Cô hôn rất nhẹ nhưng lại rất nghiêm túc. Như thể đó là món quà đã mong đợi từ rất, bây giờ rốt cuộc cũng nhận được, nên có phần không biết phải làm thế nào mới được.
Khoảnh khắc khi môi chạm môi kia, Quý Huyền Tinh cảm giác như có một luồng điện từ đại não chạy dọc xuống sống lưng đến xương cụt, toàn thân đều trở nên tê dại, từng lỗ chân lông trên người đều run rẩy nhảy dựng lên.
Môi của anh mềm hơn so với tưởng tượng của cô.
Quý Huyền Tinh ngẩng đầu, thấy đôi môi vốn ửng đỏ của anh lúc này lại vì cô mà trở nên mềm mại lóng lánh, cô nhịn không được mà nở nụ cười.
Khuôn mặt cô có chút nóng lên nhưng lại giống như đứa trẻ âu yếm món đồ chơi mà mình yêu thích, cô lại nhịn không được mà cúi đầu hôn xuống chóp mũi của anh, một nụ hôn nhè nhẹ ấy cuối cùng lại lưu luyến dời đến môi anh.
Cô hôn vừa chuyên chú lại vừa nghiêm túc, không để ý tới người vốn đang ngủ say lúc này đã từ từ mở mắt ra.
Đến khi cảm nhận được một ánh mắt nóng rực thì cô mới theo bản năng mà ngẩng đầu, trong phút chốc lại đối diện với một đôi mắt vừa sáng ngời lại vừa sâu như vực thẳm.
Cô theo bản năng há miệng thở hổn hển, trong lúc nhất thời không biết nên giải thích như thế nào. Đại não cô trống rỗng, tim đập còn nhanh hơn so với lúc đang hôn Chung Dập.
Nếu cô không quản mọi chuyện mà nói ra, không thèm để ý xem Chung Dập nghĩ về cô như thế nào thì sau này liệu anh có xa lánh hay thậm chí là cảm thấy cô có bệnh hay không——
Nhưng chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đó, Quý Huyền Tinh đều cảm thấy bản thân mình sẽ đau đến hô hấp không thông.
Hay là tìm đại một lý do gì đó?
Nhưng đối với một đóa hoa cao lãnh như Chung Dập thì có lẽ đây là lần đầu tiên anh bị một cô gái cưỡng hôn lúc mà mình đang còn mơ mơ màng màng ngủ.
Lấy lý do gì để có thể tạo ra tư thế vừa rồi đây?
Điện quang thạch hỏa, có lẽ không thể chấp nhận được việc Chung Dập sẽ rời xa cuộc sống của cô, đầu óc Quý Huyền Tinh chưa bao giờ hoạt động nhanh như vậy, so với khi cô tham gia Olympic Toán học còn nhanh hơn.
Trượt chân!
Đôi mắt Quý Huyền Tinh sáng lên, vừa muốn mở miệng bỗng nhiên sau gáy cô bị Chung Dập dùng tay kéo lại. Trước khi cô kịp phản ứng lại thì một nụ hôn đã nhanh chóng rơi xuống môi cô.
Cô mở to hai mắt ra nhìn, đầu óc còn trống rỗng hơn so với lúc trước.
Trên người Chung Dập vẫn còn thoang thoảng mùi rượu nhưng được cái là cô cũng không cảm thấy khó chịu khi ngửi phải.
Ngược lại nó như một chất xúc tác nào đó.
Ánh mắt Chung Dập cũng mở to ra, không biết có phải là do uống rượu hay không mà đôi mắt của anh trông vẫn rất bình tĩnh. Có lẽ là do ảo giác, Quý Huyền Tinh như thấy được trong đôi mắt bình tĩnh ấy lại ẩn chứa dòng điện quay cuồng nào đó.
Nụ hôn của anh thật nhẹ nhàng, giống như tác phong đối nhân xử thế hằng ngày của anh.
Quý Huyền Tinh lại cảm giác được dường như không khí xung quanh mình đã bị hút sạch, làm cho người ta choáng váng vì thiếu oxy.
Thân thể cô như nhũn ra, theo bản năng mà chống tay lên vai Chung Dập để có chỗ tựa. Ý thức còn chưa quay lại, chỉ còn lại những suy nghĩ nông cạn nhưng cũng không đủ để cô đối mặt với trường hợp này.
Quý Huyền Tinh vẫn còn choáng váng cho đến khi cả người từ từ bị đẩy ngã xuống giường. Cô không thể suy nghĩ được nữa, chỉ còn lại những giác quan tồn tại nhưng cả người lại bị hơi thở của Chung Dập vây lấy, cô chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập “bịch, bịch, bịch” một cách hỗn loạn.
Cho đến khi tiến hành được nửa chặng đường, cơn đau khiến ý thức ngắn ngủi đang đi du lịch của cô quay lại, cô mới nhận ra rằng mình đang làm gì vào lúc này.
Đèn trần đung đưa loạng choạng, bên ngoài không biết từ lúc nào đã có tuyết rơi. Hoa tuyết lung lay theo chiều gió, trôi ra biển cuốn hết đợt sóng này đến đợt sóng khác, cuối cùng tan thành dòng nước dung nhập vào đáy biển, va chạm vào đá ngầm nơi đáy biển dính chặt lấy nhau mà triền miên.
…
…
Không biết từ khi nào thì tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, Quý Huyền Tinh cuộn mình trong lòng người đàn ông. Bên tai là là tiếng thở đều đều của anh, trong không khí còn thoang thoảng hương vị nào đó hòa quyện với hương rượu nhàn nhạt trên người anh tạo ra một cỗ hương vị mơ hồ nhưng lại độc nhất vô nhị.
Toàn thân cô vừa đau vừa nhức, rõ ràng mệt chết đi được nhưng trong lòng lại hưng phấn đến không ngủ được. Cô xoay người lại, thấy người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, mồ hôi nhễ nhại trên người làm ướt lọn tóc lòa xòa trên trán tạo nên cảm giác gợi cảm khó tả.
Quý Huyền Tinh nở nụ cười, không thể không nhấc người dậy rồi khẽ hôn lên khóe môi anh một lần nữa.
Cổ họng cô như được ngâm trong bể mật ong, ngọt ngào mềm mại không nói nên lời. Cô nhẹ nhàng nhích lại gần tai anh, mang theo ý cười dịu dàng mà lẩm bẩm: “Quà sinh nhật này em rất thích.”
Rất thích rất thích.
Đây là món quà sinh nhật yêu thích nhất mà cô từng nhận được.
Đáng giá để ghi nhớ suốt cả cuộc đời.
Quý Huyền Tinh nằm lại trong vòng tay anh rồi mới lưu luyến đứng dậy. Lúc chuẩn bị đi còn giúp Chung Dập dọn dẹp một chút, thậm chí còn giúp anh thay một bộ quần áo khác.
Trong quá trình này, khuôn mặt xấu hổ của cô vẫn đang nóng lên.
Cô không biết người khác làm như thế nào, nhưng mà lúc nhìn đến một mảng hỗn độn trên giường cô lại cảm thấy quá xấu hổ. Nhân tiện sửa sang lại giường một lần nữa cô mới lẳng lặng rời đi.
Đi được một nửa thì lại dừng lại, quay đầu về phía Chung Dập cười khẽ, nói: “Ngủ ngon.”
Quý Huyền Tinh quay trở lại phòng của mình, nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, đắp chăn bông lên người, thích thú đến không nhịn được mà lăn vài vòng.
Cô với Chung Dập thế mà lại…
A a a a a a !!!
Quý Huyền Tinh ôm chăn nửa ngày mới lộ đầu ra, khóe miệng còn mang theo nụ cười ngây ngô. Không biết ngày mai lúc phát hiện, Chung Dập sẽ có biểu hiện như thế nào nữa.
Là kinh hãi bất ngờ, hay là… Thật ra thì anh cũng rất vui vẻ.
Đầu óc của Quý Huyền Tinh bây giờ rối tung lên, nhưng lại nhảy ra những suy nghĩ này.
Cũng không biết phản ứng của anh sẽ như thế nào, ít nhất thì mối quan hệ mập mờ từng bế tắc của họ sẽ có một sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Ngủ thôi ngủ thôi, còn làm gì được nữa chứ!
Não bộ của Quý Huyền Tinh bắt đầu thư giãn cộng thêm thân thể rất mệt mỏi nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đang trong giấc ngủ say, không biết làm thế nào mà cô chợt bừng tỉnh. Bật dậy cầm điện thoại lên nhìn thử, mới có năm giờ sáng.
Lần này tỉnh dậy cô không còn buồn ngủ nữa, đến bây giờ vẫn còn đang rất phấn khích.
Cô lại mở điện thoại ra, lúc này mới phát hiện Chung Dập có gửi cho cô rất nhiều tin nhắn.
Trái tim lại không có tiền đồ mà đập bình bịch, ánh mắt cô sáng rực nhìn vào màn hình điện thoại đang sáng lên.
Quý Huyền Tinh khẽ cắn môi, không biết anh sẽ nói chuyện gì. Cô hít sâu một hơi, ngón tay hơi run rẩy mà mở tin nhắn ra.
Nhưng nó lại khiến cho mắt cô tối sầm lại.
[Chung Dập]: Sinh nhật vui vẻ, Tiểu A Tinh.
[Chung Dập]: Trong nhà có việc gấp, xin lỗi em, không thể cùng đón sinh nhật với em được.
[Chung Dập]: Đi chơi vui vẻ nhé, chú ý an toàn của bản thân, phòng sẽ tự động gia hạn, muốn ở bao lâu cũng được.
Như là còn lo lắng, qua vài phút anh lại nhắn thêm một tin.
[Chung Dập]: Đừng có làm phiền bạn học biết không.
Quý Huyền Tinh bĩu môi: “Anh thật là lịch sự, Chu Toàn Di mà biết thì e là sẽ cảm động đến chết mất.”
Vẫn là những lời quan tâm như thường lệ, nhưng mà mấy chuyện trước đó anh lại chẳng nhắc đến gì cả.
Cô nhìn thời gian gửi tin nhắn, ba giờ rưỡi sáng.
Hóa ra anh đã đi hơn một tiếng rưỡi rồi…
Trong lòng Quý Huyền Tinh dâng lên một cỗ cảm xúc không nói nên lời, cô còn chờ mong anh sẽ nói cái gì đó.
Dù sao đây cũng là… Buổi sáng đầu tiên mà.
Nhưng cô lại càng quan tâm đến chuyện trong nhà anh hơn, gửi một tin nhắn hỏi thăm.
[Quý Huyền Tinh]: Có chuyện gì vậy ạ? Nghiêm trọng không?
Cũng không nhắc gì đến chuyện tối hôm qua, cô không muốn khiến anh phân tâm.
Cô chờ đợi, cũng chẳng có tin nhắn trả lời.
Nghĩ rằng lúc này anh đã lên máy bay rồi, cô lại nằm xuống giường ngủ thêm một giấc nữa.
Quý Huyền Tinh nằm một hồi nhưng làm thế nào cũng không ngủ được. Sự khó chịu trên người nhắc nhở cô nhớ lại những chuyện xảy ra vài tiếng trước.
Như là một con mèo nhỏ nghịch ngợm, nhẹ nhàng cào cào trái tim cô, nhột nhột ngứa ngứa khó có thể nguôi ngoai.
May là cô còn có thể đứng dậy được, cô đi tắm nước nóng sau đó thay quần áo rồi đi ra ngoài ăn chút đồ ăn sáng.
Ra khỏi khách sạn không xa thì có một quán bán đồ ăn sáng, theo lời giới thiệu thì cô chọn ruột lợn hầm và bánh bao. Ngồi vào quán, cô xoay mặt về phía cửa ngắm nhìn dòng người qua lại.
Lúc chờ cho thức ăn được mang lên thì tâm trạng của Quý Huyền Tinh cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Cô chỉ cắn vài miếng ruột lợn hầm rồi bỏ xuống, cô thật sự không thích ăn nội tạng động vật cho lắm, nhưng cô đã ăn hết bánh bao nhân thịt ngon ngọt.
Ăn một bữa xong thì thân thể cũng đã ấm lên, Quý Huyền Tinh chán nản đi dọc theo đường ở Vương Phủ Tỉnh, thế mà cũng không thấy lạnh.
Giờ vẫn còn sớm, người đi trên đường không nhiều lắm, tốp năm tốp ba người đi đường đều đi về một hướng.
Quý Huyền Tinh vốn không thích tham gia vào những cuộc vui, nhưng tâm trạng của cô hôm nay có chút dao động, cả người đều lâng lâng nên cũng đi theo họ.
Cô đi theo một lúc rồi mới nhớ tới mọi người phải đi làm gì ——
Tới giờ chào cờ.
Ngay cả khi hôm qua tuyết đã rơi trong mùa đông lạnh giá, thì vẫn có không ít người ở quảng trường. Cô tới sớm nên được xếp ở hàng thứ nhất.
Không đến nửa tiếng thì lượng người đã dần dần đông lên. Hơi ấm trên người do lúc nãy ăn bữa sáng giờ đã bị gió lạnh xua tan.
Quý Huyền Tinh lạnh run cả người, cũng không muốn rời đi nữa.
Sự kiên trì hiếm có với cảm giác tham gia vào nghi thức này bất ngờ ập đến với cô. Lúc bài hát Quốc ca vang lên, tâm trạng lâng lâng kích động và sự uy nghiêm trước mặt đã tạo thành một hàng rào vững chắc.
Đám đông dần giải tán, Quý Huyền Tinh đột nhiên cảm thấy hai má có hơi hơi đau, cô nâng tay lên chạm vào, cũng không biết bản thân đã khóc từ khi nào.
Sau khi Chung Dập xuống máy bay thì liền chạy thẳng đến bệnh viện, trong bệnh viện chỉ có mẹ Chung và dì Lan đang ở đó chăm sóc, thấy con mình chạy đến thì nháy mắt không khống chế được cảm xúc, bà khóc nói: “Buổi tối lúc ăn cơm còn tốt lắm, nửa đêm mẹ đi vệ sinh mới phát hiện ông ấy không ổn, nếu mẹ không ngủ quá sâu thì cũng sẽ không có chuyện như vậy.”
Trước đây trong nhà mẹ Chung tuy không phải là nhà giàu nhưng cũng được coi là dòng dõi thư hương, sau đó gả vào nhà họ Chung cũng chẳng bao giờ phải chịu khỏi. Vẫn là một người được bảo hộ rất kỹ, bây giờ gặp phải cảnh chồng mình đang nằm trong phòng cấp cứu sống chết chưa rõ thì chính bà bây giờ cũng khó mà chống đỡ được.
Giọng điệu bình tĩnh của Chung Dập có tác dụng trấn an, anh vỗ nhẹ vào lưng mẹ mình nói: “Không sao đâu ạ, có con ở đây, mẹ cứ về nhà nghỉ ngơi trước đi.”
“Mẹ làm sao có thể nghỉ ngơi được, nếu lão Chung ông ấy… Ông ấy thật sự ——” Chưa nói xong một câu thì mẹ Chung đã khóc không thành tiếng.
Đúng lúc này cửa phòng cấp cứu bỗng nhiên mở ra, bác sĩ mổ chính từ bên trong đi ra.
Mẹ Chung vội vàng đứng dậy, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống. May là có Chung Dập nhanh tay đỡ kịp bà, nhưng người cũng không đứng vững được, bà đành nửa dựa vào vòng tay của Chung Dập.
Bác sĩ hiểu được tâm trạng của người nhà lúc này, hơn nữa nhà họ Chung hằng năm còn quyên góp không ít thiết bị chữa bệnh cho bệnh viện trên trong lòng ông ta cũng rất biết ơn gia đình họ. Bởi vậy không đợi bọn họ hỏi đã trực tiếp mở miệng: “Phẫu thuật rất thành công, đừng lo lắng.”
Chung Dập nhẹ nhàng thở hắt ra, tay anh đang giữ mẹ Chung nên chỉ có thể gật đầu cảm ơn, giọng nói anh khàn khàn: “Cảm ơn.”
“Là chuyện nên làm.”
Chung Thụ Phong sẽ phải ở lại trong phòng ICU nên không thể vào thăm được, Chung Dập an ủi mẹ Chung xong thì kêu bà về nhà nghỉ ngơi trước. Chịu áp lực cả một ngày, cơ thể mẹ Chung cũng không chịu nổi nữa rồi, cũng biết rõ mình không thể gây thêm phiền toái nên bà đồng ý về nhà.
Lúc gần đi, Chung Dập còn hỏi bà: “Mẹ, chuyện này mẹ có nói cho người khác biết không?”
Mẹ Chung tuy đơn thuần nhưng cũng không ngốc, bà lắc đầu nói: “Không có, ngoài trừ tài xế với dì Lan ra thì mẹ chưa nói cho ai cả.”
Chung Dập yên tâm hơn chút, giọng nói vẫn bình tĩnh dịu dàng như trước: “Mẹ về nhà nghỉ ngơi cho tốt, khi nào bố tỉnh lại thì con sẽ nói với mẹ.”
Sau khi mọi người rời đi, ánh mắt Chung Dập chìm xuống, cả người toát ra một áp suất rất thấp.
Nhưng đáng ngạc nhiên là anh lại bình tĩnh một cách thần kỳ, còn giao việc cho Lý Hạng Minh đâu vào đấy: “Hãy cố gắng đem tin tức này ém xuống, có thể ém bao lâu thì hay bấy lâu. Hạng mục M&T vẫn tiếp tục theo dõi, hai ngày sau tôi sẽ liên hệ với nhà họ Trình bên kia, những chuyện khác vẫn tiến hành như cũ.”
Lý Hạng Minh nhìn người đàn ông trước mặt thấy biến cũng không sợ hãi, vẫn bình tĩnh như cũ thì trong lòng lại càng ngưỡng mộ nhưng cũng cảm thấy sống như vậy thật không dễ dàng chút nào.
Anh ta có chút không đành lòng mà nhắc nhở: “Sáng ngày mốt có đại hội cổ đông thường kỳ, anh…”
Nói đến câu sau, anh ta cũng không nói nổi nữa.
Chân trước cha mình vừa ra khỏi phòng cấp cứu, sau lưng lại phải tỏ ra như không có việc gì mà đi họp, chuyện này khiến anh ta không có cách nào nói ra.
“Mấy lão già đó còn ước gì nhà chúng tôi sẽ xảy ra chuyện gì đó, tôi càng tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra thì bọn họ sẽ càng không chắc chắn.” Chung Dập nâng mắt lên, vẫn là đôi mắt bình tĩnh ấy, giọng điệu còn mang theo chút ý cười: “Đừng có dùng ánh mắt đó mà nhìn tôi, bây giờ tôi đang tranh thủ thời gian cho bản thân.”
Nhưng nụ cười này hiện lên lại có chút thê lương và bất đắc dĩ. Lý Hạng Minh thở dài trong lòng, sau đó híp mắt đi xử lý các vấn đề tiếp theo.
Tầm mắt Chung Dập quét tới cửa sổ thủy tinh, người đàn ông uy nghiêm to lớn lúc này lại đang lẳng lặng nằm trên giường bệnh, trên người còn cắm kim đo lường nhịp tim, sắc mặt tái nhợt chỉ còn lại hơi thở yếu ớt.
Anh bỗng nhiên nhớ đến lúc mình còn nhỏ, nhớ đến hình ảnh Chung Thụ Phong tức giận với anh, khi đó ông già này rất có tinh thần.
Chung Dập thở dài đi đến khu hút thuốc. Hai ngày nay chẳng có ngày nào mà anh ngủ ngon, ngày hôm qua đi xã giao vì công việc, bị chuốc không ít rượu.
Nghỉ ngơi không được mấy tiếng đã lập tức bay về. Trong lòng anh có chuyện nên ngồi trên máy bay cũng không có tâm tình để ngủ, một bên vừa lo lắng tình huống của bố mình bên này, một bên lại đi phân tích thế cục hiện tại, đầu đến bây giờ vẫn rất là đau.
Anh nhéo nhéo mi tâm, trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi nhưng vẫn rất rõ ràng và dứt khoát, không hề có dấu hiệu lùi bước hay thất bại.
( App truyện TYT )Anh vừa đi trở về thì điện thoại bỗng nhiên vang lên. Anh liếc mắt nhìn màn hình, suy nghĩ xong vẫn kết nối.
“Trình tiểu thư.” Giọng điệu của Chung Dập không nhanh không chậm, không nghe ra khẩu khí gì, chỉ chờ đối phương chủ động mở miệng.
Trình Thiên Tư cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Chung tiên sinh, lần này đến tìm anh là muốn bàn chuyện hợp tác với anh.”
Tâm tình Chung Dập khẽ nhúc nhích, bất động thanh sắc hỏi: “Hợp tác cái gì?”
“Đính hôn.”
Chung Dập hơi nghi ngờ những gì mình nghe được, nhưng cũng không mất bình tĩnh, giọng nói hơi trầm xuống: “Trình tiểu thư, cô có ý gì?”
“Chung tiên sinh, anh cũng biết người trong những gia đình như chúng ta là loại như thế nào, đi đến hôn nhân cả đời toàn là thân bất do kỷ, đã sớm hình thành một ràng buộc để trao đổi lợi ích.” Trình Thiên Tư bình tĩnh nói, nhưng sau đó cô lại chuyển chủ đề: “Nếu như anh không nghĩ như vậy, vậy thì cứ cói như tôi có việc muốn làm nên muốn hợp tác với anh.”
Chung Dập nghe xong cảm thấy hơi thái quá, còn chưa kịp từ chối thì đối phương lại nói: “Chung tiên sinh anh đừng vội từ chối, chỉ là công khai với người ngoài chuyện đính hôn thôi, nếu sau này chúng ta gặp được một người thích hợp thì có thể giải trừ hôn ước bất cứ lúc nào, đối với cả hai đều không có tổn thất gì.”
Chung Dập từ chối cho ý kiến, hờ hững hỏi: “Tại sao Trình tiểu thư lại chọn tôi, mà tôi, tại sao phải đồng ý?”
Trình Thiên Tư nở nụ cười: “Cây to thì bóng mát thôi, nếu tôi tùy tiện lôi một người ra làm lá chắn thì người trong gia đình có thể sẽ không tin tưởng. Huống hồ tôi còn nghe nói Chung tổng gần đây đang gặp chút phiền phức, còn rất cần nhà họ Trình trợ giúp.”
Chung Dập nhướng mày một chút, giọng điệu vẫn bình bình như cũ: “Cô uy hiếp tôi?”
Tuy rằng giọng nói của anh bình tĩnh nhưng không hiểu sao lại khiến người ta phát sợ.
“Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Chung tổng muốn xử lý tôi thì quả thực dễ như trở bàn tay, tôi nào có dám.” Trình Thiên Tư cười khổ nói, qua vài giây lại trầm giọng nói: “Nhưng mà tôi cũng chỉ là tìm con đường cho chính mình, Chung tổng, anh có thể cẩn thận suy nghĩ về đề nghị của tôi hôm nay, không cần phải lập tức trả lời.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Chung Dập rũ mi suy nghĩ, không nhìn ra bất kỳ biểu hiện nào. Gần đây quả thực có nghe loáng thoáng rằng nhà họ Trình đang tìm người thích hợp để đính hôn. Việc làm ăn của nhà họ Trình rất ổn nhưng vẫn không đưa ra thị trường, có lẽ là muốn dựa vào một đoạn hôn nhân ràng buộc khiến cho họ được tiến cao thêm một bước nữa.
Trình Thiên Tư có lẽ là bị ép đến sốt ruột, cùng đường nên mới có thể nghĩ ra cái biện pháp này.
Qua vài giây, Chung Dập nâng mí mắt lên, cười nhạo một tiếng: “Thế mà lại dám tính kế lên người tôi.”
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Lý Hạng Minh đã gọi điện đến đánh thức Chung Dập.
Lý Hạng Minh đi theo Chung Dập đã lâu, con người cũng từ từ trở nên trầm ổn, nhưng hôm nay giọng điệu lại có chút kích động vội vàng: “Chung tổng, hạng mục Hồng Đức bên kia bỗng nhiên đẩy nhanh tiến độ, chiều hôm nay sẽ công khai đấu thầu. Nhưng mà vốn lưu động của chúng ta không thể thanh toán bất kỳ….”
Anh ta còn chưa nói xong thì Chung Dập đã nhanh chóng hiểu được. Lúc ấy anh tiếp nhận Hoa Dật, cả công ty gần như có thể nói là vỡ nát, phải dùng rất nhiều cách mở rộng nhanh chóng mới có thể coi là tạm thời cứu vớt được. Cho dù bây giờ giá trị trên thị trường của Hoa Dật đã tăng gấp đôi so với trước đó nhưng nền tảng vẫn chưa được ổn định.
Từng hạng mục, từng liên kết đều phải được tính toán thật tốt, lợi nhuận sẽ được tái đầu tư để có thể bắt đầu thực hiện được một vòng tuần hoàn.
Nếu một khâu liên kết trong đó có vấn đề, nó có thể dẫn đến việc kết nối vốn lưu động không kịp thời và toàn bộ chuỗi vốn sẽ bị đứt gãy. Không phải là không có dự phòng rủi ro, nhưng mà trong lúc cần dùng đến thì chủ lô hàng cần sử dụng lại bị nghi ngờ phạm tội kinh tế, toàn bộ công ty đều bị điều tra, đồng thời hàng hóa của bọn họ cũng bị mắc kẹt.
Những nguồn dự trữ còn lại không đủ để bù vào, vì vậy mới có ý nghĩ muốn liên hệ với nhà họ Trình bởi những tài nguyên mà họ đang có. Vốn mọi thứ hết thảy đều diễn ra rất trật tự, không ngờ rằng dự án Hồng Đức lại bất ngờ đẩy nhanh tiến độ.
Sắc mặt của Chung Dập có chút không tốt, tối hôm qua anh xử lý công chuyện đến ba giờ sáng mới đi ngủ. Tổng cộng ngủ còn chưa được hai tiếng nên bây giờ càng thêm đau đầu, anh bóp bóp huyệt thái dương, giọng nói có chút khàn khàn: “Biết rồi, tôi sẽ nghĩ cách.”
Trước khi cúp điện thoại, không biết có phải ảo giác hay không mà anh nghe thấy một âm thanh cùng với tiếng thở dài.
Chung Dập dựa vào giường châm một điếu thuốc, nhưng lại không hút. Bên ngoài trời tối đen như mực, cả phòng chỉ còn lại ánh đỏ lóe sáng trên tay anh. Khi điếu thuốc cháy gần hết anh mới cúi đầu hít vào hai hơi.
Khi ngẩng đầu, trong mắt đã là một mảng bình tĩnh.
Anh cũng không để ý bây giờ là mấy giờ mà gọi cho Trình Thiên Tư một cuộc điện thoại.
Cuộc gọi đầu tiên thì bị cúp ngang.
Sắc mặt Chung Dập vẫn bình tĩnh như cũ, không ngừng lại mà gọi thêm cuộc nữa.
Lần này Trình Thiên Tư mới nhận máy, giọng điệu cũng không tốt lắm: “Chung tiên sinh, mặc kệ anh có chuyện gì, tôi cũng hy vọng anh liếc mắt nhìn đồng hồ một cái ——”
“Trình tiểu thư, tôi đồng ý với đề nghị của cô.” Giọng của Chung Dập không có chút gì nhấp nhô, cực kỳ nhẹ nhàng: “Chúng ta hợp tác.”
“...”
Quý Huyền Tinh đợi hai ngày, cũng không đợi được tin nhắn của Chung Dập nhưng lại nhận được món quà sinh nhật đến muộn kia.
Cô cầm quà trên tay, hộp quà vẫn mang hơi lạnh trong chuyến đi vượt hàng nghìn km.
Đó là một sợi dây chuyền gypsophila rất đẹp, được kết thành bằng chuỗi ngọc trai màu xanh nước biển, thiết kế rất độc đáo nhưng lại mang đến cảm giác tinh tế từ cái nhìn đầu tiên. Ngông cuồng quý phái nhưng lại thoải mái vui tươi, rất hợp với tính khí của cô.
Không thể không nói, ánh mắt của Chung Dập thật là tốt.
Cô càng nhìn càng thích, rất muốn Chung Dập chính tay đeo giúp mình.
Ngoại trừ việc nhớ đến anh, cô càng lo lắng cho anh nhiều hơn. Không biết trong nhà anh rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có nghiêm trọng lắm hay không.
Quý Huyền Tinh càng nghĩ càng không nhịn được, nhưng lại không dám trực tiếp gọi điện cho anh, sợ làm anh phân tâm. Thay vào đó, cô gọi cho Lý Hạng Minh ở bên kia.
Một lúc sau điện thoại mới được kết nối, Lý Hạng Minh đang thở dốc, như là đang bước đi: “Quý tiểu thư?”
Quý Huyền Tinh: “Trong nhà Chung Dập rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, có nghiêm trọng không?”
Chuyện Chung lão gia bệnh suýt chết vẫn đang được giữ bí mật, Lý Hạng Minh cũng không dám nhiều lời.
“Không có gì đâu.” Sợ cô không tin và muốn đi sâu vào vấn đề, nhưng chuyện này càng nhiều người biết lại càng không giữ được bí mật, anh ta lại giải thích: “Mấy ngày nay Chung tổng đang gấp rút lo cho chuyện đính hôn, nên mới không thể liên lạc được với người khác.”
“Cái gì… Đính hôn?”
“Anh ấy đính hôn với ai?”
“Làm sao mà anh ấy có thể đính hôn?”
Quý Huyền Tinh cảm thấy là bản thân mình đang nghe nhầm, đầu óc trống rỗng, những lời nói ra như được nói bởi nhân cách khác trong tâm hồn.
“Tiểu thư của Trình gia, Trình Thiên Tư. Cũng thật là trùng hợp, không đánh thì không quen nhau. Nếu không phải lúc đó nghệ sĩ của cô ấy không hiểu chuyện thì hai người cũng không thể quen biết nhau…” Lý Hạng Minh cảm thấy mình nói có hơi nhiều, ho nhẹ một tiếng: “Đúng rồi Quý tiểu thư, tôi thấy tin nhắn bên hậu cần bảo là quà sinh nhật rất nhanh sẽ đến, cô nhớ nhận nhé.”
Toàn bộ câu nói tiếp theo của anh ta Quý Huyền Tinh đều không nghe được, trong đầu óc toàn là ——
Anh phải đính hôn.
Anh đính hôn với Trình Thiên Tư.
Quý Huyền Tinh nhẹ nhàng buông tay, vòng cổ đầy sao rơi xuống đất vỡ thành hai mảnh, những viên ngọc trai lớn nhỏ gì cũng rơi xuống đất.
Nhẹ nhàng lăn đi phát ra âm thanh hỗn độn, phảng phất như lòng người xao động tan thành từng mảnh vỡ vụn, cuối cùng không thể chắp nối.
Thời gian dường như ngừng lại, ngay cả không khí cũng yên lặng như vậy.
Không lâu sau, ngón tay Quý Huyền Tinh bỗng nhiên cử động, như thể cuối cùng cảm giác hít thở không thông kia đã mất mà thay vào đó là dấu vết của việc thiếu oxi.
Cô cầm điện thoại lên, gọi cho chủ nhiệm Hệ một cuộc điện thoại: “Chủ nhiệm, suất du học còn không ạ?”
Quý Huyền Tinh bị hoảng sợ bởi chính giọng nói của mình, giọng nói khàn khàn như thể bị sỏi đá bay qua, cứ như là cô bị lạc ở sa mạc một thời gian dài, như người sắp chết chưa được uống nước.
“Còn chứ, thầy đã trì hoãn với ban tổ chức bên kia rất lâu rồi, chỉ để giữ lại một suất cho em.” Chủ nhiệm Hệ hơi kích động, nhưng nghĩ đến giọng nói vừa nãy của Quý Huyền Tinh lại không nhịn được mà quan tâm một câu: “Tiểu Quý này, nhớ chú ý đến sức khỏe đó.”
Quý Huyền Tinh cảm giác như mình không thể nhìn rõ mọi vật trước mắt, hết thảy mọi thứ đều bị che mờ bởi một tầng nước, hoặc như là đột ngột bị thứ gì đó cắt thành từng mảnh.
Cô nói gần như dựa vào tiềm thức: “Làm phiền thầy rồi, hồ sơ cho việc du học… Trước tối hôm nay sẽ được chuyển đến cho thầy.”
“Aizz, không cần gấp như vậy đâu, đứa nhỏ này ——”
Cô rất gấp, gấp đến nỗi hận không thể lập tức biến mất.
Gấp đến nổi không thể nghe những tin tức liên quan đến Chung Dập.
Ngay cả tên cũng không được.
Chỉ cần tưởng tượng đến chuyện anh lập tức đính hôn với người khác.
Quý Huyền Tinh có cảm giác như trái tim mình đang bị một bàn tay sắt bóp nghẹt.
Siết chặt trái tim cô vỡ thành từng mảnh, chỉ cần hít thở một chút, cảm giác ngột ngạt và đau đớn cứ nối tiếp nhau mà đến.
Cho nên cô chỉ có thể rời đi.
Chỉ có thể rời xa người trong lòng.
Nhưng trái tim thì sao đây?
TYT & Ruby team