Chương 118:
Thiên Huyền lão tổ, Diệu Pháp đạo cô, Trì Trai phương trượng.
Ba người đó đã lâu lắm rồi không hề có tin tức, thậm chí người trẻ tuổi đã không còn nhớ rõ đến danh tiếng của bọn họ, đồng lứa lớn tuổi thì cho rằng bọn họ đã chết. Nhưng đợi đến bọn họ thật sự xuất hiện, trong lòng các đại năng trên sân lập tức nguội lạnh trong nháy mắt.
Ba người bọn họ đến, Sổ Sinh Tử còn có chỗ cho họ sao?
Chẳng biết bao nhiêu năm về trước, từ khi ba người bắt đầu truy tra tung tích Sổ Sinh Tử, sau đó thì hoàn toàn không còn tin tức nào nữa. Bây giờ ở bên trong bí cảnh Thần Tàng thánh nhân để lại xuất hiện đại đạo thánh binh, trước khi chưa xác định được đại đạo thánh binh có phải Sổ Sinh Tử hay không, ba vị lão tiền bối hoàn toàn không có dự định xuất hiện. Bây giờ hơi thở từ Sổ Sinh Tử vừa mới tiết lộ, ba người đã lập tức xuất hiện.
Điều đó có ý nghĩ gì, còn cần phải nói sao?
Trong lòng các đại năng tại đây không khỏi sinh ra cảm giác khó chịu.
Dù ba người là lão tiền bối, nhưng làm việc không chân chính. Để bọn họ đánh xoay vòng rồi mấy lão tiền bối mới định ra ngoài hái đào, thật sự chả vẻ vang gì.
Mà dù bọn họ có oán thầm trong lòng thế nào nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể vội vã làm lễ hậu bối.
Về phần vì sao Sổ Sinh Tử xuất hiện ở trong tay Chu Trường Dung, mà không phải ở trong tay Sư Vô Cữu như Trận Tiểu Phù Đồ biểu hiện, trong chốc lát bọn họ cũng không nghĩ nhiều.
Có lẽ Trận Tiểu Phù Đồ xuất hiện một số vấn đề, hoặc có lẽ Sư Vô Cữu lén lút đưa Sổ Sinh Tử cho Chu Trường Dung.
Cũng không đến nỗi trong tay hai người đều có đại đạo thánh binh được.
Đại đạo thánh binh hiếm thấy, mức độ hy hữu đến nỗi đây là lần đầu tiên các đại năng được gặp Sổ Sinh Tử.
Nhưng trong tay Chu Trường Dung chỉ có một quyển sách nhỏ nhìn qua rất bình thường, đó là đại đạo thánh binh bọn hắn khổ sở theo đuổi sao?
Sư Vô Cữu nhìn thấy ba người, đột nhiên cả kinh.
Tại sao ba lão bất tử đó còn sống?
Ở trong ký ức của hắn, trước đây mấy lão già này cũng bởi vì Sổ Sinh Tử mà đi tìm Thần Tàng và Sư Hoàn Chân gây phiền phức. Nhưng mà đáng tiếc bọn họ đi sai bước cờ, Thần Tàng âm thầm trở thành Chuẩn Thánh, đánh cho bọn họ không ứng phó kịp. Sau đó, mấy người không tiếp tục xuất hiện nữa.
Bây giờ, ở trong cửu thiên thập giới, ba người bọn họ mới là người chỉ còn kém khoảng cách Chuẩn Thánh thật sự. Nhiều năm như vậy rồi, hẳn bọn họ đã có thể trở thành Chuẩn Thánh, nhưng chỉ bởi vì muốn có được Sổ Sinh Tử, muốn thay đổi đạo thống của mình, cho nên mới chậm chạp chưa bước vào bước cuối cùng kia.
Chu Trường Dung cầm Sổ Sinh Tử, chậm rãi tới gần Sư Vô Cữu.
Ứng Trúc Xuân, Bạch Đồng Tử, Khổng Thư, còn có Phong Tế Tế quỷ tinh vừa mới ra lò thống nhất bảo vệ bên người Chu Trường Dung.
Vương Thất Thập Ngũ Kiếm, Phong Tiểu Lâu và Quy Cửu cũng nhận ra ba người đó sâu không lường được, vội vàng lùi về sau.
Tựa hồ mấy người Hoan Hỉ quỷ mẫu, Thương Hải nữ quân cũng chú ý tới ba người không tầm thường, lúc này trở về đứng hai bên Thái Sơn phủ quân, đang định phải hỏi nghi vấn ra lời đã thấy Thái Sơn phủ quân ra hiệu ánh mắt bảo hai người đừng lắm miệng.
Bầu không khí trên sân nhất thời ngột ngạt đến đáng sợ.
Cuối cùng, Nhân Hoàng Tịch Chu phá vỡ trầm mặc.
Bàn luận bối phận, đúng là Tịch Chu không đáng chú ý, nhưng bàn luận về thân phận, Tịch Chu vẫn đủ tư cách. Dù sao ba lão tiền bối cũng xuất thân từ nhân loại, mặt mũi của Nhân Hoàng bọn họ vẫn phải cho.
"Không ngờ ba vị tiền bối đại giá quang lâm, thực sự không thể từ xa tiếp đón." Tịch Chu chu toàn lễ nghi, biết rõ còn hỏi, "Không biết ba vị tiền bối đến đây vì chuyện gì?"
Thiên Huyền lão tổ nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Tịch Chu một cái, "Nhân Hoàng nói quá lời, vì sao ba người chúng ta đến đây mọi người đều biết rõ."
Dứt lời, Thiên Huyền lão tổ nhìn về phía Chu Trường Dung, tầm mắt nhìn chòng chọc vào Sổ Sinh Tử trong tay Chu Trường Dung, "Năm đó chúng ta chờ đợi tại lối vào tầng trời Hoàng Tuyền trăm năm mới được nhìn thấy Sổ Sinh Tử một lần, sau đó ngàn vạn năm qua đi, không bao giờ có tin tức về nó nữa. Không ngờ, Sổ Sinh Tử lại chọn một kẻ miệng còn hôi sữa?"
Câu này thật là chua!
Chu Trường Dung không khỏi bật cười ra tiếng.
Nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Chu Trường Dung.
Trước nhìn vẫn không phát hiện ra, bây giờ tất cả mọi người dừng động tác nhìn về phía Chu Trường Dung mới phát hiện Chu Trường Dung trước mắt dường như thay đổi rất nhiều.
Chu Trường Dung xuất hiện cùng với Sổ Sinh Tử mang cho người ta cảm giác hoàn toàn khác lúc trước.
Không chỉ bởi vì tu vi Chu Trường Dung vượt thẳng qua cấp bậc Tiên Quân, mà còn có khí thế hắn tạo cho người ta cảm giác quá có tính áp bức.
Giống như một mình hắn có thể khống chế sống chết của toàn bộ mọi người trên sân vậy.
Tại sao lại có biến hóa như thế? Là bởi vì đại đạo thánh binh?
Tầm mắt mọi người dần dần bốc lên lửa nóng.
Đặc biệt là Hoan Hỉ quỷ mẫu và Thương Hải nữ quân, hai ả là người tiếp xúc với Chu Trường Dung sớm nhất, kết quả Sổ Sinh Tử lại ở trên người Chu Trường Dung?
Ai có thể ngờ Sổ Sinh Tử tất cả mọi người tìm hoài không thấy ở trên một tu sĩ bình thường đâu?
Chu Trường Dung lại không nhanh không chậm, cầm Sổ Sinh Tử trong tay.
"Nếu ba vị tiền bối đã gặp thoáng qua Sổ Sinh Tử nhiều năm đến thế, đó là do không có duyên phận. Sổ Sinh Tử đã nhận ta làm chủ, mời chư vị trở về đi."
"Thí chủ chớ buông lời cuồng loạn." Trì Trai phương trượng nhẹ giọng cười nói, khuôn mặt hiền lành, "Dù là thánh nhân cũng chỉ dám xưng là nửa chủ nhân của đại đạo thánh binh, chỉ có đạo tổ mới được lệnh hoàn toàn thần phục đại đạo thánh binh."
Mà tu vi Chu Trường Dung bây giờ, theo lý mà nói hẳn vẫn không thể đụng vào Sổ Sinh Tử.
Nghĩ đến, bởi vì hắn tu hành Độ Vong Kinh, được đạo tổ truyền lại, phù hợp với đạo ý của Sổ Sinh Tử, nhờ vậy mới có thể miễn cưỡng lấy được Sổ Sinh Tử mà thôi.
"Không sai." Diệu Pháp đạo cô vẫy phất trần trong tay một cái, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, "Ta thấy số mệnh tiểu hữu hơn người, gân cốt tuyệt hảo, ngày sau tất có thành tựu, ba người chúng ta chỉ là muốn mượn Sổ Sinh Tử xem một chút, xác minh đại đạo trong lòng thôi, kính xin tiểu hữu tạo cơ hội."
"Chúng ta xem xong thì trả cho ngươi là được rồi, cần gì phải nhăn nhăn nhó nhó." Giọng điệu Thiên Huyền lão tổ càn rỡ hơn nhiều.
Xem xong thì trả?
Bộ coi hắn là đứa trẻ ba tuổi chắc?
Muốn mượn Sổ Sinh Tử xác minh đại đạo trong lòng, thời gian đó dài ngắn bao nhiêu, còn không do bọn họ định đoạt? Một khi để Sổ Sinh Tử tuột khỏi tay, làm gì còn có chỗ bọn họ nói chuyện?
Hơn nữa, bây giờ Chu Trường Dung nhờ vào biện pháp ghi trên ngọc ngói, tạm thời nắm được Sổ Sinh Tử trong tay, thời gian có hạn, không thể bỏ lỡ!
"Ba vị tiền bối, vô cùng xin lỗi. Trong cơ thể tại hạ tử khí hỗn tạp, nếu như không có Sổ Sinh Tử trấn áp, chắc chắn sẽ mất mạng tại chỗ." Vào giờ phút này, Chu Trường Dung không ngại ôm đồm tất cả mọi chuyện lên trên người mình, "Sư Vô Cữu cũng vì lo lắng ta sẽ chết, bởi vậy mới luôn giúp ta mà thôi."
"Nói cách khác, đại đạo thánh binh không ở trong tay Sư Vô Cữu." Một đại năng bật cười, nhìn về phía Ngọc Sương, "Cho nên hành động vừa nãy của Yêu Hoàng Ngọc Sương ngài, uổng phí tâm ý. Ngài một Yêu Hoàng yêu tộc, muốn vì một nhân tộc, tiếp tục đối nghịch với bọn ta?"
Dứt lời, đại năng đó nhìn về phía Dịch Chi Xuân, "Vì sao Dịch Yêu Hoàng lại chặn ở phía trước chúng ta?"
Bây giờ ba đại năng đến, suy nghĩ muốn giành Sổ Sinh Tử của những người khác đã phai nhạt đi nhiều.
Ba người đó mạnh, dù Sư Vô Cữu sử dụng bản lĩnh toàn thân, đại khái cũng chỉ có thể một chọi một tranh giành được chút thời gian mà thôi. Ba người cùng lúc xuất hiện, sợ là chỉ có Hỏa Nhất chuẩn thánh tầng trời Thị Phi mới có thể chống cự.
Nhưng mà Hỏa Nhất chuẩn thánh tu hành đại đạo Thiên Ma, Sổ Sinh Tử đại đạo thánh binh đối với hắn mà nói không có bao nhiêu tác dụng, sao có thể tùy tiện ra tay?
Nhất thời Ngọc Sương nghẹn lời.
Trái lại là Dịch Chi Xuân, cười híp mắt nhìn về phía tu sĩ nói chuyện, "Yêu tộc ta làm việc, còn cần phải giải thích với các ngươi?"
"Dịch Chi Xuân, ngươi đã biết tung tích của Sổ Sinh Tử từ lâu." Thiên Huyền lão tổ khẳng định nhìn hắn nói, "Ngươi và Thần Tàng quan hệ tốt không phải ngày một ngày hai, nhiều năm như vậy, mỗi khi ngươi nhận ra khí tức của chúng ta là bỏ chạy, chưa bao giờ hiện thân gặp mặt. Bây giờ xuất hiện, nếu yêu tộc che chở đến thế, muốn nói ngươi không biết, ta cũng không tin."
Dịch Chi Xuân mỉm cười.
Hắn biết hay không biết, thì sao?
Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu rùng mình trong lòng.
Trong trí nhớ hai người bọn họ nhận được, Thần Tàng và Sư Hoàn Chân chưa bao giờ có được Sổ Sinh Tử. Đại đạo thánh binh mà họ có được phải là Sư Vô Cữu mới đúng, Sổ Sinh Tử hoàn toàn không lựa chọn bọn họ.
Như vậy, Dịch Chi Xuân làm thế nào để biết? Đồng thời đến đây giúp đỡ vào lúc này, chẳng lẽ Thần Tàng thánh nhân nhờ vả?
"Sổ Sinh Tử không phải vật của các ngươi, trước đây không phải, bây giờ càng không phải." Dịch Chi Xuân chậm rãi trả lời, "Chắc chắn các ngươi giả vờ rất mệt nhọc, đã không thể chờ đợi được nữa muốn ra tay cướp đoạt. Vừa vặn, ta cũng được bạn cũ nhờ vả, không phải không thể đánh với các ngươi một trận."
"Một mình ngươi, muốn chống lại ba chúng ta?" Diệu Pháp đạo cô bật cười, tuy Dịch Chi Xuân mạnh, nhưng cũng không có mạnh đến mức có thể cùng lúc chống lại ba người bọn họ.
"Ta chỉ đến giúp đỡ, cụ thể làm sao tự có trời định." Trong tay Dịch Chi Xuân xuất hiện một giỏ hoa tinh xảo khéo léo, trong rổ đủ đầy các loại hoa tươi, "Chu Trường Dung, ta không có bản lĩnh bảo đảm ngươi có thể sống sót, ta chỉ có thể tận hết khả năng ta có, không liên quan đến yêu tộc, ngươi phải rõ ràng."
"Tiền bối có thể ra tay đã làm ta vô cùng cảm kích, vãn bối đương nhiên hiểu rõ."
Nói khách sáo như thế đã đủ, còn lại cũng không cần nói nhiều.
Dịch Chi Xuân ném giỏ hoa lên trên, hoa tươi rải rác.
Trong khoảng thời gian ngắn, hương hoa say lòng người.
Lâng lâng không biết vì sao, khiến người không nhịn được sa vào đó.
Nhưng ánh mắt của ba người Thiên Huyền lão tổ chỉ thoáng mê mang trong chốc lát, sau đó lập tức tỉnh táo lại.
Cộp ——
Trì Trai phương trượng gõ mõ gỗ trong tay một cái, lập tức kéo tinh thần của các tu sĩ trở lại.
Mà mấy người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu, chỉ trong thời gian ngắn ngủi một cái nháy mắt đã biến mất không còn tăm hơi.
"Cảnh giới hư không đã bị chúng ta phong tỏa, bọn họ trốn không thoát!" Diệu Pháp đạo cô tức giận.
"Ta đuổi theo!" Thiên Huyền tăng nhanh tốc độ, "Yên tâm, đạo tâm lời thề đã chứng, chắc chắn ta sẽ không độc chiếm!"
Thiên Huyền lão tổ biến mất không còn tăm tích.
Tức khắc, tâm tư đã chết của các tu sĩ trên sân lại bắt đầu rục rịch.
Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu chạy trốn, nói cách khác bọn họ cũng có cơ hội cầm đại đạo thánh binh tới tay!
Nghĩ đến quyền năng của Sổ Sinh Tử, mọi người không khỏi lửa nóng trong lòng.
Chu Trường Dung chỉ mới lấy được Sổ Sinh Tử, tu vi đã vượt thẳng từ Đại La Kim Tiên thăng lên cấp bậc Tiên Quân, nếu đổi lại là bọn họ thì sao?
Không thể không nói, mặc dù đó chỉ là một hiểu lầm, nhưng cũng đã đủ để bọn họ vượt qua áp lực cực lớn đến từ ba người Thiên Huyền lão tổ mà muốn đi thử nghiệm một phen!
"Các ngươi cứ đợi ở đây." Ngọc Sương nhìn ba người Quy Cửu và Vương Thất Thập Ngũ Kiếm, Phong Tiểu Lâu, "Đừng rời đi, cũng đừng gây thêm phiền."
"Tại sao chị của ta lại đi với bọn họ?" Phong Tiểu Lâu nhịn không được hỏi.
Đột nhiên thực lực Phong Tế Tế tăng cấp dữ dội ngay khi Chu Trường Dung vừa xuất hiện, không phải hắn không nhìn thấy!
"Tế Tế lựa chọn trở thành quỷ tinh của Chu Trường Dung." Quy Cửu đứng bên cạnh thấp giọng trả lời, "Nó vốn là quỷ tu đã chết, muốn trở thành quỷ tinh ký kết khế ước với Chu Trường Dung rất dễ dàng."
"Đang yên đang tại sao chị ấy lại muốn trở thành quỷ tinh? Chị ấy..."
Phong Tiểu Lâu không nói được nữa.
Vì sao Phong Tế Tế muốn trở thành quỷ tinh?
Đương nhiên là bởi vì bọn họ quá yếu.
Yếu đến mức bọn họ hoàn toàn không tiếp nổi tấn công của Hoan Hỉ quỷ mẫu.
Thời điểm Phong Tế Tế lựa chọn trở thành quỷ tinh, có phải chính là lúc bọn họ bị bọt nước đen vây công?
Chỉ là khi ấy Chu Trường Dung vừa vặn xuất hiện, hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người. Lại không phát hiện, đám bọt nước đen kia đã biến mất không còn tăm hơi từ lâu, bị Chu Trường Dung và các quỷ tinh của hắn nuốt chửng sạch sành sanh.
Vương Thất Thập Ngũ Kiếm khẽ cau mày, trầm mặc không nói.
Phong Tế Tế đưa ra lựa chọn của mình, còn quả quyết hơn hắn.
Như vậy, hắn thì sao?
Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu không phân nhau ra mà chạy.
Bây giờ, sao Sư Vô Cữu có thể bỏ Chu Trường Dung qua một bên, một mình rời đi được?
"Hiện giờ bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào ta và Sổ Sinh Tử trong tay ta, ngươi..."
"Ngươi không có chuyện gì lấy Sổ Sinh Tử ra làm chi?"
Chu Trường Dung còn chưa nói hết câu đã bị Sư Vô Cữu dẫn trước chửi dội cho một trận, "Không lấy Sổ Sinh Tử ra, ngươi vẫn còn có một đường sống!"
"Dùng ngươi đổi đường sống?" Chu Trường Dung thấy Sư Vô Cữu tức giận, trái lại rất bình tĩnh, "Ta chết, còn có thể trở thành quỷ tu, như g nếu ngươi bị xóa đi thần trí thì sao?"
"Phì phì phì, chúng ta không ai chết hết!" Sư Vô Cữu dứt khoát che miệng Chu Trường Dung lại, kiên trì không bỏ nói, "Chắc chắn chúng ta có thể sống sót."
Nếu như ngay cả chính bọn họ cũng không tin thì có ai dám tin?
"Chủ nhân, để chúng ta ngăn cản trước ngài." Phong Tế Tế chủ động đưa ra ý kiến của mình, "Chỉ cần chủ nhân sống sót, Sổ Sinh Tử vẫn tồn tại, chúng ta sẽ không phải chết. Bây giờ chúng ta đều đã là tu vi Tiên Quân, phối hợp với trận pháp, nhất định có thể tranh thủ một ít thời gian."
Trong chớp mắt ký kết khế ước trở thành quỷ tinh của Chu Trường Dung, Phong Tế Tế đã hiểu sứ mệnh của Chu Trường Dung.
Nếu có một ngày chủ nhân mở ra tầng trời Hoàng Tuyền, như vậy thảm họa như Phong gia của cô sẽ không xuất hiện nữa.
"Đúng vậy." Khổng Thư rất tán thành ý kiến của Phong Tế Tế, "Chủ nhân, bây giờ phải chờ Sư công tử chậm rãi khôi phục. Lúc trước Sư công tử tiêu hao quá nhiều nguyên khí, sợ là đã bị thương!"
Chu Trường Dung sống sót, bọn họ mới có tương lai.
Dù làm bằng hữu hay là làm thủ hạ, vào lúc này, sao bọn họ có thể vô liêm sỉ cùng chạy trốn với Chu Trường Dung, trở thành vật kéo chân chứ?
Chu Trường Dung trầm mặc chốc lát, "Các ngươi chặn bọn họ không được bao lâu."
"Có thể ngăn bao lâu thì bấy lâu."
"Hơn nữa, mỗi người chúng ta cũng tự có nhân quả phải trả."
Cảm xúc của hai người Bạch Đồng Tử và Phong Tế Tế là sâu đậm nhất.
Tu vi bọn họ bây giờ nhờ Chu Trường Dung nâng lên, Thương Hải nữ quân và Hoan Hỉ quỷ mẫu lại đang ở phía sau, sao bọn họ thể không động lòng?
Vừa có thể báo thù vừa có thể bảo vệ chủ nhân, dù thật sự sẽ hồn phi phách tán, thì có sao?
"Mọi sự cẩn thận." Cuối cùng Chu Trường Dung chỉ có thể nói như vậy.
"Cảm ơn chủ nhân."
Chúng quỷ tinh hơi chắp tay với Chu Trường Dung, lập tức xoay người đi về phía trước.
Chu Trường Dung cúi đầu nhìn Sổ Sinh Tử trong tay mình, có chút mất mát.
Trước đây hắn độc lai độc vãng, nhưng bây giờ lại hoàn toàn khác với ngày xưa. Trước đây hắn luôn bảo vệ người khác, nhưng bây giờ thì hoàn toàn ngược lại.
Bảo vệ người khác và được người khác bảo vệ, thì ra cảm giác cũng không khác lắm?
"Chu Trường Dung, ta cũng chặn thay ngươi." Đột nhiên Sư Vô Cữu lên tiếng.
Thấy Chu Trường Dung sửng sốt, Sư Vô Cữu hơi không thích, tiếp tục nói, "Không chỉ có quỷ tinh của ngươi không màng sống chết vì ngươi."
Cuối cùng Chu Trường Dung đã nghe hiểu ra, dở khóc dở cười.
Này có gì mà so?
"Sư Vô Cữu, ngươi đang ăn dấm..."
Chu Trường Dung muốn hóa giải bầu không khí căng thẳng, Sư Vô Cữu lại trong nháy mắt dùng một tay kéo lấy hắn, một tay khác đánh thẳng một chưởng vào Thiên Huyền lão tổ đột ngột xuất hiện.
Tiên khí mạnh mẽ tản ra gợn sóng.
Dù Chu Trường Dung được Sư Vô Cữu kéo, nhưng cũng bị bức lui vài bước.
Khóe miệng Sư Vô Cữu tràn ra từng vệt máu.
"Sư Vô Cữu." Hai mắt Chu Trường Dung co rụt lại, vẻ lo âu tràn ra, tràn đầy sát ý nhìn về hướng Thiên Huyền lão tổ.
Rốt cuộc những người này muốn bức bọn họ đến mức nào mới bằng lòng bỏ qua?
"Kỳ lạ." Thiên Huyền lão tổ nhìn về phía Sư Vô Cữu cau mày nói, "Ngươi không phải yêu tộc, cũng không phải nhân tộc và ma tộc, rồi lại trông giống Sư Hoàn Chân đến thế, rốt cuộc ngươi là thứ gì?"
Ngón tay Sư Vô Cữu nhẹ gạt đi vết máu bên môi, thả Chu Trường Dung ra, "Ngươi là cái thứ gì, có tư cách gì đến đây chất vấn bản tọa?"
"Ta chỉ muốn Sổ Sinh Tử." Thiên Huyền lão tổ hoàn toàn không đặt Sư Vô Cữu vào trong mắt, rõ ràng người này đã bị thương, không đáng để lo.
"Muốn Sổ Sinh Tử, nhưng phải nhìn xem ngươi có bản lĩnh đó hay không." Sư Vô Cữu cũng không biết khó mà lui, người ta đã tìm thẳng đến cửa, còn có thể trốn sao?
Nếu né, Chu Trường Dung phải làm sao đây?
Chu Trường Dung xiết chặt Sổ Sinh Tử, cố ý thả ra tử khí trong cơ thể mình để áp chế tiên nguyên.
Oanh ——
Vô số tử khí lan tràn ra ngoài từ cơ thể Chu Trường Dung.
Hai người Bạch Đồng Tử và Phong Tế Tế phân biệt chắn trước mặt Thương Hải nữ quân và Hoan Hỉ quỷ mẫu.
Thái Sơn phủ quân liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không nói gì thêm.
Nhân quả của Hoan Hỉ quỷ mẫu ở hạ giới, tất nhiên phải tự mình giải quyết. Hắn đã nói từ sớm, tu hành không có đường tắt để đi, bây giờ chính là lúc phải trả giá lớn.
"Chuyện xưa hai chị em các ngươi làm." Phẫn nộ in rõ trên mặt Phong Tế Tế, "Bây giờ báo ứng của các ngươi đã đến."
"Báo ứng?" Hoan Hỉ quỷ mẫu bật cười một tiếng, "Báo ứng là hai người các ngươi sao, dù thành quỷ tinh thì cũng chỉ mới là tu vi Tiên Quân, bộ tưởng rằng bọn ta sợ các ngươi chắc? Nếu báo ứng có thể ghi trên người ta, về sau các ngươi quay lại đàm luận với ta cũng không muộn."
Tuy nói Thương Hải nữ quân có lòng muốn đuổi theo Chu Trường Dung trước, nhưng hai người Bạch Đồng Tử và Phong Tế Tế thật sự quá phiền phức, không bằng giải quyết hoàn toàn trước rồi lại đi tìm đám Chu Trường Dung sau.
Dẫn đầu ra tay trước là Phong Tế Tế.
Sau khi cô trở thành quỷ tinh của Chu Trường Dung, thực lực tăng lên vài cấp bậc, bây giờ chính là lúc muốn đánh một trận lớn.
Tuy nhìn qua sắc mặt Hoan Hỉ quỷ rất thoải mái, nhưng trên thực tế cũng đang bí mật cảnh giác.
Ả bị thương, còn Phong Tế Tế thì đang lúc toàn thịnh, muốn kết thúc trận đấu trong thời gian ngắn thật ra cũng không dễ dàng. Nhưng nếu ả để lộ rụt rè thì sẽ bị tấn công càng thậm tệ hơn.
"Sinh Tử Hưu Môn, mở!"
Trận bàn trong tay Phong Tế Tế nhanh chóng khởi động dưới tử khí vận chuyển, trận pháp khắc trên trận bàn lấy cô làm trung tâm lập tức tản ra, trực tiếp bao phủ Hoan Hỉ quỷ mẫu vào trong.
Định Xuyên Châu trong tay Hoan Hỉ quỷ mẫu hơi rung động, lúc này vạch ra một lỗ hổng trên trận pháp. Nhưng còn chưa kịp đợi Định Xuyên Châu vạch ra lỗ hổng thứ hai, lỗ hổng trước đó đã được chữa trị.
Năm ngón tay Bạch Đồng Tử biến ảo ra lưỡi kiếm sắc bén, chẳng khác nào một hung thú, gạt tan tầng tầng sóng lớn Thương Hải nữ quân biến ra, đâm thẳng về phía ấn đường của ả.
Trước đó Bạch Đồng Tử và Thương Hải nữ quân đã đấu một trận, bây giờ thực lực Bạch Đồng Tử tăng cao, tất nhiên đối phó với Thương Hải nữ quân cũng mang đến hiệu quả làm ít được nhiều.
"Hừ."
Thương Hải nữ quân cười lạnh một tiếng, lúc này tung ra hai bức tượng gỗ.
Trong nháy mắt tượng gỗ đến gần Bạch Đồng Tử đột ngột hóa lớn, chớp mắt đã biến thành dáng vẻ của Thải Vân phu nhân.
"Con ta..."
Tấn công của Bạch Đồng Tử vội vàng ngừng lại.
Nhóc không phải Bạch Linh, nhưng lại được sinh ra từ hài cốt của Bạch Linh, đối diện với tượng gỗ có vẻ ngoài giống như Thải Vân phu nhân, trong lòng sẽ tránh không được bị tác động nhiều.
"Thế nào? Chủ nhân của ngươi nắm giữ Sổ Sinh Tử, sao không thu mẹ ngươi làm quỷ hầu luôn đi?" Thương Hải nữ quân ở một bên gây xích mích nói, "Lúc trước nếu không phải sự xuất hiện của hắn, Thải Vân phu nhân đã thuận lợi phi thăng. Với độ khan hiếm của y tiên trong cửu thiên thập giới, bà ta ở trong tiên giới chắc chắn sẽ rất được tôn kính, cuộc sống trải qua cực kỳ thoải mái."
"Ngươi đừng nhắc đến bà!" Bạch Đồng Tử giận dữ, nếu Bạch Linh không bị ả làm hại mắc phải căn bệnh quái lạ kia thì Thải Vân phu nhân sẽ bí quá hóa liều sao?
"Ta chưa từng cưỡng ép bất kì người nào." Thương Hải nữ quân vừa né tránh Bạch Linh tấn công, vừa cố ý nói, "Nói cho cùng, là bởi vì Bạch Linh quá mềm yếu mà thôi. Bằng công đức của mẹ hắn, giết đám người đó thì có làm sao? Giết cũng có phải người phàm bình thường đâu, đều là tu sĩ. Mà tu sĩ à, không chết ở trong tay mình thì sẽ chết ở trong tay người khác thôi."
"Câm miệng!" Rốt cuộc bởi vì tuổi Bạch Đồng Tử quá nhỏ, từ khi nhóc được sinh ra từ bạch cốt đã luôn đi theo bên cạnh Chu Trường Dung, Ứng Trúc Xuân cũng rất quan tâm chăm sóc nhóc, nhóc nào có biết, nào có thấy được những kẻ tâm kế thâm trầm như vậy?
Đẳng cấp thực lực của Bạch Đồng Tử thấp hơn Thương Hải nữ quân, bây giờ lại bị Thương Hải nữ quân dùng dăm ba câu nói gây phiền, sơ hở cũng theo đó tự nhiên mà ra.
Cơ hội tốt!
Hai mắt tượng gỗ hóa thành Thải Vân phu kia sáng lên, trong tay hóa thành một cây chủy thủ, dứt khoát đâm về phía Bạch Đồng Tử.
Cheng.
Dao găm bị một người khác cản trở.
"... Vương Bình Nhược?" Bạch Đồng Tử nhìn thấy người tới, không dám tin gọi tên.
Chẳng phải hắn được chủ nhân để lại chỗ an toàn bên kia sao, sao lại xuất hiện ở đây?
"Đã lâu không được nghe ai gọi cái tên này của ta, Bạch Linh." Vương Thất Thập Ngũ Kiếm nhìn về phía Bạch Đồng Tử, thấy hắn nhỏ như thế, ánh mắt nhìn mình cũng còn không giống như năm xưa, đã biết người trước mắt không phải là bạn tốt mình.
"Bạch Linh là cha của ta, cha nói với chủ nhân, không muốn giữ lại một tia hồn phách nào trên hậu thế, ta được ra đời từ bên trong thi hài của cha." Bạch Đồng Tử bình tĩnh nhìn Vương Thất Thập Ngũ Kiếm nói.
"Ừm, hắn, đúng là sẽ làm vậy." Vương Thất Thập Ngũ Kiếm trở kiếm, chém vào phần đầu của tượng gỗ hóa thành Thải Vân phu nhân.
Trên đầu Thải Vân phu nhân nứt ra một cái lỗ, sau một chốc thì hóa thành tượng gỗ rơi xuống đất.
"Chỉ bằng ngươi?" Thương Hải nữ quân thấy tượng gỗ của mình bị phá hỏng, lập tức ném ra thêm vài tượng gỗ, "Được thôi, các ngươi cứ ngu ngốc ở lại đây đi!"
Từng cái từng cái tượng gỗ hóa thành đủ loại tiên nhân, bao vây hai người tầng tầng.
Nhất thời tình cảnh của hai người Bạch Đồng Tử và Vương Thất Thập Ngũ Kiếm trở nên khó khăn.
"Chị!"
Phong Tiểu Lâu từ biệt Ngọc Sương mà tới, nhìn thấy Phong Tế Tế đang liều mạng gần như muốn đồng quy vu tận với Hoan Hỉ quỷ mẫu, dùng bản thân làm mắt trận trực tiếp ôm lấy Hoan Hỉ quỷ mẫu.
"Đừng tới đây." Phong Tế Tế quay đầu hô.
"Buông ta ra!" Hoan Hỉ quỷ mẫu điều khiển Định Xuyên Châu phá hoại trận pháp xung quanh, mà mắt trận duy nhất để phá tan trận pháp lại ở trong cơ thể Phong Tế Tế.
Vốn Phong Tế Tế không giữ nổi Hoan Hỉ quỷ mẫu.
Nhưng hôm nay cô là quỷ tinh, sau lưng có Sổ Sinh Tử chống đỡ, quỷ khí và tử khí trong cơ thể liên miên không dứt, trước khi trận pháp bị phá hoại, muốn nhốt Hoan Hỉ quỷ mẫu vẫn đủ sức liều mạng.
Nếu có thể lôi theo Hoan Hỉ quỷ mẫu cùng chết, cũng coi như cô kiếm lời.
Trước khi trở thành quỷ tinh, ngay cả một sợi tóc của Hoan Hỉ quỷ mẫu cô cũng không chạm vào được.
"Chưa chắc ta sẽ chết." Hoan Hỉ quỷ mẫu hung tợn nhìn về phía Phong Tế Tế, "Tu vi ngươi bây giờ, hà tất phải khăng khăng cố chấp về người thân ở hạ giới?"
Đó là điều mà Hoan Hỉ quỷ mẫu và Thương Hải nữ quân thật sự không thể hiểu nổi.
Đã là tu sĩ thoát khỏi phàm tục, vì sao tới bây giờ bọn họ vẫn còn canh cánh trong lòng? Thậm chí không tiếc trả giá mạng mình.
Chẳng lẽ thứ tu sĩ coi trọng nhất không phải là mạng mình sao?
"Người như ngươi, sao có thể hiểu?" Phong Tế Tế bắt đầu cười lớn, "Nếu như có được người nhà hòa thuận, vui sướng một đời, ta không tu tiên cũng được!"
Vốn Thương Hải nữ quân định rời khỏi nơi này, để lại tượng gỗ nhốt mấy người Bạch Đồng Tử lại là được, nhưng nhìn thấy Hoan Hỉ quỷ mẫu bị Phong Tế Tế ôm lấy không thể tránh thoát, trong lòng lại giằng co một phen.
Tuy quả thật lúc đầu ả tiếp cận Hoan Hỉ quỷ mẫu là bởi vì muốn lợi dụng.
Nhưng dù sao hai người cũng đã quen biết nhiều năm.
Không phải Thương Hải nữ quân không sinh ra chút tình cảm nào, đại đạo độc hành, nói thì đơn giản nhưng quá trình trong đó cô độc cỡ nào, nếu ngay cả một người nói chuyện cũng không có thì sao có thể chịu đựng nổi?
Thôi.
Thương Hải nữ quân khẽ cắn răng, cuối cùng vẫn không rời đi, trái lại nhắm đánh một chưởng về phía Phong Tế Tế.
"Thương Hải tỷ tỷ!"
Hoan Hỉ quỷ mẫu vui vẻ ra mặt, ả biết mà, sư phụ nói Thương Hải tỷ tỷ không thể tin là giả, trong thời điểm như vậy, chị ấy vẫn không bỏ mình xuống một mình rời đi.
Chưởng đó ở giữa ót Phong Tế Tế.
Hai mắt Phong Tiểu Lâu đỏ lên, muốn qua nhưng lại bị dư chấn cực mạnh của pháp thuật cản lại.
Bên phía Vương Thất Thập Ngũ Kiếm cũng không tốt hơn chỗ nào.
Không có bọn họ, Phong Tế Tế và Bạch Đồng Tử sẽ không đến mức bị động như thế.
Chẳng lẽ bọn họ tới đây, chính là cản trở sao?
Tầm mắt hai người Phong Tiểu Lâu và Vương Thất Thập Ngũ Kiếm đột nhiên chạm nhau, từ trong ánh mắt lẫn nhau, tựa hồ cũng nhìn thấy quyết tâm của đối phương.
Đôi khi, để tự quyết định sống chết của mình, thật sự dễ dàng hơn bọn họ tưởng tượng nhiều.
Phong Tế Tế đã mở đầu cho họ.
Sống có gì vui, chết có gì buồn?
Nếu cả đời chỉ biết trốn phía sau người khác, dùng tính mạng của người thân bạn bè để bảo vệ bản thân kéo dài hơi tàn, thì sống sót có nghĩa lý gì?
Phong Tiểu Lâu cúi đầu nhìn tay mình, dứt khoát tự đâm thẳng vào lồng ngực.
Vương Thất Thập Ngũ Kiếm dùng mũi kiếm, nhắm ngay vào bản thân.
Sổ Sinh Tử trong tay Chu Trường Dung, lần thứ hai chuyển động.
Tầm mắt Thiên Huyền lão tổ nhịn không được nhìn về phía Chu Trường Dung.
Vì sao?
Vì sao Sổ Sinh Tử ở trong tay một Tiên Quân nho nhỏ lại ngoan ngoãn nghe lời đến thế?!
Chẳng lẽ, đại đạo thánh binh và tầng trời Hoàng Tuyền cố tình chọn một người như vậy?
Bọn họ vì cửu thiên thập giới quăng đầu lâu tung nhiệt huyết, không biết phải chống chọi qua bao nhiêu nguy cơ? Mà khi đối mặt với bước thành thánh cuối cùng kia lại không thể nào với tới. Vất vả lắm mới tìm được Sổ Sinh Tử, rồi lại gặp thoáng qua, không được thừa nhận.
Thế nhưng Sổ Sinh Tử chọn tới chọn đi lại cố tình chọn trúng một người bình thường.
Thiên đạo bất công biết bao!
Trên Sổ Sinh Tử, tên Phong Tiểu Lâu và Vương Bình Nhược cùng lúc sáng lên.
Phong Tiểu Lâu và Vương Bình Nhược đồng thời cảm nhận được sinh mệnh dần trôi đi.
Nhưng bọn họ lại không hề hối hận hay sợ hãi.
Nếu sống sót không thể trở thành quỷ tinh thì bọn họ chết một lần cũng không sao.
Làm một quỷ tinh, cũng không phải không được!