Hiếm khi anh gọi cô bằng cả họ lẫn tên như thế này, Quý Huyền Tinh theo bản năng mà quay đầu lại, có chút mờ mịt và kinh ngạc nhìn anh.
Chỉ thấy đôi mắt từ trước đến nay vốn luôn dịu dàng không dao động của anh lại ẩn chứa chút giận dữ.
Ngực Quý Huyền Tinh như thắt lại, đồng thời cái cảm giác vô lực kia đã, đã —— vây lấy cô từ năm mười sáu tuổi, lại như hồng thủy mãnh thú một lần nữa nuốt chửng cô.
Anh thật sự đã làm tròn chức trách, giống như một bậc “cha mẹ” chăm sóc cô, bảo vệ cô cũng như dung túng và nuông chiều cô.
Trong lòng Quý Huyền Tinh lạnh dần, muốn cười tự giễu nhưng khi mở miệng thì giọng nói lại có chút run rẩy: “Chung Dập, em không còn nhỏ… Còn hai mươi ngày nữa, em đã thành niên rồi.”
Chung Dập hạ mắt xuống, chống lại ánh mắt của cô. Đầu quả tim không khỏi run lên, đó là ánh mắt khó nói. Rõ ràng là mang theo ý cười nhưng đáy mắt lại như ẩn chứa lệ quang, như là có vô vàn thê lương trong đó.
Chỉ như vậy… Mà đi thích thằng nhóc kia sao?
Vì thằng nhóc đó mà tâm trạng không tốt.
Vì thằng nhóc đó, mà bây giờ đã sắp khóc?
A Tinh nhà anh từ trước đến nay đều là người tùy ý thẳng thắn, từ khi nào lại trở thành một người hay tủi thân như vậy.
Anh đã lướt nhìn tất cả nam sinh ở trong khán phòng kia, cảm thấy chẳng có người nào có thể để anh yên tâm mà giao phó A Tinh cho họ.
Sự phiền toái trong lòng Chung Dập lại nổi lên cuồn cuộn, từ trước đến nay anh đối xử với ai cũng đều thản nhiên, chẳng mang nhiều cảm xúc gì mấy. Chỉ là đối với tên nhóc vừa gặp kia, lần đầu tiên anh nảy ra cảm giác chán ghét một cách nồng đậm.
Anh thu lại cảm xúc, nhìn nhìn cô gái trước mặt, bỗng nhiên đưa tay lên xoa nhẹ đầu cô, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, A Tinh thật sự đã trưởng thành.”
Ánh mắt anh nhìn về phía xa xa, đáy lòng bỗng nhiên phát ra một tiếng thở dài.
*******
Còn năm ngày nữa là đến kì thi cuối cùng, kiểm tra xong thì Quý Huyền Tinh sẽ có một kỳ nghỉ đông. Sinh nhật của cô là vào ngày hai mươi sáu, trường của bọn họ vẫn còn đóng cửa vào tháng Giêng, vì vậy năm ngoái Chung Dập là người đón sinh nhật với cô.
Không chỉ năm ngoái, mà thật ra là hằng năm đều là Chung Dập đón sinh nhật với cô. Ngoại trừ năm kia bố của Chung Dập bị bệnh, anh phải về Giang Thành ngay lập tức nên không thể ở cùng cô, nhưng vẫn còn nhớ mà gửi quà sinh nhật cho cô.
Cho nên cô không làm theo những gì anh muốn, thậm chí còn đã dự định rằng họ sẽ đi ăn cơm ở quảng trường Thế Kỷ, rồi đến công viên Bình Giang bên cạnh thả đèn Khổng Minh, sau lễ Giáng Sinh thì họ sẽ tổ chức sinh nhật cho cô với lời chúc từ ngàn vạn chiếc đèn Khổng Minh.
Nhưng mà cô không ngờ đến năm nay lại nghỉ sớm như vậy.
Quý Huyền Tinh không yên lòng cho lắm, vẫn tiếp tục đọc sách ôn bài. Dù sao lúc cô về thì vẫn như vậy, trong nhà vẫn không có người, cũng sẽ không có ai có thời gian chăm sóc cho cô.
“Giá vốn là một khoản tiền đầu tư kinh doanh ——”
Một tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang suy nghĩ của cô, Quý Huyền Tinh cau mày nhìn vào màn hình điện thoại. Khi thấy tên người gọi hiện lên, cảm giác hờn giận khi bị cắt ngang biến mất, đuôi mắt cũng xuất hiện ý cười.
“Bố ơi.” Cô nhẹ giọng gọi một tiếng: “Bố ở châu Phi chơi có vui không?”
“Không thấy được cuộc di cư của đồng vật, nhưng mà vẫn có quà mang về cho con, khi nào thì con nghỉ?”
Đôi mắt Quý Huyền Tinh sáng lên: “Bố về nước sao?”
“Ừm, mới xuống máy bay.”
“Con còn năm ngày nữa mới được nghỉ lễ!” Quý Huyền Tinh nói xong lại có chút lo lắng, như đang làm nũng hỏi: “Đừng nói lần này bố về không được hai ngày lại đi lại chứ?”
Người bên kia cười: “Sẽ không đi giống năm ngoái đâu, cho dù thế nào thì chúng ta cũng phải cùng đón sinh nhật cùng nhau chứ.”
Hai người trò chuyện vài câu rồi Quý Huyền Tinh mới vui vẻ tắt điện thoại. Lúc này mới nhớ tới, dường như không thể cũng đón sinh nhật với Chung Dập được rồi.
Bố của cô là một họa sĩ, một năm về nhà không được vài lần, cả ngày đều vẽ thực vật ở bên ngoài. Mặc dù hai cha con không thường xuyên gặp nhau nhưng quan hệ của hai người vẫn thân thiết như những người bạn.
Lần gần nhất được gặp bố chính là nửa năm tước, sau đó ông ấy liền đi châu Phi. Nơi đó tín hiệu không tốt, thỉnh thoảng mới có thể gọi điện được cho cô, không thì gửi về vài bộ phim của ngôi sao nổi tiếng.
Quý Huyền Tinh giằng co vài giây trong việc lựa chọn giữa bố mình với Chung Dập, sau đó lập tức đặt vé máy bay về nhà.
Mỗi ngày đều có thể gặp Chung Dập, sinh nhật mọi năm đều có thể đón cùng với anh, nhưng mà với bố thì không thể.
…
Đến ngày nghỉ, Chung Dập tự mình đưa cô đến sân bay, hai người không ai đề cập đến chuyện ngày hôm đó.
Chung Dập tựa như bề bộn công việc, trong suốt bốn mươi phút lái xe anh phải tiếp ít nhất năm cuộc điện thoại. Khi anh xử lý công việc, phong thái ung dung tự tại ấy luôn khiến cô rất mê luyến.
Quý Huyền Tinh lẳng lặng nhìn nhìn anh, mặt mũi ôn nhu điềm đạm nhưng cũng không mất đi khí thế, phong thái vẫn nổi bật như cũ nhưng trên mặt lại mang theo nét ủ rũ.
Chờ sau khi anh kết thúc cuộc điện thoại, cô nhịn không được mà hỏi: “Gần đây anh bận rất nhiều việc sao?”
Chung Dập nhìn về phía cô cười một cách yếu ớt, đáy mắt hiện lên những đường vân rất tinh tế: “Cuối năm tất cả mọi người đều bận, em cũng bận thi cử gần nửa tháng rồi.”
Thật ra không chỉ bận rộn vì gần cuối năm, mà hạng mục M&T trước đó đang đẩy mạnh lại gặp chút vấn đề về vay vốn tài chính. Một công ty vốn đang hợp tác với họ bỗng nhiên phá sản, nhưng họ cũng đã đầu tư tiền trước đó, cũng vì thế mà bị trì hoãn một thời gian.
Xảy ra một sự cố trong một khâu dẫn đến mọi thứ sau đó đều gặp trở ngại, tiền cũng bị mắc kẹt. Nhưng tiền này cũng không vội dùng đến nên cũng không phải là vấn đề gì lớn, nhưng luôn có rất nhiều chuyện sau đó cần phải xử lý.
Quý Huyền Tinh thấy anh không muốn nhiều lời nên cô cũng lười hỏi tiếp, tin rằng dù sao đi nữa thì anh vẫn sẽ xử lý tốt. Chỉ là cô muốn trò chuyện với anh nhiều hơn, không thì phải ít nhất một tháng nữa mới có thể gặp lại anh.
Còn chưa chia tay mà cô đã bắt đầu cảm thấy nhung nhớ.
Cô muốn nói chuyện với anh nhiều hơn một chút, nhưng còn không chờ cô kịp mở miệng thì chuông điện thoại của Chung Dập lại vang lên. Anh cúi đầu nhìn xuống, nói “xin lỗi” một tiếng rồi lại nhận điện thoại.
Quý Huyền Tinh bĩu môi, có chút bất đắc dĩ, ai bảo người mà cô thích lại là người cuồng công việc như vậy chứ.
Sau khi tới sân bay, khó khăn lắm Chung Dập mới kết thúc được cuộc gọi. Anh giúp cô nhấc hành lý ra khỏi cốp xe, rồi đưa cô đến cổng chờ.
Quý Huyền Tinh nhìn những người đang xếp hàng chờ kiểm tra an ninh, lặng lẽ nhận lấy hành lý từ anh. Cô điều chỉnh lại tâm trạng của mình rồi nhoẻn miệng cười với anh: “Em đi vào đây, thay em hỏi thăm chú với dì nha.”
Cô không có cách nào để gọi bố mẹ của Chung Dập là ông bà được, tiếng kêu không ra được khỏi miệng. Mà mẹ Chung năm nay cũng chỉ mới ngoài năm mươi, được kêu như vậy cũng rất vui vẻ, vì vậy về sau cô vẫn luôn kêu như vậy.
Không quan trọng là quan hệ vai vế này nọ thế nào.
Cô gái trước mặt nở nụ cười xinh đẹp rạng rỡ, là một màu sắc hiếm thấy trong mùa đông này. Chóp mũi cô hơi ửng đỏ vì lạnh, nhìn qua rất sinh động lại đáng yêu.
Đáy mắt Chung Dập cũng không khỏi nảy lên một nụ cười yếu ớt, dặn dò nói: “Đi đường bình anh, về đến nhà thì nhắn tin cho anh.”
Anh nhìn Quý Huyền Tinh rời đi, lúc này điện thoại của Lý Hạng Minh lại gọi đến: “Chung tổng, nhà họ Trình có một xấp tư liệu tôi vừa mới cho người đi xem, rất phù hợp với yêu cầu của chúng ta.”
“Nhà họ Trình?” Chung Dập khẽ nhẩm, tự hỏi vài giây rồi nói: “Gửi thông tin liên lạc đến cho tôi.”
Mấy ngày nay Quý Huyền Tinh ở nhà, cha Quý kể hết cho cô nghe những hiểu biết bên ngoài, kể cho cô nghe hết chuyện thú vị này đến chuyện thú vị khác. Cô nghe một cách chăm chú, thậm chí cả một vùng đất hoang vắng và rộng lớn còn hiện lên trong tâm trí cô.
Mấy ngày nay Thẩm Khởi Vân cũng không tăng ca hay là đi công tác, một nhà ba người bọn họ khó có dịp mà được quây quần bên nhau.
Quý Huyền Tinh hiếm khi được tận hưởng bầu không khí gia đình bình thường mà người khác thường có trong tầm tay.
Thậm chí ngay cả khi gọi điện cho Chung Dập, giọng nói của côvừa gấp gáp lại vừa phấn khích, giọng nói đó không ngừng truyền từ ban công vào phòng khách.
Cha Quý nghe thì nhìn Thẩm Khởi Vân một cái: “Con gái của chúng ta đang hẹn hò sao?”
“Quan hệ của hai người không phải tốt lắm sao.” Thẩm Khởi Vân không ngẩng đầu, tiếp tục lật xem tạp chí tài chính trên tay, nhưng rõ ràng là cũng nghe thấy: “Nếu ông còn không biết, thì tôi lại càng không biết.”
“Có khi nào mà con bé dùng giọng điệu làm nũng như vậy nói chuyện với chúng ta đâu, nhất định là coi trọng thằng nhóc nào rồi.”
Ngón tay Thẩm Khởi Vân dừng lại, hiển nhiên là có chút lo lắng, nhưng ngoài miệng lại nói: “Con bé gần hai mươi tuổi rồi, hẹn hò này nọ cũng là chuyện bình thường.”
Cha Quý nhìn vợ mình trước mặt, có chút bất đắc dĩ nói: “Khởi Vân, bà cũng quá bình tĩnh đối với con gái rồi.”
“Con bé cũng lớn rồi, có thể chịu trách nhiệm về quyết định của mình, chỉ là tôi không muốn can thiệp vào quá nhiều mà thôi.” Bà nhướng mày, Thẩm Khởi Vân năm nay bốn mươi lăm tuổi nhưng vóc dáng với sức khỏe cũng được bảo dưỡng rất tốt, là người có địa vị cao, giơ tay nhấc chân đều mang theo cảm giác tao nhã không nói nên lời: “Có gì sai sao?”
Cha Quý còn có thể nói gì được: “Bà xã nói làm sao lại sai được.”
…
Lúc nói chuyện điện thoại Quý Huyền Tinh thường nhìn vào phòng khách, sợ bố mẹ nghe được sau này họ lại không cho, nhưng cô vừa hận không thể để mọi người trên thế giới biết được —— cô thật sự rất thích Chung Dập.
Chung Dập một bên vừa tăng ca một bên vừa nói chuyện với Quý Huyền Tinh, bỗng nhiên nghe được hình như bên cô có tiếng gió: “Đang ở ngoài?”
Cô nhẹ nhàng chạm chân xuống đất, không biết là giọng mình đã trở nên mềm mại hơn: “Ở ngoài ban công.”
Chung Dập nhíu mày lại: “Vào nhà đi.”
Lâm Thành so với Giang Thanh lạnh hơn rất nhiều, ban đêm thế này rất dễ bị cảm lạnh. Lần đầu tiên anh ở Lâm Thành vào mùa đông thiếu chút nữa đã bị lạnh chết.
“Được rồi.”
Nghe thấy giọng điệu của cô bỗng nhiên trầm xuống, rõ ràng là mất hứng, Chung Dập lại nói: “Đã chọn xong quà sinh nhật cho em, tới sinh nhật em chắc hẳn là nhận được rồi.”
“Là cái gì vậy?” Mắt Quý Huyền Tinh sáng rực lên.
“Đến lúc đó rồi biết.” Chung Dập cố ý thừa nước đục thả câu: “Nói ra thì còn gì là bất ngờ nữa.”
Trong lòng Quý Huyền Tinh xẹt qua một tia ngọt ngào, lúc này mới miễn cưỡng cúp điện thoại. Cô vừa định vào phòng nhưng lại nhận được điện thoại của chủ nhiệm Hệ.
Cô ngước mắt nhìn đồng hồ, chín giờ, đã muộn như vậy sao? Cô nhíu mày, sau đó bấm nhận.
“Bạn học Quý, muộn như vậy còn gọi cho em là để nói về chuyện xuất ngoại du học.” Chủ nhiệm Hệ nói thẳng ý định của mình: “Vì phải cần rất nhiều giấy tờ và thủ tục nên cần phải bỏ ra nhiều thời gian để chuẩn bị trước.”
Quý Huyền Tinh kiên nhẫn nghe ông nói hết, sau đó mới bình thản nói: “Chủ nhiệm, em không định đi làm sinh viên trao đổi ạ.”
Chủ nhiệm Hệ vừa nghe xong đã lập tức nổi giận: “Vì sao lại không đi chứ bạn học Quý, đây là cơ hội tốt đó, mấy danh hiệu này của em không phải lãng phí hết sao!”
Tâm trạng của Quý Huyền Tinh đang rất tốt nên có đủ kiên nhẫn để nghe, nói: “Nếu em không đi thì cũng có những bạn học khác đi thôi.”
“Chuyện này làm sao có thể được, tên cũng đã báo cáo lên rồi.”
Giọng điệu của Quý Huyền Tinh vẫn bình bình như trước, cũng rất kiên quyết: “Em thực sự không muốn đi.”
Chủ nhiệm Hệ đúng là không nói nên lời, cuối cùng lại khuyên vài câu, sau đó nói: “Em suy nghĩ kỹ càng lại đi, quyết định xong thì có thể gọi cho thầy bất cứ lúc nào.”
…
Lúc Quý Huyền Tinh đẩy cửa đi vào phòng, cha Quý đang mỉm cười nhìn về phía cô, ngay cả Thẩm Khởi Vân cũng không đọc báo tài chính mà thản nhiên nhìn cô.
Cô hơi giật mình, có chút mờ mịt hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ?”
Cha Quý hàng năm đều ở bên ngoài nên phong thái cũng không thể bảo dưỡng tốt được, lúc cười còn hiện lên những đường hằn sâu nơi khóe mắt: “Tinh Tinh này, vừa nãy con mới gọi điện nói chuyện với ai đấy?”
Vẻ mặt của ông ấy đan xen giữa từ ái với tò mò không biết chuyện gì xảy ra.
Quý Huyền Tinh cẩn thận đáp lại: “Là chủ nhiệm Hệ ạ.”
Hai vợ chồng theo bản năng mà liếc nhìn nhau một cái, Thẩm Khởi Vân coi như bình tĩnh, còn nếp nhăn nơi khóe mắt của cha Quý lại không tự giác mà run lên.
Khi quay đầu lại, ông ấy cố gắng không chế cảm xúc nhưng giọng điệu vẫn nhịn không được mà mang theo một chút run rẩy: “Chủ nhiệm Hệ còn trẻ mà đã lên làm chủ nhiệm, đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn mà.”
Thẩm Khởi Vân nhìn chồng mình một cái, nhịn không được mà đỡ trán.
Quý Huyền Tinh có chút hoang mang, nhắc nhở nói: “Chủ nhiệm của bọn con hơn bốn mươi tuổi rồi.”
Cha Quý thiếu chút nữa không thở được, ngay cả Thẩm Khởi Vân cũng không khỏi nhíu mày. Cha Quý hít sâu một hơi, lại hỏi thăm thử: “Lớn như vậy mà còn chưa lập gia đình, thật sự là một lòng vì học trò mà, đúng là một giáo viên tốt ha ha ha ha ha…”
Ông ấy có miễn cưỡng thì cũng cười cho chuyên nghiệp một chút, cứ như đang khóc nức nở vậy!
Thẩm Khởi Vân trừng mắt liếc nhìn chồng mình một cái, trực tiếp nhắm hai mắt lại.
Quý Huyền Tinh cảm thấy hoang mang đối với cuộc trò chuyện này, cứ như lọt vào sương mù: “Cái gì ạ? Đứa con út của chủ nhiệm Hệ cũng đã đi học trung học rồi ạ.”
“Cái gì?!” Cha Quý cao giọng, ánh mắt cũng bất giác mà trừng lớn. Thẩm Khởi Vân ngồi một bên nhéo ông ấy một cái, sắc mặt cũng có chút trầm trọng.
Cha Quý tê rần, khó khăn lắm mới ổn định được cảm xúc, cười gượng nói: “Vậy chủ nhiệm của con một mình chăm sóc đứa nhỏ cũng không dễ dàng gì.”
“Một mình gì ạ? Vợ người ta còn đang sống rất khỏe mạnh, tình cảm của gia đình thầy ấy cũng rất tốt, còn thường xuyên đi du lịch ——” Cô nói xong, mới dừng lại một chút thì thấy sự băn khoăn trong mắt của bố mẹ.
—— Dù sao so với nhà chúng ta thì tốt hơn nhiều.
Quý Huyền Tinh khẽ bĩu môi, thật là không thể bỏ qua cái bầu không khí kì dị này được, cô nhịn không được hỏi: “Bố, rốt cuộc là bố muốn nói cái gì vậy? Là muốn làm quen với chủ nhiệm Hệ của bọn con, hay là có người nào trong nhà nhờ bố mai mối? Chủ nhiệm Hệ của bọn con không được đâu ạ, phẩm chất của người ta rất tốt, vợ chồng cũng rất ân ái, bố không thể làm chuyện như vậy được.”
“Ha, con nhóc thối kia! Con coi bố con là người như thế nào hả?!” Cha Quý bị bọn họ cười nhạo, lo lắng trước đó cũng yên tâm không ít, nhưng trong lòng lại nhịn không được mà lẩm bẩm, như lơ đãng nói bóng nói gió hỏi: “Con nói chuyện gì với chủ nhiệm Hệ mà nói lâu như thế.”
Quý Huyền Tinh lo lắng trong lòng, trên mặt cũng bất động thanh sắc, ăn ngay nói thật: “Trước đó con có tham gia một cuộc thi, có một suất xuất ngoại muốn cho con đi. Nhưng con vẫn còn nhiều nhiều dự án ở trường chưa hoàn thành nên đã từ chối.”
Cô bình tĩnh trả lời, nhưng lại hoàn toàn đặt lực chú ý lên người của Thẩm Khởi Vân, không bỏ sót bất cứ biểu hiện nhỏ nào trên người bà. Thấy Thẩm Khởi Vân không có phản ứng gì, bà bình tĩnh nói: “Tự mình sắp xếp cho tốt là được.” Lúc này cô mới nhẹ nhàng thở phào ra.
Quý Huyền Tinh không sợ trời không sợ đất nhưng cô chỉ sợ mẹ mình sẽ thất vọng. Vì mẹ cô thật sự rất vĩ đại, cô cũng muốn đạt được những thành tựu giống bà.
Sau khi nghe tiếng đóng cửa phòng của Quý Huyền Tinh, cha Quý mới dựa sát vào cạnh Thẩm Khởi Vân, có chút không yên lòng hỏi: “Ánh mắt của con gái chúng ta chắc không kém như vậy ha?”
Thẩm Khởi Vân không biết phải nói gì liếc mắt nhìn ông ấy: “Rửa mặt rồi đi ngủ đi.”
Cha Quý nhỏ giọng nói thầm: “Con gái chúng ta mới không thèm coi trọng mấy ông già như vậy.”
Cơ bản thì mọi chuyện vẫn đều tốt, nhưng mà hai ngày trước sinh nhật của Quý Huyền Tinh thì cha Quý bỗng nhiên nhận được cuộc gọi, có người kêu ông đi Phần Lan, bảo là theo quan sát thì trong hai ngày này sẽ có cực quang xuất hiện, kêu ông lập tức xuất phát.
Cha Quý ngay lập tức phấn khích, sau khi đồng ý xong mới quay lại giải thích với Quý Huyền Tinh, nói là sau khi quay lại sẽ thương lượng với ông già Noel đưa nai sừng tấm về cho cô trong vài ngày.
Quý Huyền Tinh còn có thể làm gì được nữa, nghệ thuật gia luôn có chút điên rồ như vậy. Cô đã quen với những việc như vậy trong nhiều năm rồi, còn vô cùng hiểu chuyện mà chúc ông đi đường thuận lợi.
Sau khi cha Quý đi rồi, Thẩm Khởi Vân cũng bắt đầu tăng ca làm việc, trong nhà chỉ còn lại một mình cô.
Quý Huyền Tinh nhìn căn phòng lớn trống rỗng, cảm thấy ngay lập tức mình đã trở lại tuổi thơ cô đơn ngày trước. Cô đột nhiên nghĩ đến Chung Dập, nghĩ đến… Nghĩ đến lại lập tức muốn nhìn thấy anh!
Một khi có ý nghĩ này, hết thảy mọi thứ theo sau nó đều thuận lý thành chương mà sinh ra trong đầu.
Cô mở điện thoại nhanh chóng tra chuyến bay gần nhất đến Giang Thành, lại phát hiện vé máy bay của hai ngày nay lại không còn sót lại vé nào, vé gần nhất cũng đã là ngày kia.
Nhưng ngày kia thì… cũng đã qua sinh nhật của cô rồi.
Trong lòng Quý Huyền Tinh ngột ngạt rầu tĩ, cái mũi uể oải lại có hơi đau. Cô không ôm hy vọng gì mà xem vé tàu, vì đây là thời điểm du lịch lễ hội mùa xuân, quả nhiên tất cả vé đều đã bán sạch trước khi cô nhấn vào.
Cô chưa bao giờ biết, thì ra muốn gặp một người lại khó khăn như vậy.
Như thể tất cả mọi thứ trên đời này đều ngăn cản cô đi gặp anh.
Nhưng mà cô chỉ là muốn gặp anh thôi mà.
Mắt Quý Huyền Tinh dần trở nên ngấn lệ, đúng lúc này điện thoại lại vang lên, cô theo bản năng mà nhìn xem thử ——
Tên của Chung Dập hiện ra ngay trên màn hình.
Tay cầm điện thoại của cô không tự giác mà run lên, sau đó nhanh chóng nhấn nhận điện thoại.
“Chung Dập….” Cô nhỏ giọng gọi, giọng nói mang theo chút run rẩy.
“Bị cảm à?” Giọng nói trầm thấp ôn nhã vang lên bên tai, mang theo sự quan tâm không thể che dấu.
Những giọt nước mắt tụ lại trên mắt cô cuối cùng cũng không chịu được mà rơi xuống.
“Có chút ạ.” Cô nói chuyện mang theo chút giọng mũi không dày đặc không chút kiêng nể gì, nghe thấy giọng nói của anh thì nỗi khát khao mà cô vốn có thể chịu được lại như cơn thủy triều điên cuồng nhấn chìm bản thân.
“Ngày nào gọi cũng thấy em chạy ra ban công.” Chung Dập hơi quở trách nhưng cũng bất đắc dĩ dặn dò: “Nhớ uống thuốc đó.”
“Vâng.” Cô nhẹ giọng trả lời.
Hiếm có khi cô nói chuyện như vậy, Chung Dập ngạc nhiên, giọng nói cũng không khỏi trở nên nhẹ nhàng hơn: “Đầu tiên phải xin lỗi A Tinh nhà chúng ta rồi, có một số vấn đề với hậu cần quốc tế, nên quà sinh nhật không thể đến kịp lúc được.”
Giọng nói của anh rất dễ nghe, nhẹ nhàng như suối nước nóng mùa đông có thể làm tan biến hết mọi giá lạnh của thể xác và tinh thần.
Quý Huyền Tinh ôm gối, nhẹ giọng trả lời: “Không sao đâu ạ.”
Thật ra cô không để ý quà sinh nhật gì mấy, thứ cô để ý là liệu Chung Dập có nhớ rõ hay không. Hơn nữa quà sinh nhất mà cô muốn nhất… Vẫn chính là Chung Dập.
“Vậy lựa cái khác cho em được không?” Cô càng nói vậy càng khiến Chung Dập cảm thấy xấu hổ. Cô gái nhỏ mỗi năm mới có một lần sinh nhật, vậy mà quà tặng lại không thể đến đúng ngày. “Này coi như là làm nóng trước rồi sau đó ——”
Lời anh còn chưa nói xong thì radio phát sóng ở đó chợt phát lên.
Quý Huyền Tinh nhạy bén nghe thấy được: “Anh ở sân bay?”
“Chuẩn bị đi công tác ở Bắc Kinh.” Chính là trong lúc chờ đợi mới có thời gian gọi cho cô.
Hai mắt Quý Huyền Tinh bỗng nhiên sáng lên, nhanh chóng nói: “Trùng hợp vậy! Em cũng định đi Bắc Kinh để tìm bạn học!”
Lâm Thành cách Bắc Kinh gần hơn, lái xe chỉ hơn ba tiếng đồng hồ.
Quả nhiên xe đến trước núi ắt có đường lui! Núi không phải mình, dù núi có chạy đi nữa ta vẫn có ngàn phương lên núi!!!
Tiếng động bên kia dừng một chút, qua vài giây mới trầm giọng hỏi: “Bạn học là con trai hay con gái?”
“.…”
Câu hỏi đột ngột này khiến Quý Huyền Tinh có chút bối rối, cô không biết nên nói bạn học của mình là nam hay nữ, đây rõ ràng là cô thuận miệng biện lý do mà thôi.
Cô bỗng nhiên nhớ tới hình như nhà của Chu Toàn Di ở Bắc Kinh, nói: “Đương nhiên là bạn học nữ rồi, là bạn cùng phòng của em.”
Nhưng trong vài giây mà cô chần chờ, thì qua tai Chung Dập lại biến thành một loại ý tứ khác.
Anh còn nhớ rõ thằng nhóc mà mình nhìn thấy trong trường học.
Chung Dập khẽ nhướng mày, trầm giọng nói: “Được rồi, vừa vặn anh cũng ở gần Vương Phủ Tỉnh, đi đâu cũng tiện cả. Anh sẽ kêu người đặt cho em một phòng, đừng có ở nhà bạn cùng phòng của em, để khỏi làm phiền người ta nghỉ ngơi.”
Anh nhấn mạnh ba chữ “bạn cùng phòng”.
Quý Huyền Tinh lại không nghe ra được, tất cả lực chú ý đều đặt vào câu nói kia. Đôi mắt cô sáng lên ngay lập tức, cứ như một con mèo đã ăn trộm được thức ăn.
Cô đang lo không biết tìm lý do như thế nào để ở cùng một chỗ với Chung Dập, không ngờ anh lại chủ động nhắc đến!
Nếu mỗi lần anh đều chủ động như vậy, thì có thể nói hành trình của cô nào có gian nan như vậy chứ!!!
“Vâng!”
Điều! Đó! Còn! Gì! Tốt! Hơn! Nữa!
Quý Huyền Tinh đang hò hét trong lòng.
Chung Dập nghe thấy sự hưng phấn từ giọng nói của cô, có chút kinh ngạc —— Chẳng lẽ mình đã nghĩ sai rồi sao?
Anh còn chưa kịp nghĩ nhiều thì radio đã giục anh lên máy bay. Anh thu dọn đồ đạc của mình xong, nhẹ nhàng nói: “Vậy đến Bắc Kinh rồi gặp nhé, A Tinh.”
“Gặp lại ở Bắc Kinh!”
Giọng nói ngọt ngào và êm dịu của cô gái vẫn quanh quẩn bên tai, theo anh một đường từ Giang Thành đến Bắc Kinh.
Loại xe khách đường ngắn này có rất nhiều suất, Quý Huyền Tinh nhanh chóng đặt vé rồi thu dọn đồ đạc lên đường.
Lúc ở trên xe, Quý Huyền Tinh nghĩ nghĩ rồi gửi cho Thẩm Bách Xuyên một tin nhắn: “Cậu nhỏ, cháu đến Bắc Kinh tìm bạn cùng phòng chơi vài ngày.”
Nếu cô quay về rồi lại chạy ra ngoài gấp gáp như vậy sẽ làm cho mọi người suy nghĩ nhiều hơn, vì vậy tốt nhất vẫn là nên đi trước rồi mới báo. Nhưng cô vẫn theo bản năng mà tìm cậu nhỏ chứ không dám nói cho mẹ mình nghe.
Chắc là do chột dạ, cô nghĩ lại, dù sao ——
Cô có chút mưu đồ gây rối.
Tin nhắn gửi đi nhưng không có người trả lời, cậu nhỏ nhất định lại đang ở phòng phẫu thuật. Cô không muốn quản nhiều nữa, lấy tai nghe ra cắm vào điện thoại yên lặng nghe nhạc.
( App truyện TYT )Tất cả giai điệu đều trở nên nhẹ nhàng, tất cả từ ngữ như đang thể hiện tình yêu trên đó.
Xe đi được một nửa chặng đường thì cô nhận được tin nhắn của khách sạn. Ngay sau đó Chung Dập cũng gửi tin nhắn đến đây.
[Chung Dập]: Nhận được địa chỉ khách sạn chưa?
Cô xem xong thì nhanh chóng trả lời.
[Quý Huyền Tinh]: Nhận được rồi ạ, anh đã đến rồi sao?
Quý Huyền Tinh nhìn thấy khung trò chuyện hiện lên phần “đối phương đã gửi một tin nhắn thoại” không hiểu sao lại có chút khẩn trương. Cô nhấp vào, giọng nói ôn đạm nhẹ nhàng của người đàn ông vang lên bên tai.
“Đến rồi, cất hành lý xong thì trực tiếp đi thẳng đến yến tiệc. Chính em tự chú ý an toàn, phải trở về trước chín giờ.”
Trong đầu Quý Huyền Tinh nảy lên một ý nghĩ, thế là soạn tin nhắn gửi qua: [Anh có thể trở về trước chín giờ sao?]
Chung Dập sải bước tiêu sái ở sân bay, đồng thời nói chuyện với Lý Hạng Minh: “Có vài vị hơi khó đối phó, đến lúc đó phải tùy cơ ứng biến.”
Ánh mắt của anh hơi lạnh lùng, nhưng lúc nhìn đến đoạn tin nhắn kia lông mày liền nhíu lại trông rất sống động. Anh hơi trầm giọng trả lời: “Không thể chắc chắn được, chắc là năm sáu giờ sẽ về.”
Lý Hạng Minh đứng bên cạnh nghe xong lại kinh ngạc không thôi, lần này cần phải đối phó với vài vị rất cứng rắn, hạng mục M&T đã được đầu tư vào rất nhiều tiền, việc quảng bá ban đầu đã bị trì hoãn nên chỉ có thể đẩy các hạng mục bình thường khác lên mới có thể bổ sung vào để hoạt động bình thường.
Nhưng khi Chung lão gia vẫn còn nắm quyền thì một số vấn đề còn sót lại từ lúc ấy lại cố tình bùng nổ ngay lúc này. Lúc ấy Chung tổng là kiểu lúc lâm nguy mới tiếp nhận nhiệm vụ, cảnh tượng cực kỳ hỗn loạn nên khó tránh khỏi sẽ có sơ sẩy. Không ngờ tới cái vực sâu này lại nhả ra vào thời điểm mấu chốt thế này.
Nhưng cũng không phải là chuyện gì quá lớn, Chung tổng trong hai năm này đã đưa Hoa Dật càng ngày càng lớn mạnh, cho dù là ai cũng không dám dễ dàng đắc tội với anh. Nhưng những người hợp tác với Chung lão gia khi đó xét về mặt thâm niên thì cũng là bậc cha chú của Chung tổng, về phần thể diện cũng phải chừa lại cho các ông ấy một phần.
Tình cảm là một chuyện tốt, nhưng đôi khi lại khiến người ta phải đau đầu.
Đối với tình huống bây giờ làm sao có thể trơ mắt buông một trong hai cái ra được, anh ta nghi hoặc mà nhìn qua xem thử, trong lòng lại chấn động.
Thế mà lại phát hiện ra người vốn đang còn lạnh lùng ban nãy hiện giờ khóe miệng lại cong lên mang theo ý cười.
Quý Huyền Tinh dựa theo địa chỉ mà nhận phòng, cũng không ra ngoài làm gì. Cô tắm rửa một cái, sau đó ngồi xếp bằng xuống giường tìm kiếm các địa điểm du lịch trên mạng.
Vừa kiếm cô vừa dụng tâm ghi nhớ, để tránh cho lúc Chung Dập về lại hỏi cô đã đi những đâu thì cô còn biết đường trả lời. Đồng thời lên mạng đặt về những món ăn đặc sản được giới thiệu đến, dù sao đã diễn thì phải diễn cho ra trò.
Nếu không phải vì Chung Dập, trời lạnh như vậy ai mà muốn đi ra ngoài chứ.
Vì thế cô cũng từ từ thưởng thức đồ ăn vặt, ngồi xem phim rồi lẳng lặng chờ Chung Dập trở về. Nhưng trong lòng như mọc ra cây cỏ, cách vài phút cô lại nhìn đồng hồ một lần, cô không ngừng ngẩng đầu cuối cùng phát hiện thời gian mới trôi qua có bốn mươi phút.
Thật vất vả lắm mới trải qua hơn một tiếng đồng hồ, giờ đã năm giờ.
Cô nhìn khung trò chuyện không có động tĩnh gì.
Quý Huyền Tinh bĩu môi, thử thăm dò gửi cho anh một tin nhắn.
—— [Anh còn chưa về sao? Bánh gạo rán thật sự rất ngon đó, có muốn em mua một phần mang về cho anh không?]
Cô chờ một hồi, tin nhắn gửi đi như đá chìm vào đáy biển, cô tiếp tục việc gặm bánh gạo rán này.
Rất ngon rất ngấy, cô lại cảm thấy khó chịu và cáu gắt :(
Lại một giờ trôi qua, cô lại hỏi:
[Chúng em chuẩn bị đi ăn tối, anh đã xong chưa đó, có muốn cùng đi ăn hay không?]
Cô nói với anh một cách uyển chuyển ——
Em! Còn! Chưa! Ăn! Cơm!!!
Kết quả không ngoài dự đoán, vẫn như đá chìm vào đáy biển.
Được rồi.
Tốt lắm.
Đặc biệt tốt.
Quý Huyền Tinh tức giận ăn đồ ăn vặt còn lại, cơ hồ cách nửa tiếng thì nhắn tin hỏi anh một lần, cuối cùng một câu cô cũng không muốn nhắn nữa.
Cô mơ mơ màng màng nằm trên giường, không biết lúc nào thì ngủ thiếp đi, trong lúc khẽ buông tay khiến điện thoại rơi “Ba” một tiếng rớt xuống mặt đất, lúc này cô mới giật mình bừng tỉnh.
Cô nhẹ nhàng dụi mắt, xoay người lại nhìn điện thoại, nhìn điện thoại xong mới phát hiện đã gần mười một giờ.
Chung Dập còn chưa trở về???
Quý Huyền Tinh có chút lo lắng muốn gọi điện thoại hỏi thử, lúc này ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng sột soạt.
Trong lòng cô căng thẳng, mặc dù biết rằng an ninh của khách sạn năm sao không có vấn đề, nhưng dù sao cô vẫn là con gái, tóm lại là rất sợ hãi.
Cô mang dép, nhẹ nhàng bước qua, từ mắt mèo mà nhìn khung cảnh bên ngoài xem sao. Có thể là do chất lượng giấc ngủ nên cứ cảm thấy đèn bên ngoài rất mờ.
Quý Huyền Tinh nhìn không rõ, chỉ có thể nhìn ra đó là hai người đàn ông cao lớn đang đứng ngoài cửa của mình, như là đang muốn mở cửa phòng mình ra.
!!!
Tim cô đập rất nhanh, cầm điện thoại lên muốn báo cảnh sát. Đúng lúc này người ngoài cửa không biết nói gì đó, đèn cảm ứng ngoài cửa sáng lên, lúc này cô mới nhìn ra người nọ là ai.
Không phải ai khác, chính là Lý Hạng Minh đi cùng Chung Dập.
Tình huống gì đây?
Quý Huyền Tinh mở cửa ra từ bên trong, Lý Hạng Minh hơi kinh ngạc một chút, người thiếu chút nữa đã ngã thẳng vào.
“Quý tiểu thư?” Anh ta hoảng hốt hai giây, lúc này mới bất tri bất giác phát hiện mình đã mở nhầm cửa.
Giọng nói có chút mơ hồ không rõ: “Đi nhầm, Quý tiểu thư cô cứ tiếp tục nghỉ ngơi đi.”
Nói xong liền đi đến mở cửa bên cạnh ra.
“Làm sao mà lại uống thành như thế này?”
Quý Huyền Tinh lo lắng bước ra ngoài xem thử, lập tức thấy Chung Dập đang khép hờ mắt, sắc mặt có chút tái nhợt, yên lặng dựa vào trên tường nhưng anh vẫn đứng thẳng tắp.
Lý Hạng Minh cũng uống hơi nhiều nhưng lại thua xa Chung Dập.
Những người đó ỷ vào mình có thâm niên nói về tình cảm năm đó của họ với Chung Thụ Phong. Đây quả thực là một sai lầm của Chung Thụ Phong hồi đó.
Chung Dập còn có thể làm gì được nữa, mỗi một ngụm lại kêu một người chú một người bác, trên mặt vẫn là nụ cười ấm áp khiêm tốn. Chăng ai bị mất mặt, uống rượu đến có chút lơ mơ cùng với ý cười ngày càng nồng đậm, phô ra cấp bậc lễ nghĩa một cách triệt để.
Nhưng những việc này lại càng ngày càng tàn nhẫn mà lưu loát, anh dùng một lít rưỡi rượu để cho nó chấm dứt.
Lý Hạng Minh kinh ngạc nhìn từ đầu đến cuối, miễn cưỡng chặn được mấy chén, nhưng mà hiện tại anh ta vẫn còn có chút tỉnh táo.
Nhưng chuyện này biết nói thế nào với cô gái nhỏ đây, Chung tổng để có thể đi đến hiện tại thì phải chém giết dọc đường, mặc dù không thấy máu nhưng vẫn là chốn hung tàn.
Anh ta đỡ người nằm lên trên giường, tình cảnh này anh ta đã gặp nhiều nên sớm đã thành thói quen: “Uống có hơi nhiều, trên đường về đã uống thuốc giải rượu rồi, ngủ một giấc là ổn cả.”
“Quý tiểu thư cũng nghỉ ngơi sớm đi, nếu không thì mai tỉnh dậy tinh thần lại không tốt.” Anh ta nói xong thì chuẩn bị rời đi.
Quý Huyền Tinh thấy anh chuẩn bị rời đi, nháy mắt đã mặc kệ: “Aizz, anh cứ như vậy mà đi sao?”
Lý Hạng Minh xoay người nhìn về phía cô, trên mặt nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Quý tiểu thư còn có chuyện gì sao?”
Quý Huyền Tinh chỉ vào người đang ngủ trên giường: “Anh để anh ấy ngủ như vậy sao? Ít nhất cũng phải thay cho anh ấy một bộ đồ thoải mái chứ?”
“Hả?” Thân là trợ lý chuyên nghiệp nhưng lúc này trên mặt anh ta lại có chút mờ mịt, trước kia đều là như vậy mà…
Uống xong thì mơ màng ngủ thiếp đi, ai còn có thời gian để ý xem quần áo có thoải mái hay không chứ.
Nhưng mà anh ta thấy cô gái trước mặt với đôi mắt ngấn nước, mày khẽ cau lại với vẻ mặt u sầu, nhất thời chịu không nổi. Anh ta vội nói: “À…. Quý tiểu thư nói rất đúng.”
Khi thay quần áo cho Chung Dập thì cô cũng không đi mà chỉ quay lưng lại. Thấy Lý Hạng Minh có vẻ không chăm sóc được cho người nọ, cô lo lắng ở lại để “chăm sóc”.
Tiếng quần áo ma sát sau lưng rất nhanh đã kết thúc, cô thử tưởng tượng đến cảnh tượng đó như thế nào, bây giờ không biết Chung Dập trông như thế nào, mặt cô không khỏi nóng lên.
Bầu không khí chung quanh dường như dừng lại, không cảm nhận được thời gian đang trôi qua.
“Được rồi, Quý tiểu thư, tôi về trước đây.”
Nghe thấy giọng nói của Lý Hạng Minh vang lên từ bên cạnh, cô mới tỉnh táo lại một chút, không chút tiếng động mà nuốt nước miếng. Cô cúi đầu vén mái tóc che mất nửa gương mặt ra sau tai: “Ồ, được.”
Lý Hạng Minh nhìn Quý Huyền Tinh thật sâu, lại theo bản năng mà nhìn người đang nằm trên giường, có chút muốn nói rồi lại thôi.
Nhưng chung quy thì cái gì cũng chưa nói, chỉ yên lặng mà đi ra ngoài.
Cánh cửa đóng lại phát ra tiếng động nhẹ. Tiếng động này không nặng không nhẹ mà đánh vào lòng Quý Huyền Tinh, như đang phát một tín hiệu nào đó.
Sau đó cô mới hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong trạng thái vi diệu nào đó, cuối cùng xoay người nhìn về phía người đang nằm trên giường kia.
Làn da Chung Dập vốn trắng nõn nà, lúc say rượu lại không phiếm hồng lên giống người ta mà có biểu hiện xanh xao bất thường.
Nhưng cố tình lại lộ ra góc cạnh rõ rệt. Ngày thường mặt mày anh vẫn ôn hòa ấm áp che giấu đi vẻ cường thế từ trong xương tủy. Lúc này anh đang im lặng nằm ở đó, một thân thanh khiết mặc một bộ đồ ngủ nhung đen tơ vàng, có lẽ là vì không thoải mái mà trán hơi nhí lại khiến khuôn mặt càng thêm vẻ lạnh lùng.
Quý Huyền Tinh đi đến bên giường anh, chậm rãi ngồi xổm xuống bên gối, nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt vuốt nếp nhăn trên trán anh.
Cô cẩn thận quan sát anh, nhìn kiểu gì thì anh cũng đẹp cả. Thế mà lại có những người lúc lớn lên lại có thể được gọi là cảnh đẹp ý vui.
Cũng không biết nhìn như vậy trong bao lâu, cho đến khi chân cô vì ngồi xổm mà có chút tê rần, cô mới bĩu môi nhẹ giọng oán giận: “Đồ lừa đảo, có về lúc năm giờ đâu, làm cho em chờ lâu như vậy.”
Quý Huyền Tinh đứng dậy nửa ngồi bên giường anh, nhìn anh từ trên cao xuống, như là vẫn còn giận dỗi mà bỗng nhiên đưa tay đến nhéo nhéo mũi của anh.
Thấy người nọ không phản ứng, cô càng thêm làm càn, nhéo nhéo mặt anh làm các kiểu mặt quỷ này nọ. Cô chơi chơi rồi “cười khúc khích” một tiếng, nhịn không được mà nở nụ cười.
“A Tinh…” Ngay lúc này, giọng nói có chút mơ hồ vang lên bên tai. Quý Huyền Tinh hoảng sợ, nhanh chóng thu tay lại, sau đó làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà ngẩng đầu nhìn anh.
Ai ngờ người trên giường vẫn đang nhắm chặt mắt.
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, thì ra là đang nói mớ.
Nhận ra điều này làm cho cô rất sung sướng.
Cô hơi cúi người xuống, chống một tay bên gối của Chung Dập, một tay nâng má nhẹ giọng hỏi: “Anh cũng mơ thấy em sao?”
Không ai trả lời cô, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm rãi vang lên.
“Vậy xem như là anh cũng nhìn thấy em trong mơ đi, em sẽ tha thứ cho anh vì khiến em chờ lâu như vậy.” Cô lầm bầm lầu bầu nói xong, nét cười trong ánh mắt khiến đôi mắt biến thành hình lưỡi liềm.
Lúc này người đang ngủ trên giường lại thấp giọng nói cái gì đó. Tiếng nói có hơi nhỏ, Quý Huyền Tinh áp tai lên môi anh, làm cho mũi cô vừa chua xót nhưng lại ấm lòng.
Anh nói: “Ngày mai sẽ đưa A Tinh đi chọn quà sinh nhật mới, A Tinh đừng giận nha.”
Ngay cả khi uống rượu nằm mơ thấy chuyện không thoải mái như vậy anh vẫn nghĩ đến chuyện quà sinh nhật của mình.
Không có ai vì bỏ lỡ sinh nhật của cô mà cảm thấy áy náy, ngay cả bố cô cũng vậy, có thể vì cực quang mà nói đi là đi. Mẹ cô thì chỉ biết chuyển tiền vào tài khoản kêu cô mời bạn học đi ăn cơm, muốn mua gì thi mua đó, chưa bao giờ có người để ý đến cả.
Từ đầu đến cuối, người đem sinh nhật của cô đặt vào trong lòng chỉ có một mình Chung Dập.
Cô hạ mi, dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt mũi của anh, một đường kéo dài xuống dưới, cuối cùng dừng lại bên môi của anh.
Môi Chung Dập rất mỏng, lúc này sắc mặt rất trắng nhưng đôi môi lại có chút ửng đỏ trông rất đẹp. Cho dù là anh đang ngủ như vậy nhưng cũng khiến người ta cảm thấy một cỗ cảm giác gợi cảm.
Cô nhìn chằm chằm một lúc lâu, như là sợ khiến người đó bừng tỉnh mà nhỏ giọng hỏi: “Chung Dập, anh đang ngủ sao?”
Vẫn không có ai trả lời như trước.
Tim Quý Huyền Tinh đập nhanh liên hồi, máu trong người cô như đang bùng cháy dữ dội một cách nhanh chóng, ngón tay cô cuộn lại, bất giác run lên vì vừa hồi hộp vừa phấn khích.
Cô nhìn anh không rời mắt, tim lại nhảy lên một cách kịch liệt như dội vào màng nhĩ. Cô từ từ cúi xuống, hai người lúc này cách nhau rất gần, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Hơi thở của Quý Huyền Tinh không khỏi trở nên dồn dập, cô thấp giọng mở miệng, thanh âm so với ban nãy còn nhỏ hơn nhiều: “Em đang nghĩ về một món quà mà em muốn, không muốn đợi đến ngày mai, bây giờ đã nghĩ đến nó, có thể không?”
Ánh mắt cô dịu dàng một cách khó tin, không giống như bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời người lớn, cũng không phải kiểu đường hoàng trước mặt người khác, như là có lưu quang hiện lên.
Đầu cô hơi cúi xuống, môi gần như đụng đến khóe môi anh.
“Anh không nói lời nào, em coi như đây là anh đã đồng ý rồi nha.” Giọng cô nhỏ một cách khó tin, cứ như đang thì thầm, cẩn thận lắng nghe còn mang theo chút run rẩy.
Giây tiếp theo, cô không do dự chút nào mà khẽ hôn lên môi anh.
TYT & Ruby team