Xin chào mọi người, lại là Au đây. Au xin lỗi vì đăng chap muộn một ngày nhé.
Như vậy, School đã đạt đến Chap 200 mất rồi haha. Quả nhiên là cô dâu 8 tuổi phiên bản Việt Nam mà.
Chap 200 cũng là một cột mốc đáng nhớ, vì chưa có truyện nào Au viết mà đạt đến con số này cả. Vì vậy, ngày mai Au sẽ ra một phiên ngoại để ăn mừng con số xinh đẹp này nhé! Mọi người cùng đón chờ nha, I Love U ❤
--------------------------
Rầm rập... rầm rập...
- Hả? Này, các chú nghĩ mình đang đụng đến ai đấy?
- Này! Có biết ba mẹ tôi là ai không hả? Ông đang làm gì đấy!
- Ay, đừng có chạm vào người tôi, đồ giẻ rách!
- Ông có tin hôm nay là ngày cuối cùng ông làm việc tại sở cảnh sát không hả?
- Yah! Buông ra! Buông tôi ra!
Xì xầm... xì xầm...
Xôn xao... xôn xao...
Học sinh trường Royal đang cay cú với kết quả của ngày hôm nay, vậy mà đột nhiên lại có một nhóm thanh tra đến bao vây bọn họ lại. Khiến một lũ công tử tiểu thư bọn họ đều to tiếng đanh đá, còn những học sinh trường khác thì không khỏi hoang mang, tò mò, lời qua tiếng lại, xôn xao cả một khu vực. Không chỉ bọn họ, mà khán giả cũng không biết có chuyện gì đang xảy ra.
Không để tâm đến sự tò mò của người khác, thanh tra Ngụy Thanh Ngôn liền lên tiếng:
- Mong mọi người hợp tác, đến sở lấy lời khai theo lệnh. Nếu không tự giác, chúng tôi sẽ dùng ép buộc!
- Vậy mới nói! Tại sao chúng tôi phải đi lấy lời khai chứ? Lấy lời khai gì? Ông bị điên à? Có biết tôi là ai không? Có biết ba mẹ họ hàng tôi là ai không hả?
Đám người Tây Nghi Hạ la lối lên, viên thanh tra vẫn kiên nhẫn mà đáp:
- Chúng tôi có một số bằng chứng tố cáo hành vi gian lận trong thi đấu của học sinh trường Royal, mong các bạn tự biết nhận thức mà thi hành theo lệnh của cảnh sát! Còn về ba mẹ các bạn, chúng tôi đã liên hệ và hẹn gặp ở Sở! Nào, mời!
Tuy vị thanh tra Ngụy Thanh Ngôn đã trả lời hết sức rõ ràng, nhưng đám người Tây Nghi Hạ, Hồng Linh, Nhị Mỹ Lan vẫn phản kháng, cuối cùng vẫn bị các thanh tra ép rời đi.
- Nói như vậy? Tại sao mấy người lại bắt cả tôi?!
Vưu Cổ Nhữ nãy giờ có lẽ là kẻ chống đối nhiều nhất, chỉ sau Tây Nghi Hạ. Cô ta tiếp tục kêu gào:
- Mấy người bắt bọn họ thì bắt, sao lại bắt tôi? Tôi không phải học sinh trường Royal, tôi là học sinh trường Zodiac a!
Lời này của Vưu Cổ Nhữ khiến đồng loạt những học sinh của trường Royal nhìn đến, ánh mắt có sự kinh ngạc cùng sự khinh bỉ tột cùng. Đám người Tây Nghi Hạ đồng loạt mắng ả:
- Cái đồ bám đuôi thảm hại nhà cô! Lúc trước thì thấy sang bắt quàng làm họ, lúc này thì lật mặt vậy đấy hả?
- Đúng là thứ loại kém sang, đê tiện!
- Cứ bảo sao mấy ngày nay thấy mùi hôi hôi quanh đây, hóa ra là loại rẻ tiền họ Vưu!
- Mấy người... mấy người...
Vưu Cổ Nhữ không tin được, cô ta chỉ muốn thoát thân mà lỡ nói một câu, vậy mà lại bị đám người Tây Nghi Hạ chửi mình hạ đẳng một cách thậm tệ. Cô ta liền quay sang Diêm Tần Tương, mếu máo:
- Tương nhi...
Diêm Tần Tương còn chẳng thèm nhìn đến cô ả, yên lặng đi theo cảnh sát, dáng vẻ vẫn vô cùng lãnh quý, cao ngạo. Cô ta, tuy trong lòng đầy biến động, vì cô ta là người chủ mưu và liên quan nhất, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng. Yên Nam Sơn cũng không một chút chống đối, cũng chẳng một chút sợ hãi, vẫn bình tĩnh đi theo các thanh tra. Nhưng biểu cảm lại khác Diêm Tần Tương, rằng hắn ta không sợ mình sẽ không được thả ra. Nhưng, hắn lại cất tiếng:
- Khoan đã, những người này không có tham gia vi phạm cái gì, nên không cần đưa họ theo đâu.
Chính là nói Cố Sùng Lâm và S8. Thế nhưng, lại bị Cố Sùng Lâm mắng:
- Ngu ngốc! Anh mở miệng ra làm gì?
Ý là, Yên Nam Sơn nói vậy khác gì tự tố cáo bản thân và những người còn lại đúng thật là có giở trò trong thi đấu. S8 cũng chẳng phải loại oang oác cái mồm như đám người kia, vẫn hợp tác với các thanh tra mà cùng đi:
- Tôi không biết là có chuyện gì, nhưng tôi không sợ mình sẽ gặp rắc rối!
Điều này khẳng định, bọn họ không làm thì bọn họ không sợ.
- Ái, tôi đã nói là tôi không phải học sinh trường Royal mà! Mấy người bị điếc hết rồi sao?!
Vẫn là Vưu Cổ Nhữ. Thấy Diêm Tần Tương chẳng đoái hoài gì đến mình, bản thân lại sắp bị bắt đi, cô ả cố nắm lấy sợi rơm cứu mạng cuối cùng, với tay đến những tuyển thủ của trường Zodiac, nói:
- Mấy người không tin thì hỏi bọn họ đi! _Vừa nói, vừa chỉ với đám Kim Ngưu, Bảo Bình, hô:
- Chị Kim Ngưu, chị Bảo Bình, chị Cự Giải! Anh Song Ngư, anh Sư Tử, anh Xử Nữ, anh Bạch Dương! Làm ơn nói với bọn họ biết, em là học sinh của trường Zodiac mình đi ạ!
- ...
Tất nhiên, cả đám đều không ai thèm phản ứng hay đáp lại. Thấy những người mình vừa gọi đều là những người mà ả từng gây sự, nên ả đảo mắt lại lần nữa, liền nhìn thấy Nhân Mã. Nhân Mã là người ngốc nhất đám người đó, cô ta liền hướng cậu mà hô:
- Anh Nhân Mã! Anh Nhân Mã! Anh nói giúp em với! Em là học sinh cùng trường với anh mà! Em là đàn em lớp khối dưới của anh mà!
- Phiền phức.
Nhân Mã chưa kịp phản ứng, đã bị Thiên Yết chắn lên, che ngang tầm mắt giao tiếp của Vưu Cổ Nhữ đến Nhân Mã, khiến cô ta giật mình lẫn hoảng sợ.
Cô ta không hề biết, bây giờ, hình ảnh kêu gào, cầu xin đám người mà ngày trước cô ta luôn khinh bỉ là dân đen, khiến cô ta mất mặt, nhục nhã, nhơ nhớp đến cỡ nào. Cô ta không hề biết, mới ngày hôm trước cô ta còn khăng khăng chối bỏ chuyện cô ta là học sinh trường Zodiac, rằng cái trường này không xứng với đẳng cấp của cô ta, giờ thì lại khóc lóc, cầu xin người khác thừa nhận việc cô ta là học sinh của trường. Đúng là vô cùng thê thảm.
Nhóm người Zodiac từ chối tiếp nhận việc nói đỡ cho cô ta, nhưng cũng không có nghĩa phủ nhận việc cô ta là học sinh của trường Zodiac, Ma Kết lúc này chợt lên tiếng:
- Em học sinh này nói đúng, anh thanh tra...
- Thầy Dương...
- Học sinh này đúng là của trường Zodiac chúng tôi, nhưng chỉ là cựu học sinh mà thôi. Vì em ấy đã bị đuổi khỏi trường từ trưa nay rồi. Chỉ là nhà trường đợi sự kiện kết thúc mới thông báo, nhưng đến nước này, đành phải thông báo trước một tiếng, để đôi bên tránh hiểu nhầm!
- Cái gì?!...
Vưu Cổ Nhữ còn chưa kịp mừng vì có sự lên tiếng của Ma Kết. Ai ngờ được, sự tình lại diễn biến đến mức này, khiến cô ta hoàn toàn sốc nặng, đến chống đối, cũng không còn sức phản kháng nữa, cứ thế mà bị cảnh sát đưa đi.
Như vậy, rất nhanh các tuyển thủ và giáo viên, nhân viên của trường Royal đã bị cảnh sát đưa đi. Để lại dấu chấm hỏi to đùng cho các khán giả. Mà các phóng viên đang có mặt tại đây, không hề bỏ lỡ miếng mồi ngon mà tranh nhau giành lấy. Ồ ạt chạy đến thăm dò có chuyện gì xảy ra, nhưng lại bị người của ban tổ chức cản lại.
Bên phía trường Zodiac...
- Quả nhiên là K.C, cậu nói là làm mà! Tớ thấy sợ cậu rồi đó, ông chủ Dương Hở?
Kim Ngưu vừa quay sang, không khỏi ngưỡng mộ Song Tử vì những gì đang xảy ra trước mặt, thì phát hiện cậu ta đã không có ở đó. Mọi người liền dáo dác nhìn xung quanh:
- Uả? Cậu ta đâu mất rồi?
- Giải Hoa Thần cũng không thấy đâu luôn!
- Nhanh vậy, đã không thấy bóng dáng đâu!
- Chắc là vội vàng đến chỗ Thiên Bình rồi!
Nhân Mã không nói, mọi người cũng tự biết. Bọn họ đúng là vô cùng mừng vì đám người Royal phải trả giá, nhưng giờ lại cảm thấy lo lắng cho tình trạng của Thiên Bình.
Lúc nãy, Thiên Bình bị tái thương, tuy sắc mặt không đau dữ dội như lúc sáng, nhưng tình trạng chắc chắn chỉ có nặng hơn chứ không có kém. Bỏ qua chuyện của trường Royal, bọn họ đồng loạt muốn đến thăm Thiên Bình, thì Ma Kết lên tiếng:
- Được rồi, các em không cần khẩn trương đâu! Mọi người đều đã thi đấu cả một ngày trời, bây giờ đều mất sức, mệt mỏi. Các em nên về nhà nghỉ ngơi thì hơn!
- Nhưng mà bọn em...
- Thầy Ma Kết nói đúng, mấy đứa à! _Như Hòa cũng tiếp lời của Ma Kết mà giải thích:
- Thiên Bình cũng thi đấu cả ngày, lúc này thêm chấn thương, em ấy nên được nghỉ ngơi nhiều hơn! Chúng ta đều có lòng quan tâm, nhưng hãy để mai đi.
- Cô nói cũng đúng...
Đám trẻ dường như hiểu ra đạo lý này, hơn nữa, bây giờ ai ai cũng thấm mệt, nên bọn họ thống nhất ai về nhà nấy mà nghỉ ngơi. Mới vừa lên xe 45 chỗ của nhà trường, Ma Kết đột nhiên có cuộc gọi đến. Hóa ra là cô Hiệu trưởng. Thư ký Khôi cũng qua cuộc gọi đó mà rời đi theo lời của Hiệu Trưởng. Trong khi Ma Kết đang nói chuyện với Hiệu trưởng, đám học sinh ở dưới xe liền khẽ trao đổi:
- Này, lúc nãy cậu có thấy dáng vẻ của Vưu Cổ Nhữ không?
- Đáng đời! Như vậy là đáng!
- Trông thê thảm thật! Trông cũng tội tội...
- Tội cái gì? Như vậy mới cho nó chừa cái thói hống hách, lên mặt với người khác đi!
- Bla bla...
Được một lúc, thì Ma Kết đã nghe điện thoại xong. Anh vừa quay xuống nhìn bọn trẻ, thì Xà Phu đã lên tiếng thắc mắc:
- Ủa thầy, chuyện Vưu Cổ Nhữ bị đuổi học lúc trưa là sao vậy ạ?
- Ừm, em biết là con nhỏ đó đã gây ra nhiều chuyện, nhưng vẫn chưa đến mức bị đuổi học chứ nhỉ? _Cự Giải tuy hả dạ với cái kết này, nhưng cũng nhận ra được sự sai sai ở đây.
Nhìn những gương mặt đang hóng chờ câu trả lời của đám học trò, Ma Kết khẽ lắc đầu cười trừ, rồi đáp:
- Đúng là như mấy đứa nghĩ, những chuyện Vưu Cổ Nhữ gây ra trong trường vẫn chưa đủ để đuổi học, cùng lắm là đình chỉ. Nhưng hành động của em ấy lúc sáng nay, lại khác!
Hóa ra, hung thủ bỏ thuốc kích thích dị ứng vào thùng nước của Ban tổ chức tặng cho trường Zodiac lại là Vưu Cổ Nhữ. Trong lúc điều tra, người của Song Tử đã phát hiện ra cô ả. Nghe đến đây, sắc mặt của mọi người đều vô cùng căm ghét cô ả. Loại chuyện này, thế mà lại do chính cô ả. Vừa rồi còn có một số người thương cảm cho cô ta, giờ thì hoàn toàn rũ bỏ cái cảm giác ấy.
Được một lúc, Ma Kết lại lên tiếng, thông báo tình hình cho mọi người:
- À, vừa rồi hiệu trưởng có gọi cho thầy, nói về tình hình hiện tại của trường Royal.
- Vậy sao rồi thầy?
Bảo Bình lên tiếng quan tâm, Ma Kết đáp:
- Trước khi cuộc thi Find a partner in the maze diễn ra, Hiệu trưởng đã đem những chứng cứ mà người của Song Tử thu thập được, trực tiếp giao lên cho Ban đầu não của Bộ giáo dục. Bộ giáo dục xem xong, liền báo cáo cho cảnh sát. Trước mắt, là để có lệnh bắt giữ những người liên quan đến sự việc, thẩm vấn, điều tra rõ ràng. Trong lúc đó, Bộ giáo dục sẽ họp lại và đưa ra biện pháp để vừa tiếp tục được sự kiện, vừa ngăn cản thông tin rò rỉ đến đám phóng viên, vừa không làm Bộ giáo dục bị mất mặt bởi thiếu xót đến từ trường Royal này. Giờ, hiệu trưởng cũng đang được triệu tập đến cuộc họp đó. Còn lại kết cục, hẳn sẽ được người của Bộ và bên cục cảnh sát cùng nhau thông qua!
- Cùng nhau thông qua? Có phải ý thầy là cảnh sát sẽ bị mua chuộc ư?
Xà Phu đa nghi lên tiếng, mà Ma Kết cũng không đưa ra câu trả lời rõ ràng, sắc mặt im lìm. Cự Giải liền bức bối, nói:
- Còn lâu em mới để chuyện đó xảy ra!
Nói rồi, cô lấy điện thoại gọi cho một người. Nhưng gọi hoài mà không ai bắt máy. Hẳn là người ấy đang bận. Tử Hàn cũng nhanh chóng gọi điện cho mẹ mình.
- Đó mới chỉ là từ phía Bộ giáo dục. _Thiên Yết đột nhiên cất giọng, ngữ điệu nhắc nhở:
- Mọi người đừng quên, thế lực phía sau trường Royal là những người như thế nào.
- Yên tâm.
Đúng lúc này, thì Song Ngư lên tiếng. Anh đang nhìn vào màn hình điện thoại, nhàn nhạt mở lời:
- Bên phía Thi Mặc sẽ lo đám nhà giàu đấy.
- Ây dà, mấy đứa không cần lo lắng! _Thấy bầu không khí có vẻ hơi căng, Ma Kết lại lên tiếng giải vây:
- Lần này, bọn họ không thể lật ngược thế cờ được đâu! Dù sao thế lực của chúng ta cũng đâu kém gì! Với cả, tiện đây, thầy cũng có một tin nhỏ muốn báo cho mấy đứa!
- Tin nhỏ?
Hy vọng là tin nhỏ thật, chứ nhìn mặt Ma Kết, nghi quá. Nhìn Bảo Bình, Ma Kết cười trừ, rồi hướng mọi người, nói:
- Hiệu trưởng của trường Royal, không cần biết kết quả của trường ông ta ra sao, nhưng ông ta chắc chắn sẽ phải ngồi tù! Vì, ông ta có dính dáng đến một tổ chức tội phạm, bên viện công tố đã có lệnh bắt giữ rồi!
- Hả?
Tin này, không hề nhỏ một chút nào. Đến cả Bảo Bình có ba là người của viện công tố, cũng không hay gì.
- Nếu hiệu trưởng không báo, thầy cũng chẳng hay về chuyện này! Ai ai cũng khó tin cả!
- Nhưng sao ông ta bị bắt đúng vào lúc này vậy? Có trùng hợp quá không?
Lời thắc mắc của Sư Tử, là tiếng nói chung của cả bọn. Vậy mà, sắc mặt Ma Kết lại trở nên cao hứng, biểu cảm có chút sương lạnh, khóe môi cong lên:
- Em đoán xem?
Dáng vẻ này của Ma Kết, không thể che dấu được sự tự hào về em trai của chính mình. Đồng thời, cũng khiến mọi người nhận được câu trả lời rõ ràng.
- Zzzz. Zzzz...
Bầu không khí đang nghiêm túc, vậy mà lại có âm thanh ngáy ngủ vang lên, phá hỏng bầu khí. Nhìn lại, Xà Phu chán chườm.
Tên ngốc Bạch Dương đang ngủ há mỏ trên ghế, trời sập chắc cũng chẳng biết.
Kế bên là gương mặt tĩnh lặng đang yên giấc của Xử Nữ.
Nhưng mà, lúc này, nhìn lại, mọi người mới phát hiện ra. Nhân Mã, Kim Ngưu, Ân Tuệ Dương, Tiêu Vỹ, Triệu Lệ Nghi, Kim Tử Hoa và Tống Thanh đã ngủ hết rồi.
Hôm nay quả là một ngày dài.
Trên một chiếc taxi...
- Ý cậu là, học sinh trường Royal bị cảnh sát đưa đi là vì bị lộ bằng chứng tố cáo họ giở trò trong thi đấu? Là người của chúng ta điều tra?
Dịch Thiên Ân nghe chuyện từ Giải Hoa Thần, đã thông suốt.
Chẳng là, ngay lúc mọi việc đang hoang mang, Dịch Thiên Ân cũng tò mò đến chỗ Giải Hoa Thần hỏi chuyện, thì bị anh kéo ra về riêng.
- Ớ? Vậy trong lúc tôi cổ vũ và thi đấu cho trường mình, thì cậu, Tiểu Hy và Kỳ ca đều đi làm nhiệm vụ? _Phát hiện ra một chuyện động trời, Dịch Thiên Ân liền ấm ức kêu lên:
- Tại sao? Why?
Trái lại, cậu chỉ nhận được nửa ánh nhìn từ đối phương. Giải Hoa Thần không muốn biểu tình trước sự cuồng làm nhiệm vụ của cậu, lại thấp giọng chuyển chủ đề:
- Cậu từng học chung trường với kẻ kia?
- Giải Hoa Thần, cậu hỏi không đầu không đuôi kiểu đấy, tôi biết trả lời thế nào?
Bầu khí nghiêm chỉnh mà Giải Hoa Thần đem lại, lại bị Dịch Thiên Ân phá hỏng chỉ bằng một câu nói. Rõ ràng cậu hiểu anh đang nói gì, nhưng vẫn cố khiến anh mất mặt.
- Tây Nghi Hạ. Cậu từng chung trường với hắn?
Mà, cũng chỉ có Dịch Thiên Ân, Giải Hoa Thần mới có ngoại lệ.
Vừa hay, chuyện dở dang lúc trưa ở nhà vệ sinh, Dịch Thiên Ân cũng cần có lời giải đáp. Cậu cũng không giữ dáng vẻ bông đùa nữa, nét mặt cũng trầm xuống, ngữ điệu tuy nghiêm túc, nhưng không thể che dấu sự bất an mà cất lời hỏi:
- Cậu biết chuyện trước đây của tôi rồi?
- Ừ, tôi nghe được khi Thiên Bình tìm đến cậu ở phòng bóng rổ trường cậu.
- !!!
Dịch Thiên Ân nhớ lại. Lần đó khi Thiên Bình vừa đi, thì Giải Hoa Thần xuất hiện.
Hóa ra, Giải Hoa Thần chỉ mới biết chuyện của cậu gần đây, cậu cứ nghĩ anh biết nhờ K.C, đã biết chuyện này từ lâu rồi. Nên cậu mới có một suy nghĩ rất đáng sợ, rằng tình cảm anh dành cho cậu...
- Nên, cảm xúc tôi dành cho cậu, không phải là thương hại.
Cho nên, suy nghĩ đáng sợ kia cuối cùng cũng biến đi. Trong lòng Dịch Thiên Ân, như trút được một tảng đá lớn. Thật đau khổ bao nhiêu, khi bản thân mình chỉ được thương hại.
Soạt.
- !!!
Bàn tay Giải Hoa Thần đột nhiên chạm lên đỉnh đầu cậu, cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng, nâng niu mái tóc mềm trong tay, ngữ điệu vô cùng trầm ấm:
- Ai cũng có một quá khứ, xấu hay đẹp, không quan trọng. Quan trọng là hiện tại, cậu chính là cậu. Quan trọng là hiện tại, Ân Ân, cậu đã có tôi.
- Hoa Thần...
- Cậu không cần phải để kẻ khác vào mắt, cậu chỉ cần để tôi vào mắt là đủ.
-...
Cảm giác người ngồi cạnh dường như đang bị cảm động, khóe môi Giải Hoa Thần thoáng chút xuất hiện một nụ cười hài lòng.
- Giải Hoa Thần, cậu có thể nào bớt công đi có được không? Hả?
Bất chợt, Dịch Thiên Ân lên tiếng, ấy thế mà không phải lời cảm động gì, ngược lại còn tố cáo Giải Hoa Thần, nói:
- Từ khi chúng ta quen nhau theo kiểu kia, sao cậu cứ luôn thể hiện mình là người trên cơ vậy? Người khác nhìn vào còn tưởng tôi là thụ đấy!
O_O
Dịch Thiên Ân, sao lúc nào cậu cũng phá vỡ đoạn tình cảm cảm động hết vậy?
- Cảm ơn cậu.
Sau khi tự mình quấy phá bầu không khí lãng mạn, Dịch Thiên Ân lại thấp giọng cảm kích. Lời cảm ơn không hề khó nói, nhưng trong hoàn cảnh của cậu, đối tượng là anh, nó lại rất khó nói. Giải Hoa Thần không nói gì, chỉ cử động bàn tay, xoa xoa mái tóc cậu, như một lời đáp lại.
Bác tài đang lái xe đột nhiên lén nhìn qua gương chiếu hậu, vì thấy trong xe quá im ắng, nhưng chỉ nhìn thấy hai cậu con trai ngồi gần nhau, mặt quay ra ngoài cửa sổ xe, vô cùng thinh lặng.
Được một lúc, cậu trai tóc đỏ lại cất tiếng:
- Nhưng mà, Hoa Thần, tôi... _Ngập ngừng một chút, cậu lại nghi hoặc nói:
- Vẫn chưa nhớ ra cái tên họ Tây ấy là ai cả!
- ...
Giải Hoa Thần có chút ngơ mặt nhìn cậu, nhưng sau đó lại bật cười nhẹ, xoa xoa đầu cậu thêm lần nữa, nói:
- Không cần nhớ ra, hắn ta chỉ là một tên tiểu nhân không đáng nhắc đến.
Tây Nghi Hạ ở nơi nào đó có biết, kẻ hắn bày trò lại không có chút ấn tượng gì đến hắn. Như vậy có phải quá thê thảm rồi không?
Bệnh viện Cảnh gia...
Căng cơ thắt lưng không phải là triệu chứng nguy hiểm gì, chẳng qua là do sử dụng vùng thắt lưng để vận động quá sức. Lúc sáng Thiên Bình đã được chườm đá giảm đau, nhưng sau đó, cô lại không nghỉ ngơi đàng hoàng, mà buổi chiều còn liên tiếp tham gia vào hai thử thách mạo hiểm: đu dây zip ở độ cao 200m và uốn dẻo yoga, nhào lộn, chạy bộ trong Find a partner in the maze. Nên lúc này tình trạng mới tệ hơn ban đầu.
Không phải do Thiên Bình không biết đau là gì, mà do lúc nghỉ trưa, cô đã được Như Hòa dùng đai định hình và giảm đau vùng thắt lưng để cố định phần lưng của cô. Nhờ đó mà cô không còn cảm giác đau đớn, như vậy có thể tiếp tục cuộc thi. Như Hòa và Bảo Bình không đồng ý chuyện để Thiên Bình tiếp tục thi đấu, nhưng lại bị sự kiên định của cô thuyết phục mất. Nhưng, chiếc đai này không phải bảo vật thần thánh, nó chỉ có tác dụng giảm đau cho bệnh nhân, không có nghĩa nó giúp tình trạng của bệnh nhân tốt hơn. Cùng lắm, cũng chỉ khiến giới hạn của Thiên Bình kéo dài thêm mấy tiếng đồng hồ.
Kết quả, ai cũng thấy, vừa kết thúc thử thách Find a partner in the maze, Thiên Bình đã gục ngã. Cơn đau đã vượt tầm kiểm soát, đến mức chiếc đai giảm đau kia không thể giúp cô giảm đau được.
Hiện tại, chỉ có thể uống thuốc, chườm đá và nằm nghỉ ngơi chịu đựng cơn đau mà thôi.
- ...
Một bên Thiên Bình đang nằm sấp trên giường bệnh, một bên Cảnh Kỳ đang quan sát tình trạng của Thiên Bình, một bên thì Tống Tử Hy ngồi trông coi bọn họ, sắc mặt hoàn toàn nghiêm chỉnh. Chẳng phải cô gặp áp lực gì, chỉ là, nhìn người trước mặt, khiến cô không thể không thán phục. Thiên Bình không chỉ có lối suy nghĩ đặc thù, thái độ khác biệt, mà còn có sức chịu đựng lớn.
Có quá nhiều điểm chung với K.C.
Brm... Brm...
Bỗng, điện thoại của Cảnh Kỳ rung lên, loại rung này khác với những cuộc gọi bình thường khác. Tức khắc, sắc mặt anh trầm lại:
- Là K.C!
Nghe lời này, hai người còn lại đều có phản ứng.
Thiên Bình rõ ràng là xin phép về nhà nghỉ ngơi trước, nhưng đó chỉ là lời nói dối. Cảnh Kỳ và Tống Tử Hy phụ trách đưa cô ấy đi, theo lời Song Tử, mà giờ, lại chẳng khác gì là người đã bao che cho Thiên Bình.
- Tống Tử Hy, làm phiền đỡ chị xuống nhà xe. Cảnh Kỳ, anh hãy trả lời như tôi nói lúc nãy.
- Không cần thiết.
Tống Tử Hy và Cảnh Kỳ còn chưa hết hoang mang với kế sách của Thiên Bình, thì một giọng nói chợt vang lên.
Cạch!
Cánh cửa mở ra, thân ảnh xuất hiện sau đó khiến cả ba người trong phòng đều sững sờ.
- Tôi đã đến rồi, em còn muốn di chuyển đi đâu?
Người đến, lại là Song Tử, trên tay là chiếc điện thoại đang gọi cho Cảnh Kỳ.
...
Buổi tối...
Brm... Brm...
Ma Kết vừa mới nằm dài trên băng ghế sofa sau khi tắm rửa sạch sẽ, mắt mới nhắm lại liu riu chưa được mấy giây, điện thoại trên bàn đã rung lên ầm ĩ. Lười biếng bắt máy, đến mở mắt anh cũng không buồn, có lẽ là do ngày hôm nay quá mệt mỏi.
- A lo...
- [Thầy Ma Kết?]
Đầu dây bên kia có chút ngoài ý muốn mà nghi vấn. Chỉ là, nghe được giọng nói này, Ma Kết không chỉ mở to mắt mà còn bật cả người dậy, đổi giọng tỉnh táo liền:
- Ừ, là thầy. Em gọi thầy có gì không, Bảo Bảo?
- [Ừm nếu em làm phiền thầy đang nghỉ ngơi thì thôi đi, không có gì]
- Đúng là thầy đang nghỉ ngơi, nhưng thầy không ngại nếu em làm phiền đâu, Bảo Bảo.
Bảo Bình nghe ngữ điệu của Ma Kết, cũng có thể nhìn ra cảnh anh đang mỉm cười vô cùng giả tạo. Điều này chẳng hiểu sao lại khiến cô thấy buồn cười, nhưng nhớ lại lý do mình gọi điện, liền nghiêm chỉnh lại:
- Thật ra, tình trạng của Thiên Bình, trước đó em đã biết. Em và cô Như Hòa đã giấu tất cả mọi người, cũng là không muốn mọi người lo lắng, chứ thực ra...
- [Thầy biết, vậy nên em muốn đi thăm em ấy đúng không?]
- A...
Bảo Bình có chút ngây ngẩn, Ma Kết vậy mà biết ý định của cô? Giọng của Ma Kết ở bên kia lại vang lên:
- [Bảo Bảo?]
- À, vâng, đúng vậy. Em không muốn kéo đông người đến, nhưng càng không an tâm, nên mới gọi để hỏi thầy. Nếu thầy rảnh thì...
- [Ừm, mười lăm phút nữa em xuống nhà nhé, thầy qua đấy đón em!]
- À... Thầy... _Ngập ngừng mãi, Bảo Bình mới thốt ra được một câu:
- Đã ăn tối chưa?
Quán ăn Hoa Tử...
- Ủa Sư Tử?
Dì Hoa đang lau sàn nhà, thấy Sư Tử từ trên lầu xuống, liền thắc mắc:
- Con không nghỉ ngơi đi, còn đi đâu đấy?
Vừa nãy, lúc Sư Tử được xe của trường đưa về, bà thấy thằng bé còn ngái ngủ, hẳn là trên xe cũng đã ngủ quên. Tưởng nó tắm xong, ăn cơm xong thì đi nghỉ, ai ngờ.
- Con đi qua nhà Thiên Bình, nó bị châ à, con đi tí rồi về thôi!
Suýt chút nữa thì Sư Tử đã vạ mồm, liền đổi câu nói lại. Dì Hoa đúng là cảm thấy có chút quái quái, nhưng khi định mở lời thì thằng con của bà đã đi mất tiêu.
Brừm brm...
Chạy xe được một đoạn, chợt phía sau Sư Tử có một chiếc xe mô tô áp sát đến, chiếu đèn sáng chói, kẻ lái xe còn rồ ga ồn ào, khiến bản mặt của Sư Tử nhanh chóng cau có lại.
- Sư Tử, anh vẫn đạp xe thật đấy à? Á!
- Nói chuyện cho đàng hoàng, ý tứ kiểu gì vậy? Mày chán sống rồi à?
Nét mặt Sư Tử đang cau có, chợt dần dần thả lỏng ra. Cái đứa lái xe mô tô hắc dịch này, là tên tiểu tử Tử Hàn chứ ai. Người ngồi phía sau, mới đánh Tử Hàn một cái, ngoài Cự Giải ra thì còn ai. Chỉ có điều
- Hai người đến đây làm gì vậy?
- Hí hí, tất nhiên là giống anh, đi thăm chị Thiên Bình rồi!
Tử Hàn vô tư trả lời, sau đó bắt đầu liên tưởng. Lúc chiều Tống Tử Hy đi cùng Thiên Bình, hẳn là bây giờ em ấy vẫn đang ở chỗ Thiên Bình đi. Còn Cự Giải, câu trả lời vẫn vô cùng ngứa đòn, cùng với một nụ cười trên môi, điềm đạm đáp:
- Tất nhiên là quản giám cậu không được nặng lời chửi trách Thiên Bình rồi!
-_-!!!
Người ta đi thăm bạn chứ có phải đi chửi rủa bạn đâu, sao lại nói bạn trai mình như thế chứ Cự Giải.
- Ủa?
Lúc đến nơi, một xe đạp, một xe mô tô lại bắt gặp một chiếc ô tô quen thuộc cũng đang đậu trước cổng nhà Thiên Bình.
Ba người kia với hai người bên này, thấy nhau, không khỏi bất ngờ.
Trùng hợp đến thế là cùng.
Bảo Bình đã cố tình giữ bí mật chuyện của Thiên Bình khỏi bất cứ ai, kể cả Kim Ngưu và Cự Giải. Nếu để Kim Ngưu – đứa sắp theo ngành Y biết, chắc chắn nó sẽ cực lực phản đối và làm ầm lên. Mà nếu để Cự Giải biết, Sư Tử - bạn thân kiêm bảo mẫu của Thiên Bình cũng sẽ biết. Lúc đến thăm, cô cũng chỉ dám nói với Ma Kết. Ai mà ngờ, đến nơi lại bắt gặp cả ba người Sư Tử, Cự Giải và Tử Hàn.
Dường như nhìn ra sự bất ngờ của Bảo Bình, Cự Giải chợt cười:
- Sao vậy Bảo Bình? Nói thế nào cậu ấy cũng là bạn thân của Thiên Bình, bọn tớ đến thăm là chuyện đương nhiên mà! Hay là _Nói đến đây, mặt cô trở nên gian tà:
- Cậu bị hoảng hồn vì bị bắt gặp đến đây chung với thầy Ma Kết? Hử?
- Không cậu đừng suy diễn lung tung, Cự Giải!
Bảo Bình có chút ngượng mà phủ nhận. Ma Kết đi bên cạnh chỉ biết cười trừ. Nhìn vào còn tưởng là cặp đôi mới cưới e e ngại ngại.
- Cậu bị dính lời nguyền bị thương toàn thân hay sao vậy con nhỏ này? Hết tay, chân, đầu, giờ đến lưng? Một chút ý thức bảo vệ bạn thân cũng không có!
Sư Tử đến thăm, quả là không thể nào thiếu mất khoản chửi mắng như lời Cự Giải tiên đoán. Sư Tử mắng một hồi, quy ra cũng là vì lo lắng. Vì vậy mà Thiên Bình cũng không nói gì.
Ở đây, không chỉ có Thiên Bình, mà còn có Song Tử. Điều này, cũng chẳng ai bất ngờ, vì sự kiện vừa kết thúc, đã không thấy bóng dáng cậu ta đâu. Tử Hàn thấy Song Tử, cảm giác của mình lại càng thêm chắc chắn, nhưng cuối cùng nhìn mãi, cũng chẳng thấy Tống Tử Hy đâu. Ở đây, đơn giản là chỉ có hai người kia. Vì cả ngày nay ai cũng mệt mỏi vất vả, nên nhóm Bảo Bình, Ma Kết, Cự Giải và Tử Hàn tranh thủ hỏi thăm vài câu, sau đó cũng ra về.
- Song Tử...
Sau khi nhóm người Sư Tử, Bảo Bình ra về, Thiên Bình mới cất giọng.
Lúc chiều, khi Song Tử xuất hiện ở bệnh viện, ban đầu có tức giận, nhưng sau đó cũng không lỡ trách Thiên Bình. Khi cơn đau của cô đã bớt, thì anh đưa cô về nhà nghỉ ngơi. Tình hình sau cuộc thi kết thúc, Thiên Bình cũng đã được Song Tử thuật lại, rằng nhóm người Royal đã bị cảnh sát đưa đi. Nhưng, màn kịch chắc chắn vẫn chưa hạ màn, cô biết, kế hoạch của Song Tử vẫn còn điều gì đấy, nên lên tiếng:
- Tôi biết cậu còn nhiều việc phải làm, nên hãy về đi. Không cần lo lắng vô ích.
- Hmn... Tôi đúng là có việc phải làm, nhưng cậu cũng đừng ỷ y không chịu nghỉ ngơi đàng hoàng, bảo bối.
Song Tử cất giọng nghiêm chỉnh đáp lại, có lẽ vẫn đang cảnh báo Thiên Bình tốt nhất đừng làm chuyện gì gây hại cho bản thân. Cô cũng không nói gì, vì đúng thật lần này người sai là cô. Một lát, Song Tử lại lên tiếng, nhắc nhở:
- Bảo bối, buổi lễ bế mạc ngày mai, cậu cũng không cần tham dự, chuyên tâm ở nhà nghỉ ngơi là được.
- Ngày mai, không phải là lúc cậu hoàn thành kế hoạch của mình sao?
Thiên Bình bị lời của Song Tử làm cho ngoài ý muốn mà lên tiếng. Nhưng, sắc mặt anh vẫn kiên định như vậy, hướng về phía cô, ngữ điệu bình lặng, đáp:
- Loại kết cục của Diêm gia... _Nói đến đây, trong đôi mắt băng lãnh lại ánh lên tia nhu hòa:
- Không đáng bằng sức khỏe của cậu.
- ...
Đối phương đã nói như vậy, cô còn có thể nói gì thêm được nữa.
...
Quận Zendis...
Khu trọ rẻ tiền...
Cạch!
- Này, có đồ ăn rồi, xuống đi!
Tại một căn phòng xập xệ, một người nữ gầy gò mở cửa bước vào, có vẻ mới đi mua đồ gì đó từ bên ngoài về. Thoạt nhìn, trông người này như một người trưởng thành vì cách ăn mặc và dáng vẻ thờ thẫn. Quần jean cũ sờn bạc màu, áo sơ mi nhăn nhúm, tóc tai buộc thấp, rũ rượi che khuất gương mặt vẫn còn nét đang phát triển của mình.
Theo tiếng gọi, trong phòng còn có đến hai, ba người nữ khác, dáng vẻ nhìn trẻ con hơn một chút so với người này, nhưng cũng chẳng kém được bao nhiêu.
Có thể đoán, bọn trẻ này chỉ tầm mười hai, mười ba tuổi. Nhưng có vẻ như bọn chúng là trẻ mồ côi hoặc là đám nhóc đang ở tuổi nổi loạn, bỏ nhà đi bụi.
Loạt soạt!
Đám trẻ đang chia nhau chút ít nước súp được người chị lớn nhất mua về, thì bên ngoài nhà có tiếng động đáng ngờ.
- Cứ ăn đi, để chị ra xem sao!
Người chị lớn nhất cất tiếng trấn an, cô cũng tranh thủ húp hết bát nước súp của mình, rồi ra ngoài.
Nhưng, đã một lúc lâu, vẫn chưa thấy cô quay lại.
Ba đứa trẻ kia bắt đầu cảm thấy lo lắng, co về cùng một chỗ, đẩy đưa xem đứa nào ra ngoài kiếm người chị kia, nhưng chẳng ai dám đi cả.
Rầm!
Đột nhiên, cánh cửa sắt cũ kỹ bị đá lệch sang một bên, âm thanh chói tai đáng sợ, khiến cả ba đứa trẻ ở trong nhà sợ đến xanh mặt, ai ai cũng mếu máo như khóc đến nơi rồi.
- Haha, đúng như lời của tên kia nói, ở đây thêm ba đứa này nữa là đủ bốn rồi này!
Kẻ mới xuất hiện, đầu cạo trọc, trên còn có vết sẹo trông vô cùng đáng sợ. Phía sau hắn là hai người khác, dáng vẻ bặm trợn chẳng kém gì hắn.
- A------!!!
Những đứa bé chưa kịp hét, bọn chúng đã bị đám người kia xông đến bịt mồm lại bằng loại khăn có tẩm thuốc mê.
Chẳng mấy chốc, căn phòng xập xệ chỉ còn cái nồi và những cái bát trống trơn.
...
Ngày hôm sau...
Sân vận động quốc tế Z...
Mặc dù chiều qua có chút sự tình khó hiểu khi cuộc thi đấu kết thúc, nhưng hôm nay, sự kiện Trường đấu trường vẫn tiếp tục làm lễ bế mạc như bình thường.
Ngày cuối cùng trong chuỗi ngày tổ chức sự kiện, tức là hôm nay, sự kiện Trường đấu trường sẽ chính thức bế mạc, cùng với những tiết mục văn nghệ đến từ mỗi trường và phần công bố bảng điểm số của tổng thể 92 trường cao trung trong thành phố.
Sân vận động ngày hôm nay, còn đông đảo, ồn ào và ngập tràn sắc màu hơn hẳn những ngày trước đó. Bởi vì hiện tại, tất cả 92 trường cao trung trong Zodiac đều có mặt đầy đủ tại đây. Không chỉ đội ngũ các tuyển thủ đã tham gia thi đấu, mà còn có tất cả học sinh trong trường. Vậy mà tổng thể sức chứa hơn một trăm ngàn người, đều được lấp đầy bởi các học sinh. Mỗi trường học đều có một màu áo đồng phục riêng, vậy nên lúc này, toàn sân vận động đều tươi thắm sắc màu, xanh có, xám có, đỏ có, vàng có.
Dưới sân vận động, là những hàng ghế được xếp ngay ngắn, dọc khắp sân khấu được xây dựng ở đấy. Có một khu vực vip dành riêng cho các nhà đầu tư của sự kiện, đại diện của Bộ giáo dục, các vị khách mời đến từ các các bộ ngành khác như cảnh sát, quân đội, giải trí và hiệu trưởng các trường. Còn lại, là chỗ ngồi của 92 đội ngũ tuyển thủ đã tham gia thi đấu các ngày qua.
- Thầy Hiệu phó, thầy thể dục 2 và 3, Bạch Phi Vũ, Park Sun Hae, mọi người đã khỏe hơn chưa?
Thấy nhóm năm người là nạn nhân của thuốc kích thích dị ứng đang đi đến cùng thầy thể dục 1, Xà Phu đang điều động người của trường mình ngồi vào hàng, liền cất tiếng gọi.
- Hỏi thừa, không khỏe thì đến đây làm gì?
- Ê ê thằng nhóc kia, chị Xà Phu có lòng tốt hỏi thăm vậy, thái độ cậu kiểu đấy hả? Bạch phi Vũ?
Tiêu Vỹ bật chế độ đanh đá ngay khi Bạch Phi Vũ cất giọng bố thiên hạ ra, sau đó, Bạch Dương còn đế vào một câu:
- Cậu xem, mèo bông, thằng nhóc đấy láo y chang cậu!
Bốp!
Sư Tử không nói nhiều, trực tiếp hạ xuống đầu Bạch Dương một cú, sắc mặt bằm bằm vô cùng đáng sợ. Mà Xử Nữ ở bên cạnh không khỏi vất cho Bạch Dương một bản mặt phi thường khinh bỉ.
- Mấy em không cần lo, bọn thầy khỏe cả! _Hai anh em thầy thể dục trả lời đầy sức sống, sau đó, thầy thể dục 3 chợt quay sang thầy hiệu phó, e dè lên tiếng:
- Chỉ là, thầy hiệu phó đã có tuổi tác, khó mà khỏe được như chúng ta!
- Này thầy Dư, thầy đừng có xem thường tôi nha! Tôi sức dai hơn thầy tưởng đó à! Gừng càng già thì càng cay đó nha!
Thầy hiệu phó đúng là thầy hiệu phó, vẫn là người thầy muốn bẻ sừng làm nghé của các học sinh.
- Bạch Phi Vũ, Park Sun Hae, lại đây ngồi này!
Trong khi mọi người đang ổn định chỗ ngồi, thì Ân Tuệ Dương vẫy tay gọi hai người bạn của mình đến, rồi chỉ vào hai chỗ trống bên cạnh mình. Park Sun Hae vui vẻ đáp lại, Bạch Phi Vũ mặt mày vẫn ngông nghênh khó gần, nhưng chân lại nhanh hơn người còn lại, đến ngồi vào vị trí kế bên của Ân Tuệ Dương. Kết quả, Park Sun Hae phải ngồi cái ghế kế bên nữa.
- Con mẹ nó Triệu Lệ Nghi!!! Mày bôi cái gì lên ghế của lão tử vậy! Con mẹ nó mày bị dở hơi à?!
Đang yên đang lành, đột nhiên giọng quát của Hoắc Tử Nha vang lên, kèm theo quả hành động đứng bật dậy, loay hoay xem mông mình dính gì. Hóa ra là một mảng phấn màu trắng, hắn ta vừa phủi, vừa hô hào các anh em trong Ngũ lão đại phủi giúp. Riêng Long Cự Nhân cự tuyệt lời đề nghị này, chuyện mất mặt thế này, hắn không làm. Bên cạnh, Triệu Lệ Nghi cười sặc sụa:
- Hahaha, cũng chỉ có thằng ngu là mày dính chưởng thôi! Ngu thì chết thôi chứ la lối cái gì!
- Con khốn, mày chết với ta---
Hoắc Tử Nha toan xông đến cho Triệu Lệ Nghi một trận, thì chợt đứng người khi chạm phải ánh mắt của một người. Chỉ là sau đó, không chỉ hắn, mà Triệu Lệ Nghi lẫn ngũ lão đại đều rơi vào trầm lặng. Được một lúc, Tống Thanh mới thì thào bên Hoắc Tử Nha:
- Lão Tam, sao mày lại để đứa con gái kia chơi xỏ mày như vậy? Hẹn một ngày cho người dạy dỗ nó đi chứ!
Lời của Tống Thanh không sai một chút nào. Dù sao, Hoắc Tử Nha cũng là một lão đại, đàn em xếp hàng tầng tầng lớp lớp. Trước đây, chỉ cần đứa nào dám nhìn thẳng vào mắt hắn, hắn chướng mắt, liền cho đàn em đi dần cho một trận. Huống hồ gì con yêu nữ to gan Triệu Lệ Nghi chuyên hỗn xước, phá trò này.
- Bỏ đi, con đấy dù sao cũng là bạn cùng lớp, coi như tao tha cho đấy!
Hoắc Tử Nha trả lời câu này mà không hề suy nghĩ. Hắn cũng chẳng nhận ra được sự cả ngạc của bốn đứa còn lại khi nghe hắn nói. Bạn cùng lớp thì liên quan mẹ gì?
- Song Tử, đến rồi à?
Nhân Mã thấy Song Tử đi đến, liền chỉ hai chỗ trống bên cạnh. Đi ngang qua đám ngũ lão đại, Song Tử ngồi xuống bên cạnh Nhân Mã, đáp:
- Ừ.
- Sáng nay ở trường không thấy mày, tưởng mày không đi chứ!
Xử Nữ nói, vì trước khi đến đây, các học sinh tập trung ở trường để xe đưa đón đi. Thiếu mất Song Tử, Thiên Bình và thầy Ma Kết. Song Tử đáp:
- Ngủ quên ấy mà.
- Thiên Bình sao rồi?
Lời này là của Thiên Yết, khiến Song Tử có chút để mắt đến. Không rõ biểu cảm của Song Tử là gì, nhưng im lặng chút rồi anh mới trả lời:
- Nghỉ ngơi đàng hoàng, mai sẽ khỏi.
- Ồ, vậy thì mừng rồi!
Kim Ngưu vỗ tay hoan hô. Song Ngư ngồi kế bên, cũng cất giọng:
- Cậu không đến cùng thầy Ma Kết à?
- Không, nhưng sao đột nhiên cậu lại chú ý đến ông ta làm gì vậy?
Lời Song Tử, Song Ngư đã bắt được sóng, cũng giả giọng lên tiếng:
- Đừng hiểu nhầm, tôi chỉ lên tiếng thay cho người nào đó đang trông ngóng ổng mà thôi!
- Sặc!
Bảo Bình đang ngồi yên, đột nhiên lại bị sặc không khí, như có tật giật mình mà quay sang nhìn cái kẻ ngứa đòn kia, Song Ngư dửng dưng đáp lại:
- Tôi cũng đâu có nói cậu!
- ...
Lời này thì đúng thật, Bảo Bình càng nôn nóng thì càng chứng minh dưới chân mình có lửa a.
- Ai chà chà, niềm tự hào của giáo viên trường ta đến rồi kìa, các thầy nhìn xem, đến nữ sinh trường khác cũng phải mắt hình trái tim kìa!
Lúc này, giọng của thầy hiệu phó vang lên, mà nghĩa của nó, đại khái là gì thì ai cũng biết rồi đấy.
Khác với ngày hôm qua, hôm nay, Ma Kết trở lại là một nam giáo viên trẻ tuổi, soái khí ngời ngời bên trong bộ Suit màu xanh đen lịch lãm. Đi đến đâu, đều thu hút ánh nhìn phái nữ đến đấy. Trên môi luôn luôn duy trì điệu cười nhu hòa, đúng là yêu nghiệt thật mà.
"Ôi trời, người đó là thầy giáo sao? Hôm qua có nhìn thấy, nhưng cứ nghĩ là học sinh chứ!"
"Huhu, thầy gì đó ơi, hãy trả lại con tim cho em đi thầy!"
"Chời má, tôi chết trong sự u mê này mất!"
"Nhìn là biết nhà thầy ấy giàu rồi! Trời ạ, đẹp trai, nhà giàu, ôn nhu, đúng gu của tôi rồi mấy má ơii!"
"Chúng ta qua đấy xin số điện thoại được không? Hỏi thầy ấy có làm gia sư không đi!"
Các nữ sinh xung quanh không khỏi gào thét. Học sinh đẹp trai xinh gái là chuyện không hiếm hoi gì, nhưng thầy giáo vừa trẻ, vừa đẹp trai thì lại là một cực phẩm. Huống gì, gu chị em bây giờ càng khác biệt càng thích.
- Hi, xin lỗi mọi người, tôi đến trễ hì hì!
Ma Kết bước đến, vẫn như thường lệ mà nở một điệu cười hòa nhã. Thầy thể dục 2 liền đáp:
- Vẫn là thầy Dương của chúng ta được yêu thích nhất nhỉ? Thầy có thể chia cho tôi ít nhân khí đi có được không?
- Haha, rồi thầy sẽ thấy hối hận đấy, thầy Dư.
Ma Kết chỉ cười đáp lại, anh không hề nói đùa, rằng cái nhân khí đó vô cùng phiền toái, lúc nào cũng khiến anh rơi vào cảnh chật vật. Nói vài câu với hội giáo viên, sau đó Ma Kết đến ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Bảo Bình, cười:
- Bảo Bảo, em giữ chỗ cho thầy à?
- Thầy mơ đẹp quá, chỗ đấy là của Thiên Bình, nhưng cậu ấy không đến thôi.
Ngữ điệu của Bảo Bình, nghe sao hơi chua chua. Mà, Ma Kết đủ thông minh để nhận ra, cảm thấy, cái nhân khí này cũng không hẳn tệ. Đoạn, anh ghé vào tai cô, thì thầm nói nhỏ:
- Em không cần hoang mang, trong mắt thầy chỉ có một Bảo Bảo thôi!
- !!!
Không biết trời nắng quá hay sao, mà sắc mặt Bảo Bình từ trắng lại chuyển thành đỏ, sau đó chỉ biết đấm vào đùi Ma Kết, khẽ chửi:
- Thầy im ngay!
- Hì hì...
Kỳ thật Ma Kết, bị người ta đánh mà sao vẫn còn cười được vậy hả?
- Hey!
Giải Hoa Thần đang ngồi thinh lặng một mình một thế giới ở ghế ngoài cùng của trường mình, thì chợt có một bàn tay đập mạnh lên vai. Quay lại nhìn, thì thấy một quả đầu màu đỏ rực cháy.
- Làm gì mà bản mặt cậu lúc nào cũng vô vô thần thần vậy Hoa Thần? Có phải do thiếu tôi đó không?
Thấy Dịch Thiên Ân, cậu bạn trường I.F đang ngồi vị trí kế bên Giải Hoa Thần liền tự giác nhường chỗ lại, khiến Dịch Thiên Ân rất hài lòng. Cậu vừa ngồi vào ghế, thì bàn tay Giải Hoa thần đã đưa lên vuốt vuốt tóc cậu, mặt vô biểu cảm phán:
- Cậu là dậy trễ nên mới chưa kịp chải đầu?
Bởi vì tóc Dịch Thiên Ân xù như ổ quạ. Nghe thế, Dịch Thiên Ân mới nhớ ra mà vội vàng vuốt vuốt đầu mình, vừa lầm bầm:
- Chết thật, bảo sao nãy giờ ai cũng nhìn tôi cười!
- ...
Giải Hoa Thần khẽ cười, gương mặt băng lãnh như được thổi vào chút thần hồn vui vẻ. Giờ phút này trở đi, anh sẽ không còn phải băng băng lạnh lạnh một mình một thế giới nữa rồi.
Khu vực Vip...
- Hiệu trưởng Mạc, bà có nghe tin tức gì về hiệu trưởng Uông không?
Tất cả hiệu trưởng của 91 trường cao trung đều đã có mặt đầy đủ, nhưng mà vẫn thiếu một người, lại là đại diện đến từ ngôi trường giàu nhất thành phố. Vì vậy, các hiệu trưởng đều tò mò mà tìm đến đối thủ của trường Royal – hiệu trưởng trường Zodiac. Ngoại trừ những vị có mặt trong ngày hôm qua, thì những vị khác đều thắc mắc.
Không riêng gì người đại diện của trường Royal, ngay cả một người mặc đồng phục trường Royal cũng không thấy. Trên khán đài, còn trống đến một khu không có người ngồi. Trùng hợp là chưa thấy một người nào của trường Royal xuất hiện cả.
Hiệu trưởng Mạc chỉ cười qua loa đáp lại, chính bà không thể tiết lộ bất cứ chuyện gì của ngày hôm qua.
Hôm qua, sau khi sự kiện kết thúc, vì những rắc rối trường Royal gây ra, bộ Giáo dục đã triệu tập hiệu trưởng Mạc đến, cùng với ban hội đồng của Bộ Giáo Dục, mở ra một cuộc họp.
Vì người tố cáo và nộp bằng chứng trường Royal gian lận trong thi đấu là hiệu trưởng Mạc. Hơn nữa, chuyện này cũng nằm ngoài trách nhiệm của Bộ Giáo Dục, chưa kể một số người trong Ban tổ chức sự kiện đã bị mua chuộc, nên Bộ Giáo dục phải liên lạc với người của sở cảnh sát trung ương.
Trong khi cảnh sát đến đưa các học sinh trường Royal đi, thì bọn họ ngồi lại họp với nhau để đưa ra án phạt của trường Royal nói chung và Hiệu trưởng trường Royal nói riêng, án phạt liên quan đến lĩnh vực giáo dục. Mọi chuyện còn tồi tệ hơn, khi hiệu trưởng Royal – Uông Nhất Minh lại bị bên viện công tố bắt giữ vì có liên quan đến một tổ chức tội phạm.
Kết cục đã rất rõ ràng dành cho Uông Nhất Minh, về mặt giáo dục, chắc chắn ông ta sẽ bị sa thải và tước đi những bằng cấp liên quan.
Nhưng kết cục của trường Royal thế nào, vẫn là một vấn đề nhức nhối. Bởi vì đây không phải là trường học bình thường, mà là trường học dành cho các con em của những đại danh hào trong đất nước.
Hôm qua vào họp được tầm mười phút, thì phía bên cảnh sát gọi đến, báo cáo rằng những đứa trẻ Royal đã được bỏ qua việc phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, vì gia đình bọn họ đã tìm được thế thân hy sinh cho con của mình. Người bị mua chuộc nằm trong ban tổ chức, những người có mặt trong những bằng chứng đều tự nhận tội và nói rằng người đứng sau là hiệu trưởng Uông Nhất Minh, không liên can gì đến bọn trẻ. Đám trẻ có liên lạc đến họ, cũng chỉ là bị Uông Nhất Minh lừa mà thôi.
Uông Nhất Minh đúng là gặp quả báo, vừa lao vào đống lửa, nó liền bùng phát cháy lớn.
Dù sao sự việc này có người nhận tội là đủ rồi, nếu không sẽ phá hủy không chỉ một, mà cả là một hệ thống phức tạp, ảnh hưởng rất nhiều đến bộ Giáo dục, ảnh hưởng đến mặt mũi của các gia thế đứng đầu đất nước, nên mọi người chấp nhận dừng lại ở đây. Cho dù cá nhân Mạc Ly Băng không đồng tình, thì cũng chỉ là châu chấu đá xe.
Ồn ào ồn ào...
Xôn xao xôn xao...
Đột nhiên, bầu không khí ồn ào hơn hẳn so với ban đầu, khiến Mạc Ly băng đang trầm ngâm cũng phải chú ý đến. Có nhiều giọng nói ngạc nhiên, tay bắt mặt mừng, nhiệt liệt chào đón vang lên, nhưng đều có một điểm chung, rằng đây là một bầu không khí xu nịnh, lấy lòng.
Quả nhiên, ở hàng ghế dành cho các nhà đầu tư, bà thấy một nhóm người ăn mặc sang chảnh đang bước đến.
Không hề nhầm lẫn, đó là Diêm Hồng Uy, Cầm Liên Tử, Cố Thất Thập, Lục Gia Hy, Phú Nhị Đông, Tây Kỷ, Hồng Túy Hoa, Nhị Quân Hào,... toàn là những đại nhân vật của đất nước. Mà dẫn đầu, là người của gia thế đứng đầu trong Ngũ đại gia thế lừng danh – Yên Nam Sơn, cùng với phu nhân nhà mình là Cầm Thư Nhã.
Xem ra, bọn họ xuất hiện là để củng cố lại vị trí của mình trong mắt người khác, nhằm kiểm soát những sự tình ngoài ý muốn với con cái bọn họ như ngày hôm qua.
- Xin chào, tôi là Hà Tôn Vị, tạm thời là người đại diện cho trường cao trung Royal, lần đầu xin ra mắt các vị hiệu trưởng!
Bỗng, có một người đàn ông trẻ tuổi, đeo kính trông vô cùng thư sinh đi đến và tự giới thiệu bản thân với tất cả mọi người. Vị hiệu trưởng nào cũng có chút không nắm bắt được tình hình, nên anh ta giải thích thêm:
- Cựu hiệu trưởng Uông Nhất Minh, vì một số chuyện nội bộ mà bị hội đồng Royal sa thải, hiện tại, Royal chưa có người nào ngồi vào chiếc ghế trống này, nên tôi thay mặt ban hội đồng, đại diện cho Royal để tham dự sự kiện ngày hôm nay, mong quý vị thông cảm!
Ngồi xuống, Hà Tôn Vị vô cùng nghiêm chỉnh, như có như không mà quăng miếng mồi thơm ra:
- Như tôi đã nói, vị trí hiệu trưởng của Royal vẫn chưa có ai ngồi. Chúng tôi rất hoan nghênh quý vị, tôi tin rằng trong các vị, sẽ có một người đủ tài giỏi để lãnh đạo Royal tiếp tục phát triển!
Ồn ào... xôn xao...
Lời của Hà Tôn Vị vừa dứt, những người tham lam liền nổi hứng thú, liên tiếp ý tứ mà tự đề cử mình, vây quanh Hà Tôn Vị như những con cá vây đến tranh giành nhau miếng bánh vụn. Thế nhưng Hà Tôn Vị lại chẳng để bọn họ vào mắt, mà trực tiếp ngỏ lời mời đến người phụ nữ đang ngồi đàm đạo uống trà:
- Hiệu trưởng Mạc, tôi cảm thấy bà là người có tố chất nhất đấy! Trường Zodiac hiện tại vô cùng phát triển, mong rằng Royal chúng tôi cũng sẽ được bà dẫn dắt đến con đường vinh quang như vậy.
- Cậu cũng đừng nói như thể trường Royal rất tệ vậy, cậu Hà. Cho dù có là thật, chính mình nói ra điều ấy, cậu không thấy xấu hổ sao?
Mạc Ly Băng mặt vẫn không đổi sắc, ngữ điệu chưa bao giờ là lay động, đáp:
- Cậu quăng cho tôi một đống đổ nát rồi bắt tôi xây nó thành một tòa cao tầng? Xin lỗi, cái này vượt ngoài khả năng của tôi rồi!
- Bà khiêm tốn rồi, hiệu trưởng Mạc.
Hà Tôn Vị bị nói nặng nói nhẹ, vậy mà không những không tức giận, mà còn mỉm cười lễ phép. Chỉ là, trông biểu cảm của anh ta rất cứng nhắc, giả dối. Ở đây, không ai không nhìn ra sự mất mặt mũi của anh ta trước Mạc Ly Băng cả.
- Xin lỗi mọi người, tôi đến trễ.
Không khí đang sôi nổi, lại có một vị khách nữa xuất hiện. Chỉ là, sự xuất hiện của người này khiến cho cả một quân đoàn danh môn thế gia vừa rồi xuất hiện đều nhanh chóng bị lu mờ, kể cả Yên Nam Phong. Vì người đến, là báu vật, là thần đồng kinh doanh của Yên gia – Yên Thi Mặc.
Nhìn thấy Yên Thi Mặc, Yên Nam Phong như bị xung kích, nhưng chẳng thể tự tiện hành xử thô lỗ được. Ở bữa tiệc Yên gia, ông ta có thể lời này lời kia, nhưng ông ta cũng biết tự lượng sức mình, vì ở bên ngoài, kẻ khác nhìn vào, thì Yên Thi Mặc nổi tiếng hơn ông ta. Còn chưa nói, đây là khu vực phía đông, địa phận của Yên Đông bọn họ.
Đúng là núi cao, cũng sẽ có núi cao hơn.
Ở những hàng ghế phía sau...
Không chỉ ở khu vực Vip trở nên ồn ào, mà phía khán đài khắp nơi cũng vô cùng ồn ào, khi có một đoàn quân mặc đồng phục ánh vàng kim xuất hiện, dẫn đầu, là đội tuyển của ngày hôm qua.
- Ủa? Không phải hôm qua bọn họ bị cảnh sát đưa đi rồi sao?
Dịch Thiên Ân không một chút kiêng dè mà thắc mắc, khiến Giải Hoa Thần phải nhắc nhở cậu lại. Không chỉ Dịch Thiên Ân, mà những người khác có mặt trong ngày thi hôm qua, đặc biệt là bên trường Zodiac, đều bị ngoài ý muốn.
Quả nhiên, sức mạnh của đại danh hào danh môn thế gia có khác.
Yên Nam Sơn vẫn dẫn đầu đoàn người của mình, chỉ có điều, hắn ta không như lần trước, xuất hiện huênh hoang không coi ai ra gì, mà lần này, chỉ lãnh cảm mặc kệ sự đời, không để ý đến ánh nhìn dòm ngó của ai, trực tiếp bước đi. Người đi bên cạnh hắn cũng không phải là Diêm Tần Tương, mà là Triệu Ngân Hoa, những người còn lại của S8 và Cố Sùng Lâm.
Phía sau bọn họ, mới là Diêm Tần Tương và nhóm Tây Nghi Hạ, Hồng Linh, Nhị Mỹ Lan. Diêm Tần Tương vẫn như cũ, bộ dáng thanh tao quý phái, yểu điệu thục nữ khiến nam sinh nào cũng trụy tim. Tất nhiên, trường Royal sẽ ngồi kế bên trường Zodiac giống như I.F. Khi chạm mặt nhau, cũng chỉ có Diêm Tần Tương khẽ cười mỉm đa lễ, rất có dáng điệu của một người con gái hiểu chuyện, hiền dịu. Mà cái đám Tây Nghi Hạ vẫn như cũ, mặt hất lên đến tận trời, nhưng cũng chẳng ai dám mở miệng hống hách như trước, có lẽ tối qua đã bị các vị phụ huynh giáo huấn một trận.
Bọn họ mỗi người một vẻ, thật khiến người khác khó mà phán xét được.
- Không thấy Vưu Cổ Nhữ đâu nhỉ?
Kim Ngưu nhìn không thấy con nhỏ khó ưa kia đâu, liền lên tiếng. Bảo Bình ngồi phía sau, nhàn nhạt đáp:
- Mày không nhìn lại con nhỏ đó với bọn kia à. Không phải nó tự giới thiệu, thì tao làm gì biết họ Vưu nhà nó là gì!
- Chắc nó là đứa duy nhất vẫn đang bị cảnh sát giam giữ cũng nên!
- Nhưng mà, bọn họ vẫn không bị bắt giữ sau những chuyện đã làm sao?
Xử Nữ không khỏi khó chấp nhận loại sự tình này mà lên tiếng, Cự Giải chợt nhớ ra chuyện gì đấy, sắc mặt cũng bất cam mà nói:
- Kẻ bạo lực Lục Kỳ kia mấy lần đánh đập phụ nữ, đều được trắng án hết! Những tội danh ngày hôm qua, hẳn cũng không thể làm gì được bọn chúng!
- Như vậy thật bất công!
Rất nhiều người bất bình khi đối diện với thực tế này. Không phải lúc nào, công chính cũng chiến thắng.
Thế giới hiện tại, đều hoạt động theo nguyên tắc xoay quanh đồng tiền. Ai có tiền, người đó có quyền, hết. Đó là lý do vì sao những kẻ có tiền luôn luôn coi thường và chà đạp người khác. Những kẻ không có tiền, lại thường là thảm lau chân cho bọn có tiền.
Thế nhưng, cũng không phải lúc nào kẻ giàu cũng chiến thắng.
"TÙNG~ TÙNG~ TÙNG~"
"Ô Ề Ố Ề Ố Ô Ề"
Cuối cùng, tiếng trống mạnh mẽ vang dội khắp sân vận động cùng tiếng nhạc sôi động cũng vang lên, gây chú ý đến toàn bộ mọi người đang có mặt tại đây. Bầu không khí nhiệt huyết không kém gì những ngày trước, còn chưa nói đến, tất cả những người ở đây đều là các em học sinh cấp ba.
"Lời đầu tiên, tôi xin gửi đến quý nhà đầu tư, quý khách mời, các vị hiệu trưởng và toàn bộ các em học sinh cao trung của toàn thành phố Zodiac lời chào đón chân thành và thân thương nhất!..."
Sau vài tiết mục văn nghệ mở đầu cho buổi lễ bế mạc sự kiện, là sự xuất hiện của hai vị MC, một nam một nữ. Đây là cặp đôi MC nổi tiếng nhất đất nước, hẳn là do đạo diễn Tây Kỷ đã ngỏ lời mời đến. Toàn bộ các học sinh đều hú hét reo hò thích thú, vì không phải dễ dàng, bọn họ mới được nhìn thấy hai người này ngoài đời.
Sau khi bộ đôi MC nổi tiếng giới thiệu từng vị khách mời, từng nhà đầu tư và các vị đại diện cho 92 trường cao trung trong thành phố, thì bọn họ lại sơ lược vài thông tin chung của sự kiện Trường đấu trường.
"Giờ đây, Trần Anh, cùng Thúy Vy, xin phép nhường sân khấu lại cho những tuyển thủ, gồm các em học sinh và giáo viên của 92 trường cao trung, đã thi đấu hết sức mình trong tuần qua! Giờ đây, xin mọi người chú ý đến màn hình phía sau, nhà tài trợ Capgrem đã tổng hợp các Clip để tạo thành một chiếc Video ghi lại những khoẳng khắc chiến đấu của mọi người!"
Lời MC vừa dứt, trên những tấm màn hình Led khổng lồ liền xuất hiện những hình ảnh tổng hợp của học sinh các trường. Nào là đội vàng, nào là đội đỏ, đội xanh, đội tím. Từ lúc đứng trên sân khấu mở đầu buổi thi, đến những cảnh học sinh bắn cung, ném bowling, leo núi thể thao, Đây là những hình ảnh đã chụp được bao ngày qua, trường nào cũng được chiếu lên, theo thứ tự từ ngày thi đấu đầu tiên.
"Tất cả đều là những giọt mồ hôi, những công sức, những tiếng hô hào cổ vũ, đồng thời là những nụ cười rạng rỡ khi giành được chiến thắng, hay những quyết tâm hơn khi phải thua cuộc!"
Lồng ghép với video, là giọng nói đầy cảm xúc luyến tiếc, hoài niệm của hai người dẫn chương trình, khiến cho bầu không khí trở nên im lặng, ai ai cũng tập trung và đắm chìm vào những dòng cảm xúc tiếc nuối, hoài nhớ.
Giá như khi đó mình cố gắng hơn
Giá như khi đó mình hiểu đồng đội hơn
Giá như khi đó mình chịu hy sinh hơn
Giá như khi đó mình nỗ lực hơn
Giá như khi đó mình dũng cảm hơn
thì trường sẽ dành chiến thắng rồi.
Bầu không khí rõ là cảm động, cho đến khi đến phần hình ảnh của trường Zendis và I.F. Chính xác hơn là khi có một chàng trai tóc đỏ xuất hiện trên màn hình, đột nhiên tiếng reo hò thích thú của các nữ sinh vang lên rầm rộ, xen lẫn còn có cả giọng của con trai. Vì màu tóc của cậu quá nổi bật, khiến ai cũng ấn tượng và yêu thích. Hơn nữa, trong đoạn video, hầu như toàn là Dịch Thiên Ân gánh team, nên cậu lại càng được yêu mến hơn.
- Thấy chứ, tóc của cậu rất đẹp. Bọn họ đều yêu thích.
Giải Hoa Thần đột nhiên cất tiếng, sau đó vô cùng tự hào mà khẽ vuốt đầu Thiên Ân. Tất nhiên, sự reo hò của mọi người cùng lời nói vô cùng đáng tin của anh, cậu lại càng cảm thấy yêu màu đỏ của mình hơn.
Và sự reo hò càng mãnh liệt hơn khi màn hình khổng lồ chiếu đến những hình ảnh thi đấu của trường Zodiac và Royal. Lần này, cả nam lẫn nữ đều phấn khích dữ dội.
"Cho em xin info chị tóc đen bắn cung của đội xanh đi ạ!"
"Cả em gái và anh trai lạnh lùng của đội màu xanh khi thi cưỡi ngựa đều rất mlem mlem aaaaa!"
"Bạn đeo kính chơi bowling của đội xanh, bạn có người yêu chưaaaaaa?"
"A!!! Bạn nữ đội xanh đánh Taewondo đẹp quá! Đẹp chết mất thôi!"
"Áaaaa! Làm ơn cho tôi số điện thoại của nữ thần tóc xám đang leo núi đi! Cô ấy giết tôi mất rồi!"
"Nam thần đẹp phi giới tính! Nam thần đẹp phi giới tính là của tôi!"
"Anh trai tóc xanh thi bơi lội cute quá! Anh ơi anh có bạn trai chưa???"
"Cậu bạn đấu kiếm của đội xanh dễ thương quá! Bạn có bạn trai chưa?"
"A, mấy ông tránh ra, chị gái tóc bạch kim là của tôi! Chị ơi, hãy chà đạp em đi!"
"Á!!! Ngầu quá đi! Bá khí quá đi! Đội màu xanh là của trường Zodiac đúng không? Em sẽ đến Zodiac tìm anh trai đầu đinh đầy soái khí kia kyaaa!"
"Ế, cái bé nấm lùn tóc cam kia xinh quá! Đúng gu tôi rồi!"
"Aaaaa! Anh này là của em! Chết mất, cái sự lạnh lùng này! Huhu, anh mau trả con tim em lại đi, anh tóc đen gì ơi!"
"Há há há! Cái ông tóc vàng kia sao lại ôm xà như con gấu trúc vậy há há!"
"Chốt! Chốt! Chốt! Tôi chốt cái anh tóc vàng bên trái nhá! Tôi chốt luôn cái anh tóc xanh bên phải! Thanh toán giùm tôi đi!"
Bla bla...
Ngay cả ban tổ chức, thậm chí là những người đang ngồi trong khu vực Vip cũng không lường trước được sự tình lại diễn ra theo chiều hướng này. Học sinh các trường đều la làng hú hét khi thấy hình ảnh thi đấu của các thí sinh trường Zodiac. Kể cả trường Royal được công chiếu cùng cũng hoàn toàn bị lấn át. Bọn họ quên mất rằng, đối thủ của Zodiac chính là trường con nhà giàu Royal.
Video công chiếu dài khoảng mười lăm phút, sau đó là một vài màn biểu diễn văn nghệ, nối tiếp chương trình.
Sau tiết mục văn nghệ, cặp đôi MC Trần Anh, Thúy Vy lại bước ra, nói lên thông điệp mà bộ Giáo dục muốn gửi đến các em cao trung trong học tập và đời sống. Cuối cùng, chương trình cũng đi đến phần mà mọi người ngóng chờ nhất – công bố tỷ số và xếp hạng của từng trường.
"Vâng, không để quý vị đợi lâu, giờ đây, trên màn hình, chúng tôi xin công bố tỷ số của mười trường cao trung thi đấu đầu tiên! Tức là trường cao trung đã thi đấu vào hôm thứ hai của tuần này! Nào, xin mời hướng lên màn hình!"
Theo hướng tay của MC, mọi người nhìn lên màn hình, liền thất xuất hiện một bảng đấu phân thành hai cột, năm hàng, tức là công bố điểm theo cặp đối thủ.
Có trường được 12 cùng đối thủ là 19.
Có trường 15 cùng đối thủ là 16.
Có trường 14 cùng đối thủ là 17.
Tóm lại, sau khi công bố gần hết 80 trường cao trung, thì trường nào cũng có điểm số là trên hoặc bằng mười hai. Có vẻ như những chiến thắng này đều vô cùng suýt sao.
"Cuối cùng, là tỷ số của mười hai trường cuối cùng trong cuộc thi ngày hôm qua! Xin mời ban tổ chức công bố bảng điểm cho chúng tôi!"
"Ồ!"
Bảng điểm vừa hiện lên màn hình, toàn sân vận động đều trố mắt đầy kinh ngạc và khó tin.
Lần đầu tiên xuất hiện hai tỷ số trên con số hai mươi.
IF 22 – Zendis 12 (Hòa ba trận, một trận một điểm và hai trận hai điểm)
Zodiac 29 – Royal 05 (Hòa ba trận, hai trận một điểm và một trận hai điểm)
Và, cũng là lần đầu tiên xuất hiện một trường có điểm số dưới mười, thậm chí là một nửa của mười. Hơn nữa, tỷ số đó có được phần lớn là nhờ các trận hòa. Suy ra, trường đó, chỉ thắng đúng một trận. Nếu những người khác biết rằng trận mà trường đó thắng, là nhờ giở trò, thì sẽ nghĩ thế nào nhỉ?
Hiện tại, họ chỉ biết trường Royal tiếng tăm lừng lẫy, hội tụ toàn con ông cháu cha khắp đất nước, lại có kết cục thảm hại như vậy. Thi đấu còn không bằng những trường nữ sinh.
Nhìn bảng điểm, phần lớn các ông tai to mặt bự ở khu ghế Vip đều đen mặt, vốn đến để ra oai thị chúng, cuối cùng lại không còn mặt mũi nào. Đạo diễn Tây Kỷ gấp rút ra hiệu cho MC chuyển sang phần tiếp theo, mau mau tắt cái bảng điểm kia đi ngay.
"Vâng, vừa rồi là điểm số mà các trường ghi được. Và giờ, chúng ta sẽ đến phần cuối cùng, phần mà mọi người đặc biệt mong ngóng! Bảng xếp hạng của 92 trường cao trung của Zodiac! Vẫn theo như luật lệ của sự kiện, chúng ta sẽ tìm ra ba trường học có điểm số cao nhất, cùng vinh danh và trao giải thưởng cho họ!"
"HOAN HÔ!"
"YEAH!"
"À, trước khi công bố bảng danh sách, chúng ta cùng nghe qua giá trị giải thưởng cái chứ nhỉ? Như vậy mới khiến các bạn hy vọng và trông mong chứ đúng không haha!"
Đúng là hai MC nổi tiếng, suýt thì quên mất phần mà mọi người mong chờ nhất, nhưng rất nhanh chóng đã chữa cháy được. Sau lời của MC, các cô gái lễ tân liền từng cặp từng cặp đem giải thưởng ra, đứng xếp thành hàng trên sân khấu, mà nổi trội nhất là ba giải thưởng đầu bảng kia.
"Vâng, thưa quý vị. Trần Anh xin công bố giải thưởng đầu tiên – giải thưởng của hạng quý quân! Đó là một suất thẻ VIP hoàn toàn miễn phí xem phim HD tại các cụm rạp CCM trên toàn quốc, hạn sử dụng trong một năm và dành cho toàn bộ học sinh trong trường, do nhà đạo diễn Tây Kỷ tài trợ! Chưa hết, giải thưởng còn có voucher giảm giá 100% cho tất cả các món ở Thiên Lộ Quán của Yên gia!"
- OAAAAA!!!
- HẠNG BA! HẠNG BA! HẠNG BA!
Lời MC vừa dứt, rất nhiều khu vực trên khán đài đồng loạt hô hạng ba như để kéo nó về cho trường mình. Là hạng thấp nhất trong ba hạng, mà giải thưởng đã khiến cho ai cũng muốn có. Không chần chừ để bầu không khí bị chậm nhiệt, MC còn lại công bố giải thưởng thứ hai:
"Giải thưởng tiếp theo – giải thưởng của hạng á quân! Đó là cơ hội được tân trang lại thiết bị điện tử trên quy mô toàn trường học, quan trọng là nó hoàn toàn miễn phí, đến từ nhà tài trợ Capgrem! Tương tự như giải ba, giải thưởng còn có voucher giảm giá 100% cho tất cả các món ở Thiên Lộ Quán của Yên gia!"
- AAAA! HẠNG NHÌ! HẠNG NHÌ! HẠNG NHÌ!
"Giải thưởng đặc biệt được mong chờ nhất ngày hôm nay – hạng quán quân! Ôi chà, giải thưởng này đúng là làm hoa mắt người ta mà, không chỉ một hai mục, mà có đến ba bốn mục! Trường nào hạng nhất thì đúng quả là trúng mánh nha!" _Gây tò mò đến khán giả một chút, rồi MC tiếp:
"Hạng nhất, giải thưởng đầu tiên là một Voucher 70% áp dụng tại bất cứ cửa hàng nào của khu phố Fashionarita! Giải thưởng thứ hai, một vé đi massage miễn phí tại trung tâm Spa Queens Skin! Giải thưởng tiếp theo, một voucher 100% tại khu du lịch nhân tạo Thiên Vân! Yên đại tiểu thư vẫn tiếp tục tài trợ vé voucher 100% cho tất cả các món ở Thiên Lộ Quán! Tất cả đều dành cho tất cả học sinh trong trường! Và đặc biệt, một tin vô cùng đặc biệt dành cho đội tuyển của trường thắng cuộc! Đó là một chuyến tham quan quốc đảo Nam Tuyệt Đảo từ nhà đầu tư của Yên Đông! Chưa hết, hạng nhất còn nhận được giải thưởng trị giá 10 triệu H đến từ bộ Giáo Dục để gây quỹ chung cho trường!"
- AAAA! QUẢ NHIÊN LÀ HẠNG NHẤT!
- YO! YO! YO! HẠNG MỘT TIẾN LÊN!
Vượt xa mong chờ của mọi người, giải thưởng của hạng nhất có giá trị vượt xa hai hạng còn lại. Bầu không khí lúc này vô cùng nhiệt huyết, hào hứng, sôi nổi. Dường như trường nào cũng muốn có giải thưởng.
"Bên cạnh đó, hai mươi hạng tiếp theo cũng sẽ có phần thưởng. Đó là đặc quyền một năm sử dụng thức uống dinh dưỡng Liuchou miễn phí! Những trường còn lại cũng không cần lo lắng, vì ai ai cũng sẽ có thưởng, đó là đặc quyền một năm sử dụng nước điện giải Power C miễn phí!"
CLAP! CLAP! CLAP!
Sau khi công bố giá trị giải thưởng của từng hạng xong, MC cũng không dám chậm trễ mà công khai bảng xếp hạng ở trên màn hình.
Cao trung Royal – Điểm số: 05!
Một dòng chữ to đùng xuất hiện trên bảng danh sách, bất ngờ lại là trường Royal với điểm số không thể nào rõ hơn – năm. Trong khi mọi người đang ngỡ ngàng thì dòng chữ ấy đột nhiên thu nhỏ lại, chình ình rơi vào vị trí cuối cùng của bảng – vị trí số 92. Khiến mọi người đều không khỏi phì cười. Mà chính chủ - trường Royal, càng thêm bẽ mặt hơn.
Lần lượt các trường khác đều rơi vào các ô thứ tự theo thứ tự tăng dần, tăng dần điểm số.
- ZODIAC HIGH SCHOOL! ZODIAC HIGH SCHOOL!
- I.F HIGH SCHOOL! I.F HIGH SCHOOL!
- LỤC HOA HIGH SCHOOL! LỤC HOA HIGH SCHOOL!
Cuối cùng, cũng chỉ còn trống ba vị trí ở đầu bảng, mà, chỉ còn sót lại ba trường trên. Lập tức, học sinh ba trường này đều dõng dạc đồng thanh hô to tên trường mình, với ước mong sẽ giành được giải nhất. Nhiều người không nhớ điểm số của đối thủ, liền kỳ vọng rằng trường họ sẽ giành chiến thắng.
Nhưng, kết quả chỉ có một.
Phụt! Phụt! Phụt!
Giải ba: Cao trung Lục Hoa.
Giải nhì: Cao trung I.F.
Giải nhất: Cao trung Zodiac.
Cùng một lúc, ba cái tên còn lại đều xuất hiện và an vị vào đúng vị trí của mình. Mà dưới khán đài, khu vực của cả ba trường đều nhãy cẫng lên vui sướng. Có lẽ vui sướng nhất, chính là trường cao trung Zodiac.
- Yeahhh!!! Chúng ta được đi Fashionarita với phiếu giảm giá yeah yeah! _Xử Nữ chỉ mong chờ mỗi ở khoản này mà thôi.
- Chúng ta được đi spa! _Lĩnh vực này lại là thứ mà Cự Giải khoái khẩu.
- Chúng ta được đi Thiên Vân! _Kim Ngưu và Nhân Mã ăn mừng cùng nhau.
- Quan trọng là, chúng ta được đi ăn ở quán của chị Thi Mặc!
- Và còn được một vé đi Nam Tuyệt Đảo!
- Yeahhhh!
Nhóm người của trường Zodiac nhãy cẫng ăn mừng, mà nhóm người Royal bên cạnh mặc dù rất chướng mắt nhưng cũng không làm được gì. Cái thể loại xếp hạng công khai này, bọn họ còn mặt mũi để xỏ xiên vào chuyện của kẻ khác được sao?
Một cặp thi đấu, trường thì đạt giải quán quân, trường còn lại thì xếp bét bảng. Quá ô nhục.
"Xin chào tất cả mọi người đang có mặt ở đây. Em là Giao Xà Phu, đại diện cho trường cao trung Zodiac lên nhận giải thưởng này! Lời đầu tiên, em xin gửi lời cảm ơn đến bộ Giáo dục và Ban tổ chức đã tạo nên sự kiện để toàn trường chúng em, từ khối 10 đến 12, đều có thể cùng nhau chiến đấu và có cơ hội giành chiến thắng tại đây. Sự kiện này không chỉ đem đến cho chúng em niềm vui và sự giải tỏa áp lực, mà còn cho chúng em rất nhiều kỷ niệm đáng quý và đã gắn kết chúng em lại với nhau. Chúng em vô cùng vinh dự khi được nhận giải thưởng cao nhất này, em xin cảm ơn!"
Xà Phu đại diện trường lên nhận giải, không hổ danh là hội trưởng hội học sinh, bài phát biểu vô cùng hoa mỹ và cảm động. Lời phát biểu của cô, cũng góp phần kết thúc phần trao giải của sự kiện.
Chẳng lâu sau, sự kiện Trường đấu trường cũng đến lúc bế mạc thật sự. Nhị vị MC cùng tiến lên, nói đôi lời kết thúc:
"Vâng, mới đấy mà sự kiện Trường đấu trường đã qua sáu ngày tổ chức, và giờ đây, cũng đã đến lúc nói lời tạm biệt với những kỷ niệm mà chúng ta đã trải qua. Mong rằng bộ Giáo dục của chúng ta cùng các trường học cao trung sẽ giữ vững đạo lý và làm theo những điều tốt đẹp đã được đúc kết trong sự kiện. Giờ đây, chúng tôi xin thay mặt ban tổ chức gửi lời cảm ơn chân thành đến tất cả các em học sinh. Đặc biệt, chúc cho các em học sinh cuối cấp vào kỳ thi tốt nghiệp quốc gia sắp tới sẽ đạt được kết quả như ý muốn!... Và, sự kiện Trường đấu trường năm nay, đến đây là kết thúc!"
Bùm! Bùm! Bùm!
Tiếng pháo giấy nổ vang giòn giã, mọi người đều kết thúc sự kiện trong sự hân hoan, nhiệt huyết.
Xẹt... xẹt... xẹt...
Đột nhiên, ngay trong giờ phút mọi người đang chìm trong vui vẻ, thì màn hình led lớn trên sân khấu lại chập chờn, chập chờn.
Xẹt!
Cuối cùng, trên màn hình hiện lên một dòng chữ to, rõ, ở bất cứ vị trí nào trong sân vận động cũng có thể nhìn rõ được.
Mà, nội dung của dòng chữ này lại khiến cho hai con người mang cùng họ nào đó, tâm như bị ném thẳng xuống hầm băng.
"Bí mật của Diêm gia. Anh trai nhận nuôi đứa con ngoài giá thú của em gái ruột."
------- End Chap 200 -------