[12 Chòm sao] School

Chap 213 [END]: Câu chuyện phía sau cùng.


2 năm

trướctiếp

Quận Đông Châu - Hai mươi phút trước...

Trên một chiếc taxi...

- Huynh tẩu, cậu nói như vậy nghĩa là sao?

- Phải. Sao cậu lại biết chuyện Lưu Thảo Mây bị bắt đi là để nhử thầy Ma Kết và Bảo Bình?

Sau khi Thiên Bình tỉnh lại, đã khẩn trương mượn điện thoại của Song Ngư để liên lạc với Song Tử. Có mấy nhóm người của Con Rết vừa đến nơi, đã bị Thiên Bình giục đến chỗ của Ma Kết.

Hiện tại, bọn họ đang trên cùng một chiếc taxi. Bạc Hà Nhiên và ba đứa trẻ bị bắt ngồi ở chiêc taxi khác, cùng với Đình Phong, đưa những đứa trẻ này trở về gia đình.

Mọi người đều công nhận Thiên Bình thông minh, nhưng không phải cái gì cũng biết như thần. Dịch Thiên Ân và Song Ngư đều mang cùng một thắc mắc mà hỏi.

Sắc mặt Thiên Bình bỗng nhiên có chút khó đoán, nhưng cũng trả lời:

- Là Chu tổng tiết lộ cho tôi. Trước khi đánh ngất tôi, ông ta đã nói rằng Lưu Thảo Mây bị bắt là để làm mồi nhử thầy Ma Kết và Bảo Bình. Ở đó cũng có Đông Bá Cung. Dịch Thiên Ân, người này hẳn cậu biết rõ.

- ...

Dịch Thiên Ân tất nhiên là biết. Nghe đến cái tên này, khiến cơ thể cậu cơ hồ đau vài chỗ. Không khéo Giải Hoa Thần cũng đang ở chỗ Ma Kết, như vậy, không phải Giải Hoa Thần cũng sẽ gặp nguy hiểm sao?

- Bác tài, bác tăng tốc đi!

Dịch Thiên Ân quay sang nhìn bác tài. Bác tài có vẻ đáp ứng, mà tăng tốc hơn.

Nhưng, Song Ngư vẫn còn mối đa nghi, hỏi:

- Tại sao lão họ Chu đấy lại tốt bụng tiết lộ cho cậu điều này? Liệu có phải cái bẫy không?

- Chắc chắn không phải bẫy đâu! _Kim Ngưu lên tiếng:

- Vì lúc tôi bị bắt đến đây, đã nghe thấy bọn người đó rì rầm với nhau chuyện K.C đang đến nơi bắt giam Lưu Thảo Mây đúng như kế hoạch mà! Nhưng lý do để người đàn ông đáng sợ ấy nói cho Thiên Bình thì... _Nói đến đây, Kim Ngưu quay sang tò mò nhìn Thiên Bình đầy ám chỉ.

Thiên Bình nhớ lại biểu cảm và thái độ của Chu tổng khi nói những điều đấy với mình, cũng không giấu giếm mà đáp:

- Ông ta bảo là có hứng thú với những người thông minh. Nên nói cho tớ biết, coi như là quà tặng.

- ...

Ngoài Thiên Bình ra, cả ba người còn lại đều có phản ứng ngưng thần, ánh nhìn cho cô cũng trở nên quái dị.

Kít!

Bỗng, bác tài đi càng ngày càng chậm, thậm chí là dừng xe lại. Khiến bốn người khác còn lại đang chuyên tâm nói chuyện cũng ý thức ra tình hình hiện tại.

Không chỉ mình chiếc taxi này, mà phía trước có rất nhiều xe đều phải dừng lại.

- Hình như phía trước có tai nạn giao thông!

Bác tài nhướng người lên để xem, sau đó phán đoán. Phía trước kẹt xe nguyên một đoạn đường dài, ánh đèn đỏ đỏ nhấp nháy, tiếng xe cứu thương vang lên, hẳn là thế.

Nhưng, thế này thì đến bao giờ mới đến được chỗ của Ma Kết và Bảo Bình?

- Bác tài, đổi chỗ cho tôi đi.

- Hả?

Bác tài và những người còn lại còn chưa đỡ kịp ý định của Thiên Bình, thì cô đã xuống xe, mở cửa lái bên cạnh bác tài xế ra. Song Ngư và Kim Ngưu đã biết trước, nhưng đây là lần đầu Dịch Thiên Ân nghe đến vấn đề này, bất giác nghi ngờ:

- Huynh tẩu, cậu biết lái xe ư?

- Đã có bằng lái. _Thiên Bình giữ nguyên biểu cảm vô thần, hướng bác tài nói:

- Nên bác không cần lo, tôi sẽ chịu trách nhiệm tất cả.

Roét... Xẹt! Xẹt! Brừm... Vèo!

Bác tài vừa nhường ghế lái cho Thiên Bình, còn chưa kịp ngồi ngăn ngắn ở hàng ghế sau, thì Thiên Bình đã de xe ngược lại, quay đầu theo vòng cunng 180 độ, hướng đầu xe về hướng cũ mà phóng cái vèo.

Trong xe có bốn trái tim muốn rớt ra ngoài.

- Á! Thiên Bình, cậu chạy nhanh quá!

- Cháu gái, đó là cầu vượt chỉ cho phép tốc độ 200 kilomet trên giờ thôi đấy!

- Ahahaha! Tôi phó mạng mình cho cậu đó huynh tẩu!

- ...

Chiếc taxi vốn dĩ êm đềm, giờ chỉ toàn nghe thấy tiếng hú hét sợ hãi xen lẫn thích thú vang lên.

Bon bon giữa những chiếc container và xe tải hạng nặng, lại có một chiếc taxi con con phóng như vũ bão vượt qua. Vậy mà từ Đông Châu đến Zoom, chiếc taxi ấy chỉ mấy hơn mười lăm phút.

- Chuyện gì vậy?

Vừa đi vào địa phận của khu công nghiệp Bắc Đô, bọn người Song Ngư có chút kinh ngạc khi thấy cảnh tượng xung quanh. Có rất nhiều người nằm ngổn ngang bên vệ đường, xe mô tô và xe ô tô, taxi vô cùng nhiều. Có vẻ như ở đây vừa diễn ra một trận đánh nhau kinh hoàng.

- Là Con Rết và Thập Đế!

Dịch Thiên Ân nhận diện người của mình và đối thủ qua trang phục. Nhưng cậu không thấy xe của Giải Hoa Thần cũng như xe của Ma Kết, nên kết luận:

- Đây không phải địa điểm chính, chắc là đây là địa bàn của Thập Đế, bọn tôi lại đụng độ nhau nên mới xảy ra kết cục này!

- Nói như vậy, không phải chỉ có Giải Hoa Thần và Song Tử vượt qua đại trận này mà đến chỗ của Bảo Bình và thầy Ma Kết thôi sao?

Brừm... Vèo!

Lời Song Ngư vừa dứt, chiếc taxi liền tăng tốc độ hơn nữa, chạy thẳng về phía trước. Những bạn trẻ kia đã làm quen được với những pha lái ẩu tả của Thiên Bình. Chỉ có bác tài tuổi cao, vẫn đau tim hú vía không thể an tâm với tốc độ này được.

- Kìa! Kìa! Là phía trước có đúng không?

Mặc dù ở ghế sau, nhưng Kim Ngưu vẫn tinh mắt nhìn thấy. Phía chân cầu ở bên kia có rất nhiều xe ô tô và 16 chỗ. Có rất đông người ở đấy. Đặc biệt là quả đầu màu xanh dương, vàng kim và màu vàng nổi bật. Dịch Thiên Ân cũng hô lên:

- Đúng rồi! Đúng rồi! Chính là đây! Có Giải Hoa Thần và K.C kìa!

Đoàng!

Đoàng!

Bọn họ còn chưa kịp đến gần, đã nghe thấy hai tiếng súng đinh tai nổ lên liên tiếp. Gương mặt bốn người liền biến sắc.

Brừmmmmmm!

Thiên Bình tăng tốc hết cỡ, lao thẳng về phía trước, trái tim cô cũng đập nhanh chẳng khác gì tốc độ của chiếc xe lúc này. Vừa tiếp cận được vòng vây bên ngoài, Kim Ngưu liền hô lên:

- Bên kia! Thiên Bình, bên chỗ Bảo Bình! Có người dính đạn!

Bằng đôi mắt tinh tườm của Kim Ngưu, Thiên Bình liền lái taxi đâm thẳng đến chiếc Audi màu đen, mà khi đến đây, sắc mặt của Thiên Bình càng thêm kinh hoàng.

Người bị bắn trúng, vậy mà lại là Dương Tề.

Kít! Xoẹt!

Chiếc taxi vừa thắng gấp, vừa xoay theo đà phản xạ, lập tức quay đầu xe 180 độ hệt như khúc kẹt xe mười mấy phút trước. Đảo hướng đi ngược lại.

- Bảo Bình, mau đưa ông ấy lên xe!

Kim Ngưu cùng Dịch Thiên Ân và Song Ngư ra khỏi xe. Mặc cho Bảo Bình vẫn đang còn trong trạng thái sốc đến hóa đá, vẫn đỡ và dìu ông lên taxi.

- Bác tài, cảm phiền cho mượn xe của bác. 

Trong khi đấy, Thiên Bình lại vừa lấy trong túi chiếc căn cước nhân dân và ghi số điện thoại lại cho bác tài, ngang nhiên đề nghị:

- Tôi chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm tất cả về tài sản và tinh thần của bác, nên hãy giữ cái này và đến bệnh viện Zodiac tìm lại tôi. Còn giờ thì xin lỗi bác, hãy nhường chỗ cho người của chúng tôi. Cảm ơn bác rất nhiều.

- Ha... hả?

Bác tài xế còn chưa kịp tiếp thu vào những gì mình vừa nghe, thì Song Ngư và Kim Ngưu đã chật vật đưa Dương Tề vào, quả nhiên, không còn chỗ cho ông.

- Tính thoát à? Xông lên tụi mày!

Người đứng đầu Thập Đế bị thương là chuyện không tưởng. Đây chính là cơ hội ngàn năm có một. Tất cả người của thế giới ngầm đều nhận thức được việc này, liền đồng loạt đổi con mồi, lao vào đám Dương Tề.

Bốp!

Bốp!

Có người lao đến, Dịch Thiên Ân liền đẩy Song Ngư và Bảo Bình vào trong xe, đóng sầm cửa lại. Đồng thời cậu chống tay lên nóc xe, xoay người thực hiện cú đá kép một cách dứt khoát.

- Đi mau!

Dịch Thiên Ân quát lớn, sau đấy tự mình bọc hậu cho chiếc xe.

- Á!!!

Bác tài xế xui xẻo vừa bước xuống xe, liền có một đám hung thần sát ác cầm vũ khi đập tới, liền kinh hãi ôm đầu ngồi thụt xuống. Mà Dịch Thiên Ân ở bên kia chiếc xe lại không giúp đỡ kịp.

Cốp!

Một chiếc nón bảo hiểm từ phía bên kia đường đi văng tới, đập mạnh vào đầu của kẻ đến gần bác tài nhất. Cú này chẳng khác gì lấy đá chọi vào đầu người khác, khiến cho kẻ này ôm đầu kêu đau, thậm chí là đổ máu. Chỉ thấy sau đấy, một quả đầu bạch kim xông đến, rất nhanh đã chắn trước bác tài.

Là Giải Hoa Thần.

Brừmmmm... Vèoooo!

Chiếc taxi dứt khoát phóng đi, nhưng phía trước lại có rất nhiều người đang chạy đến, xông lên chặn lại. Chỉ là, nếu không dừng lại, sẽ đâm chết người.

Bốp! Bốp! Cốp! Bang!

Một cái bóng nhanh như chớp đã từ phía bên kia đường nhảy sang, đem đám người cản trở trước mặt đập hết. Sự ra tay vừa dứt khoát vừa tàn bạo này, khiến Thiên Bình có chút sững sờ.

- Đi đi.

Âm giọng lãnh khốc tựa như hầm băng cất lên. Khiến Thiên Bình không dám chần chờ:

- Ừ, cậu cẩn thận đấy.

Vèo!

Vừa dứt lời, Thiên Bình liền nghiêm chỉnh phóng xe đi, đám người cố gắng bám theo, đều bị Giải Hoa Thần và Dịch Thiên Ân cản lại. Riêng Song Tử thì tiến về chiếc xe Audi màu đen, xe của Dương Tề. Ánh mắt đầy sát ý kia từ đầu đến cuối chỉ hướng về một phía.

Ma Kết vừa nghe thấy tiếng súng bên phía Bảo Bình, liền bỏ qua người đang bị thương vì dao đâm kia, như một con mãnh thú nhảy vồ về phía Trương Canh Dư. Hiện tại, Trương Canh Dư còn thảm hơn ban đầu, khắp người toàn là chấn thương hiểm. Song Tử vừa bước đến đã lên tiếng:

- Tôi sẽ lo chỗ này.

Phiên dịch một chút, đây chính là ý muốn Ma Kết lái xe chở người bị đâm kia đến bệnh viện. Nhân tiện cùng tuyến đường với chiếc taxi chở Dương Tề đi, vừa có thể bảo toàn cho chiếc xe ấy. Còn mọi chuyện ở đây, sẽ do Song Tử xử lý.

Phiên dịch xong, Ma Kết gật đầu, giao lại đám Trương Canh Dư và Đông Bá Cung lại cho Song Tử. Trước khi lên xe, anh còn nói:

- Nhớ chú ý an toàn nhé! Hai ngày nữa em còn kỳ thi quan trọng của mình đấy, Song Tử!

Nói rồi Ma Kết nhanh chóng lên xe Audi của Dương Tề, cùng với hai người khác của Thập Đế đưa người bị thương lên xe. Nhanh chóng đuổi theo chiếc taxi của Thiên Bình.

Trên chiếc taxi...

- Hmnn...

Mặc dù Dương Tề đã bị đạn bắn trúng, nhưng ngoại trừ những triệu chứng tự nhiên của cơ thể như toát mồ hôi, máu chảy đầm đìa và cả người đang nóng lên, thì gương mặt ông vẫn mang một biểu cảm nghiêm lãnh như bình thường. Có điều, gương mặt này có chút xanh xao vì tình trạng của cơ thể.

Thiên Bình nhìn qua gương chiếu hậu, gương mặt có chút lo lắng:

- Song Ngư, Kim Ngưu, tình trạng ông ấy sao vậy?

Thật may khi ở đây có hai người theo ngành Y khoa ngoại, tuy vẫn chưa đến ngày thi, nhưng so với những người khi ngành khác, vẫn là có ích hơn.

- Cần phải cầm máu gấp! Thiên Bình, càng đến bệnh viện sớm càng tốt! _Vừa nói, Song Ngư vừa quay sang nhìn Dương Tề:

- Bác trai, bọn cháu xin thất lễ vậy!

Kim Ngưu và Song Ngư ngồi hai bên Dương Tề, liền nhanh chóng cởi áo của ông ra để truy ra vị trí chính xác của viên đạn. Mà Dương Tề cũng không bài xích, để mặc cho hai đứa trẻ này muốn làm gì thì làm.

Thấy hàng ghế phía sau đang hành động, Bảo Bình mới chợt hoàn hồn về, không nhịn nổi trách nhiệm mà quay xuống theo dõi. Vừa nhìn thấy tấm lưng trần đầy vết sẹo đang loang lổ máu, cả ba người bạn đều kinh hãi. Đến cả Thiên Bình cũng có chút ngoài ý muốn. Quả nhiên, không phải cái chức nào cũng tự nhiên mà xuất hiện. Cái ghế người đứng đầu tổ chức Thập Đế trong thế giới ngầm, không thể vừa sinh ra đã có được.

- ...

Cả Song Ngư và Kim Ngưu đều có cùng một biểu cảm khi nhìn thấy vị trí vết đạn của Dương Tề. Nó nằm ở lưng vai, vị trí này, e là đã trúng xương bả vai. Nghiêm trọng rồi.

Vết thương do đạn gây ra, khác biệt hoàn toàn so với vết thương của dao đâm. Tuy rằng là vết thương không lớn, nhưng tính nguy hiểm lại vô cùng cao.

Khi đạn đi vào bên trong, với tốc độ và độ xoáy khủng khiếp, lớp thịt của con người sẽ bị giãn ra và tạo thành một khoang trống, nhưng nó sẽ co lại ngay lập tức để trở về hình thái ban đầu. Quá trình này diễn ra trong thời gian cực ngắn, không chỉ các mô xung quanh mà dây thần kinh cũng bị tổn hại, mạch máu bị đứt lìa, còn cơ bắp thì nát tan. Cú sốc từ đạn bắn có thể làm tổn thương nghiêm trọng các cơ quan nội tạng, ngay cả khi chúng không xuyên thủng bất kỳ cơ quan nào. Vì vậy, mặc dù chỉ là một viên đạn nhỏ, nhưng máu của Dương Tề không ngừng chảy ra, đẫm huyết kinh hoàng.

Xoẹt! Xoẹt!

Song Ngư nhanh chóng xé áo sơ mi của Dương Tề thành các mảnh vải, cùng Kim Ngưu phối hợp tiến hành cầm máu cho Dương Tề. Nghe thì đơn giản, nhưng cầm máu cũng phải có kỹ thuật. Nó không hề dễ như nói bằng miệng hay như trên phim ảnh. Người thực hiện phải băng vừa đủ chặt và duy trì áp lực một cách liên tục. Ngược lại, nếu băng vết thương quá chặt cũng có thể làm vết rách thêm trầm trọng, lúc này máu sẽ chảy nhiều hơn do vô tình đã làm vỡ cục máu đông.

Trán Kim Ngưu đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Trước giờ, cô đều chỉ đọc kiến thức qua trang sách, chứng kiến thao tác trên các video hướng dẫn thực hành của giáo sư. Đây, là lần đầu tiên cô thực hiện nó, hơn nữa, không phải là thực hành trên mô hình, mà là trên người sống. Cô chỉ cần băng hơi chặt hoặc hơi lỏng, tất cả đều nguy hiểm đến một tính mạng.

- Đừng áp lực, thực hiện như những gì cậu đã học được thôi, Kim Ngưu.

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Kim Ngưu, Song Ngư thấp giọng nhắc nhở. Anh tin vào tài năng của Kim Ngưu. Mặc dù Kim Ngưu làm lý thuyết không bằng anh, nhưng về thực hành, Kim Ngưu lại có thiên bẩm. Chỉ cần xem video hướng dẫn một lần, cô đã nắm bắt được những trọng điểm cần chú ý trong đấy.

Nhờ lời trấn an của Song Ngư, Kim Ngưu đã thả lỏng tâm lý hơn. Vô tình, động tác của cô cũng không còn run rẩy hay do dự nữa.

Tuy nhiên, đã băng xong, mà máu vẫn không ngừng chảy.

- Không đủ vải!

Roẹt!

Âm thanh này phát ra từ ghế phụ lái. Là Bảo Bình đã cởi áo của mình ra, xé toạc nó và đưa cho Kim Ngưu. Điều này không chỉ khiến Song Ngư bất giác quay mặt đi chỗ khác, mà còn khiến cả Kim Ngưu lẫn Thiên Bình bất ngờ.

- Đừng trì trệ nữa, mau cầm máu đi!

Kim Ngưu cũng không có thời gian để bàng hoàng, lập tức dùng những miếng vải mới ngăn chặn sự chảy máu của Dương Tề đi.

- Cậu mặc đi.

Bảo Bình đang tính mở lời, thì Thiên Bình đã cởi áo khoác Denim của mình và đưa cho cô.

Hẳn đây là tính toán của Bảo Bình. Cô chỉ mặc mỗi chiếc áo phông rộng, còn Thiên Bình mặc hai lớp, nhưng áo khoác lại là chất vải Denim thô cứng, không thể cầm máu tốt được. Vậy nên cô đã hy sinh chiếc áo phông của mình và mượn áo khoác của Thiên Bình thay thế. Không nghĩ đến, Thiên Bình cũng tinh nhạy như vậy.

- Hmnn...

Đã qua một thời gian lâu như vậy, mà Dương Tề vẫn còn chịu được mà không bị ngất đi. Điều này khiến người hiểu rõ y học như Kim Ngưu và Song Ngư hoàn toàn nể phục.

Công nhận, đây chính là cha của hai kẻ quái vật Ma Kết và Song Tử.

Với cái kiểu lái xe như tự đâm đầu vào cái chết của Thiên Bình, chỉ cần băng qua ngã tư cầu vượt trước mặt một đoạn là có thể đến bệnh viện. Thế nhưng bọn họ lại xui xẻo vì ngã tư đang báo đèn vàng, chuẩn bị nhảy sang đèn đỏ. Vì đây là ngã tư quốc lộ, nên đèn đỏ sẽ lên đến 120 giây. Rất bất tiện.

VÈO!

Trong khi hai đường cắt ngang đã có đèn xanh và đang di chuyển thì lại có một chiếc taxi nhanh như cắt phóng xuyên qua, suýt thì gây tai nạn liên hoàn. Mà sắc mặt của ba người đồng lứa trên xe không khỏi tái mét. Song Ngư cũng không ngoại lệ gì.

Lái thế này, cũng quá tổn thọ đi.

Mặc dù đã vượt đèn đỏ thành công và an toàn, nhưng ngoại trừ tay lái, thì tim ai cũng đập nhanh vài nhịp, hoảng loạn một phen. Lần sau nhất định sẽ không ngồi trên xe mà bác tài là Thiên Bình nữa. Thật may vì chuyến đi Bắc đảo ở nhà Lý Yên, Thiên Bình không ẩu tả đến mức này. Nếu không, có khi đám cùng xe hôm ấy sẽ tử trận trên đoạn đèo vòng vèo kia rồi.

Hú hú hú hú...

"Chiếc taxi mang biển số 20H – 4918! Yêu cầu dừng xe vì vi phạm tốc độ và vượt đèn đỏ! Xin nhắc lại..."

Biết ngay mà, đi đêm có ngày gặp ma. Kiểu lái xe như Thiên Bình, không bị cảnh sát giao thông "theo đuổi" mới là lạ. Mặc dù đã bị hai chiếc xe cảnh sát dí đến và nhắc nhở, nhưng Thiên Bình vẫn không hề giảm tốc độ, nhắm thẳng đến bệnh viên Zodiac mà tiến. Dĩ nhiên hành động này đã khiến cảnh sát khó chịu, quyết tâm đuổi theo bắt phạt cho bằng được.

- Con mẹ nó không có điện thoại!

Bảo Bình nhớ ra điện thoại mình đã đưa cho Lưu Thảo Mây gọi cảnh sát, cô quay sang nhìn Thiên Bình, cũng không có. Song Ngư liền đưa điện thoại cho cô. Rất nhanh chóng, Bảo Bình đã gọi điện đến số máy mà Song Ngư cũng đã liên lạc vài tiếng trước.

- Alo, Cự Giải à? Tớ Bảo Bình đây, có chuyện tớ muốn nhờ cậu.

Kít!

Quả nhiên, khi Thiên Bình thắng lại trước cửa chính dẫn vào bệnh viện, đã không còn cảnh sát đuổi theo nữa. Có cô bạn có phụ huynh là Cảnh sát trưởng, thật đáng đồng tiền bát gạo.

- Tình trạng bệnh nhân thế nào rồi?

Sau khi cầm máu cho Dương Tề, Song Ngư đã liên lạc với bệnh viện Zodiac rằng có một bệnh nhân bị trúng đạn đang được đưa đến. Vậy nên khi bọn họ vừa đến bệnh viện, đã có một đội ngũ bác sĩ chờ sẵn ở cửa. Bác sĩ cùng các y tá chuyển Dương Tề lên giường xe cấp cứu, vừa đẩy vào trong, vừa hỏi tình hình. Kim Ngưu nhanh chóng đáp:

- Một viên đạn bắn vào vị trí bả vai phải, cách đây hơn mười lăm phút! Bọn em đã cầm máu trước! Còn lại, nhờ các bác sĩ!

- Được rồi, làm tốt lắm! Chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân đến phòng phẫu thuật, các em chờ ở ngoài đi!

- Vâng!

Dương Tề vẫn còn tỉnh táo cho đến khi vào phòng phẫu thuật. Như vậy, hẳn sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?

- Bảo Bình, rốt cuộc đã có chuyện gì mà lại có mặt ba thầy Ma Kết và Song Tử ở đấy vậy? Còn bị đạn bắn trúng nữa!

Kim Ngưu ngồi xuống cùng Bảo Bình chờ ở bên ngoài. Trong khi Song Ngư đi mua nước và Thiên Bình đang đỗ xe thì cô cất tiếng hỏi. Bảo Bình quay sang, trên gương mặt lúc này lại trở nên hoang mang:

- Kim Ngưu, làm sao đây? Là ông ấy đỡ đạn cho tao!

- Hả?

Kim Ngưu không tin nổi vào tai mình. Cô nào có quên, ba của Ma Kết và Song Tử là người như thế nào.

Nguyên do Song Tử bị đa nhân cách. Tình trạng mối quan hệ xung khắc của cả ba cha con họ.

Đặc biệt, là cách hành xử của ông ấy với người nhà Bảo Bình. Không những không coi trọng họ, mà còn đánh giá họ thấp kém và tùy tiện ra lệnh cho họ. Điều ấy không chỉ tổn thương họ, mà còn tổn thương cả Bảo Bình. Cô vẫn còn nhớ, khi ấy Bảo Bình đã tránh né, lạnh nhạt với thầy Ma Kết thế nào. Cô vẫn còn nhớ, khi Bảo Bình tâm sự, đã khóc nhiều như thế nào. Suốt bảy năm quen biết, cô chưa từng thấy nó khóc nhiều như vậy. Kể cả khi ba mẹ nó ly thân, nó cũng không khóc như thế. Cô vẫn còn nhớ, Bảo Bình từng bị xuất huyết dạ dày vì tự buông lỏng bản thân. Thậm chí hậu quả sau đấy còn khiến nó và gia đình cãi nhau và xảy ra chiến tranh lạnh mấy tuần. Vì hành động của ông ấy, mà một khoảng thời gian rất dài, Bảo Bình đã chịu rất nhiều áp lực. Áp lực đến từ tình thương đối với ba mẹ, áp lực đến từ tình cảm của mình dành cho Ma Kết. Nếu ông ấy không phải là cha của người Bảo Bình thích, thì đã không bị tổn thương như thế.

Vì vậy, khi nghe Bảo Bình nói Dương Tề đã đỡ đạn giúp mình, Kim Ngưu đã sốc đến mức ngớ người. Hóa ra đây là lý do vì sao lúc đầu, Bảo Bình ngồi trên xe lại thất thần như thế.

- Ái!

Đột nhiên, một cảm giác lạnh buốt đột ngột áp vào má, khiến Kim Ngưu giật thót mình. Lúc này, người con trai đứng trước mặt cô lên tiếng:

- Làm gì mà bản mặt cậu ngu quá vậy?

- Vì bác Dương bị trúng đạn là do đỡ cho Bảo Bình đấy!

- Hmnn!

Quả nhiên, ngay cả Song Ngư cũng không bình tĩnh được. Anh đưa nước cho hai người trước mặt, rồi ngồi xuống. Vẻ mặt đột nhiên thả lỏng, ngữ điệu có chút an nhiên cất lên:

- Như vậy không phải chuyện tốt à?

- Hả? _Kim Ngưu và Bảo Bình nhìn Song Ngư bằng ánh mắt quái dị:

- Cậu bị gì vậy?

- Hành động vô thức bảo vệ người khác, chẳng phải là do người ấy quan trọng với mình à?

- Hả?

Trước sự ngạc nhiên của Kim Ngưu và nét mặt có chút khó tin của Bảo Bình, Song Ngư tiếp:

- Điều ấy có nghĩa, ông ta đã chấp nhận cậu rồi đấy... _Nói đến đây, anh nhìn thẳng đến người con gái đang ngỡ ngàng kia, khẳng định:

- Bảo Bình.

- ...

Lời Song Ngư vừa dứt, cả Bảo Bình lẫn Kim Ngưu đều im lặng. Kim Ngưu thì nghiêm túc ngẫm nghĩ.

Riêng Bảo Bình, trên mặt hoàn toàn viết rõ ba chữ "Không thể nào". Lần cuối cô và Dương Tề chạm mặt nhau, là hôm Ma Kết nhập viện vì bị đám người Trương Tiểu Khải tấn công. Cô nhớ rõ ràng, hôm đấy cô còn dám đối đầu ông ta và tuyên bố sẽ không rời xa Ma Kết. Thậm chí hôm đấy còn có ba mẹ cô đến, ba người bọn họ còn khẩu chiến với nhau rất gay gắt. Từ đó đến giờ, cô chưa từng gặp lại cũng chưa từng nói chuyện. Không có chuyện mà Song Ngư nói được.

Không thể.

Thấy thái độ phản đối của Bảo Bình, Song Ngư biểu cảm như kiểu "Cậu dám cá cược với tôi không?". Dù chắc chắn là thế, nhưng không hiểu sao, Bảo Bình cũng không thể cá cược. 

Có lẽ, chính cô cũng có hy vọng rằng điều Song Ngư nói là thật.

Rầm rập... rầm rập...

Ngay lúc này, cũng có một người đang cần phẫu thuật được đội ngũ bác sĩ cấp tốc đẩy đến. Bảo Bình liền nhận ra bộ đồ mà bệnh nhân mặc, cùng với người đưa anh ta đến, đều là suit đen cài ghim vòng nguyệt quế.

Là người của Dương Tề.

- Anh ta bị đâm sao?

Bảo Bình vô thức bước đến bắt chuyện. Người đàn ông kia nhìn thấy Bảo Bình, nhận ra cô là ai, liền khẽ cúi đầu:

- Phải. Anh ta bị đâm vì đỡ dao cho đại thiếu gia ạ!

- Đại thiếu gia? _Mặt Bảo Bình đột nhiên biến sắc:

- Là Ma Kết sao? Người đấy bị đâm vì Ma Kết sao? Vậy còn Ma Kết, thầy ấy thì sao?

- Diệp tiểu thư không cần lo lắng. Đại thiếu gia không sao cả, ngài ấy cũng đang ở đây, đang ở dưới sảnh làm thủ tục nhập viện! Cô đừng lo!

- A... Cảm ơn!

Vừa nghe xong, Bảo Bình liền chạy mất tiêu. Song Ngư và Kim Ngưu không cần hỏi cũng biết cô đi đâu.

Bất chợt, Song Ngư lại nhìn sang người đàn ông kia, ngữ điệu bình bình:

- Anh có phải là người của cha thầy Ma Kết và Song Tử không? Có thể cho tôi biết lúc đấy đã xảy ra chuyện gì không?

.

.

Sảnh bệnh viện...

- Thiên Bình!

Bảo Bình vội vàng chạy xuống dưới để gặp Ma Kết, nhưng anh lại không có ở quầy lễ tân. Mà chỉ có Thiên Bình đứng cùng người đàn ông mặc suit đen. Hai người họ đang cùng nhau làm thủ tục nhập viện cho cả hai người vừa đưa đến và đang trong phòng phẫu thuật.

- Thầy Ma Kết đang được sơ cứu ở tả sảnh đấy, Bảo Bình.

- Cái gì?

Thiên Bình vừa dứt lời, Bảo Bình liền hốt hoảng chạy sang khu bên trái.

- Thầy Ma Kết!

Ma Kết đang được y tá sơ cứu vết chém ở cánh tay, có chút giật mình khi giọng của Bảo Bình vang lên. Anh còn chưa kịp mở miệng trấn an cô, thì cô đã lên tiếng:

- Thầy đã hứa với em sẽ không để em phải lo lắng rồi cơ mà! Sao giờ lại thế này?

- Haha... Bảo Bảo, em đừng lo lắng, cái này...

- Thầy còn cười được?

Ma Kết vẫn như mọi khi, đang định cười cho qua chuyện, thì ngữ điệu của Bảo Bình đột ngột trở nên nghiêm túc, khiến anh liền bất giác ngậm miệng. Hiển nhiên, sắc mặt Bảo Bình lúc này rất tức giận, cả hai bàn tay đều siết thành quyền. Cô cắn môi, không chỉ đơn thuần là tức giận, mà còn là lo lắng, sợ hãi và căm phẫn chính mình:

- Lần nào cũng vậy! Thầy chẳng bao giờ coi trọng bản thân mình cả! Lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy! Thầy ỷ mình khỏe hơn người khác một chút, nên thầy chẳng sợ mấy vết thương cỏn con như thế này chứ gì? Có thể lần này thầy may mắn chỉ bị thương nhẹ như vậy. Nhưng với cái thái độ đấy, rồi sẽ có một ngày thầy phải trả giá cho sự nhởn nhơ của chính mình! _Nói đến đây, giọng của cô có chút run run, cố gắng kiềm chế mà tiếp:

- Đến lúc đấy... đến lúc đấy, em phải làm thế nào? Em đã nói, thầy cứ như thế, là ngược đãi em mà?

Nhận thức được tính nghiêm trọng của tình hình hiện tại, Ma Kết không dám cười nữa. Nhìn thấy bộ dáng ủy khuất tức tưởi của cô, giọng nói anh chợt trở nên nghiêm túc và thành ý, cất tiếng:

- Thầy xin lỗi, Bảo Bảo...

- Được rồi, đã sơ cứu xong.

Trong lúc cảm động này, cô y tá lại vô tình lên tiếng, khiến hai người kia mới nhận thức được ở đây còn có người khác. Cô y tá không biết là ngây thơ hay ngu ngốc, lại mỉm cười hỏi:

- Hóa ra anh là giáo viên à? Anh được học trò yêu mến quá nhỉ? _Vừa nói, lại vừa đưa điện thoại của mình cho Ma Kết, nói:

- Nếu sau này anh có bị thương gì, thì hãy liên lạc với tôi!

- ...

Không chỉ Bảo Bình, mà cả Ma Kết cũng không ngờ cô y tá này lại công khai tán tỉnh bệnh nhân như vậy. Nhưng tình cảnh vừa rồi, hai người giống như sự lo lắng đơn thuần của học trò dành cho giáo viên của mình lắm ư? Không đủ rõ ràng ư?

- Bảo Bảo, em lại đây.

Cánh tay còn lại của Ma Kết không những không nhận chiếc điện thoại của cô y tá, mà còn dang ra chờ Bảo Bình đi đến.

Phịch!

- !!!

Không cần Ma Kết lên tiếng hay hành động thêm, Bảo Bình đến gần liền trực tiếp ôm lấy anh một cách tha thiết. Vốn dĩ Ma Kết gọi cô đến, cũng chính là muốn hành động như vậy, nên khi cô chủ động, anh đã bất ngờ. Rất nhanh sau đó, anh lại mỉm cười đầy hài lòng, đưa cả hai tay vòng sau eo cô. Trước sự kinh ngạc của cô y tá, Ma Kết lịch sự giải thích:

- Thật xin lỗi vì khiến cô hiểu lầm. Em ấy không còn là học sinh của tôi nữa, em ấy là bạn gái tôi. Hơn nữa... _Nói đến đây, đột nhiên vòng tay anh vòng chặt hơn, tựa đầu lên vai cô, ôn nhu bảo bọc:

- Tôi sẽ không bị thương nữa đâu, vì tôi đã hứa với em ấy rồi.

- V-vậy à? Xin lỗi hai người, hiểu nhầm rồi!

Cô y tá lúng túng, vội vàng thu hồi điện thoại lại rồi lật đật mang đồ nghề rời đi. Lúc này, Bảo Bình mới buông Ma Kết ra, định đứng lên. Trái lại, người kia lại không có ý đấy, vẫn khóa cô vào lòng, mặc cho hai tai cô đã đỏ tía.

- B... Ba thầy đang phẫu thuật...

- Không sao đâu, viên đạn ấy không giết chết ông ta đâu!

- ...

Thật sự Ma Kết không hề lo lắng cho ba mình sao?

- Nhưng... ông ấy lại đỡ đạn thay em.

- ...

Một lúc sau, Bảo Bình lên mới tiếng. Ngữ điệu đầy tâm trạng. Nhưng lời này lại khiến Ma Kết khó tin. Lúc tiếng súng vang lên, anh đã không chứng kiến tận mắt chuyện gì đang xảy ra. Anh nghĩ rằng là do Trương Dư Canh căm thù Dương Tề nên mới bắn ông, nhưng lại không ngờ, Dương Tề tự mình lãnh đạn thay cho Bảo Bình.

Chuyện này, hoàn toàn không thể.

Người khác không rõ thế nào, nhưng anh thì rõ như lòng bàn tay. Kẻ như Dương Tề, ngoài bản thân ông ta ra, ông ta sẽ không để người khác vào mắt. Còn chưa nói đến, ông ta coi phụ nữ chỉ là món đồ có giá trị hay không. Đỡ đạn cho Bảo Bình, hoàn toàn không thể.

Hoặc là, ông ta dùng đến cách này để đòi trao đổi điều kiện với Bảo Bình.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Ma Kết chợt sầm xuống.

...

Trước phòng phẫu thuật...

- Tôi đã nói với ông là chuyện này không thể rồi mà! Ông xem kết cục của mình đi! Cho dù ông có là người của họ Thập, ông cũng có thể tai qua nạn khỏi chắc?

Ma Kết và Bảo Bình vừa trở về từ sảnh bệnh viện, nhưng mới lên đến tầng phẫu thuật, đã nghe thấy một giọng nói ai oán.

- Mấy chục năm nay ông toàn bày mưu tính kế để đạt được mong đợi của mình, nhưng ông nhìn lại xem! Hai đứa con của ông đều như ông mong muốn rồi, nhưng chúng nó có chịu nhận ông không hả Dương Tề? Ông tính dùng cái chết để cảm hóa hai đứa con trai mà chính ông nuôi dạy à? Chết tiệt! Ông là người vô cùng coi trọng bản thân cơ mà, sao có thể bị một tên hèn hạ họ Trương kia bắn một lúc hai viên đạn vào người ông vậy hả? Cái tên độc tài chó chết Dương Tề kia!

- M... Mẹ?

Từ lúc nghe giọng nói này, Ma Kết đã có chút khó tin rồi, nhưng khi đến lại gần, thì quả nhiên anh nhận không sai. Trên hàng ghế chờ ở ngoài, đã xuất hiện thêm một người. Là một người phụ nữ trung niên mang một nét đẹp sang trọng tôn quý, khí chất vô cùng lãnh ngạo, mái tóc màu vàng, cùng với màu tóc của Ma Kết, là cùng một màu.

Từ lúc tiệc đính ước của Song Tử, đây, là lần đầu tiên Ma Kết gặp lại An Lạp Hi. Nhưng bộ dáng lúc này của An Lạp Hi rất khác với trí nhớ của Ma Kết. Không còn chua ngoa, hiểm độc, ích kỷ và trơ trẽn nữa.

Người trước mặt anh, lại khiến anh nhớ lại một người mẹ vô cùng thương yêu mình khi còn nhỏ. Điều đó khiến anh vừa khó tin vì sự xuất hiện của bà, càng khó hiểu vì tình cảnh này.

- Ma Kết?

An Lạp Hi vừa nghe điện báo rằng Dương Tề đang phẫu thuật cấp cứu vì bị đạn bắng trúng, liền nhanh chóng chạy đến mà quên cả việc phải thay đồ ngủ ra. Thậm chí mái tóc dài của bà cũng rối loạn chưa kịp búi. Nhìn qua, không ai nghĩ đây là một người phụ nữ trung niên.

Bà cứ tưởng, Ma Kết sẽ không thèm đến đây. Nên bà đã rất bất ngờ khi thấy con trai mình.

- Con đã hiểu cho ông ấy rồi sao? Con đã tha thứ cho Dương Tề rồi đúng không? Nên con mới đến đây?

- Khoan đã... Tại sao thái độ của bà... lại khác như vậy?

Phong thái và dáng vẻ của An Lạp Hi đã khiến Ma Kết thấy lạ. Nhưng đến cả thái độ và cách xưng hô của bà ấy lại càng kỳ quái hơn. Trước giờ An Lạp Hi toàn xưng hô lạnh nhạt với anh, chỉ khi nào cần sự giúp đỡ mới giả giọng thân mật. Nhưng hiện tại, trông bà không giống như đang đóng kịch.

Chuyện Dương Tề đỡ đạn cho Bảo Bình đã khó tin rồi. Bây giờ đến An Lạp Hi cũng kỳ lạ. Chuyện này rốt cuộc là sao?

- Chủ tịch!

Ngay lúc này, lại có một giọng nói đầy lo lắng vọng đến. Từ đầu kia của hành lang, có một người phụ nữ trung niên khác đang khẩn trương chạy lại. Đó là một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp với mái tóc ngắn thời thượng, nét đẹp thân thiện dễ gần nhưng không kém phần quý phái.

- Chủ ti---... A-A-An An Lạp Hi?

- Mạc Tương Di?

Nét mặt lo lắng của Mạc Tương Di dành cho Dương Tề, khi thấy sự có mặt của An Lạp Hi lại khiến bà trở nên hoang mang và kinh hãi. Bà đột nhiên nhớ đến đây là bệnh viện, là ở ngoài, mà An Lạp Hi đang ở đây, tức là bà không được phép có mặt ở đây, nếu không chuyện tư mật của họ Dương sẽ bị lộ tẩy. Nhưng bà đang rất lo lắng cho Dương Tề, bà không muốn rời đi.

- Hầy...

Thấy nét mặt đắn đo của Mạc Tương Di, trong khi Ma Kết và Thiên Bình lo sợ rằng giữa hai người phụ nữ này sẽ xảy ra tranh cãi, cụ thể là An Lạp Hi sẽ to tiếng với Mạc Tương Di. Nhưng không ngờ, An Lạp Hi lại thở dài, rồi cất giọng bình thường:

- Mạc Tương Di, đến rồi thì đến luôn đi, còn so đo do dự cái gì?

- !!!

Có thể ba người Bảo Bình, Song Ngư và Kim Ngưu không nhận ra sự khác thường ở đây. Nhưng Thiên Bình, đặc biệt là Ma Kết và Mạc Tương Di, đều bị lời nói và thái độ này của An Lạp Hi làm cho kinh động.

Thấy sự hoài nghi kinh ngạc của bọn họ, An Lạp Hi lại thở dài, rốt cuộc cũng cằn nhằn:

- Thật là, toàn là do lão già thối Dương Tề! Bắt ta làm phản diện mấy chục năm qua, đối xử bình thường với các người một chút, mấy người liền bày ra bộ mặt ma chê quỷ hờn này! _Dứt lời, An Lạp Hi liền lên tiếng giải thích:

- Đừng có đứng đấy ngạc nhiên nữa, đến đây ngồi đi!

- C... Chị...

Mạc Tương Di vẫn còn chưa tiếp thu được những gì An Lạp Hi nói, thì Thiên Bình đã bước đến đưa bà ngồi vào ghế. Lúc này Ma Kết liền nhìn An Lạp Hi, cười nhạt:

- Như thế này là sao? Bà định nói rằng tất cả những gì chúng tôi trải qua mười mấy năm qua, đều là do bà và ông ta đóng kịch ư?

- Đúng vậy.

- Đừng có nực cười như thế! Bà nghĩ tôi sẽ tin chắc?

An Lạp Hi vừa thừa nhận, đã bị Ma Kết gắt gỏng phản bác. Một Ma Kết ngày thường điềm tĩnh và ôn hòa, vậy mà bây giờ hốc mắt đã hằn lên đầy tơ máu và sự tức giận khó tin.

Với thông tin này, ngay cả người ngoài như nhóm Bảo Bình, Thiên Bình, Song Ngư và Kim Ngưu cũng không đỡ được.

Trước đây không lâu, mọi người đều biết nhà Ma Kết và Song Tử đã xảy ra những chuyện gì để khiến mối quan hệ giữa cha con bọn họ không hòa thuận. Bây giờ nghe một câu tất cả đều là đóng kịch, không đời nào.

- Ta biết kết quả thế nào cũng sẽ như thế này mà! Cả con lẫn thằng nhóc Song Tử, đều không bao giờ lường được chuyện này, bởi vì trong mắt hai đứa chỉ có sự căm ghét dành cho cha mình. Nhưng đây là sự thật! Con hãy đối mặt với nó đi! _Ngữ điệu An Lạp Hi ngày càng cao dần:

- Vậy để ta hỏi con! 10 năm trước khi chuyện bắt cóc Song Tử xảy ra, con đã tố cáo ông ấy lên pháp luật. Con nghĩ đứa 17 tuổi như con lúc đó có thể dễ dàng làm được chuyện đấy một cách suôn sẻ thuận lợi à?

- !!!

Lời này khiến Ma Kết kinh ngạc. Anh thừa nhận khi đấy anh đã rất vất vả mới tố cáo được, nhưng nó cũng không gặp rắc rối hay bị ngăn chặn lại bởi Dương Tề. Đúng là có suôn sẻ thật.

- Rồi sau vụ đấy, con có bị Dương Tề trừng phạt hay làm khó không? Chẳng phải con vẫn có thể ra khỏi nhà sống tự lập một mình dễ dàng à? Hằng tháng con còn được ông ấy chu cấp phí sinh hoạt! Con nghĩ lại xem, cho dù là một người cha bình thường, bị con trai mình đâm một nhát như thế, sẽ bỏ qua cho con chắc? Còn chưa nói đấy là Dương Tề chứ không phải ai khác!

- ...

- Vụ thu mua cổ phần, con nghĩ Dương Tề không hề biết gì sao? Ông ta là người xây dựng Capgrem và là người điều hành nó trong suốt mấy chục năm qua. Kinh nghiệm và tài năng mười năm của con có thể qua mắt được kẻ kinh doanh lão làng hơn số năm con đã sống sao? Sự mua bán cổ phần thay đổi, không lẽ ông ta không nhận ra? Thậm chí, đây chính là điều mà Dương Tề muốn. Chuyện con thu mua cổ phần qua tên người khác, chính là điều Dương Tề muốn ở con!

- !!!

An Lạp Hi càng nói, càng khiến mọi người kinh hoàng.

- Cái đính ước với Liễu gia, con nghĩ một kẻ trọng mặt mũi như Dương Tề, có thể để yên cho con khi con đơn phương tự hủy nó sao? Lúc đấy chẳng phải con có đưa một người đến nói đó là bạn gái của mình sao?

Nói đến đây, An Lạp Hi như có như không có đưa ánh nhìn về phía Bảo Bình. Bảo Bình vốn dĩ khi nghe đến chuyện này, đã có chút giật mình, không ngờ bà ấy lại nhìn sang cô thật, khiến sống lưng cô đột nhiên thẳng tắp, trở nên căng thẳng. An Lạp Hi khẽ thấp giọng:

- Thật ra Dương Tề hiểu con rất rõ đấy Ma Kết. Từ lúc đấy, ông ta đã biết con có tình cảm với con bé đấy rồi!

- !!!/ ???

Cả Ma Kết lẫn Bảo Bình đều bàng hoàng trước lời của An Lạp Hi. Riêng Ma Kết, anh lại cảm thấy sợ hãi Dương Tề. Bởi vì khi ấy, chính anh cũng chỉ mới có một chút hứng thú với cô. Khi ấy, anh vẫn chưa xác định rằng cảm xúc của mình với cô chính là thích. Vậy mà Dương Tề chỉ nhìn qua một chút đã biết rõ anh như vậy.

- Hẳn là con vẫn không tin, vì những gì Dương Tề đã gây ra với người mà con thích.

An Lạp Hi như đọc được suy nghĩ của Ma Kết, mà hướng đến cô gái tóc đen vẫn đang ngẫm nghĩ bên cạnh. Lúc này mới chính thức giới thiệu:

- Chào con, ta là mẹ của Ma Kết, An Lạp Hi!

- A... C-chào bác... Con là Bảo Bình ạ!

Quả nhiên, khi đối diện với phụ huynh của bạn trai, không ai là không căng thẳng cả. Bảo Bình cũng không ngoại lệ.

- Ta thay mặt Dương Tề xin lỗi con và gia đình con về những gì ông ấy gây ra.

- D-dạ?

- Mong con đừng hiểu nhầm, ông ấy làm thế... không phải vì ghét bỏ con hay muốn cản trở hai đứa đâu. _Trước sự ngỡ ngàng của Bảo Bình, An Lạp Hi tiếp:

- Ông ấy chỉ muốn xác nhận rằng hai con có thực sự yêu mến nhau đến mức gặp nhiều chuyện khó khăn mà vẫn không thể buông tay nhau ra không mà thôi.

- ...

- Cả một khoảng thời gian căng thẳng và đau đớn của em ấy và những tổn thương mà gia đình em ấy phải chịu, chỉ đổi được hai từ "mà thôi" thôi ư?

Ngữ điệu Ma Kết khàn đặc, có lẽ nãy giờ anh đã tiếp nhận quá nhiều câu chuyện khó tin. An Lạp Hi hiểu trạng thái của Ma Kết, chỉ hỏi ngược lại:

- Nếu như thật sự ông ấy muốn ngăn cản hai người, với tính khí của ông ấy... Ma Kết, con nghĩ Dương Tề sẽ thật sự dừng lại ở đấy thôi sao?

- ...

- Dương Tề đã hành động rất trái với ý tưởng của con người, rất phản diện. Nhưng tất cả những điều ông ấy làm, đều là muốn tốt cho con thôi, Ma Kết. Ông ấy không muốn con lao vào trò chơi ái tình với một người không yêu con, nên mới bày ra các loại hành động tàn độc chia rẽ ấy. Con không nhận ra, từ sau lần Dương Tề đến thăm con và bắt gặp ba mẹ cô bé này ở phòng bệnh, ông ấy đã không tìm đến làm phiền con nữa sao? Đó là vì ông ấy đã chấp nhận Bảo Bình rồi đấy!

- ...

Bảo Bình nghe câu cuối, gương mặt cư nhiên lại loáng thoáng ửng hồng. Hai chữ "chấp nhận" đến từ vị trí Dương Tề, lại khiến cô rạo rực và mãn nguyện không tưởng.

Sau lời này của An Lạp Hi, Ma Kết lại thinh lặng không phản bác lại.

Bởi vì, nếu như lời của An Lạp Hi nói, thì chuyện Dương Tề đỡ đạn cho Bảo Bình... sẽ rất hợp lý.

Nhưng... sau ngần ấy năm với tất cả những cảm xúc căm ghét, chống đối và ý muốn lật đổ Dương Tề. Đến cuối lại phát hiện ra tất cả những gì ông ta làm, không phải là sự tàn nhẫn độc ác, mà là sự quan tâm có tính toán và có kế hoạch? Ai có thể chấp nhận nổi.

- Đây là kế hoạch mà Dương Tề đã vẽ ra kể từ lúc có sự ra đời của đứa con thứ hai ngoài ý muốn – Dương Song Tử.

Lúc này, An Lạp Hi đột ngột chuyển hướng qua Mạc Tương Di, khiến Mạc Tương Di đang cố lắng nghe và phân tích vấn đề liền có chút giật mình. Tất cả là lỗi của bà vì bà đã sinh ra Song Tử sao? An Lạp Hi sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên người bà sao?

- Mạc Tương Di, ta xin lỗi cô vì những gì đã đối xử với cô trong quá khứ!

- !!!

Trái ngược hoàn toàn với suy đoán của Mạc Tương Di, An Lạp Hi vậy mà cúi người xin lỗi bà. Người phụ nữ đanh đá và cay nghiệt, 19 năm qua đều nhìn bà bằng ánh mắt khinh thường, xem bà không bằng rác rưởi. Đánh đập bà mỗi khi bà đến thăm con trai mình, chửi bới nhục mạ bà là gái điếm, là kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình khác, là con người đáng ra không nên sinh ra và tồn tại. Những ngày tháng ấy Mạc Tương Di đều nhớ như in trong đầu, đến lúc gặp lại An Lạp Hi sau nhiều năm không gặp, những ký ức ấy hệt như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.

Bây giờ tình hình hiện tại lại là kiểu người phụ nữ mồm miệng độc ác ấy chỉ là giả, chỉ là đóng kịch. Làm sao có thể? Những tổn thương bà chịu đựng, những cơn đau buốt ê ẩm, những giọt nước mắt và những lời kêu gào muốn được gặp mặt con trai của bà, nó là thật. Nó không hề giả.

- Tiểu Thiên Bình...

Chợt, có một bàn tay khẽ nắm lấy tay bà, sau đó là gương mặt tỏ vẻ đáng tin cậy của Thiên Bình. Thiên Bình nhìn bà rồi quay sang An Lạp Hi, ngữ điệu điềm tĩnh:

- Bác gái, có phải từ lâu bác cũng đã biết rằng tôi biết câu chuyện giữa hai bác với dì Mạc có đúng không?

- Ừ, bởi vì Dương Tề và ta đã thông đồng với nhau. Ta đã làm theo kế hoạch của ông ấy, nên mọi chuyện ông ấy biết, ta cũng biết. _An Lạp Hi thừa nhận. Xác nhận được điều này, Thiên Bình mới đề nghị thêm:

- Vậy, bác gái có thể kể cho chúng tôi biết tất cả những chuyện tương tự mà hai người đã đối xử với mẹ con dì Mạc không? Có phải những chuyện mấy năm qua của hai người họ, cũng có hiểu nhầm như chuyện của thầy Ma Kết không?

- Phải. Như ta đã nói, kế hoạch này Dương Tề đã vẽ ra từ lúc ông ấy biết chuyện mình có đứa con thứ hai ngoài ý muốn.

An Lạp Hi thở dài, vì đây là chuyện liên quan đến cả đời tư của người lớn, cũng là một câu chuyện dài. 

- Khi biết rằng mình đã thụ thai với một người phụ nữ ở ngoài, Dương Tề đã áy náy và muốn chịu trách nhiệm với cô, Mạc Tương Di. Ông ta là một kẻ độc tài, máu lạnh và trọng sĩ diện, nhưng không phải là người không có trách nhiệm. Trước khi đến gặp cô lần nữa, ống ấy đã điều tra qua cô và phát hiện ra câu chuyện bi thương của cô, liên quan đến Diêm gia. Vốn dĩ tôi rất tức giận loại chuyện này, nhưng sau khi phát hiện đằng sau hoàn cảnh của cô, tôi lại cảm thấy thương tâm. Vì vậy tôi đã đồng ý với Dương Tề sẽ chấp nhận chuyện ông ta thu nhận cô và cái thai của cô về. _Ngừng một chút, bà lại nói:

- Có thể mọi người không biết, nhưng Dương Tề là hậu nhân cuối cùng của Thập gia.

- !!!

Thập gia, chính là họ Thập trong huyền thoại gia môn Thập Họ. Là những họ tên theo số đếm trong tiếng Hán. Con số càng lớn, sức khỏe thể chất của họ càng mạnh. Những cái họ số lẻ, sức mạnh sẽ di chuyền sang cho nữ giới, mà theo đó, đứng đầu là họ Cửu. Điển hình như Cự Giải. Ngược lại, những họ số chẵn, sức mạnh sẽ di chuyền sang cho nam giới, mà theo đó, đứng đầu chính là họ Thập. Mọi người cho rằng, người của họ Thập đã không còn. Hóa ra, không phải là không còn, mà vì người cuối cùng của họ Thập đã thay đổi họ của mình thành họ Dương.

Là Dương Tề.

Mọi người nổi lên một trận rùng mình, cái bí truyện này còn kỳ dị hơn cả tiểu thuyết trinh thám bí ẩn. Bảo sao, cả Song Tử và Ma Kết đều có sức khỏe quá mức phi thường, gồng được đến 540 kilogam cát trên vai. Bị đánh đập dã man nhưng không bị tổn thương nội tạng. Bị rắn cắn, bị đâm, bị chém nhưng vẫn quật ngã gần trăm tên côn đồ.

Chuyện này, vừa khó tin mà vừa kỳ diệu.

Chính Ma Kết cũng không biết chuyện chính mình là người của họ Thập trong truyền thuyết.

- Mọi người có biết vì sao Thập gia khỏe mạnh như thế, nhưng lại tuyệt hậu, chỉ còn sót lại Dương Tề không? _Ngừng một chút, An Lạp Hy giải thích:

- Vì người họ Thập, rất khó thụ thai và hơn nửa thập kỷ trước, họ đã bị ám sát. E hèm! Mấy đứa còn nhỏ, không cần nghĩ sâu, chỉ cần biết vậy là được! _Nhận thức ở đây toàn là gương mặt trẻ thơ, An Lạp Hi chợt hắng giọng, rồi tiếp:

- Vì lẽ trên, nên khi Dương Tề phát hiện mình có hai đứa con, lại là con trai, ông ấy đã rất mãn nguyện. Sau này, khi ông ấy qua đời, thì vẫn còn hai người của họ Thập tồn tại. Ngọn cỏ sống trên bãi cát vẫn sẽ kiên cường hơn đóa hoa đẹp trong đất tốt. Ông ấy lường trước rằng nếu hai đứa con của mình được nuôi dạy trong môi trường quá thuận lợi, sẽ không phát sinh bản lĩnh.

An Lạp Hi nói đến đây, mọi người đều tự thông suốt. Hóa ra, đây chính là động cơ của Dương Tề.

- Vì Dương Tề đã tự mình mới có được vị trí của ngày hôm nay, có cả tiếng tăm ở bạch đạo và hắc đạo. Vừa hay, ông ta sẽ phân cho hai đứa con của mình, mỗi người phụ trách một giới. Cũng nhờ vào trải nghiệm của ông ấy, nên ông ấy hiểu rõ nên để ai phụ trách mảng nào. Không phải tự nhiên mà Ma Kết là người phụ trách kinh doanh, còn Song Tử là người cần được huấn luyện nghiêm khắc để trở nên tàn bạo và độc đoán hơn đâu. Dương Tề đều đã phân tích hoàn cảnh và tính cách của hai đứa con, mới cho ra được quyết định này.

- ...

- Bởi vì hoàn cảnh ra đời của Song Tử, nếu như thêm một chút bi kịch vào, như những gì đã xảy ra. Chia cách hai mẹ con cô, Mạc Tương Di. Không cho cô danh phận rõ ràng, để cô chịu uất ức, để tôi nhục mạ và đánh đuổi cô, hệt như những tình tiết cẩu huyết. Song Tử chắc chắn sẽ lấy đó là động lực để khiến bản thân mình mạnh mẽ hơn, có chỗ đứng và có tiếng nói hơn. Như vậy, nó mới bảo vệ được người mẹ đáng thương của mình.

- Là như vậy sao?

Mọi người đang bị cuốn hút vào câu chuyện của An Lạp Hi, vì vậy, khi nghe thấy giọng nói của Song Tử, ai cũng bất ngờ và không hề nhận ra được... Song Tử đã có mặt ở đây, từ lúc nào không hay.

- Song Tử...

- Song Ngư! Kim Ngưu! Bảo Bình! Thầy Ma Kết! Thiên Bình!

Mọi người vừa nhận ra được sự hiện diện của Song Tử, thì phía sau lại có thêm một nhóm người xuất hiện. Ngoại trừ Kim Ngưu và Song Ngư ra, thì ai cũng ngạc nhiên. Bảo Bình mơ hồ thắc mắc:

- Mấy cậu? Sao mấy cậu lại đến đây?

Người đến, là Thiên Yết, Nhân Mã, Bạch Dương và Xử Nữ. Ai ai cũng mang nét mặt lo lắng, Xử Nữ đại diện lên tiếng trả lời:

- Tớ nhận được điện thoại của Nhân Mã, bảo là Kim Ngưu mất tích. Bọn tớ đã đi tìm cùng, nhưng rồi lại nhận cuộc gọi thông báo rằng Kim Ngưu đã an toàn. Đến khi hội mặt lại cùng hai đứa này thì lại nhận được tin cậu và thầy Ma Kết đang gặp nguy hiểm! _Vừa nói, Xử Nữ vừa chỉ về hướng của Thiên Yết và Nhân Mã. Thiên Yết cũng tiếp:

- Đến nơi thì thấy một bãi điêu tàn. Có vẻ như mọi chuyện đã giải quyết xong.

- Thiên Ân và Hoa Thần bảo mọi người đang ở bệnh viện, nên bọn tớ cùng Song Tử chạy đến đây luôn!

Bạch Dương nói rồi đếm lại sĩ số, rốt cuộc cũng thắc mắc:

- Nhưng sao mọi người đều ngồi ở đây? Chứ người nhập viện là ai?

- Là... _Bảo Bình ngập ngừng một chút, rồi đáp:

- Ba của thầy Ma Kết và Song Tử.

- ...

Cả bốn người mới đến đều bất ngờ với câu trả lời này. Bọn họ nói là cùng Song Tử đến đây, nhưng thực chất lại không có nói chuyện với nhau. Giải Hoa Thần và Dịch Thiên Ân đều theo lệnh của Song Tử mà ra về. Cả đám vội vã khẩn trương đến đây, nhận được tin này, trong lòng cư nhiên vẫn thở nhẹ hơn so với ban đầu. Bởi vì còn hai ngày nữa là đến kỳ thi đại học, nếu có ai trong số bạn bè bị thương, thì thật tệ.

- An Lạp Hi, tôi đang hỏi bà, những lời vừa rồi là thật?

Lời của Song Tử trầm lãnh khô khốc, ngữ điệu dường như đang rất khó chấp nhận chuyện anh vừa nghe. Lúc này, nhóm bạn mới xuất hiện mới nhận thức ra, ngoài những gương mặt quen thuộc, thì còn có hai người phụ nữ khác, đều là người lớn. Vậy nên bốn đứa trẻ ấy cũng nhanh chóng cúi đầu chào lễ phép.

An Lạp Hi và Mạc Tương Di đều có phản hồi lại. Sau đấy, An Lạp Hi mới hướng đến Song Tử, trả lời:

- Song Tử, có lẽ điều này khó khiến con chấp nhận. Nhưng những gì ta nói... _Nói đến đây, An Lạp Hi càng thêm chắc chắn:

- Đều là thật!

- Hahaha...

Im lặng một lúc, bỗng Song Tử lại bật cười. Nhưng phản ứng của mọi người, ai cũng cảm thấy xót xa. Vì đây là một nụ cười vô cùng méo mó vặn vẹo. Ánh mắt anh càng trở nên điên loạn, khóe môi nhếch cao tự giễu:

- An Lạp Hi, bà nghĩ tôi còn là đứa trẻ ba tuổi năm ấy, sẽ tin mọi lời bà nói? Sau tất cả những gì tôi chịu đựng, giờ lại đổi thành câu chuyện cẩu huyết cảm động rợp trời đấy và muốn tất cả cùng nắm tay giải hòa, rồi chung sống hòa bình hạnh phúc mãi mãi về sau? Happy ending của câu chuyện cổ tích à? _Nói đến đây, thái độ của Song Tử chợt trở nên đứng đắn, ánh mắt đầy sát phạt:

- Xin lỗi, sẽ không có chuyện đấy đâu. Vì ông ta đã tạo ra một con quái vật rồi.

- Vì lường trước con sẽ như thế này, nên Dương Tề mới tạo nên cuộc đính ước giữa con và Thiên Bình.

- !!!

- Con thường hay qua lại với rất nhiều đứa con gái, Dương Tề đã tổng hợp và phân tích. Sau đấy lựa một đối tượng vừa đảm bảo về mặt danh tiếng, vừa có tính cách trái ngược với những cô gái con quen. Chỉ có một người đáp ứng được điều đấy, là Hạ Thiên Bình!

- ...

Thiên Bình là một người thông minh, nhưng trước tình huống này, cô không khỏi kinh ngạc. Trong phút chốc, cô và anh đều chạm mắt nhau, đều có cùng thái độ, đó chính là ngỡ ngàng khó tin.

Trước phản ứng ngoài ý muốn của hai đứa trẻ, An Lạp Hi lại tiếp:

- Ông ấy dựa vào sự hiểu biết về con mà chắc chắn rằng, Thiên Bình sẽ là liệu pháp trị thương cho con. Vì vậy, ông ấy không chỉ tổ chức lễ đính ước, mà còn đặt rất nhiều điều khoản trong đấy. Ông ấy cố tình để Mạc Tương Di xuất hiện trong bữa tiệc, để ta khích tướng con, để ta hãm hại Thiên Bình, tất cả những gì hai đứa trải qua, đều nằm trong dự đoán của ông ấy! Điều đó có phải sự thật hay không, tự con biết rõ. Và còn một điều nữa... _Ngưng một chút, An Lạp Hi mới nói:

- Song Tử, chuyện con bị đa nhân cách, Dương Tề cũng biết.

- !!!

- Hơn nữa, còn biết rõ tính khí của từng nhân cách đang tồn tại trong con! Đa nhân cách không hề đơn giản, nhưng con không có vấn đề gì nghiêm trọng, đều là nhờ con là người mang dòng máu của họ Thập. Chuyện của con và Thiên Bình có khúc mắc, chuyện Dương Tề đến chửi mắng Mạc Tương Di và khiến con nổi điên trong chiều mưa hôm ấy... đều là kế hoạch của ông ấy.

- ...

- Vì vậy, con đã biết câu trả lời, rằng lời ta là thật hay giả, Song Tử.

---- Im lặng -----

Những người ở đây, không ít thì nhiều, đều có thể cảm nhận được tâm trạng hiện tại của Song Tử. Vì vậy, khi anh lặng người, cũng không có ai muốn lên tiếng.

Song Tử lại một lần nữa, chính thức sụp đổ hoàn toàn.

Lần trước là nhìn lầm Ma Kết. Lần này, lại là nhìn nhầm Dương Tề - kẻ thù lớn nhất của mình? Khả năng nhận thức của kẻ thông minh như anh bằng không sao?

Vậy suốt mười mấy năm qua, anh đã ôm hận với một người quan tâm đến anh sao? Suốt mười mấy năm qua, anh cố gắng rèn luyện, chịu đựng chế độ huấn luyện khắc nghiệt, chịu đựng những cảm xúc bi thương đè nén đều là bị lừa trong một đại kế hoạch sao? Dương Tề đã dự đoán được những hành động và tương lai của anh sao? Chính là nói, anh của hiện tại đều là mong muốn của Dương Tề?

Vậy sự căm hận của anh giành cho ông ta phải làm sao? Kế hoạch xây dựng một thế lực ngầm để trả thù ông ta phải làm sao? Những uất ức anh và mẹ anh phải chịu đựng mấy năm qua, không thể trút lên đầu ông ta, ngược lại còn phải tiếp nhận sự thật này và tay nắm tay để hòa giải sao?

Phịch!

Song Tử thả người nặng trĩu xuống ghế chờ, gương mặt thất thần đến tàn tạ. Bởi vì khi anh kiểm nghiệm lại lời của An Lạp Hi với những gì đã xảy ra, khả năng cao nhất... chính là tính hữu thực của nó.

Đó, chính là sự thật.

Những người còn lại, ai ai cũng không đỡ nổi cú sốc này. Hành lang ồn ào khi nãy, lúc này hoàn toàn chìm trong biển lặng.

- À, mấy đứa...

Ma Kết là người tiếp nhận chuyện này trước Song Tử, nên bây giờ, anh đã tiếp thu được nó sớm hơn. Nhận ra ở đây có những đứa trẻ đã bị anh dính líu cả một buổi tối này, liền lên tiếng:

- Không còn sớm nữa, các em mau về nhà nghỉ ngơi đi. Người nhập viện là ba thầy, các em không cần lo lắng đâu! Hãy để dành sức cho cuộc thi tuần sau!

- A... Vâng! Cũng đúng nhỉ?

Mấy đứa trẻ lúng túng phối hợp cùng Ma Kết, cũng lên tiếng chào hỏi trước khi ra về:

- Dạ, chúng con chào hai dì chúng con về ạ!

- Ừ, cảm ơn các con nhé!

- Về cẩn thận nha, để dì đón xe cho các con!

- Dạ không, không cần đâu ạ! Dì Mạc cứ ở lại đi ạ!

- Song Tử, tao về đây, đừng thức khuya quá nha!

- Bọn tớ về đây, Bảo Bình, Thiên Bình!

- Bọn em về nha thầy!

- Ừ, hẹn gặp lại mấy đứa với tin vui nhé!

Nói rồi mọi người lần lượt ra về, có người ra tiễn là Thiên Bình và Bảo Bình.

Dưới sảnh bệnh viện...

- Bà chị!!!

Nhóm tám người gồm người ra về và người từ biệt vừa bước xuống sảnh bệnh viện, thì một giọng nói ngập tràn mừng rỡ sau nỗi hoang mang vang lên.

Là Lưu Thảo Mây – em họ của Bảo Bình.

Sau khi giải quyết hết đám người của Trương Canh Dư và Đông Bá Cung, Song Tử đã giao việc xử lý lại cho Con Rết. Riêng con bé này thì đi cùng xe với người khác. Vì sợ hãi Song Tử nên nó không dám đi theo anh lên trên phòng phẫu thuật, mà đứng ở đây chờ.

Vừa nhìn thấy Bảo Bình, Lưu Thảo Mây liền chạy đến, vẫn còn sợ hãi những chuyện đã xảy ra. Đặc biệt vừa rồi, khi Bảo Bình đi mất, nó đã phải một mình chống cự, tuy rằng có người bảo vệ, nhưng toàn là người xa lạ, nó vô cùng hãi. Cho dù ngày thường nó rất ghét Bảo Bình, nhưng lúc này, cũng chỉ có Bảo Bình mới khiến nó yên tâm mà chạy đến.

- Hóa ra đây là em họ mày à? Nghe danh đã lâu, bây giờ mới diện kiến đấy!

Nhìn nguyên do của mọi sự việc đang ở trước mặt, Kim Ngưu không hề khoan nhượng mà lên tiếng đầy hàm ý.

Đúng vậy, Lưu Thảo Mây – một đứa em đang ngoan hiền, chỉ trong vòng một năm không liên lạc, mà khi gặp lại đã thay đổi thái độ hoàn toàn với Bảo Bình. Ngang ngược, ấu trĩ, hỗn láo, ngu ngốc, khôn nhà dại chợ, gây ra không biết bao nhiêu phiền toái cho người khác. Quả nhiên, ngoại hình đúng kiểu trẻ vị thành niên nổi loạn. Tóc tai khác người, mũi và miệng đều xỏ khuyên, lại còn biết trang điểm theo phong cách dở hơi.

Những người khác cũng lần đầu nhìn thấy em họ Bảo Bình. Ừm, không thể tin được đây là hai chị em họ. Khác biệt hoàn toàn.

- Ra đây là em của cậu, tớ không biết nên khi nãy cũng vội chạy lên chỗ cấp cứu mà không đưa nó theo!

Nhân Mã ái ngại lên tiếng, thay lời muốn nói cho ba người còn lại. Bảo Bình phẩy tay:

- Không sao, hôm nay làm phiền mấy cậu như vậy, tớ cảm thấy rất có lỗi!

- Đúng vậy, cũng tại tớ tò mò đi theo kẻ bắt cóc mà không chú ý cẩn thận! Làm mấy cậu lo lắng rồi, thật sự xin lỗi! _Kim Ngưu cúi đầu thành khẩn, tất nhiên không có ai so đo cả, chỉ có Song Ngư nhắc nhở:

- Lần sau, chắc tôi còng tay cậu với tôi để khỏi xảy ra chuyện quá!

- Xin lỗi.

- ...

Lưu Thảo Mây không tin được bạn bè của Bảo Bình lại nhiều như vậy, hơn nữa còn toàn là con trai và ai cũng vô cùng đẹp trai.

Mắt thấy mình sắp bị nhìn đến nát da mặt, Nhân Mã mới cười cười, gãi gãi má, lên tiếng:

- Haha, em gái này, trên mặt anh có dính gì sao?

- Đúng rồi ạ! _Lưu Thảo Mây vậy mà không còn bù lu bù loa nữa, rõ ràng trả lời:

- Trên mặt anh có dính "sự đẹp trai"!

- ...

Bầu không khí đột ngột im lặng, có lẽ là không ai ngờ đến câu trả lời này. Mà lời này vừa dứt, bỗng nhiên lại xuất hiện một cột hắc khí hừng hực lan tỏa. Lưu Thảo Mây giật mình, sợ hãi đối với ánh nhìn như muốn giết người của anh trai tóc đen đứng bên cạnh anh đẹp trai dễ thương kia.

"Brm... brm..."

Lúc này, thì điện thoại của Song Ngư rung lên. Người gọi đến là Cự Giải. Nói chuyện được hai câu, anh liền cúp máy. Có vẻ như Cự Giải vừa mới đến bệnh viện và đang ở ngoài cổng.

- Thiên Bình! Cái đứa tùy tiện này!

Chưa đầy ba phút sau, đã nghe thấy giọng oang oang đầy nộ khí của Sư Tử. Cự Giải đi bên cạnh lại nhắc nhở:

- Sư Tử, đây là bệnh viện, còn gần đêm rồi! Cậu nhỏ tiếng thôi!

- Ừ nhỉ, xin lỗi!

Mồm thì nói vậy, nhưng bản mặt của Sư Tử vẫn không dịu đi chút nào, mặt vẫn cau có khó coi.

- A, bác tài!

Kim Ngưu nhận ra người đàn ông lủi thủi đi phía sau Sư Tử và Cự Giải, đó chính là bác tài của chiếc taxi mà mấy người bọn họ đã đón ở Đông Châu. Lúc đưa Dương Tề đi bệnh viện, cô quên mất sự tồn tại của bác tài luôn. Giờ gặp lại ông trong bộ dáng an toàn, cô vô cùng mừng.

- A...

Nhìn thấy Sư Tử, Thiên Bình có chút bất ngờ, nhưng đến khi nhìn thấy bác tài, thì cô đã hiểu. Vừa nhìn thấy Thiên Bình, Sư Tử liền không kiềm được lửa giận, bước đến, mắng xối xả:

- Cậu nghĩ cái gì vậy hả con ngốc này? Thẻ căn cước là thứ để cậu tùy tiện giao lại cho người khác à? Gặp người này là người thật thà nên mới đến đây để trả lại nó cho cậu, gặp kẻ mưu đồ khác thì sao hả? Đây là căn cước công dân đấy có biết không?

Vừa nói, Sư Tử vừa đặt thẻ căn cước của Thiên Bình vào tay cô. Hóa ra khi ấy Thiên Bình mượn xe của bác trai này, vì sự cam kết và uy tín, cô đã giao lại thẻ căn cước của mình và một số điện thoại cho bác tài, bảo rằng đến bệnh viện để tìm lại cô. Hóa ra, số điện thoại cô đưa cho bác tài là số điện thoại của Sư Tử, vì điện thoại cô đã bị xẻ thành hai ở lò mổ heo.

Sư Tử đang ở nhà chán chê, bỗng dưng có người đàn ông lạ gọi đến, nói cái gì mà thẻ căn cước của Hạ Thiên Bình, cái gì mà mượn xe taxi, cái gì mà bệnh viện Zodiac. Nhờ cuộc gọi ấy mà anh phải lật đật chạy lên đây để gặp bác tài và lo lắng cho bạn thân mình. Giữa đường đi thì nghe điện thoại của Cự Giải, vì Cự Giải vừa nhận được cuộc gọi nhờ giúp đỡ trên đường đến bệnh viện của Bảo Bình. Hai người đến cổng đã gặp bác tài, trao đổi mọi chuyện rồi mới cùng nhau tiến vào đây.

- Xin lỗi, cháu đã tự tiện dùng xe của bác.

Thiên Bình đem trả chìa khóa cho bác tài. Còn mọi người thì đang chiêm nghiệm câu chuyện vừa bi vừa hài mà Sư Tử kể xong. Người ngốc sẽ xem việc Thiên Bình làm vô cùng liều lĩnh và ngầu lòi, chẳng hạn như Bạch Dương, Kim Ngưu và Nhân Mã. Người khôn sẽ trách Thiên Bình liều lĩnh và... dại dột, chính là những người còn lại. Bảo sao Sư Tử lại xoắn quýt như vậy. Nhưng Sư Tử và Cự Giải lại không nghĩ rằng tất cả mọi người đều có mặt ở đây, liền lên tiếng hỏi. Và rồi một lần nữa, Lưu Thảo Mây lại bị anh trai hung dữ vừa xuất hiện nhìn một cái, khiến con nhỏ thêm sợ hãi. Người gì đâu... mà dữ như quỷ.

- Bác tài, tiền taxi và tiền đền bù tổn hại, bác muốn bao nhiêu ạ?

Trong khi mọi người đang tường thuật câu chuyện từ đầu đến cuối cho Sư Tử và Cự Giải, cũng như bốn người Thiên Yết, Nhân Mã, Xử Nữ và Bạch Dương, thì Thiên Bình giải quyết hậu truyện riêng với bác tài.

- À, thiệt hại thì không cần đâu, bác chỉ lấy tiền theo hệ thống thôi! _Bác tài này được cái tốt bụng, thật thà. Nhìn vào hệ thống tính tiền theo kilomet trên điện thoại, bác nói:

- Của cháu hết 249.000H!

- Cho cháu xin số tài khoản...

Thiên Bình đang nói, đột nhiên nhớ ra điện thoại mình không có, mà tiền mặt thì cô không đủ để bù thêm một triệu H – phí tổn hại tinh thần của bác tài.

- Song Ngư, tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ.

Phải, ở đây, chỉ có Song Ngư mới có thể nhờ vả chuyện này.

Thiên Bình khẽ trao đổi với Song Ngư. Không lâu sau đó, thông báo điện thoại của bác tài kêu lên. Mà nhìn con số này, bác tài liền trợn to hai con mắt.

Vì ông nhận được một triệu hai trăm năm mươi ngàn H. Dư hẳn một triệu một ngàn.

- Đây là phí bồi thường tổn hại tinh thần cho bác, đừng từ chối.

- Nhưng mà... như thế này cũng quá nhiều rồi!

Bác tài bỡ ngỡ, không dám tin vào mắt mình. Nhìn kiểu gì thì đây cũng chỉ là học sinh, sao lại có tiền nhiều như thế. Thấy bác tài vẫn còn không muốn nhận tiền, Song Ngư chợt lên tiếng:

- Thẻ của tôi chỉ chuyển đi, không nhận lại được. Ông cứ giữ lấy đi.

- Sao? Ông có muốn lấy tiền không? Hử?

Phải đến khi nhờ Sư Tử ra mặt, thì bác tài mới sợ hãi nhận tiền và rời đi.

Bản mặt của Sư Tử cũng quá là dọa người đi. Đúng là dữ... như quỷ.

Sau đấy, mọi người đều ra về. Chỉ còn lại Thiên Bình, Bảo Bình và Lưu Thảo Mây.

- Thiên Bình...

Trên đường đi mua vài đồ ăn nước uống, Bảo Bình đột nhiên lên tiếng. Ngập ngừng một chút, cô mới tiếp lời:

- Về Dương Tề... Cậu đã gặp và tiếp xúc với ông ấy nhiều rồi phải không? Ừm... vậy cậu nghĩ sao về những gì ông ấy đã làm với hai người họ?

- Ông ấy cũng đã từng khiến cậu tổn thương đúng không? Gia đình cậu nữa. _Ngữ điệu Thiên Bình không cao không thấp, nhưng lại nghe ra rằng đang cùng Bảo Bình muốn giải bày. Bảo Bình gật đầu, cười trừ:

- Phải, chính vì vậy nên khi tớ nghe mẹ của thầy Ma Kết nói, tớ đã rất sốc. Nhưng... tớ cảm thấy lời bà ấy nói không sai. _Im lặng một chút, Bảo Bình mới tiếp:

- Bởi vì ông ấy đã đỡ đạn cho tớ và cố đẩy tớ vào trong xe để được an toàn. Ông ấy, có lẽ không hề như chúng ta nghĩ, cậu có nghĩ thế không?

- Hmnn...

Thiên Bình ngừng bước, ngẫm một chút, cũng khẽ gật đầu mà không nói gì hết.

Không lâu sau đó, gia đình Bảo Bình đến đón Lưu Thảo Mây và bày tỏ sự cảm kích đến sự giúp đỡ và cứu mạng đối với gia đình Ma Kết. Đây là lần đầu tiên người nhà của cô gặp mặt và nói chuyện với mẹ của anh. Quả nhiên, đây mới chính là con người của An Lạp Hi. Khiêm tốn, lịch sự, hiểu chuyện. Quả là một người xuất thân từ gia đình giàu có.

Hóa ra trong suốt những năm qua, bà chỉ thuận theo Dương Tề để đóng vai ác, vai phản diện trong mặt con cái của mình.

Ở một nơi riêng tư khác...

- ...

Song Tử như chìm trong một không gian khác, đột nhiên cảm nhận được một hơi ấm mềm mại len lỏi qua các kẽ tay, có chút giật mình. Thiên Bình chủ động nắm tay anh, bảo bọc cất lời:

- Mặc dù tôi và cậu có điều kiện phát triển mối quan hệ là do Dương Tề sắp đặt. Nhưng cậu yên tâm, tình cảm của tôi đối với cậu... _Nói đến đây, cô chợt nắm chặt hơn, vững vàng tiếp:

- Là thật.

- ...

Song Tử không hề nghi ngờ cảm xúc của Thiên Bình. Chỉ là, lúc này, khi nghe giọng của cô, khi thấy gương mặt đầy đáng tin của cô, lòng anh lại cảm thấy yếu đuối bất lực. Lúc này, anh chỉ muốn gục ngã vào lòng cô.

Những lúc như thế này, lại cảm thấy bình yên làm sao.

...

...

Hiện tại...

Mặc dù hai ngày trước đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng hiện tại, mỗi người đều phải nghiêm túc đối mặt với cánh cửa dẫn đến tương lai của mình.

Bởi vì hôm nay, chính là ngày thi Đại học quốc gia của toàn bộ lứa trẻ học sinh 12.

Tất cả học sinh đủ tiêu chuẩn để tham gia kỳ thi tốt nghiệp cao trung – đại học của thành phố, đều được tổng hợp lại và chia danh sách phân bổ vào các phòng thi, trường thi khác nhau.

Bảo Bình và Thiên Bình trùng tên, may mắn cùng thi tại một trường, nhưng khác phòng. Ngoài ra, còn có Dịch Thiên Ân có chữ cái gần đầu bảng và Bạch Dương gần cuối bảng cũng thi chung trường với họ. Trường cao trung Zodiac.

Cự Giải một mình cô đơn lẻ loi thi ở trường cao trung Royal.

Trái với Cự Giải, nhóm thi được xếp tại trường Zaymon lại đông vui vô cùng. Có Nhân Mã, Song Ngư, Kim Ngưu, Xử Nữ, lại còn có Hoắc Tử Nha, Lý Nghiên và Long Cự Nhân của ngũ lão đại. Còn có cả Triệu Lệ Nghi nữa. Đây có lẽ là trường có nhiều người quen nhất.

Xà Phu, Giải Hoa Thần, Song Tử và Sư Tử cùng thi một trường, là trường I.F. Nhưng chỉ có Song Tử và Sư Tử thi cùng phòng, hai người này một người đầu danh sách, một người cuối danh sách, suýt thì tách nhau ra rồi. Ngoài ra, còn có Đinh Thừa của đội bóng I.F và Cung Nhất Quân.

Thiên Yết mang một số phận giống Cự Giải, một mình lạc lõng thi tại trường Zing. Mặc dù ở đây cũng có Lý Yên thi cùng.

Ngày đầu, buổi sáng thi Ngữ Văn, buổi chiều thi Toán. Cả hai buổi, ai cũng đều phải đi thi.

Ngày thứ hai, buổi sáng thi khối Khoa học tự nhiên. Gồm có quân đoàn khối A như Sư Tử, Cự Giải, Bảo Bình, Song Tử, Giải Hoa Thần. Có cặp gà bông Song Ngư, Kim Ngưu. Có Thiên Yết, Bạch Dương và Dịch Thiên Ân. Buổi chiều thi Ngoại Ngữ. Môn này thì bắt buộc ai cũng phải thi. Riêng Thiên Yết, Nhân Mã, Thiên Bình và Xử Nữ phải cố hết sức để đạt điểm tối đa.

Ngày thứ ba, buổi sáng thi khối Khoa học xã hội. Thật bất ngờ, khi ngày này những người bạn của chúng ta không có ai đi thi cả.

Ngày thứ tư, thi Năng khiếu dành có các học sinh có đăng ký các khối có môn này. Gồm có Bạch Dương và Dịch Thiên Ân ở khối T. Xử Nữ và Nhân Mã ở khối H4.

Một tháng sau...

Tại điểm hẹn – Rooftop Love Roise...

Đây là sân thượng mà trước đây đã từng tổ chức sinh nhật của Tử Hàn. Ngày hôm nay, Ma Kết cũng đã thuê nơi này để làm điểm hẹn với những người còn lại. Hơn thế nữa, lúc này, ở đây, không chỉ có Ma Kết, mà còn có Tử Hàn cùng Tống Tử Hy đang thổi bong bóng để treo lên tường trang trí. Tiêu Vỹ ở giữa làm bóng đèn sáng chói mù mắt chó. Cảnh Kỳ và Như Hòa cũng có mặt và mang chút đồ tráng miệng đến. Không chỉ thế, ngay cả Trịnh Nhân Phong và Yên Thi Mặc cũng đến góp vui.

Kế bên bể bơi, là mười lăm người, được cho là nhân vật chính của sự kiện ngày hôm nay. Gồm mười ba người lớp 12S và Dịch Thiên Ân với Xà Phu.

Bọn họ đều đang ngồi quây trên một dãy bàn dài, mặt đối mặt, hai tay chắp lại, chống bàn nhìn nhau vô cùng căng thẳng. Bầu không khí vô cùng ngột ngạt, dù là người loi nhoi hay lạnh lùng, dù là người cục súc hay bất cần, một âm thanh cũng không phát ra.

Trước mặt bọn họ, ở giữa bàn, là mười lăm chiếc điện thoại khác nhau.

Mấy người này, đã án binh bất động được hơn một tiếng đồng hồ rồi.

"Brmm... brmmm..."

Đột nhiên, ánh mắt của mọi người đều cùng hướng về một phía, vô cùng cảnh giác.

- Tôi thắng rồi.

Giải Hoa Thần lập tức lấy chiếc điện thoại đang rung của mình lên. Gương mặt lạnh lùng không giấu nổi nét vui mừng bí bí ẩn ẩn, liền cầm điện thoại chạy xuống lầu.

"Brmm... Brmmm..."

"Brmm... Brmm..."

- Yah! Là của tôi! Là của tôi đó!

- AAAA! Thời đến cản không kịp! Thời của chúng ta đến rồi Ân Ân a!

Lần này, là Dịch Thiên Ân và Bạch Dương đồng thời reo lên, mỗi đứa cuỗm mất chiếc điện thoại của mình rồi phi nhanh xuống dưới lầu, tiếp nối ngay sau Giải Hoa Thần.

- Tèn ten ten ten tén~

Một lúc sau, có ba thanh niên xuất hiện với hào quang chói lóa. Một tảng băng đứng ở giữa, hai bên là hai vũ công điệu múa cột uốn éo, trên tay cả ba đều cầm một phong bì, có logo đặc biệt đến từ trường đại học danh giá quốc gia Đông Nam và Đông Thành.

- Chúc mừng ba đứa đã đậu được nguyện vọng một rồi nhé!

Như thể lệ chương trình, ba người Giải Hoa Thần, Bạch Dương và Dịch Thiên Ân đều nhận được ba ly cocktail theo ý muốn. Mà người pha chế là Bartender Tống Tử Hy.

Hóa ra, cuộc gọi vừa rồi là của điện tín gửi giấy báo nhập học từ các trường đại học mà thí sinh đã đăng ký, hơn nữa, còn là nguyện vọng một.

- Ai cha cha, nhị vị ca ca của em, chúc mừng, chúc mừng nha!

- Đội trưởng của em, được thấy anh quang minh chính đại gia nhập đội tuyển quốc gia, em tự hào quá hic hic!

Tống Tử Hy và Tử Hàn lần lượt chúc mừng ba người qua cửa ải đầu tiên. Hiển nhiên, Bạch Dương, Giải Hoa Thần và Dịch Thiên Ân đều được vào bên trong mát mẻ ngồi, còn được thưởng thức rượu và bánh ngon.

- Đây, quà mừng ba đứa thi đậu trường mình mong muốn!

Yên Thi Mặc xòe ra ba phong bì đỏ chói lọi hệt như năm mới cho ba thanh niên trúng tuyển đầu tiên. Cả ba đều thích thú nhận lấy rồi nói vọng ra bể bơi:

- Bọn tôi ngồi đây chờ mấy cậu đến nha!

- Mau mau nha, đừng để tớ chờ lâu nha!

- Ba người cứ đợi đấy đi! Tụi này cũng sẽ nhanh thôi!

"Brm... Brm..."

- !!!

- Là của Thiên Yết a!

Chiếc điện thoại của Thiên Yết rung lên, anh lập tức bật dậy. Mà Nhân Mã bên cạnh không khỏi mừng thay.

- Thiên Yết trúng tuyển Đông An rồi!

- A! Tự hào quá!

- Đờ mờ, run vãi chưởng!

Cụm trường ở Đông An có đến bốn người muốn vào, mà Thiên Yết là người đầu tiên nhận được thư mời nhập học. Khiến ba người còn lại càng thêm hồi hộp.

Cạch!

Một lúc sau, Thiên Yết quay trở lại. Quả nhiên, trên tay là phong thư sang – xịn – mịn màu xanh đen với điểm logo màu vàng kim trông vô cùng quyền lực. Trước sự ganh tỵ của mọi người, khóe môi Thiên Yết càng ngày càng sâu.

Xoẹt!

- A!

Bất ngờ thay, Thiên Yết không chỉ cầm một phong thư, mà còn có ba phong thư khác nữa. Trong đấy có hai chiếc giống hệt của Thiên Yết và một chiếc màu trắng với logo màu xanh đen. Lúc này, tim của ba người Cự Giải, Bảo Bình và Sư Tử đột nhiên bị treo lên cao và ngữ điệu đầy chào mừng của Thiên Yết bỗng cất lên:

- Các tân thần dân Đông An, còn không mau đến lĩnh chỉ?

- AAAAA! Thật hả trời?

- U Oaaaaa! Thiên Yết vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

- Hôm nay trông cậu đẹp trai hơn cả tôi rồi đấy, Thiên Yết!

Ba người Bảo Bình, Cự Giải và Sư Tử nhảy bổ nhào vào người Thiên Yết, nhận lấy giấy báo nập học từ trường mong ước của mình mà mừng không thể tả nổi. Cảm xúc thật sự thăng hoa không mỹ từ nào có thể diễn tả được. Bảo Bình cầm lấy phong thư chạy thẳng đến quầy Bartender, sảng khoái muốn dùng rượu để ăn mừng:

- Đến, đến, đến! Hôm nay không say không về nha mọi người!

- Tớ phải gọi điện báo cho ba mẹ mới được!

Cự Giải chạy thẳng đến bàn cầm điện thoại rồi liến thoắng một hồi với người nhà.

- Nhân Mã, tôi đậu rồi mà cậu không mừng cho tôi à?

Thiên Yết nhắm vào Nhân Mã, lời nói đầy ám chỉ. Còn chưa để Nhân Mã thông suốt, anh đã dang rộng cánh tay, công khai ý định:

- Mau đến ôm cái nào!

- Má! Hai đứa bay! Chị mày còn chưa nhận được cuộc gọi mà dám làm cái gì đấy hả?

Kim Ngưu nhìn sự vô liêm sỉ trắng trợn của Thiên Yết liền bất cam lên tiếng. Bảo Bình và Cự Giải đều đã nhận được giấy báo nhập học. Thật là ganh tỵ quá đi mất.

- Nice đấy, Sư Tử.

Thiên Bình vẫn đang ngồi ở ngoài bể bơi, giơ ngón cái biểu thị cho lời khen của mình. Sư Tử quẹt mũi đầy tự mãn, không uổng công mấy tháng ôn thi mất hết mấy lít máu mũi.

- Haha, chào mừng cậu, mèo bông!

Sư Tử vì chuyện vui vừa nhận được, nên hôm nay sẽ đại từ bi hỷ xã bỏ qua cho thói ăn nói muốn tìm chết của Bạch Dương một lần.

Như vậy, đã có một nửa nhận được kết quả như ý muốn. Phút chốc, chiếc bàn dài đã vơi đi, chỉ còn lại vài người.

- Mà này, nguyện vọng hai của Thiên Bình chẳng phải là Đông An sao? Vừa rồi trường Đông An không có giấy báo cho Thiên Bình... _Nói đến đây, Xử Nữ càng thêm trông chờ:

- Như thế có nghĩa là cậu đậu nguyện vọng một rồi chứ còn gì nữa, Thiên Bình!

- Cũng có thể là nguyện vọng ba thì sao? _Xà Phu.

- Ừ ha!

"Brm... Brm..."

- AAAAAA!

Ngay lúc này, lại một chiếc điện thoại rung lên, khiến Kim Ngưu hét lớn. Cô chộp lấy chiếc điện thoại của mình, hú hét ầm ĩ:

- Gọi đến rồi! Gọi đến rồi! AAAA! Tớ sống rồi! Tớ sống rồi muahahaha!

Mặc dù Kim Ngưu đã đi khỏi cửa, nhưng giọng nói của cô vẫn còn vọng lớn đến đây. Vậy mà chưa đầy ba mươi giây sau, Kim Ngưu đã quay về, hú:

- Song Ngư! Anh này nói có tên của cậu nữa!

- Ha, biết ngay mà.

Song Ngư giả bộ bình tĩnh, nhưng bước đi chưa được ba bước, đã vất bỏ hình tượng chạy thật nhanh về phía Kim Ngưu, hí hửng:

- Mau xuống, mất công ông bưu tá chờ lâu!

- Hahahaha...

Không nằm ngoài dự đoán, cặp đôi chim ri vào trường Đông Niên đã nhận được giấy báo nhập học.

Lúc này, ngoài khu vực bể bơi, chỉ còn năm người.

- Ê này Song Tử... _Nhân Mã chợt cất giọng, nói:

- Nếu giống như trường Đông An và Đông Niên vừa rồi, bọn tao đều đậu và nhận được điện thoại trước, thì ngoài này chỉ còn một mình mày thôi đấy!

Lời Nhân Mã nói không sai. Ở đây, trừ Song Tử ra, thì bốn người còn lại đều đăng ký nguyện vọng một cùng một cụm trường – Đông Ân. Nghĩ đến trường hợp mà Nhân Mã nói, vậy thì quá đáng thương cho Song Tử rồi.

"Brm... Brm..."

Rất nhanh đã có điện thoại rung lên.

- Ha, xin lỗi nhé Nhân Mã, tao đi trước mày rồi hê hê hê!

Cuộc gọi này, ấy vậy mà gọi vào máy của Song Tử. Song Tử cứ như đã dự đoán trước, một chút ngạc nhiên hay vui mừng cũng không có. Anh điềm tĩnh đứng lên, còn tranh thủ khều má của Thiên Bình, cất giọng:

- Tôi đợi cậu đấy, bảo bối.

- Đi thì cút mẹ đi! Còn rắc cẩu lương nữa cái đờ mờ!

Xử Nữ trực tiếp tiễn vong Song Tử liền, ngay và lập tức.

- Này, chúng ta đủ tay để chơi Tiến Lên rồi đấy!

Đã hơn nửa tiếng kể từ lúc Song Tử nhận được giấy báo nhập học, Xà Phu nản lòng trong chờ đợi mà lên tiếng. Xử Nữ càu bàu:

- Cái trường Đông Ân này, làm gì mà lề mề thế?

- Hay là bốn chúng ta đều rớt rồi? _Nhân Mã bi quan.

- Có phải do địa chỉ này quá khó tìm không? _Chúa mù đường nghi vấn.

- Ủa? Sao ở đây lại có bốn phong thư màu đỏ nâu vậy?

Tiêu Vỹ ngây thơ khi nhìn thấy bốn phong thư lạ mắt ở trên bàn, kế bên phong thư màu trắng kem của Song Tử. Mà lúc này, mọi người trong khu vực Vip cũng để ý, chỉ có một người toát mồ hôi.

Vài phút sau...

- AAAA! Tứ đại thiện nhân tha mạng!

- Cái thằng chết tiệt chơi mất dạy! Đứng lại đấy cho tao!

- Làm tao đợi chờ nãy giờ! Hóa ra là mày đã nhận nó và giấu đi à? Mày chết chắc rồi cái thằng tró kiaaaa!

- Có phải cậu quên mất tôi từng là Hội trưởng không hả Song Tử?

- Tôi đùa chút thôi mà ahaha!

Tình hình là, ngoài bể bơi, có bốn người đang rượt Song Tử.

Hóa ra, lúc Song Tử xuống nhận giấy mời nhập học của Đông Hoa, trùng hợp nhân viên bưu tá giao đồ cho trường Đông Ân cũng vừa mới đến. Anh đã để ý và nhận bốn phong thư ấy thay cho bốn người đang chờ trên kia, nhưng lại không nói cho ai biết. Kết quả, để bốn người kia chờ trong vô vọng. Nếu không nhờ Tiêu Vỹ tình cờ phát hiện ra, thì không biết bốn người kia sẽ phải chờ đến khi nào.

Như vậy cũng có nghĩa, tất cả mọi người đều đã trúng tuyển vào trường đại học mà mình mong muốn.

Buổi tối hôm ấy, cùng với những gương mặt thân quen, tất cả mọi người đều hòa chung một bầu không khí vui mừng.

Nhớ lại trước đây, bọn họ không hề thân thiết như thế này.

Một cô bạn hăng hái và nhiệt tình, chủ động trong mọi mối quan hệ và cuộc chơi.

Một cậu bạn bất cần, khó ưa với cả thế giới.

Một cô bạn lúc nào cũng mỉm cười tựa như thiên thần giáng thế.

Một cậu bạn lúc nào cũng bày bản ra mặt cục súc và cau có hệt như ác quỷ tu la.

Một cậu bạn chăm chỉ, khuôn phép và quy củ. Là tấm gương học sinh chăm ngoan cho người người noi theo.

Một cậu bạn chưa bao giờ đến trường đúng giờ và đam mê bóng rổ vô độ.

Một cậu bạn đụng đâu bể đấy, ngốc nghếch vô tội vạ.

Một cậu bạn lạnh lùng nhưng lại hoàn hảo về mọi mặt.

Một cô bạn ít nói băng lãnh và luôn vô cảm.

Một cậu bạn thích trêu hoa ghẹo nguyệt và thường xuyên bị đánh ghen.

Một cô bạn bá đạo phát huy nữ quyền không kiêng kỵ bất cứ ai.

Một người thầy luôn luôn mỉm cười với thái độ không hề nghiêm túc.

Ai mà biết được, trải qua gần một năm ở bên nhau, mười hai người với mười hai tính cách khác biệt này lại tạo thành một tổ hợp thân thiết, gắn bó như người trong một nhà.

Nhờ sự lôi kéo, rủ rê và nhiệt tình của ai đấy, mà một người tránh xa các mối quan hệ và luôn cô độc một mình như Song Ngư lại có thể từng chút từng chút hòa nhập với người khác.

Thông qua một nhóm, một tập thể, mà có người mới phát hiện ra rằng không nên nhìn vẻ ngoài mà đánh giá người khác. Phải tiếp xúc với họ thì mới hiểu được con người của họ. Cũng nhờ thông qua một nhóm, mà có người mới có cơ hội thể hiện bản thân của mình cho người mình thích biết.

Cũng nhờ có bạn bè cảm thông, khích lệ, an ủi, động viên và ủng hộ. Mà hai con người nào đấy mới có dũng khí thổ lộ và đến bên nhau. Bỏ qua những rào cản của giới tính và xã hội để đến bên nhau.

Cũng nhờ có hai người bạn đã đi trước và mở đường, nên hai con người nào đấy mới xác định được cảm xúc của mình dành cho đối phương.

Ban đầu họ hoàn toàn bài xích và chán ghét đối phương. Nhưng nhờ những mối quan hệ rắc rối xung quanh và hoàn cảnh đặc biệt, thông qua nhóm bạn mà họ hiểu được đối phương hơn, hiểu đến mức hai người như có cùng một suy nghĩ.

Nhờ mối quan hệ giáo viên chủ nhiệm với cán bộ lớp và những công việc đặc thù của hai chức vụ này, mà cảm xúc của một nữ sinh và một người đàn ông trưởng thành đã bắt đầu được hình thành và tiến triển.

Mỗi một người rơi vào một câu chuyện riêng, song, tất cả lại liên quan và kết nối với nhau theo  một cách rất đặc biệt.

Để đến hiện tại, tất cả đều trở thành bạn bè và bằng hữu thân thiết.

Cho dù tương lai, mỗi người sẽ đi trên một con đường riêng, nhưng mối quan hệ của bọn họ vẫn không thay đổi.

Bởi vì, tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất của mỗi người bọn họ đều cùng tồn tại với nhau.

-------- The End --------

Đôi lời tác giả muốn nói:

Lời đầu tiên, Au xin chân thành cảm ơn tất cả các độc giả đã từng và vẫn đang theo dõi bộ truyện SCHOOL này của Au.

Quá trình sáng tác SCHOOL là một hành trình kéo dài 5 năm, là kỷ niệm đẹp nhất trong tuổi thanh xuân của Au. Bởi vì qua SCHOOL, au được tiếp xúc và làm quen với mọi người. Đã có rất nhiều bạn để lại dấu ấn mà Au không thể quên được, mặc dù có một số bạn hẳn đã bỏ truyện từ lâu. Nhưng được biết đến mọi người, là một điều đáng quý của Au. 

Mặc dù truyện vẫn còn nhiều thiếu xót cơ bản như lỗi chính tả, nhầm tên nhân vật phụ. Hay những lỗi nội dung như lấy nhiều ý tưởng trong phim truyện nổi tiếng (Cô nàng cử tạ, Khi nàng say giấc, Kuroko no basket...), đặc biệt là THIÊN VỊ, không chia đều đất diễn, nội dung càng ngày càng mất chất học trò và tuổi thanh xuân, nội dung càng ngày càng phi lý với nhiều tình huống hình sự, nguy hiểm so với tuổi học trò, càng ngày càng đẩy cao tình tiết hào quang nhân vật chính, nội dung không được sâu sắc vì nhân vật chính luôn là người tốt, văn phong dài dòng, v...v... còn rất rất rất nhiều thiếu xót khác nữa. Thế nhưng mọi người vẫn bỏ qua chúng và ủng hộ, bình luận, trao đổi trò chuyện, khích lệ, động viên Au, Au rất cảm kích và biết ơn.

Đây không phải là một tác phẩm xuất sắc, không có nhiều chiều sâu và còn nhiều sự thiếu chuyên nghiệp. Cũng như trong quá trình viết truyện, Au đã có những suy nghĩ và lời nói không trưởng thành, thiếu sự tôn trọng - lắng nghe từ sự đóng góp của các độc giả và bỏ sót nhiều bình luận của vài bạn. Vì vậy, Au xin chân thành gửi đến những người ấy lời xin lỗi và cảm ơn, vì đã chỉ ra những thiếu xót của Au.

Một lần nữa, xin cảm ơn mọi người đã thông cảm và ủng hộ Au những tháng ngày dài lê thê lếch thếch kia. Au xin đặc biệt gửi lời tri ân với tất cả tấm lòng đối với những bạn sau:

_Arata_ daniel_agt libgemini 

LcTn675 lilyevanskl  Liane_Mouse

lebaoha   akabane-yuu   NhuDo2715

irena1567   honganh24605  DpHH85

ViViKhang   vandinhdang  Chuong_Nguyet

HikaruRen   Rozy_Jepsen   Libra3092006

Sumitruong19   temememe  cancer-san

friendlyship   _Love_Sunshine_   Mun_Chibi_ARMY

Vananhh_0710   ThanhMaiAeri  alice5201314

0109kookie1997   -_Nobody1101_-  librageminiMiyano

carrotto_zz   _Sik-nii_   fineloveme

Riko_RK   baonganjunia  Alice_Warian

Watayuu-san  BoBnhNhok6

VyH390  BoTrn8093  Liorpio2k5

KuroUsagi1209  Cancer1m48  LibMiu

linycara8768  __dvnga  TaeTaeKim898

_Ccinnamonroll  _Cl0nE_   huynhlinh01

EmmaWarryMary  FleurxDexLys  

sunlyre   user84903311   Lina_jokimawa

Mea_Mei  tranthientue  hanh0aqua

btsarmytv   cualuoc77   JenAn_1013

thuongquancotu   asunaizayoi12345

coxanh096  QunhAnhV430   PhmThinDi8

Taiyou_Vivi  hannnnle   Sakata-Ginko

canaby  MunPhm603  -dreamee-

Đặc biệt là những bạn này nè:

--Hades

Ari_Min1306  Jerry_rryn  ThanhThaoxNTT

ashes_in_my_heart   Chanh_CKJ   _Gassi

libra_210  __Page2307__  

Đây là chính truyện khép lại tác phẩm SCHOOL, tuy nhiên, vẫn chưa kết thúc hoàn toàn. Sau phần chính truyện, sẽ còn phần Hậu truyện nói về đời sống đại học và cuộc sống sau này (nếu có điều kiện) nên mọi người đừng buồn nhé hihi. 

Góc Q&A: Tại đây, mọi người có câu hỏi hay thắc mắc về quá khứ, tương lai nhân vật, nhân vật phụ, các lỗ hổng chưa được lấp trong truyện. Au sẽ giải đáp tất cả nhé.

Cảm ơn tất cả mọi người vì sự gắn bó lâu dài của chúng ta trong thời gian qua. Tất cả các độc giả thầm lặng và tất cả các độc giả năng nổ, mọi người đều là nguồn sống và nguồn vui vẻ của Au.

Xin chào và hẹn gặp lại ở tác phẩm khác.

libra-san 

--------- Tái bút ----------






Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp