Giang Thành, trong một tòa biệt thự nhỏ.
Từ trong biệt thự, tiếng cười nói vui vẻ lúc có lúc không truyền ra ngoài.
Đang là giữa trưa, ánh mặt trời đầu mùa thu khiến cho dòng nước càng trở nên trong vắt lạ thường, bóng nước lấp lánh in xuống đáy hồ, chỉ cần liếc mắt là có thể trông thấy lòng hồ xanh trong. Mặc dù hiện tại đã qua một tây tháng mười rồi, thời tiết đã trở lạnh nhưng vẫn có mấy người nhịn không được mà lao xuống nước.
Nhìn xéo qua bể bơi là một khu giải trí nhỏ, có một quầy bar lộ thiên bên ngoài cùng với một chiếc bàn bóng bàn ở bên cạnh, có hai người thanh niên dáng người cao lớn đang đứng đối mặt với nhau, bên cạnh còn có mấy người đứng vây ở xung quanh.
Nơi này đang tổ chức một buổi tiệc sinh nhật.
Mặc dù đã qua mấy tiếng đồng hồ nhưng trên mặt mấy người nam thanh nữ tú ở đây vẫn vô cùng phấn khích. Tuy không phải ngạc nhiên hay mới mẻ với mọi thứ xung quanh như những người không biết gì, nhưng thỉnh thoảng vẫn vang lên những tiếng tán thưởng.
Quý Huyền Tinh đứng trên ban công tầng 2, một bàn tay tùy ý đặt trên lan can, dường như những tiếng ồn ào huyên náo ở dưới lầu không hề ảnh hưởng đến cô một chút nào.
Lông mi cô rủ xuống, ánh mắt vốn dĩ tươi sáng tinh ranh đã bị che đi, không còn tiêu điểm, vầng trán căng mịn cau lại, ngón tay vô thức gõ thành từng nhịp trên lan can.
Cô cảm thấy rất phiền phức.
"Sao lại không xuống dưới chơi cùng với mọi người vậy?" Một âm thanh vang lên phá vỡ phút giây yên lặng khó có: "Xuống nhà ăn cơm thôi."
Quý Huyền Tinh thu hồi cảm xúc của mình lại, nhân vật chính của buổi tiệc cũng đã lên tiếng rồi, nói thế nào thì cũng nên chừa lại mặt mũi cho người ta. Cô ngước mắt lên nhìn Tống Chính Sơ cười một cái, tùy ý nói một lý do: "Mấy thứ bọn họ chơi tớ đều không giỏi lắm."
Tống Chính Sơ hơi cau mày, trông dáng vẻ có hơi buồn bã chán nản. Nhưng cậu ta đã điều chỉnh tâm lý của mình rất nhanh, cười nhẹ nói: "Mấy cái đó dễ lắm, có thời gian tớ sẽ chỉ cho cậu. Đi thôi, mọi người đều đang chờ chúng ta đấy."
Quý Huyền Tính nhướng mày, không nói thêm câu nào nữa mà đi trước xuống lầu.
...
Lúc hai người họ đi xuống dưới thì phần sân trống ở vườn sau đã được dựng đầy đủ bếp nướng, mọi người cũng đã ngồi xuống đông đủ, Tống Chính Sơ kéo tay cô về phía chỗ ngồi ở trung tâm.
Hai người vừa đến thì không khí có vẻ náo nhiệt hẳn lên.
Một người con trai ngồi bên cạnh Tống Chính Sơ cười đùa: "Vẫn là mặt mũi của chủ tịch hội học sinh của chúng ta đủ lớn, bình thường nếu để chúng ta đi gọi hoa khôi của khoa thì ngay cả động đậy một chút cậu ấy cũng không thèm."
Quý Huyền Tinh cũng không vì mấy lời nói này của cậu ta mà cảm thấy ngượng ngùng, cô chỉ ngồi trên ghế tùy tiện lật mấy xiên thịt bò, cô còn chẳng thèm ngước mắt lên, lạnh nhạt nói: "Phải nể mặt vào ngày sinh của người ta thôi."
Cậu ta nghe hết câu liền mở miệng cười lớn, vội tiếp lời: "Vậy sinh nhật của tôi lần sau có mời cậu thì cậu nhất định phải đến nhé."
Quý Huyền Tinh ngẩng đầu lên, đầu mày nhướng lên, đuôi mắt hơi xếch, đôi mắt cô càng trở nên sáng rực hơn nữa. Khuôn mặt của cô là dạng mặt trái xoan điển hình, chóp mũi nhỏ nhắn, đường cong hài hòa mịn màng, trông vừa ngoan ngoãn vừa thanh thuần. Thế nhưng cặp mắt hoa đào của cô lại lạnh lùng đến không tưởng, chỉ cần liếc mắt một cái như thế là người ở bên cạnh cũng không dám mở miệng tiếp tục trêu chọc cô thêm một câu nào nữa.
Không cần biết lời này là thật hay giả, Tống Chính Sơ cũng cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng, nhưng lời ra đến miệng lại thành: "Vừa hay được hôm cậu rảnh rỗi, mau ăn đồ của cậu đi."
Quý Huyền Tinh thu hồi ánh mắt lại, chầm chậm đưa tay tiếp tục lật thịt bò, bỗng nhiên cô cảm thấy lạnh sống lưng.
Cô vô thức quay người lại nhìn, vừa đúng lúc Nguyễn Vi Vi đang bưng đĩa rau xanh đã rửa sạch đi đến, sau đó ngồi ở một vị trí cách chỗ cô cũng khá xa.
Quý Huyền Tinh hơi ngẩn ra, cũng không chú ý lắm, cô đưa tay lấy một xiên thịt, rắc bột ớt vào cắn một miếng.
Lúc mới đầu thì mọi người chỉ biết cắm đầu chiến đấu với thức ăn thôi, làm gì rảnh mà trò chuyện với nhau. Ăn được một nửa, cuối cùng cũng chậm lại, bắt đầu chọc ghẹo nói chuyện, chơi trò chơi, hóng hớt drama thay phiên nhau nói cười rôm rả.
Tiếng cười từng tràng từng tràng vang lên, hết lần này đến lần khác.
Quý Huyền Tinh vẫn không tham gia với bọn họ, cô chỉ ngồi ở một bên yên lặng ăn đồ nướng. Cả người cô có vẻ như tâm trí đã bay đâu mất, giống như cô đã tự động tắt tiếng mọi cuộc vui xung quanh vậy.
Quý Huyền Tinh cắn môi, vài giây sau cô cuối cùng cũng không nhịn được cầm điện thoại lên để kiểm tra lần nữa.
Vừa liếc mắt, trán cô cau lại, khóe môi cũng hơi hạ xuống, thậm chí còn hơi nghiến răng.
Tốt, rất tốt!
Chung Dập anh giỏi lắm!
Mười ngày rồi.
Mười! Ngày! Rồi!
Vậy mà một tin nhắn cho cô cũng không có!
Trước lễ Quốc khánh Chung Dập có nói với cô phải đi công tác ở Châu Âu mấy ngày, lúc đó cô cũng không nghĩ gì nhiều. Cô còn định bụng đợi anh trở về thì hai người họ có thể nghỉ lễ cùng với nhau nữa, thậm chí cô còn nói với Chung Dập nhất định phải nhớ mua quà cho cô.
Nhưng mà bây giờ thì Quốc khánh cũng qua luôn rồi, đừng nói tới không thấy hình bóng anh ở đâu, đến cả một cuộc điện thoại cũng không thấy.
Anh còn sống hay chết ở xó nào thì cũng ngáp một tiếng đi chứ!
Cũng không phải không có cách nào để tìm ra anh, Quý Huyền Tinh tức nghẹn ở trong lòng. Bản thân cô cảm thấy chuyện này rất quái lạ, nhưng cô cũng không muốn chủ động liên lạc với anh.
Quý Huyền Tinh càng suy nghĩ càng cảm thấy tức giận, cô không thể nào nuốt được cục tức này, nâng ly nước trái cây ở bên cạnh lên uống từng ngụm lớn.
Tống Chính Sơ ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, vội vàng đặt mấy xiên thịt đã nướng xong xuống trước mặt cô, dịu dàng nói: "Cậu uống chậm thôi, ăn nhiều một chút."
Quý Huyền Tinh ngẩn người, cả người không có tinh thần gì nói cảm ơn.
Vừa ngẩng đầu thì cô bắt gặp ánh mắt đầy thù địch của Nguyễn Vi Vi.
Hả?
Quý Huyền Tinh chau mày, chuyện gì xảy ra ở đây vậy?
Cô ta bị điên à.
Đợi khi cô kịp phản ứng thì không biết là ai mang theo sự hưng phấn khi hóng hớt được tin gì đó giật gân, hét lớn lên một câu: "Bà nó chứ! Thư Vi Nhi lên hot search rồi!"
"Sao lại chỉ có mỗi cái tên thế kia?" Mọi người đều lấy điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm, trang web mạng cũng vô cùng lag, sau nửa ngày vẫn chưa thể tải được trang.
"Tôi nói cho các cậu nghe, với kinh nghiệm hóng drama lâu năm của tôi, mấy bài chữ càng ít thì drama càng khủng đấy."
"Không phải chứ? Chẳng phải cô ta mới đây vừa nổi lên nhờ một bộ phim chiếu mạng sao, nhanh như vậy đã gả vào nhà giàu rồi?"
Đám người bọn họ mỗi người một câu vô cùng rôm rả, còn Nguyễn Vi Vi lúc này vẫn dùng ánh mắt không tốt lành gì nhìn về phía cô.
Quý Huyền Tinh bị nhìn như thế cũng khó chịu, nâng mắt lên nhìn thẳng về phía cô ta, mắt đối mắt không hề kiêng nể.
Cô chật lưỡi một tiếng, mở miệng ra định nói gì đó thì không biết tiếng của ai vang lên...
"Má nó đỉnh vậy, biển số xe 88888, biển số thế này thì người giàu bình thường cũng chả mua nổi đâu!"
Tim Quý Huyền Tinh hẫng mất một nhịp, giây trước cô vẫn còn đang khí thế bừng bừng hung hăng đấu mắt với người ta, lúc này cô lại trông vô cùng thảng thốt.
Cô nhanh chóng vơ lấy điện thoại của người ngồi cạnh mình, không hề để ý đến ánh mắt giật mình hoảng sợ của Chu Toàn Di, chạm 2 cái vào màn hình, phóng to bức ảnh lên.
Nữ chính trong bức ảnh đó là Thư Vi Nhi được chụp rất sắc nét, thậm chí còn nhìn được cả biểu cảm hơi ngượng ngùng của cô ta khi đang nói chuyện với người đàn ông ở bên cạnh. Người đàn ông đó lại xoay lưng về phía máy ảnh, chỉ có một bóng lưng rất mơ hồ.
Nhưng ánh mắt Quý Huyền Tinh chỉ đặt trên người đàn ông đó mà thôi.
Người đàn ông trong bức ảnh mặt một bộ đồ vest vừa vặn, tay tùy tiện đặt trên cửa xe hơi đã được mở ra một nửa. nhìn theo động tác này có thể thấy được dáng lưng thẳng tắp, từng thớ cơ chắc khỏe dọc theo cánh tay, khiến bộ đồ trông có hơi căng ra. Anh chỉ cần đứng yên tại đó thì trên người anh giống như có một bộ lọc vậy, tự động làm mờ hết mọi thứ xung quanh, khiến ánh mắt của cô khóa chặt trên bóng hình anh.
Đôi mắt cô bất giác trừng lớn lên, thậm chí còn quên cả hô hấp, đến cả bàn tay đang cầm điện thoại cũng rung lên.
Bóng dáng này, trong năm năm qua cô đã nhìn ngắm vô số lần. Giống như những kiến thức quan trong hồi cấp hai cứ được lặp đi lặp lại, đã sớm khắc sâu vào trong trí óc cô. Cho dù bức ảnh này có mờ nhòe hơn nữa thì cô chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra anh.
Càng đừng nói đến trên chiếc xe bên cạnh còn mang theo cái biển số đẹp khoa trương đó nữa chứ.
Haha.
"Huyền Tinh, cậu cười gì vậy?" Chu Toàn Di sợ hãi nhìn cô hỏi: "Chẳng phải cậu đang theo dõi tin tức của giới giải trí sao?"
"Cái gì?" Quý Huyền Tinh trả điện thoại lại vào tay cô ấy, nhìn cô ấy mà hỏi lại: "Tớ có cười sao?"
Đến rồi, đến rồi, lại thế rồi.
Lại là cái kiểu nhếch khóe môi, không phải chuẩn bị cười mà biểu tình này giống như cô sắp phát điên lên vậy.
Chu Toàn Di bất giác run rẩy, gật đầu, giọng nói cũng trở nên nhỏ xíu: "Cậu...cậu cười rồi, nụ cười còn rất kỳ lạ."
"Ồ." Quý Huyền Tinh mặt không có biểu tình gì, nói: "Chắc có lẽ là do cách sống của anh ấy lại như thế này khiến cho tớ kinh ngạc quá thôi."
Câu nói này của cô rất nhỏ, Chu Toàn Di có chỗ nghe không rõ: "Cậu vừa mới nói gì cơ?"
"Không có gì đâu." Quý Huyền Tinh mỉm cười ôn hòa như bình thường, chỉ là cái ly trong tay cô chỉ còn thiếu chút nữa đã bị bóp nát rồi.
( App truyện TYT )Chu Toàn Di cảm thấy có điều gì đó kì lạ, vừa định mở miệng hỏi thì nghe thấy tiếng ai đó nói: "Haizz, mọi người có thấy Vi Vi của chúng ta với Thư Vi Nhi có hơi giống nhau không?"
Lời này vừa nói ra thì tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn sang hướng của cô ta.
Quý Huyền Tinh cũng nâng mắt lên, hai tay khoanh trước ngực nhìn về phía đó.
"Hình như mũi và miệng cũng hơi giống nhau thật, hai người bọn họ đều được gọi là Vi Vi nữa chứ."
"Ha ha ha, vậy Vi Vi của chúng ta sau này cũng có thể gả vào nhà giàu nhỉ."
Nguyễn Vi Vi liếc người nói ra câu này một cái, sau đó hất mặt lên, giọng nói rất quái gở: "Con gái phải dựa vào năng lực và phẩm hạnh của mình, có mỗi cái gương mặt thì có thể duy trì được bao lâu chứ? Nói cho cùng thì làm bình hoa chẳng bao giờ có kết cục tốt đẹp cả."
Đạo lý này nói ra thật chất cũng không sai, nhưng cô ta cứ nhìn chằm chằm vào Quý Huyền Tinh, cứ cho người ta cảm giác mấy lời này của cô ta còn có hàm ý khác. Ánh mắt của mọi người chuyển qua chuyển lại giữa hai người bọn họ, cảm giác không biết có chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Quý Huyền Tinh từ lúc nghe được cụm từ "gả vào nhà giàu" thì cô đã cảm thấy rất khó chịu rồi, đến mấy lời của Nguyễn Vi Vi lúc sau cô cũng không nghe thấy.
Trong đầu cô bây giờ chỉ có:
Ai muốn gả vào nhà giàu cơ?
Gả vào cái nhà giàu nào cơ?
Nhà họ Chung sao?
Đi ngủ rồi nằm mơ còn dễ hơn!
Nguyễn Vi Vi thấy cô không nói gì, trong lòng cảm thấy rất đắc ý, vô thức nhìn về phía Tống Chính Sơ đang ngồi cạnh cô một cái. Thế mà cô ta lại phát hiện cậu ta vô cùng bình tĩnh ngồi nướng thịt, thậm chí cậu ta còn đưa tay thu dọn mấy cái xiên mà Quý Huyền Tinh đã ăn xong.
"Hơn nữa mấy kẻ nhà giàu có mấy ai bình thường chứ, nếu không phải bị bóc ra là ngoại tình thì cũng là bao nuôi minh tinh, bẩn chết đi được, tôi mới không muốn gả vào đấy đâu." Cô ta cắn môi dưới, giọng nói bỗng nhiên nhẹ lại: "Tôi có muốn gả thì cũng phải gả cho..."
"Ha."
Một tiếng cười lạnh vang lên, khiến cho bầu không khí vốn hơi yên ắng lại càng trở nên đông đặc ngượng ngùng.
"Có muốn gả thì cũng phải xem người ta có muốn lấy mình không chứ." Quý Huyền Tinh nhẹ nhàng tựa ra sau, trên miệng treo một nụ cười như có như không.
Mấy lời này nói ra có hơi vi diệu, đến cuối cùng thì mọi người cũng không biết là cô đang nói đến nữ minh tinh đang muốn trèo cao mà gả vào nhà giàu hay đang nói đến Nguyễn Vi Vi đang tự mình đa tình nữa.
Lời của cô vừa dứt thì sắc mặt Nguyễn Vi Vi lập tức trở nên tái mét, chỉ bỏ lại một câu "Tôi đi nhà vệ sinh một lát" liền quay người bỏ đi.
Không khí vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh như thời gian đã ngưng lại vậy. Tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng lại, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra vậy.
Cuối cùng vẫn là Tống Chính Sơ - nhân vật chính của buổi tiệc phải lên tiếng phá vỡ bầu không khí: "Mọi người mau ăn đi chứ, đừng có tiết kiệm tiền cho tôi, ở đằng sau còn cả một thùng thịt chưa ăn đến kìa."
Mấy người bên cạnh cũng vội vàng hưởng ứng: "Đúng vậy đúng vậy, mau ăn thôi, không ăn hết tiền của cậu ta thì chúng ta không về nhà."
Quý Huyền Tinh thấy phiền chết đi được, mắng Chung Dập mấy lượt ở trong lòng, lúc nãy cô nói chuyện nhẹ nhàng là thế nhưng hiện tại cô bỗng nhiên cảm thấy vô cùng hụt hẫng.
Trong lòng cô ngổn ngang cảm xúc, đầu óc cũng không tập trung được, đợi cô hồi thần lại thì phát hiện thịt nướng đã khét hết cả.
Cô nhìn mấy miếng thịt cháy đen, bỗng chốc chẳng còn tâm tình gì để ăn uống nữa.
Lúc nhận được cuộc gọi của Chung Dập gọi đến, Quý Huyền Tinh đang ở trong nhà vệ sinh lau lại chiếc váy.
Bạn cùng phòng của Tống Chính Sơ uống rượu say, sống chết lôi Tống Chính Sơ đi uống rượu, nhưng bản thân đứng còn không vững, một ly bia đầy không hề lãng phí mà đổ hết lên váy cô.
Lúc đó Quý Huyền Tinh xém chút nữa không nhịn được mà chửi mắng thô tục, nhưng chỉ đành mỉm cười một cách tức giận.
Má nó, đây là cố ý muốn tắm cho cô sao!
Quý Huyền Tinh quy tất cả các rắc rối cô gặp phải ngày hôm nay cho Chung Dập, sự oán giận của cô đối với anh cũng sâu thêm mấy phần.
Cô nhỏ giọng mắng Chung Dập chết tiệt, Chung Dập chết tiệt, có lẽ người đó đã gắn máy theo dõi trên người cô, giây tiếp theo đã gọi điện thoại đến rồi.
Quý Huyền Tinh nhìn một cái, nghĩ cũng không nghĩ đã ngắt điện thoại đi.
Cũng không phải do cô chột dạ vì đang thầm mắng anh mà là cô đang tức giận. Ngoài tức giận còn có những cảm xúc mà đến bản thân cô cũng không hiểu được nó là gì.
Chỉ là cô bây giờ không muốn để ý đến anh.
Quý Huyền Tinh dùng giấy tùy ý lau quần áo của mình, sau đó lại đi bên cạnh hong khô. Tiếng máy sấy ồn ào vang lên khắp phòng vệ sinh yên tĩnh khiến cô tâm phiền ý loạn.
Cô bực bội tắt máy sấy, khi cô vừa mới bước ra khỏi phòng vệ sinh lại nhận được một cuộc gọi.
Cuối cùng lòng không nhịn được nữa, nhẹ nhàng thở dài kết nối điện thoại, nhưng lại không chủ động nói chuyện.
Qua hai giây, người bên kia chủ động mở miệng, không chơi trò ngây thơ này với cô, hỏi: “Ở đâu đấy?”
Giọng nói nhẹ nhàng bình tĩnh, âm thanh cuối có hơi uể oải vang lên, giống như một viên đá đập vào mặt hồ trong vắt, khơi dậy từng tầng gợn sóng.
Nhịp tim của Quý Huyền Tinh đập có hơi nhanh, không có tiền đồ mà báo cáo vị trí của biệt thự.
Đây chính là Chung Dập, người sẽ không hỏi cô tại sao khi nãy không nhận điện thoại. Trưởng thành và quan tâm đúng mức đến đời sống riêng tư mà cô gái nhỏ có thể có, với một biện pháp thích hợp đến mức gần như là thờ ơ.
Một tiếng sau, Quý Huyền Tinh tạm biệt mọi người rồi rời đi trước.
Một chiếc BMW màu đen lặng lẽ đậu bên ngoài biệt thự, cô hít một hơi thật sâu rồi sải bước đi tới.
Đợi cô tới gần, cửa xe bị người bên trong mở ra.
Người đàn ông bên trong dựa lưng vào ghế, tư thế ngồi thư thái, đang nhìn tập tài liệu, như đang giết thời gian, nhưng chỉ với một hành động đơn giản như vậy, cô lại bị anh làm cho sinh ra cảm giác hưng phấn.
Nút áo của anh được nới ra, bộ vest đen cao lớn ôm sát vào người, toát ra một loại quý tộc không bình thường.
Cảm nhận được bên cạnh có tiếng động, anh khẽ nâng mi lên, nhìn về bên cạnh, cảm giác xa lạ bên trong trước đây đã biến mất đi rất nhiều, trong mắt hiện lên một chút ánh sáng, nhưng nếu nhìn kỹ lại có chút dịu dàng.
Mà giây tiếp theo, lông mày anh khẽ nheo lại, giọng nói của anh cũng trở nên nặng nề trầm thấp hơn so với với trong điện thoại: “Uống rượu sao?”
Từ “Không có” đến bên môi đã bị Quý Huyền Tinh nuốt trở lại và biến thành: “Đúng vậy.”
Cô nói xong thì ngồi xuống bên cạnh anh, đồng thời đóng cửa xe. Trong khoảng thời gian này, cô vẫn nhìn chằm chằm Chung Dập, nhìn anh với vẻ mặt khiêu khích: “Anh đi chơi với tiểu minh tinh được, em không uống rượu được sao?”
Dường như là không nghĩ đến cô sẽ trả lời như vậy, Chung Dập lộ ra sự sững sờ một chút.
Quý Huyền Tinh có hơi đắc ý lại nói: “Em thành niên rồi, uống một chút rượu cũng không tính là gì đâu.”
Cô đang cố tình chọc giận anh, dựa vào cái gì chỉ một mình cô tức giận, còn anh lại có thể bình tĩnh đọc văn kiện.
Đôi mắt Chung Dập có hơi nặng nề, anh yên lặng nhìn cô hai giây.
Không khí trong trở nên yên tĩnh.
Quý Huyền Tinh có hơi căng thẳng nhưng cũng vừa mong chờ, ánh mắt cô không hề lùi bước mà nhìn anh.
Ai biết một giây sau, Chung Dập lại cười nhẹ rồi dựa lưng vào ghế, cả người có hơi lười biếng: “Đúng vậy, anh cũng cảm thấy như vậy.”
Này này này????
Sao người đàn ông lớn tuổi này không trả lời theo lẽ thường chứ.
Khuôn mặt của Chung Dập vẫn giữ nụ cười mỉm nhẹ nhàng trước đó, giọng nói cũng không chậm lại: “Lần sau cậu của em gọi điện đến, anh cũng sẽ nói như vậy.”
TYT & Ruby team