Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 117


1 năm

trướctiếp

Chương 117:

Bây giờ, là tháng mấy?

Bọn họ đã ở bên trong ảo cảnh người phàm bao lâu?

Sổ Sinh Tử cho Chu Trường Dung xem xong cuộc đời chính hắn rồi cuối cùng mới chịu khép lại.

Chu Trường Dung không quan tâm Sổ Sinh Tử bây giờ thế nào.

Hắn sẽ chết tại đây sao?

Chắc vậy.

Chu Trường Dung vẫn luôn muốn sống thật tốt thật tốt, vì thế dù có trở thành người "rất sợ chết" trong miệng Sư Vô Cữu thì cũng chả sao. Bởi vì người chưa bao giờ được sống tốt ngày nào, khát cầu đối với sinh mệnh tự nhiên cũng nhiều hơn người bình thường một chút.

Cuộc sống gian nan nhiều năm hắn cũng có thể gắng gượng vượt qua, sao lại có thể chết ở bên trong cuộc sống tốt đẹp được chứ?

Tuy lần này hắn đã chuẩn bị xong tâm lý chịu chết, nhưng thật ra hắn vẫn rất muốn nỗ lực nắm lấy cơ hội mỗi một khoảng khắc.

Vì thế, hắn lợi dụng phương pháp ghi chép trên ngọc ngói để khống chế Sổ Sinh Tử, làm vậy hẳn có thể tìm ra một tia hi vọng sống.

"Tại sao ngươi lại cho ta xem cái này?" Chu Trường Dung phản ứng lại, nhìn về phía Sổ Sinh Tử, "Ngươi muốn nói cho ta biết, ta bây giờ đi ra ngoài chắc chắn phải chết, cho nên muốn ta ở đây?"

Ánh sáng trên thân Sổ Sinh Tử hơi rung nhẹ, tựa như đáp lại câu hỏi của Chu Trường Dung.

Chỉ cần ở lại đây, Sổ Sinh Tử sẽ tự có biện pháp bảo vệ Chu Trường Dung một mạng.

Nó đang thể hiện bản lĩnh chân chính của mình với Chu Trường Dung.

Cai quản sinh tử.

Mệnh số sống chết là do trời định, nhưng Sổ Sinh Tử chính là đại đạo thánh binh, là thiên đạo bị thiếu hụt một phần, đối với nó mà nói việc thay đổi số mệnh của một số người dễ như trở bàn tay.

Chu Trường Dung là chủ nhân nó lựa chọn, đương nhiên nó sẽ không để Chu Trường Dung tìm chết.

"Ta muốn đi ra ngoài." Chu Trường Dung vô cùng bình tĩnh, bởi vì hắn biết đại đạo thánh binh ngoại trừ loại đặc thù như Sư Vô Cữu thì hầu hết đều không thể sinh ra linh trí, Sổ Sinh Tử chỉ theo bản năng bảo vệ chủ nhân của mình mà thôi.

Nó ngốc nghếch, chỉ biết dùng số mạng của những người bạn Chu Trường Dung để tâm, chứng tỏ bản lĩnh của mình với Chu Trường Dung.

Mà Chu Trường Dung lại không thể để mình bị đẩy đi lòng vòng.

"Nếu ta cứ mãi ở lại đây thì Sư Vô Cữu phải làm sao?" Chu Trường Dung nhìn về phía Sổ Sinh Tử, "Trên người ngươi có ghi chép sự sống chết của hắn không?"

Sổ Sinh Tử không trả lời.

"Cũng đúng, đều là đại đạo thánh binh thì sao ngươi có thể ghi chép được sống chết của hắn?" Chu Trường Dung tự giễu nở nụ cười, "Nếu ta không đi ra ngoài, chắc chắn đồ ngốc đó sẽ không lui về sau cho đến khi chết trận."

Nếu không thể cùng chết với hắn, lúc trước ta đã không quay trở lại.

"Để ta đi ra ngoài đi, Sổ Sinh Tử."

"Ta sẽ mở ra tầng trời Hoàng Tuyền, cũng sẽ phát triển đạo thống quỷ tu."

"Một người sống thì sao có thể mở ra tầng trời Hoàng Tuyền? Chỉ khi ta chết một lần mới có thể giúp được ngươi tốt hơn."

Tất nhiên Sổ Sinh Tử không thể trả lời vấn đề của Chu Trường Dung.

Bản thân Chu Trường Dung đã biết đáp án, hoàn toàn không cần Sổ Sinh Tử nhắc nhở hắn.

"Để ta đi ra ngoài." Chu Trường Dung duỗi tay nắm lấy Sổ Sinh Tử, nói, "Thời gian ta ở đây đã đủ lâu, nếu không ra ngoài, đứa ngốc ngoài đó sẽ rất lo lắng."

Sư Vô Cữu hiện giờ đã không còn thời gian lo lắng thay Chu Trường Dung.

Thứ nhất, hắn tin Chu Trường Dung có Sổ Sinh Tử trong tay, trước khi Sổ Sinh Tử muốn đổi chủ nhân mới, Chu Trường Dung muốn chết cũng khó. Thứ hai, chủ yếu bởi vì hiện giờ Sư Vô Cữu đột ngột bị danh hiệu Yêu Hoàng đập trên đầu, đập đến hắn đầu váng mắt hoa, đầu óc vẫn chưa kịp quay lại.

Khoan khoan, nói chuyện rõ ràng, sao hắn lại biến thành Yêu Hoàng?

Ai làm chủ, hắn đồng ý chưa?

Trời đất chứng giám, Sư Vô Cữu thật sự không có chấp niệm gì với Yêu Hoàng cả. Trước đây hắn thường tự xưng là Yêu Hoàng, chỉ đơn thuần vì hắn tưởng mình là Yêu Hoàng mà thôi. Sau đó phát hiện mình không phải Sư Hoàn Chân, hắn để ý nhiều hơn chính là rốt cuộc mình là ai chứ không phải vị trí Yêu Hoàng có thuộc về mình hay không. Bây giờ tốt lắm, hắn đang đối phó kẻ địch đây này, đột nhiên Ngọc Sương nhảy ra nói hắn là Yêu Hoàng, đang hãm hại hắn hả?

Đang yên đang lành, hắn đâu có muốn làm Yêu Hoàng?

Nếu làm Yêu Hoàng, có phải hắn phải trở về tầng trời Tiêu Dao quản lý mấy chuyện kỳ kỳ quái quái của yêu tộc không?

Cũng may mấy đại năng ở đây còn kích động hơn Sư Vô Cữu nhiều. Không đợi Sư Vô Cữu phản ứng lại trước, bọn họ đã thẳng thắng hỏi ra nghi vấn trong lòng.

"Ngọc Sương, ngươi có biết lời mình nói nặng cỡ nào không?"

"Ngươi thật sự muốn vì một người như vậy, kéo toàn bộ yêu tộc vào tranh đấu giữa chúng ta?"

"Nếu ngươi có nỗi khổ tâm trong lòng, nói thẳng ra là được, cần gì phải nói như vậy?"

Các đại năng đều không tin lời Ngọc Sương nói, ánh mắt bọn họ hoài nghi nhắm ngay về nơi mấy người Quy Cửu và Phong Tế Tế.

Cũng không thể trách bọn họ đa nghi.

Chỉ vừa mới nãy thôi Ngọc Sương còn cùng kề vai chiến đấu với bọn họ, đột nhiên mấy tiểu bối tu vi thấp kia đến, không biết hàn huyên với Ngọc Sương cái gì, đột nhiên Ngọc Sương thay đổi chiến tuyến đối phó bọn họ, thật sự khiến người nghĩ mãi không ra.

Nếu một mình Ngọc Sương đổi lập trường thì thôi, thế nhưng hắn dám đem toàn bộ yêu tộc vào, đó không phải việc có thể dùng một trận đấu bình thường để giải quyết.

Làm không tốt, Nhân Hoàng Tịch Chu phải đứng ra ngăn cản bọn họ.

Bởi vì Nhân Hoàng là người phải bảo đảm nhân tộc và yêu tộc không gây ra chiến tranh, nếu không dù thật sự lấy được đại đạo thánh binh cũng uổng công.

"Bổn hoàng không nói giỡn với các ngươi." Ngọc Sương lúc này vô cùng lý trí, "Không muốn là địch của yêu tộc, hiển nhiên ta sẽ ghi nhớ ân tình đó. Sau này nếu các ngươi gặp phải nguy nan, yêu tộc ta tuyệt đối sẽ không ngồi yên bỏ mặc."

Đang biến tướng trở thành hứa hẹn.

Ai cũng biết yêu tộc gốc gác thâm sâu, không ai dám khẳng định sau này mình không cần đến yêu tộc giúp đỡ.

Ngọc Sương dám cam kết như thế, chứng tỏ rất để ý.

Mà sao các đại năng có thể rời đi thật?

"Nhân Hoàng, ngươi xem thế nào?"

Dính đến tranh chấp giữa hai chủng tộc, mọi người chỉ có thể đặt tầm mắt lên người Tịch Chu.

"Việc này vẫn chưa đến mức độ như thế." Tịch Chu lưỡng lự trong chốc lát, nhìn về phía Ngọc Sương nói, "Bây giờ tranh đấu không chỉ có nhân tộc, yêu tộc mà còn có các đại năng ma tộc, thần tu, phật tu. Yêu Hoàng Ngọc Sương, ngài thật sự phải truyền vị trí Yêu Hoàng cho Sư Vô Cữu?"

Dù Tịch Chu muốn ép buộc đại năng nhân tộc rời đi, nhưng so sánh tình huống trước mắt vẫn không đủ.

Bởi vì yêu tộc lúc này không có bao nhiêu người ở đây.

Nếu Dịch Chi Xuân ở, có lẽ vẫn còn có chỗ thương lượng.

Nhưng Dịch Chi Xuân không có.

Giống như hắn đã dự kiến được cảnh tượng lúc này từ trước vậy, sau khi rời khỏi ảo cảnh người phàm thì không hề xuất hiện nữa.

"Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy."

"Khoan đã."

Ngọc Sương và Sư Vô Cữu đồng thời lên tiếng.

"Ta không nói muốn làm Yêu Hoàng." Sư Vô Cữu liếc mắt nhìn Quy Cửu bên cạnh, chân tâm thật lòng nói với Ngọc Sương, "Nếu ngươi muốn giúp ta, dùng danh nghĩa cá nhân thì được, đừng kéo cả yêu tộc vào với ta."

Sư Vô Cữu không ngốc.

Hắn nhìn tên thần côn Quy Cửu rồi nghĩ là đã có thể đoán ra Quy Cửu dùng danh nghĩa của ai để đả động Ngọc Sương giúp đỡ. Tuy trước đó Sư Vô Cữu cũng dùng danh nghĩa của Sư Hoàn Chân đầu độc Ngọc Sương bắt giúp đỡ, nhưng Sư Vô Cữu biết nhiều nhất hắn chỉ cần lôi kéo một mình Ngọc Sương là được, tuyệt đối không thể lôi kéo toàn bộ yêu tộc vào.

Quả thật, có toàn bộ yêu tộc làm hậu thuẫn, áp lực cho trận đấu sẽ nhỏ hơn rất nhiều, nhưng hắn vẫn chưa đê hèn đến mức đó.

Hắn là đại đạo thánh binh của Sư Hoàn Chân, Sư Hoàn Chân để cho hắn một cuộc đời làm người mới. Mà khi Sư Hoàn Chân còn sống để ý nhất chỉ có hai thứ, là yêu tộc và Thần Tàng.

Nếu kéo theo toàn bộ vào trong vận mệnh của hắn và Chu Trường Dung, như vậy yêu tộc phải có bao nhiêu số mệnh phải đánh đổi vì hắn?

Hơn nữa, hiện giờ không có yêu tộc nào ở đây, dù hắn kéo yêu tộc làm lá chắn cũng không thể dọa lui được những người đó. Nếu vậy, cần gì phải trắng trợn hại người làm gì chứ?

Ngọc Sương nghe Sư Vô Cữu nói thế, một tia bất mãn còn lại trong lòng đã biến mất đi rất nhiều.

Hắn đồng ý dùng toàn bộ yêu tộc giúp đỡ Sư Vô Cữu một tay, suy cho cùng đều là vì nhìn nể tình mặt mũi của Thánh Yêu Hoàng Đại Đế mà thôi, chỉ mong tạm thời có thể vượt qua nguy cơ trước mắt.

Rõ ràng đây là một cơ hội tốt, nhưng Sư Vô Cữu lại từ chối ngay trước mặt tất cả mọi người, đó không phải là một chuyện đơn giản.

Nhìn từ phương diện này, có lẽ tính cách của Sư Vô Cữu và Thánh Yêu Hoàng bệ hạ cũng có mấy phần giống nhau.

Bệ hạ cũng như thế.

Dù thật sự có đôi lúc bệ hạ sẽ vì một số nguyên nhân cá nhân mà làm một số chuyện không đúng lúc, nhưng ngài sẽ ưu tiên giải quyết cho xong khó khăn của yêu tộc.

"Sư công tử!" Quy Cửu ở bên cạnh không nhịn được hô một tiếng, "Hiện giờ không phải lúc để ngài bốc đồng đâu."

Tình hình bây giờ, hắn không cần xem bói cũng biết là kết cục cửu tử vô sinh, Ngọc Sương và yêu tộc là biện pháp duy nhất bọn họ có thể sử dụng trước mắt.

"Không phải bản tọa tùy hứng." Sư Vô Cữu lắc đầu một cái, "Chuyện của mình thì phải tự mình xử lý. Sống hay chết, cũng là chuyện của mình, không liên quan đến người khác."

"Hay cho một câu không liên quan gì đến người khác!" Hứa Ngạo đứng bên cạnh vỗ tay cười to, "Nhân phẩm các hạ như vậy, thật sự khiến người kính nể. Nếu lần này các hạ có thể mang theo đại đạo thánh binh rời đi, Hứa Ngạo ta tâm phục khẩu phục, sau này sẽ không bao giờ tìm ngài đánh chủ ý lên đại đạo thánh binh trong tay các hạ nữa!"

"Ngươi nói lời đó chẳng phải nói vô ích?" Khô Diệp tiên tôn cười nhạo không thôi, "Được thôi, nếu Sư đạo hữu thật có thể mang theo đại đạo thánh binh rời đi, vậy chứng minh là ta tài nghệ không bằng người, ta bảo đảm sẽ không tiếp tục đuổi theo. Đồng thời, ta sẽ không bởi vì chuyện này mà giận chó đánh mèo lên bất kì người nào, bao gồm cả yêu tộc."

Có hai người mở đầu, các đại năng khác cũng không tiện không nói một chữ.

Dù là thật lòng hay giả dối, bọn họ đều hứa hẹn tương tự.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Sư Vô Cữu phải mang theo đại đạo thánh binh rời đi được cái đã.

Mà người tinh tường cũng nhìn ra được, Sư Vô Cữu hoàn toàn không có khả năng đào tẩu.

"Ngươi!"

"Nếu Yêu Hoàng Ngọc Sương thật sự có lòng, không bằng giúp ta ngăn cản Nhân Hoàng đi." Sư Vô Cữu hơi xua tay, "Đại đạo thánh binh không nên liên lụy đến hai tộc, hai vị bệ hạ cứ đứng ngoài cuộc thì hơn."

Ngọc Sương hơi cắn răng, muốn tuyên bố gì đó, nhưng Tịch Chu đã giành trước một bước kéo hắn qua một bên.

"Cứ làm theo lời Sư công tử nói đi." Tịch Chu không có ý kiến gì, hắn không quan tâm đại đạo thánh binh mà chỉ lo lắng đại đạo thánh binh sẽ rơi vào tay người gây bất lợi cho nhân tộc mà thôi.

Nhưng bây giờ lời nói đã đến mức đó, hiển nhiên hắn cũng không tiện tiếp tục nhúng tay.

Các đại năng cũng vui vẻ nhìn hai đối thủ cạnh tranh thực lực mạnh mẽ trực tiếp lui quân, tất nhiên càng không có ý kiến gì.

"Quy Cửu, ngươi mang theo đám đồ đệ của ngươi nhanh chóng rời khỏi đây đi, nếu không có cách nào rời khỏi cảnh giới hư không thì cũng có thể tạm thời rời xa chiến trường." Thật ra Sư Vô Cữu không muốn để ý đến sống chết của mấy người Quy Cửu, nhưng lại không chịu nổi những người đó đều là bạn bè của Chu Trường Dung. Lỡ đâu đến khi nhóc lừa đảo tỉnh lại, phát hiện mấy người bạn khó có được của mình cứ như vậy chết đi không rõ ràng, chắc chắn sẽ rất đau lòng.

Sư Vô Cữu vừa mới dứt lời đã khởi động một pháp bảo, nhốt Thái Sơn phủ quân lại trước tiên.

Bây giờ hai người Ngọc Sương và Tịch Chu rút lui, các đại năng cũng đã phải triền đấu với Sư Vô Cữu hồi lâu, người cần phải đế ý nhất tại đây chính là Thái Sơn phủ quân gần như vẫn duy trì được sức chiến đấu đỉnh cao.

Bản thân mấy người Quy Cửu cũng không biết mình phải làm thế nào, hắn vẫn chưa kịp giao lưu với Sư Vô Cữu thêm mấy câu đã thấy Sư Vô Cữu dấn thân vào trận chiến mới, mà Phong Tế Tế và Phong Tiểu Lâu bên kia cũng xuất hiện vấn đề.

Phong Tiểu Lâu nhận ra Hoan Hỉ quỷ mẫu đang ở bên cạnh nghỉ ngơi!

"Là ngươi." Vốn Phong Tiểu Lâu cho rằng Hoan Hỉ quỷ mẫu đã chết, lại không ngờ sẽ gặp ả ở đây? Dù khí chất của Hoan Hỉ quỷ mẫu khí rất khác với khi ở hạ giới, nhưng Phong Tiểu Lâu đã từng sớm chiều làm bạn với ả thì sao có thể không nhận ra?

Hoan Hỉ quỷ mẫu lại hoàn toàn không nhớ rõ Phong Tiểu Lâu.

Ngươi sẽ nhớ tới một con kiến ven đường mình đi qua sao?

Đối với ả mà nói, Phong Tiểu Lâu chỉ là một người phàm bình thường bị phân thần của ả lừa dối ở hạ giới mà thôi, không xứng để bụng. Bây giờ Phong Tiểu Lâu đứng ở trước mặt ả, ả chỉ cảm thấy hơi quen mặt rồi xong.

"Các ngươi cũng muốn giúp Chu Trường Dung?" Hoan Hỉ quỷ mẫu đầy bụng lửa tức không biết phát vào đâu, ngược lại đụng được Phong Tiểu Lâu, "Vậy các ngươi cũng cùng chết với hắn đi."

Lời còn chưa dứt, Hoan Hỉ quỷ mẫu đã trực tiếp vọt lên tấn công.

Dù ả trọng thương, cũng không phải là người mà Phong Tiểu Lâu có thể đối phó.

"Đệ đệ!"

Phong Tế Tế thấy thế không khỏi xông lên phía trước, nỗ lực hỗ trợ ngăn cản công kích.

Cô biết, Tiểu Lâu có chấp niệm rất lớn với Hoan Hỉ quỷ mẫu, chỉ là người ta căn bản không để đệ ấy ở trong lòng.

Nhưng mà dù hai người Phong Tế Tế và Phong Tiểu Lâu hợp lực, sử dụng hết sức cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, không ngừng hộc máu.

Không phải ai cũng có thể như Chu Trường Dung, dễ dàng khiêu chiến vượt cấp.

Đối với tuyệt đại bộ phận tu sĩ trong cửu thiên thập giới mà nói, chênh lệch đẳng cấp là thứ không thể nào vượt qua.

"Không biết tự lượng sức mình!" Hoan Hỉ quỷ mẫu hừ nhẹ một tiếng, nhưng lại không hề hạ thủ lưu tình.

Chiêu đầu bị đở, ả còn có chiêu thứ hai.

Định Xuyên Châu chuyển một vòng, trên thân đã nổi lên từng đợt sóng ánh sáng, tùy theo đó khuếch tán ra ngoài, chớp mắt bao phủ cả hai chị em Phong thị vào trong.

Lúc này hai người Phong Tế Tế và Phong Tiểu Lâu đều cảm thấy bản thân như bị một luồng sức mạnh khổng lồ nhốt lại.

"Ta giết chết hai chị em các ngươi trước rồi lại giết Chu Trường Dung!"

Bây giờ Thái Sơn phủ quân bị Sư Vô Cữu quấn lấy, không có sức lực quan tâm đến sự sống chết của Chu Trường Dung. Ả là đồ đệ, đương nhiên phải san sẻ thay sư phụ mình.

Keng ——

Tiếng kiếm reo vang.

Vương Thất Thập Ngũ Kiếm đứng ở bên cạnh động thủ.

Thời gian hắn phi thăng lâu hơn mấy người Phong Tế Tế nhiều lắm, bây giờ đã là một kiếm tu tối cao bên trong số tiên nhân.

So sánh với hai người Phong Tế Tế, kinh nghiệm chiến đấu và thực lực của hắn đủ để ngăn cản nhiều thời gian hơn.

Kiếm đạo của hắn kiên định, tự mang theo một luồng chính trực ngay thẳng, là thứ chuyên khắc quỷ khí âm trầm của Định Xuyên Châu.

Áp lực trên người Phong Tế Tế và Phong Tiểu Lâu được giảm đi trong chốc lát.

"Tế Tế, trước tiên chúng ta mang Chu Trường Dung rút lui." Cuối cùng Quy Cửu cũng coi như đánh giá rõ tình hình trên sân bây giờ.

Chỉ cần Chu Trường Dung rời đi, một mình Sư Vô Cữu muốn rời đi dễ hơn rất nhiều. Mà trước đó các đại năng đã cam kết, chỉ cần Sư Vô Cữu có thể thuận lợi rời đi, bọn họ sẽ không tiếp tục truy đuổi.

Bởi vậy, Chu Trường Dung hiện giờ cực kì quan trọng.

"Muốn đi?" Quy Cửu có thể nghĩ ra, dĩ nhiên Hoan Hỉ quỷ mẫu cũng có thể nghĩ ra.

Sao ả có thể để mặc cho tên quỷ tu Chu Trường Dung tiềm lực vô hạn đó rời đi?

"Thương Hải tỷ tỷ, nhanh tới giúp ta!" Hoan Hỉ quỷ mẫu hô một tiếng.

"Ta tới liền đây."

Trận pháp lúc trước đã bị Thái Sơn phủ quân phá hủy, Thương Hải nữ quân bên này cũng đã có thể thoát khỏi trói buộc, nhanh chóng chiếm thế thượng phong ở chỗ Bạch Đồng Tử.

Ứng Trúc Xuân và Khổng Thư thì mang theo đám quỷ binh còn lại giúp đỡ Sư Vô Cữu kéo chậm bước chân của các đại năng.

Cảnh tượng bây giờ, không có một ai rãnh rỗi sức lực.

Chỉ có thể dựa vào Quy Cửu đột ngột xuất hiện mang theo Chu Trường Dung rời đi trước.

Sư Vô Cữu nghĩ ra đường lui, vì vậy ra tay càng ngày càng mãnh liệt.

Không hề giữ lại sức lực.

Dùng sức lực một người đồng thời ngăn cản hai mươi, ba mươi đại năng, nghe qua như nói mớ giữa ban ngày, trước khi gặp phải Sư Vô Cữu, không ai trong các đại năng nghĩ chuyện cười đó là thật, nhưng ngay lúc này, bọn họ phát hiện thì ra thật sự có người có thể làm được.

"Không được đi!" Bạch Đồng Tử thấy Thương Hải nữ quân đi về phía chủ nhân, mà nhóc cảm nhận được hai người Khổng Thư và Ứng Trúc Xuân cũng đã bắt đầu như trứng chọi đá, càng thêm hoang mang.

Bạch Đồng Tử gần như là người vọt lên đầu tiên.

"Quy Cửu tiên sinh, các ngươi mang chủ nhân rời đi trước đi."

Chủ nhân bây giờ vẫn còn đang hôn mê, bọn họ làm quỷ tinh, chỉ có thể vạn sự lấy Chu Trường Dung làm đầu.

"Muốn đi?" Hai người Hoan Hỉ quỷ mẫu và Thương Hải nữ quân quen biết nhiều năm, hiểu ngầm đã đến thuần thục.

Bây giờ vừa thấy đám tu vi thấp kia muốn mang Chu Trường Dung đào tẩu, sao có thể cho họ đi?

Lúc này, một con sóng đen to lớn xuất hiện đằng sau hai người.

Trong sóng lớn xen lẫn tử khí đặc biệt của quỷ tu, phối hợp với sức mạnh của Định Xuyên Châu, thoạt nhìn rất giống bể khổ được nghe đồn bên trong hoàng tuyền.

Uy lực như thế, dù Vương Thất Thập Ngũ Kiếm đánh ra chồng chất kiếm chiêu cũng chỉ có thể chống lại trong nháy mắt.

"Không được!"

Ngọn sóng đen kia tán ra, hóa thành vô cùng vô tận bọt nước đen, bỗng chốc tràn ngập phạm vi mười triệu dặm xung quanh.

"Aaa."

Phong Tế Tế chỉ thoáng bị bọt nước màu đen kia đụng đến, da thịt trên người cấp tốc biến đen.

"Đây là trọng thủy chuyên dùng để luyện chế thân thể hồn phách quỷ tu, các ngươi đừng để bị dính vào."

Vật như thế, đặt ở bên trong quỷ tu đã là cực kỳ hiếm thấy, muốn có nhiều trọng thủy như vậy, không biết phải thu nhặt bao nhiêu hồn phách oán khí mới đủ?

Lúc này, dường như Phong Tế Tế đã hiểu vì sao Hoan Hỉ quỷ mẫu lại hóa thân thành nhiều phân thần đi xuống hạ giới gây sóng gió đến thế rồi.

Nếu muốn thu thập oán khí tử khí thì có chỗ nào sung túc đầy đủ hơn hạ giới có vô số tu sĩ người phàm sao?

Thế nhưng dù có Phong Tế Tế nhắc nhở thì với số lượng bọt nước đầy trời như vậy, có muốn trốn cũng không có chỗ để trốn.

Tu vi của bọn họ xa xa không bằng các đại năng, có thể không cần để ý đến mức độ nguy hiểm của trọng thủy.

Quy Cửu mắt sắc nhìn thấy có rất nhiều bọt nước đen dâng về phía Chu Trường Dung.

"Chu đạo hữu!"

Quy Cửu hóa ra bản thể yêu tộc, dự định dùng mai rùa bảo vệ Chu Trường Dung.

Thế nhưng tấn công của quỷ tu thường chú trọng trên phương diện linh hồn, bọt nước đen chỉ là vật dẫn hư ảo, không phải thực vật. Vì vậy dù Quy Cửu muốn ngăn cản, bọt nước đen kia vẫn xuyên thẳng qua thân thể hắn, bay về phía Chu Trường Dung. Trái lại là Quy Cửu, là một sinh linh trên đời, bị nhiều tử khí xuyên thân như vậy, hơi thở trên người đã trở nên suy yếu hơn rất nhiều.

"Sư phụ!" Phong Tế Tế muốn đi lên giúp đỡ, nhưng cô bây giờ tự thân cũng khó bảo toàn.

Cô quay đầu nhìn về phía em trai và Vương Thất Thập Ngũ Kiếm bên cạnh, phát hiện bọn họ cũng đã là nỏ mạnh hết đà.

Vốn ban đầu bọn họ còn tưởng rằng mình đến để giúp đỡ, rồi lại phát hiện thì ra cộng gộp mấy người bọn họ lại cũng không ngăn nổi mấy chiêu đơn giản của Hoan Hỉ quỷ mẫu.

Cô và Hoan Hỉ quỷ mẫu đều là quỷ tu, thế nhưng chênh lệch trong đó lại tựa như trời với đất, nhìn như không xa, kỳ thực lại cách xa nhau mười triệu dặm.

Năm đó ở hạ giới, cô không có cách nào ngăn cản người thân của mình chịu khổ tàn sát, thì ra bây giờ trở thành quỷ tu cũng tương tự vô năng vô lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn em mình, sư phụ mình, bạn bè mình bị người khác làm thương tổn lặp đi lặp lại nhiều lần?

Không, không được!

Chắc chắn cô vẫn còn có biện pháp.

"Các ngươi nhanh rời khỏi nơi này, chủ nhân giao cho ta bảo vệ." Bạch Đồng Tử đánh tan vô số bọt nước, giúp Vương Thất Thập Ngũ Kiếm thở lấy hơi, "Chủ người sắp tỉnh lại rồi, ta cảm nhận được."

Ánh mắt Phong Tế Tế nhìn sang Bạch Đồng Tử trong phút chốc.

Cô đã gặp Bạch Đồng Tử.

Rõ ràng lúc đó Bạch Đồng Tử rất yếu, mà bây giờ nhóc đã mạnh hơn mấy người bọn họ gộp lại.

Bởi vì nhóc là quỷ tinh?

Trở thành quỷ tinh của Chu Trường Dung, có thể có được thực lực mạnh mẽ?

Ba người Phong Tế Tế đều có tư chất quỷ tinh, mà trong số những người đó, chỉ có Phong Tế Tế là người đã chết, bây giờ cô là quỷ tu cũng không thể nào thay đổi sự thật cô không phải người sống.

Nói cách khác, cô so với hai người Vương Thất Thập Ngũ Kiếm và Phong Tiểu Lâu càng tiếp cận đến gần trạng thái quỷ tinh hơn.

Chu Trường Dung vừa mới mở mắt ra đã phát hiện rất nhiều tử khí vọt về phía hắn.

Hắn nâng tay lên, nhẹ nhàng bóp tắt đám bọt nước đen thui đó.

Sổ Sinh Tử trong đan điền đang nhanh chóng vận chuyển.

Sau một khắc, Sổ Sinh Tử phảng phất như cảm ứng được gì đó, loạt xoạt lật đến một trang sách trống không, trên mặt giấy hiện lên cái tên "Phong Tế Tế".

Vù ——

Thực lực của Phong Tế Tế và Chu Trường Dung đồng thời tăng lên rất nhiều.

Liên quan là Bạch Đồng Tử, Khổng Thư, Ứng Trúc Xuân, còn có những quỷ binh quỷ hầu khác cũng đột nhiên tăng mạnh thực lực.

Tu vi Chu Trường Dung từ Đại La Kim Tiên thăng thẳng lên cấp bậc Tiên Quân.

Hơi thở thuộc về Sổ Sinh Tử trong nháy mắt tản ra.

Sinh sinh tử tử, luân hồi vô thường.

Thiên địa sinh linh, ngoại trừ thánh nhân đạo tổ có thể thoát ly khỏi Tam giới Ngũ hành, triệt để thoát khỏi thọ nguyên sinh tử thì có ai dám xưng mình có thể sống lâu cùng với trời đất?

Tất cả đại năng đang triền đấu với Sư Vô Cữu bị hơi thở đó thu hút, nhanh chóng phản ứng lại.

Sổ Sinh Tử, cai quản sinh tử.

Hơi thở đó, là Sổ Sinh Tử xuất thế!

Từ trước đến giờ Dịch Chi Xuân xuất quỷ nhập thần.

Nhưng hôm nay hơi thở Sổ Sinh Tử vừa lộ ra ngoài, trong nháy mắt hắn lập tức xuất hiện trên chiến trường.

"Dịch Yêu Hoàng!" Ngọc Sương không biết vì sao Dịch Chi Xuân lại xuất hiện, nhưng biểu cảm Dịch Chi Xuân lúc này rất nghiêm nghị, dường như sắp có một chuyện rất quan trọng phát sinh.

Dịch Chi Xuân không nhìn các đại năng trên sân, trái lại nhìn về phía Chu Trường Dung.

Không, nói chính xác, nhìn về phía sau Chu Trường Dung.

"Lấy được Sổ Sinh Tử là người, là ngươi!"

Giọng nói không phải của Dịch Chi Xuân.

Đông đảo các đại năng trên sân vẫn còn chưa tỉnh táo lại trong luồng hơi thở đại đạo phát ra từ Sổ Sinh Tử, rồi lại bị ba nguồn sức mạnh khó có thể địch nổi nhấn chìm.

"Bọn họ đến." Dịch Chi Xuân nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Bên trong cảnh giới hư không bị xé toạc ra ba vết nứt.

Trong khe, chậm rãi xuất hiện thân ảnh ba người.

"Là Diệu Pháp đạo cô!"

"Thiên Huyền lão tổ!"

"Còn có Trì Trai phương trượng!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp