Sáng sớm hôm sau, ánh nắng chói chang chiếu vào giường qua những khe hở, chiếc giường êm ái với ánh đèn màu vàng như được mạ thêm một vẻ đẹp lộng lẫy lại dịu dàng.
Sáng hôm nay Quý Huyền Tinh không có tiết, vẫn đang nằm trên giường chưa thức dậy. Có lẽ cô cảm thấy có hơi chói mắt, đôi mày xinh đẹp hơi hơi nhíu lại, chẳng ngủ ngon là bao.
Chiều ngày hôm qua, hai người có tới một nhà hàng để ăn cơm. Thật ra thì trước đây cô cũng đã từng ăn qua mấy món thịt nướng giống giống như vậy, mà Chung Dập do sắp trễ chuyến bay nên cũng không có ăn được bao nhiêu, hai người tùy tiện ăn mấy miếng rồi ngồi một chút thì rời đi.
Mấy ngày nay trong lòng Quý Huyền Tinh có việc gì đó nên không ngủ ngon được, mà Chung Dập lúc trở về thì chỉ một lòng muốn ngủ cho thật tốt, anh không đưa cô về kí túc xá mà về thẳng Thư Uyển Nhất Hào.
Thư Uyển Nhất Hào là một bất động sản của Chung Dập, ở gần khu đại học. Lúc ấy biết cô trúng tuyển vào Giang Đại, anh lập tức đưa căn hộ này cho cô ở nhờ. Gia đình nhà họ Chung vốn khởi nghiệp ở lĩnh vực bất động sản, chỉ sợ là ngay cả bản thân anh cũng không đếm được mình sở hữu bao nhiêu căn hộ.
Có lẽ Chung Dập thật sự chăm sóc cô như một trưởng bối trong nhà, gần như là việc to việc nhỏ nào cũng vậy. Thậm chí còn sợ cô không hòa đồng với bạn học, vì ít liên lạc khi cô chuyển ra ngoài sống mà anh thường xuyên kiểm tra này nọ, không có gì thì sẽ hỏi một câu: “Trong khoảng thời gian này ở kí túc xá như thế nào?”
Ban đầu cô thấy rất nhàm chán khi ở kí túc xá, cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. Nhưng sau đó Quý Huyền Tinh bị hỏi đến mức cảm thấy mệt mỏi, cộng thêm bài tập về nhà và cuộc thi luận văn đến một cách dồn dập nên cô thường ngâm mình ở thư viện mỗi ngày, vì vậy cũng sẽ ở lại ký túc xá.
Cũng không biết nó có liên quan hay không, nhưng cơ bản là cô không biết được tên của những người trong ký túc xá, sau nửa học kì thì quan hệ với bọn họ mới tốt hơn được một chút.
Nhưng lần này cô thật sự ngủ không yên giấc, cứ mơ liên tục suốt đêm.
Trong mơ không có logic gì cả, đầu tiên là mơ thấy trên bầu trời đầy nắng lại xuất hiện Chúng tinh phủng nguyệt, nhưng mà cô chỉ biết rằng đó không phải mặt trăng mà là mặt trời mới đúng. Sau đó lại xuất hiện cảnh Chung Dập tặng một cái vòng tay cho cô, anh quỳ một gối xuống như là đang cầu hồn.
Trong mơ, tim Quý Huyền Tinh đập dữ dội, vui vẻ kích động chưa từng có, đồng thời còn có hơi ngượng ngùng.
Trước ánh mắt chúc phúc của mọi người, cô vừa muốn đưa tay ra thì hình ảnh chợt chuyển sang cảnh khác, nữ chính ngẩng mặt lên, đó không phải ai khác mà chính là Thư Vi Nhi, đang mỉm cười nói đồng ý.
Mà cô ở trong đám người, muốn lớn tiếng quát to một câu cũng không quát ra được: “Đừng có đến đó! Chung Dập em ở đây mà! Anh cầu hôn sai người rồi!”
Cô chỉ có thể bị dòng người đẩy về phía sau, trơ mắt nhìn thấy bọn họ đi vào giáo đường, đọc lời thề nguyện hứa hẹn với nhau.
Trong lòng Quý Huyền Tinh chợt đau xót, như là có người dùng một con dao nhọn đầy rỉ sắt thọc vào tim cô, cứ âm ỉ và chậm rãi, từ từ đâm qua da thịt, hành hạ tra tấn cô như chết đi sống lại.
Trong mơ cô đang giãy giụa, cảm giác cả người đều đau, đau đến muốn bật khóc.
Bài hát đám cưới vang lên, con dao liên tục tùng xẻo kia cuối cùng đã cắm vào tim, cô đau đến hít một hơi thật mạnh, thoáng chốc đã mở mắt ra.
Nỗi tuyệt vọng kia sâu sắc một cách chân thật, trực tiếp truyền vào tâm hồn. Cô theo bản năng mà ôn ngực, nhẹ nhàng cong ngón tay lại, nửa ngày cũng không phục hồi được tinh thần.
Cũng không biết qua bao lâu, mới nghe thấy tiếng chuông điện thoại mình vang lên. Quý Huyền Tinh đưa tay lên xoa mặt, cầm điện thoại bên hông mở lên, sau khi liếc nhìn màn hình thì nhấn nghe.
“Huyền Tinh, cậu có khỏe không?” Giọng của Chu Toàn Di truyền đến từ đầu dây bên kia nghe có chút khẩn trương: “Làm sao mà bây giờ cậu mới nhận điện thoại?”
Quý Huyền Tinh ngủ không được ngon, đến bây giờ đầu vẫn đang rất đau, xoa xoa trán nói: “Làm sao vậy, tớ mới thức dậy?”
“Trời đất, làm thế nào mà cậu còn tâm tình để ngủ được vậy?” Tiếng gầm gừ khiếp sợ của Chu Toàn Di vang lên bên tai.
Cô bị giật mình, tim không còn đau nữa, mà bắt đầu đập nhanh.
Quý Huyền Tinh bị giọng nói này đánh thức, cả người khó chịu hẳn ra, tim đập nhanh làm cho cô có chút không thoải mái. Cô hít sâu một hơi, mặt không chút thay đổi nói: “Cho cậu ba mươi giây, nếu không nói ra được chuyện gì thì tớ tắt máy ——”
Chữ cuối cô còn chưa kịp nói ra thì đầu dây bên kia đã vội hét lên: “Cậu bị nhắc đến trên diễn đàn của trường!”
-
Trụ sở tập đoàn Hoa Dật.
Mọi người làm việc xong thì đến phòng trà trước, một hai người đi vào lại không có ai đi ra, chỉ chốc lát liền tụ tập thành một đám người.
“Ngày hôm qua mấy cậu…. Có lướt Weibo không?”
“Hotsearch đỏ tươi như vật, không muốn thấy cũng đều thấy rồi.”
“Vậy cậu có nghĩ đến không, chiếc xe đó nhìn từ phía sau có hơi giống ——”
Ngay lúc này, cửa phòng trà nước lại bị người ta mở ra từ bên ngoài: “Làm gì đó? Mấy người cũng không muốn làm việc nữa đúng không?”
Mọi người bị giật mình, khi thấy rõ người tới là ai thì đều nhẹ nhàng thở hắt ra, vẻ nhiều chuyện trên mặt lại càng rõ nét hơn, Tần Tư Nguyệt nịnh nọt lấy lòng cười mở đầu hỏi: “Chị Khả Khả, hôm qua chị trả lời như thế nào? Có chuyện gì vậy, kể cho em nghe một chút về ‘nó’ đi.”
Khả Khả liếc nhìn đôi mắt mới đầu hai mươi này, ánh mắt thanh thuần đáng yêu lộ ra ánh sáng, vừa nhìn đã biết đây là cô gái mới tốt nghiệp đại học, liếc mắt một cái cũng biết được chút tâm tư của cô ta. Giọng điệu ôm hòa nói: “Chẳng lẽ chưa bao giờ nhìn thấy những chuyện tạo nhiệt này?”
Rốt cuộc cũng là người trẻ tuổi không giấu được cảm xúc, trên mặt Tần Tư Nguyệt lập tức lộ ra vẻ vui sướng: “Chỉ là tạo nhiệt thôi sao?”
Khả Khả nhíu mày, nhìn cô ta vài giây, cuối cùng cũng mềm lòng, giọng điệu mang theo sự cảnh cáo: “Hoa Dật được coi là tập đoàn hàng đầu trong ngành về mức lương và phúc lợi đãi ngộ, có thể có một chức ở Hoa Dật cũng không dễ dàng. Cô không phải người đầu tiên có loại tâm tư này, cũng không phải là người cuối cùng, nếu muốn làm ở Hoa Dật thì chỉ nên để tâm tư này trong bụng.”
( App truyện TYT )Đột nhiên bị người khác nói trúng suy tính trong lòng, còn bị nói trước mặt nhiều người như vậy, mặt Tần Tư Nguyệt nháy mắt liến đỏ lên, ngoại trừ ngượng ngùng còn có sự sợ hãi khi có thể bị đuổi việc. Giọng cô ta bất giác cũng run lên: “Chị Khả Khả… Em, em sai rồi, em…”
Khả Khả khoát khoát tay: “Mau đi làm việc đi.”
Mọi người nhanh chóng rời đi, Khả Khả lắc đầu, cô ấy đến Hoa Dật đã vài năm, cũng đã xử lý qua không ít chuyện về vấn đề quan hệ công chúng. Trong hai năm thiếu gia nhà họ Chung nhậm chức, có không ít những ngôi sao nhỏ muốn đi đường tắc, những scandal đó đã bị bọn họ chặn lại trước. Không hiểu sao lần này lại bị lộ ra, cũng không biết có phim truyền hình nào trong giải thưởng cuối năm nay hay không.
Hai năm nay có không ít những cô gái trẻ mới nhận chức ỷ vào mình trẻ tuổi xinh đẹp mà ngấp ngóe tâm tư. Nhưng mà mắt của Chung tổng thậm chí còn không thèm liếc nhìn qua mà đã trực tiếp thông báo thay đổi nhân sự. Sau này thì những người nọ cũng bớt bớt đi ít nhiều, nhưng thường thường vẫn có những người mới tới không hiểu chuyện mà rục rịch.
Thật ra có một câu khó nghe, những cô gái trẻ dù cảm thấy bản thân mình xinh đẹp đến đâu thì cũng vậy thôi, hai năm qua cô ấy chưa từng gặp qua người phụ nữ nào có thể ở bên cạnh Chung tổng cả, vừa nhìn là biết đây là người lấy sự nghiệp làm trọng và không có thời gian để nghĩ đến mấy chuyện này.
Năm đó ông Chung bỗng nhiên đổ bệnh, Chung tổng gần như là nhận chức lúc lâm nguy, phương thức kinh doanh trước đây của công ty có vấn đề, Chung tổng lúc đó có thể nói là ngăn cơn sóng dữ mới có thể lật ngược tình thế ổn định công ty, nếu đổi lại là người khác thì không chừng đã không có tập đoàn Hoa Dật như bây giờ rồi.
Mà bây giờ không chỉ là ổn định tình hình, mà còn mơ hồ có thể tiến xa hơn nữa. Trong hai năm ngắn ngủi mà đã đưa công ty đạt được thành tích như vậy, ngoài trừ năng lực bản thân, còn phải có đầu óc nghiên cứu quyết sách với tự chủ kinh tế mạnh đến mức nào
Khả Khả cảm thấy mệt mỏi khi nghĩ đến điều đó, cô ấy nhún nhún vai, đột nhiên cảm thấy làm một kẻ có tiền cũng không dễ dàng gì, cô ấy vẫn nên làm một công nhân ổn định thanh thản cho thật tốt là được rồi.
Vẻ mặt Chung Dập bình tĩnh bước đến phòng họp, Lý Hạng Minh ở một bên không dám thở mạnh, cảm giác như không khí xung quanh giảm xuống mấy độ.
Anh ấy bắt đầu theo Chung tổng từ khi còn làm ở chi nhánh Lâm Thành, sau bốn năm mơ hồ đi theo thì anh ấy cũng chưa từng gặp qua một Chung tổng giận dữ như vậy.
Bước chân của Chung Dập rất lớn, con ngươi nhạt nhạt lúc này cũng không có độ ấm. Sau khi đi vòng qua một lối đi nhỏ thì cuối cùng cũng đã ổn định lại. Anh nhắm mắt lại hít mấy hơi thật sâu, nhưng ngực vẫn cứ phập phồng kịch liệt như trước.
Có vẻ như là anh đang cố gắng kiềm chế, mở mắt ra thấp giọng mắng: “Thật là mấy ông già cổ hủ.”
Sau lưng Lý Hạng Minh có chút căng thẳng, lại không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Dự án M&T kia chúng ta phải…”
Anh ấy nói xong lập tức cẩn thận quan sát vẻ mặt của Chung Dập, tinh thần đã xốc lại một trăm phần trăm. Cũng không còn cách nào khác, làm một người trợ lý, anh ấy phải nói về việc này ngay cả khi anh ấy biết thế nào cũng dẫm phải bãi mìn.
“Tiếp tục theo dõi, sau một lần cải tiến thì bọn họ cũng không quá phản đối.” Chung Dập sửa sang lại cà vạt, trên mặt lại trở về vẻ ôn nhu điềm đạm như cũ, giọng điệu không nhanh không chậm nói: “Cứ tiếp tục dây dưa với bọn họ, xem ai nhây hơn ai.”
Lý Minh Hạng biến sắc, nghe được sự cương quyết trong giọng nói bình thản ấy, còn có chút sát khí trong đó. Như con dao nhỏ trong trời đông giá rét, trên mũi dao còn phảng phất một tia sáng.
“Vâng.” Lý Hạng Minh không khỏi tự giác đứng thẳng người, sau vài giây lại thấp giọng nhắc nhở: “Giám đốc Trình đã đợi trong phòng khách một lúc rồi.”
“Cô ấy đợi bao lâu rồi?”
Lý Hạng Minh liếc mắt nhìn điện thoại: “Chắc là khoảng ba tiếng rồi.”
Chung Dập nhướng mày, hờ hững nói: “Coi như là có thành ý, đi thôi, đi gặp mặt.”
Lý Hạng Minh rũ mắt không nói gì, người ta thế nào cũng coi như là một vị sếp, vì xin lỗi mà tự mình tới cửa chịu đòn nhận tội với ngài, còn chờ gần ba tiếng đồng hồ, cái này mà nói coi như là có thành ý?
Thấy trong điện thoại hồi lâu không vang lên tiếng động, Chu Tòan Di lo lắng hỏi: “Huyền Tinh, cậu không sao chứ? Chúng tớ đều tin cậu không phải là người như vậy.”
Lúc này cơn buồn ngủ của Quý Huyền Tinh đã hoàn toàn bị đánh bay, cô dựa nửa người vào đầu giường, co một chân lên, kéo kéo má trông khá thích thú.
“Loại người gì vậy, một đám miệng đều hôi hám như vậy.” Chu Toàn Di càng nói càng tức: “Tớ thấy những người đó chính là ghen tị cậu xinh đẹp, cái này chắc là vì bị cậu từ chối nên ghi hận trong lòng, mới có ác ý chửi bới cậu.”
Ban đầu Quý Huyền Tinh xem rất hăng hái, lực chú ý đều rơi trên điện thoại, chỉ là nghe cô ấy nói như vậy thì nhịn không được mà trêu chọc: “Thì ra trong lòng cậu nhân phẩm của tớ được đảm bảo như vậy à, tớ đây đúng là cảm động muốn khóc.”
“Đã là lúc nào rồi mà cậu còn nói giỡn.”
Chu Toàn Di cái gì cũng tốt, nhưng chỉ cần cao giọng lúc kích động thì sẽ khiến cho cô có chút không chịu nổi.
Quý Huyền Tinh xoa xoa lỗ tai có hơi nhức nhối, không thèm để ý nói: “Người nhiều thì chuyện nhiều, nói như thế nào thì nói, chứ có dám nói trước mặt tớ đâu.”
“...”
Chu Toàn Di hết chỗ nói rồi: “Nhưng làm sao có thể để bọn họ nói xấu như vậy được! Cậu có thể kiện họ tội vu khống! Không biết tình hình này có còn tiếp tục không, bộ ——”
“Được rồi, được rồi.” Quý Huyền Tinh sợ cô ấy tiếp tục lải nhải, vội vàng chặn miệng cô ấy lại: “Để tớ xử lý.”
“Được, cậu nghĩ cách xử lý đi, nếu cần giúp thì nhất định bọn tớ sẽ giúp.” Chu Toàn Di nói: “Nếu thật sự không được thì chúng ta tìm thủy quân đi…Hoặc là, bạn trai của lão Tam học công nghệ thông tin, có thể hack hệ thống!”
“Cậu xem The Matrix hơi nhiều rồi đó.” Quý Huyền Tinh nhịn không được cười nói, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy ấm áp: “Yên tâm đi, lúc cần các cậu nhất định tớ sẽ không khách khí.”
Quý Huyền Tinh rũ mắt liếc nhìn điện thoại. Một bài đăng nóng trên diễn đàn trường được vô số người theo dõi trong lúc này, tiêu đề được viết một cái tùy tiện ——
《 Thực hư chuyện hoa khôi được người ta bao nuôi, hình tượng thanh thuần sụp đổ 》
Mặt trời lên cao, ánh nắng mặt trời vừa vặn chiếu vào gương mặt cô. Cảm xúc trong mắt cô mờ mịt khó phân biệt, cũng không biết qua bao lâu Quý Huyền Tinh mới thấp giọng lẩm bẩm nói: “Tôi còn ước rằng anh ấy sẽ đồng ý bao nuôi tôi.”
TYT & Ruby team