Chương 133:
Tiếng cười của Chu Trường Dung xen lẫn trong một vùng đầy tiếng khóc vô cùng đặc biệt.
Trong lúc nhất thời, tầm mắt mọi người đều hướng về phía hắn.
Bao gồm cả Sư Vô Cữu.
Ánh mắt Sư Vô Cữu nhìn về phía Chu Trường Dung mang theo vẻ giận dữ xen kẽ xấu hổ. Nói coi, hiện giờ bản tọa lúng túng hoang mang như thế mà ngươi còn không thấy ngại đứng đó cười hả?
Chu Trường Dung không thể không dùng tay áo che mặt, miễn cưỡng chặn lại tầm mắt nóng rực của Sư Vô Cữu.
“Khụ khụ, xin lỗi, không phải tại hạ cười chư vị, chỉ là tự nhiên nhớ tới một chuyện cười mà thôi.” Chu Trường Dung điều chỉnh lại cảm xúc của mình, sắc mặt khôi phục lại vẻ bình tĩnh như trước.
Chỉ là bộ dạng giải thích của hắn ở trong mắt những người khác lại không hề đáng tin chút nào.
“Được rồi, đừng náo loạn làm trò cười trước mặt nhân tộc nữa.” Ngọc Sương ở bên cạnh nói.
Nhân tộc?
Các trưởng lão yêu tộc nghe thấy hai chữ đó, lập tức đứng lên, nước mắt trên mặt cũng trôi hết sạch sành sanh.
Nhân tộc là đại địch của yêu tộc, mỗi một hành động tiếng nói của bọn họ đều đang đại biểu cho toàn bộ yêu tộc, sao có thể vứt hết mặt mũi trước mặt một nhân tộc nho nhỏ được?
Nhìn thấy cuối cùng các trưởng lão lớn tuổi không khóc nữa, cũng không cầm quần áo của mình nữa, Sư Vô Cữu vội thở phào nhẹ nhõm.
Thân ảnh hắn lóe lên, lẻn đến bên cạnh Chu Trường Dung, đứng chắp tay, điệu bộ phong thái cao nhân, “Bản tọa không phải Thánh Yêu Hoàng Đại Đế Sư Hoàn Chân. Có điều, bản tọa lại được tẩm bổ bởi chân nguyên huyết nhục của đại đế, đại đế đối với ta, như sư như cha. Bây giờ bản tọa thăng cấp Chuẩn thánh, muốn đến Cung Yêu Hoàng yêu tộc nhìn ngắm, dạo xem con đường đại đế đi qua năm xưa mà thôi.”
Sư Vô Cữu không thể để lộ thân phận đại đạo thánh binh được nên đành phải nghĩ ra một lí do khác.
Thế nhưng yêu tộc cũng không để ý đến mấy cái đó.
Sư Vô Cữu và Sư Hoàn Chân lớn lên không khác gì nhau, nếu nói bọn họ không có quan hệ là không thể nào. Hơn nữa trước mắt tu vi Sư Vô Cữu đã là chuẩn thánh, khắp cả thiên hạ muốn đi đến đâu mà chẳng được? Còn cần phải ngụy trang thành con cháu của đại đế lừa gạt yêu tộc bọn họ làm gì?
Bởi vậy, các trưởng lão chấp nhận lí do này rất nhanh chóng.
Sư Vô Cữu chủ động thừa nhận mình là đời sau của đại đế, có nghĩa là yêu tộc bọn họ lại xuất hiện thêm một Chuẩn Thánh, mua bán không vốn như vậy, ai mà không muốn?
Tất nhiên, nếu bây giờ Sư Vô Cữu không phải chuẩn thánh mà chỉ là một tiên tôn bình thường thì chắc chắn thái độ các trưởng lão yêu tộc cũng sẽ thay đổi.
Mạnh được yếu thua, thiên hạ cường giả.
Nói cho cùng, vẫn phải xem xem coi thực lực của ngươi ra sao.
“Xin mời Thiếu chủ ngồi.” Yêu Hoàng Ngọc Sương là người bày tỏ thái độ của mình đầu tiên, hắn rất muốn chắp tay đưa vị trí Yêu Hoàng. Thế nhưng hôm nay Sư Vô Cữu đã là Chuẩn Thánh, chỉ sợ hắn nhìn không lọt mắt vị trí Yêu Hoàng. Nếu chỉ xưng hồ đạo hữu đơn thuần thì lại quá vô lễ, không tôn kính. Nghĩ tới nghĩ lui, dường như dùng xưng hô “Thiếu chủ” cũng không tệ.
Thiếu chủ?
Sư Vô Cữu hơi nhíu mày, trực tiếp ngồi ở bên trái Ngọc Sương, dùng hành động thực tế thể hiện mình đồng ý xưng hô này.
“Cung nghênh Thiếu chủ.”
Các trưởng lão yêu tộc cũng đả xà thượng côn học theo, vội hô to.
▷ Đả xà thượng côn
“Nói rõ trước.” Dựa vào trí nhớ, Sư Vô Cữu đã hiểu rất rõ suy nghĩa của các yêu tộc, “Bản tọa không tấn công nhân tộc, cũng không để ý đến sự vụ của yêu tộc các ngươi. Nhưng nếu có kẻ khác đến quấy rầy yêu tộc, ý đồ gây bất lợi với yêu tộc thì bản tọa sẽ ra tay.”
Phải nói rõ mọi chuyện từ trước, miễn cho tới lúc đó hắn bị yêu tộc kéo tay kéo chân.
Nói thật, thực lực của yêu tộc hiện giờ đã xa xa khó sánh với nhân tộc từ lâu. Yêu tộc có thể chiếm được tầng trời Tiêu Dao làm nơi sinh sống đã là không tệ, nếu thật sự để nhóm yêu tộc vào tầng trời Hồng Trần, đại khái nếu may mắn thì bị nhân tộc thu phục làm linh thú, còn không may mắn thì bị lột da rút gân.
Số lượng nhân tộc quá nhiều quá khổng lồ, thật sự khó có thể đếm hết, với yêu tộc bọn họ thì phải dùng bao nhiêu cho đủ?
Dĩ nhiên, dù sao yêu tộc cũng là quê nhà của hắn và Sư Hoàn Chân, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn yêu tộc bị kẻ khác bắt nạt.
Một bụng chữ trong lòng của các trưởng lão yêu tộc cứ thế bị Sư Vô Cữu phá nát.
Bọn họ còn chưa kịp nói mà!
“Hôm này gọi các vị trưởng lão đến đây chỉ để được gặp mặt Thiếu chủ một lần. Thiếu chủ đã là chuẩn thánh, sau này muốn gặp lại vẫn còn có rất nhiều cơ hội. Không bằng chư vị trưởng lão trở về trước, đợi sau đó đến bái phỏng Thiếu chủ.” Ngọc Sương cố ý nhấn mạnh hai chữ “Chuẩn Thánh”, chính là để nhắc nhở các trưởng lão yêu tộc, nếu chọc giận người ta thì hắn cũng không bảo vệ nổi đâu.
Các trưởng lão yêu tộc vốn còn muốn ý đồ gì đó lập tức bị dập tắt.
Đúng, Chuẩn Thánh!
Chuẩn Thánh của cửu thiên thập giới, há là người dễ dàng nhúng tay vào việc tầm thường sao? Năm đó Thánh Yêu Hoàng Đại Đế bệ hạ cũng bởi vì yêu tộc quá hỗn loạn, mới không thể không dùng thân phận Chuẩn Thánh thống trị yêu tộc. Nhưng nhúng tay quá nhiều, chắc chắn cuối cùng sẽ bị thiên đạo phản phệ.
Chuẩn Thánh cũng là thánh, pháp lực vô biên thì sao thể tùy tiện dính líu việc người bên dưới?
Các trưởng lão yêu tộc đành phải cung kính bái chào Sư Vô Cữu, chậm rãi lui xuống.
Tương lai còn dài.
Bây giờ bọn họ đã biết thái độ của Sư Vô Cữu, sau này bọn họ tìm một cơ hội, mang theo lễ vật chậm rãi thân thiết với Thiếu chủ cũng không muộn. Yêu Hoàng Ngọc Sương đã tỏ rõ nghe theo Thiếu chủ, lỡ đâu chọc giận Yêu Hoàng, chọc giận Thiếu chủ thì cuộc sống của bộ tộc bọn họ ở tầng trời Tiêu Dao sau này cũng không được tốt.
Ngược lại là trưởng lão tộc Khổng Tước, khi nhìn thấy Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu, sắc mặt tái nhợt trước đó lập tức biến tốt.
Ha ha.
Không tồi không tồi.
Nếu Khổng Thư nhận hai người bọn họ làm chủ, nói không chừng cơ duyên của tộc Khổng Tước bọn họ là nhờ đó!
Hiện giờ nhường nhịn Bành Thiết Y tộc Đại Bằng một ít thì có làm sao, cuộc sống tốt đẹp của tộc Khổng Tước bọn họ đang chờ đợi ở phía sau, còn không bằng nhanh chóng trở về, cố gắng dạy dỗ các ấu tể trẻ tuổi trong tộc, nói không chừng ngày sau cũng có thể tự mình chống đỡ một phương.
Nhanh chóng, các trưởng lão yêu tộc đã lui xuống hết, trên sân chỉ còn lại năm người Ngọc Sương, Ngọc Tư, Quy Cửu, Sư Vô Cữu và Chu Trường Dung.
“Hai vị đến đây, có phải là… vì Yêu Hoàng Dịch Chi Xuân không?” Ngọc Sương mở lời hỏi thăm trước tiên.
“Đúng vậy.” Sư Vô Cữu gật gật đầu, đưa mắt nhìn Ngọc Sương, khá kinh ngạc với sự nhạy bén của Ngọc Sương.
Ngọc Sương tiếp nhận tầm mắt của Sư Vô Cữu, cười vô cùng hiền lành, “Trước đó Yêu Hoàng Dịch Chi Xuân có nói với ta, hắn nói chắc chắn hai người sẽ tới tìm hắn, cho nên đã báo cho ta tung tích của hắn. Hơn nữa, lúc trước ở bên trong hư không cảnh giới được Dịch Yêu Hoàng giúp đỡ nhiều, hai vị muốn tìm hắn cũng hợp tình hợp lý.”
Chu Trường Dung trầm tư chốc lát, tò mò hỏi, “Không biết ba vị có suy nghĩ thế nào về Dịch Yêu Hoàng?”
Nhất thời ba người khá trầm mặc.
Cuối cùng, Quy Cửu chủ động nói, “Ta và Dịch Yêu Hoàng tiếp xúc không nhiều. Có điều, tổ phụ ta từng nói với ta. Ông nói, Dịch Yêu Hoàng rất có thiên phú tu đạo, chấn cổ thước kiêm, chắc chắn không dưới Thánh Yêu Hoàng Đại Đế.”
[chấn cổ thước kiêm: vang động thời xưa, chói lọi đời nay.]
Phải biết, Sư Hoàn Chân trở thành Yêu Hoàng chính bởi vì hắn là phượng hoàng cuối cùng trên đời, nghịch thiên mà sinh, đúng thời điểm, đúng huyết mạch, từ nhỏ đã là yêu tộc đứng đầu.
Bởi thế, hắn trở thành Yêu Hoàng rất thuận lý thành chương.
Còn Dịch Chi Xuân thì sao?
Bản thể của hắn chỉ là một cây hoa tầm xuân nho nhỏ, là một linh thực vô cùng bình thường.
Yêu tinh cây cỏ thường phải cần rất nhiều thời gian mới sinh ra linh trí, hơn nữa không giỏi về tấn công. Con đường tu hành không hề dễ dàng so với chim chóc muôn thú khác.
Cứ xem tộc Hoa Yêu làm ví dụ, các nàng thường hay xuất hiện rất nhiều trong các thoại bản tình yêu nhân gian, thông thường ở tầng trời Tiêu Dao, truyền tụng nhiều nhất cũng chỉ là khen dung mạo các nàng xinh đẹp nhưng lại có bao giờ nghe đến pháp lực cao cường?
Có thể nói, từ khi sinh ra, Dịch Chi Xuân đã thua các yêu tộc khác không chỉ nửa bước.
Ngoài ra, tính cách Dịch Chi Xuân cũng không phải là loại hình rất có trách nhiệm.
Sư Hoàn Chân vừa sinh ra, hắn đã gấp đến không thể chờ đợi được nữa muốn nhường vị trí Yêu Hoàng của mình ra. Lúc thường cũng tới vô ảnh đi vô tung, hoàn toàn không thể tìm ra người, thấy thế nào cũng không thích hợp làm Yêu Hoàng.
Mà dưới tình huống bao gồm cả nguyên hình lẫn cá tính đều không thích hợp đó, lại cố tình trở thành Yêu Hoàng, đơn giản chỉ là vì hắn có thiên phú không gì sánh kịp cộng thêm thực lực cao thâm khó dò.
“Không sai.” Ngọc Tư ở bên cạnh cũng khẳng định lời giải thích của Quy Cửu, “Thực lực Dịch Yêu Hoàng thật sự không thể nghi ngờ. Thần Tàng thánh nhân là nhân vật cỡ nào, sao lại có thể tương giao tâm đầu ý hợp với yêu tộc ta? Hiển nhiên là bởi vì bản thân Dịch Yêu Hoàng cũng không phải kẻ phàm tục. Chỉ là từ trước đến giờ Dịch Yêu Hoàng không thích làm lớn, rất nhiều người không biết thực lực mạnh mẽ của hắn mà thôi.”
“Chu đạo hữu nói vậy, hẳn là đang hoài nghi Dịch Yêu Hoàng?” Ngọc Sương nhận ra điều không đúng
“Chỉ hơi nghi hoặc thôi.” Không phải Chu Trường Dung hoài nghi Dịch Chi Xuân có ý đồ riêng, dù sao người ta cũng đã giúp mình rất nhiều lần, “Chẳng qua ta cảm thấy, ở bên trong hư không cảnh giới, với thực lực của Dịch tiền bối, hẳn không chỉ dừng tại đó.”
Dựa theo kí ức Sư Vô Cữu mơ thấy, thực lực của Dịch Chi Xuân phải hướng tới gần mức Chuẩn Thánh nhất mới đúng. Nói cách khác, ít nhất hắn không thể yếu hơn mấy người Thiên Huyền lão tổ.
Mà thời gian Sư Vô Cữu mơ thấy là vào khoảng bảy, tám vạn năm trước, thời gian trôi qua lâu đến thế, Dịch Chi Xuân muốn trực tiếp trở thành Chuẩn Thánh cũng không phải không thể, nhưng dường như thực lực của hắn lại chỉ giảm không tăng.
Điều này làm người cảm thấy rất kỳ lạ.
Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu, hầu như đều nhờ vào đủ loại chỉ đường dẫn lối mà Thần Tàng và Sư Hoàn Chân để lại từng bước để đi tới gần năm đó.
Mà trước mắt trên thế giới hiện giờ, người hiểu rõ về Thần Tàng và Sư Hoàn Chân nhất chắc chắn chỉ có một mình Dịch Chi Xuân.
Nói cách khác, tin tức trong tay Dịch Chi Xuân còn nhiều hơn so với cả hai người Chu Trường Dung, Sư Vô Cữu gộp lại.
“Đúng là như thế.” Ngọc Sương gật gật đầu, “Mà cụ thể ra sao, vẫn mong hai vị đi tìm Dịch Yêu Hoàng trước rồi hỏi cho rõ ràng là được.”
“Hắn ở đâu?”
“Mời hai vị xem.”
Ngọc Sương lấy ra một cành hoa tầm xuân be bé trong lồng ngực, mặt trên còn có một nụ hoa đang chờ ngày nở.
Màu vàng nhạt, bé bé xinh xinh, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Ngọc Sương ném cành hoa tầm xuân be bé kia lên trên, cành hóa lập tức hóa thành cánh cửa gỗ, đột ngột xuất hiện trước mặt Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu.
“Thuật pháp này, hình như được truyền lại từ thời kỳ thượng cổ.” Sư Vô Cữu sờ sờ cằm, đi vòng quanh quan sát cửa gỗ vài vòng, hai mắt sáng long lanh, nhìn quá rất hứng thú.
“Sư Vô Cữu, trước tiên chúng ta vào xem chút đi.” Chu Trường Dung đành phải kéo Sư Vô Cữu, tránh cho hắn hứng thú quá rồi phá hư mất cửa gỗ.
“Cũng được.” Sư Vô Cữu mỉm cười, “Trên thiên hạ, còn có nơi đâu mà chúng ta không đi được?”
Vừa vặn bọn họ có rất nhiều chuyện muốn hỏi thăm Dịch Chi Xuân.
Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu chào tạm biệt mấy người Ngọc Sương, dứt khoát mở cửa gỗ đi vào.
Cửa gỗ vừa đóng, lập tức biến mất không thấy hình bóng.
“Bọn họ tìm Dịch Yêu Hoàng, cũng không biết có chuyện gì quan trọng?” Quy Cửu rất lo lắng, “Thực lực Dịch Yêu Hoàng sâu không lường được, sẽ không gây bất lợi gì cho bọn họ chứ? Nếu không ta tính một quẻ xem sao.”
“Không cần.” Ngọc Tư ngăn cản Quy Cửu lại, “Bọn họ hiện giờ một người là Chuẩn Thánh, một người chủ nhân Sổ Sinh Tử, nếu ngươi bói toán thay bọn họ, sợ là chỉ có tắt thở bỏ mình thôi. Mặc dù Dịch Yêu Hoàng hơi vô trách nhiệm, nhưng hắn ở yêu tộc nhiều năm, trong tay hầu như chưa bao giờ dính mạng người.”
“Hầu như chưa bao giờ dính mạng người?” Quy Cửu kinh ngạc không thôi, dù là kiểu người coi bói mà sống như hắn thì cũng đã từng giết không ít người, huống chi thân là Yêu Hoàng như Dịch Chi Xuân?
“Là thật.” Ngọc Sương nói chắc chắn, “Từ khi Dịch Chi Xuân trở thành Yêu Hoàng, hắn chưa từng giết bất cứ ai. Ngay cả nhóm bồ tát của Phật giới tới cũng phải kinh ngạc với số lượng máu tinh ít ỏi trên người Dịch Yêu Hoàng. Có lẽ Dịch Yêu Hoàng đã từng giết một số sinh linh, những người đó hầu như có thể bỏ qua không tính tới. Cũng bởi vì vậy mà hắn mới có thể dùng thân thể của một hoa yêu bình thường tu hành đến bây giờ, trở thành một Đại Yêu Hoàng, đồng thời trường thọ vô biên.”
Vì thế xác suất Dịch Chi Xuân ra tay với Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu là rất thấp.
Hơn nữa, Sư Vô Cữu và Chu Trường Dung đã không còn là người bị đuổi giết chạy trốn tứ phía như khi còn ở cảnh giới hư không từ lâu. Dù Dịch Chi Xuân muốn động thủ chỉ sợ cũng không đủ sức.
Hai người Chu Trường Dung cùng Sư Vô Cữu đột nhiên xuất hiện tại ven biển.
Xa xa ven biển có rất nhiều nhà ở phòng ốc định cư, chắc hẳn là thôn dân sinh ra ở vùng biển, lúc thường các thôn dân thường làm nghề đánh cá mà sống.
Thời điểm xuyên qua cửa gỗ, bọn họ còn đang nghĩ xem rốt cuộc mình sẽ tới nơi nào, lại không ngờ họ lại đến Thế Gian?
Hai người Chu Trường Dung, Sư Vô Cữu liếc mắt nhìn nhau, đều có cùng một nghi ngờ.
Thế mà Dịch Chi Xuân lại đi học thói quen xấu của Thần Tàng, không ở trên trời, thế mà thích chạy đến nhân gian, cảm nhận cuộc sống vui sướng khổ đau của người bình thường.
“Chẳng lẽ, hắn ở trong thôn làm một ngư dân?” Sư Vô Cữu tò mò thả thần thức ra, muốn tìm xem manh mối của Dịch Chi Xuân trong những thôn xóm.
Chỉ là thần thức vừa thả ra, đột nhiên giọng nói của Dịch Chi Xuân truyền tới.
“Các ngươi đang nhìn đâu đó? Ta ở đây.” Dịch Chi Xuân đột ngột xuất hiện trước mặt Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu, nhưng mà là đứng ở trên mặt biển, vẫy vẫy tay về phía bọn họ, “Lại đây.”
Theo hành động vẫy vẫy tay của Dịch Chi Xuân, mặt biển xanh xa thẳm vô tận tự động rẽ thành hai nửa, bên trong để lộ ra một cây cầu tre nho nhỏ, có thể nhìn rất rõ cảnh sắc hai bên đáy biển.
Rất giống như viện bảo tàng hải dương cực lớn vậy.
Dịch Chi Xuân đứng ở phía đầu bên kia cầu tre, đợi Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu đến gần.
Hai người Chu Trường Dung, Sư Vô Cữu không thể không đi qua chỗ hắn.
“Khó khăn lắm ta mới tìm được chỗ này đấy, bốn mùa nở hoa. Ở đây dù có là hoa tầm xuân bình thường nhất cũng có thể nở hoa quanh năm. Ta rất thích nhưng cũng không tiện đi quấy rầy người phàm, cho nên ta làm giao dịch với bọn yêu thú ở đáy biển, di chuyển cung điện của bọn nó đến đây, tạm thời xem làm đạo trường.” Dịch Chi Xuân nhìn nhìn Sư Vô Cữu và Chu Trường Dung, cũng không hề cảm thấy kinh ngạc với tu vi của bọn họ bây giờ, tựa hồ đã dự đoán được từ lâu, “Các ngươi tới sớm hơn so với tưởng tượng của ta một chút.”
“Quấy rầy tiền bối.” Chu Trường Dung hơi chắp tay nói.
“Quấy rầy sớm hay quấy rầy trễ thì cũng là quấy rầy, các ngươi xuống đây đi, ở đây là chỗ ở của ta, hẳn cũng không đơn sơ lắm đâu.” Dịch Chi Xuân không để ý đến lời Chu Trường Dung nói lúc nãy, trái lại khiêm tốn nói, giọng điệu tự hào bắt đầu khoe đạo trường của mình.
Ở đâu ra mà đơn với chả sơ? Phải nói là giàu nứt đổ vách!
Sư Vô Cữu cảm thấy, cuộc sống trước kia của mình đã là đơn giản khiêm tốn lắm rồi, nhưng từ sau khi đi cùng với Chu Trường Dung, muốn xa xỉ một chút cũng không có chỗ để xa xỉ. Hai người bọn họ đến bây giờ ngay cả cái đạo trường cũng không có, chỉ có thể ăn gió nằm sương mà sống.
Mà đạo trường của Dịch Chi Xuân lại không phải vậy.
Thông thường cung điện được xây dựng trong biển, đồ vật chiếm đa số là vỏ sò san hô hoặc là trân châu gì đó.
Nhưng cung điện Dịch Chi Xuân tự xây cho mình, mọi thứ đều được làm bằng hàn ngọc biển sâu.
Không biết hắn làm thế nào để tìm ra một khối hàn ngọc khổng lồ đến thế rồi đem nó về điêu khắc thành cung điện, sau đó lại dùng đủ loại bảo thạch khắc thành hoa tầm xuân, bày biện khắp nơi cung điện, thoạt nhìn giống như một vườn hoa siêu to khổng lồ.
Mà sau khi vào, bọn họ nhìn thấy trong đó đựng đủ loại vỏ sò, chỉ là bên trong vỏ sò không phải trân châu mà là đất trồng vô cùng bình thường, trên đất được trồng một ít rau dưa trái cây, làm cho cung điện ngọc tăng thêm rất nhiều sức sống và hơi người.
Tại nơi sâu xa trong cung điện còn có một số dị thú kỳ trân đang tự do đi lại.
Đương nhiên cũng không hề thiếu thác nước, núi, sông, suối gì hết.
Dịch Chi Xuân dùng sức một người, tự tạo ra một vùng trời nhỏ tận dưới biển sâu!
Này nếu tính toán tỉ mỉ, linh thạch cần phải tiêu hao trong đó nhiều vô số kể. Hơn nữa, cũng cần rất nhiều pháp lực mới có thể tạo ra, nếu không thì sao có thể để các sinh linh phổ thông đó tự do đi lại bên trong?
Sư Vô Cữu tính tính, dù mình dùng sức mạnh của chuẩn thánh để tạo ra một nơi gần như ngang ngửa với tiểu thế giới bên ngoài thì cũng phải bỏ ra mấy trăm năm.
Thứ càng đơn giản, thông thường càng khó sáng tạo.
Huống chi là để các sinh linh phổ thông dưới đáy biển tồn tại, đó là còn cần phải cân nhắc đến rất nhiều nhân tố. Tỷ như nồng độ linh khí, tỷ như nhật thăng nguyệt lạc, sinh tử luân hồi,… cũng phải cân nhắc.
Nhưng mà nhờ vậy mà bọn họ cũng có thể tưởng tượng ra thực lực chân chính của Dịch Chi Xuân.
Chỉ sợ không dưới Chuẩn Thánh.
Hay hoặc là, hắn đã là Chuẩn Thánh chưa biết chừng.
Có điều, thực lực Dịch Chi Xuân thể hiện ra trước mắt, dường như cũng không đủ để giữ cho tiểu thế giới vận chuyển…
“Ở Thế Gian, nếu ta muốn tìm một nơi non xanh nước biếc, thật ra cũng không khó, hơn nữa cũng không cần bỏ ra nhiều tâm tư đến thế. Nhưng mà, ta cũng không thích nơi có nhiều người, chỉ có ở dưới đáy biển mới có thể cho ta tự do và bình yên. Tương tự, cũng không sợ bị thiên đạo phát hiện.” Dịch Chi Xuân thẳng thắn nói, “Bản thể của ta không có ở đây, các ngươi đừng xem.”
Nhất thời hai người Sư Vô Cữu và Chu Trường Dung cực kỳ kinh ngạc.
Bản thể không có ở đây?
Bọn họ vừa tò mò về sự thẳng thắn của Dịch Chi Xuân, vừa nghi ngờ sự lựa chọn của hắn.
Sư Vô Cữu bình tĩnh nhìn lại, đúng thật phát hiện ra điều không đúng.
Trước đó hắn không thấy được, nhưng bây giờ trở thành chuẩn thánh đã giúp hắn nhìn thấy rất nhiều thứ.
Dịch Chi Xuân trước mặt, tuy cũng rất mạnh, thế nhưng cơ thể lại như ẩn như hiện, vừa nhìn đã biết không phải bản thể.
Như vậy người trước kia cùng vào bí cảnh với bọ họ cũng chỉ là một phân thân?
Dịch Chi Xuân vừa nói vừa biến ra cái bàn để bọn họ ngồi xuống, trên bàn bày biện không ít trái cây đã qua sơ chế mời bọn họ ăn.
“Ăn đi, mấy cái này đều do ta trồng, tuy không nhiều linh khí nhưng cũng không có tạp chất gì. Đạt tới trình độ tu vi như chúng ta, ăn thiên tài địa bảo cũng giống như ăn thức ăn bình thường vậy, không có gì khác nhau.”
Lời này thì rất đúng.
Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu dứt khoát ngồi xuống, chậm rãi chuyện trò với Dịch Chi Xuân.
Không nói đến những khác cái, chỉ riêng mùi vị của trái cây cũng rất được, chứng tỏ Dịch Chi Xuân cũng tốn không ít tâm tư trên phương diện trồng trọt.
“Tiền bối còn cần phải dùng phân thân để đi lại sao?” Chu Trường Dung tò mò nói.
Với bản lĩnh của Dịch Chi Xuân, muốn nghênh ngang ngông cuồng đi khắp cửu thiên thập giới cũng được.
“Bình thường mà.” Dịch Chi Xuân phì cười một tiếng, “Ta chỉ là một hoa yêu bình thường, bản thể rất yếu ớt. Cho nên mỗi khi ta cất bước ra bên ngoài đều sẽ dùng phân thân. Trước đó ở bên trong hư không cảnh giới cũng vậy.”
Quá khiêm nhường.
Ngài không phải là một hoa yêu bình thường.
“Yêu tinh cây cỏ muốn tu hành không sai lắm đã là độ khó nhất trong yêu tộc, tuy trường thọ nhưng lại sống không lâu. Cỏ cây yếu đuối đa tình, vất vả lắm mới tu thành hình người, thường thường đều sẽ rơi vào tình kiếp. Dù may mắn tránh né được tình kiếp thì một khi chúng bị thiên lôi đánh xuống cũng sẽ cửu tử nhất sinh.” Dịch Chi Xuân nói tới đây, vẻ mặt bộc lộ nét tiếc nuối, “Năm đó có rất nhiều cỏ yêu sinh ra linh trí giống như ta, nhưng chưa tới năm trăm năm, cuối cùng tất cả chỉ còn lại một mình ta. Các nàng không chết vì tình kiếp thì cũng sẽ chết vì báo thù, hoặc là bị người coi là thiên tài địa bảo đem đi luyện đan, bản thân ta cũng không biết, làm sao ta có thể sống đến tận bây giờ.”
Nói tới đây, Dịch Chi Xuân lại nhìn Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu, trên mặt hiện ra vẻ hoài niệm, “Sau đó ta quen biết Thần Tàng và Sư Hoàn Chân, tưởng rằng bọn họ có thể sống rất lâu, lại không ngờ bọn họ vẫn phải ra đi từ sớm, nếu không thì sao hai người có thể xuất hiện ở trước mặt ta?”
Sắc mặt Chu Trường Dung hơi đổi, “Dịch tiền bối đã biết lai lịch của ta và Sư Vô Cữu từ trước?”
“Đương nhiên biết. Năm đó Thần Tàng khó khăn lắm mới tìm được một đại đạo thánh binh không trọn vẹn, nhưng dù sao cũng là đại đạo thánh binh, ta khuyên hắn luyện hóa nó đi, thế nhưng hắn cứ từ chối không chịu. Sau đó hắn nói hắn đã tặng đại đạo thánh binh cho người khác rồi, mà ngoại trừ Sư Hoàn Chân thì còn có thể tặng cho ai? Năm đó Sư Hoàn Chân ngã xuống, ta đứng ở ngoài cửa, sao ta có thể không biết? Chỉ là ta không ngờ, ngươi cần phải đợi nhiều năm đến vậy mới có thể xuất hiện.” Dịch Chi Xuân nhìn về phía Sư Vô Cữu, chậm rãi nói, “Ta còn tưởng đó chỉ là Sư Hoàn Chân vọng tưởng. Dù sao muốn đại đạo thánh binh hóa thành hình người, gần như đã là chuyện không thể nào. Y dùng máu thịt của mình, ký ức của mình tặng cho ngươi, mới xảy ra kỳ tích cỡ đó.”
“Về phần ngươi…” Dịch Chi Xuân nói xong Sư Vô Cữu rồi lại nhìn về phía Chu Trường Dung, biểu cảm phức tạp hơn nhiều, “Nếu ngươi xuất hiện sớm một chút nữa thì tốt rồi.”
Thời gian Thần Tàng chết đi đến khi Chu Trường Dung xuất hiện, trong đó đã trôi qua bảy, tám vạn năm.
Khoảng cách đó dù có là yêu tộc trường thọ như Dịch Chi Xuân cũng khó tránh cảm thấy quá dài.
“Ta đã sống rất lâu, lâu đến mức chỉ cần chân thân ta vừa lộ diện thì sẽ bị thiên đạo nhìn chằm chằm không thôi.” Dịch Chi Xuân nhẹ giọng thở dài, vẻ mặt hiện ra một ít mê man xen lẫn bất đắc dĩ, ánh mắt lại vô cùng tang thương.
Đến lúc này, Chu Trường Dung mới chân chính cảm nhận được, những sự việc thanh niên trước mắt chứng kiến từ khi bắt đầu đến khi kết thúc, đại khái đã nhiều đến nỗi ngay cả hắn cũng không nhớ nổi.
“Thế nhưng nếu ta muốn gặp lại Thần Tàng và Sư Hoàn Chân thì nhất định phải nỗ lực sống tiếp. Lúc đó, khi bọn họ ra đi đã nói với ta, sẽ có ngày gặp lại. Thế nhưng ta chờ được Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu, lại vĩnh viễn không chờ được Thần Tàng và Sư Hoàn Chân.”
Tác giả có lời muốn nói:
Dịch · sống dai · Chi Xuân: Bàn về cẩu thả, ta chuyên nghiệp nhất.