Chương 143:

Không ngờ, lần thứ hai nhìn thấy Khổng Thư lại dưới tình huống như vậy?

Nhưng ngoài ý muốn là tâm tình Khổng Noãn cực kì bình tĩnh.

Những oán hận, không cam lòng trước khi chết lúc ấy, dường như đã dần dần biến mất ngay sau khoảng khắc nhìn thấy Khổng Thư.

Nàng hiện giờ đang ở hình thái sau khi tử vong, mà Khổng Thư cũng tương tự không phải người sống. Nhưng Khổng Thư lại có tinh thần sáng láng như thế, một chút tâm tình kia của mình lại tựa hồ rất nhỏ bé, chẳng đáng kể chút nào.

“Khổng Thư, huynh đừng vội, ta có lời muốn nói với huynh. Lí do ta chết là bởi vì…” Khổng Noãn biết phân rõ nặng nhẹ. Bây giờ có thể gặp lại Khổng Thư đã được xem là niềm vui bất ngờ, mà Chu Trường Dung là chủ nhân của Khổng Thư, tất yếu phải biết được thế giới bên ngoài đã biến thành hình dạng thế nào.

Dù Chu Trường Dung không ngăn cản được đại nạn như vậy, nhưng ít nhất có thể tránh cho rất nhiều người vô tội quẩn quanh ở Thế Gian, không thể tái thế.

Khổng Thư nghe Khổng Noãn liên tiếp kể lại mọi chuyện, biểu cảm lo âu trên mặt cũng từ từ bị vẻ nghiêm túc thay thế.

Y không ngốc.

Chỉ với mấy câu nói của Khổng Noãn đã đủ để y cảm nhận được hoàn cảnh bên ngoài ác liệt cỡ nào.

Chuyện này thật sự cần phải nhanh chóng báo cáo cho chủ nhân.

Khổng Thư mang theo Khổng Noãn, một đường chạy như bay, trên đường đi không hề bị cản trở, thuận lợi đi tới trước mặt Chu Trường Dung.

“Chủ nhân, bên ngoài xảy ra chuyện lớn rồi!”

Thời điểm nghe được câu nói đó của Khổng Thư, tảng đá lớn trong lòng Chu Trường Dung chậm rãi rơi xuống, sinh ra một loại cảm giác “Rốt cuộc đã tới”.

“Chuyện lớn gì?” Sư Vô Cữu cảm thấy khá ngạc nhiên, lúc nhìn thấy Khổng Noãn bên cạnh Khổng Thư lại càng cảm thấy đời người thật sự rất kì diệu.

Đã từng là đôi vợ chồng thanh mai trúc mã sắp cưới, sau đó thì trở thành cừu gia, hiện tại lại gặp nhau bên dưới Đạo trường Phục Hy, còn cùng nhau tới đưa tin cho Chu Trường Dung, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy thật sự ly lỳ khúc chiết quanh co.

“Vẫn để Tiểu Ấm nói đi.” Trong lúc nhất thời Khổng Thư cũng không thể nói rõ ràng.

Khổng Noãn khẽ khom người với Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu, lễ nghi chu đáo, “Tiểu nữ xin nói tóm tắt. Bên ngoài Tu Chân giới bây giờ bởi vì có các tiên ma thượng giới hóa thân đi xuống, trước mắt sơn môn vụn vỡ, đạo thống điêu tàn. Các tu sĩ tu vi cao thâm không cam lòng bị hóa thân tiên nhân thao túng vận mệnh, có người đồng quy vu tận với bọn họ, có người thất bại chết đi. Mà những tu sĩ tu vi thấp kém cũng phải trốn chạy khắp nơi, thậm chí lưu vong tị nạn ở Thế Gian. Nhưng tiếp đó, khi các hóa thân tiên ma không còn khăng khăng cố chấp với một giới Tu Chân nữa, chỉ sợ sẽ muốn điều khiển vận nước của người phàm. Đại kiếp nạn kéo tới, muốn chặn cũng không thể chặn.”

Sắc mặt hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu đều trở nên trầm trọng.

“Mà cái chết của ta là bởi vì một chuyện khác. Ta đang giúp đỡ…”

Khổng Noãn trật tự rõ ràng kể lại từng cọc sự kiện, mà một số gian nan nguy hiểm trong đó, âm mưu ấp ủ bên trong vẻ ngoài bình yên, dường như cũng đang ẩn đang hiện.

“Nhóc… nhóc lừa đảo, Dịch Chi Xuân hắn… hắn thật sự rất khả nghi.”Dù Sư Vô Cữu có bao che cho yêu tộc thế nào đi nữa thì cũng biết Dịch Chi Xuân ở trong đó mang hiềm nghi thế nào.

Hắn xuất hiện rất trùng hợp.

Mà Khổng Noãn chết lại quá lạ lùng.

Dù nàng phá trận pháp, thế nhưng nàng xuất thân từ tộc Khổng Tước, một thân yêu khí trên người ngay cả nhân tộc cũng có thể nhận ra, huống chi là người trong yêu tộc? Với bản lĩnh của nàng, yêu tộc có thể dễ dàng giết chết nàng lại có thể làm nàng gần như không thể chống đỡ được, thật sự không có bao nhiêu.

Còn có mấy người Diệp Vệ trốn ở trong đạo trường của Dịch Chi Xuân, cũng hơi kì lạ.

“Bên ngoài xảy ra chuyện lớn như vậy, không lý nào mấy người Ngọc Sương lại không liên lạc với chúng ta.” Chu Trường Dung bình tĩnh nhìn Sư Vô Cữu, “Trừ phi chúng ta bị người ngăn cách liên lạc với ngoại giới, có thế chúng ta mới không biết được gì cả. Thậm chí, còn có người che giấu thiên cơ bên dưới Đạo trường Phục Hy, bởi vậy hai ta mới không thể nhận ra nguy hiểm khi ở trong đây.”

Từng chuỗi bao quanh từng chuỗi, đó không phải là thứ có thể hoàn thành trong một khoảng thời gian ngắn.

Mà Đạo trường Phục Hy là địa bàn của Nhân Hoàng Tịch Chu, hắn cũng chưa chắc hoàn toàn vô tội.

Thế nhưng nếu bây giờ đã kết luận lại có chút quá sớm.

Bên ngoài tử thương vô số, về tình về lý, Sổ Sinh Tử cũng phải xảy ra phản ứng mới đúng.

Mà Sổ Sinh Tử chỉ phản ứng vẻn vẹn một ít.

Điều đó không hợp lý.

Nhưng bọn họ bây giờ đưa thân vào bên dưới Đạo trường Phục Hy. Đạo trường Phục Hy được thánh nhân thượng cổ xây nên, lịch sử lâu đời, là nơi hội tụ số mệnh của nhân tộc. Dù Sổ Sinh Tử là đại đạo thánh binh, muốn hủy diệt nó cũng gần như là chuyện không thể nào. Bởi vì bản thân đạo trường cũng đã được xem là đại đạo thánh binh.

“Chúng ta rời khỏi đây trước đã.” Chu Trường Dung nhanh chóng đưa ra quyết định, dù thế nào, trước tiên hắn cũng cần phải đi xác nhận lại lập trường của Nhân Hoàng Tịch Chu.

Từ một mức độ nào đó mà nói, nguy cơ Tịch Chu mang đến càng nghiêm trọng hơn nhiều. Bởi vì chỉ với thân phận “Nhân Hoàng” đã đủ để làm cho mọi hành động của hắn ảnh hưởng đến toàn bộ cửu thiên thập giới.

“Được.” Sư Vô Cữu lập tức nghe theo Chu Trường Dung đứng dậy.

“Chủ nhân, Tiểu Ấm muội ấy vốn nên tuổi thọ chưa hết, bây giờ phải làm gì mới tốt đây?” Khổng Thư nhịn không được hỏi.

Chu Trường Dung trầm mặc trong chốc lát, mở Sổ Sinh Tử ra.

“Khổng Noãn vốn không thiếu tuổi thọ, mà bây giờ đại kiếp nạn kéo tới, có rất nhiều người bị thay đổi số mệnh. Hiện giờ, nàng ở trên Sổ Sinh Tử đã là một người chết.” Trong lòng Chu Trường Dung cảm thấy khá tiếc nuối, nhìn hai mắt Khổng Thư cũng không khỏi có chút mất mác, “Nàng cũng không có tiềm chất trở thành quỷ tu.”

Khổng Thư ngơ ngác.

Không có tiềm chất trở thành quỷ tu?

Ý là, Khổng Noãn chỉ có thể chết như vậy?

“Đa tạ đã báo cho.” Khổng Noãn cũng không quá để ý, “Khổng Thư, một mạng đổi một mạng, kết cục của ta bây giờ cũng là do gieo gió gặt bão. Nhưng mà có thể gặp lại huynh vào lúc cuối cùng, nói cho mọi ngươi biết tin tức bên ngoài, đã là công đức vô lượng, ta không có cầu mong gì hơn.”

Ngược lại oán khí trên người nàng đã tiêu tán đi rất nhiều.

“Lúc trước ta ở trên đường thấy huynh thu thập được một chút công đức, chắc chắn huynh đã siêu độ cho không ít người. Chi bằng  giúp ta lần cuối cùng, đưa ta đi luân hồi đi. Nếu có thể, ta hi vọng kiếp sau vẫn đầu thai đến tộc Khổng Tước, món nợ ta thiếu kiếp này, kiếp sau sẽ trả lại.” Thái độ Khổng Noãn cực kỳ kiên định, hiển nhiên trên đường tới đây nàng cũng đã nghĩ xong nơi mình muốn về.

Thật ra nàng cũng không có mặt mũi nào để trở về tộc.

Thế nhưng nếu có thể về lại lần nữa, cũng không quá tệ. Ít nhất nàng sẽ dùng một tư thái hoàn toàn mới, một dáng vẻ hoàn toàn khác biệt, gặp lại Khổng Thư với một bản thân mới, gặp lại các chị em trong tộc. Cho đến lúc đó, nàng tuyệt đối sẽ không như bây giờ ngu xuẩn, dại dột, ngay cả lòng người tốt xấu cũng không biết phân biệt.

“Ta sẽ để ngươi đầu thai đến tộc Khổng Tước.” Chu Trường Dung xem như đồng ý với Khổng Noãn.

Hắn không thể nghịch chuyển âm dương, cải tử hồi sinh, nhưng chỉ thoáng thay đổi nơi Khổng Noãn đầu thai cũng không quá khó.

Khổng Thư thoáng trầm mặc.

Khổng Noãn không tiếp tục nói nhiều nữa, kiên nhẫn đợi Khổng Thư trả lời.

Nàng biết, thật ra Khổng Thư hiểu rất rõ.

Nhưng bởi vì Khổng Thư quá mức trọng tình trọng nghĩa, bởi vậy mới do dự không quyết định. Nếu đổi lại là nàng, thấy kẻ thù rơi vào kết cục như vậy, sợ là ngay cả nằm mơ cũng phải bật cười.

Rốt cuộc vẫn là hữu duyên vô phận.

Nàng làm sai rất nhiều chuyện, sau đó cũng làm đúng được một số chuyện. Mà ngăn cách mãi mãi vẫn tồn tại, mọi việc trên đời không thể dùng từ bù trừ đơn giản để giải quyết. Dù nàng được sống lại thì cũng không thể nào bù đắp cho quá khứ.

Chẳng bằng bắt đầu lại từ đầu.

“Được.” Quả nhiên Khổng Thư vẫn quyết định.

Hắn lựa chọn siêu độ cho Khổng Noãn.

“Cảm ơn.” Khổng Noãn nở nụ cười, đây mới là Khổng Thư nàng biết.

Thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng chỉ có thể hóa thành một câu “Bảo trọng.”

Nếu thật sự có duyên, kiếp sau sẽ gặp lại thôi.

Hai người Ngọc Sương và Tịch Chu sau khi trãi qua lúng túng, vẫn thương lượng với nhau làm thế nào để thông báo cho Chu Trường Dung, để hắn cố hết sức trì hoãn tốc độ đại kiếp nạn chuyển biến xấu.

Đáng tiếc, mặc kệ Ngọc Sương đưa ra ý tưởng gì, tất cả đều không thể dùng.

“Cái gì cũng không được, ngươi có thật sự muốn Chu Trường Dung nhanh ra ngoài không?” Ngọc Sương không khỏi hơi hoài nghi.

“Không phải vậy.” Tịch Chu dở khóc dở cười, “Chỉ là bản thân Đạo trường Phục Hy đã rất mạnh mẽ. Mặc dù ta là Nhân Hoàng, nhưng thật sự cũng không thể điều khiển nó. Các kiến nghị ngươi vừa mới nhắc đến kia, đặt ở trong đạo trường của những người khác thì có thể thực hiện được, thế nhưng đặt ở trong Đạo trường Phục Hy lại không có bất kỳ tác dụng nào.”

Ngọc Sương đành phải tiếp nhận lời giải thích của hắn.

“Ta không thể tiêu hao quá nhiều thời gian ở chỗ ngươi.” Ngọc Sương khẽ thở dài một hơi, “Tình huống trong yêu tộc cũng không tốt hơn nhân tộc các ngươi là bao. Nếu ta rời đi quá lâu, mọi việc chỉ càng ngày càng hỗn loạn. Đặc biệt là khi người trong yêu tộc hóa thân xuống hạ giới, gần đây tu vi đều có một ít đột phá. Những người vốn ban đầu đang âm thầm quan sát trận pháp cũng đã bắt đầu dao động. Cứ tiếp tục như thế mãi, trước mắt các tộc nhân trung thành với ta, chỉ sợ sẽ phải đứng về phía đối lập.”

Ngọc Sương đã nói với tộc nhân loại biện pháp đó rất nguy hiểm, mà trước mắt lại không có một án lệ phản phệ thiết thực nào để cảnh báo mọi người. Ngược lại là các hóa thân hạ phàm, đều tự mình phô bày thay đổi trước sau. Nếu không nhờ Ngọc Sương làm Yêu Hoàng có đủ quyền uy để kinh sợ các tộc, chỉ sợ bây giờ đã bị liên hợp phản kháng.

“Kiếp nạn từ trước đến giờ không có cách nào hóa giải.” Sau khi Tịch Chu trầm mặc một lát, hạ quyết tâm nói, “Có lẽ, ngươi có thể lựa chọn một số tộc nhân yêu tộc trung tâm với ngươi trước đi bảo vệ ấu tể trong tộc. Nhân tộc chúng ta có một câu nói ‘Lời hay khó khuyên ma quỷ, từ bi khó độ kẻ từ chối’, hiện giờ mọi chuyện đã như vậy, muốn bảo vệ tất cả mọi người chẳng khác nào từ bỏ tất cả mọi người. Làm người đứng đầu một tộc, lúc nên vứt bỏ thì cần phải vứt bỏ một, hai.”

Tịch Chu nói vậy có thể xem như xuất phát từ nội tâm.

Tất nhiên hắn nói không sai.

“Yêu tộc ta có nhiều tộc nhân hạ giới như thế, sao có thể từ bỏ?” Ngọc Sương lắc đầu một cái, nhưng không phủ định đề nghị của Tịch Chu, “Nếu sự việc kéo dài đến lúc không thể cứu vãn được nữa thì cũng chỉ có thể dựa theo lời ngươi nói mà làm.”

“Đó cũng là vì cân nhắc đại cục…”

“Hay cho câu cân nhắc đại cục. Chứ việc Nhân Hoàng muốn từ bỏ tu sĩ hạ giới và người phàm, lẽ nào cũng là vì đại cục sao?” Sư Vô Cữu kéo Chu Trường Dung ra khỏi bên dưới Đạo trường Phục Hy, giọng điệu trào phúng.

Muốn ra khỏi Đạo trường Phục Hy cũng không dễ, mà dù sao Sư Vô Cữu cũng là Chuẩn Thánh, mặc dù có hơi phiền phức, nhưng muốn mang theo Chu Trường Dung xông vào cũng không khó. Chỉ tiếc ở bên trong Đạo trường Phục Hy chưa thu thập được bao nhiêu công đức thì bên ngoài cũng đã loạn thành một cục, có thể nói mất cả hai đầu.

Vừa nghĩ tới mình và nhóc lừa đảo có thể bị Nhân Hoàng thoạt nhìn như rất thành thật kia lừa gạt, Sư Vô Cữu lại giận không chỗ phát tiết.

Chu Trường Dung lừa hắn gạt hắn, hắn nhịn được, dù sao thì quan hệ giữa hắn và Chu Trường Dung không tầm thường, sau này mình còn có rất nhiều cơ hội lấy lại danh dự. Còn Nhân Hoàng Tịch Chu và hắn không quen không biết, còn lừa hắn, Sư Vô Cữu lại không thể nào nhịn nổi.

Nếu không phải Chu Trường Dung kìm hắn lại thì hắn đã hủy luôn cả Đạo trường Phục Hy rồi!

“Thiếu chủ, Chu đạo hữu, hai người ra rồi.” Ngọc Sương thấy Sư Vô Cữu hai mắt sáng lên, “Thật sự tốt quá.”

“Cũng là nhờ phúc Nhân Hoàng bệ hạ.” Sư Vô Cữu hừ lạnh một tiếng, “Nếu không nhờ bệ hạ trực tiếp ngăn cách bọn ta liên lạc với ngoại giới, sợ là bọn ta đã ra từ lâu.”

“Vì sao lại nói vậy?” Tịch Chu khẽ cau mày, nhìn Sư Vô Cữu không rõ trả lời, “Sư công tử, ta nghĩ trong đó có điều hiểu lầm.”

“Đạo trường Phục Hy là địa bàn của ngươi, chẳng lẽ ngươi định nói, chúng ta ở bên trong đang tốt đột nhiên lại không thể liên lạc thông tin với bên ngoài là vấn đề của chúng ta đấy nhé.”

“Việc đó ta khó thoát khỏi hiềm nghi, kính xin hai vị cho ta chút thời gian, chắc chắn ta sẽ cho hai vị một lời giải thích thỏa đáng.” Ngược lại Tịch Chu rất thẳng thắn thừa nhận sai lầm, “Ta cũng đã truyền tin cho hai đạo hữu rất nhiều lần, chỉ là vẫn không thể nào liên lạc với hai vị. Nếu hai vị vẫn không thể ra ngoài, ta cũng định tự mình xuống dưới tìm hai vị.”

“Đúng là Nhân Hoàng rất cố gắng.” Ngọc Sương khó có thể nói quá nhiều, nhưng vẫn muốn làm chứng cho Tịch Chu.

“Ngu ngốc, chắc chắn ngươi đã bị hắn lừa, nhân tộc giỏi nhất là lừa người.” Sư Vô Cữu không nhịn được dạy bảo Ngọc Sương.

“Khụ.” Chu Trường Dung không thể không cắt ngang lời Sư Vô Cữu nói, đi tới trước mặt Tịch Chu, nghiêm túc quan sát hắn một phen.

“Cớ sao Chu đạo hữu nhìn ta như vậy?” Tịch Chu mờ mịt đối diện với Chu Trường Dung.

“Chỉ là ta cảm thấy, con mắt của Nhân Hoàng ngài khá quen mắt thôi.” Chu Trường Dung muốn xác nhận lại, xem rốt cục là do ảo giác của hắn hay là sự thật.

Bây giờ hắn đã xác định được, là sự thật.

“Con mắt?” Tịch Chu không khỏi sờ sờ mắt của mình, “Mắt của ta có vấn đề gì sao?”

“Ở bên trong hư không cảnh giới, hình như ta nhớ là mắt của Nhân Hoàng bị thương trong lúc đấu pháp, hơn nữa bị thương rất nặng.” Chu Trường Dung đột ngột thay đổi đề tài hỏi.

Ngọc Sương cũng không khỏi nhìn về phía Tịch Chu.

Hắn cũng nhớ lúc đó hai mắt Tịch Chu bị thương không nhẹ, nhưng mà bây giờ xem ra hai mắt Tịch Chu dường như không bị gì cả.

“Đúng vậy.” Tịch Chu thừa nhận, “Lúc đó hai mắt của ta gần như sắp mù, bởi là vết thương do đấu pháp, mà thực lực của hai vị tiền bối Diệu Pháp đạo cô và Trì Trai phương trượng rất cao thâm, tu vi của ta không đủ để hoàn toàn tiêu diệt đạo ý của họ, bởi vậy hai mắt qua rất lâu vẫn chưa tốt được.”

“Vậy sau đó làm thế nào mới đỡ hơn?” Chu Trường Dung tiếp tục hỏi.

“Ta tìm kiếm rất nhiều y tiên nổi danh bên trong cửu thiên thập giới, bọn họ đều không có biện pháp gì tốt. Ngược lại, bọn họ đều nói, tình huống của ta như vậy chỉ có thể dùng mắt đổi mắt.” Tịch Chu cười khổ nói, “Chỉ là dùng mắt của người khác trên người mình, bản thân ta lại không tiếp nhận được. Sau đó ta lại nghe nói trong yêu tộc có một vị tiền bối rất giỏi y thuật. Nghe nói một tay công pháp của hắn có thể giúp mọc lại tứ chi, mọc lại hai mắt hẳn cũng không phải việc khó gì.”

“Là ai?” Chu Trường Dung hỏi tới.

“Chuyện này… Tại hạ đã đồng ý, cũng không thể nhắc đến.” Tịch Chu do dự trong chốc lát, vẫn lắc đầu từ chối.

“Là không thể nói hay hoàn toàn không nói ra được?” Sư Vô Cữu ở bên cạnh nói chen vào, “Ta thấy hay là trước cứ trói hắn lại, chúng ta từ từ tra hỏi.”

Dù đang ở Đạo trường Phục Hy, hắn cũng không sợ.

“Tịch Chu!” Ngọc Sương biết rõ bản lĩnh của Sư Vô Cữu, sao có thể trơ mắt nhìn bọn họ đánh nhau, “Thiếu chủ, ngài chờ, ta và Nhân Hoàng nói vài câu.”

Ngọc Sương đi tới bên cạnh Tịch Chu, nghiêm mặt nói, “Tuân thủ tín nghĩa quả thật là lập trường của nhân tộc các ngươi không sai. Thế nhưng Thiếu chủ và Chu đạo hữu không phải người kích động, lẫn lộn đúng sai. Bây giờ bọn họ hỏi ngươi như vậy, chắc hẳn là mắt của ngươi xảy ra vấn đề. Nhân tộc các ngươi cũng thường nói, chớ vì việc nhỏ mất lớn, vừa nãy ngươi còn khuyên ta phải cân nhắc vì đại cục, sao đến phiên mình lại không chịu nghĩ ra?”

Tịch Chu trầm tư hồi lâu, mới chậm rãi nói, “Tiền bối ta mời tới trị liệu là Yêu Hoàng tiền nhiệm của yêu tộc – Dịch Chi Xuân.”

“Dịch Yêu Hoàng đúng là có bản lĩnh đó.” Ngọc Sương thấy Tịch Chu chịu nói, vội vã ở bên cạnh phụ họa.

“Ta cũng đã từng tìm hiểu qua, biết Dịch Yêu Hoàng đã từng xuất hiện ở tầng trời Thị Phi, sau đó giúp một tu sĩ mọc lại hai mắt, ta mới quyết định.” Tịch Chu rất bất đắc dĩ, “Ta là Nhân Hoàng, Dịch Chi Xuân là Yêu Hoàng tiền nhiệm, mời hắn trị liệu cho ta, nói ra sợ là sẽ làm cho rất nhiều người suy nghĩ nhiều. Bởi vậy, ta mới luôn che giấu. Nếu ta không tin tưởng cách làm người của Chu đạo hữu, hiện giờ ta cũng sẽ không nói ra, bằng không sẽ gây ra phiền phức cho Dịch Chi Xuân đạo hữu.”

“Ta mời Dịch Yêu Hoàng tới đây, hắn ra tay trị liệu cho ta. Chỉ dùng hai ngày, hai mắt của ta đã trở nên tốt hơn.” Tịch Chu suy nghĩ một chút, tiếp tục trả lời, “Hai mắt mọc ra càng tốt hơn hai mắt trước đây rất nhiều, nhìn thế giới cũng càng rõ ràng hơn. Ta nghĩ, chắc đó là bản lĩnh đặc biệt của Dịch Yêu Hoàng, tuy ta rất hâm mộ nhưng cũng không tiện hỏi nhiều.”

Tịch Chu nói xong, thấy sắc mặt hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu có vẻ trầm tư, vội nói ngay, “Lúc đó cũng có rất nhiều đệ tử ở bên cạnh chăm sóc ta, có thể làm chứng.”

Dịch Chi Xuân?

Sư Vô Cữu nhìn Chu Trường Dung, biểu cảm hết sức phức tạp.

Một lần là trùng hợp, hai lần ba lần lại tuyệt đối không phải trùng hợp.

Từ lúc bắt đầu ở giới Tu Chân, Dịch Chi Xuân cũng đã từng bước tham gia vào cuộc sống của bọn họ, mà trong quá khứ của Thần Tàng và Sư Vô Cữu, Dịch Chi Xuân cũng biết rất rõ ràng. Ở bên trong hư không cảnh giới, hắn cũng ra tay giúp đỡ mấy lần.

Mà bây giờ, người nói với bọn họ có thể lấy được công đức ở bên trong Đạo trường Phục Hy cũng là Dịch Chi Xuân.

Đạo trường Phục Hy xuất hiện vấn đề, hai mắt Tịch Chu quen thuộc, trong đó đều cùng có quan hệ với Dịch Chi Xuân. Nếu lúc Dịch Chi Xuân đến trị liệu cho Tịch Chu, lén lút động tay động chân trong Đạo trường Phục Hy, như vậy tất cả đã có thể thông suốt.

Nếu tiến triển theo kế hoạch, không có Khổng Noãn ma xui quỷ khiến chết đi báo tin cho, có lẽ hắn và Chu Trường Dung vẫn sẽ ở bên trong Đạo trường Phục Hy mấy năm. Nếu không có Ngọc Sương ở bên cạnh hòa giải, đợi đến khi bọn hắn rời khỏi Đạo trường Phục Hy, sẽ đặt ánh mắt hoài nghi lên trên người Tịch Chu, nhờ đó đạt được hiệu quả gắp lửa bỏ tay người.

Ánh mắt Sư Vô Cữu nhìn về phía Tịch Chu dần trở nên hòa hoãn.

Nếu thật sự là do Dịch Chi Xuân ở sau lưng thao túng, Tịch Chu bị gạt cũng là chuyện đương nhiên.

Không thấy hắn và nhóc lừa đảo cũng bị Dịch Chi Xuân lừa sao?

“Thì ra là vậy.” Chu Trường Dung giống như bỗng nhiên tỉnh ngộ.

“Sao vậy, rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì?” Tịch Chu hỏi.

“Chúng ta nghi ngờ con mắt của ngươi chính là mắt Khuy Chân trước kia Diệp Tiêu bị móc đi.” Sư Vô Cữu ở bên cạnh nói.

“Cái…cái gì?” Tịch Chu kinh hãi đến biến sắc, “Sao lại vậy? Hai vị đừng đùa giỡn với ta, ta cũng không phát hiện ra hai mắt này có chỗ nào đặc biệt, tuy tầm nhìn của nó rõ ràng hơn bình thương nhưng cũng không hề có năng lực như mắt Khuy Chân, nếu không sao ta lại không phát hiện ra được?”

“Từ khi cặp mắt này bị móc ra khỏi chủ nhân của nó, đã qua rất lâu, có lẽ sẽ mất đi hiệu lực, hoặc có lẽ đã bị phong ấn năng lực cũng không phải không thể.” Sư Vô Cữu giải thích.

“Ta và Dịch Chi Xuân không thù không oán, vì sao hắn lại hại ta? NẾU hai mắt là do hắn cướp từ người khác, chắc chắn ta sẽ không dùng!”

Tịch Chu vô cùng chán nản.

“Có lẽ Dịch Yêu Hoàng có được cặp mắt này từ chỗ người khác.” Cảm nhận của Ngọc Sương về Dịch Chi Xuân không hề tệ, “Chắc là trong đó có hiểu lầm gì đó. Hai mắt giống nhau cũng là chuyện bình thường, hơn nữa cặp mắt này thật sự không có năng lực như mắt Khuy Chân.”

Ngọc Sương không biết mối quan hệ giữa mấy người Chu Trường Dung và Dịch Chi Xuân, không muốn hoài nghi Dịch Chi Xuân cũng là chuyện bình thường.

Nếu không phải sự việc quá mức trùng hợp, Sư Vô Cữu cũng không muốn tin những việc đó thế nhưng lại liên quan đến Dịch Chi Xuân? Ở trong mắt hắn, Dịch Chi Xuân là người đứng ngoài cuộc, hắn luôn xuất quỷ nhập thần bên trong cửu thiên thập giới, cuộc sống vui sướng lại tự do, tội tình gì lại tìm cho mình nhiều chuyện như vậy chứ?

“Nếu hai mắt này thật sự là của người khác, chắc chắn ta sẽ không luyến tiếc.” Tịch Chu nghiêm trang dứt khoát nói, “Chỉ là hiện giờ tình thế nguy cấp, đợi kiếp nạn qua đi, ta sẽ tự mình đi tìm Dịch Chi Xuân nói rõ, hỏi rõ rốt cuộc cặp mắt này từ đâu mà ra?”

“Ta thấy, không cần đâu, chi bằng để ta móc nó xuống trước, mang về đưa cho Diệp Tiêu nhìn cũng được.” Đột nhiên Sư Vô Cữu đổi sắc mặt, thân hình tựa như tia chớp, một bàn tay trực tiếp tấn công về phía Tịch Chu.

Tốc độ của Sư Vô Cữu quá nhanh, mà thời cơ hắn hành động lại quá khéo.

Cộng thêm thực lực của hắn mạnh hơn Tịch Chu rất nhiều, bây giờ tấn công đột ngột như thế, sao Tịch Chu có thể là đối thủ của Sư Vô Cữu?

Ngọc Sương càng gần như không kịp phản ứng.

Mắt thấy ngón tay Sư Vô Cữu đã gần chạm tới nhãn cầu của Tịch Chu.

Đồng thời, trên người Sư Vô Cữu bùng nổ khí thế cực kỳ mạnh mẽ, Ngọc Sương cứ vậy đứng nhìn, không thể động đậy dưới sức mạnh mênh mông bàng bạc của Sư Vô Cữu.

Đây là sức mạnh của Chuẩn Thánh!

Dù Nhân Hoàng thân đang ở trong Đạo trường Phục Hy cũng chưa chắc có thể tránh khỏi Chuẩn Thánh.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.

Cơ thể Tịch Chu bị một nguồn sức mạnh kéo về, ngửa ra đằng sau, miễn cưỡng tránh thoát tấn công của Sư Vô Cữu.

Sức mạnh Chuẩn Thánh tương tự bạo phát.

Bên cạnh Tịch Chu đột nhiên xuất hiện một người khác.

Sư Vô Cữu tấn công không trúng, nhìn thấy người xuất hiện bên cạnh Tịch Chu, sắc mặt càng thêm khó coi.

Ngọc Sương gần như sắp mềm nhuyễn ngã xuống đất, hai Chuẩn Thánh đối kháng, dù hắn chỉ đứng nhìn ở bên cạnh cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Mà Chu Trường Dung đã lấy Sổ Sinh Tử ra, tự bảo vệ mình chặt chẽ kĩ càng.

Vừa nãy, Sư Vô Cữu nghe Chu Trường Dung dùng thần thức truyền âm, bảo hắn tấn công Tịch Chu, hắn còn đang suy nghĩ có lẽ Chu Trường Dung cả nghĩ quá rồi.

Nhưng trên thực tế, là do hắn nghĩ quá cạn.

Tịch Chu chỉ nói chuyện như vậy, thế nhưng hắn lại tin?

Nếu Tịch Chu thật sự là người đáng thương vô tội thì sao có thể đứng ở vị trí Nhân Hoàng nhiều năm đến thế!

“Ta đã nói rồi, Chu Trường Dung không thể tin tưởng ngươi. Tuy hắn không phải là Thần Tàng, nhưng cũng là người có mệnh trời, là chủ nhân của Sổ Sinh Tử, sao có thể bị ngươi lừa gạt?” Người đến khẽ cười một tiếng, “Có điều, chuyện đã đến nước này rồi cũng không cần phải giấu giếm nữa. Đại kiếp nạn tới, ngươi ta chỉ thuận theo mệnh trời mà thôi.”

“Câm miệng.” Sắc mặt Tịch Chu hiện lên vẻ thống khổ, “Ta chỉ cân nhắc cho nhân tộc.”

Sư Vô Cữu tức giận nhìn người đến.

Người trước mắt mặc một thân áo xanh, cười rộ lên như gió xuân hiu hiu, ấm áp động lòng người.

Không phải Dịch Chi Xuân thì là ai?

Tác giả có lời muốn nói: 

Ngọc Sương: Tui ai, tui ở đâu, tui đang làm gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play