Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 104


1 năm

trướctiếp

Chương 104:

Sư Vô Cữu thật sự sợ ngây người, ngay cả miếng thịt trên đũa rơi mất cũng không phát hiện.

Vốn hắn cho rằng dù Ốc Nhỏ không phải là một em gái thì tốt xấu gì cũng sẽ là kiểu thiếu niên dễ thương đáng yêu, khuôn mặt tròn tròn, nói không chừng lúc cười rộ lên còn có hai má lúm đồng tiền người gặp người thích nữa.

Dù sao, biết làm cơm còn có thể quét dọn nhà cửa, kiểu gì cũng không phải loại người đứng thẳng còn cao hơn mình, khuôn mặt góc cạnh nghiêm nghị từ đầu tới đuôi, hơn nữa còn có thêm hai quầng thâm mắt thâm đậm đậm.

Ngoại hình so với tưởng tượng của hắn bay cao quá xa.

Đồ lừa đảo.

Quân lừa gạt!

Nhưng mà điều làm Sư Vô Cữu càng cảm thấy quái lạ hơn chính là, rõ ràng thanh niên trước mắt hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của hắn, thế nhưng đợi đến khi hắn nhìn thấy người thật thì dường như chỗ mãi luôn thiếu hụt trong lòng Sư Vô Cữu đã được lặng lẽ bổ túc.

Lúc trước khi chưa nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Chu Trường Dung, hắn có thể tưởng tượng ra rất nhiều loại khả năng, nhưng mà sau khi Chu Trường Dung chân chính xuất hiện trước mặt hắn, hắn lại cảm thấy Ốc Nhỏ mà mình biết hẳn phải trông như thế này.

Loại cảm giác đó thật sự quá kì lạ, bị đủ loại cảm xúc phức tạp hòa quyện vào nhau nên nhìn Sư Vô Cữu có vẻ hơi ngu ngơ cũng là chuyện bình thường.

Chỉ là khi Chu Trường Dung thấy Sư Vô Cữu bị ngoại hình của hắn dọa đến ngơ ngác, không khỏi hừ lạnh một tiếng, "Thế nào, không giống như ngươi tưởng tượng, ngươi rất thất vọng?"

"Thì có một tí, nhưng mà vẫn được." Sư Vô Cữu nghiêm túc gật gật đầu, sau đó nói với Chu Trường Dung, "Có điều ngươi đừng tự ti, ưu thế của ngươi nằm ở chỗ ngươi biết nấu một bàn đồ ăn ngon. Cho nên, chỉ cần tướng mạo ngươi không đến nỗi làm ta ăn không vô thì ta vẫn cảm thấy được lắm."

Lời Sư Vô Cữu nói có thể xem như vô cùng chân thành, bởi vì hắn thật sự nghĩ vậy. Mà ít nhất khi so với dự tính xấu nhất của hắn thì Chu Trường Dung đã đẹp hơn rất nhiều. Thực tế Sư Vô Cữu bây giờ còn có hơi vui một tẹo, ít nhất sau này hắn không cần phải nói chuyện với không khí như trước nữa rồi, người không biết còn tưởng hắn bị bệnh.

Kẻ nói vô tình, người nghe hữu ý.

Chu Trường Dung nghe Sư Vô Cữu nói như thế, góc tâm tư âm u không ai biết trong nội tâm bỗng chốc muốn xông ra ngoài.

Quả nhiên hắn chỉ thích tài nấu nướng của ta, đối với con người của ta lại chẳng hề có cảm giác gì.

Cũng đúng, trước đây hắn chỉ là một cô hồn dã quỷ, rất ít khi nói chuyện với Sư Vô Cữu, bây giờ là lần đầu tiên chính thức xuất hiện trước mặt hắn, sao Sư Vô Cữu không thể có cảm giác gì kì lạ chứ?

Trái lại là hắn, ngày nào cũng nói người ta ngốc, thế nhưng bản thân cũng không tốt hơn chỗ nào.

Sư Vô Cữu ăn hai miếng thịt thỏ, lúc đang thưởng thức đồ ngon hiếm thấy, tự nhiên trong đầu sinh ra một loại trực giác nguy hiểm.

Đối với loại người như Sư Vô Cữu mà nói, có đôi khi thứ gọi là bản năng còn đáng tin cậy hơn lý trí rất nhiều.

"Khụ, chỉ là ta có hơi không quen mà thôi." Sư Vô Cữu đột nhiên nói, "Ngươi lớn lên cao như vậy, thoạt nhìn trông còn lớn hơn ta rất nhiều, thế mà trước đây ta toàn gọi ngươi là 'Ốc Nhỏ' 'Ốc Nhỏ', ta hơi ngại."

Chỉ vì vậy?

Chu Trường Dung không khỏi nghi ngờ.

"Là thật đó." Sư Vô Cữu thở dài nói, "Không phải ngươi không biết, ta đã luôn hi vọng mình có thể lớn lên càng ngày càng cao. Kết quả, ngươi thì tốt rồi, vừa xuất hiện đã cao hơn ta nửa cái đầu. Hm, ta phải ăn thịt bồi bổ thôi. Đúng rồi, sao đột nhiên ngươi có thể xuất hiện trước mặt ta vậy? Chẳng phải trước đây ngươi nói, nếu ngươi hiện thân sẽ tiêu hao rất nhiều sức lực sao?"

Nghe trong lời nói của Sư Vô Cữu không hề che giấu lòng quan tâm, cuối cùng Chu Trường Dung cũng coi như thoải mái hơn, "Ta học được pháp quyết, cho nên có thể hiện thân trước mặt mọi người. Đúng rồi, nếu bây giờ ta xuất hiện, chắc hẳn thân phận cũng sẽ dính một vài vấn đề."

"Thì cứ nói ngươi là anh họ hàng xa nhà ta muốn xin vào ở là được." Sư Vô Cữu đã quen cửa quen nẻo với chuyện đó, rất nhiều người trong thôn đều làm như vậy, "Lúc ấy viết thêm tên của ngươi vào là xong."

"Ừm." Chu Trường Dung cũng có định thế. Nếu hắn luôn giữ hình thái quỷ hồn thì sẽ không thể trợ giúp được gì đối với tình hình hiện tại, hơn nữa còn rất dễ xảy ra vấn đề. Thẳng thắng xuất hiện trước mặt người khác mới là tốt nhất, hơn nữa hiện giờ trong thôn có thêm nhiều người như vậy, thêm một hắn nữa cũng sẽ không thu hút sự chú ý của người khác.

Không phải Chu Trường Dung không biết, những người trong thôn đã bắt đầu tìm người liên thủ hợp tác. Cũng không phải hắn chưa từng nghĩ tới con đường đó, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ. Tình huống giữa hắn và Sư Vô Cữu khá đặc thù, hơn nữa hắn cũng lo lắng với trí thông minh của Sư Vô Cữu, nếu thật sự hợp tác với người khác, chỉ sợ đã bị bán rồi còn muốn giúp người ta đếm tiền.

Nhưng bây giờ, nếu hắn đã hiện thân, như vậy tất cả mọi chuyện cũng đã có thể giải quyết.

"Đúng rồi, ngươi có thể ăn cơm được không?" Sư Vô Cữu tay chân lanh lẹ đẩy đĩa rau qua cho Chu Trường Dung, "Mấy món này đều là ngươi nấu, nếu ngươi ăn không được thì thảm quá trời."

"Ăn được." Chu Trường Dung đơn giản trả lời, "Bây giờ ta còn chưa có thân người, ăn mấy món này không có vấn đề gì. Nhưng mà sau khi ta ăn xong, đồ ăn sẽ trở nên nhạt như nước ốc."

"Không sao, nhiều món lắm, một mình ta ăn cũng không hết." Sư Vô Cữu mỉm cười vô cùng xán lạn với Chu Trường Dung, "Lâu lắm rồi không có ai ăn cơm với ta, nhanh ăn đi, nói lâu như vậy, đồ ăn cũng sắp nguội rồi."

Chu Trường Dung hơi đè xuống ý cười, bắt đầu ăn cơm với Sư Vô Cữu.

Trong ngoài thôn, gần như đã bị lật toàn bộ.

Nếu nói có thu hoạch thì hiện giờ ngay cả cái bóng của bảo vật họ cũng không nhìn thấy. Nhưng nếu nói không có thu hoạch thì cũng không đúng, ít nhất đám tu sĩ ngoại lai đã phát hiện, đất đai bên trong thôn đều ẩn chứa linh khí, bởi vậy mới dẫn đến tất cả thôn dân cư trú chẳng những có thể thuận lợi tu hành mà mỗi một người còn có thiên tư xuất chúng.

Nếu nói trong đó không có bảo vật, sao có thể?

Chỉ là trước mắt nếu muốn tìm ra bảo vật, sợ là sẽ khá khó khăn mà thôi.

Mà bảo vật đang ở đâu cũng đã trở thành tâm bệnh của tất cả mọi người bây giờ, bọn họ không thể tiêu tốn thời gian công sức như vậy nữa, tóm lại phải có một mục tiêu.

Sau bữa cơm chiều, Chu Trường Dung trải ra một tấm bản đồ nội dung vô cùng tỉ mỉ, trên bản đồ vẽ lại toàn bộ quang cảnh khắp thôn, mỗi một nơi đều có ký hiệu.

Mà hiện tại, trên những dấu hiệu không có ghi chú rõ ràng, hầu hết đều là những nơi đã bị người khác xới ba tấc đất nhưng vẫn chưa tìm ra. Mà bảo vật tồn tại là chắc chắn, nếu không những người đó cũng sẽ không ở lại đây đến giờ vẫn không chịu đi.

Như vậy vấn đề hiện giờ chính là, rốt cuộc bảo vật trông như thế nào?

Nói thế, hoặc là bảo vật có vẻ ngoài vô cùng hấp dẫn, hoặc là vô cùng bình thường không có gì lạ. Cái đầu hẳn phải là thứ trước khi xuất hiện sẽ tạo ra hiện tượng kì dị tác động đến trời đất, thông thường chưa chính thức xuất hiện đã có thể hấp dẫn đến một đống đại năng chờ đợi, xuất hiện một lần thì là gió tanh mưa máu. Cái sau theo lẽ thường sẽ được cất giấu bên trong thành thị đông đúc, gặp được cũng phải nhờ may mắn.

Dựa theo tình huống trước mắt mà xem, loại bảo vật có thể ẩn giấu lâu đến thế, chắc chắn là loại bình thường không có gì lạ kia, nếu không sẽ không đến ngay cả một dấu vết cũng không có.

Có điều vì vậy mà cũng xuất hiện vấn đề.

Nếu bình thường không có gì lạ thì mắt hắn phải tinh tường đến cỡ nào mới có thể nhận ra?

Hay là phải từ từ phân tích.

Đầu tiên, bảo vật không lớn.

Trong thôn, đồ vật hơi lớn một chút đều đã bị những tu sĩ kiểm tra cẩn thận tỉ mỉ, tuyệt đối không có sai sót. Dù chỉ là cục đá hơi to một tí cũng đã bị đập đến vỡ vụn, điều đó chứng tỏ các tu sĩ đã lục soát kiểm tra triệt để đến cỡ nào.

Thứ hai, hẳn bảo vật phải là thứ mà mọi người có thể tiếp xúc.

Dựa theo lời giải thích của nhóm tu sĩ, mọi người người trong thôn bọn họ đều có thể tu tiên là một chuyện rất kỳ lạ. Hơn nữa, bọn họ còn phát hiện, trước khi Tiểu Hoan trở về thôn thật sự không sánh bằng những người không về thôn, nhưng bây giờ sau khi Tiểu Hoan cư trú ở trong thôn một khoảng thời gian, tư chất lại có dấu hiệu chậm rãi chuyển biến tốt, điều đó mới làm lòng người hoảng sợ.

Nếu như sống ở đây có thể từ từ thay đổi tư chất, dù phải ở lại thêm trăm năm ngàn năm, tất cả tu sĩ đều làm được.

Nhưng điều làm cho bọn họ buồn bực đó là, ngoại trừ thôn dân vốn thuộc về thôn thì trong số những người đến từ bên ngoài hầu hết đều chưa từng xuất hiện hiện tượng như vậy.

Liên quan đến vấn đề cải thiện tư chất, Chu Trường Dung cũng rất đồng cảm. Sau khi hắn đến thôn, đúng là tốc độ tu luyện đã tăng nhanh hơn nhiều, rất nhiều lần hao tổn pháp lực vì Sư Vô Cữu nhưng cuối cùng tốc độ khôi phục cũng càng lúc càng nhanh.

"Đồ vật không đáng chú ý, nhưng tất cả mọi người đều phải tiếp xúc, hình như có rất nhiều." Chu Trường Dung đỡ trán, cảm thấy đau đầu, "Chẳng lẽ, trước tiên phải bắt đầu điều tra từ dụng cụ gia đình?"

Dầu gì cũng là một dòng suy nghĩ, không bằng thử một chút xem sao.

Vì vậy, Chu Trường Dung giành suốt đêm nấu ra một đống đồ ăn, nhờ Sư Vô Cữu mang theo đồ ghé thăm từng nhà, mượn cớ để làm quen hàng xóm láng giềng, cầm theo đống đồ ăn vặt tới gõ cửa.

Sư Vô Cữu cũng coi như là đứa trẻ được người trong thôn trông coi lớn lên, nếu mang theo đồ của anh họ mình đến thăm nhà, còn mang theo lễ vật tới thì có ai mà không cho hắn vào.

Trái lại đám tu sĩ bên ngoài thấy Chu Trường Dung làm như vậy, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Đúng thế!

Tuy bọn họ không thể cưỡng ép xông vào nhà dân, nhưng hoàn toàn có thể đổi mới tư duy, làm những thôn dân đó chủ động mời bọn họ tới làm khách cơ mà!

Lạ là lúc thường đám tu sĩ trịnh thượng quen rồi, nào có rảnh rỗi bày ra điệu bộ thăm bạn hỏi bè?

Chu Trường Dung cùng Sư Vô Cữu, đầu tiên bắt đầu đến thăm viếng các hàng xóm ở gần nhà.

Bởi vì gần đây có những người ngoại lai kia nên nhà ở của các thôn dân cũng khá hơn nhiều, một số gia cụ rách rưới cũng đã được đổi mới, thậm chí còn có thể đặt mua một số đồ lúc thường mua không nổi.

Như là nhà Ngọc Sương, nghe nói trong nhà đã đổi sang loại gương đồng cao cỡ người trưởng thành, thuận tiện cho thay đồ sửa soạn; mà trong nhà Diệp lão đầu và Hứa lão đầu cũng bổ sung thêm bộ bàn cờ tốt nhất, hiện tại mỗi ngày đều ở nhà chơi cờ.

Người trong thôn, trước mắt Chu Trường Dung lưu ý chỉ có mấy nhà mà thôi.

Hai người Ngọc Sương và Tịch Chu thì không cần phải nói, tuy Tịch Chu thành thật nhưng Ngọc Sương cũng là một người thông minh. Trước đó khi Ngọc Sương hợp tác với người ngoài đã dứt khoát ly dị Tịch Chu, không hề dây dưa dài dòng, thật sự quyết đoán làm người kinh ngạc.

Thái Sơn đại thẩm, Chu Trường Dung không muốn thừa nhận bản thân nhìn lầm cũng không được. Nếu không phải ngẫu nhiên phát hiện lúc Tiểu Hoan đối diện với mẹ mình vừa kính vừa sợ, Chu Trường Dung cũng sẽ không phát hiện ra Thái Sơn đại thẩm bình thường thoạt nhìn hay khóc sướt mướt lại là một người giấu tài giấu nghề lâu như vậy.

Hai người Hứa lão đầu và Diệp lão đầu, chính là điển hình cho kiểu già mà không yếu, nếu như không cần thiết, Chu Trường Dung cũng không muốn lắc lư trước mặt bọn họ.

Còn có là Lý thợ săn, Lý Tử Thu. Năm đó hắn tranh đoạt Ngọc Sương thua Tịch Chu, không vì gì khác chỉ bởi vì anh em nhà hắn có quá nhiều mà thôi. Nhưng bây giờ, hầu hết đám anh em của Lý Tử Thu đều đã xem hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, chỉ sợ cũng không dễ đối phó.

Người cuối cùng, là người luôn luôn không xuất hiện trong thôn cũng không ra ngoài giao lưu với người khác, Dịch phu nhân Dịch Chi Xuân.

Cùng là góa phụ, nhưng bà lại rất khác với góa phụ Ngọc Sương xinh đẹp hành sự kiêu căng, tuổi tác Dịch Chi Xuân lớn hơn một chút, hành sự cũng rất cẩn thận, nghe nói chỉ muốn thủ tiết cho vong phu, không muốn tái giá. Hơn nữa bà cũng có chút gia sản, nghe đâu xuất thân từ gia đình giàu có, bởi vậy người trong thôn đều gọi bà là "Dịch phu nhân".

Vị Dịch phu nhân kia ở nơi hẻo lánh nhất trong thôn, bình thường hiếm khi ra ngoài. Dù Chu Trường Dung là kiểu người không có chuyện gì thì rất hay bay tới bay lui trong thôn, nhưng số lần hắn gặp được bà cũng vô cùng ít. Bà ở trong thôn, không khác gì người tàng hình, bởi vậy có đôi khi Chu Trường Dung còn không nhớ tới có người như bà.

Mà sở dĩ đột nhiên Dịch phu nhân rơi vào tầm mắt Chu Trường Dung là bởi vì Dịch phu nhân cũng đang làm loại chuyện giống như Chu Trường Dung.

Chẳng qua Chu Trường Dung là lợi dụng Sư Vô Cữu chủ động tới nhà những thôn dân tra xét, còn Dịch phu nhân thì lại khác, nói sắp tới là ngày giỗ tròn mười năm vong phu của bà, muốn làm lớn một hồi, hi vọng các thôn dân có thể tới nhà giúp bà cùng nhau làm việc.

Vì thế, bà mang theo một số tài vật chủ động tới cửa, hi vọng thôn dân có thể giúp một tay. Bởi vì danh tiếng Dịch phu nhân từ trước đến giờ không tệ, vì vậy đa số mọi người trong thôn đều đồng ý.

Chu Trường Dung ghé thăm nhà 10 lần thì không sai biệt lắm có đến 8 lần bắt gặp Dịch phu nhân.

Nếu nói là trùng hợp, vậy cũng không khỏi quá trùng hợp!

Trừ khi, bà ta và mình có cùng chủ ý.

Có Chu Trường Dung làm ví dụ mẫu phía trước, chưa tới mấy ngày đã có rất nhiều tu sĩ dồn dập noi theo. Thế nhưng đến lúc đó, Chu Trường Dung cũng đi xong hết một lượt các nhà dân trong thôn.

Tổng cộng chỉ chừng có hai mươi hộ, không có gì là đi không hết.

Trong những nhà đó, Chu Trường Dung cũng không tìm ra chỗ nào khác thường.

Nói cách khác, bảo vật không ở trong nhà dân, cũng không phải thứ có thể dễ dàng nhìn thấy.

Nếu vậy, bảo vật đang ở đâu?

"Mọi người đều không tìm thấy, ngươi cũng đừng nhụt chí quá." Sư Vô Cữu ngốc nghếch an ủi Chu Trường Dung nói, "Dù không tìm được cũng không sao, chúng ta chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là được rồi."

"Sự việc không có đơn giản như vậy đâu. Ta chỉ sợ đến lúc những người ngoại lai đó tìm được thì sẽ nghĩ biện pháp đánh đuổi chúng ta, khi ấy mới thật sự là: người là dao thớt, ta là thịt cá." Chu Trường Dung không muốn để bản thân rơi vào hoàn cảnh như thế, càng sợ tới lúc đó có người tìm ra bảo vật muốn giết người diệt khẩu. Hơn nữa, hắn có hoài nghi về thế giới thì lại càng phải tìm kiếm được bảo vật.

Cho nên, người tìm được bảo vật sớm nhất mới là người chiến thắng cuối cùng.

"Nhưng mà đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì về bảo vật, chúng ta cũng không có cách nào." Sư Vô Cữu thì lại không để ý đến bảo vật chút nào, "Nếu không hai người chúng ta đi xem bói đi."

Gần đây trong thôn bọn họ có một lão già xem bói toán hung cát, nổ rằng mình xem bói rất linh nghiệm. Mà trong thôn có rất nhiều tu sĩ, sao có thể không nhìn ra đấy là thủ đoạn lừa người? Mà những người khác trong thôn thì tò mò đến xem bói một hai lần, kết quả lão già đó nói tính một lần coi không ra, phải tăng tiền gấp đôi.

Nếu không phải lão lớn tuổi quá, lại nhìn như sẽ tắt thở bất cứ lúc nào thì đã bị người ta đánh tới chết rồi.

"Hai thanh niên, ta tính không ra mệnh cách của các ngươi, cũng không tính ra bảo vật các ngươi muốn tìm." Sư Vô Cữu vừa mới đi lên thì lão già xem bói đã thẳng thừng nói ra khỏi miệng, "Đi tính thứ không thể xem thì chỉ tổ tổn hại pháp lực của ta mà thôi, ta cần nhiều tiền hơn."

Không biết có phải bởi vì bọn họ đều sống trong tuyệt cảnh hay không, mỗi khi các tu sĩ muốn bấm quẻ tính toán thì sẽ bị che đậy, thiên cơ không thể đoán, đôi khi còn bị sức mạnh phản phệ.

Nhưng rõ ràng bọn họ chỉ là người phàm mà thôi, sao có thể so với thần tiên tiên giới chứ?

Vốn ban đầu lão ta chỉ định tới xem náo nhiệt, thuận tiện điều tra nơi bảo vật tồn tại, sau đó bởi vì thật sự không tìm được manh mối mới bắt đầu bày sạp tiêu hao thời gian.

Ai ngờ mỗi một người trong thôn đều kì quặc giống nhau đến thế?

Thế nhưng lão ta lại không cam tâm, lỡ đâu tính ra thì sao? Huống chi, lão ngoại trừ có bản lĩnh này ra thì những thứ khác lại rất bình thường, chỉ có thể tiếp tục làm tiếp.

"Không coi mấy cái đó." Sư Vô Cữu vô cùng phấn khởi, "Bây giờ ông tính cho ta xem khi nào ta mới cao hơn hắn."

Sư Vô Cữu vung tay múa chân trên đỉnh đầu Chu Trường Dung, hai mắt mong đợi nhìn lão già xem bói, "Hắn không còn cao được nữa, nhưng ta vẫn còn trẻ."

Chu Trường Dung dở khóc dở cười, xem ra vấn đề chiều cao không qua không được.

Lão già xem bói nhìn Sư Vô Cữu rồi nhìn Chu Trường Dung, ngay cả quẻ cũng không tính, tức giận nói, "Quẻ này ta không cần tính cũng biết. Ta thấy sắc mặt ngươi trắng nhợt, khí huyết thiếu hụt, chắc hẳn khi còn bé chịu nhiều đau khổ, cũng may về sau được bồi bổ. Nhưng mà nhìn dáng vẻ của ngươi, phỏng chừng vẫn còn cao được thêm 2 năm, nhưng mà muốn cao hơn vị huynh đệ bên cạnh ngươi thì hơi khó."

Lão già xem bói tự nghĩ mình đã nói uyển chuyển lắm rồi, nhưng Sư Vô Cữu nghe xong vẫn tức muốn lệch mũi, "Ông lão này, tính không chuẩn tí nào, đi thôi."

Nói xong, Sư Vô Cữu muốn kéo Chu Trường Dung đi.

"Nè, ngươi vẫn chưa trả tiền coi bói!" Lão già xem bói không vui.

"Không vội, tính cho ta một quẻ." Thấy Sư Vô Cữu làm trò như thế, vốn ban đầu Chu Trường Dung bởi vì tìm không ra bảo vật mà không muốn nói nhiều, ngay lúc này lại cảm thấy khá vui vẻ hứng thú, "Vậy ông giúp ta tính số phận đi."

"Kính xin các hạ viết một chữ."

Chu Trường Dung thoáng suy nghĩ một chút, đặt bút trên giấy viết một chữ "Thật".

Ước muốn của hắn bây giờ cũng chỉ là một sự thật mà thôi.

Rốt cuộc thế giới là thật, hay hắn là thật, hay cả hai đều là thật?

Lão già xem bói nhận chữ trên giấy, vẻ mặt kinh sợ.

Chữ Chu Trường Dung viết không thể nói là rất đẹp, thế nhưng khí thế dưới ngòi bút như có gió mà không lộ, tự hình thành một trường phái riêng, hiển nhiên đã tự có ý nghĩ của mình bên trong.

"Xin hỏi ngày sinh tháng đẻ?"

Chu Trường Dung đặt bút viết ngày sinh tháng đẻ của mình, đương nhiên là dựa theo cách tính của thế giới này.

"Sao nữa, một chữ mà thôi, sao ông không nói gì thế?" Sư Vô Cữu ở bên cạnh thúc giục, lão già nhìn lâu lắm rồi, nếu không phải hai mắt vẫn còn chuyển động thì Sư Vô Cữu đã nghĩ ông lão chết mất rồi.

"Chờ, ta tính tính lại xem." Lão già xem bói đặt tờ giấy xuống, trong nháy mắt lập tức lấy ra tất cả những món ép dưới đáy hòm của mình nào là mai rùa, tiền đồng, la bàn gì gì đấy, đủ hết mọi thứ, ngược lại chỉ cần có tác dụng xem bói thì đều bày ra sạch không chừa lại một mống.

Sau đó, lão già xem bói bắt đầu tính từng cái từng cái một.

Sư Vô Cữu và Chu Trường Dung ở bên cạnh không thể không tiếp tục đợi.

"Rốt cuộc ông coi xong chưa?" Sư Vô Cữu sắp nhịn không nổi, ông lão tính lâu lắm rồi, bọn họ đã chờ hơn nửa canh giờ.

Dù muốn gạt tiền thì cũng chuyên nghiệp quá rồi đấy.

Lần đầu tiên trong đời Sư Vô Cữu muốn ném bạc bỏ chạy.

Hai người hắn và Chu Trường Dung ngu ngốc đứng ở đây nãy giờ đã bị rất nhiều người trong thôn dùng ánh mắt kì thị nhìn tới nhìn lui rồi đó?

Lão già xem bói càng tính mồ hôi càng đầm đìa, càng tính càng vất vả.

Cuối cùng, lão ném mai rùa của mình đi, uể oải ngồi phịch dưới đất, biểu cảm nhìn Chu Trường Dung tựa như còn có chút không dám tin.

"Sao vậy?" Chu Trường Dung hỏi ngược lại, "Có gì không ổn sao?"

"Không, không có." Lão già xem bói xoa mồ hôi trên trán, nhìn về phía Chu Trường Dung nói, "Nếu ta không tính sai, các hạ hẳn phải là người đại khí vận ngàn năm khó gặp. Người có số phận như vậy thường sẽ gặp dữ hóa lành, hóa địch thành bạn, dù số mệnh nhấp nhô nhưng chỉ cần bản tâm kiên định, chắc chắn sẽ đạt được mọi sự."

Loại người an phận ở một góc Tu Chân giới như bọn họ, lướt lên trên một vạn năm trước cũng chưa từng thấy một người đại khí vận nào.

Bởi vì chỗ ở của bọn họ là một đoạn đường nguy cơ tứ phía, ngoài biển rộng thì có những động vật biển qua lại, trong đất liền thì có tuyệt cảnh không ai dám chạm đến. Địa hình như thế ngăn cách bọn họ giao lưu với tu sĩ ngoài kia, đồng thời cũng cho bọn họ không gian hít thở trưởng thành. Nhưng lão cũng biết, ở ngoài khu vực của bọn họ vẫn có rất nhiều tu sĩ. Đáng tiếc dù bọn họ muốn ra ngoài nhìn xem thì cũng phải nỗ lực tu hành đến kỳ Đại Thừa mới được.

Nhưng với nồng độ linh khí ở chỗ bọn họ thì có thể tu đến Đại Thừa sao?

Đương nhiên, lại càng không cần phải nói đến người đại khí vận gì cả.

Vừa nãy Chu Trường Dung nhờ lão đoán chữ, lão tính rồi tính mới phát hiện ra số mệnh Chu Trường Dung cực kì mạnh mẽ, hiếm thấy trên đời. Sau khi đo lường tính toán mọi mặt mới dám khẳng định đối phương là người đại khí vận.

Mà hiện tại, người đại khí vận lại xuất hiện ở trong thôn.

Nhất thời lão già xem bói lòng như tro tàn, thế lão còn ngu ngốc tốn công tốn sức ở đây làm gì nữa? Cuối cùng chắc chắn bảo vật sẽ là của người đại khí vận, sợ là lão chỉ làm việc không công.

"Người đại khí vận?" Sư Vô Cữu tò mò nhìn về phía Chu Trường Dung, "Ý của ông ta là, nếu ngươi muốn làm gì thì cũng có thể được sao?"

"Trên thế giới làm gì có chuyện không làm mà hưởng?" Chu Trường Dung nghe thấy lời ông lão giải thích, ngược lại trong đầu không có ý nghĩ nào đặc biệt, có điều lời lão nói cũng giúp hắn kiên định hơn mấy phần.

Thật sự hắn không phải người sai!

"Đa tạ." Chu Trường Dung lấy ra một khối bạc nhỏ đưa cho lão già xem bói, sau đó kéo Sư Vô Cữu đi, không hề lưu luyến ở lại.

Trái lại, lão đầu xem bói cẩn thận từng li từng tí cất bạc Chu Trường Dung đưa, quyết định sau khi trở về phải cung phụng nó. Đây là bạc người đại khí vận đưa, nói không chừng còn có thể trừ tà luôn đó trời!

Lão già xem bói chỉ lo sắp xếp đồ đạc của mình, hoàn toàn không chú ý đến mai rùa vừa mới bỏ kia vào đang mơ hồ tản ra ánh sáng nhạt.

"Tìm ra rồi!" Hai mắt Quy Cửu sáng lên, nói với Vương Thất Thập Ngũ Kiếm và Phong Tế Tế, "Quả thật là duyên phận trời định, ở gần mấy người Chu đạo hữu có một cái mai rùa trước đây tổ tiên nhà ta biếu tặng cho người khác?" Mà lúc này nó cảm ứng được mai rùa trong tay hắn, tìm ra vị trí cụ thể của Chu Trường Dung, vậy thì có thể tăng cao hiệu suất tìm người.

Chu Trường Dung kéo tay Sư Vô Cữu đi đến cửa nhà, khóe mắt lơ đãng bắt được thứ gì đó, đột nhiên ngừng lại.

"Sư Vô Cữu, lúc trước ngươi nói muốn sửa nhà đúng không?"

"Đúng vậy, đã sửa xong rồi mà."

Chu Trường Dung nghe được câu trả lời, đột nhiên nở nụ cười.

Có lẽ bảo vật thật sự là thứ rất bình thường không có gì lạ mà suy đoán của hắn cũng không sai, chỉ là hắn đã quên mất thứ nằm bên trên đỉnh đầu hắn.

Tác giả có lời muốn nói:

Sư Vô Cữu: = = làm yêu vẫn tốt hơn, muốn cao bao nhiêu thì cao bấy nhiêu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp