Chương 115:
Sổ Sinh Tử đối với Chu Trường Dung mà nói tựa như bài thi điểm tối đa nhưng vĩnh viễn chỉ có thể làm được 80 điểm vậy.
Lúc đầu, tác dụng chủ yếu của Sổ Sinh Tử với Chu Trường Dung chỉ là ổn định tử khí bên trong cơ thể hắn, sau đó truyền Độ Vong Kinh cho hắn. Tiếp đến, nó trở thành khế ước môi giới để hắn thu phục quỷ tinh. Đợi tới khi Chu Trường Dung ở Lệ Cư hiểu ra con đường mình phải đi sau này, Sổ Sinh Tử mới nâng cao thêm một chút, thời điểm Chu Trường Dung phi thăng nó không những có thể chế phục tử khí trở nên ngoan ngoãn mà nó còn tặng lại cho Chu Trường Dung không ít thứ.
Sau đó, Sổ Sinh Tử không hề động đậy gì nữa.
Thứ làm Sổ Sinh Tử nổi tiếng nhất trong cửu thiên thập giới, khiến nó danh xứng với thật, không thể nghi ngờ chính là khả năng khống chế số mệnh vô số sinh linh dưới thánh nhân của nó. Mà điều này khi nằm ở trong tay Chu Trường Dung lại hoàn toàn không được thể hiện. Đương nhiên, nghĩ đơn giản là đã có thể giải thích, bây giờ ngay cả vận mệnh của mình mà Chu Trường Dung còn không khống chế được chớ nói chi là khống chế vận mệnh của người khác? Hơn nữa, để chạm vào ngưỡng cửa của bản thân đại đạo thành binh thì ít nhất phải bước vào cánh cửa Chuẩn Thánh cái đã. Mà Chu Trường Dung ngay cả Tiên Quân cũng không phải thì sao có thể thuần phục Sổ Sinh Tử?
Mà ghi chép trên mảnh ngọc ngói bây giờ là phương pháp luyện hóa đại đạo thánh binh, nếu thông qua số mệnh và khí vận của bản thân tu sĩ thì có thể hoàn toàn khống chế đại đạo thánh binh trong một khoảng thời gian ngắn. Nhưng đối với tu sĩ mà nói, dù chỉ trong khoảng thời gian ngắn, ngắn đến mức chỉ bằng thời gian một chén trà, thậm chí chỉ cần trong nháy mắt đều đã rất đáng giá.
Chỉ có tu sĩ sau khi trãi qua cảm giác tối cao nhất thì mới biết được mục tiêu của mình ở đâu.
Vì vậy ngọc ngói này, chắc chắn không hề vô bổ như lời Sư Vô Cữu nói lúc trước.
Về phần muốn khống chế đại đạo thánh binh hoàn toàn, vậy nhất định phải ở cấp bậc đạo tổ mới được.
Nguyên nhân Chu Trường Dung không muốn giao ngọc ngói ra rất đơn giản. Bởi vì dù chỉ một nháy mắt ngắn ngủi, một khi thần trí Sư Vô Cữu bị xóa đi trong chớp mắt thì bên trong trời đất rốt cuộc đã không còn ai tên Sư Vô Cữu nữa rồi.
Mảnh ngọc ngói đối với Chu Trường Dung mà nói, có thể là bùa hộ mệnh cũng có thể là lợi thế giao dịch, nhưng đối với Sư Vô Cữu mà nói lại là cây đao có thể hoàn toàn giết chết hắn!
Điều Chu Trường Dung làm lúc này, chính là muốn thử luyện chế Sổ Sinh Tử một chút.
Cũng là do hắn không còn biện pháp nào khác.
Đối mặt với Thái Sơn phủ quân, đối mặt với tình thế trên sân hiện giờ, biện pháp duy nhất hắn có thể làm chỉ có thể là thử nghiệm.
Về phần cuối cùng được hay không được, đại khái phải nghe mệnh trời.
Sư Vô Cữu bên kia thấy Chu Trường Dung bố trí trận pháp nhốt Thái Sơn phủ quân lại, mà cơ thể Chu Trường Dung thì đột nhiên đình chỉ tất cả hành động cũng đã chắc chắn nhóc lừa đảo có kế hoạch gì đấy.
Mà mặc kệ Chu Trường Dung muốn làm kế hoạch gì, hắn chỉ cần phối hợp là được.
Người coi thường Chu Trường Dung, sẽ giống như Thái Sơn phủ quân bên kia, bị một tiểu bối làm cho không thể động đậy.
“Sư phụ!” Hoan Hỉ quỷ mẫu nhìn thấy Chu Trường Dung ra tay với sư phụ của mình xong thế mà còn dám ngồi tĩnh tọa? Lúc này chỉ muốn xông lên đánh với Chu Trường Dung một trận.
Nhưng Hoan Hỉ quỷ mẫu chỉ vừa mới cử động, Sư Vô Cữu bên này đã quăng qua một cuộn vải lụa từ trong bảo khố bên người.
Vải lụa vừa mở đã lập tức bao bọc vị trí xung quanh Chu Trường Dung và Thái Sơn phủ quân lại vô cùng chặt chẽ, ngăn cách với Hoan Hỉ quỷ mẫu ở bên ngoài.
“Ngươi muốn tìm chết, bản tọa không quan tâm. Nhưng trận chiến này là của sư phụ ngươi và Chu Trường Dung, hắn tu vi cao thâm, vốn đã không đúng lí, một đứa đồ đệ như ngươi còn muốn xông lên hai đánh một? Ngươi thật sự không để ý đến tí mặt mũi còn sót lại cuối cùng của sư phụ ngươi à?”
“Còn nữa, Thất Bảo Lăng La của ta không có lực công kích gì, đặc tính duy nhất của nó là chuyển dời lực công kích. Ngươi ở bên ngoài tấn công Lăng La bao nhiêu lần, Lăng La sẽ chuyển tấn công của ngươi lên người sư phụ ngươi bấy nhiêu lần.”
Đê tiện!
Hoan Hỉ quỷ mẫu nghe nói thế, chỉ có thể âm thầm nghiến răng.
Chắc chắn Lăng La không phải vật phàm, nếu mình tùy tiện tấn công, cái khác không nói, chỉ sợ sẽ làm sư phụ bị thương.
“Các hạ đúng là hăng hái, bị chúng ta vây công như vậy mà vẫn nhàn hạ thoải mái quản chuyện người khác?” Hứa Ngạo thấy Sư Vô Cữu hành động như thế, nhịn không được trào phúng một câu.
Sư Vô Cữu này thật sự rất quái lạ, theo lý mà nói, hắn bị mấy người bọn họ tấn công nhiều như thế, hẳn hắn phải mất ý chí chiến đấu mới đúng. Thế nhưng tuy Sư Vô Cữu đang ở thế yếu mà hắn không những không bị đánh bại, ngược lại còn kéo thành tình trạng giằng co.
Mỗi khi cảm thấy hắn không sai biệt lắm đã hết chiêu, nên mất hết sức lực thì hắn lại khôi phục tiên nguyên và khí lực không biết từ đâu tới, tiếp tục đấu thêm mấy chiêu với bọn họ.
Nghĩ hơi hoang đường một tí, nhưng quả thực hắn giống như con lật đật thành tinh vậy.
[Con lật đật thành tinh: ý chỉ người dù trong bất kì hoàn cảnh nào cũng vẫn giỏi việc bảo vệ địa vị của mình – theo nghĩa xấu.]
Bọn họ cũng đã từng nghĩ đến việc có nên phân ra một số người đối phó với Chu Trường Dung trước hay không, nhưng thời gian Sư Vô Cữu kéo dài lợi hại hơn thực lực chiến đấu của hắn rất nhiều, hơn nữa cũng không biết rốt cuộc bảo khố bên người của hắn ẩn giấu bao nhiêu bảo bối, cứ thỉnh thoảng lại ném ra một cái. Không đánh chết người cũng có thể làm buồn nôn chết người, khó mà đề phòng.
Sư Vô Cữu không có chuyện gì thì sẽ móc mỉa bọn họ, độc miệng khốn kiếp.
Mấy người Khô Diệp tiên tôn cũng là những lão tiên tôn già dặn kinh nghiệm, thực lực mạnh mẽ không cần phải nói, qua biết bao nhiêu năm chưa phải tức giận bao giờ, nhưng lần này ở chỗ Sư Vô Cữu đã bị chọc tức cho bằng hết.
Thật sự rất khó ưa.
Lúc mới bắt đầu đánh, mọi người chỉ ôm thái độ trước tiên liên thủ giải quyết Sư Vô Cữu để cướp giật đại đạo thánh binh mà thôi, nhưng hiện giờ đã bắt đầu đánh ra hỏa khí thật.
“Các ngươi giết không được ta, tất nhiên là do ta có bản lĩnh đó.” Sư Vô Cữu không khách khí trả lời.
“Trận pháp nhiều nhất chỉ có thể nhốt Thái Sơn phủ quân một khắc, dù ngươi có hỗ trợ cũng không thay đổi được bao nhiêu.”
“Ngươi là ai mà biết một khắc thời gian không thể thay đổi được cái gì hử?” Sư Vô Cữu bật cười một tiếng, nói với tu sĩ cất lời, “Nếu ngươi ta đấu một chọi một, một khắc thời gian cũng đã đủ để ta đánh ngươi không còn tí sức đánh trả nào.”
“Ngươi!”
Sư Vô Cữu dùng sức một người thành công hấp dẫn hỏa lực của tuyệt đại đa số người, đồng thời cũng giúp Chu Trường Dung tranh thủ một khắc thời gian.
Mà dù trong lòng Sư Vô Cữu rất có lòng tin với Chu Trường Dung nhưng cũng không khỏi cảm thấy bồn chồn.
Một khắc thời gian thì có thể thay đổi được gì? Nếu thật sự có thể thay đổi, vậy thời gian một khắc đồng hồ đó, Chu Trường Dung đã phải đánh đổi cái gì?
Một khắc?
Tịch Chu nhìn về phía Ngọc Sương trước mặt, tấn công của Ngọc Sương càng ngày càng yếu, hiển nhiên thần trí của hắn đã mơ hồ trở về với bản thân.
Bây giờ Sư Vô Cữu đã hơi tự lo không xong, đồng thuật đặt ở trên người Ngọc Sương cũng dần dần mất hiệu quả, chắc chắn một khắc sau, Ngọc Sương có thể khôi phục bình thường.
Bởi vậy, tình cảnh của hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu sẽ càng thêm gian nan.
Tịch Chu không biết phải nói gì mới đúng. Suy nghĩ của hắn và các đại năng trên sân đều giống nhau, hai người đó cầm đại đạo thánh binh cũng chỉ có tự tìm đường chết. Dù mạnh như Sư Vô Cữu cũng không thể gánh được áp lực đến thế.
Suy cho cùng, là bởi vì hai người bọn hắn thế đơn sức bạc. Như Ngọc Sương và Tịch Chu, nếu hai người bọn họ có đại đạo thánh binh, chỉ cần tránh thoát truy sát phía trước, chạy về Đạo trường Phục Hy hoặc Cung Yêu Hoàng của mình, hai đạo trường tự mang trận pháp phòng ngự cùng với địa vị của bản thân bọn họ đã đủ để vượt qua một trận sóng gió mà không cần phải chiến đấu. Ngoài ra, mỗi người trong bọn họ đều tự có mối giao thiệp quan hệ của riêng mình, tương tự có thể giúp họ một tay.
Đợi sau một quãng thời gian, bọn họ nắm giữ được đại đạo thánh binh, những người đó lại càng không thể đến tìm phiền toái.
Mà Sư Vô Cữu và Chu Trường Dung, không môn không phái. Vốn Sư Vô Cữu nên đồng tâm hiệp lực với yêu tộc nhưng lại lựa chọn cùng nhau chạy trốn với Chu Trường Dung, còn sử dụng đồng thuật lên Ngọc Sương, hành động như vậy không thể nghi ngờ đã phá hỏng đường lui cuối cùng của hắn.
Kết cục, buổi kịch loạn này cũng chỉ có hai người Sư Vô Cữu giãy giụa sắp chết.
Tịch Chu không hề trách trời thương người, hắn đứng ở vị trí Nhân Hoàng đã nhìn thấy quá nhiều ví dụ cho người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Hắn đi tới đây, có thể có được đại đạo thánh binh là tốt nhất, còn không, hắn cũng phải biết được cuối cùng ai là người có được nó, sau đó mới quyết định lập trường của mình.
Chu Trường Dung dựa theo phương pháp ghi chép trên ngọc ngói, để tâm thần đắm chìm vào Sổ Sinh Tử trong cơ thể, sau đó ý thức toàn thân như đột nhiên bị rút cạn đi.
Đợi đến khi hắn khôi phục ý thức, hiển hiện trước mặt hắn là một vùng trời đất rộng lớn vô ngần.
Phải dùng từ nghĩ nào để hình dung vùng thế giới này đây?
Nếu nhất định phải nói, đại khái chính là loại cảm giác Chu Trường Dung chưa bao giờ cảm nhận được rõ ràng đến thế, bản thân mình chỉ là một con giun con dế không đáng chú ý trên đời.
Ở bên trong thế giới này, bên trái là đại dương màu vàng óng không nhìn thấy phần cuối, bên phải là mười tám ngọn núi chỉnh tề cao vút trong mây, bên trong mười tám ngọn núi là một dòng sông nhỏ quanh co khúc khuỷu chảy qua.
Mà nối liền bên trái sang bên phải là một cây cầu gỗ.
Cây cầu gỗ kia đã cũ lắm rồi, tựa như chỉ cần ném một mảnh lá rụng lên trên thôi thì cầu gỗ sẽ không thể gánh chịu nổi nữa mà sụp đổ.
Bầu trời nơi đây mịt mù, không có bất kỳ âm thanh nào xuất hiện, yên tĩnh đến mức kinh khủng.
Nhưng bầu trời lại làm nổi bật phong cảnh đến nao lòng, sinh ra một loại thích ý khác, làm Chu Trường Dung nhịn không được trầm mê trong đó.
Hắn tham lam nhìn vùng thế giới này, trong lòng đã tỏ.
Tầng trời Hồng Trần quanh co khúc khuỷu vạn phần, tầng trời Thị Phi thê lương mênh mông, tầng trời Tiêu Dao mỗi nơi mỗi vẻ.
Mà nơi đây, cổ điển đơn giản.
Nó là nơi cuối cùng mà tất cả sinh linh sẽ tụ hội lại bên trong cửu thiên thập giới, cho nên nó không có bất kỳ nhà cửa nào cũng không có bất kỳ âm thanh nào.
Bọn họ chỉ cần bước lên cầu gỗ, uống nước sông, liếc mắt nhìn đại dương óng vàng chợt lóe lên kí ức của mình khi còn sống sau đó đi tới đường luân hồi.
Hết thảy hồi ức nơi ngoại giới đều sẽ ở hóa thành hư vô tại đây.
Đây là nơi chấm dứt tàn ác, cũng là nơi bắt đầu duyên khởi.
[Duyên khởi: gồm 12 nhân duyên Vô Minh, Hành, Thức, Danh Sắc, Lục Nhập, Xúc, Thọ, Ái, Thủ, Hữu, Sinh, Lão Tử làm nhân làm duyên cho nhau.]
Thiên đạo luân chuyển, chỉ có hai chữ sinh tử, chưa bao giờ thay đổi.
Nơi đây, là ghi chép bên trong Sổ Sinh Tử, là hình dáng của tầng trời Hoàng Tuyền bị phong bế!
Tầng trời Hồng Trần.
“Vương đạo hữu, kiếm trong tay ngươi run rẩy mãi.” Phong Tiểu Lâu vẫn luôn trầm mặc đi đằng sau Phong Tế Tế, rất ít khi lên tiếng.
Mà Phong Tế Tế bây giờ, tất cả tâm tư đều đặt trên người Quy Cửu bị phản phệ vì bói toán, Phong Tiểu Lâu không thể không lên tiếng đánh vỡ trầm mặc.
“Vậy sao?” Vương Thất Thập Ngũ Kiếm cúi đầu liếc mắt nhìn kiếm của mình, tựa như mới phát hiện, “Thì ra kiếm của ta, vẫn luôn run sao?”
Phong Tiểu Lâu trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi, “Vương đạo hữu, ngươi có từng mơ đến một giấc mơ không?”
“Cái gì?” Vương Thất Thập Ngũ Kiếm hơi ngẩn người, không biết tại sao Phong Tiểu Lâu lại đột nhiên nói như vậy.
“Ta đã từng mơ thấy một giấc mơ, sau khi ta và tỷ tỷ gặp lại nhau không lâu.” Phong Tiểu Lâu gượng cười, “Trong mơ, ta thấy ta không cẩn thận thả nữ nhân kia ra. Thực lực của nữ nhân kia mạnh hơn ta và tỷ tỷ rất nhiều, hơn nữa còn cưỡng ép thu tỷ tỷ của ta làm quỷ hầu. Kết cục cuối cùng của ta là chết ở trên tay tỷ tỷ bị điều khiển.”
Phong Tiểu Lâu đã từng nghĩ tới, tại sao mình lại mơ đến giấc mơ đó, nó có nghĩa gì, vốn hắn cho rằng là bởi vì mình cảm thấy áy náy với Phong Tế Tế. Nhưng đêm trước khi hai người Quy Cửu và Phong Tế Tế đến tìm tới hắn, hắn lại mơ thấy giấc mơ đó lần thứ hai.
Hắn đã phi thăng, hoàn toàn không cần phải ngủ. Mà hắn vẫn mơ thấy, chứng tỏ giấc mơ liên quan đến tương lai của hắn, thậm chí rất có thể chính là tương lai ban đầu của hắn.
Chỉ là tương lai đó, bị một người làm hỏng.
Dùng lời của Quy Cửu để nói, chính là số mệnh của hai chị em bọn họ bị một người sửa lại.
Vương Thất Thập Ngũ Kiếm khẽ cau mày, sau khi nghe Phong Tiểu Lâu nói xong mới chậm rãi giãn ra.
“Ta đã từng mơ một giấc mơ tương tự, nhưng mà là rất lâu trước đây.” Vương Thất Thập Ngũ Kiếm chậm rãi xoa xoa kiếm của mình, “Nếu ngươi không nhắc đến, thiếu chút nữa ta đã quên. Lúc ta nằm mơ, Bạch Linh vẫn chưa xảy ra chuyện.”
Có điều hắn mơ thấy là Hồ Sơn của Thải Vân phu nhân đột nhiên không biết vì sao lại diệt môn, chỉ có hai người Bạch Linh và Thải Vân phu nhân sống sót. Mà sau khi hắn biết tin tức đã đến xem Bạch Linh, kết quả hắn lại chết vì gặp phải Thải Vân phu nhân tự bạo, mà sau lần tự bạo đó Bạch Linh cũng mất tung tích.
Đợi đến khi hắn tỉnh lại không lâu lại khó có thể giải thích được cảm thấy không đúng, lúc ấy hắn mới không ngại ngần vạn dặm xa xôi từ xa Bắc Cương đến xem Bạch Linh trước. Ai ngờ, sự việc phát sinh sau này vẫn tương tự như cảnh trong mơ.
Thải Vân phu nhân và Bạch Linh chết.
Chỉ là có lẽ Bạch Linh trong thực tế được vui vẻ hơn trong mộng rất nhiều.
“Tiểu Lâu, đệ nói như vậy, ta cũng…” Lực chú ý của Phong Tế Tế bị hấp dẫn.
Bởi vì Phong Tiểu Lâu mơ thấy cũng là giấc mơ cô từng mơ.
Có điều sư phụ luôn bảo cô đừng lo lắng, nói số mệnh an bài cho cô một tia hi vọng sống, chỉ cần bắt được thì có thể theo gió đỡ mà lên. Phong Tế Tế cũng không xem cảnh trong mơ là thật, nghe lời sư phụ, một ngày nào đó đi tìm Phong Tiểu Lâu, nhờ đó giải tỏa khúc mắc.
“Ban đầu ta cũng nghĩ không ra vì sao Quy Cửu tiên sinh lại đột nhiên tới tìm ta.” Vương Thất Thập Ngũ Kiếm nhìn về phía Quy Cửu ngã xuống đất không đứng dậy nổi, “Ngươi ta không hề quen nhau, chỉ bởi vì đều biết Chu Trường Dung mà thôi. Tiên giới tầng trời Hồng Trần lớn như vậy, vì sao ngươi có thể nhanh chóng tìm ra nơi ở của ta? Nhưng bây giờ nghe qua, có lẽ trong đó có liên quan rất sâu đến Chu Trường Dung.”
“Khụ khụ, khụ khụ.” Quy Cửu ho khan ra hai ngụm máu, thoạt nhìn sắc mặt đã khá hơn một chút.
“Bởi vì ba người các ngươi đều là quỷ tinh trời sinh.” Quy Cửu nhờ Phong Tế Tế đỡ lên, chậm rãi ngồi dậy, “Người có tư chất quỷ tinh, số mệnh an bài một đời nhấp nhô, dù đôi khi gặp dữ hóa lành nhưng rất nhiều lúc, đa số quỷ tinh đều thật sự không chờ được cơ hội thay đổi số phận. Càng là quỷ tinh tư chất đỉnh cấp thì càng phải như vậy.”
Thời điểm Quy Cửu thành niên quẻ hắn bấm tính đầu tiên là sự hưng thịnh của quỷ tu.
Mà đạo thống quỷ tu trong một quãng thời gian rất dài đều không hề khởi sắc, dù tiên giới đôi khi sẽ truyền ra thanh danh của Thái Sơn phủ quân, nhưng Quy Cửu cũng biết đó không phải là điều quẻ tính của hắn thể hiện, mãi đến khi hắn đến giới Tu Chân, gặp được một thi thể nữ nhi ngậm oan mà chết, dạy cô công pháp tu hành quỷ tu, nhận cô làm đồ đệ, chậm rãi càng ngày càng hiểu rõ quẻ bói khi còn là nghé con mới sinh tính ra trước đây.
Đó không phải bởi vì hắn thiên phú dị bẩm, mà là Quy Cửu cho rằng thiên đạo đang cố ý gợi ý cho hắn.
Tầng trời Hoàng Tuyền phong bế nhiều năm, thiên đạo thiếu hụt phép tắc, nếu cứ tiếp tục như thế, cửu thiên thập giới sẽ không thể gánh chịu nổi hậu quả nghiêm trọng như vậy. Bởi thế, quỷ tu nhất định phải hưng thịnh, cũng nhất định phải có một người đứng ra mở lại tầng trời Hoàng Tuyền.
Mà muốn phục hưng một đạo thống khó khăn biết bao nhiêu? Huống chi là khi đạo tổ đạo thống quỷ tu đã ngã xuống, tầng trời Hoàng Tuyền bị phong bế?
Vì vậy, chắc chắn thiên đạo phải cho người thừa kế đạo thống quỷ tu trong tương lai một số trợ giúp.
Quy Cửu là yêu tộc, từ trước đến nay đều xem bói toán thiên cơ là nhiệm vụ của mình, tất nhiên cũng là đối tượng để thiên đạo ra tay tiện nhất.
Có thể nói, thiên đạo mượn tay hắn để giúp đỡ người thừa kế đạo thống quỷ tu.
Mà người thừa kế đó, bây giờ đã rất rõ ràng, chính là Chu Trường Dung.
“… Thật ra cũng không muốn làm đao cho thiên đạo.” Quy Cửu nói tới đây, khinh bỉ nở nụ cười, “Thiên đạo chú ý cân bằng. Lúc trước yêu tộc ta hưng thịnh biết bao nhiêu, cũng bởi vì quá hưng thịnh, áp chế những sinh linh khác không thể ra mặt, vì vậy mới bắt đầu nâng đỡ nhân tộc, bức bách yêu tộc như rùa rụt cổ trở lại tầng trời Tiêu Dao, gian nan sống qua ngày. Yêu tộc chúng ta vất vả lắm mới bồi dưỡng ra một vị Thánh Yêu Hoàng Đại Đế, thống nhất yêu tộc, mắt thấy sắp có thể dẫn dắt yêu tộc hưng thịnh trở lại, rồi lại mất đi trong lúc mấu chốt. Bây giờ, nó lại muốn mượn tay yêu tộc ta để phục hưng quỷ tu, vì sao ta phải nghe nó?”
Yêu tộc quá kiệt ngạo, bọn họ chỉ tin tưởng bản thân mình, hoàn toàn không quan tâm đến nhân quả báo ứng. Mà nhân tộc lại rất kính nể thiên đạo, dã tâm bừng bừng nhưng lại bởi vì tuổi thọ mà khó có thể gây ra sóng to gió lớn, bởi vậy thiên đạo mới để nhân tộc làm chủ vùng thế giới này.
Nhìn thấu điều đó, sao Quy Cửu có thể tình nguyện đi giúp đỡ người thừa kế đạo thống quỷ tu gì kia cơ chứ?
Nhưng hắn không ngờ, Phong Tế Tế mình nhận lại là quỷ tinh.
Hắn càng không ngờ, rõ ràng Chu Trường Dung có thể biến tất cả những người hắn gặp được thành quỷ tinh chỉ nghe lệnh mình, nhờ đó nâng cao thực lực cho mình. Nếu thu chị em Phong thị và Vương Thất Thập Ngũ Kiếm, ít nhất tu vi Chu Trường hiện giờ đã là cấp bậc tiên tôn.
Nhưng Chu Trường Dung không làm, ngược lại hắn còn sửa mệnh số cho ba người.
Điểm quái lạ trên người Chu Trường Dung là, rõ ràng hắn là người thừa kế đạo thống quỷ tu, nhưng hạn chế của thiên đạo đối với hắn dường như ít đến mức đáng thương, giống như hắn căn bản không phải người của cửu thiên thập giới vậy, hắn đến thay đổi mệnh số người khác lại dễ dàng ngoài ý muốn.
Mà Chu Trường Dung cũng bởi vì “nhẹ dạ” mà phải trả giá rất lớn.
Tiến độ của hắn bây giờ quá chậm, muốn mở ra tầng trời Hoàng Tuyền xa xa khó vời.
Bây giờ Chu Trường Dung gặp phải đại kiếp nạn, là hậu quả do lúc trước hắn lòng dạ mềm yếu mà ra. Nếu không, một khi thực lực của hắn tăng cao thì sao có thể xuất hiện cục diện thập tử vô sinh như thế?
Nếu Chu Trường Dung không thể vượt qua kiếp nạn này, tất cả mọi thứ của hắn sẽ bị cướp đi để cho một người khác đến mở ra tầng trời Hoàng Tuyền.
Mà bên trong cửu thiên thập giới, có ai thích hợp mở ra tầng trời Hoàng Tuyền hơn Chu Trường Dung sao?
“… Ta mang mọi người đến cũng là vì thế.” Quy Cửu nhẹ giọng cười nói, “Thật ra còn có ba người thích hợp nữa, nhưng bọn họ chưa thành công phi thăng, ta mang đến chỉ làm chuyện vô bổ.”
Vương Thất Thập Ngũ Kiếm nhìn Quy Cửu kĩ hơn, tựa hồ đã biết ba người Quy Cửu không nói ra kia là ai.
Quỷ Tinh Cửu Mệnh, hiển nhiên cần có chín người.
“Ngươi nói đều là thật?” Phong Tiểu Lâu và Phong Tế Tế khác với Vương Thất Thập Ngũ Kiếm, quan hệ giữa hắn và Chu Trường Dung không được coi là sâu. Tuy hắn cảm kích Chu Trường Dung giúp hắn giải tỏa khúc mắc giữa hắn và tỷ tỷ, nhưng nếu muốn đánh đổi mạng sống cho Chu Trường Dung thì còn lâu mới đủ tư cách.
“Việc đã đến nước này, ta cần gì phải nói láo?” Quy Cửu lắc đầu một cái, “Lẽ nào các ngươi không cảm nhận được có một thứ đang kêu gọi các ngươi?”
Mà Chu Trường Dung hiện giờ, ý thức vẫn đang đắm chìm bên trong tầng trời Hoàng Tuyền.
Bóng người của hắn chiếu rọi trên dòng sông hoàng tuyền óng vàng, nhưng hắn lại không thấy rõ được rốt cuộc bóng của hắn ở bên trong hoàng tuyền trông như thế nào?
Người trong đó có chút giống hắn mà cũng không giống hắn lắm.
Cứ cảm thấy hơi quen mắt.
Nhưng nhanh chóng Chu Trường Dung đã không còn tinh lực chú ý đến nó.
Ý thức của hắn cấp tốc bị lôi trở lại.
Sổ Sinh Tử đã hoàn toàn mở rộng trước mặt hắn, chỉ là lần này, bên trên Sổ Sinh Tử mơ hồ nhiều thêm mấy cái tên.
Chu Trường Dung nhìn thấy mấy cái tên đó, không khỏi cả kinh.
Chuyện gì xảy ra?
Tên của mấy người Vương Bình Nhược sao lại viết ở trên đây?
Rõ ràng bọn họ đang sống rất tốt.
Lúc này Chu Trường Dung giơ tay muốn xóa tên của mấy người khỏi Sổ Sinh Tử.
Một khi xuất hiện bên trên Sổ Sinh Tử cũng mang ý nghĩa mệnh số của họ đã hết, hắn khó khăn cứu bọn họ ra, sao có thể trơ mắt nhìn bọn họ chết?
“Ta muốn mở ra tầng trời Hoàng Tuyền.” Phong Tế Tế nói với Phong Tiểu Lâu, “Nếu như tầng trời Hoàng Tuyền tồn tại, tiên nhân thượng giới sẽ không bao giờ có thể tiếp tục nhúng tay vào việc nhân gian. Vì sao Phong gia thất bại thảm hại, chỉ còn dư lại chị em ta kéo dài hơi tàn?”
Nếu thật sự bởi vì Phong gia bọn họ không có người nối nghiệp thì thôi không nhắc đến, nhưng rõ ràng bọn họ bị tiêu diệt bởi vì dã tâm của một tiên nhân, sao cô có thể tâm cam?
Mà cửu thiên thập giới bây giờ đã bắt đầu nhận lại hậu quả xấu từ việc tầng trời Hoàng Tuyền bị phong bế, nếu để về lâu về dài, tiên nhân, yêu ma đều có thể tùy ý nhúng tay vào việc nhân gian, đại năng tu sĩ nhân gian cũng sẽ đi ức hiếp người phàm không có tu vi.
Thế giới như vậy sẽ biến thành cái gì?
“… Nếu là lời của tỷ tỷ, vậy cứ như vậy đi.” Bây giờ người duy nhất Phong Tiểu Lâu cảm thấy còn nợ chỉ có một mình Phong Tế Tế, nếu tỷ tỷ đã nói như thế, hắn dùng mạng trả lại nhân quả cũng không có gì không được.
Vương Thất Thập Ngũ Kiếm đã bắt được kiếm của mình.
Nếu như lời Quy Cửu nói là thật, thế có phải Bạch Linh đã trở thành quỷ tinh của Chu Trường Dung?
Thái Sơn phủ quân trợn mắt nhìn Chu Trường Dung bày xuống trận pháp, sức mạnh dâng trào trong cơ thể thủ thế chờ đợi phun trào ra ngoài.
Vô vàng quỷ khí nhất thời kéo tới, hàng ngàn, hàng vạn linh hồn Thái Sơn phủ quân cầm đầu đang không ngừng tràn ra.
Trong chớp mắt những linh hồn đó xuất hiện, chúng lập tức vồ về phía Chu Trường Dung và các quỷ người hầu bắt đầu cắn xé.
Trận hình hoàn hảo ban đầu bị chấn động phá hủy.
Thương Hải nữ quân nhờ đó mà vui, tạo ra vô biên sóng lớn đánh ép về phía Bạch Đồng Tử.
Thái Sơn phủ quân thân là đại năng số một số hai đạo thống quỷ tu, sao hắn lại không có bản lĩnh thu phục quỷ tinh? Chỉ là trước đó hắn quá coi thường Chu Trường Dung, nhất thời trúng chiêu mà thôi.
Sư Vô Cữu biến sắc.
Vốn cho rằng có thể nhốt Thái Sơn phủ quân lại một khắc, thế nhưng lại có thể phá trận sớm như vậy?
Mà Chu Trường Dung lúc này vẫn còn chưa tỉnh.
Không được.
Sư Vô Cữu nhào tới, thậm chí thẳng thắng từ bỏ phòng bị tấn công đến từ phía sau, dứt khoát thừa nhận mấy chiêu đấy, vọt tới trước mặt Chu Trường Dung.
“Phụt.” Tay Sư Vô Cữu bảo vệ Chu Trường Dung, ánh mắt quét khắp toàn sân, giọng nói khí phách, “Bọn ngươi, kẻ nào tiến lên một bước, ta giết kẻ đó!”