BTS Meme Song - Không cười không làm người nha
Trả chap lần 9
-----------------------
- B... bà ngoại?
Xử Nữ lắp bắp câu từ, ánh nhìn khó tin dành cho bà lão đã được Bạch Dương giúp. Bạch Dương nghe xong, liền kinh ngạc hô lên:
- Xử Nữ... đây là bà ngoại của cậu ư?
Xữ Nữ khẽ gật đầu, sắc mặt có chút âm trầm.
Bạch Dương tất nhiên nhìn ra được cảm xúc của Xử Nữ. Anh làm sao có thể quên được những gì cậu đã phải đối mặt với họ hàng trong buổi tiệc mừng thượng thọ của bà ngoại cậu. Hóa ra bà lão mà anh đã giúp đỡ lại là Mạc Chỉ Nhan - bà ngoại Xử Nữ.
Thấy bầu không khí giữa ba người bỗng dưng chìm vào sự im lặng ngột ngạt, Bạch Dương chợt lên tiếng phá vỡ:
- Cuối cùng cũng có dịp ra mắt! _Nói rồi anh hướng đến Mạc Chỉ Nhan, vui vẻ cất lời:
- Xin chào bà, cháu là Hàn Bạch Dương, bạn học cùng lớp của Xử Nữ, đồng thời..._Nói đến đây, anh chợt kéo người cậu lại gần mình, quang minh chính đại giới thiệu:
- Cũng là bạn trai của cậu ấy ạ!
- Cái gì?!
Không chỉ Mạc Chỉ Nhan, mà đến cả Xử Nữ cũng biến sắc, cậu khó hiểu nhìn anh mà trách cứ:
- Cậu đang làm gì vậy?
- Chẳng phải cậu đã công khai với họ hàng mình chuyện của chúng ta rồi sao? Nếu đã vậy, thì tôi nên cùng cậu gánh vác trách nhiệm trước mặt trưởng bối chứ!
Bạch Dương biểu hiện sự đáng tin đối với Xử Nữ, ngữ điệu cũng vô cùng nghiêm túc, khiến cậu không thể chối cãi được. Mạc Chỉ Nhan vẫn đang lắp bắp khóe miệng, biểu hiện sự kích động tột độ mà chỉ tay vào hai người trước mặt, khó tin nói:
- Hai cậu... hai cậu... lại là thể loại...
- Thật ra, cháu đã mong được gặp bà từ lâu rồi, nhưng không thể có dịp vì gia đình Xử Nữ đã tách khỏi Mạc gia. Nhưng hôm nay ông trời lại cho cháu cơ hội được gặp bà. Thật khó tin, vì vừa rồi bà đối với cháu rất thân thiện, nhưng lại đối với cháu ruột của mình lại cay nghiệt miệt thị như vậy!
- Cậu!!!
Lời cuối của Bạch Dương trực tiếp công kích đến Mạc Chỉ Nhan khiến bà nhất thời không nói được lời nào. Anh không dừng lại, mà nắm chặt tay cậu hơn, quả quyết khẳng định:
- Cháu chỉ muốn nói là, bà không cần lo, những tổn thương mà bà và Mạc gia đem đến cho Xử Nữ, Hàn Bạch Dương - cháu, sẽ thay mấy người chăm sóc và quan tâm cậu ấy!
- Ba... Bạch Dương...
Trong phút chốc, Xử Nữ khẽ nhìn sang anh, lại cảm thấy ấm áp nhẹ nhõm kỳ lạ. Bạch Dương khẽ mỉm cười nhìn cậu. Vẫn là Bạch Dương, trong lúc cần thiết, đều hoàn toàn rũ bỏ được sự trẻ con nghịch ngợm mà trở nên đứng đắn trưởng thành. Anh khẽ trấn an:
- Yên tâm đi, tôi đã bảo sẽ cùng cậu gánh trách nhiệm mà!
Trong khi đó, hình ảnh hai người lại như cái gai trong mắt Mạc Chỉ Nhan. Bà định lên tiếng khinh miệt thì Bạch Dương lại nhanh miệng cất tiếng trước, ngữ điệu vẫn lễ phép lịch thiệp:
- Cháu biết bà vẫn chưa thể chấp nhận sự việc này, cũng như bà đang cảm thấy bọn cháu là kinh tởm. Nhưng không sao, chỉ cần bọn cháu thấy hạnh phúc là được, người khác nghĩ gì không quan trọng. Mỗi con người sinh ra đều có quyền được sống hạnh phúc mà, miễn sao không phạm tội là được. Đúng không ạ?
- ...
Lời Bạch Dương hỏi, Mạc Chỉ Nhan không cách nào trả lời được. Mà thái độ của bà đã không còn kỳ thị gay gắt như ban đầu nữa. Tuy nhiên biểu hiện vẫn trông rất khó coi.
- Thật xin lỗi bà, học sinh tụi cháu không nên ra ngoài vào buổi tối quá lâu! Vậy cháu và Xử Nữ xin phép về trước ạ! Nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại, và mog rằng khi đó, ánh mắt bà nhìn chúng cháu sẽ khác đi!
Bạch Dương nói rồi mỉm cười tươi tắn chuẩn bị bước đi, Xử Nữ cũng khẽ cúi đầu, ngữ điệu thấp xuống:
- Cháu xin phép, bà đi đường cẩn thận!
Mạc Chỉ Nhan vẫn đứng đấy, nhưng không thể biết được tâm trạng của bà như thế nào.
Bà đứng im, âm trầm nhìn hai bóng lưng của hai người Bạch Dương và Xử Nữ. Một người tươi sáng rạng rỡ, một người lại bình thản ôn hòa.
Brừm... Brừm...
Soạt...
Trên đường đi, đột nhiên Xử Nữ quàng tay ôm lấy Bạch Dương thật chặt, khiến anh đang lái xe có chút ngạc nhiên. Cậu tựa người vào lưng anh, thấp thoáng câu nói đầy chân thành:
- Bạch Dương, cảm ơn...
Cảm ơn vì đã giúp cậu thêm thoải mái khi đối mặt với bà ngoại. Anh thật sự đã tiếp thêm cho cậu dũng khí để cậu không phải trốn tránh trước mặt người khác. Bình thường, chỉ khi nào bị bức vào đường cùng, cậu mới có can đảm ấy. Nhưng nhờ anh mà bây giờ, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, cậu đều có thể tự tin đối mặt mà không cần sức ép nào.
Càng nghĩ, Xử Nữ càng ôm chặt anh hơn, khóe môi mỏng vô thức mỉm cười, tâm tình đều thoải mái hạnh phúc.
Một đoạn dốc đồi vắng vẻ...
- Vậy, làm sao mà cậu lại gặp được bà tôi?
Xử Nữ cầm ốc kem ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh dãy hàng rào gỗ trên sườn dốc. Từ đây có thể ngắm nhìn những ánh đèn như vì tinh tú dưới phố, thanh âm vắng lặng vô cùng yên bình. Bạch Dương cũng ngồi xuống, vừa ăn kem vừa trả lời:
- Bà cậu bị cướp, tôi vô tình bắt được hắn, sau đó thì cậu xuất hiện!
- À... _Xử Nữ chợt cười khẩy, tự giễu nói:
- Vậy chắc bây giờ, bà ấy nhìn tôi với cậu có lẽ còn không bằng tên cướp ấy nữa!
- Sao cũng được, dù sao vẫn còn rất nhiều người ủng hộ hai chúng ta mà! Tôi không để ý đâu! _Đang nói, Bạch Dương chợt dừng lại, quay sang nhìn Xử Nữ, đột ngột hạ thấp giọng:
- Cậu vẫn còn để ý à?
- Không, tại sao tôi phải để ý khi bản thân đã vô cùng hài lòng với hiện tại chứ!
Xử Nữ mỉm cười, nụ cười chợt trở nên nhu hòa. Khiến Bạch Dương cũng cười, phát ra hào quang sáng lóa. Nhìn anh, cậu chợt lắc đầu, bàn tay vô thức đưa lên, nhẹ nhàng quẹt một vết bên mép môi, nói:
- Xem cậu kìa, lớn chừng này rồi, ăn kem còn bị lem ra ngoài nữa!
- Hmnn...
Bỗng, không gian trở nên im bặt, ngón tay quẹt kem của Xử Nữ củng trở nên bất động thanh sắc. Vì khi hai gương mặt có khoảng cách quá gần, cảm xúc và mong muốn sẽ đột ngột trào lên. Ánh mắt rạng rỡ nhật quang của Bạch Dương chợt trở nên lắng đọng, khiến Xử Nữ như bị hút hồn, tâm tình phút chốc cũng trực trào xúc động.
Anh khẽ rút ngắn khoảng cách lại, cánh môi mỏng khẽ mở, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi mềm hồng đào của cậu. Cảm giác ẩm ướt nhưng lại vô cùng ấm áp mê mẩn. Nụ hôn ngày càng sâu hơn, đến mức cả hai có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề của đối phương, nhưng điều ấy lại càng kích thích để nụ hôn được kéo dài thêm. Bàn tay anh siết chặt eo cậu, dường như anh đem tất cả tâm tình của mình để quấn lấy cậu. Đầu lưỡi nhạy cảm càng trở nên mạnh bạo mãnh liệt hơn mà quấn lấy chiếc lưỡi của cậu, ngậm mút không rời.
- Hmnn... Ưmnh... ha...
Xử Nữ không nhịn được mà khẽ kêu lên, mọi thứ trước mắt như mờ nhòa, cảm giác duy nhất cậu cảm nhận được lúc này, là những vị ngọt ẩm ướt đến từ môi lưỡi. Hai tay cậu cứ thế mà ôm anh thật chặt.
Sau vài lần hết hơi, rốt cuộc lý trí cả hai mới quay trở về. Cảm xúc đúng là không hề tầm thường, khiến con người ta không hề ngần ngại hoàn cảnh mà hết sức giao triền. Nếu như đây không phải là bên ngoài, không biết kết quả cuối cùng sẽ là gì a.
.
.
Vài ngày sau, một tin đồn lan truyền khắp thế giới đen. Một đám người từ nhiều băng đảng khác nhau được phát hiện ở bãi rác thành phố - nơi chuyên "vất xác" của băng Con Rết. Thương tích của bọn họ đều như nhau, khắp cơ thể đều có vết bầm tím, máu đông, vết thương do lực đập mạnh gậy ra, tựa như bị đánh hội đồng. Mà khi đem đến bệnh viện, bọn họ đều mắc thêm những thương tổn khác ở bên trong nội tạng. Nhẹ thì gãy xương, nặng thì tụ máu đông, dập vài bộ phận nội tạng.
Mà người nặng nhất, là một cậu học sinh. Có vẻ do sức của cậu ta không khỏe mạnh bằng những người còn lại. Tình hình của cậu ta vô cùng nguy cấp, hiện đang được điều trị tại khoa chăm sóc đặc biệt.
Hậu quả của những người này, hình như là do gây sự với anh trai của K.C.
Thế giới đen lại một lần nữa bị K.C làm cho kinh hãi và càng biết an phận thủ thường hơn.
Nhưng chẳng ai biết thêm kết quả của cậu học sinh kia. Cậu ta không chỉ bị thương nặng, mà những việc xung quanh cậu ta cũng trở nên xui xẻo.
Hiệu trưởng trường Lin Mao bị sở giáo dục phát hiện ra việc dung túng làm giả hồ sơ cho học sinh nhập học, liền bị cắt chức. Trường cao trung Lin Mao từ đấy liền bị tai tiếng. Mà học sinh ấy, lại là con trai của chủ tịch mới lên chức, vì vậy, hai người này không tránh khỏi nhận lấy cái kết đắng. Người con thì bị đuổi học, người cha thì bị cắt chức, thậm chí địa vị ở tập đoàn chuyên chính nơi ông ta làm việc cũng bị hạ bậc thê thảm.
Cậu học sinh bị K.C xử lý và cậu học sinh bị đuổi học, đều là cùng một người. Người ấy không ai khác ngoài Trương Tiểu Khải.
Trường cao trung Zodiac...
Xì xầm... xì xầm...
K.C Song Tử đã trở lại trường học hai tuần, hai tuần qua mọi thứ trong trường yên ắng không một gợn sóng. Nhưng hôm nay, mọi học sinh trong trường lại lần nữa dẩy lên những lời bàn tán, thì thầm và những ánh nhìn lo lắng sợ hãi dành cho anh.
Tất cả đều là nhờ tin đồn kia.
- Song Tử.
Trong khi mọi người đều lo sợ mà tránh đi, thì lại có một người đã đứng đợi khá lâu ở cầu thang. Ánh nhìn cô vô cùng ảm đạm, ra hiệu cho Song Tử đi theo mình.
Trên đời này, người có thái độ đấy với Song Tử, chỉ có một.
Giải Hoa Thần khẽ gật đầu với ánh nhìn của Song Tử, anh cũng đi theo, đứng ở ngoài canh chừng để đề phòng có ai nhiều chuyện.
Sân thượng...
- Ai nha, bảo bối, cậu thế mà lại đứng chờ tôi sẵn ở trường, khiến tôi cảm thấy sợ hãi đấy!
Song Tử nhàn nhã di chuyển theo bước chân Thiên Bình, đến khi cô dừng lại, anh cũng dừng lại. Không như thái độ bỡn cợt của anh, sắc mặt cô có chút trầm tức mà lạnh giọng:
- Đưa tay đây. Tay phải.
Song Tử hơi chíu mày, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa bàn tay chỉ còn miếng băng gạc gọn gàng cuốn giữa lòng bàn tay ra. Thiên Bình nhanh chóng chụp lấy, không nhanh không chậm tháo miếng băng gạc ra, cho đến khi nhìn thấy những gì sau lớp băng ấy, vẻ mặt cô mới thả lỏng được.
Vết thương sắp lành rồi.
Anh nhân cơ hội này liền rút ngắn khoảng cách với cô, bình thản cuốn băng lại, ngữ điệu trầm ấm mang nét nghi vấn cất lên:
- Sao vậy? Có chuyện gì với vết thương của tôi sao?
- Tôi vừa mới nghe tin đồn...
Thiên Bình cũng không giấu giếm mà đáp, sau đó mở balo ra, ném cho Song Tử chiếc túi giấy nhỏ, trong đó là hai chiếc bánh kếp một mặn một ngọt, tiếp:
- Nên nghĩ rằng cậu đã không giữ lời hứa mà kiểm tra thử.
Lời của Thiên Bình, Song Tử hoàn toàn hiểu. Cô vì cái tin kia mà sợ rằng anh là người ra tay với những kẻ đấy, trong khi tay anh cũng đang có vết thương. Cô lo vết thương của anh sẽ bị toác ra thêm lần nữa, nên sáng nay mới cố tình chờ anh ở cầu thang và vừa rồi mới tháo băng gạc trên tay ra.
- À, chuyện đó... _Anh chợt bật cười, rồi cắn một miếng bánh kếp, sau đó đưa tay lên véo nhẹ gò má cô, giải thích:
- Tất nhiên là tôi sẽ không thất hứa với cậu rồi! Những kẻ đó đúng là từ chỗ tôi mà thải ra, nhưng là do người của tôi làm, tôi chỉ ngồi xem thôi!
Thật ra, nếu không nhờ có Giải Hoa Thần và Dịch Thiên Ân nhắc nhở, Song Tử có lẽ đã đích thân xử lý đám người đó. Mà Thiên Bình cũng thật cao tay, lời hứa giữa anh và cô, cô lại đem nói với hai người đó, còn căn dặn họ phải để ý đến hành vi cử chỉ của anh.
Dường như biết được phía sau lời của Song Tử là sự thật gì, ánh mắt Thiên Bình liền hiện lên sự khinh bỉ. Nhưng vì lần này anh không thất hứa thật, nên cô không truy cứu nữa. Mặc dù anh đang đưa bánh lên miệng cô, vẻ mặt ngụ ý muốn cô ăn một miếng, nhưng cô đẩy ra, lãnh cảm cất tiếng:
- Vậy đám người của Trương Tiểu Khải đêm đó, tuy cảnh sát không bắt được, nhưng cậu lại bắt được hết?
- Ừm... nhoằm...
- Như vậy, vụ của thầy Ma Kết và Bảo Bình, cậu đã "thanh toán" xong?
- Cũng không hẳn...
Song Tử đã ăn xong chiếc bánh thứ nhất, lại lấy ra chiếc thứ hai ra, đồng thời kéo Thiên Bình ngồi xuống một chiếc ghế có sẵn ở đấy. Tay bẻ đôi chiếc bánh kếp rồi đưa một nửa cho cô, nhất định muốn cô ăn, sau đó tiếp tục lời vừa nãy, nói:
- Tôi chỉ thay Ma Kết xử lý đám râu ria thôi, còn nhân vật chính thì do chính tay anh ta giải quyết, tôi chỉ là giúp một chút trên phương diện thể xác. Như vậy, không thể kết luận tôi là người "thanh toán" như cậu nói được, là Ma Kết mới đúng!
- Mnnm...
Thiên Bình có chút ngoài ý muốn khi nghe câu trả lời của Song Tử, nhưng cũng nhanh chóng đồng tình chấp nhận. Đây là thù riêng của Ma Kết, Ma Kết xử lý cũng phải. Mà dù kết quả nặng hay nhẹ, cô cũng không có ý kiến. Những người gây chuyện, nên nhận những hậu quả cần nhận thôi.
Bảo Bình hẳn cũng nghĩ vậy.
- À mà... _Ăn xong nửa chiếc bánh, Song Tử lấy khăn giấy ra lau tay và miệng cho mình lẫn Thiên Bình, rồi tiện thể thắc mắc:
- Làm sao cậu biết tin đồn kia vậy, nó mới diễn ra vào đêm qua thôi mà?
- Hoắc Tử Nha báo cho tôi biết.
- WTF?! Hoắc Tử Nha, tên khốn đó còn dám tiếp cận cậu?
Song Tử chợt đứng phắt dậy, toan đi kiếm người xấu số nào đó thì bị Thiên Bình giữ lại. Cô hắng giọng, bất cần giải thích:
- Là do tôi tự động liên hệ với cậu ta, vì muốn biết tình hình liên quan đến cậu một chút, cậu ta không có lỗi gì hết, đừng có làm bậy.
- Bảo bối a, cậu làm tôi tổn thương đó!
Song Tử để tay lên ngực trái mà tỏ vẻ đau đớn, anh ủy khuất lên tiếng:
- Cậu muốn biết tin gì về tôi, có thể tìm tôi hỏi trực tiếp mà! Không thì tìm Giải Hoa Thần, Dịch Thiên Ân, Tống Tử Hy hay Cảnh Kỳ, Đình Phong đều được, cậu cần gì phải liên can đến thằng con trai đang thích cậu chứ?! Tôi ghen đó!
- Xàm ngôn. _Thiên Bình lãnh đạm nhìn phản ứng của Song Tử, rồi cất tiếng:
- Hoắc Tử Nha làm gì thích tôi. Hơn nữa tìm người của cậu hỏi về cậu, họ sẽ đáp ứng trả lời thật sao? Họ sẽ thông báo những chuyện boss của họ làm cho tôi nghe à?
- Vậy tôi hứa với cậu là được chứ gì!
- Hả?
- Tối mai, cậu hãy đi cùng tôi, tất cả người của tôi sẽ nghe lời cậu. Vì vậy, đừng có tìm đến mấy đứa khác để hỏi chuyện của tôi nữa!
Tối mai? Đi đâu? Ai sẽ nghe lời cô? Đột nhiên Thiên Bình lại cảm thấy có linh cảm đáng lo a.
.
.
Phòng giáo viên...
- Ồ, thầy Dương, thầy có thể đi làm lại rồi sao?
Thầy Hiệu phó đang ngồi xơi trà, thấy Ma Kết xuất hiện liền lập tức đi ra đón tiếp. Những giáo viên khác cũng rời khỏi bàn làm việc mà đến hỏi han anh:
- Thầy Dương, thầy đã khỏe rồi ư?
- Tôi nghe nói tuần vừa rồi có kẻ gửi mấy lời dọa dẫm đến anh, cảnh sát còn chưa kịp điều tra ra mà hắn đã tấn công anh rồi ư? Vất vả cho anh rồi hic!
- Nếu thầy thấy chưa khỏe, vẫn có thể nghỉ thêm vài ngày mà, đâu cần gấp gáp đến trường như vậy chứ!
- Sao thầy Dương của chúng ta xui xẻo thế này, lần trước mới xuất viện không lâu mà!
Lần lượt các giáo viên đều quan tâm Ma Kết. Dường như bọn họ không biết được sự thật, mà chỉ nghĩ rằng Ma Kết bị kẻ đe dọa tấn công, không hề biết đến còn có Bảo Bình cũng liên can.
- Tôi không sao mà, tôi cũng đã nghỉ ngơi đủ rồi, cảm ơn các thầy cô đã lo lắng!
Ma Kết cười cười, cảm giác lừa dối này thật không thoải mái a.
- À phải rồi thầy Dương, thầy quay trở lại đúng lúc lắm!
Chợt, thầy Hiệu phó cất giọng nghiêm túc, sau đó thông báo với toàn thể giáo viên trong phòng, nói:
- Mười lăm phút đầu giờ, chúng ta sẽ có một cuộc họp nhỏ, về việc thông báo sự kiện "Trường Đấu Trường"!
.
.
Giờ nghỉ trưa...
Lớp 12S...
Cạch!
Giáo viên bộ môn vừa ra khỏi lớp, đám học sinh đang hứng khởi muốn chạy xuống canteen thì lại có một gương mặt quen thuộc xuất hiện. Mà nhìn người này, ai cũng vui mừng hú hét:
- Thầy Ma Kết!!!!
- Thầy khỏe rồi ư?
- Sao thầy nhập viện hoài vậy? Thầy đâu có già yếu đến mức đấy đâu chứ?!
Ma Kết vừa bước vào lớp, nào ngờ đám học trò của anh lại đón chào nồng nhiệt như vậy, khác hẳn với ngày thường. Thật cảm động a.
- Hì hì, cảm ơn mấy đứa đã quan tâm đến thầy, nhưng thầy xuất hiện là có lý do nha!
Anh bước đến bàn giáo viên, đặt một tập hồ sơ xuống, ánh mắt hướng xuống lớp lại vô tình chạm mắt với Bảo Bình, khiến cô có chút lúng túng mà chợt tránh đi.
Quen với người cùng trang lứa sẽ khác, quen với người nhiều tuổi với mình cũng sẽ khác, nhưng quen với chính thầy giáo của mình lại là chuyện hoàn toàn khác. Trường học không cấm thầy trò thích nhau, nhưng lại cấm thầy trò công khai hẹn hò. Điều đó ảnh hưởng rất lớn đến thế giới quan của mọi người trong trường. Đó là lý do vì sao, Bảo Bình rất lo sợ khi phải đối mặt với Ma Kết trên trường.
Nếu là trước đây, khi cả hai chưa xác nhận mối quan hệ của mình, cô đều cư xử rất bình thường, rất tự nhiên đối với anh. Nhưng hiện tại, một chút gần gũi hay giao tiếp bình thường cô cũng không dám, vì sợ sẽ có người nào đó phát giác ra mối quan hệ thật sự của cô và anh. Điều này khiến cô rất khó xử.
Mọi người trong nhóm 12S đều biết đến chuyện này, nên ai cũng ý tứ im lặng không nháo nhào chọc ghẹo như ở ngoài.
Ma Kết vẫn giữ nguyên nét bình tĩnh, nụ cười trên môi vẫn không đổi, thông báo tiếp:
- Mấy đứa, lại phải bận rộn một phen rồi đây, vì sắp tới chúng ta sẽ có một cuộc thi đấu nữa này!
- DẠ???
Mọi người trong lớp đồng loạt hô to, nhưng có vẻ như những người kia lại không thấy bất ngờ cho lắm. Sư Tử cơ hồ chau mày:
- Là cái "trường đầu trường" gì đó hả?
- Đúng rồi, Sư Tử nói đúng đấy, chuyện mà thầy muốn thông báo, chính là sự kiện "Trường đấu trường"!
Trong khi cả lớp đang nháo nhào bàn tán xôn xao, thì Ma Kết lại tiếp:
- Như cái tên gọi, đây là một sự kiện liên trường cấp thành phố, do Sở giáo dục Zodiac tổ chức, tất cả trường cao trung trong thành phố đều sẽ tham gia, dù là công hay tư! Sự kiện này mang tính chất thi đấu, cả về thể lực lẫn trí óc và nghệ thuật, tuy là nghiêng về thể lực nhiều hơn! Sự kiện này có tất cả 23 mục thi đấu, trong đó có 15 mục thi đấu cá nhân và 8 mục thi đấu tập thể!
- Tất cả các trường cao trung trong thành phố sẽ tham gia sao?
- Vậy nó sẽ như thế nào? Trong thành phố có gần trăm trường cao trung cả tư lẫn công, cả trường nam sinh lẫn nữ sinh mà!
- Ủa là sao? Sao mơ hồ quá vậy?
- Kiểu như thế vận hội Olympic ấy hả?
Xì xầm... xì xầm...
Lời Ma Kết vừa dứt, mọi người lại tiếp tục dẩy lên một làn sóng hoang mang và khó hiểu. Thấy vậy, Ma Kết thông báo tiếp:
- Mấy đứa trật tự. Để thầy nói về thể lệ của sự kiện một chút! Ngày mai, đại diện các trường học sẽ đến Sở để bốc thăm chọn đối thủ của mình. Tức là một trường cao trung sẽ đấu với một trường cao trung! Một đấu một! Ví dụ như ngày mai, trường chúng ta và trường I.F bốc trúng cùng một con số, thì chúng ta và I.F sẽ đấu với nhau theo 23 mục trên, trường nào có tỷ số thắng cao hơn, sẽ chiến thắng. Chung cuộc, các trường chiến thắng sẽ được so sánh điểm số với nhau để chọn ra thứ hạng Quán quân, Á quân và Quý quân.
- Ồ, hóa ra là một đấu một!
- Tưởng mình phải đấu với tất cả các trường cao trung trong thành phố như Sự kiện Sống Còn chứ, hú hồn chim én!
- Hô Hô, nghe cũng thú vị phết ha, vậy chúng ta sẽ giao lưu với những trường khác à? Hê hê hê!
- E hèm!
Ma Kết chợt hắng giọng, để mọi người im lặng rồi anh lại tiếp tục thông báo:
- Sự kiện này sẽ kéo dài trong một tuần...
- WTF???
Ma Kết còn chưa dứt lời, những đứa học sinh trong lớp liền hét lên. Ngay cả đám Sư Tử cũng không ngờ đến. Bạch Dương nhanh nhảu cái miệng mà lên tiếng:
- Thầy! Thầy! Là trong một tuần đấy bọn em được nghỉ học hả?!
- Không hề!
- Hả?
Nhìn vẻ mặt thất vọng đáng thương của Bạch Dương, Ma Kết lại mỉm cười thân ái, nói:
- Chỉ khi nào đến ngày trường chúng ta thi đấu và trước ngày thi đấu một ngày, mấy đứa mới được nghỉ học thôi. Tức là, trong thành phố có đến 92 trường cao trung công lập lẫn tư lập, nam sinh lẫn nữ sinh. 92 trường này sẽ chia thành 46 cặp thi đấu, trong vòng sáu ngày đầu, mỗi ngày sẽ chia ra sáu đến bảy cặp thi đấu. Đến ngày thứ bảy, tức là chủ nhật, tất cả 92 trường học đều sẽ có mặt ở sân vận động quốc tế Z để dự lễ bế mạc và cùng chờ đón nghe kết quả cuối cùng của sự kiện thi đấu này!
- Wow, sân vận động quốc tế Z luôn cơ đấy!
- Má ơi, nghe thôi đã thấy hoành tráng chẳng khác gì thế vận hội rồi!
- Nhất định hôm đó sẽ rất đông người a!
- Nghĩ thôi là thấy thích rồi hú hú!
Bạch Dương chả hiểu sao lại xoắn tay áo lên rồi gồng cơ bắp tay cho mọi người xem, còn khiêu khích đồng bọn thi đua. Kết cục lại nhận lấy cái táng của Xử Nữ và một tràng cười của cả lớp.
Nhìn mấy đứa nhỏ hứng thú cười toe toét, Ma Kết chợt lên tiếng phá ngang bầu khí sôi nổi của cả lớp, chỉ bằng một câu nói:
- E hèm! Mấy đứa chú ý, không phải ai cũng được tham gia vào sự kiện này đâu nha!
- HẢ?
Qủa nhiên, câu nói của Ma Kết khiến sự hào hứng của mọi học sinh đều biến mất một cách hụt hẫng, anh vẫn cười:
- Lớp trưởng, em viết những mục này lên bảng giúp thầy với!
Bảo Bình đang bình ổn, đột nhiên bị anh gọi lên mà có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn tiến về phía bục giảng nhận lệnh. Trong khi Bảo Bình đang viết phấn lên bảng, thì Ma Kết lại nói tiếp:
- Vừa rồi chỉ là thông tin chung của Sở dành cho sự kiện Trường đấu Trường thôi! Bây giờ, mới là thông tin và động thái của nhà trường chúng ta!
Chờ Bảo Bình viết xong, Ma Kết mới hướng sự chú ý của toàn lớp lên bảng phấn, cất giọng:
- Trên đây là 23 bộ môn thi đấu trong sự kiện, 15 bộ môn cá nhân gồm Leo núi thể thao, Bắn cung, Cưỡi ngựa đua, Bowling, Taewondo, Nhạc cụ, Đồng hồ cát thép, Chạy đua 500m có chướng ngại vật, Bơi lội, Cờ vây, Cờ vua, Vượt thử thách nhà hơi , Đấu kiếm, Hít xà đơn nâng cao và Leo dây thừng 4m. Tám bộ môn thi đấu đồng đội là Tam sao thất bản, Vượt thử thách tiếp sức đơn giản, Vượt thử thách tiếp sức trên không, Cú đấm thép tiếp sức, Đấu khẩu tập thể, Tạo hình theo lệnh, Find a partner in the Maze và Kéo co! _Ngừng một chút, anh lại nói tiếp:
- Vì trong sự kiện Trường đấu trường, mỗi trường cao trung chỉ được đăng ký cho 30 người thi đấu, cả giáo viên lẫn học sinh. Do đó... _Cuối cùng, Ma Kết cũng có thể tuyên bố vấn đề chính mà lên tiếng:
- Bây giờ, các em lần lượt đăng ký vào những bộ môn mình sẽ tham dự theo danh sách trên bảng, ngay ngày mai, nhà trường sẽ tổ chức thi loại theo những bộ môn trên để tìm ra những ứng cử viên chính thức sẽ đại diện cho nhà trường trực tiếp tham gia vào sự kiện "Trường đấu Trường" trong một tuần nữa!
Xì xầm... xì xầm...
Rốt cuộc, Ma Kết cũng hoàn thành được nhiệm vụ thông báo sự kiện "Trường đấu trường" đến học sinh lớp mình. Anh vội vàng lấy chai nước suối, uống một hơi hết hơn một nửa. Biết sao được, mấy cái thể lệ này quá nhiều, quá dài và quá phức tạp.
Thấy cả lớp ai cũng nhốn nháo quên cả đói bụng, Ma Kết nghỉ một lúc, cũng phải lên tiếng để hoàn thành nhiệm vụ cho nhanh. Anh gõ gõ bàn, nhắc nhở:
- Mấy đứa trật tự! Giờ thầy đọc đến bộ môn nào, ai muốn đăng ký thì xưng tên nhé! Chúng ta tranh thủ rồi còn đi ăn trưa nào!
- Vâng ạ!
.
.
Phòng tập bóng rổ...
Bộp! Bộp! Bộp!
Bạch Dương đập đập trái bóng xuống sàn, sau đó làm vài động tác dẫn bóng, lừa bóng, biểu diễn cho mọi người xem, vừa vui đùa, anh vừa cất giọng nghi vấn:
- Thầy Ma Kết, nói vậy là ngày mai bọn em được nghỉ học ạ?
- Ừ, vì ngày mai mấy đứa phải tham gia vòng thi loại, có thể sẽ mất cả ngày đấy, nên nhà trường cho nghỉ một buổi!
Ma Kết ôn hòa trả lời, sau đấy thì Cự Giải lên tiếng:
- Thầy, khi nãy em nghe có vụ thầy cô cũng tham gia, vậy thầy có tham gia không?
- Thế mấy đứa có muốn thầy tham gia không? _Anh cười, ngữ điệu như đang dò hỏi đám học trò cưng của mình. Nhân Mã thật thà trả lời:
- Tất nhiên là có rồi! Thầy xem, thầy có một sức khỏe đáng kinh ngạc, nếu thầy không tham gia thì thật uổng phí tài năng!
- Hơn một tuần nữa sự kiện mới diễn ra, lúc đó chắc thầy đã đủ khỏe mạnh để thi đấu rồi! _Xử Nữ nói.
- Với lại... _Nói đến đây, Kim Ngưu chợt nhìn xung quanh. Tốt, không có ai cả, cả Tử Hàn cũng chưa có mặt, cô liền nở nụ cười nham hiểm lên tiếng:
- Thầy phải tham gia để có thể cổ vũ trực tiếp cho bạn gái mình chứ! Bảo Bình tham gia hơi bị nhiều môn nha, bắn cung này, cú đấm thép này, cả đấu khẩu tập thể nữa há há...
- Kim Ngưu!
Kim Ngưu chưa kịp cười xong, giọng của Bảo Bình đã vang lên, ngữ điệu trầm lạnh nhắc nhở:
- Đã bảo phải chú ý lời nói rồi, đây là trường học đấy! Hơn nữa, thầy cô trường mình, học sinh trường mình, dù không tham gia thi đấu, vẫn có quyền được đến xem và cổ vũ! Ma Kết có tham gia hay không cũng chẳng có gì thay đổi!
- Bảo Bảo, câu cuối của em khiến thầy hơi vô dụng đấy a!
Ma Kết cười trừ, nhưng Bảo Bình không thèm đếm xỉa đến. Sau đó Cự Giải chợt cười, tự thắc mắc:
- Nhưng mà em không hề biết, lại có môn thi đấu là Đấu khẩu tập thể đấy!
- Đúng ha, đấu khẩu tập thể? _Xử Nữ cũng cùng một thắc mắc mà lên tiếng từ nỗi lòng mình:
- Là cãi lộn rồi xem ai thắng đó hả?
- Haha, nếu thế thật thì chúng ta thắng chắc! Chỉ cần một mình Bảo Bình là cân hết tất cả rồi haha! _Nhân Mã cười lớn, Bạch Dương cũng góp lời:
- Chắc phải đề cử với nhà trường, lập nguyên một đội gồm Bảo Bình, Kim Ngưu, Xử Nữ với cả mèo bông đi thi quá, không dành quán quân không lấy tiền haha!
Bốp!
Lời Bạch Dương vừa dứt thì bị lãnh nguyên một cái cốc đau đớn trên đầu. Sư Tử ngồi lườm nguýt, cất giọng ngang tàn:
- Cái đờ mờ! Mèo bông cái cục shit!
- Đó, cậu chửi không hề giả trân chút nào luôn!
- Hahaha!
Trước khi cơm trưa được giao đến, mọi người đều chờ ở phòng bóng rổ mà nói cười rộn ràng vui vẻ.
Giải Hoa Thần cũng được mọi người mời đến, phải nói mãi anh mới nhận lời. Xem ra, nhóm người này cũng không đến mức tệ. Nhân Mã ở trong nhóm này, quả thật khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm.
- Mọi người, đồ ăn giao đến rồi.
Bỗng, giọng nói bình bình vô cảm của Thiên Bình vang lên, khiến ai cũng chú ý đến. Thật sự, nếu cô không lên tiếng, người khác lại nghĩ cô chẳng hề có mặt tại đây. Không chỉ Thiên Bình, mà cả Song Ngư, Thiên Yết và Giải Hoa Thần đều vậy, nãy giờ chẳng nói câu nào, ngỡ như không hề tồn tại vậy.
Mọi người a, nếu muốn nghe mấy vị này nói chuyện, hãy đem vài con mèo đến đây, hãy đêm Dịch Thiên Ân đến đây hay cù lét Thiên Yết cũng được. Còn Thiên Bình, vẫn chưa tìm ra.
Đã lâu lắm rồi, mọi người mới quây quần đầy đủ và trọn vẹn như vậy. Nhớ lại những khoảng thời gian khó khăn qua, thật sự vô cùng đáng sợ.
Cứ như thế này, là tốt rồi không?
.
.
Ngày hôm sau - thứ bảy...
Như đã thông báo, hôm nay, học sinh trường Zodiac không phải lên lớp, nhưng trường học vẫn đông đúc như mọi ngày. Vì hôm nay, là ngày mọi học sinh đến thi đấu để được chọn cho sự kiện liên trường sắp tới.
Trông cũng không khác ngày Hội thao của nước Nhật là bao.
- Ồ, hóa ra đây là đối thủ của chúng ta sao?
Bỗng, trước cổng trường, có một nhóm học sinh cao trung lạ mặt, đồng phục cũng không phải của trường Zodiac. Khí thế của bọn họ như toát ra một đẳng cấp khác hoàn toàn, ngạo nghễ và cao quý.
Nhìn sắc bạch kim của bộ đồng phục cùng chiếc huy hiệu hình gương miện hoàng gia, bác bảo vệ liền nhận ra được.
Đây là học sinh của trường Royal - trường cao trung tư thục chỉ dành riêng cho con em quý tộc và quan chức cao cấp của đất nước.
-------------- End Chap 186 --------------