“.....”

Quý Huyền Tinh gần như là nghi ngờ liệu tai của bản thân có phải đã nghe nhầm rồi không, cô chớp mắt nhìn anh đầy nghi hoặc: “Anh... Anh đã lớn như vậy rồi, sao còn như học sinh tiểu học chuyện nhỏ cũng báo cáo vậy?”

Chung Dập đối diện cô nói: “Em đã lớn như vậy rồi sao em có thể như thế, biết xấu hổ hay không.” Biểu tình lên án không có một chút gì là bối rối.

“Không còn cách nào khác.” Anh giơ ngón tay lên giả vờ đau đầu xoa xoa thái dương: “Trẻ nhỏ khó quản lý quá.”

Quý Huyền Tinh khẽ giật giật khóe miệng, vô thức cất giọng lên: “Em đã không phải là trẻ con rồi!”

Báo nhỏ bắt đầu nhe răng múa vuốt để lộ hàm răng sắc nhọn.

Chung Dập không hề nhúc nhích, thậm chí còn mạnh dạn thử xem hàm răng đó có sắc bén không, khẽ nhướng mày nói: “Phương pháp chứng minh của em thiếu một chút sáng tạo, không được thỏa đáng.”

----- Anh đang nói đến việc tự mình dùng cách uống rượu để chứng minh bản thân không phải trẻ con không có gì quá mới mẻ.

Quý Huyền Tinh vừa nghe đã hiểu, cảm thấy phổi của bản thân sắp bị nổ tung.

Cô vô cùng chán ghét loại giọng điệu “người lớn” cao cao tại thượng của anh, như thể là cho dù cô có làm gì đi chăng nữa, cô vẫn là “đứa trẻ” của năm đó. Anh sẽ bao dung, sẽ quản giáo, sẽ chăm sóc, nhưng duy nhất.... sẽ không hòa hợp “bình đẳng” với cô.

Càng sẽ không.... có bất kỳ loại cảm tình nào khác với cô.

Lúc đang tức giận, một cảm giác bất lực chợt ập đến trong cô.

Quý Huyền Tinh lặng lẽ thở dài, và nhìn ra ngoài cửa sổ. Lá bạch quả hai bên đã bắt đầu hơi ngả vàng, nắng thu theo cửa kính ô tô chiếu vào một bên sườn mặt của cô, phủ một lớp ánh sáng vàng dịu.   

Chung Dập đợi vài giây cũng không thấy báo nhỏ phản kích, cảm thấy hơi lạ, anh đưa mắt nhìn sang bên phải. Chỉ thấy đôi môi vốn mím lại, bây giờ đã trở thành một đường thẳng.

Rõ ràng là đang tức giận rồi.

Anh sững sờ nhíu mày, vừa định nói gì đó.

Đột nhiên điện thoại vang lên.

Chung Dập thu hồi ánh mắt, liếc nhẹ điện thoại rồi sau đó bắt máy.

Không biết bên kia đã nói cái gì, trong đôi mắt của anh yên lặng không thể nhìn thấy cảm xúc nào. Qua một lúc, sắc mặt của anh trở nên thâm trầm hơn một chút.

Mặc dù không nói lời nào, nhưng áp suất trong không khí càng lúc càng mạnh mẽ. Tài xế phía trước càng lên tinh thần tập trung lái xe hơn vì sợ bản thân không cẩn thận châm thuốc gây cháy nổ.

Mà Quý Huyền Tinh vốn dĩ đang ngồi ủ rũ sang một bên, đột nhiên lấy lại tinh thần, mặc dù vẫn như cũ không chuyển động, vẫn quay đầu mình nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng trọng tâm đã vô thức chuyển sang bên trái. Hận không thể làm lỗ tai dài ra dán vào bên cạnh điện thoại.

Bởi vì lúc nãy cô nhạy cảm nghe được ba chữ “Thư Vi Nhi”.

Nhưng cũng không biết là giọng người bên trong điện thoại quá nhỏ hay do chống rò rỉ âm thanh của điện thoại Chung Dập quá mạnh. Ngay cả khi cô đã nín thở nhưng vẫn không nghe được những gì người bên trong đang nói.

Cô lo lắng đến mức cào tim gãi phổi.

Giọng nhỏ như vậy, người đó vẫn chưa ăn cơm sao!!!!

Quý Huyền Tinh đã không duy trì được tư thế ngồi, nửa mông rời ghế xoay người sang một bên, nhưng đầu vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ như bịt tay trộm chuông.

Vào lúc này, thân xe đột nhiên lắc lư, Quý Huyền Tinh có cảm giác như đang đi tàu lượn siêu tốc, cả người sắp bị văng ra ngoài.

Cô lắc lư choáng váng cả người, ngã đập đầu vào đâu đó, chưa kịp kêu lên thì cô đã nghe thấy một tiếng càu nhàu không giải thích được từ trên đỉnh đầu.

Giọng nói trầm thấp như viên đá dưới biển sâu, bề mặt phẳng lặng nhưng trong sâu thẳm lại khơi dậy từng lớp sóng làm lòng người ngứa ngáy.

Khiến Quý Huyền Tinh nhất thời quên đau.

Cũng chính lúc này, cô cảm nhận được sau lưng mình đang áp sát vào một chỗ ấm áp, cường tráng mà có lực độ. Quý Huyền Tinh đột nhiên phúc chí tâm linh hiểu ra một điều gì đó.

Cô đang ở trong vòng tay của Chung Dập.

Lưng của Quý Huyền Tinh vô thức căng chặt, khi chiếc xe lắc lư, lưng cô hơi treo lơ lửng một lúc rồi rơi vào vòng tay rắn chắc ấy, trong lúc nhấp nhô thậm chí cô còn nghe thấy tiếng vải cọ xát nhẹ.

Âm thanh này kích thích mạnh mẽ đến não bộ của cô, gợi lên sự nhục nhã mà vốn dĩ cô nghĩ không tồn tại. Mà cùng lúc đó, một mùi hương tưởng chừng như không như có xộc vào mũi cô. Như mặt trời thổi vào Phật, lại giống như pha trộn với mùi hương của dòng suối mát ở trong núi, ấm áp và sạch sẽ.

Mùi hương đó rất nhẹ, nếu không phải quá gần thì gần như là không thể ngửi được.

Bị hơi thở và nhiệt độ của anh bao bọc chặt chẽ, tim Quý Huyền Tinh đập loạn xạ, và khuôn mặt cô ngay lập tức nóng bừng.

Cô không nhìn thấy, nhưng cô cũng biết bây giờ mặt mình nhất định đã đỏ lên đến tận mang tai.

Quý Huyền Tinh cảm thấy mình nên rời khỏi vòng tay ngoài ý muốn này ngay thôi, nhưng lại không nỡ. Cô giống như một tên trộm, tìm kiếm niềm vui trong chốc lát, chờ đợi giây tiếp theo để thu được.

“Xin lỗi, Chung tiên sinh...” Giọng nói xin lỗi của tài xế từ phía trước truyền đến, cô định thần lại, không biết xe từ lúc nào sớm đã ổn định trở lại rồi.

Mà cô vẫn còn nằm trong vòng tay của Chung Dập.

Chung Dập liếc nhìn gương chiếu hậu, dùng ánh mắt ra hiệu cho người lái xe rằng không sao. Cùng lúc đó anh dùng một tay vỗ nhẹ vào vai cô gái nhỏ rồi từ từ đỡ cô ngồi thẳng dậy.

Quý Huyền Tinh cảm thấy nơi vai và lưng bị anh chạm vào đều nóng như thiêu như đốt. Hơi nóng lan tỏa từng chút một khiến cả người cô nóng bừng.

Cô thật sự không chịu nổi, mở cửa sổ ra nằm nghiêng vùi mặt vào trong bàn tay.

Gió thổi bay mái tóc dài của cô và cuốn vào mặt Chung Dập.

Lưu lại mùi thơm dễ chịu trên chóp mũi, Chung Dập cảm thấy ngứa ngứa nên hơi nghiêng đầu nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào người bên cạnh vài giây.

Lông mày anh khẽ cau lại, người bên kia điện thoại nói vài câu gì đó anh mới thu hồi tầm mắt lại thản nhiên nói: “Không có gì.”

Lại qua thêm vài giây, vẻ mặt của Chung Dập vẫn không thay đổi nhưng giọng nói của anh trở nên nhỏ hơn, nghe kỹ thì đó là mũi dao dày đặc cùng nhau dựng đứng phát ra ánh sáng lạnh: “Nói với cô ta tôi không có thời gian, bảo cô ta đến đây nói chuyện với tôi.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, trong xe lại một lần nữa trở nên yên tĩnh.

Quý Huyền Tinh mặt nóng bừng không dám quay đầu nhìn sang bên cạnh. Nhưng trong lòng lại nhớ đến nội dung của cuộc điện thoại khi nãy, muốn thăm dò một chút.

Đang nghĩ làm sao để nói bóng nói gió một chút, nhưng người đó đột nhiên mở miệng.

Giọng nói vẫn nhẹ nhàng như mọi khi nhưng âm thanh có hơi trầm thấp khó nhận ra: “Chỉ mới nói em hai câu mà em đã giận rồi?”

Quý Huyền Tinh chớp chớp mắt, vẫn không nhìn lại, thay vào đó hỏi: “Sao lại lái chiếc xe này vậy?”

Chiếc Bentley đó là một chiếc xe tốt đối với anh, đó là chiếc hũ vàng đầu tiên anh kiếm được sau khi nhậm chức ở chi nhánh Lâm Thành vào năm đó, sau đó anh lại có được biển số xe tuyệt vời đó, anh yêu thích còn không hết.

Lúc đó anh đưa cô đi chơi, anh vốn dĩ là người hiền lành và khiêm tốn nhưng vào  thời điểm đó lại trở nên kiêu ngạo tùy ý. Tiếng gió ngoài cửa sổ xe hòa với tiếng tim đập của cô, đó là nhịp đập đầu tiên của thời con gái.

Quý Huyền Tinh nuốt khan cổ họng, trong lòng cảnh cáo anh--- nếu anh dám nói sợ truyền thông soi mói một lần nữa, hay là sợ tiểu minh tinh buồn thì anh... anh chết chắc rồi!

Không đợi được câu trả lời, trái tim của Quý Huyền Tinh chùng xuống, cuối cùng cô không nhịn được quay đầu lại. Nhìn người đối diện một cách mãnh liệt, dường như trong ánh mắt ẩn chứa một ngọn lửa nhỏ.

Chỉ là trước khi ngọn lửa đó kịp bùng cháy thì đột nhiên có một thứ gì đó được nhét vào trong tay cô.

Đó là một chiếc hộp màu hồng nhạt to bằng lòng bàn tay, Quý Huyền Tinh sửng sốt, Chung Dập dường như có hơi bất lực: “Mở ra xem đi.”

Quý Huyền Tinh nghe lời mở ra, một chiếc vòng tay yên lặng nằm trong chiếc hộp tinh xảo. Năm ngôi sao sáu cánh nhỏ và tinh tế được kết nối và điểm xuyết bằng những viên kim cương tinh xảo và một quả cầu nhỏ treo ở giữa, tỏa sáng như những vì sao.

Tim cô chợt thắt lại, nhất thời không dám ngẩng đầu lên. Trong đầu tràn ngập những suy nghĩ— có phải anh đã biết được chuyện gì rồi không, hay là đã ngầm đồng ý chuyện gì đó rồi.( App truyện TYT )

“Đứa nhỏ này, thật hết nói nổi.” Ánh mắt của Chung Dập rũ xuống, luôn nhìn chằm chằm cô. Thấy cô nhận được quà cũng không lộ ra sự vui mừng, ngược lại thỉnh thoảng còn cau mày, vẻ mặt nặng trĩu, nhất thời cảm thấy đau đầu, chỉ nghĩ rằng cô còn vì hai câu anh nói mà tức giận.

Vốn nghĩ rằng lần này đi công tác sẽ đi ba bốn ngày, nhưng không nghĩ đến giữa chừng lại xảy ra vấn đề. Đi đi lại lại giữa các thành phố, thậm chí chỉ có thể tranh thủ chợp mắt vài tiếng lúc đang đi trên đường. Khi mọi việc gần như đã xong, thì cả ngày Quốc Khánh cũng đã kết thúc.

Cô gái nhỏ ở Giang Thành một mình và thường không trở về, nói chung nếu anh có thời gian trong những ngày nghỉ, sẽ dành thời gian cho hai người hoặc đưa cô về nhà lớn. Nếu có chuyện gì xảy ra giữa chừng, anh thường nói chuyện với cô nhóc, nhưng lần này đã quá muộn.

Trước khi trở về nước, nhớ đến cô muốn quà từ anh, bình thường đi công tác nhìn thấy cái gì thú vị đều mang về cho cô. Đôi khi là đồ chơi ven đường, đôi khi là đặc sản, nhưng lần này có hơi khác biệt.

Cảm giác thật đáng thương khi nghĩ đến để lại cô gái nhỏ một mình ở Giang Thành không người thân, không hiểu sao anh lại “thả bồ câu” một mình qua lễ. Món quà này ít nhiều gì cũng có ý xin lỗi cô, anh đã hỏi thăm rất nhiều bạn bè xung quanh, thậm chí còn hỏi một người bạn thân mới có bạn gái.

Người bạn thân kia bắt đầu trêu chọc anh, có phải anh đã phải lòng cô gái nhỏ nào vẫn chưa tốt nghiệp nên muốn hỏi để lấy kinh nghiệm hay không.

Chung Dập cười mắng bảo anh ta cút đi, đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều giống như anh ta.

Nhưng cuối cùng, anh cũng nghe theo ý kiến của tên súc sinh đó, mua một chiếc vòng tay.

Nhưng hiện tại xem ra hiệu quả rất thấp.

“Được rồi, sau này em muốn uống thì uống.” Anh nhường một bước: “Nhưng không được uống với người lạ, trước khi đi phải gửi định vị cho anh hoặc Lý Hạng Minh, sau khi kết thúc cũng vậy, để người đến đón em.”

“Làm trợ lý cho anh thật khổ, cái gì cũng phải quản lý.” Quý Huyền Tinh rũ mắt xuống, không thể nhìn thấy cảm xúc, thản nhiên hỏi: “Vậy sao hôm nay anh ấy không đi cùng anh?”

Cô đoán, nhất định là đang bận xử lý sự kiện hot search kia. Nhưng lại hơi hy vọng, hy vọng sẽ nghe được câu trả lời khác.

Chung Dập nhìn cô cười, điều chỉnh lời nói: “Sau này không thể để Tinh Tinh nhà chúng ta làm lãnh đạo, có thể khiến cho nhân viên làm việc đến kiệt sức.”

Quý Huyền Tinh có hơi không chịu thua, nhìn anh với vẻ mặt “Em sao có thể có cái loại biểu tình ‘nhà tư bản’ như anh được, không phải lúc nãy anh vừa mới kêu trợ lý của mình đi làm những việc như “đón trẻ con”.

Hình như Chung Dập không hiểu, tiếp tục nói: “Lý Hạng Minh cùng anh đi công tác nửa tháng trước, mới vừa xuống máy bay nên để cậu ấy nghỉ ngơi một ngày.”

Quý Huyền Tinh bắt được trọng điểm, đôi mắt hơi mở to kinh ngạc nhìn anh: “Anh vừa xuống máy bay?”

“Nếu không tại sao anh lái xe này làm gì?” Chung Dập cảm thấy buồn cười nhìn cô: “Vé máy bay đã được đặt hơn mười tiếng đồng hồ trước, nên để lão Trương đến đón anh.”  

---- Anh vừa xuống máy bay.

---- Vừa xuống máy bay đã đến đây tìm mình rồi.

---- Còn đem đến cho cô món quà rất xinh đẹp.

Quý Huyền Tinh tách ra từng ý trong câu nói của anh, cô nhận được câu trả lời khiến tim cô tràn đầy sự xót xa, có một số cảm xúc như muốn trào ra khỏi lồng ngực, thậm chí hô hấp cũng trở nên hơi không ổn.

Nhưng qua vài giây, cô lại hồi thần, nhịn không được hỏi: “Nhưng tấm hình đó là chuyện gì vậy?”

Cô có hơi thận trọng nhìn người đối diện.

Người đàn ông lớn tuổi này không phải là đang lừa gạt cô đấy chứ?

Anh không phải là âm thần luyện thuật phân thân gì đó chứ?

Vài tiếng trước cùng tiểu minh tinh chơi đến vui vui vẻ vẻ, sau đó lại thay xe thay quần áo vội vàng chạy đến đón mình.

Chung Dập chỉ mất vài giây đã hiểu ra bức ảnh gì đó mà cô nói đến, đồ bị treo trên mạng lâu như vậy rồi, cô không nhìn thấy mới lạ.

“Là mấy tháng trước trong tiệc rượu công việc.” Chung Dập nói về điều này với giọng điệu nhẹ nhàng, tư thế thản nhiên, vài giây sau anh cười một cách tinh nghịch: “Không ngờ lại có người dám lấy anh ra tạo nhiệt.”

Làm sao để hình dung tâm trạng hiện tại của cô đây, giống như ánh sáng trên bầu trời đang lóe lên khi bắt đầu cơn bão, và trở nên yên ả sau một cơn sóng thần dữ dội, miệng Quý Huyền Tinh không ngừng cong lên.

Nhìn chiếc vòng tay ngôi sao đuổi theo mặt trời trong tay, trong lòng cô càng đẹp hơn. Chút tức giận trước đó đã tan biến từ lâu, thậm chí nghĩ lại khi nãy còn cảm thấy bản thân có phải hơi cứng đầu hay không.

Trong khoảng thời gian này chắc anh đã không được nghỉ ngơi tốt, không biết có phải ảo giác hay không mà cô luôn cảm thấy anh có vẻ gầy hơn lúc trước. Mặc dù anh vẫn đẹp trai, nhưng sự mệt mỏi hiện rõ giữa lông mày của anh.

Cứ như vậy vừa xuống máy bay đã đưa cô đi ăn cơm, còn phải lo lắng cô đi uống rượu có xảy ra chuyện gì hay không, giống như thật sự có chút không nên.

Quý Huyền Tinh nhẹ nhàng chọc vào cánh tay anh, không được tự nhiên nói: “Vừa rồi em không uống rượu.”

Mà Chung Dập lại tưởng rằng cô đột nhiên trở nên ngoan ngoãn như vậy là vì sợ anh sẽ nói với người nhà của cô. Anh rũ mắt xuống, đôi mắt trong veo sáng ngời mấy giây sau mới khẽ nói: “Quả nhiên em thật sự sợ mẹ của mình hơn.”

?????

Quý Huyền Tinh: “.....”

Quả nhiên đây là một sự hiểu biết ở cấp độ doanh nghiệp.

TYT & Ruby team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play