối thủ dễ đối phó.
Thời gian từng chút trôi qua, mắt thấy trận pháp Khổng Noãn bố trí đã dần dần vào khuôn, mà Diệp Vệ vẫn không nghĩ ra được biện pháp thích hợp nào để đánh lui kẻ địch.
Ngoại trừ biện pháp hủy thêm một con mắt gọi Dịch Chi Xuân trở về, nhưng Dịch Chi Xuân tiền bối đã cứu bọn họ một lần, bây giờ còn đang trên đường đến Đạo trường Phục Hy thông báo cho mấy người Chu đạo hữu. Dù Dịch Chi Xuân lập tức chạy trở về, chỉ sợ cũng nước ở xa không giải được kẻ khát gần.
Xem ra chỉ còn lại biện pháp cưỡng ép loại bỏ Khóa Liên Tâm thôi.
Diệp Vệ vừa suy nghĩ như vậy đã nhanh chóng ra quyết định.
Tuy tu vi của hắn bị hạn chế, thế nhưng kinh nghiệm và nhãn lực vẫn còn ở đó. Nữ tử kia lựa chọn dùng trận phá trận, lại là yêu tộc, nhìn tuổi tác cũng không lớn, chắc hẳn trên phương diện chiến đấu cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm. Nếu cô ta nhích lại gần, mình liều mạng lưỡng bại câu thương, không hẳn không thể làm bị thương cô ta.
Về phần sau khi đánh bại địch nhân, bản thân sẽ rơi vào kết cục như thế nào thì không nằm trong phạm vi cân nhắc của Diệp Vệ.
Trận pháp của Khổng Noãn đã vào đúng khuôn.
Phỏng chừng chỉ cần đợi thêm nửa ngày nữa là đã có thể cưỡng ép mở ra một lỗ hổng trên trận pháp quanh đạo trường, lúc đó nàng phải đi vào nói chuyện với người bên trong.
Khổng Noãn yên lặng chờ ở một bên.
“Ta cho các ngươi thêm một cơ hội.” Khổng Noãn nhìn trận pháp của mình, trên mặt hiện ra nụ cười mang theo chút đắc ý. Nàng vốn am hiểu trận pháp, sau lại báo danh vào tông môn nhân tộc học tập quan sát, bây giờ cũng coi như là ưu thế độc nhất của mình, “Các ngươi ngoan ngoãn ra khỏi đạo trường thì ta sẽ không tấn công các ngươi.”
Đương nhiên người ở bên trong sẽ không dễ dàng đồng ý với nàng.
Đạo trường ẩn giấu bên trong trận pháp, bắt đầu thấp thoáng như ẩn như hiện, đây là hiện tượng cho thấy trận pháp bị quấy nhiễu.
Tất nhiên Khổng Noãn cũng nhìn thấy Diệp Vệ cầm kiếm bên trong.
Xì xì ——
Trận pháp lộ ra một lỗ hổng.
Lúc này Khổng Noãn hóa thành một ánh hào quang, vọt thẳng vào.
Diệp Vệ “xoạt” một tiếng rút bảo kiếm ra, trong nháy mắt Khổng Noãn tiến vào trực tiếp tấn công tới.
“Kiếm tu? Ngươi là nhân tộc.” Khổng Noãn vội vã lui về đằng sau, nhìn thấy trên thân kiếm của Diệp Vệ mang theo mười phần kiếm ý, vẻ mặt khiếp sợ, “Ngươi không phải hậu duệ Long tộc?”
Trường kiếm sượt qua hai má Khổng Noãn, gọn gàng cắt đứt hai lọn tóc của cô.
“Khoan khoan, hiểu lầm, hiểu lầm.” Giờ Khổng Noãn mới biết mình lại tiếp tục phạm phải sai lầm, cứ cho rằng suy nghĩ của mình là đúng, “Đạo hữu, xin lỗi, ta đây lập tức rời đi.”
“Muốn đi?” Diệp Vệ nào có thể tin nàng? Đối phương bỏ ra nhiều công sức đến đây như vậy, kết quả nói nhận lầm người, lừa quỷ chắc. Nói không chừng nữ tử này chính là bọn đầy tớ của của Mạc Hàn, đến đây dò đường.
“Thật sự là hiểu lầm, ta là vì tìm cho những tu sĩ nhân loại bên ngoài kia chỗ ẩn thân, nên mới muốn xuống đáy biển cướp đạo trường cho bọn họ ở mà thôi.” Khổng Noãn không thể không vừa né tránh, vừa bắt đầu giải thích.
“Tu sĩ yêu tộc tìm chỗ ẩn thân cho tu sĩ nhân tộc?” Diệp Vệ tựa như đang được nghe chuyện cười to, càng cảm thấy Khổng Noãn khả nghi.
Nhất thời Khổng Noãn khổ não muốn chết, ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy lời giải thích rất không có sức thuyết phục.
Tuy tu sĩ nhân tộc trước mắt này tu vi không cao nhưng kiếm ý lại rất lợi hại, so với trình độ hắn thể hiện ra ngoài hoàn toàn không phù hợp.
Từ từ.
Hình như chỉ có một khả năng có thể giải thích.
“Ngươi cũng là tiên nhân hóa thân?” Khổng Noãn nghĩ tới khả năng đó, sắc mặt lập tức thay đổi, chẳng trách đối phương cứ luôn hùng hổ doạ người, thì ra là loại tiên nhân hóa thân kia, “Vậy thì đừng trách ta không khách khí!”
Lúc này Khổng Noãn xòe rộng lông đuôi, sử dụng Ngũ Sắc Thần Quang, dự định trước tiên cướp kiếm của Diệp Vệ.
Không có thanh bảo kiếm đó, tu sĩ nhân tộc trước mặt hoàn toàn không đáng sợ.
Diệp Vệ đang định lưỡng bại câu thương nhìn thấy chiêu thức của Khổng Noãn, đột ngột ngừng lại, “Ngươi là tộc Khổng Tước?!”
“Ngược lại có chút kiến thức đấy.” Khổng Noãn cười khẩy, “Quả nhiên ngươi không phải tu sĩ hạ giới.”
Tu sĩ hạ giới làm sao có thể liếc mắt một cái đã nhận ra nàng xuất thân từ tộc Khổng Tước?
“Vậy ngươi có biết Khổng Thư hay không?” Đột nhiên Diệp Vệ nhớ tới bên cạnh Chu Trường Dung cũng có một quỷ tinh tộc Khổng Tước, nghe nói trên dưới tộc Khổng Tước khá đoàn kết, nói không chừng đối phương là người quen.
Khổng Noãn thình lình nghe thấy tên Khổng Thư, thiếu chút nữa tưởng mình nghe lầm, “Ngươi cũng biết Khổng Thư?”
Chẳng lẽ đây là bạn của Khổng Thư?
Đánh nửa ngày thì ra là bạn của bạn?
Khổng Noãn và Diệp Vệ chợt cảm thấy cực kỳ hoang đường, trước tiên nhanh chóng ngừng đấu pháp, tránh cho một kiếm hạ xuống là thật sự không chết không dừng.
“Khổng Noãn tộc Khổng Tước, không biết đạo hữu làm thế nào quen biết Khổng Thư?” Khổng Noãn bán tín bán nghi nhìn Diệp Vệ, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ.
“Thật ra ta và Khổng Thư không hề quen biết, chỉ là hắn là bạn của bạn của ta.” Tất nhiên Diệp Vệ không thể nói ra việc Khổng Thư là quỷ tinh của Chu Trường Dung được, trước khi chưa làm rõ mối quan hệ địch hay bạn, vẫn nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng.
“Bạn của ngươi, đừng nói là Chu Trường Dung đấy nhé?” Biểu cảm Khổng Noãn lạ lùng nhìn Diệp Vệ nói.
“Đúng vậy.”
Đối với cái này.
Mối quan hệ giữa Khổng Thư và Chu Trường Dung cũng không có bao nhiêu người biết.
Mà Khổng Noãn và Diệp Vệ vừa vặn lại là hai người trong số đó.
“Thì ra chỉ là hiểu lầm.” Khổng Noãn thu hồi thần thông, trên mặt hơi mang ý cười, “Ta và Khổng Thư cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cũng coi như là thanh mai trúc mã. Chỉ là ta đang ngao du nhân gian, chưa từng trở về tộc mà thôi. Bởi vì đạo trường này khá giống với Cung Thủy Tinh của Long tộc, lại ở dưới đáy biển nên ta mới cho rằng nó là đạo trường của hậu duệ Long tộc.”
Hai tộc long phượng nhìn nhau ngứa mắt Diệp Vệ đã nghe nói từ lâu, chỉ là không ngờ sẽ bị cuốn vào trong đó.
“Nói đến nói đi, ngoại trừ ta ra thì còn có thêm mấy người bạn nữa cũng ở chỗ này. Đây là đạo trường của một vị tiền bối yêu tộc, chúng ta chỉ đang ở nhờ thôi.”
“Thì ra là vậy.” Khổng Noãn cũng không hỏi nhiều, tuy bọn họ cùng quen biết một người, nhưng dù sao cũng thuộc về hai tộc, dưới tình huống như vậy, cẩn thận một ít cũng không sai, “Vừa nãy ta thấy tu vi và kiếm ý của các hạ chẳng hề tương xứng nên mới tưởng rằng ngươi là tiên nhân hóa thân đi tới hạ giới. Hạ giới bây giờ, bởi vì các hóa thân mà đã có đạo thống tàn lụi, vô số tông môn vụn vỡ, chỉ sợ phải cần đến mấy ngàn năm mới có thể hơi khôi phục nguyên khí.”
Nhân tộc đã như vậy, thì càng khỏi phải nói đến các yêu tộc đáng thương ở hạ giới.
“Tình huống bên ngoài đã ác liệt đến vậy sao?” Diệp Vệ khá khiếp sợ.
“Mấy vị chỉ ở trong đạo trường, không đi ra ngoài xem qua sao? Nếu không phải không có chỗ để trốn thì sao ta lại chạy xuống đáy biển?” Khổng Noãn nghi hoặc nói, “Đám tiên nhân hóa thân kia nhờ vào việc rút lấy số mệnh của tông môn nhân tộc để bổ sung tu vi cho bản thân, thiệt người lợi mình, bây giờ các tu sĩ bên ngoài sống còn thảm hơn người phàm bình thường. Chỉ là ta sợ, sau khi giới Tu Chân không chống đỡ nổi thì đám tiên nhân hóa thân đó sẽ đặt mục tiêu lên trên vận nước của người phàm. Thời điểm đó, chắc hẳn số lượng tử thương sẽ càng lớn hơn.”
Sở dĩ bậc thánh hiền thượng cổ phân tầng trời Hồng Trần từ một ra ba, chính là bởi vì có tiên nhân điều khiển vận nước của người phàm, dẫn đến chiến tranh không ngừng. Nhưng hôm nay nếu gây lên chiến hỏa lần nữa thì sẽ có ai đến ngăn cản đây?
Trong ngắn ngủi mấy câu nói đã làm Diệp Vệ khó có thể tin.
Tình huống ở bên ngoài đã tồi tệ đến như vậy?
“Lẽ nào Chu Trường Dung đạo hữu không ra tay?”
“Dù hắn nắm giữ Sổ Sinh Tử, chỉ sợ cũng không kịp.” Khổng Noãn thở dài không thôi, “Không chỉ có tiên nhân nhân tộc, ta còn nhìn thấy rất nhiều đại năng yêu tộc, đại năng ma tộc trở về từ xa. Nghe nói vào cuộc hỗn chiến bách tộc thời kì thượng cổ, có rất nhiều dị tộc bởi vì chiến tranh mà bị hủy diệt hoàn toàn, e là bây giờ…”
“Khổng đạo hữu, xin mời vào, có thể chúng ta cần phải thương lượng cẩn thận lại một chút…”
Diệp Vệ đang nói chợt thấy một đạo pháp quang từ sau kéo tới, gần như lặng yên không một tiếng động.
“Khổng…”
Diệp Vệ vừa nói ra khỏi miệng đã thấy một đạo pháp quang xuyên thẳng qua ngực Khổng Noãn, thân thể yêu tộc của nàng cũng không thể ngăn lại được trong nháy mắt.
Trên mặt Khổng Noãn còn hiện lên vẻ kinh ngạc, dường như hoàn toàn không biết mình đã xảy ra chuyện.
Mãi đến tận khi ngã xuống đất, Khổng Noãn mới cúi đầu nhìn lồng ngực mình, chỉ một cành cây nho nhỏ đã phá hủy cả trái tim lẫn nguyên thần của nàng, làm nàng không hề kịp phòng bị.
Đau quá.
Khổng Noãn đau gần như không thể phát ra âm thanh nào.
“Khổng đạo hữu!”
“Khổng đạo hữu!”
Thì ra nỗi đau bị đâm xuyên ngực là như thế này sao?
Khổng Noãn không hề nghĩ đến gì khác, trước mắt dần dần hiện lên hình ảnh khi xưa Khổng Thư bị mình giết chết.
Lúc đó Khổng Thư rất đau đớn, máu của y chảy rất nhiều rất nhiều. Hiện tại, chỉ sợ tình huống của mình cũng không tốt hơn y là bao.
Vào lúc ấy, nàng quả nhiên là người không biết không sợ.
Một sinh mệnh, quý giá hơn những gì nàng tưởng tượng rất nhiều.
Đúng là, một thù trả một thù.
Nhưng nàng không cam tâm!
Nàng vẫn chưa nói lời xin lỗi với Khổng Thư, vẫn chưa trở về tộc Khổng Tước nói rõ trãi nghiệm của mình với những tỷ muội khác, sao nàng có thể chết như vậy chứ?
Không!
Ta muốn gặp lại Khổng Thư một lần.
Ta còn nợ y một câu xin lỗi…
“Diệp công tử, ngài không sao chứ?” Một thiếu nữ áo hồng từ bên ngoài bay tới, tư thế oai hùng hiên ngang, “Tại hạ là Hoa Sen, Yêu Hoàng dặn ta đến đây bảo vệ các vị. Ta phát hiện trận pháp bị hủy, nhanh chóng lại đây đánh địch…”
“Cô ấy không phải là địch nhân!” Diệp Vệ nhịn không được cao giọng gào lên, “Sao ngươi không phân tốt xấu đã động thủ? Không được, ta phải nhanh chóng tìm Ứng đạo hữu lấy đan dược.”
…
Đây là nơi nào?
Khổng Noãn mờ mịt mở mắt ra, phát hiện mình đang ở một nơi rất kì lạ.
Đây là nơi hoàn toàn khác với nơi nàng biết, sao âm khí lại nặng như vậy?
Khổng Noãn dần dần phục hồi lại tinh thần.
Hình như ta đã chết.
“Tiểu Ấm, sao ngươi lại tới đây?”
Ngay lúc Khổng Noãn đang cảm thấy mờ mịt luống cuống, đang đi trên đường đột nhiên Khổng Noãn nhìn thấy một khuôn mặt rất quen thuộc – Khổng Thư, thiếu chút nữa tưởng mình hoa mắt.
Trước mắt rõ ràng cho thấy đây là nguyên thần của yêu tộc vừa mới chết không lâu, đại khái bởi vì trước khi chết không cam lòng, vì vậy mới bị Đạo trường Phục Hy trấn áp.
Chỉ là không biết trước khi chết trong lòng nàng nghĩ đến người nào, thế mà có thể một hơi đi đến nơi sâu xa bên trong Đạo tường Phục Hy?
“Khổng Thư, thật sự là huynh.” Khổng Noãn nhìn thấy Khổng Thư, nhịn không được bật cười, “Ta…”
“Ta dẫn ngươi đi gặp chủ nhân.” Khổng Thư dắt tay Khổng Noãn, khắp mặt đầy vẻ lo lắng, “Ngươi không nên chết tại đây, chủ nhân nói qua, tuổi thọ của ngươi hẳn phải còn rất lâu mới đúng. Ngươi vẫn còn là quỷ mới, nói không chừng có thể cứu sống!”
Đột nhiên Chu Trường Dung phát hiện Sổ Sinh Tử của mình xuất hiện động tĩnh.
“Sao vậy?” Sư Vô Cữu thu thập quá mức nhìn lại, “Nhóc lừa đảo, gần đây Sổ Sinh Tử của ngươi rất sôi nổi nha.”
“Không biết.” Chu Trường Dung xoa xoa trán, “Thời gian gần đây cứ cảm thấy mơ hồ có gì đó không đúng, nhưng ta lại không cảm giác được không đúng chỗ nào, không biết có phải bởi vì bị oán khí trong Đạo trường Phục Hy ảnh hưởng hay không nữa?”
Dù sao, hiện giờ hắn đã không còn là người sống, mà với thân thể quỷ tu bây giờ, Chu Trường Dung biết rõ nó cũng có hạn. Sợ là phải cần thêm một ít thời gian nữa thì hắn mới có thể biết rõ mình bây giờ và mình khi trước rốt cuộc có gì khác nhau.
“Chủ nhân, bên ngoài xảy ra chuyện lớn rồi!”
Tác giả có lời muốn nói:
Khổng Noãn: … Ta biết mà, ta ra trận chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt.
Tác giả: Ui chời, tui là cho cô thêm mấy phần diễn đó, cô biết đấy, nhân vật nữ có thể viết ở trong truyện đâu có mấy ai (than thở).