Mọi người đọc lại khúc cuối của chap 200 để xem tiếp nha. Au có chỉnh sửa đoạn cuối lại á.
-----------------------------------------
"C... Cái gì thế? Cái này tức là sao?"
"Diêm gia? Là Diêm gia trong Ngũ đại gia thế?"
"Chuyện này là sao?"
Ồn ào... xôn xao...
"Bí mật của Diêm gia. Anh trai nhận nuôi đứa con ngoài giá thú của em gái ruột."
Trên màn hình Led khổng lồ, lại hiện ra một dùng chữ. Ngắn gọn, nhưng lại chứa đủ nội dung khiến tất cả mọi người ai cũng ngỡ ngàng và hoang mang.
- Tương nhi? Bí mật của Diêm gia này là sao vậy?
- Tương nhi?
Nhắc đến Diêm gia, trường Royal cũng chỉ có một mình Diêm Tần Tương là người mang họ Diêm. Nhưng đám người còn lại không để ý, từ khi thấy được nội dung kia, sắc mặt Diêm Tần Tương đã trắng bệch không còn một giọt máu, cả người cứng đờ như bức tượng đá.
- Mau xem là ai đang giở trò! Ngăn tất cả các nhân viên trong ban tổ chức thoát ra khỏi sân khấu! Bắt hết những kẻ khả nghi lại cho tôi!
Diêm Hồng Uy rõ ràng nổi tiếng là một người ôn hòa, nho nhã. Không hiểu sao lúc này lại nổi cáu, khẩn hoảng đến mức khiến người quen cũng không nhận ra, kể cả Cầm Tử Liên – vợ của ông. Loại phản ứng này, khiến những người thế gia còn lại đều đoán được dòng chữ trên kia có mấy phần là thật.
"Bóc trần bộ mặt thật của một trong ngũ đại gia thế - Diêm gia"
Mặc kệ tất cả mọi người đều đang hoang mang, trên bảng led vẫn tiếp tục hiện lên những dòng chữ rõ ràng. Mỗi lần màn hình thay đổi, Diêm Hồng Uy càng thêm khẩn trương mà bỏ đi vào phía sau sân khấu, xem rốt cuộc kẻ nào đang giở trò.
Ở trong hàng ghế Vip ấy, ai cũng nhôn nhao xôn xao, chỉ có một vị vẫn còn tâm tình ngồi yên, chờ xem chuyện hay đang xảy ra.
"19 năm về trước, Diêm gia đã thực hiện một tội ác tày trời, chỉ vì sự đố kỵ."
Bầu không khí bắt đầu ổn định lại so với ban đầu, dường như mọi người đều đang bị cuốn vào nội dung của những dòng chữ xuất hiện trên màn hình hớn.
"19 năm về trước, đã có một tình bạn thân xuất hiện giữa Diêm gia và Mạc gia."
"Nhưng chính vì sự đố kỵ với người bạn thân họ Mạc, đại tiểu thư của Diêm gia đã bày mưu hãm hại người họ Mạc ấy."
"Tiểu thư họ Diêm thích một chàng trai, nhưng chàng trai đấy lại ái mộ tiểu thư họ Mạc."
Đọc đến đây, gần như ai ai cũng biết được kết quả của câu chuyện.
"Cuối cùng, tiểu thư họ Diêm đã hãm hại và bán tiểu thư họ Mạc vào quán Bar. Hủy hoại thanh danh một đời của người con gái ấy. Sau đó còn bưng bít, phủ nhận mọi tội lỗi của mình."
"Diêm gia đã chặn đứng mọi bằng chứng phạm tội của Diêm tiểu thư, khiến cho một người đang có tất cả, trong chớp mắt trở thành kẻ rác rưởi đối với mọi người. Mạc chủ gia vì đó mà mất vì đột quỵ, Mạc tiểu thư bị tân Mạc chủ gia đuổi khỏi gia môn."
"Mất cha, bị dòng họ ruồng bỏ, bị bạn bè quay lưng, Diêm tiểu thư đã khiến một người thiện lương, lạc quan như Mạc tiểu thư phải cùng quẫn mà tìm đến cái chết!"
"Trong khi đó, Diêm tiểu thư lại lên trường, tung tin đồn bạn thân mình là gái bán hoa, hòng muốn cướp được hình ảnh của bạn thân mình trong mắt chàng trai kia."
"Chàng trai kia không có cái nhìn kiên định, liền tin tưởng Diêm tiểu thư. Hai người đã qua lại được một tháng, thì chàng trai kia đã phát chán Diêm tiểu thư. Hai người, kẻ buông người níu, rốt cuộc, một năm sau cũng chấm dứt. Tuy nhiên, sau đó Diêm tiểu thư phát hiện, mình đã có thai."
- Ôi mẹ ơi!
- Câu chuyện gì thế này?
- Người nào đang viết tiểu thuyết trên đó thế?
- Tớ bắt đầu nổi hết da gà rồi này!
Xì xầm... xôn xao...
Cho đến bây giờ, sau vài dòng chữ, toàn bộ học sinh cùng các người liên quan có mặt trong sự kiện này đều vô cùng hoang mang.
Đến cả lũ nhóc thế gia của trường Royal cũng không ngờ đến sự việc này, bọn họ đều đồng loạt quay sang nhìn người đang kinh động đến mức khó tin kia.
Diêm Tần Tương... cũng không hề biết đến chuyện này. Nhưng cô lại cảm giác được, Diêm tiểu thư ở trong câu chuyện trên kia, thật giống với bà ấy.
- Rút! Rút hết dây điện ra! Cúp nguồn điện đi! Mau!
Diêm Hồng Uy cùng đám người của ban tổ chức chạy vào trong, nhưng ngoài những người nội bộ ra thì chẳng có ai đáng nghi. Ông ta vừa quát, vừa đến nguồn điện mà cúp hết toàn bộ.
- N-ngài Diêm...
Các nhân viên kỹ thuật hoang mang, nhìn lên màn hình Led.
Dù đã cúp hết nguồn điện rồi, nhưng màn hình Led vẫn còn sáng, và những dòng chữ kia vẫn tiếp tục hiện lên.
"Diêm tiểu thư phát hiện mình mang thai đứa con của người đàn ông kia, nhưng hắn ta đã ra nước ngoài và kết hôn với người khác. Tuổi đôi mươi, Diêm tiểu thư còn quá trẻ để mang thai, lại không có nguồn gốc rõ ràng, sợ hãi chính mình sẽ có kết cục giống người bạn năm kia, bị Diêm gia đuổi khỏi nhà..."
"Vì thế, Diêm tiểu thư quyết định sẽ phá thai. Nhưng, cô ta không thể làm thế, vì nếu cô ta phá thai, cô ta sẽ mắc chứng khó sinh cho sau này."
"Trong ngũ đại gia thế, việc người phụ nữ không thể sinh con, sẽ không có hậu duệ nối dõi dòng tộc, sẽ không có vị trí vững chắc để khẳng định giá trị của mình. Vì không muốn mắc chứng khó sinh, Diêm tiểu thư đã giữ cái thai lại..."
CHOANG! CHOANG! RẦM! ẦM!
Màn hình Led, vậy mà đã bị người của đội hầu cần, theo lệnh của Diêm Hồng Uy, đập nát hết. Chiếc màn hình lớn giữa sân vận động bị nứt lan tràn, đen thui, không còn dòng chữ nào xuất hiện trên đó nữa.
Mọi người đều tỏ vẻ cụt hứng, mọi chuyện rõ ràng là đang rất cuốn.
"Diêm tiểu thư tạm thời giữ cái thai lại,..."
Đột nhiên, vang vọng khắp sân vận động, là một giọng nói đã được chỉnh sửa. Diêm Hồng Uy tưởng phá được cái màn hình khổng lồ là xong chuyện, ai ngờ đâu, những cái loa trong sân vận động lại phát ra tiếng người rõ ràng:
"...nhưng cô ta cũng không biết phải làm gì tiếp theo, nên đã gọi điện cho anh trai mình – Diêm Hồng Uy."
Ba chữ "Diêm Hồng Uy" vang lên khiến tất cả mọi người đều một phen bàng hoàng. Những người máu mặt đang ngồi ở khu vực Vip đều đồng loạt nhìn Diêm Hồng Uy đang đứng ở chân màn hình led, mà ánh mắt của Cầm Tử Liên – vợ của ông, đã bắt đầu sợ hãi và nghi ngờ. Nghi ngờ rằng, chuyện này có liên quan đến câu chữ đầu tiên xuất hiện trên màn hình khi nãy "Bí mật của Diêm gia. Anh trai nhận nuôi đứa con ngoài giá thú của em gái ruột." Nếu thật là vậy, thì con gái ruột của bà đang ở đâu?
"Diêm Hồng Uy là anh trai của Diêm tiểu thư, vô cùng yêu thương và chiều chuộng em gái mình. Vì thế, hắn ta nói Diêm tiểu thư đừng phá thai, hãy sinh nó ra, hắn ta sẽ nuôi đứa bé ấy. Như vậy, Diêm tiểu thư không những sẽ không mắc chứng khó sinh, sau này vẫn có thể lấy chồng là người của danh môn thế gia, mà còn sẽ không bị người khác coi thường hay bị Diêm lão gia đuổi ra khỏi nhà. Chỉ là..."
- Ôi mẹ ơi, nếu nói vậy thì...
Đồng loạt, mọi ánh mắt của người trường Royal lẫn Zodiac đều hướng về cùng một điểm – cô gái đã bất động thanh sắc từ lâu – Diêm Tần Tương. Vẻ mặt của Diêm Tần Tương lúc này vô cùng kinh hoảng. Cô ta bị mọi người nhìn đến, liền không giữ nổi vẻ cao quý thường ngày, sắc mặt hoang mang sợ hãi, miệng lắp bắp:
- Không phải... không phải thế... Hắn ta nói bừa, hắn ta nói bừa...
Những người chơi chung với Diêm Tần Tương sẽ hiểu được cái người bí ẩn kia có nói bừa hay không. Diêm Tần Tương là kẻ giỏi giấu cảm xúc của mình nhất, cho dù tức giận, nguyền rủa ai đó, cô ta cũng vẫn sẽ giữ được dáng vẻ đạo mạo, quý tộc của mình. Nhưng phản ứng lúc này, ít nhiều, tâm lý của cô ta cũng đã bị dao động.
- Mấy người nhìn cái gì? Mấy người tin vào lời của kẻ bí ẩn kia nói hay sao?
Bỗng nhiên lúc này, Cố Sùng Lâm đứng ra, chắn trước mặt Diêm Tần Tương, hứng chịu những ánh nhìn nghi ngờ của mọi người giúp cô, dõng dạc quát:
- Chỉ là một lời nói, ai chẳng nói được! Con mẹ nó sống ở thời đại nào rồi, không có bằng chứng thì đừng có bịa chuyện gạt người!
- C-Cố Sùng Lâm?
Diêm Tần Tương không dám tin vào mắt mình. Trong những người mà cô mong rằng họ sẽ đứng ra bênh vực cô, không hề có hắn, nhưng hắn lại là kẻ duy nhất đứng ra che chắn cho cô.
Kẻ mà cô chướng mắt nhất, lại là kẻ bảo vệ cô ngay lúc này?
Kẻ mà cô đố kỵ nhất, lại là kẻ chìa tay ra cứu vớt cô?
Vù... vù... vù...
Loạt soạt... loạt soạt...
Lúc này, trên bầu trời, có chục chiếc máy bay điều khiển từ ta, chở thêm một giỏ nhỏ, bay đến đâu, liền rải giấy đến đây. Thoáng chốc, cả sân vận động đều trắng giấy khắp trời, hệt như một màn tuyết rơi. Giọng nói bí ẩn kia tiếp tục vang lên:
"Chỉ là, năm đấy, vợ của Diêm Hồng Uy, Cầm Liên Tử, cũng đang mang thai. Cầm Liên Tử sinh muộn hơn Diêm tiểu thư vài ngày, Diêm Hồng Uy vậy mà đã đánh tráo chính con ruột của mình với con của em gái mình với nhau. Đã 17 năm trôi qua, đứa bé ấy, đã lớn lên và trở thành một nữ sinh, nữ sinh đang theo học cao trung Royal! Nếu không tin, các vị có thể xem thông tin trong những hồ sơ đang rơi xuống kia!"
Xì xầm... xì xầm... xôn xao...
Những chiếc máy bay kia thả xuống không phải là giấy đơn thuần, mà là một túi giấy, bên trong có bốn tờ giấy khác. Nó nhiều đến mức ai ai đang có mặt trong sân vận động cũng có thể cầm một bản mà đọc, không phải tranh giành.
Loạt soạt! Loạt soạt!
Lần lượt, ai cũng nhặt hoặc chụp những tờ giấy kia lên xem, trong đó ghi cái gì.
Mà bên này, chính Cầm Liên Tử cũng không thể đứng vững mà đọc được. Bà ngã khụy xuống trên nền cỏ, tâm trong lòng như vỡ vụn.
- Liên Tử!
Cầm Thư Nhã thấy động thái của em họ mình không ổn, liền lo lắng chạy qua. Bà cầm lấy tờ giấy mà Cầm Liên Tử đã đọc, sắc mặt không khỏi bang hoàng. Yên Nam Phong đi qua, giúp vợ mình đỡ Cầm Liên Tử lên, cũng không ngạc nhiên lắm khi thấy kết quả được công bố trên tờ giấy.
Bốn tờ giấy đó, là bốn tờ giấy giám định DNA của Diêm Tần Tương với Diêm Hồng Uy: kết quả không trùng khớp.
Kết quả DNA giữa Diêm Tần Tương với Cầm Liên Tử: không trùng khớp.
Kết quả DNA giữa Diêm Tần Tương với Diêm Uyển – em gái Diêm Hồng Uy: trùng khớp.
Kết quả DNA giữa Diêm Tần Tương với Tạ Cảnh Nhiên – người vô danh: trùng khớp.
Như vậy, mọi người đã biết, rốt cuộc câu chuyện kia, là thật hay giả.
- Loại bằng chứng kiểu này, làm giả thì khó gì! Chỉ cần có tiền là làm được thôi!
Chính Cố Sùng Lâm còn không dám tin vào mắt mình, liền mạnh dạn nghĩ đến trường hợp này nên mới có dũng khí mà nói ra câu trên. Nhưng mà có nói ra, cũng có hữu ích sao?
- Đủ rồi! Tôi không cần cậu giả bộ thương hại tôi nữa, cút ra đi!
Diêm Tần Tương bỗng nhiên đẩy Cố Sùng Lâm ra, không hiểu sao cô ta lại trút hết tức giận lên người cậu mà mắng:
- Trông thấy tình cảnh tôi lúc này, không phải cậu hả dạ lắm hay sao hả? Cậu khinh bỉ tôi thì cậu thể hiện ngoài mặt ra đi! Giả bộ làm người tốt cái gì?! Chướng mắt!
- Diêm Tần Tương!
Yên Nam Sơn đột nhiên lớn tiếng với Diêm Tần Tương, đây cũng là lần đầu mọi người thấy Yên Nam Sơn tức giận một cách đáng sợ như vậy. Rõ ràng nãy giờ hắn ta không buồn dính đến vụ rắc rối này, vậy mà giờ cũng xen vào:
- Đây là chuyện của riêng cô, cô có quyền gì giận cá chém thớt lên người khác?!
- Đừng có nói nữa! Tôi không cần mấy người lên mặt dạy đời tôi! _Diêm Tần Tương tự dưng ôm đầu hét lên, cô ta trừng mắt nhìn xung quanh, mắng:
- Mấy người các người đừng giả vờ tỏ ra quan tâm đến tôi! Tôi biết tất! Mấy người thấy bộ dạng tôi lúc này đều hả hê chứ gì? Vì một kẻ dưới một người trên vạn người như tôi lại có bí mật và xuất thân như thế! Mấy người đều đang cười trong lòng đúng chứ?! Không cần phải giả tạo với tôi, tôi còn không biết mấy người các người sao?
Bị Diêm Tần Tương nói trúng phóc, nhưng đám người Royal hay Tây Nghi Hạ đều không có phản ứng hả dạ gì. Bởi vì, bộ dạng của Diêm Tần Tương lúc này rất thê thảm, rất bất ổn, khiến bọn họ - dù sao cũng đã từng gắn bó, thấy có chút xót xa.
- Như thế này, không phải hơi quá rồi sao?
Ma Kết nhìn thấy tình cảnh phát rồ của Diêm Tần Tương, đứng gần Song Tử mà hạ giọng.
Hóa ra, đây là kế hoạch dạy dỗ Diêm Tần Tương của Song Tử.
Những người khác trong Zodiac, tuy ban đầu đúng là có chút hả dạ khi Diêm Tần Tương bị vạch trần thân phận của mình, cho rằng sau chuyện này, cô ta sẽ biết điều hơn mà đừng bắt nạt hay giở trò người khác nữa. Nhưng khi nhìn thấy tình trạng phát điên của cô ta, bọn họ lại cảm thấy mọi chuyện hình như đã vượt ngoài tầm kiểm soát.
Ngay cả Sư Tử, người đã bị Diêm Tần Tương bày trò và đổ oan, cũng cảm thấy sự tình đã hơi quá đà.
Kết cục như thế này, đừng nói là Diêm Tần Tương, những người liên quan như Diêm Hồng Uy, Cầm Tử Liên, thậm chí là toàn Diêm gia cũng bị ảnh hưởng.
- K.C... K.C?
Như nghĩ ra được ngọn nguồn của sự việc, Diêm Tần Tương đột nhiên có chút tỉnh táo, mà quay sang phía bên trường Zodiac. Cô ta điên loạn tìm kiếm một bóng người, sau đó, liền nhảy sồ đến túm ấy tay áo của người kia, uất ức tra xét:
- Tại sao? Tại sao anh lại biết được chuyện này? Hả?
Người bị Diêm Tần Tương túm áo, vẫn đứng yên đấy, toàn thân như toát ra một loại lãnh khí âm trầm, khiến ai cũng phải e dè. Thế mà Diêm Tần Tương không hề sợ hãi, vẫn cứ bám dính tra hỏi:
- Lúc đấy anh đã nói với tôi "Đúng là mẹ nào con nấy", tôi đã mơ màng nhận ra có gì đó sai sai rồi? Là anh đúng không? Anh là người bày ra cái trò tố cáo bí ẩn này đúng không? Anh cho người của anh là Con Rết làm đúng không? Nói đi! Tại sao anh lại làm như vậy với tôi? Tôi đã gây chuyện gì với anh chưa?
- Song Tử...
Nhóm bạn thấy Diêm Tần Tương đeo bám Song Tử mà nằng nặc gào hét, liền tiến tới muốn gỡ cô ta ra khỏi người Song Tử. Ngay cả nhóm người của trường Royal cũng không hề nghĩ tới quả hành động này của Diêm Tần Tương.
- Tương nhi!
Ngay cả lúc này, Diêm Hồng Uy cho người đi bắt những kẻ bày trò, những kẻ đang điều khiển máy bay đồ chơi rồi vội vàng chạy qua bên này xem xét tình hình của Diêm Tần Tương. Diêm Tần Tương mặc kệ ông ta, chỉ trực chờ một câu trả lời đích xác từ Song Tử, cô ta giảy đành đạch lên:
- K.C! Nếu anh vì chuyện tôi đã làm với trường mấy người, anh có thể cho người đánh đập tôi mà! Tôi tình nguyện lên đồn cảnh sát nhận lại tất cả tội lỗi mà tôi đã giở trò trong cuộc thi! Tôi cũng sẽ ngồi tù mà! Tại sao anh lại dùng đến cách này?! Hả? Bọn họ! Đám người bọn họ cũng đều tham gia vào, tại sao chỉ có mỗi tôi phải gánh chịu hậu quả? Có phải là do trưa qua tôi giở trò vu oan cho anh Sư Tử không? _Vừa hỏi, Diêm Tần Tương liền hướng sang Sư Tử, bò bò lết lết đến, cúi đầu lạy liên tục:
- Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Tôi ngàn lần xin lỗi!
- N-này...
Sư Tử và những người còn lại không ngờ rằng Diêm Tần Tương lại làm đến mức này, cảm giác râm ran khó chịu trong lòng bọn họ ngày càng hiện rõ hơn. Họ vội vàng đỡ Diêm Tần Tương dậy, nhưng cô ta vẫn kiên trì bái lạy, khóc lóc:
- Tôi biết lỗi rồi mà! Tha cho tôi đi! Tha cho tôi một đường lui đi! Anh có thể lấy việc này để đe dọa, tống tiền tôi mà! Tại sao phải công khai nó ra chứ? Tại sao? Tại sao???
- Tương nhi!
Diêm Hồng Uy không đứng ngoài nổi nữa, liền chạy đến đỡ Diêm Tần Tương dậy, ngữ điệu khàn khàn đầy chua xót:
- Tương nhi à, con bình tĩnh lại đi! Con là con của ba, không cần sợ, ba sẽ tìm ra được kẻ đã làm việc này mà!
- Ba nói đùa à, người đấy đang ở trước mắt đây, ba còn đi đâu tìm nữa?!
Diêm Tần Tương khóc thét lên, rồi chỉ vào Song Tử mà gào:
- Anh ta đang đứng ngay đây này, ba có nhìn thấy không?
- Cậu... là cậu?
Diêm Hồng Uy tưởng con gái mình bị điên nên đâu để vào tai lời cô nói. Rõ ràng người trước mặt ông là một cậu nam sinh cao trung, làm sao có thể là hung thủ làm ra chuyện này được. Mà trước câu hỏi của Diêm Hồng Uy, Song Tử cũng chẳng trả lời. Trạng thái của anh lúc này, rất khó tả, không ai nắm bắt được cảm xúc hiện tại của anh là gì.
Xa xa đó, ở hàng ghế Vip, người nãy giờ ngồi xem chuyện vui, cuối cùng cũng đứng lên.
"Mọi người bình tĩnh, vui lòng ổn định chỗ ngồi! Có kẻ giở trò hãm hại Diêm gia, chúng tôi đang truy tìm hung thủ, mong mọi người hợp tác!"
Đội an ninh của sự kiện phải phân tán ra để kiểm soát đám đông. Bọn họ rất muốn giải tán đám đông này đi, nhưng vì sợ hung thủ sẽ lẩn vào đó mà thoát ra được, nên bọn họ vẫn phải giữ yên mọi người ở lại.
"Mong các trường học hãy điểm danh học sinh trường mình, phát hiện kẻ lạ mặt, báo cho chúng tôi ngay!"
Tuy rằng có đội ngũ an ninh hùng hậu bố trí khắp nơi, nhưng đám đông, e rằng không dễ kiểm soát.
- Này người kia, đứng lại!
Phát hiện kẻ khả nghi, vài người trong đội an ninh đã hô lên:
- Phải, tôi nói em đấy! Bỏ mũ và khẩu trang ra, em là học sinh trường nào?
Người khả nghi kia có chút khó xử, không biết phải làm thế nào, nhưng trước mắt, không thể tháo mũ và khẩu trang ra như bọn họ nói được.
- Tôi nói có nghe không? Bỏ mũ và khẩ...
- Này, bên kia! Có kẻ bỏ chạy!
Ngay lúc này, có một người khả nghi khác đột ngột rời hàng ghế mà bỏ chạy, khiến đám cảnh vệ kia liền chú ý hơn, mà cùng nhau vây bắt người đó.
Tống Tử Hy tuổi thọ giảm mất 10 năm, thở phù một cái, rồi chui vào ghế trống kia ngồi. Ghế trống ấy, là của trường I.F, mà trường I.F, đã có Dịch Thiên Ân mua chuộc, nói rằng đó là em gái của anh, nên không sao cả.
- Em là học sinh trường Zodiac, sao lại bỏ chạy khả nghi như vậy? Thật là!
- Xin lỗi ạ.
Sau khi nhìn thẻ học sinh và xác nhận gương mặt, đám người an ninh này liền quở trách em học sinh trước mặt. Làm họ phải chạy một đoạn vất vả.
Đội mũ và đeo khẩu trang lại, người kia bình thản về chỗ mình ngồi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Phía bên này, Diêm Hồng Uy vẫn đang bán tính bán nghi lời của Diêm Tần Tương nói, ông nhắc nhở:
- Tương nhi! Con bình tĩnh lại! Con như vậy chính là điều mà hung thủ muốn! Ta là ba ruột của con mà!
Giấy trắng mực đen đã rõ ràng, ông ta lại thuyết phục Diêm Tần Tương bằng cách này? Diêm Tần Tương vô cùng tỉnh táo, không hề lú lẫn gì, cô ta tức giận quát lên:
- Ba đừng lừa con nữa! Con đã biết tất cả rồi! Năm sinh nhật con lúc năm tuổi, con đã nghe thấy ba và dì nói chuyện rồi!
- !!!
Nghe lời này của Diêm Tần Tương, Diêm Hồng Uy sắc mặt kinh ngạc. Đầu óc trì trệ đến mức không phản ứng được gì hơn. Thế, Diêm Tần Tương tiếp tục quay sang nhìn Song Tử, uất ức kêu gào:
- Tôi đang hỏi anh mà! Tại sao? Tại sao anh biết được chuyện này? Tôi mới là người thứ ba biết được chuyện này từ 12 năm trước! Làm sao mà anh biết được hả? Tại sao?
- Vì mẹ tôi là Mạc Tương Di.
- !!!
Cuối cùng thì, Song Tử cũng mở miệng nói được một câu. Sắc mặt anh, vẫn chưa ai nhìn rõ, nhưng giọng điệu của anh, lại trầm lãnh hơn bất kỳ lúc nào, nói:
- Mẹ tôi, chính là vị tiểu thư họ Mạc đã bị hãm hại kia.
Ồn ào... xôn xao...
Lời Song Tử vừa dứt, trừ nhóm của Ma Kết, thì những người còn lại, ai cũng kinh ngạc, thậm chí là lông tóc dựng đứng, da gà da vịt đều nổi lên.
Kể cả những người bày trò dưới lệnh của anh, Dịch Thiên Ân, Giải Hoa Thần và Tống Tử Hy, cũng không lường trước được điều này.
- A...
Diêm Hồng Uy đang hoang mang, lập tức ý thức được tình hình, tuy rằng chuyện của 19 năm trước bỗng dưng như mới xảy ra ngày hôm qua, vì chính ông ta là người đã lấp liếm hết lỗ hổng, bịt kín mọi thông tin mà Diêm Uyển bày trò. Như phát hiện được cọng rơm cứu mạng, ông ta liền hô lên:
- Hung thủ ở đây! Bắt lấy hung thủ ở đây!
Đội cảnh vệ nghe thấy tiếng ông, liền dồn dập kéo quân sang tới. Trong lúc đấy, ông ta mừng rỡ, đổ hết mọi việc lên đầu Song Tử, nói:
- Ha, hóa ra cậu chính là kẻ bày trò vu khống cho Diêm gia chúng tôi, còn tự tiện đặt điều chúng tôi không phải là huyết thống máu mủ, tất cả, cũng đều do cậu sinh hận ý đối với việc mà mẹ cậu trải qua! Mau, mau, mau, bắt nó lại!
- Khoan đã! Muốn bắt người thì phải có bằng chứng chứ! Chuyện căn bản như vậy mà người lớn mấy người không biết à?
Đột nhiên Cự Giải lớn tiếng quát lên, khiến cho đội ngũ cảnh vệ đang xồn xồn liền chân dậm tại chỗ. Diêm Hồng Uy tức anh ách:
- Ơ cái con bé này! Cậu ta cũng đã thừa nhận rồi, còn cần bằng chứng gì nữa? Bắt, bắt đi!
- Cậu ấy đã thừa nhận cái gì? Ông có nghe nhầm gì không vậy, ngài Diêm? _Bảo Bình nghiêng mặt nghi vấn, mà Kim Ngưu cũng mạnh dạn mà lên tiếng:
- Song Tử cậu ấy thừa nhận cậu ấy là con trai của dì Mạc Tương Di, là tiểu thư họ Mạc trong câu chuyện, mà bác nghe kiểu gì ra thừa nhận mình là hung thủ vậy? Còn kêu người bắt cậu ấy?
- Đám trẻ ranh này! _Diêm Hồng Uy phát cáu, nói:
- Chính vì nó là con trai của Mạc gì đấy, nên mới sinh hận ý với họ Diêm chúng ta, rồi bày ra cái trò này, ta nói không đúng hả?
- Tại sao nó phải sinh hận ý với họ Diêm mấy người chứ! _Xử Nữ.
- Vì mẹ nó bị hãm hại chứ sao? Mấy cái đứa dân đen ngu đầ... A!
Diêm Hồng Uy đang sôi máu cãi, thì mới phát hiện ra mình bị gài bẫy, liền nhanh chóng phủ nhận lại:
- A mấy cái đứa này! Dám dồn ta nói này nói nọ thành nói tào lao rồi đây! Không nói nhiều! Mau, mau bắt lại, ai cản trở thì bắt luôn đi!
- Nếu mà bắt, thì người bắt phải là ông chứ, Diêm Hồng Uy?
Song Tử cười nửa miệng quay sang nhìn Diêm Hồng Uy, chữ hiện trên mặt, chỉ một chữ "khinh". Diêm Hồng Uy cảm thấy nực cười:
- Bắt ta? Bắt ta cái gì?
- Luật pháp quy định, những ai có hành vi tráo đổi sinh mệnh của con người, không trung thực trong việc sinh – nhận nuôi con cái, tráo đổi con mình với con người khác, dù là bất cứ lý do nào, cũng đều phải đi tù. Nhẹ, là 5 năm. Mà nặng, là 10 năm. Trong trường hợp đứa trẻ còn lại không còn sống, chính là trường hợp nặng!
- !!!
Lời này thốt ra, khiến mặt mũi Diêm Hồng Uy trắng bệch, xanh nghét. Ông ta khẽ nhìn sang Cầm Tử Liên đang suy sụp trên ghế ở khu vực Vip, liền nuốt nước bọt, sau đó gương cổ cãi:
- Đừng có mà đánh trống lảng! Cậu phải bị bắt vì tội gây rối công cộng, ảnh hưởng đến một sự kiện trọng đại của Bộ giáo dục và toàn bộ học sinh cao trung của thành phố! Động cơ của cậu chính là vì cậu là con trai của kẻ thất bại họ Mạc kia! Vì đố kỵ với em gái Diêm Uyển của tôi, mẹ cậu đã xúi cậu làm mấy cái trò này chứ gì? Hầy, đúng là không biết tự lượng sức mình, dám gây gổ đến Diêm gia, vất vả lắm mẹ cậu mới có thể nuôi cậu, cho cậu ăn học ở cái trường bình dân kia, thì cậu lo mà sống cho vừa sức mình đi chứ! Đúng là mẹ nào con nấy!
Chát!
Một tiếng bạt tai này, khiến cho toàn khu vực mọi người đang đứng đều như rơi vào hầm băng. Ngoài ra, ai cũng đều sững sờ.
Song Tử còn chưa kịp ra tay, đã chậm hơn một người.
Bạch Dương hoang mang nhìn người bên cạnh, thấy bàn tay rát đỏ kia, không khỏi bàng hoàng.
Xữ Nữ tức giận đến đỏ mặt, răng môi cắn chặt, nhịn nuốt xuống một cục tức, rồi quát lên:
- Diêm gia cái máu chó tôi này! Con mẹ nó tôi phi! Em gái ông có cái mẹ gì tốt lành mà bác gái của tôi phải ganh tỵ hả? Còn không phải ngược lại à? Bác gái tôi lương thiện với em gái ông, kết quả lại bị em gái ông đáp lễ như thế nào? Bán vào quán bar, rồi lên trường tung tin đồn hủy hoại thanh danh người ta? Mấy người sống có thể để người khác vào mắt một chút không vậy? Mấy người có bao giờ nghĩ đến hậu quả mà mình gây ra chưa? Con mẹ nó! Chỉ biết lấp liếm tội lỗi mà đếu biết xin lỗi người khác? Nhờ lối sống chó tha của mấy người mà ông tôi mất, bác tôi bị đuổi khỏi nhà, thậm chí còn đi tự tử! Vậy mà mấy người còn nghênh mặt ở đây không coi ai ra gì, cái gì mà mẹ nào con nấy? Câu này dành cho cả dòng họ Diêm gia mấy người thì có! Đó là một mạng người đấy mấy người có biết không, hả?!
Xử Nữ gào gân cổ ra mắng chửi một hơi dài đến mức khó thở, mặt mũi đỏ hoe, thở hổn hển. Ai ai cũng lo lắng giãn cách ra, Bạch Dương vuốt vuốt lưng cậu, nhắc nhở:
- Được rồi, hít thở sâu, từ từ...
Lần đầu tiên, mọi người mới nhìn thấy Xử Nữ tức giận đến mức khốn khổ như thế này. Thế nhưng bị cái tát này, Diêm Hồng Uy làm gì rảnh rỗi bận tâm đến lời chửi mắng của Xử Nữ. Ông ta chỉ biết rằng, Xử Nữ - một thằng oắt con, dám tát ông ta.
Nhưng đến khi nhìn lại, có rất nhiều ánh mắt căm phẫn dành cho ông ta, mà đặc biệt, là ánh mắt sắc lãnh hệt như lưỡi dao sắc bén đang sắp cứa vào cổ ông ta kia, ánh mắt màu đại dương sâu thẳm.
- Song Tử, em bình tĩnh, ở đây đông người.
Đến cả Ma Kết cũng có thể nhận ra được sát khí bực bạo khác thường của Song Tử, mà kéo nó trở về, kiềm chế lại.
Nhìn thái độ nghiêm túc của Ma Kết, những người còn lại cũng có thể lường được sự việc đang nguy hiểm đến mức nào.
Kế hoạch của Song Tử rất chu toàn, nhưng chưa hoàn hảo.
Chưa hoàn hảo là vì anh không có bằng chứng chứng minh 19 năm về trước Diêm Uyển đã hãm hại Mạc Tương Di. Nếu không, lão già Diêm Hồng Uy sẽ không có cơ hội để mở chiếc mồm thối đấy ra.
Ồn ào... ồn ào...
Xôn xao... xôn xao...
Đột nhiên, vào lúc này, phía bên khu vực Vip lại có nhiều tiếng ồn, có cả tiếp chụp tách tách của máy ảnh. Chẳng biết lúc nào, đám phóng viên đang bị đội cảnh vệ ngăn chặn đã xông ra, tranh nhau chụp cái gì đấy. Chẳng bao lâu sau, bọn họ lần lượt kéo nhau đến chỗ Diêm Hồng Uy, tranh giành đặt câu hỏi:
- Tôi đến từ tòa soạn New, xin hỏi ngài Diêm, chuyện em gái ngài đã làm với bà Mạc Tương Di 19 năm về trước, ngài có liên quan đúng không ạ?
- Tôi đến từ chi nhánh ENT của tòa soạn New, xin hỏi ngài, ngài chính là người trực tiếp bịt kín đầu mối và đe dọa người khác về việc giữ bí mật chuyện em gái ngài làm ạ?
- Tôi đến từ nhánh MWT của New, xin hỏi Diêm gia có biết chuyện mà ngài cùng em gái ngài làm không ạ?
- Chúng tôi nhận được bằng chứng chứng minh chuyện của 19 năm trước là có thật, xin ông hãy giải đáp thắc mắc...
Bla... bla...
Nhóm phóng viên này, hơn một nửa đã là người của tòa soạn New. Quan trọng là, có người bí ẩn đã đưa bằng chứng có từ 19 năm về trước cho bọn họ. Trong đó gồm cảnh CCTV của quán bar, chiếu cảnh Diêm Uyển đưa người đến rồi bỏ đi, tiếp theo là Diêm Hồng Uy đến mua chuộc – uy hiếp chủ quán chuyện Diêm Uyển làm. Đoạn thu âm từ những kẻ là đồng bọn của Diêm Uyển. Tất cả, đều chứng minh được câu chuyện mà mọi người được biết đến ngày hôm nay, đều là sự thật.
Trong lúc sự chú ý của mọi người đều dồn hết vào đám phóng viên và cha con Diêm Hồng Uy – Diêm Tần Tương, thì người từng ngồi ở khu vực Vip kia mới hài lòng mà rời đi. Nhưng người này không chú ý, rằng đã đi ngang qua một nhân vật đã nhận ra thân phận của hắn.
Cuối cùng, tất cả 92 trường cao trung cùng các vị khách quý thuộc danh môn thế gia cũng biết được sự thật về một trong ngũ đại gia tộc – Diêm gia. Diêm gia cao quý vậy mà sinh ra một nhân vật hết sức vô lại là Diêm Uyển và đồng minh Diêm Hồng Uy. Ngoài mặt thì tỏ vẻ ghê tởm Diêm gia như thế, nhưng có mấy gia thế nào mà tâm sạch như nước trong? Phận là người càng cao quý, càng có nhiều khuyết tật. Chỉ là, có bị kẻ khác phát hiện ra không mà thôi.
Vẫn không truy ra được ai mới là người đã khai phá ra cái bí mật của Diêm gia, nên ban tổ chức vẫn phải để các học sinh ra các trường ra về. Diêm Hồng Uy bị bắt vì đã tráo đổi con của mình với con của người khác. Được biết, đứa con ruột của ông ta đã bị bệnh mà không qua khỏi, vì hoàn cảnh nghèo nàn. Cầm Tử Liên nghe được chuyện này, đau khổ đến mức ngất đi. Cầm Thư Nhã và Yên Nam Phong phải đưa bà đi bệnh viện.
Phía bên Tống gia, Diêm Uyển đang yên đang lành lại được phóng viên gõ cửa nhà. Bà ta không bao giờ ngờ được, đã 19 năm trôi qua, vậy mà còn có người đào bới chuyện ngày xưa lên. Bị phóng viên hỏi dồn dập, khiến bà ta hoảng loạn chỉ có thể trốn sau lưng Tống gia. Nhưng, việc gì đến cũng phải đến. Khi chuyện đã bị đổ bể, Diêm gia đã trực tiếp triệu hồi Diêm Uyển về. Kết cục, hẳn bà ta sẽ là người gánh chịu mọi chuyện xấu của Diêm gia, đổ lên đầu bà ta một lần cho hết, rồi trục xuất ra khỏi gia môn, phủ bụi sạch sẽ. Hệt như cách mà hội phụ huynh thế gia đã đối xử với hiệu trưởng Uông Nhất Minh.
Đối với Diêm Tần Tương, có lẽ, cô mới là người có kết cục thảm nhất. Vì nói gì thì nói, cô cũng là đứa trẻ vô tội, bị mẹ ruột và bác trai mình thông đồng gây chuyện và bị ảnh hưởng. Hôm nay, cơ duyên kiểu gì mà bị ân oán người lớn phá hủy tất cả. Bây giờ, tất cả mọi người đều quay lưng về phía cô. Có người vẫn thấy thương hại cho cô, nhưng cô lại cảm thấy bất cam mà không cần. Đời người, đều có nhân quả.
Riêng Song Tử, anh không bị bắt vì không có bằng chứng, nhưng anh và những người bạn của mình đều biết rõ, ai là hung thủ. Tố giác ra chuyện xấu của người khác, không phải lúc nào cũng có thể bằng cách quang minh chính đại như cảnh sát. Tuy rằng pháp luật chưa có tội danh rõ ràng cho những việc tố cáo không minh bạch này, nhưng cảm giác con người, vẫn là cảm thấy tội lỗi.
Tuy rằng đã trả được thù, rửa được nỗi oan cho mẹ mình, nhưng không hiểu sao, Song Tử lại không cảm thấy hả dạ. Anh không cảm thấy cao hứng như dự đoán.
Có lẽ là vì thấy bộ dạng thảm thương của Diêm Tần Tương.
Không, là do kế hoạch anh không chu toàn, không đủ để Diêm gia sụp đổ ngay từ đầu.
Đâu mới là lý do?
Đang lạc lõng giữa đường nhỏ, bước chân của Song Tử chợt dừng lại. Vì phía trước, có một kẻ đang chờ sẵn.
- Hóa ra kế hoạch của cậu, là thế này à?
Ngữ điệu bình bình quen thuộc vang lên. Cho dù cô không lên tiếng, nhìn dáng người đó, anh còn không thể nhận ra sao?
- Sao cậu lại không nghe lời?
Ngữ điệu Song Tử trầm thấp, không giấu sự mệt mỏi trong tâm trạng. Thiên Bình, hẳn cũng đã chứng kiến toàn bộ kế hoạch đầy lỗ hổng của anh. Như vậy, thật mất mặt.
- Chẳng phải tôi đã nói...
Thiên Bình chợt cởi mũ lưỡi trai ra, vươn tay đội lên đầu anh, kéo mũ sâu xuống, ngữ điệu bình dị nhẹ nhàng cất lên:
- Trước mặt tôi, cậu không cần phải gắng gượng... Nếu cậu mệt rồi, hãy cứ dựa vào tôi, baobei.
- ...
Phịch!
Nhịn chưa đến ba giây, Song Tử thật sự đã bị câu nói của Thiên Bình khiến cho bản thân hoàn toàn buông lỏng, thật sự gục đầu xuống vai cô, hai cánh tay lớn vòng qua eo cô mà ôm lấy.
Đúng vậy, anh thật sự rất mệt mỏi, không biết tại sao. Có phải vì anh không ép được Diêm Hồng Uy và Diêm Uyển tự cảm thấy tội lỗi với mẹ anh hay không như cách là Diêm Tần Tương cầu xin tha thứ không? Có phải vì anh trả thù, nhưng hai người lớn kia chỉ là bị cảnh sát cưỡng ép đi, bọn họ không hề biết nhận lỗi, đổi lại, Diêm Tần Tương lại bị trả giá quá nhiều?
- Thiên Bình... có phải tôi làm sai rồi không?
Mãi lúc lâu, giọng khàn khàn của Song Tử mới vang lên, trong ngữ điệu có chút tâm trạng tiêu cực. Cô đưa tay lên, vỗ nhẹ lưng anh:
- Cậu đang nói là, việc cậu rửa sạch thanh danh cho mẹ cậu là sai sao?
- !!!
- Cậu nói xem, cậu thế này, là đúng hay sai?
- Hmnm... Cảm ơn cậu, Thiên Bình.
Rốt cuộc, Song Tử cũng tìm được lý do vì sao cảm thấy thất vọng sau khi vạch trần bộ mặt của Diêm gia. Vì anh đã bị bộ dạng thê thảm của Diêm Tần Tương làm quên mất đi trạng thái ban đầu của mình. Thật may, khi Thiên Bình đã nhắc lại mục đích ban đầu của anh.
Chuyện này, trước đây chưa từng có.
Có phải sau khi yêu Thiên Bình, sự tàn độc trong anh đang dần dần được pha loãng rồi không?
- Được rồi, đến lúc chúng ta về nhà rồi...
Rất lâu sau đó, Thiên Bình mới lên tiếng, nâng thân hình to lớn đang gục vào người mình lên, ngữ điệu nhu hòa:
- Song Tử, cậu quên mất hôm nay là chủ nhật sao?
- A...
- Dì Tương Di đang đợi ở nhà đấy.
Nói rồi cô nắm tay anh bước đi. Phía sau hai người, ánh hoàng hôn chiếu lên, vô cùng rực rỡ.
...
Vài ngày sau, tin tức rầm rộ khắp các bảng tin là sự thật bị che giấu của Diêm gia – một trong ngũ đại gia thế của đất nước. Quả nhiên, sức ảnh hưởng của Diêm gia đến đất nước rất lớn. Chỉ riêng tin tức của họ, cũng chia năm sẻ bảy về các vấn đề khác, như là nền kinh tế, giáo dục, giải trí, họ hàng gia phả, vân vân... Có lẽ, đây là thứ mà người ta hay gọi, trong cái rủi có cái may. Nhân lúc Diêm Uyển và Diêm Hồng Uy bị đưa lên tin tức chỉ trích, thì Diêm gia đã lợi dụng để gián tiếp phô trương giá trị của mình ảnh hưởng thế nào đến đất nước. Chẳng mấy chốc, trong một tuần, Diêm gia đã bao thầu hết 20 hạng hotsearch trên mạng xã hội nội địa.
Cũng chính vì thế, mà tin tức một tội phạm tâm lý được thả ra trước thời hạn, đã bị xã hội không mấy chú ý đến.
Tên tội phạm này từng là một nhà bác học thiên tài, vì thái độ xám hối nghiêm chỉnh trong suốt 6 năm bị giam, nên đã được nhà nước thả ra trước thời hạn.
------------- End Chap 201 --------------