----------------------------------

CHAP 12: Tan học

Renggg... Renggg...

Mới đấy, mà ngày đầu tiên trong năm học mới đã nhanh chóng kết thúc. Tiếng chuông ra về reo lên, tất cả học sinh cùng ùa ra trường nhanh như ong vỡ tổ. Ai ai cũng hân hoan vui mừng vì sắp được về nhà, nhưng không phải tất cả.

- Rồi. Hàn Bạch Dương, Trịnh Nhân Mã, Bạch Sư Tử! Ba người mau theo tôi đi lấy dụng cụ để lau dọn nhà vệ sinh và canteen! Nhanh lên!

Nhân Mã chưa kịp bỏ hết sách vở vào cặp. Bạch Dương chưa kịp tỉnh ngủ vì tiết Văn vừa rồi. Sư Tử chưa kịp bước ra khỏi lớp. Thì cả ba đã bị Xử Nữ lôi đầu kéo đi.

- Không phải chứ? Ngay bây giờ luôn sao? _Nhân Mã than thở, liền bị Xử Nữ liếc:

- Không bây giờ thì khi nào? Đừng có làm vẻ mặt oan ức đấy! Mày lúc nào cũng gây họa vì cái tội đụng đâu hỏng đấy! Nhanh cái chân lên!

Nhân Mã bỉu môi, không thể phản bác lại dù chỉ một lời. Cậu bất đắc dĩ cầm cây lau nhà từ Xử Nữ. Xử Nữ cũng đưa một cây cho Bạch Dương, Sư Tử và ba người lớp ngoài kia. Vẫn không buông tha cho Nhân Mã:

- Năm học mới bắt đầu, mà mày đã gây đủ mọi thứ chuyện! Ngày tựu trường thì cùng thằng Song Tử làm bể bình bông, hình phạt còn chưa hết thời hạn! Rồi cái hôm lao động thì chạy nhảy lung tung làm Thiên Yết bị mất nụ hô... Umnh!

Xử Nữ đang nói thì bị một bàn tay bất ngờ bịt miệng cậu lại, là Nhân Mã. Nó nhăn mặt nhìn cậu, ánh mắt như bảo đừng nói nữa.

Ngay lúc đấy, có một bóng người cao cao ngạo mạn bước đến, đi ngang qua cả đám đang đứng đấy. Sắc thái trên gương mặt không hề có cảm xúc, ngay cả cái liếc mắt cũng chẳng có.

Không chỉ Nhân Mã, mà Xử Nữ cũng cảm thấy ớn lạnh.

- Được rồi! Có cần phải sợ đến mức ấy không?

Bạch Dương đột nhiên lên tiếng, ngữ điệu có chút chua chát. Ánh mắt khó chịu nhìn Nhân Mã và Xử Nữ đang gần gũi nhau. Anh chàng đứng một chân thẳng một chân cong, một tay chống hông với trái bóng rổ, một tay gác lên cây lau nhà.

- Mặt tôi cũng không dày bằng mặt cậu, vẫn biết sợ đấy, thì làm sao? _Xử Nữ không hiểu ý tứ, chỉ cần Bạch Dương lên tiếng, tự khắc cậu sẽ cắn trả lại. Đẩy Nhân Mã ra, cậu nghiêm mặt phân việc:

- Cự Giải, cậu đi giám sát Sư Tử và ba người kia lao động ở canteen. Còn tớ sẽ lo hai thằng phá hoại này!

- Ừ, vậy bọn tớ đi đây!

Cự Giải nghiêng đầu cười nhẹ, vẻ đẹp ôn nhu toát lên như thiên sứ, khiến ba nam sinh lớp ngoài không thể không rung rinh trước hình ảnh xinh đẹp ấy. Rồi cô quay sang Sư Tử và ba người kia:

- Mấy cậu đi qua bên này, xong sớm về sớm!

- Okay! Thần tiên tỷ tỷ!

Ba người kia răm rắp đồng thanh rồi lẽo đẽo đi theo Cự Giải. Sư Tử đi sau, nhìn thái độ của ba người đó mà chán chườm. Đúng là bọn con trai.

Nhìn nhóm của Cự Giải đã đi, Xử Nữ cũng phất tay ra hiệu cho hai vị còn lại:

- Hai cậu theo tôi!

.

.

- Này em trai, về cùng đi!

Kim Ngưu chạy vội chạy vàng ra cổng trường, bước thật nhanh để theo kịp đứa em họ chân dài tới nách của mình - Thiên Yết. Thiên Yết một giây quay sang nhìn Kim Ngưu, ánh mắt không chút xúc cảm, rồi nhanh chóng quay đi. Đôi chân dài tiếp tục cất bước tiếp, hệt như bên cạnh anh không hề tồn tại một người tên Kim Ngưu và cùng họ với anh.

- Má...

Kim Ngưu không khỏi nổi giận trước thái độ coi mình như không khí của đứa em này. Thân là chị nhưng lại luôn bị em trai ngược đãi. Cô chợt dừng bước, đợi cho Thiên Yết đi trước mình một khoảng, rồi lấy vỏ chai nước từ trong cặp ra, đặt xuống đất.

Lãnh Kim Ngưu đầu đội trời, chân đạp đất. Không xử mày thì đời không nể. Vừa nghĩ đến, Kim Ngưu vừa nhắm đến bóng lưng của Thiên Yết.

Cốp! Bốp!

- A!

Thiên Yết chợt dừng bước, quay sang thì thấy gương mặt hoảng hốt của Kim Ngưu.

Ánh mắt cô đang hướng về phía Song Ngư.

Song Ngư nhìn cái vỏ chai lăn dưới đất, rồi nhìn sang phía thủ phạm, sắc mặt không khỏi đen lại. Đang trên đường đi, đang yên đang lành, anh lại bị một vật đập trúng đầu.

Nếu đoán không nhầm, thì chủ nhân chai nước này chính là đứa con gái ba mét bẻ đôi đang há mồm đứng gần đấy.

Kim Ngưu vội vàng chạy lại, cuống quýt:

- Này, không sao chứ? Không phải tôi cố ý nhắm đến cậu đâu!

Kim Ngưu nhanh miệng giải thích sự hiểu lầm này, chân thì nhón lên để xem cục u trên đầu Song Ngư. Nhưng vì chiều cao khiêm tốn nên cô vô tình nắm đầu Song Ngư dúi xuống. Sắc mặt Song Ngư càng thêm tệ, giọng nói đầy khó chịu cất lên:

- Bỏ ra trước đi!

- Hả? À, xin lỗi, tôi không cố ý!

Lúc này Kim Ngưu nhận thức được hành động bất tiện của bản thân, liền buông tay. Song Ngư cau mày nhìn cô, chỉnh chỉnh lại đầu tóc, rồi xốc balo, nói như ra lệnh:

- Đừng theo tôi.

Nói rồi anh xoay bước bỏ đi một cách lạnh nhạt. Kim Ngưu đứng đó, gương mặt đần ra tại chỗ.

Doãn Song Ngư đó, có phải bị đa nhân cách không? Thái độ của cậu ta bây giờ lại khác hoàn toàn với lúc ở căn tin. Cũng đâu phải là cô cố tình, cô cũng đã nói xin lỗi, không đến mức lạnh nhạt như vậy chứ?

Đáng lắm, cậu ta bị vậy cũng đáng đời, chẳng oan gì đâu.

.

.

Sân sau của trường...

- Ồ, Dương Song Tử đến thật này! Tao tưởng mày không dám đến đấy chứ?

Song Tử vừa từ khuôn viên trường học bước vào sân cỏ thì nghe được một giọng nói khàn khàn trầm trầm vang lên đầy giễu cợt. Nam sinh to lớn kia tiếp tục lên tiếng:

- Xem ra Frozen cũng đáng tin đấy nhỉ? Mặc dù lúc tao nói thì nó đếch thèm để tao vào mắt, nhưng nó vẫn truyền lời cho mày nhỉ?

- Chẳng phải nói muốn gặp tôi sao? Đừng lòng vòng nữa, vào thẳng trọng tâm đi.

Song Tử nãy giờ chẳng thèm nghe lọt tai lời nào, thấy hắn nói nhiều quá liền cất giọng chán ghét. Nam sinh kia cười cợt:

- Aigooo, làm gì mà nóng vội thế? Chẳng lẽ khi quyến rũ bạn gái người khác, mày cũng nóng vội như vậy?

Nghe câu này, Song Tử liền thấu tỏ. 

Lại nữa, bạn trai cũ của bạn gái anh mới quen.

- Vậy... bạn gái cậu là ai trong số những người tôi hẹn hò?

Khóe môi Song Tử cong lên, chứa đầy sự khinh bỉ. Nam sinh kia liền trở nên tức giận, trực tiếp lao thẳng đến Song Tử. Hắn quát lên:

- Tên khốn! Đối với mày Huỳnh Tư chẳng là gì, vậy mà mày lại dám cướp cô ấy khỏi tao!

Bốp!

.

.

Phòng vệ sinh...

- Này, họ Âu Dương...

Đang lau sàn dở, bỗng dưng Bạch Dương dừng lại, gọi Xử Nữ. Xử Nữ đứng ngay cửa ra vào, nhàm chán trong khi đang giám sát hai kẻ phá hoại, đáp:

- Gì?

- Là cậu để ý tôi nên mới kiếm cách giám sát tôi lao động đúng không?

- Cậu bị bệnh à? _Xử Nữ không khỏi chau mày, gương mặt tỏ vẻ khó hiểu nhìn người trước mặt:

- Ngoài ngu đần ra cậu còn bị ảo tưởng đấy à?

- Nếu không phải cậu để ý tôi, tại sao cậu không để Cự Giải giám sát tôi? Suốt hai năm qua cậu đeo bám tôi mà không thấy chán à? Dù là bắt tôi hay phạt tôi, toàn là cậu! Cậu không để ý tôi thì là gì?

Bạch Dương hồn nhiên phân tích, người ngoài nghe được sẽ thấy vô cùng hợp lý. Nhưng bản thân Xử Nữ thì sắp hết mất kiên nhẫn, nghiến răng:

- Cậu thì hay rồi. Cả cái Hội này ai cũng sợ cái bản mặt vô liêm sỉ của cậu rồi! Tôi là người duy nhất có thể chịu đựng được cái nết dở dở ương ương của cậu nên mới ở đây giám sát cậu đấy nhé! Chỗ này chưa sạch, đừng có lau nữa, lấy bàn chà chà đi!

Nói rồi Xử Nữ bắt Bạch Dương lao động cực khổ hơn. Bạch Dương làm dáng vẻ chịu khổ, vừa chà sàn vừa lắc đầu cười:

- Này là ăn không được thì đạp đổ à? Tôi từ chối cậu nên cậu hành hạ tôi đấy à? Haizz, số mình thật là khổ. Đẹp trai quá cũng khổ!

- Yahhh! Chà cho sạch vào, bên ngoài còn một dãy nhà vệ sinh đang chờ cậu đấy! Làm không xong thì đừng mong ra về! _Xử Nữ gào lên.

- Ây daaa! Cậu buông tha cho tôi đi được không? Còn cố tình kéo dài thời gian giám sát tôi nữa? Níu kéo không hạnh phúc đâu a~

- Tên trời đánh cậu, im mồm ngay!

- Hai cậu à, hai cậu có đang lao động đàng hoàng không vậy? Đừng có mà đổ hết cho một mình thằng này làm nhá!

Nhân Mã với bộ dạng hai tay đeo găng tay cao su, một tay cầm cậy cọ bồn cầu và một tay cầm chai khử khuẩn, bước sang nhìn Bạch Dương và Xử Nữ.

Bạch Dương vừa chà sàn vừa mếu máo:

- Sao cậu nói tớ oan ức như vậy? Cậu không thấy tên bạn ác quỷ của cậu đang hành hạ tớ ra sao ư?

- Trời đất! Sao cậu làm sạch thế Bạch Dương?

Nhân Mã ngạc nhiên nhìn sàn nhà sáng bóng mà Bạch Dương vẫn đang cực lực chà. 

Câu nói này khiến hàng chân mày Xử Nữ có hơi nhíu lại. Cậu vội vàng đi qua phòng mà Nhân Mã vừa vệ sinh, gương mặt phút chốc nổi đóa:

- Trịnh Nhân Mã!

- Hả?

- Làm thế nào mà cục xà phòng nó lọt xuống bồn cầu rồi? Mày, móc lên ngay cho tao!

- Tao móc nãy giờ không được, nó toàn bị tuột không à!

- Thế ý mày là muốn tao móc giùm mày à? Nhanh lên, không thì tao bắt mày thay nguyên cái bồn cầu này nhá!

- Huhuhu!

- Nhanh lên!

Quả nhiên là màn hợp tác đến từ hai con người luôn khiến Xử Nữ mất bình tĩnh. Lúc này, Xử Nữ hoàn toàn không còn là một Hội phó lương thiện, hiền lành mà mọi người đồn đại nữa rồi.

.

Căn tin...

- Này, cậu tên là Lâm Cự Giải đúng không?

Một trong ba nam sinh kia đột nhiên cất tiếng bắt chuyện, trong khi cái tay đang cầm chổi quét nhà. Cự Giải vẫn là mỉm cười:

- Đấy là tên của tớ.

- Vậy cậu có dùng điện thoại không?

- Nghe nói cậu học giỏi, nên muốn xin để hỏi bài cậu, có được không?

Hai nam sinh còn lại cũng lần lượt lên tiếng, mục đích nhanh chóng bị bại lộ. Cự Giải vẫn giữ nguyên nụ cười nhu mì thường ngày, trả lời:

- Tớ không---

Cạch!

Chưa kịp nói xong thì tiếng va đập của cán cây lau với chân bàn vang lên. Ba nam sinh kia khó chịu nhìn kẻ gây rối, là Sư Tử. Đổi lại, Sư Tử chẳng mảy may để ý đến bọn họ. Vẫn đang tiếp tục lau sàn với bản mặt ngông cuồng.

Âm thanh vừa rồi, chắc chắn là cố ý để dằn mặt bọn họ. Nhưng Cự Giải đang ở đây, Sư Tử không có hành động gì quá đáng, bọn họ cũng không thể làm ầm lên được. Đến khi Sư Tử đi chỗ khác, ba nam sinh ấy lại quay sang, làm là phụ, ngắm Cự Giải là chính. Bọn họ thay nhau mở mồm khen ngợi cô thư ký xinh xắn của Hội học sinh, rồi dẫn dắt:

- Lát nữa làm xong cậu có bận không?

- Nhà cậu ở đâu để tớ đưa cậu về? Buổi tối đi một mình ngoài đường nguy hiểm lắm!

- Nếu cậu đói thì chúng ta đi ăn xong rồi hẵng về nhé?

- !#@@$#%!@$#

Một loạt câu hỏi mang đầy ý đồ vang lên, cho đến khi cả ba nam sinh đấy đều bị một cây lau, một cây hốt rác và một cây chổi lao thẳng vào mặt.

Lại là Sư Tử. Sư Tử đứng đấy, gương mặt hờ hững cất lời:

- Tôi làm xong rồi, chỗ còn lại mấy người tự xử. Không hẹn gặp lại.

Còn chưa có sự cho phép của Cự Giải, Sư Tử đã xoay người bước đi, đóng cửa một tiếng ầm thật kêu. Cự Giải nhìn theo bóng dáng cao lớn nhưng lại lạnh nhạt ấy, trong tim lại có chút hoan hỉ. Vừa rồi, Sư Tử luôn luôn ngắt ngang mấy lời tán tỉnh của ba nam sinh này bằng hàng loạt tiếng động.

Đó là quan tâm đến cô đúng không?

- Gì chứ? Cự Giải còn chưa cho phép, ai cho hắn ta ra về trước vậy? 

Một người khó chịu và lên tiếng một cách bất cam. Nhưng Cự Giải vẫn mĩm cười:

- Được rồi. Mấy cậu dọn xong chỗ này, chúng ta sẽ được về!

- Hả, vậy sao? Okay!

Ba người kia nghe thế thì mừng rỡ, liền bay vào tập trung làm việc.

...

Phịch!

Ngã xuống nền cỏ xanh mượt của trường, Song Tử thở hổn hển. Trên môi cơ hồ có một nụ cười nhạt. Cứ tưởng chỉ có một đứa, ai ngờ, một lúc sau có thêm năm người nữa xuất hiện. Chúng nó tấn công dồn dập khiến anh không thể ứng xử kịp. Dù có thắng, cũng không thể không mang thương tích. 

Dù bị ánh nắng hoàng hôn chiếu lên mặt một cách chói chang và gay gắt, Song Tử cũng mặc kệ. Anh nhắm mắt lại, anh muốn yên bình một chút.

- ...

Bỗng, sự chói chang và gắt gỏng kia biến mất. Mặt trời lặn nhanh đến vậy sao?

- Thiên Bình?

Song Tử ngạc nhiên, vì Thiên Bình đang đứng trước mặt anh, che khuất đi cái nắng khó chịu kia.

Anh có chút thừa nhận, cô gái này đẹp thật. Một vẻ đẹp mà đến một thằng con trai đẹp trai như anh cũng phải ganh tỵ. Nhưng, gương mặt ấy, cái biểu cảm vô hồn lạnh nhạt ấy, anh thà bị ánh nắng chói lòa kia chiếu thẳng mặt còn hơn phải nhìn thấy cô. 

Nghĩ rồi Song Tử nhắm mắt lại, coi như chưa thấy gì.

Phịch!

Một vật thật nhẹ rơi xuống người anh. Khiến anh hé mắt ra, nhưng lại nhanh chóng nhắm lại. Vì ánh nắng gay gắt kia đã trở lại. Anh vội bật dậy, chỉ thấy bóng lưng nhỏ nhỏ kia đã rời đi. 

Cũng cùng lúc ấy, có một cái bóng cao lớn khác xuất hiện. Hai người họ đã đi cùng nhau.

...

- Xong rồi à?

Thấy Sư Tử đi ra, Thiên Bình liền lên tiếng, nhưng vẫn lãnh đạm. Sư Tử nhận lấy balo và áo khoác từ Thiên Bình, đáp:

- Chắc vậy. Mà lúc nãy, hình như xa xa sau chỗ cậu là Song Tử? Sao cậu ta lại ở đấy?

- Có người gặp.

Thiên Bình trả lời ngắn gọn, vẫn không đủ để giải đáp thắc mắc của Sư Tử.

- Nhưng sao cậu lại ở đấy? Cậu nói chuyện với cậu ta à?

- Không. Chỉ đưa chút bông băng sẵn có thôi. _Thiên Bình hời hợt trả lời, cũng chẳng có gì giấu giếm:

- Là đánh nhau, còn tớ là người chuyển lời. Cũng có chút tội lỗi.

Chính là, trong lúc đợi Sư Tử lãnh phạt. Cô vô tình thấy Song Tử đánh nhau với bọn người kia và mang thương tích. Cũng một phần do cô chuyển lời đến nên cậu ta mới có kết cục này, nên đến đưa chút bông băng sẵn có, coi như không còn tội lỗi.

Không nói đến chuyện này nữa, chợt, Thiên Bình nhắc đến bữa trưa:

- Có thể gây ẩu đả ở căn tin, vậy mà cậu cũng dư thời gian mua đồ ăn trưa cho tớ à?

- Hả? Đồ ăn trưa? 

Sư Tử nghe Thiên Bình nhắc tới đồ ăn trưa thì hơi khó hiểu. Vốn dĩ Sư Tử đợi ăn xong sẽ mang đồ ăn lên cho Thiên Bình, nhưng chưa ăn xong đã có chuyện. Thiên Bình nhận ra thái độ ngạc nhiên của Sư Tử, muốn khẳng định lại:

- Không phải cậu?

- Không, mà đó là đồ ăn gì? _Sư Tử hỏi.

- Trà xanh và hambuger bò!

- Là những món cậu thích mà? Kỳ lạ, chẳng phải cậu bảo ngoài tớ ra thì không ai biết chuyện này sao? 

Sư Tử chất vấn, bỗng, một dòng điện xẹt ngang qua đầu Thiên Bình, hàng chân mày thanh mảnh khẽ chau lại. Mà Sư Tử hình như cũng có một mối nghi hoặc.

Không lẽ, là người kia?

----------------- End Chap 12 ------------


CHAP 13: Phi vụ bạn gái giả

Quận Center Town...

Ngã tư Đại Tứ Lộ...

"Điểm hẹn: Nhà hàng VGa quận Center Town. Thời gian: bảy giờ tối."

Nhìn nội dung tin nhắn đã nhận được từ ngày hôm qua, sắc mặt người đàn ông ngồi trên xe không khỏi chán ghét. 

Đã đến lúc, anh không cần phải lẩn trốn trước mặt ông ta nữa.

Đèn đỏ được bật lên, khiến cho phương tiện giao thông của hai đại lộ trục tung phải dừng lại. Vạch kẻ dành cho người đi bộ của trục hoành đã sáng lên ánh xanh.

"Chết tiệt! Sao mày ngu vậy? Tập trung! Có đứa núp trên mái nhà kia! Bắn nó!"

Giữa dòng người đi qua đi lại đông đúc, lại có một thanh niên chỉ tập trung vào màn hình chơi game và ăn nói hung hăng thô tục. Hắn ta không hề để ý những người xung quanh, lại ồn ào, rất phản cảm với những người khác.

Bốp!

- A!

- Tchh!

Bỗng, một vụ va chạm không đáng có xảy ra. Khiến cho một bà lão gầy gò ngã nhào xuống, túi trái cây cũng bị văng ra. Trong khi có nhiều người giúp đỡ bà lão, thì thủ phạm lại hung dữ lớn tiếng chửi mắng:

- Aisss! Đâu ra cái bà già này vậy? Con mẹ nó! Mắt mũi bà để đâu vậy? Bà làm tôi "chết" rồi này, bà già điên này! Đúng là xui xẻo!

Trút giận lên bà lão nạn nhân xong, hắn ta hậm hực rời đi, khiến những người xung quanh không khỏi đánh giá và lên án. Thế nhưng, gã trai này vẫn không màng đến phản ứng của bọn họ, lại chú tâm vào màn đánh game mới và liên tục lớn tiếng thô bỉ. 

Bốp!

- Aiss! Lại là đứa chó nà---

- Này, mắt mũi để dướt đít à?

Gã trai mê game lại một lần nữa đụng trúng người khác, nhưng hắn ta chưa nổi nóng xong, đã bị đối phương quát nạt lại. Điều khiến hắn sững sờ, là do đối phương lại là con gái. Còn là một nữ sinh cao trung.

- Mày đang nói chuyện với tao đấy hả, con nhãi này?

Bị một đứa nữ sinh lớn tiếng với mình, gã trai càng thêm bạo nộ. Thế nhưng, người đứng trước mặt hắn ta không hề bị khí thế của hắn dọa sợ. Ngược lại, sắc mặt còn khó chịu hơn ban đầu, ngữ giọng đanh lại:

- Anh tức giận cái gì? Anh có quyền tức giận với tôi à? Mở to mắt ra mà nhìn ai mới là người có lỗi đi! Chơi game giữa đại lộ, đụng trúng người khác rồi còn to mồm? Con đường này do nhà anh xây lên à? Hay nó mang tên của anh? Đã phạm lỗi rồi còn không biết đúng sai! Ý thức cơ bản thế này cũng đ*o có à? Còn phải để người khác nhắc cho ư? Sao ông anh có thể sống trong xã hội với từng này tuổi vậy?

- C-con ranh này! Mà---

Rầm!

Với sự bức xúc của mình khi bị xúc phạm trước mặt nhiều người, gã trai liền xông đến muốn tấn công cô nữ sinh trung học. Bất ngờ thay, hắn ta lại bị chính nữ sinh mỏng manh ấy quật ngã, vật hắn nằm xuống đường. 

Điều này khiến những người xung quanh một phen giật mình. 

- Xin lỗi đi.

- Áaaa...

Trước sự kêu gào đau đớn của gã trai, cô gái vẫn lạnh giọng nhắc nhở:

- Tôi nói anh, xin lỗi cụ già kia đi. Người đã bị anh đụng phải và còn bị kẻ nhỏ tuổi hơn là anh bất kính ấy.

- ...

Khi đèn xanh dành cho người đi bộ đã hết, mọi người đã tập trung ở vỉa hè bên kia. Gã trai dưới sự áp chế của nữ sinh kia, đành phải cúi đầu xin lỗi cụ già mình đã đụng phải và có lời to tiếng. Như vậy, những người khác cũng vừa lòng.

Đến khi bà cụ quay sang nhìn cô bé đã đòi lại công bằng giúp mình, lại chỉ thấy cô khẽ cúi đầu rồi rời đi trước. 

Đèn xanh ở hai đại lộ trục tung đã được bật, các phương tiện giao thông đã bắt đầu di chuyển. Nhưng có một chiếc xe vẫn dừng bên lề đường mà không hề di chuyển.

- Em học sinh, chờ chút đã.

- ...

Nữ sinh trượng nghĩa vừa rồi đang định tiến vào cửa tiệm bánh kem gần đấy, lại có một giọng nam quen thuộc vang lên. Sắc mặt quay sang nhìn người đàn ông quen mắt ở phía sau, vô cùng ngạc nhiên:

- Thầy chủ nhiệm?

- Thật ngại quá, lớp phó học tập.

Ma Kết so với thường ngày còn lịch lãm hơn bội phần. Toàn thân anh đều tỏa ra một phong thái thanh cao đĩnh đạc, cất lời:

- Em có thể giúp tôi một chuyện nhỏ được không?

- ...

Trên xe...

Hiện tại, Bảo Bình đang rơi vào một tình huống vô cùng ảo diệu, hệt như những tình tiết quen thuộc trong cuốn tiểu thuyết thiếu nữ. 

Mặc dù cô đã nghe rõ lời của thầy chủ nhiệm, nhưng nó vẫn rất khó tin. Bảo Bình nghi hoặc lên tiếng:

- Thầy nói, muốn nhờ tôi giả làm bạn gái của thầy?

Bảo Bình không nghĩ rằng sẽ gặp giáo viên chủ nhiệm của mình ở bên ngoài. Cũng không nghĩ thầy ấy lại nhờ cô giúp một chuyện nhỏ. Càng không nghĩ đến chuyện nhỏ đấy lại là việc giả danh bạn gái.

Hơn nữa, cô càng không tin mình lại có mối dây dưa như thế này với giáo viên chủ nhiệm. Con người mà cô cho rằng anh không hề thích cô. Bằng chứng là thái độ có phần hời hợt của anh đối với cô so với những học sinh khác.

Cô vẫn còn nhớ rõ biểu cảm khó đoán của Ma Kết khi trưa nay, cô đã vô tình nghe được dăm ba câu nói chuyện điện thoại của anh.

Thế nên lúc này, thật ngoài ý muốn.

- Sẽ không gây ra phiền toái gì đến em đâu, lớp phó. 

Ma Kết vẫn mang một vẻ bình đạm, không hề có dáng vấp khẩn thiết của một người muốn đi nhờ vả, nói:

- Em chỉ cần đi cùng tôi là được, không cần phải diễn kịch hay gì cả. Và nó chỉ tốn mười phút thời gian của em thôi. 

- ...

Có vẻ như Ma Kết không muốn giải thích thêm về tình hình của anh. Và anh chỉ đơn thuần muốn Bảo Bình đi cùng mình để có cái cớ từ chối người con gái kia. Có vẻ như nó liên quan đến cuộc gọi mà Bảo Bình vô ý nghe được lúc trưa.

Ma Kết bày tỏ ý định rõ ràng như vậy, Bảo Bình cũng không muốn hỏi nhiều. Bất giác, cô lại nắm chặt hộp bánh kem trong lòng hơn. 

Nếu không phải cuộc hẹn tối nay của cô bị dời xuống, cô cũng không rảnh rỗi nhận lời nhờ vả của người thầy này.

- ...

Ma Kết vô ý lướt mắt sang hộp bánh kem mà Bảo Bình đang ôm. Là món đồ cô nhất quyết phải mua trước khi lên xe giúp anh. 

Chiếc bánh có ghi tên "Happy Birthday Daddy Master".

Ánh mắt anh bỗng hiện lên một tia khó đoán.

À, hôm nay là sinh nhật của người đấy.

Nhà hàng VGa...

Đến một nhà hàng sang trọng năm sao, là trải nghiệm mà Bảo Bình chưa bao giờ có. 

Ma Kết một thân lịch lãm bước vào, toàn thân toát ra một khí chất vô cùng quý phái. Dường như anh sinh ra là để xuất hiện tại những nơi cao cấp như thế này. Rất giống như một quý tài tử trong giới thượng lưu.

Nhìn lại phong cách ăn mặc bụi bặm của mình, Bảo Bình liền cảm thấy bản thân vô cùng đối nghịch với Ma Kết và loại địa điểm cao sang này. Cô bèn nhỏ giọng hỏi anh:

- Tôi mặc đồ như vậy, giả làm bạn gái thầy, có phải hơi tùy tiện không?

- ...

Có vẻ như Bảo Bình nghĩ Ma Kết nhờ cô làm bạn gái giả chỉ vì tình cờ gặp nhau và tùy hứng. Nhưng Ma Kết đã có dự liệu từ đầu, anh đáp:

- Không vấn đề gì. Như vậy, mới là thích hợp nhất.

- ...

Bảo Bình không nói gì thêm, im lặng đi theo Ma Kết lên tầng thượng của nhà hàng. 

Nơi này, mọi thứ đều được bày trí vô cùng lãng mạn, xung quanh đều vắng vẻ không có người khách nào. Trừ chiếc bàn ở giữa, giáp với tường kính sang chảnh kia. Vì ở đấy, có một cô gái đang ngồi. Nhìn từ sau lưng, cô gái này đã đem lại cho người nhìn một cảm giác cao quý kiêu hãnh. Có vẻ như cô ấy đang chờ người.

Ngay lúc này, Ma Kết đột nhiên lại tự ý nắm bàn tay của Bảo Bình, khiến cô có chút giật mình. Hóa ra cô gái tiểu thư này là người mà Ma Kết muốn từ chối. 

- A, Dương thiếu. Cuối cùng anh cũng đã đến. Nhưng đây là?

Ma Kết vừa đến, nụ cười vui mừng của cô gái ấy liền tắt ngủm khi thấy người đi cùng anh. 

Dương Ma Kết khẽ gật đầu, ngữ điệu khách sáo:

- Đã thất lễ với Liễu tiểu thư vì đã đến trễ. _Ngưng một chút, Ma Kết lại hướng ánh nhìn ôn nhu sang Bảo Bình, khẽ cười:

- Vì tôi phải đón bạn gái mình đi cùng.

- ...

Bảo Bình biết rằng đây chỉ là đóng kịch, nhưng biểu cảm ôn hòa của Ma Kết trực tiếp thể hiện với mình, khiến cô không khỏi bị đả kích. Đây là lần đầu tiên anh đối với cô bằng vẻ mặt này. So với những học sinh trên trường, ý tứ rất khác biệt. Là kiểu nhu hòa ôn tình đằm thắm dành cho người quan trọng của mình.

Bất giác, cô lại có chút cảm xúc kỳ lạ trong lòng. Cô nhanh chóng cúi đầu, hai vành tai cơ hồ ửng hồng. Đây là lần đầu cô tiếp xúc với loại tình huống nam nữ luyến ái này, dù chỉ là đóng kịch, nhưng vẫn không tránh khỏi thiếu kinh nghiệm.

- Dương thiếu... Ý của anh... bạn gái? Ý là?

Vị tiểu thư họ Liễu vốn mang một tâm tình vô cùng hào hứng khi có liên hôn đính ước với Ma Kết, nhưng sự tình trước mắt, khiến cô ấy không khỏi tổn thương. 

 Liễu tiểu thư một mực nhìn Ma Kết, khó tin nhắc lại cuộc trao đổi của hai bên gia đình:

- Chẳng phải cuộc hẹn tối nay là để chúng ta gặp nhau bàn về hôn ước giữa hai bên sao? Dương  tổng còn đưa cho tôi cả giấy kết hôn rồi mà?

- Không sai, Liễu tiểu thư.

Thái độ của Ma Kết trước sau đều như một, vô cùng bình đạm mà cất lời đáp:

- Tôi đúng là đến đây để nói về đính ước của chúng ta. Tôi đến để cho cô một câu trả lời rõ ràng. Quyết định của tôi đối với việc liên hôn này là...

Vừa nói, Ma Kết vừa giành mất tờ giấy kết hôn trong tay của Liễu tiểu thư, dửng dưng xé làm đôi. Ngữ điệu lãnh đạm:

- Phản đối.

- Anh!

Liễu tiểu thư kia vô cùng kinh ngạc. Cô không tin được Ma Kết lại kiên quyết và dứt khoát đến mức xé luôn cả giấy kết hôn giữa hai người.

Đây là một cuộc liên hôn kinh tế giữa hai gia đình máu mặt trong giới kinh doanh. Nó được lên kế hoạch một cách tỷ mỉ từ các bậc trưởng bối giữa hai gia đình. Bản chất của những cuộc hôn nhân này, là lợi ích chung mà hai bên mang lại cho nhau, hiển nhiên là không hề có một chút tình yêu nào ở đây. 

- Dương Ma Kết. Anh nghĩ rằng việc anh đưa người yêu của anh đến đây, là có thể hủy cuộc liên hôn này sao? 

Vị tiểu thư họ Liễu dường như tinh tườm hơn đánh giá của Ma Kết. Cô ta biết ý định của anh, liền chặn đứng kế hoạch của anh mà cười khẩy:

- Tôi biết là anh không thích tôi, càng không thích cuộc hôn nhân này. Nhưng vì anh đã yêu người khác mà hủy đi cuộc liên hôn, đây hoàn toàn là bất khả thi. Hơn nữa, nếu để Dương tổng biết về cô bạn gái này của anh, chỉ sợ rằng đến ngày mai, cô ấ---

- Liễu Chi Mai.

Ngữ điệu của Ma Kết chợt trở nên lãnh nghị, lên tiếng ngắt ngang lời của Liễu tiểu thư. Sắc mặt anh lúc này, cũng đã trở nên lạnh lùng, nhắc nhở:

- Tối nay, tôi cố tình đưa em ấy đến đây là để truyền tải hai thông điệp đến cô. Thứ nhất. Cuộc liên hôn này, vốn dĩ có hay không, đối với chúng tôi đều không quan trọng. Bởi vì mất đi sự trợ lực từ các người, chúng tôi vẫn không hề bị ảnh hưởng gì. Chẳng qua do bên phía cô chủ động muốn kết hôn cùng tôi, nên Dương tổng cũng chỉ nhắm mắt xuôi thuyền theo thôi. _Nói đến đây, ánh mắt của Ma Kết chợt trở nên lãnh phạt, ngữ điệu lạnh lùng:

- Cuộc đời của tôi, ông ta còn chưa nhúng tay vào được. Mà Liễu gia các người nghĩ rằng có thể ép được tôi sao?

- ...

Liễu tiểu thư lần đầu tiên chứng kiến được sắc mặt đanh nghiệt của người mình thích, không tránh khỏi ngỡ ngàng. 

Vốn dĩ, Liễu Chi Mai - con gái út của Liễu gia, đã thích thầm Dương Ma Kết từ lần đầu gặp mặt, tại bữa tiệc ra mắt sản phẩm mới của tập đoàn Capgrem. Có vẻ nó là một tình cảm nhất thời mà đến, hai người họ cũng chỉ giao tiếp vài câu cơ bản, không hề có thêm mối quan hệ sâu sắc nào. Nhưng Liễu Chi Mai thật sự rất thích dáng vẻ của Ma Kết. Thậm chí, cô đã nhiều lần nghiêm túc theo đuổi, nhưng Ma Kết chỉ khách sáo với cô bằng những nụ cười ôn hòa. Điều ấy lại càng khiến cô xôn xao hơn. Thời gian qua, yêu mến tích tụ, Liễu Chi Mai lại đến tuổi cập kê, cô liền muốn kết duyên cùng người mình thích - Dương Ma Kết. Cô biết rõ anh không thích cô, nhưng cô không quan tâm điều ấy.

Liễu gia nuông chiều Liễu Chi Mai từ bé, nên đối với nguyện vọng của cô, liền chấp thuận. Cho nên, đối với Dương gia, hôn nhân này là hôn nhân chủ động từ phía Liễu gia, giống như chó ngáp phải ruồi.

Dương Tề, người cha của Ma Kết, vốn dĩ là một người vô cùng tâm cơ. Ông ta biết Ma Kết đang chống đối mình, nên muốn dùng cuộc hôn nhân này để kiểm soát lại anh. Bởi lẽ, liên hôn với Liễu gia, không phải là ý hay nhất.

Mà lúc này, Ma Kết lại hoàn toàn không có ý định thuận theo sự sắp xếp của cha mình. Đó là lý do anh đưa Bảo Bình đến đây. Chủ yếu là muốn để Liễu Chi Mai tự biết đường mà rút lui. Anh hướng sang cô gái ngồi cạnh mình, cất tiếng:

- Thứ hai. Điều này tôi muốn cô ghi nhớ, nên hãy lắng nghe thật kỹ, Liễu tiểu thư. Tôi... _Ngừng một chút, Ma Kết lại nhấn mạnh:

- Sẽ không bao giờ thích cô. Cho dù trên thế giới này chỉ còn tôi và cô, tôi cũng không lựa chọn cô. Vì cô, không phải mẫu phụ nữ mà tôi thích.

- !!!

Trước giờ, Ma Kết đều dùng thái độ hòa nhã để khéo léo từ chối Liễu Chi Mai. Nên lúc này, bị anh thẳng thừng tuyên bố mình không phải kiểu con gái anh thích, khiến Liễu Chi Mai vô cùng tổn thương. Nhưng Ma Kết không để ý nhiều, anh trực tiếp nói:

- Cô có thể tự so sánh điểm khác biệt của mình với em ấy. Tôi thích người con gái có cá tính mạnh mẽ. Một người có thể bất bình vì những hành động thiếu văn minh của kẻ khác, mà sẵn sàng ra mặt, thậm chí là dùng đến vũ lực. 

Nghe đến đây, Bảo Bình bất giác quay sang nhìn Ma Kết với vẻ ngỡ ngàng. Như lời anh nói, có vẻ như anh đã chứng kiến cảnh cô xử lý gã trai mê game ở ngã tư đèn đỏ khi nãy? Hóa ra, không phải anh và cô gặp nhau ở trước cửa tiệm bánh kem?

- Quá rõ ràng, vốn dĩ Liễu tiểu thư cô, một con bọ cũng sợ phát khiếp, sẽ không thể nào giống như em ấy được.  _Ma Kết không phát giác ra tâm tình của Bảo Bình, vẫn bày tỏ:

- Có thể người tôi kết hôn sau này sẽ không phải là em ấy, nhưng cũng sẽ là người có cá tính như em ấy. Nên cô, đừng có suy nghĩ "kết hôn trước, yêu sau" như những câu chuyện ngôn tình nữa. Đây, là hiện thực, thưa Liễu tiểu thư. Kế hoạch liên hôn này, kết thúc rồi.

Nói đến đây, Ma Kết liền đứng dậy, dẫn theo Bảo Bình mà rời khỏi. Một chút lắng nghe ý kiến từ Liễu Chi Mai, cũng không có. 

Bảo Bình nãy giờ luôn im lặng trong cuộc gặp mặt giữa Ma Kết và Liễu Chi Mai. Cô vậy mà có cơ hội trực tiếp hít hà câu chuyện nóng hổi từ giáo viên chủ nhiệm của mình. Lần này, khiến cô xác nhận được một điều rất quan trọng.

Giáo viên chủ nhiệm Dương Ma Kết, không đơn giản. Gia thế của thầy ấy, không đơn giản. Con người của thầy ấy, cũng không dễ chịu thiệt.

Giờ, cô lại được Ma Kết dẫn ra về. Quả nhiên việc này là chỉ mất mười phút thời gian của cô. Bất giác, cô định quay lại nhìn thêm sắc mặt của Liễu tiểu thư, thì giọng nói bên cạnh lại cất lên:

- Đừng nhìn.

- ...

- Cô ấy sẽ ghim thù lên em đấy.

- !!!

Bảo Bình giật mình, không dám quay đầu lại thật. Cô có thể hứng thú khi người khác gặp chuyện drama, nhưng cô xin từ chối việc mình bị gặp chuyện. 

Lúc này, khóe môi Ma Kết lại có chút ý cười. Dáng vẻ tin tưởng lời anh nói đến mức căng thẳng của Bảo Bình, thật buồn cười. Bảo Bình vô tình phát giác ra điệu cười ẩn của anh, liền nhận ra mình đã bị lừa. Nhận thấy anh vẫn đang nắm tay mình, cô liền muốn rút ra, nhưng lại không được. Ma Kết lúc này mới đành bật cười bất đắc dĩ:

- Phiền em rồi, lớp phó. Chúng ta phải khuất đi tầm mắt của vị tiểu thư kia, mới có thể buông tay được.

- Thầy giáo, chuyện nhỏ mà thầy muốn nhờ tôi, khồng hề "nhỏ" một chút nào. Có vẻ thầy phải phải trả chút công cho người học trò này đấy?

- Được thôi. 

Ma Kết vậy mà dễ dàng chấp thuận. Bước vào thang máy, anh mỉm cười đầy ý đùa giỡn:

- Vậy thầy trở thành bạn trai của em, thế nào? Trả công thế này đã được chưa?

- Hả? 

Bảo Bình vốn dĩ chỉ buột miệng nói đùa, ngờ đâu lại gặp đúng cao thủ trêu chọc. Rõ ràng là không có ý tứ nào với đối phương, nhưng mặt cô lại nhanh chóng nóng lên. Cô liền rút tay lại, tránh xa người đàn ông bên cạnh, vô cùng bài trừ:

- Từ chối. Loại trả công này, tôi không có nhu cầu sử dụng. 

Thấy vẻ mặt nghiêm túc đề phòng của Bảo Bình, Ma Kết khẽ cười nhẹ. Anh cất giọng nhẹ nhàng: 

- Lớp phó, em yên tâm, thầy chỉ đùa thôi. Với lại... _Nói đến đây, vẻ mặt Ma Kết lại có phần xa xăm, tiếp lời:

- Em cũng không phải là gu của thầy. Nên đừng lo.

- Thầy cũng chẳng phải là gu của tôi.

Bảo Bình cũng không chịu để mình mất giá mà đáp lại. 

Lúc này, Ma Kết lại lên tiếng:

- Có biết tại sao tôi lại nhờ em giúp chuyện này, mà không phải người khác không?

Nghe câu hỏi này, khiến Bảo Bình có chút tò mò. Cô nhíu mày:

- Không phải vì thầy tình cờ gặp tôi sao?

- Đó không phải là điều kiện tiên quyết. _Ngữ điệu của Ma Kết vẫn bình đạm. Anh cũng không có ý che giấu, giải thích:

- Lý do tôi chọn em, là vì tính cách của em hoàn toàn trái ngược với đối tượng đính hôn của tôi.

- ...

- Nên những lời tôi nói lúc ấy, rằng kiểu mẫu của tôi là những người có cá tính mạnh mẽ, là nói dối đấy. Mục đích là để cô gái kia từ bỏ hy vọng ở tôi. _Nói đến đây, lời của Ma Kết trở nên đầy ý tứ nhắc nhở:

- Mong rằng em sẽ không để tâm vào những lời nói ấy.

- Tôi hiểu, tôi cũng không phải kẻ ngốc. 

Bảo Bình lãnh đạm trả lời, thái độ hoàn toàn hiểu chuyện, hiểu lý lẽ. Cô cũng bày tỏ ý nguyện, nói:

- Tôi cũng mong rằng, chuyện tôi giả làm bạn gái thầy, sẽ không có người thứ ba biết.

- Đó là điều hiển nhiên.

Vừa vặn, đây cũng là điều Ma Kết muốn. Sau đấy, anh cũng không nói thêm lời nào khác. Cả hai đứng trong thang máy, đều im lặng không cất lời. Bầu không khí, thoáng chốc trở nên lạnh nhạt.

Chỉ là, trong lòng của Bảo Bình, chợt có chút chột dạ và hụt hẫng. Bởi vì cô đã lỡ tin vào những lời nói ấy. Và cô đã có một khắc nhen nhóm lên loại ảo tưởng như vậy. Nếu vừa rồi Ma Kết không vô ý nhắc nhở, thì cô cũng không dám tưởng tượng nổi sự hoang tưởng tai hại của mình sẽ dẫn đến hậu quả gì.

Cũng tại lần gặp gỡ này, trải qua chuyện giả bạn gái này, cùng với những biểu cảm cười đùa, đôi lúc lại có chút tình ý của Ma Kết. Nó khác hẳn với thái độ khách sáo, xa lạ của anh trên trường đối với cô. Nên trải qua những điều vừa rồi, đã khiến cô bất giác có hiểu lầm về mối quan hệ của bọn họ.

Bảo Bình khẽ chối bỏ tâm trạng này. Cô chưa bao giờ bận tâm đến một người đàn ông nhiều như thế này. Theo phép lịch sự, cô nên dừng chúng tại đây.

- Được rồi, thầy sẽ đưa em về.

Xuống đến sảnh dưới, Ma Kết liền ngỏ ý để đưa học trò kiêm ân nhân của mình trở về. Nhưng Bảo Bình lại không có nhu cầu. Cô nhận lại hộp bánh kem từ lễ tân, nhìn vào đồng hồ, có chút bận việc riêng mà đáp:

- Không cần đâu. Tôi có hẹn với người nhà rồi.

Nói rồi, cô khẽ cúi chào Ma Kết rồi ra ngoài, bắt một chiếc taxi để đến điểm hẹn với chủ nhân của chiếc bánh kem. 

Ma Kết âm thầm quan sát biểu cảm hân hoan khi sắp được gặp lại người nhà của mình, sắc mặt có chút nghiêm lãnh.

Nếu như anh nhớ không lầm, thì người ấy đã ly thân với vợ của mình.

Bốp! Huỵch! Bốp!!!

Lúc Ma Kết lái xe rời khỏi nhà hàng, lại vang lên những tạp âm ẩu đả hết sức chói tai. Theo chút phản xạ tò mò, anh khẽ lướt mắt sang nhìn.

Dưới ánh sáng vàng mờ ảo của đèn đường, góc hẻm bên đấy, có một nhóm người đang đánh một người.

Mà người bị đánh, lại trông rất quen. Mái tóc màu xanh đại dương vô cùng thân thuộc.

"Song Tử?"

...

- Bánh trà lúc sáng, là của cậu?

Ở muốn quán nướng bên lề đường, có hai thân ảnh lãnh đạm đang đối diện nhau. Cô gái tóc màu xám tro khẽ nhấp miếng trà, chất giọng nhàn nhạt vang lên, không một ánh nhìn đối với người con trai đối diện.

- Cậu phát hiện rồi à? Không lẽ đó là lý do cậu gọi tôi ra đây?

Thiên Yết không phủ nhận, giọng nói không còn băng lãnh như mọi khi.

- Một phần là vậy.

Thiên Bình không cảm xúc đáp lại, rồi đặt ly trà xuống, ánh mắt kiên định nhìn Thiên Yết:

- Tôi hỏi cậu, cậu cảm thấy có lỗi với những chuyện đã làm với tôi?

- Xin lỗi, đáng ra tôi không nên như vậy... 

Ánh mắt Thiên Yết có chút buông lỏng, Thiên Bình nói đúng. Thiên Bình chợt cười nhạt:

- Tôi không nghĩ đến, cậu lại là người sống vùi dập trong quá khứ như vậy, Lãnh Thiên Yết. Tôi gọi cậu ra đây, cũng là để làm rõ chuyện này.

Thiên Bình ngắt một đoạn, lấy ra một chiếc hộp từ trong giỏ, đẩy sang cho Thiên Yết:

- Đây là tất cả những kỷ niệm liên quan tới cậu. Hãy đốt nó, và chúng ta không còn quan hệ gì cả!

- Cậu... đã giữ những thứ này suốt thời gian qua?

Thiên Yết cơ hồ ngạc nhiên, anh lại cảm thấy tội lỗi hơn với những gì mình đã làm. Nhưng Thiên Bình thì ngược lại, hôm nay, cô phải giải quyết cho dứt vấn đề này:

- Đừng hiểu nhầm, hiện tại, tôi giữ chúng, cũng chỉ dừng lại ở đấy. Không có ý niệm gì hơn. Nếu như cậu không làm được, vậy để tôi!

Vừa dứt lời, Thiên Bình liền cầm lấy chiếc hộp kia, ném thẳng vào lò than nướng ngay đấy. Nhìn ánh lửa bùng cháy mạnh mẽ kia, Thiên Yết ngạc nhiên, còn Thiên Bình thì nhếch môi cười:

- Như vậy là hết.

Nói rồi cô quay sang nhìn Thiên Yết, ánh mắt vẫn tựa như băng:

- Tôi không phủ nhận, lúc đó tôi thật sự còn vấn vương cậu. Nhưng xin lỗi, vì đã không thể vương vấn cậu mãi mãi được. Dù sao thì cũng chỉ là chút rung cảm tuổi đầu đời mà thôi. Nếu cậu cảm thấy thương hại tôi, tôi không cần, vì điều đó chỉ khiến tôi thương hại cậu lại thôi! Đó là tất cả những gì tôi muốn nói, cậu hãy suy nghĩ kĩ đi.

Thiên Bình rất dứt khoát, nói xong liền bước đi, nhưng Thiên Yết lại lên tiếng:

- Khoan đã..

Thiên Bình nhíu mày nhìn lại Thiên Yết. Cô nói nãy giờ mà anh vẫn chưa hiểu? Tính lên tiếng rõ ràng thêm một lần nữa, thì Thiên Yết đã lên tiếng trước:

- Vậy chúng ta, vẫn là bạn được chứ?

- ...

Thiên Bình không lường trước được ý định này của Thiên Yết. Giọng anh lại vang lên, trầm thấp:

- Vì cậu là người bạn đầu tiên, cũng là duy nhất của tôi. Chúng ta, có thể vẫn là bạn được không?

Thiên Bình có chút ngạc nhiên. Vì hai người có suy nghĩ vô cùng giống nhau, chỉ là khác thời điểm. Bốn năm trước, anh cũng là người bạn đầu tiên và duy nhất của cô. Bây giờ, đối với Thiên Yết, mọi thứ vẫn vậy không đổi? 

Thiên Bình cũng không biết trả lời ra sao. Nhưng, câu nói của Thiên Yết, cô cảm thấy như đang nhìn lại chính mình trước đây, cảm giác cô độc là cảm giác đáng sợ nhất.

- Nếu cậu không thấy phiền.

Khoảng một phút sau, Thiên Bình mới trả lời. Cũng nhờ ngày hôm đó, mà cô mới có một người bạn chí cốt – Sư Tử. Việc này, coi như để cảm ơn anh. Hơn nữa, cô hiểu rõ cái cảm giác cô độc ấy, có lẽ, cũng nên giải thoát cho Thiên Yết. Thiên Bình tự cười chính bản thân mình, từ khi nào mà cô đã biết suy nghĩ cho người khác vậy?

- Vậy, để tôi đưa cậu về.

Thiên Yết có chút bất ngờ trước câu trả lời của Thiên Bình, trong lòng bỗng cảm thấy thanh thản và nhẹ nhõm. Nhưng trước lời đề nghị của Thiên Yết, Thiên Bình từ chối:

- Không cần. Tôi đã hẹn gặp Sư Tử gần nhà hàng VGa gần đây rồi. Cậu về trước đi.

- Vậy đi đường cẩn thận.

Thiên Yết cũng biết rõ tính của Thiên Bình, nên cũng không níu kéo thêm. Không ngờ, mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này.

Những kỷ niệm ấy, cả hai sẽ cất giấu kín trong tim, đó là những kỷ niệm đẹp.

...

- Song Tử!

Nghe giọng nói quen thuộc kia vang lên, dù đang bị người khác đánh đập dữ dội, nhưng Song Tử vẫn không tài nào nhầm được. 

Tại sao anh ta lại xuất hiện vào lúc này?

Đám côn đồ thấy có người đến, liền cùng nhau rút chạy. Để lại Song Tử đang nằm gục ở đó với những vết trầy xước. 

Ma Kết không khỏi lo lắng chạy đến, đỡ Song Tử lên. Ngữ điệu khẩn hoảng:

- Song Tử, em có sao khô---

- Tránh ra.

Song Tử rút tay lại, tự mình đứng dậy, mặc dù trên người mang nhiều thương tích. Ma Kết cũng đã quen với thái độ này của Song Tử. Nhưng nhìn tình hình của em trai mình, anh không thể nào yên lòng được. 

- Song Tử, em bị thương rồi. Để anh đưa em đến bệnh viện.

- Tôi đã nói, anh tránh ra.

Song Tử dứt khoát đẩy Ma Kết ra. Đây có lẽ là lần gặp mặt riêng tư đầu tiên sau nhiều năm giữa hai người. 

Gia đình, rào cản huyết thống và thân phận, luôn luôn căng thẳng và mâu thuẫn. 

Mà mối quan hệ giữa Ma Kết và Song Tử, chính là loại quan hệ này. 

Anh em cùng cha khác mẹ.

Song Tử đối với Ma Kết luôn luôn bài xích và cay nghiệt. Nhưng Ma Kết đối với Song Tử, là thật tâm lo lắng và quan tâm. Giữa hai người này, hẳn đã có vài chuyện xảy ra. 

Trước sự chán ghét của em trai mình, Ma Kết vẫn kiên nhẫn muốn đưa nó đi bệnh viện:

- Song Tử! Em đang bị thương, cần có người đưa tới bệnh viện! Nếu em tìm ra được người nào đáng tin giúp được em, anh sẽ không quấy rầy em nữa.

- Thiên Bình.

------------- End Chap 13 --------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play