Chương 139:

Sư Hoàn Chân?

Hắn nghĩ ta là Sư Hoàn Chân.

Cũng đúng, dù sao bọn họ trông rất giống nhau, còn đều là Chuẩn thánh. Ngây ngốc ở một nơi không thể nhìn thấy ánh mặt trời như thế, đối phương không thể biết chuyện xảy ra bên ngoài.

Sư Vô Cữu trầm tư một lát, không trực tiếp vạch trần, trái lại khá thành thục nói lời khách sáo. Nếu như bỏ qua biểu cảm nóng lòng muốn thử trên mặt Sư Vô Cữu thì chắc sẽ bị hắn lừa gạt thành công, “Sao bản tọa có thể chết được.”

“Ngươi không phải Sư Hoàn Chân.” Biểu hiện của Sư Vô Cữu rõ ràng như vậy, cộng thêm khí chất thâm trầm sẵn có của Sư Hoàn Chân, rõ ràng cho thấy chính là hai người. Trà Chúc ma quân không phải kẻ mù, nhanh chóng nhận ra điểm khác biệt giữa hai người.

Sư Vô Cữu tiếc nuối thở dài trong lòng một chút.

Hắn còn tưởng mình có thể chơi trò thay mận đổi đào đây, là do hắn đánh giá bản thân quá cao rồi.

“Sổ Sinh Tử?” Trà Chúc ma quân dời tầm mắt khỏi người Sư Vô Cữu, lập tức bị Chu Trường Dung bên kia hấp dẫn, “Tại sao Sổ Sinh Tử lại xuất thế sớm đến vậy?”

À ha.

Xem ra đối phương biết không ít.

Lúc này Chu Trường Dung bày ra dáng vẻ hiền lành, phi thân bay lên, đứng chung một chỗ với Sư Vô Cữu, thân thiện nhìn về phía Trà Chúc ma quân, “Tại hạ Chu Trường Dung, gặp qua Ma quân.”

“Sư Vô Cữu.” Sư Vô Cữu thấy dáng vẻ kia của Chu Trường Dung đã biết tại đây không còn cơ hội cho mình phát huy, khá tiếc nuối. Ầy, hiếm khi hắn nghĩ mình có thể làm việc ngoài chức trách chiến đấu, kết quả vẫn là nghĩ quá nhiều.

“Các ngươi có gì muốn hỏi thì cứ hỏi thẳng.” Trà Chúc Ma Quân khẽ cúi đầu rũ mi, hoàn toàn không hứng thú đối với tên họ của hai người bọn họ là gì.

“Ma quân biết được gì sao?” Trước tiên Chu Trường Dung hỏi một vấn đề khá rộng.

“Ta biết, ta đều sẽ nói.” Trà Chúc ma quân suy nghĩ một lát, trả lời, “Nếu các ngươi cảm thấy ta trả lời tạm được thì xin các ngươi dùng Sổ Sinh Tử đưa ta đi đầu thai. Kiếp sau, ta muốn làm một người phàm không có gân cốt tu tiên, bình yên sống qua một đời.”

Lúc nhắc đến chuyện đầu thai, giọng điệu của Trà Chúc ma quân vẫn rất bình bình đạm đạm.

Thật sự là một người thú vị.

“Quan hệ giữa Ma Tôn và Thần Tàng thánh nhân tốt chứ?” Chu Trường Dung không hề khách khí chút nào.

Thiên Huyền lão tổ đứng bên cạnh có hơi há hốc mồm, nhưng ở đây thực lực của hắn yếu nhất, không dám lỗ mãng. Chỉ âm thầm phỉ nhổ ở trong lòng, nếu quan hệ giữa Trà Chúc ma quân và Thần Tàng thánh nhân tốt thì còn bị trấn áp ở đây, ngay cả đầu thai cũng không được chắc?

“Cũng được. Trước đây chúng ta đã từng kết bạn ngao du một đoạn thời gian.” Trà Chúc ma quân gật gật đầu, “Vào lúc ấy hắn từng nhắc nhở ta phải cẩn thận sư phụ cùng đồng môn của ta, chỉ là ta không để ở trong lòng mà thôi.”

“Vậy Ma Tôn biết Sư Hoàn Chân thế nào?”

“Sau khi ta bị trấn áp ở đây, có một quãng thời gian oán khí sâu nặng, không có ác quỷ oan hồn nào dám dừng ở lại. Có một hôm, đột nhiên Thần Tàng mang người tới thăm ta, người kia chính là Sư Hoàn Chân. Trên người Sư Hoàn Chân có một luồng sức mạnh rất mạnh mẽ, hắn dùng một cây đuốc đốt sạch sành sanh tất cả oán khí trên người ta, sau đó ta lập tức khôi phục bình thường.” Quả nhiên Trà Chúc ma quân thật sự có gì nói đó.

Lập tức, hắn nhìn chăm chú vào Sổ Sinh Tử trên tay Chu Trường Dung, “Thần Tàng nói, thời cơ Sổ Sinh Tử xuất thế chưa tới, dựa vào chúng ta chỉ có thể ở bên dưới Đạo trường Phục Hy chờ đợi chủ nhân của Sổ Sinh Tử xuất hiện. Một khi Sổ Sinh Tử xuất thế nhận chủ cũng mang ý nghĩa đại nạn sắp tới.”

“Đại nạn?” Chu Trường Dung dừng lại một lúc, hơi không rõ, “Đại nạn gì?”

“Việc này bần đạo cũng nghe nói qua một ít.” Thiên Huyền lão tổ thấy bọn họ nhắc đến đề tài đó, cũng không khỏi nói vào hai câu, “Thiên địa có đại kiếp nạn, cách mỗi một khoảng thời gian sẽ có kiếp nạn giáng thế. Có rất nhiều người nói, tầng trời Tạo Hóa phong bế, đạo tổ thánh nhân biến mất không thấy, có lẽ chính là điềm báo cho kiếp nạn, nhưng mà đề tài như vậy đã nói mấy vạn năm cũng chưa thấy có kiếp nạn gì xuất hiện. Dần dần, người nói đến cũng không còn nhiều.”

“Thần Tàng chưa bao giờ vọng ngôn.” Trà Chúc ma quân nhàn nhạt liếc mắt nhìn Thiên Huyền lão tổ một cái, nhìn Thiên Huyền lão tổ lui về phía sau vài bước, “Từ trước đến giờ kiếp nạn và cơ duyên luôn cùng lúc tồn tại. Thiên đạo bởi vì thiếu hụt sinh tử đại đạo mà không có đủ khả năng, muốn bù đắp thì thế tất yếu phải hoàn thành trong kiếp nạn. Lẽ trời, từ cổ chí kim, từ trước đến giờ vẫn thế.”

“Thánh nhân có từng nói đến làm thế nào để hóa giải kiếp nạn?”

“Hắn nói, đó là điều chủ nhân Sổ Sinh Tử phải làm.” Trà Chúc ma quân nhìn về phía Chu Trường Dung, tựa hồ nhìn được mấy phần dáng vẻ quen thuộc từ trên mặt Chu Trường Dung, “Lúc đó hắn nói với ta rất nhiều, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là nói với ngươi.”

“Mong được nghe tường tận.”

“Hắn nói, có thể làm hắn đã làm. Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, hắn chỉ có thể trãi đường cho ngươi nhưng không thể thay thế ngươi làm đường.”

“Đồ hắn để lại, hi vọng ngươi có thể sử dụng.”

“Nếu có một ngày tầng trời Hoàng Tuyền mở ra, mong ngươi lấy một chén nước bên trong nước sông Vong Xuyên, đưa đến Cung Yêu Hoàng. Hắn và Sư Hoàn Chân có cùng nhau trồng một phần cây bên trong Cung Yêu Hoàng. Cây ấy nhất định phải dùng nước sông Vong Xuyên mới có thể nẩy mầm.”

Trà Chúc ma quân ngừng lại.

Hắn đã nói xong.

Chẳng có tin tức nào hữu dụng hết?

Thiên Huyền lão tổ yên lặng cảm thán ở trong lòng.

Chu Trường Dung đứng ở bên cạnh trầm tư một lát, chắp tay nói, “Ta biết được rất nhiều, đa tạ Ma Quân. Nếu Ma Quân không ghét bỏ, tại hạ sẽ siêu độ cho ngài, đưa ngài đi vào luân hồi, kính xin Ma Quân đừng chống cự.”

Dứt lời, Chu Trường Dung lập tức mở Sổ Sinh Tử ra, ngón tay của hắn nhẹ nhàng phất qua tên của ma quân. Cuộc đời của “Trà Chúc ma quân” trên Sổ Sinh Tử dần dần mờ đi, cho đến khi biến mất không còn lại gì.

Hơi thở toàn thân Trà Chúc ma quân cũng từ từ xảy ra biến hóa, nhanh chóng trở nên như trẻ con, trong mắt mang theo vẻ cô đơn tinh khiết không rành thế sự.

Toàn bộ lực chú ý của Thiên Huyền lão tổ đều đặt lên trên Chu Trường Dung và Sổ Sinh Tử.

Dường như lâm vào một loại không khí kỳ diệu nào đó.

Đại đạo đơn giản nhất.

Thì ra đại đạo thánh binh như Sổ Sinh Tử, khi thay đổi số mệnh người khác cũng sẽ bình thường yên bình như vậy. Không hề có gợn sóng phép thuật, cũng không hề có vết tích nhân quả. Giống như tất cả vốn nên như vậy, nếu không biết đó là Sổ Sinh Tử, đa số người bình thường đều chỉ cảm thấy Chu Trường Dung đang đơn thuần lật sách mà thôi.

Đầu ngón tay Chu Trường Dung viết gì đó trên Sổ Sinh Tử.

Ấy là cuộc đời sau này của Trà Chúc ma quân.

Rất đơn giản cũng rất bình dị.

Trong chớp mắt Sổ Sinh Tử khép lại, hình bóng của Trà Chúc ma quân cũng chậm rãi tan biến trước mặt bọn họ.

“Ngươi vẫn ổn chứ.” Sư Vô Cữu nâng tay đỡ Chu Trường Dung, Chu Trường Dung chỉ hơi mất sức một chút mà thôi, ngược lại vẫn đứng thẳng được, nhưng mà thấy Sư Vô Cữu lo lắng cũng thuận thế dựa lên người Sư Vô Cữu, Sư Vô Cữu không thể không giang tay nửa ôm Chu Trường Dung, tránh cho Chu Trường Dung bị té ngã.

“Tu vi ngươi bây giờ, chỉ nên dùng Sổ Sinh Tử một ít thôi.” Trà Chúc ma quân đã chết rất nhiều năm mà oán khí vẫn không thay đổi, muốn siêu độ không phải là một chuyện dễ dàng, huống hồ còn phải an bài cho cuộc đời của hắn sau này.

“Nhân quả trên người Trà Chúc ma quân trãi qua nhiều năm đã tiêu tan không còn bao nhiêu, ta chỉ tiện tay giúp một cái thôi.” Chu Trường Dung nhẹ giọng trả lời, “Rất nhiều người phàm tâm tâm niệm niệm muốn tu tiên, muốn thoát khỏi cuộc sống bình thường. Nhưng cũng có rất nhiều người tu tiên, tình nguyện kiếp sau không tiếp tục tu hành, chỉ muốn trôi qua cuộc sống sinh hoạt bình thường.”

Không thể nói rõ rốt cuộc cái nào tốt hơn.

Mà mặc kệ là cái nào, tất cả đều là lựa chọn của từng cá nhân.

Tại vị trí Trà Chúc Ma Tôn vừa ngồi cũng để lại một hạt công đức nho nhỏ.

Sư Vô Cữu thu hạt công đức kia lại, đặt nó cùng một chỗ với hạt công đức lúc trước nhận được, rất bất đắc dĩ, “Cứ tiếp tục thu thập như thế, thật không biết khi nào mới đủ.”

“Từ từ đi là được.” Chu Trường Dung mỉm cười, “Nếu Sư Vô Cữu cảm thấy nhàm chán, thật ra ta có thể kể chuyện cười cho ngươi nghe.”

“Ngươi kể đi.”

“Ừm.”

“Bản tọa muốn nghe một câu chuyện cười liên quan đến đồ ăn, còn muốn một cái liên quan tới…”

“Khụ, bần đạo đi trước một bước, ta nhớ ở chỗ khác cũng có một tiền bối.” Lúc này Thiên Huyền lão tổ bước lên vài bước, ý đồ rời khỏi Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu.

Thật là kì lạ.

Trước đây hắn đã từng gặp rất nhiều cặp đôi đạo lữ ân ái, cũng chẳng cảm thấy gì, cớ sao bây giờ nhìn Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu, lại cảm thấy sai sai chứ?

Sau khi đi ra ngoài được vài bước, Thiên Huyền lão tổ mới nhận ra.

Là do hai người đó quá đặc biệt.

Khoảng khắc bọn họ đứng chung một chỗ, dù là dung mạo, pháp lực hay là tính cách, mọi thứ như tự hình thành một thế giới nhỏ, hoàn toàn tách biệt với xung quanh, làm cho Thiên Huyền lão tổ có hơi đứng ngồi không yên.

Bên trên Đạo trường Phục Hy.

Hầu hết đệ tử nhập thất, đệ tử ký danh còn có một số người trung thành với Tịch Chu đều đã bị hắn phái ra ngoài.

Những người đó mang theo Nhân Hoàng Lệnh hắn phát, chỉ cần gặp phải nhân tộc lén lút chuồn xuống hạ giới thì đều có thể trực tiếp dùng Nhân Hoàng Lệnh mang bọn họ về, nhưng chỉ giới hạn ở trong nhân tộc mà thôi. Còn các yêu tộc và ma tộc, bây giờ hoàn toàn không phải là người mà Tịch Chu có thể quản nổi.

Đạo thống tiên giới hỗn tạp, hơn nữa còn có đủ loại tiên nhân thực lực khác nhau đã đủ làm cho Tịch Chu bận rộn.

Hỏa Nhất chuẩn thánh của tầng trời Thị Phi và Yêu Hoàng Ngọc Sương của tầng trời Tiêu Dao cũng ngay lập tức liên lạc với hắn.

Bọn họ thân là lãnh tụ của ba tộc, tất nhiên tự có biện pháp liên hệ lẫn nhau.

“Tính tính sơ sơ, số lượng yêu tộc ta lén lút xuống hạ giới có khoảng 3 vạn tộc nhân, bao gồm cả bách tộc.” Ngọc Sương nói ra một con số, toàn thân phát ra vẻ lạnh lẽo còn hơn hàn băng. Số lượng yêu tộc vốn không nhiều, nhiều tộc nhân lén lút lợi dụng phương pháp hóa thân xuống hạ giới như vậy, mà hắn làm Yêu Hoàng lại không biết gì cả, nhìn thế nào cũng thấy họ hoàn toàn không đặt Yêu Hoàng hắn vào trong mắt.

Tộc trưởng bách tộc và trưởng lão là những người đầu tiên thỉnh tội với hắn, chỉ là bên trong các tộc trưởng trưởng lão, thế nhưng cũng có kẻ lợi dụng phương pháp hóa thân xuống hạ giới? Thậm chí còn có một bộ phận tộc nhân nhân cơ hội đó đề xuất ý kiến với Ngọc Sương, cho rằng bây giờ là cơ hội tốt để yêu tộc bọn họ phản công nhân tộc.

Làm cho Ngọc Sương thiếu chút nữa tức gần chết.

Một số yêu tộc đúng là không thể đối tốt với họ, thoáng cho bọn họ chút sắc mặt tốt thì bọn họ sẽ được đà lấn tới.

“Mặc dù người lén lút xuống hạ giới trong tầng trời Thị Phi ta không nhiều bằng yêu tộc, nhưng với sức phá hoại của bọn họ chỉ sợ sẽ phải dính lên vô số nhân quả.” Giọng điệu Hỏa Nhất chuẩn thánh chậm rãi, “Ta đã kêu gọi các Đại Thành Chủ bắt đầu thanh lý người trong thành. Một khi phát hiện có kẻ sử dụng phương pháp hóa thân xuống hạ giới, phản kháng không trở về thì sẽ trực tiếp phá hủy bản thể của bọn họ. Bản thể chết, hóa thân cũng sẽ nhanh chóng tiêu tan.”

Nhất thời Ngọc Sương khá nghẹn lời.

Ma tộc ma tu bên trong tầng trời Thị Phi đông đảo. Đặc biệt là các Tiên thiên ma tộc, chỉ cần nhân gian có oán khí nợ máu thì sẽ được ra đời, dù hiện giờ tử thương vô số, nhưng chỉ cần nhân gian vẫn còn, chắc chắn bọn họ sẽ được bổ túc nhân số trong khoảng thời gian ngắn. Mà yêu tộc lại khác, số lượng yêu tộc vốn không nhiều, nếu Ngọc Sương thật sự đại khai sát giới, sợ rằng trên dưới yêu tộc sẽ phải rung chuyển.

“Kế trước mắt, vẫn phải nghĩ kỹ làm thế nào để bảo vệ người phàm.” Tịch Chu xoa xoa trán, chỉ cảm thấy cực kỳ đau đầu, “Về phần những người trên thượng giới, chết rồi thì thôi, đều là do bọn họ gieo gió gặt bão. Chỉ là bây giờ người phàm ở hạ giới đã bị hóa thân của người trên thượng giới làm tử thương vô số, oán khí sâu nặng, Đạo trường Phục Hy có thể trấn áp số lượng có hạn. Một khi các oan hồn ở hạ giới không thể luân hồi, rối loạn âm dương, đó mới thật sự là thiên hạ đại loạn.”

Trong thời gian ngắn, oán khí ở hạ giới nhanh chóng tăng mạnh. Nhóm người phàm thì đỡ hơn một chút, nhưng mà oan hồn của nhóm tu sĩ lại đang không ngừng gia tăng.

“Nguyên thần tu sĩ thường mạnh mẽ hơn người phàm, oán khí khi bọn họ chết có thể kéo dài không tiêu tan. Gần đây bên dưới hạ giới một hơi gia tăng hơn vạn oan hồn, sau khi ta âm thầm điều tra mới biết, Tu Chân giới bây giờ nói ít nhất đã có mười mấy môn phái bị cuốn vào bên trong đấu pháp của các hóa thân.”

Hoá thân của các tiên ma thượng giới, từ trước đến giờ đều không đặt tu sĩ vào vị trí tồn tại bình đẳng. Nhân quả giết tu sĩ so với giết người phàm cũng hoàn toàn khác biệt, ảnh hưởng tạo thành bởi vì giết tu sĩ nhỏ hơn giết người phàm hơn rất nhiều. Huống chi, đối với người phàm bình thường mà nói, tu sĩ và tiên nhân đều giống nhau, đều là sự tồn tại mà bọn họ phải ngước nhìn, lúc phải cúi đầu thì bọn họ sẽ cúi đầu, không dám hành động theo cảm tính.

Nhưng đối với các tu sĩ kia mà nói, đột nhiên xuất hiện nhiều đại năng như vậy, từng người từng người đều vênh váo tự đắc, làm cho bọn họ muốn quên cũng quên không được. Bởi vậy, người tiến lên mượn sức cũng không thiếu.

Mà giới tu sĩ một hơi mượn sức được nhiều yêu tộc, ma tu mạnh mẽ như vậy, tất nhiên cũng sẽ sinh ra một số tâm tư không nên có. Đôi khi, chiến tranh đạo thống ở hạ giới lại đơn giản hơn thượng giới rất nhiều.

Chiến tranh, động một cái là bùng nổ.

Ngọc Sương và Hỏa Nhất chuẩn thánh không phải người chưa từng trãi, Tịch Chu nói mấy lời đó cũng đã đủ làm cho bọn họ cảm nhận được nguy hiểm trong đó.

Vấn đề chỉ vừa mới xuất hiện chưa được bao lâu, hạ giới đã nhiều hơn mấy vạn oan hồn tu sĩ. Nếu thời gian lại lâu thêm một chút, dù Đạo trường Phục Hy có thể miễn cưỡng trấn áp thì đạo thống ở hạ giới cũng sẽ phải héo tàn.

Tới lúc đó, theo lẽ dĩ nhiên sẽ dính dáng đến thượng giới.

Rút dây động rừng.

Bây giờ, nguy cơ xuất hiện, nếu không chuẩn bị sẵn sàng, chỉ sợ bao gồm cả toàn bộ cửu thiên thập giới đều sẽ bị cuốn vào trong đó.

“Chu Trường Dung đâu?” Ngọc Sương nhìn về phía Tịch Chu nói, “Hắn là chủ nhân của Sổ Sinh Tử, nếu thật sự xuất hiện tình trạng không thể cứu vãn, hắn phải gánh vác trách nhiệm dẫn dắt siêu độ chúng sinh.”

Hỏa Nhất chuẩn thánh cũng đồng ý với Ngọc Sương.

Tuy kéo nhân sĩ bàng quan nhàn tản như Chu Trường Dung vào đó thật sự rất vô đạo đức, nhưng bởi vì hắn giữ Sổ Sinh Tử, có một số trách nhiệm hắn không thể trốn thoát.

“Hắn đang ở dưới Đạo trường Phục Hy thu thập công đức.” Tịch Chu hơi hơi ngừng một chút, “Được rồi, bây giờ hạ giới cũng có oan hồn không tiêu, nếu có thể dẫn dắt bọn họ vào luân hồi, cũng là một hồi công đức, chắc chắn Chu đạo hữu sẽ không để ý. Ta đây lập tức truyền tin bọn họ, nhắc bọn họ sớm ngày ra khỏi Đạo trường Phục Hy.”

Tịch Chu nói như thế, lúc này cũng truyền tin đi.

Nhưng mà, qua một hồi lâu, sắc mặt Tịch Chu dần dần biến xanh, trở nên vô cùng khó coi.

“Đã xảy ra sự cố gì sao?”

“Hình như Đạo trường Phục Hy xuất hiện một số vấn đề.” Tịch Chu tựa như không thể tin, nhưng hắn đã thử rất nhiều lần, vẫn không hề có phản ứng, “Ta không có cách nào liên lạc với Chu đạo hữu. Đạo trường Phục Hy đã hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, hoàn toàn không có cách truyền tin vào!”

Mấy người Tử Sơn Quân nhìn Sùng Minh cùng Mạc Hàn trước mặt, còn có nhóm người bọn họ mang đến, lập tức tiến vào trạng thái phòng bị.

Chỉ tiếc trong mấy người bọn họ chỉ có một mình Diệp Vệ am hiểu chiến đấu, Trần Hóa Vũ và Ứng Ngọc Xuân là hai Luyện Đan Sư, hiển nhiên không thể tác chiến, mà Tử Sơn Quân cố hết sức chỉ thể bằng được một nửa.

Dưới tình huống như vậy, mấy người bọn họ muốn đột phá vòng vây là chuyện hoàn toàn không thể nào.

Diệp Vệ chỉ có thể canh giữ chặt chẽ ở bên cạnh Tử Sơn Quân, nếu thật sự xảy ra vấn đề, nói không chừng vẫn có thể đưa sư phụ rời đi trước.

“Sùng Minh, là ngươi ngụy tạo tin tức bảo chúng ta đến.” Tử Sơn Quân nhìn gương mặt hơi xa lạ trước mặt, trong lòng cũng âm thầm hối hận. Sùng Minh học với hắn lâu như vậy, một ít bản lĩnh của thần tu hắn cũng biết rất rõ. Bản thân hẳn tưởng rằng chuyện lúc trước là quá khứ đã qua, ngược lại không cố ý chuẩn bị phòng hờ, kết quả bị chui kẻ hở.

“Sư phụ không thay đổi phương thức truyền của mình tin cũng làm ta cảm thấy hơi bất ngờ.” Ánh mắt Sùng Minh nhìn Tử Sơn Quân khá dịu dàng, chỉ là sau khi ánh mắt dịch lên trên Diệp Vệ bên cạnh, ngay lập tức trở nên sắc bén, “Sau khi ta rời đi, sư phụ lại thu đồ đệ, ta thật sự không vui. Rõ ràng trước kia sư phụ đã đồng ý với ta, chỉ thu một đồ đệ là ta. Ta tin thật, tại sao sư phụ lại nói chuyện không đáng tin vậy chứ?”

“Tu vi các hạ bây giờ trên ta xa, còn cần gì phải bái làm đồ đệ của một sơn thần nho nhỏ như ta chứ?” Tử Sơn Quân hời hợt nói, “Nếu ngươi còn nhớ một chút tình nghĩa thầy trò thì thả bọn họ ra, ta cũng sẽ nhàn hạ thoải mái cùng ngươi chậm rãi tâm sự về quá khứ.”

“Sư phụ, không được!”

“Tử Sơn, ngươi đừng tùy tiện đồng ý.”

Hai người Diệp Vệ và Trần Hóa Vũ trăm miệng một lời nói.

Sùng Minh chắc chắn không phải hạng người hiền lành, năm đó Tử Sơn Quân bị người ta đùa giỡn ở trong lòng bàn tay, hiện giờ sao có thể là đối thủ của người ta? Càng không cần phải nói Sùng Minh nham hiểm giả dối, khó có thể dùng hành vi của người bình thường phỏng đoán, Tử Sơn Quân làm vậy chẳng phải chính là dê vào miệng cọp sao?

“Nếu ta thật sự thả bọn họ ra, chỉ sợ sư phụ sẽ ngọc nát đá tan với ta mất.” Sùng Minh cũng không hề bị lừa, trái lại cười híp mắt khuyên bảo bọn họ, “Sư phụ vẫn nên từ bỏ suy nghĩ đó đi. Chúng ta không ra tay với các vị, chỉ là mời mọi người đến một chỗ an toàn hơn thôi. Thế giới sắp nghênh đón đại kiếp nạn, các ngươi đều sẽ gặp phải tai kiếp, chúng ta sẽ không làm các ngươi bị thương, trăm năm sau các ngươi sẽ được thả ra. Còn có đồ vật để tu luyện, chúng ta cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Sư phụ cứ coi như mình bế quan trăm năm đi, không cần phải lo lắng bất cứ điều gì.”

“Thậm chí, trăm năm sau, ngay cả con mắt của ngươi chúng ta cũng có thể trả lại.” Mạc Hàn nhìn Diệp Vệ, ở bên cạnh nói giúp, “Hai mắt ngươi bây giờ chỉ nhờ vào sức mạnh sau này sinh ra, không thể so với cái gốc.”

“Rốt cuộc các ngươi muốn gì?” Diệp Vệ không tin trên trời tự nhiên rơi xuống đĩa bánh.

Mạc Hàn dám nói ra việc trả mắt Khuy Chân, có thể thấy hai người thật sự muốn dẫn bọn họ đi.

Nhưng vì sao?

Mấy người bọn họ, bàn luận thực lực, bàn luận tài sản đều không phải loại hình sẽ bị nhìn chằm chằm.

Bản thân duy nhất chỉ có đôi mắt cũng đã bị bọn họ cướp đi, bây giờ bọn họ lại tìm đến, không phải trả thù thì là vì sao?

Đầu óc Diệp Vệ nhanh chóng chuyển động, loại bỏ tất cả khả năng, cuối cùng cũng chỉ còn sót lại một.

“Các ngươi muốn bắt chúng ta để uy hiếp Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu.” Diệp Vệ nhìn bọn họ, khẳng định.

Bốp bốp bốp.

Mạc Hàn và Sùng Minh cùng vỗ tay.

“Không hổ danh người đã từng là Diệp thành chủ, độ nhạy bén thật sự làm người thán phục.” Xem như mấy người Mạc Hàn đã hoàn toàn khẳng định suy đoán của Diệp Vệ, “Các ngươi đã biết nguyên nhân thì cũng nên biết rõ lần này chúng ta đến đã chuẩn bị đầy đủ. Đừng nói là trong tất cả các ngươi không có bất kì người nào có thể thoát, ngay cả một tia nguyên thần cũng đừng mong.”

Ứng Ngọc Xuân khá kinh ngạc.

Trước đó vài ngày Chu Trường Dung mới chiêu cáo khắp cửu thiên thập giới mình là chủ nhân của Sổ Sinh Tử, mà Sư Vô Cữu bên cạnh hắn còn là Chuẩn thánh. Có thể nói, người tự tin có thể cùng lúc đối địch với hai người bọn họ thật sự rất hiếm hoi.

Nhưng bây giờ, những người này lại trực tiếp quang minh chính đại nói lời “uy hiếp” ra khỏi miệng, điều đó chứng tỏ họ hoàn toàn không đặt Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu vào trong mắt. Hay hoặc là, bọn họ có biện pháp đối phó với Chu Trường Dung.

“Các ngươi tưởng rằng Chu đạo hữu sẽ bởi vì chúng ta mà khuất phục các ngươi sao?” Trần Hóa Vũ tức giận quát to, “Nói cho các ngươi biết, ta thà chết chứ không chịu khuất phục!”

“Chết? Không không không, đương nhiên chúng ta sẽ không thể để cho các ngươi chết được.” Sùng Minh nháy mắt một cái, biểu cảm có mấy phần vô tội, “Nếu ba người các ngươi chết, chẳng phải vừa vặn trở thành quỷ tinh của Chu Trường Dung sao? Các ngươi không những không thể chết mà còn phải sống tốt hơn tất cả mọi người. Đợi mọi chuyện qua đi, các ngươi sẽ được khôi phục tự do.”

Ngay cả chuyện quỷ tinh cũng biết?

Trong lòng Trần Hóa Vũ phát lạnh.

Người biết chuyện này hẳn không có mấy ai mới đúng, vì sao bọn họ lại biết rõ như vậy?

Dù sao đến giờ bọn họ vẫn còn là người sống, ở bên ngoài cũng không có liên lạc gì nhiều với Chu Trường Dung. Dù có người tra ra bọn họ có liên quan đến Chu Trường Dung thì giống nhau đều sẽ không nghĩ đến phương diện quỷ tinh, mà là nghĩ đến phương diện bạn bè mới đúng.

Tin tức lộ ra ngoài từ đâu?

Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu sao rồi?

Những người này đã chạy tới đây đánh trả bọn họ, có thể thấy bọn họ cũng có điều kiêng kỵ Chu Trường Dung.

Như vậy mấy người Chu đạo hữu có biết tình huống bây giờ không?

“Các ngươi biết không ít.” Trần Hóa Vũ trầm mặc một lát, không còn lòng cầu may nữa, “Ai nói cho các ngươi?”

“Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Ba người các ngươi là quỷ tinh, Ứng đại sư là em trai ruột của một trong số các quỷ tinh. Những chuyện này, chúng ta đều đã điều tra rất rõ ràng.” Sùng Minh thấy bốn người bọn họ đã không còn bao nhiêu ý chí chiến đấu, trong lòng cực kì sảng khoái, “Bốn vị nên đi theo chúng ta thôi, đừng gây thêm khó dễ. Đôi khi chết là một chuyện rất đơn giản, còn sống dở chết dở, muốn chết mà không thể chết lại không hề dễ dàng như trong tưởng tượng của các ngươi đâu.”

Tử Sơn Quân còn muốn động thủ, nhưng Diệp Vệ và Trần Hóa Vũ cùng lúc ngăn hắn lại.

Không được.

Ít nhất hiện tại không được.

Diệp Vệ và Trần Hóa Vũ ám chỉ ra hiệu bằng mắt với Tử Sơn Quân.

Đối thủ nhiều người lắm.

Người là dao thớt ta là thịt cá, nếu bây giờ tùy tiện động thủ, lúc đó chỉ càng thêm phiền phức. Còn không bằng trước tiên giả vờ đầu hàng, chờ sau này từ từ hành động sẽ tốt hơn.

Nếu muốn chết thì cũng phải bảo đảm bản thân chết cho triệt để, không thể để bọn họ cứu trở về!

“Như vậy chúng ta cũng cùng nhau bớt việc.” Hai người Sùng Minh và Mạc Hàn đồng thời khởi động một pháp bảo, pháp bảo đột nhiên hóa thành bốn gông xiềng, chặt chẽ quấn lên cơ thể bốn người.

“Các vị, mời.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play