Giọng nói của cô có chút lười biếng, mang theo sự mềm mại khi mới tỉnh ngủ, nhưng những gì nói ra lại khiến người ta nhất thời sửng sốt.

Qua nửa ngày, mọi người mới định thần lại.

Hoa khôi học đường là đang nói —— Không có cảm nghĩ gì về việc đạt giải nhất, ngoại trừ vị trí đầu tiên thì không thèm những vị trí khác.

Đáy mắt cô vẫn còn vẻ mông lung, mang theo hơi nước, nhưng những lời nói ra lại rất sắc bén.

Mẹ nó, điều này cũng thật là quá tương phản.

Mọi người đều bị những lời nói này của cô làm cho ngây ngốc, đáng yêu đến mức khiến người ta không cưỡng lại được. Hàng nghìn người trong khán phòng lập tức vỗ tay hoan hô, thậm chí còn có người huýt sáo.

Quý Huyền Tinh không để ý đến bọn họ, cô nhàn nhạt liếc nhìn hiệu trưởng, không tiếng động hỏi: “Còn gì nữa không ạ?”

Hiệu trưởng Đổng tự nhận mình đã từng gặp qua vô số việc trên đời, nhưng khi bị cô gái nhỏ này liếc mắt nhìn một cái thì liền trở nên hoảng hốt. Ông ấy như nhìn thấy một con người khác thông qua đôi mặt nhàn nhạt của cô gái nhỏ.

Ông ấy lắc đầu, quả nhiên là người một nhà, một cô gái như vậy làm sao có thể sợ hãi khi đứng phát biểu trước hàng nghìn người. Sau đó ông ấy cười khẽ rồi lắc đầu, ý bảo Quý Huyền Tinh có thể xuống đài, kế tiếp mình sẽ tự nói.

Trên đường Quý Huyền Tinh quay trở lại chỗ ngồi, ánh mắt của các bạn học không tự chủ mà nhìn theo cô, mãi đến khi cô đã ngồi vào chỗ một lúc lâu thì thỉnh thoảng vẫn có ánh mắt nhìn về phía cô.

Cô tùy tiện ném cái cúp trong tay cho Nguyễn Vi Vi, không có tinh thần mà nói: “Mọi người ai thích thì cầm đi.”

Nguyễn Vi Vi theo bản năng nhận lấy, vẻ mặt khâm phục nói: “Quý Huyền Tinh, vừa rồi cậu thật đỉnh.”

Quý Huyền Tinh hơi hơi đảo mắt, đuôi mắt khẽ nhếch lên liếc nhìn cô ta một cái, trong mắt mang theo ý cười nhẹ: “Cái này mà đỉnh sao, cậu còn chưa nhìn thấy khi tớ đỉnh hơn đâu.”

“Chết tiệt……” Nguyễn Vi Vi theo bản năng lẩm bẩm, con mẹ nó trong đầu cô ta lúc này chỉ hiện lên một câu —— phong tình vạn chủng.

Cái liếc mắt kia là đang nhìn người khác sao? Kia rõ ràng là đang câu dẫn!

Mà cố tình là Quý Huyền Tinh không hề ý thức được.

Cái này! Cái này! Cái này! Có người đàn ông nào có thể cưỡng lại được chứ!

Trái tim cô ta bất giác loạn nhịp.

Nguyễn Vi Vi có chút thương tiếc nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Sao cậu lại đi thích một người mù cơ chứ……”

Nếu không thì có đáng để theo đuổi không?

Còn chưa chờ Quý Huyền Tinh nói chuyện, bỗng nhiên chung quanh vang lên một tràng vỗ tay nồng nhiệt, thậm chí còn nhiệt tình hơn cả tiếng vỗ tay dành cho cô vừa rồi, như thể hận không thể vỗ cho gãy cả tay.

Quý Huyền Tinh khẽ nhướng mày, có chút tò mò ngẩng đầu lên nhìn xem, lập tức trở nên sững sờ.

Tại sao vừa rồi không ai nói với cô rằng vị khách quý được mời đến diễn thuyết là Chung Dập?

Chỉ thấy người đàn ông mặc một bộ vest đen cao cấp được ủi phẳng phiu, khiến cho anh trông càng thêm đĩnh đạc. Một đôi chân dài thẳng tắp được ống quần ôm lấy, có vẻ càng thêm săn chắc và quyền lực.

Ánh mắt của anh thật lãnh đạm, khi bước lên khán đài chỉ nhẹ gật đầu với khán giả phía dưới mà đã khiến cho bọn họ hét lên những tiếng hét chói tai, người đàn ông này giơ tay nhấc chân đều mang theo mị lực không thể nào cưỡng lại.

“…… Có đẹp trai quá không vậy?!”

“Đâu chỉ có đẹp trai, khí chất này quả thực là đỉnh, chỉ liếc mắt một cái đã làm cho chân của tôi mềm nhũn.”

Đôi mắt của Nguyễn Vi Vi cũng lóe lên như những vì sao: “Thật là đẹp trai a, đây là ai vậy?”

Quý Huyền Tinh nhìn những nữ sinh xung quanh đều mang dáng vẻ thiếu nữ hoài xuân, trong lòng trở nên chua xót. Muốn tìm người thì người không thấy, khi không cần thì người lại xuất hiện, tên khốn nạn.

Xấu xa!

Cô nghiến răng nghiến lợi, góc áo trong bàn tay bị cô nắm chặt đến nhàu nát: “Người mù!”

“Ai?” Nguyễn Vi Vi không nghe rõ: “Cái gì mù?”

“……”

“Cậu nên đọc báo thêm một chút đi.” Khi Quý Huyền Tinh sắp nhịn không được mà trợn trắng mắt thì đã có người kịp thời phổ cập thông tin cho mọi người: “Chung Dập, con trai của chủ tịch tập đoàn Hoa Dật, hiện tại đang phụ trách việc quản lý toàn bộ công ty, người như vậy thì khí chất có thể kém sao. Mẹ nó! Chung tổng này nói về giá trị nhan sắc hay năng lực thì đều đứng đầu. Đây chính là một vị thần tiên!”

Quý Huyền Tinh ôm cánh tay của mình, hờn dỗi nhìn sang một bên, nhưng ánh mắt lại không tự giác mà nhìn về phía người đàn ông ở trên khán đài.

Cho dù chỉ là giọng điệu nhẹ nhàng nhất, cùng với vài cử động cực nhỏ trên tay anh cũng có thể hấp dẫn sự chú ý của mọi người một cách tự nhiên. Hào quang ở sau lưng anh, tất cả ánh đèn và đám đông xung quanh giống như một tấm phông nền, chỉ có anh là rực rỡ lấp lánh.

Ánh mắt của cô không biết từ khi nào đã dừng lại trên đôi môi lúc đóng lúc mở của anh. Đôi môi mỏng và nhạt, nhưng lại căng mọng ẩm ướt, ánh mắt cô lại di chuyển xuống yết hầu đang hơi đảo lên đảo xuống vì động tác nói chuyện của anh.

Nhịp tim của Quý Huyền Tinh hơi nhanh, vẻ ngoài của người đàn ông này thật mê hoặc a.

Cổ họng cô có chút khô khốc, vội vàng cúi đầu uống mấy ngụm nước, nhưng trên mặt vẫn có chút nóng bừng như cũ. Khi cô ngẩng đầu lên, bỗng nhiên đối diện với một ánh mắt nóng rực. App TYT & Ruby team

Trong mắt người kia là sự rối rắm muốn nói lại thôi cùng với sự ngây ngô nóng bỏng.

Trong lòng Quý Huyền Tinh lộp bộp một chút, liền thấy Tống Chính Sơ dường như đã có một quyết định nào đó.

Trên mặt cậu ta là nét ngượng ngùng độc nhất vô nhị của một thiếu niên khi đối diện với người mình thích: “Bạn học Quý, có một tiệm trà sữa trước trường rất ngon, tớ muốn mời cậu uống ——”

“Nếu có thể, tớ còn muốn tiếp tục mời cậu thêm nhiều lần nữa.”

Quý Huyền Tinh nhìn vẻ mặt khẩn trương của cậu ta, cô có chút bất đắc dĩ mà thở dài, rốt cuộc cậu ta vẫn nói ra.

Nói thực mịt mờ, nhưng cũng rất chân thành.

Từ nhỏ đến lớn cô đã nhận được rất nhiều sự theo đuổi, cách thức gì cũng có. Nhưng vào lúc này đây, cô lại không muốn làm tổn thương bất cứ ai.

Rất khó để có được tình cảm đồng đội này.

Quý Huyền Tinh nhướng mày cười khẽ: “Được a ——”

Đáy mắt Tống Chính Sơ sáng ngời, như là có hào quang hiện lên. Nhưng mà ý cười còn chưa kịp treo trên khóe môi thì liền nghe thấy Quý Huyền Tinh nói tiếp: “Nhưng mà là tớ mời mọi người, trong khoảng thời gian này mọi người đều vất vả rồi. Uống xong trà sữa chúng ta lại đi ăn cơm, tớ mời.”

Ánh mắt Tống Chính Sơ trở nên ảm đạm, khóe miệng ngập ngừng như là muốn nói cái gì đó. Quý Huyền Tinh lần này lại không cho cậu ta có cơ hội, nói thẳng: “Tớ không thích uống trà sữa.”

Đôi mắt cô sáng ngời, lại mang theo một luồng khí thế cao ngạo, rõ ràng là muốn nói cho người kia biết —— tớ hiểu ý cậu, nhưng là không được.

Cô không từ chối rõ ràng, nhưng cũng đã nói cho cậu ta biết là cậu ta không có khả năng, cô đang bảo vệ đoạn tình bạn nói dài cũng không dài lắm bảo ngắn cũng không ngắn lắm này.

Hô hấp của Tống Chính Sơ có chút dồn dập, cũng không biết là cảm động bởi vì sự thiện lương của cô hay cảm giác khổ sở vì bị cự tuyệt.

Bỗng nhiên, âm thanh diễn thuyết vừa điềm đạm nhưng lại chặt chẽ, logic ở trên khán đài ngừng lại, đám sinh viên chỉ nghĩ đó là đoạn ngắt câu hoặc người kia đang suy nghĩ chứ không hề nghĩ ngợi gì nhiều.

Nhưng mà Quý Huyền Tinh dường như cảm nhận được có một ánh mắt mơ hồ đang nhìn về phía mình, cô theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn về phía khán đài.

Đôi mắt của người đàn ông vẫn sáng ngời và nghiêm tục, vô cùng chuyên chú vào những lời giảng giải của mình.

Nhưng mà, nhiều người như vậy, tại sao anh có thể tìm được cô?

“Được a.” Giọng nói của Tống Chính Sơ vừa mang theo sự khổ sở vừa có chút nhẹ nhõm: “Tớ muốn đãi cho bản thân một bữa thật ngon.”

Cậu ta cũng chỉ cảm thấy nếu không nói ra thì sẽ không cam lòng, trên thực tế càng tiếp xúc với Quý Huyền Tinh thì càng có thể cảm nhận được đây là một nữ sinh vô cùng ưu tú, cậu ta đã sớm biết mình sẽ bị cự tuyệt.

Quý Huyền Tinh thở dài, nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.

Một bài diễn thuyết hoàn hảo kết thúc trong tiếng vỗ tay phấn kích của các bạn sinh viên, một đám nhịn không được mà xúm lại muốn đặt câu hỏi.

Lúc ban đầu nhiều người không thể ngủ gật là bởi vì vẻ ngoài của Chung Dập, nhưng sau khi nghe xong bài diễn thuyết của anh thì lại phát hiện những thứ anh nói quả thật có tính ứng dụng rất cao, điều này khiến cho não bộ của bọn họ được kích thích, huyết mạch tuôn trào.

Vì vậy, không ai muốn bỏ lỡ cơ hội hiếm có này.

Nguyễn Vi Vi lại lần nữa đánh thức Quý Huyền Tinh đang ngủ, dùng ánh mắt “Mẹ nó cậu vẫn còn là con người sao” để nhìn cô: “Loại diễn thuyết như này cậu cũng có thể ngủ sao.”

“Kết thúc rồi sao?” Quý Huyền Tinh lười biếng nhìn cô ta, sau đó chậm rãi đứng lên: “Đúng rồi, buổi tối cùng đi đến Sơ Ngự để ăn cơm đi.”

Đến Sơ Ngự ăn một chút điểm tâm thì còn được, chứ ăn cơm thì một người cũng phải mất đến tận mấy nghìn tệ, rất đắt.

“A……”

Nhìn biểu cảm có chút khó xử của cô ta, Quý Huyền Tinh như nghĩ đến cái gì đó: “Tớ mời, xem như bồi thường cho sự tra tấn và áp lực mà khoảng thời gian này mọi người đã chịu đựng.”

“Cái này không tốt lắm……” Tuy rằng cô ta rất muốn đến đó ăn một lần, nhưng bốn người bọn họ ăn thì phải tiêu hết một vạn, cái này cũng quá……

Quý Huyền Tinh nhẹ liếc mắt nhìn cô ta một cái, trực tiếp quyết định: “Cứ quyết định như vậy đi.”

Hai người song song đi ra ngoài, ở bên cửa phụ có nhiều nhóm người đang vây quanh. Chung dập đứng ở giữa, cho dù là như vậy thì anh vẫn khiến cho người khác chú ý đến mình đầu tiên.

Anh chính là có bản lĩnh như vậy, mang theo khí thế làm người khác không thể dời tầm mắt.

Nguyễn Vi Vi dừng chân: “Thật nhiều người, tớ cũng muốn hỏi.”

Ánh mắt của Quý Huyền Tinh như có như không nhìn về phía anh, nghe được Nguyễn Vi Vi nói như vậy thì có chút tò mò, không chút để ý mà hỏi: “Cậu muốn hỏi cái gì?”

“Muốn hỏi anh ấy xem tiếp theo cổ phiếu nào sẽ tăng giá, để tớ có thể vênh váo tận trời!”

Quý Huyền Tinh bật cười nói: “Cậu tỉnh lại đi, nếu anh ấy có thể biết thì cần gì phải thường xuyên tăng ca nữa, trực tiếp nằm ở nhà thu tiền là được rồi.”

“Sao cậu lại biết anh ấy thường xuyên tăng ca?”

“……”

Quý Huyền Tinh vuốt vuốt tóc, ho nhẹ một tiếng, khi lại lần nữa quay đầu thì đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Chung Dập.

Anh vẫn như cũ, không nhanh không chậm trả lời câu hỏi của những người khác, giọng nói trầm ấm và bình tĩnh, những lời anh nói vô cùng chuyên nghiệp, giống như một vị giáo sư lão luyện nổi tiếng.

Nhưng khi nhìn vào ánh mắt anh, nó lại có chút lười biếng thờ ơ mà người khác khó có thể phát hiện được, anh khẽ nhếch đuôi mắt lên nhìn cô, ý bảo cô ra bên ngoài chờ mình.

Nhịp tim của Quý Huyền Tinh không có tiền đồ mà tăng nhanh bởi ánh mắt này của anh, ngay sau đó cô đảo đảo mắt đi chỗ khác xem như chưa nhìn thấy cái gì, xoay người bước ra khỏi cửa khán phòng nhỏ.

Chung Dập nhìn hình bóng nhìn nhỏ nhắn kia dần dần biến mất, trong ánh mắt mang theo vài phần nóng nảy. Một số người còn đang tiếp tục đặt câu hỏi, anh vẫn trả lời từng câu một.

Sau khi nói xong, không chờ những người khác tiếp tục hỏi, anh liền cao giọng mang theo chút ý cười nói: “Xin lỗi, tôi còn có chút chuyện, hy vọng tương lai có thể cùng mọi người hợp tác làm việc hoặc trở thành đối thủ cạnh tranh.”

Có thể tiến vào Hoa Dật làm việc quả thực là ước mơ tha thiết của mọi người, và nếu có khả năng trở thành đối thủ cạnh tranh của Chung Dập thì người đó quả thật đã rất thành công rồi.

Những lời này của anh đều rất chu toàn và khiêm nhường, như thể anh đang có kỳ vọng cao đối với những người này, mọi người đều cười ha ha, không ai nghe ra sự thiếu kiên nhẫn trong giọng nói của anh.

Quý Huyền Tinh đi ra khỏi khán phòng nhỏ không lâu thì liền gặp Lý Hạng Minh. Cô làm bộ như không quen biết, tiếp tục đùa giỡn với đám người Nguyễn Vi Vi. Lý Hạng Minh không biết vị tiểu tổ tông này đang tức giận cái gì, nhưng cũng không thể không nghe theo sự phân phó của Chung tổng.

Căng da đầu thấp giọng nói: “Quý tiểu thư, Chung tổng bảo cô chờ ngài ấy một lát.”

Nhóm người Nguyễn Vi Vi nhìn nhau, Chung tổng nào vậy?

Không đợi bọn họ kịp phản ứng, Chung Dập liền từ phía sau bước lại gần, với chiếc áo khoác dài đến đầu gối đang đung đưa trong gió theo động tác bước đi của anh, mang theo một khí thế nói không nên lời.

Anh đầu tiên là liếc nhìn Quý Huyền Tinh một cái, sau đó ánh mắt lại rơi xuống trên người Tống Chính Sơ, ánh mắt hơi trầm mang theo sự đánh giá chói lọi, còn có sự sắc bén của một người thành công, khiến cho trong lòng Tống Chính Sơ cảm thấy sợ hãi.

Áp lực này khiến cậu ta gần như không thể thở nổi.

Qua vài giây, Chung Dập mới nhàn nhạt dời đi tầm mắt, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Quý Huyền Tinh: “A Tinh, lại đây.”

Giọng nói của anh nhẹ nhàng, lại mang theo vài phần cường thế không thể cản lại.

Quý Huyền Tinh có chút khó chịu, dựa vào cái gì mà anh kêu thì cô liền phải tới.

Cô đứng im không nhúc nhích, cứ như vậy mà nhìn anh.

Chung Dập có chút bất đắc dĩ, giọng nói không khỏi có chút thấp xuống, ngay cả chính anh cũng không nghe ra mình đang dỗ dành cô: “Không phải muốn đi ăn ở cửa hàng mới mở ở Hoa Mâu kia sao, dẫn em đi.”

Anh luôn là như vậy, có thể dễ dàng làm cho người khác đau khổ, tức giận, nhưng cùng có thể khiến cho người ta tha thứ chỉ trong nháy mắt.

Nhưng đáy lòng Quý Huyền Tinh vẫn muốn phân cao thấp, nhẹ nhấp nháy đôi mắt như là buồn rầu, vẻ mặt vô tội nói: “Nhưng mà em đã hẹn với các bạn học đến Sơ Ngự ăn rồi.”( App truyện TYT )

Đuôi mắt của Chung Dập lại quét nhẹ lên người Tống Chính Sơ, cười khẽ với Quý Huyền Tinh, lịch sự nói: “Rất lâu rồi anh cũng không đến đó ăn, ông chủ ở đó cách đây không lâu còn nói đã giúp anh làm cua ngâm rượu, vừa hay mời bạn học của em đến ăn.”

Đám người Nguyễn Vi Vi hoàn toàn ngây ngốc, tại sao vị doanh nhân trẻ hàng đầu vừa mới diễn thuyết cho bọn họ nghe bây giờ lại đang thương lượng về việc mời họ đi ăn cơm?

Bọn họ nhịn không được nhìn về phía Quý Huyền Tinh.

Quý Huyền Tinh lại nhìn Chung Dập, ánh mắt hai người va chạm trong không khí. Một người là ảm đạm một người thì tươi cười, nhưng không ai chịu nhường ai, không khí tựa hồ có chút căng thẳng.

Qua vài giây, Quý Huyền Tinh rốt cuộc cũng bại trận, hít một hơi thật sâu.

Khi xoay người nhìn về phía đám người Nguyễn Vi Vi, khóe miệng của cô khẽ nhếch lên mang theo chút ý cười, không hề có vẻ mới giương cung bạt kiếm, hơi mang theo chút xin lỗi, nói: “Hay là để hôm khác có được không?”

Đám người Nguyễn Vi Vi điên cuồng gật đầu đồng ý, ai cũng có thể cảm nhận được bầu không khí này có chút không đúng, bữa cơm này ai mà dám ăn a!

Chờ bọn họ đi rồi, Quý Huyền Tinh cũng không thèm liếc nhìn Chung Dập một cái, xoay người muốn bỏ đi, nhưng lại bị người phía sau bắt lấy cánh tay.

Giọng nói hơi mang vẻ cảnh cáo của Chung Dập truyền xuống từ trên đỉnh đầu của cô: “Quý Huyền Tinh, không được yêu sớm.”

Lời nói của anh hiếm khi có sự cường thế như vậy, trong lòng anh là sự nôn nóng và buồn bực không rõ ngọn nguồn.

TYT & Ruby team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play