Chương 135:

Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu phát hiện oan hồn trên trấn hơi kì lạ.

Bởi vì bọn họ không hành động như một oan hồn ác quỷ nên hành động, trái lại sinh sống tựa như người bình thường trong trấn nhỏ. Nếu Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu không biết nội tình, chỉ sợ đã bị qua mắt dễ dàng.

“Hẳn là khi Đạo trường Phục Hy trấn áp các oan hồn đã trực tiếp sử dụng thần thông mà thành, vì thế mới giúp cho các oan hồn giữ vững bình tĩnh, làm bọn họ tưởng rằng mình vẫn còn sống. Nếu có thể tiêu trừ chấp niệm thì sẽ được tái thế đầu thai.” Chu Trường Dung dẫn Sư Vô Cữu đi quanh trấn nhỏ hai vòng, khá là than thở nói.

Đạo trường Phục Hy có thể trấn áp nhiều oan hồn như vậy, tất nhiên cũng tự có bản lĩnh của nó, bởi nếu dùng loại biện pháp trấn áp thô bạo đơn giản thì khi đó mới gọi là phiền phức.

“Chỗ này dễ siêu độ không?” Sư Vô Cữu tò mò nhìn Chu Trường Dung hỏi.

Chu Trường Dung nghẹn lời, qua hồi lâu mới nói, “Không dễ siêu độ. Các oan hồn đã sinh sống tại đây quá lâu, lâu đến mức bọn họ đã tự coi mình là người, nếu ta tùy tiện nói cho bọn họ biết thật ra bọn họ đã chết từ lâu, có khi sẽ phản ngược lại.”

“Vậy cũng không sao.” Sư Vô Cữu vung tay lên, cực kỳ phí phách, “Dù tất cả bọn họ hóa cuồng, đối với bản tọa mà nói thì chỉ cần nâng nâng tay là đã có thể trấn áp rồi, sau đó ngươi lại dùng Sổ Sinh Tử độ hóa, thế là công đức đến tay.”

Thân là Chuẩn thánh, Sư Vô Cữu rất tự tin vào bản thân.

“Đó cũng là một biện pháp tốt.” Chu Trường Dung nghiêm túc suy tư một lát, cảm thấy là do bản thân suy nghĩ quá phức tạp. Với thực lực của bọn họ bây giờ, muốn thu công đức nào phải phiền phức đến thế? Hơn nữa, còn có Sổ Sinh Tử trong tay, nếu ngay cả oan hồn ác quỷ cũng không độ hóa được thì bọn họ còn dám nói mở ra tầng trời Hoàng Tuyền sao?

“Có điều, ta vẫn phải quan sát thêm hai ngày.” Chu Trường Dung tự nhìn bản thân, “Ta muốn biết vì sao trấn nhỏ lại xuất hiện nhiều oan hồn ác quỷ đến thế. Nếu không được, chúng ta cưỡng ép độ hóa cũng không muộn.”

Nếu Chu Trường Dung đã quyết định thì Sư Vô Cữu cũng nghe theo hắn.

Chỉ hai ba ngày thôi, không đáng kể chút nào.

“Trên Sổ Sinh Tử của ngươi không ghi chép gì sao?” Sư Vô Cữu tiến lại gần quan sát, “Hẳn trên Sổ Sinh Tử sẽ ghi chép về nguyên nhân cái chết của bọn họ chứ.”

Chu Trường Dung không thể làm gì khác đành mở Sổ Sinh Tử ra cho hắn xem.

Bây giờ Chu Trường Dung là chủ nhân của Sổ Sinh Tử, Sư Vô Cữu là Chuẩn thánh, chỉ nhìn Sổ Sinh Tử thôi sẽ không gây ra ảnh hưởng gì cho hắn.

“Hửm? Trên Sổ Sinh Tử chỉ ghi lại thời gian cái chết của bọn họ thôi, không ghi gì khác nữa?” Sư Vô Cữu nhìn nhìn ghi chép trên Sổ Sinh Tử, cuối cùng cũng coi như biết rõ tại sao Chu Trường Dung muốn tìm hiểu nguyên nhân.

Không ngờ có người che đậy thiên cơ!

“Đại đạo thánh binh như Sổ Sinh Tử, thế mà cũng bị che đậy thiên cơ, chứng tỏ người động thủ ít nhất cũng phải là cấp bậc Chuẩn thánh. Nhưng thoạt nhìn các oan hồn không hề mạnh chút nào, còn cần Chuẩn thánh động thủ sao?” Sư Vô Cữu nhanh chóng phát hiện ra chỗ kì lạ.

“Thực lực người ra tay phi phàm, cộng thêm có Đạo trường Phục Hy trấn áp, Sổ Sinh Tử đã nằm trong trạng thái phong ấn từ lâu, xuất hiện tình huống như vậy cũng không phải không thể. Trong đó, có lẽ đã liên lụy đến một loại đại nhân quả nào đó.” Chu Trường Dung trầm giọng nói.

Sổ Sinh Tử không phải vạn năng.

Người như Sư Vô Cữu căn bản không thể xuất hiện trên Sổ Sinh Tử.

Chu Trường Dung có thể mượn Sổ Sinh Tử giết chết Thiên Huyền lão tổ, trên bản chất là vì bản thân Thiên Huyền lão tổ không bị đại nhân quả can thiệp, hắn chỉ dùng mạng đổi mạng mà thôi.

Ví dụ như nếu lúc này Chu Trường Dung sử dụng Sổ Sinh Tử giết chết vua của Thế Gian tương tự như Tần Thủy Hoàng thì sẽ dẫn đến toàn bộ nhân tộc cùng xảy ra vấn đề. Sau khi Chu Trường Dung dùng mạng đổi mạng, hắn sẽ gặp phải một phần vạn khả năng không thể trở thành quỷ tu kia.

Câu chuyện nhân quả, vô cùng huyền diệu.

Đạo trường Phục Hy trấn áp vô số oan hồn, bọn họ đã bị truyền tống tới đây ngay từ đầu, nói không chừng là do thiên đạo can thiệp.

Trong đó, chắc chắn có thứ liên hệ mật thiết với bọn họ.

“Thú vị.” Sư Vô Cữu xoa xoa cằm, hai mắt bắt đầu tỏa ra ánh sáng.

Nếu thật sự có thể che đậy thiên cơ nhân quả, thậm chí làm ghi chép trên Sổ Sinh Tử không rõ ràng, bản lĩnh như thế chắc chắn hắn phải học. Nếu không lỡ đâu sau này Chu Trường Dung dựa vào Sổ Sinh Tử trở thành chuẩn thánh thánh nhân, chẳng phải sẽ vượt qua hắn sao? Bây giờ Chu Trường Dung đã làm hắn đau đầu lắm rồi, mỗi khi lừa gạt hắn xong còn bắt hắn đi đếm tiền giùm nữa chứ, nếu không nhờ thực lực mạnh mẽ, chỉ sợ hắn đã quăng mũ cởi giáp đầu hàng từ lâu. Nếu sau này pháp lực Chu Trường Dung mạnh hơn hắn thì hắn còn có chỗ để nói chuyện nữa chắc?

Không thể không nói, về mặt này, Sư Vô Cữu tính toán vô cùng cẩn thận chu đáo.

Từ sau khi Sư Vô Cữu nhìn thấy kí ức của Sư Hoàn Chân và Thần Tàng trong mơ xong, bài học học được sâu sắc nhất chính là, ai thực lực mạnh mẽ thì là lão đại.

Nếu đổi lại Sư Hoàn Chân là thánh nhân, Thần Tàng là chuẩn thánh, như vậy chắc chắn câu chuyện giữa bọn họ sẽ thay đổi hoàn toàn mới.

Nói cho cùng, nắm đấm của người nào mạnh thì người đó thống trị hướng đi sự việc.

Bởi vậy, hắn nhất định phải mạnh hơn Chu Trường Dung!

Sư Vô Cữu chưa bao giờ thổ lộ với Chu Trường Dung về tham vọng này của mình.

Muốn biết ở đây xảy ra chuyện gì, tất nhiên đi tìm Trưởng trấn trấn nhỏ là nhanh nhất.

Trước tiên nhốt Trưởng trấn lại, vạch trần sự thật lão đã chết, đánh thức kí ức oan hồn của lão, sau đó cẩn thận đặt câu hỏi, mọi chuyện nhanh chóng sáng tỏ.

“Hai vị tiên trưởng, chúng tôi oan uổng!” Trưởng trấn hiện giờ đã nhớ lại tất cả kí ức khi còn sống, lúc nhìn Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu tựa như đang nhìn hi vọng của mình vậy, “Bọn tôi chết quá thảm.”

“Kính xin nói rõ ràng.” Chu Trường Dung dò hỏi.

“Ban đầu chúng tôi chỉ an phận sinh sống ở một góc, tuy trấn nhỏ cạn kiệt linh khí nhưng đôi khi cũng sẽ xuất hiện một ít tu sĩ đến thu đồ đệ, mưa thuận gió hòa, cuộc sống cũng trở nên tốt hơn. Nhưng có một ngày không biết vì sao, đột nhiên có một tu sĩ đến trấn, nói người trong trấn chúng tôi trộm đồ của hắn, bắt chúng tôi phải giao đồ ra trong vòng ba ngày.” Mặt mày Trưởng trấn nhăn nhó, oán khí mười phần, “Trần đời có tên trộm đồ nào tự nguyện thừa nhận mình trộm đồ sao? Hơn nữa, chúng tôi cũng không biết tên trộm đó là ai thì sao có thể giao vật bị trộm ra?”

Bị trộm đồ?

Hai người Chu Trường Dung, Sư Vô Cữu liếc mắt nhìn nhau một cái, đều cảm thấy khá khó hiểu.

Đồ trên người tu sĩ mà còn có thể bị một người bình thường trộm mất? Hẳn là muốn dựa vào lí do đó để động thủ.

Nhưng nếu mượn cớ, vì sao phải cho ba ngày?

“Thế tu sĩ kia có nói hắn mất gì không?” Chu Trường Dung tiếp tục hỏi.

Chẳng lẽ là đại đạo thánh binh?

“Không có.” Trưởng trấn căm giận, “Hắn nói thẳng đó là đồ vật của cố nhân hắn, nhưng lại không nói rõ đó là vật gì. Chúng tôi tìm hết ba ngày đều không tìm thấy, cuối cùng chúng tôi chỉ có thể quỳ dưới chân hắn, hi vọng hắn có thể buông tha cho chúng tôi.”

“Nhưng mà, hoàn toàn không được!”

Trưởng trấn nói tới đó, oán khí trên người càng ngày càng dày đặc.

“Hai vị tiên trưởng, ta hận lắm!” Trưởng trấn gần như sắp phát điên, “Thôn trấn của chúng tôi bị đại năng kia làm phép, không thể ra vào. Hắn nói, nếu không giao đồ vật ra, hắn sẽ phong tỏa chúng tôi mãi mãi.”

“Trấn chúng tôi vốn không có bao nhiêu đồng ruộng, rau dưa trái cây đều mua lại từ dưới nông thôn. Một khi bị phong tỏa, chúng tôi chỉ có thể ăn lương thực dự trữ, chúng tôi sử dụng tất cả đồng ruộng có thể sử dụng, mà dù chúng tôi chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ thế nào thì tới lúc chúng tôi sắp thu hoạch, tất cả hoa mầu đều sẽ chết héo, gà vịt cá heo chúng tôi chăn nuôi cũng nhiễm phải dịch bệnh mà chết. Nếu người ăn trúng thịt của súc vật bị bệnh thì cũng sẽ nhiễm bệnh, thống khổ mà chết.”

Cảnh tượng như thế tựa như liệt ngục nhân gian.

Đại năng phong tỏa bọn họ nhìn như không làm ra hành động gì, nhưng chỉ nhiêu đó đã đủ để kích thích ra bộ mặt nhân tính ác liệt nhất.

“Chúng tôi dần dần ăn sạch hết lương thực dự trữ, tất cả mọi người bắt đầu thay đổi, trở nên sợ sệt. Tôi và vợ không dám nhóm lửa nấu cơm, chỉ có thể dùng nước nóng ngâm làm mềm lương thực, đặt hạt gạo trong miệng mà mài mà ngậm, nhưng lại không dám phát ra bất kì âm thanh nào. Người, nếu đói bụng đến cực điểm, thính lực cũng sẽ trở nên cực kỳ tốt, ha ha.” Dường như Trưởng trấn nhớ đến một số chuyện, oán khí trên người càng đậm đặc, “Hàng xóm của tôi bởi vì lúc ăn cơm cháy phát ra một chút âm thanh, cứ như vậy từng chút từng chút một, hắn lập tức bị mọi người bao vây. Tất cả mọi người bắt hắn giao lương thực ra, hắn không muốn, thế là bị giẫm chết trong cơn xô đẩy, mọi người chia cắt số lương thực hắn giấu, ngay cả mẩu cơm cháy trong miệng hắn cũng bị khui ra.”

“Tiên trưởng, ngài tưởng đó đã là thảm nhất rồi sao?”

“Không, thật ra tôi rất ghen tị với người hàng xóm đó, hắn chết sớm, ít nhất vẫn được toàn thây. Đợi đến khi mọi người ăn hết tất cả lương thực, vào lúc ấy, người đã không còn là người. Chết, trở thành một loại xa xỉ.”

“Tôi làm trưởng trấn, chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày trấn của chúng tôi đột nhiên xuất hiện đốm lửa nấu cơm, thứ bọn họ ăn là người, là người sống sờ sờ!”

Sắc mặt Sư Vô Cữu lộ ra vẻ không đành lòng.

Trước kia khi yêu tộc chưa được bình định, cũng đã từng xem nhau là đồ ăn. Thế nhưng yêu tộc đi săn, là vì sinh tồn, dù muốn săn giết con mồi, cũng thường sẽ dùng một đòn trí mạng, không có thói quen dằn vặt con mồi trước khi giết.

Thế nhưng nhân tộc lại đi làm loại chuyện nhàm chán đó.

Chu Trường Dung nhìn Trưởng trấn, nhẹ giọng hỏi, “Chỉ như vậy, hẳn vẫn chưa đủ để làm cả thôn trấn hóa thành ác quỷ, các ngươi còn làm gì nữa?”

Oan hồn Trưởng trấn sững sờ.

Chu Trường Dung không thể làm gì khác đành mở Sổ Sinh Tử ra.

“Tuy ghi chép trên Sổ Sinh Tử có điều thiếu sót, nhưng rõ ràng nó biểu hiện rằng các ngươi nghiệp chướng nặng nề.” Chu Trường Dung cũng là người, sao có thể không biết thời điểm nhân tộc đối mặt với nạn đói sẽ làm loại chuyện cỡ nào?

Nếu chỉ bởi vì nạn đói như thế, chắc chắn oán khí của bọn họ sẽ không nghiêm trọng đến vậy.

“Lúc này, ngươi còn không thành thật khai báo?” Sư Vô Cữu ở bên cạnh đe dọa, “Các ngươi muốn luân hồi, chỉ có thể dựa vào chúng ta.”

Trưởng trấn hơi muốn tiến lên.

Nhưng khi lão mới vừa có suy nghĩ đó, lập tức phát hiện mình bị một nguồn sức mạnh to lớn khống chế lại.

Có Sổ Sinh Tử ở, ác quỷ oan hồn như lão, không được Chu Trường Dung cho phép đi lên thì một bước cũng không thể đi lên.

“Trấn các ngươi, không hề tốt như ngươi nói.” Chu Trường Dung “một châm thấy máu” nói, “Trong vòng ba ngày các ngươi không giao ra vật bị mất, chẳng lẽ không đem tất cả những kẻ trộm trong trấn giao ra, lục tìm nhà của bọn họ, tìm ra nơi bọn họ phi tang vật chứng, lấy tất cả những thứ có thể lấy ra cho đại năng sao?”

Đã là việc sống còn trước mắt, thật sự không hề nghĩ đến sao?

Sao có thể tin tưởng oan hồn lệ quỷ hoàn toàn?

Trưởng trấn im lặng không nói.

Chu Trường Dung nhấc tay chạm lên tên của Trưởng trấn trên Sổ Sinh Tử, oán khí trên người Trưởng trấn lập tức trở nên mãnh liệt hơn rất nhiều, đau đến mức không muốn sống.

“A —— a —— “

Trưởng trấn lăn lộn trên mặt đất, dù là ác quỷ cũng khó có thể chịu đựng đau đớn cỡ đó.

Người đời thường nói cái gì “Lên núi đao xuống biển lửa”, dù không có đao không có lửa, nhưng chỉ cần một ý nghĩ của Chu Trường Dung thì đã có thể làm cho tất cả sinh linh Sổ Sinh Tử khống chế lĩnh hội cảm giác như vậy.

Chẳng biết Sổ Sinh Tử đã từng đối phó với bao nhiêu quỷ hồn bên trong tầng trời Hoàng Tuyền, ngay cả nguyên thần tiên nhân cũng chưa chắc có thể kháng cự lại sức mạnh của Sổ Sinh Tử, huống chi là linh hồn khi còn sống chỉ là người phàm bình thường?

Trưởng trấn lăn lộn trên đất vài vòng, đau đến mức xin tha, “Hai vị tiên trưởng, tha cho tôi đi, tôi nói, tôi nói hết!”

Sự thật không hề trong sạch như Trưởng trấn nói.

Trên thực tế, người trong trấn bọn họ là do các mã tặc đã rửa tay chậu vàng tập hợp mà thành.

Tuy bọn họ không còn là mã tặc, nhưng vẫn tránh không được sẽ trộm vặt móc túi. Người đến gần nơi ở của mấy người trưởng trấn bọn họ, may mắn thì chỉ bị trộm một số của cải trên người, còn không may mắn thì chết trong trấn bọn họ cũng không thiếu.

Thời điểm nghe thấy đại năng yêu cầu bọn họ giao vật bị mất ra, không phải bọn họ không muốn giao, mà là không giao ra được.

Đồ vật không rõ lai lịch có nhiều lắm, đừng nói ba ngày, dù cho bọn họ ba năm cũng chưa chắc bọn họ giao ra nổi.

Đám tang vật đó, nếu xử lý không được bọn họ sẽ đốt cháy ngay tại chỗ. Một số vàng bạc bâu cháu thì đem nung rồi làm thành cái mới, chính là để phi tang chứng cứ. Bây giờ bắt bọn họ giao đồ đã trộm ra, họ biết lấy từ đâu đây?

Bọn họ tưởng mình chỉ cần nài nỉ xin tha là sẽ được khoan dung, thế nhưng đại năng lại không đơn giản buông tha bọn họ.

Đại năng phong tỏa bọn họ ba năm, bắt bọn họ lòng sinh hối cải, ngoan ngoãn giao đồ vật ra.

Thế nhưng người đã từng làm mã tặc sẽ hối cải được sao? Bọn họ vì muốn sống sót, cái gì cũng có thể làm.

Không có lương thực thì ăn thịt người.

Mọi người xem nhau là con mồi.

Cái gì mà vợ chồng, con cái, bạn bè, anh em, dưới cái nhìn của bọn họ đều chỉ là một cục thịt.

Kẻ ác tự có kẻ ác trị.

Đám mã tặc vì muốn sống sót, lừa bịp gì đó cũng làm.

Thậm chí còn có một số mã tặc, không biết chắp vá học được công pháp ma tu từ đâu, muốn biến bản thân trở thành tu sĩ.

Cái trấn này, chỉ trong thời gian ngắn ngủi lập tức biến thành địa ngục giữa trần gian.

Ba năm sau, thôn trấn không có một ngọn cỏ, không còn một người sống sót.

Mà những người trên trấn, khi còn sống là kẻ ác, tất nhiên chết đi cũng hóa thành ác quỷ.

Đôi khi thiên đạo vô lý như vậy đấy.

Có những người khi còn sống hiền lành vô tội, đến lúc chết đi, bởi vì chấp niệm không đủ mạnh mà không thể hóa thành ác quỷ. Ngược lại có những kẻ hung thần ác sát, bởi vì sát khí quá nặng, ngay cả lệ quỷ cũng không thể đến gần, thông thường chết đi cũng sẽ trở nên mạnh mẽ.

“Chẳng trách oán khi của bọn họ nặng như vậy.” Sư Vô Cữu bấm tay tính toán, biểu cảm trào phúng, “Thì ra đều là một số kẻ bị tinh lực quấn thân. Nhóc lừa đảo, đừng phí lòng tốt, trực tiếp cưỡng ép siêu độ, nhốt đánh vào súc sinh đạo đi.”

“Đại năng kia là ai?” Chu Trường Dung không trả lời Sư Vô Cữu trước tiên, trái lại nhìn về phía Trưởng trấn, “Ngươi có biết đạo hiệu của hắn, dáng vẻ của hắn không?”

“… Nếu tiên trưởng có thể bảo đảm tôi đời sau vinh hoa phú quý thì tôi sẽ nói cho ngài.” Trưởng trấn bị mấy chữ “Đánh vào súc sinh đạo” của Sư Vô Cữu dọa sợ, chưa từ bỏ ý định muốn làm giao dịch với Chu Trường Dung.

Sư Vô Cữu liếc mắt nhìn Chu Trường Dung, trực tiếp thả ra sức mạnh thuộc về Chuẩn thánh.

Trong nháy mắt bao vây toàn bộ thôn lại.

Chu Trường Dung lấy Sổ Sinh Tử ra, không cho Trưởng trấn thêm một cơ hội nói chuyện.

“Xem ra vẫn không có thuốc cứu chữa.” Chu Trường Dung khởi động Sổ Sinh Tử, một hơi cưỡng ép siêu độ toàn bộ oan hồn ác quỷ trong trấn.

“Kiếp sau làm trâu làm ngựa, trả lại nợ cho những người bị các ngươi đánh cướp.” Chu Trường Dung khép Sổ Sinh Tử lại, nhẹ giọng nói.

Lập tức toàn bộ thôn dân trong trấn không còn một mống.

“Ngươi vẫn không hỏi tên.” Sư Vô Cữu chớp chớp mắt nói, “Không biết chúng ta có biết đại năng kia không.”

“Ta chỉ thử xem thôi, kỳ thật đại năng ra tay sẽ báo ra tên họ của mình cho người phàm nghe sao?” Chu Trường Dung lắc lắc đầu nói, “Bọn họ đến chết cũng không hối cải.”

Sư Vô Cữu thấy bộ dáng Chu Trường Dung có hơi mất mác, nhỏ giọng an ủi, “Ngươi đừng thất vọng, chúng ta vốn vì công đức mà tới. Chỉ là không biết siêu độ những linh hồn đó, có thể cho bao nhiêu công đức đây?”

Sư Vô Cữu vừa dứt lời, từ nơi sâu xa bỗng nhiên giáng xuống một hơi thở yếu ớt.

Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu ngẩng đầu nhìn lên, trên trời chậm rãi rớt xuống một hạt công đức kim quang kích cỡ tương đương hạt cát.

Kim quang rơi lên trên trang bìa Sổ Sinh Tử, ngược lại khá dễ thấy.

Chỉ là dù nó xuất hiện cũng không thể che giấu kích cỡ bé tí của mình.

Sư Vô Cữu trợn to mắt, thiếu chút nữa ngửa mặt chửi trời.

“Một… Một hạt?”

Đừng nói đùa chứ!

Một tí công đức như thế, dù phát cho ăn mày cũng không đủ.

“Nhóc lừa đảo ngươi muốn tiếp cận tầng trời Hoàng Tuyền, nói ít nhất cũng phải một thân công đức mới được. Một hạt công đức như thế, quả thực so với không cho còn làm người thấy ghét hơn.”

Hắn đã nói mà, nếu dễ kiếm công đức đến thế thì những thần tu phật tu còn cần Tịch Chu tự mình mời về chắc? Nói không chừng bọn họ còn chủ động tới cửa, chuẩn bị lễ vật tặng cho Tịch Chu, sau đó đi vào gom công đức ấy chứ?

Kết quả một chuẩn thánh như hắn, trong tay còn có Sổ Sinh Tử như Chu Trường Dung, song kiếm hợp bích nghiêm túc siêu độ oan hồn cả thôn trấn, mà chỉ có thể nhận được một hạt công đức, đổi lại là phật tu thần tu khác chỉ sợ chắc sẽ càng thêm vất vả?

Có thời gian như vậy, còn không bằng tự mình tu đạo cho rồi.

Đúng là làm ơn mắc oán.

“Công đức nào có dễ lấy?” Chu Trường Dung chậm rãi cất công đức đi, tâm trạng khá bình tĩnh, “Oan hồn ở đây cũng đã bị Đạo trường Phục Hy trấn áp, không cần chúng ta đi tìm kiếm khắp nơi. Cho dù cho công đức, phần lớn hẳn phải thuộc về Đạo trường Phục Hy mới đúng.”

“Vậy phải tích lũy tới khi nào?” Sư Vô Cữu cau mày.

“Dùng thời gian vạn năm, dù sao cũng có thể làm được.” Chu Trường Dung mỉm cười, “Hiểu biết của ta đối vối Sổ Sinh Tử vốn cũng chưa đủ thấu triệt, nếu như có thể tôi luyện ở đây cũng sẽ rất có lợi cho tâm cảnh của ta. Chỉ là chắc cần phải Sư Vô Cữu nhẫn nại một chút thời gian, theo ta tiêu hao thời gian.”

“Khụ, ở cùng ngươi cũng không xem là lãng phí thời gian.” Chu Trường Dung đã nói như vậy rồi, Sư Vô Cữu cũng không thể bác bỏ mặt mũi của hắn, “Đáng tiếc chỉ có hai người chúng ta, hiệu suất quá chậm.”

“Ai nói chỉ có hai người chúng ta?” Chu Trường Dung tươi cười, lắc lắc Sổ Sinh Tử trên tay mình, “Ta là quỷ tu mà.”

Hả?

Không đợi Sư Vô Cữu kịp phản ứng lại, Chu Trường Dung đã triệu hồi tất cả quỷ tinh, quỷ hầu của mình ra.

Nhất thời, thôn trấn trống rỗng lần nữa trở nên chật ních.

“Ba người các ngươi một tổ, chia thành các tiểu đội khác nhau, bắt đầu đi siêu độ các oan hồn ác quỷ khác nhau. Nếu có thể giúp họ giải tỏa khúc mắc, tốc độ chậm hơn một chút cũng không sao, nếu ngu xuẩn mất khôn, cưỡng ép độ hóa đều được.” Chu Trường Dung hơi trầm tư một lát, nhìn về phía hai chị em Phong thị và Vương Bình Nhược, “Thời gian ba người trở thành quỷ tinh của ta khá vội vàng, trong tay vẫn chưa có quỷ binh, quỷ hầu. Nếu nhìn thấy ở đây có mầm mống tốt, sau khi siêu độ cũng có thể thu bọn họ làm quỷ hầu, không cần phải báo cáo với ta, các ngươi tuỳ cơ ứng biến là được.”

Chu Trường Dung là một người không tiếc ủy quyền.

Tuy hắn làm người cẩn thận, sẽ cố hết sức thu thập tất cả dữ liệu để tiến hành suy luận, thế nhưng vào những lúc mình không hiểu không bằng, hắn cũng sẽ để người mình tin tưởng toàn quyền xử lý một số chuyện.

Chỉ siêu độ mà thôi, không có gì không làm được.

Hiển nhiên mấy quỷ tinh Vương Bình Nhược hiểu rõ hàm nghĩa bên trong câu nói của Chu Trường Dung.

Dù thế nào, bọn họ cũng phải làm.

Nếu một ngày kia tầng trời Hoàng Tuyền thật sự được mở ra, bọn họ là quỷ tinh của Chu Trường Dung, chắc chắn cũng sẽ phải đảm nhiệm các chức vụ khác nhau trong tầng trời Hoàng Tuyền, từng chút khởi động lại lục đạo luân hồi.

“Vâng!”

Chúng quỷ tinh gọn gàng hành lễ với Chu Trường Dung, lập tức lựa chọn mấy quỷ hầu cùng xuất phát về các phương hướng khác nhau.

Nơi này có thể xưng tụng là vô biên vô hạn, có thêm các quỷ tinh, quỷ hầu giúp đỡ, dĩ nhiên tốc độ thu thập công đức cũng trở nên nhanh hơn nhiều.

Sư Vô Cữu:…

A!

Hắn có nên gọi yêu tộc mang người đến đây một ít không?

Bây giờ cứ có một loại cảm giác hắn lại thua rồi ấy.

Hắn là chuẩn thánh cơ mà.

“Khoan đã, để bản tọa rãi đậu thành binh, điểm hóa ra một số chư hầu đến giúp đỡ.” Sư Vô Cữu nóng lòng muốn thử, cũng muốn tìm nhân thủ đến trợ giúp.

Chu Trường Dung đúng lúc kéo tay Sư Vô Cữu lại, nín cười nói, “Sư Vô Cữu, ngươi đừng làm vậy. Lâm thời điểm hóa thì sao có thể được thừa nhận? Nhân quả của sinh linh ngươi điểm hóa ra còn chưa đủ để tích góp công đức.”

Một khi điểm hóa ra sinh linh, như vậy tiếp theo sinh linh phải gánh lấy nghiệt nợ, nợ đó cũng phải tính lên trên người người điểm hóa một phần.

Bởi vậy ở trong khắp cửu thiên thập giới, rất hiếm người dùng thuật điểm hóa.

“Linh hồn bọn họ phải siêu độ chỉ là người phàm bình thường thôi, xem như giải quyết khẩn cấp. Còn nơi hai người chúng ta phải đi hay là phải siêu độ chính là nguyên thần tiên ma. Đặc biệt là nguyên thần của một số đại năng, nếu không có Sư Vô Cữu bên cạnh, một mình ta chỉ sợ không giải quyết được.”

“Ngươi… Ngươi nói cũng có lý.” Chu Trường Dung cho bậc thang, Sư Vô Cữu cũng thuận theo bậc thang đi xuống.

Thật ra thôn trấn là do pháp thuật của Đạo trường Phục Hy biến thành, nào có thứ gì cho hắn điểm hóa chứ? Chỉ là muốn nói ra ngoài miệng cho đã nghiền để Chu Trường Dung dỗ hắn thôi à.

Ngươi xem, chẳng phải Chu Trường Dung đang dỗ đấy sao?

Sư Vô Cữu cũng có tư tâm của mình.

“Sư Vô Cữu, tiếp theo phải nhờ ngươi hỗ trợ rồi.” Chu Trường Dung kéo tay Sư Vô Cữu qua, nghiêm túc nói, hoàn toàn không nhìn ra đang giả vờ, “Trên Sổ Sinh Tử ghi chép, nguyên thần của Thiên Huyền lão tổ cũng ở đây. Ta nghĩ, chúng ta phải tới đó thử xem.”

“Hả? Hắn bị ngươi dùng Sổ Sinh Tử giết, thế mà không hồn phi phách tán sao?” Sư Vô Cữu hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Chu Trường Dung tràn đầy giận dữ không thể hiểu nổi, “Lúc đó ngươi mềm lòng?”

“Sổ Sinh Tử là đại đạo thánh binh, dù cưỡng ép thay đổi số mệnh người khác thì sao có thể làm cho người đó hồn phi phách tán chứ?” Chu Trường Dung cười khổ nói, “Haizz, hiện giờ đi gặp một lát cũng không sao.”

“Thôi, bản tọa đi gặp với ngươi” Sư Vô Cữu chủ động mềm giọng nói, “Sau này để bản tọa động thủ là được, bảo đảm một tí nguyên thần cũng không còn sót lại.”

“Ừm, sau này phải làm phiền Sư Vô Cữu nhiều.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play