Vẫn là Blood Sweat & Tear nha <3
---------------------------
CHAP 14: Khời đầu cho rắc rối (1)
- Thiên Bình.
- Hả?
Đột nhiên nghe cái tên này, Ma Kết có chút khó hiểu. Anh còn chưa kịp phản ứng, thì Song Tử đã vẫy tay, gọi lớn:
- Thiên Bình! Tôi ở đây!
- ...
Thiên Bình đang đi trên vỉa hè, gần đến nhà hàng VGa thì nghe thấy tiếng gọi. Cô quay sang, lại thấy Song Tử. Đột nhiên lại thế? Bên cạnh Song Tử hình như còn có giáo viên chủ nhiệm Ma Kết.
Mặc dù không thân quen gì, Thiên Bình cũng không muốn dây dưa với bọn họ, nhưng cô không phải dạng người sẽ lơ đi nếu bạn cùng lớp gọi mình. Tuy có hơi phiền, nhưng Thiên Bình vẫn bước về hướng đó.
- Rồi, đưa tôi đến bệnh viện đi.
Song Tử khó khăn gác tay lên vai Thiên Bình, nói một câu không đầu cụt lủn, cũng không hề giải thích tình hình này là thế nào. Khiến cô bạn học khẽ chau mày nhìn lại:
- Tại sao tôi phả---
- Được rồi, chúng ta đi!
Thiên Bình còn chưa đồng ý, thì Song Tử đã đẩy cô tiến bước. Thiên Bình khó hiểu nhìn anh, rồi quay sang nhìn thầy chủ nhiệm. Thái độ ngỡ ngàng cùng lo lắng của thầy ấy, cùng với cách hành xử ngoan cố của Song Tử, có vẻ như hai người này có chuyện gì đấy.
Thiên Bình thở dài trong lòng, dính phải phiền toái rồi.
Sau khi cúi chào Ma Kết cho phải phép, thì Thiên Bình cũng bất đắt dĩ dìu Song Tử đi bắt taxi.
- Dừng ở đây được rồi.
Taxi đang chạy trên đường, thì Song Tử lên tiếng, ngữ điệu mang chút lạnh lùng. Thiên Bình nhíu mày nhìn anh, sự tùy tiện này, cô càng cảm thấy phiền phức, liền lên tiếng:
- Bác tài, dừng xe.
Bác tài nghe vậy thì tìm cách tấp vào lề đường. Song Tử định trả tiền thì phát hiện, bóp tiền đã bị đánh rơi ở chỗ đánh nhau vừa rồi. Mà trên người anh cũng không còn đồng nào. Thiên Bình lia ánh nhìn đạm bạc nhìn anh, đoán ra định tính của Song Tử, lại mở miệng:
- Không cần, tôi trả. Bác tài, đến quận Zolia.
Lần đầu tiên trong đời, Song Tử lại để con gái trả tiền cho mình, khiến anh có chút xấu hổ. Nhưng tâm trạng của anh lại cảm thấy lạ, lên tiếng:
- Cậu không thấy tò mò về tôi à?
Thiên Bình quay sang, ánh mắt hững hờ nhìn Song Tử. Ngữ điệu nhàn nhạt:
- Không. Nhưng có một chuyện...
Không hiểu sao, khi nghe Thiên Bình nói còn một chuyện thì trong lòng Song Tử bỗng thấy nôn nao, nhưng đáng tiếc:
- Lần sau đừng tùy tiện liên lụy đến tôi. Cảm ơn.
Nói rồi Thiên Bình kéo tay đóng cửa xe lại, chiếc taxi liền vút đi. Song Tử có chút thẫn người nhìn theo, tâm trạng càng thêm không vui.
Quả nhiên, con gái lạnh lùng cực kỳ nhạt nhẽo và khó coi.
...
Quảng trường Nghệ Thuật...
- Alo, em đến quảng trường rồi. Mười phút nữa xe anh mới đến à? Vậy em đến cổng số ba chờ anh nhé? Vâng.
Vừa kết thúc cuộc gọi điện, chàng thiếu niên trong dáng vẻ hoạt bát liền di chuyển đến hướng cổng số ba của quảng trường. Hóa ra người kia vẫn chưa có mặt tại điểm hẹn, vậy mà vừa rồi cậu đã chạy như bay để đến đây nhanh nhất có thể. Phí công quá mà.
Vô tình nhìn thấy những xe hàng bán đồ ăn vặt và nước uống, cậu chàng không kiềm nổi cơn thèm thuồng, nên quyết định sẽ mua một ly sinh tố uống.
- Nhóc đẹp trai, sinh tố mix bảy vị của cháu đây.
- Bao nhiêu vậy ạ?
- Của cháu là ba mươi ngàn H! ( = 600.000 VND)
- Ặc!
Những người nghe thấy cái giá này, đều kinh hãi đến mức xanh mặt. Thế nhưng vị khách kia lại không hề cảm thấy bất thường, sắc mặt vẫn lãnh đạm trả tiền.
- Này, cậu, khoan đã.
Tiền vừa rút ra khỏi ví, liền có một giọng nói ngăn cản lại. Nhìn thấy người vừa xuất hiện, nét mặt lạnh nhạt của vị khách bỗng hiện lên một chút bất ngờ.
Đối phương cười cười một chút, cất lời:
- Chào cậu, em trai của Kim Ngưu.
Nhân Mã không đành lòng làm ngơ được, liền chạy ra khỏi hàng mình đang xếp ở quầy bên cạnh, bước đến ngăn cản Thiên Yết trả tiền cho ly sinh tố.
Trước sự khó hiểu của Thiên Yết, Nhân Mã lại hướng đến người phụ nữ bán sinh tố kia, giảo hoạt cất lời:
- Cô à, cô đừng bắt nạt cậu ấy như vậy chứ? Cháu biết rất rõ giá thuê mặt bằng và các loại phí thu khi kinh doanh ở đây đó nha. _Nói đến đây, cậu lại nhấn mạnh:
- Cháu còn biết rõ điều khoản của hợp đồng kinh doanh tại quảng trường này nữa đấy. Thế... _Nói rồi cậu chỉ tay vào ly sinh tố kia, nhe răng cười:
- Ly sinh tố ấy bao nhiêu vậy ạ?
- B-ba ngàn H... ( = 60.000 VND)
Trước những lời nhắc nhở ngầm của Nhân Mã, người phụ nữ bán hàng trở nên chột dạ mà sửa lại giá tiền. Lúc này, Thiên Yết mới biết được chuyện gì đang xảy ra. Không khỏi bất ngờ mà nhìn Nhân Mã bằng một ánh nhìn khác đi.
Nhân Mã hài lòng khi giá cả buôn bán được chỉnh lại một cách hợp lý. Vừa rồi, cậu xếp hàng ở quầy bên cạnh, vô tình phát giác ra Thiên Yết nhờ giọng nói của anh. Vốn dĩ cậu không tính sẽ chạm mặt anh vì cậu vẫn còn khó xử và tội lỗi bởi sự cố nụ hôn đầu hôm trước. Hơn nữa, ở trên lớp, ánh mắt cậu ta dành cho cậu rất đáng sợ, cậu trốn anh còn không kịp. Nhưng sau khi nghe cô bán hàng thốt ra cái giá trên trời kia với Thiên Yết, cậu không nhịn được, đành phải ra mặt một phen.
- Sao cậu lại biết? Chuyện giá tiền bị nâng lên?
Nhân Mã vừa mua sinh tố trở ra, không ngờ Thiên Yết vẫn chưa rời đi. Hóa ra là chờ cậu để hỏi về vấn đề này. Nhưng vấn đề này vốn dĩ không cần thiết phải hỏi mà. Cậu vô tư đáp:
- Không phải đã quá rõ sao? Một ly sinh tố không thương hiệu mà lại bằng giá của một bữa ăn ở quán nhà cậu. Nghe là biết cậu bị chém rồi!
Thiên Yết không tin nổi, bản thân anh vậy mà lại không phát giác ra được loại chuyện bất thường này, suýt thì trở thành nạn nhân của việc chặt chém giá. Cũng tại anh mới về nước, vẫn chưa biết vật giá hiện tại đang ở mức nào. Hơn nữa, đây là quảng trường, đồ ăn thức uống đắt hơn những nơi khác là điều bình thường. Cũng may là có Nhân Mã giúp đỡ.
- Cảm ơn.
- A?
Bất ngờ khi nhận được lời cảm ơn từ nam thần lạnh lùng đáng sợ, Nhân Mã phản ứng vô cùng chân thật, giật mình một cái. Cậu lại gãi tai, khiêm tốn giải thích:
- Tớ không có bản lĩnh gì đâu. Cũng là nhờ ba tớ đã mua lại quảng trường này, thiết lập lại vài điều khoản kinh doanh ở đây, nên tớ mới biết giá bán trung bình ở đây là bao nhiêu. Với lại, nếu dám phá giá để lừa khách, sẽ bị bên tớ hủy hợp đồng liền à.
- Cậu...
Thiên Yết chợt nhìn sang Nhân Mã, ngữ điệu có chút lời khen, nói:
- Giỏi hơn so với đánh giá của tôi đấy.
- Haha... Cậu nhầm rồi, cái này là mẹo mà ba tớ nói cho tớ biết, để tránh việc tớ ra ngoài bị chặt chém đó thôi. Trước đấy, tớ đã bị lừa nhiều đến độ ba tớ phải tiết lộ cái này ra để tớ phòng thân luôn đấy. Haha.
- ...
Thiên Yết xin rút lại sự ấn tượng của mình dành cho Nhân Mã. Bởi vì lúc này, cậu ta cười trông chẳng khác gì kẻ ngốc cả.
So với Kim Ngưu, chẳng khác nhau điểm nào.
Thấy nét mặt của Thiên Yết nguội lạnh dần, khiến Nhân Mã cũng cảm thấy toàn thân rét run. Cậu len lén nhìn anh, trong lòng không ngừng kêu hãi. Không phải cậu ta ngứa mắt dáng vẻ ngu ngốc của mình mà nhớ lại sự cố kia ấy chứ?
Rồi sau đấy sẽ thủ tiêu cậu sao?
"Ting tính tang tang..."
Bỗng, điện thoại Nhân Mã reo lên. Lúc này, cậu mới nhớ ra lý do mà mình đến đây, nhanh chóng bắt máy:
- Em đang ở cổng số ba ạ. A, em thấy anh rồi, em đến ngay đây.
Vừa nói, Nhân Mã vừa vẫy tay gửi lời chào đến một người khác ở cách đấy không xa. Cúp máy, cậu quay sang nhìn Thiên Yết, trong lòng không ngừng nhẹ nhõm, cất lời tạm biệt:
- Tớ có việc, đi trước nhé? Chào cậu!
- ...
Thiên Yết chưa kịp cất lời đáp lại, Nhân Mã đã bỏ chạy mất tiêu. Anh nhìn theo, thì thấy Nhân Mã gặp gỡ một người con trai có cùng màu tóc với cậu ấy. Cậu đưa cho người đó một thứ, sau đấy thì nói cười với nhau và với những người bạn của anh trai kia. Nhân Mã còn phụ giúp vài người có dáng vẻ là khách du lịch, giúp họ mang hành lý vào gầm xe khách. Thiên Yết cũng nhanh chóng đoán được công việc của người mà Nhân Mã gặp. Có vẻ là hướng dẫn viên.
Vốn dĩ, sau cuộc nói chuyện với Thiên Bình, anh đang trên đường trở về nhà. Trên đường, lại đi ngang qua quảng trường này. Đây là một trong những điểm hẹn hiếm hoi mà ngày trước anh và cô đã từng đến cùng nhau. Bất giác, anh lại có chút ý niệm muốn dạo một vòng, cũng là để dứt khoát gói gọn những kỷ niệm ấy vào tâm và cất chúng đi.
Nhưng lại tình cờ gặp gỡ Nhân Mã và được cậu ta giúp.
Ngỡ tưởng nơi này sẽ không còn gì để sau này lưu lại. Nhưng có vẻ người tính không bằng trời tính rồi.
...
...
Cuối tuần...
- Này, này mọi người ơi! Cuối tuần rồi, tối nay chúng ta đi quẩy một bữa đi!
Bạch Dương vừa vào tới lớp đã la làng lên, vẻ mặt phấn khởi như trẻ con được kẹo. Song Tử và Nhân Mã đang ngồi bà tám ông chín liền bật dậy, phản ứng ngay:
- Cái này tụi tớ duyệt!
- Mà sao hôm nay cậu đi sớm vậy Bạch Dương?
Kim Ngưu có chút bất ngờ khi thấy trùm giờ cao su lại bước vào lớp trước tiếng chuông. Cả đám lúc này cũng nhận ra điều bất thường. Bạch Dương lại cười cười:
- Là tớ đến nhà cậu ta réo chứ sao!
Giọng nói lầm bầm quen thuộc vang lên. Xử Nữ bước vào với cục u trên trán, khiến Cự Giải tò mò:
- Trán cậu làm sao vậy?
- Còn sao nữa...
Xử Nữ vừa nói, vừa nhìn sang Bạch Dương. Ánh nhìn chứa đầy lửa giận.
Sáng nay, Xử Nữ quyết tâm đi sớm hơn mọi hôm để qua nhà Bạch Dương gọi cậu ta đi học. Cậu không tin kẻ này không thể đến trường đúng giờ, dù chỉ là một buổi. Mẹ Bạch Dương thấy Xử Nữ, biết cậu là bạn cùng lớp và cũng là Hội phó gương mẫu của Hội học sinh, liền vui vẻ dẫn cậu lên phòng để cậu đánh thức Bạch Dương dậy.
Vào phòng, đập vào mắt Xử Nữ là cái "kén" tròn tròn ngự chình ình giữa chiếc giường.
Xử Nữ hừ lạnh, rồi bắt đầu lại gần nơi vật thể lạ ấy. Mới bước tới cuối giường thì tiếng chuông đồng hồ báo thức đã reo lên khiến Xử Nữ một phen giật mình. Không những âm thanh chói chang mà còn rất lớn nữa. Chưa kịp định hình lại thì một bàn tay thò ra từ trong cái "kén" ấy, lộp chộp cầm lấy chiếc đồng hồ và...
Bốp!
- A!
Chiếc đồng hồ dính thẳng trán của họ Âu Dương, vậy mà hung thủ kia vẫn ngáy khò khò.
Đã có lòng tốt muốn gọi tên điên này đi học sớm, vậy mà bị có choang thẳng cái đồng hồ vào đầu. Cậu ta còn lăn ra ngủ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Có thể thấy, gương mặt của Xử Nữ bây giờ đang rất đỏ. Tựa như núi lửa sắp phun trào.
- YAH! TÊN KHỐN HÀN BẠCH DƯƠNG NÀY, DẬY NGAY CHO BỐ!
Đến cả mẹ của Bạch Dương đang nấu ăn ở dưới bếp, cũng suýt thì làm rớt cả vỏ trứng vào chảo vì cái giọng quát vi diệu của Xử Nữ.
- Hahaha...
Cả đám lăn ra cười bò khi nghe Xử Nữ kể lại, còn Bạch Dương thì đứng cười ngốc nghếch. Nhân Mã ngứa đòn liền lên tiếng châm chọc Xử Nữ:
- Xử Nữ ca ca, có thể cho người huynh đệ này xin chút "thánh giọng" để cài làm chuông báo thức không a?
- Mày lại đây, anh cho!
Xử Nữ vời Nhân Mã lại, sắc mặt có chút bất thường. Nhân Mã tuy không thông minh nhưng vẫn nhận ra, lại gần Xử Nữ là đồng nghĩa với cái chết.
- Ủa? Mọi người làm gì mà tụ hội một đống ở đây vậy?
Bảo Bình đã tới, có chút ngạc nhiên nhìn cả bọn. Còn bất ngờ hơn, khi Bạch Dương đến sớm hơn cả cô. Một tuần vừa rồi học cùng, Bảo Bình mới được tận mắt chứng kiến lời đồn kia, Hàn Bạch Dương là trùm giờ cao su. Chưa bao giờ đi học đúng giờ. Hôm nay lại thất thường có mặt ở đây. Sau khi nghe Kim Ngưu kể lại câu chuyện đến nhà bạn học của Xử Nữ, Bảo Bình cười khẩy:
- Haha. Thế lần sau cậu còn muốn đi réo người ta dậy không, Xử Nữ?
- Có chứ, có chứ! Nhỉ?
Bạch Dương hồ hởi quay sang nhìn Xử Nữ đầy mong đợi, nhưng lại nhận lại cái cười khinh bỉ của Xử Nữ:
- Ông mày đẹp chứ không có điên, nhá!
Cạch!
Ngay lúc này, cánh cửa lớp mở ra. Là Song Ngư, sau đó còn có Thiên Yết.
Kim Ngưu nhìn thấy, lại không tự chủ mà đưa tay lên chào:
- Good Morning!
- ...
- ...
Trước sự chào đón của Kim Ngưu, cả Song Ngư lẫn Thiên Yết đều không thèm để vào mắt mà bước về chỗ. Gương mặt Kim Ngưu như đóng băng tại chỗ.
Sự ngó lơ bị nhân đôi cùng một lúc, sức mạnh đấy không đùa được đâu.
Ôi dòng sông QUÊ.
- Yah! Hai người kia! Quá đáng vừa phải thôi chứ! Thấy tôi hiền mà làm tới à? Thấy người khác chào thì cũng phải chào lại chứ! Phép lịch sự đâu hết rồi hả?
Quá tam ba bận, Kim Ngưu lần này không thể để im như mấy lần trước được, liền đứng dậy mắng một trận. Mắng xong, có chút hả hê.
Bảo Bình khẽ ngáp, Kim Ngưu này thật cứng đầu. Ăn quê độ mấy lần mà vẫn không từ bỏ.
- Biết vậy còn không dừng lại? Bị mất mặt mấy lần rồi mà không thấy quê à?
Mừng quá, đã có một người phản ứng lại. Nhưng cậu ta nói gì cơ?
- Là cậu cố tính đúng không? Là cậu cố tình cho tôi ăn "bơ" có đúng không?
Kim Ngưu phát giác ra vấn đề, liền tố cáo Song Ngư. Nhưng Song Ngư chẳng đáp gì, chỉ nhún vai một cách vô tội. Mà hành động này, khiến Kim Ngưu cũng phải á khẩu.
Nhưng màn đối thoại vừa rồi của hai người, tuy ngắn ngủi nhưng cũng đủ để cả lớp á khẩu.
Vì Song Ngư từ ngày đầu lên lớp đến giờ, một câu cũng chẳng mở miệng. Một người cũng chẳng kết giao. Mặc dù vừa rồi là giễu cợt Kim Ngưu, nhưng ít nhất, cậu ta cũng để Kim Ngưu vào mắt.
Điều này, khiến cả lớp đều bất ngờ.
Kim Ngưu vậy mà đã bước đầu thành công lấy được sự chú ý từ cậu bạn khó Doãn Song Ngư kia.
- Rồi, quay lại chủ đề lúc nãy nào! Chúng mình mở một cái party nho nhỏ vào tối nay đi, coi như chào mừng năm học mới!
Thấy bầu không khí kỳ quái, Bạch Dương liền bắt đầu bày trò.
- Tớ nghĩ không có cơ hội đâu!
Bỗng, bạn học Lý Tịnh Anh từ đâu chen vào, cắt ngang hứng thú của Bạch Dương. Như hiểu được vài phần trong câu nói của Lý Tịnh Anh, Cự Giải hỏi:
- Bộ có chuyện gì à, Tịnh Anh?
- Tớ vừa thấy bảng thông báo ở ngoài, có dán một tờ giấy, đã chụp hình lại rồi đây!
Nói rồi Lý Tịnh Anh đưa điện thoại cho mọi người xem.
- Cái gì? Lao động lại á?
Cả lớp đều thất kinh. Nhân Mã nghe như sét đánh bên tai, oan ức:
- Tại sao? Đứa nào dám dán cái tờ thông báo này?
- Chúng ta lao động rồi mà! Lao động lại là thế nào?
Bạch Dương nhảy đành đạch. Cả tuần đều bị phạt lau dọn nhà vệ sinh, hôm nay mới hết thời hạn phạt, thì lại dính phải vụ lao động lại này.
- Vì lao động ẩu!
- Hả? Lao động ẩu? Uả? Sư Tử?
Bạch Dương hú hồn khi thấy Sư Tử xuất hiện thù lù phía sau lưng. À, cũng đúng, vì nãy giờ, là Bạch Dương ngồi vào chỗ của Sư Tử. Sư Tử đặt cặp lên bàn rồi ngồi vào chỗ, sau khi Bạch Dương cuốn gói ra đi, nhàn nhạt mở miệng:
- Phòng bóng rổ mà hôm trước mấy cậu lau dọn, vẫn chưa sạch. Còn có vài dụng cụ lao động bị hư, nên nhà trường phạt. Chiều nay đi dọn thêm cái phòng tập bơi! Tôi vừa mới gặp Xà Phu ở ngoài!
- Cái gì? Có chuyện đó nữa á?
Kim Ngưu và Bảo Bình không tin cũng không muốn tin. Hôm đó, hai người đã dọn dẹp rất sạch sẽ. Sư Tử cười khẩy, rồi liếc mắt về phía Nhân Mã và Song Tử:
- Hỏi hai người đấy đi!
Lúc này, mọi ánh mắt trong lớp đều đổ dồn về phía hai đương sự trên. Nhân Mã e ngại gãi đầu, nhận tội trước:
- À thì, không phải do tớ cố tình đâu!
Câu này quả thật nghe đến quen tai rồi.
- Nhưng lúc đấy, tớ vừa cầm cái chổi lên để đem đi cất, nó liền gãy làm hai! Trong khi tớ không làm gì hết. Vậy nên, tớ, tớ mới giấu nó luôn! _Rồi Nhân Mã cố biện minh:
- Thật sự không phải do tớ làm!
- Rồi, biết mà. Sức mạnh phá hoại của cậu, đâu phải ngày một ngày hai!
Bảo Bình không mấy ngạc nhiên mà nhìn Nhân Mã. Xử Nữ cũng bó tay, không ngờ thằng Nhân Mã tay lại thối đến thế. Cậu liền quay sang kẻ còn lại - Song Tử. Song Tử thì cười cười:
- Tớ quét được một đống rác luôn, nhưng mà lúc đó không có đồ hốt rác, nên vùi đại nó vào một góc, rồi bê mấy cái rổ đựng bóng chắn hết lại. Sau đấy tớ quên béng mất haha! Thì, tại cái hoàn cảnh ép buộc thế thôi.
- Hai người các người! Muốn bị đánh hội đồng hả?
Trước lời thú tội của hai nhân vật trên, cả lớp liền gào lên đầy ức chế. Chỉ vì hành động thiếu xót của hai cái đứa trời đánh này mà bắt cả lớp phải chịu phạt chung. Cái này, thật không nói lên lời mà.
- Nhưng mà Sư Tử, cậu không đi chung với Thiên Bình à?
Cự Giải thấy Sư Tử đến lớp một mình thì có chút thắc mắc. Thường ngày, dù sớm hay muộn, hai bọn họ đều đi cùng nhau. Sư Tử không buồn mắt nhìn Cự Giải, nhàm chán đáp:
- Đi vệ sinh cũng phải đi cùng sao?
- Hả? À, tớ không nghĩ đến chuyện đó, xin lỗi hơ hơ hơ...
Cự Giải thoáng đỏ mặt, sao cô không nghĩ tới tình huống này nhỉ?
Rengggg... Renggg...
Tiếng chuông đầu tiên reo lên, tức là Cự Giải và Xử Nữ lại phải xách mông đi làm nhiệm vụ. Làm cán bộ của trường, thật là vất vả. Bảo Bình lắc đầu, càng thấy mừng cho bản thân. Vì cô sắp thoát khỏi kiếp đó rồi.
Phòng vệ sinh nữ...
Róc rách... róc rách...
- Ê mày! Mới đầu năm, chưa có vụ gì ầm ĩ cả! Hay chúng ta làm một vụ đi!
Cao trung Zodiac là một trong số ít trường công tâm. Dù là con ông cháu cha hay học sinh nghèo khó. Dù là học sinh lớp học đặc biệt hay là học sinh cá biệt. Dù là học sinh nổi tiếng hay không nổi tiếng, cũng đều bình đẳng như nhau. Nhưng việc gì cũng sẽ có hai mặt. Sự bình đẳng kia có thể giúp trường học không có hiện tượng phân biệt đối xử. Nhưng cũng sẽ khiến nhiều con người không có ý thức, sẽ không biết trời cao đất dày, ỷ vào nhà trường mà tự ý gây chuyện.
Cạch!
Nghe tiếng mở cửa, nhóm nữ sinh ở ngoài có chút giật mình. Đúng là khi đang có ý đồ xấu, sẽ không tránh khỏi thấp thỏm. Mà không ngờ, người bước ra lại là Hạ Thiên Bình – nữ hoàng vô cảm của 12S.
Bọn họ ngấm ngầm nhìn nhau, ánh mắt vô cùng cao hứng.
Cạch!
__________END CHAP 14________
CHAP 15: Khởi đầu cho rắc rối (2)
Cạch!
- ...
Thiên Bình đang bước ra, nhưng lại có một nữ sinh nhanh chân hơn, vội đóng cửa nhà vệ sinh lại, khóa trái. Ba nữ sinh còn lại liền dàn ra, bao vây Thiên Bình lại. Mà trên bồn rửa tay, có một xô nước đang được đổ đầy. Sắc mặt Thiên Bình vẫn mảy may không đổi, cô cũng không mấy lạ về tình cảnh này.
- Danh bất hư truyền, cậu hoàn toàn không có lấy một nét sợ hãi a?
Nữ sinh khóa trái cửa lên tiếng thích thú. Nữ sinh bên cạnh liền hứng thú nói:
- Đừng hoảng, bạn học Hạ! Chúng tôi biết cậu có bạn là Sư Tử, nên chúng tôi sẽ nhẹ tay thôi!
- Tôi nghe đồn rằng cậu rất lạnh lùng! Đến cả bạn thân mình cũng không nói nhiều, nên sự việc hôm nay, sẽ là bí mật của chúng ta nhé?
Lấy đâu ra một nhóm nữ sinh đã bắt nạt, mà còn vô liêm sỉ như thế này. Có gan bắt nạt một người khá nổi trong trường, lại còn là bạn thân của "Đầu gấu đẹp trai nhất trường", lại không có gan đối mặt với hậu quả mình gây nên. Hành động này, cũng quá ngu xuẩn.
- !!!
Chẳng thèm để Thiên Bình trả lời, nữ sinh khóa trái cửa đã bước đến, đẩy cô ngã xuống. Đồng thời, ba nữ sinh khác lấy nước từ bồn rửa tay, một phát đổ ào lên đầu của con mồi.
Thiên Bình toàn thân lạnh ngắt, bàn tay liền siết thành quyền.
Cạch! Cạch!
Bỗng, khóa cửa bên ngoài liên tục bị dịch chuyển, tạo nên một âm thanh dồn dập. Bên ngoài liền có một giọng nữ:
- Ai ở trong đấy vậy? Sao lại khóa trái cửa? Mau mở ra cho tôi!
Bốn nữ sinh kia cùng nhìn nhau, không những không sợ, mà càng thêm cao hứng. Vì giọng nói vừa rồi cũng chẳng phải ai xa lạ, là thư ký Hội học sinh - Lâm Cự Giải.
Cũng sẽ là con mồi thứ hai của họ.
Ầm! Ầm!
Nữ sinh kia định mở cửa để nhốt thêm Cự Giải vào, nhưng lại bị âm thanh chói tay kia làm cho giật mình. Trên cánh cửa nhôm, đã bị móp lại mấy phần. Sắc mặt của bốn nữ sinh kia liền kinh hoảng. Sắc mặt Thiên Bình cũng có chút biến.
Cách hành xử này, không lẽ Sư Tử đến rồi?
Bang! ẦM!
Nữ sinh kia chưa kịp tránh đi, cánh cửa đột nhiên bị đá hỏng cả chốt, đập mạnh vào mặt cô ta. Ba người còn lại kinh hãi, vừa lo lắng cho bạn của mình, vừa thấp thỏm lo sợ. Nhưng trước mặt bọn họ, chỉ có một người.
Cự Giải đi ngang qua, vô tình nghe thấy tiếng nước đổ ào trong nhà vệ sinh, liền tới kiểm tra thử. Bên trong lại khóa trái, càng khiến cô thêm chắc chắn, ở đây có một vụ bắt nạt. Nhưng cô lại không ngờ, nữ sinh bị bắt nạt là người mà cô nghĩ, sẽ không bao giờ rơi vào tình cảnh này.
- Thiên Bình!
Thấy bộ dạng như chuột lột của Thiên Bình, Cự Giải liền cởi áo khoác đồng phục ra, phủ lên người Thiên Bình. Cô quay sang, nhìn bốn nữ sinh đang tính bỏ chạy kia, quát:
- Đứng lại đấy! Mấy cậu dám bắt nạt bạn bè ngang nhiên trong trường học! Giờ tính bỏ chạy à? Mau theo tôi lên phòng Hội học sinh!
- Cái gì mà bắt nạt?
Một người cứng đầu cứng cổ cãi lại. Người khác cũng nhanh chóng giả ngu:
- Cậu có bằng chứng không mà nói bọn tôi bắt nạt? Là cậu ấy tự ngã tự làm ướt mình chứ bộ!
- Vậy tại sao mấy cậu phải khóa trái cửa? Mấy cậu tính nói là cái cửa nó tự khóa lại à? Đây cũng là bốn gương mặt vàng trong làng bắt nạt, mấy cậu tưởng trốn được chắc?
Cự Giải khác với vẻ nhu mì bình thường, lúc này như trở thành một con người khác. Cô bước đến chỉ điểm từng người một, ngữ điệu cứng rắn:
- Kim Tử Hoa, Triệu Lệ Nghi, Kim Thiên Tuệ, Mộc Tuyết Nhi! Mới đầu năm học đã muốn ghé thăm Hội trưởng à? Nếu như lần này mấy cậu cứng miệng như vậy, sau đó Hội học sinh chúng tôi truy được bằng chứng từ camera của nhà trường. Lúc đó, hình phạt của mấy cậu chỉ gấp ba, chứ không có kém hơn đâu nhé!
- C-cậu đừng có dọa tôi!
Cô gái bị vạ lây từ cánh cửa - Triệu Lệ Nghi cơ hồ hoang mang, nhưng vẫn cứng miệng. Cự Giải lúc này mới mỉm cười:
- Vậy cậu đã thấy ai gây chuyện mà thoát khỏi Hội học sinh chúng tôi chưa?
- ...
Bốn cặp mắt kia nhìn nhau, hình như đã có câu trả lời.
- Hội trưởng Xà Phu rất khó tính a. Nếu mấy cậu tạo việc cho cậu ấy, thì hình phạt sẽ tăng thêm chứ không giảm bớt đâu a. Có nhớ đến năm người ở lớp 12F, bị xịt nước ngay giữa cổng trường không? Có muốn giống như bọn họ không? Hội trưởng mới của năm nay còn ác quỷ hơn cả Hội trưởng cũ đấy nhé!
Sau nhiều lời dọa dẫm của Cự Giải, rốt cuộc bốn nữ sinh kia cũng mặt mày ù xụ dắt nhau lên phòng Hội. Cự Giải vốn sẽ là con mồi thứ hai mà bọn họ nhắm đến. Nhưng không ngờ, Cự Giải lại không giống như bọn họ nghĩ. Cô ta còn phá được cửa nhôm ở nhà vệ sinh. Sức mạnh ấy, có phải đến từ một đứa con gái nổi danh là Thần tiên tỷ tỷ dịu dàng nhu mì không vậy? Lúc đấy, bọn họ còn tưởng là Sư Tử xuất hiện.
Lúc này, Cự Giải liền quay sang, lo lắng cho Thiên Bình. Nhưng Thiên Bình vẫn xa lạ như cũ, trả lại áo khoác cho Cự Giải, hơn nữa, nãy giờ cô không hề khoác nó. Bằng chứng là nó không bị ướt. Thiên Bình khẽ cúi đầu, ngữ điệu nhàn nhạt:
- Cảm ơn. Tôi tự lo được.
Nói rồi Thiên Bình rời đi, hướng về phía phòng thay đồ thể dục.
Cự Giải nhìn theo, có chút thở dài. Hai người, thật sự giống nhau. Đều từ chối ý tốt của cô. Chỉ là một người thì nóng, một người thì lạnh.
.
Phòng giáo viên...
- Ô, thầy giáo Dương, đến rồi đấy à?
Ma Kết vừa vào chỗ làm việc, thầy Hiệu phó đã lên tiếng, có vẻ như đang chờ vị giáo viên mới này nãy giờ. Ma Kết khẽ cúi chào, thì Hiệu phó lên tiếng:
- Nghe nói mấy hôm trước cậu không tham gia bất cứ buổi tiệc nội bộ nào của mấy cô thầy giáo viên?
- A... _Ma Kết có chút chột dạ, anh cười trừ:
- Thật ngại quá, là do mấy hôm đấy nhà tôi có việc, haha.
- Ừ. Nhưng mà bữa tiệc hôm nay, cậu là nhân vật chính. Không được vắng mặt đâu nhé?
- Vâng, hôm nay tôi sẽ đi. Hiệu phó yên tâm, vất vả cho thầy rồi!
Ma Kết cười trừ, tiễn Hiệu phó về chỗ. Anh suýt thì quên mất tối nay phòng giáo viên có tiệc. Hóa ra thầy Hiệu phó sợ anh như những bữa tiệc nội bộ kia, không đến, nên ngồi chờ sẵn ở đây dặn dò.
.
Chiều...
Lao động lại...
- Nhân Mã, cậu đem mấy cái khăn này đi giặt đi là xong!
Lớp phó lao động Sư Tử hất cằm ám chỉ đống khăn dơ bẩn bên cạnh, lệnh cho Nhân Mã. Nhân Mã sau một hồi lao khổ, liền uất ức:
- Tại sao lại là tớ?
- Còn hỏi? Chúng ta tại sao phải lao động lại? Chính là vì mày và thằng Song Tử! _Xử Nữ từ đầu chen vào, dữ dằn nhìn Nhân Mã:
- Song Tử thì đi gom mấy dụng cụ đem cất rồi! Còn khăn này, mày giặt đi!
Xử Nữ nói không hề có sơ hở, Nhân Mã đành phải vác một thau khăn đem ra bồn rửa ngoài trời giặt. Những người còn lại đều ra ngoài cổng trường trước.
Bồn rửa tay ngoài trời...
Rào... rào...
- Eo... dơ quá, sao giặt hoài không sạch vậy nè?
Nhân Mã mặt nhăn nhó khó tả, lầm bầm cái vết ố màu nâu trên chiếc khăn. Bao nỗ lực của cậu đều không thể đánh bay vết ố kia như bột giặt Omo trong quảng cáo. Bất quá, Nhân Mã liền quẳng nó ra đằng sau:
- Thôi kệ, mất một cái chắc chẳng ai để ý đâu!
Nhân Mã chẹp miệng rồi vui vẻ bê cái thau chứa mấy cái khăn giặt xong rời đi.
Bộp!
Phịch!
Chưa gì Nhân Mã đã bị vấp phải một thứ mà ngã oạch xuống sân xi măng khiến trên khuỷu tay có vài vết xầy xước. Cậu chàng lóng ngóng chưa kịp nhận ra tình hình, thì có một giọng nói vang lên:
- Chậc, đi đứng phải nhìn trước nhìn sau chứ? Bạn học Trịnh?
- Mẹ nó, lại là bọn điên này!
Nhân Mã chửi nhẩm, tự mình đứng lên. Thì ra cậu bị gạt chân mà ngã. Mà thủ phạm, chính là một trong ba nam sinh đang đứng trước mặt cậu. Ba người này, là bạn học năm ngoái của Nhân Mã. Nhưng năm nay, bọn chúng bị chuyển từ S2 xuống thẳng lớp C. Nhưng, bọn chúng không hề bỏ qua cho cậu.
Phải, bọn họ từ năm ngoái, vẫn hay cố tình gây chuyện với Nhân Mã. Coi như hôm nay cậu xui, đụng trúng bọn này, nhưng cậu cũng chẳng để bọn họ vào mắt, trực tiếp bỏ đi.
- Đứng đấy!
Chưa kịp bước đi thì một trong ba người kia lên tiếng, mà hai người còn lại đã tiến lên chặn người Nhân Mã:
- Sao, vào lớp S kia rồi thì thấy bạn cũ cũng chẳng thèm chào hỏi à?
- À vâng, chào ba cậu! _Nhân Mã cất giọng bất đắc dĩ, thái độ vô cùng chán ghét:
- Tôi đi được rồi chứ?
Bộp!
Nhân Mã vừa định rời đi, thì bị đẩy ra phía sau. Mà sắc mặt ba người kia, chính là muốn gây sự. Khu vực bồn rửa ngoài trời, sau giờ tan học, giờ đã không còn bóng người. Một nam sinh vừa đẩy Nhân Mã, vừa cười khẩy:
- Chào kiểu đó mà đòi đi à? Bạn học Trịnh, muốn rời khỏi đây thì quỳ xuống và lau giày cho tụi này đi hahaha!
- Ha, này ba bạn học cũ, đừng có gây sự nha! _Nhân Mã cũng cười khẩy, sau đó nghiêm giọng lại:
- Tránh ra, lớp tôi đang chờ!
- Quào? Năm nay mày hổ báo hơn rồi đấy Nhân Mã!
Nam sinh kia không kiềm nổi nóng giận trước vẻ mặt không chịu yên phận của Nhân Mã, nhanh chóng túm lấy cổ áo cậu, giơ nắm đấm lên.
- Này.
Ngay lúc này, có một âm giọng băng lãnh vang lên, gây chú ý đến mọi người. Cả bọn đều quay sang nhìn chủ nhân của giọng nói, có chút ngoài ý muốn.
- Cậu còn làm gì vậy? Mọi người đều đang chờ cậu đấy.
Thiên Yết bước đến với thái độ lãnh cảm, ánh mắt không chút xúc cảm liếc qua ba nam sinh kia.
- Đấy, tránh ra đi!
Nhân Mã như vớ phải cái phao, liền đẩy thứ cản đường trước mặt ra mà đến chỗ Thiên Yết. Ba người đấy nhìn nhau, rồi nhìn sang Thiên Yết. Bọn họ đánh giá một chút, cảm thấy Thiên Yết không phải một người dễ đụng, cũng không dám là gì lỗ mãng.
- Xử Nữ bảo cậu ra đây gọi tớ à?
Nhân Mã vừa đi, vừa vô tư hỏi. Tốc độ của Thiên Yết có nhanh hơn Nhân Mã một bước, nên Nhân Mã phải tự tăng tốc mà đi nhanh hơn bình thường, mới có thể bước kịp Thiên Yết. Thiên Yết đưa ánh nhìn lướt sang Nhân Mã, lạnh nhạt đáp:
- Không.
- Hở? _Nhân Mã khó hiểu, vội chạy đi nhanh hơn, hỏi:
- Thế là cậu tự đi tìm tớ?
- Tình cờ đi ngang qua.
Đáp lại Nhân Mã là câu trả lời vô tình của Thiên Yết. Nhân Mã lại tiếp tục hỏi thêm nhiều thứ như "Cậu tính đi đâu?" "Sao lại đi ngang qua đây được?" mà quên mất người đang đi cùng cậu là đứa đã cướp đi nụ hôn đầu của cậu. Càng là người mà cậu cảm thấy đáng sợ và nguy hiểm.
Thiên Yết bỗng dừng bước, đôi mày có hơi chau lại, vì người bên cạnh nói quá nhiều. Anh nhìn Nhân Mã, cất giọng:
- Đi vệ sinh.
Là trả lời câu hỏi "Cậu đi đâu?" của Nhân Mã.
Thực ra cũng không hẳn, chỉ là Thiên Yết muốn hóng gió một chút. Nhưng khi đi ngang qua nơi này, thấy Nhân Mã có vẻ gặp chuyện.
Anh chỉ là đang trả lại cái lần cậu đã giúp anh ở quảng trường hôm trước mà thôi.
...
- Xong rồi, tớ giặt khăn xong rồi á!
Nhân Mã đưa thau khăn cho Sư Tử, Sư Tử lại chẳng thèm đụng vào, mà hất mặt về phía phòng dụng cụ nhà trường. Ý bảo Nhân Mã tự để vào trong đó, Nhân Mã bĩu môi một cái, cũng phải te te cái mông quay đi.
- Ê mấy cậu, làm mệt thế này rồi, hay chúng mình đi quẩy một bữa đi, dù sao cũng là cuối tuần!
Bạch Dương vẫn không chịu dập tắt cái ý tưởng từ buổi sáng của mình. Vừa vờn trái bóng rổ vừa lên tiếng. Song Tử có vẻ hứng thú, mắt cười hiện ra:
- Tớ duyệt!
- Đi Karaoke đi! Tớ là tớ kết cái đó nhất á!
Kim Ngưu hùng hổ bước đến. Mà phía sau, là Bảo Bình, xoa xoa ngón cái và ngón trỏ với nhau. Ngâm nga theo đoạn nhạc của Blood Sweat and Tear của BTS, như điều muốn nói:
- Money money money money yah... money money money money~
- Tớ cũng phát mệt với công việc tuần vừa qua, chọn địa điểm đi... _Xử Nữ cũng chịu xông pha, lên tiếng:
- Tiền thì có gì thím Dương thím ấy trả!
- Ơ!
Bạch Dương nghệt mặt ra nhìn cái đứa tỉnh bơ vừa lên tiếng kia. Lớp 12S, có người hoan hô ở lại, cũng có người khất tay ra về, nhưng chung quy, vẫn rất đông đủ. Chốt hạ, Cự Giải liền đề xướng:
- Vậy Karaoke BS&T đi!
.
.
Quán Karaoke BS&T...
- Tại sao... tôi cũng phải đi?
Song Ngư ngồi ở giữa, mặt không hứng thú cất tiếng. Trong khi trước mặt anh là một đám loi choi đang giành mic và bấm bài hát. Không riêng gì anh, mà Thiên Yết gần đấy cũng không hứng thú.
- My blood sweat and tears~ The very last step I take, take it all all all all~
Want it many many many yah~ Want it many many many~
Bạch Dương giành được mic, không ngại gì mà bấm bài Blood Sweat & Tears English version lên. Bảo Bình và Kim Ngưu như cá gặp nước, dù không được hát nhưng cũng đứng lên nhún nhảy nhiệt tình, còn phấn khởi hát bè cho cả giọng ca chính.
- Yah~ Yah~ Oh yeah~~~
- Let you go ~let you go~ let you go ~
Let it go oh ~
All my ladies put your hands up ~
isipilsegi sonyeo hands up ~
All my ladies put your hands up ~
Now scream ~~~~~~~~~~~~~~
(21st century girl –BTS)
Cả một tập thể hơn hai chục người, chen chúc trong căn phòng rộng nhất quán, khiến bầu không khí náo nhiệt hơn bất cứ phòng nào. Bọn Song Tử, Nhân Mã và cả anh chàng cục súc Sư Tử cũng quẩy hết mình.
Nhưng, nhóm bô lão còn lại vẫn đang ngồi yên. Xử Nữ nằm ngả ra ghế, lắc đầu nhìn đám choai choai trước mặt; Cự Giải thì chỉ biết cười và nhún nhẹ theo điệu nhạc tại chỗ; Song Ngư thì sang chảnh vắt chéo chân, dựa mình vào thành ghế. Mặc kệ người ta, anh đây sẽ phiêu lưu theo dòng âm nhạc riêng của anh với chiếc headphone.
Pặc!
Nhạc nghe chưa được ba giây, đã có một người đến gỡ tai nghe của Song Ngư. Song Ngư mở mắt ra, chau mày nhìn người trước mặt. Kim Ngưu lại không sợ anh, trách móc:
- Tên nhóc này! Chơi gì kỳ vậy? Đã đến đây rồi thì phải hưởng ứng cùng tụi này chứ!
- ...
Song Ngư chưa kịp mở miệng, Kim Ngưu lại kéo anh đứng lên, cô cười tươi rói:
- Đừng làm mất bầu khí vui nhộn này chứ!
- Phiền quá!
Song Ngư hất tay Kim Ngưu ra, sau đó lạnh nhạt bỏ đi. Kim Ngưu nhíu mày nhìn theo, sau đó ngẩng mặt lên trần, thở nặng một tiếng:
- Aisssss! Thật là!
Chẳng biết là vô tình hay cố ý mà Thiên Yết và Thiên Bình lại ngồi gần nhau. Tuy hai người có nói là làm bạn, nhưng vẫn không thể tự nhiên được.
- Anh không biết bao nhiêu sao trên trời~ Anh không biết cuộc đời mai ra sao~
Giọng hát trầm ấm và lắng đọng vang lên, thay đổi hoàn toàn bầu không khí nhiệt huyết trong căn phòng. Vừa hay, nhóm "Dancer" Nhân Mã, Bạch Dương, Bảo Bình, Sư Tử các kiểu cũng được dịp nghỉ ngơi một chút.
Mà lúc này, cả phòng karaoke đều hướng ánh mắt về cặp đôi nam nữ chính của hiện tại. Song Tử vừa cầm mic hát, vừa chìa tay về phía Cự Giải ý muốn cô bước lên cùng mình. Nhóm "Dancer" cùng các bạn khác liền đồng thanh ồ lên, khiến Cự Giải nhất thời đỏ mặt, không biết Song Tử đang có ý định gì.
Sân thượng...
- Ê, không được hút thuốc!
Kim Ngưu đi theo Song Ngư, vừa thấy hình ảnh trước mặt liền dùng hết khả năng mà lao đến. Giật phăng cái điếu thuốc còn chưa kịp đưa vào mồm trên tay Song Ngư. Cô vất nó xuống đất, đạp nát nó. Song Ngư nhăn mặt:
- Cậu có biết mình vừa làm gì không?
- Hừ, cậu đấy! _Kim Ngưu chống nạnh nhìn Song Ngư, nhắc nhở:
- Mới học sinh cao trung mà bày đặt tập tành làm người lớn! Muốn chết sớm à?
- ...
Nhưng đáp lại, Song Ngư lại lôi ra một điếu khác và nhàn nhạt cất giọng:
- Tôi chết hay sống cũng đâu ảnh hưởng đến tài chính nhà cậu.
- Còn lấy điếu khác? _Kim Ngưu nhanh tay giật luôn cả cái hộp thuốc trên tay Song Ngư và chiếc bật lửa:
- Cậu lấy ra một điếu, tôi giật lấy một điếu! Cậu lấy ra cả hộp, tôi giật luôn cả hộp!
- Đưa đây.
Song Ngư vô cảm cất giọng, nhưng Kim Ngưu đại trượng phu nào có sợ. Có thể ban đầu cô còn kiêng dè, nhưng một tuần qua tiếp xúc cũng không ít, nên giờ có rất nhiều dũng khí để cô chống đối anh:
- Không!
- Đừng tưởng cậu là con gái thì tôi nhịn nhé?
Giọng của Song Ngư chỉ có lạnh hơn chứ không có kém hơn. Nói rồi anh tiến lại chỗ Kim Ngưu, mà Kim Ngưu cũng không chịu nhường:
- Đừng có qua đây, dù cậu có làm gì tôi cũng không trả lại thứ này cho cậu đâu!
Vừa nói, Kim Ngưu vừa lùi lại, chẳng bao lâu đã đụng phải hàng chắn. Nhưng Song Ngư vẫn chưa chịu dừng bước, Kim Ngưu liền kêu lên:
- Ê này, hết đường lui rồi, cậu mà tiến tới là phi lễ với tôi đấy nha!
Kim Ngưu đã chuẩn bị cảnh tượng Song Ngư sẽ đến áp sát mình như trong phim. Nhưng không. Song Ngư đến chỗ cô, nhưng đứng bên cạnh. Đôi tay dài liền đưa ra để lấy hộp thuốc trên tay của Kim Ngưu.
Bịch! Bịch!
Thấy Song Ngư sắp đạt được mục đích, Kim Ngưu liền thả tay. Hộp thuốc cùng hột quẹt liền rơi thẳng xuống dưới.
- A!
Rơi trúng người ta rồi.
- Cái thằng mất dạy nào đấy hả?!
Chú bảo vệ đứng ở dưới xoa xoa đầu, cũng may là có đội nón. Kim Ngưu vội nhón chân lên, cúi xuống dưới, lớn giọng vọng xuống:
- A, cháu xin lỗi chú bảo vệ! Cháu xin lỗi! Cháu tặng luôn cho chú hộp thuốc đấy đó! Là tạ tội đấy ạ, Á!
Kim Người cúi người quá sâu nên suýt chút thì bị chúi ngã xuống dưới. May mắn thay Song Ngư bên cạnh đã nhanh tay ngăn lại. Nhưng hình như cái tay, để sai sai...
- Yah! Bạn học Song Ngư! Tay cậu để đâu đấy hả?
Kim Ngưu vội vàng đẩy Song Ngư ra, gương mặt chính khí bỗng đỏ như lửa. Hai má Song Ngư cũng có chút gạch hồng, nhưng sắc mặt vẫn không mấy biến đổi. Phũ phàng đáp:
- Cậu cuống lên làm gì? Tôi còn chẳng cảm giác được gì.
- Yahhh!
- Thế có xuống không?
Song Ngư đúng ở lối cửa, quay lại nhìn Kim Ngưu ngụ ý như đang chờ cô. Kim Ngưu mang một cái mặt đỏ vì tức tối mà bước đến, bước chân hậm hực.
Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn kia rời đi. Không hiểu sao, trong lòng Song Ngư lại cảm thấy kỳ lạ. Mà vị thuốc lá, anh cũng không còn muốn thử nữa.
Hai người kia không biết, khi họ vừa từ sân thượng xuống, đã có một người chú ý đến bọn họ. Điện thoại trên tay liền gọi cho một người:
- Đại ca, nó đang ở Karaoke BS&T!
------------------ End chap 15 ---------------------
CHAP 16: Rắc rối đến
Quán nướng 512...
Thời điểm này, cả quán nướng 512 đều được bao trọn bởi trường cao trung Zodiac. Bên ngoài cửa có giá treo ảnh ghi dòng chữ lớn "Bữa tiệc chào mừng giáo viên mới của cao trung Zodiac".
Hàng năm, cao trung Zodiac sẽ có một bữa tiệc để chào mừng các nhân viên mới, cũng như chào đón năm học mới. Mỗi năm một địa điểm, mà năm nay, mọi người đều chọn quán nướng đang hot trên mạng xã hội. Điều khiến quán này trở nên nổi tiếng, là sân thượng với diện tích vô cùng rộng và thoáng mát. Rất thích hợp để mở tiệc dành cho nhóm đông người.
Ngoại trừ Hiệu trưởng, tất cả cán bộ viên, từ giáo viên đến nhân viên, đều đang có mặt ở đây. Cũng giống như ngày đầu nhận lớp của học sinh, buổi tiệc này, các giáo viên sẽ chính thức làm quen với nhau.
Những giáo viên nữ, dù là già hay trẻ, dù có phong cách giản dị hay chau truốt, thì ở buổi tiệc này, họ đều có một điểm chung. Chính là ăn diện.
Bởi vì năm nay, có một giáo viên mới vô cùng trẻ, vô cùng đẹp trai.
Nghề nhà giáo đòi hỏi đứng đắn, tính chất đối với một số người, đặc biệt là lớp người trẻ, sẽ có chút khô khan nhạt nhẽo. Nên việc xuất hiện một đồng nghiệp trẻ tuổi đẹp trai, sẽ khiến tuổi xuân của họ như sống trở lại. Cũng có chút mong chờ và rung động.
- Nào, trước khi buổi tiệc bắt đầu, chúng ta cùng chào đón những thành viên mới của đại gia đình Zodiac High School! Những giáo viên trẻ tuổi đầy tài năng mới ra trường!
Thầy Hiệu phó sau khi phát biểu đôi lời tâm tình, thì giới thiệu những nhân vật chính của buổi tiệc. Khi đấy, những giáo viên trẻ đang ngồi rải rác khắp nơi, đều được những vị tiền bối xung quanh hô hào, thúc giục tiến về phía sân khấu.
Chẳng mấy chốc, đã có vài bóng người di chuyển về vị trí trung tâm, trong sự hân hoan vỗ tay của những người còn lại. Mà trong đấy, có một con người vô cùng nổi bật. Dù đứng ở vị trí ngoài cùng, cũng không hề bị lu mờ.
- Vâng, xin chào các tiền bối! Chúng tôi là ba anh em cùng cha khác ông nội! Tam thiếu họ Châu! Châu Thanh Long! Châu Chu Tước! Châu Huyền Vũ!
- Hahahahaha!
Bộ ba người đàn ông cao ráo cùng bước lên giới thiệu. Vừa nói xong liền cùng làm những động tác tạo dáng vô cùng xấu hổ, khiến cả sân thượng đều bật cười. Một giáo viên lên tiếng:
- Họ Châu các cậu có phải thiếu mất một thiếu gia không?
- "Châu Bạch Hổ" đi đâu mất rồi?
- Nếu vậy thì thành Tứ Tượng mất rồi, làm gì còn là Tam Thiếu nữa!
- Hahahaha!
Tiếng cười lại càng thêm vang dội. Mà đó cũng là mục đích mở màn của ba vị giáo viên trẻ này.
(Tứ Tượng: bốn sinh vật huyền thoại đại diện cho bốn phương của văn hóa phương đông. Gồm Thanh Long (rồng), Chu Tước (phượng hoàng), Huyền Vũ (rùa) và Bạch Hổ (hổ).)
Ba anh em họ Châu hắng giọng, tiếp tục giới thiệu:
- Vâng, còn thiếu một Châu Bạch Hổ, chắc là sẽ mau ra đời thôi haha!
- Hahahaha!
Cứ một câu giới thiệu của bọn họ, lại mang đến một tràng cười nứt nẻ. Năm nay, cao trung Zodiac được đón bộ ba cây hài này, chắc chắn sẽ khuấy động bộ phận giáo viên một phen. Bọn họ cuối cùng cũng nghiêm túc, kết thúc màn giới thiệu:
- Hân hạnh được làm việc cùng các tiền bối. Chúng tôi đảm nhận bộ môn Thể dục thể thao! Mong được chiếu cố!
Một tràng pháo tay vang lên. Ba anh em họ Châu được chào đón nhiệt tình, hóa ra lại ở bộ phận Giáo dục thể chất. Không chỉ có sức khỏe, mà còn có cả óc hài hước.
Năm nay, trường cao trung Zodiac nhận thêm năm giáo viên mới. Mà vừa rồi, đã qua ba người. Giờ, chỉ còn lại hai người.
Hai người này đứng nhìn nhau, Ma Kết không ngần ngại liền nhường cho người còn lại, cười:
- Lady First!
- Cảm ơn!
Vị giáo viên nữ được đồng nghiệp nhường trước, liền đi lên. Tất cả giáo viên nam dù đang làm gì, thì giờ phút này đều tập trung lên sân khấu. Có thể nói, đây là nữ giáo viên hiếm có trong nhiều năm qua. Cao trung Zodiac có tiêu chuẩn rất cao, nên đa số người trúng tuyển đều là người đã dày dạn kinh nghiệm, cũng phải ba năm trở lên, đặc biệt là nữ. Trong nhiều năm qua, đây là nữ giáo viên có thể ứng vào trường ở độ tuổi chưa có năm kinh nghiệm nào như vậy. Hơn nữa, nếu so sánh, thì nói đây là giáo viên nữ xinh nhất, cũng không phải nói dối.
- Xin chào mọi người! Tôi là Như Hòa, hai mươi bảy tuổi!
Vị giáo viên này vừa giới thiệu, ở dưới liền xôn xao một phen. Người này với giáo viên nam nổi tiếng nhất trường, là cùng tuổi. Như Hòa không giống như người mới, không có mấy ngại ngùng, cười lớn:
- Haha, mọi người không cần ngưỡng mộ! Thật ra tôi chẳng tài giỏi như các tiền bối đâu! Vì chuyên môn của tôi không phải dạy học! _Ngưng một chút, Như Hòa lại nói:
- Tôi chỉ là một nhân viên y tế ở bộ phận Y tế của trường thôi!
Một tràng pháo tay lại vang lên, vô cùng chào đón Như Hòa. Tuy nói cô chỉ là nhân viên y tế, cũng không có nghĩa vị trí của cô thấp. Trường Zodiac có tiêu chuẩn rất cao, nhân viên y tế ở đây đều phải có trình độ đại học quốc gia trở nên mới được nhận. Mà Như Hòa không những đến từ đại học quốc gia, mà còn là đại học quốc gia đứng thứ hai cả nước về Y học. Đại học Y Dược tư nhân Yên Thanh.
Trẻ người lại còn khiêm tốn, rất nhanh chóng, cô đã được mọi người công nhận và hài lòng.
- Xin chào mọi người, tôi là Dương Ma Kết---
CLAP! CLAP! CLAP!
Ma Kết mới nói xong cái tên, tiếng vỗ tay bôm bốp phía dưới đã to đến mức anh không nói thêm được. Mà đại đa số đều là tràng pháo tay đến từ nữ giới. Quả nhiên, anh vẫn là người được đón chào nhất.
- Tôi ở tổ Toán - Lý - Hóa! Dạy môn Hóa. Xin cảm ơn!
Màn giới thiệu của Ma Kết, hẳn là bị gián đoạn nhiều nhất vì những tiếng vỗ tay và sự hưởng ứng của bộ phận nữ giới.
Sau sự ra mắt của các thành viên mới, dưới lời mở màn của thầy Hiệu phó, bữa tiệc cuối cùng cũng được bắt đầu.
Những thành viên mới được ngồi chung một bàn. Bọn họ cũng làm quen với nhau.
- Tôi là Châu Thanh Long!
- Tôi là Châu Huyền Vũ!
- Tôi là Châu Chu Tước!
Ba anh em họ Châu lần lượt giới thiệu và bắt tay với đồng nghiệp, Như Hòa cũng đáp lại:
- Tôi là Như Hòa!
- Tôi là Dương Ma Kết!
Trong năm người, chỉ có một nữ. Nhưng cô gái này, cũng không có khách khí, đem lại một cảm giác vô cùng thân thiết, lên tiếng trước:
- Tam thiếu! Ba người là anh em ruột thật hả? Cả cái tên nữa, là tên thật ư?
- Là thật đấy haha! Rất nhiều người cũng hỏi chúng tôi như vậy!
- Hồi nhỏ có chút xấu hổ, nhưng hai mấy năm rồi, cũng quen. Ngược lại, tôi càng thích tên của mình hơn hahaha!
- Nghe oai mà đúng không haha!
Như Hòa tự nhiên vô cùng, nâng ly cùng bọn họ, lại thắc mắc:
- Màu tóc này, cũng là tự nhiên sao?
Chính là nói, Châu Thanh Long có màu tóc màu xanh ngọc. Châu Huyền Vũ có tóc màu đen. Mà Châu Chu Tước thì có tóc màu đỏ. Nếu như nói đây là thật, thì có khi bọn họ đúng là linh thú giáng trần cũng nên. Châu Chu Tước lắc đầu, cười ha hả:
- Không, màu tóc của tôi là giả đấy! Đây là tóc giả của tôi thôi! Tiện để mọi người phân biệt vì chúng tôi nhang nhác giống nhau ấy mà!
- Mọi người làm thân nhanh hơn tôi nghĩ đấy nhỉ?
Một âm thanh già nua cất lên, mọi người đều quay sang, đón chào:
- Thầy Hiệu phó.
Thầy Hiệu phó bước đến, quan tâm đến giáo viên mới nhiều hơn. Mà người ông đặc biệt quan tâm, là người đàn ông trẻ vừa rồi chưa nói một tiếng nào kia. Hiệu phó nói:
- Thầy giáo Dương, cậu cảm thấy trường học này thế nào?
- Đây là trường học đầu tiên tôi làm việc. Nếu so với tưởng tượng mà nói, thì tốt hơn tôi nghĩ rất nhiều!
Ma Kết có thể không nói nhiều, nhưng hoàn toàn biết cách ăn nói. Hiệu phó gật đầu, lại hỏi:
- Mới vào nghề, nhưng tôi lại giao lớp 12S cho cậu. Cậu có cảm thấy áp lực không?
- Áp lực tất nhiên là có. Nhưng tôi biết đấy là sự tin tưởng của thầy cùng Hiệu trưởng. Tôi sẽ cố gắng hết sức và không khiến mọi người thất vọng!
- Tốt, rất tốt!
Câu trả lời của Ma Kết vô cùng xuất sắc, khiến Hiệu phó không khỏi hài lòng. Mà những giáo viên trẻ kia, không ngừng thừa nhận.
Vị đồng nghiệp này của bọn họ, là một người rất thông minh.
Không hoàn toàn hòa nhập vào môi trường, nhưng cũng không hề bị tách khỏi.
Là người biết giữ khoảng khách hoàn hảo.
Rất đáng phục.
...
Quán Karaoke BS&T...
- Aisss... Nóng quá!
Sư Tử tháo hai cúc áo đầu tiên ra, ngồi ngay cạnh Thiên Bình, phật phật cổ áo mà than thở. Chẳng riêng gì anh, những "Dancer" còn lại cũng thấy nực. Vì Song Tử đang solo bài Điều anh biết nên cả đám tranh thủ nghỉ chút.
- Ay, bánh bèo, lấy hộ tôi lon nước!
Bạch Dương ngồi phịch xuống ghế, ra vẻ mà sai khiến Xử Nữ lấy. Thái độ cùng từ ngữ vừa rồi, Xử Nữ liền ném thẳng lon Coca vào mặt Bạch Dương, tốt bụng hỏi:
- Cần thêm nữa không?
- Thôi khỏi! Con trai gì mà tính tình nóng nảy y chang con gái!
Bạch Dương xoa xoa đầu, không quên đế lại một câu chọc tức Xử Nữ. Xử Nữ đã quá quen với tình thế này, nên rất từ tốn gom gom mấy lon nước trên bàn lại. Giọng điệu nguy hiểm:
- Có tin cậu được tặng thêm vài lon nữa không?
- Ây, phung phí quá! Mấy cậu rảnh tiền lắm à?
Vừa nói dứt câu, lon nước cầm sẵn trên tay của Xử Nữ đã bị Bảo Bình vơ mất. Cô ngồi thả lỏng người trên ghế, tu một hơi, rồi nhàn nhạt cất giọng:
- Nãy giờ chú mày ngồi ru rú ở góc này à? Sao giống gái nhà lành thế?
- Con bà nó Bảo Bình! Bảo ai giống gái nhà lành hở?
Xử Nữ chiếu tia lazer vào Bảo Bình, đáp lại là cái nhún vai vô tội của cô:
- Thấy giống thì bảo thôi! Cậu như thế, bị bọn lầy này trêu hoài là phải! Nam tính nên đi chớ!
- Đậu phộng... Tớ dư sức đá bay tụi cậu để chứng minh tớ nam tính nhá!
- Haizz... Mệt quá đi Xử tì tiện ơi! Cho mượn cái vai chút coi!
- Con mẹ mày, nhảy rồi hò hét cho cố vào giờ than mệt! Còn nói ai là tì tiện hả? Tao đá cho một phát bây giờ!
Người khiến Xử Nữ trở nên cọc cằn, ngoài Bạch Dương ra thì còn có Nhân Mã. Nhân Mã đang dựa vào vai Xử Nữ than mệt.
Cốp!
Một vỏ lon Coca từ đâu bay ra trúng trán Nhân Mã khiến cậu chàng bật dậy, xoa xoa đầu, cau có nhìn thủ phạm. Bạch Dương cười khổ, đưa tay chắp lên xin lỗi. Anh là ném Xử Nữ nhưng lại chệch sang Nhân Mã. Thấy Bạch Dương nhặt lên một lon khác, Nhân Mã có ngu cũng nhận thức được, liền nhích mông tránh xa Xử Nữ, tránh bị vạ lây. Dọa được Nhân Mã rồi, Bạch Dương liền thả lon rỗng kia xuống. Nào có cái lý có người dám thân thiết với Xử Nữ trước mặt của Hàn Bạch Dương này chứ. Đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ, ném cái gì cũng được, nhưng chưa bao giờ bị trật.
Nhưng Nhân Mã vừa nhích mông qua, liền đụng trúng một người.
- Omo!
Đó là Thiên Yết. Nhân Mã suýt chút tắt thở, khi thấy cái vẻ lạnh như tiền của sát thủ bóng đêm Lãnh Thiên Yết. Cậu tự nhủ, hồi chiều cậu đào đâu ra cái gan mà thao thao bất tuyệt bên tai của người này vậy? Cậu ta sẽ không ghi thù chứ?
- Nãy giờ có ăn gì chưa?
Sư Tử đặt lon nước vừa uống xuống, tiếp tục phẩy phẩy cái áo cho đỡ nóng. Thiên Bình giống như đang chờ cuộc gọi của ai đó, phân tâm trả lời:
- Rồi.
- Á à! Ăn một mình à? Sao không chừa lại cho tớ?
Sư Tử ngay lập tức đè đầu Thiên Bình ra xoa xù nó. Sắc mặt Thiên Bình liền sầm lại.
Bốp!
Và đó là cái giá phải trả cho việc dám làm rối tóc Thiên Bình.
Khoảng khắc hai người thân mật, lại vô tình rơi vào mắt của một người.
- Cự Giải, cậu hát đi! Nãy giờ chưa thấy cậu hát!
Sau khi kết thúc bài hát gây đầy hiểu lầm kia, Song Tử chỉ đến mời mọc Cự Giải hát thử, chứ không phải tỏ tình hay bộc lộ tình cảm như bọn kia suy nghĩ.
- Hả?
Nụ cười Cự Giải lập tức tắt ngúm. Mà những người bạn cùng lớp của cô cũng đứng người. Mặt trắng bệch nhìn chăm chăm hai người Song Tử và Cự Giải.
- Tớ hát tặng cậu rồi, cậu phải hát tặng lại tớ chứ!
Chẳng thèm để ý đến phản ứng quái dị của đám kia, Song Tử nở nụ cười hòa nhã, lộ ra chiếc răng khểnh vô cùng có duyên. Cự Giải gãi đầu, cười khổ:
- H-hát thì cũng được thôi, như----
- KHÔNG!
Cự Giải còn chưa chạm tay vào mic, cả đám 12S đã hô lên một cách dứt khoát. Trong đấy có cả Xử Nữ và Bạch Dương. Nụ cười của Cự Giải càng thêm khổ, nói:
- Cậu thấy đấy! Tớ mà hát là sát phong cảnh liền!
Hóa ra Cự Giải cũng nhận thức được khả năng ca hát của mình. Cả đám kia như lo thừa, liền yên tâm thở phào một hơi. Đám Nhân Mã, Bảo Bình, Song Tử và cả Thiên Yết vẫn còn có gì đấy khó tin. Không lẽ người như Cự Giải, lại hát tệ đến vậy?
- Cự Giải không hát được, thì để Xử Nữ hát vậy!
Bạch Dương lên tiếng để giải vây cho sự lúng túng của Cự Giải. Nhưng người được nhắc tên liền hoang mang:
- Cái hợi gì đấy? Sao lại chuyển sang tôi?
- Thì Hội phó cứu Thư ký đi! Cùng hội cùng thuyền cả mà! _Lý Tịnh Anh lên tiếng, liền nhận được cái Like từ Bạch Dương.
Nhưng sắc mặt của Nhân Mã và Song Tử lại trở nên trắng bệch, nhưng không dám ngăn cản.
"Cho bAo NhIêU yÊu thƯƠng NaY bAy xA---- hOEn đôI mi ThU đƯa Em qUA---"
Xử Nữ khác với Cự Giải. Không tự nhìn lại sức mình. Hát thấy ớn mà cứ cho là hát hay. Mà bị chê là chửi mắng người khác liền. Nên Song Tử và Nhân Mã mới không dám ngăn.
Kết quả, cả căn phòng đều bị tiếng hát không ra hát, đọc không ra đọc của Xử Nữ làm cho đóng băng tập thể. Đến cả Cự Giải cũng hết hồn.
Hội học sinh, đều có năng khiếu như nhau sao?
Cạch!
- Cái đứa nào hát mà khiếp vậy?
Kim Ngưu bước vào, vừa nói xong liền bị Song Tử và Nhân Mã bịt mồm lại.
Kim Ngưu được dúi về chỗ, mặt nhăn nhó đầy biểu cảm nhìn Xử Nữ đang nhập tâm đau buồn vào bài hát Thu Cuối kia. Hết sức thần kỳ.
Bảo Bình liếc mắt thấy Song Ngư cũng vào phòng ngay sau Kim Ngưu, liền dò hỏi:
- Hai đứa mày đi cùng nhau à?
- Hả? _Kim Ngưu nhìn hướng mặt của Bảo Bình, là Song Ngư, liền gật đầu:
- Ừ!
- Thân thiết thế?
- Tại cậu ta không chịu quẩy cùng tụi mình, nên tao bắt cậu ta về!
Kim Ngưu quẹt mũi cười híp mắt, rất vô tư. Bảo Bình càng nhíu mày, trong đầu có chút suy nghĩ, không tránh khỏi nhìn sang phía Song Ngư. Song Ngư cũng nhìn lại, ánh mắt lạnh nhạt hệt như lần đầu họ gặp nhau. Khiến suy nghĩ của Bảo Bình càng thêm phức tạp.
- Ô hô hô! Hay lắm! Hay lắm! Như ca sĩ thứ thiệt vậy đó!
Xử Nữ vừa hát hết bài, gương mặt vẫn chưa thoát khỏi diễn sâu, nhưng đã được hai đứa bạn thân vỗ tay khen thưởng. Những người còn lại không hiểu, nhưng bị ánh mắt báo hiệu của Song Mã, bọn họ cũng tiếp nối vỗ tay la hò.
Chỉ có Bạch Dương là cười đành đạch. Cười sằng sặc không thể nào lố hơn. Xử Nữ liền quay lại, mà Song Mã thì mồ hôi khắp mặt.
- Tên kia! Cười cái gì?
- Hahaha! Tôi cười, vì cậu hát hay quá đó! Cảm động quá a, cảm động rớt nước mắt luôn a!
- Cảm động rớt nước mắt thì được thôi! Nhưng bài hát của tôi là bài hát buồn, sao cậu cười?
"Ôh yeah! Come on Baby, come on Baby! Come back home, baby!"
Song Tử sợ tình huống tiếp theo phát sinh, liền lấy mic hú lên. Mà Nhân Mã cũng phối hợp, nhanh chóng bật bài tiếp theo rồi tiếp tục hòa vào không khí náo nhiệt. Song Tử và Nhân Mã đã làm đến mức này, thì bọn còn lại cũng hiểu sương sương hậu quả của việc chê Xử Nữ hát dở. Sư Tử liền bay đến đánh cho Bạch Dương một cái, Bảo Bình cũng lấy quả ổi nhét vào miệng Bạch Dương. Kim Ngưu cười giao hảo, mời Xử Nữ về chỗ, rót nước cho Xử Nữ uống.
May thay, tình huống đã được cứu vãn.
Sau đấy, là những màn biểu diễn độc nhất vô nhị của đám trẻ 12S. Xử Nữ đang ngồi nghỉ sau màn độc diễn của mình, cũng bị hai thằng tăng động Bạch Dương và Nhân Mã lôi lên nhảy múa, nhưng không cho hát. Số phận của Song Ngư và Thiên Yết đỡ hơn một tý, bị bắt cầm mấy cái dụng cụ chơi nhạc cổ vũ cho chúng nó. Sau mấy tiếng đồng hồ, đám trẻ này mới buông tha cho cái phòng Kara, dắt nhau ra về.
~ Naui du nuneul gameumyeon~ Tteooreuneun geu nundongja ~
- Tôi đi nghe điện thoại chút, các cậu về trước đi.
Vừa rời khỏi phòng Kara thì chuông điện thoại Thiên Bình reo lên, có lẽ là cuộc gọi mà Thiên Bình đang chờ. Đây là lần đầu tiên mọi người thấy có sắc vui mừng trên gương mặt vô cảm xúc của Thiên Bình.
- Tôi sẽ đi cùng cậu ta, mọi người cứ về đi!
Sư Tử nói rồi chầm chậm cất bước theo sau Thiên Bình. Thế là mọi người cũng yên tâm, quàng tay nhau ra về. Kim Ngưu cười hở cả răng lợi:
- Hahaha! Hôm nay thật là vui! Mong ước cả lớp tương thân tương ái của tao sắp thành sự thật rồi!
- Phải nhờ vào mày rồi. Em trai lạnh lùng và cậu bạn lạnh lẽo kia vậy mà bị mày bắt nạt được haha! _ Bảo Bình cũng cười theo.
- Thầm gọi người yêu dấu~ Giờ này em đang nơi đâu, có biết anh ế lắm rồi không~~
Nhân Mã khoác vai Bạch Dương và Xử Nữ, rú lên giai điệu một trong những bài hát mà mấy cậu đã thể hiện. Ngay lập tức, Bạch Dương xỉa mỏ vô:
- Ngay sau lưng cậu kìa! First kiss của cậu đấy!
Nhân Mã tia theo ánh nhìn của Bạch Dương, con mẹ nó là tảng băng di động Lãnh Thiên Yết. Nhân Mã vội vàng lắc đầu:
- Cho tớ xin, là sự cố thôi! Tớ không có gay giống hai cậu đâu nhá!
Cốp!
Vừa dứt lời, Nhân Mã đã bị Xử Nữ đánh vào đầu, ánh mắt rực lửa:
- Mày nói ai gay? Tin tao thiến mày không?
- Oa~ Song Tử! Vợ chồng chúng nó ăn hiếp tao kìa!
Nhân Mã liền bay sang cầu cứu Song Tử đang đi chung với Cự Giải. Ngay lập tức, tia lửa của Xử Nữ chiếu thẳng mặt Nhân Mã, mắng:
- Cái thằng chết bầm! Dám bóp méo giới tính của anh mày à?
Mắng rồi Xử Nữ điên cuồng rượt Nhân Mã, Song Tử cũng góp vui chung:
- Nó bảo vợ chồng chúng mày, chớ đã nói mày là vợ đâu haha! Mày có tật giật mình à Xử Nữ?
- Con mẹ mày Song Tử! Mày chán sống rồi à?
- Lêu lêu...
Song Tử tinh nghịch lè lưỡi chọc điên Xử Nữ. Lập tức, mục tiêu của Xử Nữ đã thay đổi. Còn Bạch Dương thì đứng đấy, nhìn hai thằng rượt bắt nhau mà bật cười. Nên như vậy có phải hơn không, cứ suốt ngày lo chuyện ở trường, không căng thẳng mới lạ.
- Quào... tìm mày khó thật đấy! Doãn Song Ngư.
Cả bọn đang vui vẻ ra về, đột nhiên có một giọng nói sặc đầy mùi gây chuyên vang lên. Thu hút sự chú ý của mọi người, đặc biệt là Song Ngư.
Cả đám liền bị đứng hình, bởi vì phía trước bọn họ, có rất nhiều người. Mà ai cũng cầm một cây gậy trên tay, sắc mặt đúng là côn đồ thứ thiệt.
Đây là con hẻm lớn, từ quán Karaoke vừa rồi dẫn ra ngoài đường lộ. Bọn họ vừa đi khuất quán, liền bị đám người này chặn lại, còn bị vây thành một vòng. Một số bạn học liền sợ hãi, khép nép tụm vào nhau.
Song Ngư nhìn sơ qua tình hình của bạn học, lại nhìn đám trước mặt, tỏ vẻ khó chịu. Đám người này đúng là bám riết không buông.
- Mấy người là ai?
Không phải Song Ngư, mà là Bạch Dương lên tiếng. Anh chợt kéo Xử Nữ ra phía sau mình. Như ngửi thấy mùi nguy hiểm, gương mặt anh bỗng nghiêm túc lại, ánh nhìn đề phòng những người trước mặt.
- Ồ? Bạn mới của mày à Song Ngư? Cũng đúng lúc phết, chúng ta cùng làm quen nào!
Kẻ cầm đầu quét ánh mắt nhìn đám 12S một loạt, rồi dừng lại ở những người con gái, ánh mắt bất lịch sự:
- Có bạn gái cũng xinh phết nhỉ?
- Đây là chuyện riêng giữa tao với bọn mày, đừng để ý đến bọn họ!
Song Ngư sắc mặt khó coi, chắn ngang tầm nhìn của tên kia. Ngữ điệu lãnh khốc:
- Qua chỗ khác đi.
- Ha, mày nói dễ nghe nhỉ? Tao sẽ không để mày chạy thoát nữa đâu! _Hắn ta phỉ nhổ một ngụm bọt ra đất, rồi hất tay ra hiệu với đàn em của mình, quát:
- Chúng mày, lên! Cho đám bạn mới của nó cùng về chầu trời!
- VÂNG! ĐẠI CA!
Đám người còn lại đồng thanh rõ to, sau đó không hề dè chừng liền xông lên hết. Kể cả phía trước có con gái, bọn chúng cũng không bỏ qua.
- Haiz... Bọn mày điên vừa thôi!
Song Ngư thở dài một cách bất đắc dĩ. Biết đám này điên như vậy, anh đã không thèm tránh bọn họ. Kẻ kia nào có dừng lại, cầm gậy phang thẳng vào người Song Ngư, nhưng anh nhanh chóng tránh được. Còn thuận tiện sút mạnh vào bụng hắn ta một cú.
- Xử Nữ, cẩn thận!
Bạch Dương liền chắn ra trước, xử lý mấy đứa có ý định tấn công Xử Nữ và anh, còn Xử Nữ thì lo lắng:
- Tên đần này, lỡ cậu bị thương thì sao?
- Nghĩ gì vậy? Cậu nghĩ tôi là ai hả? Ba mẹ cho tôi gương mặt đẹp trai này, không phải để ăn đòn nhé!
Bạch Dương có đầy tự tin mà đáp, Xử Nữ đang lo lắng cũng phải lắc đầu:
- Rồi rồi tôi biết, tập trung vào hộ tôi!
- Này, bọn mày là rác rưởi à, tới cả con gái cũng không tha là sao?
Kim Ngưu vĩ đại chắn trước đám con gái, trong đó có cả Cự Giải và Bảo Bình. Mồm miệng thì cứng rắn vậy chứ nào có võ công. Song Tử và Nhân Mã nhìn thấy, vội chạy lại bảo vệ, nhưng lại không kịp. Đã có hai kẻ tấn công đến chỗ bọn họ.
Pặc! RẦM!
Bốp!
Cùng một lúc, tên đô con liền bị hạ đo ván bởi một đòn Judo vô cùng chuẩn xác. Và kẻ gầy gò còn lại đã lãnh phải có đá nhảy đầy kinh hồn, lập tức ngã vật người, bất tỉnh.
Điều khiến mọi người kinh ngạc hơn, người vừa ra tay, lại là hai cô gái Cự Giải và Bảo Bình. Bảo Bình cử động chân lên xuống, rồi bẻ khớp tay, ngữ điệu ngạo mạn:
- Đến, muốn chết thì đến đây!
- Tớ chưa nói các cậu biết, tớ một thân Tiệt quyền đạo à?
Cự Giải buộc cao tóc lên, thủ thế phòng thân, mỉm cười. Kim Ngưu đang cầm balo làm tấm khiên, liền ngưỡng mộ nhìn Cự Giải:
- Woaw~ Đúng là thần tượng của tôi~
Bốp! Phịch!
Lại một kẻ nữa lăn ra đất, ôm bụng quằn quại vì cú đá dứt khoát của Thiên Yết. Dù sao anh cũng từng là đại ca của trường cấp một.
- Chuyện gì...
Thiên Bình và Sư Tử lúc này mới đi đến, không khỏi bất ngờ nhìn cảnh tượng trước mặt. Có một đám người lạ mặt đang bao vây bạn cùng lớp của bọn họ. Mấy đứa con gái và một số đứa con trai đều đang hoảng sợ ôm lấy nhau, trong vòng vây bảo vệ của những người có võ.
- Áaaaa!
Một bạn nữ ở phía xa đột nhiên hét lên, cả người co rúm vì có người tấn công đến cô. Cự Giải phân tâm, liền dùng hết tốc độ để chạy đến đấy.
BỐP!
Một bóng người như mãnh hổ xông đến, cú đá vững chãi lập tức hạ xuống sau gáy của tên côn đồ. Góc ra tay là từ trên xuống, khiến tên côn đồ đổ rầm xuống đất. Mặt mũi ê buốt.
Cự Giải vội dừng lại, hơi thở hổn hển. Trước mặt cô, là Sư Tử.
Sư Tử đứa ánh nhìn hững hờ nhìn cô, thái độ vẫn lạnh nhạt như cũ. Tên kia đang cưỡng ép ngồi dậy, lại bị Sư Tử đạp thêm một phát. Bất tỉnh nhân sự. Sư Tử kéo cô bạn kia đẩy về phía Cự Giải, gằn giọng:
- Đứng vào một chỗ, tránh gây rắc rối giùm cái!
Nói rồi Sư Tử quay ra phía sau, không thể quên người bạn của mình, nắm tay giữ lấy:
- Còn cậu thì ở phía sau tớ.
Cự Giải có chút hụt hẫng, ánh mắt đượm buồn. Giá như, giá như cô đang ở vị trí của Thiên Bình.
Bốp! Bốp! Bốp!
Song Ngư liên tiếp đánh cho kẻ cầm đầu ra bã. Bọn đàn em của hắn cũng gục hơn một nửa. Song Ngư túm cổ kẻ cầm đầu lên, ngữ điệu mất kiên nhẫn:
- Mày không thấy phiền à?
- Ai bảo mày dám làm em gái tao khóc!
- Phiền chết được.
Toét! Toét! Toét!
Bỗng, tiếng còi cảnh sát đột ngột rú lên, khiến cả bọn đều bất động tập thể. Kể cả nắm đấm Song Ngư đang ở trên không, cũng dừng lại.
.
.
Quán nướng 512...
- Vậy nhé, hẹn gặp lại các thầy các cô vào thứ hai!
Qua ba tiếng đồng hồ, cuối cùng bữa tiệc thường niên của cao trung Zodiac cũng kết thúc. Trước khi bị những nữ giáo viên đeo bám, Ma Kết nhanh chóng đánh bài chuồn.
"Brm... brm..."
Điện thoại trong túi rung lên. Bây giờ cũng không còn sớm, là ai gọi cho anh vậy?
-[Alo, có phải giáo viên Dương Ma Kết, chủ nhiệm lớp 12S của cao trung Zodiac không?]
- A, phải...
-[Chào anh, chúng tôi gọi từ sở cảnh sát quận Zodica...]
- ...
...
Đồn cảnh sát Zodiac...
- Tôi biết rồi, tôi sẽ nghiêm phạt bọn trẻ ạ! Vâng, chào anh!
Ma Kết cười cười nói nói với chú cảnh sát, rồi quay sang chiếu ánh mắt tử thần nhìn đám trẻ học sinh của mình. Một số đứa thì tỏ vẻ áy náy, nhưng một số đứa vẫn nhởn nhơ như mình vô tội.
- Xin lỗi thầy Ma Kết, bọn em cũng không còn cách nào khác!
Cự Giải đại diện xin lỗi Ma Kết vì sự phiền toái này. Là thanh thiếu niên, khi bị cảnh sát bắt, chắc chắn sẽ bị gọi phụ huynh hoặc người giám hộ ra bảo lãnh. Nhưng những cảnh sát này nhận ra Cự Giải. Là Lâm Cự Giải, con gái của cảnh sát trưởng Lâm Viễn Ca.
Cự Giải giãi bày sự tình cho cảnh sát nghe, đều là do nhóm người kia đến gây sự trước, bọn họ chỉ tự vệ. Con gái cảnh sát trưởng tất nhiên là đáng tin. Dù không đáng tin cũng phải đáng tin. Nhưng cũng không thể thả không cả nhóm học sinh này về. Vậy nên, phải có một người đại diện đến bảo lãnh cho bọn họ. Một đám học sinh hơn hai mươi người thế này, gọi giáo viên chủ nhiệm là chủ ý hay nhất.
Đó là lý do Cự Giải thay mặt mọi người xin lỗi Ma Kết vì sự phiền toái này.
- Thầy cũng mới tham gia buổi tiệc của nhà trường về, cũng không bất tiện lắm. _Ma Kết cũng không trách cứ gì, nhưng anh muốn biết sự tình rõ hơn, hỏi:
- Mọi chuyện là thế nào? Sao bọn người kia lại gây chuyện với mấy đứa?
Chuyện này, cả nhóm liền quay sang nhìn nguyên nhân tất cả mọi chuyện.
Doãn Song Ngư.
Đám người đấy là một nhóm côn đồ. Kẻ cầm đầu, hắn có một đứa em gái mà hắn hết mực yêu thương. Cô gái đấy học cùng trường cũ với Song Ngư, cô ta rất thích Song Ngư nên đã tỏ tình. Nhưng Song Ngư đã từ chối. Không chỉ từ chối, mà còn từ chối một cách tàn nhẫn. Cô em gái kia liền khóc lóc. Anh trai thấy em gái bị bắt nạt, liền kéo người đến gây sự với Song Ngư. Đám người này đã đuổi bắt Song Ngư mấy tháng nay, mà cô em gái kia nhất quyết muốn anh trai mình đem Song Ngư đến cho cô ta. Thấy quá phiền phức, Song Ngư liền chuyển trường. Cô gái kia càng khóc lớn hơn, khiến anh trai cô ta càng thêm kiên quyết bắt được Song Ngư hơn. Mọi ngóc ngách đều muốn tìm cho ra Song Ngư.
Hôm nay, đàn em của hắn vô tình thấy Song Ngư ở quán karaoke, nhanh chóng liên lạc với hắn.
Kết quả, mọi người cũng đã thấy.
- Có ai mà như mấy người không? Là do anh đấy! Anh nuông chiều em gái anh quá nên cô ấy mới như thế đấy! Cái gì đúng thì mới chiều chứ, tình cảm sao mà cưỡng ép được hả?
Kim Ngưu vừa nghe xong, liền nóng nảy mắng đám người kia. Cô còn dám chỉ tay vào thẳng mặt kẻ cầm đầu, nhắc nhở:
- Nếu là anh, anh thích một cô gái, nhưng cô ấy không thích anh. Rồi anh cũng đem quân đến bắt cô ấy hẹn hò với anh à? Anh là dọa cho người ta sợ đấy, cô gái đấy không chỉ không thích anh, mà còn hận anh cả đời luôn! Anh muốn em gái anh bị người khác hận cả đời à?
- Đứa nào dám làm thế với em gái tao?
Kẻ cầm đầu kia liền ngang ngượng hung hãn. Kim Ngưu càng hung hãn hơn, đáp:
- Thế ngược lại, nếu có người thích em gái anh, nhưng em gái anh không thích người đó. Nhưng người đó dùng mọi cách, kể cả vũ lực để có được em gái anh. Thế anh có chịu đứng yên để em gái mình bị người đó cưỡng ép không?
- Tao thiến nó luôn đấy mà bắt nạt em gái tao!
- Đấy, anh hiểu chưa? Anh đã hiểu những gì anh đã làm chưa? Nói như anh thì lúc này anh cũng đáng bị thiến đấy nhá!
- A...
Lúc này, tên cầm đầu kia mới ngỡ ra. Ngơ ngác nhìn lại chỗ ấy của mình, rồi ngơ ngác quay sang nhìn vẻ mặt kiên quyết của Kim Ngưu. Liền nhận thức được những gì mình đã làm với những điều mình vừa nói.
Thấy thái độ của hắn ta trở nên xấu hổ, những đứa bạn 12S liền kinh ngạc nhìn Kim Ngưu. Còn có tuyệt chiêu này nữa hả? Ôi thần linh trên cao, bọn họ phải đánh giá lại năng lực thuyết phục lòng người của Kim Ngưu a.
Đến cả Bảo Bình là bạn thân của Kim Ngưu cũng không tưởng nổi.
Mà ánh mắt bất ngờ của Song Ngư còn rõ hơn. Anh dùng cả mấy tháng trời để chạy trốn, còn không bằng vài lời nghe vô cùng ngu ngốc của Kim Ngưu.
Sau đấy, Ma Kết bắt taxi cho từng học sinh của mình, chở đám nhóc về tận nhà. Dù sao chuyện này cũng không phải do đám nhóc gây họa, nên anh chỉ nhắc nhở bọn chúng không được đi chơi khuya quá.
Tuần đầu tiên của năm học, cũng không hề nhạt nhòa.
---------- End Chap 16 ----------