Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 140


1 năm

trướctiếp

Chương 140:

Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu, một người là chủ nhân Sổ Sinh Tử, một người là Chuẩn thánh, có thể nói chính là sức chiến đấu đỉnh cấp trong cửu thiên thập giới. Tại thời điểm hỗn loạn như thế, nếu bọn họ dũng cảm đứng ra thì chắc chắn có thể hóa giải đại nạn, giúp thêm trợ lực rất lớn. Nhưng mà vào lúc này, lại không thể liên lạc được với bọn họ, hơn thế Đạo trường Phục Hy – được xưng là đạo trường tối cao nhất của nhân tộc cũng xuất hiện vấn đề.

Đây cũng là một phần của đại kiếp nạn sao?

“Đạo trường Phục Hy và Cung Yêu Hoàng giống nhau, đều được để lại từ thời kì thượng cổ, đã qua biết bao nhiêu năm cũng chưa từng xuất hiện vấn đề, thế nhưng tại sao lại xuất hiện vấn đề tại thời khắc mấu chốt thế này?” Ngọc Sương xoa xoa trán, dường như có hơi không dám tin.

“Ta cũng không biết.” Tịch Chu thẳng thắn trả lời, “Bên dưới Đạo trường Phục Hy trấn áp vô số oán linh khó có thể đi vào luân hồi, tình cờ xuất hiện một số biến cố cũng là chuyện bình thường. Chỉ là trước mắt không có cách nào để liên lạc với hai người Chu Trường Dung cùng Sư Vô Cữu, thật sự khá đáng tiếc.”

“Không truyền tin vào được thì hẳn truyền người đi vào sẽ được.” Ngọc Sương lập tức đưa ra đề nghị.

“Yêu Hoàng cho rằng bên dưới Đạo trường Phục Hy rộng cỡ nào?” Tịch Chu rất bất đắc dĩ, “Bên trong đạo trường hầu như đã tự tạo thành một thế giới, nhờ vậy mới có thể chứa đựng nhiều linh hồn không chỗ có thể đi bao lâu qua. Nếu tản mạn tìm kiếm không mục đích, chỉ sợ dù tìm tới một trăm năm cũng chưa chắc có thể tìm ra.”

Vậy phải làm thế nào cho phải?

“Chắc ngày mai Đạo trường Phục Hy sẽ khôi phục bình thường thôi.” Tịch Chu cũng cảm thấy khá mất mặt. Ở trước mặt Ngọc Sương và Hỏa Nhất chuẩn thánh, bản thân lại làm ra sơ suất như vậy, trên căn bản đã vứt hết mặt mũi nhân tộc không còn lại gì.

Kế trước mắt, chỉ có thể trước tiên nghĩ cách làm cho Đạo trường Phục Hy khôi phục bình thường, sau đó nhờ Chu Trường Dung nhanh chóng dùng Sổ Sinh Tử thu nhận oan hồn.

Cuộc gặp mặt giữa ba người nhanh chóng kết thúc.

“Quy Cửu.” Sau khi Ngọc Sương kết thúc gặp mặt, lập tức liên lạc với Quy Cửu, lúc này Quy Cửu đang ở tiên giới tầng trời Hồng Trần, nói không chừng có thể giúp qua ải khó khăn, “Ngươi hãy nghe ta nói…”

Ngọc Sương đơn giản kể lại ngọn nguồn sự việc, sau đó cẩn thận dặn dò, “Nếu được, ngươi hãy thăm dò tra xét Nhân Hoàng Tịch Chu một chút. Đạo trường Phục Hy xuất hiện vấn đề, hắn khó tránh khỏi nghi ngờ. Nếu hắn không có vấn đề, vậy chắc chắn người bên cạnh hắn có vấn đề. Chu Trường Dung bên kia, chỉ sợ chỉ có thể chờ xem sao.”

Quy Cửu biết sự việc phức tạp hơn Ngọc Sương nói nhiều.

Tỷ như hắn biết ba quỷ tinh chưa trở về vị trí còn lại là ai, đang ở đâu.

Nếu Đạo trường Phục Hy hiện giờ thật sự ngăn cách liên lạc với bên ngoài, như vậy hiện giờ người có thể tìm được mấy người Chu Trường Dung, chỉ sợ chỉ có quỷ tinh.

Quy Cửu trầm tư một hồi, vẫn quyết định đi tìm đám người Tử Sơn Quân.

Tuy Chu Trường Dung rất hi vọng ba người còn lại có thể an ổn sống hết đời, mà với tình trạng bây giờ, e rằng không hề đơn giản. Có lúc thứ gọi là mệnh trời, thật sự không thể qua mặt. Dù Chu Trường Dung không muốn liên lụy bọn họ, nhưng vận mệnh cũng đang bức bách bọn họ đi lên con đường đặt sẵn phía trước.

Sức người há có thể thay đổi?

Quy Cửu lấy ra mai rùa bói toán của mình, tính một quẻ.

Hử?

Vốn Quy Cửu chỉ theo thói quen bói toán một chút, dù sao trước đó hắn đã biết chỗ ở của mấy người Trần Hóa Vũ. Nhưng không ngờ tới chính là, quái tượng biểu hiện, bây giờ mấy người Trần Hóa Vũ không còn ở chỗ cũ, hơn nữa còn đang bị bắt giữ?

Chẳng lẽ, có người nhanh hơn hắn, mang mấy người Trần Hóa Vũ đi trước?

Nhưng không thể nào, ngay cả Yêu Hoàng Ngọc Sương cũng không biết mối quan hệ cụ thể giữa ba người Trần Hóa Vũ với Chu Trường Dung, tại sao lại có người đột nhiên bắt bọn họ đi? Xem ra trong đó, chỉ sợ còn có ngụ ý khác.

Tại một sơn môn nào đó trong giới Tu Chân.

Một nhóm tu sĩ trẻ tuổi bộ dáng chật vật cùng tạo thành một vòng, chậm rãi đi về phía trước.

Sơn môn bọn họ đang ở bây giờ hầu như không còn bất kỳ sinh linh nào, bọn họ chẳng khác gì chim sợ cành cong, chỉ cần một tiếng tiếng ve kêu, một tiếng chim hót cũng đã đủ để làm bọn họ căng thần kinh.

Mãi cho đến tận khuya, một số đệ tử tu vi thấp trong bọn họ không kiên trì nổi nữa mới lên tiếng nói, “Các vị sư huynh, chúng ta đã liên tục chạy hơn nửa tháng rồi, có thể nghỉ ngơi một lát không?”

Nếu không phải thật sự không thể kiên trì được nữa, bọn họ cũng sẽ không nói ra lời như vậy.

Một đệ tử dẫn đầu đám người quay đầu nhìn các sư đệ sư muội của mình, nét mặt hiện lên một chút bi thương, “Được, vậy nghỉ ngơi một lát đi.”

Các đệ tử vội vã thở phào nhẹ nhõm.

Lúc bọn họ lấy ra đan dược điều tức, các đệ tử vẫn còn kiên trì đứng ở bên cạnh hộ pháp cho bọn họ, không dám buông lỏng.

Rõ ràng có nhiều người như vậy, nhưng dường như lại không có bao nhiêu âm thanh trò chuyện.

Tất cả mọi người đều đã mệt đến mức không muốn nói thêm một chữ.

Điều gì làm cho bọn họ lưu lạc tới mức độ như thế? Một đệ tử mờ mịt nhìn xung quanh, chỉ hi vọng rằng đây chỉ là một hồi ác mộng dài lâu. Tiên môn bọn họ cũng là từng có rất nhiều tổ tiên phi thăng thành công. Ở trong Tu Chân giới, bọn họ cũng là môn phái cao cấp thuộc hàng đầu. Các đệ tử bọn họ, lúc trước cũng phải phá ngũ quan, trảm lục tướng, mới có thể thuận lợi bái vào sư môn.

[Phá ngũ quan, trảm lục tướng: Dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua năm cửa ải và chém đầu sáu viên tướng, uy danh lừng lẫy. Ngụ ỵ vượt qua muôn vàng khó khăn.]

Vốn tưởng rằng, bọn họ sẽ có một đời yên ổn tu hành, đợi đến lúc trưởng thành thì ra ngoài ngao du, không ngừng tìm kiếm cơ duyên phi thăng cho bản thân. Nhưng ai ngờ, sự việc xa xa không hề đơn giản như họ đã nghĩ.

Trước đó vài ngày, trưởng lão tông môn bọn họ đột nhiên nhận được tin của các tiền bối tổ tiên đã từng phi thăng, nói sẽ hóa thân xuống hạ giới, trở về tông môn bọn họ cư trú.

Lúc đó, toàn bộ tông môn như sống trở lại, tổ chức một “đại điển nghênh đón tiên nhân” long trọng, các đệ tử tông môn từ trên xuống dưới đều cùng hưởng quang vinh. Nếu có thể được các tiên nhân tiền bối chân chính chỉ điểm, khoảng cách bọn họ phi thăng còn xa sao? Hơn nữa, những người này đều là tổ tiên của môn phái, công pháp đều rất thích hợp, cũng không cần lo lắng bọn họ có ý đồ xấu với tông môn, quả thực chính là trăm lợi vô hại.

Thời điểm các tiên nhân xuất hiện, tiên môn bọn họ đúng thật là đã được trãi qua một đoạn thời gian rất tốt. Có các tiên nhân chỉ điểm, tu vi của các đệ tử tông môn bọn họ đều tăng lên mấy cấp. Còn có các trưởng lão đã lâu không thể đột phá, cũng nhờ cơ hội đó tăng tiến, khả năng có thể phi thăng cũng nhiều hơn rất nhiều.

Toàn bộ tông môn cũng phát triển theo hướng ùn ùn lên trên.

Mọi người đối với các hóa thân tiên nhân, có thể nói là cực kì tín nhiệm.

Đột nhiên có một ngày, các tiền bối tiên nhân nói, tông môn bọn họ có thể đi đánh cướp tông môn khác, thu nhận số mệnh của các tông môn đó. Đồng thời, bọn họ còn cũng có thể đi tấn công một số yêu ma, thu nhận tu vi của họ.

Đương nhiên, các tiên nhân nói uyển chuyển và đầu độc hơn nhiều. Trên dưới tông môn bọn họ, hầu như không hề cân nhắc đã lập tức đồng ý.

Đây là tiên nhân đã phi thăng của môn phái bọn họ, biện pháp bọn họ nói cho tông môn chắc chắn có tác dụng rất lớn.

Lập tức, tông môn thông qua việc không ngừng chiếm đoạt các môn phái nhỏ khác, tấn công yêu ma, làm cho danh tiếng của tông môn vang xa, rất nhiều đệ tử đột phá trong lúc chiến đấu càng làm cho người người hâm mộ.

Song, thịnh cực tất suy.

Cuộc sống vui vẻ của bọn họ kéo dài chưa đầy nửa năm đã bị các môn phái khác vây công, còn có một số đại năng yêu tu ma tu tấn công bọn họ. Trận pháp của sơn môn bị phá, trưởng lão chưởng môn chết hết, mà nhóm các tiên nhân lại chỉ thờ ơ lạnh nhạt, nhẹ nhàng để lại một câu “Số mệnh tông môn này đã hết, không còn giá trị.”

Cho tới bây giờ, bọn họ vẫn không hiểu vì sao các tiên nhân trước đó nói chuyện rất dễ nghe lại trở nên vô tình với tông môn bọn họ như vậy.

Đây là tông môn đã nuôi bọn họ, giúp đỡ bọn họ phi thăng!

Giới Tu Chân, nơi linh mạch.

“Đúng là linh khí nơi đây không bị trở ngại gì.” Một nam tử thỏa mãn than nhẹ một tiếng, “Tu vi của ta đã trở về bản thể, tu vi nhiều năm không tiến bộ cũng đã buông lỏng.”

“Tông môn tiếp theo đến phiên ta.” Một người khác ở bên cạnh nói, “Một người một cái, đã bàn kĩ rồi.”

“Tất nhiên.” Nam tử mỉm cười, “Đều là tông môn nhưng sao có thể so với tông môn mình xuất thân? Tông môn khác, đề bạt mười người cũng chỉ như một. Nhưng nếu là tông môn mình xuất thân, trời sinh cùng đạo thống, chỗ tốt có được cũng nhiều hơn.”

“Nói cho cùng, tu sĩ hạ giới tu hành chỉ là vì truyền thừa đạo thống. Nếu chúng ta có thể đột phá thì chính là người thừa kế đạo thống tốt nhất. Đám người phàm tục như bọn họ, có thể đóng góp một viên gạch cho tu vi chúng ta cũng được xem như không phụ lòng có được thân thể hữu dụng rồi!”

Bọn họ biết bây giờ có rất nhiều người hạ phạm xuống dưới, nếu đơn đả độc đấu, e rằng chỉ có thể trở thành pháo hôi. Nhưng nếu hợp tác, vậy thì chưa chắc.

Bây giờ, bọn họ đã biết lối tắt làm thể nào để tăng cao tu vi ở hạ giới.

Chỉ cần tìm một tông môn, giúp đỡ số mệnh tông môn đó đạt đến đỉnh cao, rồi chiết lọc từ bên trong, như vậy tông môn tất sẽ từ thịnh chuyển suy, còn bọn họ lại có thể chuyển dời số mệnh của tông môn lên bản thân.

Các loại huyền diệu trong đó, đến nay bọn họ vẫn chưa hoàn toàn hiểu được.

Biện pháp của ma tu, yêu tu không giống nhau, dường như bọn họ phải thông qua việc hủy diệt triệt để một đạo thống mới có thể tăng cao tâm cảnh tu vi. Nói tóm lại, khá tương tự biện pháp của thần tu, mà hiệu quả lại hoàn toàn khác biệt.

Thần tu thu nhận tín đồ tín ngưỡng, ngược lại phải bảo vệ tín đồ. Mà biện pháp bọn họ dùng lại thuộc về chiếm đoạt xong số mệnh thì rời đi, mặc kệ chết sống của người khác.

Tuy nói có hơi vô liêm sỉ, nhưng những người đó hoặc nhiều hoặc ít đều cảm thấy tu vi bản thể được nâng cao. Một chút hổ thẹn kia cũng bị bọn họ ném ra sau đầu.

Mọi người đều như vậy, nhiều thêm một hắn cũng không nhiều.

Tình huống tương tự cũng phát sinh, tình huống ở hạ giới một ngày kém một ngày.

Tuy ba người Ngọc Sương, Tịch Chu, Hỏa Nhất chuẩn thánh đều hạ lệnh, nhanh chóng bắt người hóa thân trở về, nhưng hiệu quả rất ít. Xét cho cùng là bởi vì những người đó đã chân chính được nếm thử chỗ tốt.

Loại phương pháp mổ gà lấy trứng kia, nếu chỉ có một người dùng, tất nhiên sẽ là đối tượng cho quần chúng lên án. Nhưng hôm nay người người đều dùng, bọn họ cứ thế yên tâm thoải mái.

Cửu thiên thập giới lập tức trở nên rối như tơ vò.

“Sư huynh, chúng ta có thể trốn đi đâu? Tông môn bị huỷ, sư phụ chết, bọn họ còn không tha, muốn giết chết tất cả chúng ta. Chúng ta thật sự có thể sống sao?”

Các đệ tử trốn ra được bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.

“Đương nhiên phải chạy trốn, chúng ta trốn thì vẫn còn có thể giữ lại một mồi lửa cho tông môn, tương lai mới có thể đông sơn tái khởi. Nhưng nếu không trốn, cũng chỉ có thể còn một con đường là chết!”

“Chúng ta xuống nhân gian, trốn ở chỗ người phàm đi.”

“Các tiên nhân đó, tạm thời vẫn chưa ra tay với người phàm.”

“Giới Tu Chân sẽ còn bị bọn họ gieo vạ mấy ngày.”

Trước kia bọn họ xem thường người phàm, dù di ngao du cũng ít khi xuống nhân gian. Mà bây giờ, bọn họ lại giống như chó mất chủ, bị ép rời khỏi giới Tu Chân, đi xuống nhân gian, đi đến nơi mình đã từng xem thường.

Nực cười cỡ nào?

Nếu sớm biết như vậy, bọn họ tuyệt đối sẽ không bao giờ miệt thị, xem thường người phàm.

Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, bọn họ chỉ là giun dế tro bụi mà thôi.

Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu vẫn đang ở Đạo trường Phục Hy thu thập công đức.

Chỉ là rất kỳ lạ, hai người bọn họ thu thập thu thập nhưng cứ cảm thấy tinh thần không yên, giống như đã có chuyện gì đó rất lớn xảy ra.

Nhưng khi nói đến lại tựa như cũng không có chuyện gì.

“Bên phía Nhân Hoàng Tịch Chu vẫn không có tin tức?” Chu Trường Dung hơi chần chờ hỏi.

“Không chỉ bên phía Nhân Hoàng không có, mà ngay cả Ngọc Sương cũng không.” Sư Vô Cữu lắc đầu một cái, sắc mặt khá khó coi.

Ngay lúc bọn họ cảm thấy có điều không đúng cũng đã truyền tin tức ra ngoài, nhưng hoàn toàn không nhận được trả lời, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chẳng lẽ, xảy ra vấn đề gì rồi?

Nhưng hai người Nhân Hoàng và Yêu Hoàng đã là lãnh tụ hai tộc, nếu bọn họ xảy ra chuyện, chắc chắn thiên hạ sẽ đại loạn. Hơn nữa, Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu đều biết rất rõ bản lĩnh của bọn họ, muốn không an toàn cũng khó khăn.

“Sư Vô Cữu, chúng ta chờ một lúc nữa xem.” Nội tâm Chu Trường Dung nghĩ muốn đi ra ngoài nhìn, nhưng nếu hắn muốn ra ngoài, nhất định phải trải qua Nhân Hoàng Tịch Chu. Còn đối với Tịch Chu, trước sau Chu Trường Dung vẫn có hơi không yên lòng, vì vậy ở trong Đạo trường Phục Hy, hắn cũng muốn thu thập thêm một ít công đức, nhân cơ hội tăng cao thực lực, lỡ đâu thật sự phải đối đầu với Tịch Chu thì cũng không đến nỗi chỉ có thể dựa vào một mình Sư Vô Cữu.

Ở Đạo trường Phục Hy, dù Sư Vô Cữu là Chuẩn thánh cũng chưa chắc có thể chiến thắng Tịch Chu.

Khả năng Tịch Chu bị hiềm nghi, sau khi thông tin bị ngăn cách, lập tức trở nên càng cao.

Chu Trường Dung không thể tùy tiện hành động.

“Đợi bao lâu?”

“Hai năm.” Chu Trường Dung suy nghĩ một chút nói, “Công đức chúng ta thu thập được đến bây giờ đã gần được một bình nhỏ, có thể bảo vệ một tay. Ta đã nghĩ cẩn thận rồi, nếu như muốn ngưng tụ ra kim thân công đức, không hơn vạn năm thì chắc chắn không được. Nhưng nếu chỉ bảo vệ hai tay, tốc độ nhanh một chút, trong vòng hai năm cũng có thể làm được. Lúc đó, chúng ta có thể thử tiếp cận tầng trời Hoàng Tuyền trước, dù không thể mở ra toàn bộ, nhưng chỉ cần mở ra một tia khe hở đủ để cho hồn phách tiến vào, hẳn cũng có thể giảm bớt áp lực luân hồi.”

Chu Trường Dung nói chuyện hợp lí rõ ràng, Sư Vô Cữu cũng không có gì để phản bác, “Thời gian hai năm có ngắn quá không? Dù ở chỗ này hai trăm năm, cũng được.”

“Đi ra trước xem một chút, nếu không có gì thì chúng ta lại vào tiếp.” Chu Trường Dung cười nói, “Nếu không trong lòng ta sẽ luôn bồn chồn.”

“Cũng được.” Sư Vô Cữu suy nghĩ một lát, đồng ý.

Thiên Huyền lão tổ ở bên cạnh vội thở phào nhẹ nhõm.

Tốt quá, hai năm sau hai người này sẽ đi, hắn thật sự không muốn tiếp tục ở cùng bọn họ nữa đâu.

Nguyên thần thượng cổ tồn tại ở Đạo trường Phục Hy cũng không còn bao nhiêu, mà mãi đến khi tin tức về Thần Tàng và Sư Hoàn Chân càng ngày càng ít. Thời đại càng ngày càng xa, Thiên Huyền lão tổ cũng không còn biết được bao nhiêu.

Bởi vậy, không chỉ tốc độ thu thập công đức của mấy người Chu Trường Dung chậm đi mà còn có tốc độ tìm kiếm tin tức cũng chậm hơn nhiều.

“Phía trước, chính là Tiểu Âm Ti mà năm đó Thần Tàng thánh nhân và vài vị Nhân Hoàng sau này cùng nhau thành lập.” Thiên Huyền lão tổ dẫn Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu đi đến phía trược một toà thành trì, nói, “Đương nhiên, đó chỉ là lời giải thích của chúng ta, trên thực tế chỉ là bởi vì tòa thành này lớn hơn những tòa thành khác hơn rất nhiều mà thôi. Năm đó từng có một đôi đại năng ma tu hiến tế thành trì để đổi lấy tu vi, vì vậy oán khí trong thành không thể tiêu tan, tất cả đều bị trấn áp tại đây.”

Mà tòa thành, nhân khẩu đã vượt qua trăm vạn.

Nhân khẩu nhiều hơn rất nhiều tiểu quốc cộng lại.

Nếu không vì vậy thì sao Đạo trường Phục Hy lại đặc biệt xây dựng một thành lớn đến như vậy?

“Hiến tế một triệu người đổi lấy tu vi.” Chu Trường Dung nghe mà sinh phẫn nộ, “Quả nhiên ma tu kia rất mạnh tay.”

“Năm đó vây quét hai đại năng ma tu đó, bần đạo cũng ra một phần lực.” Thiên Huyền lão tổ nhân cơ hội nói, “Hai ma tu đó, một dùng ma tu nhập đạo, sát sinh vô số, một dùng thần tu nhập đạo, mối họa to lớn, hai người đó có thể nói là tội ác ngập trời. Không biết nguyên thần của hai ma tu đó đang ẩn giấu ở chỗ nào bên trong Đạo trường Phục Hy?”

“Các ngươi không đánh hồn phi phách tán hai ác tặc đó mà còn để lại nguyên thần?” Sư Vô Cữu nhíu mày, giọng điệu khinh bỉ, “Đổi lại là bản tọa, chắc chắn sẽ làm cho bọn họ vĩnh viễn không được siêu sinh.”

“Lúc đó hai ác tặc đã gần đạt đến tu vi Chuẩn Thánh, bị chúng ta vây công nhưng nguyên thần của bọn họ rất mạnh mẽ, cuối cùng vẫn để thoát một tia trốn đi.” Thiên Huyền lão tổ khá ngượng ngùng, “Nếu có thể siêu độ bọn họ, chắc chắn sẽ được không ít công đức.”

“Tên họ của hai người kia là gì, ta dùng Sổ Sinh Tử tìm xem.” Chu Trường Dung hỏi.

“Một người tên là Mạc Hàn, một người tên là Sùng Minh.” Thiên Huyền lão tổ suy nghĩ một lát rồi nói, “Ác tặc cỡ đó, vẫn nên xử trí sớm cho thỏa đáng.”

————————————————————

Mấy người Trần Hóa Vũ bị phân biệt giam giữ ở những nơi khác nhau.

Nơi này bố trí gần như có xưng là tuyệt đối an toàn, trận pháp, bùa chú, pháp khí, công pháp không thiếu gì cả, còn có các tiên đồng tiên nữ ở bên cạnh hầu hạ, có thể nói là săn sóc chu đáo đến cực hạn.

Nếu trên người không bị khóa, chắc chắn Trần Hóa Vũ đã tưởng rằng mình đến làm khách chứ không phải bị người bắt đi.

Dưới phòng ngự chặt chẽ như vậy, muốn chết cũng khó.

“Tiểu đồng tử, chủ nhân nhà ngươi là ai?” Trần Hóa Vũ chọn một tiểu tiên đồng đang lau bàn hỏi.

Tiểu đồng tử không trả lời, vẫn chuyên tâm lau bàn.

Trần Hóa Vũ lại thử đi hỏi những người khác, phát hiện trừ phi mình yêu cầu muốn ăn gì uống gì lấy gì, nếu không thì mặc kê hắn có hỏi cái gì thì những người đó cũng sẽ không thèm nói nhiều thêm một câu.

Là con rối, hay là được huấn luyện?

Chơi quá lớn.

Trần Hóa Vũ rất muốn biết, rốt cuộc đây là tác phẩm của ai, hao tổn nhiều tâm cơ bắt hắn tới chỉ để cung cấp đồ ăn nước uống chu đáo như vậy. Với những thứ đó, dùng để chiêu đãi một tiên tôn cũng đủ.

Mà rất hiển nhiên, đối phương không muốn để lộ nội tình.

Xem ra chỉ có thể trông chờ vào Tử Sơn Quân, Trần Hóa Vũ yên lặng cầu khẩn ở trong lòng.

Bạn tốt ơi bạn tốt, nếu thật sự không được, với chút ít sắc đẹp của ngươi thì dùng mỹ nhân kế cũng được đó, bằng không bọn họ bị nhốt thời gian dài ở đây thì thật sự không ổn đâu!

Tử Sơn Quân được kỳ vọng cao vẫn đang bị nhốt ở trong phòng.

Đang đôi co với Sùng Minh.

Nói thật, Tử Sơn Quân thật sự không muốn nhìn thấy khuôn mặt của Sùng Minh chút nào. Mỗi khi nhìn thấy thì sẽ nhớ tới trước kia mắt mình mù cỡ nào, xem một con sói thành một con đê, còn đắc ý cảm thấy đồ đệ của mình là đệ nhất thiên hạ.

“Sư phụ cứ không muốn nhìn ta như vậy sao?” Sùng Minh tĩnh tọa ngồi ở phía sau Tử Sơn Quân, nghiêm túc hỏi, “Ta tự hỏi ta chưa từng thương tổn sư phụ lần nào.”

Tử Sơn Quân bật cười một tiếng.

“Thật ra trước khi gặp được sư phụ, ta đã từng có tám sư phụ.” Sùng Minh đột nhiên nói, “Nhưng mà bọn họ đều không đối tốt với ta, không phải muốn đánh chủ ý lên căn cốt của ta thì sẽ là đố kị tốc độ tu hành của ta nhanh hơn họ. Còn có mấy tên sư phụ thấy ta giết người thì nói ta là ma đầu, ta cảm thấy rất không vui. Cuối cùng, ta tiễn bọn họ lên đường, sau đó cùng đặt tất cả sư phụ vào một hầm mộ, để bọn họ làm bạn với nhau.”

Tử Sơn Quân vẫn không nói một lời.

“Nhưng mà sư phụ lại không giống với bọn họ, nếu một ngày nào đó sư phụ chết, vậy thì ta sẽ đặc biệt chế tạo cho người một chiếc quan tài thủy tinh, mọi thời mọi khắc ta đều có thể thấy được ngươi. Khi đó, phỏng chừng sư phụ cũng có thể luôn luôn ở bên cạnh ta, hơn nữa cũng sẽ không mắng ta.”

“Đầu óc ngươi bị bệnh.” Rốt cục Tử Sơn Quân không nhịn được mắng một câu.

“Cuối cùng sư phụ đã chịu để ý đến ta rồi.” Sùng Minh không hề tức giận vì bị Tử Sơn Quân mắng, ngược lại bởi vì cuối cùng cũng được Tử Sơn Quân để ý mà làm hắn rất vui vẻ, “Có điều sư phụ mắng ta thì không sao, nhưng đừng mắng Mạc Hàn đấy nhé.”

“Thế nào, ta bị các ngươi nhốt ở đây, còn không cho chửi?” Nếu Tử Sơn Quân mở miệng thì cũng không định tiếp tục giả bộ.

Bây giờ tình thế không rõ, hắn cần nghĩ biện pháp hỏi cho kỹ. Mà Sùng Minh chính là đối tượng để hỏi rất tốt.

“Mạc Hàn không giống ta.” Sùng Minh suy nghĩ một lúc trả lời, “Hắn nhìn cái gì cũng không vừa mắt, mà nhìn không vừa mắt thì sẽ hủy diệt. Nếu sư phụ ngài mắng hắn, tốt nhất phải chọn lúc có ta, bằng không lúc đó sư phụ chết ở trong tay hắn mà không phải chết ở trong tay ta, thật sự rất đáng tiếc.”

Hai người đều bị bệnh!

“Ta xem tu vi hai người các ngươi cũng không thấp, có bản lĩnh như vậy sao lại cam tâm làm chó săn cho người khác chứ?” Tử Sơn Quân cười lạnh nói, “Lúc trước còn vì thế mà không tiếc xuống hạ giới làm một tiểu đồ đệ, cần gì?”

“Đó là bởi vì sư phụ chưa biết sự lợi hại của chủ nhân.” Sùng Minh nói thật, “Ta và Mạc Hàn cũng không muốn nghe lệnh của chủ nhân, nhưng hết cách rồi, mạng của chúng ta đều bị nắm giữ ở trong tay người ta. Chủ nhân cái gì cũng đã tính, hơn nữa bố cục nhiều năm, đừng nói Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu bây giờ không ra được, dù ra được cũng không phải là đối thủ của chủ nhân.”

“Chủ nhân ngươi là ai?”

“Sẽ có một ngày sư phụ biết thôi.” Sùng Minh không đưa ra một đáp án chính xác, “Có điều, chủ nhân cũng không muốn làm kẻ địch với bất kì người nào. Chẳng qua với cửu thiên thập giới bây giờ, vốn dĩ là tai hại bộc phát. So với nhọc lòng tu sửa nó, chẳng bằng thừa dịp đại kiếp nạn giáng thế, một hơi đẩy ngã làm lại, chẳng phải càng tốt hơn sao?”

Diệp Vệ thử nhiều lần, đều trốn không ra.

Tất nhiên cũng không tìm được tung tích của Tử Sơn Quân.

Cứ tiếp tục như thế cũng không phải biện pháp.

Diệp Vệ hiểu rất rõ thủ đoạn của những người này, con mắt của hắn đến bây giờ vẫn còn mơ hồ cảm thấy đau, lúc đó hai người Mạc Hàn và Sùng Minh chắc hẳn đã muốn giết người đoạt mắt rồi.

Bây giờ, bọn họ bề ngoài nhìn như khách khí, mà chắc chắn sau lưng đang ấp ủ sát chiêu.

Phải làm thế nào đây?

Diệp Vệ thử liên lạc với Chu Trường Dung.

Lúc trước hắn có thể thuận lợi thay đổi dung mạo thân phận rời khỏi tầng trời Thị Phi, chính là nhờ có Chu Trường Dung giúp đỡ, giữa hắn và Chu Trường Dung cũng là có một chút liên hệ, nhưng bây giờ, hắn hoàn toàn không liên lạc được.

Hắn có thể tìm ai giúp đỡ nữa đây?

Diệp Vệ khẽ cắn răng, có hơi phẫn nộ.

Đã lâu lắm rồi hắn chưa từng bất lực như vậy. Nếu hắn vẫn còn hai mắt, chắc chắn đã có thể phát hiện ra lối thoát từ lâu. Hắn đã từng rất hận hai mắt của bản thân, nhưng hiện giờ lại bắt đầu nhớ đến nó.

Khoan đã, hai mắt?

Diệp Vệ đột ngột nghĩ tới.

Hai mắt của hắn hiện giờ là nhờ trước kia Yêu Hoàng Dịch Chi Xuân dùng sức mạnh của một đóa hoa tạo ra. Nói không chừng, mình cũng có thể có liên lạc với hắn?

Phải liên lạc như thế nào?

Sắc mặt Diệp Vệ hơi trầm xuống, cuối cùng vươn ngón tay, đào mắt trái của mình ra ngoài!

Tác giả có lời muốn nói: 

Trần Hóa Vũ: Bạn hiền, ngươi thử dùng mỹ nhân kế xem, với tướng mạo của ngươi bây giờ, ngươi cũng không thiệt thòi đâu.

Tử Sơn Quân (phẫn nộ): Ta là mỹ nam tử bên trong các thần tu đấy, ngươi đúng là không hiểu thưởng thức!

Trần Hóa Vũ: Ta vĩnh viễn không thể hiểu gu thẩm mỹ của thần tu các ngươi, ta cũng hoàn toàn không muốn hiểu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp