Chương 116:
Sư Vô Cữu biết mình không đe dọa được bọn họ bao lâu.
Nếu những người đó dễ bị dăm ba câu đe dọa thì sự việc cũng đã không diễn biến đến mức độ như vầy. Nhưng ánh mắt Sư Vô Cữu lúc này quá tàn nhẫn, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên giết người, nhất thời, các đại năng thế mà thật sự không thể tiếp tục tiến lên nửa bước!
"Sư công tử." La Hán Bạch Hổ lựa chọn đứng ra đánh vỡ trầm mặc, "Trước ngài nói không thể tùy ý nhúng tay vào trận chiến giữa Thái Sơn phủ quân và Chu Trường Dung, mà bây giờ, người chủ động nhúng tay tư lợi bội ước chính là ngài."
Hiện giờ Thái Sơn phủ quân phá trận ra sớm, theo lý thuyết Sư Vô Cữu không thể động thủ, nhưng cố tình hắn lại chạy thẳng tới đó, giống như người nói lúc trước không phải là hắn vậy.
"Quan hệ giữa bản tọa và Chu Trường Dung, chỉ cần các ngươi không mù đều thấy được. Bây giờ lòng bản tọa như lửa đốt, nhất thời mất chừng mực." Sư Vô Cữu không rãnh sĩ diện, nếu hắn cần mặt mũi, nhóc lừa đảo sẽ phải chết trong tay bọn họ.
"Đã đến tình cảnh như thế, Sư công tử vẫn không muốn giao đại đạo thánh binh ra sao?" Khô Diệp tiên tôn cau mày nói, "Tu vi ngươi cao thâm như thế, tuy trong một lúc chúng ta không thể làm gì được ngươi, nhưng mà ngươi cũng không thể làm gì được chúng ta. Mà Chu Trường Dung bên cạnh ngươi lại không thể chống đỡ lâu dài như ngươi. So với kết cục cuối cùng biến thành lưỡng bại câu thương, không bằng dừng tay, dẹp loạn bình yên chẳng phải càng tốt hơn sao?"
Nếu bản tọa không phải đại đạo thánh binh, nếu Sổ Sinh Tử không liên quan đến sống chết của Chu Trường Dung thì hắn đã giao cái đồ quỷ đại đạo thánh binh kia ra từ lâu rồi.
Không phải hắn không bỏ ra nổi, mà là căn bản không thể lấy ra.
"Ngu xuẩn mất khôn!"
Thấy Sư Vô Cữu vẫn như vậy, các đại năng đã hoàn toàn mất kiên trì, "Nếu Sư công tử tự tin vào bản thân như thế, vậy thì tiếp tục đi. Chỉ là nếu Sư công tử khăng khăng nhúng tay vào trận đấu giữa Chu Trường Dung cùng Thái Sơn phủ quân, như vậy chúng ta cũng muốn động thủ. Không biết ngươi có thể bảo vệ đối phương đến khi nào?"
Nhiều đại năng cùng tấn công, Sư Vô Cữu không thể đỡ hết được, thời điểm đó tất nhiến tấn công sẽ rơi trên người Chu Trường Dung.
"Khụ khụ." Ngọc Sương liên tục ho khan vài tiếng, ánh mắt cũng dần dần trở nên rõ ràng. Vừa nãy bởi vì Sư Vô Cữu chạy đến chỗ Chu Trường Dung không chỉ bị tấn công mà tác dụng của đồng thuật cũng sớm bị cắt đứt.
Ngọc Sương tỉnh lại, nhớ tới dáng vẻ bị khống chế của mình lúc nãy, nhất thời trong lòng khó yên.
Hắn là Yêu Hoàng yêu tộc, bị Sư Vô Cữu điều khiển ngay dưới tầm mắt mọi người, điều đó đối với thanh danh của hắn, đối với thanh danh của yêu tộc mà nói chính là một trở ngại vô cùng lớn.
Mặt khác, Ngọc Sương rất kinh ngạc với sức mạnh của Sư Vô Cữu, cũng vui vẻ bởi vì trong yêu tộc vẫn còn có một tộc nhân mạnh mẽ như thế tồn tại. Bên cạnh đó, Ngọc Sương lại hơi đau lòng, bởi vì tộc nhân mạnh mẽ như thế lại không thể đặt yêu tộc lên trên hàng đầu, trái lại để một nhân tộc như Chu Trường Dung lên đầu quả tim.
Tình tình ái ái với những nhân tộc, thật sự quan trọng đến thế sao?
Tình yêu của nhân tộc, đã phá huỷ bao nhiêu yêu tộc?
Thậm chí ngay cả Thánh Yêu Hoàng bệ hạ cao cao tại thượng, cuối cùng mắt thấy sắp thay đổi được mệnh số, trong thời khắc sống còn đã thành lại bại? Rốt cuộc nguyên nhân trong đó là vì sao, lẽ nào Ngọc Sương không đoán ra?
Cuối cùng, đều là lỗi của nhân tộc!
Bây giờ, Sư Vô Cữu có khuôn mặt giống Thánh Yêu Hoàng bệ hạ mặt như đúc, nhưng vẫn đi vào vết xe đỗ?
Chưa lúc nào Ngọc Sương cảm thấy vui mừng vì bị đào thạch tâm như lúc này. Nhờ vậy hắn mới có thể thoát khỏi sự điều khiển của tình ái.
Sắc mặt Sư Vô Cữu trở nên cực kỳ khó coi trong nháy mắt Ngọc Sương tỉnh táo lại.
Hắn nhận ra hắn lúc này một tay khó vỗ ra tiếng.
Nhưng hắn không thể rút lui, nếu hắn lui, dù Chu Trường Dung không chết trong bước ngoặt sinh tử, một khi Sổ Sinh Tử hiện thân so với việc nhóc lừa đảo phải chết cũng không có cái gì khác nhau.
Nếu lúc trước Chu Trường Dung phí hết tâm sức nhốt Thái Sơn phủ quân trong vòng một khắc, vậy thì còn lại một chút thời gian đó để hắn giúp đỡ bổ sung đi.
"Có thể bảo vệ nhất thời thì nhất thời." Sư Vô Cữu hơi nhếch miệng, không hề nhượng bộ, "Để bản tọa nhìn cho kĩ bản lĩnh của bọn ngươi, đừng chỉ nói mạnh miệng, từ trước đến giờ người có tài mới có thể có được đại đạo thánh binh, nếu các ngươi không thể đánh bại được ta, đại đạo thánh binh chính là của ta!"
Dứt lời, Sư Vô Cữu trực tiếp mở bảo khố bên người của mình ra trước mặt những người đó.
Từng món từng món pháp khí chậm rãi xuất hiện sau lưng Sư Vô Cữu.
Những món đó trước kia đều là những bí bảo thượng cổ, tiên khí đỉnh cấp có thể gây ra gió tanh mưa máu, thế nhưng bây giờ lại được tùy tiện lấy ra ngoài giống như cục đá ven đường, từng món từng món một, toàn bộ đều bị Sư Vô Cữu lấy ra.
Con ngươi các đại năng co rút lại.
Những thứ đó... Tất cả đều là đồ của yêu tộc!
"Đi!"
Muốn một hơi khống chế nhiều tiên khí và thượng cổ bí bảo lợi hại đến thế, lượng chân khí cần phải tiêu hao thật sự là một con số trên trời. Nhưng Sư Vô Cữu ỷ vào sinh cơ liên miên không dứt trong cơ thể mình mà không tiếc đánh đổi những pháp bảo.
Bên trái một cây Thái Nhất Kim Kiếm, kiếm kia hóa thành vô biên kiếm trận bao trùm đông đảo đại năng lại. Bên phải hai cây Thiên Lôi Chuy, nện gõ ra vạn quân sấm sét, ở bên trong cảnh giới hư không nổ ra tiếng sấm rung trời.
Bầu trời lại xuất hiện vô số cờ yêu, yêu khí tràn ngập, vô số thân ảnh yêu thú chạy ra khỏi cờ yêu, không ngừng cắn xé về phía các đại năng.
...
Mỗi một thứ, hầu như đều khiến các đại năng nhức đầu không thôi.
Thái Sơn phủ quân hoàn toàn không có thời gian tấn công Chu Trường Dung, hắn bị Sư Vô Cữu coi thành đối tượng tấn công trọng điểm.
"Yêu Hoàng Ngọc Sương, ngươi dồn toàn bộ đồ trong kho của tầng trời Tiêu Dao cho hắn hả?" Có đại năng nhận ra tất cả những pháp bảo đều là bảo bối của yêu tộc. Trên thực tế, ngoại trừ yêu tộc, khắp cửu thiên thập giới không ai có thể một hơi lấy ra nhiều đồ như vậy.
"Mấy cái đó không phải đồ trong kho của yêu tộc ta." Ngọc Sương cũng có nỗi khổ khó nói, bởi vì theo lý thuyết tất cả đều là đồ của Thánh Yêu Hoàng bệ hạ trân quý. Thậm chí có một số thứ, hắn chỉ nghe nói qua chứ chưa từng gặp bao giờ.
Sư Vô Cữu này, rốt cuộc có quan hệ thế nào với Thánh Yêu Hoàng bệ hạ?
"Thật kì lạ, thông thường pháp bảo luôn tự có kiêu ngạo của mình. Cùng lúc điều khiển 2 đến 3 món đã là cực hạn, thế nhưng vì sao những pháp đó lại thuận theo mệnh lệnh của hắn đến vậy?" Tịch Chu cũng coi như có chút hiểu biết về pháp bảo. Pháp bảo càng lợi hại thì càng có linh tính, bình thường không thể gặp nhau, nếu không chắc chắn sẽ bạo phát một trận đại chiến.
Mà Sư Vô Cữu lúc này lại đặt nhiều pháp bảo như vậy ở cùng một chỗ như thế, giống như đã hoàn toàn thuần phục được những pháp bảo đó, muốn làm thế nào thì làm thế đó, ít nhất cũng phải là cấp bậc Chuẩn Thánh mới được.
Mà chắc chắn Sư Vô Cữu không phải Chuẩn Thánh.
Nếu hắn là Chuẩn Thánh, bọn họ thật sự không có khả năng bức bách hắn đến mức độ đó.
Như vậy thì tại sao?
"Chẳng lẽ, là uy lực của đại đạo thánh binh?" Khô Diệp tiên tôn nói ra suy nghĩ trong lòng của mọi người, "Bởi vì trên người Sư Vô Cữu có đại đạo thánh binh, hắn dựa vào sức mạnh của đại đạo thánh binh, mới có thể cùng lúc khống chế nhiều pháp bảo tấn công chúng ta?"
Nếu thật sự như thế, vậy đại đạo thánh binh phải mạnh đến cỡ nào?
Bình thường các đại năng chỉ được nghe nói đại đạo thánh binh lợi hại, nhưng thật sự chưa từng tận mắt chứng kiến bao giờ. Bây giờ nhìn thấy bản lĩnh kì lạ của Sư Vô Cữu tầng tầng lớp lớp, điều không thể hóa thành có thể, bọn họ cũng chỉ có thể quy hết tất cả lên đại đạo thánh binh.
"Dù thật sự là đại đạo thánh binh. Thời gian Sư Vô Cữu có được đại đạo thánh binh rất ngắn, thời gian hắn có thể điều khiển pháp bảo cũng có hạn, sợ hắn chắc?"
Các đại năng tấn công ào ào, Sư Vô Cữu có pháp bảo, chẳng lẽ bọn họ không có?
Sư Vô Cữu phát hiện các đại năng phản kích, trong lòng cũng âm thầm lo lắng.
Hắn thật sự chống đỡ không được bao lâu.
Nhóc lừa đảo, ngươi phải nhanh tỉnh lại đi.
Chu Trường Dung bây giờ đang cố gắng đóng Sổ Sinh Tử lại.
Hắn không thể tiếp tục ở đây nữa, hắn phải nhanh chóng tỉnh táo. Nhưng chẳng biết vì sao Sổ Sinh Tử lại đột nhiên phản ứng, hắn thật sự không có cách nào rút ý thức của mình ra ngoài.
Vì sao?
Từ trước đến giờ Sổ Sinh Tử không có động tĩnh gì, vì sao bây giờ lại đột nhiên phản ứng?
Ngón tay Chu Trường Dung tới gần từng chút.
Ngay lúc ngón tay hắn chạm lên cái tên "Phong Tế Tế" trên Sổ Sinh Tử, bỗng "Phong Tế Tế" phát ra ánh sáng.
Đồng thời, trong tên của cô lập tức hiện ra mấy hàng chữ nhỏ.
"Phong Tế Tế, nữ Phong thị, hưởng thọ 103 tuổi, chết vào đêm tân hôn chuyển thành quỷ tu, số mệnh ban đầu định vào năm 4005 Lịch Tịch Chu là tiêu tán thần trí..."
"Bởi vì được Chu Trường Dung chủ nhân Sổ Sinh Tử cải mệnh đổi số, phi thăng năm 4126 Lịch Tịch Chu..."
Cải mệnh đổi số, bởi vì ta?
Chu Trường Dung mở to hai mắt, dường như không dám tin.
Mà giờ khắc này, hàng chữ cải mệnh đổi số kia như ẩn như hiện, tựa như phải biến mất.
"Đừng." Chu Trường Dung theo bản năng hô một tiếng.
"Sư phụ, con..." Phong Tế Tế ôm Quy Cửu, đột nhiên cảm thấy hình như cơ thể mình bị một thứ gì đó gọi về, ôm Quy Cửu hai người trực tiếp biến mất tại chỗ.
"Chị!" Phong Tiểu Lâu giơ tay muốn kéo nhưng không thể chạm tới gì cả.
"Phong Tiểu Lâu, số mệnh định ra sẽ chết vào năm 4005 Lịch Tịch Chu..."
"Bởi vì được Chu Trường Dung chủ nhân Sổ Sinh Tử cải mệnh đổi số, phi thăng năm..."
Tương tự, tên của hắn cũng mơ hồ ẩn hiện.
"Sao lại..." Phong Tiểu Lâu còn chưa nói hết, cả người đã biến mất không còn tăm hơi.
"Vương Bình Nhược, số mệnh định ra sẽ chết trên tay Hoa Lam tiên tôn vào năm 4083 Lịch Tịch Chu."
"Bởi vì được Chu Trường Dung chủ nhân Sổ Sinh Tử cải mệnh đổi số, phi thăng năm 4102 Lịch Tịch Chu."
Năm 83?
Chu Trường Dung hơi ngây người, hình như đó là lúc bọn họ ở Lệ Cư.
Nếu như hai người hắn và Sư Vô Cữu chưa từng đến Lệ Cư, như vậy Lệ Cư sẽ trở thành chiến trường cho các tiên nhân thượng giới tranh đoạt. Mà tu sĩ Bắc Cương phát hiện ra nơi Lệ Cư tồn tại, tất nhiên không một ai lọt lướt, toàn bộ đều bị giết chết.
Không phải ai cũng có thể như Chu Trường Dung, có một Sư Vô Cữu hộ giá hộ tống ở bên cạnh.
Vương Thất Thập Ngũ Kiếm đang tự hỏi rốt cuộc hai chị em Phong thị và Quy Cửu đi đâu, đột nhiên cảm giác được bản thân bị một lực hấp dẫn vô cùng mạnh kéo đi, cả người đột nhiên biến mất không còn tăm hơi.
"Trần Hóa Vũ, số mệnh định sẽ chết vào..."
"Đủ rồi!" Chu Trường Dung không muốn nhìn chữ ghi trên Sổ Sinh Tử nữa, "Đóng lại cho ta!"
Sổ Sinh Tử hơi lấp lóe lại không chuyển động.
"Ta nói, đóng lại cho ta!" Ánh mắt Chu Trường Dung nhất thời lạnh xuống, "Nếu ngươi nhận ta làm chủ, vì sao không nghe mệnh lệnh của ta? Nếu ngươi muốn đổi chủ nhân, ta đây lập tức mang ngươi ra ngoài, bên ngoài có rất nhiều người muốn trở thành chủ nhân mới của ngươi."
Sổ Sinh Tử chậm rãi khép lại.
Chu Trường Dung chưa kịp thở ra một hơi, Sổ Sinh Tử lại ào ào ào lật đến trang cuối cùng.
"Sao ngươi lại..." Giọng nói Chu Trường Dung im bặt đi.
Bởi vì này trên trang cuối viết, là tên của hắn.
"Chu Trường Dung, số mệnh định sẽ vào năm 2222 Công Nguyên."
Năm 2222, đó là lúc hắn đang chật vật vất vả thi đậu làm âm quan đồng thời xuyên tới thế giới tu tiên.
Khi ấy, hắn phải chết?
"Vì trở thành chủ nhân của Sổ Sinh Tử, cải mệnh đổi số, chết vào giờ thìn một khắc ngày 26 tháng 07 năm 4206 Lịch Tịch Chu."
[Giờ thìn một khắc: 7h15']
Năm 206.
Tuy Chu Trường Dung không biết bây giờ là giờ nào ngày nào nhưng lại biết rõ bây giờ là năm 4206 Lịch Tịch Chu.
Bốn người Quy Cửu cùng chị em Phong thị, Vương Thất Thập Ngũ Kiếm đột ngột xuất hiện bên cạnh Chu Trường Dung.
Bọn họ vừa mới xuất hiện đã bị trận chiến ở đây làm cho sợ ngây người.
Dư chấn từ trận đấu của các đại năng đỉnh cấp hoàn toàn không phải là thứ mà bọn họ có thể dễ dàng chống lại.
Chỉ một chút rung động, đã đủ để khiến tâm thần bọn họ chia cắt.
Ba người chị em Phong thị và Vương Thất Thập Ngũ Kiếm bị kích thích phụt máu, lúc này ngồi ở bên cạnh Chu Trường Dung điều tức.
Quy Cửu thì khá hơn một chút, thể chất yêu tộc của hắn ở bên trong cảnh giới hư không ngược lại có cơ hội phát huy ra trình độ cao nhất.
Bốn người đột nhiên xuất hiện, sao có thể không làm cho các đại năng kinh sợ?
Dù ngẫu nhiên đi vào cũng không thể lập tức chuẩn xác đi đến chỗ bọn họ được.
Nhưng bọn họ quét mắt nhìn đã phát hiện, mấy người đó chỉ vừa mới phi thăng không lâu mà thôi, dù mặc kệ không quan tâm bọn họ thì với dư âm của đấu pháp cũng đã đủ để giết chết họ.
"Ngươi là bộ tộc Huyền Quy?" Ngọc Sương dùng Bất Trực Kiếm chẻ một món pháp bảo của Sư Vô Cữu thành hai nửa, rút ra một ít thời gian nhìn về phía Quy Cửu.
Bộ tộc Huyền Quy bây giờ ở trong tầng trời Tiêu Dao đã rất ít ỏi, từ đó đến giờ là đối tượng được bảo vệ trọng điểm của yêu tộc bọn họ, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
Hơn nữa nhìn trình độ thức tỉnh huyết thống, chỉ sợ thanh niên nọ thuộc nhánh chính bộ tộc Huyền Quy.
"Yêu Hoàng Ngọc Sương bệ hạ." Quy Cửu nhìn thấy Bất Trực Kiếm Ngọc Sương trong tay, đã nhận ra thân phận của người hỏi, "Vãn bối Quy Cửu."
"Nhanh rời đi, bổn hoàng hiện giờ không thể bảo vệ được ngươi đâu." Ngọc Sương thúc giục, lập tức muốn xông lên.
Quy Cửu thuận theo tầm mắt Ngọc Sương nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy bên kia dung mạo lấy một địch nhiều của Sư Vô Cữu.
!!!
"Thánh... Thánh Yêu Hoàng bệ hạ?"
Bộ tộc bọn họ trước kia là tâm phúc của Thánh Yêu Hoàng Đại Đế Sư Hoàn Chân, mà chân dung của Sư Hoàn Chân, Quy Cửu biết rất rõ.
Cái người kia, là Sư Vô Cữu?
Không, Sư Vô Cữu hắn nhìn thấy trước đây không phải dáng vẻ này.
Khoan đã.
Hắn thật sự đã từng gặp qua Sư Vô Cữu sao?
Không có.
Hắn chưa từng đối mặt chính diện với Sư Vô Cữu, hắn chỉ nhìn thấy Sư Vô Cữu mang theo mặt nạ mà thôi, thậm chí vẻ ngoại lúc đó cũng có thể là do Sư Vô Cữu dịch dung, vẻ ngoài bây giờ mới là tướng mạo chân chính của hắn.
Nếu hắn nhìn thấy dung mạo của Sư Vô Cữu từ trước, sao lại không nhận ra?
"Hắn không phải bệ hạ!" Ngọc Sương nghe thấy Quy Cửu la lên, dừng lại nghiến răng nói, "Hắn chỉ là tên trộm ăn cắp dung mạo của bệ hạ mà thôi. Ta đã khuyên bảo hắn mãi mà hắn vẫn đứng ở phía tên nhân tộc đó, hiển nhiên đã bị mê hoặc tâm hồn."
Cảm giác trong lòng Ngọc Sương lúc này phức tạp khôn kể.
Hắn biết rõ Sư Vô Cữu không phải tên trộm, hắn chỉ là có khuôn mặt giống bệ hạ như đúc mà thôi.
Nhưng bởi vì nguyên nhân đó, Ngọc Sương mới càng không thể khoan dung.
Lúc trước bệ hạ vì một Thần Tàng mà đã phải trả giá rất nhiều, bây giờ Sư Vô Cữu cũng muốn giẫm lên vết xe đổ?
Với bản lĩnh của hắn, dù có giao ra đại đạo thánh binh cũng không sao, nhưng hắn lại ở đây đánh tới chết với các đại năng, chắc chắn là vì tên Chu Trường Dung kia.
Đại đạo thánh binh, nói không chừng là do Chu Trường Dung muốn.
Nghĩ tới đây, Ngọc Sương đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Chu Trường Dung.
Nếu giết nhân tộc đó, có thể giúp Sư Vô Cữu nhận ra nhân tộc dối trá không? Năm đó thực lực hắn không đủ, không thể khuyên can Thánh Yêu Hoàng bệ hạ mới dẫn đến sau này yêu tộc nội loạn. Bây giờ, dường như hắn đã có cơ hội bù đắp lại.
"Ngọc Sương bệ hạ, không thể!" Quy Cửu lập tức nhìn ra ý đồ của Ngọc Sương, "Nếu ngài làm vậy, chắc chắn Sư Vô Cữu, Sư công tử sẽ lập xuống đại thù sinh tử với yêu tộc."
"Tình ái chỉ là thứ vô căn cứ, vốn lập trường giữa yêu tộc và nhân tộc đã ngược nhau, ta không giết Chu Trường Dung nhưng khóa hắn lại cũng được."
"Không được." Trong nháy mắt Quy Cửu đã hiểu được dự định của Ngọc Sương.
Ngọc Sương không có tâm, vì vậy hắn chỉ suy nghĩ theo mối quan hệ lợi hại mà phán đoán.
"Vì sao không được?" Ngọc Sương cười lạnh nói, "Ngươi nhìn tình hình trên sân bây giờ đi, nếu ta không ra tay, nói không chừng Sư Vô Cữu vẫn còn có thể tiếp tục sống. Còn không, đợi tới khi cả hai người bọn họ bị bắt, kết cục chỉ có cái chết mà thôi."
Những pháp bảo Sư Vô Cữu lấy ra đã bị hủy gần hết.
Sắc mặt của hắn cũng trở nên càng ngày càng trắng bệch.
Dù trong cơ thể sinh có sinh cơ vô hạn, nhưng cùng lúc miễn cưỡng đối phó dai dẳng với nhiều người như vậy cũng sẽ nhanh chóng đến cực hạn.
Đừng nói một khắc, đã qua một canh giờ rồi.
Tiêu hao như thế, sợ là dù muốn sống tới thời gian một tiên tôn bình thường uống cạn chén trà cũng không thể kéo dài nổi, thế nhưng Sư Vô Cữu vẫn có thể kéo dài đến bây giờ.
Chu Trường Dung vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Chẳng lẽ Sư Vô Cữu còn muốn chống đỡ nữa?
"Ngọc Sương bệ hạ, lẽ nào ngài chưa từng nghĩ tới vì sao Sư Vô Cữu và Thánh Yêu Hoàng bệ hạ có dung mạo giống nhau, thậm chí còn có thể lấy được đồ vật bên trong bảo khố của Thánh Yêu Hoàng bệ hạ sao?" Quy Cửu nhịn không được khuyên nhủ.
"Ta nghĩ không ra. Hắn không phải kiếp sau của bệ hạ, cũng không phải con cháu của bệ hạ."
"Ngại gì xem hắn là bệ hạ chứ?" Quy Cửu hơi thở dài, "Thời điểm Thánh Yêu Hoàng bệ hạ mất, đã từng nói với tổ phụ của ta. Nếu trong tương lai có một người sinh ra giống ngài ấy như đúc, hơn nữa còn có thể mang theo tất cả bảo bối của ngài đến thì trên dưới yêu tộc có thể xem người đó là ngài."
"Nói bậy, xưa nay ta chưa từng nghe nói có chuyện như vậy."
"Lúc đó cũng có trưởng lão Ngọc Tư ở, vì sao ta phải lừa dối ngài?" Quy Cửu phản bác, "Bộ tộc Huyền Quy ta từ trước đến giờ trung thành tuyệt đối với Thánh Yêu Hoàng Đại Đế."
Thấy sắc mặt Ngọc Sương lộ vẻ xoắn xuýt, Quy Cửu biết hắn đã bắt đầu chần chờ.
Hắn cũng không nói dối, chỉ là không biết tại sao Ngọc Sương lại không biết việc này? Có lẽ là bởi vì trưởng lão Ngọc Tư chưa bao giờ nói cho hắn biết.
Thật ra ngay cả tổ phụ của hắn, lúc trước nghe thấy Thánh Yêu Hoàng bệ hạ nói vậy, cũng chỉ cho rằng bệ hạ đang an ủi bọn họ mà thôi. Bệ hạ nghịch thiên mà sinh, căn bản không có khả năng chuyển kiếp làm lại, trên thế giới sao có thể xuất hiện một người có tướng mạo như ngài lại còn có thể mang theo pháp bảo của ngài trở về chứ?
Nhưng bây giờ, Sư Vô Cữu đã thật sự xuất hiện.
Bệ hạ, có phải lúc trước ngài đã nhìn thấy được tình huống bây giờ?
"Ngọc Sương bệ hạ, lúc trước Thánh Yêu Hoàng bệ hạ tự nguyện không sửa lại mệnh số, tọa hóa mà chết, đó là lựa chọn của bệ hạ. Chúng ta thân là thần tử thì sao có thể xen vào?" Dứt lời, trên mặt Quy Cửu dần dần hiện ra yêu văn, muốn đi về phía Sư Vô Cữu.
"Ngươi làm gì?"
"Sư công tử gặp nạn, tộc Huyền Quy ta am hiểu phòng thủ nhất, đương nhiên ta phải đến trợ lực." Quy Cửu nghiêm túc trả lời.
Sư Vô Cữu bây giờ rõ ràng đã có chút lực bất tòng tâm.
"Chút tu vi ấy của ngươi, có thể làm gì?" Ngọc Sương nhìn Sư Vô Cữu bên kia rồi lại nhìn Chu Trường Dung bên này vẫn còn đang hôn mê ngủ bất tỉnh, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Hai chữ tình yêu, đương thật có thể làm người cam tâm chịu chết sao?
Chỉ sợ, là do hắn thật sự không hiểu.
"Được rồi, nếu là di ngôn lâm chung của Thánh Yêu Hoàng bệ hạ, ta đi là được!"
"Sư Vô Cữu, ngươi đã sắp kiệt sức, giao đại đạo thánh binh ra đây đi."
Rõ ràng dùng mắt thường cũng đã có thể nhìn ra Sư Vô Cữu sắp không chịu nổi nữa.
Chu Trường Dung vẫn chưa tỉnh lại.
"Có bản lĩnh thì tự mình tới lấy." Sư Vô Cữu lúc này ngược lại trở nên rất bình tĩnh, thì ra lời nhóc lừa đảo nói trước đây, khi càng căng thẳng thì sẽ càng bình tĩnh là thật.
Sư Vô Cữu hiện giờ đã không còn gì để sợ.
Nhóc lừa đảo vẫn chưa tỉnh, e là phương pháp luyện hóa đại đạo thánh binh đã thất bại.
Cũng đúng.
Chỉ có ngần ấy thời gian, sao có thể thành công được chứ?
Phương pháp luyện hóa đại đạo thánh binh chỉ dùng để đối phó với loại đại đạo thánh binh đã mất đi đạo ý như hắn mà thôi, thậm chí tự thân sinh ra linh trí cũng không được, Sổ Sinh Tử hoàn chỉnh hơn hắn nhiều lắm.
Muốn luyện hóa, không tới ngàn vạn năm thì sao có thể? Nếu mình thật sự không chịu được nữa, vậy dứt khoát tự lộ thân phận cho rồi, có thể bảo vệ nhóc lừa đảo một mạng.
Thật buồn cười.
Lúc trước rõ ràng mình vì Sổ Sinh Tử trên người Chu Trường Dung mới đi với hắn, thế nhưng phát triển đến bây giờ lại khác một trời một vực với ý nghĩ ban đầu, kết quả hắn còn vui vẻ chấp nhận?
Duyên phận, thật sự quá kì lạ.
"Xem ra ngươi khăng khăng muốn chết!" Khô Diệp tiên tôn cầm phất trần trong tay, phi về phía Sư Vô Cữu.
Keng ——
Phất trần của Khô Diệp tiên tôn bị Bất Trực Kiếm đẩy ra.
"Ngọc Sương, chẳng lẽ ngươi lại bị hắn đầu độc?" Khô Diệp tiên tôn nhìn thấy Ngọc Sương xuất hiện, chắn trước mặt ở Sư Vô Cữu, khá tức giận.
"Ngươi nhìn cho kĩ đi, bổn hoàng bây giờ rất tỉnh táo." Ngọc Sương lạnh lùng nói, "Bổn hoàng nghĩ rõ rồi, người này là người trong yêu tộc ta, đại đạo thánh binh ở trong tay hắn cũng không có gì không tốt. Cùng lắm thì vị trí Yêu Hoàng này, bây giờ ta nhượng lại cho hắn là được."
Lời vừa nói ra, mọi người ở đây bao gồm Sư Vô Cữu đều bị làm cho sửng sốt.
"Vị trí Yêu Hoàng, ta vốn chỉ thay Thánh Yêu Hoàng bệ hạ trông coi, không để cho những kẻ khác đến làm bẩn cái tên đó mà thôi." Ngọc Sương giơ kiếm lên phía trước, không nhường một bước, "Nếu Sư Vô Cữu không khác gì bệ hạ, lại có thể dùng đồ của bệ hạ, như vậy hắn chính là người được bệ hạ lựa chọn. Người được bệ hạ lựa chọn là người ta để ý, thực lực hắn cao cường các ngươi đã nhìn thấy, yêu tộc ta lấy thực lực làm vua, thực lực của hắn mạnh hơn ta, tất nhiên có thể làm Yêu Hoàng."
"Về phần đại điển Yêu Hoàng, đợi sau khi rời khỏi đây, yêu tộc ta sẽ gửi thiệp mời rộng rãi khắp nơi, mời chư vị tới nhà làm khách." Ngọc Sương nhã nhặn nói, "Không cần chư vị lo lắng việc của yêu tộc ta."
Tiên lễ hậu binh, lời hay nói xong, Ngọc Sương chuyển đề tài, sắc mặt cũng trở nên lạnh lẽo.
"Hiện giờ đại đạo thánh binh là của yêu tộc chúng ta, nếu các ngươi tiếp tục dây dưa, vậy ta sẽ cho rằng các ngươi muốn làm địch với yêu tộc ta!"
Tác giả có lời muốn nói: Haha, dùng từ ngữ hiện đại để hình dung thì Ngọc Sương là fan cuồng của Sư Hoàn Chân.
Tác giả: Yêu Hoàng bệ hạ nóng hổi mới ra lò, xin hỏi ngài có gì phát biểu không?
Sư Vô Cữu: Rất... rất đột ngột, trước đây nói ta không phải Yêu Hoàng, bây giờ lại nói ta phải làm Yêu Hoàng?