Chương 141:

Mắt trái Diệp Vệ vừa mới cầm máu.

“Ta muốn gặp sư phụ ta.” Diệp Vệ nói với thị nữ phát hiện như thế, “Nếu không hậu quả sau đó các ngươi tự biết. Các ngươi tốn biết bao công sức nhốt chúng ta tại đây, hẳn cũng không muốn nhìn thấy thi thể của ta.”

Thị nữ hết cách, chỉ có thể cẩn thận băng bó cho Diệp Vệ trước rồi lại đặt đan dược đặt ở bên cạnh Diệp Vệ, sau đó ra ngoài bẩm báo. Nếu Diệp Vệ thật sự chết ở tại đó, nàng cũng khó qua ải.

Muốn đánh động các đồng nam thị nữ hầu hạ không hề khó, khó là phải làm như thế nào để chạy khỏi nơi này. Rốt cuộc đây là chỗ nào, trước mắt hắn hoàn toàn không biết gì cả. Nếu chỉ cần đánh đổi trả giá một con mắt mà có thể nhìn thấy sư phụ hay liên hệ được với Dịch Chi Xuân, đó đã rất đáng giá.

Tuy xưa nay Diệp Vệ ở trước mặt Tử Sơn Quân luôn biểu hiện ôn hòa bình tĩnh, nhưng hắn có thể từ tiên nhập ma, còn có thể đạt được quyền lợi bên trong tầng trời Thị Phi, dùng đèn Thanh Tà làm mồi, làm cho tất cả thần phật thay hắn tìm kiếm chuyển kiếp của Vệ Liên Hoàn thì sao có thể thật sự là một người cẩn thận khiêm tốn được chứ? Tận trong xương hắn, bản thân đã tự mang theo mười phần điên cuồng.

Thị nữ không thể không đi xin chỉ thị của Sùng Minh, báo cáo rõ ràng mọi chuyện xảy ra ở chỗ Diệp Vệ.

“Cái gì, hai mắt Diệp Vệ bị thương?” Tử Sơn Quân nghe lời thị nữ nói, không khỏi lo lắng, “Để ta đi xem.”

“Hắn đúng là bỏ được.” Sùng Minh nhìn Tử Sơn Quân, không khỏi cười lạnh hai tiếng, “Không hổ là Diệp thành chủ. Đối với người khác tàn nhẫn, đối với mình càng tàn nhẫn hơn. Nhưng mà thật đáng tiếc, ta không trúng chiêu của hắn. Ngươi trở về nói cho Diệp Vệ, nếu hắn có bản lĩnh tự giết bản thân thì cứ động thủ thử xem.”

“Sùng Minh!” Tử Sơn Quân vừa giận vừa sợ.

“Sư phụ, đồ đệ của ngài chỉ có thể là một mình ta.” Sùng Minh quay đầu nhìn về phía Tử Sơn Quân, nói, “Nếu không phải bởi vì chủ nhân dặn dò ta không thể ra tay với các ngươi thì tên Diệp Vệ kia đã chết trong tay ta từ lâu rồi. Sư phụ ngài tốt nhất đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của ta, nếu ép ta, chuyện gì ta cũng làm được.”

Tử Sơn Quân chỉ có thể trầm mặc.

Hắn sợ một khi mình kích động, Diệp Vệ sẽ thật sự phải chết.

Thị nữ chỉ có thể lui ra.

Diệp Vệ đợi một hồi lâu cũng không đợi được câu trả lời bản thân muốn. Có điều hắn cũng không quá thất vọng, bởi vì hắn không hi vọng có thể thành công trong một lần.

Một con mắt không đủ?

Diệp Vệ đưa tay sờ sờ mắt phải của mình, lần thứ hai nâng tay lên.

Khoảng khắc ngón tay gần như đã đụng đến con mắt, bỗng trong phòng nhẹ nhàng vang lên một tiếng thở dài, mà ngón tay Diệp Vệ cũng đột nhiên bị một nguồn sức mạnh kéo ra, không thể tiếp tục tiến thêm nửa phần.

“Diệp tiểu hữu cần gì phải tự làm hại mình như vậy? Lúc trước ta chữa khỏi cho con mắt của ngươi cũng không dễ dàng, nếu con mắt này lại bị hủy, chỉ sợ dù có là ta cũng không có cách nào giúp người trở lại bình thường lần nữa.”

Diệp Vệ đột nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện trong phòng xuất hiện một người áo xanh đang ngồi.

Sắc mặt người áo xanh bình thản, dung mạo như tranh vẽ, lẳng lặng ngồi trên ghế.

Là Dịch Chi Xuân.

“Dịch tiền bối.” Trên mặt Diệp Vệ chợt lóe lên một tia mừng rỡ, không ngờ thật sự có thể liên lạc được với Dịch Chi Xuân? Như vậy bây giờ, sư phụ và hắn đã có thể rời khỏi đây.

“Xin lỗi, chỉ là ta thật sự không nghĩ ra biện pháp khác để liên hệ ngài.” Diệp Vệ hơi ngượng ngùng nói, dù sao biện pháp mình dùng đúng là không quang minh chút nào. Nói trắng ra là đang đánh cược xem Dịch Chi Xuân có bận tâm đến đây điều tra hay không mà thôi.

“Không cần nhiều lời, ta vừa mới nhìn một vòng cũng đã biết được đại khái xảy ra chuyện gì rồi.” Dịch Chi Xuân bình tĩnh tự nhiên đến trước mặt Diệp Vệ, nhìn kỹ ổ khóa trên người hắn, chân mày hơi nhíu lại, “Nếu ta không nhìn lầm, ổ khóa trên người ngươi, chắc hẳn là Liên Tâm Khóa.”

“Không có cách nào mở ra sao?” Diệp Vệ khó hiểu, với bản lĩnh của Dịch Chi Xuân, thế nhưng cũng không có cách mở ổ khóa ra?

“Đa số Liên Tâm Khóa đều có khóa mẹ. Chỉ khi nào mở khóa mẹ thì mới có thể mở khóa con trên người ngươi. Nếu ép buộc mở khóa, chỉ sợ ổ khóa sẽ phá hư đan điền của ngươi.” Dịch Chi Xuân nghiêm mặt nói, “Thật ra ta có thể mở khóa cho ngươi, chỉ là dường như khóa con của ngươi còn liên kết với ba người nữa, bọn họ cũng bị nhốt ở gần đây, lúc trước ta điều tra phát hiện trên người bọn họ cũng có, ba người kia là bạn của ngươi?”

“Đúng vậy!” Đột nhiên Diệp Vệ nhớ tới, hình như Dịch Chi Xuân không quen biết mấy người kia, vội vàng nói, “Bọn họ một người là sư phụ của ta, hai người khác là bằng hữu của ta, cũng đều là bằng hữu của Chu Trường Dung.”

“Vậy… Sợ là không thể dễ dàng mở khóa ra.” Dường như Dịch Chi Xuân bị làm khó dễ, “Nếu chỉ có một mình Diệp tiểu hữu ngươi, ta phá ổ khóa cũng không sao. Nhưng mà nếu vậy thì đan điền của bốn người bọn ngươi sẽ lập tức bị phá hủy, sợ rằng tương lai Chu đạo hữu sẽ đập phá đạo trường của ta mất.”

Diệp Vệ nghe đến đó, cũng biết mình làm khó dễ người khác.

Nếu chỉ là một mình hắn, đương nhiên có thể thử phá ổ khóa ra. Nhưng ổ khóa lại liên kết với những người khác, ngược lại không dễ dàng ra tay.

“Bọn họ đúng là đê tiện, chắc chắn đã tính tới chúng ta không dám tùy tiện mở khóa từ lâu.” Diệp Vệ nhịn không được thầm mắng một tiếng.

“Tất cả những người đó đều là kẻ địch của các ngươi?” Dịch Chi Xuân giống như khá khó hiểu, “Nhìn tu vi bọn họ không yếu, nhưng bọn họ lại không thương tổn đến các ngươi, chỉ đem nhốt bọn ngươi lại đây, vì sao?”

“Nếu ta đoán không sai, chắc hẳn bọn họ muốn lợi dụng bọn ta uy hiếp Chu Trường Dung Chu đạo hữu.” Diệp Vệ hơi bất đắc dĩ, “Bây giờ Chu đạo hữu là chủ nhân của Sổ Sinh Tử, người chú ý đến hắn nhiều lắm. Nhưng mà nói đến, nếu không nhờ lúc trước Chu đạo hữu giúp chúng ta thì cũng sẽ không bị bọn họ nhìn chằm chằm. Nói cho cùng, đều do ta không đúng.”

“Trước đây không lâu ta đã từng gặp qua Chu Trường Dung.” Dịch Chi Xuân tựa hồ có hơi kinh ngạc, “Nếu nhớ không lầm, hắn hiện giờ hẳn đang ở bên chỗ Đạo trường Phục Hy thu thập công đức, dự định mở ra tầng trời Hoàng Tuyền.”

“Chẳng phải Đạo trường Phục Hy của Nhân Hoàng sao?”

“Bọn họ và Nhân Hoàng có chút giao tình.” Dịch Chi Xuân không nói thêm nữa, “Được rồi, nếu lúc trước cứu ngươi một lần thì giờ cũng không gây trở ngại ta lại cứu thêm một lần. Mấy người Chu Trường Dung bây giờ rất an toàn, các ngươi yên tâm đi. Trước hết các ngươi đến chỗ của ta tránh một lát, đợi Chu Trường Dung ra khỏi Đạo trường Phục Hy, ta sẽ dẫn các ngươi đến gặp hắn.”

“Đa tạ Dịch tiền bối.”

“Không có gì.” Dịch Chi Xuân cười nhạt, “Nhưng mà còn có một chuyện.”

“Tiền bối mời nói.”

“Ta không quen biết ba người kia mà bọn họ cũng không quen biết ta. Ta không muốn làm kinh động người nơi này, chỉ muốn mang các ngươi ra ngoài thần không biết quỷ không hay. Nếu ngươi có tín vật gì hay hoặc là để ta truyền đạt câu nói gì đó để bọn họ tin tưởng ta thì ta mới có thể thuận tiện một hơi mang bọn ngươi đi.”

“Đúng đúng.” Diệp Vệ cũng phản ứng lại, lấy ra một con dấu nho nhỏ, đưa tới trước mặt Dịch Chi Xuân, “Đây là ấn sơn thần, chắc chắn sư phụ ta sẽ nhận ra. Chỉ cần Dịch tiền bối ngài tỏ rõ thân phận ở trước mặt Trần Hóa Vũ và Ứng Ngọc Xuân là được, lúc trước Chu đạo hữu cũng đã từng nói với chúng ta về ngài.”

“Vậy thì tốt rồi.” Thân ảnh Dịch Chi Xuân lập tức biến mất tại chỗ, “Chờ một chút.”

Diệp Vệ rất tin phục bản lĩnh của Dịch Chi Xuân.

Tuy Sùng Minh và Mạc Hàn mạnh nhưng chắc chắn không mạnh bằng Dịch Chi Xuân. Chỉ tiếc Dịch Chi Xuân không thích tranh đấu, nếu không ngược lại có thể trực tiếp đánh giết Sùng Minh và Mạc Hàn, miễn trừ hậu hoạn.

Ngay đêm đó, Dịch Chi Xuân thuận lợi mang bốn người rời đi.

“Ở đây xem như là chỗ đặt chân của ta.” Dịch Chi Xuân đưa bốn người xuống đạo trường dưới đáy biển của mình, mỉm cười nói, “Vì lý do an toàn, ta đã bố trí trận pháp ở bên ngoài, nhờ vào đó ẩn giấu hơi thở của các ngươi tiện bề che dấu phương pháp tra xét khác của bọn họ. Nếu trong lúc rảnh rỗi, các ngươi có thể tự do hoạt động trong đạo trường của ta, để ta suy nghĩ biện pháp, xem có thể mở ổ khóa trên người các ngươi hay không. Còn bên chỗ Chu đạo hữu ta sẽ đến Đạo trường Phục Hy một chuyến, nói rõ với hắn tình huống trước mắt của các ngươi để tránh hắn khỏi lo lắng.”

Có thể nói Dịch Chi Xuân đã cân nhắc đến mọi phương diện.

Trần Hóa Vũ khá kích động, “Đa tạ Yêu Hoàng tiền bối, ta vẫn chưa kịp phản ứng lại. Trước đây Diệp Vệ từng nhắc tới hắn được ngài giúp đỡ với chúng ta, không ngờ bây giờ lại được nhìn thấy người thật.”

Người thật còn hoàn hảo hơn so với tưởng tượng nữa.

Chẳng trách người người đều nói yêu tộc nhiều mỹ nhân!

“Đa tạ Yêu Hoàng tiền bối.” Tử Sơn Quân và Ứng Ngọc Xuân cũng dồn dập hành lễ với Dịch Chi Xuân.

“Không cần đa lễ.” Dịch Chi Xuân hơi dở khóc dở cười, “Đừng gọi ta tiền bối này tiền bối nọ, gọi vậy nghe như ta già lắm rồi ấy. Các ngươi trực tiếp xưng hô tên của ta là được, chỗ của ta cũng không quá tốt, hi vọng các ngươi đừng ghét bỏ.”

“Tiền bối nói đùa, ở đây chỗ nào cũng tốt cả.”

“Nếu xảy ra chuyện gì cứ la lên là được.” Dịch Chi Xuân khẽ gật đầu, “Đạo trường này cũng coi như an toàn, bốn vị cứ việc xem như nhà của mình.”

“Kỳ lạ, dựa theo biểu hiện của quái tượng, hẳn bọn họ phải ở lại đây mới đúng, sao bọn họ lại đột nhiên không thấy tăm hơi? Hơn nữa hơi thở còn bị che đậy?” Quy Cửu đi đến phía trước một tòa nhà lớn, lăn qua lộn lại nghiên cứu mai rùa của mình.

“Quy trưởng lão, nếu không bây giờ chúng ta giết vào?”

“Quy trưởng lão, khi nào chúng ta động thủ?”

Mấy thanh niên yêu tộc ở bên cạnh dò hỏi.

“Các ngươi đừng thúc giục Quy trưởng lão, yên tĩnh.” Bành Thiết Y cau mày nói.

Nhất thời những người khác không dám lên tiếng.

Hết cách rồi, ai bảo Bành Thiết Y bây giờ là tâm phúc của Yêu Hoàng bệ hạ, còn là ứng cử viên sau này nữa làm chi?

Sau khi Quy Cửu trở về tầng trời Tiêu Dao, bởi vì hắn có năng lực bói toán xuất sắc mà trở thành trưởng lão yêu tộc, thủ hạ cũng có mấy người sử dụng được. Lần này vì cứu người, hắn mang được bao nhiêu người thì mang đến bấy nhiêu. Thậm chí, hắn còn chủ động đi cầu viện tộc Đại Bằng, mời Bành Thiết Y tới hỗ trợ. Dù sao việc liên quan đến Chu Trường Dung cũng không phải việc nhỏ, mà người biết Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu cũng có hạn, không thể nghi ngờ Bành Thiết Y chính là người mạnh nhất trong số đó.

Cũng may Quy Cửu có tài ăn nói, muốn thuyết phục Bành Thiết Y cũng không khó.

Kết quả vất vả lắm mới đến đúng chỗ, lại phát hiện người mình muốn tìm hoàn toàn không thấy.

“Hủy bỏ kế hoạch, đừng động thủ.” Quy Cửu nhìn tòa nhà một lát, trong lòng bất an khó giải thích, “Xem ra, là ta đến trễ một bước, bọn họ đã nhận ra không đúng mang người đi từ trước rồi. Khốn kiếp, sao người sau lưng kia lại có thể thần cơ diệu toán đến vậy, chẳng lẽ là người trong đồng đạo?”

Quy Cửu bói toán rất ít khi mất linh.

Cũng không ngờ rằng, bản thân liên tiếp nhiều lần bói toán đều bị người phía sau đó đi trước một bước, luôn không thể chiếm được tiên cơ.

“Cẩn thận.” Bành Thiết Y đột nhiên giang cánh, trực tiếp chắn hết tấn công từ trên trời rơi xuống.

Roạt roạt roạt roạt, nghe mà làm người tê rần cả da đầu.

“Ồ, hình như là phượng hoàng?” Mạc Hàn trừng mắt nhìn, ma đao trong tay mơ hồ tản ra hàn quang, “Xem ra bên trong yêu tộc cũng xuất hiện mấy nhân tài mới đây.”

Đợi mấy người Quy Cửu phục hồi lại tinh thần, mới nhận ra bọn họ đã bị người phát hiện.

Nếu không có Bành Thiết Y, chỉ sợ bọn họ bây giờ đã trở thành vong hồn dưới đao người ta.

“Quy trưởng lão, người này không thể khinh thường.” Sắc mặt Bành Thiết Y nghiêm túc, “Ma khí sâu nặng như vậy, sợ rằng cũng là một nhân vật khá lợi hại bên trong tầng trời Thị Phi. Nếu yêu tộc ta không tạm thời kết minh với tầng trời Thị Phi thì sao có thể gặp một ma tu lợi hại đến vậy?”

“Chuyện của Chu đạo hữu, không thể so sánh với lẽ thường.” Quy Cửu ngượng ngùng trả lời, “Bệ hạ đã tới Đạo trường Phục Hy, chắc chắn sẽ đạt được kết quả không tệ. Đại bằng huynh ngươi cứ làm hết sức.”

“Ta có thể đối phó được một người, nhưng ta không thể đối phó được hai người. Mấy người các ngươi, trước tiên mang Quy trưởng lão rời đi.” Biểu cảm Bành Thiết Y khá nghiêm trọng, cảnh giác nhìn về phía trước.

“Sùng Minh, quả nhiên yêu tộc phái người tới, tên xem bói đó nhất định phải chết.” Mạc Hàn tiện tay nhấc đao, nhìn về phía Sùng Minh bên cạnh nói.

“Ngươi giết đi, ta muốn đi tìm sư phụ.” Sùng Minh thờ ơ liếc mắt nhìn Bành Thiết Y một cái, thuận miệng nói, “Ta cũng không thể để sư phụ chạy nữa.”

“Sùng Minh!” Mạc Hàn nghe hắn nói chuyện vô trách nhiệm như vậy, tức run người, “Ngươi đừng quên chủ nhân giao việc thế nào? Sư phụ ngươi không có việc gì, ngươi muốn chết hả? Ngươi ta đều biết sự lợi hại của chủ nhân!”

Sắc mặt Sùng Minh cứng đờ, chỉ có thể đứng lại, nhìn về phía Mạc Hàn và mấy người Bành Thiết Y Quy Cửu bên dưới, “Được, vậy ta ngươi liên thủ, tốc chiến tốc thắng.”

Sắc mặt Bành Thiết Y khá khó coi.

Lúc trước bị Chu Trường Dung hãm hại, làm hắn chỉ được gặp thoáng qua vị trí người đứng đầu cuộc thi hoa hậu. Lần này, lại phải bởi vì Chu Trường Dung mà lột một lớp da?

Trong lòng Bành Thiết Y rất hối hận.

Ngày sau lại có chuyện gì liên quan đến Chu Trường Dung, chắc chắn hắn sẽ chạy bao xa thì chạy bấy xa!

“Sư huynh, hình như đó là môn hạ của Bắc Đấu Tông, chúng ta có nên cùng đi với bọn họ không?” Một nữ tu dung mạo thanh tú nhịn không được nói với đồng môn của mình.

Mấy đệ tử thuận theo phương hướng nữ tu chỉ nhìn một chút, nhanh chóng dời tầm mắt, “Sư muội, bây giờ chúng ta tự thân khó bảo toàn, nào có thể kéo được người khác? Chúng ta tăng nhanh tốc độ chút, đến ngày chúng ta đến được khu vực của người phàm thì có thể thoáng thoải mái hơn.”

“Đúng vậy, sư muội, không phải chúng ta không muốn cứu người, chỉ là đan dược trên người chúng ta cũng không còn dư lại bao nhiêu.”

“Gốc gác Bắc Đấu Tông sâu dày hơn chúng ta nhiều lắm, chắc chắn không có vấn đề gì đâu.”

Nói tới nói lui, những đệ tử đó đều không muốn kéo chậm tiến độ vì người khác.

“Sư huynh, bây giờ chúng ta chạy trốn khắp nơi, hóa thân của các tiên nhân đó cũng không dễ dàng buông tha cho chúng ta. Thêm một người là thêm một phần sức mạnh.” Nữ tử nghiêm túc phản bác, “Trái lại chúng ta sắp đến Thế Gian rồi, hẳn rất an toàn.”

“Khổng sư muội…”

“Các ngươi không cứu, ta cứu.” Nữ tử, cũng chính là Khổng Noãn không tiếp tục để ý đến các sư huynh đệ đồng môn nữa, chạy thẳng đến chỗ mấy đệ tử Bắc Đấu Tông.

Mấy người sư huynh đệ còn lại cũng không dám rời đi.

Trong số những người bọn họ, chỉ có Khổng Noãn Khổng sư muội là mạnh nhất. Chỉ là nàng trước đây ở trong sư môn rất khiêm tốn, bọn họ cũng không biết vị sư muội này lợi hại đến cỡ đó. Nhưng ai ngờ vào lúc đám tiên nhân hóa nhân kia tấn công sơn môn, thế mà Khổng Noãn sư muội có thể đỡ được một đòn, nhân cơ hội đó cứu bọn họ ra ngoài.

Nếu bọn họ muốn an toàn đến Thế Gian thì không thể thiếu sức mạnh của Khổng sư muội, bởi vậy bây giờ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng cứu những người không liên quan đó về.

“Đa tạ Khổng tiên tử ra tay giúp đỡ.”

“Bắc Đấu Tông chúng ta… hết rồi.”

Mấy đệ tử Bắc Đấu Tông nọ hầu như ai nấy cũng đều mang theo vết thương, trên mặt hằn sâu vẻ bi thống, vừa nhìn đã biết chuyện gì xảy ra.

Bây giờ hầu hết các Tiên môn rộng lớn ở trong Tu Chân giới đều đã bị phá hỏng không còn lại gì, những đệ tử như bọn họ cũng chỉ có thể chạy trốn tứ phía.

“Cùng là người lưu lạc khắp chốn. Bây giờ đừng nhắc đến mấy cái đó nữa, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời đi mới tốt.” Khổng Noãn trầm mặc chốc lát, hơi thúc giục, “Sắp tới là Thế Gian rồi, các ngươi kiên trì một chút.”

Lúc trước nàng bị phong ấn tu vi và huyết thống, lưu lạc hạ giới, chỉ có thể bái vào một sơn môn nho nhỏ, cố gắng khôi phục sức mạnh của chính mình. Ở đây, nàng biết được rất nhiều minh tranh ám đấu, cũng ăn rất nhiều thiệt thòi, không thể không trở nên cẩn thận.

Nhưng ai ngờ, bây giờ lại rơi vào thảm họa như thế?

Bây giờ ở hạ giới, không chỉ có tiên nhân nhân loại, nàng còn nhìn thấy rất nhiều đại năng yêu tộc.

Điên rồi, bọn họ đều điên hết rồi!

Trong thân thể nhân loại, dường như Khổng Noãn lại nhìn thấy được bản thân trước kia, tự cho rằng mình rất thông minh, có thể nhận được đại cơ duyên, nhưnv trên thực tế chỉ là quân cờ của người khác mà thôi.

Dầu gì chân thân của Khổng Noãn cũng đang ở hạ giới, vì cứu người, ngay trước bước ngoặt nguy hiểm đột ngột phá vỡ cấm chế lúc trước, thực lực vẫn mạnh hơn hóa thân của các yêu tộc ở hạ giới một ít.

Nàng đã từng thử bắt một hóa thân yêu tộc, cẩn thận tra hỏi, còn nghiêm túc quan sát “Phương pháp tu hành hóa thân” trong miệng bọn họ, phát hiện phương pháp này khá giống với phương pháp tăng cao tu vi mà tượng gỗ nử tử kia đưa cho Khổng Di.

Không, không chỉ giống mà còn có thể nói là cùng một nguồn gốc.

Lúc trước nàng và Khổng Di liên thủ, thấy tu vi Khổng Di một đường tăng vọt đến tu vi Yêu Tôn, dùng chính là công pháp này.

Mà bây giờ, tại sao công pháp kia lại được lưu truyền khắp nơi?

Khổng Noãn nhận ra dường như mình đã bị cuốn vào bên trong một vòng xoáy khổng lồ nào đó.

Yêu tộc, thế gian, hầu như tất cả đều bị quấn vào bên trong âm mưu, chẳng qua nàng khi ấy thân ở trong cuộc lại hoàn toàn không hề phát hiện ra điều không đúng.

Đạo trường Phục Hy.

“Vẫn không được.” Tịch Chu hơi hổ thẹn nhìn Ngọc Sương, “Nếu thật sự không được, ta chỉ có thể đi xuống Đạo trường Phục Hy, tìm kiếm mấy người Chu đạo hữu.”

“Ngươi là Nhân Hoàng, nếu ngươi rời đi, nhân tộc chỉ có thể càng gây càng nhiễu loạn, ngươi biết suy nghĩ không?” Ngọc Sương tức giận mắng vài câu.

“Xin lỗi, Ngọc Nhi, ngươi đừng nóng giận, ta tiếp tục…” Tịch Chu theo bản năng xin lỗi.

Nói được nửa câu, hai người Tịch Chu cùng Ngọc Sương đều ngây ngẩn cả người.

Ngọc Sương càng lúng túng đến mức không biết đặt tay chân ở đâu.

Hắn cũng cuống quá, nhất thời mắng luôn. Nhưng mà Tịch Chu lại tiếp lời, dẫn đến hắn bây giờ không biết nên nói gì đây?

Trước kia ở bên trong ảo cảnh người phàm, hắn và Tịch Chu ở chung luôn như vậy. Sau khi tỉnh lại khỏi ảo cảnh, bọn họ theo bản năng xem nhẹ bỏ qua đoạn quá khứ đó.

Bởi vì tất cả hồi ức đó đều không có gì để ngẫm nghĩ lại!

Không ngờ, đoạn ký ức kia vẫn mang đến cho bọn họ bất tiện rất lớn, giống như hiện tại vậy.

“Khụ, là do ta thất lễ, kính xin Nhân Hoàng thứ lỗi.” Ngọc Sương nhanh chóng khôi phục lại, nghiêm túc xin lỗi Tịch Chu.

“Nào có, dù sao cũng là do bên ta gây lên.” Tịch Chu cũng không dám nhìn mặt Ngọc Sương.

Tình huống nhất thời lặng im.

Lúng túng giữa hai người lan tràn.

“Nói đến, lúc đó mắt của ngươi bị thương, bây giờ nhìn qua hình như đã tốt hơn rồi.” Ngọc Sương chỉ có thể cố gắng đánh vỡ trầm mặc, “Vậy là ta an tâm.”

“Không phải chuyện gì lớn.” Tịch Chu sờ sờ con mắt của mình, mỉm cười nói, “Thật ra ta cảm thấy, hai mắt hiện giờ sử dụng tốt hơn trước kia nhiều lắm.”

Thế Gian.

“Các ngươi ở đây nghỉ ngơi cho tốt. Chỗ này không có thôn xóm gì, chỉ dựa vào biển, hẳn sẽ không bị phát hiện.” Khổng Noãn nhìn các tu sĩ nói, “Ta còn có việc, phải rời đi trước một bước.”

“Sư muội, sư muội xin dừng bước.”

Các tu sĩ thấy Khổng Noãn phải đi, dồn dập đi lên ngăn cản.

“Sư muội, bên ngoài bây giờ nguy hiểm lắm, sao muội không cùng ở lại với chúng ta?”

“Đúng đó, nếu những người kia đuổi theo, đám thương binh tướng tàn như chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ.”

“Sư muội, muội vẫn nên ở lại đây đi.”

Các tu sĩ bây giờ mới trốn thoát khỏi bên bờ sinh tử, làm sao có thể bỏ mặc Khổng Noãn cứ như vậy rời đi? Hơn nữa, nơi này cũng không phải là một nơi an toàn.

“Ta còn muốn đi cứu những người khác.” Khổng Noãn hơi không vui, “Với tình huống bây giờ, nếu ta có năng lực, đương nhiên phải giúp đỡ càng nhiều người hơn.”

“Sư muội, sư muội!”

Các tu sĩ thấy sắc mặt Khổng Noãn nghiêm trọng cũng không dám bức bách quá mức, chỉ có thể âm thầm kêu khổ. Trước đây bọn họ đã từng thử dùng đạo đức ép buộc Khổng Noãn, nhưng Khổng Noãn là một người tính tình kì quặc. Nếu ngươi nói chuyện lịch sự nhẹ nhàng với nàng thì nàng còn có thể nghe lọt vào tai, nhưng nếu muốn ép buộc nàng, nàng sẽ hoàn toàn trở mặt với ngươi.

Dưới tình huống như vậy, nếu chọc giận Khổng Noãn, một mình nàng cũng có thể giết chết tất cả bọn họ.

“Sư muội, muội muốn đi cứu những người khác bọn ta không có ý kiến. Chỉ là… Chỉ là muội xem, nơi này nhỏ như vậy cũng không có bao nhiêu người phàm che chắn cho bọn ta, khả năng chúng ta bị phát hiện quá cao. Hơn nữa, dù muội cứu người đưa trở về thì cũng không có chỗ thu xếp nơi ở cho bọn họ.”

“Đúng vậy, sư muội, trước tiên chúng ta phải tìm một chỗ an toàn cái đã, đợi chúng ta điều dưỡng tốt hơn sẽ cùng đi cứu người với muội.”

Mọi người ngươi một lời ta một lời, mục đích đều là vì muốn Khổng Noãn ở lại.

“Các ngươi nói cũng khá có lý, chỉ là ở đây ít dấu chân người, chỗ nào mới an toàn? Ta cũng không thể để bọn ngươi vào thành của người phàm được. Nếu để những người khác đuổi theo, chắc chắn người phàm sẽ tử thương vô số.” Khổng Noãn từ chối đề nghị của một người nêu ý kiến.

Dưới góc nhìn của nàng, các tu sĩ so với người phàm bình thường đều không khác gì nhau, đều là nhân tộc.

“Không, không bằng sư muội xuống đáy biển nhìn xem.” Đột nhiên có một sư huynh nói, “Sư muội, muội xem, bên đây là biển lớn, bên ngoài có biển khơi ngăn cách, nói không chừng có thể tránh né mấy người kia dùng thần thức dò xét.”

“Đáy biển?” Khổng Noãn nghiêm túc suy tư một hồi, ngược lại cảm thấy đề nghị này khá đáng tin.

Các hóa thân xuống hạ giới kia, đều sẽ bị hạn chế thần thức, mà đáy biển sâu không lường được, đúng là có thể tránh né được một hơi. Như tộc giao nhân thường sẽ sinh sống ở đáy biển, các yêu tộc khác muốn xuống tay với bọn họ cũng không tìm ra người.

“Được, để ta xuống đáy biển thăm dò xem sao.” Khổng Noãn gật gật đầu, “Nếu đáy biển có chỗ an toàn, ta sẽ đi cứu những người khác.”

“Này là được rồi, sư muội.”

“Vậy được.”

Các tu sĩ thấy cuối cùng Khổng Noãn cũng không vội vàng đi nữa, trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm.

Một bên khác, Khổng Thư mang theo công đức các quỷ hầu thu thập được, bay về phía Chu Trường Dung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play