Chương 105:
"Sao vậy, trên nóc nhà còn có chỗ cần sửa chữa à?" Sư Vô Cữu theo bản năng hỏi, hắn tự nhận là đã sửa sang lại hoàn thiện rồi.
"Nóc nhà không có bất cứ vấn đề gì." Chu Trường Dung khẽ mỉm cười, "Ta chỉ đang cười chính ta mà thôi, cho tới bây giờ mới phát hiện ra nhà ở trong thôn đều dùng cùng một loại mái ngói."
"Loại mái ngói này rẻ nhất, cũng không dễ bị nát." Sư Vô Cữu không cảm thấy có gì kỳ lạ, "Hơn nữa công việc buôn bán mói ngói á mà, mỗi lần mở lò đúc thì sẽ đúc rất nhiều ngói, người trong thôn chúng ta cùng nhau mua, càng rẻ hơn."
"Cho nên, tất cả mọi người tập mãi thành quen." Chu Trường Dung cười ra tiếng, "Ta ở trong thôn nhiều năm như vậy mà cũng chưa từng hoài nghi."
Mái ngói sao, chẳng phải chính là thứ mỗi nhà trong thôn đều có, đồng thời ngày ngày trở thành thói quen sao? Hơn nữa, chỗ tốt của nó cũng không giống như những gia cụ hằng ngày khác, thường xuyên bị người chạm vào, nó chỉ cần an tâm ở trên nóc nhà thì sẽ không có bất kì ai hoài nghi.
Cộng thêm ở trong thôn có hai mươi mấy gia đình, mái ngói trên nóc nhà mỗi một gia đình nói ít nhất cũng phải có đến mấy chục mảnh. Nếu bảo vật ẩn giấu ở trong đó thì có ai phát hiện ra đâu?
"Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì?" Đầu óc Sư Vô Cữu thật sự rất mơ hồ.
"Đừng để ý ta nói cái gì, chỉ cần để ý kết luận ta rút ra là được rồi." Chu Trường Dung đặt hai tay lên bả vai Sư Vô Cữu, "Ta đã tìm được nơi bảo vật tồn tại nhưng vấn đề là, ta muốn lấy nó đến tay thì còn phải cần ngươi hỗ trợ."
"Ta? Hỗ trợ?" Sư Vô Cữu chớp mắt một cái, trong bộ óc nho nhỏ tràn đầy một đống lớn nghi ngờ.
Chu Trường Dung tìm ra bảo vật từ khi nào? Chẳng phải vừa nãy hắn còn đang xoắn xuýt không có manh mối gì về bao vật hay sao? Còn nữa, mình có thể giúp đỡ được gì đây?
"Không vội, ngươi chậm rãi nghe ta nói." Dù sao biện pháp này khó khăn hơn trước kia nhiều, huống hồ trong đầu Chu Trường Dung cũng tích trữ rất nhiều loại biện pháp ngoài dự đoán của mọi người. Chỉ cần xác định nơi đồ vật ở, còn lại mọi thứ sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Nếu không phải trong thôn ngoài thôn có quá nhiều tu sĩ thì sao hắn lại nhờ Sư Vô Cữu hỗ trợ? Nếu có thể lặng yên không một tiếng động lấy bảo vật đi, vậy thì không còn gì có thể tốt hơn.
Sư Vô Cữu mang vẻ mặt thẫn thờ nghe Chu Trường Dung thì thầm nói, nghe xong cả người cứng đờ, "Ngươi xác định muốn làm thế?"
"Đó là đương nhiên." Chu Trường Dung gật đầu nói, "Chỉ có như vậy mới không làm người hoài nghi."
"Vì vậy mà ngươi cũng không thể lăn lộn trong thôn nổi nữa." Sư Vô Cữu ngôn từ khẩn thiết, không phải hắn nói đùa. Dùng sự hiểu biết của hắn đối với các thôn dân là rõ, nếu thật sự dựa theo phương pháp của Chu Trường Dung, đại khái hắn sẽ không thể tiếp tục quang minh chính đại bước vào làng một bước.
"Ta lấy được bảo vật rồi, chẳng lẽ ta còn ngu ngốc tiếp tục ở lại trong thôn à?" Chu Trường Dung hỏi ngược lại, "Đó cũng là lý do để ta có thể quang minh chính đại rời đi, chỗ ảo diệu trong phương pháp của ta là một mũi tên trúng hai con nhạn đấy chứ."
"Đương nhiên, đợi tai tiếng qua đi, khi ấy ngươi lại tới tìm ta cũng không muộn." Chu Trường Dung tựa như đã nhìn thấu Sư Vô Cữu đang lo lắng cái gì, sắc mặt hiếm thấy xuất hiện vẻ ôn nhu, "Chẳng lẽ, ngươi còn lo lắng một mình ta độc chiếm bảo vật bỏ chạy hay sao? Nếu ngươi thật sự hoài nghi như vậy, trái lại ta rất muốn tán thưởng ngươi, lòng người đáng sợ, ngươi biết phòng bị cũng chứng minh ngươi đã trưởng thành."
"Ngày phòng đêm phòng, trộm nhà khó phòng." Sư Vô Cữu ý tứ sâu xa nhìn Chu Trường Dung nói, "Nếu như trộm đó là ngươi, chỉ sợ trên thế giới sẽ không có mấy ai có thể phòng bị."
Chu Trường Dung bật cười ra tiếng, xem như tán thưởng.
Gần đây nếu phải nói trong thôn xuất hiện chuyện gì lớn thì đại khái chính là người người nhà nhà đều phát hiện mất trộm một ít đồ.
Có lúc chỉ là nồi bát muôi chậu bình thường, có lúc lại là một ít lương thực gạo và mì. Có lúc, thậm chí cục đá gậy gỗ trong nhà cũng mất, hoàn toàn không có bất cứ quy luật nào có thể đoán, khiến các thôn dân rất lo lắng.
Mà khi chuyện này truyền vào trong tai đám người tu tiên bên ngoài thì lại mang một loại ý nghĩa khác. Rất rõ ràng, chắc chắn là có tên đồng đạo, tưởng rằng bảo vật ở trong nhà các thôn dân, bởi vậy mới đi trộm đồ mà thôi.
Trước các tu sĩ không thèm đặt trò đùa trẻ con kia vào mắt, nhưng đợi tới khi bọn họ phát hiện đồ vật liên tiếp bị trộm thì theo một cách tự nhiên cũng chú ý hơn, chuẩn bị tìm cho ra cái tên dám ăn trộm đồ vật một mình kia, rồi gặng hỏi xem đối phương có phát hiện ra manh mối nào không cũng được.
Chu Trường Dung bị bắt quả tang trộm đồ.
Hơn nữa người phát hiện không phải ai khác, chính là thôn dân địa phương Sư Vô Cữu, "em họ" trên danh nghĩa của Chu Trường Dung.
"Vô liêm sỉ, ban đầu ta thấy ngươi đáng thương, không có nhà để về mới thu lưu ngươi, không ngờ ngươi dám dựa vào danh hiệu của ta đi trộm đồ gàng xóm láng giềng, đúng là khốn kiếp!" Sư Vô Cữu nổi giận đùng đùng, sắc mặt đỏ lên, chẳng khác nào trâu đực nổi điên.
Trong tay hắn cầm một thanh trường kiếm, tựa hồ như chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể chém chết Chu Trường Dung.
"Hiểu lầm, hiểu lầm, ta có thể bồi thường bạc." Chu Trường Dung cũng bày ra vẻ mặt đau khổ, hiển nhiên không hề dự liệu được tình huống này.
Nhưng vấn đề bây giờ chính là hắn hành nghề bất lợi, không chỉ bị người phát hiện mà còn bị tóm gọn, dẫn đến hiện tại khó lòng giãi bày.
"Đừng vội khua môi múa mép với ta, xem kiếm." Sư Vô Cữu hét lớn một tiếng, trường kiếm trong tay thẳng tắp chém về phía Chu Trường Dung.
Trường kiếm chém trên mặt đất, vẽ ra một vết kiếm thật dài. Nếu kiếm này chém trên thân thể người cũng đã cắt thi thể thành mấy đoạn.
Chu Trường Dung nhất thời cả kinh, "Kiếm này ngươi lấy từ đâu mà ra?"
Các tu sĩ vây xem cũng hết cả hồn.
Vốn bọn họ đã không thể ra tay với thôn dân địa phương rồi, nếu không tuân theo thì sẽ bị tuyệt cảnh phản phệ. Kết quả thằng nào không biết điều dữ vậy, lại dám cho thôn dân địa phương pháp khí lợi hại cỡ đó? Bởi vậy, đám thôn dân yếu thế được bổ sung sức lực, ngược lại mấy người bọn họ trở thành bên bị quản lý.
"Nếu ngươi ngoan ngoãn để ta chặt bỏ tay ngươi, ta sẽ nói cho ngươi biết!" Sư Vô Cữu cười lạnh một tiếng, cầm kiếm xông lên, tiếp tục tấn công.
Chu Trường Dung nhảy một cái, nhảy thẳng lên nóc nhà, đứng ở trên cao nói vọng xuống, "Em họ, chuyện này là ta sai, thấy ngươi hôm nay rất tức giận, không bằng ngày khác ta trở lại bồi tội với ngươi."
Nói xong, Chu Trường Dung nhìn về phía quần chúng vây xem, "Nhìn cái gì? Nhanh trở về tìm đồ của các ngươi đi."
Nhóm quần chúng vây xem lại không nghe theo, bọn họ ở trong thôn tìm hồi lâu, một tí manh mối cũng không có, đang trong lúc nhàn rỗi phát chán. Bây giờ có thể bắt gặp một hồi trò hay như thế thì sao có thể đi được? Hơn nữa, trong tay Sư Vô Cữu đột nhiên xuất hiện pháp khí cũng làm cho nhóm tu sĩ sinh ra một chút lòng kiêng kỵ.
Pháp khí kia, rốt cuộc chỉ có một mình Sư Vô Cữu có hay là tất cả thôn dân đều có? Điểm khác biệt trong đó rất lớn.
Bởi vậy, bất kể nói thế nào, đám người đều không dễ dàng tản đi.
"Các ngươi thích xem thì xem, bị ngộ thương rồi ta cũng mặc kệ." Chu Trường Dung vung vung tay, xoay người bỏ chạy.
"Muốn chạy?" Sư Vô Cữu cũng nhảy lên, bay thẳng lên nóc nhà, vô tình cố ý đạp trên mái ngói nhà khác, sau đó cầm kiếm chém Chu Trường Dung, kiếm khí mãnh liệt lập tức phá hủy mảng lớn mái nhà.
"Ngươi làm thật?" Chu Trường Dung vội vã đào tẩu, lúc chạy trốn còn không quên nói chuyện với quần chúng vây xem, "Các vị đạo hữu, làm phiền giúp ta bồi thường một phen, ngày khác tất có cảm tạ."
Dứt lời, Chu Trường Dung lập tức nhảy qua nhóc nhà người khác, trong giọng nói mang theo ý tứ xin tha nồng đậm, "Em họ, ngươi ngừng tay đi. Ngươi tấn công lung tung như thế, nhà ở trong thôn đều bị ngươi phá hư rồi."
"Sư Vô Cữu, ngươi đừng làm rộn, nhanh xuống dưới đi, sao không tự đi phá nhà của ngươi?" Hứa lão đầu nghe thấy động tĩnh bên ngoài, vội vã chạy ra, nhìn thấy mái nhà mình bị kiếm khí phá hủy trước mắt, hai mắt tối sầm lại.
Trước đây rõ ràng lão thấy nhóc con rất ngoan ngoãn biết điều, còn nổi lên tâm tư nuôi dưỡng, cớ sao bây giờ mới phát hiện tính tình thằng nhỏ này lại táo bạo thế chứ?
"Ông Hứa, nếu người là do ta đem về thì ta phải có nghĩa vụ giúp mọi người trừng trị hắn." Sư Vô Cữu múa kiếm trong tay, "Hơn nữa, bây giờ ta rất lợi hại đấy."
"Muốn đánh thì về nhà ngươi mà đánh." Hứa lão đầu tức đến giậm chân, "Nhà này vốn đã không chắc chắn, sụp nóc thì những chỗ khác cũng sụp theo."
"Sụp rồi thì xây lại." Biểu cảm Sư Vô Cữu lạnh lùng, "Trong thôn có nhiều người bên ngoài đến như vậy mà còn phải sợ không thể xây được nhà sao? Trái lại mấy tên ngoại lai đó, mỗi ngày đều muốn vào nhà chúng ta đi qua đi lại, cho bọn họ một cơ hội, chẳng phải càng tốt hơn?"
Nhất thời Hứa lão đầu nghẹn lời.
Các tu sĩ vốn ban đầu còn có muốn khuyên bảo, sau khi nghe thấy nói ngay lập tức ngậm miệng.
Đúng vậy.
Một khi mấy căn nhà bị sụp, chẳng phải bọn họ đã có thể quang minh chính đại lục soát sao?
Bây giờ, mỗi một mảnh đất quanh thôn đều đã bị bọn họ lật tung đến mười mấy lần, thế mà vẫn không thể phát hiện ra cái gì. Thật ra không phải không có người hoài nghi bảo vật được giấu ở trong nhà người dân nào đó. Nhưng bởi vì bị vùng đất tuyệt cảnh hạn chế, bọn họ không thể chủ động tấn công các thôn dân. Mà trong số các thôn dân cũng có rất nhiều người có ý đồ với bảo vật, hiển nhiên cũng không muốn những người bên ngoài đến lục soát.
Cứ như thế lại trở thành bế tắc.
Chu Trường Dung lựa chọn "Ăn cắp", dưới con mắt của những tu sĩ, thật ra cũng là một loại biện pháp, chỉ là hắn hành động không cẩn thận, bởi vậy mới bị người ta tóm gọn. Mà bây giờ, nếu ân oán giữa Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu có thể cho bọn họ một lý do tra xét, như vậy thật đúng là không còn gì tốt hơn.
Có câu, tận dụng thời cơ mà.
Các thôn dân cũng có suy nghĩ tương tự.
Bọn họ có thể chắc chắn xác định trong nhà mình không có bảo vật, thế nhưng không thể xác định nhà hàng xóm không có.
Vì vậy, những tâm tư giấu trong lòng không thể cho ai biết của các tu sĩ, thậm chí của các thôn dân trong thôn cũng bắt đầu vô tình cố ý bị đổ thêm dầu vào lửa.
"Sư Vô Cữu, ngươi muốn đánh thì đánh, nhưng ngàn vạn lần không thể thua."
"Bại bởi người bên ngoài, làm vậy rất mất thể diện."
"Chu Trường Dung, nếu ngươi đánh không lại một thôn dân chưa từng tu hành thì ngươi cũng mất mặt quá đó."
"Nào, ân oán hôm nay thì chấm dứt hôm nay đi."
...
Hai người Chu Trường Dung cùng Sư Vô Cữu nhìn thấy tình hình như thế, liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều vui.
Hai người bọn họ chẳng qua chỉ là song ca mà thôi.
Nói chung, tất cả đều nằm trong kế sách của Chu Trường Dung.
Nếu phải lên trên nóc nhà mỗi một thôn dân tra xét thì chỉ cần một lần bị phát hiện sẽ dẫn đến sự chú ý của mọi người lên trên mái ngói. Dù sao, người đến đây đều không phải loại người ngu si đần độn, mà mỗi một thôn dân bản địa trong làng người nào người đó cũng khôn khéo như quỷ.
Chu Trường Dung không dám mạo hiểm như vậy.
Nhưng, nóc nhà cũng phải cần điều tra.
Thế thì phải làm sao?
Đáp án Chu Trường Dung đưa ra chính là "Đánh nhau."
Hơn nữa còn phải đánh nhau dưới con mắt mọi người.
Con người đối với mọi thứ mình mắt thấy, mọi điều tai nghe đều sẽ có một loại tin tưởng khó giải thích, cảm thấy nó luôn luôn đúng. Hơn nữa, chắc chắn bọn họ sẽ không bao giờ nghĩ đến, bảo vật là thứ luôn nằm dưới đáy mí mắt của mình, còn hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu thì chỉ đang mượn lí do bận rộn đánh nhau, chạy trên nóc nhà người ta tra xét nơi bảo vật tồn tại mà thôi.
Bởi vậy, dù Chu Trường Dung tìm ra bảo vật thì khả năng bị hoài nghi cũng sẽ giảm mạnh.
Bày tất cả mọi việc đều hiển hiện dưới ánh mặt trời, những người tâm cơ thâm trầm đó sẽ không hoài nghi.
Đặc biệt là khi Sư Vô Cữu nói ra câu kia "Đi qua đi lại, vừa lúc cho bọn họ một cơ hội", nhóm người vốn ban đầu còn muốn ngăn cản cũng sẽ vì tư tâm của mình mà ngừng tay.
Đến đây, bọn họ mới xem như đã qua đường trót lọt.
"Xem kiếm!" Sư Vô Cữu vừa múa kiếm trong tay của mình đến hoa cả mắt, vừa cùng Chu Trường Dung lẩn trốn bên trên mỗi một nóc nhà.
Lúc trước bọn họ đã thương lượng xong ám hiệu tay, phòng ngừa những tình huống khác nhau mà đưa ra phản ứng những khác nhau.
Ban đầu Sư Vô Cữu vẫn còn hơi bận tâm không biết biện pháp của Chu Trường Dung có dùng được hay không, nhưng hôm nay nhìn thấy phản ứng của mọi người xung quanh mới biết hiệu quả còn tốt hơn so với bọn họ nghĩ lúc trước.
Một khi Chu Trường Dung đã tính kế lòng người thì đúng là tính toán đến không một chỗ sai sót.
Lần theo động tĩnh hai người bọn họ nháo loạn càng lúc càng lớn, mấy thôn dân cũng không dám ở trong nhà mình nữa, một mạch chạy hết ra ngoài. Một số người thấy tẻ nhạt, thậm chí còn bắt đầu đánh cược tiếp theo bọn họ sẽ phá hoại nhà của ai.
Trong lòng Ngọc Sương chợt lóe lên một tia nghi ngờ, nhưng thấy mọi người vỗ tay bảo hay cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Hẳn là nàng đa nghi quá rồi, tất cả mọi người đều nhìn thấy thì bọn họ có thể làm gì mờ ám chứ?
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu: Chúng ta làm được!