“Cậu đang nói cái gì vậy?” Chu Toàn Di có chút không tin vào tai mình.
Lúc này Quý Huyền Tinh mới nhớ tới điện thoại còn chưa cúp máy, ho nhẹ một tiếng bình tĩnh nói: “Tớ nói rằng hai ngày trước vừa nhìn thấy một cái túi rất đẹp, rất thích hợp với cậu.”
“Ồ…” Chu Toàn Di còn có hơi nghi ngờ, nhỏ giọng nói: “Gần đây cậu có hơi kỳ quái đấy, không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì, không được tỉnh táo thôi, cúp máy trước.”
Sau khi Quý Huyền Tinh cúp điện thoại, cô mở diễn đàn trong trang wed của trường. Trong vòng chưa đầy mười mấy phút, lại được người ta cấp thêm gạch đủ để xây một tòa nhà.
Cô bỗng nhiên ý thức được mình hình như khá hot, kỳ thật chỉ là một tiêu đề thu hút ánh mắt người khác như vậy, không có nội dung quan trọng gì, chỉ có một tấm ảnh cô mở cửa xe nửa ngồi vào.
Trong ảnh, không có bóng dáng của người nào ngoài cô, còn có một biển số xe đơn giản. Bối cảnh là biệt thự tổ chức sinh nhật ngày hôm đó.
Chỉ với một thông tin đơn giản như vậy mà cũng có thể được người ta bổ não ra vô số nghi ngờ, không biết đây là do đọc nhiều tiểu thuyết hay là lăn lộn trong giới giải trí đã lâu, không đi làm paparazzi đúng là một sự tổn thất lớn của giới paparazzi.
Lầu 1: [Không đâu, cô ấy trông khá thuần khiết, có thể đây là một sự hiểu lầm.]
Lầu 2: [Thật khó nói, bây giờ biết người biết mặt nhưng không biết lòng, bình thường cô ấy ăn mặc rất đẹp nhưng cũng không thể nhìn ra được là của thương hiệu nào. Nếu là gia đình bình thường thì sẽ không đủ khả năng đâu…]
Lầu 3: [Không thể nghĩ rằng người ta là một công chúa nhỏ của nhà giàu nào đó sao? Nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đi xe sang trọng, bạn đã nghĩ rằng người ta được bao nuôi? Chuyện gì đã xảy ra với xã hội này vậy???]
Lầu 4: [Tôi cũng cảm thấy không nên, trước đây bên cạnh trường tôi có hai phú nhị đại cùng theo đuổi hoa khôi của trường, ngày nào cũng tặng quà trang sức, nhưng hoa khôi vẫn không thích bọn họ.]
Lầu 5: [Đó có thể là do phú nhị đại không giàu bằng người đàn ông BMW này (đầu chó).]
Quý Huyền Tinh bật cười, thật may mắn vì lần này lái chiếc BMW này, nếu đổi thành chiếc khác, liệu có phải bọn họ sẽ nghĩ đến kịch bản qua đêm luôn đúng không?
Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó gọi điện thoại cho Lý Hạng Minh.
-
Phòng họp của Tập đoàn Hoa Dật.
Trình Thiên Tư nhìn ly cafe thứ năm trước mặt, âm thầm hít thở vài hơi thật sâu, đồng thời tự thuyết phục bản thân —— là đến xin lỗi, phải tỏ ra có thành ý, không sao cả, cô ta có thể nhịn.
Ngay sau khi cô ta hít một hơi thật sâu lần thứ mười, cánh cửa phòng khách bị người nào đó mở ra từ bên ngoài. Trái tim của cô ta đã dần chết lặng, nghĩ rằng lại là thư ký đến đưa café cho mình. Cô ta vừa định nói không cần, lúc ngẩng đầu lên thì ngay lập tức hoảng hốt.
Người đàn ông đi vào theo hướng ngược sáng, cả người mặc một bộ âu phục cao cấp được là phẳng phiu làm toát lên dáng người vai rộng chân dài của anh, cho dù hiện tại trên mặt của anh mang theo nụ cười ôn hòa, nhưng cỗ quý kình kia lại không thiếu nửa phần, ngược lại tạo chút cảm giác cao cấp hơn.
Trình Thiên Tư hít sâu một hơi, sau đó đứng lên. Đang suy nghĩ nên vào chủ đề chính như thế nào, người đàn ông chủ động vươn tay, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi Tổng giám đốc Trình, cuộc họp diễn ra quá lâu, để cho cô phải chờ rồi.”
Trình Thiên Tư thầm mắng một tiếng khôn khéo, cô ta cho rằng mình đã hạ hỏa chờ lâu như vậy, sao có thể khiến cho “lời cầu xin tha thứ” nàng càng thêm nặng được. Nhưng không ngờ lại bị một câu nói này của anh đánh gãy hết quyết tâm.
Cô ta cắn răng, vươn tay khẽ bắt tay anh, trên mặt mang theo ý cười nói: “Là tôi không mời mà đến, không làm chậm trễ việc quan trong của Chung tiên sinh là tốt rồi.”
Con ngươi lạnh nhạt của Chung Dập trầm xuống, giọng điệu rất bình thản: “Ý đồ của Tổng giám đốc Trình cũng không tính là chuyện nhỏ.”
Tảng đá trong lòng của Trình Thiên Tư rơi lộp độp vài cái, lòng bàn tay toát mồ hôi, đây chính là muốn trực tiếp đi vào chủ đề. Lưng của cô ta thẳng tắp theo bản năng, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc: “Chuyện lần này gây phiền toái cho Chung tiên sinh, là do tôi quản lý không tốt, mong ngài rộng lượng tha thứ không chấp một cô bé thiếu hiểu biết. Tôi sẽ cam đoan, sau này chỉ cần là nghệ sĩ dưới tay tôi, tuyệt đối sẽ không tái phạm chuyện này nữa.”
Cô ta nói xong, cầm ly café lên tay, có hơi áy náy rồi khẳng định: “Vẫn nên trang trọng hơn một chút, nhưng tất cả mọi người thật sự quá bận rộn... Tôi lấy cà phê thay rượu, kính ngài trước ——”
Nói xong thì cô ta ngước mắt lên nhìn vẻ mặt của người đàn ông trước mặt. Chung Dập ngồi đối diện cách đó không xa, đôi mắt rủ xuống không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào. Hai tay của anh đặt trên bàn, tự nhiên đan vào nhau, đang trong trạng thái vô cùng thoải mái và thả lòng. Nhưng anh ngồi ở đó, vẫn vô cớ sinh ra cảm giác khó có thể tiếp cận được.
Có một sự áp lực khó tả đang bao trùm bầu không khí, Trình Thiên Tư cảm thấy tay cầm ly café của mình cũng có hơi run.
Không biết qua bao lâu, Chung Dập thu lại ánh mắt, rốt cuộc vẫn là không nên bắt một cô gái phải chịu tội, cuối cùng anh ôn hòa mở miệng, “Tổng giám đốc Trình rất nghiêm túc, sau này có cơ hội sẽ cùng nhau hợp tác.”
Anh nói xong, cầm ly trong tay lên, hơi gật đầu, đưa ly lên cách mặt cô ta không xa, chậm rãi uống hai ngụm nhỏ.
Rõ ràng chỉ là một ly nước ấm bình thường, nhưng khi giơ tay nhấc chân đều mang theo một cảm giác ưu nhã nói không nên lời, lại được anh uống tạo thành một cảm giác vô cùng cao cấp.
Sau khi Trình Thiên Tư ra khỏi cửa Tập đoàn Hoa Dật mới thở phào nhẹ nhõm, cô ta biết rằng cửa ải này xem như đã qua. Đồng thời nhịn không được mắng Thư Vi Nhi vài câu, sống chết của cô ta không quan trọng, đừng để đến lúc đó Chung Dập tức giận liên lụy đến toàn bộ Truyền thông Hối Xán.
-
Sau khi Trình Thiên Tư đi, Chung Dập nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế, giơ tay bóp mi tâm, khẽ nhắm mắt lại.
Lúc Lý Hạng Minh bước vào, nhìn thấy hết một cảnh này. Thậm chí anh ấy có chút không đành lòng đánh thức người khác, đi công tác nửa tháng bay tới bay lui không có thời gian nghỉ ngơi, trưa hôm qua mới trở về, chưa kịp thích ứng với việc thay đổi múi giờ. Đến anh ấy cũng cảm thấy có hơi mệt mỏi, huống chi là người quyết định mọi việc.
Vừa rồi anh cùng các cổ đông miệng lưỡi chiến đấu hơn bốn tiếng đồng hồ, cả người đều đã mệt mỏi.
Chung Dập tỉnh dậy ngay lập tức, tựa như không tìm thấy dấu vết của sự mệt mỏi lúc nảy, anh khẽ nhấc mí mắt lên, trong giọng nói không có bất kỳ cảm xúc gì: “Gọi giám đốc bộ phận quan hệ công chúng tới.”
Lý Hạng Minh đồng ý, nhưng lại không rời đi, đứng ở đó có chút muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì vậy?”
Lý Hạng Minh ho nhẹ một tiếng, “Quý tiểu thư vừa mới gọi điện thoại tới, bảo tôi giúp cô ấy liên lạc với bên pháp vụ, còn không cho tôi nói cho anh biết.”
Mắt của Chung Dập nheo lại, giọng nói có hơi trầm xuống: “Xảy ra chuyện gì?”
Lý Hạng Minh nhanh chóng giải thích tình huống, vừa nói vừa lấy máy tính mở diễn đàn, đặt tới trước mặt Chung Dập.
Chung Dập nhìn lướt qua, càng nhìn ánh mắt càng tối sầm, giống như con sóng lớn đang cuộn trào giữa đại dương sâu thẳm.
Cũng không biết qua bao lâu, sóng lớn ở bên trong chậm rãi bình tĩnh trở lại. Giọng nói của anh lạnh lùng không thể nghe thấy bất kỳ cảm xúc nào, nói: “Hãy để người phụ trách vấn đề này, toàn lực phối hợp với Huyền Tinh, tất cả mọi thứ theo ý của em ấy. Nếu em ấy muốn kiện, bằng mọi giá phải truy trách nhiệm đến cùng.”
Bằng mọi giá phải truy trách nhiệm đến cùng, mấy chữ ngắn ngủi bị anh nói hời hợt, nhưng trong thời gian này nguồn tài lực cùng nhân lực đã vượt xa tính toán. Lý Hạng Minh rùng mình, anh ấy biết rằng Chung tổng đã thật sự tức giận.
Khi anh ấy đi ra ngoài, vừa đúng lúc chạm mặt giám đốc Hướng của bộ phận quan hệ công chúng đang vội vã đến. Giám đốc Hướng vừa lau mồ hôi trên trán vừa kéo anh ấy hỏi: “Trợ lý Lý, tình hình bây giờ thế nào?”
Lý Hạng Minh vỗ vỗ vai ông ta, cho ông ta một ánh mắt tự cầu phúc cho mình: “Đụng vào họng súng.”
“......”
Giám đốc Hướng nghe được những lời này, cả người thiếu chút nữa ngã khụy xuống, bước chân vô vọng đi vào trong.
-
Quý Huyền Tinh gọi điện thoại nói xong việc này với bên pháp vụ thì không quan tâm đến vấn đề này nữa, tự mình gọi một phần đồ ăn mang về rồi tùy tiện tìm một video vừa xem vừa ăn.
Cô ở nơi đây khá thỏa mái, nhưng cô lại không biết rằng bên ngoài kia đang náo loạn.
Gần tiệm trà sữa Giang Đại Mỗ, vẻ mặt của Tống Chính Sơ có hơi lạnh lùng nhìn người phía trước, trầm giọng hỏi: “Có phải cậu làm không?”
Nguyễn Vi Vi cắn môi, bướng bỉnh nói: “Tớ không biết cậu đang nói gì.”
Tống Chính Sơ cau mày, giơ điện thoại lên trước mặt cô ta: “Cậu còn nói không biết, chẳng lẽ bức ảnh này không phải do cậu chụp sao? Hôm qua cậu còn tìm tớ khoe bức ảnh này không đúng sao?”
“Đúng vậy, là tớ đã chụp nó! Tớ muốn để cho cậu thấy rõ cậu thuê một biệt thự mở tiệc làm cho cô ta vui vẻ, nhưng người ta lại được một chiếc xe BMW đến đón.” Nguyễn Vi Vi tàn nhẫn nói: “Tớ chỉ muốn cậu biết cho dù cậu có cố gắng thế nào thì giữa hai người đều là khoảng cách giữa trời với đất, cô ta sẽ không thích cậu!”
Trên mặt của Tống Chính Sơ mang chút khổ sở khi bị người ta chọc đúng chỗ đau, bên ngoài mang theo chút cô đơn, khàn giọng nói: “Cho dù vậy thì đây cũng không phải là lý do cậu đi bôi nhọ cô ấy, cậu đi giải thích rồi xin lỗi đi.”
Nguyễn Vi Vi nhìn cậu ta như vậy, vừa đau lòng vừa uất ức, trong mắt rưng rưng nước mắt: “Tớ đã nói không phải tớ làm, tại sao tớ phải xin lỗi!”
Cô ta nói xong, xoay người bỏ chạy không thèm quay đầu nhìn lại.
Tống Chính Sơ nhìn người chạy xa, trong mắt có hơi sững sờ.
......
Quý Huyền Tinh ăn cơm xong, một tập phim truyền hình còn chưa xem xong thì nhận được điện thoại. Trong lòng tán thưởng nói, không hổ là pháp vụ của Hoa Dật, xử lý công việc thật sự rất nhanh.
Đầu dây bên kia nói rõ ràng phương án xử lý, sau khi nói xong lại hỏi cô có yêu cầu đặc biệt gì không.
Quý Huyền Tinh nói không có, vốn dĩ cô cũng không coi những thứ này là một chuyện. Nếu không phải sợ Chu Toàn Di lải nhải không dứt, cô thậm chí cũng không buồn để ý. Nhưng tốt nhất là người kia đừng nhảy đến trước mặt cô, nếu không cô sẽ cho một đòn.
Trước khi cúp máy, người nọ lại hỏi: “Quý tiểu thư có muốn biết đối phương là ai không? ”
Quý Huyền Tinh vốn định nói không cần, nhưng lời nói đến bên miệng lại đổi: “Là ai?”
Bên kia đọc một cái tên cô không biết, sau đó cúp điện thoại.
Quý Huyền Tinh khẽ nhíu mày, có hơi kinh ngạc. Khi nhìn thấy hình ảnh kia, cô vốn tưởng rằng là Nguyễn Vi Vi làm, nhưng không ngờ lại không phải.
Cô sờ sờ cổ, bỗng nhiên có chút xấu hổ.
Nhân duyên của cô cũng không đến mức kém như vậy…
Quý Huyền Tinh mở diễn đàn ra một lần nữa, cũng không nhìn nội dung bên trong, trực tiếp gián thư của luật sư lên, buông điện thoại xuống tiện tay cầm lấy quyển “Kinh tế vĩ mô” lên xem.
Cô muốn học thêm một chút, tranh thủ từng giây từng phút trưởng thành để giúp Chung Dập. Cô biết mấy năm nay Chung Dập thật sự quá vất vả, cho nên năm đó cô không chút suy nghĩ đã chọn học quản lý.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng cô muốn quản lý công ty trong tương lai, nhưng không ai biết rằng, cô là vì Chung Dập.
Cô ở đây hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, trong diễn đàn lại dấy lên một trận gió tanh mưa máu.
Lầu 8888: [Hahahahaha hoa khôi trâu bò trường tôi trực tiếp gửi thư cảnh cáo của luật sự, thực sự làm cho người ta biết cái gì gọi là bất hợp pháp trên internet]
Lầu 8889: [Tôi cảm thấy rất hài lòng với cái tát vào mặt này, sạch sẽ, gọn gàng không vô nghĩa, cú đánh rất lớn.]
Lầu 8890: [Đàn chị thật sự vừa đẹp vừa ngầu, có phải cũng chứng minh chị gái thật sự là tiểu công chúa nhà giàu hay không. ]
......
Bài viết cũ có lượt bình luận tăng nhanh, gạch đá nhận được gần như có thể xây dựng thành một tòa nhà trong giây lát.
Lầu 10000: [Tung tin đồn nhảm, ăn cơm trong tù. Cũng cảnh tỉnh mọi người một chút, cơm có thể ăn lung tung, nhưng lời nói không được nói lung tung, đều là sinh viên đại học mà mỗi ngày cứ trêu chọc thị phi thì so với người phụ nữ lưỡi dài ở cổng làng có gì khác nhau? (Không có ý hạ thấp nông dân lương thiện, mang khát khao sinh tồn).]
Không biết có phải sự xuất hiện lá thư của luật sư thật sự có uy hiếp hay không nhưng bình luận này đã thành điều cảnh tỉnh người khác, người đăng bài cuối cùng cũng ý thức được việc này không ổn, đã xóa bài viết.
Các sinh viên đang vui vẻ lướt bài viết, kết quả trong nháy mắt, nguồn gốc của niềm vui đã biến mất.
Mẹ kiếp? Mẹ kiếp?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cùng lúc đó, có người mở một bài mới —— “Hoa khôi trường dạy bạn vả mặt đúng cách.”
Không ngờ có người giữ lại toàn bộ ảnh chụp màn hình bài viết trước đó.
Lầu 1:[Người khuân vác đẹp nhất là tôi. Tôi thật sự phục, vừa ngu xuẩn vừa độc chính là nói người như các ngươi, dám làm không dám nhận, xảy ra chuyện liền muốn chạy. Thôi nào, mặc dù là một trang web ẩn danh, nhưng một số là dùng ID học tập, có thể tìm ra ai là người đứng sau hay không. Người ta tra ra ngươi là ai, hiện tại ngươi xóa bài viết có ích lợi gì? ]
Lầu 2: [Lên trên cùng để mọi người biết kết quả của tin đồn.]
Lầu 3:[Sao trong bài đăng vừa rồi không ai dám nói tiếng chửi bới dữ dội vậy?]
Lầu 4:[Bây giờ bọn họ bận khóc đến chết, còn dám nói cái gì.]
Lầu 5:[ Hoa khôi trường lương thiện không tiết lộ tên của các bạn trong bài đăng, các bạn nên biết ơn, nếu không ai dám làm bạn với một người có mùi hôi thối như vậy, trực tiếp để cho xã hội đào thải bạn.]
Lầu 6:[Tôi nghĩ, những người đó cũng nên ra mặt một chút, có biết nói “Xin lỗi” và “cảm ơn bạn” không? Thật sự coi lòng tốt của con người là lẽ đương nhiên à?]
-
Sau khi Chung Dập ký vào văn kiện cuối cùng, anh nhẹ nhàng xoa dịu cái cổ đau nhức của mình, sau đó kết nối với đường dây bên trong: "Trò chơi buổi tối em sẽ chăm sóc anh."
Bên kia có nói gì đó, anh đứng lên, một tay buộc một nút áo vest, sau đó nói: “Đi một chuyến đến Thư Uyển, không cần gọi lão Trương.”
Sau khi cúp điện thoại, anh cầm chìa khóa xe rời đi, đồng thời gọi điện thoại cho hiệu trưởng Giang.
......
Quý Huyền Tinh không biết trong diễn đàn đã sớm đã trở nên lộn xộn, cô xoa xoa bả vai có chút mỏi, ngẩng đầu lên mới phát hiện trời sắp tối.
Cô hơi có chút kinh ngạc, nhìn thoáng qua thời gian mới phát hiện đã là sáu giờ. Quý Huyền Tinh xoa xoa bụng, lúc này mới có cảm giác hơi đói.
Cô đã không đi ra ngoài một ngày, đọc sách cũng hơi chóng mặt. Suy nghĩ một chút liền tùy tiện thay quần áo, cầm lấy chìa khóa trên bàn muốn ra ngoài.
Cửa vừa mở ra, chỉ thấy Chung Dập đứng ở ngoài. Cô hơi bất ngờ, sau đó khóe miệng bất giác nhếch lên, ngay cả trong mắt cũng là ý cười trong suốt: “Sao anh lại đến đây?”
Tầm mắt Chung Dập dừng trên mặt cô vài giây, thấy cô không có việc gì, rốt cục cũng yên lòng. Giọng điệu kéo dài nói: “Anh nhớ có một đứa bé còn đang chờ được cho ăn, nên anh đến để cho nó ăn.”
Quý Huyền Tinh nhanh chống đảo mắt, sau đó nhìn khuôn ngực khiêu gợi của anh, cố ý nghịch ngợm nói: “Hình như anh không có khả năng này.”
Trên gương mặt ấm áp mỉm cười của Chung Dập xuất hiện một vết nứt: “…”
TYT & Ruby team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT