Chương 106:

Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu đã phá hủy nhà cửa trong thôn đến không còn bao nhiêu nhưng vẫn không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào liên quan đến bảo vật.

Chẳng lẽ, hắn đoán sai?

Không thể nào, nếu đoán sai vậy thì bảo vật sẽ ở đâu?

Hơn nữa từ trước đến giờ Chu Trường Dung rất tin tưởng vào trực giác của mình, trực giác nói cho hắn biết, lần này hắn đoán không sai.

Chắc chắn bảo vật đang được giấu ở một nơi nào đó, chỉ là hắn không chú ý đến mà thôi.

Chu Trường Dung lùi về sau vài bước, bàn chân vô tình cố ý đạp phải một mảnh mái ngói.

Mái ngói nọ thoạt nhìn không khác gì những tấm mái ngói khác, thậm chí còn thiếu mất một góc. Nhưng đợi đến khi chân Chu Trường Dung đạp lên nó, lại phát hiện hình như mảnh mái ngói nọ cứng đến quá đáng.

Khoan đã, mảnh mái ngói này bị bỏ sót ở đây từ khi nào?

Hắn và Sư Vô Cữu, hai người vừa phá hoại vừa quan sát, ở đây hẳn phải không có mái ngói mới đúng.

Tư duy Chu Trường Dung nhanh chóng quay ngược trở lại, ngay thời điểm Sư Vô Cữu đâm kiếm lao tới đột nhiên lảo đảo, ngã thẳng xuống đất, cả người nằm đè lên trên một lớp mái ngói.

Vừa té như vậy nhất thời làm cho đông đảo người xem bối rối.

Chu Trường Dung không lộ ra dấu vết gì giấu tấm mái ngói nọ vào trong tay áo, khắp mặt đều là vẻ căm giận bất bình.

“Đã đến lúc rồi, các ngươi muốn chúng ta phá nhà, chúng ta cũng đã phá, các ngươi cũng nên hỗ trợ kéo người ra cho ta đi.” Vì tăng tính chân thực cho bản thân, trên người Chu Trường Dung cũng xuất hiện nhiều hơn mấy vết thương, thoạt nhìn rất chật vật. Hắn vừa né tránh bò lên vừa nhìn đám đông vây xem, không hề khách khí.

Đến lúc này, lửa giận của Sư Vô Cữu dùng mắt trần cũng có thể thấy đã tiêu tan không ít. Cuối cùng, bọn họ nhìn nhau không muốn đánh nữa, mà người xung quanh thấy hai người bọn họ tựa hồ muốn ngừng tay thì vội ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, mãnh liệt xúi bọn họ phá hết tất cả các nhà mới chịu dừng lại.

“Được, không thành vấn đề.”

“Ha ha, hai vị phá thật triệt để nha.”

“Cực khổ rồi cực khổ rồi.”

Thời điểm Sư Vô Cữu xuống dưới còn lườm thêm một cái, thấy có người muốn nhân cơ hội lấy kiếm trong tay mình để nhìn, vội vàng cất kiếm đi, “Nói tóm lại, ta sẽ không chặt tay hắn, nhưng hạn hắn trước ngày mai lập tức chuyển khỏi thôn chúng ta. Ta đây lập tức gạch bỏ tên hắn khỏi sổ làng!”

Vừa lúc khi nãy ngã sấp xuống bọn họ đã ước định ám hiệu xong, điều đó mang ý nghĩa Chu Trường Dung đã tìm ra bảo vật mái ngói thật giả.

Sư Vô Cữu đè nén nội tâm kích động, bỏ lại một câu như vậy, quay đầu rời đi.

“Người trong thôn này cũng quá ác.” Chu Trường Dung ở trong đám người nửa thật nửa giả oán giận, “Chẳng phải ta chỉ trộm vài món dụng cụ gia đình thôi sao, hoàn toàn chẳng có gì cả, các ngươi khỏi thăm dò, nếu ta thật sự tìm ra đồ vật thì đã chạy trốn từ lâu, nào còn có thể ở đây ăn nhiều thiệt thòi đến vậy? Hơn nữa, trong thôn này có chỗ nào mà không thể đi vào đâu.”

Hình như… Hình như cũng có lý.

Chu Trường Dung trả lời qua loa với bọn họ hồi lâu, cuối cùng chốt lại “Chư vị có tâm tình tới hỏi ta còn không bằng nghĩ biện pháp giúp ta ở lại?” Sau đó, mọi người lập tức tan tác như chim bay.

Đợi qua cửa ải khó của những tu sĩ, tiếp đến mới là cửa khó khăn nhất.

Đó là nhóm đối thủ trong thôn, mỗi một người đều thông minh đến quá đáng.

Hắn bày vở kịch lớn như vậy, vốn là để qua mặt người trong thôn.

Về phần những tu sĩ ngoài thôn, bắt đầu so sánh quả thực như là định nghĩa cho cụm danh từ đầu người não heo.

“Ngọc phu nhân.” Đầu tiên Chu Trường Dung đi tới trước mặt Ngọc Sương, khẽ gật đầu, “Nghe nói ngài và Sư Vô Cữu có chút tình nghĩa, tại hạ nguyện ý ra 50 lượng bạc trắng, xin ngài giúp ta hòa giải.”

“Chu công tử khách khí.” Ngọc Sương hơi lùi về sau nửa bước, khách khí nhưng không mất xa cách nhìn về phía Chu Trường Dung, nhẹ giọng dò hỏi, “Công tử vừa ra tay đã là 50 lượng bạc trắng, sao lại có thể làm tên trộm vặt chứ? Quang minh chính đại mua, chẳng phải càng thuận tiện hơn ư?”

“Cái gì? Lại còn có thể mua?” Chu Trường Dung rất kinh ngạc, vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, đấm ngực dậm chân, diễn tả vô cùng sắc sảo hai chữ ảo não.

Chu Trường Dung nắm lấy tay Ngọc Sương, vội vã biểu lộ, “Quả nhiên Ngọc phu nhân thông minh lanh lợi, haizz, chỉ hận ta lúc thường vô học, đầu óc không xoay chuyển nổi. Luôn nghĩ đừng để người phát hiện là được, khi ấy mới học bọn đạo tặc hành động. Bây giờ được ngài nhắc nhở mới biết thì ra vẫn còn có một biện pháp hay như thế. Không biết Ngọc phu nhân có thể hỗ trợ giúp đỡ, cùng ta đi đến mấy hộ nhà người khác nói cho rõ ràng hay không, nếu như chúng ta có thể thống nhất nói rõ quan hệ buôn bán, chắc chắn đứa em họ kia của ta sẽ không có lí do đuổi ta ra ngoài nữa.”

Mặc dù trước đây Ngọc Sương là góa phụ, có rất nhiều hoa đào, nhưng tính cách lại không thích tiếp xúc với người khác.

Đơn giản mà nói, nàng có hơi ám ảnh sạch sẽ.

Ban đầu đối với Chu Trường Dung, nàng vẫn ôm ấp thái độ hoài nghi rất lớn, nhưng đến khi Chu Trường Dung nắm lấy tay nàng như thế, trong lòng nàng chỉ còn lại ghét bỏ.

“Ngươi…”

“Ngươi buông tay ra cho ta!”

Ngọc Sương còn chưa nói hết câu đã bị một giọng nói vô cùng phẫn nộ khác cắt ngang.

Lập tức, xuất hiện hai bàn tay cưỡng ép tay Chu Trường Dung tách ra khỏi tay Ngọc Sương.

Tịch Chu đã che ở trước mặt Ngọc Sương, sắc mặt cực kỳ không tin, “Ngươi đang làm gì?”

Cơn giận thật chua, thật sự rất giống như đang chất vấn gian phu.

Chu Trường Dung âm thầm cảm thấy buồn cười trong lòng, nghĩ rằng trời cao cũng muốn giúp ta, Tịch Chu đó giờ chủ yếu chỉ kéo chân sau Ngọc Sương, không ngờ hôm nay Tịch Chu lại xuất hiện đúng lúc như vậy, làm cho Chu Trường Dung không khỏi cảm thán một câu vận may của mình quá cao.

“Ta… Chỉ là ta có hơi hoang mang thôi, xin hãy tha thứ, ta thật sự rất muốn ở lại trong thôn.” Chu Trường Dung đúng lúc bày ra dáng vẻ “oan ức”, “Mà ngươi tức giận như vậy làm gì? Nếu ta nhớ không lầm, ngươi và Ngọc phu nhân đã ly dị, chẳng còn quan hệ gì cả.”

“Chỉ là vấn đề giữa vợ chồng với nhau thôi, có thể gọi là ly dị sao?” Gần đây Tịch Chu không thích nghe đến hai chữ “ly dị” nhất, “Người như ngươi, một tên trộm vặt lại phá nhà cửa trong thôn chúng ta, bây giờ còn dám giở trờ với phu nhân của ta, ta chắc chắn sẽ gô cổ ngươi đến quan phủ hỏi tội mới được.”

“Ngươi ngươi ngươi ngươi, sao lại không chịu nói lý thế?”

“Ta tận mắt nhìn thấy ngươi lôi kéo tay phu nhân của ta, ta còn phải nói lý với ngươi chắc?”

“Ta lười tính toán với kẻ phàm tục như ngươi.” Tựa hồ Chu Trường Dung tức điên, quay đầu nhìn về phía Ngọc Sương nói, “Nếu Ngọc phu nhân không giúp ta, ta đi tìm người khác giúp ta là được.”

Nói xong, Chu Trường Dung cũng không quay đầu dứt khoác rời đi, phương hướng mục tiêu là Thái Sơn đại thẩm.

“Này…” Ngọc Sương còn muốn gọi Chu Trường Dung dò hỏi thêm vài lần, Tịch Chu lại chặn ngang ở trước mặt nàng, “Một kẻ khinh bạc nàng như vậy, nàng còn muốn biện hộ cho hắn?”

“Sự việc thật sự không phải như vậy.” Ngọc Sương cảm thấy lớn đến bây giờ, e rằng sai lầm to lớn nhất trong đời nàng chính là lấy chồng. Trước đây thấy Tịch Chu đàng hoàng, có thể để nàng sử dụng, nàng mới miễn cưỡng bản thân, bây giờ xem ra nàng thật sự rất khó bù đắp lại sai lầm.

Ngọc Sương và Tịch Chu bên này giải thích ra sao, cãi nhau thế nào tạm thời không đề cập tới, Chu Trường Dung bên kia lại được thở phào nhẹ nhỏm, giấu thật kỹ mảnh mái ngói áp sát trong lồng ngực, lúc này mới chậm rãi đi đến mấy nhà khác.

Loại khoái cảm đối chọi trực tiếp với đối thủ, cùng nhau diễn kịch này chẳng khác nào đang khiêu vũ trên mũi đao, vừa nguy hiểm vừa kích thích.

Cùng giao đấu ngôn ngữ với người thông minh cũng làm cho Chu Trường Dung không ngừng suy nghĩ.

Khụ, dù sao ở bên cạnh Sư Vô Cữu lâu quá, Chu Trường Dung cũng hơi bận tâm nếu mình trở nên ngốc nghếch ngơ ngác giống như Sư Vô Cữu thì phải làm sao bây giờ? Nói chung, trong hai người hắn và Sư Vô Cữu, kiểu gì cũng phải có một người biết động não.

Thái Sơn đại thẩm đúng là không phải người dễ đối phó, trên đường không cẩn thận làm đổ nước canh lên người hắn, bảo Tiểu Hoan mang hắn đi thay quần áo. Nếu không phải Chu Trường Dung ép sát mái ngói trong người thì thiếu chút nữa đã lộ ra dấu vết.

Nhưng mà nhờ vậy có thể thấy, Thái Sơn đại thẩm thật sự là một người thâm tàng bất lộ. Bà ta sẽ không bỏ qua cho bất kì đối tượng hoài nghi nào, đồng thời cũng sẽ nhanh chóng biến nó thành thực tế. Nếu Chu Trường Dung nghĩ cạn một tầng, ngay lập tức sẽ bị phát hiện ra sơ sót.

Đúng là một kẻ đáng sợ.

Đợi đến khi Tiểu Hoan và Thái Sơn đại thẩm xác định trên người Chu Trường Dung không có dị thường, Chu Trường Dung mới thuận lợi thoát khỏi bên phía Thái Sơn đại thẩm, tất nhiên, Thái Sơn đại thẩm nói bà sẽ “nói thử” với Sư Vô Cữu, nhưng mà chắc chắn kết quả sẽ không quá tốt.

Dù sao bây giờ Chu Trường Dung đắc tội, là “người cả thôn”. Sẽ không ai muốn giữ lại một tên trộm vặt còn phá nhà tất cả mọi người ở trong thôn, bởi vậy Chu Trường Dung muốn ở lại trong thôn, trên căn bản chỉ là chuyện viển vông.

Lúc trước khi Sư Vô Cữu nói Chu Trường Dung không thể ở lại trong thôn cũng là vì thế. Mà đó mới là mục tiêu của Chu Trường Dung, nếu Chu Trường Dung thật sự có thể ở lại thì lúc ấy mới khiến người càng thêm hoài nghi.

Tiếp theo là chỗ của mấy người Hứa lão đầu Diệp lão đầu, Chu Trường Dung ứng phó cũng tạm được, hai lão đầu so với Thái Sơn đại thẩm uy thế giết người không thấy máu bên đó, vẫn yếu hơn nhiều.

“Không bằng ngươi đến chỗ Dịch phu nhân thử xem.”

Cuối cùng, vẫn có người Chu Trường Dung nhắc nhở một câu.

Dịch phu nhân?

Dịch Chi Xuân.

Chu Trường Dung khẽ cau mày, hắn không cho rằng người này là kẻ thù của mình. Chủ yếu bởi vì Dịch phu nhân ở trong thôn được xem như là một người duy nhất không tranh không đoạt, giống như bà không hề để tâm đến bất kì cái gì cả. Người người tranh nhau tìm đến bảo vật, thế nhưng bà lại không thèm chớp mắt một cái, hoàn toàn không thèm quan tâm, từ trước tới nay cũng không tham dự đến những chuyện như vậy.

Người như thế, ngươi không thể nói bà ta không thông minh, có điều nếu bà ta không phải là địch nhân thì dù bà thông minh như thế nào đi nữa cũng sẽ không thèm để ý.

Hơn nữa, Chu Trường Dung là không muốn ở lại thật, sao có thể đi tìm bà?

“Thôi đi, ta cũng đã tìm nhiều người lắm rồi, nghĩ đến chắc là thật sự vô duyên với bảo vật. Thật ra ta đã sớm biết điều này, chỉ là vẫn hơi không cam lòng mà thôi.” Chu Trường Dung lắc đầu một cái, “Ở đây có nhiều người như vậy, thế nhưng thứ gọi là bảo vật đó ngay cả cái bóng cũng không có. Có lẽ, nói không chừng nó chỉ là một âm mưu.”

Dứt lời, Chu Trường Dung chậm rãi từng bước rời đi, đơn giản thu thập một chút, rời khỏi khu vực dưới ánh mắt của mọi người.

Chu Trường Dung một hơi đi liên tiếp mấy ngày, nhẫn nhịn không điều tra thực hư mảnh mái ngói.

Hắn lo lắng có người đi theo phía sau điều tra, đồng thời cũng lo lắng lỡ đâu bảo vật xuất hiện biến hóa, lúc đó sẽ làm kinh động những người khác.

Chờ đến khi thời gian không sai biệt lắm, Chu Trường Dung mới chậm rãi lấy mảnh mái ngói quái lạ ra.

Bộp ——

Chu Trường Dung giơ mái ngói lên, đập một phát thật mạnh vào tảng đá đối diện.

Tảng đá nát, mái ngói không nát.

Chu Trường Dung lấy ra một thanh kiếm, chém một nhát thật dứt khoát lên mái ngói.

Trường kiếm theo tiếng mà gãy, mái ngói vẫn không nhúc nhích.

Chu Trường Dung nở nụ cười.

Tiếp đó, hắn dùng đủ loại phương pháp đập vỡ mái ngói, kết quả không có chút động tĩnh nào.

Được, bảo vật quả thật là mái ngói.

Mà, rốt cuộc mái ngói có ích lợi gì? Đập người sao?

Tác giả có lời muốn nói: 

Chu Trường Dung: Đệt, sao cứng dữ vậy? Bộ đây là mái ngói để làm bánh mì que Pháp à?

Sư Vô Cữu: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

Note: nghe đồn bánh mì que Pháp cổ điển rất cứng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play