Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 103


1 năm

trướctiếp

Chương 103:

Quy Cửu dẫn Phong Tế Tế lên tầng trời Tiêu Dao, hỏi thăm tin tức Chu Trường Dung xung quanh, cuối cùng ở chỗ tộc điểu bên kia mới hỏi thăm được có một người đứng đầu cuộc thi hoa hậu cũng tên là Chu Trường Dung.

Lúc Phong Tế Tế nghe được tin này, theo bản năng lập tức phủ nhận. Bởi vì cô thật sự không thể liên hệ Chu Trường Dung với người đứng đầu cuộc thi hoa hậu lại với nhau.

Chu Trường Dung trong ấn tượng của cô là một thanh niên có bọng mắt thâm đen cực lớn, sắc mặt tiều tụy, dáng vẻ ốm yếu. Dù thẩm mỹ của tộc điểu quái lạ nhưng cũng không đến nỗi để một người như vậy trở thành người đứng đầu cuộc thi được.

Huống hồ, nghe đâu người đứng đầu cuộc thi cũng phải gặp mặt Yêu Hoàng.

"Chính là hắn." Quy Cửu lại hết sức khẳng định người nọ là Chu Trường Dung bọn họ muốn tìm, mà không phải người trùng tên trùng họ, "Chu đạo hữu rất để ý đến tin tức liên quan đến Yêu Hoàng, ta nghĩ, nếu có cơ hội gặp được Yêu Hoàng, chắc chắn hắn sẽ nỗ lực tranh thủ."

Đây là việc mà bản thân muốn nổ lực tranh thủ thì sẽ được sao? Chẳng lẽ mắt của yêu tộc bị mù?

Nội tâm Phong Tế Tế có rất nhiều lời để phỉ nhổ. Cô thừa nhận Chu Trường Dung thật sự rất kinh tài tuyệt diễm, thiên phú xuất chúng, nhưng tướng mạo của hắn, so với người đứng đầu cuộc thi hoa hậu thì thật không đáp lên nổi!

"A?" Quy Cửu nhìn mai rùa trong tay, sửng sốt nửa ngày.

"Sư phụ, sao vậy?" Phong Tế Tế thấy sư phụ mình đột nhiên sửng sốt, tò mò hỏi.

"Trước ta muốn bói toán vị trí của mấy người Chu Trường Dung nhưng luôn không thành công. Mà bây giờ, đột nhiên thành công." Dù Quy Cửu đã thấy rất nhiều chuyện kỳ quái, nhưng bây giờ nhìn thấy kết quả bói toán vẫn cảm thấy đầu óc mơ hồ.

"Tính được thì không phải điều tốt ạ?" Phong Tế Tế không hiểu hỏi.

"Nhưng vấn đề là, kết quả quẻ tính của ta thể hiện Chu Trường Dung xuất hiện cùng lúc ở hai nơi. Một nơi không biết địa điểm, một nơi khác thì đến từ một góc hẻo lánh giữa giới Thế Gian và Tu Chân."

Một người sao có thể đồng thời xuất hiện ở hai nơi? Chẳng lẽ, nguyên thần và thân thể chia lìa?

"Trước tiên chúng ta nghĩ một biện pháp trở về giới Tu Chân đi." Lúc này Quy Cửu lập tức quyết định, "Một nơi khác chúng ta không thể nào tới gần, thế nhưng ở giới Tu Chân, chúng ta nghĩ biện pháp thì vẫn có thể xuống."

"Sư phụ, vậy bây giờ chúng ta đi luôn sao?"

"Trước đi tìm Vương Thất Thập Ngũ Kiếm đã." Quy Cửu cảm thấy việc này khá rắc rối, trước tiên phải tìm nhiều thêm mấy người trợ giúp mới được.

Chỉ hy vọng lúc bọn họ đuổi đến, mấy người Chu Trường Dung đừng thay đổi nơi dừng chân nữa.

————————————————————

Sau khi Chu Trường Dung nói ra suy đoán có lý có chứng của mình làm Sư Vô Cữu cảm giác như mình đang bị ác ý cười nhạo.

Cái gì mà "Dùng ngươi làm vật tham chiếu, đó mới được xem là trình độ bình thường." Cái gì mà "Ta sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp được nhiều người theo kịp tư duy ta đến thế." "Chắc chắn thôn này có vấn đề rất lớn, hoặc là nói toàn bộ thế giới đều có vấn đề."

Mới vừa rồi còn đang nói chuyện bảo vật đấy nhá, kết quả Chu Trường Dung quất một phát lên tới thế giới có vấn đề.

Cuối cùng kết luận là thế giới không thể chứa chấp nổi trí thông minh của ta?

Vốn lúc đầu Sư Vô Cữu đang rất đói, còn bây giờ thì một tí dấu hiệu đói cũng không có.

Hắn no rồi, hơn nữa còn là quá no.

"Chúng ta bị cố định tư duy trong một khuôn mẫu." Chu Trường Dung càng nghĩ càng cảm thấy nghi ngờ của mình có lý, "Nếu nối thế thì đã có thể giải thích tiếp, không phải sao? Dựa vào sự thông minh tài trí của người trong thôn chúng ta, thế nhưng chưa bao giờ họ từng nghĩ đến sẽ rời khỏi thôn trang tự lo cho cuộc sống của mình? Dường như mọi người đều nhất trí ngầm thừa nhận phải ở mãi trong thôn vậy."

Đương nhiên còn có một điều quan trọng hơn, đó là Chu Trường Dung cảm thấy thỉnh thoảng hắn sẽ nói ra một vài điều hắn có thể hiểu mà người khác hoàn toàn không thể hiểu.

Ban đầu Chu Trường Dung tưởng là do kiến thức của người phàm bình thường nông cạn, nhưng hắn đã lật xem hết những quyển sách trên thế giới này, đều không tìm thấy một thứ gì liên quan đến tri thức trong đầu hắn.

Tựa như, những thứ trong đầu hắn bỗng dưng xuất hiện ra vậy.

Trục x, trục y là cái gì? Hoá học vật lý là thứ gì? Máy bay đại bác có thể ăn được không?

Trong đầu Chu Trường Dung luôn luôn xuất hiện những thứ đó, hắn biết những cái đó là cái gì, nhưng người khác lại không biết.

Đương nhiên, vào lúc ấy Chu Trường Dung không cảm thấy thế giới có vấn đề, chỉ cảm thấy bản thân quá học rộng tài cao mà thôi.

"Còn có chứng cứ nào khác không?" Sư Vô Cữu nghe Chu Trường Dung lý luận đủ thứ kiểu xong, khá trìu mến nhìn Ốc Nhỏ của mình. Chẳng trách gần đây nấu ăn kì cục đến thế, đầu óc đã biến thành vậy mà vẫn có thể nấu ăn đến cỡ đó là giỏi lắm rồi, sao có thể chọn ba bới bốn đâu chứ?

"Không có." Chu Trường Dung trả lời như chặt đinh chém sắt.

Thế giới này quá chân thật, ngoại trừ thôn của bọn họ còn có những thôn xóm khác, mỗi một thôn dân đều tự có quỹ tích cuộc đời của chính mình, thật sự quá chân thật.

Mà trong đầu Chu Trường Dung lại theo bản năng liên tưởng đến một thứ gọi là phim điện ảnh The Truman Show. Nhưng hỏi ngược lại, tại sao hắn lại biết đến thứ gọi là điện ảnh kia?

▷ The Truman Show

The Truman Show kể về người đàn ông 30 tuổi bị biến thành nhân vật chính trong chương trình thực tế về cuộc đời anh mà anh không hề hay biết.

"Ốc Nhỏ, hay là ngươi nấu cơm đi." Nhất thời Sư Vô Cữu cũng không biết nên an ủi thế nào, "Nếu thật sự quá mệt mỏi, vậy đi ngủ một giấc, nghỉ ngơi một lát. Nhìn xem, bây giờ ngươi toàn ăn nói linh tinh thôi."

Hiển nhiên Sư Vô Cữu đã xem Chu Trường Dung đang nói mê nói sảng.

Là phản ứng rất bình thường.

Lời Chu Trường Dung nói thật sự quá hoang đường vô lí, toàn bộ đều là suy đoán, hơn nữa cũng không có một chứng cứ cụ thể nào. Dù về mặt tình cảm Sư Vô Cữu rất muốn tin thật, thế nhưng về mặt lí trí lại khó có thể tin nổi.

"Hiện tại ta không có chứng cứ, nhưng mà ta nghĩ, bố cục dù hoàn mỹ đến đâu cũng sẽ có kẽ hở." Chu Trường Dung cũng biết điều mình nói rất khó cho kiểu não teo như Sư Vô Cữu hiểu, "Ta cảm thấy chúng ta bây giờ chỉ là một trong số những vai diễn bên trong nội dung một vở kịch, thế nhưng nội dung vở kịch sẽ phát triển như thế nào, e rằng phải xem đạo diễn muốn làm gì?"

"Cái gì? Đạo diễn là cái gì?" Sư Vô Cữu phát hiện càng ngày mình càng không hiểu.

"Không sao, ta hiểu là được." Chu Trường Dung trấn an Sư Vô Cữu một câu, lại nhìn mấy món ăn không ra hình thù gì trên bàn, "Ngươi đợi một chút để ta nấu lại."

Nói xong, Chu Trường Dung không tiếp tục xoắn xuýt nữa, quyết định trước tiên phải làm tốt công việc trước mắt của mình cái đã.

Hắn là một người cực kỳ kiên định, dù bây giờ toàn bộ thế giới đều nói cho hắn biết, mọi thứ đang xảy ra đều là sự thật, nhưng Chu Trường Dung vẫn luôn tin tưởng suy nghĩ của bản thân mới là chính xác.

Trên thế giới có rất nhiều người tu tiên, thời điểm bọn họ nghe thấy tin tức đã xác định được một khu vực cụ thể trong số những khu vực có bảo vật thì tin tức đó đã được lưu truyền đến mức bay đầy trời, mỗi một người đều tức đến mức đấm ngực dậm chân.

"Quả nhiên mảnh đất cấm kỵ kia có bảo vật!"

"Là nơi bị kiềm hãm tu vi đó sao? Đi đi cũng không sao, những người phàm kia đi được, sao chúng ta lại không đi được?"

"Chúng ta không thể tiếp tục trì hoãn nữa, phải cầu giàu sang từ trong nguy hiểm."

"Khốn kiếp, ai làm thế không biết? Vậy mà dám bày trận pháp ở bên ngoài, muốn ăn một mình à?"

...

Đám người tu tiên tức không chịu được.

Thôn mấy người Chu Trường Dung đang ở đối với những người tu tiên mà nói chính là một vùng đất cấm kỵ, nếu không phải lúc vạn bất đắc dĩ thì chắc chắn sẽ không bước vào tuyệt cảnh.

Mặc kệ pháp lực của ngươi có cao cường cỡ nào thì sau khi đi vào vùng đất đó, pháp thuật sẽ bị cắt giảm đến mức cực kì yếu ớt, một người phàm võ công cao cường cũng có thể giết chết bọn họ, còn lại nhiều nhất cũng chỉ đến mức kỳ Luyện Khí. Ngoài ra, nơi đó cũng rất "hòa bình".

Gọi "hòa bình" là ý trên mặt chữ. Các tu sĩ ý đồ muốn chiến đấu trong tuyệt cảnh sẽ trong khoảng thời gian ngắn nổ tung mà chết. Hơn nữa, nếu sinh linh ác ý muốn phá hoại tuyệt cảnh cũng sẽ gặp phải phản phệ.

Kể từ đó, những người tu tiên đều nhịn không được có chút nơm nớp lo sợ.

Rất nhiều năm trôi qua, bởi vì người tu tiên chết trong tuyệt cảnh quá nhiều thế nên mọi người đều có hết sức tránh xa nó. Nhưng mà không biết trong mấy thập niên gần đây xảy ra chuyện gì, đột nhiên mảnh tuyệt cảnh kia lại xuất hiện một đám người phàm chui vào.

Theo lý mà nói, người phàm chỉ có thể sinh sống ở bên ngoài vùng đất tuyệt cảnh đó mới đúng. Thế nhưng ngọn núi nơi mấy người Chu Trường Dung dựa lưng mà sống lại là lối vào tuyệt cảnh, bình thường đám người tu tiên cố hết sức lắm cũng chỉ có thể thoáng xuất hiện trên ngọn núi kia một lúc, mà người phàm bình thường cũng chỉ có thể sinh sống ở một nơi khác gần núi.

Thế mà lại có người đi vào đó được, hơn nữa không chỉ một người mà là một nhóm người.

Vì vậy tầm mắt của những người tu tiên theo một cách tự nhiên đã bị hấp dẫn.

Bọn họ sử dụng đủ mọi loại thủ đoạn, trợ giúp một nhóm người phàm vào đó tìm tòi thật giả, nhưng tin tức bọn họ dò la được là trong thôn đó chỉ có thôn dân bình thường, hơn nữa đa số còn là người già yếu bệnh tật, bọn họ cứ thế như bị ma xui quỷ khiến mà vào ở.

Sau đó, một số quỷ tu ma tu tu vi áp đáy cũng chui vào đó. Tất nhiên tu vi của bọn họ cũng bị suy giảm đến mức thấp nhất, nhưng bọn họ vẫn có thể sử dụng được pháp thuật, từ một góc độ nào đó mà nói so với nhóm tiên tu lại có ưu thế hơn nhiều.

Tiếp đó, một số tiểu yêu không ra thể thống gì cũng chui vào.

Mà, mặc kệ là trà trộn hay quang minh chính đại đi vào, tất cả mọi người đều không dám tùy tiện ra tay với người phàm đang sống trong tuyệt cảnh, chỉ có thể nghĩ trăm phương ngàn kế làm cho bọn họ tự mình ra khỏi tuyệt cảnh, sau đó yên lặng quan sát.

Đương nhiên, đa số các nhóm thành công đều là người của môn phái quỷ tu và ma tu.

Nếu Tiểu Hoan và Đại Hải ở đây, đại khái cũng có thể nhận ra trong số những người tu tiên tức anh ách kia cũng có đại quốc sư bọn họ vô cùng sợ hãi.

"Hai thằng nhóc đó chạy trốn quá nhanh, dù ta biết cũng không có thể tùy tiện giữ bọn nó lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn nó chạy về." Tên ma tu ngụy trang thành quốc sư nọ vẻ mặt phiền muộn, "Vốn ta định để bọn nó trở thành con rối của ta, ai ngờ hai đứa đó lại không ăn cơm trong quân doanh? Ta cũng không thể ép buộc bọn nó ăn cơm của ta mà."

Kết quả, gã tự cho rằng mình đã mã đáo thành công, song sau lại phát hiện trong hai người tên nào tên đó cũng chạy rất nhanh. Cuối cùng, gã chỉ có thể tức giận bắt đám người phàm khác luyện chế thành quỷ binh. Dầu gì cũng là người phàm sinh sống ở nơi gần tuyệt cảnh, lỡ đâu sau khi luyện chế thật sự có một ít hiệu quả thì sao?

Người sinh sống trong tuyệt cảnh giống như đám người Chu Trường Dung đều được tuyệt cảnh che chở, dù không ở vị trí trung tâm của tuyệt cảnh mà chỉ cần ở bên trong phạm vi ảnh hưởng của tuyệt cảnh, bọn họ tuyệt đối không thể ra tay mà chỉ có thể chậm rãi dẫn dắt.

Sau đó, một tông môn ma tu ngụy trang thành tông môn tiên tu đi thu nhận đồ đệ, làm vậy không phải vì bọn họ muốn cố ý chọc cho đám tông môn tiên tu kia tức đến buồn nôn mà là sợ phiền phức, bởi vì thông thường đa số người phàm đều sẽ sùng kính bái lạy tiên tu, khịt mũi coi thường ma tu, cho nên chỉ có thể thay đổi trang phục môn phái, sửa lại tên, lừa gạt đám người phàm mà thôi.

Ai ngờ, đám người phàm sinh sống trong tuyệt cảnh kia, người nào người đó đều có tu chất tu luyện rất tốt, bọn họ không thể không cố ý dùng trăm phương ngàn kế kéo chậm tiến độ tu hành của bọn hắn, thắt chặt tài nguyên của bọn hắn, cố ý cho bọn hắn công pháp sai sót không trọn vẹn, kết quả thế mà đám người đó vẫn còn có thể an ổn tu tiên thành công?

Thiếu chút nữa nhóm ma tu dao động đạo tâm.

Rõ ràng lúc trước bọn họ vì rất nhiều nguyên nhân mà không cẩn thận rơi vào ma đạo, nhưng cớ sao đám người phàm kia lại có thể đi trên con đường bằng phẳng?

Nghĩ tới nghĩ lui, bọn họ chỉ có thể đưa ra một kết luận, đó là nhờ vào bảo bối được chôn ở bên dưới tuyệt cảnh, nó chẳng những có năng lực cải mệnh nghịch thiên, hơn nữa còn có lợi cho tu hành, là loại bảo vật vô chủ đỉnh cấp có thể gặp nhưng không thể cầu!

Tiểu Hoan được phái trở về cũng đã trải qua quá trình tông môn ma tu đắn đo suy nghĩ hồi lâu, muốn mượn tay hắn mang đám người phàm tục rời khỏi tuyệt cảnh, sau đó bọn họ sẽ len lén lẻn vào tìm kiếm. Nhưng ai ngờ hiện giờ thôn dân không những không chuyển đi, trái lại càng ngày càng có nhiều người chui thẳng vào trong.

Sự kiện tuyệt cảnh giờ đã là bí mật công khai, đám người tu tiên cũng không chần chừ nữa, mỗi người đều tập trung hết sức điều tra.

Mà hiển nhiên trong số đó cũng có loại đại năng không hề khách khí đi vào.

"Ốc Nhỏ, ngươi nói xem gần đây xảy ra chuyện gì thế? Đừng nói đám người kia bị bệnh gì đấy nhé, khi nào bọn họ mới chịu đi?" Lúc Sư Vô Cữu về nhà, trên người ôm một đống hoa tươi, còn vương đủ loại mùi thơm phấn son, người không biết còn tưởng hắn mới đi dạo hơn trăm cái thanh lâu trở về.

Nhưng trên thực tế, hắn chỉ bị quấy rầy mà thôi.

Đám người đến đây tầm bảo đã hơn một ngày, có thể nói chẳng thu hoạch được gì, một số người phàm mất hứng ra về, không thèm đến nữa. Đám người còn ở lại, hầu hết đều là người tu tiên.

Có điều, lúc trước Chu Trường Dung suy đoán không sai, những người tu tiên đến đây kia, bất kể là đạo thống gì thì hầu hết tu vi đều không cao, nhiều nhất cũng chỉ ngang hàng với Tiểu Hoan mà thôi, ngay cả một người tu vi cao siêu cũng không có, hoặc là nói những người tu tiên quá yếu, hoặc là nói bọn họ bị cấm chế.

Cái sau có tính khả thi cao hơn.

Nhóm những người tu tiên không giống với người phàm. Bọn họ có nhiều thời gian cũng có kiên trì hơn, bởi vì bọn họ đã xác định chắc chắn rằng bảo vật ở đây, chỉ là không biết cụ thể bảo vật đang ở nơi nào mà thôi.

Nhưng bọn họ cũng không thuê ở lâu dài mãi, làm vậy sẽ khiến cho thôn dân sống trong tuyệt cảnh hoài nghi. Vì vậy, bọn họ nhắm mục tiêu vào các thôn dân, chỉ cần cám dỗ thôn dân, quang minh chính đại viết tên của mình lên trên sổ làng, khi đó tương đương với bọn họ đã được tuyệt cảnh thừa nhận, sẽ hơi khôi phục được một ít tu vi!

Ở trong thôn, người trẻ tuổi vốn không có mấy ai, mà Sư Vô Cữu lại là kiểu lớn lên đẹp trai, dĩ nhiên nhận được rất nhiều cái nhìn liếc mắt đưa tình. Tất nhiên, nghe nói bên chỗ Ngọc góa phụ càng quá đáng hơn, người muốn đào góc tường gần như đã có thể xếp hàng vòng quanh thôn mười vòng, nghe nói Tịch thợ săn bị chặn cửa muốn vào cũng không vào được, thật sự rất đáng thương.

Chu Trường Dung nhìn đám người tu tiên, người nào người đó thủ đoạn đầy mình, trong lòng mơ hồ sinh ra một loại dự cảm quái lạ.

Vốn hắn cho rằng thế giới là giả, là cố ý thiết kế ra, bọn họ chỉ đang đóng vai một nhân vật nào đó ở bên trong đó mà thôi. Nhưng bây giờ nhìn thấy nhiều người tu tiên đến thế, đạo thống, pháp thuật, tính cách của bọn họ đều khác biệt nhau. Ngụy tranh thành người phàm thì dễ, thế nhưng có thể ngụy trang thành những người tu tiên khác pháp thuật khác môn phái tỉ mỉ như vậy thì rất bất hợp lý.

Chẳng lẽ, thế giới so với suy đoán của hắn, là ngược lại.

Thế giới là thật, mà bọn họ mới là giả.

Chu Trường Dung cảm thấy khá nhức đầu.

Suy cho cùng đều là vì hắn có được quá ít thông tin. Nếu thật sự như hắn suy nghĩ, như vậy người có thể sắp xếp bọn họ vào một hoàn cảnh như thế, chắc chắn không thể coi thường.

Thôi, đi trước một bước, xem một bước.

Điều quan trọng nhất lúc này, có lẽ phải tìm được bảo vật chưa biết tên đó ra trước.

Giống như Chu Trường Dung suy nghĩ, rất nhiều người trong thôn đã bắt đầu nhận ra điều không đúng.

Tin tức bảo vật tồn tại xung quanh bọn họ, tựa như đốm lửa đang nhen nhóm lập tức bốc cháy hừng hực, nếu áp sát quá gần, nói không chừng sẽ tự dẫn lửa thiêu thân, tự chơi chết mình.

Hiện giờ, lần lượt có từng đợt người ngoại lai đến thôn, hơn nữa bọn họ còn nghĩ trăm phương ngàn kế có được thân phận "bình thường" ở lại trong thôn, trong đó có quá nhiều điều mờ ám.

"Ngọc Nhi, ý nàng là muốn ly hôn với ta?" Sắc mặt Tịch thợ săn rất tức giận. Đám người ngoại lai kia chỉ mới đến có mấy ngày, thế mà đã mê hoặc vợ hắn ly hôn với hắn, muốn gả cho người khác, chuyện này quả thật giống như đang quang minh đội nón xanh lên đầu hắn vậy.

"Có phải nàng ghét bỏ ta không thể sinh không?" Giọng điệu Tịch thợ săn bi thương ai oán, làm người nghe nổi đầy da gà.

"Ta đã nói rất rõ." Ngọc Sương khẽ cau mày, "Người trong thôn chúng ta không thể mãi từ chối được, chỉ khi hợp tác với đám người bên ngoài đó thì mới có thể tìm ra bảo vật nhanh hơn. Ta lựa chọn được hai người, chắc hẳn đã là người có thực lực mạnh nhất trong số những người ngoại lai, ngươi ta tạm thời chia nhau ra thành thân với bọn họ, chỉ treo cái tên lên trên, để bọn họ vào sổ làng mà thôi. Nếu như vẫn không thể tin thì cũng có thể kí kết khế ước với bọn họ, bảo đảm ngươi ta đều chiếm được chỗ tốt."

Ngọc Sương tự cho rằng mình đã cân nhắc đầy đủ toàn diện, lại chẳng biết vì sao Tịch Chu cứ không chịu hiểu?

"Tiền tài cũng chỉ là vật ngoài thân." Tịch Chu không hiểu đám lung ta lung tung đó, tính cách hắn ôn hòa, ngày thường không tranh không đoạt, đối với những thứ đồ kia cũng hoàn toàn không để bụng, chỉ muốn an ổn sống hết cuộc đời của mình mà thôi.

Hiển nhiên, suy nghĩ của Ngọc Sương ngược lại.

"Nực cười, bây giờ chúng ta đã là tên lắp vào cung, không tranh không được. Nếu chúng ta không làm, bảo thủ, lúc đó chỉ tổ đẩy bản thân rơi vào hoàn cảnh bị động."

Ngọc Sương nhìn nhận rất rõ ràng, chỉ sợ trong thôn bây giờ đã có người có ý định ra tay đục nước béo cò, nếu không sao mọi việc có thể phát triển đến mức độ này? Bởi vậy, nếu bọn họ không muốn bị vượt qua trước thì cũng chỉ có thể chọn người hợp tác với mình, sau đó bày mưu từ giữa.

Vốn mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt, thế nhưng không ngờ Tịch Chu lại không chịu phối hợp.

"Đạo lý ta đều hiểu, nhưng mà ta không muốn." Tịch Chu không phải người để bản thân chịu uất ức, "Không hợp tác thì cũng có biện pháp không hợp tác."

"Vậy chàng nói cho ta biết, có biện pháp gì?" Ngọc Sương cười lạnh hai tiếng, tiếp tục chất vấn.

Tịch Chu nhất thời á khẩu không trả lời được.

Trong một chốc lát, hắn có thể nghĩ ra biện pháp gì?

"Nếu chàng không nghĩ ra biện pháp, vậy thì làm theo lời ta nói đi." Ngọc Sương vỗ vỗ bàn, "Nếu chàng không đồng ý, vậy cũng không còn cách nữa, bỏ vợ."

Tịch Chu lảo đà lảo đảo.

Vừa nãy hắn dựa vào lí lẽ biện luận không muốn ly hôn, tại sao bây giờ lại nỡ nói trắng là "bỏ vợ".

Hắn hiểu rất rõ Ngọc Sương, Ngọc Sương nhìn như nhu nhược đáng thương nhưng trên thực tế lòng lạnh như băng. Hắn cưới người đến tay nhiều năm như vậy cũng không thể sưởi ấm trái tim của nàng.

Nhất thời, Tịch Chu hơi chán ngán thất vọng.

"Ngọc Nhi, có phải nàng thật sự không hề để ý đến ta?" Tay Tịch Chu hơi run, hắn đã muốn hỏi câu này từ rất lâu rồi, chỉ là không dám hỏi mà thôi.

Ngọc Sương chỉ cảm thấy đau đầu, trước đây nàng gả cho Tịch Chu là bởi vì vừa ý hắn thành thật nghe lời, tại sao bây giờ lại biến thành dáng vẻ thế kia?

"Nếu ta không để ý đến chàng thì cần gì phải tính toán thay chàng?"

"Thế nhưng thứ nàng để ý hoàn toàn không giống như thứ ta để ý." Tịch Chu rất oan ức, hắn cảm thấy vợ của mình không hề yêu mình, chẳng qua cảm thấy hắn dễ ức hiếp, biết nuôi gia đình mà thôi.

"Thế chàng để ý cái gì?" Ngọc Sương hỏi ngược lại, "Người trong thôn, đa số đều tự quét tuyết trước cửa nhà mình, mặc kệ sương trên ngói nhà người khác? Ở trong thôn, kiểu người chỉ lo xoắn xuýt với tình cái gì yêu mới là dị loại."

"Vốn ta đã không giống với bọn họ!" Tịch Chu phản bác, "Dịch phu nhân có mối tình thắm thiết với vong phu kia mà."

"Xin lỗi, nếu như muốn ta với chàng giống như Dịch phu nhân, vậy chắc chắn ta sẽ không làm được." Ngọc Sương không khách khí vạch trần lớp vải sa cuối cùng, "Giấy ly hôn ta đã ký, chàng xem đó mà làm là được."

Nói xong, Ngọc Sương không tiếp tục để ý đến Tịch Chu nữa, quay đầu đi mất.

Nửa tháng sau, Chu Trường Dung phát hiện trong thôn xuất hiện thêm rất nhiều gương mặt xa lạ.

Hầu hết đều dùng quan hệ hôn nhân, cha con ghi tên lên sổ làng, sau đó mỗi ngày không làm gì hết chỉ lắc lư đi dạo xung quanh thôn, nhìn bên đây một cái nhìn bên kia một cái, rõ ràng là vì bảo vật mà đến.

Dĩ nhiên, tất cả những người bên ngoài đó đều là người tu hành, hơn nữa nhìn thái độ lúc thường của bọn họ cũng đã biết tu vi không thấp, ở trông thôn cũng không chịu cúi chiếc đầu cao quý của mình xuống, tên nào tên nấy đều rất vênh váo tự đắc, câu cửa miệng là "Một kẻ phàm phu tục tử như ngươi thì biết cái gì?"

Sư Vô Cữu đã bị chọc tức rất nhiều lần.

Trong những người đó, đại khái cũng có người trong tiên môn của Tiểu Hoan, nhìn mắt trần cũng có thể thấy Tiểu Hoan đã khiêm tốn hơn rất nhiều, cố hết sức không đi lại bên ngoài.

Nhưng điều khiến cho mọi người bất đắt dĩ nhất chính là, cho dù có rất nhiều người đến, thế nhưng vẫn không tìm được manh mối nào về bảo vật.

Làm cho lòng người vô cùng sốt ruột.

Nhưng điều làm Chu Trường Dung chú ý không phải thứ đó, mà là sự tồn tại của hắn đã bị bại lộ.

Trong số những người đến thôn cũng có mấy quỷ tu, họ cứ thế xem Chu Trường Dung là người trong đồng đạo, bị Chu Trường Dung dụ nói ra rất nhiều tin tức.

Mà điều làm Chu Trường Dung vui vẻ nhất là hắn đã học được biện pháp làm thế nào để hiện hình từ chỗ các quỷ tu.

Nói cách khác, rốt cục hắn đã có thể hiện thân gặp mặt Sư Vô Cữu rồi.

Hôm nay Sư Vô Cữu lại bị chọc tức sôi máu, vừa trở về đã muốn phun nước miếng kể lể với Chu Trường Dung, hắn còn chưa vào cửa đã ngửi được một mùi thơm phả vào mặt.

"Thỏ xào cay, gà xào ớt, canh măng vịt, thịt viên tứ hỉ, cá chép nấu chua..." Sư Vô Cữu nhìn một bàn đầy đồ ăn toàn món hắn thích, thiếu chút tưởng mình đi nhầm nhà.

Dù là tết cũng không được thịnh soạn đến thế đâu!

Trời ạ trời ạ, rốt cuộc hôm nay là ngày lành gì vậy nè?

Về phần vừa nãy Sư Vô Cữu muốn phun nước miếng kể lể, hiện giờ đã bị chờ mong đối với mỹ thực vứt ra xa.

Chẳng lẽ gần đây Ốc Nhỏ thấy mình ngày nào cũng bị bắt nạt, cho nên cố ý làm một bàn đồ ăn an ủi mình?

Sư Vô Cữu nhanh chóng rửa sạch tay, vọt thẳng đến trước bàn ăn, đang định dùng đũa gắp một miếng thịt nếm thử, đảo mắt một cái đột nhiên nhìn thấy trong nhà xuất hiện một thanh niên mặc áo đen, trong tay bưng đĩa bánh quế ngọt chậm rãi đi về phía hắn.

Thanh niên trông rất đẹp, thoạt nhìn lớn hơn hắn một chút, chỉ là biểu cảm khá lạnh nhạt, lúc nhìn hắn cũng rất bình tĩnh.

"Cơm nước đủ rồi, ăn thôi."

Giọng nói này...

"Ngươi là Ốc Nhỏ?!"

Tác giả có lời muốn nói: 

Sư Vô Cữu: Tự sướng là bệnh, ngươi phải nổ lực chữa trị.

Chu Trường Dung: Ngươi quên thuộc tính của mình rồi à? "Trên đời làm sao có thể có người không yêu ta?" Rốt cuộc trong hai đứa, đứa nào tự sướng?

Sư Vô Cữu: Tác giả tự sướng!

Tác giả: ??? Đang ngồi một mình, nồi từ trên trời rơi xuống.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp