Chương 134:
Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu không biết nên trả lời câu nói này thế nào, chỉ có thể giữ yên lặng.
"Nói với hai ngươi chuyện này thì có ý nghĩa gì chứ?" Dịch Chi Xuân bật cười nói, "Các ngươi có gì muốn hỏi, cứ hỏi là được, có thể nói thì ta sẽ nói."
"Tiền bối có từng nghe nói qua mắt Khuy Chân?" Chu Trường Dung chủ động hỏi.
"Đương nhiên." Dịch Chi Xuân gật gật đầu, "Cặp mắt hiếm thấy như vậy, sao ta có thể chưa từng nghe nói qua? Đột nhiên ngươi nhắc lên nó, là bởi vì nó có liên quan đến việc mở ra tầng trời Hoàng Tuyền?"
"Đúng vậy." Chu Trường Dung trả lời, "Thái Sơn phủ quân nói với ta, muốn mở tầng trời Hoàng Tuyền, đầu tiên chắc chắn phải có công đức hộ thể, dùng công đức làm quần áo mới có thể chống lại tử khí thoát ra từ tầng trời Hoàng Tuyền. Mà mắt Khuy Chân là thứ có thể giúp chúng ta tìm ra vị trí của công đức."
"Công đức?" Dịch Chi Xuân suy nghĩ tới lui, cuối cùng cười nói, "Chuyện về mắt Khuy Chân ta không rõ lắm, người sinh ra có thể có được nó đã hiếm thấy, hơn nữa đa số đều sẽ che giấu đến chết. Nhưng nếu chỉ là công đức, thật ra ta biết có một nơi có thể giúp ngươi nhận được."
"Nơi nào?" Sư Vô Cữu khẩn cấp hỏi.
"Theo ta được biết, Đạo trường Phục Hy nơi Nhân Hoàng ở là nơi trấn áp số mệnh nhân tộc. Tầng trời Hoàng Tuyền đóng, luân hồi vụn vỡ, chịu ảnh hưởng lớn nhất chính là nhân tộc. Mà trước mắt nhân tộc có thể miễn cưỡng duy trì sinh tử luân hồi cơ bản là nhờ có Đạo trường Phục Hy thánh nhân để lại, có thể cưỡng ép trấn áp nhân quả. Chỉ là thời gian qua lâu, dù là Đạo trường Phục Hy cũng không thể duy trì lâu dài. Nếu ta nhớ không lầm, hẳn Đạo trường Phục Hy đã phải trấn áp đến hàng triệu nơi đậm huyết sát tinh khí." Dịch Chi Xuân nhìn về phía Chu Trường Dung, nghiêm túc nói, "Ngươi đang tu hành Độ Vong Kinh."
"Đúng." Chu Trường Dung khẳng định nói.
"Lúc ấy bản tọa nói hắn chọn quá..." Sư Vô Cữu ở bên cạnh tiếp lời, cũng muốn phê phán Chu Trường Dung một trận.
Tám quyển kinh pháp, thế mà lại đi chọn quyển cuối cùng, hầy, thật là lãng phí.
"Ngươi chọn rất tốt." Dịch Chi Xuân tán dương gật gật đầu.
Sư Vô Cữu nghẹn họng.
"Người đời chỉ biết Độ Vong Kinh là quyển cuối, thế nhưng làm sao có thể biết chỗ ảo diệu của nó? Bởi vì Độ Vong Kinh vốn không phải được chế ra cho người tu chân, mà là sáng chế cho tầng trời Hoàng Tuyền. Ở bên trong tầng trời Hoàng Tuyền, có nhiều nhất chính là oan hồn không chỗ đi, ngươi muốn trở thành người mở ra tầng trời Hoàng Tuyền, trở thành chủ nhân tầng trời Hoàng Tuyền thì thế tất yếu phải biết động viên vong linh. Ngươi mang theo Sổ Sinh Tử, tu hành Độ Vong Kinh là người giúp đỡ vong hồn siêu thoát tốt nhất. Chỉ cần ngươi có thể độ hóa các vong linh không thể đi vào luân hồi, còn sầu thiên đạo không cho ngươi công đức sao?"
"Nếu ngươi lựa chọn Luân Hồi Kinh hay là Vô Thường Kinh, có thể sẽ phiền hơn một chút." Dịch Chi Xuân bổ sung thêm một câu, sau đó nhìn về phía Sư Vô Cữu nói, "Đúng rồi, vừa nãy Sư tiểu hữu muốn nói điều gì sao?"
"Bản tọa muốn nói, Chu Trường Dung chọn Độ Vong Kinh đúng là quá hay luôn." Biểu cảm Sư Vô Cữu không hề cứng ngắc một tí nào, vui mừng nói, "Hắn là chủ nhân của Sổ Sinh Tử, muốn mở ra tầng trời Hoàng Tuyền, tất nhiên không thể quá chú ý đến đạo pháp của bản thân, cần phải đặt mắt quan tâm lên trên người các vong hồn mới đúng."
Chu Trường Dung nghe Sư Vô Cữu nói, yên lặng nghẹn cười.
Hắn đã biết lời Sư Vô Cữu chưa nói hết là gì rồi.
Sư Vô Cữu tặng cho Chu Trường Dung một ánh mắt, ra hiệu hắn ngậm miệng.
Ở trước mặt người ngoài, hắn không thế vứt hết mặt mũi được!
"Bên dưới Đạo trường Phục Hy, có nhiều nghiệt nợ nhân quả vậy sao?" Chu Trường Dung nhanh chóng dời tầm mắt khỏi người Sư Vô Cữu, hỏi tiếp.
"Hiển nhiên." Dịch Chi Xuân theo đó gật đầu, "Nhân tộc, nhiều nhất là người phàm bình thường. Nếu không có Đạo trường Phục Hy trấn áp số mệnh nhân quả, chỉ riêng việc sinh sôi đã đủ để làm nhân tộc diệt hơn nửa. Chỉ là thời gian trôi lâu, cuối cùng cũng sẽ đến lúc Đạo trường Phục Hy kiệt lực mà thôi, ngươi muốn thu công đức, bắt tay từ nhân tộc là biện pháp nhanh nhất."
"Đa tạ tiền bối chỉ điểm." Chu Trường Dung cân nhắc tỉ mỉ lời Dịch Chi Xuân nói, cảm thấy việc này rất được.
Bây giờ nếu hắn và Sư Vô Cữu muốn đến gần một bước đó, hoặc là dựa vào thời gian không ngừng cố gắng tu hành, hoặc là chỉ có thể dựa vào hai chữ công đức.
"Cũng không được gọi là chỉ điểm, sống lâu mà, biết nhiều hơn một chút." Dịch Chi Xuân tự giễu nói, "Năm đó Thần Tàng không chỉ là Thánh nhân mà hắn còn có một thân phận khác là Nhân Hoàng, là điều hai ngươi phải làm."
"Chẳng lẽ chuyện Đạo trường Phục Hy trấn áp linh hồn là do..."
"Vào thuở hồng hoang, khi Đại thần Hậu Thổ không muốn nhìn thấy hồn các linh hồn phải phiêu bạt không nơi nương tựa, bởi vậy hóa thân thành lục đạo luân hồi, nhờ đó đặt nền móng căn cơ cho tầng trời Hoàng Tuyền. Thế nhưng tầng trời Hoàng Tuyền phong bế, lục đạo luân hồi thiếu hụt một đạo, chỉ còn lại những phần không hoàn chỉnh, nào có đủ cho tất cả sinh linh trên cửu thiên thập giới? Năm đó Thần Tàng không từ chối vị trí Nhân Hoàng, là vì muốn mượn sức mạnh của Đạo trường Phục Hy, trấn áp những vong hồn, kiềm nén bọn họ không đến nỗi đi làm loạn cửu thiên thập giới, cũng vì để tìm cho bọn họ một nơi ở, lẳng lặng chờ đợi Sổ Sinh Tử hiện thế."
Ngày xưa Thần Tàng thành thánh, là bởi vì nhận được rất nhiều công đức.
Công đức thành thánh, nói qua rất đơn giản, nhưng trên thực tế cần phải bỏ ra rất nhiều.
Nữ Oa sáng lập ra nhân tộc dùng công đức thành thánh, cho nên chắc chắn Thần Tàng cũng phải trả giá đánh đổi tương đương mới có thể nhận được lượng công đức khổng lồ như vậy.
Thay trời ngăn cản một đại kiếp nạn, lợi dụng Đạo trường Phục Hy trấn áp vong hồn.
Bây giờ con đường Chu Trường Dung phải đi cũng chỉ là dựa theo dấu chân người đi trước, lặp lại lần nữa mà thôi.
Hai đời người, vượt qua mấy trăm ngàn năm gian nan mới đổi được con đường bằng phẳng bây giờ.
Những chua xót, gian nan trong đó, há có thể dùng dăm ba câu kể lại tường tận hay sao?
"Tiền bối chưa hề nghĩ sẽ đi con đường này ư?" Chu Trường Dung tò mò nói.
"Lòng ta có vấn vương, chưa từng nghĩ sẽ trở thành thánh." Dịch Chi Xuân thẳng thắn nói, "Sức người sẽ luôn có lúc hết, ta cũng sẽ có một ngày "thân tử đạo tiêu". Tới lúc đó, ta lại tìm một nơi non xanh nước biếc tọa hóa là được."
"Sao tiền bối lại nói lời ấy?"
"Lúc trước ta ra tay giúp đỡ hai người, đơn giản là vì món nợ nhân quả ngày xưa với Thần Tàng và Hoàn Chân, hơi quan tâm trông nom các ngươi một chút mà thôi." Dịch Chi Xuân vung vung tay, "Việc này các ngươi đừng để trong lòng. Thần Tàng ngày xưa đã nói thẳng, đợi đến khi ngươi trở thành chủ nhân của Sổ Sinh Tử, ta sẽ không cần phải chăm sóc các ngươi nữa, tiếp theo các ngươi cũng đừng trở lại tìm ta."
Dịch Chi Xuân cũng không muốn liên quan đến Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu quá nhiêu.
"Ta đã chứng kiến rất nhiều cảnh sinh tử, cũng không muốn liên quan đến người khác quá nhiều." Dịch Chi Xuân vẫy vẫy tay, điệu bộ tiễn khách, "Nếu tình nghĩa sâu hơn, ngày sau đau lòng cũng chỉ có ta mà thôi. Ngay cả thánh nhân cũng có thể chết, huống chi là người khác?"
Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu đành phải chào tạm biệt Dịch Chi Xuân.
Đối với người này, Chu Trường Dung cũng không biết nên đánh giá thế nào.
"Hình như hắn không muốn dính dáng đến chúng ta quá nhiều." Sư Vô Cữu nghĩ đến Dịch Chi Xuân trong trí nhớ rồi lại so sánh với Dịch Chi Xuân hiện tại, vô cùng cảm khái, "Thật là, Dịch Chi Xuân trong trí nhớ ngoại trừ thân thiết với Thần Tàng thì không thấy hắn có bạn bè nào khác nữa."
"Ngươi là Chuẩn thánh, ta là chủ nhân Sổ Sinh Tử, chắc chắn phải dính rất nhiều nhân quả với cửu thiên thập giới." Chu Trường Dung cười nhìn về phía Sư Vô Cữu, Sư Vô Cữu vẫn quá ngây thơ.
"Dịch Chi Xuân tiền bối không hổ là yêu tộc sống nhiều năm." Chu Trường Dung giả thích với Sư Vô Cữu, "Thật ra các tiền bối trường lão, mỗi một người so với mỗi một người đều không hề dễ trêu chọc. Bọn họ chỉ cần an tâm chờ đợi thế giới thay đổi là được, nếu bọn họ nhúng tay, dây dưa không rõ với chúng ta, chỉ sợ sẽ tạo thành nhân quả phản phệ ngược lại. Bọn họ đã đến trình độ tu vi như thế còn cần gì phải làm điều thừa?"
"Thật sự?" Sư Vô Cữu rất kinh ngạc, "Bọn họ đều cáo già như vậy sao? Nếu thế thì Thái Sơn phủ quân cũng không tệ."
"Thái Sơn phủ quân là quỷ tu, không thể tránh được, nếu tầng trời Hoàng Tuyền mở, đối với hắn có chỗ tốt rất lớn, tất nhiên hắn cũng muốn liều mạng một phen. Còn đối với Dịch Chi Xuân tiền bối mà nói, tầng trời Hoàng Tuyền mở hay không mở cũng chẳng liên quan gì đến hắn."
"Ngươi nói đúng, mấy người đó đều là lão hồ ly sống thành tinh." Giờ Sư Vô Cữu mới hiểu, vô cùng ngượng ngùng, "Được rồi, sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng là xong."
"Chúng ta đi tìm Nhân Hoàng, nói chuyện công đức đi." Chu Trường Dung nói đến đó, nhịn không được mỉm cười, "Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, ngươi ta không sai biệt lắm đã đi đến gần hết tất cả những phe phái nổi danh trong cửu thiên thập giới rồi."
Sư Vô Cữu hơi nghĩ nghĩ, cũng trở nên vui vẻ.
"Ầy, ngươi nói đúng lắm. Trước kia chúng ta chưa bao giờ đến nhà bái phỏng ai, bây giờ coi như bù đắp cho hết."
Đạo trường Phục Hy.
Nếu nói yêu tộc là vì Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu mới miễn cưỡng duy trì được hòa bình như ngày xưa, như vậy nhân tộc bên này đã lộn xộn nháo nhào lên tận trời.
Chu Trường Dung lợi dụng Sổ Sinh Tử giết chết mấy người đều là đại năng đỉnh cấp nổi tiếng trong nhân tộc. Hơn nữa, cộng với danh hiệu chủ nhân Sổ Sinh Tử vang rền thiên hạ, chuyện phiền toái cũng theo đó liên tiếp xuất hiện.
Nói gần đây nhất chính là nhóm tiên tôn trước đây đã từng ra tay đối phó Chu Trường Dung ở Lệ Cư với thành A Thanh, mỗi một người đều tìm tới cửa cầu xin Tịch Chu giúp đỡ.
Trong lòng các tiên tôn khổ lắm mà.
Khi đó bọn họ cảm thấy Chu Trường Dung nhiều nhất chỉ là một kẻ đại khí vận, không đánh ra nổi danh tiếng, không có sư môn, bên cạnh chỉ có một yêu tộc, mang theo truyền thừa Độ Vong Kinh mà thôi. Đạo thống quỷ tu héo tàn như vậy, bị khi dễ cũng không dám lên tiếng, bọn họ ra tay cũng không coi là chuyện gì lớn.
Nhưng ai ngờ, Chu Trường Dung bây giờ lắc mình biến hóa, trực tiếp trở thành chủ nhân Sổ Sinh Tử.
Thậm chí, hắn còn có thể sử dụng Sổ Sinh Tử giết chết Thiên Huyền lão tổ, tước đoạt số mệnh và tuổi thọ của Diệu Pháp đạo cô cùng Trì Trai phương trượng, nghe thôi đã làm người kinh hãi.
Lỡ đâu vào lúc nào đó bọn họ không biết, đột nhiên Chu Trường Dung sử dụng Sổ Sinh Tử tước đoạt số mệnh tuổi thọ của mấy người bọn họ thì sao.
Dù sao, khi xưa bọn họ chính là bên đuổi tận giết tuyệt không buông Chu Trường Dung.
Lại nghĩ sâu xa hơn một chút, bọn họ còn có thể ngồi yên nổi sao?
Sau đó, bọn họ đi hỏi thăm, Tịch Chu cũng được xem như đã từng giúp đỡ Chu Trường Dung một phen, có lẽ sẽ có chút giao tình. Hơn nữa Tịch Chu còn là Nhân Hoàng, về tình về lý hẳn phải đứng ra giúp đỡ. Nếu thật sự không được, bọn họ cứ trốn ở trong Đạo trường Phục Hy, nhờ vào sức mạnh của Đạo trường Phục Hy, trốn đến mấy vạn năm sau, nói không chừng cũng thể tránh thoát khỏi kiếp nạn.
Vì vậy, các tiên tôn từng người kết bè kết lũ tới tìm Tịch Chu.
Vốn Tịch Chu tưởng rằng chỉ cần mình bế quan không ra là có thể trốn tránh như trước đây, nhưng ai ngờ các tiên tôn lại dứt khoát muốn ở bên trong Đạo trường Phục Hy, đuổi kiểu gì cũng không chịu đi. Tịch Chu hết cách, chỉ có thể ra ngoài gặp bọn họ.
Haizz, sớm biết vậy, sao lúc trước còn làm?
Chẳng phải trước kia hắn đã từng khuyên bọn họ mọi việc phải lưu lại đường lui, nhưng bọn họ bị lòng tham che mắt, sao có thể nghe hắn khuyên bảo được chứ?
Bây giờ người ta có đại đạo thánh binh trong tay, dễ đối phó lắm sao?
"Thôi được, để ngày khác ta đến tìm bái phỏng Chu đạo hữu một phen, thăm dò thái độ của hắn." Tịch Chu chỉ có thể nói như thế, "Từ trước đến giờ Chu đạo hữu không phải người không biết phân biệt đúng sai, bằng không sao có thể trở thành chủ nhân của Sổ Sinh Tử? Chỉ mong rằng chư vị sau này lấy làm bài học, chớ làm càn giống như trước kia. Phải biết, trời đất có cội nguồn nhân quả, chỉ là chưa đến lúc quả báo tới mà thôi."
"Nhân Hoàng yên tâm, chúng ta ghi nhớ."
"Việc này qua đi, bần đạo lập tức đi bế quan vạn năm, không bao giờ nhúng tay vào chuyện phàm tục nữa, nổ lực ổn định đạo tâm."
"Hầy, bầu không khí mấy năm nay ngày càng bết bát, lão hủ cũng tránh không được bị ảnh hưởng, thật sự thẹn thùng."
...
Tịch Chu thấy mỗi một tiên tôn đều thẳng thắn nhận sai, trong lòng cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm. Bầu không khí bại hoại cũng không thể đổ tất cả sai lầm, quy tội lên đầu bọn họ.
Nói cho cùng, vẫn là do thiên đạo không hoàn chỉnh, dẫn đến tâm tính thần phật trên đời cũng xảy ra khiếm khuyết.
Sự việc còn chưa tới mức không thể cứu vẫn, dù sao cũng đỡ hơn là bắt gặp Chu Trường Dung trực tiếp cầm Sổ Sinh Tử tìm tới cửa.
Có ai ngờ, chân trước Tịch Chu vừa tiễn các tiên tôn đi, chân sau đã nghe tin tức đồng tử truyền đến, hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu đến nhà bái phỏng.
Thiếu chút nữa Tịch Chu không thể giữ nổi bình tĩnh.
Có phải tới hơi nhanh rồi không?
Chẳng lẽ đối phương đã nhận được tin tức gì đó, cố ý đến đây bảo hắn đừng nhúng tay?
Xem ra không làm Nhân Hoàng được nữa rồi.
Trong đầu Tịch Chu chợt lóe ý nghĩ như thế.
"Thôi thôi thôi, người tới là khách, trước nghe bọn họ nói như thế nào đã." Tịch Chu xoa trán, bất đắc dĩ nói với đồng tử, "Mấy đứa nhớ lịch sự, mời bọn họ tới."
"Dạ."
Lúc hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu đi vào lập tức được mọi người từ trên xuống dưới Đạo trường Phục Hy dùng lễ tiếp đãi cung kính nhất.
Đủ loại kì diệu lạ lùng trong đó rườm rà không thể tả hết.
Mà quy cách lễ ngộ càng cao lại càng làm hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu hoài nghi.
Quan hệ giữa họ và Nhân Hoàng Tịch Chu, tốt đến vậy sao?
"Khách quý, khách quý. Sao hai vị đạo hữu lại đến chỗ ta? Lúc trước đắc tội nhiều điều, kính xin hai vị đừng phiền lòng." Tịch Chu lập tức nhận lỗi, trên mặt mang ý cười, ngược lại làm cho Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu vốn đang chuẩn bị nói gì đó bỗng nghẹn lại.
Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu với Nhân Hoàng bệ hạ cũng không qua lại bao nhiêu, tỉ mỉ tính toán, hiện giờ cũng coi như là lần đầu tiên chính thức gặp mặt.
Nhân Hoàng bệ hạ, tựa hồ còn ôn hòa hơn so với tưởng tượng của bọn họ.
Mà tính về mặt khí thế lại không hề thuộc về người đứng đầu.
Có điều Tịch Chu là người nổi tiếng hiền lành, Chu Trường Dung cũng có thể hiểu.
Nhân tộc nhiều việc lại hỗn tạp, nếu đổi thành một người tính tình táo bạo, không biết sẽ sinh ra bao nhiêu chuyện. Cho nên tìm người tính khí ôn hòa làm Nhân Hoàng càng tốt hơn, ít nhất sẽ không dẫn nhân tộc đi sai đường.
Chỉ là, thời điểm Chu Trường Dung nhìn thấy Nhân Hoàng, luôn cảm giác có mấy phần không khỏe.
Dường như có chỗ nào không đúng, mà lại không nói ra được.
"Nhân Hoàng bệ hạ khách khí." Chu Trường Dung vội vã chắp tay đáp lễ nói, "Lần này đến đây là có một yêu cầu quá đáng, kính xin bệ hạ hỗ trợ."
Nói xong, Chu Trường Dung nhanh chóng nói ra lí do mình đến.
Hắn sợ nếu mình mà cứ tiếp tục khách sáo với Nhân Hoàng thì không biết phải khách sáo tới khi nào.
Tuy lễ nghĩa là điều cần thiết, xuất hiện nhiều cũng không ai trách tội nhưng nếu Đạo trường Phục Hy quá chu đáo lễ nghi đến thế, vẫn làm lòng người chột dạ.
Dùng cách nói của Sư Vô Cữu, năm đó khi Sư Hoàn Chân đến Đạo trường Phục Hy, quy cách lễ ngộ chỉ cần đến mức đó là đủ.
Vốn Tịch Chu tưởng rằng Chu Trường Dung đến vì ân oán trước kia nên rất kiên nhẫn lắng nghe, chờ đến khi nghe tới khúc Chu Trường Dung dự định mang theo Sổ Sinh Tử độ hóa các linh hồn không thể đầu thai chuyển sinh, thu nhận công đức, hai mắt Tịch Chu phát sáng.
"Việc đại thiện!"
Nụ cười trên mặt Tịch Chu tức khắc trở nên chân thành hơn rất nhiều, "Không dối gạt gì đạo hữu, việc liên quan đến các oán linh đó làm ta nhức đầu không thôi, bây giờ đạo hữu bằng lòng dùng đạo pháp vô biên độ hóa bọn họ, trợ giúp bọn họ đầu thai tái thế, chính là đại công đức!"
Là hắn sai lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Với lòng độ lượng của chủ nhân Sổ Sinh Tử thì sao có thể để ý đến trò đùa trẻ con trước kia? Người ta để ý là đại sự liên quan đến toàn bộ cửu thiên thập giới.
Nếu việc này có thể thành, hắn cũng có thể thả lỏng được rất nhiều trọng trách.
"Không biết Nhân Hoàng bệ hạ có thể báo cho hay rốt cuộc trong Đạo trường Phục Hy trấn áp bao nhiêu linh hồn không thể đầu thai chuyển sinh?" Chu Trường Dung muốn hỏi một con số rõ ràng hơn.
"Haizz, nếu chỉ có người phàm bình thường thì không nói gì." Nói đến đây, sắc mặt Tịch Chu tránh không được trịnh trọng hơn mấy phần, trong mắt tràn ngập vẻ bất đắc dĩ, "Người phàm bình thường một khi bỏ mình, qua một thời gian thì tất cả những ân oán khi còn sống sẽ tan thành mây khói, đa số sẽ tan biến rải rác vào trời đất, thời cơ đến thì sẽ tự mình tái thế. Tuy nhiên cũng có những người oán khí sâu nặng, chết đi không có cách nào giải quyết cũng không thể đầu thai tái thế, lâu dần, ngược lại phân giải thành không khí. Còn có một số người tu hành, dù là nhân tộc hay là yêu tộc, bọn họ không thể chuyển hóa làm quỷ tu cũng không muốn hóa thành người phàm bình thường, mỗi một người đều nháo nhào không muốn rời đi. Nếu không có Đạo trường Phục Hy gom bọn họ lại cùng một chỗ, chỉ sợ bọn họ đã làm cửu thiên thập giới huyên náo đến long trời lở đất!"
Cứ thế mãi cũng không phải là biện pháp.
"Ta thường xuyên mời một số đại năng phật tu thần tu và các đại năng quỷ tu đến giải quyết oán khí trong lòng bọn họ, giúp đỡ bọn họ sớm ngày thoát khỏi chấp niệm, tái thế đầu thai, nhưng đáng tiếc bây giờ tam đạo tự lo không xong, nhân tài thiếu hụt..."
"Thì ra là vậy." Chu Trường Dung gật đầu nói, "Việc này không nên chậm trễ, kính xin Nhân Hoàng mau chóng đưa ta xuống, sớm ngày hóa giải nhân quả ngày xưa."
"Cái đó không khó." Tịch Chu đồng ý sảng khoái, lập tức vừa nhìn về phía Sư Vô Cữu, "Sư đạo hữu cũng đi sao?"
"Đương nhiên." Sư Vô Cữu khẳng định nói, hắn hiện tại sẽ không tách khỏi nhóc lừa đảo nữa.
"Vậy... Cũng được." Tịch Chu nhìn hai người bọn họ một chút, trong lòng thoáng nổi lên một tia gợn sóng, "Ban đầu khi còn ở ảo cảnh người phàm, quan hệ hai vị thật sự rất tốt, không ngờ tình nghĩa hôm nay lại còn thân thiết hơn, thật sự đáng mừng."
Sư Vô Cữu nghe nói vậy, cảm thấy rất dễ nghe, "Ta với hắn là nhân duyên trời định, tất nhiên khác với người thường các ngươi. Ta cũng nhớ lúc ngươi ở ảo cảnh người phàm, Nhân Hoàng cũng si tình không thay đổi, khi ấy đối với Ngọc..."
Nói tới đó, Sư Vô Cữu lập tức dừng lại.
Khụ khụ.
Hắn đã nhìn thấy vẻ mặt cứng ngắc cùng lúng túng của Tịch Chu.
Lúc trước trong ảo cảnh người phàm, chuyện giữa Tịch Chu và Ngọc Sương là đề tài câu chuyện cho cả làng.
Còn bây giờ...
"Đạo trường Phục Hy trấn áp quá nhiều linh hồn, ta và Sư Vô Cữu vẫn nên đi xuống thăm dò điều tra rõ ràng càng sớm càng tốt thôi." Chu Trường Dung phát hiện ra bầu không khí ngượng ngùng nhanh hơn Sư Vô Cữu nhiều, lập tức nói.
Tịch Chu vô cùng lúng túng, cũng may có kinh nghiệm làm Nhân Hoàng nhiều năm, nhanh chóng khôi phục tâm tình, "Được, ta đưa các ngươi đi."
Sư Vô Cữu lén lút liếc mắt nhìn Chu Trường Dung một cái, hơi chột dạ.
Khụ.
Hắn chỉ nhất thời muốn hỏi chuyện thôi.
Tịch Chu lấy Nhân Hoàng Lệnh ra, triển khai diệu pháp tối thượng, đưa hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu vào sâu bên trong Đạo trường Phục Hy, đồng thời dặn dò, "Sâu bên trong Đạo trường Phục Hy trấn áp vô số linh hồn, nó sẽ dẫn hai vị tới nơi liên kết nhân quả."
Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu muốn thu công đức, như vậy tất nhiên Đạo trường Phục Hy sẽ đưa bọn họ tới nơi bọn họ dễ thu được nhiều công đức nhất.
Nhưng để thu được bao nhiều công đức thì điều đó phải tự dựa vào bản thân bọn họ.
Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu cùng nhau tới, nhân quả nhiễm phải sao có thể chỉ dừng ở hai ba vụ?
Đợi đến khi Tịch Chu đưa hai người đi, nỗi lòng cũng có chút tức giận.
Hầy, việc lúc đó, chỉ là một hồi mộng ảo mà thôi.
Thế nhưng tâm tình hắn bây giờ vẫn còn hơi chập trùng vì nó, xem ra phải chăm chỉ bế quan một thời gian nữa.
Sư Vô Cữu và Chu Trường Dung bị đưa đến một thị trấn.
Trong nháy mắt Sổ Sinh Tử lập tức xuất hiện phản ứng.
"Đạo trường Phục Hy thật sự kì diệu." Sư Vô Cữu thả thần thức ra thăm dò, nhịn không được cảm thán nói, "Không hổ là đạo trường của thánh nhân năm đó."
Tuy tầng trời Hoàng Tuyền phong bế, mà Đạo trường Phục Hy lại sáng lập ra thành trấn tại âm ti phỏng theo tầng trời Hoàng Tuyền ngày xưa, tập hợp một số vong hồn lại cùng một chỗ. Nếu người đó tiêu trừ chấp niệm thì có thể thoát khỏi Đạo trường Phục Hy đầu thai làm người, nếu chấp niệm chưa tiêu, dĩ nhiên sẽ phải tiếp tục ngốc ở đó.
Có điều âm ti bên trong tầng trời Hoàng Tuyền có thể giúp quỷ quái linh hồn quên mất tiền duyên, còn nơi này lại chỉ có thể làm một chỗ dừng chân mà thôi.
Với lượng thần thức khổng lồ như Sư Vô Cữu, thế nhưng cũng không thể nào đếm hết số lượng linh hồn được trấn áp bên trong Đạo trường Phục Hy?
Thật là làm người bất đắc dĩ.
"Chỉ là không biết ở đây có liên quan gì đến chúng ta?" Sư Vô Cữu tò mò về điều này hơn.
Hả?
Tại sao nhóc lừa đảo không nói chuyện?
"Ngươi sao vậy?" Sư Vô Cữu đợi hồi lâu vẫn không nghe thấy Chu Trường Dung nói, không nhịn được hỏi.
"Sư Vô Cữu, ở đây ngươi có thể liên lạc với Yêu Hoàng Ngọc Sương không?" Chu Trường Dung trầm tư hồi lâu mới lên tiếng hỏi.
"Mặc dù có hơn phiền phức, nhưng cũng không khó." Sư Vô Cữu dừng một chút, trả lời, "Nếu là trước kia ta chưa thành Chuẩn thánh, sợ là không làm được, nhưng mà bây giờ đối với ta mà nói chỉ là một việc rất nhỏ."
"Sao ngươi lại đột nhiên nhắc đến cái đó? Chẳng phải chúng ta mới đến Cung Yêu Hoàng sao, có chuyện gì đáng để chúng ta phải gửi tin tức cho Ngọc Sương từ Đạo trường Phục Hy hả?" Sư Vô Cữu cảm thấy hơi khó hiểu về yêu cầu Chu Trường Dung nói tới.
"À... Thật ra cũng không vội." Chu Trường Dung suy nghĩ một lát, đè ý nghĩ trong đầu xuống.
Nếu ngay cả Sư Vô Cữu cũng cảm thấy Đạo trường Phục Hy kì dị, nói không chừng trong đó có gì đó ảo diệu.
Nếu đánh rắn động cỏ cũng không tốt.
Ngày đó Tịch Chu cũng ở trong ảo cảnh, việc ở Lệ Cư, ở tầng trời Thị Phi, thật ra hoặc nhiều hoặc ít hắn đều tham gia, chỉ là chưa từng chính thức tiếp xúc với bọn họ mà thôi.
Mà tính toán cẩn thận, việc liên quan đến hắn cũng không ít.
Chủ yếu nhất là vừa nãy đột nhiên Chu Trường Dung đã biết rốt cuộc mình cảm thấy không đúng chỗ nào rồi.
Nếu như nhớ không lầm, ban đầu ở bên trong hư không cảnh giới, dường như hai mắt của Nhân Hoàng Tịch Chu từng bị thương.
Mà bây giờ, hai mắt Tịch Chu lại làm hắn cảm thấy khá quen mắt.
Rất giống với hai mắt Diệp Tiêu lúc trước, khá tương tự.