Chương 138:
Thiên địa là bàn cờ, chúng sinh là quân cờ.
Nhóm tiên ma thường tưởng rằng mình là người đánh cờ, lại không biết bản thân chỉ là các quân cờ mạnh hơn một chút mà thôi.
Băng đông tam xích, phi nhất nhật chi hàn.
[Băng đông tam xích, phi nhất nhật chi hàn: nước đã đông thành đá đến ba thước, trời đâu chỉ lạnh có một ngày.]
Từ thời xa xưa, giới Thế Gian, Tu Chân và giới Tiên vốn không hề phân chia rõ ràng như thế, tất cả các giới đều cùng thuộc về một phần của tầng trời Hồng Trần. Nhưng bởi vì các tu sĩ càng ngày càng nhiều, thực lực cũng càng ngày càng mạnh mẽ, bọn họ chỉ đấu pháp một trận đơn giản là đã có thể làm cho vô số người phàm thương vong, sau đó các đại năng trách trời thương người mới liên thủ lại, mượn sức mạnh của thiên đạo, cưỡng ép chia tách tầng trời Hồng Trần thành các khu vực khác nhau.
Sau lần đó, những tu sĩ có thực lực đạt tới trình độ nhất định khi đã vượt qua lôi kiếp thì sẽ đến tiên giới. Mà những người chỉ cần phất tay một cái đã có thể dời non lấp biển cũng từ đó biến mất khỏi Thế Gian, đến Tiên Giới, không thể tiếp tục sản sinh ra ảnh hưởng đến người phàm. Còn nếu giới hạn giữa người phàm và các tu sĩ mật mờ không phân rõ thì sẽ có nhân quả trói buộc, bởi vậy hai bên ở chung cũng coi như khá hòa hợp.
Đây vốn là một vòng tuần hoàn cân bằng rất tốt.
Mà thiên vô thường sổ, thủy vô thường hình.
[thiên vô thường sổ, thủy vô thường hình: ý trời cũng giống như thế nước chảy, luôn vô định, vô hình tuỳ cơ ứng biến, không có quy mô làm mẫu.]
Nhưng không biết từ lúc nào đột nhiên Tiên giới bắt đầu thịnh hành dùng phương pháp hóa thân xuống hạ giới tăng cao tu vi, lập tức thúc đẩy các tiền bối môn phái hạ giới triệu hoán hóa thân đã phi thăng lên giới Tiên trở về, điều đó làm cho vòng tuần hoàn ấy dần dần bị phá vỡ.
Mà bây giờ, từng trãi của hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu bị đẩy ra ngoài từng việc một trong âm thầm, nó nhanh chóng trở thành mục tiêu mà rất nhiều tiên ma trông ngóng. Bên cạnh đó, cộng thêm sự kiện các Tiên tôn Ma tôn và Yêu tôn từng lén lút xuống Lệ Cư ở hạ giới cùng với sự kiện đèn Thanh Tà ở tầng trời Thị Phi tìm kiếm người có dấu ấn công đức trong hạ giới cũng lặng lẽ bị lưu truyền ra ngoài. Tất cả những chuyện đó đều thật sự phát sinh, chỉ cần hơi tra xét một chút là đã có thể chứng thực.
Hầu hết những người xuống hạ giới đều không bị thiên đạo trừng cái gì phạt cả. Hơn nữa đang yên đang lành thế nhưng những người đó lại xuống hạ giới, điều này chứng tỏ ở hạ giới thật sự có đại cơ duyên! Nếu không thì tại sao bọn họ lại hành động như vậy?
Có điều thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
Thế nhưng những kẻ bị các loại tin tức nửa vời đó lừa dối trước tiên lại không phải là những người ngu ngốc mà ngược lại chính là những kẻ thông minh này, đặc biệt là loại người tự cho mình thông minh.
Tại thời điểm phương pháp hóa thân truyền đến những người đó thì số lượng tiên nhân hạ phàm đã càng lúc càng nhiều.
Bọn họ đều mong chờ mình sẽ trở thành phiên bản tiếp theo của Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu.
Nếu thành công thì là đại cơ duyên.
Còn nếu không thành công thì cũng chỉ là lãng phí một khoảng thời gian mà thôi, bản thân cũng không phải nhận bất kì trừng phạt nào, tổn hại lên bản thể thật sự không nhiều bao nhiêu. Dù bị Nhân Hoàng phát hiện cũng chẳng sao, bởi vì có thứ gọi là thấy nhiều không trách.
Nhiều người lén lút xuống hạ giới như vậy? Nhân Hoàng xử sự ôn hòa từ trước đến giờ, sao có thể đối địch cùng lúc với nhiều người được cơ chứ?
Kết giới giữa Thế Gian và Tiên Giới đã mỏng manh đến mức gần bằng lớp giấy quanh cửa, bất cứ lúc nào cũng có thể bị chọc thủng.
Sau khi Tử Sơn Quân ý thức được điều đó, cả người gần như cứng đờ tại chỗ.
Trên người hắn có dấu ấn công đức, bản năng gần cát tị hung vốn mạnh hơn người bình thường rất nhiều. Bây giờ, sau khi nghe tiên nhân nọ nói xong, cơ thể của hắn tựa như bị đưa vào hầm băng, lạnh lẽo đến tận xương.
“Hầy, ta đi trước, trễ chút nữa là không kịp đâu.” Tiên nhân kia thấy dáng vẻ ngu ngốc của Tử Sơn Quân cũng lười tốn nước miếng với hắn, độn pháp một cái rồi biến mất vô ảnh vô tung.
“Sư phụ.” Diệp Vệ nâng tay kéo Tử Sơn Quân, thở dài nói, “Sư phụ cần gì phải như vậy, đó vốn do trời định.”
“Cái gì trời định?” Tử Sơn Quân chậm rãi phục hồi lại tinh thần, “Đây chắc chắn là một hồi đại kiếp nạn do người gây ra, chẳng lẽ con không thấy được?”
“Sư phụ, ngài nghĩ cửu thiên thập giới đã an ổn bao nhiêu năm?” Diệp Vệ vô cùng bất đắc dĩ, “Đầu tiên là tầng trời Tạo Hóa đóng cửa, tiếp đó là tầng trời Hoàng Tuyền phong bế, ngay sau đó là bên trong đất trời không thể xuất hiện thêm Thánh Nhân, thậm chí ngay cả Chuẩn Thánh cũng gần như không xuất hiện, thời gian đến giờ đã giằng co đến bảy, tám vạn năm. Mà trong khoảng thời gian gần đây, Sổ Sinh Tử xuất thế, Sư công tử trở thành Chuẩn Thánh, truyền thừa của Thần Tàng thánh nhân xuất hiện, mà từ những nơi sâu xa cũng xảy ra điềm báo.”
Thậm chí, mắt Khuy Chân chưa từng xuất hiện trong suốt mấy vạn năm, bây giờ cũng đã xuất hiện ở trên người hắn.
Tất cả những thứ đó đều đang nói rõ, cửu thiên thập giới sắp nghênh đón đại nạn.
Người đời thường nói, thiên hạ đại loạn, tất có yêu nghiệt.
Mà sửa lại câu nói này đặt ở bên trong Tu Chân giới và Tiên giới, cũng mang ý nghĩa tương tự.
Nếu không phải ứng phó với kiếp nạn thì sao Sổ Sinh Tử lại xuất thế trong mấy năm nay?
Đạo thống quỷ tu và thần tu luôn không có gì khởi sắc, thế nhưng lại cùng lúc mơ hồ xuất hiện dấu hiệu thức tỉnh?
Từ xưa mỗi khi đại kiếp nạn sắp tới, đều tương tự sẽ xuất hiện người tài.
Ai cũng không thể tránh thoát nổi.
Thật ra tại thời điểm Diệp Vệ vẫn còn là Diệp Tiêu cũng đã mơ hồ có dự cảm.
Chỉ là dưới đại nạn như thế, một tu sĩ nho nhỏ như hắn, lại không phải là đứa con thiên mệnh thì có thể thay đổi được gì đâu? Hắn không biết khi nào đại nạn sẽ giáng thế, cũng không biết sẽ dùng loại tình huống nào để giáng thế? Nhưng mỗi khi đại nạn xuất hiện, hầu như đều sẽ có một nhóm người chết đi, rồi lại có một nhóm người quật khởi.
Bây giờ những yêu tộc còn đang trốn ở tầng trời Tiêu Dao kia, hẳn mới là bên có quyền lên tiếng nhất.
Nếu yêu tộc không thất bại trong đại nạn thì vai chính trên đời bây giờ cũng chưa tới phiên nhân tộc cậy mạnh.
“Chúng ta lập tức đi tìm Trần đạo hữu.” Tử Sơn Quân phục hồi tinh thần, đã nhận ra được gì đó, “Nếu thật sự có kiếp nạn sắp tới, nhất định chúng ta phải làm gì đấy, nếu không thì không biết khi nào chúng ta sẽ bị diệt vì kiếp.”
Tầng trời Thị Phi.
Hứa Ngạo cùng với nhóm các thành chủ cảm thấy có điều không đúng cùng đi đến trước đạo trường của Hỏa Nhất chuẩn thánh, không hẹn mà quỳ lạy.
“Chuẩn Thánh, gần đây bên trong tầng trời Thị Phi có rất nhiều ma tộc dồn dập xuống hạ giới, thậm chí còn có một số thành chủ xếp hạng thấp lén lút thử nghiệm phương pháp đó. Đám người chúng ta liên hợp bói toán cũng không thể thu hoạch được gì, chỉ sợ có đại năng đã che đây thiên cơ từ lâu. Kính xin Chuẩn thánh bảo cho biết, chúng ta nên ứng đối ra sao?”
Nhóm các thành chủ ma tôn bên trong tầng trời Thị, từng người từng người đều không phải kiểu người hiền lành gì.
Mấy năm gần đây có đủ loại các loại chuyện cổ quái phát sinh, bây giờ lại có một thứ gọi là phương pháp hóa thân lan truyền khắp cửu thiên thập giới, nếu nói sau lưng không có ai thúc đẩy chắc chắn bọn họ sẽ không tin. Bởi vậy, bọn họ trước tiên nghĩ đến phải ra tay tìm cho ra kẻ đứng đằng sau.
Đáng tiếc, mặc kệ bọn họ bói quẻ bao nhiêu lần, tất cả đều trống rỗng.
Bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể đến đây hỏi ý kiến của Hỏa Nhất chuẩn thánh.
Nếu thật sự có đại năng che đậy thiên cơ, như vậy chắc chắn Hỏa Nhất chuẩn thánh sẽ có biện pháp bói toán ra.
“Haizz —— “
Bên cạnh mấy người Hứa Ngạo khẽ vang lên một tiếng thở dài.
Mấy người Hứa Ngạo không khỏi nhìn về phía người bên cạnh, đều kinh ngạc không thôi.
Người trước mắt da trắng áo đen, trên mặt hầu như không hề có biểu cảm nào, tóc tai cũng thuận theo đó tán loạn bên dưới, thế nhưng lại tản ra hơi thở huyền diệu.
Đầu tiên nhìn, chỉ cảm thấy người nọ rất quen mặt, tựa như là người bọn họ đã từng gặp qua.
Cái nhìn thứ hai, chỉ cảm thấy người nọ sâu không lường được, bọn họ thế nhưng lại không hề phát hiện ra hắn tồn tại.
Cái nhìn thứ ba, bọn họ đã không thể nhớ ra rốt cuộc dung mạo của người nọ ra sao.
Rõ ràng hắn gần ngay trước mắt, nhưng mà dù bọn họ có làm thế nào cũng không nhớ nổi dáng vẻ của người nọ.
“Ta là thiên ma, bọn ngươi rất dễ bị khí tức của thiên ma thu hút, không cần cưỡng ép quan sát ta.” Người trước mắt nhẹ giọng nói.
Đám người Hứa Ngạo lập tức cúi đầu xuống, không dám nhìn nhiều.
“Bái kiến Chuẩn Thánh.”
Dĩ nhiên bọn họ biết rõ thân phận của người trước mặt, chính là Hỏa Nhất chuẩn thánh.
Mà trong lòng bọn họ cũng không bởi vì Hỏa Nhất chuẩn thánh xuống núi mà cảm thấy vui mừng, ngược lại hầu hết bọn họ đã bắt đầu lo lắng.
Hỏa Nhất chuẩn thánh gần như chưa bao giờ xuống núi, điều đó bọn họ đã biết rõ trong lòng từ lâu. Nhưng bây giờ Hỏa Nhất chuẩn thánh xuất hiện, có thể thấy chắc chắn bên trong đất trời có biến số rất quan trọng nào đó xuất hiện.
Ngay cả Chuẩn Thánh cũng phải cẩn trọng như thế, những người như bọn họ có thể làm sao?
“Thiên địa có lượng kiếp, ai cũng không có thể thay đổi. Năm xưa đạo tổ tầng trời Hoàng Tuyền ứng kiếp ngã xuống, thánh nhân Thần Tàng ứng kiếp chết đi, bọn họ vì hóa giải lượng kiếp mà trả giá rất nhiều.” Hỏa Nhất chuẩn thánh hơi thở dài nói, “Đại kiếp nạn ấp ủ nhiều năm, người lan truyền phương pháp hóa thân kia cũng chỉ dựa vào cây đao của thiên đạo, để kiếp nạn thực hiện hết mức mà thôi. Đã là mệnh trời, thì sao có thể để người đoán ra?”
Đại kiếp nạn là khó, đồng thời cũng là cơ hội ngàn năm một thuở.
Thiên đạo không đủ khả năng, như vậy có thể nhân cơ hội khi đại kiếp nạn không đủ.
Năm xưa đạo tổ Hồng Quân dùng thân hợp đạo, chẳng phải là tiền lệ đó sao?
“Chuẩn Thánh, vậy bây giờ…”
“Đi xuống hạ giới, cố hết sức bắt lại những kẻ không thuộc về giới Thế Gian và Tu Chân, bất luận sống chết.” Hỏa Nhất chuẩn thánh chậm rãi hạ lệnh, “Phương pháp kia chỉ có thể tạm thời kéo dài một, hai mà thôi. Không tới thời khắc sống còn, ta không muốn ra tay với thần ma trên đời.”
Đơn giản hai câu, đã làm cho các thành chủ cảm nhận được sát ý trong lời Chuẩn Thánh.
Nếu những tiên ma lợi dụng hóa thân đang hành tẩu ở hạ giới không chịu trở về, dù tiêu diệt hóa thân của bọn họ cũng không thể để gây ra cho bọn họ bao nhiêu thương vong. Nhưng nếu trực tiếp hủy diệt bản thể của bọn họ thì sao?
Rất rõ ràng, Hỏa Nhất chuẩn thánh đã chuẩn bị cầm lấy đồ đao.
Kẻ ruồng bỏ quy tắc của thiên đạo, nếu không phải thánh nhân thì phải chấp nhận thiên đạo ban xuống trừng phạt.
“Chuẩn Thánh, bây giờ người xuống hạ giới nhiều vô số kể, chỉ dựa vào chúng ta sợ là…”
“Kiếp nạn không chỉ ở một mình tầng trời Thị Phi ta.” Thân ảnh Hỏa Nhất chuẩn thánh đã biến mất không còn tăm hơi, “Có thể làm được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu. Dưới kiếp nạn, thiên ý như đao, giun dế còn phải sống tạm bợ, phải tồn tại, phải vì mình nghịch thiên cải mệnh thôi.”
Bên trong tầng trời Tiêu Dao.
Sát cơ tới mãnh liệt như gió lốc.
Thời điểm Ngọc Sương phát hiện ra số lượng tộc nhân yêu tộc không đúng cũng phải mất một khoảng thời gian.
Thiên tính của yêu tộc là thích tự do, ít có ai cố định tập hợp sinh hoạt tại một chỗ. Bởi vậy, lúc bắt đầu cũng chẳng có bao nhiêu người phát hiện ra tộc nhân biến mất không thấy tăm hơi. Nhưng đợi đến khi các trưởng lão yêu tộc gặp qua Sư Vô Cữu, vui mừng vì yêu tộc lại xuất hiện thêm một Chuẩn Thánh, muốn nhanh chóng tập hợp tộc nhân chia sẻ niềm vui với nhau. Vào lúc đó, các trưởng lão mới phát hiện ra tộc nhân trong tộc mình, đặc biệt là một số ít tộc nhân thực lực tầm trung đột nhiên biến mất hoặc là bế quan.
Cẩn thận dò hỏi, bọn họ mới phát giác ra điều không đúng.
Đợi đến khi thương lượng với các trưởng lão tộc khác, bọn họ lập tức ý thức được sự việc không đúng, vội vã báo cáo cho Yêu Hoàng Ngọc Sương.
Việc này, không hề tầm thường!
Bọn họ thế mà hoàn toàn không phát hiện ra số lượng tộc nhân thiếu hụt?
“Bệ hạ, việc này cực kỳ không ổn.” Quy Cửu bói toán không được chút tin tức nào, sắc mặt hơi trắng bệch, “Dù ta đã bói toán chín chín tám mươi mốt lần cũng không hề có dấu hiệu dẫn ra thông tin, chắc hẳn chỉ có kiếp số thiên đạo đến mới có thể như vậy.”
Xưa nay tất cả kiếp nạn trong đời đều không thể sớm hóa giải.
Tựa như vào thời kỳ thượng cổ, không ai từng nghĩ tới đang yên đang lành hai tộc long phượng sẽ tạo ra trời đất dị biến, không ai từng nghĩ tới lúc đó nhân tộc nhỏ yếu sẽ trở thành vai chính.
Bây giờ cũng giống vậy.
Bên trong cửu thiên thập giới có quá nhiều thứ hấp dẫn ánh mắt của bọn họ, ai có thể phát hiện ra điều không đúng trong đó?
Thân nằm trong cuộc, sao có thể thấy rõ toàn cục?
“Lập tức triệu tập các trưởng lão yêu tộc, triệu hồi lại toàn bộ tộc nhân đang ở hạ giới trở về!” Ngọc Sương biết rõ e là sự việc không hề đơn giản như vậy, nhưng cũng chỉ có thể làm như thế.
Yêu tộc như vậy, ma tộc nhân tộc thì sao?
“Quy Cửu, ta lập tức đưa ngươi lên tầng trời Hồng Trần.” Lúc này Ngọc Sương quyết định, “Có lẽ hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu là người ứng kiếp, bây giờ bọn họ không ở tầng trời Tiêu Dao, trước tiên ngươi đi tìm bọn họ hội hợp đi.”
Sự việc ở yêu tộc, hắn tự có cách xử lý.
“Khi nào bên yêu tộc bên tạm thời ổn định, ta sẽ đi tìm các ngươi.”
Quy Cửu cũng biết sự việc tình thế nguy cấp, vì vậy sau khi nghe Ngọc Sương nói xong, không hề phản bác, “Kính xin bệ hạ cẩn thận.”
Nếu thật sự có người muốn nhân cơ hội gây sóng gió, sợ rằng kẻ đó đã dự mưu từ sớm.
Bây giờ bọn họ thuộc về bên bị động, e rằng chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu!
Nhóm người nhận ra điều không đúng đầu tiên thật ra chính là tu sĩ giới Tu Chân.
Hầu hết các nhân vật đại năng kỳ Độ Kiếp, kỳ Đại Thừa đều là những trưởng lão tiên tông đỉnh cấp, ít khi cất bước ra ngoài. Mà mấy năm gần đây, chẳng biết vì sao các đại năng xuất hiện càng ngày càng nhiều, thậm chí đã nhiều đến mức không bình thường.
Có rất nhiều người đột ngột xuất hiện, hoàn toàn không thuộc về bất kì tông môn nào, thế nhưng thực lực lại mạnh đến đáng sợ.
Ngoài ra, còn có rất nhiều người trước đây biểu hiện bình thường không có gì lạ, trong một đêm lập tức xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đời, không chỉ ngộ tính tăng cao mà hơn nữa kỳ ngộ cũng liên tục. Chỉ là chẳng biết vì sao, giới Tu Chân không bởi vì nhóm các “thiên chi kiêu tử” tăng nhanh mà trở nên tốt hơn, trái lại thỉnh thoảng sẽ xuất hiện thương vong quái lạ.
Giới Tu Chân bây giờ, đệ tử tu vi cấp thấp đã hoàn toàn không dám đi lại bên ngoài.
Mà dù trốn ở bên trong môn phái cũng không tốt hơn chỗ nào.
Kenggg ——
Trong môn phái đột nhiên vang lên tiếng hiệu lệnh.
Một số tu sĩ đang thao luyện trên võ trường dừng kiếm, hơi tò mò nhìn về phía truyền đến tiếng hiệu lệnh, xì xào bàn tán.
“Làm sao vậy, có người phá hoại đại trận sơn môn chúng ta?”
“Ha, đại trận sơn môn chúng ta có tiên khí làm mắt trận, có thể chống lại năm lần sử dụng toàn lực của tán tiên, được xưng là cực kỳ kiên cố. Người dám to gan xông vào sơn môn chúng ta chắc chắn sẽ…”
Phực.
Trận pháp vốn ban đầu đang bao phủ toàn bộ sơn môn đột ngột phát ra tiếng vang, bỗng nhiên biến mất.
Nhóm đệ tử sơn môn trợn to hai mắt, đã nhận ra nguy cơ đến.
Mà tốc độ của bọn họ, sao có thể so với tốc độ của nguy cơ?
Một đạo pháp thuật đánh xuống, đảo mắt một cái đã san phẳng võ trường thành đất bằng.
Các tu sĩ, mười không còn một!
Hài cốt khắp nơi, máu đổ như thác.
“Sư muội, sư đệ!”
“Các ngươi bị sao vậy?”
“Nhanh… Chạy mau…”
Các tu sĩ may mắn sống sót đầu tiên nhào đến bên cạnh đồng môn của mình, ý đồ đút đan dược vào miệng bọn họ.
Nhưng thần hồn, thân thể của các đồng môn đều đã bị đập vỡ tan, trừ phi là tiên đan trên trời, bằng không chỉ với đan dược phổ thông thì có tác dụng gì?
Rốt cuộc là tại sao?
Tông môn bọn họ từ khi nào có kẻ thù lợi hại như vậy?
Chưởng môn đâu? Các trưởng lão đâu?
Các đề tử còn sống lau đi vết máu trên mặt, nếu đau đớn trên người đang không ngừng nhắc nhở bọn họ tất cả mọi thứ đều là sự thật thì bọn họ tình nguyện xem rằng đây chỉ là một hồi ảo cảnh!
Ngay lúc này, trên không trung tông môn.
“Tên ma tộc ngươi, thế nhưng dám to gan hại người ở hạ giới?”
“Hừ, buồn cười, ngươi nhìn cho kĩ, bọn người phàm tục là chết ở bên trong pháp thuật của tiên tôn ngươi đấy, không phải chết ở trong tay bản tọa.”
“Xem ra ngươi nhất định muốn đấu với ta?”
“Ha, nực cười, chẳng lẽ bản tọa sợ ngươi? Ngươi tiên tu không sợ nhiễm nhân quả, chẳng lẽ bản tọa sợ? Chết càng nhiều người, càng giúp bản tọa tu hành, ha ha ha.”
Nhóm chưởng môn, trưởng lão tông môn trước tiên xông lên trên.
Đại năng từ đâu đến muốn đẩy tông môn bọn họ vào chỗ chết?
Nhưng mà, khi bọn họ phát hiện ra kẻ cầm đầu là ai, lại gần như không thể nói ra lời.
Tông môn bọn họ gặp đại kiếp nạn như vậy, vẻn vẹn chỉ bởi vì dư chấn đấu pháp của một tiên tu cùng một ma tu mà thôi? Thế nhưng thực lực của hai người đều đang liên tục tăng cao, chớp mắt từ kỳ Độ Kiếp, kỳ Đại Thừa lập tức lên đến trình độ Tán Tiên.
Đây tuyệt đối không phải là tu sĩ giới Tu Chân.
Có thể làm điều đó, chỉ có tiên nhân thượng giới!
“Tiên nhân dừng tay! Đệ tử tông môn của ta không thể chịu đựng nổi hai vị đấu pháp —— “
Trưởng lão có ý đồ xông lên ngăn cản còn chưa kịp nói xong đã bị cuốn vào bên trong đấu pháp của hai người dẫn đến trọng thương mà chết.
“Lưu trưởng lão!”
Các trưởng lão đồng môn xông lên phía trước, hai mắt gần như muốn trừng ra máu, một bên thi triển phép thuật, một bên gầm hét, “Hành vi của bọn ngươi lần này, hại đệ tử tông môn ta, thương tổn tính mạng đồng môn ta, tất sẽ bị trời phạt!”
“Hừ, chỉ là đám tu sĩ trần gian cũng dám làm khó dễ ta?”
Một tiên một ma hoàn toàn không đặt một ít tính mạng cỏn con đó vào mắt, “Nếu trời có phạt, chúng ta đứng yên ở đây đợi là được.”
Bọn họ tiện tay vỗ một cái, lập tức đập nát nguyên thần của trưởng lão.
Dù thực lực các tiên nhân ở hạ giới bị thiên đạo hạn chế, nhưng cũng hoàn toàn xa xa không phải là thứ mà tu sĩ bình thường có thể ngăn cản.
“Chỉ là giun dế mà thôi…”
Đám tu sĩ ở trước mặt phàm người mạnh mẽ như thế nào thì tiên ma thượng giới ở trước mặt bọn họ sẽ mạnh mẽ cỡ đó.
Sống chết đều không thể tự làm chủ.
Tu sĩ như vậy, người phàm lại càng hơn thế.
Vô số nhân quả chậm rãi quấn quýt lấy nhau.
Tầng trời Hồng Trần, Tiên Giới.
Hai người Tử Sơn Quân và Diệp Vệ không ngừng nghỉ chạy tới chỗ Trần Hóa Vũ.
“Gần đây tu sĩ tìm ta luyện đan càng ngày càng ít.” Ứng Ngọc Xuân bất đắc dĩ thở dài nói, “Thật sự rất kỳ lạ.”
“Mấy ngày nay ta toàn ăn không ngon ngủ không yên, may là có ngươi giao lưu tâm đắc luyện đan với ta.” Trần Hóa Vũ cũng đầy mặt phiền muộn.
Hắn vất vả lắm mới phi thăng, kết quả ở tiên giới hoàn toàn không tìm được mấy ai cùng chung chí hướng.
Bạn tốt đầu tiên Chu Trường Dung bây giờ đã là chủ nhân Sổ Sinh Tử, Trần Hóa Vũ thật sự không dám nói ra chuyện mình biết Chu Trường Dung ra, nếu nói ra chỉ sợ xung quanh bốn phía hắn sẽ bị các tiên nhân nhìn chằm chằm mất.
Bạn tốt thứ hai Tử Sơn Quân mỗi ngày đều dính chùm với đồ đệ của hắn, không biết là đồ đệ hay là đạo lữ nữa.
Hầy, cũng may Ứng Trúc Xuân giúp đỡ giới thiệu Ứng Ngọc Xuân, đối với vị tiền bối Luyện Đan Sư này, Trần Hóa Vũ kính trọng từ trước đến giờ. Sau khi quen biết, bọn họ rất ăn nhịp với nhau, ở trong động phủ giao lưu luyện đan cũng không đi ra ngoài, tin tức ở ngoại giới cũng biết không nhiều.
Loại cuộc sống bế tắc như vậy đối với Luyện Đan Sư mới là tốt nhất, nếu tùy tiện ngao du ở bên ngoài, nói không chừng vào lúc nào đó sẽ bị cưỡng ép bắt luyện đan mỗi ngày.
“Trần Hóa Vũ!”
Tử Sơn Quân mang theo Diệp Vệ, hai người quen cửa quen nẻo hóa giải trận pháp ở bên ngoài động phủ của Trần Hóa Vũ, trực tiếp vọt vào, “Ngươi vội vội vàng vàng gọi chúng ta đến như thế, có phải phát hiện ra gì không?”
Hả?
Cả người Trần Hóa Vũ trở nên mơ hồ.
“Tử Sơn Quân, Diệp Vệ, sao hai người các ngươi lại đột nhiên đến đây?” Trần Hóa Vũ hơi ngây người, “Ta và Ngọc Xuân đạo hữu vẫn chưa luyện đan dược xong nữa, các ngươi tới sớm quá.”
“Đan dược gì?” Tử Sơn Quân phát hiện điều không đúng, vội vàng hỏi, “Không phải ngươi truyền tin gọi ta và Diệp Vệ tới sao?”
“Hả? Có đâu.” Trần Hóa Vũ bị hỏi mà ngơ, “Đang yên đang lành ta gọi các ngươi tới làm chi? Hai người các ngươi khanh khanh ta ta ta chịu đủ lắm rồi.”
“Không xong.” Diệp Vệ phản ứng lại trước tiên, “Sư phụ, chúng ta bị gạt, chúng ta mau chóng rời khỏi đây đi.”
Nếu không phải Trần Hóa Vũ truyền tin gọi bọn họ tới, như vậy chính là có người dùng danh nghĩa của Trần Hóa Vũ lừa bọn họ.
Thế nhưng tại sao người kia lại biết phương thức truyền tin đặc biệt của bọn họ?
Hai người Trần Hóa Vũ cùng Ứng Ngọc Xuân thấy Tử Sơn Quân và Diệp Vệ thay đổi sắc mặt, kết hợp với lời bọn họ nói cũng lập tức phản ứng lại, “Đi.”
Bốn người bọn họ vừa rời khỏi động phủ, ở bên ngoài động phủ đã bị tầng tầng bao quanh.
Trận pháp, bùa chú, pháp khí, không hề ít.
Hai người dẫn đầu, là người quen cũ.
“Sư phụ, lâu rồi không gặp.”
Sùng Minh cao hơn rất nhiều, chỉ là dung mạo của hắn cũng không khác trước đây bao nhiêu.
Diệp Vệ chắn ở Tử trước mặt Sơn Quân, cảnh giác nhìn chằm chằm Sùng Minh.
Chắc hẳn tà tâm của kẻ này đối với Tử Sơn Quân vẫn không thay đổi.
Mạc Hàn ôm đao, mỉm cười nhìn về phía Diệp Vệ.
“Diệp thành chủ, con mắt của ngươi lúc trước, đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều đó!”
———————————————————
Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu mang theo Thiên Huyền lão tổ đi tìm kiếm các nguyên thần tiên ma cùng thời đại hay thậm chí càng xa xưa hơn Thần Tàng bên trong Đạo trường Phục Hy, cuối cùng cũng coi như có chút thu hoạch.
“Nếu như ta nhớ không lầm, cái người ngồi ở trên núi kia là một thành chủ đứng ở mấy hạng đầu ở trong tầng trời Thị Phi năm xưa.” Thiên Huyền lão tổ không hổ là người sống nhiều năm, liếc mắt một cái đã nhận ra, “Lúc đó hắn một người một kiếm giết lên tiên giới trả thù, sau đó bị vài đại năng liên thủ trấn áp. Nếu ta nhớ không lầm, trong số những người trấn áp hắn năm đó, hình như cũng có Thần Tàng thánh nhân.”
Thần Tàng ra tay?
Chu Trường Dung không khỏi tò mò.
Hắn mở Sổ Sinh Tử ra, bên trên lập tức xuất hiện danh tự của người nọ.
“Trà Chúc ma quân.” Chu Trường Dung chậm rãi đọc lên cái tên kia, “Sư thừa [thầy kế nghiệp] là một vị thánh nhân của đạo thống ma giới bên trong tầng trời Thị Phi? Vốn xuất thân từ tiên đạo, vì nhận được chí bảo công pháp mà bị đồng môn sư huynh đệ liên thủ làm hại, cả nhà bị tàn sát, oán khí sâu nặng rơi vào ma đạo. Mặc dù kẻ thù đã chết, nhưng oán niệm chưa tiêu, chẳng trách nhiều năm qua đi, nguyên thần vẫn bất diệt như trước.”
Chắc chắn năm đó Thần Tàng cũng cảm thấy người này có thể thông cảm được, bởi vậy mới không hoàn toàn giết chết nguyên thần của hắn, mà là trấn áp hắn ở bên dưới Đạo trường Phục Hy, hi vọng hắn có thể từ từ tiêu trừ chấp niệm, sớm ngày đầu thai.
Không ngờ nhiều năm qua đi, hắn vẫn còn ở đây như trước?
“Nhóc lừa đảo, người này không thể khinh thường, ngươi ở đây chờ, ta đi gặp hắn trước.” Sư Vô Cữu đè xuống động tác của Chu Trường Dung, thân ảnh lóe lên đã trực tiếp đứng trên núi.
Đây chính là thời cơ cực tốt để hắn thể hiện.
Nhóc lừa đảo ở bên dưới hãy thưởng thức tư thế oai hùng của hắn đi!
“Ngươi chính là Trà Chúc ma quân?” Sư Vô Cữu hắng giọng một cái, lên tiếng hỏi, “Bản tọa có chuyện hỏi ngươi, ngươi phải thành thật trả lời.”
Nói xong, Sư Vô Cữu còn thoáng thả ra một tia sức mạnh thuộc về Chuẩn Thánh, phải để người này biết lợi hại thì mới chịu thành thật phối hợp trả lời.
Trà Chúc ma quân chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Sư Vô Cữu, trước tiên cảm thấy khá mờ mịt, sau đó cau mày, “Sư Hoàn Chân, sao ngươi cũng chết?”
Tác giả có lời muốn nói:
Sư Vô Cữu: Ta nhìn thấy rất nhiều cơm hộp, tác giả cô đi ăn cướp cửa hàng tiện lợi?
Tác giả: Hừ, ứng kiếp mà, chắc chắn phải phát nhiều cơm hộp thôi, không phát thì các ngươi lấy cái gì ứng kiếp?