Oh My God - (G) IDLE

------------------------------

CHAP 17: Khả năng đánh giá con người cửa thầy chủ nhiệm

Lớp 12S - Mười lăm phút sinh hoạt đầu tuần...

- Bắt đầu từ hôm nay, lớp chúng ta sẽ có một chút thay đổi nhỏ về ban cán sự lớp. Thay cho Lãnh Kim Ngưu, thì bạn học Diệp Bảo Bình sẽ trở thành lớp trưởng của lớp ta.

- !!!

Ma Kết đột nhiên thông báo về sự thay đổi ban cán sự lớp ngoài dự đoán, khiến bất cứ học sinh nào cũng bất ngờ. Đặc biệt là hai học sinh được nhắc đến. 

- Ngược lại, bạn Lãnh Kim Ngưu sẽ làm lớp phó học tập.

- Oh?

Đối với Kim Ngưu, làm lớp trưởng hay lớp phó học tập đều như nhau, nên cũng không có nhiều phản ứng. Nhưng trái với cô, Bảo Bình lại trở nên bất động. 

Không phải các chức vụ đều được quyết định thông qua trò bốc thăm rồi sao?

Sự thay đổi đột ngột và không có lý do này, lại xảy ra sau vụ giả làm bạn gái. Điều này, có phải trùng hợp không?

Ma Kết không để ý đến tâm trạng thay đổi của nhiều người, vẫn tiếp tục mỉm cười:

- Chỉ thay đổi vậy thôi. Chúc mấy đứa lát nữa học tốt.

- Cả lớp, chào!

Không thấy bất kỳ động tĩnh gì từ Bảo Bình, Kim Ngưu đành thay bạn mình hô lên. Ma Kết hài lòng trước sự xử trí nhanh nhẹn của cô, gật đầu cười nhẹ. 

- Hey, Bảo Bình.

Đến khi giáo viên chủ nhiệm đã rời đi, Kim Ngưu mới khều vai Bảo Bình. Bảo Bình khẽ giật mình một chút, rồi vội vàng chạy ra ngoài. Tâm trạng hình như không đón chờ chức vụ này lắm.

Kim Ngưu nhìn theo, hẳn là bạn cô muốn biết lý do vì sao thầy chủ nhiệm lại thay đổi ban cán sự lớp rồi.

.

.

Cổng trường...

- Haiz... trễ mất rồi! 

Cự Giải đứng trước cánh cổng đã đóng, chán nản thở dài. Vì vụ việc gần quán Karaoke tuần trước, mà cô bị phạt sáng nay phải mang cơm đến cục cảnh sát cho bố mình. Không ngờ nó lại tốn nhiều thời gian như vậy. 

Làm sao đây?

- Ế? Ế ế ế?

Bỗng phía sau, có một chất giọng ngạc nhiên cất lên:

- Không ngờ có ngày lại được đi trễ cùng thư ký của Hội học sinh nha~

Cự Giải bất giác mỉm cười, quay sang nhìn nam sinh đang xoay xoay trái bóng trên tay:

- Vẫn luôn là cậu nhỉ, Bạch Dương?

- Hehe, hôm nay có đồng minh cấp cao! Để xem tên lắm mồm kia sẽ nói tớ gì đây hehe! 

Bạch Dương nhe răng cười, mà không biết tử thần sắp đến với mình.

- E hèm! Ai lắm mồm cơ?

Giọng nói trầm trầm vang lên khiến Bạch Dương có tật giật mình. Nhưng rất nhanh anh đã bình tĩnh lại. Quay sang nhìn người vừa xuất hiện, nhếch môi cười:

- Cậu còn hỏi, ngoài cậu ra thì là ai?

- Được lắm, Hàn Bạch Dương... _Xử Nữ hiện vài tia hắc tuyến, rồi hạ giọng:

- Mau đi theo tôi! Còn Cự Giải, cậu có thể lên lớp!

- Ế? Công lý ở đâu ra vậy? Cậu ấy cũng đi trễ mà!

Bạch Dương bất bình lên tiếng, dù cho Cự Giải đã rời khỏi. Xử Nữ lia nửa ánh mắt nhìn anh:

- Cảnh sát trưởng gọi điện, Cự Giải đi trễ vì phải đưa cơm cho bác ấy, nên được quyền lên lớp!

- Thế thì mẹ tôi gọi điện là được chứ gì? 

Bạch Dương không biết đào đâu ra cái lý này, cố bảo vệ quyền lợi của bản thân.

- Có bà mẹ nào gọi lên nhà trường báo con trai bà ấy đi trễ vì ngủ nướng! Nên hãy tha cho nó một lần không?

Không những không cứu được bản thân, mà còn bị chửi.

.

.

- Chờ chút. Thầy chủ nhiệm!

- Hửm?

Ma Kết vừa bước xuống vài bậc thang, đã bị một học sinh gọi lại. Anh cũng không hề bất ngờ khi nhìn thấy cô, ngược lại còn biết cô muốn nói gì. 

Ma Kết dừng bước, nghiễm nhiên cất lời trước:

- À, tân lớp trưởng. Em muốn hỏi lý do vì sao tôi lại tráo đổi chức vị của em và học sinh Lãnh, phải không? 

- Phải.

Bảo Bình không chút chần chừ mà thừa nhận. Dường như sự thay đổi chức vụ này rất ảnh hưởng đến tâm tình của cô, ngữ điệu nghiêm trọng:

- Nếu thầy đã biết tôi muốn hỏi gì, thì mong thầy cho tôi một đáp án hợp lý.  

- Tất nhiên rồi. Bất cứ việc gì thay đổi, đều có lý do chính đáng mà. 

Từ đầu, việc thay đổi ban cán sự lớp này, đã không phải là tùy hứng như hình thức bốc thăm trước. Ma Kết nhìn Bảo Bình, trong ánh mắt lại hiện lên nét tín nhiệm, nói:

- Tôi để em làm lớp trưởng, là vì em đáng tin, Diệp Bảo Bình.

- ...

Đây, là một câu trả lời ngoài ý muốn mà Bảo Bình nhận được. Bởi vì nếu cô đáng tin mười lần, thì Kim Ngưu còn đáng tin hơn cô gấp trăm lần. 

Như đọc được sự thắc mắc của cô, Ma Kết lại lên tiếng:

- Điều ấy cũng không có nghĩa là tôi không tin tưởng học sinh Lãnh. Học sinh Lãnh là một người tốt bụng, nhưng em ấy lại quá nhiệt tình và hiền lành. Trong tuần qua, tôi đã cố ý giao vài việc đáng ra phải do chủ nhiệm làm, nhưng học sinh Lãnh đã nhận nó mà không một chút than phiền. Ngược lại, Diệp Bảo Bình, em khác em ấy.

- ...

Bảo Bình không khỏi thán phục trước sự quan sát và đánh giá Kim Ngưu của Ma Kết. Lời anh nói về Kim Ngưu, không sai một ly. 

Ma Kết lại tiếp tục nói:

- Những hình ảnh em đã thể hiện và lần tiếp xúc với em hôm đấy. Tôi đã biết, em là một người có cá tính và dứt khoát. Em hiểu chuyện. Em biết nặng biết nhẹ, biết lúc nào nên từ chối, lúc nào nên tiếp nhận. Em, phù hợp với một chức vụ có trách nhiệm cao cả hơn. Nên tôi đã quyết định, em sẽ thay học sinh Lãnh làm lớp trưởng. 

- ...

Lời của Ma Kết khiến Bảo Bình nhất thời ngạc nhiên. Không chỉ Kim Ngưu, mà Ma Kết còn quan sát và đánh giá được con người của cô. Người này, tinh tườm và nhạy bén hơn người rất nhiều. Thần sắc bí ẩn mà cô từng thấy ở anh, quả nhiên, anh không phải một con người đơn giản.

Thấy Bảo Bình không nói gì, Ma Kết lại đưa ra một lý do khác để khiến cô không thể từ chối chức trách mới:

- Em hãy chấp thuận việc em trở thành lớp trưởng. Nếu không vì tập thể được, thì hãy vì bạn thân của mình. _Nói đến đây, anh chợt nhấn mạnh:

- Em hiểu sự tốt bụng của Kim Ngưu mà đúng không? Nhưng nếu hiền quá, sẽ bị người khác trèo lên đầu ngồi, không phải sao?

- ...

- Vậy, tôi đi trước nhé. Tân lớp trưởng.

Nói xong lời cần nói, Ma Kết liền rời đi trước không một chút lưu lại. Nhìn bóng lưng của anh, Bảo Bình lại chăm chăm đứng suy ngẫm một mình.

Ma Kết nói không sai. Kim Ngưu nhiệt tình và quá dễ dãi, đảm đương chức vụ lớp trưởng sẽ có phần dễ bị chèn ép. Tính tình của Kim Ngưu, rất lương thiện và bao dung. Sẽ có những việc nó sẽ tự mình chịu thiệt mà không san sẻ cho cô biết, nhất là trong một lớp học. Còn cô, có phần cứng cỏi hơn, sẽ không dễ dàng để bản thân bị thiệt nếu cô làm lớp trưởng. 

Nhưng, Bảo Bình hiểu rõ vấn đề này là vì cô và Kim Ngưu đã là bạn nhiều năm của nhau. Còn Ma Kết, dù sao cũng chỉ là giáo viên chủ nhiệm mới tiếp xúc hơn một tuần. Ma Kết đúng là có óc quan sát nhạy bén hơn người, nhưng nắm rõ Kim Ngưu và đặc biệt suy nghĩ cho cậu ấy như vậy... 

Không lẽ... Thầy ấy có chút ý tứ với Kim Ngưu rồi?

...

- Hửm? 

Kim Ngưu đang tranh thủ cày mấy cuốn truyện tranh mượn được từ đội Karate, chợt thấy bóng dáng một nữ sinh lạ mặt đang thập thò ngoài cửa.

- Cậu đang tìm ai ư? 

Kim Ngưu tốt tính bước ra, cất giọng khiến cô nữ sinh kia giật mình. Cô gái ấp úng nói:

- À... ừ... em là học sinh năm nhất ạ! Ở- ở đây có ai tên Doãn Song Ngư không ạ?

Vừa nghe đến cái tên này, Kim Ngưu có chút ngạc nhiên:

- Em tìm ai cơ?

"Maybe I I can never fly
저기 꽃잎들처럼
날갤 것처럼은
Maybe I I can't touch the sky~~

- ...

Đang chìm vào giai điệu nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc của bài hát Awake (Jin – BTS). Song Ngư có chút cau mày khi có người làm phiền mình. Sắc mặt khó coi:

- Chuyện gì?

- Tôi vừa lấy tiền của cậu à?

- Hả? 

Song Ngư nhíu mày, không hiểu lắm cái câu của Kim Ngưu. Còn Kim Ngưu thì nhăn mặt, vặn lời:

- Vậy sao lại thể hiện thái độ khó ưa như vậy? Đây.

Nói rồi Kim Ngưu đặt một phong thư màu trắng nhã nhặn trên bàn Song Ngư, nói:

- Có một bé khối dưới nhờ tôi đưa cho cậu. Không phải là tôi muốn làm phiền cậu đâu nhé.

Song Ngư nhìn lá thư trên bàn, rồi nhìn sang cái bóng lưng đã đi của Kim Ngưu. Mang đầy khó hiểu.

- Gì thế? Thư tỏ tình à?

Cái phong thư ấy rất nhanh đã rơi vào tay của người ngồi phía trước Song Ngư. Song Tử tay này cầm phong thư, tay kia đã vời Nhân Mã sang. Hai đứa tự nhiên như ruồi, chụm lại rồi mở phong thư của Song Ngư ra, dõng dạc đọc cho cả lớp nghe:

"Gửi anh Doãn Song Ngư...

Em là Ân Thiên Như, học lớp 10E. Vài tuần trước, khi em gặp một nhóm du côn ở ngoài trường, chính anh đã cứu em. Em rất muốn cảm ơn anh nhưng đến bây giờ mới tìm được anh và biết anh tên gì, học lớp nào. Thật không ngờ anh lại học cùng trường với em. Em rất vui vì được học chung với anh, vì thật ra, em thích anh mất rồi. Anh Song Ngư, anh có bạn gái chưa? Có thể làm bạn trai em được không ạ? Em sẽ đợi câu trả lời của anh sau giờ học, trước cổng trường anh nhé!

Chào anh!"

- Oh~

Cả lớp cùng trầm trồ sau khi Song Tử đọc xong lá thư. Hầu hết ánh mắt mọi người đều nhìn về phía nhân vật chính. Song Ngư vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt, khiến Nhân Mã cười đểu:

- Là một chuyện tình học đường đầy chất lãng mạn và cool ngầu nha!

- Vậy là chiều nay chúng ta có dịp xem phim tình cảm lãng mạn ngay dưới cổng trường rồi à? _Sư Tử cục súc cũng cất giọng, nhưng nghe kiểu gì cũng thấy mỉa mai.

- Nhảm nhí.

Song Ngư lạnh nhạt phán, lá thư tình kia, anh còn chẳng buồn ngó đến. Cô gái trong bức thư, anh còn chẳng có chút ấn tượng nào.

.

.

Renggg... Renggg... Rengggg....

Tiếng chuông ra chơi vang lên, thiếu điều học sinh tung hết sách vở lên cao là y như trong phim học đường.

Tầng năm - khu S...

- Này, đó có phải Bạch Sư Tử lớp 12S của tầng trên không?

- "Đầu gấu đẹp trai nhất trường" ấy hả?

- Gương mặt này là đang muốn đánh nhau đấy sao?

- Không biết là tìm ai nhỉ?

Xì xầm... xì xầm... xì xầm...

Cả khu hành lang tầng năm ồn ào hẳn lên khi có một người của lớp 12S xuất hiện. Anh chàng tóc màu cam cháy đang tiến về phía cuối của dãy, lớp 12E. Mặc cho những ánh nhìn bàn vô tán ra của mọi người xung quanh, Sư Tử vẫn ngang nhiên bước tới cánh cửa có bảng "3 – E"...

Xạch!

- Ai là Kim Tử Hoa? Mộc Tuyết Nhi? Triệu Lệ Nghi? Kim Thiên Tuệ?

Bốn người con gái đang ngồi trong lớp, nghe thấy Sư Tử gọi tên thì giật mình, mặt mày lấm lét bước ra.

- Cậu tìm chúng tôi?

- Là mấy người? 

Sư Tử đưa ánh mắt lạnh lẽo lướt một lượt qua bốn nữ sinh trước mặt, khiến họ cảm thấy khó xử vô cùng. Kim Tử Hoa, người đứng ở giữa giả nai lên tiếng:

- Phải, cậu tìm chúng tôi có chuyện gì không?

- Đừng giả ngu trước mặt tôi! 

Chưa gì Sư Tử đã mở đầu bằng ngữ điệu gắt gỏng. Trong khi những nữ sinh kia thấp thỏm kinh ngạc, anh lại kéo Kim Tử Hoa ra. Đẩy cô vào tường khiến bao con mắt trố lên nhìn.

- Ghi nhớ điều này, còn dám đụng vào Hạ Thiên Bình. Cái đầu cô, một cọng tóc cũng không còn!

Sư Tử ghé sát tai Kim Tử Hoa, giọng điệu đầy đe dọa khiến chân Kim Tử Hoa muốn nhũn ra. Trước khi bước đi, anh còn quay sang nhìn những người còn lại, ánh mắt sắc lạnh:

- Liệu hồn đấy!

Nói rồi Sư Tử bỏ đi, để lại hàng trăm ánh nhìn hoang mang với vô số lời bàn tán của học sinh xung quanh.

- Tử Hoa, vừa rồi...

- Bỏ đi, không đụng được nữa!

Triệu Lệ Nghi còn chưa nói xong đã bị Kim Tử Hoa ngắt lời. Kim Tử Hoa tức giận, trước mặt nhiều người như thế, cô lại bị tên Sư Tử đó làm cho sợ hãi, thật là mất mặt.

- Tao đã nói đừng đụng vào con nhỏ đó rồi còn! 

Mộc Tuyết Nhi cắn môi tức tối, Kim Thiên Tuệ chán nản phẩy tay:

- Haiz... mất cả vui! Thôi thì lần sau chừa con Frozen ra! Gì chứ không nên dính dáng đến Bạch Sư Tử!

...

Lớp 12S...

- À, Bạch Dương, nhà trường đã cho phép các Club hoạt động! Cậu có thể làm đơn xin mượn sân bóng của trường ngay lúc này đấy! 

Cự Giải bước vào lớp, thông báo cho Bạch Dương một tin tức tốt. Bạch Dương đang xoay bóng trên đầu ngón tay, liền dừng lại, nét mặt vui mừng nhìn Cự Giải:

- Được mở rồi sao? Hay quá! Phải đi xía cái sân bóng ngay mới được, mất công đội văn nghệ lại xía trước!

- Cậu yên tâm! Rút kinh nghiệm từ năm ngoái, tớ đã lấy sẵn đơn cho cậu rồi! Cậu chỉ cần điền thông tin vào và gửi lên Hội trưởng thôi! 

Cự Giải đưa cho Bạch Dương một tờ đơn, rồi mỉm cười. Bạch Dương mừng rỡ, cảm ơn Cự Giải rối rít. Đôi bạn Song Tử - Nhân Mã nhiều chuyện đi xuống chỗ Bạch Dương, quan tâm:

- Cậu thành lập Basketball Club à?

- Ừ! Năm ngoái vì chậm trễ, nên cái sân bóng mới bị đám bánh bèo lớp ngoài chiếm mất! Tớ với Sư Tử đành thành lập mà không có địa bàn nhất định, nên chẳng có ma nào gia nhập cả! 

Bạch Dương vừa điền thông tin, vừa nói. Một bạn học nam nghe thấy, liền đáp lại:

- Cậu đừng có điêu nhá Bạch Dương! Bọn tớ thấy cậu chiêu dụng nên đã nộp đơn, mà cậu có duyệt đâu!

- Đúng đấy! Bài kiểm tra gì mà bắt hít đất năm mươi cái, hít xà năm mươi cái, bật nhảy năm mươi cái! Muốn tẩu hỏa nhập ma luôn!

Nhiều bạn nam khác bất bình kể lể, khiến mặt Bạch Dương hết sức tội lỗi. Đó là tiêu chuẩn vô cùng bình thường mà, anh vẫn làm được một cách dễ dàng đấy thôi. 

Trước sự lên án của bạn cùng lớp, Bạch Dương chỉ biết cười trừ. Sau đó quay sang, ánh mắt khẩn thiết nhìn hai cậu bạn trước mặt:

- Song Tử, Nhân Mã! Hai cậu có muốn thử không?

- A ha... Bọn tớ...

Song Tử và Nhân Mã lúc đến là mang một lòng nhiệt huyết. Nhưng sau khi nghe mấy bạn nói, thì có chút e ngại. Bạch Dương liền khẩn thiết hơn:

- Tớ sẽ châm trước cho! Hãy thử đi mà!

- Ờm, nếu cậu cần thì tớ sẽ thử vậy! _Song Tử không nỡ từ chối sự nài khẩn của Bạch Dương, nên đã đồng ý.

- Ôi, người anh em! 

Bạch Dương xúc động nhìn Song Tử, liền đến ôm người anh em tốt bụng này. Bất chợt, Nhân Mã lên tiếng:

- Tớ thì xin kiếu nhé! Hít đất một cái tớ còn không hít nổi haha!

- Không sao, cậu vẫn có thể đến làm khán giả mà! Tớ sẽ cho cậu ưu đãi là khách Vip của đội!

Bạch Dương rất công tư phân minh. Chuyện gì ra chuyện đấy. Sẽ không vì thân thiết mà chiêu tuyển vào đội.

- Mấy cậu đang làm gì vậy?

Kim Ngưu ngậm kẹo mút bước xuống chỗ Bạch Dương, cũng nhiều chuyện hỏi.

- Bọn này đang nói về đội bóng của Bạch Dương. Cậu với Bảo Bình có tham gia câu lạc bộ nào không? Cũng cuối cấp rồi, tham gia cho biết mùi! _Nhân Mã nói, Kim Ngưu gật gật:

- Tớ vào câu lạc bộ Tennis rồi! Còn Bảo Bình, nó không thích mấy hoạt động này! Lát nữa sau giờ học tớ cũng phải tới phòng thể chất họp mặt này!

Xạch!

Ngay lúc này, thì cửa lớp được kéo rộng hơn ban đầu, sau đó là hình bóng Sư Tử bước vào. Sư Tử đặt chiếc hambugger và hộp sữa trước bàn Thiên Bình. Sau đấy khó chịu nhìn một đám loi choi đang nhìn mình như vật thể lạ:

- Mặt tôi dính gì à?

- Không, nhưng tớ hỏi cái này! _Kim Ngưu nhanh chóng đáp, rồi đưa mắt nhìn Thiên Bình:

- Cậu và Thiên Bình đang hẹn hò à?

Phụt!

Thiên Bình vừa hút được miếng sữa, liền phun hết ra ngoài. Cô nhanh chóng lấy khăn giấy ra, rồi quay xuống. Ánh mắt lãnh đạm nhìn Kim Ngưu:

- Giống hẹn hò chỗ nào?

- Ừ thì tớ thấy ngày nào cậu ta cũng mua đồ ăn sáng cho cậu! Hai cậu đi đâu cũng có nhau mà hê hê! 

Kim Ngưu tỉnh bơ đáp lại. Sau đó là tiếng thở dài của Sư Tử:

- Đi như vậy quen rồi. Thân thì thân thật, nhưng tôi với nó không thích hợp để hẹn hò đâu! 

Nghe tới đây, ai cũng ồ ra, chỉ có Cự Giải là không nghĩ vậy. Cái cách mà Sư Tử nhìn Thiên Bình, hoàn toàn khác khi cậu ta nhìn người khác. Hôm nọ đi karaoke, cậu ta còn rất bảo vệ và quan tâm Thiên Bình.

- Đúng vậy! Mấy cậu hiểu lầm hai đứa nó rồi! 

Bạch Dương cuối cùng cũng hoàn thành xong cái giấy tờ của mình, rồi đứng dậy, đi tới vỗ vai Sư Tử và Thiên Bình:

- Chiều nay Club mình họp tại sân bóng rổ nha! Năm nay chúng ta không còn vô gia cư nữa rồi hehe!

- Hừ, sau hai năm thì đến năm cuối cấp chú mày mới kiếm được cái địa bàn cho câu lạc bộ à? 

Sư Tử lia nửa ánh mắt nhìn Bạch Dương. Đáp lại chỉ là nụ cười đầy uy tín của anh chàng.

- Này.

Bỗng, một giọng nói trầm trầm vang lên khiến cả bọn chú ý. Mà người ngạc nhiên nhất là Kim Ngưu. Thiên Yết nhìn đám bạn, cật giọng nhàn nhạt:

- Đơn xin gia nhập Club, lấy ở đâu vậy?

- À, Cự Giải có giữ mấy bản đấy! _Xử Nữ trả lời rồi hỏi lại:

- Cậu muốn tham gia Club nào à?

- Bóng rổ.

Thiên Yết lạnh giọng đáp, rồi tiến tới chỗ Cự Giải lấy đơn. Để lại phía sau là những gương mặt sửng sốt. Nhất là người chị họ của anh. 

Mới hôm qua, ở nhà, Kim Ngưu có rủ Thiên Yết tham gia câu lạc bộ Tennis. Chính miệng anh còn nói không hứng thú với mấy trò vô bổ, mà sao giờ lại thay đổi chóng mặt như vậy.

Thật là khó hiểu.

----------------- End chap 17 ------------

CHAP 18: Câu lạc bộ bóng rổ

Renggg... Renggg... Rengggg...

Giờ ra về...

Cổng trường...

- A- Anh Song Ngư...

Song Ngư đang trên đường ra về, thì có một cô gái đứng đợi sẵn ở cổng trường chờ anh. Ánh mắt của Song Ngư vẫn lạnh lẽo khó gần:

- Có chuyện gì?

- Em... em là Ân Thiên Như, ban sáng em đã gửi... ừm... thư ngỏ lời đến anh. A-anh đã có câu trả lời chưa ạ?

Cô bé khối dưới ngập ngừng lên tiếng, gương mặt ửng hồng lên vì ngượng ngùng, trông vô cùng đáng yêu. Nhưng trong mắt Song Ngư, chỉ cảm thấy phiền toái. Hôm trước cũng vừa thoát được hai anh em rắc rối kia, hôm nay lại có người đến tìm anh, vẫn là loại chuyện này. Thái độ của Song Ngư vô cùng hờ hững, đáp:

- Tôi không có câu trả lời. Vì vốn dĩ, cô chẳng là gì trong mắt tôi cả.

- Dạ?

Lời của Song Ngư như dội thẳng gáo nước lạnh vào mặt cô gái kia. Cô gái ngỡ ngàng, khó tin vào những lời mà mình vừa nghe. Cô đã lấy hết dũng khí để tỏ tình với anh, nhưng từ đầu đến cuối, cô đều không là gì trong mắt anh cả? 

Hy vọng bé nhỏ nhanh chóng tan thành từng mảnh. Hụt hẫng cùng buồn tủi đều dâng lên đến nghẹn lòng.

Song Ngư lại chẳng hề đoái hoài đến, trực tiếp tránh sang rồi tiếp bước ra về. Trước sau đều mang một bộ dáng lạnh lẽo vô cảm.

Mà người con gái kia, vẫn đang thất thần đứng đấy. Bóng dáng vô cùng lẻ loi và tủi thân. Rất đáng thương.

Ở một góc gần đấy...

- Hừm? Tớ dự đoán không sai! Cái tên kia đúng là vô cảm vô niệm! Thích một người như cậu ta, thì thà đầu tư vào tình cảm dành cho Idol thì hơn! Đúng không Bảo Bình?

Kim Ngưu vừa chứng kiến cảnh gặp gỡ của Song Ngư và em gái khối dưới, không mấy bất ngờ với kết cục này. Mà Bảo Bình, cũng đã biết trước kết quả, hờ hững đáp:

- Vốn dĩ tao đã chẳng trông đợi gì vào tên vô tâm này rồi. Haiz, tình yêu chỉ là kiếp phù du mà thôi.

- Ôi, cậu nói cứ như lão bà đã trải qua ngàn năm vô lượng kiếp rồi vậy?

Nhân Mã đầy khinh bỉ nhìn Bảo Bình, vì cậu ta lại bày ra cái dáng vẻ như một bà cụ non nhìn đời bằng nửa con mắt.

Bốp!

Lúc này, Song Tử lại đột nhiên đập tay, tạo một âm thanh rõ kêu, khiến cả đám "coi cọp" đang lén lút đều giật mình. Anh vuốt lại mái tóc của mình, rồi hiên ngang bước ra ngoài ánh sáng:

- Tớ phải hốt ẻm về thôi!

- Bố thằng điên! Đứng lại đấy cho tao! 

Song Tử mới đi được một bước, đã bị Nhân Mã nắm cổ lôi lại. Biểu cảm Nhân Mã trở nên hung hãn, trừng mắt nhìn Song Tử:

- Mày an phận giùm tao cái! Bị đánh ghen mấy lần mà chưa tởn à? Có thể ngừng tùy tiện như vậy được không?

- Ầy, cái đấy, mấy cái trước đều là hiểu lầm thôi! Mày đừng cản trở đại sự của tao mà!

Song Tử chỉnh lại tà áo rồi "ngựa quen đường cũ" nhắm tới em gái ngoài kia. Nhưng vẫn bị kéo lại. Ngay lúc này, một giọng nói trầm khàn vang lên:

- Tới giờ hẹn với câu lạc bộ Bóng rổ rồi.

- Hơ? Thiên Yết?

Song Tử kinh ngạc, khi người kéo anh lại, là Thiên Yết chứ không phải Nhân Mã. Anh thắc mắc:

- Cậu ở đây từ khi nào vậy? Team coi cọp chỉ có bốn đứa tụi này thôi mà?

- Ây dà, ây dà, là Thiên Yết à?

Bỗng, Kim Ngưu lại cười đầy mưu tính. Cô đưa ánh mắt đầy gian tình nhìn Thiên Yết và người đang đứng cạnh anh, cất lời:

- Có phải mày đến đây để "ra mặt" giùm "bạn trai" không?

- ...

Ánh mắt Thiên Yết dành cho Kim Ngưu không thể nào khinh bỉ hơn. Kim Ngưu cười, quẹt mũi một cái rồi chỉ sang Nhân Mã đứng bên cạnh:

- Đây! Người đã cướp đi First kiss của mày!

- Ê ê cái đứa này! 

Nhân Mã nằm không cũng trúng đạn, liền bắt ngón tay chỉ trỏ của Kim Ngưu lại, nhảy dựng lên:

- Cậu bớt nói tào lao đi nhé! Đấy chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi nhá! Bớt giết người đi nhé! 

- Sự cố gì? Khi đấy cũng có mặt Thiên Bình, vậy sao cậu không kiss trúng cậu ấy mà lại là thằng này?

- Đã gọi là sự cố thì tớ có quyền lựa chọn nạn nhân hở?

- Đừng có trẻ con nữa.

Trước vẻ mặt nham hiểm của Kim Ngưu và gương mặt oan ức của Nhân Mã, Thiên Yết chợt cất giọng. Ánh mắt vẫn không chút biến động nhìn Kim Ngưu:

- Đấy cũng không phải first kiss. Nên ngừng cái suy nghĩ không lớn nổi này đi. _Sau đấy quay sang nhìn Nhân Mã và Song Tử:

- Đi đến phòng bóng rổ.

Nói rồi Thiên Yết rời đi, về phía khu thể chất nhà trường. Nhân Mã, Song Tử, Kim Ngưu và Bảo Bình kinh ngạc dõi theo bóng lưng lãnh khí của Thiên Yết, rồi lại nhìn nhau. Tay bất giác chạm vào môi, khó tin:

- Vậy first kiss của cậu ta là ai? 

...

Phòng tập bóng rổ...

- Này mèo bông! Có phải hè qua cậu lười vận động lắm đúng không? Tốc độ cũng chậm hơn so với hồi trước hè nữa!

Bạch Dương vừa đánh bóng qua lại, vừa công kích Sư Tử đang kèm một - một với mình.

- Cậu lôi đâu ra cái tên mèo bông buồn nôn đó vậy? Với lại...

Sư Tử có chút dị ứng với cái tên mà Bạch Dương vừa gọi anh. Chớp nhoáng giành được bóng từ Bạch Dương và mạnh mẽ ném nó vào rổ, hừ lạnh:

- Tôi không đam mê bóng rổ như cậu, Hàn Bạch Dương!

Cốp!

Bịch... Bịch.... Bịch...

- Hahahahaa!

Nhìn cú ném vô cùng khí phách của Sư Tử bị trật tại khung rổ và văng ra ngoài, Bạch Dương liền lăn ra cười sằng sặc:

- Làm cái mặt cho ngầu vào hahahaha... mà cũng không trúng hahaha!

- ...

Sắc mặt Sư Tử sầm lại, nhưng tiếng cười ha hả kia vẫn tiếp tục không ngừng. Gân xanh trên trán anh bỗng nổi lên:

- Yah! Có ngậm mồm ngay không thì bảo?

Sư Tử trực tiếp đạp Bạch Dương một cái, khiến cậu chàng vội vàng lăn qua để né tránh.

Cạch!

- Ố!

Nhân Mã vừa mở cửa, liền thấy cảnh tượng bạo dâm... á nhầm, bạo lực kỳ lạ trước mặt. Song Tử và Thiên Yết ở phía sau cũng đồng loạt chứng kiến.

Sư Tử một thân cục súc ra sức đạp, còn Bạch Dương một thân chúa hề lại ra sức lăn trên sàn. Kết quả, Sư Tử toàn bị hụt, mà Bạch Dương cũng bắt đầu thấy chóng mặt hoa mắt. 

Không ngờ bọn họ đến đây, lại chứng kiến được cảnh hai đại nhân vật của lớp đang làm trò con bò. 

- Thật không ngờ đấng nam nhi như hai cậu, lại có cái sở thích chơi mèo vờn chuột ở đây nha!

- Cái gì mà đội trưởng đội bóng rổ nam tính, cái gì mà đầu gấu đáng sợ? Xem được cảnh này rồi thì ai thần tượng mấy cậu nữa?

Nhân Mã và Song Tử liên tiếp lên tiếng châm chọc. Khiến Sư Tử liền trở lại vẻ đĩnh đạc khí khái của thường ngày, quay trở về hàng ghế chờ. Bạch Dương cũng nẩy mình bật người đứng lên, điều chỉnh quần áo rồi quay sang phía bọn họ, vui vẻ:

- Mấy cậu đến rồi đấy à?

- Bạch Dương a, bọn tớ phải hít đất, hít xà, bật cao, mỗi thứ năm chục cái thật đấy hả?

Song Tử cởi áo khoác ra, gương mặt não nề cất tiếng. Đột nhiên, Sư Tử nghe xong liền cười hắc một tiếng. Một tiếng cười hắc này liền trở thành tín hiệu tốt cho ba người vừa mới xuất hiện kia. 

Quả nhiên, Bạch Dương gãi đầu cười trừ:

- Là đùa đấy! Chỗ tớ là chơi bóng rổ, chứ có phải thi đấu thể lực đâu! Với cả nếu như cậu nói, thì còn lâu thằng mèo bông này mới gia nhập được!

- Này.

Sư Tử sắc mặt lại biến đổi, mà gằn giọng nhắc nhở. Bạch Dương ngứa đòn cũng chỉ nhe răng đáp lại. Nhân Mã mới thắc mắc:

- Vậy thì sao mấy cậu bạn trong lớp lại nói tiêu chuẩn của cậu cao?

- Haha, nói ra thì thật mắc cỡ! _Bạch Dương ngồi xuống, bắt đầu tóm tắt câu chuyện:

- Câu lạc bộ bóng rổ trường mình có từ lâu rồi, nhưng mấy năm trước có trường chuyên mới thành lập, thu hút bọn họ qua đấy. Đến lúc tớ vào đây thì câu lạc bộ này đã bóng băng gần hai năm. Lúc tớ đứng ra chiêu mộ, đâu có mấy ai hứng thú. Có thì cũng chỉ có mấy người thích lấy danh trong đội để ra oai với gái thôi!

- ...

Bạch Dương vừa nói đến đây, liền có người nhột.

- Cơ duyên xảo hợp mà sau đấy có Sư Tử và Thiên Bình...

- Cơ duyên xảo hợp cái rắm! Còn không phải tại cậu vác mặt chen vào chuyện của bọn tôi à?

Bạch Dương chưa nói xong, Sư Tử đã cộc cằn nhảy vào:

- Cái tên khỉ gió nhiều chuyện! Cứ nhân lúc ông đang đánh nhau đều chen vào! Phiền phức quá nên ông mới gia nhập thôi nhá!

Mọi người đang thắc mắc, làm sao mà Bạch Dương có thể chiêu mộ được một đầu gấu. Hóa ra là do mặt dày. Bạch Dương đưa tay gãi đầu cười khiêm tốn, sau đấy lại tiếp tục lịch sử của câu lạc bộ này:

- Một năm trôi qua, tớ cũng chỉ vừa mắt có hai người bọn họ. Mặc dù vẫn thông báo đang tuyển thành viên, nhưng chỉ cần nhìn một phát, tớ liền biết người đấy có phù hợp hay không. Nên lúc đấy tớ mới làm khó họ bằng cái tiêu chuẩn mỗi thứ năm mươi cái kia! 

- Không ngờ sau mọi chuyện lại là thế! _Nhân Mã gật gù, đây cũng là một câu chuyện lôi cuốn.

- Cậu như vậy, sao không chuyển qua trường chuyên thể thao?

Thiên Yết rốt cuộc cũng chịu lên tiếng. Khiến những người còn lại suýt thì quên mất sự hiện diện của anh. 

Nghe câu hỏi này, sắc mặt Bạch Dương bỗng có chút mềm mỏng. Đôi mắt hổ phách xuất hiện tia nắng ấm, cười:

- Cũng không biết. Chỉ là thích nơi này và không muốn đi thôi!

Nói rồi Bạch Dương đột ngột đứng lên, trái bóng đã có sẵn trên tay, xoay xoay nó. Rồi bất ngờ anh ném qua chỗ Thiên Yết, hỏi ngược lại:

- Còn cậu thì sao? Cậu nộp đơn gia nhập khiến tôi rất ngạc nhiên đấy! Có lý do đặc biệt nào không?

- Lý do?

Thiên Yết thuận tiện bắt được trái bóng một cách nhẹ nhàng, liền ném vào khung rổ cách đấy tám mét. Ngữ điệu trầm thấp:

- Chỉ muốn dành nhiều thời gian hơn với một người.

Vụt! Bộp! Bộp... bộp... bộp...

Theo cú ném của Thiên Yết, trái bóng bay theo một đường cung tuyệt hảo vào lọt vào lưới một cách gọn gàng. 

Những người chứng kiến đều một trận cả kinh, đặc biệt là Bạch Dương. Hai mắt Nhân Mã trở nên tròn xoe:

- T-Thần kỳ...

- Người chuyên môn à?

Sư Tử không khỏi đánh giá. Bạch Dương nhặt trái bóng rổ lại, quay sang Thiên Yết, ánh mắt sáng rực:

- Thiên Yết, cậu là cầu thủ chuyên nghiệp à?

- Không. Từng chơi qua thôi.

Thiên Yết lãnh đạm đáp. Một cú ném tuyệt hảo như vậy mà trong lời Thiên Yết, cũng chỉ là từng chơi qua thôi. Vậy nếu nghiêm túc chơi, thì sẽ như thế nào. 

- Bạch Dương, cậu vớ phải một cục vàng rồi đấy!

Song Tử lúc này mới lên tiếng, cũng đứng lên. Bạch Dương gật đầu đồng tình, đầy vui sướng:

- Ừ! Tớ không ngờ Thiên Yết lại có thiên phú như thế!

- Không, tớ không nói cậu ta.

Dứt lời, Song Tử đã không còn ở chỗ cũ, mà đã đứng trước mặt Bạch Dương. Khóe môi cong lên:

- Người tớ nói, đang đứng trước mặt cậu đây.

- !!!

Bạch Dương kinh ngạc, mà trên tay Song Tử, từ lúc nào đã cướp được trái bóng từ tay anh. Song Tử dẫn bóng một đường đến thẳng chiếc rổ, bật nhảy lên ném nó vào.

Bịch! Bịch! Bịch!

Thành công ghi điểm.

- Thế? Cậu nhìn qua, thấy tớ có phù hợp với nơi này hay không? 

Đây, là lần đầu tiên Bạch Dương cảm nhận được sự đáng tin đến từ Song Tử. Thường ngày chỉ thấy cậu ta đùa cợt và thiếu đứng đắn. Nhưng lúc này, lại có một sự tự mãn khiến người đối diện không muốn cũng phải công nhận.

Đây chính là thời đến cản không kịp mà người ta thường hay nói đấy sao?

- Thật không ngờ, đến năm cuối cùng, lại gặp được nhiều cao thủ ngọa hổ tàng long như vậy!

Bạch Dương lại đến nhặt trái bóng lên. Hai mắt sắp rưng rưng vì vui mừng. 

Trước màn thể hiện của Thiên Yết và Song Tử, cả Sư Tử cũng phải thừa nhận. Bỗng, anh quay sang nhìn người còn lại.

Nhân Mã chưa kịp tiếp ứng được năng lực mà Song Tử che giấu, đã cảm nhận được sự chú ý thẳng thừng nào đấy đang chiếu đến mình. Hóa ra là Sư Tử. Nhìn thấy sự mong chờ đến từ thanh niên cục súc Sư Tử, Nhân Mã vội lắc đầu, tự thú:

- Cậu đừng nhìn tớ thế chứ, Sư Tử! Tớ thề, tớ thật sự chỉ là một nam sinh cao trung bình thường! Ngoài hỏng chuyện ra thì chẳng còn khả năng kinh diễm nào cả haha!

- Cậu không cần khiêm tốn đâu Nhân Mã! Nào!

Bạch Dương cũng có cùng suy nghĩ với Sư Tử, liền ném bóng về phía Nhân Mã, mong chờ:

- Thể hiện tài năng của cậu đi nào!

- Ái!

Nhân Mã thấy trái bóng đột ngột lao về phía mình, vụng về đưa tay ra đón lấy, nhưng cả cơ thể đều phản xạ có điều kiện mà tránh đi. Trái bóng không người cản lại, liền bay thẳng đến phía cửa.

Bốp!

- Tchh!

- !!!

Cánh cửa vừa mở ra, trái bóng liền đập thẳng vào đầu người mở cửa. Những người ở bên trong, không khỏi run sợ.

Thiên Bình chau mày, tay đỡ trán, nghiến răng một cái.

Vậy lỗi lần này, là do Bạch Dương hay do Nhân Mã?

---------------- End Chap 18 ---------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play