Trả chap lần thứ 13
----------------------------------------
Đồng hồ cát thép là một loại thử thách được Sở tham khảo từ chương trình Keep Running của Trung Quốc. Thử thách này khá đơn giản, chủ yếu là thi về sức chịu đựng của tuyển thủ, qua đó sẽ biết được sức của ai khỏe hơn. Ở bộ môn này, ban tổ chức sẽ chuẩn bị cho các tuyển thủ, mỗi người một chiếc đồng hồ cát thép nâng tạ như hình dưới.
Chiếc đồng hồ cát khổng lồ này sẽ được đặt lên vai của tuyển thủ. Sau đó, cát sẽ được rót từ trên xuống như chiếc đồng hồ cát bình thường, cho đến khi tuyển thủ không thể chống đỡ được nữa thì cát sẽ dừng lại. Khối lượng cát khi đấy sẽ là điểm mà tuyển thủ ghi được. Tuyển thủ của trường nào có số điểm cao hơn, thì sẽ ghi được tỷ số ở bộ môn này.
- Wow... Nâng chiếc đồng hồ này sao? Kinh khủng thế à?
- Êu ơi, Sở giáo dục lần này đúng là chịu chơi thật nha!
- Chỉ riêng chiếc đồng hồ cát đó thôi, tôi đã thấy nặng lắm rồi đấy, làm sao mà đổ cát thêm vào, chắc chết mất!
- Đây có phải là thử thách dành cho học sinh cao trung không đấy? Không thể tin nổi mà!
Xì xầm... xôn xao... xôn xao...
Khi ban tổ chức đem thiết bị thi đấu ra, cả khán đài đều trở nên xôn xao ồn ào hơn hẳn mọi lần, vì ai cũng bị choáng ngợp bởi thiết bị khổng lồ đấy. Hơn nữa, đối với bọn họ, chưa ai từng thấy hình thức thi đấu này trước đây, hoàn toàn là mới lạ.
- Chà, cái cuộc thi này đúng là sinh ra dành riêng cho thầy Ma Kết và Song Tử ấy nhỉ?
- Khủng bố thật, tớ cũng muốn thử sức một lần! A! Biết vậy khi đó đăng ký môn này cho rồi!
- Cậu có cửa thắng hai người đó sao? Nhà trường vẫn sẽ chọn hai người xuất sắc nhất dành cho môn này đấy thôi!
Mặc dù đã biết trước thể lệ và hình thức thi của bộ môn này, nhưng 12S cũng không khỏi kinh ngạc khi mọi thứ quá mức khổng lồ như thế. Quả nhiên là môn thi cuối cùng của hình thức thi đấu cá nhân, khiến người xem đều hứng khởi và tò mò hệt như sự kiện chỉ mới bắt đầu.
- Ủa? Ủa? Cố Sùng Lâm? Lại là Cố Sùng Lâm?!!!
Lời của Bạch Dương khiến cả đám liền quay sang nhìn hai tuyển thủ vừa bước đến của Royal. Không sai, chính là Cố Sùng Lâm và một người cao to lực lưỡng vô cùng, trông hệt như đấu sĩ boxing. Điều quan trọng là, Cố Sùng Lâm lại tham gia ba trận đấu liên tiếp về thể lực? Cậu ta là quái vật sao?
- Hmnn...
Cố Sùng Lâm có chút ngoài ý muốn khi lại chạm mặt Song Tử, như nhận ra sự ngạc nhiên của đối phương, Song Tử liền lên tiếng giải thích:
- Ây da, đừng hiểu nhầm, tôi không giống cậu. Môn vừa rồi tôi chỉ thi thay cho thầy giáo... _Nói đến đây, ngữ điệu của anh chợt nghiêm lại:
- Đã bị trúng độc do có người giở trò thôi.
- ...
Cố Sùng Lâm cũng không có phản ứng gì, ánh mắt vẫn lặng sóng minh bạch như cũ. Người giở trò trong câu nói của Song Tử, hắn ta còn không rõ là ai sao, là trường của hắn.
"Vâng, kính thưa các vị khán giả đang có mặt trực tiếp tại phân khu E ngày hôm nay, cùng những khán giả đang theo dõi gián tiếp qua phương tiện truyền thông! Đây là bộ môn thi đấu cá nhân cuối cùng của sự kiện ngày hôm nay! Trước mặt mọi người là bốn chiếc đồng hồ cát thép khổng lồ. Điều thú vị là những chiếc đồng hồ này có cân nặng là 40 kilogam, tức là trọng lượng sẵn có của chiếc đồng hồ này là 40 ký, là trọng lượng khởi điểm để các tuyển thủ phải nâng! Chiếc đồng hồ này có thể chứa tối đa 500kg cát! Tức là, mức trọng lượng tối đa cả cát lẫn đồng hồ là 540kg! Hiên tại, cả bốn tuyển thủ đều đã được trang bị xong, liệu, số ký cao nhất mà các tuyển thủ đạt được sẽ là bao nhiêu? Nào, chúng ta hãy cùng hướng mắt quan sát trận đấu cuối cùng này nào!"
- YEAHHHHHH!
- Zodiac Fighting! Zodiac Fighting! Zodiac Fighting!
- Royal Fighting! Royal Fighting! Royal Fighting!
- Cao trung Zodiac vô địch! Cao trung Zodiac bất bại! Cao trung Zodaic vô địch! Cao trung Zodiac bất bại!
- Dương Brothers Fighting! Dương Brothers Fighting!
- Cố Sùng Lâm uy vũ! Cố Sùng Lâm đương kim vô địch!
- Thầy Ma Kết cố lên! Dương Song Tử cố lên! Cao trung Zodiac cố lên! Yeah! Yeah! Yeah!
Lời của bình luận viê vừa dứt, khắp các khán đài đều rầm rộ lên những tiếng hô cổ vũ, mà bên trường Zodiac lấn áp cả trường Royal. Vì đây là môn thi đấu cuối cùng, nên ai ai cũng nhiệt tình cổ vũ. Yên Thi Mặc và Nhân Phong cũng hô hào, đưa băng rôn cổ vũ lên cao. Giải Hoa Thần và Tống Tử Hy đang làm nhiệm vụ cũng tạt ngang quan sát. Nhóm người mặc đồ đen hồi đầu đã cổ vũ cho Thiên Bình và Giải Hoa Thần, mặc dù sau đó đã bị K.C đưa ra lệnh cấm ồn ào gây chú ý, nhưng vẫn lén hô hào cùng mọi người xung quanh mà không dám hô rõ danh tính ra nữa. Bầu không khí lại một lần nữa được lửa nhiệt đẩy lên cao trào.
"Chuẩn bị!"
Khi cả bốn người đều đã vào vị trí, đồng hồ cát khổng lồ nặng 40 kg đã được đặt lên vai của cả bốn, bọn họ bắt đầu vào tư thế sẵn sàng, thì trọng tài hô lên.
"Roét!"
Ào... ào... ào...
Tiếng còi của trọng tài vừa vang lên, đồng loạt cát của bốn chiếc đồng hồ đều đổ xuống theo một lượng đều đều. Lần này, đối thủ của Song Tử là Cố Sùng Lâm, đối thủ của Ma Kết là "đấu sĩ boxing" - Bát Tề Phi. Xét ra, đối thủ lần này của Zodiac đều không phải dạng vừa.
Khả năng của Cố Sùng Lâm đã được mọi người chứng kiến qua hai vòng thi vừa rồi. Đặc biệt là leo dây thừng 4m. Mặc dù Bạch Dương là người chiến thắng, nhưng Cố Sùng Lâm vẫn hoàn thành thử thách sau Bạch Dương chỉ cách nhau 14 giây. Đối với chiến thắng vi diệu của Bạch Dương, hắn ta lại chỉ để lại khoảng cách chưa đến 15 giây, thể lực không hề tầm thường chút nào.
Nhưng, đồng đội lần này của hắn càng đáng sợ hơn - Bát Tề Phi - Bát gia - xếp thứ ba trong thứ hạng khỏe mạnh của Thập Họ. Trước đó, Cự Giải đã nhắc đến Thập Họ. Trong nước, ai cũng biết đến danh xưng Thập Họ - biểu tượng xếp hạng của sức mạnh thể chất. Nghe có vẻ bí ẩn và vi diệu, nhưng đó là những thông tin có thực. Thập Họ có tổ tiên từ người Trung Hoa cổ, bao gồm mười cái họ: Nhất, Nhị, Tam, Tứ, Ngũ, Lục, Thất, Bát, Cửu và Thập. Càng về sau, sức khỏe thể chất của họ càng mạnh. Không biết do quy luật nào, mà những họ chẵn như Nhị, Tứ, Lục, Bát và Thập, sức khỏe phi thường ấy chỉ di truyền cho con trai. Mà những họ lẻ như Nhất, Tam, Ngũ, Thất và Cửu, lại di truyền cho con gái. Giống như Cự Giải, là dòng dõi của Cửu gia, nên cô thừa hưởng sức khỏe ấy từ mẹ mình. Tương tự như tên bạo lực Lục Kỳ, thì lần này, Bát Tề Phi là con trai của họ chẵn, sức khỏe vô cùng kinh người. Có tin đồn rằng, hiện nay, người mang họ Thập dường như không còn nữa, nếu xếp hạng, thì Cửu gia đang đứng thứ nhất về sức khỏe, mà Bát gia sẽ đứng thứ hai.
Đối thủ lần này của Ma Kết, không phải dạng vừa một chút nào.
Ào... ào... ào....
Cát tiếp tục đổ xuống, nhưng cả bốn tuyển thủ, ai cũng vững chắc tư thế mà không hề lung lay một chút nào. Bình luận viên không khỏi thích thú mà lên tiếng:
"Cha, mọi người xem, cả bốn tuyển thủ đều đang đạt đến trọng lượng 100kg, mà sắc mặt ai cũng bình thản như thường, một chút khó khăn cũng không có! Wow... trọng lượng vẫn đang dần tăng lên 130kg, mà chưa một ai có dấu hiệu khó khăn cả! Trận này quả là bất phân thắng bại nha!"
ÀO... ÀO... ÀO...
Cát trong đồng hồ ngày càng nhiều, khung thủy tinh mới đó đã đầy một nửa, sắc mặt của mỗi người đều đã có chút thay đổi, không ít thì nhiều.
160 kilogam.
- Tchhhh!!!
Cơ tay Cố Sùng Lâm đột nhiên nổi lên, rắn rỏi mà mạnh mẽ, sắc mặt hắn có chút chau lại, hình như đã bắt đầu cảm nhận được sức nặng đến từ đôi vai. Mà Bát Tề Phi và hai tuyển thủ bên Zodiac vẫn chưa thay đổi nhiều lắm.
Tẹt! Tẹt! Tẹt! Tẹt!
Chợt, đèn đỏ bên Cố Sùng Lâm đột nhiên hiện lên và kêu inh ỏi, khiến tất cả mọi người đều chú ý đến. Vai của hắn đã trũng xuống thấp. Đèn đỏ chỉ hiện lên và báo hiệu khi tuyển thủ chống đỡ không nổi sức nặng như ban đầu và đồng hồ đang rơi vào khu vực báo động, nếu cứ tiếp tục, đồng hồ sẽ chạm xuống vạch mức đã định trước và kết thúc phần thi. Vì vậy, sắc mặt Cố Sùng Lâm liền trở nên khó coi. Thấy vậy, bên trường Royal liền đồng thanh hô lớn cổ vũ. Cố Sùng Lâm vẫn tiếp tục gồng người, chống đỡ trọng lượng của chiếc đồng hồ cát đang ngày càng tăng trên vai, dây gân cơ hiện lên khắp cánh tay, cổ, ngay cả trên mặt cũng hằn lên đầy mạnh mẽ.
Tẹt! Tẹt! Tẹt! Tẹt!
Đồng loạt, mọi người bên trường Zodiac đều kinh sợ khi đèn đỏ bên Song Tử hiện lên và báo động. Người lo lắng nhất, hẳn là Thiên Bình, bàn tay cô vô thức siết lại. Thấy thế, Nhân Mã liền hô lên cổ vũ, khiến cả trường Zodiac cũng sung sức gào lên, nhằm mang đến sức mạnh tinh thần cho gà chiến nhà mình.
"Dương Song Tử cố lên! Dương Song Tử cố lên! Dương Song Tử cố lên!"
"Cố Sùng Lâm cố lên! Cố Sùng Lâm cố lên! Cố Sùng Lâm cố lên!"
Tiếng cổ vũ vang lên ngày càng nhiệt liệt, có thể cảm nhận được sự tha thiết chân thật của hai trường qua thanh âm. Ngược lại hai người được nhắc đến, thì cả Ma Kết và Bát Tề Phi đều vẫn còn đứng thẳng người, tuy các đường gân đã bắt đầu hiện lên.
Ầm!
Roét!
Đáng tiếc, Cố Sùng Lâm đã vượt qua giới hạn mà hạ vai xuống, chiếc đồng hồ cát của hắn liền chạm vạch quy định, trọng tài liền thổi còi, xác lập thành tích của Cố Sùng Lâm là 280kg.
"Tuyển thủ đầu tiên đã có thành tích là 280kg, đã phá kỷ lục của người tham gia thử thách này trước đó bên Trung Quốc là 260kg! Thật không thể tin nổi, người đầu tiên đã phá kỷ lục của người khác, vậy những người tiếp theo sẽ thế nào đây? Trọng lượng chiếc đồng hồ vẫn tiếp tục tăng lên! Bên trường cao trung Zodiac cũng có một tuyển thủ đang gắng cầm cự, liệu cậu ấy sẽ đạt được thành tích bao nhiêu, sẽ hơn tuyển thủ của trường Royal bao nhiêu đây?"
Cạch!
Lời của bình luận viên vừa dứt, Cố Sùng Lâm còn chưa rời khỏi vị trí, thì chiếc đồng hồ cát trên vai Song Tử đã được nâng lên, trở lại vị trí ban đầu... một cách nhẹ nhàng. Khiến tất cả mọi người đều không phản ứng kịp. Rõ ràng vừa rồi Song Tử trông như Cố Sùng Lâm, sắp chống đỡ không nổi, vậy mà bây giờ, trong khi trọng lượng chiếc đồng hồ ngày càng tăng lên, anh lại dễ dàng nâng nó ra khỏi mức nguy hiểm mà trở về tư thế ban đầu. Sắc mặt khó khăn vừa rồi hoàn toàn biến mất, thay vào đó lại là vẻ mặt bình thản nhẹ nhàng.
Cố Sùng Lâm mặt như hóa đá, bàn tay vô ý siết lại khi nhìn thấy dáng vẻ của Song Tử. Một cỗ tức khí từ bên trong người liền dẩy lên, đè nặng tâm trạng đang méo mó của hắn. Hắn nhận ra đối thủ của mình không hề chống đỡ không nổi như hắn, chẳng qua, anh ta chỉ đang trêu chọc hắn mà thôi.
Tẹt! Tẹt! Tẹt! Tẹt!
Con số trên bảng điện tử là 340 kilogam, đèn đỏ của Bát Tề Phi liền hiện lên và báo inh ỏi. Mọi người đều có thể nhìn thấy cơ thể to lớn vạm vỡ của hắn hiện như một quả bom sắp nổ, căng cứng, gồng gượng, bắp tay bắp chân cơ cuồn cuộn, các đường gân đều nổi như mạch điện, chằng chịt trên da thịt hắn, trông vô cùng ngộp thể và nghẹt khí. Gương mặt hắn nhăn lại đến mức đau đớn, hẳn đang vô cùng cố gắng duy trì để bản thân đạt được thành tích tối đa.
Ầm!
"Roét!"
Chẳng bao lâu, đồng hồ cát của Bát Tề Phi đã chạm vạch quy định, khiến hắn kết thúc phần thi của mình, thành tích của hắn là 380 kilogam, vượt Cố Sùng Lâm đến 100 kilogam, quả nhiên là người của Bát gia.
Nhưng... hai tuyển thủ của Zodiac vẫn đang gánh chiếc đồng hồ khổng lồ trên vai mà không hề bị báo động.
400kg... 410 kg... 420kg... 430kg... 440kg...
Trọng lượng của đồng hồ cát đang không ngừng tăng lên, nhưng Song Tử và Ma Kết vẫn đứng vững với tư thế ban đầu của mình, khiến cả khán đài cũng những người đang xem đều nín thở quan sát, thậm chí còn không dám thở mạnh. Ngay cả bình luận viên cũng quên mất việc lên tiếng xác nhận lại kết quả của Bát Tề Phi, bản thân hoàn toàn bất động mà tập trung vào hai tuyển thủ của trường Zodiac.
Sắc mặt của Ma Kết và Song Tử đang dần dần thay đổi, hàng chân mày bắt đầu chau lại, hai hàm răng cắn chặt vào nhau. Quả nhiên, cả hai đều sắp đến mức giới hạn của bản thân, nhưng vì muốn xem ai mạnh hơn, nên mới cố chấp gắng gượng đi đến mức này. Không hổ danh là anh em ruột thịt, không chỉ thể lực giống nhau, mà đến cả mặt mũi, cũng cần thể diện như nhau, không một ai muốn chịu thua người còn lại cả. Từ lúc Cố Sùng Lâm gục xuống, những đường gân đã bắt đầu nổi lên khắp cánh tay, cổ và mặt của hai người, nhưng cả hai đều chịu được mà đi xa đến lúc này. Và, chẳng có ai có dấu hiệu ngừng lại cả.
Cả hai đều không để ý đến, toàn bộ khán đài đều tập trung mọi ánh nhìn và thần thức vào màn đấu ngầm của hai người họ.
540 kilogam! 540 kilogam!
Bảng điện tử liền hiện lên con số tối đa của thử thách và cát đã ngừng chảy xuống đồng hồ. Sự việc này khiến cho ban tổ chức cùng tất cả mọi người đều kinh hãi bất động. Hai người này... vậy mà đạt đến mức trọng lượng tối đa của chiếc đồng hồ là 540 kilogam.
- Hả? Hết rồi hả?
Như nhận thấy sức nặng trên vai mình không hề thay đổi, Song Tử chợt nhìn lên bảng điện tử, sau đó mới ngờ ngợ ra sự việc mà rời khỏi chiếc đồng hồ.
Ầm! Ầm!
Cùng một lúc, hai anh em nhà họ Dương đi ra, Ma Kết liền ôm lấy vai mình mà lên tiếng:
- Ui cha, cuối cùng cũng xong! Cái vai của tôi...
- Ồ, vậy hóa ra anh chỉ gắng gượng thôi nhỉ? Cũng không tệ lắm!
Song Tử xoay xoay vai mình, có chút lời khen dành cho anh trai mình. Ma Kết lau vài giọt mồ hôi trên trán đi, cười trừ:
- Em là quái vật sao? Nếu không phải đạt đến mức tối đa, em định để người anh này tàn phế đôi vai thật à?
- Anh khỏi cần giả ngơ, định qua mặt tôi ư? Hờ hờ...
- Haha...
Hai người đối thoại như vậy, cũng thật khiến người chứng kiến sợ hãi a.
540... Là 540 kilogam, hơn nửa tấn đấy. Một con người mảnh khảnh có thể chịu đựng được số trọng lượng khủng khiếp này sao?
Điều này hoàn toàn tương đương với việc Song Tử hay Ma Kết có thể nâng được một chiếc xe tải trọng lượng 500kg trên vai đấy.
Thật hoang đường.
Nhưng điều hoang đường ấy lại được hàng trăm người chứng kiến.
"Roét!"
"Bộ môn Đồng hồ cát thép kết thúc! Tỷ số là 2:0, trường cao trung Zodiac giành chiến thắng hoàn toàn với kỷ lục mới nhất thế giới! Tỷ số chung cuộc của phần thi cá nhân là 13:03! Hiện tại, chiến thắng đang nghiêng hẳn về trường cao trung Zodiac với cách biệt 10 điểm!"
"YEAH! THẮNG RỒI! THẮNG RỒI!"
"HOAN HÔ CAO TRUNG ZODIAC! HOAN HÔ CAO TRUNG ZODIAC! HOAN HÔ CAO TRUNG ZODIAC!"
"13 - 03! 13 -03! 13 - 03! 13 - 03! YEAHHHH!"
Lời của trọng tài vừa dứt, đồng loạt khu cổ động của trường Zodiac đều tung bông ăn mừng, cả một khu liền ùn ùn kéo xuống sân đấu, nơi các tuyển thủ trường cao trung Zodiac đang đứng. Vui sướng, tất nhiên là vui sướng rồi. Không chỉ lật ngược tình thế khó khăn ban đầu, mà còn tạo nên cách biệt điểm số lên mức hai con số. Là tạo nên cách biệt, chứ không chỉ đơn thuần là ghi tỷ số.
- Thầy Ma Kết! Song Tử!
Ma Kết và Song Tử vừa về đến ghế chờ, liền gục toàn cơ thể năng trịch của mình xuống ghế. Lúc này, hai người này mới thở hổn hển, mặt đỏ như máu, dọa mọi người một phen kinh hoảng.
- Kim Ngưu, Song Ngư, lấy cho cô mấy cục đá lạnh!
Như Hòa nhanh chóng nhận ra tình trạng của hai anh em họ, liền lên tiếng. Kim Ngưu và Song Ngư cũng khẩn trương nghe theo. Bảo Bình lo lắng mà hỏi:
- Cô Như Hòa, họ làm sao vậy?
- Hầy, cũng không nghiêm trọng, chỉ là cơ vai cần được thả lỏng thôi, cũng tương tự như trường hợp của Thiên Bình ấy, nhưng nhẹ hơn!
Vừa nói, Như Hòa liền đút mấy viên đá vào túi zip, sau đó đặt lên vai Ma Kết và Song Tử. Thấy vẻ mặt lo lắng của mọi người, Ma Kết vội cười trừ:
- Ây da, mấy đứa làm bộ mặt nghiêm trọng đó là gì, thầy chỉ hơi mỏi vai thôi mà!
- Thầy gắng sức vậy làm gì? Chẳng phải đám Royal đã thua hết rồi sao? Lúc đấy thầy không hoàn thành phần của mình luôn đi, còn gồng thêm làm gì nữa? Không lẽ thầy cũng muốn xem thử giữa hai người, ai mạnh hơn thật à?
Ma Kết vừa dứt lời, liền nhận lại một tràng mắng mỏ của Bảo Bình, vế cuối của cô quả không sai, nên anh cười cười qua loa:
- Thì... đàn ông mà, vấn đề sức mạnh cũng đáng lưu tâm chứ haha!
Ma Kết đang cười, nhưng nhận phải ánh mắt lạnh lẽo đầy răn đe của Bảo Bình, liền im miệng. Ai da... Bảo Bình đang nổi điên kìa.
Sợ số phận của mình sẽ giống Ma Kết, Song Tử hồi hộp đánh ánh mắt sang người ngồi cạnh, cổ họng khẽ nuốt một ngụm khí. Nhưng lại chẳng nhận phải chỉ trích gì cả, ngược lại, còn được Thiên Bình massage cơ tay cho.
- Lần sau đừng cố chấp nữa là được.
Như nhận ra thắc mắc của anh, cô chợt cất giọng, ngữ điệu không cao không thấp. Thật ra, chính cô cũng khiến bản thân bị chấn thương vì thi đấu, nên cô hiểu ý định của anh, nên cũng không trách cứ gì. So với hậu quả nghiêm trọng hơn, như thế này là ổn rồi.
Có những lúc, Thiên Bình lại khiến trái tim nhỏ bé của ai đó thật bay bổng a.
Khu vực phòng chờ của các trường cao trung...
- Yo Zodiac!
Dịch Thiên Ân sau khi chiến thắng trở về, nhìn thấy nhóm người 12S liền lớn tiếng chào gọi trước. Tuy không thấy bóng dáng người tìm kiếm đâu, nhưng cậu vẫn tươi rói bước đến, cất tiếng hỏi:
- Thế nào rồi? Mấy cậu có dẫn trước tỷ số không đấy?!
- Tất nhiên rồi! Còn trường cậu thì sao?
Vẫn là Bạch Dương đáp lại đầu tiên, mà đối với câu hỏi này, Dịch Thiên Ân càng thêm hãnh diện trả lời:
- Đừng bất ngờ nhé! Là 10 - 06 đấy! Bọn tôi thắng 9 trận, hòa với bọn Zendis một trận, tỷ số lên đến hai con số nhé hê hê!
- Trường cậu không tồi đấy!
Song Ngư không khỏi khen một câu, nhưng vẻ mặt lúc này của anh, không chỉ riêng anh, mà toàn bộ người của Zodiac đều trở nên đại thống khoái. Nhìn ra vẻ mặt của bọn họ, với cả Giải Hoa Thần và K.C đều là tuyển thủ của trường Zodiac, nên Dịch Thiên Ân cũng có chút đề phòng mà lên tiếng hỏi:
- Thế trường cậu bao nhiêu?
- Nếu trường cậu có tỷ số lên đến hai con số, thì trường tôi... _Nói đến đây, Bạch Dương không giấu khỏi tâm trạng hưng phấn mà tiếp:
- Lại tạo tỷ số cách biệt với đối thủ lên đến hai con số đấy!
- WTF???
Không chỉ Dịch Thiên Ân, mà đội bóng của cậu ta cũng kinh ngạc đến mức mắt chữ A miệng chữ O. Khóe miệng cậu giật giật, khó tin mà nghi vấn:
- Cách biệt tỷ số đến hai chữ số? Thật á?
- Tất nhiên rồi, là 13 - 03 đấy!
- Wow... Đúng là đáng gờm mà! Trường cậu có Boss của tôi, thắng đậm là đúng rồi! Còn chưa kể mấy cậu cũng chẳng phải dạng vừa nữa chứ!
Dịch Thiên Ân ban đầu còn kinh ngạc, nhưng khi nhìn lại gương mặt những tuyển thủ của trường Zodiac thì cũng hiểu ra tại sao.
- Ấy, cậu bị thương sao Xử Nữ?
Bỗng, nhìn thấy băng ép ở khuỷu tay của Xử Nữ, Dịch Thiên Ân tò mò cất tiếng. Xử Nữ cười khổ, đáp:
- Cũng không nặng lắm, xảy ra sự cố trong lúc thi thôi ấy mà!
- Sự cố? À nói đến sự cố... _Dịch Thiên Ân đưa tay vuốt cằm, tỏ vẻ suy tư nghi vấn:
- Hồi đầu buổi, ở môn thi đấu đầu tiên đó, bảng điện tử bên khu tôi đột nhiên bị hack, hình như người trong hình là tuyển thủ của trường cậu? Tôi thấy khán giả la hét dữ lắm!
- Nó đấy, chuyện này dài dòng lắm, cũng bởi đối thủ trường tôi quá quyền lực mà!
- Hmnn...
Trùng hợp ngay lúc này, tuyển thủ của trường Royal lại đi đến. Y như rằng, trường Zodiac đồng loạt liền có phản ứng bài xích chán ghét. Diêm Tần Tương đi đầu bọn họ, vẫn giữ vững điệu cười cao quý trên môi mà giao tiếp với đối thủ, trong khi đấy, Vưu Cổ Nhữ lại hất cằm lên tận trời, biểu đạt sự khinh thường người khác.
- Vừa nhắc đến, chướng mắt thật!
- Được rồi mấy đứa, mau vào trong chuẩn bị đồ đạc đi, chúng ta còn phải đi ăn trưa nữa!
Nếu không làm gì, thì bầu khí căng đét này không biết bao giờ mới chấm dứt, nên Ma Kết đã nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở học trò mình.
- À phải rồi, thầy giáo đẹp trai... _Chợt, Dịch Thiên Ân lại tò mò cất tiếng, hỏi:
- Trường thầy ăn trưa ở đâu vậy?
- Hửm? À, trường thầy ăn ở nhà hàng Lemon, sao thế?
- Lemon? Wow, thế thì tốt quá rồi, trường em cũng ăn ở đấy đấy! _Dịch Thiên Ân vừa dứt lời, Bạch Dương và những người khác liền thích thú kêu lên:
- Thật hả? Nai xừ~ Thế thì chúng ta sẽ ăn chung một nhà hàng với nhau rồi!
- Yeah! Hiếm lắm chúng ta mới có dịp ăn cùng nhau một cách hoành tráng thế này! Good Job!
- Cha, bữa trưa hôm nay có vẻ vui hơn mọi khi rồi đây hí hí hí!
Bla... bla...
Nhìn cảnh hai trường học I.F và Zodiac thân thiết như chung một trường trước mặt và những gì đã nghe thấy, Diêm Tần Tương khẽ nhếch môi.
Nhà hàng Lemon sao?
Phòng chờ trường Zodiac...
- Vâng, thầy Hiệu phó, tôi nghe đây...
Trong khi đám nhóc đang thu dọn đồ đạc cá nhân, thì Ma Kết nhận được cuộc gọi từ thầy Hiệu phó. Sau khi nói chuyện vài câu thì kết thúc cuộc gọi. Như Hòa quan tâm cất tiếng:
- Thầy Hiệu phó nói gì thế?
- Hmnn... Mấy đứa, tập trung lại đây nghe thầy thông báo này!
Mặt Ma Kết có vẻ nghiêm túc hơn bình thường, ít nhất cũng ra dáng một thầy giáo đáng tin cậy. Nghe lời anh, đám nhóc ổn định vị trí, kẻ ngồi người đứng mà tập trung vào anh. Ma Kết lấy bảng danh sách ra, tay cầm bút như đang chuẩn bị chỉnh sửa điều gì đấy, anh lên tiếng:
- Thầy Hiệu phó vừa gọi đến cho thầy. Nói rằng năm người uống trúng nước điện giải đã được uống thuốc và đang nghỉ ngơi tại bệnh viện, tuy không có gì nguy hại nhưng chiều nay, cả năm người đều sẽ không thể tham gia sự kiện được nữa. Vì vậy, bây giờ chúng ta cần phải sắp xếp lại lực lượng thi đấu vào chiều nay. Ừm... xem nào...
Cũng may, trong phòng chờ có bảng trắng, Ma Kết liền đem danh sách kẻ lên bảng để mọi người cùng xem. Sau đó, anh khoang tròn vào những cái tên cần được thay thế, nói:
- Đầu tiên thì Tam sao thất bản, Đấu khẩu tập thể và Find a partner in the Maze không có ai trong năm người kia tham gia, nên vẫn giữ nguyên được. Như mấy đứa thấy, ở đây, có thầy thể dục 03 tham qua môn Vượt thử thách tiếp sức đơn giản, Bạch Phi Vũ tham gia môn Vượt thử thách tiếp sức trên không. Thầy thể dục 01 và 03 tham gia môn Cú đấm thép tiếp sức. Park Sun Hae tham gia môn Tạo hình theo lệnh. Vậy, chúng ta cần có người thi thay giùm những người trên theo các môn thầy vừa kể!
- Thầy, vậy còn môn cuối là kéo co thì sao? Môn này không phải cần tất cả 30 tuyển thủ tham gia vào ư? _Xử Nữ lên tiếng thắc mắc, Xà Phu cũng đồng tình:
- Những môn khác, chúng ta có thể lấp người thế thân được, nhưng Kéo co... Giờ chúng ta chỉ có 25 người thôi. Không lẽ chúng ta sẽ tìm năm học sinh khác từ đội cổ động ạ?
- Chuyện này chúng ta cần phải trao đổi với ban tổ chức mới đúng nhỉ?
Ma Kết vuốt cằm suy nghĩ, đăm chiêu một chút rồi lên tiếng:
- Mấy đứa không cần lo, Ban tổ chức sẽ có cách ổn thỏa cho trường chúng ta thôi, trước mắt chúng ta cứ tìm người phù hợp để thi đấu thay những người nhập viện đã! Đầu tiên là môn Vượt thử thách tiếp sức đơn giản, có ai có thể thay thế thầy thể dục 03 không?
- Em ạ!
- Hả? Cự Giải á?
- Vậy môn Vượt thử thách tiếp sức trên không, thay thế Bạch Phi Vũ?
- Em cũng được.
- Ừm, vậy Song Ngư thế Bạch Phi Vũ nhé! Tiếp theo, môn Cú đấm thép tiếp sức?
- Hai đứa em đi thầy!
- Hở? Hai em là con gái mà?
- Có sao đâu, chứ mấy đứa con trai vừa thi thử thách trên không xong, lại thi môn này tiếp? Xét về sức mạnh, chỉ còn hai đứa em là hợp lý thôi mà!
- À... ờ... hai đứa nói cũng có lý. Vậy cuối cùng, là Tạo hình theo lệnh?
- Hmnn... Em tham gia ạ!
- Ok, Kim Ngưu nhé! Vậy là xong rồi ha!
Chỉ trong vòng năm phút, Ma Kết đã nhanh chóng tìm người bù vào những khoảng trống của năm người đang nhập viện. Tuy môn cuối cùng chưa biết kết quả sẽ thế nào, nhưng trước mắt cứ như vậy đi.
- Chậc, xem ra mọi người đã giải quyết xong rồi nhỉ?
Bỗng, một giọng nữ trung niên cất lên, thu hút toàn bộ sự chú ý trong phòng chờ, mà ai cũng ngạc nhiên:
- Cô Hiệu trưởng!
Hiệu trưởng Mạc xuất hiện trước cánh cửa phòng, hẳn là nãy giờ mọi người tập trung vào việc tìm người thay thế quá mà không phát giác được sự hiện diện của Hiệu trưởng. Nhìn lũ nhóc trước mặt với ánh mắt đôn hậu, Mạc Ly Băng có chút tự hào lên tiếng:
- Vừa rồi các thầy cô và các em học sinh đã thi đấu rất tốt. Hoàn toàn khiến trường chúng ta rạng danh, mọi người làm tốt lắm!
- Hề hề... Có đâu cô, bọn em chỉ làm hết sức mình thôi!
Đám học trò được đích danh Hiệu trưởng khen, đặc biệt đối với những thành phần cá biệt, cảm giác này quả thật kỳ lạ khó tả. Mạc Ly Băng lại tiếp tục nói, ngữ điệu trầm ổn vang lên:
- Tuy rằng chúng ta đã gặp nhiều bất lợi và sự cố, thậm chí có người bị bôi danh và bị thương, nhưng các em vẫn hoàn thành tốt trách nhiệm của mình, đấy là một điểm tuyệt vời, không phải ai cũng có được. Vì vậy, ta rất tự hào về các em. Và... _Nói đến đây, thái độ của Mạc Ly Băng chợt trở nên nghiêm lãnh mà tiếp:
- Những kẻ đã giở trò với các em, trên danh nghĩa là một Hiệu trưởng, ta sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Các em yên tâm, nhà trường sẽ không đứng nhìn các em bị thiệt đâu! Giờ thì, chúng ta nên di chuyển đến nhà hàng dùng bữa trưa nào.
- VÂNG!
Lời Mạc Ly Băng vừa dứt, cả đám liền đồng thanh đáp, ai ai cũng biểu lộ sự hào hứng phấn khởi. Được sự bảo hộ và ra mặt của Hiệu trưởng, mọi cảm giác ức chế, khó chịu của đám học trò liền được giải tỏa.
Cạch!
- Vậy gặp lại sau nhé, Hoa Thần!
- Em đi nhé Thần ca!
Mạc Ly Băng dẫn đầu đoàn người Zodiac bước ra. Thấy vậy, Cảnh Kỳ và Tống Tử Hy liền tạm biệt Giải Hoa Thần đang đứng ở hành lang rồi khẽ quay đầu chào hỏi mọi người và rời đi.
- Khoan đã, hai người hãy đứng lại!
Thấy Hiệu trưởng Mạc gọi mình, Cảnh Kỳ và Tống Tử Hy có chút ngoài ý muốn, còn chưa kịp thắc mắc thì bà lại tiếp:
- Hai người là người quen của Song Tử, Xử Nữ và những người khác đúng không? Vậy thì đi cùng chúng tôi luôn nhé, dù sao trường tôi cũng đang dư năm ghế, cả trên xe lẫn suất ăn trưa nay, đừng ngại nhé!
- Dạ?
- Đúng rồi, cô Hiệu trưởng đã nói vậy thì hai người cứ đi cùng đi hihi!
Trong khi ai cũng ngỡ ngàng, đặc biệt là Cảnh Kỳ, Tống Tử Hy, thậm chí là Song Tử và Xử Nữ, thì Bạch Dương đã nhiệt tình kéo tay hai người kia lại với mình. Sau đó, Xử Nữ cũng hiểu ý của mẹ mình, mà mỉm cười:
- Anh Cảnh Kỳ, Tử Hy, hai người không cần khách sáo, cứ đi cùng đi!
- Vậy... bọn tôi cảm ơn Hiệu trưởng ạ!
- Ừm.
Mạc Ly Băng khẽ gật đầu. Tất nhiên, bà đã nghe tin đồn trên trường về Song Tử, Mạc Tương Di cũng có nói về điều đó với bà, nên bà biết Song Tử còn có một thân phận đặc biệt khác trong bóng tối. Những người này hẳn là được thằng bé triệu tập để tìm hiểu, điều tra về những sự cố đã xảy ra trong buổi sáng này. Suy cho cùng, có thể nói bọn họ cũng đang giúp trường bà, vì vậy, dùng bữa trưa cùng nhau có là sao.
- Yeah hay quá, Tử Hy, em nhớ ngồi chung bàn với anh nhá!
Tử Hàn thiếu điều bay đến ôm lấy Tử Hy, mặt rạng ngời sáng lóa lên tiếng. Như Hòa cùng Ma Kết đi bên cạnh Cảnh Kỳ, cười:
- Không ngờ cũng có ngày chúng ta ăn cùng nhau trong bối cảnh này nhỉ?
- Phải ha, dùng bữa cùng học sinh của cậu, tớ còn tưởng chỉ có thể ở trong tiệc cưới của cậu thôi chứ, ông bạn già!
- Này, vấn đề này cậu nghĩ hơi sớm rồi đấy!
- Sao thế? Không phải cậu và em ấy đã làm hòa rồi sao?
- E hèm! Ở đây còn học sinh của tớ đấy nha! Hai người tém tém lại đi.
- Hahaha...
Nhờ có Hiệu trưởng Mạc Ly Băng mà bầu khí của trường Zodiac lại trở nên vô cùng sinh động. Trẻ nhỏ vui mà người lớn cũng vui.
Nhà hàng Lemon...
- Này, mấy cậu!
Nhóm trường Zodiac vừa mới xuống xe, liền nghe thấy giọng nói quen thuộc đầy chào đón vang lên. Một nhóm đông học sinh mang logo của trường I.F, mà người vẫy bọn họ là cậu nam sinh tóc màu đỏ rực.
- À rế? Anh Cảnh Kỳ với Tiểu Hy?
Nhìn thấy Cảnh Kỳ và Tống Tử Hy, Dịch Thiên Ân ngạc nhiên, thấy vậy, Xử Nữ lên tiếng giải thích:
- Hai người này là khách quý của trường bọn tôi đó mà!
- Wow, bất ngờ nha! Không tin nổi bộ tứ Con Rết lại có dịp gặp mặt ngoài sáng như vầy ha, còn có sự góp mặt của Boss và huynh tẩu nữa chớ!
Dịch Thiên Ân vừa nói, vừa chớp chớp mắt hướng về hai đại nhân vật được nhắc đến kia, bộ dáng vô cùng tấu hài.
- Nghe nói trường cậu cũng đang dẫn đầu?
Chợt, giọng của Giải Hoa Thần cất lên, ngữ điệu bình bình nhưng có chút lưu tâm. Chỉ cần Dịch Thiên Ân không chú ý đến tôn quy một chút, anh lại xuất hiện chữa cháy. Mà, một phần cũng là vì lúc nãy, cậu và 12S gặp nhau nhưng không có mặt anh ở đó. Chàng trai tóc đỏ hiển nhiên lại hất mặt lên, tự mãn đáp:
- Tất nhiên rồi! Như tôi đã nói, trận đấu càng kích thích, thì giành chiến thắng sẽ càng thống khoái hơn mà hê hê!
- Ừm, điều này bọn tôi hiểu... _Bạch Dương gật đầu đồng tình, rồi quay sang nhóm bạn mình nói:
- Mấy cậu thấy đúng chứ? Có trận nào mà chúng ta ngồi yên được không?
- Phải rồi, hồi nãy chúng ta đang nói giữa chừng, chuyện bảng điện tử bị hack của trường cậu đó, là do đối thủ trường cậu làm đấy à? Trường quý tộc Royal đó hả?
Nhắc đến vấn đề này, Dịch Thiên Ân lại tò mò quan tâm. Đám 12S thở dài, đáp:
- Quý tộc cái gì chứ! Chỉ là một đám ô hợp ngụy tạo bằng vẻ lịch thiệp bên ngoài thôi!
- Ồ hố!
- Được rồi, vào trong đi, tôi kể cậu nghe.
Giải Hoa Thần đẩy vai, xoay người Dịch Thiên Ân hướng về chính diện nhà hàng mà cất giọng. Cùng lúc ấy, cả Hiệu trưởng và giáo viên của hai trường đồng loạt hiệu cho học sinh của mình đi theo, vào trong.
- Cô nói sao? Nhà hàng này được người khác bao trọn rồi?
Hiệu trưởng Mạc khẽ nhíu mày khi nghe thấy nhân viên ở quầy tiếp tân thông báo. Hiệu trưởng Tần cũng khó hiểu, lãnh đạm nghi vấn:
- Ý của cô là nhà hàng đã sẽ không nhận thêm khách? Nhưng bọn tôi đã đặt lịch hẹn trước rồi, trường tôi 40 suất và trường Zodiac 35 suất. Vừa rồi chúng tôi gọi điện xác nhận trước với nhà hàng, vẫn còn bình thường mà, sao giờ lại như vậy?
- Rất xin lỗi quý khách, nhà hàng chúng tôi chỉ mới được bao trọn cách đây mười phút thôi ạ! Mong quý khách thông cảm!
- Vấn đề ở đây không phải là thông cảm hay không. Chúng tôi chỉ làm theo như những gì đã đặt hẹn với quý nhà hàng, cả hai bên đã thống nhất rồi, và đây là những gì chúng tôi được nhận lại? Cô hãy gọi quản lý đến đây, vấn đề này không còn nằm trong phạm vi của lễ tân nữa rồi.
- Vâng...g...
Nhân viên lễ tân lo lắng bấm số gọi điện cho cấp trên, trước sự chờ đợi đầy kiên nhẫn bình đạm của hiệu trưởng và giáo viên của hai trường cao trung nổi tiếng.
- Có chuyện gì sao thầy?
Trong khi đám bạn mình đang mải tám chuyện giao lưu cùng nhau, thì Bảo Bình lại chú ý đến tình hình bên phía người lớn, bước đến cạnh Ma Kết, quan tâm lên tiếng. Anh cười trừ, giải thích:
- Có vẻ như lịch hẹn trước của trường ta đã bị hủy vì có người bao trọn nơi này rồi!
- Hả? Có lý nào như vậy? _Gương mặt cô chợt trở nên khó chịu, bất cam cất giọng:
- Có vụ nhà hàng đơn phương hủy hẹn với khách hàng mà không báo trước luôn sao? Nhà hàng lớn mà làm ăn gì kỳ vậy?
- Hôm nay chúng ta có vẻ chẳng khi nào thuận lợi nhỉ? Haizzz... _Than thở một cách giả tạo, rồi Ma Kết quay sang, ánh mắt ảm đạm nhìn người đứng cạnh, khẽ cất tiếng:
- Em đói lắm rồi đúng không?
- T... Tất nhiên rồi, giờ này ai chẳng đói! Thầy hết câu để hỏi rồi à? _Bảo Bình trao cho Ma Kết ánh nhìn khó hiểu, nhưng lại nhận lấy một nụ cười ôn hòa của anh:
- Đây, em ăn đỡ đi, rất hữu dụng đấy!
Vừa nói, anh vừa đưa ra một viên kẹo Sô cô la gói đẹp đẽ trong giấy bạc, trông rất mang tính thương hiệu. Trong khi cô còn đang bất động không kịp phản ứng, thì anh lén nhét nó vào tay cô, cười khẽ:
- Bí mật nhé, không đủ cho mấy đứa nhóc khác đâu!
- ...
Chỉ là, một lời đơn giản thế này, lại khiến tâm trạng của cô như tan chảy như viên kẹo đường.
Cuối cùng thì quản lý của nhà hàng cũng đến, sảnh nhà hàng Lemon lúc này có đến gần trăm người đang chờ đợi lời giải thích từ nhà hàng. Vị quản lý cười khổ, hướng đến hai vị hiệu trưởng mà lên tiếng:
- Thật lòng xin lỗi hai quý nhà trường, nhưng nhà hàng của chúng tôi vừa mới được khách Vip bao trọn. Hic, chúng tôi không hề muốn làm thế đâu, nhưng đây là lệnh của Tổng giám đốc, nên chúng tôi đành thất lễ với hai vị. Chúng tôi đã định thông báo đến quý nhà trường, nhưng quý nhà trường đã đến đây mất rồi! Thành thật xin lỗi ạ!
- Hửm?
Trùng hợp kiểu gì, mà ngay lúc này, Hiệu trưởng trường Royal - Uông Nhất Minh lại đi ngang qua, sau đó vô cùng giả trân mà ngạc nhiên:
- Ô, chẳng phải là Hiệu trưởng Mạc và Hiệu trưởng Tần đó sao? Trường của hai người cũng dùng bữa trưa ở đây sao? Trùng hợp thế?
Trước lời của hiệu trưởng Royal, sắc mặt vị quản lý có chút khó hiểu. Chẳng phải vị này là người đã bao trọn nhà hàng một cách ngang ngược sao? Nếu không phải vì cấp trên ra lệnh, thì làm gì có chuyện rắc rối này xảy ra.
- À, quên mất nhỉ, nhà hàng này phụ huynh học sinh trường tôi lỡ bao trọn mất rồi! Ầy, tiếc quá, chúng ta có duyên đến vậy còn gì! Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc a!
Quả nhiên là do có người giở trò, hơn thế, mà còn là Hiệu trưởng trường Royal. Sắc mặt hiệu trưởng I.F và Mạc Ly Băng trầm lại, nghiêm lãnh mà khinh bỉ. Hiệu trưởng Royal thống khoái, khóe môi càng nhếch lên, biểu cảm đầy giễu cợt lại cất tiếng:
- Cũng không phải là không có cách, nếu bây giờ hai vị Hiệu trưởng đây có thái độ đúng mực với tôi, học sinh của hai vị có thái độ đúngg mực với học sinh của tôi. Tôi còn có thể xem xét mà mời quý nhà trường dùng bữa trưa cùng. _Nói đến đây, ánh mắt ông ta càng hiện rõ vẻ cười nhạo mà chất vấn:
- Sao, hai vị thấy thế nào?
- Ngài còn phải hỏi sao Uông Nhất Minh, tất nhiên...
Bỗng, có một giọng nữ đầy ngạo khí vang lên. Tiếng bước chân ngày càng vang rõ, khiến cho người nghe đều cảm thấy có một khí chất cao quý lan đến. Dừng bước trước mặt Hiệu trưởng Royal, nữ nhân này khiến thanh sắc của những nhân viên trong nhà hàng, từ lễ tân đến quản lý đều ngỡ ngàng ngưỡng vọng. Mặc cho sắc mặt tái mét của hiệu trưởng Uông, cô gái vừa xuất hiện vẫn giữ nguyên khí chất tôn quý mà cất tiếng, ngữ điệu vô cùng khinh ngạo:
- Là thấy ngài vô cùng vô lý và lộng hành rồi!
- Y... Yê... Yên tiểu thư...
Hiệu trưởng Royal không hề tức giận với lời khinh rẻ của Yên Thi Mặc, mà lại hoảng sợ khó tin, mồm miệng cứ lắp bắp mãi. Chẳng thèm để tâm đến bộ dáng thất sắc của ông ta, Yên Thi Mặc quay sang, mỉm cười thân thiện với nhị vị hiệu trưởng Zodiac và I.F, giới thiệu:
- Thật thất lễ vì đã tự tiện xen vào chuyện của hai vị, tôi là Yên Thi Mặc, người đầu tư và phụ trách bữa trưa hôm nay cho quý nhà trường! Mong quý nhà trường có thể chấp nhận và để tôi giải quyết vấn đề này, chuyên môn của tôi mà!
- Được chứ, nếu Yên tiểu thư đã muốn ra mặt, chúng tôi ngược lại vô cùng cảm kích cô! _Hiệu trưởng Mạc khẽ gật đầu tán đồng, Hiệu trưởng I.F cũng mỉm cười lãnh đạm:
- Mọi chuyện Yên tiểu thư cứ quyết định, chúng tôi không có gì để phản đối cả!
- Vâng, cảm ơn hai vị!
Nói rồi Yên Thi Mặc lấy điện thoại ra, gọi điện cho ai đấy, sau đấy quay sang, lịch sự mời hai hiệu trường Mạc và Tần hướng ra ngoài, nói:
- Tôi đã sắp xếp các suất ăn cho mọi người ở nhà hàng Violet Garden, bây giờ, hai vị có thể đưa giáo viên và học sinh trường mình ra xe để di chuyển đến đấy!
- Được Yên tiểu thư giúp đỡ và sắp xếp cho chúng tôi, chúng tôi thật sự vô cùng cảm kích!
Hai vị hiệu trưởng bày tỏ thái độ biết ơn của mình đến Yên Thi Mặc, sau đó thông báo lại cho các giáo viên và học sinh của trường mình. Cùng lúc đó, Yên Thi Mặc quay sang nhìn vị quản lý nhà hàng mà lên tiếng:
- Phiền ông nói với Tổng Giám Đốc của nhà hàng hãy chuẩn bị đơn từ chức đi nhé! Nếu đã thích sử dụng quyền rồi thì tôi sẽ chiều! Tất nhiên, nhớ đền bù hợp đồng cho cựu khách hàng đã bị quý nhà hàng quay lưng đấy, tôi sẽ còn giám sát cho đến khi mọi thủ tục được hoàn thành nhé!
Nói xong, cô lại quay sang, khóe miệng nhếch lên nhìn Hiệu trưởng Royal mà cất tiếng:
- À, Hiệu trưởng Uông, tôi lại không nhìn ra ông lại hợp với vai phản diện muốn tìm chết như vậy đấy! Này chắc không phải diễn đâu nhỉ?
- Yên tiểu thư, cô hiểu nhầm rồi... Sao lại nói tôi như thế chứ! Dù cô là người của Yên gia đi chăng nữa, cũng không nên giáng tội và phán xét cho người khác như vậy...
- Tôi đã nhắc nhở ông rồi đấy, nhưng nếu ông cứ giả điên không hiểu, thì hậu quả sẽ không thể cứu vãn lại được đâu, hiệu trưởng Uông à.
Trước thái độ lươn lẹo của hiệu trưởng Royal, Yên Thi Mặc vẫn ảm đạm nhắc nhở. Sau đó, cô tựa tiếu phi tiếu mà cất lời chào:
- Vậy nhé, chào ông!
Nói rồi Yên Thi Mặc rời đi, để lại hiệu trưởng Royal với vẻ mặt âm trầm khó coi. Thật không ngờ, Yên Thi Mặc lại ra mặt thay cho trường Zodiac. Hóa ra, mối quan hệ Yên Đông với Yên Nam trong lời đồn là thật.
Nhà hàng Violet Garden...
Mặc dù gặp vấn đề lớn ở nhà hàng cũ, nhưng nhờ có sự giúp đỡ của Yên Thi Mặc mà vấn đề ăn trưa của các học sinh và giáo viên của hai trường cao trung I.F và Zodiac đã được giải quyết ổn thỏa. Hiệu trưởng hai trường không khỏi bày tỏ sự cảm ơn của mình đến Yên Thi Mặc, lên tiếng:
- Yên tiểu thư, tất cả đều nhờ sự giúp đỡ của cô, thay mặt cho các giáo viên và học sinh của trường Zodiac, tôi thành thật cảm ơn cô!
- Đại diện cho trường I.F, tôi, Tần Lục Khôi, hiệu trưởng, vô cùng biết ơn cô!
- Ấy, hai vị không cần khách sáo! _Yên Thi Mặc khiêm tốn lên tiếng, cô giải thích:
- Dù sao tôi cũng là một trong những nhà đầu tư cho sự kiện Trường Đấu Trường này, để sự kiện diễn ra một cách êm xuôi và trọn vẹn là mong muốn của tôi! Vì vậy, khi thấy trường học hai vị gặp rắc rối, còn chưa nói đến cả hai trường đều là những đối thủ mạnh trong sự kiện, tôi giúp đỡ là đương nhiên rồi! Vậy... _Nói đến đây, Yên Thi Mặc chìa tay mời hai vị hiệu trưởng, lịch thiệp nói:
- Hai vị hãy ngồi vào bàn đi, đồ ăn đang được mang lên rồi! Thật thất lễ, tôi cũng rất muốn ngồi chung với hai vị, nhưng tôi lại không kiềm được tò mò muốn nói chuyện với mấy đứa em của mình, thất lễ rồi!
- Không đâu, Yên tiểu thư đa lễ rồi! Đám trẻ vẫn là hợp với cô hơn là mấy bô lão chúng tôi haha!
Nói qua nói lại với hai vị hiệu trưởng vài câu, Yên Thi Mặc cuối cùng cũng rời khỏi bàn đó mà bước đến bàn ăn mà Nhân Phong đã chừa chỗ trống cho cô.
- À, xin chào mọi người, tôi là Yên Thi Mặc, chị họ của Song Ngư! Trừ Kim Ngưu và bạn thân em ấy ra thì đây là lần đầu chúng ta gặp mặt nhỉ?
Vừa vào bàn, Yên Thi Mặc đã tự lên tiếng giới thiệu và làm quen trước. Theo lẽ thường, thì Ma Kết là người phản ứng đầu tiên, và như thường lệ, điệu cười xã giao của anh lại hiện lên:
- Hân hạnh được làm quen, tôi là Dương Ma Kết, thầy chủ nhiệm của Song Ngư và đám nhóc!
- Ồ wao, anh là giáo viên chủ nhiệm ư? Trẻ quá đấy! Nhân Phong, có khi anh ấy bằng tuổi anh cũng nên! _Yên Thi Mặc kinh ngạc khi Ma Kết giới thiệu xong, thì Nhân Phong cười hiền:
- Ừm, anh ấy hơn anh một tuổi. Lần trước đã gặp một lần ở bệnh viện, lúc Thần Thần, bạn của Mã Mã bị thương!
- Ồ, vậy là hai người gặp nhau rồi à! Vậy còn anh trai bên cạnh, anh cũng là giáo viên luôn hả?
Được chú ý đến, Cảnh Kỳ cũng lên tiếng giới thiệu:
- À không, tôi là bạn thân của cậu ấy! _Vừa nói, Cảnh Kỳ vừa chỉ sang Ma Kết, sau đó tiếp:
- Tôi là một bác sĩ ngoại khoa, hôm nay đến cổ vũ cho trường Zodiac, tiện thể được Hiệu trưởng Mạc mời dùng bữa trưa cùng luôn!
- Ô, anh là bác sĩ ngoại khoa à? Này Song Ngư! _Yên Thi Mặc hứng khởi, ánh mắt như sao nhìn sang Song Ngư, nói:
- Nghe bảo em cũng thi vào Ngoại khoa, cả Kim Ngưu nữa, mọi người thật có duyên với nhau nhỉ?!
- Đúng rồi nhỉ, chị nói em mới để ý! _Kim Ngưu bấy lâu nay đều không chú ý đến, sau đó cô lẩm bẩm:
- Anh Cảnh Kỳ là bạn thân của thầy Ma Kết, mà thầy Ma Kết với Bảo Bình thì là mối quan hệ ấy ấy, mà mình lại là bạn thân của Bảo Bình! Wow! Đúng là trùng hợp thật! Á!
Vừa khám phá ra một thế giới mới, Kim Ngưu đã bị ai đó cốc đầu. Lúc này, Bảo Bình ngồi cạnh, nghiêm chỉnh hắng giọng:
- Đừng có mở mồm ra là tùy tiện nhắc đến chuyện này!
- Ờ ha... hề hề, sorry...
- Ế?
Yên Thi Mặc dường như đã nghe được điều cần nghe mà vừa kinh ngạc, vừa cảm thấy thú vị, thấy vậy, Song Ngư liền ảm đạm cất giọng:
- Hừm. Đây là bí mật vì quy định của nhà trường, chị hãy hiểu cho đi.
- À, ra là vậy, hiểu rồi, chị hiểu rồi!
Yên Thi Mặc nhanh chóng tiếp thu tình hình, sau đó lại cố tình đưa ánh mắt đầy ngưỡng mộ dành cho Bảo Bình và Ma Kết, rồi âm thầm giơ ngón like lên, khiến cả hai người đang ăn suýt thì nghẹn.
- À, tôi là Như Hòa, cô y tế của trường... _Thấy ánh mắt của Yên Thi Mặc đang nhìn mình, Như Hòa liền cất tiếng:
- Dòng đời đưa đẩy kiểu gì, mà trong hai người này... _Vừa nói, cô vừa chỉ sang hai người đàn ông ngồi bên tay trái:
- Một người là đồng nghiệp hiện tại của tôi, còn một người là bạn thời đại học!
- Wow... mối quan hệ giữa mọi người... _Yên Thi Mặc một lần nữa ngạc nhiên và hứng thú mà nói:
- Thật thú vị đấy nha! Cứ như trong phim vậy!
- Cái này, thì cũng giống như chị, là chị họ của Song Ngư, cũng là bạn gái của anh trai Nhân Mã thôi mà, chị Thi Mặc! _Kim Ngưu lên tiếng, ấy thế lại khiến Yên Thi Mặc lúc này mới nhận ra điều trùng hợp ấy.
- Dạ, em là Cự Giải, bạn cùng lớp của Song Ngư ạ! Đây đúng thật là lần đầu tiên em gặp chị ạ!
Cự Giải lễ phép giới thiệu, nụ cười xinh đẹp tựa như thiên thần, khiến Yên Thi Mặc như được mở mang tầm mắt. Sư Tử đang ăn, đột nhiên bị người ngồi cạnh huých tay một cái, lúc này mới phát giác ra ánh nhìn tò mò của chị họ Song Ngư đang dừng trên người mình. Anh bị ngoài ý muốn một chút, rồi cũng cất giọng ngang ngang của mình lên:
- Tôi là Sư Tử, bạn cùng lớp. Lần đầu gặp... ạ!
- Aida, trông em ngầu đấy!
Không hiểu sao, bộ dáng ngông ngông cùng chất giọng khàn khàn của Sư Tử khiến Yên Thi Mặc cảm thấy vừa ngầu vừa buồn cười. Cuối cùng, cô cũng làm quen hết những người đang ngồi trong bàn ăn. Các món cũng đã được nhân viên mang lên hết rồi.
- Chị dâu!
Bỗng, giọng của Nhân Mã ở bàn kế bên vang lên, gây sự chú ý của bàn Yên Thi Mặc. Khi Yên Thi Mặc vừa quay sang, cả cái bàn của Nhân Mã, đều đồng loạt đứng lên, cúi đầu cảm kích mà đồng thanh:
- Bọn em cảm ơn chị vì bữa ăn ạ! Chúc chị ăn ngon miệng!
- XIN CẢM ƠN VÌ BỮA ĂN Ạ!
Ngay sau đó, những học sinh ở những bàn khác cũng đồng loạt đứng lên và đồng thanh cảm kích, khiến Yên Thi Mặc khó xử, cô vội vẫy vẫy tay, ám hiệu cho mọi người mau ngồi xuống.
- Thật là, mấy đứa nhóc này biết cách làm người khác khó xử quá đấy!
Yên Thi Mặc ngồi xuống, cười trừ. Chợt, Song Ngư lên tiếng, ngữ điệu lãnh đạm:
- Sao lúc đó chị biết mà xuất hiện ở Lemon vậy?
Không ngờ đến, Song Ngư lại hỏi mình câu hỏi riêng tư này ngay trong bàn ăn. Mà, nếu Song Ngư đã hỏi như vậy, hẳn là những người ở đây đều đáng tin và thân thiết, vậy nên, Yên Thi Mặc cũng không giấu giếm mà trả lời:
- Cũng không có lý do gì cả, chỉ là muốn dùng bữa trưa cùng nhà hàng của mấy đứa nên chị đến đấy thôi. Không ngờ lại có một màn xuất sắc đến từ Royal!
- À, nhắc mới nhớ, về người bình luận viên Nam Tích... _Bỗng, Ma Kết nhớ ra mà cất tiếng, sau đó cười xã giao với Yên Thi Mặc:
- Cảm ơn cô đã giúp đỡ chúng tôi!
- Ầy, anh không cần khách sáo! Tôi không muốn sự kiện của mình đầu tư lại bị kẻ khác thao túng và làm loạn, nên mới bất đắc dĩ sử dụng cách lấy độc trị độc này thôi!
Yên Thi Mặc cười khiêm tốn đáp lại. Bầu không khí ở bàn ăn này có vẻ hơi ngại ngùng một chút, hẳn là vì sự chênh lệch về tuổi tác và gia thế chăng?
Bàn ăn mười người, lại có đến một nửa là người lớn rồi.
Mặt khác, bàn bên cạnh...
- Cái gì? Không chỉ lần hack điện tử ấy, mà cả những môn khác, bọn họ đều giở trò với mấy cậu sao?
Dịch Thiên Ân ngạc nhiên khi nghe xong sơ bộ buổi thi đấu cá nhân giữa trường Zodiac và Royal. Cậu lẩm bẩm:
- Đến cả cái trường đầy tiếng xấu như Zendis cũng không bày trò đến thế, thế mà trường học danh gia vọng tộc nhất thành phố lại... chậc, chậc, đúng là không thể đánh giá người khác qua vẻ ngoài được!
- Bây giờ cậu mới nhận thức được câu nói này à Thiên Ân? _Xử Nữ đàm đạm lại đưa ánh nhìn tố cáo dành cho Dịch Thiên Ân, Nhân Mã cũng cật lực gật đầu cất tiếng:
- Đúng đấy, câu nói này chính là đang ám chỉ cậu và cả em nữa đấy, Tống Tử Hy!
- Ế?
Tống Tử Hy ngồi không cũng bị dính đạn, liền tỏ vẻ oan ức:
- Oppa, em làm sao mà dính đến câu nói đó chứ!
- Anh Nhân Mã nói đúng mà, ai nghĩ được, anh Thiên Ân cùng em như thế mà lại là người của Con Rết chứ! _Tử Hàn lên tiếng thay cho Nhân Mã, sau đó lại tiếp tục phô bày chứng cứ:
- Đặc biệt là em, Tiểu Hy! Em còn là người của Tống gia, lần đầu anh biết, đã rất kinh ngạc đấy! Còn tưởng ba em là lừa đảo nữa cơ!
- Ế haha! _Trước suy nghĩ của Tử Hàn, Tống Tử Hy không nhịn nổi mà bật cười, sau đó cũng cất giọng:
- Anh nói như vậy, nhưng em cũng ngạc nhiên với anh lắm chứ bộ! Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh trông hệt như mấy gã khờ khệch hay bị bắt nạt, ai ngờ, anh lại là con trai của cảnh sát trưởng haha!
- Ế! Này!
- Chời đất ơi, thật đấy hả Tử Hàn? _Mặt Tử Hàn vừa đỏ lên khi bị Tống Tử Hy vạch trần, thì Bạch Dương đã lên tiếng đầy châm chọc:
- Lần đầu gặp mặt, cậu đã tạo ấn tượng khó phai cho crush quá nhỉ? Hí hí hí!
- Gã khờ bị bắt nạt sao? Ừm, cũng giống lắm đấy chứ!
- Anh Nhân Mã!
- Haha, nhưng, nếu nói đến không ngờ, hẳn là việc Nhân Mã với Giải Hoa Thần là bạn thanh mai trúc mã mới đúng chứ nhỉ? _Xử Nữ trấn lại cơn cười của mình, mà dời sự chú ý lên Nhân Mã và Giải Hoa Thần. Lần này, Dịch Thiên Ân lại tham gia góp lời:
- Cậu nói đúng đấy Xử Nữ, đến tôi cũng không ngờ, Giải Hoa Thần, tên máu lạnh cậu ta mà lại có bạn thân từ nhỏ, lại còn là một người hướng ngoại như Nhân Mã nữa chứ! Khó tin, cực kỳ khó tin ấy! Nếu không phải Nhân Mã có gửi cho tôi tấm hình hai người chụp chung hồi năm lớp sáu, lúc lễ hội của trường, trong v... Ngmmmm!!!
Dịch Thiên Ân đang bừng bừng khí thế kể chuyện, thì bị nhét một chiếc đùi gà mà miệng, mọi lời tiếp theo của cậu đều đứt gánh giữa chừng. Giải Hoa Thần lạnh lẽo hắng giọng:
- Việc không ngờ đến, phải là chuyện Thiên Yết và huynh tẩu đã từng hẹn hò với nhau mới đúng chứ.
- Khchhhh!!!
Lời của Giải Hoa Thần vừa dứt, khiến hai đương sự im lặng nãy giờ, nay lại bị nghẹn ở cổ họng. Dịch Thiên  liền gỡ cái đùi gà ra, kinh động thốt lên:
- Nà ní?!!! Huynh tẩu với Thiên Yết đã từng hẹn hò á? Chìn chá? Rùy lý? WTF???
Sau khi tuôn ra một loạt các thứ tiếng, thì cậu lại quay sang, ánh mắt thương hại nhìn Song Tử mà nói:
- Đùa nhau à?! Vậy là K.C không phải tình đầu của huynh tẩu ư? A... K.C đáng thương của tôi... Ngmnn!!!
Một lần nữa, lại có một cái đầu gà bay vào mồm Dịch Thiên Ân. Thiên Bình ảm đạm cất lời:
- Đó là chuyện của bốn năm trước rồi.
- Đúng vậy. _Thiên Yết cũng lãnh đạm đối mặt:
- Bây giờ, bọn tôi đều đã có một nửa mới rồi, đừng nhắc lại chuyện cũ nữa. Nhân Mã cậu ta sẽ ghen đấy!
- Không có nhá! _Nhân Mã đốp lại liền.
- Với cả... _Chất giọng nhàn nhạt của Thiên Bình lại cất lên, ngữ điệu mang vài phần ám chỉ vang lên:
- Tôi cũng đâu phải mối tình đầu của Boss cậu!
- Á!
Lời nói này, khiến Song Tử đang đứng ngoài cuộc thị phi liền xanh mặt trong chớp mắt. Cả bàn ăn bỗng bị bất động thanh sắc nhìn Thiên Bình và Song Tử. Được một lúc sau, Nhân Mã mới cười mỉa:
- Phải rồi, từ lớp một cậu ta đã hẹn hò với gái rồi mà!
- Công nhận, lịch sử tình trường của nó đã bắt đầu từ khi chúng ta chỉ mới biết chơi đồ hàng và hóa thân thành siêu nhân! _Xử Nữ cũng cười miệt thị một tiếng.
- Wow... không ngờ Boss lại phong hoa như thế nha! Thật khó tin, thật khó tin!
Tống Tử Hy vỗ tay tán thưởng, liền lãnh phải ánh mắt ám hiệu im lặng của Song Tử. Quay lại với mọi người, anh chỉ biết cười gượng:
- Haha... cái đó, là quá khứ, là quá khứ đen tối của đời người cần phải vất bỏ... haha...
Ngoài mặt thì cười như vậy, nhưng bên trong, nội tâm đang gào khóc dữ dội. Đang yên đang lành đột nhiên bị Thiên Bình lạnh nhạt. Nghĩ đến, anh liền quay sang, ánh mắt như muốn giết người mà nhìn Dịch Thiên Ân - kẻ đã gây ra vụ rắc rối tai tiếng này.
Dịch Thiên Ân cười trừ, cậu cũng chỉ muốn tăng tỷ số đáng thương của Song Tử lên để Thiên Bình đối tốt hơn thôi, không ngờ lại bị phản tác dụng như thế.
Bàn ăn này, đúng là khác hẳn so với bàn ăn đàm đạm bên cạnh a.
Giờ nghỉ trưa...
Tầng thượng khu F của sân vận động Zodiac...
Mặc kệ cái nóng đang hắt lên người, Cố Sùng Lâm vẫn ngồi một góc trên mặt sàn, dáng vẻ âm trầm vô thần.
Hắn... đang bị kết quả của ba trận đấu cuối ảnh hưởng.
Cố Sùng Lâm là con trai của Tư lệnh Lục quân, tương lai sẽ nối gót cha mình mà làm nên đại nghiệp. Từ nhỏ đã được huấn luyện và làm quen với môi trường rèn luyện thân thể. Địa vị cùng khả năng của chính hắn đã tạo nên một Cố Sùng Lâm cao ngạo, phong khinh ngời ngời không ai sánh bằng. Trước giờ hắn chưa từng thua cuộc, một trận đấu nhỏ cũng không. Chính vì thế mà hắn càng tin tưởng vào bản thân mình, cùng với sự hài lòng và nuông chiều từ gia đình, hắn càng ngày càng tự cao, thậm chí là tự phụ.
Nhưng, lòng tự tôn càng cao thì mọi thứ sẽ càng khó khăn khi bị thua cuộc. Mà lại là thua ba trận liên tiếp, càng ngày càng thua thảm hơn.
Ở trận đầu, hòa, kết quả ấy đã khiến hắn vô cùng khó chịu và bất cam với bản thân, hắn không thể tin được bản thân hắn lại không xoay chuyển được kết quả.
Trận tiếp theo, thua. Cho dù người khác có nói rằng đó là do hắn xui xẻo vì đối thủ của hắn gặp may. Đây là một chiến thắng vi diệu khó tin, không thể sánh với năng lực thực tế được. Nhưng điều đó không thể thay đổi rằng sự thật hắn đã thua. Nếu lần trước là hắn tự mình cảm thấy thua cuộc, thì lần này, tất cả mọi người đều thấy hắn thua cuộc.
Thế nhưng hai trận vừa rồi lại không chí mạng bằng trận cuối.
Ở trận cuối cùng, trong bốn tuyển thủ, hắn - Cố Sùng Lâm bách thắng bách chiến lại bị loại đầu tiên. Hắn, ghi điểm thấp nhất trong bốn người. Hắn, là kẻ yếu nhất trong bốn người. Nếu so với hai trận đầu, ít nhất cũng sẽ có người và sẽ có lý do biện minh cho sự thua cuộc của hắn. Nhưng ở trận cuối cùng, không một ai, không một lý do nào để bảo vệ hắn cả. Hắn thua cuộc - đường đường chính chính bị đánh bại hoàn toàn. Nếu so với hai trận đầu, trong lòng hắn, vẫn còn le lói một suy nghĩ đồng tình với những người khác rằng hắn thua là do xui xẻo mà thôi. Nhưng ở trận cuối, tinh thần của Cố Sùng Lâm chính thức sụp đổ, vì hắn thua cuộc bằng chính năng lực của mình.
Hắn, thật sự bị đánh bại, không thể bàn cãi.
Nghĩ đến đây, quyền tay của Cố Sùng Lâm bất giác siết chặt lại.
Thật bức bối. Thật khó chịu. Thật không thể tiếp nhận hiện thực. Thật chướng. Thật... nhục nhã.
- Ra là cậu ở đây à?
Bỗng, có một giọng nói vang lên, nhưng chỉ khiến Cố Sùng Lâm thêm phiền phứ. Hắn khàn giọng, trầm thấp:
- Để tôi yên.
- Hmnn...
Người kia trầm lặng một chút, sắc mặt không rõ là khó coi hay là đang suy ngẫm.
Rào!
- Tchhhh!!!
Bị cái lạnh tấn công bất ngờ, Cố Sùng Lâm như bị đụng phải vẩy ngược mà xù lông nhìn Yên Nam Sơn - kẻ mới đổ ly nước đá lên đầu hắn. Trái lại, Yên Nam Sơn dửng dưng lên tiếng, ngữ điệu có phần bỡn cợt:
- Bộ dạng này của cậu thảm hại thật đấy!
- ...
Lời này của Yên Nam Sơn, Cố Sùng Lâm không có gì để tranh cãi, sắc mặt hắn, lại trầm xuống khó coi. Ánh nhìn của Yên Nam Sơn cứ thế mà trở nên lặng xuống.
- Làm lạnh cái đầu của mình đi, tên ngốc!
Ngữ điệu của Yên Nam Sơn chợt trở nên nhẹ nhàng, có chút ôn hòa mà cất tiếng. Anh ta tự tiện nhét ly nước điện giải còn nguyên vào tay Cố Sùng Lâm, sau đó lại nói:
- Tỉnh táo lại đi, S8 đến rồi đấy! Cậu không còn phải chiến đấu một mình nữa đâu.
Nói rồi Yên Nam Sơn rời đi với vỏ ly rỗng trong tay, để lại Cố Sùng Lâm ướt cả đầu đang ngồi đấy. Tâm trạng vô cùng khó đoán.
Nhưng có vẻ, không còn nóng như trước nữa.
...
Phòng chờ của trường I.F...
- Đội trưởng, đi đâu thế?
- Đi vệ sinh!
- Ày, có phải vệ sinh thật không? Hay là lén lút sang trường Zodiac đấy hí hí!
- Đi - vệ - sinh!
Cạch!
Dịch Thiên Ân lắc đầu với những suy nghĩ thiển cận của đồng đội mình. Làm người thì không được đi vệ sinh sao? Lén lút sang Zodiac? Bọn họ tưởng cậu là thiếu nữ mới yêu thích thú cảm giác lén la lén lút với tình nhân hay gì? Đúng là hết thuốc chữa.
Nhà vệ sinh...
Dịch Thiên Ân vừa rửa tay, vừa nhìn lên gương, soi soi gương mặt mình rồi tự lẩm bẩm:
- Hmnn... Tóc mình lại dài ra rồi, lại phải ra tiệm cắt nữa a... Mình có nên... _Vừa nói, cậu vừa kéo mái tóc mình ra, cân nhắc:
- Cạo đi luôn không nhỉ? Như Sư Tử ấy, như vậy thì không cần phải tỉa tóc mỗi tháng! Hmnn... hợp không nhỉ? Trông sẽ ngầu hơn đúng không ta?
Thế là, Dịch Thiên Ân bắt đầu tưởng tượng ra nhan sắc của mình với một kiểu tóc mới...
- Ồ, tóc đẹp đấy, màu đỏ rực rỡ~
Chợt, có một giọng nam mềm mại vang lên, cắt đứt màn tưởng tượng của Dịch Thiên Ân. Nhưng khi nhìn người này, Dịch Thiên Ân có chút khó đoán, hình như hắn ta là học sinh của trường Royal.
- Sao thế? Cậu không nhận ra tôi sao?
Tây Nghi Hạ làm vẻ mặt hụt hẫng, sau đó, khóe môi lại nhếch lên, ánh mắt trở nên vô cùng hứng thú:
- Đứa con của quỷ?
- !!!
Chỉ là, vừa nghe bốn từ này, tâm thức Dịch Thiên Ân đột nhiên bị tê dại, sống lưng có chút căng thẳng. Nhìn ra phản ứng của cậu, Tây Nghi Hạ khoái chí, miệng kéo đến tận mang tai, ngữ điệu càng thêm bỡn cợt mà cất tiếng:
- Hay tôi nên gọi cậu là Ma cà rồng? Không không, phải là... Con cái ghẻ mới đúng nhỉ?
- !!!
Cái này... quyền tay của Dịch Thiên Ân bắt đầu siết lại, mà sắc mặt cậu, đã trắng bệch từ lâu. Quá khứ như chưa từng tồn tại của cậu đột nhiên hiện về ùa ùa trong đầu, những hình ảnh đau thương lại một lần nữa như xé toác tâm gan cậu. Khóe môi Dịch Thiên Ân mấp máy, mơ hồ nhìn Tây Nghi Hạ mà nghi vấn:
- C... Cậu là ai?
- À rế? Cậu vẫn chưa nhận ra tôi sao? Trời ạ, cậu khiến tôi đau lòng thật đấy! _Tây Nghi Hạ giả bộ tổn thương, rồi nói:
- Tôi là bạn học cùng trường cấp một với cậu đây - Tây Nghi Hạ! Nè, nè, lúc đó ở trường chúng ta, cậu nổi tiếng lắm đấy! Có vẻ như hiện tại, cậu cũng rất nổi tiếng nhỉ? Ừm xem nào, cậu hiện đang là đội trưởng bóng rổ của cao trung I.F, đồng đội của cậu rất nhiều a, câu lạc bộ của cậu là câu lạc bộ lớn và nổi tiếng nhất I.F mà! Nè, sẽ ra sao... _Đoạn, Tây Nghi Hạ đối mặt trước mặt Dịch Thiên Ân, nét quỷ dị ngày càng hiện rõ:
- Nếu trường cậu biết đến biệt danh của cậu ngày xưa vậy, Con - Cái - Ghẻ?
- !!!
Dịch Thiên Ân kinh ngạc trong chốc lát, bỗng nhiên, bên trong cậu lại có gì đấy rất nóng, rất khó chịu, mà kẻ trước mặt cậu, như một bình dầu hỏa sắp tràn.
- Hahaha, Con cái ghẻ, nghe tởm vãi nồi! Nghe thôi là đã thấy buồn nôn rồi, Oẹ! Trời ạ, tôi vẫn còn ngửi thấy cái mùi kinh tởm đang tỏa ra từ người cậu đấy, Co...
Ầm!
Bỗng, tiếng mở cửa mạnh mẽ vang lên, trùng hợp cắt ngang điệu cười sỉ vả của Tây Nghi Hạ. Mà tiếng động này, khiến Dịch Thiên Ân có chút hoảng, có người khác ở trong nhà vệ sinh này sao?
- Loại mùi đấy, không phải từ chính người cậu tỏa ra hay sao?
Tuy vẫn chưa thấy người kia xuất hiện, nhưng giọng nói này, cả hai đều quen biết, mà đối với Dịch Thiên Ân, lại dẩy lên một cảm giác vừa hân hoan, nhưng cũng vừa khó xử. Không để Tây Nghi Hạ tức tối phản biện, Giải Hoa Thần lại cất cái giọng lạnh nhạt của mình lên, ý từ vô cùng khinh bỉ:
- Người cậu nặng mùi đến mức tự mình ngửi thấy lại còn đổi thừa cho người khác? Cái nhà xí này, cũng không phải đối thủ với cái mùi ô uế từ cậu. Biết sao giờ, vì cậu là loại rác rưởi có mùi hơn cả phân cơ mà!
- Cậu nói cái gì... cái... cái tên xấu xí kiaaaaaa!!!!
Bị người khác hạ nhục mình với cái thứ mùi khủng khiếp của nhà xí, Tây Nghi Hạ tức đến mức mặt mũi nhăn nhó biến dạng khó coi mà rú lên.
Xịttttt!!!
- Yah, cậu làm cái quái gì thế khụ... khụ!
Đột nhiên bị một chai dầu thơm xịt thẳng vào mặt, Tây Nghi Hạ luống cuống hét lên. Nhưng mặt đối phương vẫn vô biểu cảm mà trả lời:
- Khử mùi.
- Đu... Đúng là đồ mất lịch sự mà! Hứ!
Tây Nghi Hạ tức tối bỏ chạy, không quen chửi một câu, mà Giải Hoa Thần lại cảm thấy lông tơ dựng lên khắp người khi nghe chữ "hứ" của hắn ta.
- Đang nghĩ gì vậy?
Trả lại lọ dầu thơm cho Dịch Thiên Ân, Giải Hoa Thần vừa rửa tay, vừa cất tiếng lưu tâm. Nhưng sắc mặt của cậu lại trầm xuống, lảng tránh:
- Kh... không nghĩ gì. Tôi, đi trước đây...
Pặc!
Tất nhiên, anh sẽ không để mặc cho cậu rời đi. Giữ tay cậu thật chặt, anh lên tiếng, ngữ điệu bình bình nhưng lại vô cùng chân thành:
- Mái tóc cậu... rất đẹp.
- !!!
Dịch Thiên Ân nghe như sét đánh ngang tai, không đúng, có phải cậu đã nghe nhầm rồi không? Giải Hoa Thần đang... khen cậu?
Phịch!
- Ân...
Xoay người cậu lại, anh đối mặt với cậu, lời nói càng trở nên chân thật dịu dàng, ánh mắt vô cùng bình lặng, thừa nhận:
- Sắc đỏ của mái tóc và đôi mắt cậu, chính là sắc màu đẹp nhất trong thế giới quan của tôi. Chính đó là điều đã thu hút tôi chú ý đến cậu... và đó, là điểm tôi thích nhất ở cậu!
- H... Hoa Thần?...
Dịch Thiên Ân có chút xao động khi nhìn vào đôi mắt phẳng lặng nhưng lại hóa ra lửa ấm của Giải Hoa Thần, lời nói có chút không rõ ràng. Đột nhiên, anh lại kéo cậu mà ôm cậu vào lòng, ngữ điệu có chút khẩn thiết mà đau lòng:
- Xin lỗi... vì tôi không thể gặp cậu sớm hơn. Nếu có thể, cậu sẽ không bị người khác tổn thương bằng những lời lẽ như thế...
- Hoa Thần, cậu... _Dường như nhận thức được chuyện gì, Dịch Thiên Ân liền hồi hộp, nghi vấn:
- Cậu biết... biết chuyện của tôi sao?
- ÁAAAAAA!!!
Bỗng, có tiếng hét thất thanh vang lên ngay ở nhà vệ sinh bên cạnh. Là nhà vệ sinh nữ. Chính tiếng hét này đã khiến cho mọi xúc cảm cùng nghi vấn của Dịch Thiên Ân và Giải Hoa Thần đều hóa về con số 0.
- Có chuyện gì vậy?!
Cự Giải và Kim Ngưu đang trên đường đến nhà vệ sinh, nghe thấy tiếng hét liền vội vàng chạy đến. Đến khi mở cửa ra thì sắc mặt ai cũng trắng bệch.
Dịch Thiên Ân và Giải Hoa Thần vừa bước ra nhà vệ sinh nam, thì thấy có Tây Nghi Hạ, mà phía xa xa có Cố Sùng Lâm đang đi đến. Bên này, Yên Nam Sơn cũng đã có mặt.
Thế nhưng cảnh tượng bên trong, lại khiến không ai có thể bình tĩnh được.
Diêm Tần Tương lấy áo che nửa thân trên luồng lõa chỉ có mỗi áo ngực, gương mặt ứa nước đầy ủy khuất. Mà gần đó, là Sư Tử trong bộ dạng bán khỏa thân.
------------ End Chap 193 --------------